1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 45



      Tiểu Xuân , nàng ở lại.



      Trong lòng có cảm giác khó , khiến nàng muốn trở lại bên cạnh Lý Thanh.



      Tiểu Xuân đỡ bả vai Lý Thanh, giọng vừa chậm rãi vừa dịu dàng.



      “Huynh nằm xuống trước .”



      Đầu óc Lý Thanh trở nên mơ hồ, theo bản năng muốn kháng cự, nhưng theo từng câu từng chữ của Tiểu Xuân, dần thả lỏng thân thể, nằm giường. Lý Thanh kéo góc áo Tiểu Xuân chịu buông ra.



      Sau khi Tiểu Xuân để nằm thoải mái, bản thân nàng cũng nằm xuống bên cạnh .



      Nàng quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức ngoài việc nằm ra, nàng muốn làm gì khác. Đầu óc Tiểu Xuân trống rỗng, nàng trợn tròn mắt, đôi mắt như chứa sương mù nhìn ra ngoài. Cửa vẫn chưa đóng, Tiểu Xuân có thể nhìn màn đêm vô tận ngoài kia.



      Những người khác đều chưa về. Cả Thanh Đào viện chỉ có Tiểu Xuân và Lý Thanh, Lý Thanh yên lặng nằm bên cạnh nàng. Tiểu Xuân chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lý Thanh, nàng vuốt ve gương mặt Lý Thanh, trong lòng thầm nghĩ hóa ra cũng có lúc yếu đuối như thế, điều này khiến lòng nàng cảm thấy thương tiếc.



      Thời gian như dừng lại, ngoài tiếng thở của Lý Thanh, Tiểu Xuân còn nghe được bất cứ thanh gì khác, đất trời như chỉ còn lại hai người họ.



      biết qua bao lâu sau, Tiểu Xuân cũng dần thiếp .



      Trong đêm, thân thể Lý Thanh hồi phục nhanh hơn ban ngày nhiều. Đối với , màn đêm mãi mãi là tấm màn che chắn tốt nhất.



      luồng gió đêm thổi vào phòng, có người đứng dựa vào cửa.



      Mai Như khoanh tay, lẳng lặng nhìn hai người giường. Gió khiến tóc và làn váy nàng bay bay, đôi mắt của Mai Như ở trong đêm hơi lạnh lẽo.



      nhìn được lúc rồi.”



      Mai Như quay đầu lại, Hạ Hàm Chi dựa vào cột gỗ hành lang, y nhìn Mai Như mà thông qua hành lang nhìn núi non bên ngoài.



      Yên lặng lúc, Mai Như chậm rãi : “Huynh muốn làm gì?”



      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “Câu hỏi của rất kì quái.”



      Mai Như vẫn nhìn hai người trong phòng, nàng thấy họ nắm tay nhau, giống như giấc mơ, ánh mắt nàng trở nên hơi dịu dàng. Nàng bỗng câu.



      “Cho nên mới muốn làm người.”



      Hạ Hàm Chi quay đầu nhìn nàng.



      gì?”



      Mai Như quay đầu, chậm rãi đến trước mặt Hạ Hàm Chi, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời.



      “Ta biết huynh muốn gì.”



      Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày: “Ồ?”



      Mai Như: “Tranh đoạt là quyền lợi của tất cả mọi người, ai có quyền ngăn cản điều huynh muốn làm. Nhưng mà….” Mai Như yên lặng chút, lại “Nếu như huynh thể thay đổi kết quả của tranh đoạt, có thể lựa chọn phương thức tranh đoạt khác.”



      Hạ Hàm Chi cười vô cùng sâu xa.



      muốn gì?”



      Mai Như nhìn y, từ từ lắc đầu: “Huynh biết ta muốn gì.”



      Hạ Hàm Chi vẫn nở nụ cười thản nhiên.



      “Ta tất nhiên biết.” Hạ Hàm Chi chậm rãi cúi người, khẽ kề sát bên tai Mai Như, nhàng : “Thế nhưng, cũng nên biết, ta chờ đợi cơ hội này bao lâu rồi. Ta cứ tưởng cả đời này cũng có cơ hội, nhưng ta tìm được , sức mạnh của lạnh lẽo của khiến ta phát điên, đây là cơ hội để ta chứng minh cho mọi người thấy, quyết định của họ là sai lầm.”



      Mai Như bình tĩnh nghe y . Hạ Hàm Chi chậm rãi đứng thẳng người, y nhìn thấy trong mắt Mai Như có bi thương sâu sắc.



      …”



      Khi Hạ Hàm Chi định gì đó, Mai Như xoay người, về phía phòng mình.



      , nàng lại đột nhiên dừng bước. Mai Như quay đầu, nàng chỉ đứng yên tại chỗ, hỏi Hạ Hàm Chi câu…



      “Huynh xem, Thái là vật lạnh nhất thế gian ư?”



      Hạ Hàm Chi: “Thái thuộc mặt trăng, ngưng tụ lạnh lẽo của đất trời, đời này, nó đương nhiên là lạnh nhất.”



      Mai Như đứng trong bóng tối khẽ cong môi, Hạ Hàm Chi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lại cảm nhận được thâm ý mà nàng muốn .



      Hạ Hàm Chi nhíu ngươi: “ muốn gì?”



      Mai Như lắc đầu, nàng nhấc chân rời .



      đường trở về phòng, Mai Như cẩn thận đếm số bước chân của mình. Nàng tổng cộng hai mươi mốt bước, mỗi bước đều như giẫm lên tầng trí nhớ. Trong phần hồi ức ấy, cũng từng có người hỏi câu hỏi tương tự…



      Ngươi cảm thấy, thứ nóng nhất đời này, chính là Liệt Dương sao?



      Khi đó Liệt Dương vừa mới hóa thành hình người, câu hỏi này khiến “nó” cảm thấy bị sỉ nhục.



      Suốt trăm năm qua, ba ngàn phần dương khí đều tập trung vào người ta, kẻ nào dám khiêu chiến với ta chứ?



      Người nọ mặt mày thanh tú, cho dù thân thể bị khí nóng làm bị thương, nhưng vẫn cười vô cùng thản nhiên.



      Y vén tóc Liệt Dương lên, cười nhạt :



      , cõi đời này, nóng nhất, chính là lòng người.



      câu , lại ghi khắc suốt trăm năm.



      Cho đến nay, khi xương cốt người nọ đều hóa thành bụi phấn, nàng mới hiểu ý nghĩa của những lời này.



      Thứ nóng nhất đời này, chính là lòng người.



      Tương tự, thứ lạnh nhất đời này, cũng chính là lòng người.



      Hôm sau, Tiểu Xuân và Lý Thanh ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, chúng đệ tử trong Thanh Đào viện đều bàn bạc, quấy rầy họ.



      Lúc Tiểu Xuân mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cái đầu to tóc tai rối bời của Lý Thanh, nàng nhớ đến những chuyện xảy ra hôm qua, cứ như là giấc mơ vậy.



      Mắt Lý Thanh che kín nên Tiểu Xuân biết tỉnh hay chưa. Nhưng chỉ lúc sau, tay Lý Thanh hơi giật giật, kéo tay Tiểu Xuân, đầu cọ về phía nàng.



      Tiểu Xuân gối lên cánh tay mình, khẽ : “To con, huynh tỉnh rồi à?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Vẻ mặt Tiểu Xuân khó nén ý cười, nàng đưa tay nhéo mặt Lý Thanh.



      “Hôm qua huynh làm ta sợ muốn chết.”



      Lý Thanh mơ mơ màng màng, tay Tiểu Xuân sờ sờ đầu . Tiểu Xuân biết, quên chuyện tối hôm qua. Lý Thanh quên nhưng Tiểu Xuân , nàng nhớ , hôm qua Lý Thanh điên cuồng thế nào, nàng nhớ từng chi tiết , thậm chí là ấn kí nhạt trán Lý Thanh.



      “Tên ngốc.” Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, khẽ : “Huynh đúng là tên quái khó lường.”



      Lý Thanh lật người, mặt đối diện mặt Tiểu Xuân.



      “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “To Con, huynh….” nàng suy nghĩ chút, sau đó lại “Nguyên thân của huynh, là thanh kiếm đó à?”



      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân ngồi dậy, nàng nghiêm túc nhìn Lý Thanh: “Vậy nguyên thân của huynh là cái gì?” Tiểu Xuân nhớ lại dáng vẻ của Lý Thanh khi biến đổi vào ngày hôm qua, thân thể bóng loáng lạnh như băng, cứng đến mức giống con người.



      Lý Thanh sửng sốt chút, giọng hơi buồn bực: “ biết.”



      biết?” Tiểu Xuân vô cùng đau đầu : “Nguyên thân của mình là cái gì mà huynh cũng biết?”



      Lý Thanh cúi đầu: “Ta biết.”



      “Vậy huynh có nhớ cái hình này .” Tiểu Xuân bò dậy, mở tay Lý Thanh ra, vẽ lại ấn kí hôm qua xuất trán Lý Thanh, dáng vẻ của ấn kí kia, Tiểu Xuân vẫn nhớ rất .



      Sau khi vẽ xong, Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh, vẻ mặt Lý Thanh ngây ngốc, tỏ vẻ gì cả.



      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân nhụt chí ngồi lại “Thôi bỏ , dù sao huynh cũng chẳng nhớ gì.”



      Lý Thanh bò dậy, ngồi cạnh Tiểu Xuân, tên này vô cùng cao lớn, như vây Tiểu Xuân vào giữa. Sắc mặt Lý Thanh thoạt nhìn khôi phục ít, nhưng mặt mày vẫn hơi tái nhợt.



      “Huynh cảm thấy thế nào?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Sao lại uể oải như thế, thôi, chúng ta ra ngoài thử xem.”



      Tiểu Xuân mang giày xong, Lý Thanh cũng xuống theo. Chân vừa chạm đất thân thể hơi lảo đảo, suýt nữa là ngã xuống giường, may là Tiểu Xuân kéo lại.



      “Ôi trời, sao vậy?”



      Đầu Lý Thanh rất choáng, vừa khổ sở vừa tủi thân đứng lên, dáng vẻ rất đáng thương.



      Tiểu Xuân: “….”



      sống nổi nữa.” Tiểu Xuân vươn tay, khẽ đỡ tay Lý Thanh: “Nào, huynh vịn tay ta, chậm thôi.”



      Tiểu Xuân đỡ tay Lý Thanh, dẫn ra ngoài phòng.



      Bên ngoài là gần trưa, mặt trời lên cao, trời đầu thu, khí vô cùng sảng khoái.



      Ai ngờ Lý Thanh vừa ra khỏi cửa phòng vội rụt về, núp ở sau cửa chịu ra ngoài. Tiểu Xuân cảm thấy kì lạ hỏi: “Sao vậy, sao ?”



      Mặt Lý Thanh trắng bệch, cúi đầu gì.



      còn hơi yếu, ra nắng được.”



      Ủa?



      Tiểu Xuân nghiêng đầu, thấy Mai Như cười híp mắt đứng sau lưng nàng, tay nàng cầm cái khay, bên trong có đĩa đựng mơ.



      Mai Như đến, nghiêng đầu nhìn Lý Thanh núp sau cửa, cười : “ sao, chờ thêm mấy ngày nữa tốt.”



      Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái.



      Mai Như quay đầu lại, thấy Tiểu Xuân nhìn mình chằm chằm, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và nghi vấn, Mai Như cười nhạt, với Tiểu Xuân: “Muội muội tốt, chúng ta vào trong rồi .”



      Tiểu Xuân lời nào để Mai Như vào phòng, sau đó đóng kín cửa, ngồi bên giường, Lý Thanh chạy đến muốn kéo tay Tiểu Xuân, lại bị Tiểu Xuân đá phát.



      “Huynh ra ngồi cạnh góc tường !”



      “Ùng ục.” Lý Thanh vui ngồi xổm bên cạnh.



      Mai Như cười nhìn cảnh tượng này, nàng ngồi giường, tay cầm miếng mơ, ném vào miệng “Ừm, chua chua ngọt ngọt, ta thích. Muội muội, muội cũng ăn thử .” Nàng đưa cho Tiểu Xuân miếng, Tiểu Xuân nhận lấy ném vào miệng, sau đó cả người đột nhiên run lên, phun phụt ra ngoài.



      “Ngọt chỗ nào chứ!! Chua chết được!!”



      “Ha ha ha.” Mai Như thấy Tiểu Xuân bị lừa, vui vẻ cười lớn. Tiểu Xuân bị chua đến chảy nước mắt, ngón tay nàng run run chỉ Mai Như: “Tỷ, tỷ xấu xa!”



      Mai Như cầm khay mơ, cứ như : “Có thể khẩu vị mỗi người khác nhau, để ta cho tên lắp và bọn họ ăn thử.”



      Tiểu Xuân kêu lên: “Tỷ đừng có mà hại người…!”



      Mai Như cười : “Nhìn muội xem, trêu muội thôi, tình dữ vậy.”



      Tiểu Xuân vỗ ván giường, : “Tỷ !”



      Mai Như: “ gì?”



      Tiểu Xuân: “Tỷ, tỷ, hôm qua, có phải…?”



      Mai Như tỏ vẻ kì quái nhìn nàng : “Sao hả, bị Ngô Sinh lây bệnh?”



      Tiểu Xuân: “…..”



      “Ta thấy.”



      Lòng Tiểu Xuân căng thẳng, nàng giương mắt nhìn Mai Như.



      Mai Như: “Ta thấy, tên To Con đó biến đổi, ta đều thấy.”



      Tiểu Xuân lập tức nhào vào bên người Mai Như, nàng kéo chặt tay Mai Như: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, tỷ có cho ai biết chưa!?”



      Mai Như nhìn Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mình, lắc đầu : “Chưa .”



      Tiểu Xuân thở phào nhõm, chưa kịp thở dốc lại bắt đầu căng thẳng: “Tỷ, tỷ thấy kì quái à?”



      Mai Như lại lắc đầu: “Có gì kì đâu, chỉ là bị kích thích nên đè nén nổi bản tính của mình thôi mà.”



      “….”



      Tiểu Xuân khó hiểu, nàng dường như hỏi chuyện Mai Như, lại dường như cảm thấy cái gì Mai Như cũng biết.



      Mai Như giơ tay lên, khẽ sờ sờ gương mặt Tiểu Xuân.



      “Ngoan, đừng lo lắng, tỷ tỷ biết mà.”



      Tiểu Xuân theo bản năng hỏi nàng: “Tỷ biết cái gì?”



      Mai Như móc móc móng tay: “Ta biết Lý Thanh là cái gì, biết muốn gì, cũng biết muốn làm gì.”



      Tiểu Xuân: “Hình như tỷ biết nhiều hơn muội đó.”



      Mai Như tỏ vẻ đương nhiên : “Tất nhiên là tỷ biết nhiều hơn muội rồi!”



      Yên lặng lúc, Tiểu Xuân : “Vậy rốt cuộc tỷ là người thế nào, sao lại biết chuyện của Lý Thanh?”



      Mai Như quay đầu nhìn Lý Thanh cái, : “Suy bụng ta ra bụng người thôi, có gì khó đoán đâu.”



      Tiểu Xuân: “…..”



      Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ…..



      Mai Như liếc mắt, nhìn Tiểu Xuân, yên lặng chớp mắt cái, Tiểu Xuân dường như nhìn thấy điều gì đó trong mắt nàng, Mai Như mím môi, đôi môi mỏng cong cong càng thêm đỏ tươi.



      “Tiểu Xuân, tỷ cũng là kiếm khí.”



      “….”



      Tiểu Xuân thừ người, nàng há hốc mồm sững sờ nhìn Mai Như. Mai Như giơ tay quơ quơ trước mặt nàng: “Có hít vào mà có thở ra, muội muốn chết à?”



      Tiểu Xuân: “A.”



      Mai Như cười, nàng nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt chan chứa tình cảm: “Tỷ tỷ có thể còn lợi hại hơn tên ngốc to con này, muội có sợ ?”



      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh cái, kẻ kia ngồi trong góc tường chơi với sàn nhà. Nàng lắc đầu : “Kiếm khí đều toàn làm chuyện ngốc nghếch, ta sợ.”



      Mai Như: “….”



      Mai Như dùng tay kéo Tiểu Xuân lại, mặt Tiểu Xuân dán lên bộ ngực mềm ấm của Mai Như, mặt lập tức đỏ bừng. Mai Như khẽ : “Muội nếu dám đánh đồng tỷ với với cái tên ngốc nguyên thần hoàn chỉnh này, tỷ tỷ tức giận.”



      Tiểu Xuân nhanh chóng hiểu được điểm chủ yếu trong câu của nàng.



      “Nguyên thần hoàn chỉnh? Cái gì gọi là nguyên thần hoàn chỉnh?”



      “….” Mai Như buông nàng ra, Tiểu Xuân ngồi thẳng người, lại hỏi lần nữa. Mai Như cau mày : “Muội dường như chả thèm để ý chuyện ta là kiếm khí chút nào nhỉ?”



      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, : “Hình như kiếm duyên và nhân duyên của ta đều tệ.”



      Mai Như: “….”



      Tiểu Xuân vẫy vẫy tay, : “Đừng chuyện đó nữa, nguyên thần của Lý Thanh hoàn chỉnh là sao? Thế nào mới làm cho tốt hơn?”



      Mai Như nhăn mặt: “ !”
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 46




      “Đừng mà đừng mà đừng mà.” Tiểu Xuân ôm eo Mai Như “Tỷ tốt nhất, kể ta nghe chút .”



      Mai Như nghịch nghịch miếng mơ trong tay, với Tiểu Xuân: “ ra , nếu như muốn khôi phục nguyên thần, bây giờ có thể làm được rồi.”



      Tiểu Xuân: “Là sao?”



      Mai Như: “Trước đây nguyên thần của hoàn chỉnh, là vì thiếu hụt phần, giờ tìm lại được phần đó, nếu như muốn, có thể biến trở lại dáng vẻ trước đây.”



      “Dáng vẻ trước đây?” Tiểu Xuân hơi sửng sốt, nàng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, cẩn trọng hỏi Mai Như: “Tỷ có biết, dáng vẻ trước đây của là thế nào ?”



      Mai Như a tiếng, nằm ra giường: “ khó đoán.”



      Tiểu Xuân: “Dáng vẻ hôm qua của Lý Thanh, tỷ có thấy ?”



      Mai Như liếc nàng cái: “ thấy là kẻ mù rồi.”



      Tiểu Xuân: “Đó là dáng vẻ vốn có của à?”



      Mai Như suy nghĩ chút, vẻ mặt vẫn khó đoán, nàng nhìn Tiểu Xuân, khẽ : “Muội cảm thấy, dáng vẻ hôm qua của thế nào?”



      Tiểu Xuân á tiếng, thành : “Hơi đáng sợ.”



      , ý ta phải vậy.” Mai Như vẫy vẫy tay, dẫn dắt suy nghĩ của Tiểu Xuân: “Muội chưa từng nhìn thấy kiếm khí biến hình, lần đầu nhìn thấy, cảm thấy đáng sợ là bình thường, nhưng ngoài đáng sợ ra, muội có cảm giác khác ? Hửm?”



      Tiểu Xuân: “….” Vẻ mặt nàng hơi cứng ngắc, nàng biết Mai Như có ý gì rồi.



      …” Tiểu Xuân liếm liếm môi, lắp bắp: “Hôm qua, trông, rất, rất uy phong.”



      “Ha ha.” Mai Như cười vui vẻ “Muội muội ngoan, muội cảm thấy uy phong là tốt rồi. Muội phải nhớ, kiếm khí Thái , phải là ‘kẻ ngốc’ đâu.”



      Tiểu Xuân: “ cả buổi trời, kiếm khí rốt cuộc là gì? Ban đầu ta cứ nghĩ là quái, nhưng bây giờ xem ra là giống.”



      quái?!” Mai Như hít sâu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiểu Xuân: “Muội dám kiếm khí là quái!?”



      “Ta, ta bừa thôi.”



      Mai Như nhìn nàng: “Xem ra muội biết gì cả.”



      Tiểu Xuân: “Muội biết mà.”



      Mai Như khẽ cười tiếng, : “Kiếm khí phải quái, muốn kiếm khí được hình thành cần rất nhiều thời gian, hơn nữa phải ở nơi thích hợp.” Mai Như ngẩng đầu, ngửa mặt nằm giường, hai tay dang rộng ra hai bên.



      “Ở núi Bạc Mang cách đây từ rất lâu, là chiến trường thời cổ. Nơi này từng xảy ra vô số cảnh tranh đấu chém giết, sinh linh chết và binh khí bị bỏ lại khiến cho vùng này bị tích tụ rất nhiều lệ khí, những lệ khí này trải qua năm tháng dài đằng đẵng, dần tụ thành hình trong trời đất. Bạc Mang nằm ở phía bắc, số trời đều an bài, khí thuộc Thái , còn về phần vì sao kiếm khí được tụ thành….” Mai Như nghiêng đầu, đôi mắt phát sáng như ngọn lửa.



      “Khí luôn truy tìm cường thịnh, mà kiếm, chính là vua của các loại binh khí.”



      Tiểu Xuân sững sờ nên lời.



      Những lời của Mai Như nàng đều nghe thấy, nhưng lại quá hiểu. Cái gì mà chiến trường thời cổ, số trời, vua của các loại binh khí?



      phải kẻ ngốc à?”



      Mai Như cười nhạt, nàng kéo tay Tiểu Xuân.



      “Nếu muội muốn, mãi là kẻ ngốc.”



      Sau khi Mai Như rời , Tiểu Xuân vẫn ngồi giường suy nghĩ lời của nàng.



      Tiểu Xuân quay đầu nhìn về phía góc tường, Lý Thanh vẫn ngồi yên tại chỗ, Tiểu Xuân khẽ : “To Con, đến đây.”



      Lý Thanh nghe giọng Tiểu Xuân, lập tức đứng lên. Thân thể còn hơi yếu, vừa đứng lên sắc mặt hơi kém, chân hơi lảo đảo, Tiểu Xuân ngồi giường bó gối nhìn .



      Lý Thanh sờ sờ tường, từ từ đến cạnh Tiểu Xuân, muốn leo lên giường, lại bị Tiểu Xuân đánh cái.



      thể mang giày để lên giường, ta với huynh bao nhiêu lần rồi?”



      Lý Thanh ngồi bên mép giường.



      vẫn còn hơi chật vật, Tiểu Xuân đưa tay sờ sờ tóc , tóc Lý Thanh rối bù, gỡ ra. Tiểu Xuân nhíu mày : “ thoải mái đúng ?”
      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân xuống giường, đứng trước mặt Lý Thanh, giúp chỉnh lại đầu tóc. Lý Thanh ngoan ngoãn cúi đầu nhúc nhích, lúc sau, Tiểu Xuân phát mái tóc của chỉ chải lại là xong, hôm qua bị giày vò nhiều quá, Lý Thanh ra mồ hôi, quần áo cũng hơi có mùi thối, Tiểu Xuân ghét bỏ đẩy ra.



      “Cùng là kiếm khí, sao huynh kém Mai Như nhiều thế hả, huynh xem , tỷ ấy thông minh xinh đẹp biết bao nhiêu.” đến đây, Tiểu Xuân hơi ngừng lại, suy nghĩ chút rồi : “Nhưng cũng phải lại….huynh, huynh cũng quá tệ.” Tiểu Xuân càng giọng càng , Lý Thanh giơ tay lên, kéo kéo tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân đỏ mặt.



      “Ta giúp huynh gội rửa chút vậy.” Tiểu Xuân khẽ .



      Lý Thanh vui vẻ kêu ùng ục tiếng.



      Tiểu Xuân lại : “Dĩ nhiên là thể cứ thế tắm gội cho huynh, huynh, huynh biến thành kiếm, ta rửa giúp huynh.”



      Lý Thanh lên tiếng.



      Tiểu Xuân: “Sao vậy?”



      Lý Thanh khẽ : “Bây giờ làm được.”



      “Hả?”



      Lý Thanh: “Ta có sức.”



      Lúc những lời này, giọng rất trầm, cứ như việc thể biến thành kiếm theo cầu của Tiểu Xuân là sai lầm rất to tát. Tiểu Xuân nghe thấy thế lòng mềm nhũn, nàng cũng ghét bỏ mùi thối người Lý Thanh, trực tiếp ôm lấy đầu .



      sao sao, lần này biến được chúng ta cứ vậy mà tắm thôi!”



      Lời này có vẻ rất quyết đoán, nhưng trong lòng Tiểu Xuân thầm muốn rút lui rồi.



      Nàng với Hạ Hàm Chi tiếng, sau đó mang Lý Thanh xuống núi, ra bờ sông tắm. Lúc này, Lý Thanh ngây ngốc đứng bên bờ sông, chờ động tác tiếp theo của Tiểu Xuân.



      Bởi vì thân thể suy yếu, Tiểu Xuân lại đặc biệt quấn thêm mấy lớp vải mắt Lý Thanh, bảo đảm chút ánh sáng cũng thể lọt vào, lấy tấm vải quấn quanh đầu Lý Thanh, chỉ chừa lại cái trán rộng và đôi môi đôn hậu đầy đặn.



      Tiểu Xuân lau mặt, oai phong lẫm liệt : “Huynh, huynh cởi quần áo .”



      Lý Thanh nghe lời bắt đầu cởi quần áo, cả người Tiểu Xuân run rẩy nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, cởi từng lớp quần áo xuống. Nàng từng tắm giúp Lý Thanh lần, nhưng lần đó đáng sợ như vậy, lần đó, Tiểu Xuân thấy gì cả.



      Lúc này lại khác hẳn, Lý Thanh quả nhiên là trần trụi giữa ban ngày ban mặt. Tiểu Xuân ban đầu nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy động tĩnh gì, nàng hé mấy đầu ngón tay nhìn thử.



      Da Lý Thanh mang màu nâu nhạt cường tráng, dưới mặt trời có vẻ bóng loáng, thân thể như bức tượng điêu khắc, bền chắc cường tráng, mỗi tấc cơ thể đều như hàm chứa sức mạnh, Tiểu Xuân nhìn từ lồng ngực Lý Thanh xuống dưới, bụng Lý Thanh bằng phẳng cứng rắn, ở giữa còn có cái rãnh sâu, xuống dưới nữa…..



      Ở đó, màu da có hơi tối màu hơn.



      “A…a a…!!!”



      Tiểu Xuân rốt cuộc nhịn được nữa, nàng kêu lớn tiếng cho hả giận. Lý Thanh sợ đến run bắn người. Sau khi Tiểu Xuân kêu lên để khiến mình thêm to gan, tay mắt cũng bỏ ra hoàn toàn.



      Lý Thanh hiểu chuyện, cũng biết thế nào là xấu hổ, cho nên cứ thế trần truồng đứng tại chỗ.



      Tiểu Xuân nhìn , thần kỳ chính là, trái tim vốn đập loạn của nàng lại chậm rãi bình tĩnh lại… dáng vẻ trời sinh này của , hoàn mĩ đến mức khiến người khác thể nghĩ đến bất cứ điều hèn hạ gì.



      Tiểu Xuân đứng tại chỗ hít thở mấy lần, sau đó vén tay áo đến.



      “Nào, huynh bước xuống sông .”



      Lý Thanh xuống sông, cũng biết từ từ mò mẫm, bước hụt cái, cả người đều ngã nhào xuống sông, làm đống bọt nước nổi lên.



      Tiểu Xuân vốn bờ xếp quần áo lại để tránh bị ướt, ai ngờ Lý Thanh lại ngã cái khiến nước bắn cả vào người Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân: “…..” nàng còn có thể gì chứ, Tiểu Xuân kéo tay Lý Thanh để đứng lên, nước sông rất sau, nhưng chưa đến nửa người Lý Thanh.



      Quần áo ướt rồi, Tiểu Xuân cũng ngại nữa, cứ thế vén tay áo lên bắt đầu tắm giúp Lý Thanh. Động tác của nàng dịu dàng gì mấy, chỉ là dịu dàng, thậm chí còn rất lỗ mãng. Tiểu Xuân vừa chà lau vừa với Lý Thanh: “Huynh biết , lúc ở dưới chân núi ta cứ nghĩ là ta cọ cái thùng tắm ấy chứ.”



      Lý Thanh: “Ùng ục ục!”



      “Ha ha, tắm rửa cho huynh còn mệt hơn cọ thùng tắm nhiều.” Tiểu Xuân cười “Người huynh còn cứng hơn cái thùng tắm.”



      Lý Thanh: “Ùng ục ục ục!”



      Tiểu Xuân ngẩng đầu lên, với Lý Thanh: “Nào, ngồi xổm xuống, để ta gội đầu cho.”



      Lý Thanh ngâm mình vào trong nước, tóc lềnh bềnh nổi mặt nước, Tiểu Xuân xoa xoa da đầu của , Lý Thanh ở trong nước thở ra bọt nước. Tiểu Xuân gội xong, vỗ vỗ Lý Thanh bảo đứng dậy, Lý Thanh lại động đậy.



      Tiểu Xuân đợi lúc, đột nhiên hét lớn: “Lừa lần còn chưa à…! Nghĩ ta dễ mắc mưu lắm à!?”



      Lý Thanh khẽ run, từ trong nước đứng lên, Tiểu Xuân đánh cái: “Tưởng ta ngốc giống huynh à?”



      Lý Thanh đột nhiên khẽ cười, Tiểu Xuân chưa kịp phản ứng, hai tay túm lấy eo Tiểu Xuân, giơ nàng lên cao.



      “A a, huynh định làm gì!?” Tiểu Xuân vịn vai Lý Thanh, kêu lên: “Huynh đừng có ném…”



      “Ùm…!”



      Tiểu Xuân còn chưa xong, Lý Thanh ném Tiểu Xuân vào trong nước, Tiểu Xuân quạt tay hai cái, vùng vẫy đứng dậy. Hai mắt nàng tràn đầy lửa giận, cắn răng tiếng nào.



      Lý Thanh chơi lúc lại phát Tiểu Xuân có động tĩnh gì, gọi tiếng.



      Tiểu Xuân quyết định lên tiếng, nàng muốn cho Lý Thanh bài học.



      Lý Thanh: “Ùng ục?”



      gọi nhiều lần cũng ai đáp lại, Lý Thanh hơi sợ. lảo đảo vòng quanh sông, nhưng lại trùng hợp hề ngang qua chỗ của Tiểu Xuân.



      “Tiểu, Tiểu Xuân?”



      Lý Thanh kêu tên Tiểu Xuân, Tiểu Xuân đứng ở bên nhìn, ngâm mình trong nước có hơi lạnh, nàng che miệng, để cho răng run lên cầm cập.



      Lý Thanh đứng dưới sông, lắng nghe thanh xung quanh. Nước sông chảy hơi xiết, cách đó xa có thác nước, nước thác chảy rất lớn, át tiếng hít thở của Tiểu Xuân. Lý Thanh đứng lúc vẫn tìm được Tiểu Xuân.



      Đúng lúc này, Tiểu Xuân nhìn thấy động tác của Lý Thanh, nàng mở to mắt, nghĩ ngợi theo bản năng chạy đến.



      Lý Thanh định tháo vải băng mắt xuống.



      Tiểu Xuân đến trước mặt , hai tay đè lên lớp vải: “ cần cần, chưa đến mức phải tháo ra đâu.”



      Lý Thanh xem như tìm được Tiểu Xuân, túm lấy cánh tay Tiểu Xuân, chịu buông tay.



      Tiểu Xuân: “Huynh phải nhớ kĩ, sau này còn dám ném ta vào nước như thế, đừng mong tìm thấy ta nữa.”



      Lý Thanh cúi đầu, Tiểu Xuân còn quở trách , Lý Thanh buồn bực hờn dỗi câu: “Ta cũng muốn tắm gội giúp .”



      tắm gội giúp ta, ta rất vui, nên ta cũng muốn giúp tắm gội.



      Tiểu Xuân: “….”



      “Huynh ban nãy, là định bảo ta xuống nước để tắm giúp ta?”



      Lý Thanh suy nghĩ chút, sau đó gật đầu.



      Tiểu Xuân biết nên gì nữa, nàng liếc cánh tay Lý Thanh, nhìn xuống dưới nuớc, chỉ cần liên tưởng đến bàn tay thô to của Lý Thanh chà tới chà lui người nàng…..



      Tiểu Xuân ra vẻ bình tĩnh với Lý Thanh: “Huynh nghe đây, sau này, cái chuyện muốn tắm cho ta ấy, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”



      Lý Thanh: “…..”



      Lúc Tiểu Xuân giúp Lý Thanh tắm rửa xong mặc lại quần áo là xế chiều, tinh thần Lý Thanh cũng tốt lên ít, ôm Tiểu Xuân, nhanh lên núi.



      Lúc về tới, Hạ Hàm Chi ở trong sân hội họp với cả đám người.



      Mai Như ở trong bếp nấu cơm, kể từ khi nàng tới nhanh chóng cướp được vị trí này từ Ngô Sinh, thức ăn cũng là do Mai Như chịu trách nhiệm, Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành đứng giữa sân, thấy Tiểu Xuân về tới vẫy vẫy tay với nàng.



      “A Thanh, Tiểu Xuân, mau qua đây, Chưởng viện có chuyện muốn .”



      Tiểu Xuân dắt Lý Thanh qua, Hạ Hàm Chi trông như chưa tỉnh ngủ hẳn, với mọi người: “ lâu nữa đại hội luận kiếm được cử hành, mọi người đều biết từ Kiếm Các đến Mẫn Kiếm sơn trang rất xa, ngày đêm cũng mất hơn mười ngày mới đến, cho nên, hôm qua Đại Tông sư có , người của chúng ta nên bắt đầu lên đường.”



      Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành nghe thấy thế đều có vẻ bi phẫn, họ cúi đầu. Hạ Hàm Chi liếc mắt nhìn, : “Hôm qua ba người tỷ võ, ta có xem.”



      Ngô Sinh cắn răng ; “Đệ đệ đệ tử vô dụng, khiến Chưởng Chưởng Chưởng viện mất mặt.”



      Tiểu Xuân a tiếng, xem ra trận tỷ thí hôm qua, ba người này đều thua.



      Hạ Hàm Chi : “ ra , trong tay ta vẫn còn chỗ trống trong danh sách.”



      Ba người Ngô Sinh đều trợn to mắt.



      Hạ Hàm Chi sơ chuyện mình có thể chọn năm người, sau đó, y đưa tay chỉ mình, “Ta.” sau đó, y chỉ chỉ hướng Tiểu Xuân “Hai người này” rồi lại chỉ chỉ ngược ra phía sau “ người bên kia, vậy là bốn người, còn chỗ trong danh sách, ba người các người, ai ?”



      Ngô Sinh lắp bắp: “Tiểu Tiểu Tiểu Xuân cũng ?”



      Hạ Hàm Chi gật gật đầu.



      “Nhưng nhưng nhưng…”



      nhưng nhị gì hết.” Hạ Hàm Chi tỏ vẻ sâu xa với Ngô Sinh: “Lần này tổng cộng mười người, có điều, đến lúc đó ra tỷ võ chỉ khoảng hai ba người, cho nên, số còn lại xem như bộ mặt của chúng ta.” Hạ Hàm Chi nghiêng đầu, : “Cho nên, Tiểu Xuân và Mai Như nhất định phải , về phần Lý Thanh….” Hạ Hàm Chi cố gắng suy nghĩ, muốn nghĩ cho Lý Thanh lí do.



      “Lý Thanh xa Tiểu Xuân ăn ngon miệng, các người thương cho .”



      Ngô Sinh: “….”



      Tiểu Xuân cần tiếng nào, Hạ Hàm Chi giải thích cách vô cùng hoàn mỹ. Hạ Hàm Chi nháy mắt mấy cái với Tiểu Xuân, Tiểu Xuân cười khan, trong lúc Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành bàn xem nên để ai , Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh về lại phòng.



      Họ vừa vào phòng, Hạ Hàm Chi cũng theo vào.



      “Ta đùa, sắp xếp hành lý , mấy ngày nữa chúng ta lên đường.”



      “Hả?” Tiểu Xuân nhìn y, : “ phải hôm qua mới chọn người à, sao vội dữ vậy?”



      Hạ Hàm Chi lẩm bẩm: “Ta chỉ là Chưởng viện nho , Đại Tông sư bảo muốn , ta có cách gì chứ.”



      Tiểu Xuân: “Vậy khi nào ?”



      Hạ Hàm Chi: “Chờ đại sư huynh của chọn người xong .”



      Tiểu Xuân: “Huynh ấy còn chưa chọn xong à?”
      “Ừm.” Hạ Hàm Chi tựa vào cửa, khẽ cười tiếng, “Cái tên não tàn kia, nếu sàng lọc hết tất cả mọi người chắc chịu thôi đâu, hôm qua chọn hai người, còn vị trí nữa.”



      Tiểu Xuân tính tính lại, cuối cùng : “ đúng, đại sư huynh là , huynh ấy chọn hai, vậy còn lại hai vị trí lận chứ.”



      Hạ Hàm Chi dùng vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc để nhìn nàng.



      “Chẳng lẽ Đại Tông sư à?”



      Cuối cùng, Ngô Sinh là người chiếm vị trí còn lại trong danh sách, còn Vệ Thanh Phong cũng thuận lợi chọn xong người còn lại.



      Ba ngày sau, mười người cùng lên đường.



      ra lúc bắt đầu, Tiểu Xuân còn suy nghĩ phải làm sao để có quan hệ tốt với các đệ tử được đại sư huynh lựa chọn, nhưng sau đó nàng lại phát , điều phải điều nàng cần lo lắng.



      Bên Đại sư huynh gồm năm người… Đại Tông sư, Vệ Thanh Phong, Trần Bì, Lưu Viễn Sơn, người duy nhất Tiểu Xuân biết, sau khi hỏi thăm mới biết tên là Trương Trị, là Chưởng viện của Lăng Đào viện phía tây Kiếm Các. Tiểu Xuân lén hỏi Hạ Hàm Chi những Chưởng viện khác vì sao đến, Hạ Hàm Chi cho nàng biết, tám Chưởng viện, bây giờ có ba người , ba người khác ở bên ngoài, để lại hai người để quản lý các đệ tử.



      Tiểu Xuân gật gật đầu.



      “Vậy đại sư huynh có hỏi huynh chọn người bằng cách nào ?” Nàng cảm thấy hành vi của nàng được quang minh chính đại, trước mặt đại sư huynh ngóc đầu lên được.



      Hạ Hàm Chi : “Sợ cái gì, Đại Tông sư còn lên tiếng, y có thể gì chứ.”



      Tiểu Xuân được làm cho yên tâm, vui vui vẻ vẻ sắp xếp đồ đạc.



      Trước hôm xuất phát ngày, nàng còn đặc biệt chạy xuống chân núi tạm biệt Linh Nhi. Hôm tỷ võ Linh Nhi cũng có nhưng quá nhiều người nên hai người gặp nhau. Lâu ngày gặp, hai trò chuyện lâu, Tiểu Xuân và Linh Nhi vào trấn với nàng, mua thêm cho Lý Thanh mấy bộ quần áo.



      toàn mua cho , sao mua cho mình .”



      Tiểu Xuân cười cười: “Đồ của ta còn nhiều, vẫn còn mặc được, tên To Con kia còn chẳng có quần áo thu đông.”



      Linh Nhi hứ tiếng: “ đối với càng ngày càng tốt rồi đó.”



      Tiểu Xuân nhướng mày, gì.



      Trở lại Thanh Đào viện, Tiểu Xuân bỏ hết mấy cái bịt mắt mình mới sửa sang lại vào trong túi đồ.



      Đại hội luận kiếm đối với Tiểu Xuân cũng phải quá quan trọng, nhưng nàng lại rất xem trọng chuyến này.



      Nàng biết, đây là lần đầu tiên Lý Thanh rời khỏi núi Bạc Mang, nàng muốn lần này có thể vui vẻ hơn.
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 47



      Bởi vì sớm nên các đệ tử Kiếm Các cũng phải thức trắng đêm để lên đường mà chút rồi lại ngừng, có cảm giác như chơi.



      Kiếm Các nghèo chịu nổi, cả môn phái từ xuống chỉ có sáu con ngựa, Tiểu Xuân và Mai Như vì là nữ đệ tử nên được chăm sóc hơn chút, mỗi người con, còn lại bốn con có hai con móc vào xe ngựa cho Đại Tông sư ngồi, cuối cùng, ngựa chỉ còn lại hai con.



      Dựa theo bối phận, vốn là Vệ Thanh Phong và Trương Trị mỗi người con, Hạ Hàm Chi mặc dù cũng là Chưởng viện nhưng lại đến sau, theo lời Lưu Viễn Sơn chính là “lý lịch quá mỏng”.



      Chỉ là đến lúc thực chia ngựa, Vệ Thanh Phong lại nhường ngựa của mình.



      Y với Hạ Hàm Chi: “Ta bộ cũng được, ngươi cưỡi ngựa này .”



      Hạ Hàm Chi hề có ý từ chối, y dắt ngựa, tự mình tung người cưỡi lên, từ nhìn xuống Vệ Thanh Phong, cười :



      “Đa tạ đại sư huynh.”



      Vệ Thanh Phong lưng đeo bao đồ, kiếm dài dùng bao bọc kín, đeo lên lưng.



      Tiểu Xuân ngồi lưng ngựa, tâm trạng vô cùng thoải mái. Nàng vốn muốn cùng Lý Thanh cưỡi cùng con ngựa, nhưng hai người ban ngày ban mặt mà cưỡi cùng ngựa, nàng vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng. Hơn nữa, biết vì sao, con ngựa này dường như rất sợ Lý Thanh, mỗi lần Lý Thanh cạnh Tiểu Xuân, con ngựa đều nhịn được hơi run run.



      Tiểu Xuân với : “Huynh đừng dọa nó.”



      Lý Thanh hơi oan ức: “Ta đâu có dọa nó….”



      Tiểu Xuân: “Vậy sao nó cứ run?”



      Lý Thanh: “Ùng ục….”



      Chỉ là, điều này cũng chỉ là chuyện , ảnh hưởng chút nào đến hành trình.



      Người thường thích kết bè kết phái, ai cũng thích cùng với người quen, cuối cùng….. hầu như tất cả mọi người đều đến chỗ Tiểu Xuân.



      Mai Như và Lý Thanh khỏi , vẫn luôn ở cạnh Tiểu Xuân, Hạ Hàm Chi cứ dính chặt như sam, đuổi thế nào cũng chịu , Lưu Viễn Sơn thấy Tiểu Xuân lại cứ chuyện tới chuyện lui, Vệ Thanh Phong nhiều lắm, nhưng y lúc nào cũng gần Tiểu Xuân.



      Ngoài Trần Bì đánh xe cho Đại Tông sư, chỉ còn lại Trương Trị. Trương Chưởng viện hóa ra là người thích náo nhiệt, thấy cả đám người bên đó liền sáp vào.



      Lưu Viễn Sơn lại chuyện mà mình vẫn canh cánh trong lòng, chính là chuyện Tiểu Xuân đến Thanh Đào viện.



      “Sao muội với đại ca rồi, sao mà xa thế, đại ca thăm muội được.”



      Tiểu Xuân muốn , chuyện này ra là vì….



      cẩn thận…. nên qua thôi.”



      “Aizzz…” Lưu Viễn Sơn nhíu chặt mày than thở, Hạ Hàm Chi đứng cách đó xa hờ hững nhìn y, vẻ mặt Lưu Viễn Sơn lập tức trở nên tốt lắm. Tiểu Xuân sợ hai người này giương cung bạt kiếm, vội đổi để tài.



      “Hôm nay chúng ta, chúng ta đến đâu vậy nhỉ?”



      Vệ Thanh Phong trả lời nàng, đoạn đường này là do y chịu trách nhiệm. Y với Tiểu Xuân: “Chúng ta đường gần, trước tiên đến trấn Xảo Lai, sau đó qua núi Kiều, vào trung tâm của Trung Nguyên.” Y giải thích “Đường này phải qua thành trì, là đường nhanh nhất rồi.”



      “Ồ ồ.” Tiểu Xuân biết gì về đường xá cả, song, nàng tin rằng, điều Vệ Thanh Phong nhất định là đúng.



      “Hôm nay e là đến trấn Xảo Lai kịp rồi, chắc là phải qua đêm núi.”



      “Được rồi, chúng ta mang rất nhiều lương khô mà, qua đêm ở đâu cũng thành vấn đề.”



      Thấy Tiểu Xuân phối hợp như thế, Vệ Thanh Phong nhìn nàng cười cái, Tiểu Xuân nhếch miệng, vui vẻ rụt cổ lại.



      Chân Mai Như khẽ thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đến cạnh Tiểu Xuân, nàng khẽ : “Đừng cười nữa, còn cười ngốc nữa là tên To Con kia xuống sông luôn bây giờ.”



      Tiểu Xuân ngạc nhiên quay đầu lại, phát Lý Thanh lệch đường.



      “Bên này! Lý Thanh! Bên này!”



      Nàng kêu vừa kịp lúc, Lý Thanh lập tức rẽ vào lại.



      Tiểu Xuân phát nàng thể tùy tiện buông tay ra, cho dù lúc cưỡi ngựa nàng cũng đưa tay ra kéo lấy .



      Suốt đường Lý Thanh đều rất lơ mơ.



      chỉ suýt nữa lạc, có đôi khi lại tự nhiên đứng khựng lại, hoặc là đột nhiên nghe được thanh gì đó lại sững sờ ngẩn người. Khi họ ngang qua quán trà đường núi, bên trong có mấy người hay đó đây ngồi, Lý Thanh nghe thấy tiếng tách trà va vào nhau, cùng với tiếng gọi của chủ quán, lại đột nhiên đứng đờ người tại chỗ.



      Mọi người vô cùng khó hiểu, Đại Tông sư lên tiếng nghỉ ngơi chút. Họ vào quán trà, mua mấy chén trà lạnh giải khát.



      Tiểu Xuân kéo Lý Thanh ngồi cạnh mình, đưa nước trà cho , khẽ : “Huynh uống ?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân cười hắc hắc, kề chén trà ngay miệng , Lý Thanh liền uống ngụm.



      “Sao hả, khác nước ở núi Bạc Mang à?”



      Lý Thanh liếm liếm môi, gật gật đầu.



      Tiểu Xuân rót nước đầy chén, lại đưa cho Lý Thanh uống.



      “Uống nhiều nước chút, sao lần này huynh ra ngoài lại có vẻ càng lúc càng ngốc rồi?”



      có mà.” Mai Như ở bên cạnh thản nhiên : “Vẫn thế thôi.”



      Tiểu Xuân nhìn nàng, : “ cứ ngẩn người mấy lần, tỷ thấy à?”



      Mai Như cười tiếng, : “Muội biết bây giờ cảm thấy thế nào ?”



      Tiểu Xuân lắc đầu.



      Mai Như : “ được hình thành nên ở núi Bạc Mang, quen với khí ở núi Bạc Mang. Bây giờ khỏi đó, còn cảm thấy xa lạ với mọi chuyện xung quanh thôi.”



      Tiểu Xuân kinh ngạc : “Ảnh hưởng lớn đến vậy à?”



      “Ừm….” Mai Như suy nghĩ chút “ ra cũng ảnh hưởng quá lớn, chỉ là … tình trạng bây giờ của , muội cũng biết đó.” Vốn ngốc rồi, thay đổi nơi chốn lại càng khiến u mê.



      Tiểu Xuân yên lặng, nàng nắm tay Lý Thanh dưới bàn, giống như bảo , đừng lo.



      Khi họ ngồi tán gẫu, Vệ Thanh Phong đến. Quán trà ở đây , chỗ ngồi cũng ít, Mai Như, Tiểu Xuân và Lý Thanh ngồi cùng nhau, những người khác đều tản ra ngồi ở các chỗ khác nhau. Vệ Thanh Phong đến với Tiểu Xuân: “Nghỉ ngơi tốt chưa?”



      Tiểu Xuân cười nhìn y: “Bọn muội cũng có gì, lúc nào cũng có thể .”



      Vệ Thanh Phong gật gật đầu, y , nhưng cũng có ý muốn . Ở quán trà đơn sơ này, Vệ Thanh Phong phải cúi đầu mới bị đụng nóc quán trà, thân hình y cao lớn nên thể đứng thẳng được. Tiểu Xuân do dự chút, : “Đại sư huynh, có phải huynh, huynh muốn cùng uống trà với bọn muội ?”



      Vệ Thanh Phong nhanh chóng : “Được.”



      Mặt Mai Như tỏ vẻ gì nhìn Tiểu Xuân, ý bảo “ở đây làm gì còn chỗ”, Tiểu Xuân nhìn nàng, đẩy nàng qua phía kia chút. Mai Như bị đẩy qua ngồi băng ghế bên cạnh, nàng vịn cạnh bàn kêu lên: “Ngã mất ngã mất!”



      Vệ Thanh Phong ngồi xuống chỗ Tiểu Xuân vừa chừa ra. ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra tư thế của y chẳng giống ngồi tí nào, nửa người y dồn sức như đứng trung bình tấn, nửa người còn lại dồn lại phần ghế kia.



      Tiểu Xuân ngập ngừng : “Đại, đại sư huynh…. huynh ngồi thoải mái à?”



      Vẻ mặt Vệ Thanh Phong tỏ vẻ gì, y khẽ : “Thoải mái.”



      “Ừm.” Tiểu Xuân gọi chủ quán tới, gọi thêm chén trà.



      Bàn tay bưng trà của Vệ Thanh Phong cũng giống như lúc cầm kiếm vậy, vô cùng vững chắc, y chỉ bưng chén trà trong tay, uống.



      “Muội… Mọi người ở Thanh Đào viện thế nào?”



      Tiểu Xuân gật mạnh đầu: “Bọn muội rất tốt, đa tạ đại sư huynh quan tâm.”



      Vệ Thanh Phong tỏ vẻ vui mừng, chỉ ừ tiếng.



      Tiểu Xuân vì sao Vệ Thanh Phong lại vậy, nàng nhớ đến mâu thuẫn giữa Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong, nghĩ thầm, có lẽ huynh ấy tin nhân phẩm của Hạ Hàm Chi cho lắm. tiếp xúc với Hạ Hàm Chi thời gian dài, Tiểu Xuân đối với Hạ Hàm Chi, thể là thích nhưng cũng đến mức ghét. Nếu như có thể, nàng rất muốn giải quyết mâu thuẫn giữa Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong. Nàng với Vệ Thanh Phong: “Đại sư huynh, Thanh Đào viện rất tốt, mặc dù hơi xa, nhưng đúng là vùng đất địa linh nhân kiệt, rất hợp để luyện võ.” Nàng suy nghĩ lúc, lại cân nhắc : “Hơn nữa Hạ Chưởng viện đối với bọn muội tồi, y dạy võ công rất tốt.”



      Vệ Thanh Phong yên lặng nhấp ngụm trà, Tiểu Xuân thấy vẻ mặt của y, cảm thấy có lẽ y càng ghét Hạ Hàm Chi hơn cả tưởng tượng của nàng, nàng dám gì nữa.



      Bàn trà hiếm có khi yên tĩnh được lúc, chỉ có Lý Thanh cứ đờ đẫn hết sờ sờ cái này, lại gõ gõ cái kia. Vệ Thanh Phong quay đầu nhìn cái, khẽ : “ sao, quen chưa?”



      Tiểu Xuân vội : “Huynh Lý Thanh à, rất thích Thanh Đào viện”. Thực ra, chỉ cần là ở núi Bạc Mang, ở đâu cũng thích.



      Vệ Thanh Phong gật gật đầu, lại mấy câu, nâng chén trà lên rồi .



      Hạ Hàm Chi ngồi trong góc của quán trà, biết y có nghe được cuộc chuyện giữa Tiểu Xuân và Vệ Thanh Phong , lúc Vệ Thanh Phong ngang qua y, Hạ Hàm Chi lại nâng chén trà lên, cứ như lấy trà thay rượu, cười cười với Vệ Thanh Phong.



      Vệ Thanh Phong trực tiếp rời .



      Tiểu Xuân nhìn theo bóng lưng Vệ Thanh Phong, hơi hoang mang.



      Mai Như liếc nàng cái, mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Tiểu Xuân quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảu nàng, nàng chớp chớp mắt: “Sao vậy? Sao lại nhìn muội như thế?”



      Mai Như lầm bầm hai tiếng, rồi phê bình: “Ngốc.”



      Tiểu Xuân: “…..”



      Buổi tối, bọn họ tìm được chỗ nghỉ chân bên bờ sông, Vệ Thanh Phong vào rừng chặt mấy nhánh cây, sau đó trở về, vô cùng thành thục nhóm lửa lên. Tiểu Xuân mở bao ra, lấy ít lương thực, cả nhóm người đường đều vô cùng ăn ý giao lương thực cho Tiểu Xuân và Mai Như bảo quản. Tiểu Xuân phân chia lương thực theo khẩu phần, lúc này mới phát , dù là Thanh Đào viện hay Vấn Đào viện, khẩu phần ăn đều hề khác biệt.



      Tiểu Xuân và Mai Như ngồi bên đống lửa, xiên mấy cái bánh bao nhân cứng ngắc lại với nhau bằng thanh gỗ, sau đó nướng lửa.



      Tiểu Xuân phát , mấy cái bánh bao cứng ngắc này, sau khi hơ qua lửa, còn tỏa ra mùi rất thơm.



      Cả đám người đều ăn bánh bao, ngồi dưới tàng cây, tùy tiện trò chuyện vài câu. Vệ Thanh Phong gác đêm trước, cho mọi người nghỉ ngơi.



      Tiểu Xuân tìm thân cây, kéo Lý Thanh ngồi dưới tàng cây.



      Trong núi rất tối, Tiểu Xuân ban đầu còn ngồi dưới gốc cây khác, lúc sau, khi mọi người đều thiếp , Tiểu Xuân lặng lẽ mở mắt ra, phát Vệ Thanh Phong cũng nhắm hai mắt lại, Tiểu Xuân rón rén đến cạnh Lý Thanh.



      Lý Thanh bế nàng lên, ôm vào trong lòng.



      Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mấy tiếng lẹp bẹp phát ra từ đống lửa.



      Ngực Lý Thanh ấm, Tiểu Xuân nhanh chóng ngủ thiếp .
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 48




      Tiểu Xuân cảm thấy dường như mình mơ thấy giấc mộng.



      Nàng nằm mơ thấy mình bay lượn phía chân trời, nàng nhìn thấy mây bay đầy trời, nhìn thấy vô vàn núi non, nhìn thấy gió bay bay cùng sương mù, nhìn thấy ráng mây và sao trời tranh nhau phát sáng.



      Nàng dường như quên rất nhiều chuyện, nàng quên mất mình là ai, quên mất mình là gì, cũng quên mất thời gian, quên năm tháng.



      Thế gian này, dường như chỉ còn lại nàng, và trời đất.



      Tiểu Xuân từ từ tỉnh giấc khỏi cơn mơ.



      Nàng mở mắt ra, chớp cái, vẫn vô cùng mơ màng. Nàng nằm yên nhúc nhích, nằm trong vòng ôm rộng rãi vững chắc.



      Nàng cảm thấy, có điều gì đó hơi khác.



      Chờ thêm lúc lâu, nàng mới kịp nhận ra, Lý Thanh hát.



      Ban đầu nàng nhận ra hát, bởi vì giọng hát của Lý Thanh như hòa tan trong đất trời.



      Giọng Lý Thanh rất trầm, ngâm nga đoạn nhạc lời, chỉ đơn giản là giai điệu nào đó. Giai điệu cứ như ông lão vừa lớn tuổi vừa yếu ớt, nhưng lại có thi vị riêng.



      hát rất chậm, rất chậm, giọng rất , nhưng lại miên man ngắt nhịp, giống như luồng khí yên tĩnh ngừng xuyên qua núi Bạc Mang.



      Từ tiếng hát của , Tiểu Xuân như nghe thấy núi non, nghe thấy cây Vân Đào, nghe thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, nghe thấy cả thế gian.



      Tất cả đều yên tĩnh, phát ra bất cứ tiếng động nào.



      Dưới ánh sáng bình minh, Lý Thanh ngồi xếp bằng dưới màn sương, trông như vị thần núi xa xưa, bằng giọng chất phác của mình, giảng giải cho người vô tình gặp được về truyền thuyết của núi rừng.



      Sau khi Lý Thanh hát xong, lâu sau ai lên tiếng.



      Mai Như là người có phản ứng đầu tiên, nàng lấy phần lương thực trong túi ra, lời nào chia cho mọi người. Cho đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh.



      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Lý Thanh, nàng giật mình, nhưng thể lui khỏi lòng . Lý Thanh ôm Tiểu Xuân quá chặt, nhưng cánh tay của vẫn như thành đồng vách sắt đối với Tiểu Xuân.



      “Huynh….”



      Tiểu Xuân mở miệng, lại nghĩ ra phải gì.



      Lý Thanh cúi đầu.



      “Ùng ục.”



      Nghe thấy thanh đó, Tiểu Xuân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng chui ra khỏi lòng Lý Thanh. Tất cả mọi người đều ăn, chỉ có Vệ Tử Phong ngồi trong góc, cầm cái bánh bao rắn kia, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người ở bên nhau dưới tàng cây bên đó.



      Có lẽ vì phải gác đêm, Vệ Tử Phong trông hơi mệt mỏi.



      Mọi người thu dọn đồ xong, tiếp tục lên đường.



      Tiểu Xuân kề sát Mai Như, hỏi xem nàng có nghe thấy tiếng ca của Lý Thanh hay .



      gào đến cách xa mười dặm còn nghe được, sao ta có thể nghe thấy chứ?”



      “….” Tiểu Xuân cười khan, hơi quá rồi, hát rất mà.”



      “A.” Mai Như khẽ cười tiếng, thản nhiên “Mấy người nghe, tất nhiên là rồi.”



      Tiểu Xuân hiểu ý của Mai Như “Có ý gì?”



      tạm biệt.”



      “?”



      Mai Như nhìn Tiểu Xuân, nàng dắt cương ngựa, chậm rãi về phía trước. Trong ánh nắng sớm, vẻ mặt Mai Như rất bình thản.



      tạm biệt núi Bạc Mang.”



      Tiểu Xuân: “Núi Bạc Mang?”
      “Ừm.” Mai Như cười nhạt “Nguyên thần của hoàn chỉnh, còn ngốc đến hết thuốc chữa nhưng vẫn biết mình phải , nên mới hát, đây chính là lời từ biệt của với ngọn núi mà được sinh ra.”



      Tiểu Xuân nghe thấy thế, hiểu sao lại cảm thấy hơi thương cảm.



      “Muội nhìn qua kia….” Mai Như ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời bên phải.



      Tiểu Xuân nhìn theo ánh mắt nàng, vừa lúc nhìn thấy đàn chim nhạn bay bầu trời lại mang màu sắc khó diễn tả.



      Tiểu Xuân mở to mắt, kiềm lòng hô khẽ.



      là đẹp….”



      “Đó là lời đáp từ núi non.” Mai Như cũng nhìn vùng trời kia “Nó còn đẹp hơn những gì muội nhìn thấy….” Trong mắt Mai Như, màu sắc nơi chân trời đậm đến mức khiến người khác muốn phát điên, sương mù và ráng mây như xoay chuyển kịch liệt, vù vù bay khắp núi.



      Bọn họ đều biết Thái sắp , những người bạn biết quen biết bao nhiêu lâu kia, lại vì mà đưa tiễn, mong lại trở về.



      “Kiếm khí thích ly biệt, họ thích nắm hoàn cảnh, ở nơi mà họ mạnh mẽ nhất.”



      Mai Như khẽ , giống như với Tiểu Xuân, cũng như tự .



      Tiểu Xuân: “ thích ? Nhưng lúc ta hỏi , lại vui vẻ muốn .”



      “A…” Mai Như khẽ cười “Đương nhiên là vui vẻ muốn rồi.”



      Tiểu Xuân hoang mang : “Mai Như, ta hiểu ý tỷ.”



      Mai Như quay đầu, nhìn Tiểu Xuân.



      “Tiểu Xuân, muội đừng nghĩ rằng rất ngốc. Kiếm khí Thái vô cùng độc lập, cao ngạo hơn bất kì sinh linh nào, cho dù nay nguyên thần của hoàn chỉnh, nhưng bản chất của vẫn còn.” Ánh mắt sâu thẳm của Mai Như nhìn thẳng vào mắt Tiểu Xuân.



      “Chỉ người mà nhận định, mới có thể khiến cam tâm tình nguyện theo.” Mai Như , khi Tiểu Xuân còn vô cùng kinh ngạc, nàng lại thêm câu: “Tất cả các loại kiếm, đều như thế.”



      Hôm đó, Tiểu Xuân lúc nào cũng suy nghĩ về câu kia của Mai Như.



      ra, câu ngắn ngủn kia, chỉ cần nghĩ hai lần hiểu, nhưng điều làm Tiểu Xuân vẫn ngừng suy ngẫm, đó là vì sao khi nàng nghe thấy Mai Như thế, tim nàng lại đập nhanh đến thế.



      Chỉ có người mà nhận định.



      Rốt cuộc là ở mức độ thế nào, mới được coi là “người được nhận định”?



      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh bên cạnh, nàng suy nghĩ đến mức nào, vẫn hồn nhiên hay biết. chỉ kéo tay Tiểu Xuân, nàng đâu, lại theo đó.



      Dáng người của Lý Thanh rất cao lớn, mặc dù Tiểu Xuân cưỡi ngựa, nhưng cần khom lưng vẫn có thể chạm vào đầu Lý Thanh. Tiểu Xuân thử sờ sờ đầu , Lý Thanh lập tức phản ứng, kêu ùng ục ùng ục rồi dụi đầu về phía nàng.



      Lòng Tiểu Xuân mềm nhũn, cũng nở nụ cười.



      Có lẽ, Lý Thanh đối với nàng mà , có ý nghĩa hơn rất nhiều, chỉ là nàng còn chưa hiểu ra mà thôi.



      Tối hôm đó, bọn họ rốt cuộc đến trấn Xảo Lai.



      Trấn Xảo Lai là trấn khá lớn ở phía bắc trung nguyên, buôn bán phát đạt, thương nhân rất nhiều.



      Thương nhân ở đâu nhiều tức là nơi đó tiền nhiều. Mà tiền nhiều, mấy chỗ chơi bời lại càng nhiều.



      Tiểu Xuân mở to hai mắt nhìn đường xá rực rỡ muôn màu, náo nhiệt hơn trấn dưới chân núi Bạc Mang nhiều, nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa như thế.



      đường, bọn họ dừng lại, Vệ Tử Phong và Hạ Hàm Chi ở đằng trước dẫn đoàn người ràng xuất mâu thuẫn.



      , tuyệt đối được.”



      “Đây phải là việc ngươi có thể được hay , chúng ta chỉ có bấy nhiêu lộ phí thôi.”



      “Vậy cũng được.”



      “….”



      “Thương nhân tập trung về trấn Xảo Lai vô cùng nhiều, tiếng cũng có cả trăm căn nhà trọ, ngươi chọn đâu chọn lại chọn cái phòng chứa củi.”



      “Đây cũng là nhà trọ.”



      “Vệ Tử Phong, đây ràng là phòng chứa củi.”



      Đám người phía sau ai dám lên tiếng, Đại Tông sư ở trong xe ngủ đến biết trời trăng, Tiểu Xuân xuống ngựa chen lên phía trước.



      “Sao vậy?”



      Hạ Hàm Chi nghe giọng Tiểu Xuân, lập tức quay đầu sang với nàng: “Tiểu Xuân, chịu ở đây ?”



      Tiểu Xuân thò đầu liếc cái, bên trong là cái ngõ , ở giữa có cái sân , sân có cửa… ra cũng thể có cửa, chỉ là trông còn ra hình dáng gì, bên trong có mấy cái vạc đựng nước lớn, đất toàn là đá. Bởi vì bị cái vạc kia che tầm nhìn, Tiểu Xuân nhìn phía bên trong nữa là cái gì.



      Thế nhưng căn phòng này ràng rất hòa hợp với tổng thể của trấn Xảo Lai.



      “Ặc….”



      Vệ Tử Phong cũng quay đầu với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, đây là nhà trọ, trước kia ta đến trấn Xảo Lai cũng ở đây.”



      “Ừm.” Hạ Hàm Chi ôm kiếm tựa vào ngựa “Ngươi khẳng định đây là nơi để ‘ở’ sao?”
      Vệ Tử Phong nhíu mày.



      “Hạ Thu, chú ý cách chuyện của ngươi.”



      Hạ Hàm Chi nhếch môi, ngoài cười nhưng trong cười, : “Đại sư huynh, ngươi xác định, đó là chỗ để ‘ở’ sao?”



      Vệ Tử Phong ngước mắt, trong mắt dường như mơ hồ có tức giận.



      Tiểu Xuân biết oán khí của hai người này từ đâu mà có, nàng vội chạy ra ngăn hai người này lại. Nàng quay đầu khẽ với Hạ Hàm Chi: “Ở đây ở đây , hôm qua chúng ta cũng ngủ trong núi mà! Còn nữa, Thanh Đào viện sao, Thanh Đào viện nát như thế nhưng chúng ta cũng ở được rất tốt phải sao?”



      Vẻ mặt Hạ Hàm Chi vô cảm: “Đó là vì có lựa chọn nào khác.”



      Tiểu Xuân nháy mắt mấy cái, Hạ Hàm Chi xem như thấy.



      Tiểu Xuân quay đầu, nịnh hót cười cười với Vệ Tử Phong, sau đó lại quay đầu kéo tay áo Hạ Hàm Chi, kéo y vào trong góc. Hạ Hàm Chi biết nàng muốn gì, lưng dựa vào tường, bắt đầu giả chết.



      “Sao huynh cứ thích làm loạn vậy hả?”



      “Ừm.”
      “Chúng ta mang đủ lộ phí, còn phải mua lương thực, chúng ta thể ở nhà trọ tốt được.”



      “Ừm.”



      “Suốt đường đại sư huynh hao tổn trí óc suy tính cho chúng ta, hôm qua còn phải gác cả đêm, sao huynh có thể khiến huynh ấy thêm phiền như vậy?”



      “Ừm.”



      “….”



      “Ừm.”



      Tiểu Xuân rốt cuộc thể nhịn được nữa, nàng vỗ tường, cả giận : “Huynh cứ ừ ừ rốt cuộc là đồng ý hay đồng ý ở hả?”



      Hạ Hàm Chi nhìn nàng cái.



      đồng ý.”



      “…..”



      Hạ Hàm Chi thở dài, y đứng lên, cúi người với Tiểu Xuân: “Y đồng ý ở , ta dẫn chỗ khác ở được ?”



      Bởi vì Hạ Hàm Chi cách nàng khá gần, cổ Tiểu Xuân lập tức co lại.



      “Vậy là sao?”



      Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng, : “Ta , ta dẫn chỗ khác ở, sao hả?”



      Tiểu Xuân nhếch môi: “Huynh có bạc à?”



      Dáng vẻ Hạ Hàm Chi trông như suy nghĩ, : “Coi như là có, mà cũng coi như là .”



      Tiểu Xuân: “Lộn xộn gì vậy hả?”



      Hạ Hàm Chi dụ dỗ nàng: “ biết Danh Phẩm Hiên ? Đó là nhà trọ tửu lâu lớn nhất trấn Xảo Lai, vịt quay rượu vàng của họ là tuyệt nhất thiên hạ, ngoài giòn trong mềm, béo mà ngán. thích ăn như thế, nhất định phải thử lần.”



      Tiểu Xuân nghe thấy thế hơi động lòng: “, ư?”



      Hạ Hàm Chi gật đầu : “Dĩ nhiên rồi.”



      Tiểu Xuân vẫn còn do dự: “Nhưng mà đại sư huynh sao, chúng ta cùng được ?”



      Mặt Hạ Hàm Chi lập tức đen sì.



      được, y muốn ở cái phòng chứa củi rách nát này, cứ để y ở .”



      “….” chút do dự vừa xuất trong lòng Tiểu Xuân lập tức bị bác bỏ, nàng liếc Hạ Hàm Chi cái, : “Vậy ta cũng , bỏ lại đồng môn, mình hưởng lạc, đây là chuyện mà Lục Tiểu Xuân ta khinh thường!”



      Mặt Hạ Hàm Chi trầm: “…”



      Tiểu Xuân phủi phủi tay định về, vừa mới bước ba bước, Hạ Hàm Chi phải thỏa hiệp.



      “Được rồi, cùng cùng.”
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 49





      Mọi người theo hướng dẫn của Hạ Hàm Chi đến Danh Phẩm Hiên.



      đoạn xa, Danh Phẩm Hiên trước mắt. Nơi này có chỗ ngồi sang trọng, cao sáu tầng, đúng là tòa nhà cao nhất trấn Xảo Lai, chỉ cần có vật gì che chắn, ở bất cứ nơi nào của trấn đều có thể nhìn thấy nó.



      Cả đám người Kiếm Các dừng lại trước cửa Danh Phẩm Hiên, bởi vì họ phải đường xa, phong trần mệt mỏi nên trông có vẻ hơi chật vật.



      Nhưng may mắn là, nhà trọ lớn chính là nhà trọ lớn, tiểu nhị đón khách ngoài cửa chẳng hề có vẻ mặt xem thường, vẻ mặt tươi cười đưa đám người Kiếm Các vào trong.



      “Khách quan ngồi tạm, ta gọi người dắt ngựa ra đằng sau.”



      Mười người ngồi trong sảnh lớn, tầng của Danh Phẩm Hiên vô cùng rộng rãi, bày mấy chục cái bàn tròn, có cảm giác rất mát mẻ.



      Điều khiến người khác rung động chính là nơi đây có tấm đá điêu khắc núi non khổng lồ, tấm đá này cao ít nhất ba trượng, dùng viền gỗ tinh xảo. Tấm đá khắc ngọn núi, ngọn núi có cây tùng bách cao ngất, hoa nở từng đóa, mây mù lượn lờ, dường như có thể thấy con đường mòn lên núi, mơ hồ quanh ngọn núi.



      tấm đá dường như còn tản ra luồng khí trắng nhạt, cứ như là khối băng vậy.



      Thần kỳ hơn nữa chính là, thác nước tấm đá kia lại có nước chảy . Dòng nước mát lành chảy xuống từ nơi cao nhất của đỉnh núi, rơi vào trong cái ao trong veo phía dưới, phát ra tiếng vang.



      “Đó là ‘Triêu Thiên thạch’, là vật quý trấn điếm của Danh Phẩm Hiên.”



      Tiểu Xuân nhìn mê mẩn, lại nghe thấy giọng truyền đến từ đằng sau, nàng quay đầu nhìn lại, Hạ Hàm Chi đứng sau lưng nàng.



      “Triêu Thiên thạch là do đương gia của Danh Phẩm Hiên đem từ Bắc Vực về vào mười mấy năm trước, còn thuê thợ giỏi bậc nhất điêu khắc nên hình. Triêu Thiên thạch quanh năm lạnh như băng, gặp khí lập tức có biến đổi, tạo thành nước chảy tự nhiên.” Giọng của Hạ Hàm Chi mang vẻ thưởng thức “Tấm đá này rất thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy nó lòng ta đều cảm thấy sảng khoái.”



      Tiểu Xuân: “Huynh tới đây nhiều lần rồi à?”



      Hạ Hàm Chi cười cười, : “Thể chất của ta vốn lạnh, nơi này lại có tảng đá lạnh nhất thiên hạ, tất nhiên ta phải đến tham quan.”



      Tiểu Xuân bĩu môi.



      Nàng lặng lẽ đánh giá Hạ Hàm Chi. Cho dù gặp cảnh màn trời chiếu đất, quần áo của Hạ Hàm Chi vẫn rất sạch . Trong đám người của Thanh Đào viện, chỉ có mình y đem tận ba túi đồ, ban đầu Tiểu Xuân còn hiểu vì sao y có nhiều đồ như thế, sau này nàng mới phát , tất cả những thứ Hạ Hàm Chi mang đều là quần áo.



      Chỉ cần quần áo người hơi dơ chút, y lập tức bỏ , thay bộ quần áo mới, hơn nữa mỗi bộ quần áo của y đều được chế tác vô cùng khéo léo.



      Loại phong cách này phù hợp với Kiếm Các.



      Tối qua Hạ Hàm Chi lại ném bộ quần áo, Tiểu Xuân thấy thế với Mai Như: “Quần áo này còn mặc được mà, bỏ tiếc.”



      Mai Như ngoáy ngoáy lỗ tai, : “Chưởng viện của chúng ta tiền nhiều như nước, muốn ném ném thôi.”



      Tiểu Xuân: “Tỷ xem y lấy tiền ở đâu ra chứ, Kiếm Các mỗi tháng chỉ phát lương tháng cho các Chưởng viện chừng mấy mươi lượng, mua cái tay áo của y còn đủ.”



      Mai Như lầm bầm: “Y tới Kiếm Các mới bao lâu chứ, sao muội biết được trước kia y làm gì.”



      Tiểu Xuân: “Muội biết mà, trước kia y đều bái sư ở khắp nơi, cuối cùng y cảm thấy Kiếm Các thích hợp nhất nên mới ở lại.”



      Mai Như liếc nàng cái “Coi như là vậy . Tiểu Xuân muội tử, muội phải biết rằng phải tất cả các môn phái trong thiên hạ đều nghèo như Kiếm Các vậy, ta biết có mấy môn phái vô cùng giàu có, muội nhìn Mẫn Kiếm sơn trang , mấy người quét nhà ở chỗ người ta còn được mặc áo tơ lụa.”



      Tiểu Xuân hứ tiếng: “Bốc phét.”
      Mai Như: “Có bốc phét hay đến lúc đó muội biết.”



      Bên kia, Hạ Hàm Chi để mọi người chờ lúc, y vào trong tìm chưởng quỹ để thuê phòng.



      Tiểu Xuân ở đằng sau : “Tỷ xem, y có bạc ?”



      Mai Như: “ thản nhiên như thế, ta nghĩ là có.”



      Tiểu Xuân: “Nhưng muội bao giờ thấy y lấy bạc ra đâu.”



      Mai Như cả ngày đường, hơi mệt nhọc, nàng ngáp cái, giọng cũng hơi thay đổi: “Muội muội của ta, đời này có vô số thứ có thể thay thế ngân lượng, có thể , ở nơi hề thiếu tiền, bạc chính là thứ dễ thấy nhất.”



      Hạ Hàm Chi đến trước cái tủ gỗ màu đen tinh xảo, bên trong có hai người của phòng thu chi, mỗi người cầm cái bàn phím, gõ tách tách liên hồi. Thấy có người đến, trong hai người ngẩng đầu, khách khí cười với Hạ Hàm Chi, : “Khác quan muốn ở trọ?”



      “Ừm.”



      “Khách quan muốn mấy phòng?”



      Hạ Hàm Chi suy nghĩ chút rồi : “Năm.” Trong lòng Hạ Hàm Chi thầm tính thế này… bản thân y dĩ nhiên là ở phòng, Mai Như và Tiểu Xuân môt phòng, Lý Thanh và Ngô Sinh phòng, Đại Tông sư ở phòng, còn bốn người còn lại cùng chen chúc trong phòng.



      “Ôi khách quan ơi.” người đó hơi ngượng ngừng bảo “Năm phòng e là sắp xếp được, đêm khuya, phòng đều gần kín hết rồi.”



      Hạ Hàm Chi: “Lầu sáu cũng kín rồi à?”



      Hai người trong phòng thu chi đều sửng sốt, người khác đặt bàn tính trong tay xuống, hai người liếc nhìn nhau cái, lúc quay đầu nhìn về phía Hạ Hàm Chi, ánh mắt đều tỏ vẻ nghi vấn.



      “Vị gia này…. ngài làm sao biết….” Y muốn lại thôi, chỉ là Hạ Hàm Chi hiểu ý của y. Danh Phẩm Hiên từ trước đến nay chỉ mở cửa bốn tầng, tầng và hai là để ăn để chơi, tầng ba tầng bốn là phòng trọ, tầng năm là gì rất ít người biết, tầng sáu càng cần phải .



      Nhưng Hạ Hàm Chi biết , tầng năm chính là nhà ở của chưởng quỹ, tầng sáu chính là phòng khách, dùng để chiêu đãi những vị khách đặc biệt.



      “Bộp.”



      Khi người ở phòng thu chi lại định mở miệng hỏi thêm điều gì, Hạ Hàm Chi giơ tay phải, khẽ đặt lên bàn, sau đó lại rút tay về… bàn là đồng xu màu xanh. Đồng xu này giống loại tiền được sử dụng, mà lại giống vật trang sức, đồng tiền dài cỡ nửa bàn tay, rộng cỡ hai ngón tay, tròn như đuôi én, bề mặt bóng loáng tinh xảo. mặt đồng xu còn có khắc các chữ viết thời cổ vô cùng rườm rà, người thường thể đọc được.



      Hai người của phòng thu chi vừa nhìn thấy đồng xu, đều lập tức hít sâu, lập tức buông công việc làm dở, tự mình ra đón.



      “Đại nhân, đại nhân….” Giọng hai người khẽ, cung kính : “Sao ngài lại đến, trước đó bọn ta nhận được tin tức gì cả.”



      Hạ Hàm Chi: “Ta ngang qua thôi.”



      Người nọ đáp: “Chúng ta lập tức sắp xếp phòng cho ngài, ngài chờ chút, để chúng ta báo cho chưởng quỹ.”



      cần.” Hạ Hàm Chi đáp “Chỉ cần sắp xếp phòng là được.”



      Người nọ gật đầu lia lịa: “Dạ dạ.”



      Tiểu Xuân ngồi băng ghế, nhìn Hạ Hàm Chi vẻ mặt tươi cười đến.



      “Sao rồi, được ?”



      Hạ Hàm Chi khoanh tay tựa vào bàn, dáng vẻ gợi đòn: “Lẽ nào tin ta?”



      Tiểu Xuân hạ giọng: “Huynh lấy đâu ra tiền?”



      Hạ Hàm Chi tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ lúc, : “Nhặt được.”



      Tiểu Xuân: “…”



      Bọn họ chưa được mấy câu, người bên phòng thu chi tự mình đến đây.



      “À” người nọ vừa định mở miệng, lại thấy ánh mắt của Hạ Hàm Chi, lập tức hiểu ra: “Phòng sắp xếp xong, mời các vị khách quan lên lầu .”



      Đoàn người Kiếm Các đông đảo lên lầu, mỗi tầng lầu của Danh Phẩm Hiên đều nối tiếp nhau, may là mỗi tầng lầu khá lớn, trang trí đều vô cùng hoa lệ quý giá, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta đến nổi đến hoa mắt chóng mặt.



      Họ lên đến lầu sáu, ở cửa lầu của tầng năm và tầng sáu đều có tấm bình phong bằng ngọc bích, giá trị rẻ, Tiểu Xuân cẩn thận vòng qua nó.



      Đến tầng cùng, có thể thấy khoảng gian rộng lớn, đứng ở hành lang có thể trực tiếp nhìn thấy Triêu Thiên thạch, Tiểu Xuân thò đầu ra ngắm, Vệ Thanh Phong đưa tay nhàng kéo nàng vào.



      “Coi chừng ngã xuống đó.”



      Tiểu Xuân quay đầu lại, cười cười với Vệ Thanh Phong. biết có phải vì đường xa hay mà sắc mặt đại sư huynh của Kiếm Các hơi tái nhợt yếu ớt, nhưng y vẫn cười nhạt với Tiểu Xuân.



      Hạ Hàm Chi lặp lại cách xếp phòng cho mọi người nghe, Tiểu Xuân nghe thấy thế môi hơi run lên.



      Những người khác cũng có ý kiến gì, họ trực tiếp về phòng mình trước để cất đồ. Tiểu Xuân ở cuối cùng, kéo Hạ Hàm Chi lại, : “Huynh cố ý.”



      Hạ Hàm Chi mặc nàng kéo: “Ta làm sao cơ?”



      Tiểu Xuân phát mỗi lần nàng chất vấn Hạ Hàm Chi vì đối xử với Vệ Thanh Phong tốt, vẻ mặt Hạ Hàm Chi đều vô cùng hưởng thụ, cho nên nàng im lặng, thèm nữa.



      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “Sao? Sao hả? Làm sao? Ta cố ý cái gì?”



      Tiểu Xuân lắc đầu : “ có gì, ta chỉ cảm thấy huynh tự bỏ tiền túi để bọn ta ở nơi tốt như thế, ta rất biết ơn huynh.” Tiểu Xuân vừa vừa làm đại lễ với y, sau đó xoay người tìm Lý Thanh, bỏ mặc Hạ Hàm Chi vẻ mặt cứng đờ đứng đằng sau.



      Lý Thanh rất thích nơi này, Tiểu Xuân biết.



      Y được sắp xếp ngủ cùng phòng với Ngô Sinh, lúc Tiểu Xuân vào phòng, Ngô Sinh đỡ Lý Thanh ngồi vào bàn.



      “Này, này, tới đây đây ngồi.”



      Ngô Sinh kéo bàn tay to của Lý Thanh, để sờ sờ vào mặt bàn: “Huynh huynh huynh sờ sờ thử , ở đây có có có ít hạt khô và trái cây, huynh muốn ăn ăn ăn tự lấy.” Cuối cùng, do Ngô Sinh thể khống chế lực tay của Lý Thanh, bàn tay to của Lý Thanh vung cái, đồ trong mâm văng ra ít.



      Ngô Sinh vội khom lưng nhặt lên, Lý Thanh dường như lắm có chuyện gì xảy ra, kêu ùng ục hai tiếng.



      Ngô Sinh : “ có gì, huynh cứ ngồi đó là được.”



      Lúc Tiểu Xuân vừa đẩy cửa vào nhìn thấy màn này, nàng đến nhặt giúp Ngô Sinh.



      Ngô Sinh: “Tiểu Tiểu Tiểu Xuân, sao sao sao lại đến đây?”



      Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Ta đến hỏi xem hai người có đói bụng , có muốn ăn gì , ta nghe vịt quay rượu vàng của Danh Phẩm Hiên rất nổi tiếng, ngoài giòn trong mềm, béo mà ngấy, huynh thích nấu ăn như thế, nhất định phải thử, lúc về lại làm.”



      Cái này chỉ là đùa vui thôi.



      Hạ Hàm Chi đừng ngoài cửa, nghe Tiểu Xuân chuyện với Ngô Sinh. Y rất muốn cho Tiểu Xuân biết, vịt quay rượu vàng của Danh Phẩm Hiên là độc nhất thiên hạ, tính thịt vịt, nguyên liệu cũng hơn bảy mươi loại, với số lương bổng Kiếm Các phát cho, khoảng hai năm mới đủ để ăn con.



      Chỉ là y , có mấy lời dù là sai nhưng có phản bác cũng chỉ là thừa thãi.



      Hạ Hàm Chi đột nhiên cảm thấy, đệ tử Kiếm Các quá khó tiếp nhận như y từng nghĩ. Thực tế, y lại cảm thấy ngược lại, y thậm chí cảm thấy mình có hơi thích những người như Tiểu Xuân và Ngô Sinh vậy.



      Hơi ngốc chút, nhưng rất lương thiện, lại còn rất vui vẻ.
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :