1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm Dạ Thư Ốc - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Chương 8 : Băng lãnh thôi thủ

      tiếng la hét, đánh thức cả nhà;

      Cũng khó trách,

      đêm hôm khuya khoắt nhà vệ sinh bật đèn, nhịn tiểu, mở cửa ra thấy trong nhà có người, cái này đủ dọa người, tin tưởng phần lớn người cũng đều có phản ứng tương tự.

      Huống chi, em vợ đụng phải, là quỷ.

      Lâm Vãn Thu từ trong phòng ngủ ra, thò tay kéo em của mình.

      "Làm sao rồi, làm sao vậy?"

      Cha mẹ vợ cùng nhau từ lầu chạy lên, trông thấy con út khóc trong ngực chị , sau đó lại nhìn chút Chu Trạch vẫn như cũ ngồi bồn cầu

      " Từ Nhạc ngươi giỏi lắm, tim ngươi bị mỡ heo che rồi hay sao cái đồ hỗn trướng này, còn dám có ý định làm chuyện xấu đối với con của ta!"

      Mẹ vợ cầm lấy cái chổi ở cửa nhà vệ sinh chuẩn bị đánh Từ Nhạc.

      Cha vợ cũng giận giống như vậy, lửa giận đùng đùng chuẩn bị tiến lến giáo huấn cái con rể đồi bậy này.

      Cũng khó trách,

      Nhìn thấy tình cảnh này,

      Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

      rể nổi cơn điên,

      Đối em vợ làm loạn,

      Dù sao có câu rất hay, nửa của em vợ là của rể.

      "Cha mẹ, là lúc Tiểu Ức vào nhà vệ sinh bị hù dọa." Lâm bác sĩ mở miệng .

      Mẹ vợ sửng sốt, cái chổi trong tay giơ lên nhưng lại biết nên thả chỗ nào.

      Cha vợ ngưng lại, sau đó có chút ngượng ngùng lui về phía sau mấy bước.

      Chu Trạch bị cái này quấy rầy cái, chợt phát gân xanh ở tay biết lúc nào rút , đồng thời loại cảm giác đau đớn kia cũng biến mất.

      Lập tức cảm thấy mệt mỏi quá, cũng rất mệt, rất muốn ngủ.

      đứng lên, chuẩn bị rời nhà vệ sinh, về phần cha mẹ vợ này của mình, Chu Trạch là lười so đo, hứng thú giúp Từ Nhạc kia thu thập cục diện rối rắm.

      Chỉ là, khi Chu Trạch đứng lên, lúc này em vợ bị dọa đến liên tục run rẩy,rúc sâu vào ngực chị .

      "A! Ngươi đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!"

      Chu Trạch khẽ nhíu mày, vừa mới nàng, nhìn thấy cái gì?

      "Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Mẹ vợ chống nạnh, hỏi con út của mình, rốt cuộc là có chuyện gì mà bị dọa thành thế này, "Tiểu Ức, trái tim bé bỏng của mẹ, cho mẹ biết, xảy ra chuyện gì, có phải nó làm gì con rồi hay ?"

      em vợ vẫn là rất thành , hơn nữa nàng cũng ràng, thể dối về chuyện này, nếu tính chất rất nghiêm trọng.

      " có, con đến nhà vệ sinh, mở cửa ra trông thấy ấy ngồi ở bên trong, quá dọa người!"

      Sau khi em vợ lấy hết dũng khí để xong mấy câu này, lại lập tức đem đầu chôn vào trong ngực chị .

      Tốt,

      Chung quy là trận hiểu lầm.

      "Cái đồ tiết kiệm, đêm hôm khuya khoắt wc biết bật đèn à ?

      cho rằng nhà tôi keo kiệt giống nhà .

      nỡ bỏ ra chút tiền điện ấy!

      Nếu dọa đến con tôi bị cái gì, lấy cái gì bồi..."

      Nhạc mẫu bắt đầu chỉ trích Chu Trạch, ngón tay muốn chọc đến Chu Trạch mặt.

      Chu Trạch lúc này rất mệt mỏi, con người lúc thiếu ngủ, tính tình thường thường rất táo bạo, lại thêm Chu Trạch đối mạng lưới quan hệ mà Từ Nhạc lưu cho mình sớm kiên nhẫn được nữa,

      Nếu như có phân giường ngủ,

      Chu Trạch có lẽ còn phát tác,

      tại ngay cả giường đều là phân ra ngủ,

      Chu Trạch nhưng lại lười bị mẹ vợ chửi.

      "Ba!"

      Chu Trạch phất tay, trực tiếp đẩy ra ngón tay của mẹ vợ,

      "Đừng phiền ta."

      Mẹ vợ trừng mắt, thể tin được người con rể yếu đuối bấy lâu nay lại dám chuyện như vậy với mình.

      "Sao có thể vậy với mẹ của , còn có lễ phép hay !" Cha vợ mở miệng quát lớn.

      "Cha muốn con của cha biến thành người từng qua đò, cha liền tiếp tục lễ phép với con!"

      Chu Trạch trực tiếp chống đối trở về, sau đó dùng bả vai đẩy cha vợ mình, trở về phòng ngủ.

      "Ầm!" tiếng, rất dùng sức đóng cửa lại.

      "Buồn cười, buồn cười!" Cha vợ tức giận đến ngực nhấp nhô trận.

      Mẹ vợ vội vàng tới bên người chồng mình cho vỗ ngực.

      Nhưng hai người cuối cùng có dám tiếp tục nữa,

      Dù sao,

      Lời Chu Trạch vừa mới ,làm bọn họ rất bất ngờ

      Mặc dù biết vì sao người con rể bình thường bị đánh tám cây cũng dám lời nào, nay lại lên tiếng nhưng là sai, con lớn khi ly hôn, lần sau kết hôn liền biến thành qua đời chồng, chuyện này đối với danh tiếng của nó, đối với thanh danh nhà mình, đều tốt.

      Hơn nữa, theo bọn nghĩ, phụ nữ qua đời chồng liền đáng giá, cũng tìm thấy người tốt nữa.

      Kỳ , tố chất cùng suy nghĩ của người có cổ hủ hay , điều kiện gia đình ảnh hưởng lớn, mấu chốt vẫn là tự xem bản thân mình.

      Cũng giống như cha mẹ vợ của Từ Nhạc lúc này, dù tức giận nhưng dám ở loại thời điểm này kích thích con rể tồi này, sợ nhảy dựng lên đòi ly hôn.

      Chu Trạch nằm ở giường, hít sâu, từ từ nhắm hai mắt, ý định ngủ, rất mệt mỏi.

      Qua đại khái khắc đồng hồ,

      Chu Trạch nghe được cửa phòng ngủ bị gõ gõ:

      "Tiểu Ức sợ hãi, đêm nay tôi ngủ cùng em ấy."

      Là giọng của Lâm Vãn Thu, sau đó nàng liền .

      đến giống như là ngươi ngủ chung với ta vậy;

      ...

      Giữa trưa hôm sau,

      Cha mẹ vợ ăn cơm trưa.

      " tiệm sách rồi?" Cha vợ hỏi mẹ vợ:

      "Còn chưa dậy nữa." Mẹ vợ oán hận .

      " thể chấp nhận." Nhạc phụ bình luận.

      "Chính là. . ."

      Lúc này, mẹ vợ thình lình , bởi vì nàng trông thấy Chu Trạch từ lầu xuống, hốc mắt Chu Trạch đỏ lên, khóe mắt rất nghiêm trọng.

      khí có chút ngưng trệ,

      Có lẽ là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, dẫn đến thân phận ở rể của Chu Trạch trong nhà lên cao ít , chí ít, lúc này cha mẹ vợ gì thêm.

      Đương nhiên, cũng là bởi vì bộ dáng tại này của Chu Trạch thoạt nhìn lúc nào cũng có thể cầm đao chém người.

      Ánh mắt tại bàn cơm quét lần,

      Chu Trạch thò tay bịt kín lồng ngực của mình,

      Mùi cơm chín,

      Mùi thịt,

      buồn nôn,

      Lại muốn ói.

      Chu Trạch ra cửa phòng, hít thở khí trong lành bên ngoài, cảm giác thoải mái một chút.

      Đầu có chút mê man, Chu Trạch bắt đầu lang thang đường, cần an tĩnh suy nghĩ vài chuyện, nhưng loại trạng thái buồn ngủ mà ngủ được này của khiến khó mà suy nghĩ được gì.

      Rất xoắn xuýt,

      Rất khó chịu,

      Tựa như là ở quán net liên tục cả ngày lẫn đêm trong suốt hai ngày ra, giống như là học sinh trung học trốn trong chăn đọc tiểu thuyết cả đêm ngày thứ hai sáng sớm học.

      tới tới, Chu Trạch thình lình dừng bước, hoàn cảnh bốn phía, có chút quen thuộc.

      Sau đó nhìn thấy bảng hiệu phía trước,

      Bệnh viện lớn nhất thảnh phố Thông Thành.

      Thế mà tản bộ đến chỗ làm cũ, a, có lẽ nguyên nhân còn là bởi vì Thông thành quá .

      Chu Trạch vào bệnh viện, phải là vì trở lại chốn cũ, mà là ý định mua chút thuốc ngủ thử coi sao;

      ăn cơm, còn có thể chống chút, cùng lắm uống nhiều nước, uống nước no cũng có thể tạm thời chấp nhận chút, còn ngủ được, chính là tra tấn thời gian dài.

      Bệnh viện quen thuộc, hoàn cảnh làm việc quen thuộc, Chu Trạch trông thấy album ảnh danh sách nhân viên khoa cấp cứu, hình của mình biến thành màu xám trắng.

      Sau đó vô ý thức tới chỗ ngồi cũ của mình, cái bàn của mình thay người, bác sĩ trung niên mặt mọc ra rất nhiều sẹo mụn ngồi vị trí của mình, liếc cái bảng hiệu đối phương để ở bàn, họ Khang.

      Thở dài hơi nhõm, mang theo điểm thổn thức.

      Chu Trạch tạm thời quên mất chuyện mua thuốc ngủ, có lẽ bởi vì loại cảm xúc "Cảnh còn người mất" này tạm thời khiến cho cảm giác buồn ngủ còn mãnh liệt nữa, Chu Trạch bắt đầu ở trong bệnh viện dạo lên.

      hoài niệm từng li từng tí sinh hoạt ở chỗ này ,

      Công việccủa ,

      Cuộc sống của ,

      Cùng,

      Quá khứ của ,

      Hoặc là , là kiếp trước của .

      Trở về được, trở về được, Chu Trạch ở trong lòng nghĩ.

      Sau đó, bất tri bất giác, chính mình thế mà xuống lầu thang, tới tầng ngầm .

      đứng ở chỗ này, làm bác sĩ ở chỗ này làm việc nhiều năm như vậy, ràng bố cục của nơi này.

      phòng chứa đồ chứa thiết bị, sau đó, chính là nhà xác.

      nhớ lại lúc trước mình từng nằm qua nhà xác bệnh viện sau đó ở nơi này từng được Thợ Trang Điểm trang điểm qua.

      lần nữa bước ra bước chân, hướng nhà xác tới.

      Chu Trạch muốn xem, chỗ mà mình từng nằm qua, đây là vì hành vi tại giải thích, nhưng thực tế, là từ nơi sâu xa loại cảm giác đặc thù, hấp dẫn hướng bên vào.

      tới tới, Chu Trạch nhìn thấy cửa nhà xác, cửa có khóa điện tử, trùng hợp, Chu Trạch nhớ lại mật mã, nếu là những bác sĩ ở những khoa khác đoán chừng cùng nơi này có cái gì liên quan, nhưng Chu Trạch trước kia là khoa cấp cứu, người bị đưa tới cấp cứu, bình thường đều là người bệnh bị thương bệnh nghiêm trọng, tránh được số người cứu được, liền phải đưa đến nơi này .

      thực tế, bệnh viện này còn là nhà xác của cục cảnh sát, số thi thể lai lịch hoặc là còn cần "Xử lý", tạm thời đặt ở chỗ này, cái này đều là thường lệ ở rất nhiều nơi, nếu như cục cảnh sát điều kiện đủ, pháp y phân phối đủ, thi thể thường thường đặt tại nhà tang lễ hoặc là trong bệnh viện .

      Nhập mật mã,

      Khóa cửa trực tiếp mở ra,

      Chu Trạch vào.

      lạnh lẽo đánh tới,

      phải lạnh lẽo kích thích làn da,

      Mà là loại phảng phất có thể che giấu lạnh lẽo trong làn da.

      Bên trong nhà xác, nằm đương nhiên là thi thể, nơi này, là nơi người chết có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Theo lý thuyết, bên ngoài này nên có nhân viên quản lý được phân công, nhưng biết vì cái gì, có thể là người ta trộm nghỉ .

      Chu Trạch trong đó, có mấy cỗ thi thể được sắp xếp nằm giường cáng cứu thương, phủ vải trắng, còn có bộ thi thể bọc chăn hoa trong nhà dùng, từ thi thể lộ ra ngoài đầu tóc bạc đến xem, người chết hẳn là bà lão.

      Nguyên nhân bởi vì nghề nghiệp, Chu Trạch nguyên bản cũng phải là rất sợ thi thể, huống chi, tại vốn là con quỷ.

      Chu Trạch tới tủ lạnh nơi này, là loại tủ lạnh từng tầng từng tầng có thể rút ra.

      Ttủ lạnh có thi thể bên ngoài đều dán nhãn, là tên, giới tính và những loại giống như vậy.

      Chu Trạch kéo ra cái tủ lạnh trống, thò tay vào, nhắm mắt lại, chậm rãi cảm giác, thời gian qua dần chậm rãi sinh ra loại cảm xúc mê say, phảng phất ở nơi này, chính mình mới có thể thu hoạch được bình an.

      Do dự chút, Chu Trạch nằm lên.

      "Kẹt kẹt. . ."

      Tủ lạnh chậm rãi bị đẩy vào, chậm rãi khép lại.

      Yên tĩnh,

      Lạnh giá,

      Lặng yên tiếng động,

      Chu Trạch chậm rãi nhắm mí mắt,

      Buồn ngủ đánh tới,

      rốt cuộc tìm được cảm giác buồn ngủ,

      Nhưng tại còn thể ngủ,

      Bởi vì cũng biết,

      Là ai vừa mới đứng ở bên ngoài giúp đem tủ lạnh đẩy vào...
      Phong Vũ Yên, Anhdva, Phương Lăng7 others thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 9: TỪ NHẠC, NGỜ NGƯƠI LÀ LOẠI NGƯỜI NÀY
      Editor: Thuyt
      Hai chân Chu Trạch bắt đầu đạp vào trong, ý định để cho mình ra ngoài, nhưng bên ngoài lại truyền đến thanh "Răng rắc răng rắc" . Chuyện này có nghĩa là tủ lạnh bị khóa từ bên ngoài. Bị khóa lại, ra được. Trong lúc nhất thời, Chu Trạch phảng phất như về lại tình cảnh mình bị để vào trong quan tài. Chỉ là, lần này, Chu Trạch có nóng nảy, cũng có nổi giận, chỉ là thò tay lên đầu mình ngay vị trí tấm kim loại gõ gõ

      "Có việc?" Chu Trạch cho rằng có người tới nơi này giúp đem tủ lạnh đẩy vào sau đó lại khóa lại. Trừ phi người kia thần kinh thất thường. Mà Chu Trạch cũng cho là vận khí của mình kém đến loại tình trạng này. Sau khi vào nhà xác lại bị đóng cửa. Biết mật mã của nhà xác là tên điên? Ngươi tin ? Cho nên, Chu Trạch chỉ có thể cho rằng, là có loại đồ vật này "Giúp" chính mình phen, hơn nữa giúp rất triệt để. Chỉ là sau khi hỏi bên ngoài vẫn như cũ lặng yên tiếng động. Chu Trạch dứt khoát mặc kệ, lần nữa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ giấc ngon. giấc ngủ này đến rất nhanh đến. Dù sao, hai ngày có chợp mắt, hơn nữa chuyện của hai ngày này lại rất nhiều, mệt nhọc tích tụ lại cũng cực kì khủng bố. Dù là sau khi ngủ hồng thủy ngập trời ai cũng thể ngăn cản ngủ. . . . Cũng biết ngủ bao lâu, lúc Chu Trạch mở mắt ra, chỉ cảm thấy chính mình thần thanh khí sảng. Đáng tiếc thân thể của mình cũng bị đông cứng, nếu phía dưới chắc dựng thành cột cờ. Thân thể cứng ngắc, Chu Trạch cố gắng hoạt động trong gian hẹp. Từng đợt thanh "Giòn vang" truyền đến, thoải mái, khiến người vô ý thức phát ra thanh . Mà mười móng tay của Chu Trạch vào lúc này cũng tự nhiên biến thành dài đen, lóe ra dị quang. Luồng khí lạnh gây khó chịu dần dần tụ lại ở móng tay. Toàn bộ quá trình kéo dài. Nhưng làm cho Chu Trạch thoải mái hơn nhiều.

      vô ý thức lần nữa dùng chân đạp cái,ngăn kéo mở ra. Khóa, được mở? Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, từ từ ngồi dậy, xuống, sau đó lại ngăn kéo đẩy trở về. Quần áo người có chút cứng ngắc, giống như là mặc bìa cát tông người, rất thoải mái. Chu Trạch băn khoăn nhìn bốn phía.

      Nhà xác của bệnh viện lớn bằng những bệnh viện của thành phố lớn. Thậm chí có vẻ hơi , nhưng bên trong chứa ít thi thể. Chu Trạch biết là ai đẩy mình vào, bây giờ muốn tìm cũng khó. Cũng may trong lúc mình ngủ đồi phương mở khóa, Chu Trạch cũng có ý định tìm phiền toái ở đây. ra cửa rời . Chỉ là khi qua cỗ thi thể chùm vải trắng nằm bàn giải phẫu, Chu Trạch dừng lại. Tấm vải có gì thất thường. bà lão nằm dưới lớp vải trắng cũng đổi. Nhưng Chu Trạch vẫn là dừng bước, bởi vì phát thi thể bà lão vị trí đầu và chân đổi ngược so với khi vào. thể nào khi mình ngủ, nhân viên nhà xác vào lại làm gì mà chỉ di chuyển cái xác như vậy. Chu Trạch đứng bên bà lão, : "Nếu là bà hãy đứng lên chuyện, nếu tôi ."

      Lúc trước bà lão này đẩy ngăn kéo vào, lại khóa, có thể là có ý xấu, nhưng bà ta lại mở khóa, có nghĩa là bà ta có ý hại mình. Có thể lúc đó có người sắp vào, thấy ngăn kéo mở phát ra mìnhDù sao mấy ngăn kéo này khóa lại từ bên ngoài nhìn thấy bên trong.

      Đợi nửa phút, có cái gì dị thường, Chu Trạch có ý định đợi. Khi vừa mới chuẩn bị quay người rời , sau lưng lại truyền đến tiếng thở dài. Chu Trạch rất phản cảm cảm giác này, nhăn nhăn nhó nhó, muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào. rang khi chết là bà lão nhưng lại bày ra vẻ của thiếu nữ. Được rồi, kỳ thị tuổi tác là đúng, nhưng là người bình thường dễ dàng tha thứ cho nữ quỷ xinh đẹp.

      Nếu như Nhiếp Tiểu Thiến mặt nanh răng vàng, ngươi đoán Ninh Thái Thần còn cùng với nàng trận nhân quỷ luyến a? Chu Trạch xoay người, nhìn sau lưng mình. bà lão tóc bạc trắng núp ở nơi đó, cầm khăn tay tẩy trắng bệch tại lau nước mắt. Nhưng quỷ, là có nước mắt, cho nên trong mắt Chu Trạch bà lão giống như gào khan.

      "Ngươi tiếp tục khóc, quấy rầy ngươi." Chu Trạch chuẩn bị . phát chính mình chung quy là người thường, cho dù là xem quỷ, cũng có chút chủ nghĩa xem nhan sắc.

      "Giúp ta chút, ta có tiền." Bà lão thình lình mở miệng .

      "Ừm." Chu Trạch lên tiếng, thiếu tiền. Đáng chết Từ Nhạc thẻ ngân hàng cùng Wechat bên trong cộng lại tới hai trăm khối, lại thêm kia "Tội phạm giết người" trả lại ngàn mốt. cách khác tại tổng tài sản của Chu Trạch là đến ngàn ba trăm. Mà đời trước trừ tiền phòng còn lại tiền tiết kiệm của Chu Trạch đều gửi về nhi viện, chính mình chẳng khác gì là thân mình.

      "Tiền của ta để trong ngăn tủ tường, là tủ bát cũ, có ba vạn khối, còn có của hồi môn của ta, trâm ngọc, vòng ngọc, ta biết được bọn nó giá trị bao nhiêu tiền. Ta chết được gấp, còn chưa kịp cùng các con ta , ta sợ bọn họ biết."

      Chu Trạch gật gật đầu, "Ta lấy bộ phận." Bà lão lộ vẻ mặt giãy giụa, nhưng vẫn là gật đầu : "Được."

      Bà lão ràng nếu có Chu Trạch, “Dị loại” này truyền lời, con mình có khả năng biết được chỗ để tài sản.

      Ra bệnh viện, Chu Trạch trực tiếp đón xe Hưng Đông Trấn, trấn của Thông Châu, khoảng cách cũng phải rất xa đó là thị trấn gần sân bay của Thông Thành. Lúc ở bệnh viện Chu Trạch đến chỗ đăng ký điều tra, bà lão được chuyển đến viện nhưng vì cứu được nên qua đời. Sau đó người nhà để thi thể bà lão lại bệnh viện quan tâm, tiền viện phí còn chưa thanh toán hết.

      Nửa giờ sau Chu Trạch đến được thị trấn, dựa theo lời của bà lão thìm được ngôi nhà hai tầng, bên cạnh là nhà giống như nhà xí xây bằng gạch. Lúc Chu Trạch tới nơi này, phát có mấy cái công nhân ở nơi đó phá nhà cửa, dỡ kia nhà gạch. Chu Trạch qua, cho thợ xây đưa điếu thuốc, hỏi: "Sắp hết năm, còn bận rộn đâu?"

      "Gần tết nên muốn kiếm ít tiền thôi, dù sao đều cùng thôn." Người công nhân thoải mái .

      "Cái nhà này, xảy ra chuyện gì?"Chu Trạch bên hỏi bên nhìn vào bên trong, có hai công nhân tháo mái nhà, tường cũng chuẩn bị dỡ. Mà bên trong phòng, đừng tới cái tủ bát cũ mà bà lão , bên trong ngay cả cái ghế đẩu đều nhìn thấy, rỗng tuếch. "Mẹ chết rồi, trước kia cái nhà này là mình mẹ ở, tại định phá , xây bếp." công nhân giơ điếu thuốc đến, để Chu Trạch giúp đốt thuốc, có chút câu nệ cười cười, : "Ngươi xem, nhà đằng trước kia mà vừa qua chính là nhà cả của bọn họ." Chu Trạch nhìn sang, thấy người đàn ông tóc trắng, mặt có chút tím bầm. "Năm em, vì tranh tiền mẹ để lại, đánh lên, cái này cục gạch tháo xuống, cũng muốn đến chia. xem giờ khác ngày xưa , thi thể của mẹ bọn còn chưa mang về a, em bọn họ muốn trả tiền viện phí để mang thi thể về."

      " Đồ trong phòng của bà lão kia đâu?" Chu Trạch chú ý chính là cái này, theo bà lão , trong hộc tủ bát có ba vạn khối là bà lão cả đời tích góp, nhưng này vòng ngọc cùng trâm ngọc, mới là thứ đáng giá, chuyển tay bán vài chục vạn là chuyện .

      "Bán cho người thu gom phế liệu, bà lão vừa nằm viện liền bán”. Người công nhân dùng sức hít hơi thuốc, "Ta làm việc đây."

      Chu Trạch có chút dở khóc dở cười liếm liếm môi, chính mình đợt này, xem như chuyến tay . Đồ mà bà lão lưu lại ngay cả con của bà lão cũng có phúc hưởng, chỉ tiện nghi cho người thu gom phế liệu. Chu Trạch tại có chút phiền muộn, có tiền, đúng là đại phiền toái, lại tình nguyện lấy năng lực của mình lừa tiền, mặc dù cái này thoạt nhìn rất đơn giản rất thoải mái, nhưng mình lần trước cứu được bé, tối hôm đó kém chút đau chết, có trời mới biết nếu như mình tiếp tục làm chuyện càn rỡ xảy ra vấn đề gì. Ngẩng đầu ba thước phải chăng có thần ninh, Chu Trạch ràng, nhưng nếu ngừng hướng xuống đào sâu ba thước, khẳng định là có Địa Ngục, bởi vì qua.

      biết phải người, mà đây là nhân gian, huống hồ, lão giả trước khi chết hoảng sợ "Bị phát ", ký ức đó vẫn còn mới mẻ với Chu Trạch.

      Nhưng là, tiền a, Chu Trạch suy nghĩ, nhưng người nào đưa tiền a? Chu Trạch tại rất cần tiền, trước đề cập tới thoát khỏi thân phận ở rể. Ít nhất phải mua cho mình tủ lạnh hoặc là tủ lạnh lớn a? Nếu chẳng lẽ mỗi ngày chạy đến nhà xác bệnh viện cọ khí lạnh? Buồn bực đốt điếu thuốc, Chu Trạch dùng sức hít hơi, chỉ cảm thấy càng buồn bực. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, Chu Trạch cầm điện thoại di động lên, là số xa lạ, nhận điện thoại: "Uy."

      "Đại ca, hàng được chuyển đến an toàn, lúc nào đến xem chút, gần nhất cớm điều tra rất gắt gao, để vận chuyển được lô hàng này rất dễ dàng a." đầu điện thoại bên kia thấp giọng cẩn thận từng li từng tí . Chu Trạch chậm rãi há miệng, có phát ra bất kỳ thanh . Cùng lúc đó, Từ Nhạc hình tượng đột nhiên ở đáy lòng ngừng mà cất cao lên.
      Last edited: 27/7/18

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 10
      Thấp thỏm, bất an, lại có chút mừng thầm, đây là cảm giác của Chu Trạch đường đến vùng ngoại thành thành phố Thông Thành. thiếu tiền, rất thiếu tiền, nhưng cũng thiếu nhiều tiền, cần nhiều tiền cũng có tác dụng gì, chí ít đến thời điểm tại tiền với cũng có tác dụng gì. Vì sống lại nên cần khoản giải quyết vướng mắc của kiếp trước và phiền phức của kiếp này, sau đó có thể sống cuộc sống phô trương lãng phí. Ví dụ như rời khỏi Lâm gia, tuy Lâm Vãn Thu rất xinh đẹp và có khí chất, nhưng muốn về ngôi nhà đó, hai người lại có tiếp xúc da thịt, bản thân mình lại được hưởng thụ qua, xem tình hình Từ Nhạc cũng được hưởng thụ qua, nên có thua thiệt. Cho nên ‘ bai bai’ cũng bị áp lực về tâm lý.

      Nhưng rời khỏi đó phải chuẩn bị chút, phải có chỗ ở,còn phải mua cái tủ lạnh chất lượng tốt, Chu trạch dám mua tủ lạnh cũ, vạn nhất khi mình ngủ lại làm cho mình chết trong đó, chẳng phải là rất thiệt thoi? Tiền! làm quỷ cũng cần tiền a. Nhưng nghe người kia vừa gọi điện cho Từ Nhạc, Chu Trạch có chút lo sợ bất an. Thân phận Từ Nhạc là ở rể, ở nhà bị cha mẹ vợ khinh thường, bắt nạt, phân giường ngủ với vợ, kết quả lại là lão đại hắc bang? Được rồi, hình ảnh xung đột đó làm người ta cảm thấy kích thích, rất giống với hình tượng trong phim Mỹ, nhân vật trâu bò luôn có thân phận là người bình thường. Ví dụ như Spider-Man là học sinh trung học, siêu nhân là ký giả của tòa soạn. Vậy mình nên xử lý cục diện này như thế nào? Đem cái đám độc phẩm xử lý thế nào?

      Chu Trạch muốn mình bị cái thân phận này ‘ làm bẩn’, vì chuyện này rất phiền phức, thế giới thực bị cảnh sát truy nã, Từ Nhạc thể tùy tiện ứng phó,hướng chi còn có câu của lão giả và Vô Diện nữ “ phát và bắt ngươi”. Có chút đau đầu, thích ứng, nhưng Chu Trạch vẫn tới nhà máy phân hóa học bị bỏ hoang.

      Ngoài cổng nhà máy có hai người ngồi xổm hút thuốc, người mặc áo khoác có chút cũ nát, người mặc âu phục giá rẻ. Chu Trạch xuống xe, đối phương chủ động đến “ Lão đại, chũng tôi chờ a” người mặc áo khoác .

      Chu Trạch gật đầu sau đó theo vào trong, người mặc âu phục tiếp tục ngồi đó hút thuốc, giống như canh gác.

      Sauk hi vào trong Chu Trạch thấy người mập mạp trọc đầu đeo sợi dây chuyền vàng khủng bố ngồi ghế nhựa tự rót nước uống “ Từ ca, đến rồi.” người mập mạp rất cao, cũng phải 1m85, sợi dây chuyền vàng nhìn rất thô, còn khoa trương làm cổ đỏ hẳn ra.

      “ hàng đâu?” Chu Trạch chắp tay sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau, nơi này chỉ có ba người bọn họ, muốn hạ gục rất dễ, nhưng hạ gục rồi sau đó phải làm thế nào? Giao cho cảnh sát mình cũng bị liên lụy? tự xử lý? Đại diện mặt trăng tiêu diệt bọn họ? Hình như cũng tốt, tùy ý giết người chừng giống như tùy ý cứu người, bị phản phệ, muốn nếm thử lần nữa.

      “ Từ ca vẫn sảng khoái như trước đây!” Mập mạp dùng tay lau khóe miệng sau đó vỗ vai Chu Trạch. Khóe miệng Chu Trạch giật giật, hít sâu, kiềm chế hất tay mập mạp xuống.

      “ Mời!” Mập mạp làm tư thế mời, dẫn Chu Trạch đến cái kho . Sau khi vào con ngươi Chu Trạch co rụt lại. Hàng trong kho được xếp như núi, được che bằng giấy dầu. Trước kia Chu Trạch chưa từng làm chuyện phạm pháp, nhưng cũng rang, nhiều hàng như vậy, dựa theo pháp luật xử bắn tram lần vẫn chưa đủ

      chỉ phân phối cho Thông Thanh a?” ra Chu Trạch muốn hỏi, phài các ngươi vừa cướp ở tam giác vàng về chứ?

      “ Từ ca, đây là đương nhiên, Thông Thành chỉ là đầu mối , thông quan Thông Thành để vào Thượng hải” Mập mạp duỗi lưng cái

      “ lần này chúng ta phải nắm chắc thời gian, tiêu thụ hết hàng có thể kiếm khoản lớn.”

      Chu Trạch sờ trán khổ sở “ Trong thời gian ngắn khó mà tiêu thụ hết a?” dù sao cũng phải bán rau ngoài chợ, ngươi chỉ cần cưỡi xích lô mở loa hết công suất “ heroin a, heroin a!”

      “ Chuyện này Từ ca cứ yên tâm, chúng ta cứ phân hàng cho người dưới, mặc dù lợi nhuận cao lắm nhưng thắng ở tốc độ, xuất hàng lại có bảo hộ, nhóm này xong có nhóm khác” Mập Mạp xem thường .

      Từ Nhạc a Từ Nhạc, ngay cả mạng lưới internet của tập đoàn heroin ngươi cũng xây dựng được, ngươi đúng là rất trâu bò a… là lão đại như vậy thế mà bị tên muốn cướp ba trăm khối gậy đánh chết!

      “ Từ ca, xem chất lượng lô hàng này thế nào.” Mập mạp xốc lớp giấy dầu nên. Sau đó Chu trạch tỏ vẻ kinh ngạc, vì nhìn thấy phải núi heroin mà là đống sách và CD. Chẳng lẽ được giấu ở kẽ?

      “ Từ ca, nhờ kéo bạn học vào nên lô hàng này vận chuyển rất dễ dàng, mấy CD này đều là phim hot, tôi cố ý copy nhiều hơn mấy bản, sách cũng là tiểu thuyết tình bán chạy. Còn có Từ ca, việc muốn viết hậu truyện hai trăm vạn chữ của truyện Bạch Khiết được rất nhiều người ủng hộ, còn ít người đặt trước a, lo bán được.”

      “ ngươi hàng, chính là cái này?” Chu Trạch hỏi

      “ Đúng a?” Mập mạp sửng sốt “ chỉ là những thứ này.”

      Thất vọng, rất thất vọng, phi thường thất vọng. Ngoài ra còn cảm thấy xấu hổ, Từ Nhạc cuối cùng vẫn là Từ Nhạc, vì muốn mấy thứ dồ chơi lậu này bán chạy thế mà còn tự viết hai trăm vạn chữ hậu truyện cho truyện Bạch Khiết, đến cùng nhàn như thế nào a…

      “ Tôi có thể rút ra bao nhiêu?” Chu Trạch “ Tôi muốn rút lui” hùn vốn làm ăn, chắc có tiên vốn.

      “ Cái gì? Từ ca, định rút lui sao?” Mập mạp có chút ngoài ý muốn “ tại đến lúc kiếm lời lại rút?”

      “ ừm, chuyện này có chút phù hợp với giá trị tâm quan, tôi muốn làm” Chu Trạch chân thành , muốn tham gia vào bất kỳ chuyện gì có khả năng nguy hiểm.

      ‘….” Mập mạp

      “…..” áo khoác.

      “ giác ngộ của Từ ca rất cao, tôi bội phục, giai đoạn trước người tham gia cổ phần…” mập mạp duỗi 4 ngón tay “ hai vạn khối”

      “ hai vạn hai vạn, tiền đưa tôi, chuyện này còn quan hệ gì với tôi nữa” Chu Trạch cũng lười so đo, hai vạn khối cũng giúp giải quyết được chuyện trước mắt.

      “ Được, hai vạn khối lúc nào cũng có” Mập mạp gật đầu lấy tiền.

      Mười lăm phút sau, Chu Trạch cầm tiền đặt xe về nội thành. vội vã về tiềm sách mà đến cửa hàng đồ điện. Bỏ ra hơn vạn mua tủ lạnh, tủ lạnh này là nhà hàng dùng để cất giữ thực phẩm, bên trong lại có ngăn cao, Chu Trạch tiết kiệm, dù sao bản thân phải dựa vào nó mới ngủ được, sợ dùng đò rẻ xảy ra chuyện. chủ của hàng rất nhiệt tình, dùng xe tải giúp Chu Trạch chở đến cổng tiệm sách. Lái xe giúp Chu Trạc đưa tủ lạnh vào, ngạc nhiên hỏi “ Lão bản, tiệm sách này cũng cần dùng tủ lạnh?” Chu Trạch đưa cho điếu thuốc “ Sinh ý khó khắn, định bán kiêm chút hải sản.”

      Lái xe hút xong thuốc rồi , dù sao hàng cũng đưa đến, cần phải quan tâm những chuyện khác.

      Trong tiệm sách có hai tầng, tầng hai trước đây Từ Nhạc dùng để chất sách tồn, sau khi Chu trạch thanh lý đống sách đặt tủ lạnh vào, nhìn ‘ giường mới’ Chu Trạch an tâm hơn rất nhiều.

      Từ tầng hai xuống, Chu Trạch phát trong tiệm sách có người, phải khách hàng, là ‘bà xã’ của mình, bác sĩ Lâm lật xem quyển tạp chí, thấy Chu Trạch nghi hoặc “ Bận gì ở bên vậy?” “ Chỉnh lý hàng hóa” Chu trạch cho có lệ

      “ Tôi tan việc” Bác sĩ Lâm

      “ ừm” Tan tầm như có bồi ta ngủ

      bé kia tỉnh lại.” Bác Sĩ Lâm cường điệu nhìn Chu Trạch “ bó bé muốn mời hai chúng ta dùng bữa tối, tối nay, tại khách sạn lớn nhất Thông Thành, cùng

      “ Tôi làm gì”

      “ Sauk hi bé tỉnh lại mực gọi chú”

      Bác sĩ lâm hiếu kì hỏi Chu Trạch “ trước đây hai người biết nhau?”

      “ Dù hôn mê người ta vẫn có cảm giác a” Chu Trạch tiếp tục bịa chuyện “ Lúc tôi cứu bé, có khả năng bé cảm nhận được.”

      a?” Bác sĩ Lâm hỏi “ ” Chu Trạch lắc đầu “ Tôi đói, có chút khẩu vị nào.”

      Bác sĩ Lâm cũng cưỡng cầu, chuẩn bị nhưng đến cửa lại dừng lại “ Đêm nay có về nhà ?” lại quay lại vấn đề cũ, tôi về nhà cũng ngủ cùng tôi.. cho nên Chu Trạch quả quyết trả lời “ về, gần đây có chút bận.”Mặc dù sinh ý trong tiệm rất quạnh quẽ

      Bác sĩ Lâm do dự chút, cũng ép, liền lấy khóa xe chuẩn bị . Đúng lúc này ‘ loảng xoảng’, bác sĩ Lâm quay người thấy ‘ chồng mình’ ngã vào giá sách, sách rơi đầy đất “ thế nào?” bác sĩ Lâm lập tức xem tình trạng của Chu Trạch. Chu trạch cảm thấy bắt đầu hoa mắt, chân nhũn ra, lúc nãy như giẫm bông, mất trọng tâm nên ngã xuống “ đói ngất..” Chu trạch đáp. năm ngày chưa ăn cơm.
      Anhdva, Phương Lăng, Chris_Luu3 others thích bài này.

    4. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Chương 11 : Mặt nạ

      Bên cạnh tiệm sách có tiệm mì, buôn bán cũng bình thường, giống như tiệm sách của Chu Trạch, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

      Phố bộ này được tạo ra vì quảng trường trung tâm gần đây, nhưng quảng trường trung tâm này "Phế", bên trong ngoại trừ rạp chiếu phim, còn những cửa hàng khác đều đóng cửa, cũng bởi vậy, toàn bộ quảng trường cơ bản biến thành khu vực hoang vu "Ít người lui tới".

      Ít nhất trong Thông thành, hậu quả của việc xây dựng quá nhiều công trình thể ra ngoài, mấy năm trước có ít nhà đầu tư xây rất nhiều công trình, nhưng dù sao Thông thành phải là Thượng Hải, có nhiều nhu cầu như vậy.

      Nhưng cũng may, tiệm mì này còn có thể bán online, hơn nữa kinh doanh xem ra cũng tệ lắm, nhưng rất ràng, có người đột nhiên cảm giác tinh thần "Đói bụng" sau đó mua online vài cuốn sách về gặm.

      Chu Trạch dựa vào ghế, đầu vẫn còn có chút choáng, bác sĩ Lâm ngồiđối diện Chu Trạch, dùng khan tay của mình lau sơ qua đũa muỗng rồi đặt trước mặt Chu Trạch.

      Nàng rất cẩn thận, cũng rất quan tâm, giống như việc nàng để Từ Nhạc ngủgiường nàng ngủ đệm trải đất, nhưng đồng thời nàng lại rất lạnh lùng.

      Chu Trạch hỏi nàng lý do. Do nàng phản đối chuyện ép duyên hay do mình có vấn đề, bởi vì vấn đề này hỏi cũng có ý nghĩa, mạng lưới quan hệ kì diệu mà Từ Nhạc lưu lại,Chu Trạch hề có hứng thú, cũng có gì lưu luyến.

      "Thân thể của , có vấn đề?" Bác sĩ Lâm lại hỏi.

      "Bệnh mà thôi." Chu Trach vốn là bác sĩ, rang việc mà mình nhìn thấy đồ ăn là nôn cùng ngủ được hề liên quan đến y học, càng cần nhắc tới trị liệu.

      Cũng may, tại ngủ có kết quả, chính là cái này ăn cơm. . . Đau đầu a.

      ăn cơm, chính mình vừa mới té xỉu, nhưng ăn cơm. . . Ý nghĩ này vừa nghĩ tới thôi liền bắt đầu muốn nôn.

      "Khẩu vị tốt, uống trước bát nước mai chua ." Ông chủ tiệm mì tuổi chắc chừng ba mươi, mặt cũng ít nếp nhăn, gánh nặng sinh hoạt xem ra .

      "Nước mai chua, hữu dụng a?" Chu Trạch có chút bất đắc dĩ hỏi.

      "Khai vị." Ông chủ tiệm mì cười cười, sau đó gọi vào phòng bếp: "Vợ ơi, mì rau cải tốt chưa?"

      Ông chủ vào bếp , trong bếp truyền tới tiếng của hai vợ chồng.

      Chu Trạch nhìn nước mai chua trước mặt, cầm cái thìa, múc ngụm, đưa vào bên trong miệng, vừa nuốt xuống, sắc mặt Chu Trạch liền thay đổi.

      "Thế nào?" Bác sĩ Lâm rút khăn giấy đưa đến trước cằm Chu Trạch.

      Mặt Chu Trạch vặn vẹo lên ôm bụng mình,

      Sau đó hít sâu hơi, :

      " chua a."

      Đúng vậy, chua đến cả người đều muốn co rút, thậm chí che lên cảm giác buồn nôn

      "Tới, mì sợi tới." Bà chủ bưng mì tới, buông xuống để trước mặt Chu Trạch, đồng thời : "Nước mai chua nhà ta cũng thể uống ực hơi."

      Bác sĩ Lâm nhìn sợi mì chút, khẽ cau mày : "Vắt mì này, nấu được cũng quá nát."

      Ý là thời gian nấu lâu quá, mì sợi mất độ dai, rất ảnh hưởng cảm giác.

      "Cái này. . . Mì nhà ta chính là loại này." Mặt bà chủ lộ vẻ xấu hổ .

      " có việc gì có việc gì."

      Chu Trạch khoát khoát tay, bở hay dai, đối với trước mắt mà , có ý nghĩa, có thể ăn hết là được, cần năng lượng, nếu là lại ăn được nữa, Chu Trạch chỉ có thể lựa chọn bệnh viện tiêm vào đường glu-.

      Rất là trịnh trọng ngẩng đầu, Chu Trạch cảm giác chính mình giống như là tử sĩ làm nhiệm vụ cao cả, sau đó lại bỗng nhiên cúi đầu xuống, đem kia bát nước mai chua có thểlàm cho người khác chua đến khó có thể tưởng tượng uống hơi.

      Tê. . .

      Cái chua đó,

      Giống như là dội axit sunfuric vào dạ dày của mình.

      Nhưng kế tiếp, Chu Trạch trực tiếp cầm lấy đũa, kẹp lên mì sợi liền ăn, tướng ăn như con hổ đói, giống như có năm sáu cái miệng, tô mì liền bị mình xử sạch, ngay sau đó lại bưng lên bát, đem nước mì toàn bộ rót vào.

      Hô. . .

      "Ba!"

      Chu Trạch đem bát bỏ xuống,

      Thở dài hơi nhõm, ăn hết!

      Mười lăm phút sau, Chu Trạch thò tay, ôm lồng ngực mình, cảm giác buồn nôn sau khi bị nước ô mai ngăn chặn lại lần nữa đến lại, nhưng thức ăn đưa vào trong bụng, Chu Trạch phải dùng hai tay bóp lấy cổ của mình, mới có lại phun ra.

      có phun ra, chính là thành công,

      Thức ăn,

      Rốt cục ăn hết.

      Mồ hôi xuát trán Chu Trạch, lấy khan giấy bàn lau.

      Mà lúc này, bác sĩ Lâm cùng bà chủ tiệm mì đều có chút sững sờ, là tướng ăn vừa rồi của Chu Trạch, quá mức kinh hãi.

      "Ha ha, xem ra đói quá, muốn hay thêm chén nữa?" Bà chủ hỏi.

      " cần cần." Chu Trạch cự tuyệt.

      "Được rồi." Bà chủ dọn chén đũa trước mặt Chu Trạch, hô về phía căn phòng kia: "Cha nó ơi, phải nấu mì nhanh lên , đợi lát nữa liền có người đến lấy mì."

      Bà chủ vào, bóng lưng chưa tới thướt tha, chỉ có thể coi là được nhìn được, do có bộ ngực khủng cộng thêm thẳng lưng, tăng thêm loại hương vị đặc thù, hết sức hấp dẫn.

      "Ngươi thích. . . Loại hình này?" Bác sĩ Lâm mở miệng hỏi.

      Bởi vì Chu Trạch mực nhìn bà chủ cho đến khi vào trong phòng.

      " có." Chu Trạch lắc đầu, ta ngược lại thật ra thích loại hình giống ngươi như vậy, nhưng ngươi cho ngủ a.

      Chu Trạch trong lòng hơi kinh hãi, ý nghĩ " cho ngủ" này luôn xuất trong lòng rất lâu, cơ hồ thành chấp niệm, thể thừa nhận, bác sĩ Lâm rất xinh đẹp, hơn nữa người còn trẻ,

      Dù là nàng là vợ Từ Nhạc,

      Dù làđời trước Chu Trạch có kết hôn,

      Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, vẫn là muốn ngủ nàng,

      Chính là bởi vì ngủ được, cho nên mới xoắn xuýt, mới có thể thường xuyên nhớ đến ở trong lòng.

      " trở về nhà?" Bác sĩ Lâm lại hỏi.

      " trở về." Chu Trạch xác nhận .

      "Ta đây." Bác sĩ Lâm đứng lên, "Có việc ngươi cứ gọi điện thoại cho ta."

      Dù sao, là chồng danh nghĩa của mình, dù là có ngủ với nhau.

      "Được." Chu Trạch gật đầu, sớm biết ngươi dễ chuyện như vậy, cũng quan tâm, trước đó có tiền đáng lý ra nên kêu ngươi cho mượn chút.

      Bác sĩ Lâm , chạy Porsche Cayenne rời .

      Chu Trạch lại như cũ ngồi trong quán, tiệm sách của ngay tại kế bên, dù là mì ăn xong, nhưng ngồi ở chỗ này tâm chút cũng sao, dù sao đều là hàng xóm.

      Ông chủ từ trong phòng ra, đưa cho Chu Trạch điếu thuốc.

      "Bao nhiêu tiền?" Chu Trạch hỏi.

      "Thôi khỏi, tô mì vẫn là mời được ngươi." Ông chủ phất phất tay, đều là hàng xóm, về sau ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, cần thiết vì tô mì mà khách sáo.

      "Chị dâu la ?" Chu Trạch hỏi.

      " , đàn bà con , hiểu cái gì, nàng có thể gì." Tư tưởng đàn ông của ông chủ tiệm mì đập vào mặt .

      người đàn ông, mặc kệ địa vị trong nhà như thế nào, chí ít ở bên ngoài, dù sao cũng phải giả bộ, ai cũng nguyện ý thừa nhận chính mình ở nhà sợ vợ, tựa như ai cũng nguyện ý thừa nhận phía dưới của mình được .

      "Ha ha, chị dâu rất xinh đẹp." Chu Trạch .

      Trêu chọc vợ người ta, là loại kiêng kị, nếu như là hai người đàn ông bên ngoài, bàn tán người phụ nữ qua đường nào đó, đó chính là chủ đề chung của đàn ông.

      Ông chủ sửng sốt chút, gì, chỉ là cười cười, ông chủ tính tình tệ, đàn ông, luôn luôn hiểu đượcđạo lý hòa khí sinh tài.

      "Dáng người rất tệ, phía rất lớn, phía dưới cũng rất lớn." Chu Trạch tiếp tục , "Chắc chắn, mất hồn, tựa như là chén mì ta vừa mới ăn, nước canh khẳng định rất nhiều."

      Ông chủ hít hơi thuốc lá.

      " giường thế nào?" Chu Trạch lại hỏi, lần này, càng thêm được voi đòi tiên.

      Ông chủ nắm lại nắm đấm, nhưng rất nhanh thản nhiên : "Lực của cặp chân kia của nàng có thể kẹp chết người!"

      Chu Trạch cười,

      Ông chủ cũng cười.

      "Chịu đựng được a?" Chu Trạch lại hỏi, "Chính là có chút già."

      Ông chủ đấm đấm eo, "Nhịn được , cũng phải non tơ."

      "Kia, đổi ta thử chút?" Chu Trạch lại hỏi.

      Mặt ông chủ triệt để đen lại.

      Đốt ngón tay nắm vang "Kẹt kẹt".

      "Ngươi được, ta có thể tới, ta còn trẻ." Chu Trạch tự nhủ, mặc dù, lời này có chút trái lương tâm, mặc dù thân thểTừ Nhạc còn trẻ, lại cũng rất yếu đuối, có thân thể ở kiếp trước của Chu Trạch bảo trì tốt.

      "Trò đùa này, quá xa rồi đấy?"Ông chủ còn đè lửa giận.

      "Lỡ chị dâu đồng ý đâu?" Chu Trạch vừa tiếp tục .

      "Vừa đó là vợ ngươi ?" Ông chủ đổi chủ đề.

      "Ừm." Chu Trạch gật gật đầu.

      "Ngươi nguyện ý nhường lại a?" Ông chủ lại hỏi.

      Chu Trạch do dự chút, lắc đầu, mặc dù là vợ Từ Nhạc, nhưng bây giờ danh nghĩa là của mình, Chu Trạch là đồng ý.

      "Vậy ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta đồng ý?" Ông chủ hỏi ngược lại.

      " chừng ngươi có thích đặc thù ? tại loại chuyện này, lại ít, phải sao?"

      " em, đây lâu có đánh qua người." Ông chủ đứng lên.

      "Kêu vợ ngươi ra, hỏi chút, ta muốn nghe ấy có đồng ý hay ." Thân thể Chu Trạch hơi nghiêng về phía sau, mỉm cười .

      "Ha ha." Ông chủ bước mấy bước Chu Trạch.

      "Ngươi đứng ở chỗ này, gọi nàng ra." Chu Trạch còn kiên trì.

      "Ngươi là muốn chết!" Ông chủ đánh tới.

      "Nàng có thể ra a?" Chu Trạch đột nhiên hỏi.

      Ông chủ ngây ngẩn cả người,

      Sau đó mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, dọa đến liên tục lui phía sau mấy bước.

      Chu Trạch đứng lên, chủ động hướng vào buồng trong, xốc lên rèm, bên trong ai.

      Chỉ có tấm da người,

      Treo ở kệ áo,

      Bởi vì nguyên nhân vén rèm lên có gió tiến vào,

      nhàng phất động,

      Chậm rãi phiêu đãng. "Ngươi là. . . Làm sao nhìn ra được?" Ông chủ chậm rãi tới, từ giọng của , nghe ra buồn vui.

      "Có câu gọi. . . Ngươi lừa gạt quỷ đâu?" Chu Trạch xoay người, nhìn ông chủ, "Tấm da người ngươi, cũng nên kéo xuống tới .

      Ta rất hiếu kì,

      Ngươi là có bao nhiêu nhàm chán,

      Ở chỗ này,

      Diễn loại phân than như thế này."

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Chương 12 : Lập ý!

      Ông chủ cười, có bị chọc giận, chẳng qua là cảm thấy có chút thú vị.

      Khí thế và khí chất của người, thông thường so với lời càng có thể tin tưởng.

      "Tê lạp. . ."

      tiếng vang, mang theo có chút kéo dài, giống như là rắn lột da , bắt đầu xé da người mình.

      Cùng lúc đó, khung xương của ông chủ chậm rãi thu lại, thân hình cũng chậm rãi gầy xuống, giống như là quả bong bóng bị thủng lỗ, phun hơi ra ngoài.

      tại Chu Trạch rốt cuộc hiểu được vì sao chén mì kia lại nấu nát như vậy,

      Loại "Biến thân"này, xác thực phải tốn thời gian.

      người vẫn là quần áo hồi nãy, buộc lên tạp dề, nhưng cái khuôn mặt kia, biến thành gương mặt trẻ tuổi có vẻ hơi ngây ngô.

      Thanh niên khóe miệng mỉm cười, mị thái lan tràn, nhất là độ cong nơikhóe mắt, giống như là có thể cào đến ngứa ngáy trong tim bất kể nam nữ, đúng mức, vừa đúng.

      người đàn ông, dùng "Mị" để hình dung, hơi hài hòa, nhưng có chút số người đàn ông, đúng là mị cốt trời sinh, giống như có số đế vương thời cổ đại bị đồng tính , nguyên nhân cũng vì có số người đàn ông, so phụ nữ càng giống phụ nữ.

      "Ta đẹp mắt ?"

      Thanh niên hỏi Chu Trạch.

      Chu Trạch cảm thấy cảm giácbuồn nôn mà hồi nãy mình nhịn lại lần nữa dâng trào, hơi có chút áy náy khoát khoát tay, sau đó bưng bộ ngực mình, làm ra tư thế ta thể nôn.

      Ai biết cơm trong mâm, hạt hạt đều vất vả!

      Chu Trạch rất hiểu trân quý lương thực, nhất là lương thực mà bị chính mình vất vả nuốt chuẩn bị tiêu hóa thành năng lượng.

      Thanh niên ngồi vào cái ghế ở bên cạnh, cầm bật lửa trong tay, tùy ý xoay vòng.

      quan sát Chu Trạch, bởi vì Chu Trạch phát , rất tin tưởng kỹ thuật bắt chước của mình, lại là ở tiệm cơm, hẳn là xảy ra vấn đề gì.

      Quan trọng nhất là,

      bắt chước chính là cha mẹ củahắn.

      Từ khi còn , bắt đầu quan sát cha mẹ của mình, từng biểu cảm, hành động của cha mẹ, sớm khắc sâu tại trong tim của .

      "Ngươi là thế nào phát được ta?" Thanh niên nhịn được.

      "Ngươi phải quỷ?"

      Chu Trạch cũng là đồng thời đặt câu hỏi.

      Thanh niên khẽ nhíu mày, cho rằng Chu Trạch châm chọc , giả thần giả quỷ.

      Nhưng thực tế, vừa mới bắt đầu Chu Trạch nghĩ là quỷ.

      Chu Trạch muốn lo chuyện bao đồng, người mà trước đó lâu còn vì tiền mua cái tủ lạnh, nên Chu Trạch cho rằng chính mình có tư cách lo chuyện bao đồng.

      Nhưng cái chuyện này quan tâm được,

      Chuyện liên quan lại xảy ra ở kế bên mình.

      Cho nên Chu Trạch cảm thấy, bất kể như thế nào, vẫn là trước tiên vạch trần, dễ giải quyết, chính mình liền giải quyết, tốt giải quyết, cùng lắm mình lại dọn nhà.

      "Móng tay của ngươi." Chu Trạch , "Con người của ta, đối móng tay có chút mẫn cảm."

      Bà chủ đem mì sợi bưng đưa đến trước mặt mình,

      Ông chủ cho mình điếu thuốc lá,

      Móng tay, đều ra ở trước mặt mình.

      Mặc dù hình dáng móng tay hay độ chai của móng giống nhau, nhưng giấu vân tay, là giống nhau.

      Mà bây giờ, Chu Trạch càng thêm chú ý móng tay, riêng gì móng tay của mình, mà cũng bao gồm móng tay của người khác.

      Thanh niên ánh mắt khẽ híp lại, thất vọng mất mát, chi tiết, làm được đúng chỗ.

      Mặc dù mình có ý tứ chậm trễ, nhưng chỉ cần bị phát , đúng là sơ suất của mình.

      "Ngươi phải là quỷ?" Chu Trạch lại hỏi.

      Nếu như là người, vậy liền có chút khoa trương.

      Kỳ Chu Trạch nhìn thấy quỷ cũng nhiều, bỏ qua đoạn đường qua ở Địa Ngục, dương thế, nhìn thấy quỷ kỳ có thể đếm đầu ngón tay.

      "Mặt nạ, là kỹ nghệ nhà ta truyền xuống." Thanh niên đứng lên, thò tay bắt lấy tay Chu Trạch, đem tay đặt lên bộ ngực mình, "Chỉ bất quá, thất lạc nhiều đời, cũng liền đến đời của ta, mới có thể lần nữa nhặt lên."

      Động tác này có chút mập mờ, cũng có chút đặc biệt, nhưng Chu Trạch vẫn là vô ý thức dùng tay bóp cái.

      Chu Trạch đương nhiên cho rằng vì bác sĩ Lâm cho mình ngủ dẫn đến bây giờ mình có hứng thứ với đàn ông,

      Đương nhiên, người đàn ông trước mắt này, đích xác so với phụ nữ càng quyến rũ, cái này .

      " có xương cốt?" Chu Trạch mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, " đúng, là bệnh.xương mềm"

      Bệnh xương mềm được gọi là bệnh gù, bởi vì thiếu canxi nên khiến cho vôi trong xương cốt bị mềm ra, chất xương biến mềm nên dễ biến hình, Chu Trạch trước kia là bác sĩ, tự nhiên biết chút, nhưng giống như bị cảm cũng chia ra rất nhiều loại, bệnh xương mềm cũng có chia ra rất nhiều loại , mà người thanh niên trước mắt này, hẳn là loại quý hiếm.

      Nghe đồn, dã sử của Xuân Thu có ghi chép, vương tử của nước nào đó là bị bệnh này, người như xương, thân thể mềm mại, có thể giống người, cũng có thể bò giống rắn.

      "Ngươi có thể tiếp nhận cách ngĩ như vậy, đây là bệnh di truyền nhà ta, cần xác suất nhất định mới có thể biểu ra ngoài, trước đó trong nhà của ta có rất nhiều người đều luyện được mặt nạ, là bởi vì bọn họ có loại bệnh này, mà ta. . ."

      Thanh niên cười cười, tiếp.

      "Cho nên, ngươi phải là quỷ?" Chu Trạch vẫn chưa từ bỏ ý định.

      "Ta gọi Hứa Thanh Lãng." Thanh niên rất nghiêm túc trả lời.

      "Người ngươi bắt chước là ai?" Chu Trạch hỏi.

      "Cha, mẹ."

      Chu Trạch sửng sốt chút, gượng cười.

      Đúng vậy,

      Là hiểu lầm lớn.

      Trước đó sau khi ăn xong mì, chị Lâm rời , Chu Trạch nghĩ xuyên thủng người ta, cố ý dùng lời kích , kết quả có nghĩ rằng, lại là người ta chuyện làm ở chỗ này chơi đóng vainhân vật, tưởng niệm cha mẹ mình.

      Nhưng ở trong mắt Chu Trạch, chỉ là nghĩ, đây là loại quỷ, giống như "Mặt nạ" quỷ trong chuyện xưa, giết người, lột da, còn "Vượn đội mũ người" .

      "Kia. . . Thât xin lỗi."

      Trêu chọc mẹ của ngươi, đúng là hơi vô duyên.

      "Ta có tức giận." Hứa Thanh Lãng , "Nhưng ta rất tò mò, vì sao ngươi lại luôn hỏi ta có phải là quỷ ?"


      " có ý gì."

      "Ngươi gặp qua quỷ?" Hứa Thanh Lãng hỏi.

      "Ta chính là quỷ." Chu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng, rất chân thành .

      Biểu cảm rất nghiêm túc, thần sắc trang nghiêm,

      Xuất phát từ tận tấm lòng.

      Hứa Thanh Lãng sắc mặt trì trệ,

      Sau đó ức chế nổi phát ra tiếng "Phốc",

      Ánh mắt nhìn về phía Chu Trạch,

      Giống như xem thiểu năng. Chu Trạch gật gật đầu, có đôi khi, chính là như vậy, ngươi cho biết thât, ngươi cho rằng ngươi , ngược lại tin.

      "Bất kể như thế nào, xin lỗi, đúng, ta còn muốn hỏi, da kia, thậtlà da người?" Chu Trạch hiếu kỳ hỏi.

      "Da cá." Hứa Thanh Lãng trả lời, "Do gia công, hội họa, chế tác tạo nên."

      "Vậy ngươi vì sao phải bán mì a." Chu Trạch có hơi hiểu được, "Ta nghe quần áo da rắn mà tộc Hách Triết làm cái có thể bán ít tiền, làm như là tác phẩm nghệ thuật, cái này của ngươi, chắc là đáng tiền hơn?"

      "Đồ vật tổ truyền, lấy để buôn bán kiếm lời, ta làm được."

      "Vậy ngươi chắc là rất có tiền." Chu Trạch .

      "Trong nhà, vừa phá dỡ." Hứa Thanh Lãng có trực tiếp trả lời, "Được bồi thường hai mươi mấy căn nhà."

      ". . ." Chu Trạch hít sâu hơi.

      Cho nên, thế giới chính là công bằng, đời trước làm trong bệnh viện, vất vả cũng có kiếm được bao nhiêu tiền, mà người ta tùy tiện, chính là hai mươi mấy căn nhà.

      Thông thành so được Thượng Hải, nhưng giá phòng cũng hơn vạn mét vuông.

      Phú nhị đại đời thứ hai, hâm mộ a.

      Chu Trạch lắc đầu, "Ngươi về sau còn muốn tiếp tục bán mì?"

      "Ngươi về sau còn tiếp tục bán sách?"

      Hai người lại đồng thời hỏi đối phương.

      "Tạm thời còn bán." Chu Trạch trả lời.

      "Ta cũng giống vậy."

      "Kia, hẹn gặp lại, đúng, nước mai chua nhà ngươi còn có vị khác ?" Chu Trạch đối điểm này rất hiếu kì, " Ví dụ như vị mướp đắng? Vị nho ?"

      "Có bí phương, có thể làm." Hứa Thanh Lãng rất thành .

      "Rất tốt." Chu Trạch vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng,

      Mẹ nó ơi,

      Giống như bông,

      Mềm nhũn, là yếu đuối xương a, cái này nếu là ôm vào trong ngực nằm giường. . .

      Chu Trạch lập tức tưởng tượng ra hình ảnh bác si Lâm vừa mới tắm xong, lập tức xóa bỏ hình ảnh hài hòa.

      Chu Trạch ra tiệm mì,

      Hứa Thanh Lãng vào nhà, xốc lên rèm, với tấm da người nữ:

      "Mẹ, ngươi tin hay là giả tin?"

      Da người khẽ đung đưa,

      Hơi lắc ,

      Giống như là , tin,

      Cũng giống là nói, nàng cũng biết

      . ...

      Chu Trạch trở lại trong tiệm, tủ lạnh sắp xếp tốt, lầu dưới phải sắp xếp lại chứ cứ để cái bày trí rách này của Từ Nhạc để lại cũng phải biện pháp tốt.

      Trước cổng tiệm sách treo bảng hiệu " nhà sách Từ Nhạc ", siêu quê mùa.

      Tóm lại, từ bài trí bên trong đến bố cục bên ngoài cộng thêm ở nơi như vây nên toát ra cái khí chất " lỗ vốn là cái chắc".

      Chu Trạch ngồi vào trước máy vi tính, đăng nhập QQ trước khi của mình, kết quả đều thể đăng nhập, chứng minh thân phận được, khiếu nại cũng cơ bản có biện pháp.

      Sau đó, Chu Trạch chỉ có thể ra ngoài đón xe, ý định đổi bảng hiệu, hoặc là làm đôi câu đối treo trước cửa.

      biết cửa hàng, chuyên môn làm bảng hiệu bằng gỗ, chủ cửa hàng là ông lão, ông lão thường xuyên cho nhi viện quyên tiền, năm đó Chu Trạch còn ở trong nhi viện, ông lão cũng quyên tiền , sau khi Chu Trạch có việc làm, ông lão cùng Chu Trạch quyên tiền.

      Cửa hàng kia cũng xa, ngay tại dưới chân núi Lang, chung quanh đều là bán nhang, chỉ có cửa hàng này bán bảng hiệu.

      Chỉ là, lúc Chu Trạch bước vào, lại phát bên trong cửa hàng sửa chữa, thậm chí ngay cả bảng hiệu đều bị dỡ xuống.

      người đàn ông trung niên ở đó chỉ huy bận rộn công nhân.

      "Ngươi là ai?" Đối phương nhìn thấy Chu Trạch tới hỏi.

      "Ta tìm ông Triệu." Chu Trạch , đối với vị ông lão kia, rất là tôn trọng.

      " may, cha ta tháng trước vừa ." Người đàn ông trả lời.

      " rồi?" Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, cũng có chút thương cảm, cùng ông Triệu kỳ quen, chỉ là biết có người như vậy mà thôi, cũng bởi vậy, tang lễ người ta có thông báo cũng rất bình thường.

      Huống hồ, khả năng đối với gia đình ông Triệu mà , ông Triệu luôn đem tiền từ việc làm bảng hiệu quyên cho nhi viện, chắc là bọn họ đối với nhi viện cũng có cảm tình gì, thậm chí thông báo việc tang lễ chocô nhi viện biết, chắc là sợ nhi viện lại tìm họ đòi tiền.

      "Ngươi là đến làm tấm biển?" Người đàn ông hỏi.

      "Ừm." Chu Trạch gật gật đầu.

      "Nhà chúng ta bây giờ làm nữa." Người đàn ông áy náy : "Về sau bán nhang."

      Núi Lang là trong mười núi the đạo Phật, dù là hấp dẫn nhiều du khách, nhưng người địa phương ngày lễ ngày tết thắp hương bái Phật, cũng đủ để các cửa hàng dưới chân núi kiếm khoản lớn.

      Đây cũng là loại lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước.

      "Vậy đáng tiếc." Chu Trạch có chút tiếc nuối.

      có ý định mộ ông lão nhìn xem.

      "Nhưng mà trong nhà còn có mấy cái tấm biển cha ta làm trước kia, bán được, cũng biết cha ta làm mấy cái tấm biển kia làm gì, cũng có người đặt trước, ngươi nếu là thích, bán rẻ chút ra cho ngươi." Người đàn ông mang ý định bán phế thải .

      "Tốt, ta xem chút." Chu Trạch đồng ý.

      Cùng người đàn ông vào sân bên trong, người đàn ông mở ra căn phòng, mở đèn.

      Bên trong đặt đồ lộn xộn, bao gồm dụng cụ mà ông Triệu trước kia sử dụng, chất đống lộn xộn, mang ý nghĩa đời sau có ý định kế thừa.

      tại tất cả mọi người đều làm bảng hiệu phát sáng, ai còn nguyện ý dùng cái này? Vất vả, còn kiếm được nhiều tiền.

      "Hô. . ." Người đàn ông trung niên thổi hơi mấy cái bảng hiệu, : "Ngươi xem chút , hai trăm khối cái, thích liền có thể lấy , thích thôi."

      ràng, người đàn ông trung niên ôm cái gì lòng tin.đối việc có thể bán mấy cái bảng hiệu này, Chu Trạch qua nhìn nhìn,

      Cái bảng thứ nhất bên viết:

      "Chết sống có số, giàu có nhờ trời."

      Chu Trạch lắc đầu, người đàn ông trung niên thở dài, biết tấm bảng có hi vọng.

      Bảng tiếp theo viết:

      "Người biết quỷ khủng bố, quỷ hiểu lòng người độc."

      Chu Trạch hơi sững sờ, đối cái này, có chút mẫn cảm.

      Người đàn ông trung niên lần này có thở dài, bởi vì biết là hi vọng gì rồi, nhà ai mở tiệm ăn no việc gì làm trước cửa treo cái này?

      Bảng thứ ba: " vậy thôi, như là ta nghe."

      Chu Trạch cười,

      Người đàn ông trung niên nhìn Chu Trạch cười cũng cười,

      Tóm lại có cái hài lòng.
      Phong Vũ Yên, Anhdva, Phương Lăng6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :