1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm Dạ Thư Ốc - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Mong chờ~ing

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 24 LÃO ĐẠO
      Ra khỏi biệt thự, Chu Trạch vội thuê xe, mà muốn bộ dạo thành phố.

      Vương Kha vấn đề của mình lớn, chỉ cần chặt đứt mạng lưới quan hệ của Từ Nhạc là được, đương nhiên tại kỳ tương đương với cắt đứt.

      Mình làm ra chuyện như vậy với bác sĩ Lâm, nghĩ đến thời gian gần đây bác sĩ lâm biết đối mặt với mình như thế nào, về phần nhà cha mẹ vợ cũng mấy ngày trở về.

      Điều khó khăn duy nhất là tiếm sách, dù sao tiền mở tiệm cũng là của bố vợ. trước cứ tạm như vậy , trong khoảng thời gian này mình cũng cần yên tĩnh chút.

      Phía trước có tòa Thiên Kiều, Chu trạch tới, ngồi xuống bậc thang lấy điện thoại ra.

      May mắn thế nào Chu trạch lại mở livestream, khi còn sống Từ Nhạc subscribe rất nhiều streamer có tiếng, nhưng Chu Trạch có hứng thú , kéo xuống CHU Trạch thấy streamer lão đạo có live stream mới.

      Lâu như vậy cũng livestream, đoán chừng làm ăn cũng phát. Streamer nhìn như rất nhàng, ngồi nhà kiếm tiền, nhưng áp lực rất lớn, đừng 2 tháng livestream, mấy ngày livestream cũng có khả năng thành hoa vàng.

      Nhưng lúc này Chu trạch phát tài khoản có tin tức chưa đọc, mở ra là lão đạo nhẵn tin riếng.

      “ lão đạo đến Thông Thành rồi, thân, gặp mặt ?” phía dưới còn kèm số điện thoại của lão đạo.

      Chu Trạch khẽ nhíu mày, ngoại trừ tin nhắn của lão đạo còn có mấy người ái tâm, Chu Trạch mở trang cá nhân là nữ, hơn nữa địa chỉ cũng ở Thông Thành.

      Chắc trước kia Từ Nhạc cũng thử live stream, có kênh của riêng mình nhưng nhân khí ảm đạm.

      Rốt cuộc Chu Trạch biết cảm giác khác thường ở chỗ nào. Tin của lão đọa ràng mang theo phần hưng phấn, vì có chuyện đến Thông Thành nên tìm người hâm mộ ở Thông Thành, tung lưới, kiếm chút.

      Chu Trạch có hứng thú với lão đạo, người hứng thú là thanh niên trẻ tuổi khó khăn húp cháo.

      Chu trạch trả lời lại bằng số điện thoại của mình.

      Đứng lên, duỗi người, Chu trạch chuẩn bị rời , có chút nhớ cái tủ lạnh của mình rồi.

      Nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Cầm điện thoại, là số ở Dung thành.

      Chu trạch nhận điện thoại.

      “ này, thí chủ, người ở chỗ nào a!”

      Giọng lão đạo rất lớn, giống như rống vào điện thoại, chung quanh còn có tiếng xe lửa.

      “ ông ở đâu?” Chu trạch hỏi.

      Có phải lão đạo rất rảnh rổi , phải rất nhiều người hâm mộ sao, sao lại trả lời nhanh như vậy? chẳng lẽ ái mộ có lực hấp dẫn?

      “ ô..” lão đạo hoảng sợ, trầm mặc, nghĩ người hâm mộ mình định gặp là nam!

      fangirl tưởng tượng!

      Thương tâm, thất lạc, ảm đạm!

      Nhưng lão đạo lập tức đổi giọng, giọng khan đặc kêu khóc : “ người em, tôi đói, nên cà lăm a!”

      ... ... ...

      Đón xe, Chu trạch tới dưới cầu đường sắt tìm lão đạo, lão đạo mặc đạo bào bẩn thỉu, tóc tai rối bù, mặt còn có máu ứ đọng, giống bộ dạng của dân chạy nạn, lúc tới nằm tấm nhựa plastic.

      Gần đấy có nhà hàng “ cơm bình dân Long Đàm gia” Chu trạch gọi hai chén mì, cùng gà xe phay và tôm cá , lão đạo ăn long sinh hoạt hổ.

      “ người em, ngươi là đạt trình độ nào!” lão đạo ăn hết tô mì mới thả chậm tốc độ, sau đó với ông chủ muốn bình rượu, sau đó áy náy với Chu trạch là có nhiều tiền, bữa cơm này nhất định là Chu trạch mời.

      “ sao ông lại thành như vậy?” trước mặt Chu Trạch là chén nước, thức ăn bàn động.

      “ ài, đừng nữa” lão đạo húp nước mì, chép miệng “ là do thời vận, vốn là tôi theo chân đoàn phim đến thông thành lấy cảnh.”

      “ đổi nghề?”

      “ xem là như thế , gần đây muốn livestream” lão đạo thở dài “ người kêu gào, dù sao cũng phải có ước mơ đúng ?”

      “ đúng thế” Chu trạch gật đầu.

      “ ước mơ của bần đạo là có thể diễn bộ ‘ cương thi tiên sinh’ cần biết phải chờ 4,5 năm hay 6,7,8 năm.” đến ước mơ, khí chất của lão đạo xảy ra chút biến hóa.

      “ ở trong đoàn phim lăn lộn thành như vậy?” Chu trạch tò mò hỏi.

      “ hắc hắc, vốn trong đoàn phim tôi coi như có vai phụ nhưng ai biết tạo hóa trêu ngươi a.”

      Rượu lên, lão đạo rót cho Chu trạch chén lại rót đầy cho mình, sau đó nhấp ngụm, híp mắt lại “ chậc chậc, rượu ngon, rượu ngon a.”

      Chu Trạch cầm chén nước sôi uống ngụm.

      “ phó đạo diễn chẳng ra thể thống gì, muốn ép buộc nữ diễn viên, bé đó còn chưa đến 18 tuổi, bé khóc, muốn. vừa vặn lão đạo tôi gặp phải, đánh cho phó đạo diễn kia trận.”

      Lão đạo vỗ ngực “ kiếm tiền là kiếm tiền, nổi danh là nổi danh, nhưng vô luận tôi làm gì cũng thể đánh mất lương tâm, đúng ? Ngươi xem, có phải ?”

      “ừ” Chu trạch lên tiếng “ vậy nên ông bị khai trừ?”

      có, dám dùng cái cớ này” lão đạo nhếch miệng cười “ bần đạo đánh , ít người biết, dám đối phó tôi, bằng thanh danh của rất xấu.”

      “sau đó?”

      “ sau đó, sau đó, bé mà tôi cứu kia đêm tối chủ động vào phòng phó đạo diễn, cả đêm ra.”

      Lúc lão đạo những lời này có chút thổn thức “ đều là người đáng thương, người dễ dàng.”

      “ rồi sau đó?”

      “ rồi sau đó nữ diễn viên đó tôi sàm sỡ ta, phó đạo diễn ra mặt ,đạo diễn khai trừ tôi khỏi đoàn phim.” Lão đạo vẫn cười, nụ cười có chút đắng chat.

      “ uống rượu .” Chu trạch .

      “ đến, chạm cái!” lão đạo bưng chén rượu, thấy Chu Trạch cầm nước sôi “ xem thường người em này phải ? Chén rượu này, ngày hôm qua tôi gặp rủi ro, được người em chiếu cố, sơn thủy có tướng, ngày nào đó tôi có tiền đền đáp người em.”

      Chu Trạch lắc đầu “ tôi bị dị ứng cồn.”

      “ vậy lấy trà thay rượu!”

      Hai người cụng li, lão đạo hơi cạn sạch.

      Nhân sinh ủy khuất, thời gian lãng phí, phẫn uất, bất bình đều ở trong chén rượu.

      “ ông có tiền? Chu Trạch hỏi, ra vấn đề này cần hỏi.

      “ ừ” sau khi xong lão đạo nhìn Chu Trạch đầy chờ mong, chờ Chu trạch cho mượn ít tiền, lúc trước có ít tiền nhưng đầu tháng gửi giúp đỡ, giờ lại bị đuổi việc, cho nên bỗng nhiên trở lên túng quẫn.

      “ a” chu trạch gật đầu.

      “..” đột nhiên lão đạo cảm thấy cách người trước mắt chuyện làm sinh ra cảm giác quen thuộc.

      Ngạo tàng

      Ngươi “ a” tiếng, còn hỏi ta có tiền hay làm gì?

      Chu trạch đứng dậy, trả tiền sau đó chuẩn bị rời , mời lão đạo ăn cơm là vì Chu Trạch cảm thấy nhàm chán, muốn tìm người trò chuyện.

      Vỗn có thể về tìm Hứa Thanh Lãng, nhưng hứa Thanh lãng lại đóng cửa, rèm cũng kéo xuống, tìm được.

      tại mệt mỏi, muốn về nghỉ.

      bạn, đây là tiệm sách của ngươi?” lão đạo hỏi/

      “ ừ”

      “ mở tiệm sách kiếm được chứ?” lão đạo xòe bàn tay, ngón tay bóp bóp như tính toán.

      “ ừ”

      “ bần đạo cảm thấy, ra mở minh điếm vẫn kiếm được nhiều tiền” lão đạo cảm thấy với suy tính của mình Chu trạch thấy hứng thú, đúng vậy, vị này căn bản để ý đến mê tín, lão đạo cũng thu tâm tư.

      “ minh điếm?” Chu trạch lắc đầu “ muốn mở”

      là quỷ, còn mở cái gì minh điếm a.

      “thực dám giấu, trước đây lão đạo ở Dung thành chính là mở minh điếm.” lão đạo móc trong túi ra xấp tiền, là tiền phủ “ người em, đây, cảm ơn bữa cơm hôm nay, tôi có gì đưa cho người em, chồng tiềm phủ này, người em cầm trước, chớ vội mắng tôi, tiền này đương nhiên xài được nhưng nó có đức, mang bên mình có thẻ đuổi xúi quẩy, có thể mang đến vận may.”

      Chu Trạch lấy, đầu óc bị ngấm nước mới để tiền phủ người.

      “ người em, đừng tin” lão đạo thấy chu trạch nhận, có chút nóng nảy, mở áo bào, chỉ miệng vết thương ở ngực phải “ lúc trước chính xấp tiền phủ cứu tôi mạng a”

      “ được, được, tôi nhận.”

      Chu trạch muốn nhìn người đàn ông hở ngực lộ vú trước mặt mình đành đưa tay nhận.

      “ tôi nhớ trong video của ông, ở trong minh điếm còn có người, người đó ăn cháo rất khó khắn.” Chu trạch hỏi.

      “ a, là người làm, lười chết mất, cả ngày chỉ biết phơi nắng, làm gì, mỗi ngày đều bị tôi mắng, tôi a, còn trẻ thể lười như vậy.”

      “ a, có bệnh biếng ăn sao?” Chu trạch hỏi.

      “ xem là như thế đến người kia, lão đạo có chút thất lạc “ thế nào, rất đẹp trai sao?”

      phải, chẳng qua cảm thấy có chút thân thiết.”

      “ thân thiết con quỷ a” lão đạo nghe thế cười chê. Ngươi thân thiết với quỷ, vậy ngươi cũng là quỷ sao? Hahahaha. Chết cười bần dạo a!

      Hai người ra khỏi tiệm, Chu Trạch đưa cho lão đạo điếu thuốc, siêu thi sát vách vẫn còn mở, ở cửa bày sạp trái cây.

      “ tôi mua mấy quả quýt, người em đứng ở đây được động.” Lão đạo hắc hắc

      “ tôi ăn hai cái còn lại cho ngươi.” Chu trạch đáp.

      “ cái gì?” lão đạo cho rằng Chu trạch nghe hiểu, ngẫm lại thấy thú vị, chủ tiệm sách là người mọt sách.

      Chu trạch có giải thích.

      thực tế “ ta mua mấy quả quýt, ngươi đứng ở đây cần động” là xuất phát từ ‘ bối ảnh’ của Chu tự Thanh, là cha với con.

      Mà lời Chu trạch là từ ‘ lạc đà tường tử’ ông nội với cháu trai.

      Cuối cùng Chu Trạch vỗ vai lão đạo “ tôi rồi, ngươi bảo trọng.”

      Lão đạo chuẩn bị gì đó, bỗng nhiên che đũng quần, sau đó mùi như lông cháy truyền đến

      “mẹ nó, bỏng chết bần đạo rồi!”
      Chris_Luu, Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 25:ĐẠI HỎA
      "Ngươi làm sao vậy?" Chu Trạch nhíu nhíu mày, hiển nhiên, cũng ngửi thấy mùi đó

      " có việc gì, ta mắc tiểu, ngươi trước!"

      Lão đạo xong, lập tức xoay người chạy ra phía ngoài.

      Chu Trạch nhìn nhìn tay của mình, có đuổi theo, mà trực tiếp thuê xe về tiệm sách rồi.

      Lão đạo tới bên cạnh đường cái, thò tay từ trong đũng quần móc ra trương phù giấy, phù chỉ ( lá bùa ) biến đỏ, hơn nữa gặp gió thành tro, trực tiếp phiêu tán.

      Đây là lão đạo tổ truyền phù chỉ ( lá bùa ), về phần tại sao cũng giấu ở vị trí này, thể với người ngoài

      màn kia như đóng dấu trong trí nhớ của lão đạo. khi nhìn xuống hạt đào cũng bị bỏng, giống như đóng dấu lên cơ thể.

      “ mẹ nó, chắc ông chủ cũng ngờ được mình chạy hai nghìn cây số đến Thông Thành lại gặp được đồng hương của ông chủ.”

      Trong tăm tối như loại cảm ứng. giống như Chu trạch xem livestream của lão đạo, thấy thanh niên trẻ tuổi ngồi sau quầy ở minh điếm khó khăn ăn cháo sinh ra cảm xúc, đó đơn giản chỉ là bệnh biếng ăn.

      ra bọn họ là cùng loại người, thế giới này tuyệt đối đơn độc.

      Giống như vô diện nữ trong địa ngụ cam lòng mà gào thét: “ sao ngươi cũng có thể rời ?”

      Ý chính là chỉ có chu trạch rời trước mặt vô diện nữ.

      Hơn nữa trước tai nạn xem Chu trạch cứu ông lão.

      Thế giới này, yên bình như tưởng tượng

      ... ... ...

      Lúc về đến tiệm sách là rạng sáng, Chu trạch thu dọn mảnh thủy tinh trong nhà vệ sinh, sau đó lau qua người. quyết định mai thuê người lắp thêm vòi hoa sen, với người mắc bệnh sạch thể tắm rửa chính là cực hình.

      Trở lại tầng 2, cài đặt nhiệt độ, Chu Trạch nằm vào, nhắm mắt chuẩn bị cáo biệt ngày mệt mỏi. giấc ngủ này rất an lành.

      Hôm sau tỉnh lại, Chu trạch ra khỏi tủ lạnh rửa mặt, lại nhìn thoáng qua sát vách.

      Hôm nay tiệm sát vách lại đóng cửa. bên phía bác sĩ lâm tạm thời thể liên hệ, vợ còn, ngay cả cũng mất.

      Chu trạch lắc đầu, đáng chết, sao mình lại sinh ra loại ý niệm này? Từ Nhạc hại người a, đúng, chính là như vậy.

      Từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, Chu trạch chỉ có thể lấy điện thoại gọi giao hàng, ghi chú là chủ quán cho thêm bình dấm chua.

      20 phúc sau tiểu ca mặc trang phục giao hàng màu vàng xe điện đến, đối phương đẩy tiệm vào giao hàng sau đó ngồi xem sách.

      “ cảm ơn, dễ dang, gần sang năm mới còn phải giao hàng” Chu Trạch khách khí .

      cũng dễ dàng, cuối năm mà phải ăn giao hàng.” Tiểu ca take-out lập tức đáp trả.

      “…” Chu trạch.

      Chu trạch cảm thấy mình bị trúng tên vào đầu gối, ngẩng đầu cố ý nhìn thoáng qua tiểu ca take-out, đối phương rất trẻ, thoạt nhìn chỉ ngoài 20.

      “ đây là tiệm sách của ?” tiểu ca take-out nhìn thoáng qua tiệm “ có thể đọc sách luôn ? Bao nhiêu tiền?”

      “ nhìn xem cho.” Chu trạch mở túi.

      “ được.”

      Tiểu ca take-out ngồi ghế, lấy quyển ‘ đấu phá thương khhung’ đọc ngon lành.

      Chu trạch hơi cạn sạch dấm chua, vì gần đây bị nước mơ chua biến thái của hứa Thanh Lãng rèn luyện nên uống bình dấm chua này có cảm giác gì.

      Sau đó ăn như hổ đói, ăn được 1 nửa cảm giác buồn nôn kéo đến. Chu trạch bóp cổ mình, cưỡng ép cho mình nhổ ra, sau phen giằng co cảm giác buồn nôn chậm rút . Chu trạch lau khóe miệng ho khan.

      “ người em, ăn từ từ, tướng ăn này của giống như bà nội tôi , chính là quỷ chết đói đầu thai.” Tiểu ca take-out vừa xem sách vừa .

      Chu Trạch liếc , dứt khoát ngồi ghết thở phì phò, cần xuôi.

      Hứa Thanh Lãng chết tiệt, sao còn chưa mở cửa!

      Chu trạch quyết định nếu xế chiều mà còn chưa mở cửa mình phá cửa vào tìm xem còn chút nước mơ chua hoặc mướp đắng nào , nếu ăn cơm trôi a.

      Tựa hồ tiểu ca take-out dừng nhận hàng, ngồi đó xem tiểu thuyết giờ.

      “ ô, sao lại có mùi than cháy?” bỗng nhiên tiểu ca take-out khịt khịt mũi, sau đó ra ngoài tiệm.

      Chu Trạch coi là chuyện gì, có thể đối phương đọc sách mà muốn trả tiền, sao, tiệm sách này chính là tùy duyên.

      Nhưng tiểu ca take-out vừa ra ngoài liền hô to “ oa, cháy rồi sao.”

      Lúc này Chu Trạch lập tức tỉnh ngủ, ra ngoài, ngẩng đầu thấy tầng 4 trung tâm thương mại bốc khói dày đặc

      Đây là, vị trí rạp chiếu phim!

      Vốn là trung tâm thương mại nhưng giờ có chút nhân khí cũng chỉ có rạp chiếu phim, hơn nữa bây giờ là lễ mừng năm mới nên người đến xem phim rất nhiều.

      , cứu người.” tiểu ca take-out lập tức chạy về phía bên kia.

      Chu trạch đứng đó do dự 10 giây, bên kia hỏa hoạn chắc chắn rất lớn nhưng tuyệt đối cháy đến tiệm sách của mình, khắc chế bản năng cứu người của mình.

      Nhớ trước đây biết bao nhiêu lần đến trường để tham gia cứu chữa, nhưng vì lần gần đây nên muốn từ bỏ ‘ thói hư tật xấu’ này.

      Nhưng sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt của tư tưởng Chu Trạch vẫn chạy theo

      Chính mình, vẫn là ti tiện!

      Thang bộ từ tầng 1 đến tầng 3 có rất nhiều chạy xuống, chu trạch chạy lên.

      Dù trung tâm thương mại bị ‘ phế’ nhưng vẫn trong phạm vi thành phố nên xe cứu hỏa nhanh tới.

      Người xem phim buổi sáng nhiều như buổi chiều nhưng cũng khả quan, Chu trạch chạy dọc hành lang tầng 4, thấy khói dày đặc, lửa cháy cũng rất quỷ dị, dù có cháy cũng có khả năng cháy sạch cách khoa trương như vậy!

      Chỉ là bây giờ phải thời điểm phân tích nguyên nhân, trong khói đen đặc, Chu trạch thấy tiểu ca take-out cõng bà lão chạy ra.

      nhìn thoáng qua Chu trạch, cười lộ hàm răng trắn, sau đó chạy . Lửa chưa lan ra nhưng trong khu chiếu phim lửa rất lớn.

      Chu trạch do dự nữa, dù sao cũng đến, nên làm chút gì đó, chạy vào trong khói.

      Ho khan. Ho khan..

      có biện pháp phòng hộ nào nên vội vàng tiến vào là hành vi rất ngu, chẳng những cứu được người mà còn làm mình chết bên trong.

      Vì vậy Chu trạch biết thời gian của mình có hạn, gặp người nào giúp được giúp, chuyện còn lại chờ nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý.

      “ vùn vụt..”

      Chu Trạch vừa mở phòng chiếu thứ 2 lửa phun ra ngoài, Chu Trạch chỉ có thể kui về sau.

      Mà bên trong có tiếng la khóc.

      Chu trạch căn răng, xông vào, trong phòng khắp nơi là lửa, mặt đất, trần nhà, vách tường, hơn nữa vì nơi này chật hẹp nên khói vọt hết vão chỗ này.

      Trong vụ hỏa hoạn Nạn nhân chết vì khói còn nhiều hơn chết vì lửa.

      Chỉ những lúc như thế này mọi người mới biết luyện tập và xem video về thoát nạn quan trọng như thế nào.

      Chu trạch xông vào thấy ở lối nằm hai người. người đàn ông trưởng thành mặc âu phục đen nằm mặt đất ho khan, hiển nhiên là bò dậy nổi. là đứa bé tầm 10 tuổi bất tỉnh nhân mặt đất, biết là hôn mê hay thở được là tử vong.

      “cứu tôi.. cứu tôi.. cứu “ người đàn ông mặc âu phục đen miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Chu trạch.

      Chu trạch trực tiếp bỏ lại , cõng đứa bé lên, chuẩn bị chạy ra ngoài.

      Bây giờ cảm thấy choáng váng, hiển nhiwwn là vì có mặ nạ phòng đọc chuyện nghiệp nên cũng sắp chống đỡ được. nhưng khi chuẩn bị ra ngoài Chu trạch cảm thấy có người kéo chân mình, khụy xuống, đứa bé cũng ngã xuống đất.

      “cứu… cứu… tôi… trước… tôi…. Cho …… tiền…”

      Người đàn ông mặc âu phục dùng chút sức lực cuối cùng gắt gao nắm chân Chu trạch, biết mình chống đỡ được quá lâu, bây giờ ngay cả thở cũng khó khăn.

      Chu trạch ngã xuống cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa hôn mê, lập tức cắn đầu lưỡi bắt mình tỉnh táo.

      “ phanh!”

      “phanh!”

      Chu trạch dùng chân còn lại đạp tay và đầu đối phương.

      Sau khi đạp mấy cước, đối phương rốt cuộc buông tay. Chu trạch lung lay đứng dậy, cõng đứa bé chạy ra ngoài.

      Sau khi đến khu vực an toàn, đầu gối Chu trạch nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, đứa bé cũng rơi xuống nhưng có Chu trạch làm đệm nên cũng nghiêm trọng.

      Nhân viên cứu hóa đên dập tắt lửa, còn số nhân viên mặc bảo hộ chạy vào trong đám cháy.

      “ phòng chiếu phim số 2 còn có người.” Chu trạch bắt lấy nhân viên cứu hộ .

      “ được, tôi biết rồi” đối phương gật đầu xông vào/

      ‘ vù vù… vù vù”

      Chu trạch nằm xuống đất thở hổn hển, đối diện là tiểu ca take-out áo vàng giờ bị hun thành đen, hai người liếc nhau, uể oải nở nụ cười.

      Nhân viên cấp cứu cũng đến, đám bác sĩ và y tá, Chu trạch có khí lực tìm xem bác sĩ lâm có ở trong đó . Cắn răng đứng lên, Chu trạch nhìn thoáng qua bác sĩ cấp cứu cho đứa bé, đứa bé thở phập phồng, hăn là sao.

      Đồng thời Chu trạch thấy nhân viên cứu hộ ôm ra mất người, còn sống và cả còn thở, người đàn ông mặc âu phục nằm cáng cứu thương, nhúc nhích, hẳn là còn thở.

      Chu trạch cảm thấy áy náy, có lý do để thấy áy náy.

      Bản thân là người tốt cứu người nhưng cứu ai trước lại là quyết định của , có lý do đạo đức nào buộc .

      Hơn nữa lúc đó có năng lực vừa cõng 1 đứa bé vừa khiêng người đàn ông trưởng thành chạy ra ngoài, làm vậy kết quả là cả mình cũng chết bên trong

      Mình mượn sách hoàn hồn vào Từ Nhạc, ‘ thư sinh trói gà chặt’, cũng phải mượn xác hoàn hồn vào Schwarzenegger. Huống hồ tên đó còn thiếu chút làm mình chết trong rạp chiếu phim.

      Khó khăn đứng lên, từ chối y tá kiểm tra, Chu trạch về nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, mở vòi nước vỗ lên mặt.

      Cuối cũng cũng có thể thở bình thường.

      Ngẩng đầu, Chu trạch nhìn mình trong gương. Chợt phát sau lưng chậm rãi xuất bóng người.. người này là người đàn ông mặc âu phục đen, ánh mắt oán độc nhìn mình chằm chằm. miệng há to ngừng hò hét, như chất vấn, điên cuồng xao động. người sau khi chết neeud gặp được cơ hội có khả năng hóa thành lệ quỷ trả thù.

      Mà người đàn ông này mới chết, linh hồn vẫn chưa thành quỷ, đại khái ở ngày thứu 7 thành hình. chưa phải quỷ, mới chỉ là giai đoạn thoát hồn.

      Nhưng vì Chu trạch đặc thù nên có thể thấy hồn của đối phương. hận mình cứu , thậm chí loại hận này làm tiếc biến thành lệ quỷ!

      “ A, thú vị” Chu trạch cười cười, lại cúi đầu vào bồn rủa mặt, đồng thời cảm khái trong lòng “ a, người a..”
      Chris_Luu, Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 26: BẢY NGÀY
      Theo báo Giang Hải vãn ( báo chí của thành phố Thông Thành), lần hỏa hoạn ở rạp chiếu phim này có 7 người chết, 30 người bị thương.

      tuần trôi qua, rạp chiếu phim vẫn chưa mở cửa lại, trong thời gian ngắn muốn mở cửa lại rất khó khăn, thậm chí chủ rạp cũng muốn mở lại, chỗ này chính là lỗ vỗn, tự nhiên gióng trống khua chiêng mở lại. khu trung tâm thương mại này về cơ bản sắp tháo dỡ.

      Gần đây Chu trạch liên lạc với bác sĩ lâm, hai bên đều ăn ý làm phiền lần nhau, sống cuộc sống của mình, ngược lại cha mẹ vợ có gọi điện cho mấy lần chất vất vì sao về nhà, to gan… Chu trạch dứt khoát chặn số của họ.

      tại điều nhức đầu nhất là tiệm sách là tiền của cha vợ mở, ăn thịt phải nhàng với người ta, Chu Trạch biết dùng cách nào để kiếm ít tiền lãi, mở nhà nghỉ, kiếm tiền của mình.

      Chỉ có thể , Từ Nhạc lưu lại cho mình hoàn cảnh sống, quá kém!

      Có vài nhà truyền thông liên lạc với , hi vọng có thể phỏng vẫn Chu Trạch để tuyên dương làm việc nghĩa, nhưng Chu Trạch lựa chọn từ chối.

      có hứng thú với danh hiệu đó, tục ngữ , cây cao đón gió lớn, là thân phận gì tự , đem bản thân thành danh nhân tồn tại những nguy hiểm khổng lồ.

      Tuần này sinh ý bình thường, mỗi ngảy kiếm chưa đến 100, đủ tiền thuê nhà, điện nước. nhưng Chu trạch lại để điều đó trong lòng.

      để ý là, tiềm sát vách, 1 tuần chưa mở cửa.

      Chu trạch gọi thợ khóa đến phá khóa, và tìm 1 lần, nhưng tìm được nước mơ chua, phòng bếp thu thập sạch , là rất sạch .

      Rất bất đắc dĩ, trai đẹp có hơn 20 phòng. Bỗng nhiên 1 ngày hiểu hồng trần, muốn như cơn gió tiêu sái, rất khó có thể tìm . vì vậy 1 tuần này Chu trạch trôi qua rất khổ sở.

      Sinh tố ớt, dấm chua lão trần, lão trừu. nước chanh cực đặc.. n phương pháp dùng qua, tuy có thể là mình ăn chút cơm canh nhưng cũng làm mình khổ thể tả, so với hiệu quả của nước mơ chua của Hứa Thanh lãng kém xa.

      Đêm xuống, Chu trạch ngồi xổm trước tiệm sách, miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt thi thoảng liếc sang sát vách, có cảm giác thê lương.

      Nhà nghỉ bên lề đường thắp hương, theo tập tục, hôm nay là ngày đón thần tài, biết là rất khó cứu nhưng vẫn làm, biết đâu xảy ra kì tích.

      Ngẫu nhiên Chu trạch cũng nhìn thủy tinh trước và sau mình.

      Lệ quỷ, người đàn ông mặc tây trăng ngừng hoàn thiện, đem nay là đêm thứ bảy trong tuần đầu của tôi, tôi hoàn thiện sai biệt

      Hình thành lệ quỷ là xác xuất vô cùng , Lệ Quỷ thường là người thường đường té ngã, ăn cơm cắn vào đầu lưỡi.. có thể làm người thường sinh bệnh mấy ngày đó Lệ quỷ có chút thủ đoạn.

      Trong phim lệ quỷ tung hoành ngang dọc, giết người khắp nơi, là có thực, nếu nhân gian sớm náo loạn.

      Chu trạch mượn xác hoàn hồn nên luôn điệu thấp. những cái thân thể kia an phận nằm trong đống cặn bã mà dám xuất ra vẻ giàu sang?

      Tuần này có chuyện gì Chu Trạch xem sách, tu sửa móng tay, thuận tiền nhìn con ác quỷ có phải lại nét hơn 1 ít. Có cảm giác.. như nuôi con, có cảm giác tình thương của cha như núi.

      Cha con,

      Cha chờ con lớn lên.

      Chu trạch có thể cảm giác được tâm tình của vị phía sau, nỗi hận lớn nhất của phải người gây vụ cháy mà là mình, oán độc, phẫn nộ, chờ mong.

      Có lẽ đêm nay là đêm thứ bảy của , chính là thời khắc báo thù.

      Interesting,

      Chu Trạch phấn khởi, chờ sau khi thành hình. cho biết vì sao bông hoa lại hồng như vậy.

      Chuyện cứu người, Chu trạch có cảm giác mình làm sai, cũng cảm thấy người đàn ông mặc âu phục hận mình là có lỗi.

      Trước kia chu trạch từng gặp 1 kiện tương tự, 1 người bị ngã, 1 người xuống cứu, kết quả người xuống cứu bị người chết đuối giữ chặt, cùng nhau chết đuối.

      Người xuống cứu phải ôm phía sau người bị nạn, nếu cứu trước mặt rất dễ bị người bị nạn coi như cái phao cứu mạng giữ chặt.

      Về lý có thể hiểu được nhưng đó thể làm lý do để người đàn ông mặc âu phục 12h đêm nay càn rỡ trong tiệm sách.

      Ban ngày chu trạch đặt 1 phần take – out, cùng tiểu ca take- out hàn huyên vài câu, biết được vị tiểu ca take – out cứu người lần trước gần đây phát hỏa, chỉ được lãnh thưởng, được nội bộ công ty khen thưởng mà còn được đặt biệt danh “ tiểu ca đẹp trai nhất bưu kiện.” tại tôi vừa đưa take- out, vừa livestream đưa take- out, nhân khí rất cao.

      Vừa rót dấm chua lão Trần, Chu trạch tiện tay vào top hot weibo, trong đó có vị tiểu ca take- out kia.

      Từ khi xảy ra chuyện đến giờ 1 tuần, từ lúc bắt đầu xử lý và tổng kết đến giờ, năng lượng khai phát được phát huy mạnh, đây là đề tài nóng nhất tại, chuyện này chỉ ảnh hưởng ở Thông Thành mà là cả nước.

      11h đêm, Chu Trạch thấy người đàn ông mặc âu phục chậm rãi trở lên nét, nhìn giống như bộ phim nổi tiếng gần đây của đạo diễn Lâm Siêu hiền “ ma cảnh”, diễn viên chính là Ngô Ngạn Tỏ và TRương Gia Huy.

      Cửa tiệm sách bị đẩy ra, tiểu ca take-out mặc quần áo take-out vừa cầm gậy tự sướng vừa vào.

      “ đây là tiệm sách tôi thường đến, mỗi ngày sau khi bận rộn giao take- out tôi đến đây, phải vì học vấn gì, chỉ đơn thuần là muốn xem sách.”

      xong tiểu ca take-out lấy quyển sách “ tám lần nguy cơ” của ôn thiết Quân giá sách.

      Quyển sách này về khủng hoảng kinh tế thời Trung Quốc cận đại, tiểu ca Take- out mở sách, ngồi ghế nhựa, đọc say sưa.

      Chu trạch nhớ lần trước xem bộ “ đấu phá thương khung”.

      “ được rồi, hôm nay livestream đến đây thôi, tôi muốn an tĩnh đọc sách chút, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm 1 chút, cảm ơn mọi người làm bạn với tôi ngày hôm nay.” Tiểu ca take- out cúi đầu chào.

      màn hình điện thoại lên loạt bình luận thẻ và máy bay, hỏa tiễn, đúng là nhân khí rất cao.

      Tắt điện thoại, tiểu ca take- out gấp quyển “ tám lần nguy cơ “ duỗi lưng, nhìn Chu trạch :” ông chủ, nghỉ tay cùng ăn khuya với tôi, tôi mời.”

      Chu Trạch lắc đầu, nhìn chằm chằm máy tính.

      xem gì vậy?” tiểu ca take- out nhích đến gần. sau khi nhìn màn hình “ phim này tôi xem rồi. ‘ ma cảnh’ đúng .”

      “ ừ” chu Trạch gật đầu, đồng thời nhìn thời gian ở góc phải, sắp đến 12h a.

      Vị Bảo Bảo sau lưng có chút chờ nổi.

      có phóng viên phỏng vấn ?” tiểu ca take- out hỏi.

      Chu Trạch lắc đầu

      ra nhận phỏng vấn có thể giúp sinh ý của tiệm sách tốt hơn nhiều.”

      “ tôi thích yên tĩnh” Chu Trạch thà .

      Tiền quan trọng nhưng mạng càng quan trọng hơn.

      “ phim này xem sau ” tiểu ca take- out cảm thấy rất có duyện với Chu Trạch, dù sao cũng cùng nhảy vào cứu người ở đám cháy. Có chút, giống như tương trợ lẫn nhau.

      “ ngươi biết , phim ‘ ma cảnh’ dựa vụ án có , nhân vật chính tên là Từ Bộ Cao” Chu Trạch mở miệng .

      “ hắc, cái này biết” tiểu ca take-out thẹn thùng cười “ xem phim thôi mà, tìm hiểu mấy cái này.”

      “ ừ, cũng đúng” Chu trạch tắt máy tính. Duỗi lưng “ trễ vậy rồi, ngươi muốn ăn gì?”

      “ tùy

      : vậy tôi đặt take- out .”

      , ra ngoài ăn , tôi mời khách, take- out có gì tốt, tôi cho , có số nhà bếp của cửa hàng, căn bản là hợp vệ sinh, còn có 1 số cửa hàng , họ thuê phòng ở rồi làm luôn ở đó, chậc chậc, dù sao tôi cũng dám ăn.”

      ra thế” Chu trạch gật đầu “ đúng rồi, ngươi có biết chuyện của Từ bộ Cao ?”

      “ ngươi chẳng phải tôi biết sao.”

      “ giết bạn, lấy tiền, sau đó tiêu sái, còn tham gia tiết mục ti vi, náo động, nổi danh.” Chu trạch sờ chớp mũi mình “ người phức tạp, thích cảm giác lên truyefn hình”

      Tiểu ca take- out trầm mặc, sau đó chuyển đề tài “ ông chủ, đến cùng ăn khuya ?”

      muốn , ngươi nhìn xem ngoài cửa tiệm, có bao nhiêu bảo tháp hương, xông tôi cả ngày nay, làm tôi mất hết khẩu vị.”

      Bảo tháp hương là hương lớn, xếp với nhau thành từng lớp như tháp, cao hơn đầu người, rất chắc chắn, lại có thể đốt rất lâu.

      “ haha, trong tiệm của ngươi ngửi thấy a” tiểu ca take- out chỉ điều hòa trong tiệm sách của Chu trạch.” Nó hẳn có chức năng thanh lọc khí?”

      “ ừ, loại điều hòa này có, hơn nữa tôi có thói quen xịt nước hoa cho tiệm sách, dù sao cũng muốn tạo lên bầu khí thơm ngát, cung cấp cà phê và bánh ngọt cũng phải làm cho khí dễ chịu.”

      “ vì vậy, lão bản ngươi cho tôi chút mặt mũi này a” tiểu ca take- out giả vờ tức giận “ tôi coi như cũng trải qua sinh tử với ngươi a.”

      Chu Trạch giơ tay lên, hiếu kì “ vì vậy, tôi luôn hiếu kì 1 chuyện.”

      “ chuyện gì?”

      “ ngày đó tôi ngửi được mùi gì trong tiệm. ngươi muốn ngửi thấy mùi bên ngoài rất khó, ngày đó sao ngươi lại ngửi thấy mùi cháy?”

      Tiểu ca take- out sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng coi như có chuyện gì “ từ mũi tôi thính, bà nội tôi còn , tôi là mũi chó, khi còn bé tôi có thể tìm ra tất cả đồ ăn vặt mà mọi người giấu.”

      “ ngươi biết hôm nay là ngày bao nhiêu ” Chu trạch lại hỏi

      “ ngày bao nhiêu?”

      “ ngày bảy.”

      “ ngày bảy?”

      : đúng, bảy người chết trong hỏa hoạn.. được bảy ngày!”
      Chris_Luu, Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 27: ĐÊM KHUYA PARTY
      Tiểu ca take-out đứng trước quầy nhìn Chu trạch ngồi phía sau.

      “ đừng sợ, trong tiệm có camera, cũng có bút thu .”Chu trạch duỗi lưng “ đương nhiên, tôi ngươi cũng tin, tùy ngươi vậy.”

      “ tôi hiểu ý ngươi là gì.” Tiểu ca take-out rất tỉnh táo. Người có thể làm chuyện này thường rất tỉnh táo.

      Đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm được đối tượng phóng hỏa cụ thể, chuyện đó là điều xấu.

      “ tôi chắc chắn ngọn lửa đó là ngươi đốt.” Chu trạch giang hai tay, 1 , 1 cần bàn cãi.

      “ ngươi uống say” tiểu ca take- out

      “ tôi say.”Chu trạch cười cười.

      “ chỉ bằng điều đó mà ngươi tôi châm lửa? ngươi lợi hại hơn cảnh sát?” thần sắc tiểu ca take-out bắt đầu có chút căng thẳng, nhưng vẫn kiềm chế.

      “ hi,, đương nhiên tôi lợi hại bằng cảnh sát nhưng tôi mù. Về phần ngươi tôi vì chuyện kia mà ngươi là người phóng hỏa, xin lỗi, phải. tôi là xác định ngươi là người phóng hỏa, sau đó đưa ra chứng cứ, trải nghiệm 1 chút cảm giác của Conan.”

      Chu Trạch đưa tay chỉ phía sau tiểu ca take-out.Lập tức quay đầu, cho rằng cảnh sát đứng sau mình nhưng lại có người nào, thanh cũng có.

      Chỗ này giống như những cửa hàng khác, trong đêm khuya, ngay cả người đường cũng có.

      “ bọn họ theo ngươi vào a.” Chu Trạch

      “ ai?” tiểu ca take- out nhíu mày.

      “ sáu người chết trong rạp chiếu phim, bọn họ vào cùng ngươi, sau đó, tôi nhìn thấy liền “ a” ngươi chính là hung thủ, mọi chuyện như ban ngày a. ngoại trừ người phía sau tôi 1 lòng hận tôi. Ngươi thể sáu người bọn họ là nhận lầm hung thủ chứ?”

      Chu Trạch chậm rãi đứng lên nhìn tiểu ca take-out đứng trước mặt.

      “ giả thần giả quỷ!” tiểu ca take-out hầu như là hét lên, biết vì sao cảm thấy bản thân chịu áp lực lớn, mặt có mồ hôi lạnh chảy ra.

      “ chớ khẩn trương, bọn họ hại được ngươi.” Chu trạch ra khỏi quầy, trong tay cầm túi nhựa. trong túi là hộp cơm và dưa muối.

      Trong mắt Chu trạch, có 6 người ngồi ghế nhựa, có nam có nữ, trong đó có 2 người già. Bọn họ ngồi đọc sách, rất yên tĩnh, chút cũng ồn ào.

      Chu trạch đặt chén cơm trước mặt mỗi người, đặt lên chút dưa muối, chỉ 1 chiếc đũa dựng thẳng đứng chén cơm. Sau đó Chu Trạch lấy chai rượu giá 10 nguyên, dùng ly nhựa uống nước, rót cho mỗi người 1 ly.

      “ mấy ca, tôi cũng dễ dàng, tiệm sách luôn lỗ vốn, nên chỉ có thể đãi mọi người bằng thứ này, đừng trách tôi keo kiệt haha, các ngươi chết rồi nhưng tôi vẫn còn phải tiếp tục sống.dù sao mọi người cũng có người nhà cung phụng, cũng kém chỗ này của tôi đúng ?”Chu Trạch cúi người giống như chào hỏi khách bình thường.

      Uhm, còn cái tên ngốc phía sau, Chu trạch có tốt đến nỗi để cho 1 phần.

      “ con mẹ nó, đầu óc ngươi có bệnh a!” tiểu ca take- out nhin nổi “ a, tôi nên quay lại tung lên mạng, để bạn bè cả nước nhìn chỗ này a!”

      “ ngươi dám sao?” Chu trạch nhìn sang “ được làm được ngươi can đảm, ngươi livestream . Cả hai cùng ngã.”

      Đúng vậy, tại cảnh sát khoanh vùng được người phóng hỏa là do nhiều nguyện nhân, nhưng nếu để cảnh sát có đối tượng hoài nghi chuyện điều tra ra người phóng hỏa rất dễ dàng.

      “ tôi đây, đầu óc ngươi đúng là có vấn đề.”

      Tiểu ca take-out thay đổi vẻ mặt ôn hòa lúc trước, thành công đưa việc giao hàng lên livestream, đồng thời đạt mức thu nhập cực lớn, chỉ vì là “ hung: mà còn là vì phương án marketing của . có cơ sở, lại thiết lập hình tượng tốt, livestream đưa take-out vốn là chuyện nhàm chán, nhưng cũng có người say mê. ràng, luốn cuống, rối loạn nên muốn rời khỏi tiệm sách này. hối hận, vô cùng hối hận vì hôm nay đến đây.

      Chu trạch chặn lại, nhưng khi tiểu ca take- out chuẩn bị mở cửa ra ngoài. Chu trạch lấy điện thoại, nhìn thời gian “ 0 giờ rồi.”

      “ đông!”

      Trong tiệm sách có đồng hồ treo tường, nhưng lúc này tiểu ca take-out lại nghe thấy tiếng chuông.

      dùng sức đẩy cửa, nhưng cửa di chuyển, nổi giận, nhìn cửa khóa, cũng có vật cản nhưng lại mở ra được.

      Tiểu ca take-out bắt đầu đạp cửa, nhưng cửa chút sứt mẻ.

      nhìn thấy, sáu người luôn đọc sách, tất cả chậm rãi đứng lên.

      Đêm thứ bảy đầu tiên sau khi chết,

      Oan có đầu, nợ có chủ,

      Bọn họ theo kẻ thù đến nơi này, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm kẻ thù của mình.

      Hung thủ giết mình lại thành hung.

      “ tôi gọi, nhưng ngươi cuus tôi!”

      tiếng gầm phát ra từ sau lưng Chu trạch.

      Chu trạch thổi thổi móng tay, sau đó xoay người, năm móng tay phải trong nháy mắt dài dài, màu đen thông thấu tản ra sáng bóng khác thường, từng sợi hắc khí vờn quanh móng tay làm cho người ta thấy sợ hãi.

      Cùng lúc đó trong mắt Chu trạch có sương dày đặc.

      “ tê tê tê……..a a a !!!!!!!”

      Người đàn ông mặc âu phục vất vả lắm mới hóa thành ác quỷ bị Chu trạch trực tiếp nắm bả vai, rôi sau đó cả người bắt đầu run rẩy, hắc khí trong đầu ngón tay của Chu trạch như dao ngừng đâm vào thân thể , từng sợi khói xanh theo vị trí thiên linh cát của bốc hơi

      “ tôi hiểu ngươi, nhưng ngươi khiến tôi rất buồn nôn.” Chu trạch trầm giọng .

      “ vì vậy ,ngươi mau tạm biệt .” Chu trạch tôing thêm lực ngón tay.

      Người đàn ông mặc âu phục vừa kêu vừa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu trạch, hi vọng Chu trạch tha cho mình 1 lần, thành lệ quỷ, nếu bị chết lần nữa hông phi phách tấn, cơ hội bước vào địa ngục cũng có.

      Nhưng Chu trạch buông tay, ánh mắt lạnh băng.

      Đến khi người đàn ông mặc âu phục biến thành hư mới thu tay, trong lòng bàn tay của Chu Trạch có chút tro tàn.

      Chu Trạch phủi tay. Lúc xoay người Chu Trạch thở dài 1 hơi.

      biết có phải do chuyện vừa nãy mà bố cục trong tiệm sách phát huy biến hóa.

      Hoặc là do trùng hợp

      Sáu người luôn yên tĩnh đọc sách, bắt đầu nổi sương mù màu đen, đây là là xu thế báo thù của lệ quỷ.

      Mà vị tiểu ca take-out kia ngừng đấm, đạp tường.

      Ngẩng đầu nhìn trời.

      Sáu người gặp nạn, biết do thất kinh hay sao mà chạy khỏi đám cháy, chết thảm trong đó.

      “ các vị, cho tôi chút mặt mũi, các ngươi chớ vội biến thành lệ quỷ.”

      Chu trạch vào trong đám người, xua tay “ đến, buông lỏng 1 chút, cười với tôi 1 cái?”

      Chu trạch muốn hòa hoãn khí, khi biến thành lệ quỷ thể tiến vào luân hòi, báo thù xong, mất chấp niệm cũng chỉ có thể phiêu tán trong gió.

      Đây là kết cục thê thảm nhất

      Chu trạch cảm thấy đáng, đáng.

      Người phóng hỏa hại chết các ngươi, làm các ngươi và người thân dương cách biệt, con mất cha mẹ, cha mẹ mất con. nên vì tên hung thủ mà đẩy mình vào vực sâu.

      Chỉ là lời Chu Trạch có chút tác dụng nào.

      Mặt sáu người vẫn lạnh băng, hơn nữa hắc khí ngày càng nồng nạc, mắt và môi cũng bắt đầu có khí đen. Sắp biến thành hình dạng của người đàn ông mặc âu phục.

      “ mọi người cười với tôi, vậy tôi cười với mọi người sao?”

      Bộ dáng cười của Chu Trạch rất khó coi. xong, tạo nghiệt, cứu lại được.

      Chu trạch biết để mình đánh những lệ quỷ này hồn phi phách tán rất dễ dàng, giống như tên ngốc ở bên mình 1 tuần kia, vất vả thành hình lại chỉ vì 1 chiêu của mình mà tiêu tán.

      Nhưng làm sao siêu độ cho bọn họ biết làm, hơn nữa bản thân Chu Trạch là quỷ, làm mấy chuyện này cũng bất tiện giống như để Trương Phi thêu hoa.

      “ u minh có đường, hoàng tuyền có thể qua!”

      thanh chói tôii truyền từ bên ngoài vào, sau đó cửa tiệm sách bị người đẩy ra, Hứa Thanh lãng vào, trong tay cầm cái bát đựng gạo cắm 3 nén hương.

      “ lên!”

      Ba nén nhang cháy rất nanh. Đồng thời gạo trong chén cũng nhanh chóng biến thành màu đen mà hắc khí người sáu người nhạt dần, mặt từ băng lãnh biến thành bình yên, yên lặng.

      Sáu người chậm rãi ngồi xuống chén cơm trước mặt.

      “ Hứa Thanh Lãng!” Chu Trạch chỉ Hứa Thanh lãng hô. Rất kích động, rất kích động. so với nhìn bác sĩ lâm tắm còn kích động hơn.. nhớ lại 1 tuần mình ăn uống khó khăn như thế nào, có thể kích động sao!

      Còn về biểu của Hứa Thanh lãng vừa rồi, Chu trạch lại thấy kì quái, ra mọi người đều tự hiểu mà ra thôi.

      Hứa Thanh Lãng liếc Chu Trạch, trong chốc lát giống như hoa đỗ quyên nở rộ. nhưng tức giận “ ngươi ở chỗ này kiểm tra party nửa đêm tết lịch sao?”

      “ tôi cũng muốn.” Chu trạch kể ngắn gọn lại mọi chuyện.

      Hứa Thanh Lãng gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó chắp tay với sáu người.

      “ các vị, đây là đêm hồi hồn đầu tiên, hay là về thăm người thân của mình , chắc bọn họ cũng ở nhà chờ mọi người, chuyện chỗ này, tôi cho mọi người công đạo.”

      Sáu người nghe xong đều yên lặng xuyên thủy tinh rời .

      Chu trạch nhìn cái bát ‘ cơm gạo đen’ “ Thứ này ảnh hưởng đến tôi sao?”

      Khóe miệng Hứa Thanh lãng giật giật, cố nén xuống xúc động muốn đại chiến 300 hiệp với Chu Trạch. Khẽ “ ngươi giống họ.”

      vẫn còn ý kiến với Chu trạch, vẫn cảm thấy công bằng, nhưng vì dung mạo và khí chất của khiến câu giống như oán niệm nơi khuê phòng.

      Hứa Thanh lãng nhìn tiểu ca take- out bị dọa ngất ở góc phòng “ xử lý thế nào?”

      xong Hứa Thanh Lãng dùng tay biểu cắt cổ.

      Chu trạch lắc đầu “ giao cho cảnh sát .”
      Chris_Luu, Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :