1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm Dạ Thư Ốc - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 13 : KHÁCH HÀNG THỨ NHẤT
      Mang tấm biển trở về, Chu Trạch muốn treo hai bên, nhưng treo tấm nào bên trái tấm nào bên phải Chu Trạch để ý. Hứa Thanh Lãnh nhà bên cạnh rất nhiệt tình, vốn ngồi bóc tỏi thấy Chu Trạch mang tấm biển về đứng lên lấy đinh và búa. Chu Trạch cảm ơn, cầm lấy búa, cảm thấy có lớp mỡ dính cán, Chu Trạch chịu đựng treo hai tấm biển lên.

      Sau đó hai người lui lại mấy bước, nhìn tấm biển, Chu Trạch đưa cho Hứa Thanh Lãnh điếu thuốc coi như cảm ơn, hứa Thanh Lãnh bật lửa giúp Chu Trạch, hai người ở chỗ nhả khói, ‘ rất có ý cảnh?” Chu Trạch , đúng tiêu chuẩn mèo khen mèo dài đuôi.

      Hứa Thanh Lãnh lắc đầu “ nếu tôi đoán sai, hai câu này xuất phát từ sách “ Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỳ Quân. “ Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỳ Quân hay Kỷ Hiểu Lam cùng thể loại với cố ‘ Liêu trai Chí Dị’, lấy hồ tiên quỷ quái để về tư tưởng của con người. Hai tấm biển này ngắn gọn chính là, ở đây ta cố , mọi người chỉ cần ngồi nghe là tốt.

      “ ừm” Chu Trạch gật đầu

      “ Thanh nhã, nhưng tiệm này của vẫn cứ lỗ vốn” Hứa Thanh Lãnh khách khí đánh giá.

      “ Vì sao?”

      thế giới này có quá nhiều cố , mỗi ngày đều phát sinh chuyện li kì cổ quái, nhưng chuyện làm người ta hứng thú lại nhiều. Có những chuyện được phép , có những chuyện sửa đổi ai nghe. Có những chuyện sửa đổi dám nghe.” Chu trạch nhìn Hứa Thanh Lãnh, nhìn lúc lâu. Hứa Thanh Lãnh cúi đầu mặt đỏ bừng.

      vốn là đàn ông, nhưng lại đẹp như con , lúc này lại càng kiều diễm gì sánh được.

      Hứa Thanh Lãnh thấy Chu Trạch tiếp “ Chuyện hồ tiên quỷ quái,trong thế giới thực này xảy ra ở đâu?” Hứa Thanh Lãnh ngáp cái “ Mượn việc để đạo lý”. Chu Trạch tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Thanh Lãnh, gì. Hứa Thanh Lãnh bị nhìn đến tê dại da đầu. Nhưng Chu Trạch vẫn nhìn, cuối cùng Hứa Thanh Lãnh lấy cớ điều chế nước lèo để rời , về đến tiệm mì, Hứa Thanh Lãnh vẫn đứng ngồi yên, cảm thấy Chu Trạch phải nhìn mà là xem truyện cười.

      Chu Trạch quan tâm đến phản ứng của Hứa Thanh Lãnh, dù sao cũng là hàng xóm, tốt nhất tạo thành quan hệ cạnh tranh, giữ mối quan hệ nước sông phạm nước giếng.

      Mấu chốt là Chu Trạch có tiền đổi cửa hàng.Buổi chiều Chu Trạch có dọn lại cửa hàng, đem sách giáo khoa và tài liệu tham khảo bán giấy lộn. Lại siêu thị mua mấy cái ghế nhựa, sau khi dọn dẹp còn được hai giá sách mà Chu Trạch thấy là thú vị. là tiệm sách, bằng là nơi giải trí của người già. Chu Trạch duỗi lưng, biết làm ăn, nên trước mắt cứ làm lung tung thui, dù sao trước khi Từ Nhạc chết tiệm cũng có sinh ý nên có áp lực gì.

      Lên tầng hai, Chu Trạch cắm tủ lạnh, ở bên ngoài hút thuốc lúc, rồi đưa tay vào tủ. Thấy nhiệt độ sai biệt lắm mới nằm vào. Tủ lạnh hơn vạn nên có rất nhiều chức năng, ví dụ như cài đặt thời gian, nên giống như đồng hồ báo thức với Chu Trạch.

      Đóng tủ lạnh, chu Trạch đặt hai tay bụng, nằm thẳng tắp, thoạt nhìn chết rất an tường..

      Đêm khuya, chiếc xe oto màu đỏ dừng lại bên lề đường trước tiệm sách, con đường trống trải, chỉ có ánh đèn leo lét của tiệm mì và tiệm sách. Ngồi trong xe là bé mặc áo chòang long màu đen, thoạt nhìn rất đáng .

      “ Tiêu bách, hốn đản, lão nương chuẩn bị ba ngày, thế mà hôm nay ngươi với ta phải công tác, ngươi chết , cút!’ bé cúp điện thoại, buồn bực ngồi ở ghế lái. Con chú Corgi nhảy từ ghế bên cạnh xuống chân bé, bộ lông của nó mượt mà sáng bóng, vừa nhìn là biết nó rất được chủ nhân quan tâm

      “ Ngoan, may là vẫn còn có ngươi.” bé hút điếu thuốc, nhìn ra ngoài, thấy bên trong tiệm sách bày biện có chút dị thường, có nhiều sách, chỉ có nhiều ghế nhựa.

      Xuống xe, bé ôm Corgi vào tiệm sách, muốn trong đêm tình nhân mình lang thang, muốn tìm nơi yên tĩnh ngồi chút. Cửa tiệm sách khóa, vào trong có thể cảm thấy khí ấm áp từ điều hòa. bé ôm chó tùy tiện lấy quyển tạp chí, sau đó ngồi xuống ghế nhựa. bé thả Corgi ra, nó bắt đầu thám hiểm trong tiệm. Xem hết quyển tạp chí, bé duỗi lưng, thấy có chút khô miệng liền gọi “ lão bản, chỗ này có cà phê hay trà sữa gì ?” bé đứng lên, bỏ tạp chí về chỗ cũ, lấy quyển truyện tranh “ Hồng Lâu mộng” sau đó ngồi lại chỗ cũ, nhịn được “ Lão bản, nửa đêm chỉ có người chết, vậy mà tiệm vẫn mở cửa? của thủy tinh của tiệm vẫn treo bảng “ kinh doanh, hoan nghệnh ghé thăm”, vào trong vẫn có hơi ấm nên khẳng định còn kinh doanh.

      Nếu có lế phép hoặc lòng hiếu kì nặng chút, chủ động lên tầng hai xem chút bội phục chính mình “ câu trúng đích”. tầng hai xác thực có quan tài băng, lão bản nằm bên trong như người chết. , Lão bản vốn là người chết. Đường nhiên, bé chưa kịp bội phục chính mình trực tiếp bị dọa chết. Người bình thường, đêm khuya vào cửa tiệm, kết quả phát chủ cửa hằng nằm trong tủ lạnh, đủ kinh hãi a? bé đốt điếu thuốc, kiên nhẫn, bắt đầu lấy điện thoại ra chơi. Lúc này cầu thang phát ra tiếng bước chân, Chu Trạch nghe thấy tiếng bé mà là tự tỉnh.

      Chu Trạch vừa xuống thấy cục màu vàng bò đến chân mình, liền ôm vào ngực, Corgi sợ người lạ, với ai cũng bày ra bộ dáng quen thuộc. Lập tức Chu Trạch phát bé. Nga, khách hàng đầu tiên từ khi khai trương, nhưng lại kích động như trong tưởng tượng, vì hôm nay Chu Trạch mới thay bảng hiệu, dọn dẹp lại chút, vẫn chưa nghĩ ra phải kiếm tiền như thế nào

      “ Lão bản, tiệm có cà phê ?” bé hỏi.

      Chu Trạch chỉ máy đun nước ở góc tường, trong đó có duy nhất chiếc cốc giấy. bé bất đắc dĩ đứng dậy rót cốc nước, sau đó ngồi lại ghế. chủ khách nhìn nhau gì. Sau nửa giờ trầm mặc, bé bắt đầu load weibo, xem video, có video ồn ào náo động “ Lướt qua thể bỏ qua a! Tiền phủ do lão đạo đưa a, số lượng có hạn! Có thể đốt trước để sau này xuống dưới dùng, còn có thể kiếm lợi tức, đẳm bảo lợi tức cao a! còn có thể đốt cho người nhà, mau lẹ, gạt già trẻ, gạt quỷ sai, nếu bị lột da!” bé thấy cái video này nở nụ cười, người bình thường khi thấy chuyện khôi hài tìm người chia sẻ, bé ngẩng đầu thấy lão bản ngòi sau quầy “ Lão bản, cái video này xem chưa? Livetream của lão đạo sĩ này rất có danh tiếng.”

      “ nga, trực tiếp sao?” Chu Trạch nghi hoặc, lấy di động, di động của Từ Nhạc có ít phần mềm, xem ra khi nhàm chán viết hậu truyện Bạch Khiết chính là xem trực tiếp.

      “ Ừm, tra ID này, rất khôi hài, hình như ông ta mở minh điếm ở Dung thành, nhưng rất lâu rồi livestream.”

      Chu Trạch mở phần mềm, theo lời bé mở phần phát trực tiếp – chủ ID onl. Nhưng cũng may có thể xem lại. Chu Trạch tùy tiện chọn video.

      Trong video lão đạo cố định điện thoại, đứng chỗ đánh võ, võ tệ, có thể nhìn ra là người luyện võ, trong video còn có thiếu niên ngồi đó, mỉm cười như xem xiếc khỉ. Chu Trạch xem có lệ, kéo video, bên trong xuất thanh niên, ngồi sau quầy, trong tay cầm thìa, hình như húp cháo. Trong video, lão đạo ngừng đánh võ, mời chào bán tiền phủ, nhưng ánh mắt của Chu Trạch lại cố định người thanh niên ngồi sau quầy. nhíu mày giống như bị giày vò, thống khổ, bài xích, ngụm cháo nhưng lại uống rất gian nan. Ngụm thứ hai cũng giống như chịu hình phạt.

      Chu Trạch hít hơi sâu, dường như cũng cảm giác được nối thống khổ của thanh niên kia.

      Ăn cơm phải là chuyện dễ dàng. biết thân phận của thanh niên kia nhưng theo bản năng cảm thấy hứng thú, đối phương hẳn là người kén ăn? Sauk hi video kết thúc, hứng thú dùng nick của Từ Nhạc vào bình luận “ Người thanh niên ngồi húp cháo trong video là ai?”

      “ Uy, tôi phải rồi, bao nhiêu tiền?” bé đừng lên, duỗi lưng “ Hôm nay nhất định cho tôi là kẻ ngốc, đêm của lễ tình nhân lại ngồi xem Hồng lâu Mộng.”

      xem rồi trả .” Chu Trạch . Đối phương cũng chỉ xem sách và uống nước lọc.

      bé liếc Chu trạch “ Lão bản, chỗ giống như chỗ mấy đại sư đoán quẻ, bên cạnh đề biển “ đoán quẻ miễn phí”, chờ khách tìm giải quẻ lại lấy ra tờ giấy ghi loạt chi phí, thấp nhất là trăm.”

      Chu Trạch cười cười gì. Co bé lấy ra trăm, đặt lên ghế sau đó ôm corgi rời . Chu Trạch đứng lên, cầm trăm, đập vào lòng bàn tay. tiếng vang giòn văng lên, đây là trong những tiếng hay nhất thế gian. Lúc trở lại sau quầy, Chu Trạch thấy màn hình điện thoại sáng lên, mở di động thấy là hồi của lão đạo trong tin nhắn, nội dung rất đơn giản: “ có lạp!”

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 14: GIAO THỪA

      Đêm nay chỉ có khách, kiếm được chỉ có trăm khối nhưng chi phí chỉ có cốc nước lọc. Đương nhiên, phải tính cả tiền điện nước, thuê nhà.. Nhưng thể tính như thế được, trước kia Từ Nhạc có thể kiếm ít tiền nhưng tiền đó có thể đến, tiền phải do mình kiếm mới có cảm giác thỏa mãn. Nhờ có bé và Corgi Chu Trạch mới biết hôm nay là lễ tình nhân. Mở wechat, tìm nick của bác sĩ lâm, Chu Trạch muốn phát hồng bao 1314 nhưng phát mình đủ tiền, 131.4 đủ nhưng cảm thấy như vậy phóng khoáng. Dù sao ta cũng ngủ cùng mình, được rồi, phát. Vứt di động xuống, Chu Trạch tìm quyển sách đọc, duy trì tư thế đó đến tận sáng.

      tiệm sát vách ăn bánh bao, da bánh mỏng, nhân cũng tệ, Chu Trạch quan tâm, dùng phương pháp ăn như hôm trước, uống bát nước mơ chua sau đó lập tức ăn như hổ đói, sau đó bóp cổ mình, liên tục hít sâu để khống chế cảm giác buồn nôn.

      Nghĩ đến sau này mình ăn uống phải như vậy, liền nhìn thấy phía trước u ám. Chu trạch nghĩ tới người đàn ông đau khổ húp cháo trong video, càng nghĩ càng thê lương. Ăn uống vốn là hưởng thụ nay dường như cách xa. biết đời này có hội “ người kén ăn” , tất cả mọi người quay quanh cái bàn, ai mà nuốt xuống được thức ăn, những người còn lại đồng loạt giơ ngón cái. “ Nhà ta XXX lợi hại nha!”…

      Hít sâu, nghĩ đến màn này rét mà run. Dù thế nào tìm được người dàn ông trong video của lão đạo với Chu Trạch có chút khó khăn.

      Sau lễ tình nhân là ba mươi tết, nếu như bình thường chỗ này giăng đèn kết hoa. Nhưng chỗ này lại vắng ngắt. Giống như đời người, có náo nhiệt đơn. Chu Trạch nhớ khi trung tâm thương mại này mới xây xong chính là nổi tiếng có hai, tại lại ai hỏi thăm. Hôm nay tiệm của Hứa Thanh Lãnh làm ăn tốt hơn mọi ngày, có lẽ vì sắp ba mươi tết, các cửa hàng khác đóng cửa, chỉ còn tiệm của nên khách hàng còn lựa chọn nào. Thỉnh thoảng có mấy thanh niên giao hàng mặc áo xanh áo đỏ ra ra vào vào.

      Chu Trạch ngồi xổm trước cửa tiệm sách, vừa hút thuốc vừa cảm khái. Nếu Từ Nhạc mở tiệm gà hầm tốt biết bao. Trong chuyện về con người và thần tiên thích nhất là câu : ngày trời bằng năm dưới đất. Chu Trạch cảm thấy câu này cũng đúng với địa ngục. nhớ lại mình chết trong tai nạn xe cộ… đúng, nhớ lại lúc mình chết cháy trong lò thiêu mới là tết thiếu nhi, nháy mắt đến ba mươi tết. nửa năm trôi qua như giấc mộng phù du, mới qua nửa chuyến hoàng tuyền. Hút thuốc, suy nghĩ hồi. Chu Trạch lôi điện thoại ra, muốn xem lịch chiếu phim, dù sao bên cạnh cũng có rạp chiếu, xem phim giết thời gian.

      “ Uy, chỗ ngươi có báo chí ?” Làm xong xuất ăn cuối Hứa Thanh lãnh ra. “ Làm gì?” “ Dán tường” Hứa Thanh Lãnh đáp.

      “ Tiết kiệm vậy?”

      “ Dùng báo chí dán tường có cảm giác xưa cũ a, đừng bảo hôm qua ngươi bán sạch nha?”

      “ Còn ít, tôi lấy cho .” Chu Trạch vào tiệm, tầng hai cạnh tủ lạnh có rương cao nửa người, Chu Trạch lấy ra xấp báo chí, xuống đưa cho Hứa Thanh Lãnh.

      “ Ăn tết mà ngươi về nhà sao?” Hứa Thanh lãnh hỏi.

      “ ăn tết với sách.” Đáng tiếc Chu Trạch có râu dê, trong tay cũng cầm bầu rượu. Nếu câu này,vuốt râu sau đó uống rượu, hình ảnh đó…

      phải ngươi cũng về nhà sao?” Chu Trạch yy lát hỏi.

      “ hai mươi mấy nhà, ta phải về nhà nào a.” Hứa Thanh Lãnh thở dài

      “…” Chu Trạch.

      Hai người trầm mặc hồi, Chu Trạch mở miệng hỏi “ kể chuyện cũ cho ngươi nghe”

      “ được” Hứa Thanh Lãnh gật đầu, vẻ mặt hàm súc, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, giơ tay vuốt, tư thái nhu hòa, thẹn thùng. “ vào ngày tết nọ, đêm khuya, đường có người gặp phú hào lớn nhất khu đó. Phú hào uống say mềm. Người kia hỏi phú hào, sao ngươi về nhà a. Phú Hào trả lời : nhà, nhà ta ở đâu? Người thân ta đều bên cạnh, nguôi nhà, là trang viên lớn nhất khu a?” Hứa Thanh Lãnh yên lặng nghe, khẽ gật đầu, tràn ngập đồng cảm “ Sau đó người kia đánh phú hào trận, vừa đánh vừa : gần sang năm mới ngươi đừng bức ta ra tay!” Chu Trạch kể xong.

      “…” Hứa Thanh Lãnh

      Chuyện phiếm của hai người kết thúc, Chu trạch về tiệm sách, trong tiệm mở điều hòa ấm áp, lật qua lật lại động, có ai để gọi. Vốn muốn đến nhi viện nhưng nghĩ lại người mình có bao nhiêu tiền.

      Lúc này có khách tới cửa, là người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo xanh lao động, đẩy cửa vào ngại ngùng hỏi “ nơi này có thể đọc sách a? bao nhiêu tiền?” đối phương mím môi “ ngươi xem ùi đưa” Chu trạch khoát tay, thể tùy đối phương

      “ Vậy được, chỗ này của ngươi có tiểu thuyết a?” người trẻ tuổi câu nệ “ tôi thích đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết mạng.”

      Chu Trạch chỉ cái rương sau giá sách “ ở trong đó.”

      Đối phương đến cái rương, mở ra rất vui vẻ nhưng thấy sách vẫn còn trong túi

      “ Mở ra xem , thu thêm tiền” Chu Trạch hào phóng

      “ Được rồi” Người trẻ tuổi chọn bản sau đó ngồi đọc

      Chu Trạch ngồi sau quầy tu bổ móng tay, người thanh niên đọc nwuar tiếng sau đó đứng lên lấy thuốc lá mời Chu Trạch “ phải thuốc xịn, đừng để ý”

      “haha, khói thuốc cũng phân biệt tốt xấu.” Chu trạch nhận thuốc, đối phương cầm điếu chủ động ra cửa tiệm, vừa hóng gió lạnh, vừa hút thuốc. Chu trạch sửng sót, sau khi nghĩ nghĩ liền bỏ điếu thuốc xuống, tiếp tục tu bổ móng tay. Sau khi hút thuốc về thanh niên ngồi lên ghế mà ngồi đất dựa vào tường. mặc dù trong tiệm có điều hòa nhưng ngồi đất vẫn rất lạnh, người thanh niên lại thèm để ý, chắc ngày thường cũng quen. 15 phút sau, có bốn người mặc quần áo lao động màu xanh tuy cũ nhưng được giặt sạch , người lớn tuổi nhất chưa đến ba mươi, người tuổi nhất mới mười bảy, người thanh niên vẫy tay với bọn họ, bọn họ đến ngồi dựa vào tường, có vẻ là người thanh niên gọi bọn họ đến. Bọn họ chào hỏi Chu Trạch, Chu trạch trả lời có lệ, vẫn tiếp tục tu bổ móng tay. Chu Trạch thầm quyết định mua bộ dụng cụ xịn, như thế mưới xứng với móng tay của . Chỉ là tại các cửa hàng và chuyển phát nghỉ, chỉ có thể tạm thời dùng tạm. Ngẩng đầu, Chu Trạch thấy năm người kia cầm tiểu thuyết. nhìn bìa thấy tất cả là tiểu thuyết mạng, thể loại huyền huyễn chiếm đa số, có quyển thể loại kinh dị, có người còn vừa xem vừa cắn móng tay, ràng là xem rất say mê. Chỉ là hàng vi cắn móng tay của đối phương làm Chu trạch thể gật bừa. quý móng tay mới là quý cuộc sống a. thỉnh thoảng có người bật cười. trong tiệm sách có nhiều người nhưng lại rất im lặng thỉnh thoảng có tiếng vang nhưng ảnh hưởng đến người khác. Chạng vạng tối, Hứa Thanh Lãnh bưng bát xủi cảo sang, sau khi vào “ nha, tiệm náo nhiệt a”Chu Trạch gật đầu

      “ Mấy muốn ăn cái gì ?” Hứa Thanh Lãnh nhìn mấy người công nhân hỏi . Mọi người nhìn nhau, có chút biết làm sao

      “ được rồi, ta mời” dù sao hứa Thanh Lãnh cũng là người có hai mươi mấy phòng.

      “ gần sang năm mới mà mấy về nhà cũng dễ dàng, đều là người khổ, bốn biển đều là an hem.”

      “ vậy, cảm ơn ông chủ, ông chủ nhất định làm ăn phát tài.” Người công nhân lớn tuổi nhất cảm ơn Hứa Thanh Lãnh.

      có gì.” Hứa Thanh lãnh đưa bát sủi cảo cho Chu Trạch, rồi về của hàng. Chu trạch uống chút nước canh, sau đó cưỡng ép mình ăn hai cái sủi cảo, hứa Thanh lãnh quên mang nước mơ chua cho nên ăn trôi.

      Chu trạch lấy bao thuốc ra khỏi quầy “ xem hết tự lấy quyển khác a, tiệm tôi có cả bộ, dù sao tôi mở của hàng này cũng lỗ vốn, mọi người đừng khách khí.” Chu trạch vừa vừa đưa thuốc lá. Đám công nhân thụ sủng nhược kinh nhận. sau đó mọi người đều đứng dậy, ra ngồi thành hàng trước của tiệm sách, hút thuốc. bọn họ muốn là bẩn tiệm sách. Chu trạch nghĩ nghĩ cũng ra ngoài, bên ngoài gió có chút lạnh nhưng cũng ngồi xổm xuống cạnh họ. Đám công nhân ngồi chuyện, người kết hôn chuyện vợ con, người chưa kết hôn chuyện Thông Thành hoặc chuyện nghe thấy. vui đùa, nhạo bang lẫn nhau. Nghe giọng bọn họ phải đến từ cùng nơi.

      Thông Thành gần Thượng hải, thuộc khu vực tam giác, tuy thể so với Thượng hải nhưng nơi này hàng năm cũng sử dụng lượng nhân công rất lớn, chỉ cần chịu khó, chịu khổ lo kiếm được tiền.

      Hít vài hơi Chu trạch mở miệng “ sắp tết mấy về nhà chút sao?”

      về, mọi người trong nhà rất tốt”

      về về rất giày vò, qua tết ông chủ còn phát lì xì, ngu sao ở, còn có thêm chút gửi về nhà”

      “ haha, hôm nay còn được xem tiểu thuyết, hút thuốc, năm này trôi qua cũng có chút tư vị”

      “ lão bản, lúc nào đóng cửa?” có công nhân hỏi.

      đóng cửa” Chu Trạch

      “ lão bản về nhà?”

      “ ở nhà vợ con nghe lời nên về.” Chu Trạch cảm thấy hào khí ngất trời! Mấy người công nhân giơ ngón tay cái với Chu Trạch khen hay, nhưng ai phụ họa, nghe giọng và đây là tiệm sách phải sạp trái cây nên họ biết Chu Trạch là người nơi này. Người nơi này mà tết về nhà ắt có nguyên nhân nên mọi người trêu ghẹo nữa. Trong nhà bọn họ là trụ cột, làm kiếm tiền, lo cho vợ con, bọn họ vất vả, mệt mỏi nhưng k dám nghỉ ngơi. Người sinh ra nghèo khổ ngày trôi qua đâu có dễ dàng? Chu Trạch chuẩn bị đưa đợt thuốc mới thấy có tiếng gọi “ Từ Nhạc!” Chu Trạch ngẩng đầu, thấy bên kia đường đỗ chiếc xe Porsche cayenne quen thuộc, là xe của bà xã. Người gọi là em vợ, nàng bị Chu Trạch dọa sợ nhưng bây giờ trở lại bình thường, nàng tin rể mình là quỷ nên đổ là do mình hoa mắt. Nhưng nàng cũng cho Chu Trạch sắc mặt tốt, dù sao cũng là dọa bản tiểu thư tiểu ra quần, mất mặt a!

      “ Từ Nhạc, về nhà ăn cơm!” em vợ hô

      về,trong tiệm rất bận và náo nhiệt” Chu Trạch khoát tay. Chê cười, gần sang năm mới mình lại về dùng bộ mặt dối trá đối mặt với cha mẹ vợ? chịu em vợ khi dễ? quan trọng nhất là cuối năm lại về nhà chia giường ngủ? tự hành mình a?

      “ chị, tên đó bị tâm thần a! lý, vịt chết còn mạnh miệng!” em vợ bĩu môi.

      Bác sĩ Lâm cười cười “ chúng ta về nhà cùng bố mẹ ăn cơm”

      “ Nha, tối chị muốn tìm a?”

      “ dù sao chị cũng là vợ hợp pháp của .” Bác sĩ Lâm gì nữa, lái xe rời .

      Nhìn xe rời , Chu Trạch quay sang với người công nhân “ em, bà xã tôi đẹp ?”

      “ Đẹp!”

      “ Có phúc khí!”

      “ Quá đẹp!”

      “ Ha ha ha”

      Hứa Thanh lãnh bưng khay ở tiệm ra.

      “ đến, cơm và thịt kho tàu, an hem, ăn thôi!”

      Mấy người công nhân e ngại, người công nhân lớn tuổi nhất ngượng ngùng “ chúng tôi ra ngoài, mang…”

      “lúc nãy. Tôi là mời an hem bữa! đến tiền chính là coi tôi là em, trời cao biển rộng, có lúc tôi cần , lúc đó mong em trợ giúp.”

      “ Được”

      lời định!”

      Mấy người công nhân bưng bát cơm vào trong tiệm, tất cả ngồi xuống đất, đặt bát lên ghế ăn ngon lành. Có công nhân vừa ăn vừa đọc sách, người bên cạnh gõ cái “ ngu ngốc, nếu ngươi cẩn thận làm bẩn sách lão bản làm sao có thể bán lấy tiền?”

      “ cũng đúng, ăn cơm trước”. Bầu khí rất náo nhiệt, Chu Trạch về sau quầy, biết có phải do bầu khí mà Chu trạch ăn nốt ba cái sủi cảo còn lại cũng cảm thấy buồn nôn nhiều như trước. ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục đọc sách. Trong phòng ấm áp lại có sách đọc, khí rất hòa hợp. thoáng cái 10h tối, người công nhân lớn tuổi nhất, đứng lên, duỗi lưng “ mọi người, muộn rồi, chúng ta dọn phòng chút.” Năm công nhân quét dọn tầng 1 lượt

      “Lão bản, chúng tôi đây, hôm nay cảm ơn .”

      “ Khách khí!” Chu Trạch khoát tay.Bọn họ nhưng giống như bé ôm Corgi hôm qua, để lại trăm khối, bọn họ để lại gì. Nhưng Chu Trạch so đo và bất mãn. Duỗi lưng, Chu Trạch sang tiệm mì muốn bảo hứa Thanh Lãnh sang thu dọn đồ. Sang đến nơi, thấy hứa Thanh lãnh xem báo, là báo buổi sáng Chu trạch đưa cho . Hứa Thanh Lãnh đeo kính gọng viền vàng, nhìn qua có chút thư sinh, hổ là người đàn ông có hai mươi nhà. Nhìn rất có khí chất!

      “ Bát đũa bên kia, ngươi thu dọn chút” Chu Trạch .

      “ Được” hứa Thanh lãnh tháo kính xuống, dụi mắt sang tiệm bên. xấp báo chí đặt bàn, là báo của bảy ngày trước, trang bìa in dòng chữ to “ tòa chung cư bị hỏa hoạn, cảm động trước hành động hăng hái làm việc nghĩa.” 7 ngày trước tòa chung cư xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng. năm công nhân ở công trường bên cạnh bất chấp nguy hiểm chạy vào cứu người, tổng cộng cứu được hai mươi người già, phụ nữ và trẻ , nhưng lần cuối họ xông vào lại ra được. báo còn ảnh chụp cảu 5 người. Đây là ảnh chụp chung của họ. kề vai đứng chỗ, giơ tay chữ V, hình như là ảnh chụp sau khi bọn họ ở cùng nhau. Từng khuôn mặt ngây ngô nhưng lại mang theo tang thương. TRong ảnh cười rất gượng gạo nhưng lại có vẻ rất sáng lạn.

      Hứa Thanh Lãnh sang tiệm sách. ghê nhựa đắt 5 bát cơm, chưa ăn miếng, cơm cũng còn nóng, mỗi bát cơm đều cắm thẳng đôi đũa

      “Các , ăn ngon, uống đủ” Hứa Thanh lãnh thấp giọng .

      Bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, Thông Thành cấm pháo hoa nên pháo hoa nổ đầy trời, rất náo nhiệt. Chu trạch ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng “ Giao thừa a.”
      Phong Vũ Yên, Anhdva, Phương Lăng4 others thích bài này.

    3. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Chương 15 : Sinh hoạt muốn có trở ngại

      Sau 12 giờ, từng tiếng pháo bùm bùm vang lên. Cả ngoại ô và trung tâm thành phố đều rất náo nhiệt .

      Chu Trạch thổi thổi móng tay, ồn ào của phía bên ngoài, hề liên quan đến , có nhà, mặc dù bây giờ danh nghĩa, là có "nhà", nhưng muốn trở về.

      Rất nhiều người khi còn sống cũng có ý nghĩ, đó chính là nếu như chính mình có thể trùng sinh trở về, muốn sống như thế nào.

      Tự do làm những điều mình thích, sống cho , báo thù những kẻ hại mình.

      Nhưng chân chính từ Địa Ngục trở về, ngươi chợt phát , những thứ mà trước kia ngươi theo đuổi, ước mơ và mộng tưởng kia, tựa như là lúc còn học nhà trẻ được các giáo hỏi: Các con muốn làm gì sau khi lớn lên?

      Sau đó các bạn trả lời: Nhà khoa học, bác sĩ, tiếp viên hàng , quân nhân. . .

      Giấc luôn luôn đẹp

      thực, chưa tới có nhiều biến cố, nhưng sức lực của người, nhất định là có hạn.

      Có đôi khi, có thể hô hấp, có thể nghe thấy thanh , có thể ngồi ở chỗ này qua ngày, lãng phí thời gian,

      Cái này có lẽ, mới thậtlà cuộc sống mỹ mãn

      Hứa Thanh Lãng đêm nay vẫn như cũ ngủ ở trong tiệm, Chu Trạch nghe được tiếng đóng cửa.

      có hai mươi mấy nhà, nhưng Chu Trạch ràng, cha mẹ ở trong tiệm.

      Người nhà, chính là muốn đông đủ.

      Ngoài phòng, bắt đầu đổ mưa, tiếng nước ầm ầm, khiến người cảm thấy có chút áp lực.

      Điện thoại của Chu Trạch vang lên, là số vợ mình.

      "Uy." Chu Trạch nhận điện thoại.

      "Ngủ rồi hả?" Bác sĩ Lâm hỏi.

      Chu Trạch cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc,

      Ta ngủ rồi ai nhận điện thoại của ngươi?

      Chẳng lẽ là người chết. . . Nga , là ma quỷ a?

      đúng, giống như có vấn đề.

      Thân thể Chu Trạch hơi nghiêng về phía sau, trong đầu lên hình ảnh ngón tay bác sĩ Lâm chọc chọc lồng ngực mình, gọi mình tiếng: "Đồ ma quỷ này. . ."

      Hình ảnh đó làm người ta đê mê

      Có lẽ là quá nhàm chán, cũng có thể là thuần túy là việc gì làm,

      Chu Trạch phát mình bây giờ suy nghĩ lung tung,

      Nghĩ đến, hơi nhiều.

      "Chưa đâu." Chu Trạch trả lời.

      "Kẹt kẹt. . ."

      Bác sĩ Lâm đẩy cửa vào, nàng cầm cái dù màu đỏ, thân dưới mặc quần da, mặc áo len màu trắng, tóc xả vai.

      Chu Trạch nhất thời quên để điện thoại xuống,

      Người phụ nữ này,

      Xác thực là rất đẹp.

      Nhất là khí chất của nàng, luôn có thể khiến cho ngươi có cảm giác lần đầu tiên gặp được trong cuộc đời, trong chốc lát, đâm trúng trái tim người đàn ông.

      "Sợ ta người tịch mịch quạnh quẽ?" Chu Trạch đứng lên, cho bác sĩ Lâm rót chén nước.

      Nàng là nữ chủ nhân của nơi này,

      Ân,

      Xác thực , tiệm sách này là của nhà nàng.

      Bác sĩ Lâm nhận ly nước, lắc đầu, chuyện.

      Hai người, là quan hệ vợ chồng, nhưng thực tế, lại giống như là người xa lạ, ở trạng thái cực kỳ lúng túng.

      Muốn tiến bước, khó;

      Muốn lui về phía sau bước, càng khó.

      "Ra ngoài dạo chút ." Chu Trạch cảm thấy trong phòng có chút nặng nề, hơn nữa có khả năng mời bác sĩ Lâm phòng ngủ ở lầu hai của mình.

      Cho dù là bác sĩ Lâm hôm nay uống nhầm thuốc, có ý định hiến thân, nhưng nhìn thấy tủ lạnh ở lầu hai, đoán chừng ngay lập tức bấm số điện thoại của bệnh viện tâm thần để đưa chính mình vào trong cải tạo.

      " mưa." Bác sĩ Lâm .

      "Mưa , có việc gì." Chu Trạch khoát khoát tay, nhàng thanh thản

      . . . .

      "Ầm ầm ầm. . ."

      Mưa lớn, là rất lớn.

      Trước đó ngay cả dù đều có nghĩ cầm để thể nghiệm cảm giác mưa xuân quý như mỡ Chu Trạch bị xối ướt toàn thân, bác sĩ Lâm vẫn cầm dù, đứng tại bên cạnh, Chu Trạch cự tuyệt đề nghị che dù chung.

      Chính mình trang bức, nuốt nước mắt, cũng phải trang xong.

      Vỗ vỗ tóc còn ướt, Chu Trạch run cái, phải rất sợ lạnh, kỳ có thể chiu lạnh rất tốt, chỉ là người phụ nữ bên cạnh này, dù là cầm dù nên bị ướt, lại phát run.

      Trạm xe buýt có thể che kín phần lớn nước mưa,

      Nhưng gió lạnh đêm nay, lại thể che .

      Hơi suy nghĩ chút,

      nam quả nữ. bị ướt mưa.

      Đây vốn nên là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, cái thời cơ tốt, thậm chí, nếu điện lửa va chạm nhau càng mạnh chuyện gì đều có khả năng phát sinh, nhưng hai người lại gì.

      Chu Trạch đốt điếu thuốc, bác sĩ Lâm liền đứng ở bên cạnh.

      muốn trốn tránh, bản thân liền kháng cự, tự nhiên là khớp với nhau.

      Dưa hái xanh, ngọt.

      Chu Trạch dưới đáy lòng có chút oán trách Từ Nhạc, nếu như thằng kia sau khi kết hôn Bá Vương ngạnh thượng cung, cũng liền có chuyện này, dù là bác sĩ Lâm là vợ của người ta hoặc là mang thai, cũng xinh đẹp gì sánh được, thậm chí còn có thể lại thêm điểm.

      Chính mình, cũng liền có thể thuận nước đẩy thuyền, chỗ nào có thể tiến thoái lưỡng nan.

      Đương nhiên, loại này oán trách này đối với Từ Nhạc công bằng, nếu như đêm đó chính Chu Trạch liền Bá Vương ngạnh thượng cung, chẳng lẽ bác sĩ Lâm liều mạng phản kháng kêu to "Phi lễ" ? Sau đó gọi tới cảnh sát đem Chu Trạch đưa vào cục công an? Cáo tội danh **?

      Mưa vẫn rơi,

      Chu Trạch đem tàn thuốc ném mặt đất,

      "Ngươi lái xe tới?"

      "Đón xe."Bác sĩ Lâm trả lời.

      "Ta đưa ngươi trở về."

      "Ừm." cần phải suy nghĩ vì sao hai người gần ba mươi tuổi mà còn rất ngây thơ đêm hôm khuya khoắt đạp mưa,

      Ít nhất, hai người trước mắt này cảm thấy kết thúc vào lúc này, là thích hợp nhất.

      Đặt chiếc xe online, Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm ngồi vào bên trong.

      Sau 15 phút đồng hồ, xe đến, Chu Trạch cùng Lâm bác sĩ xuống xe, chủ xe thanh toán, trực tiếp lái xe rời .

      Nhà, ngay tại lầu, nhưng Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm lên.

      Hoàn cảnh này, hơi giống như là học sinh cấp hai sau khi hẹn hò xong bạn nam đưa bạn nữ về nhà, sau đó lên về nhà, quấn quýt triền miên, em em.

      Nhưng khí lúc này, ngây ngô của học sinh cấp hai, giống như là canh có thả muối cùng bột ngọt, ăn vô vị, nhưng đổ lại đáng tiếc.

      "Ngươi lên sao?" Bác sĩ Lâm hỏi.

      " , chờ qua tết, sau , chuyện của chúng ta, cũng liền xong."

      Bác sĩ Lâm nghe hiểu lời Chu Trạch, : " xin lỗi."

      Chu Trạch cười cười, sau đó thò tay, vốn định vỗ bả vai bác sĩ Lâm, nhưng sau khi giơ tay lên , thình lình có chút xúc động, vẫn là ôm luôn đối phương.

      Bác sĩ Lâm thân thể hơi cứng lại, nhưng có phản kháng.

      Hai người dựa vào gần, nhưng cũng tính động tácthân mật, so với mối quan hệ giữa hai người, có thể là rất khách sáo.

      người nàng, rất thơm, cũng biết là tắm sữa tắm nào, tóm lại, rất dễ chịu.

      "Luôn rất hiếu kì chuyện, trong lòng ngươi, có phải hay có người khác?" Chu Trạch lại bổ sung chút, "Người kia, có thể là nam cũng có thể là nữ."

      "Đúng." Bác sĩ Lâm Lâm rất thẳng thắn, thậm chí trả lời, chút do dự.

      Hồi trước, chồng mình luôn rụt rèsợ hãi, khiến cho nàng thể nhẫn tâm,

      Bây giờ, chồng mình giống như biến thành người khác, cũng khiến nàng kiên định hơn chút

      "Nha." Chu Trạch lên tiếng, ánh mắt hơi liếc lên, muốn nhìn đỉnh đầu của mình đến cùng có hay xuất cái màu sắc đặc biệt nào.

      Vẫn còn có chút thất lạc,

      Chưa tới ,

      thể là thích,

      Thậm chí ngay cả quen thuộc đều miễn cưỡng,

      Nhưng nàng, bất kể như thế nào, đều là vợ danh nghĩa của mình, kết quả, chính mình vẫn là bị đeo nón xanh.

      Ân, chỉ cần là đàn ông,

      ,

      Chỉ cần là giống đực,

      Gặp được loại chuyện này trong lòng đều cũng vui .

      " xin lỗi." Đây là lần thứ hai lời xin lỗi.

      Chu Trạch buông tay ra, hai người chậm rãi tách ra.

      " xin lỗi liền khách khí." Chu Trạch ngồi vào ghế đá bên cạnh, mưa , nơi này có mái hiên nhà.

      "Ta cho ngươi thêm khoản tiền, ngươi có thể lạiđi mở nhà tiệm sách." Bác sĩ Lâm sau khi xong, lại tiếng: " xin lỗi."

      Chu Trạch vốn định rộng lượng khoát khoát tay, tiếng: Tiền ta có thèm.

      Nhưng là nghĩ lại tủ lạnh của mình, nghĩ lại sinh hoạt sau này,

      Chu Trạch đột nhiên cảm giác được lời này nên ,

      Lỡ như,

      Lỡ như,

      Lỡ như người phụ nữ này nghĩ , cảm thấy đưa tiền là vũ nhục mình, liền trả tiền bồi thường đâu?

      "Qua mấy ngày tiếp ." Chu Trạch nhún nhún vai, "Tên kia, thế nào?"

      " trong mắt của ta rất đẹp trai,." Bác sĩ Lâm trả lời.

      Là nam,

      Đâm,

      Lại đao,

      Là nữ còn có thể hơi tiếp thu. . .

      Chu Trạch cảm giác đỉnh đầu của mình giống như cường độ quang hợp càng lớn nữa.

      " có cơ hội, đúng ?" Chu Trạch hỏi cái vấn đề rất ngu ngốc, hỏi xong chính mình liền hối hận, nhưng vẫn là an ủi bản thân, ta đây là vì Từ Nhạc đáng thương hỏi.

      Chiếm cứ thân thểngười ta, tại vợ người ta ngoại tình, ngươi dù sao cũng phải hỏi dùm vì cái gì a?

      Ân, chính là như vậy thôi.

      " có cơ hội." Bác sĩ Lâm trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định.

      Người phụ nữ này cũng là bác sĩ ngoại khoa, phong cách chuyện, rất dứt khoát, giống như việc cầm dao phẫu thuật, khi cắt bộ vị quan trọng, tuyệt dây dưa dài dòng.

      Nếu , làm bệnh nhân thống khổ hơn, về mặt tình cảm, tựa hồ cũng giống như vậy.

      "Được thôi được thôi, so được, có việc gì, mỗi người qua ngày riêng của mình, ngươi trở về đối phó với cha mẹ ngươi ." Chu Trạch hơi phiền muộn.

      Bác sĩ Lâm gật gật đầu, quay người vào hành lang.

      Chu Trạch đứng lên, chuẩn bị đón xe rời , lúc này, số điện thoại lạ đánh tới:

      "Uy."

      "Tiên sinh, ta lái xe trở về."

      "Sao vậy?" Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, nghe được đây là giọng của tài xế mà họ vừa nãy .

      "Các ngươi để quên túi xách xe, ta trả lại cho ngươi."

      "Nga, cám ơn."

      Chiếc xe kia lại lái đến chung cư, từ trong cửa sổ xe, lái xe đem ra cái túi xách kiểu nữ .

      "Ngài kiểm tra thử xem."

      "Được."

      Chu Trạch có khách khí, mở ra túi xách của bác sĩ Lâm, bên trong chỉ có chiếc điện thoại di động, ví tiền và vài cái bịch khăn giấy cùng đồ sạc dự phòng.

      Lấy ra ví tiền, Chu Trạch vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người,

      Ánh mắt của chăm chú nhìn vào bức ảnh trong ví,

      Nơi đó có tấm hình,

      Trong tấm hình có còn rất trẻ, thậm chí có chút. . . Non nớt, mặc chiếc áo khoác trắng vừa người.

      Mà người đàn ông phía bên phải của , Chu Trạch cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.

      Sửng sốt hồi lâu,

      Chu Trạch mới nhận ra đến,

      Đây phải chính mình nha.

      Đây là tấm hình bị cắt ra, hẳn là ảnh chụp chung, nhưng lại bị cắt ra thành ảnh hai người chụp chung.

      "Có thiếu cái gì ?" Lái xe thúc giục .

      " sao, cám ơn bác tài, ngươi có thể ."

      Tài xế lái xe . Chu Trạch tiếp tục cầm túi tiền nhìn, thậm chí nghĩ tới lúc này nêngọi điện thoại cho bác sĩ Lâm tiếng để xuống dưới cầm túi.

      khoảng ký ức tính là phủ đầy bụi nhưng mơ hồ bắt đầu hiển ,

      Nhớ mang máng,

      Chính mình tại năm sáu năm trước, giống như mang qua nhóm thực tập sinh chưa tốt nghiệp, có người nữ sinh, giống như họ Lâm, hơn nữa, cùng người con trong tấm ảnh, hơi giống nhau.

      Con mười tám thay đổi lớn a

      Chu Trạch khóe miệng lộ ra nụ cười,

      Bác sĩ Lâm năm đó cũng có thời điểm ngốc manh như vậy, ai biết năm, sáu năm sau thế mà dậy đẹp đến như vậy, chính mình chút cũng có chú ý tới tiềm lực dưỡng thành bé này.

      Hơn nữa, lúc ấy chính mình đối trong bệnh viện để cho mình mang thực tập sinh rất có lệ, mấy cái thực tập sinh bên cạnh mình liền thuần túy lấy ra giống như sử dụng “chó”.

      Chu Trạch lắc lắc ví tiền trong tay,

      "Mẹ nó, đáng đời người đời trước hơn ba mươi còn độc thân."

      Lần này bất ngờ phải mắng Từ Nhạc,

      Mà là chửi mình,

      "Con mắt,

      Bị mù sao. . ."

      Chu Trạch giang hai tay, duỗi thắt lưng,

      Cho mình đội nón xanh,

      Thế mà còn là chính mình,

      Rạng sáng sau cơn mưa, mùng đầu năm,

      Hắc hắc,

      Nhìn trời.

      Rất trang trọng thò tay vỗ vỗ lồng ngực của mình,

      Chu Trạch dừng chút,

      Rất nghiêm túc :

      "Từ Nhạc, ngươi em tốt của ta!

      Vợ của ngươi ta nuôi, người đừng lo."
      Phong Vũ Yên, Anhdva, Phương Lăng4 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 16: TÀI XẾ LÁI XE
      Trong khí, còn tràn ngập mùi vị khói pháo hoa,làm người ta có chút sặc, nhưng tựa hồ đây là mùi mà lễ mừng năm mới nên có.

      Nhất là đối với Chu Trạch, sinh hoạt giống như tốt đẹp hơn.

      đương thề non hẹn biển, cũng có khoa trương rời sông lấp biển.

      Đơn thuần giống như bạn có tiền tiêu vặt đường nhặt đươc mười khối, gần đấy có chú cảnh sát nào mà gần đó lại có quán đồ ăn vặt.

      lần địa ngục, thay thân thể, đến nay còn có rất nhiều phiền toái cần giải quyết, tính cách cảu mình cũng thay đổi ít.

      Đời trước mình từ nhi viện ra, trong đầu chỉ có ý nghĩ dựa vào năng lực từng bước leo lên, nếu tra cứu cặn kẽ lúc đó sở dĩ mình bỏ qua bác sĩ Lâm chỉ bởi vì 5 năm trước bác sĩ lâm có bao nhiêu xấu và ngốc manh, khi ccos thiếu nữ hoài xuân, nếu cũng cắt hình của mình để trong ví.

      Chỉ tiếc lúc đó mình có tinh lực và tâm tư ngắm cảnh đường, chấp niệm quá nặng, bộ khổ lại bày ra bộ dáng ta là dòng nước mát.

      giống tại, người chết lần, lại trở lại, có loại tiêu sái cảu ‘ quân hệ; và buồn vô cớ.

      Nhưng dù sao có người thầm mến mình, thậm chí cảm giác ‘ chết cũng muốn sai.

      Gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, vội vàng xuống, nhận túi xách, cười cảm ơn, lấy quan hệ của hai người lúc này, xin lỗi” có vẻ thích hợp hơn là ‘ cảm ơn’

      Phất tay, chu trạch lưu lại bóng lưng.

      Về ngủ, đợi ngày mai, ngày mai tốt đẹp hơn.

      Bác sĩ Lâm cảm thấy dường như tâm tình của chồng mình có chút biến hóa, như là chút được gánh nặng.

      Có lẽ, hai bên đều nghĩ thông, xác thực là chuyện tốt.

      Cùng xoắn xuýt 1 chỗ bằng tiêu sái tách ra, lần nữa đối mặt.

      Chỉ có thể thế vô thường, bác sĩ Lâm cũng nghĩ đến khả năng trong thể xác của chồng mình là linh hồn khác. Là người đàn ông mà đến mê muội từ khi còn là thực tập sinh.

      Chu trạch lại gọi xe. Sau đó ngồi trước tiểu khu hút thuốc, điện thoại đưa tin tức tại. Chu Trạch có chút hối hận để xe Taxi kia , có lẽ nên bảo chờ 1 chút, sau đố ngồi xe về tiệm sách.

      Bây giờ tối rồi lại còn là đêm 30, gọi xe rất khó.

      Đợi khoảng 10 phút, hút 3 điếu thuốc, Chu trạch có chút phiền muộn, đứng thẳng, duỗi lưng. Tuy sợ lạnh như về như vậy cũng rất mệt mỏi.

      Trùng hợp, lúc này có xe con màu đen chạy đến, đến gần Chu trạch giảm tốc độ.

      ?” tài xế thò đầu ra, là đàn ông trung niên, mặc áo bông màu đen.

      ” Chu trạch có lựa chọn khác.

      “ lên xe , chặt chém .” Tài xế cười cười.

      Chu trạch lên xe, địa chỉ tiệm sách, trả giá xong, tài xế khởi động xe.

      Xe này hẳn là mới, chỗ ngồi còn mùi nhựa plastic, bên trong cũng rất sạch .

      Có rất ít người nguyện ý mang xe mới chạy khách.

      “ chỗ đó a” tài xế chủ động cho Chu Trạch điếu thuốc, Chu trạch nhận

      “ ừ”

      “ ở hay làm gì?

      “ cửa hàng ở đó.”

      “ a, buôn bán cũng tốt chứ?” đó là khu trung tâm bỏ hoang, người ở đây đều biết.

      phải người ở đây?” Chu trạch hỏi

      Tiếng gió của người Thông Thành khác với nơi khác, rất dễ nhận ra.

      “ nhà tôi ở Dung thành, tôi đến đây làm” Tài xế bật lửa “ hút , đừng khách khí.”

      Chu Trạch cũng hút hơi, khẽ nhíu mày, thuốc lá này có vị giống thường

      “ Năm mới cũng về nhà?”

      “ vợ con ở nhà khỏe mạnh, về, muốn kiếm thêm chút tiền.” tài xế thò tay ra ngoài cửa sổ, búng tàn “ tôi có 4 đứa con.”

      lợi hại.” Chu trạch .

      “ cũng khó a” Tài xế chậc chậc “ vợ tôi mang thai con đầu và thứ hai là con trai, tôi muốn con , sau đó cái thai thứ ba cũng là con trai, may đến cái thứ 4 là con nên mới hài lòng.”

      “ thế sao” Chu Trạch phụ họa, lại hút hơi, sau đó ném ra cửa sổ, thuốc này nhạt giống như chỉ là cuộn giấy.

      “ tôi phải người có tư tưởng cũ, có trọng nam khinh nữ,, tôi chỉ thích nhiều trẻ con, hặc hặc” đến con nhà mình liền nhiều hơn.

      “ đẻ đứa út bị phạt tiền cũng nộp? Lên được đại học làm hộ khẩu, mở cửa hàng gì?”

      “ tiệm sách”

      “ sinh ý thế nào?” tài xế như hết chuyện để .

      tốt lắm.”

      “đúng vậy, đầu năm nay mạng cũng có thể mua sách, giá còn ưu đãi.”

      Đường phía trước như có tai nạn xe cộ, cảnh sát đặt chướng ngại vật đường, vốn là 4 làn xe bây giờ lại chỉ được làn xe đạp, may mà vì lễ mừng năm mới lại là đem khuya nên xe đường nhiều, vì vậy trễ bao nhiêu thời gian.

      “ gần sang năm mới còn bị đụng xe quá xui xẻo.” tài xế phun khói thuốc, chuyện rất giống lãnh đạo phê phán.

      Chu Trạch nhíc về sau, tìm vị trí thoải mái hỏi “ xe này là mới mua?”

      “ đúng vậy, con tôi tặng tôi.”

      Chu trạch cươi cười “ mới bằng này tuổi, con mới dk bao nhieu?”

      “ hắc hắc” tài xế híp mắt “ con trai chịu thua kém, đầu năm nay, chí lớn liên quan đến tuổi, có tay chân, đầu óc, sao có thể nghèo a?”

      “ cái này cũng có lý” Chu trạch gật đầu đồng ý.

      “ tích tích.. tích tích..”

      Xe phía sau tựa hồ vội về nhà, bấm còi nhiều lần, giục xe nhanh chút.

      Tính người tài xế có chút nóng nảy, thò người ra mắng.

      Nhưng xe phía sau lại càng bóp còi như thị uy.

      “ hắc!” tài xế làm bộ đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe lý luận.

      Đúng lúc này cảnh sát giao thông ra hiệu có thể , lúc này tài xế mời ngồi lại xe, chạy .

      “ Hôm nay cũng đắt hàng.” Tài xế bắt đầu ai oán “ sớm biết thế về với vợ con.”

      “ cũng tạm” Chu trạch từ chối cho ý kiến, tiệm mì sát vách vẫn có sinh ý, lúc này đồi thủ cạnh tranh nghỉ, dù là năm mới nhu cầu ít nhưng sinh ý lại nhiều hơn trước.

      Nhất là vừa rồi Chu trạch gọi xe lâu như vậy mà còn có người nhận.

      “ hắc, dễ a” tài xế lắc đầu “ tôi cũng khoogn dám nghỉ, học phí của con, tiền thuê nhà hàng tháng, bình thường ban ngày làm, tối dàng nửa buổi chạy xe, còn chút sức nào cho nên thuốc lá cũng dám mua loại tốt.”

      Khói của ngươi.. hình như là giả.

      Chu trạch lấy thuốc của mình ra, vuốt vuốt.

      “ nhưng tại có internet cũng tiện, tối về nhà, trước khi ngủ gọi video cho vợ con,có thể nhìn thấy họ” mặt tài xế chậm rãi nở nụ cười.

      Chu Trạch hơi nhắm mắt, ngủ được, nhưng cũng muốn chuyện.

      Nhưng dù Chu trạch đáp lại tài xế vẫn , gần sang năm mới, lại là người tha hương nên rất đơn.

      Từ chuyện đặt tên cho con, đến chuyện con học, chuyện cha mẹ, đến thông lệ địa phương, tài xế hết.

      Chu trạch đem trán tựa ở cửa sổ xe, thúc giục “ sư phụ, lái nhanh chút.”

      Tài xế lái xe quá chậm, chắc cũng chỉ 30km/h. đây là cao tốc, Chu Trạch thậm chí cảm thấy có phải đối phương quá đơn nên tìm ngươi tâm , nhưng Chu trạch có hứng thú với chuyện người khác.

      “ hắc hắc, xe mói nên lái quen, dám nhanh.” Tài xế vuốt vo lăng bảo bối “ xe này đáng tiền, thậm chí rất rẻ nhưng là tâm ý của con trai lớn nên tôi phải quý trọng nó. Tranh thủ dùng xe kiếm mấy năm, chờ con cả có đối tượng mua cho nó phòng, dù sao còn sống phải nghiến răng nghiến lợi làm, tôi là người cha có trách nhiệm, thể sinh ra mà nuôi.”

      Chu trạch khẽ nhíu mày, thấy phiền.

      Sau đó đốt thuốc là của mình, hít hơi.

      “ sư phụ, nhanh chút được ” Chu trạch có chút nhớ nhung hơi lạnh của tiệm mình, cũng có chút hối hận, đáng lẽ nên để bác sĩ lâm lái xe đưa về.

      “ đừng nóng vội, gần sang năm mói rồi, chúng ta cũng là có chút duyên phận phải sao, phải giục, tôi hiểu, nhưng tôi là lão tài xế..

      Chu trạch gõ tàn thuốc, cẩn thận bắn ra cửa sổ xe, ngay sau đó cửa xe bị thủng 1 lỗ bằng đầu ngón tay, gió bên ngoài thổi vù vù qua lỗ đó
      Phong Vũ Yên, Anhdva, Phương Lăng5 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 17 RỐT CUỘC CỨU THỨ GÌ
      Với người am hiểu xe, mua xe là chuyện rất đau đầu, tham khảo ý kiến của người thân hoặc bạn bè, dù sao mỗi dòng xe có khuyết điểm khác nhau, ví dụ như chất lượng, tính năng. Xe mà có thể dùng tàn thuốc lá làm thủng lỗ thể chỉ dùng mỗi vấn đề chất lượng đê suy đoán ? Điều này chỉ có 1 cách giải thích, đây là, xe giấy!!! người lái xe trung tuổi, con lớn của đoán chừng ở độ tuổi học tiểu học, người lái xe xe là con trai mang hộ . ra ‘ mang hộ’ cũng chính là đốt. cha chết rồi, con trai đốt xe giấy cho . Chu Trạch lắc đầu, lúc trước nhận thấy, nhưng lúc lên xe cảm thấy có chút thích hợp nhưng muốn giả bộ hồ đồ. Là khách lén qua sông, muốn vướng vào rắc rối. cho cùng cũng là quỷ, nếu hàng động trừ ma vệ đạo liền giống như hán gian vậy, gọi là ‘ quỷ gian’

      Dùng tay chống lên cửa sổ, bày vẻ buồn ngủ để che cái lỗ kia, làm như chưa xảy ra chuyện gì.

      Chu Trạch nhớ khi còn ở nhi viện, có thầy giáo, bình thường thầy giáo này dạy hoạt động ngoại khóa và thể dục, còn kiêm chức- người giữ cổng. họ Tần nên các bạn gọi là người gác cổng Tần đại gia. Tần đại gia biết rất nhiều chuyện xưa, thường xuyên kể chuyện ma, dường như với thần sắc sợ hãi của các bạn khi nghe chuyện rất thỏa mãn, viện trưởng từng chuyện với , nhưng cũng thu liễm.

      Chỉ là khi Chu trạch rời nhi viện, Tần đại gia bị nhồi máu cơ tim mà chết. Chu trạch nhớ Tần đại gia từng kể 1 chuyện ma gọi là “ quỷ nhấc kiệu.”

      Tương truyền, thời cổ, quỷ cũng phân làm nhiều loại, phần lớn người chết xuống phủ, vào hoàng tuyền, uống canh mạnh bà sau đó đầu thai, quỷ có thể ở lại nhân gian rất ít. Nhưng vẫn có quỷ lưu lại, có khả năng bọn họ biết mình chết cũng có khả năng biết là mình chết, nhưng dù thế nào bọn họ vẫn làm chuyện khi còn sống hay làm.

      Ví dụ như kiệu phu, tại vùng hoang vu hoặc đêm khuya ít người bọn họ xuất , hỏi ngươi có kiệu , giá cực kì tiện nghi, sau khi ngươi đồng ý, đến nơi trả tiền. nhưng người sống giao dịch với quỷ, được quỷ phục vụ cái giá phải trả giống bình thường, thứ mà quỷ nhấc kiệu muốn phải tiền tài vật chất mà là tuổi thọ của ngươi, hoặc tinh khí.

      ở dưới đất, quỷ là người nâng kiệu của diêm vương, người sống là thân phận gì? Xứng sao? Giống như bà lão tám mươi tuổi quỳ trước mặt ngươi, ngươi tổn thọ.

      Chu trạch nhớ lại chuyện này, cũng nhớ rất nhiều chuyện mà Tần đại gia kể, dù lớn làm cũng quên. Vì Chu Trạch biết trước khi Tần đại gia chết 1 ngày, người luôn đứng ở cổng lại vào kí túc xá của các bạn , lúc ấy Chu Trạch vừa vặn ngủ, nhìn thấy màn này.

      Giống như Tần đại gia biết mình sắp gặp đại nạn nên đến từ biệt.

      Giống như Buffett thả cái rắm cũng làm người ta cảm thấy có huyền cơ.

      người biết ngày mai mình chết, chuyện ma quỷ mà còn có thể coi là chuyện hoang đường.

      Tài xế vẫn tiếp tục lải nhải, Chu trạch ở phía sau vẫn bình tĩnh.

      Giảm thọ?

      Tổn hại tinh khí?

      Chu trạch k sợ lắm, phải người sống, cũng là quỷ.

      khó nghe, tuy Chu trạch hiểu giai cấp của quỷ nhưng bản thân có thể lại dưới ánh mặt trời lại mở tiệm buôn bán với người sống, tóm lại cao cấp hơn hồn dã quỷ nhiều?

      Hơn nữa Vô diện nữ trong đầm nước ở địa ngục cũng bị móng tay của làm bị thương, giờ đối mặt với quỷ vật vẫn có tự tin.

      “ những năm gần đây, người mu axe nhiều mà người tuân thủ luật cũng nhiều.” Tài xế vẫn chuyện, dù Chu trạch tiếp lời vẫn có thể .

      “ cánh rừng lớn chim gì cũng có, tóm lại ngươi nếu như mất trí khí sống ít vài năm. Tuy nội tâm có lẽ trí khí nhưng ngươi ra ngoài dán “ ngươi đâm chết ta a, ngươi nha mau đâm chết ta” trán, là dndags giận.

      Chu Trạch híp mắt, có cảm giác mệt nhọc,muốn ngủ.

      Bỗng nhiên nhịn được cười lên. biết vì sao tài xế liên tục lải nhải, phải ta biết mình chuyện rất đáng ghét mà vì mình ngủ nên chuyện để tỏ vẻ mọi thứ vẫn bình thường.

      muốn mình ngủ, nhưng mình giờ đây với giấc ngủ rất xa vời, Chu trạch nở nụ cười, khoanh tay nhắm mắt.

      Ngủ.

      Xe dần chậm lại. tiếng chuyện của tài xế cũng dần, đồng thời tài xế nhìn về sau.

      Nhưng lúc này mặt tài xế lên vẻ giãy giụa cuối cùng lắc đầu, thở dài, tiếp tục lái xe.

      Xem ra là sắp đến tiệm sách. Chu trạch quỷ lái xe mang di chuyển như thê nào. Cái này khó mà giải thích vì trong sách có” quỷ lực học”.

      Vả lại trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại có “ lực sĩ hoàng cân” “ kì môn độn giáp, chắc đó là những thuyết pháp giống thế này .

      Chu Trạch chậm rãi tỉnh lại, vì cảm giác được thân thể tài xế trước mặt mình chậm rãi phát hào quang.

      Thú vị, mình giống như luôn gặp quỷ tốt.

      Người tài xế này vồn nên ‘ lấy tiền’ của mình nhưng đành lòng, có lẽ là lần đầu làm chuyện ấy nên kết quả là rat ay được, trong lúc giãy giụa đó được gaiir thoát và cứu rỗi.

      ta bắt đầu tiêu tán, sau đó xuống địa ngục, vào luân hồi.

      Vì vậy thấy được những điều ta vừa phải dối, có 4 đứa con, thích cảm giác làm cha, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, cho con mình hoàn cảnh tốt nhất để lớn lên. là người cha tốt, nhân phẩm tốt, sau khi thành quỷ, làm ‘ quỷ đưa kiệu” cũng vẫn mềm lòng.

      Chu Trạch chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, tài xế phát vẫn lái xe. Tài xế sắp tiêu tán, đây là đoạn trí nhớ của tài xế khi còn sống.

      Giống như nguyên lý của loại tia chớp, trong hoàn cảnh đặc thù có thể ghi lại 1 đoạn hình ảnh

      Theo bản năng Chu trạch lại đốt thuốc, nếu tài xế tự giải thoát mình có đốt cái xe này cũng sao.

      Trong xe bật bài hát ,là bài mới nổi “ Lương Lương”

      Tài xế vừa lái xe vừa hát theo, tâm tình tệ, định khi về nhâm nhi vài chén với lạc, lại chơi đùa với bọn , tuy vất vả nhưng vui.

      Đúng lúc này Chu trạch thấy đường xuất xe buýt, hẳn là xe buýt trường học, xe còn dán biển trưởng tiểu học XXX.

      Lúc đầu Chu trạch cũng chú ý, nhưng phía sau xe buýt đứng lên, dán mặt vào cửa kính, dù qua kinh cũng nhìn thấy ràng.

      bé mặc áo váy màu xanh in hoa bách hợp, rất đáng .

      Chu Trạch khẽ nhíu mày, bé này, biết, là cứu, nghe tỉnh lại, lần trước bác sĩ Lâm còn cha bé muốn mở tiệc cảm ơn mình.

      Ánh mắt Chu Trạch hơi trầm xuống, như vậy người tài xế này chính là đầu sỏ của vụ tai nạn?

      Nhiều bạn bị thương như vậy, thậm chí nếu mình rat ay có bạn phải chết.

      bé xinh xắn, giống như con út của tôi vậy!”

      Tài xế lẩm bẩm, đây là kí ức cuối cùng khi còn sống cảu ta nên ta biết ghế sau có người ngồi.

      Chu Trạch nhìn 4 phía, thấy tài xế uống rượu cũng ngủ gật, như vậy nguyên nhân tài xế đụng vào xe buýt trường học là gì? Nguyên nhân vụ tai nạn xe cộ?

      Là do xe phụ cận nên dẫn đến tông xe liên hoàn?

      Nhưng đúng lúc này bé mặc váy hoa bách hợp ngồi ghế sau bỗng há miệng, phun đầu lưỡi ra.

      Đúng vậy, phun ra.

      Giống như thảm đỏ, trực tiếp ói ra, rất dài, rất dài.. làm cho da đầu người ta tê dại.

      Đồng thời trong mắt bé mang theo nụ cười chế nhạo, gắt gao, nhìn chằm chằm tài xế.

      “má ơi, quỷ!!!!!”

      Tài xế thất kinh, đạp nhầm chân ga, xe trực tiếp đụng vào xe buýt trường học.

      “ oanh!”

      Ánh lửa bay trước mắt.

      Chu Trạch đứng trước cửa tiệm sách

      mặt đất còn xe vàng mã chưa cháy hết, tàn phiêu tán theo gió.

      người Chu trạch chút thương tổn, người tài xế kia tuân thủ lời hứa đưa mình đến đích.

      Nhưng Chu Trạch vội về tiệm sách, trong tay còn điếu thuốc cháy dở.

      Hít sâu hơi.

      Chu Trạch liếm môi.

      “ Thúc Thúc, được hút thuốc trong bệnh viên a” thanh của bé vẫn còn vang vọng bên tai.

      Mình, cuối cùng cứu thứ gì?
      Phong Vũ Yên, Anhdva, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :