1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm Dạ Thư Ốc - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chương 40: Quỷ dạ hành.
      Trường Cao đẳng Thông Thành những năm gần đây nổi tiếng ngang với cao đẳng Hoàng Cương, các học sinh tốt nghiệp đều muốn thi vào.
      Vốn là những chuyện này đối với Chu Trạch mà , có ảnh hưởng gì! Những thứ mà người sống lệ thuộc sớm liên quan đến .
      - bây giờ chuyển đổi sang phương thức làm ăn khác: ngó mặt người chết kiếm tiền!
      Bất quá, lần trước khi tìm chính mình gặp phải Bàn Tử.
      Con mắt tên Bàn Tử đơn giản, học kỳ kế tiếp chính là thi vào trường cao đẳng. Bàn Tử dự định làm chuyến, in sách lậu để bán!

      Trong này chắc có rất nhiều khúc cua trong kinh doanh, thậm chí còn có cực kỳ rắc rối phức tạp liên quan đến lợi ích, Chu Trạch rất , thực tế, Chu Trạch hẳn tin tưởng Từ Nhạc.
      Bàn Tử sở dĩ lần trước cùng lần này cũng dự định kéo Từ Nhạc vào nhóm, hoàn toàn là muốn lợi dụng những mối quan hệ rộng rãi ở chỗ Từ Nhạc.
      Từ Nhạc... Trong lúc rảnh rỗi đề nghị này như công đôi việc. Sách lậu chui, tuy có những thứ khác xa với sách được biên soạn chính quy nhưng nó mở ra cho người đọc cái gọi là "Sơn trại" văn hóa, đọc sách lậu biết được nhiều chuyện hay, đặc sắc. Từ đó cũng mở ra cái nhìn mới, hướng phát triển mới. Nhưng cho cùng đây cũng là chuyện phạm pháp! Cho dù nó có trăm hay nghìn hay nữa cũng ôm vào trong người cả kiện phiền phức.
      Chu Trạch từ chối Bàn Tử, tên này có chút buồn buồn vui rời . Lúc đứng ở cửa Bàn Tử đốt điếu thuốc, sờ cọng dây chuyền cổ mình bất giác mắng câu:
      - biết đo lường!
      Chu Trạch tiếp tục ngồi ở phía sau quầy xem sách.Việc Bàn Tử đến thăm chỉ vừa khúc nhạc đệm.

      Nữ thi như thường ngày, quét dọn sách hay ngồi ghế sau tiệm nhắm hai mắt, nghiêng người dựa vách tường. Trông giống như ngẩn người hoặc giả vờ ngủ. Hai người ở cạnh bên nhau cứ như như là cuộn vải quấn lấy nhau sinh ra luồng khí tĩnh lặng.

      Chu Trạch hào hứng, ngày trước chính là muốn sống cuộc sống như thế này ! cần quan tâm tới bất cứ điều gì, cứ an yên mà trôi qua mỗi ngày.
      cần mỗi ngày phải gấp rút, tâm trạng lúc nào cũng lên căng như dây đàn là cấp cứu cho bệnh nhân. Cũng cần phải ngày ngày gò ép mình phải tiến lên mỗi ngày phải từng bước leo lên những bậc thang danh vọng.
      Đối với nữ thi mà , nằm ở trong quan tài hai trăm năm... sớm thành thói quen khô khan cùng yên lặng.

      So với Thư Điếm ôn nhu như nước, Hứa Thanh Lãng thân giàu có, tâm thế sôi sục đầu luôn nghĩ đến cách kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền!
      Vì vậy đối với hai kẻ có phong cách bình đạm tĩnh lặng như thế này rất hay châm chọc.Hứa Thanh Lãng theo thường lệ làm xong ngày tới hút điếu thuốc, nhân tiện cho Chu Trạch ít giễu cợt:
      - Nhìn nhìn , hàng ngày lười như là người chết! .
      -Ta chính là người chết!
      Chu Trạch phất tay, phun ra cái vòng khói.
      Theo thường lệ, chê bai phen Chu Trạch sau, liền thổi phồng mình :
      - Ngươi từng chết lần, sống lại lần thứ hai, xem trong tay cầm được bao nhiêu tiền? Ta tiền của nhiều hơn ngươi nhưng vẫn phải ngừng cố gắng đây này!

      Chu Trạch liếc Hứa Thanh Lãng, cười :
      - Ngươi đây là chuẩn bị cho chính mình của hồi môn?
      - Miệng chó mọc ngà voi! Ta chỉ muốn đến khi già có cuộc sống thoải mái hơn chút!- Hứa Thanh Lãng ngó lên trời, khẽ .

      - Hai mươi mấy miếng đất của dương thế là là vinh dự, nữ quỷ vương nhất phải đem tám kiệu bốn cáng đến trước ngươi về thành thân.Chi bằng cố chút, kiếm thêm tài bảo! Lần sau có cạnh tranh nhớ tìm về nhiều vật quý để bà ta thấy ngươi "môn đăng hộ đối". Lúc ấy quỷ sai như ta có thể theo tưởng chút vinh quang!
      Nữ thi giả vờ ngủ nghe tiếng bất giác phát lên tiếng cười " haha" đồng tình.
      - Gần tám giờ, ta phải chuẩn bị chút! -Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ .
      -Làm gì?
      Chu Trạch có chút hiểu! Lúc thường Hứa Thanh Lãng đến tối nghỉ ngơi rất sớm.

      - Ngày hôm nay Văn Miếu mở cho thắp hương, trong gia đình ta có đứa trẻ năm nay thi vào cao đẳng. Ta vì nể lời nên hứa đến Văn Miếu thắp hương giúp!
      - Chuyện này ngươi cũng chịu ?
      Chu Trạch biết Hứa Thanh Lãng, lãnh đạm ích kỷ hơi quá nhưng tóm lại là thèm để ý! Ngoại trừ kiếm tiền!
      Hứa Thanh Lãng nghiêm túc :
      - Chịu ơn ắt phải trả! Ta từng ăn cơm nhà , được giúp đỡ mới có thể sống sót cho nên việc này thể làm!
      - Ừm !
      Chu Trạch gật đầu cái.Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên lên tiếng:
      - Cùng chứ? Giúp ta cướp đầu hương?
      - Văn Miếu cũng hiếm đầu hương? Ta có sức!
      Chu Trạch tự biến thân có sức lực để cướp, những kẻ tranh đầu hương rất hung hãn, chả lẽ lại phải xông vào đánh nhau với họ hay sao?
      - Nhờ ấy, sức mạnh như trâu, có thể dạt hết đám người, mơr đường giúp!
      Bị chỉ vào mình, nữ thi cau mày toan phản ứng. Hứa Thanh Lãng nhíu lông mày:
      -Ngươi có muốn vòng vòng?

      Nữ Thi cười tươi như hoa, câu mắng cũng theo đó mà trôi tuột xuống cổ họng. Mấy ngày nay, có lẽ ra khỏi Thư Điếm bước.
      có cách nào Chu Trạch chỉ có thể gật đầu đáp ứng. yên tâm nữ thi mình chạy ra ngoài, Tuy tại được xem là người kế cận nhưng thực chất cũng thể hiểu được tâm của cương thi nghĩ gì! còn tuyệt đối tin tưởng ngày nào đó năng lực còn nữa, thứ liền đem hết thân thể máu thịt của ăn sạch chính là nữ thi trước mặt.

      Ba người đón xe tới Văn Miếu. Văn Miếu Nếu là tấp nập e rằng có chút khoa trương nhưng mà cũng là ba tầng người.
      Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ !

      Hứa Thanh Lãng ở Văn Miếu bên ngoài chuyện với đôi vợ chồng có vẻ mặt trung hậu thà. Con của họ tất nhiên là có tới! Ở thời điểm này đều tập trung ăn học người trẻ cũng tin tưởng lắm về việc cầu hương bái phật, nhờ vả đến thần linh trong các việc thi cử. Chỉ là người lớn lo lắng cho nên mới thắp hương thôi.

      Thông thành Văn Miếu, tục lệ mỗi nơi mỗi khác chính chuông trạch cũng thể lý giải.
      "Két!..." Cửa bằng gỗ đỏ mở ra, trong lúc nhất thời những người đứng đầu chờ đợi lâu, từng người như hóa thành "Hung thú", xông vào Văn Miếu.
      Nữ thi người ngựa, Hứa Thanh Lãng cùng đôi vợ chồng theo sát phía sau, trông nữ thi cứ như Triệu Tử Long mở đường máu cứu nguy vậy!

      Chu Trạch theo xem náo nhiệt, liền ngồi xổm ở ngoài cửa hút thuốc.
      Chu Trạch hút thuốc, điếu thuốc của đột nhiên bị tắt ngúm. lại mồi lửa nhưng lại bị tắt ngúm lần nữa. Nhìn ba bên bốn phía, biết là có kẻ trông coi hương hỏa lấy mất mồi lửa của mình!
      Kẻ trông coi việc nhang khói ăn hương tay, nhận cống phẩm. Chả biết cái kẻ quỷ dị nào dám phỗng tay đồi mồi lửa của ông?
      tiếng chiêng vang rền, trong khí ở Văn Miếu quả chói tai. Chu Trạch theo tiếng mà nhìn: chỗ phát ra thanh phía sau vườn hoa lão già lùn, tay cầm thanh la ra. miệng còn ngậm điếu thuốc vừa vừa liếc liếc mắt nhìn , nhả ra vòng khói tròn, hấp háy mắt tỏ ý cảm ơn điếu thuốc.

      Chu Trạch cũng có ý cười liền móc trong túi mình ra tất cả điếu thuốc cắm dưới đất, sau đó đó bật lửa đốt cháy tất cả chỉ chừa điếu tay mình. Lão già mừng ra mặt ,chiếc túi bên hông lão đột ngột phình to ra. Lão toét miệng cười lấy trong túi ra cơ mang toàn là thuốc điếu. Phía sau lưng lão đột nhiên xuất đám trang phục lẫn hình thù quỷ dị!
      Đầu tiên là những kẻ tay cầm quạt lông công đầu đội mấn mũ sặc sỡ , tiếp theo là những kẻ mặc trang phục rực rỡ. Kiểu dáng càng ngày càng đại, sau cùng là có kẻ mặc đồ như nhân sinh bình thường vào trong miếu dâng hương. Chỉ là mặt mày bọn chúng đều xanh mét, nhất là những kẻ mặc đồ học sinh! Theo thói quen nghề nghiệp, Chu Trạch rất nhanh nhìn ra học sinh hoặc là uống thuốc độc chết, hoặc là nhảy lầu chết.
      Mấy năm trước Chu Trạch nhớ từng xem qua tờ báo về việc thi cử bất thường. Rất nhiều học sinh cả nước năm đó bị trượt, sau đó xảy ra nhiều vụ tự tử.

      Tất cả những kẻ đó đều sau lưng lão già lùn, lão cứ đều đều gõ chiêng vang rền miệng la to:
      " - Chỉ cần có chỗ ở tốt cần phải ở lầu cao, sách cũng như ở phòng dát vàng! Kết đôi vợ chồng chớ lựa tâm tính xấu, sách như ở cùng Nhan Như Ngọc! "

      Tiếng chiêng cứ gõ,lão già cứ la vang trời cho đến khi giáp ba vòng Văn Miếu những kẻ quỷ dị kia cũng dần biến mất!
      Lúc này những người dâng hương từ trong Văn Miếu bước ra, gương mặt ai cũng đầy thỏa mãn. Đôi mắt đầy tin tưởng rằng sau khi điểm hương, thắp nhang ở đây xong con của họ trong cuộc thi này nhất định thành rộng thành phượng...
      Last edited: 8/3/20
      Hale205, Tôm Thỏmthuy thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Mị có nên edit tiếp bộ này o, nhìn độ dài hơn ngàn chương...
      Hale205mthuy thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 41:

      Chu Trạch hút thuốc, điếu thuốc của đột nhiên bị tắt ngúm. lại mồi lửa nhưng lại bị tắt ngúm lần nữa. Nhìn ba bên bốn phía, biết là có kẻ trông coi hương hỏa lấy mất mồi lửa của mình!
      Kẻ trông coi việc nhang khói ăn hương tay, nhận cống phẩm. Chả biết cái kẻ quỷ dị nào dám phỗng tay đồi mồi lửa của ông?
      tiếng chiêng vang rền, trong khí ở Văn Miếu quả chói tai. Chu Trạch theo tiếng mà nhìn: chỗ phát ra thanh phía sau vườn hoa lão già lùn, tay cầm thanh la ra. miệng còn ngậm điếu thuốc vừa vừa liếc liếc mắt nhìn , nhả ra vòng khói tròn, hấp háy mắt tỏ ý cảm ơn điếu thuốc.

      Chu Trạch cũng có ý cười liền móc trong túi mình ra tất cả điếu thuốc cắm dưới đất, sau đó đó bật lửa đốt cháy tất cả chỉ chừa điếu tay mình. Lão già mừng ra mặt ,chiếc túi bên hông lão đột ngột phình to ra. Lão toét miệng cười lấy trong túi ra cơ mang toàn là thuốc điếu. Phía sau lưng lão đột nhiên xuất đám trang phục lẫn hình thù quỷ dị!
      Đầu tiên là những kẻ tay cầm quạt lông công đầu đội mấn mũ sặc sỡ , tiếp theo là những kẻ mặc trang phục rực rỡ. Kiểu dáng càng ngày càng đại, sau cùng là có kẻ mặc đồ như nhân sinh bình thường vào trong miếu dâng hương. Chỉ là mặt mày bọn chúng đều xanh mét, nhất là những kẻ mặc đồ học sinh! Theo thói quen nghề nghiệp, Chu Trạch rất nhanh nhìn ra học sinh hoặc là uống thuốc độc chết, hoặc là nhảy lầu chết.
      Mấy năm trước Chu Trạch nhớ từng xem qua tờ báo về việc thi cử bất thường. Rất nhiều học sinh cả nước năm đó bị trượt, sau đó xảy ra nhiều vụ tự tử.

      Tất cả những kẻ đó đều sau lưng lão già lùn, lão cứ đều đều gõ chiêng vang rền miệng la to:
      " - Chỉ cần có chỗ ở tốt cần phải ở lầu cao, sách cũng như ở phòng dát vàng! Kết đôi vợ chồng chớ lựa tâm tính xấu, sách như ở cùng Nhan Như Ngọc! "

      Tiếng chiêng cứ gõ,lão già cứ la vang trời cho đến khi giáp ba vòng Văn Miếu những kẻ quỷ dị kia cũng dần biến mất!
      Lúc này những người dâng hương từ trong Văn Miếu bước ra, gương mặt ai cũng đầy thỏa mãn. Đôi mắt đầy tin tưởng rằng sau khi điểm hương, thắp nhang ở đây xong con của họ trong cuộc thi này nhất định thành rộng thành phượng...
      Tôm Thỏ, Hale205mthuy thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chương 41 : Khó xử nhất.
      Editor: Trà Lam 249.

      Hứa Thanh Lãng, nữ thi và đôi vợ chồng trung niên cùng ra, vợ chồng trung niên mặt đầy vui mừng hớn hở. ràng nhờ nữ thi trợ giúp cướp được đầu hương trước nhất.
      Mặc kệ có tác dụng hay , tóm lại là điềm tốt!
      phải là người mê tín nhưng đại đa số cha mẹ khi có con tham dự kỳ thi, cũng đưa bánh chưng thêm bánh mật, ngụ ý "Cao tống" (cao trung).
      Nữ thi sắc mặt dễ nhìn, bước chậm rãi tụt hẳn về phía sau so với đám người cùng.

      - Chúng ta ăn bữa khuya , món nướng nhé?
      Hứa Thanh Lãng đề nghị. Tuy mở quán cơm nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này tự hành mình chuẩn bị đồ nướng.
      Hứa nương nương làn da quý giá cực kì, sao có thể tiếp nhận khói hun lửa nướng?
      Chỉ là, Hứa Thanh Lãng xong đề nghị này sau liền hối hận. Cái đám người này có con cương thi và tên quỷ sai- người sống như chết! Ngẫm lại lúc cả bọn no nê thịt nướng hai vị này liền ngồi yên nhúc nhích, giống như là tượng đất trong miếu hưởng thụ khói lửa nhân gian. Quái dị ! Ngẫm lại có hứng ăn.

      Chu Trạch :
      - Các vị ăn , ta và ấy về trước!
      - Vậy làm sao được?
      Người đàn ông trung niên
      - sao đâu chú, chúng ta , để đôi vợ chồng trẻ này tự do tản bộ!.
      Hứa Thanh Lãng lôi kéo vợ chồng trung niên .
      Chu Trạch có vội vã đón xe, cùng nữ thi bước men theo con đường vắng người. Khí trời bắt đầu trở nên ấm áp, ban đêm cũng quá lạnh giá. Chu Trạch hỏi nữ thi:
      - Thế nào?
      Nữ thi từ lúc khỏi Văn Miếu đều tỏ ra rầu rĩ vui. Nữ thi hồi đáp:
      - thoải mái.
      - Ngươi còn chưa hết kỳ kinh à? Hai trăm năm rồi mà?

      ". . ." Nữ thi.

      Trầm mặc hồi, nữ thi mới mở miệng :
      - Văn Miếu kia mấy bức tượng nhìn ta chằm chằm, cảm giác là lạ.
      - Ngươi cảm thấy bọn họ nhìn ngươi?
      Chu Trạch hỏi. Nữ thi gật gật đầu:
      - Ừm.
      - Ngươi cảm thấy bọn họ ghét ngươi?
      Nữ thi tiếp tục gật gật đầu:
      - Ừm.
      - Ngươi cảm thấy bởi vì ngươi là cương thi, cho nên căn bản nên chỗ kia?
      Nữ thi vẫn gật đầu:
      - Ừm.
      Chu Trạch cười cười, thò tay tại nữ thi đầu vỗ vỗ, :
      - "Thánh nhân chủ trương, hữu giáo vô loại." ( Câu của Khổng Tử, ý : việc học tập bị giới hạn, cần mở rộng phương giáo dục). Ngươi là cương thi, là loại người chê quỷ ghét, nhưng ngươi Văn Miếu, là giúp người dâng hương, coi như có cống hiến duy trì hương khói. Ngươi cảm thấy bọn họ nhìn ngươi, có thể là bởi vì ngươi đặc thù là cương thi cho nên bọn họ lưu ý. Tựa như là đám sói thảo nguyên bên trong bỗng nhiên trà trộn vào con Husky, đổi lại là ta cũng thêm nhìn chút đúng ? Đương nhiên, cũng có khả năng bọn họ vốn là đống tượng đất, ánh mắt của bọn nghe còn là dùng phân con lừa làm nên, bởi vì thế nên nhìn có vẻ linh động, sáng bóng. Chỉ là ngươi tự tạo cho mình áp lực tâm lý!

      - Nhưng nếu như, bọn họ nhìn ta, nếu như bọn họ đối ta có ý kiến. . .
      Nữ thi vẫn còn có chút chần chờ.Chu Trạch đầy khí phách:
      - Vậy bọn họ liền xứng được cung phụng trong miếu, xứng là thánh nhân. Thánh nhân hưởng thiên thu trăm đời hương hỏa cung phụng, nếu là ngay cả bao dung độ lượng đều có, vậy còn mặt mũi nào ngồi tại miếu thờ để được hưởng cung phụng? Nếu là loại thánh nhân hạng bét có cái gì đáng sợ?
      Nữ thi nhìn Chu Trạch, khóe miệng mỉm cười, :
      - Lời ông chủ vừa mới rất có khí phách, ta thích!
      - Tất nhiên!
      Chủ Trạch rất hưởng thụ cảm giác khi được con cương thi hai trăm năm vuốt ve khen ngợi.
      - Nhưng ông chủ này, ông là quỷ sai, từ nơi sâu kia có quy định, đối với người thường mà cũng liên luỵ bao nhiêu nhưng đối với ngươi giống. Thêm nữa ngươi lại mở tiệm sách, vốn là kiếm tiền dưới chân thánh nhân mà mắng thánh nhân như con hình như được tốt lắm!

      Hiếm thấy nữ thi cho nghe những lời xuất phát từ tấm lòng. Nếu như trước đây, chỉ ước gì Chu Trạch tự tìm đường chết. Nhảy , nhảy , nhảy chết rồi nhặt xác cho. Sau đó, lấy móng tay của mài thành phấn để pha trà. À ! Nên đem cho heo ăn!
      - Vẫn là câu kia, làm việc trái với lương tâm, cũng sợ quỷ thần đến gõ cửa.
      Chu Trạch ngẩng đầu nhìn đèn đường, tiếp tục :
      - Ta đời trước trị bệnh cứu người, thu hồng bao, phạm ranh giới cuối, mực tuân thủ nghiêm ngặt y đức. Đời này dù là thành quỷ, mượn xác hoàn hồn nhưng thề làm ra bất cứ kiện việc trái với lương tâm. Có gì phải sợ?

      Chu Trạch hít sâu hơi, lập lại:
      - có gì phải sợ!
      Nữ thi nghe vậy, mắt lộ ra trầm tư. Chu Trạch lời này hoàn toàn phải tuyên ngôn gì mà chính là muốn tự cảnh cáo chính mình. Hai người tiếp tục lên phía trước đoán định đến nơi nào. Gió đêm hơi lạnh lại vừa khớp với tâm tình của .
      Rốt cục, nữ thi dừng bước, hỏi:
      - Ông chủ, ngươi muốn đâu?
      Chu Trạch dừng bước, vô ý thức nhìn khắp bốn phía, ngạc nhiên phát chính mình thế mà vào cổng cư xá.
      Hoàn cảnh quen thuộc!
      Phòng thường trực quen thuộc, bên trong buổi tối có bảo vệ hay mê ngủ bỏ bê công việc gác cổng. Cả tủ chuyển phát nhanh...đều quen thuộc!

      bước vô định thế mà lại quay về nơi ở trước kia từng sinh sống. Mặc dù ở tiệm sách song trong suy nghĩ của , nơi đây mới là nhà! Lớn lên ở nhi viện, rất có chấp niệm với từ "nhà". Ngay khi vừa bắt đầu làm, bắt đầu chuẩn bị mua nhà, sau này các đồng nghiệp cực kì hâm mộ vì còn trẻ mua được nhà, lại còn là giá rẻ.
      Có điều bây giờ Chu Trạch tìm được QQ và Wechat cũ, nghiệm chứng điện thoại là điều thể nào làm được! Tìm người bạn để làm chứng, có người bị điên luôn, còn có kẻ bị doạ chết. Căn nhà này sau khi chết bệnh viện bán ,lấy danh nghĩa của quyên vào nhi viện. Chu Trạch tán thành cách làm này, dù sao cũng còn có người thân nào khác.
      - Nhà cũ của ta.
      Chu Trạch với nữ thi. Nữ thi đề nghị:
      - Hay là lên xem qua chút?
      - bị bán rồi.
      - Coi như thăm lại chốn cũ.
      gật đầu, cả hai tiến vào toà nhà, lên thang máy, dừng ở tầng năm. Chu Trạch đến trước cửa căn hộ, vẫn là cánh cửa đó. Người mua kịp sửa chữa à? Cả thảm lót cửa cũng đổi, cây hoa lê cũng vẫn ở đó. bất giác đưa tay mò dưới chậu hoa, chìa khoá vẫn còn! Ngày trước làm bác sĩ việc nửa đêm bị dựng đầu dậy đến bệnh viện cứu người là chuyện thường xuyên. Vì thế nhiều lần quên mang điện thoại hoặc chìa khoá. Cho nên để chắc chắn mình tự nhốt mình ở ngoài, giấu chiếc chìa khoá ở dưới chậu cây.

      ôm tâm trạng muốn thử vận may chút, cắm chìa khoá vào, thử vặn. "Lạch cạch…" Khoá cửa mở.
      Cửa đổi, khoá cũng đổi?
      đẩy cửa ra, thuận tay mở đèn: trong phòng khách, tất cả đồ đạc đều y như cũ kể cả đôi dép trong nhà. đổi dép, ra hiệu cho nữ thi theo vào nhà.
      - Ông chủ, nhà vẫn thay đổi à?
      Nữ thi hỏi.
      - Ừm, kì lạ . Chủ nhà mới mua nhà của người chết, sợ vận đen sao?
      Người bình thường mua nhà thường giữ lại những đồ vật của người chết, còn tại lại giữ nguyên vẹn, sợ xúi quẩy sao? Là người ta chỉ mua nhà để đầu tư, phải để ở?

      Chu Trạch ngồi ghế salon, tưởng như bác sĩ Chu hồi sinh lần nữa. Mỗi lần mệt nhọc trở về nhà, xem TV, nấu bữa khuya, thời gian rảnh rỗi chẳng có nhiều nhưng cũng phong phú.
      Nữ thi nấu nước pha trà, rót cho chén, :
      - Ông chủ, chết nửa năm trước à?
      - Bảy tháng.
      Chu Trạch trả lời, ngắm hiểu ý tứ từ câu hỏi của con cương thi xinh đẹp trước mặt. Nữ thi nhắc nhở:
      - Nơi này rất sạch , giống nơi bảy tháng có người ở.
      Chu Trạch gật gật đầu, đúng là như thế! Nơi này, dọn dẹp rất sạch , hẳn là có người quét dọn thường xuyên. khó lòng tưởng tượng ra kẻ nào mua nhà này mà lười thay đổi cách bày biện, đồ đạc cũ hề vất . lẽ nhìn vật của người chết là thú vui nay?

      Chu Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, phát chăn đệm ga giường đều là của từng dùng.
      - Ông chủ, ta tắm. Vừa mới trong Văn Miếu bị những lão già kia chăm chú nhìn lâu như vậy, toàn thân đều nổi da gà.
      Chu Trạch nhắc nhở:
      - thôi, mở máy nước nóng mà tắm. Khăn tắm xếp trong tủ bếp cạnh cửa phòng tắm.
      Nữ thi tắm rửa, rất thân thể của mình, nữ nhân, vốn là thích sạch . Kiếp trước lại là tiểu thư khuê các, nằm quan tài hai trăm năm, có cách nào tắm rửa, ít nhiều khó chịu.
      Cho nên ta cơ bản buổi sáng tắm lần, ban đêm tắm lần, lãng phí nhiều tiền nước. Nhưng nghĩ đến làm nhân viên phục vụ muốn tiền công, Chu Trạch tính toán chút ý thích lành mạnh này!

      Kéo rèm cửa, Châu Trạch đứng bên ban công, nhìn những ánh sáng của đèn đường chiếu rọi màn đêm.
      Nơi này, là nhà của !
      hề thay đổi nhưng còn thuộc về nữa. Cảnh còn người mất, đúng nghĩa là cảnh còn người mất. Bật lửa, Châu Trạch châm điếu thuốc. Trong lòng có chút mất mát, nghĩ rằng mình có thể nghĩ thoáng ra, thực tế là thể.

      Cũng giống như việc tự tay ném đứa trẻ kia vào địa ngục, chờ luân hồi. tại sâu sắc nhận ra rằng, dù nhập vào Từ Nhạc làm người sống, vẫn luôn lưu luyến dương gian, cảm xúc nên lời. Tại nơi này muốn mua lại nhà của lần nữa!
      muốn làm trái với nguyên tắc kiếm thêm chút tiền. Rất khó sao?
      Ý nghĩ này rất khó để buông bỏ. Chu Trạch rất ràng, đây là con đường có lối về. Tưạ như chiếc hộp Pandora, khi mở ra, bao giờ có thể dừng tay được!
      Chu Trạch cảm thấy là người suốt ngày tự hạn chế bản thân mình nhưng bất cứ lúc nào, nhất định phải tránh phương thức khảo nghiệm về “Nhân tính phẩm hạnh”.
      “Lạch cạch.”
      Đột ngột ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Chủ nhà về rồi sao?

      Chu Trạch xoay người, quay lại phòng khách. suy nghĩ xem nên giải thích với người chủ nhà vì sao lại vào nhà người ta. Kể ngàn vạn, dù sao cũng là quỷ sai, vậy mà lại vì bị bắt tới đồn công an vì tự ý xông vào nhà dân?
      Đây cũng là tự mình bạc đãi mình nhỉ?
      Tự ràng buộc, tự gò bó nhưng cũng cần tự ngược mình chứ?
      Nơi này....dù sao cũng là nhà cũ của !
      Cửa bị đẩy ra, tới, lại là bóng dáng quen thuộc. Bác sĩ Lâm!

      đứng ở cửa nhìn người chồng của mình đứng ở phòng khách, mặt lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối, :
      - … Sao lại ở đây?
      cũng bối rối...Người mua nhà của là bác sĩ Lâm? Lâm Vãn Thu :
      - nghe em giải thích.
      Chu Trạch :
      - Em nghe tôi giải thích.
      Hai người cùng lúc câu .
      Đối với Lâm Vãn Thu mà , rất bối rối. Bởi vì cảm thấy bị Chu Trạch phát ra chứng cứ “Ngoại tình trong tâm tưởng.”
      là vợ của - Từ Nhạc lại mua căn hộ của người đàn ông khác, suốt ngày dọn dẹp nơi này, cũng vì người đàn ông đó, mà cũng từ chối việc sinh hoạt vợ chồng. Bác sĩ Lâm tự cảm thấy mình bị đuối lý.
      Cũng may khí lúng túng này cũng duy trì được bao lâu, bởi vì việc còn lúng túng hơn xuất :
      - Ông chủ, tôi làm ướt quần áo rồi.
      Nữ thi quấn khăn tắm ra ngoài, tay ôm chỗ quần áo ướt. bước ra phòng khách, đứng giữa Chu Trạch và Lâm Vãn Thu!
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chương 42 : trường tai nạn xe cộ.
      Editor: Trà Lam 249.

      Chu Trạch sợ nhất khí thình lình yên tĩnh... mím môi còn bác sĩ Lâm cúi đầu. Bản thân chút cảm giác như trút được gánh nặng. người là ngoại tình trong tâm tưởng, người là ngoại tình về phương diện thể xác. Cứ như ông ăn chả bà ăn nem vậy! Cả hai cùng sai, coi như huề! Bình đẳng, chính là như vậy!
      Chu Trạch nở nụ cười, nụ cười có chút gượng gạo. Sau khi chết, người mua lại căn nhà của lại là "vợ" bây giờ. tình thế này chỉ có quỷ mới tin.
      Lâm Vãn Thu có tiền, việc mua ngôi nhà cũ của người chết rất dễ dàng. Vì là Lâm Vãn Thu mới có thể quét dọn đồng thời duy trì đồ nội thất của ngôi nhà này mà thay đổi.
      cảm động?
      Tất nhiên!
      Cho dù tại là mượn xác Từ Nhạc hoàn hồn, nhưng vẫn là Chu Trạch. mặc kệ cuộc sống tình cảm của Từ Nhạc trước kia có bao nhiêu chướng ngại cũng là quá khứ. Quá khứ của Từ Nhạc liên quan tới . Giống như tiệc tất niên khi mọi người cùng vui mà có điện thoại gọi đến báo người dân Châu Phi đói khát, có cơm ăn, họ liệu dừng đũa ư? thể!

      mãi mang hoài niệm về mình, bất kể là ai cũng kiêu ngạo, cũng cảm động. Chu Trạch nhìn Bạch Oanh Oanh :
      - Tự tìm quần áo thay!
      Nữ thi gật đầu. Lần này cũng dám tuỳ hứng đổ thêm dầu vào lửa, ngoan ngoãn vào phòng ngủ của Chu Trạch, tìm quần áo mặc vào. Bác sĩ Lâm vẫn đứng im tại chỗ, lời nào. cảm thấy nhõm, thoải mái chút nhưng để ý đến tâm trạng lúc này của . nắm tay bác sĩ Lâm, nghiêm túc :
      - Tôi cần chuyện với em, theo tôi!
      Chu Trạch mím môi, cúi đầu xuống, như trút được gánh nặng. Cả hai tiến vào thang máy, Bạch Oanh Oanh theo phía sau, lời. Bạch cương thi hiểu lý lẽ tại, càng càng sai. việc quá ư trùng hợp.

      xuống lầu, Chu Trạch tới bên cạnh chiếc Cayenne, giơ tay tỏ ý bảo bác sĩ Lâm đưa cái chìa khóa xe cho . Chu Trạch quyết định, muốn đem thân phận của mình cho biết. mặc kệ có tiếp nhận hay vẫn muốn thành . muốn khó chịu, cũng muốn che giấu. Dù sao trước khác nay khác, lúc trước là hộ khẩu đen, mà nay được tẩy trắng. có lý do gì để chịu thiệt cả. Bác sĩ Lâm nhắc nhở:
      - có bằng lái.
      - Đưa chìa khoá cho tôi.
      Chu Trạch dứt khoát , mang theo chắc chắn. muốn đưa đến bệnh viện, đến phòng phẫu thuật quen thuộc. muốn dùng hành động thực tế để cho biết thân phận của . Nếu chỉ dùng lời thông thường, chắc chắn nghĩ rằng là tên chồng đáng thương mắc bệnh ảo tưởng.

      Bác sĩ Lâm đưa chìa khoá cho Chu Trạch, sau đó cả ba người đều lên xe. ngồi ở vị trí lái, bác sĩ Lâm ngồi ở ghế bên cạnh, Bạch Oanh Oanh ngoan ngoãn ngồi đằng sau. Xe nổ máy, bắt đầu di chuyển. Chu Trạch sử dụng xe ô tô cách tự nhiên, thuần thục. Từ Nhạc kia ngay cả bằng lái xe cũng có, còn khác, người lái xe kỳ cựu.
      “Xoẹt xoẹt… Chi chi… Rầm rầm…”
      Tiếng ma sát chói tai truyền đến, thân xe rừng lắc hồi mới dừng lại. im lặng, hai người con trong xe cũng im lặng.
      Thân xe Cayenne đâm vào cột điện, là xoay vòng trầy trụa mới đâm vào cột!
      Trong đêm đen, giống như thể có con quạ đen trùng hợp bay qua, kêu ba tiếng “Éc… éc… éc…”... Lại chìm vào im lặng.
      Chu Trạch cởi dây an toàn, :
      - Em lái .
      - Đến Bệnh viên nhân dân à?
      Bác sĩ Lâm đổi lại vị trí. ngồi bên cạnh, dứt khoát, tay tì vào cửa kính xe:
      - Đúng, Bệnh viện nhân dân.

      lái xe thời gian dài lại đổi thân xác tên yếu ớt Từ Nhạc nên kỹ thuật lái xe tụt hậu. Mặc kệ là vì lý do gì, chuyện vừa rồi, mất mặt!
      đường cao tốc có khá nhiều xe lưu thông. Bác sĩ Lâm im lặng, tuy biết vì sao Châu Trạch lại muốn đến bệnh viện nhân dân nhưng hỏi. Quan hệ vợ chồng của hai người vỡ nát tựa như rổ xảo bị thủng trăm ngàn lỗ!
      Bạch Oanh Oanh ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. lâu được ra ngoài. Ngày trước kỳ thực Bạch phu nhân vẫn hay đến chuyện cùng nhưng thế giới bên ngoài với con cương thi nằm hai trăm năm trong quan tài rất mới mẻ. Hơn nữa bây giờ thể mở miệng, càng càng sai!

      Chu Trạch bỗng nhiên ngồi thẳng người, :
      - Chiếc xe kia ngược chiều?
      Bên cạnh tường xi-măng chắn ngang cao tốc, có chiếc con màu trắng ở phần bên kia đường ngược chiều nhưng hướng xe lại song song với xe của Chu Trạch ở phía bên này.
      Chiếc xe đó ngược chiều? Ngày lúc này, làn xe bên cạnh đó xuất chiếc xe bus, ánh đèn xe chói mắt từ phía xa khiến cảm thấy khó chịu. Tiếng động lớn chói tai vang lên, tai nạn xe rồi!
      Chu Trạch vô thức hai mắt nhắm lại, hai tay ôm đầu. Vốn chiếc kia xe buýt có khả năng đụng vào xe nhưng lại mang ám ảnh đáng sợ rằng nó tông trực diện. là bị tai nạn xe mà chết! Tất nhiên có ấn tượng khó phai với tiếng động của va chạm chết chóc này.
      "Ầm!"
      Bác sĩ Lâm lập tức dừng xe lại. Trước mắt là chiếc xe buýt và chiếc xe con chạy ngược chiều đâm sầm vào nhau, xe con bị hất ra còn đầu xe buýt lao vào lan can xi măng. Xe biến dạng!

      Bật đèn báo hiệu, xuống xe, nhìn ghế phụ thấy ông chồng co quắp run rẩy ánh mắt chán nản. mở cốp xe sau lấy biển cảnh báo phát quang đặt xuống báo hiệu xe đỗ rồi nhanh chóng trèo qua lan can. là bác sĩ, cần có trách nhiệm cứu người. Khi có cố có mặt của người có khả năng cấp cứu kịp thời giảm thiểu thương vong tối đa.
      - Ông chủ!
      Bạch Oanh Oanh gọi. Chu Trạch buông ra hai tay, mơ hồ nhìn khắp bốn phía. trông thấy làn xe sát bên cạnh là trường tai nạn, bác sĩ Lâm chạy qua đó.
      - Cùng ta cứu người.
      Chu Trạch xuống xe, hai chân như nhũn ra.
      Đây là loại ý thức bảo vệ bản thân, khi bị thương qua khi thấy trường tương tự tự tung ra cảnh báo xuống những bộ phận khác trong cơ thể, từ đó tạo thành loại phản ứng tự bảo vệ, khiến cho thân thể bỗng trở nên suy yếu.

      Hít sâu hơi, còn do dự, rướn người trèo qua lan can sang bên kia cứu người. Bạch Oanh Oanh cũng cùng . mặt người lái xe bus dính máu, hẳn là lúc va chạm, mặt nện vào vô lăng hoặc chỗ khác. Từ xe bus xuống là ba người, có lẽ là hành khách.
      Tài xế xe bus vừa che vết thương trán vừa mắng, vẻ mặt đầy tức giận:
      - Con mẹ nó, có bị điên , cao tốc mà còn ngược chiều, chết chết mình còn muốn hại chết người khác?
      - Đừng nhiều lời, mau cứu người!
      Bác sĩ Lâm quát tên tài xế xe bus. Chuyện truy cứu trách nhiệm hãy để sau, việc cấp bách tại là cứu người.
      Bác sỹ Lâm thử gọi to người bên trong xe nhưng được đáp lại. Người tài xế tuy tức giận nhưng vẫn tham gia vào cứu người. Con đường cao tốc này khá vắng vẻ dù có xe qua nhưng cũng dừng lại giúp mà trực tiếp thẳng.
      Chu Trạch đề nghị:
      - Tháo cửa xe xuống!
      - có thiết bị làm sao có thể tháo được?
      Bác sĩ Lâm kích động, lúc này người chồng kia chẳng giúp ích gì, lại còn cứ những lời chẳng đâu vào đâu, khiến cho càng thêm nóng nảy.

      Bên trong xe có hai người, người phụ nữ và đứa trẻ. Cả hai khắp người đầy máu, bên ngoài gọi ầm vang nhưng bên trong phản ứng. Cửa xe bị đâm đến biến dạng, gần như là cắm chặt, với tình trạng như vậy cần phải có thiết bị chuyên dụng của đội phòng cháy chữa cháy may ra mới có thể cắt được!
      tiến lên đưa tay nắm lấy cửa xe, Bạch Oanh Oanh cũng nắm theo. Sức lực của cương thi cực lớn, chỉ nghe “Răng rắc” tiếng, cửa xe bị nắm tháo rời ra. Bạch Oanh Oanh còn tiện thể đè chỗ ngồi phía sau xuống.
      Bác sĩ Lâm sững sờ, tài xế xe bus và các hành khách xe cũng sững sờ. Do may mắn, chắc những chỗ đó rất !
      Chu Trạch xoay người, tay bảo vệ cổ của đối phương, tay nắm lấy chân đối phương, cẩn thận từng li từng tí kéo người phụ nữ ra ngoài, sau đó mới đưa cơ thể của bé trai ra.
      Bác sĩ Lâm kiểm tra cơ thể của người phụ nữ trước, sắc mặt trở nên nghiêm nghị. Đến khi cơ thể của đứa bé trai được mang ra, lại kiểm tra, gương mặt lúc này càng trở nên ảm đạm.
      - Chết rồi! Đều chết cả rồi!
      - Chết rồi?
      Tài xế xe bus dám tin hỏi, đồng thời sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi:
      - Mấy người này...đêm hôm hại tôi mà!
      Bác sĩ Lâm để điện thoại trong xe, đành với tài xế xe bus:
      - Gọi điện thoại báo cảnh sát và cả cứu thương .

      Tài xế mặc dù rất tức giận nhưng vẫn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện. Bác sĩ Lâm nhìn thấy có chút hiểu khi thấy Chu Trạch lật thân thể người phụ nữ và bé trai lên ngắm nghía hồi lâu rồi :
      - Tôi tranh thủ kiểm tra chút. người họ có nhiều vết thương do tai nạn xe, tuy nhiên cả hai đều có vết thương giống hệt nhau. Phần gáy của cả hai đều có vết thương lõm, nếu tôi đoán nhầm đây mới là vết thương trí mạng. Có thể là bị người ta dùng búa đánh.
      Bác sĩ Lâm vội kiểm tra vị trí của hai vết thương, lập tức hiểu ra:
      - Trước khi tai nạn xảy ra họ chết rồi? Dàn dựng trường?
      - Người chết được sắp xếp ngồi chiếc xe ngược chiều. Dàn dựng thành tai nạn ngoài ý muốn!

      Bác sĩ Lâm mím môi gật đầu. Chỉ có thể giải thích như thế, nếu rất khó giải thích vì sao vết thương dẫn đến mất mạng của cả hai người này quá giống nhau? Trùng hợp đến phi lý!
      Ngay sau đó, Chu Trạch nghiêng đầu nhìn người tài xế. nhìn Chu Trạch, mặt lên nụ cười đầy ý, với đầu dây bên kia:
      - Ông chủ, có chút xui xẻo, gặp phải mấy kẻ thích chĩa mũi vào chuyện của người khác.
      đáng lý ra gọi điện thoại cho cảnh sát gọi cho người khác. Những hành khách xe lúc trước cũng bốn phía vây quanh bọn họ.
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :