1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm Dạ Thư Ốc - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 36 TA LÀ QUỶ
      “ xem ra cần tôi mặc cho nhìn.”

      Bác sĩ Lâm là người phụ nữ truyền thống nhưng phải người mà chồng nạp thiếp dám lên tiếng sợ mang danh đố kị. có giới hạn của mình.

      có thể bắt buộc mình tiếp nhận xâm phạm của ‘ Từ Nhạc’ lần trước, cũng bắt buộc mình tự nhiên khi ở cùng ‘ Từ Nhạc’. nhưng tiếp nhận chuyện ngoại tình, đây là điểm mấu chốt của .

      rất tức giận, vô cùng tức giận,, thậm chí muốn quay người bỏ .

      Bác sĩ Lâm chưa bỏ là vì chờ câu trả lời của Chu trạch, dù thế nào Chu trạch cũng phải tỏ thái độ về chuyện của hai người, kết thúc cũng tốt. dù phải đối mặt với chỉ trích của mẹ, phẫn nộ của bố vì bôi nhọ gia môn, cũng nhận.

      Nhưng Chu trạch trả lời, giải thích, tựa như chấp nhận. mắt bác sĩ lâm mờ , ngay cả giải thích cũng muốn?

      thực tế bác sĩ Lâm hiểu lầm Chu Trạch, Chu trạch là phản ứng kịp, thậm chí chú ý cảm nhận của .

      tại Chu Trạch cảm giác chảy mồ hôi lạnh, lông dựng ngược lên.

      Nữ thi này còn sống! hơn nữa giống ban ngày là chỉ xuống uống nước, ta thoải mái đứng trước mặt mình, chuyện với mình, ảnh hưởng lẫn nhau!

      Lại nhớ đến ban ngày, vì để ta ‘ thức tỉnh’ mình liền ‘ dùng ngón tay dạo chơi.” Lúc này nội tâm Chu trạch có ý tưởng giống như nhân viên chạy hàng, chạy càng xa càng tốt.

      Bây giờ có thể giải thích vì sao hứa Thanh Lãng lại hồ đồ ngồi đó xem sách, căn bản dám động!

      Tỉnh cảm lâm vào lúng túng.

      “ xin chào” khóe miệng nữ thi mỉm cười. dùng loại tư thái của người phụ nữ Hàn và Nhật chào đón chồng tan làm về nhà, đứng ở cửa “ người về rồi.”, ta cố ý dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lâm Vãn Thu.

      “ xin chào” bác sĩ Lâm lạnh lùng đáp lại.

      Lúc này Chu Trạch hít sâu hơi, vươn tay chỉ Hứa Thanh Lãng, ép Hứa Thanh Lãng đứng lên.

      “ Vãn Thu, giới thiệu với em đây là bạn tốt kiêm hàng xóm, ông chủ tiệm mì sát vách có 20 phòng xuống giá, Hứa Thanh lãng!”

      “ xin chào” Hứa Thanh Lãng với Lâm vãn thu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm nữ thi. quả nhiên nũng nịu rối tinh rối mù, giống như chim cút bị hoảng sợ.

      “xin chào.” Lâm Vãn Thu.

      “ còn đây..” Chu Trạch chỉ nữ thi “ là người của hứa Thanh Lãng.”

      “ đúng.. cái gì?” hứa Thanh Lãng ngây ngẩn cả người, nhưng Chu Trạch dùng sức, Hứa Thanh Lãng lảo đảo trực tiếp dựa vào người nữ thi.

      “ đúng, đây là người của tôi, ấy họ Bạch, tên Bạch Tố Z.. Bạch tố Tố” Hứa Thanh Lãng nhìn Lâm vãn Thu, đồng thời tỏ vẻ rất thân mật khoác vai nữ thi.

      Cảm giác lạnh như băng tối qua lại đánh úp , trực tiếp kích thích linh hồn.

      “ a… úc…a..vù vù..a”

      Hứa Thanh lãng rung mình mấy cái bỏ tay xuống “ hặc, hặc, vợ, người em mềm, sờ rất thích a, hahaha..”

      “ hai người tiếp tục, vãn thu, ra ngoài tôi có chuyện muốn với em.”

      xong Chu trạch kéo tay lâm vãn thu, mặc kệ có đồng ý hay trực tiếp kéo ra khỏi tiệm sách.

      “ai nha,Từ Nhạc, bỗng nhiên tôi nghĩ đến chuyện rất trọng yếu muốn với , ví dụ như nhà tôi quá nhiều, muốn chia cho 1 căn.”

      Hứa Thanh lãng phất phất tay muốn theo Chu trạch. Nữ thi đứng bên cạnh nhúc nhích, đoan trang lịch .

      Nhưng Hứa Thanh Lãng cảm thấy cỗ hàn ý đáng sợ vờn quanh cổ mình, chỉ cần mình ra ngoài bước thôi mình bị xé nát.

      Hứa Thanh Lãng rất sáng suốt lựa chọn dừng bước, sau đó cười ha hả: “ Vợ đừng nóng giận, làm sao có thể tặng phòng cho người ta, đợi nhà nước 20 năm sau tăng giá, để con chúng ta là người thừa kế, đến lúc đó em nhận được huân chương bà mẹ hùng.”

      Hứa Thanh Lãng lại đau khổ, ngồi lại ghế nhựa.

      Chu trạch kéo bác sĩ lâm ra khỏi tiệm sách, đến thẳng xe bác sĩ lâm.

      “ có chuyện gì ” bác sĩ lâm hỏi.

      “ gần đây e giống như béo lên, buổi tối đừng ăn khuya.” xong Chu trạch đẩy bác sĩ lâm vào xe “mau về , tối có chuyện gì làm bộ, nhảy dây.”

      “ rốt cuộc là thế nào?” bác sĩ lâm nắm tay Chu trạch.

      có gì, em mau về cho tôi.” Chu trạch thúc giục.

      Bác sĩ lâm gì, ngồi vào xe, trước khi rời nhìn sâu vào mắt Chu trạch.

      Chu Trạch thở ra hơi, sau đó ngồi chổm hổm ở ven đường đốt thuốc.

      muốn về tiệm sách, lý trí cho cùng bác sĩ lâm là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng có biện pháp, nữ thi là đào từ mảnh đất đó lên.

      Chu trạch có tâm tính của thánh mẫu, rất sợ phiền toái, nhưng dù nhìn tới thân phận quỷ sai tạm thời của mình, chỉ đến nữ thi làm bậy ở Thông Thành quê quán mà lớn lên, trong lòng có chút băn khoăn.

      Về phần, trong tiệm sách còn có Hứa Thanh Lãng.

      A, Hứa Thanh lãng vẫn còn trong tiệm sách, thiếu chút nữa quên.

      Ti tiện a,

      Đều chết hết,

      Ti tiện a.

      Phun ra 1 vòng khói, ném điếu xuống đất dùng chân dụi dụi, sau đó Chu trạch thẳng tới tiệm sách.

      Lúc đẩy cửa tiệm sách ra, trong mắt Chu Trạch màu đen bắt đầu lưu chuyển, móng tay dài ra.

      “ người lại về rồi.”

      Nữ thi vẫn đứng ở chỗ đó, tư thái đẹp mắt nhưng trong con ngươi lại lên vẻ trêu tức, so với lúc bác sĩ lâm ở đây càng thêm ràng.

      “ cút về tầng 2, ngoan ngoãn nằm xuống cho ta.”

      Chu trạch chỉ nữ thi quát lớn, dù đánh bại được nhưng thể thua khí thế, dù sao cũng lỗ.

      “ hai người thích durex với gì nữa để ta giúp, chỗ ta có, ta lấy.’ hứa Thanh lãng vừa vừa muốn ra ngoài.

      hối hận. nếu ban ngày dọn nhà sao bây giờ còn phải đứng ở đây.

      Nhưng nữ thi lại đưa tay chộp lấy hứa Thanh lãng.

      Trong cổ họng Hứa Thanh Lãng phát ra tiếng kêu “ Thiên địa vô cực, huyền tâm hành quyết!”

      gương đồng xuất trong tay Hứa Thanh Lãng, bay về phía nữ thi. Nhưng trong nháy mắt gương đồng nổ tung, Hứa Thanh Lãng bị quét bay ra ngoài đụng vào tường tiệm sách.

      Nữ thi phát uy, kinh khủng như thế!

      Chu trạch trực tiếp xông lên, đây là lần đầu tiên đánh nhau, hơn nữa trong lòng có chút chắc.

      Ánh mắt nữ thi cố ý nhìn hai tay Chu trạch sau đó bắt đầu lui về sau, căn bản dám tiến lên bước.

      Ho khan. Hứa Thanh Lãng bò dậy, tay chống tường, vốn cho rằng Chu trạch cũng bị hất tung, nhưng lại thấy Chu Trạch ngừng bức nữ thi về sau, trong nội tâm liền thăng bằng.

      “ thảo, chẳng lẽ lại nhương!”

      Rốt cuộc nữ thi bị bức lui đến vách tường nhưng sau đó ta nổi giận, chủ động đánh về phía Chu trạch.

      Chu trạch theo bản năng đưa tay về phía trước

      “ rầm ào..” tiếng.

      Nữ thi nặng nề đập vào vách tường, vách tường lõm xuống 1 ít. Nữ thi lăn xuống đất, quần áo bị xe nát, nếu có đồ lót bị lộ hết.

      “ trời, mạnh như vậy!” hứa Thanh Lãng há hốc mồm.

      Đồng thời nghĩ đến lúc đầu mình có kế hoạch dùng sức mạnh với Chu Trạch để tìm bí mật mượn xác hoàn hồn, lúc này liền hoảng sợ.

      là hàng xóm, đánh nhau, Hứa Thanh lãng biết lúc trước Chu trạch sợ hãi và kiêng kị nữ thi phải giải vờ.

      Nguyên nhân rất đơn giản, người hàng xóm này bản thân cũng hiểu có thể đánh nhau như vậy.

      Hoàn toàn chính xác, Chu Trạch biết đánh nhau

      Khi còn bé ở nhi viện đến khi trưởng thành, nhi viện đó rất sạch , quan hệ giứa các bạn cũng tốt, hiểu được chăm sóc và cổ vũ lẫn nhau, sau khi lớn lên, làm bác sĩ, cứu người, công tác bình thường cũng đánh nhau hoặc hứng thú vật lộn.

      Vì vậy, bây giờ đánh nhau, chính cũng cảm thấy xấu.

      Vì nữ quỷ sợ móng tay của nên lúc đánh nhau Chu trạch giống như người dàn bà chanh chua cào cấu mặt, có chút phong phạm của quỷ sai.

      So với tiểu loli há miệng, hô “ ti có trật tự, hoàng tuyền dẫn lối” oai bức kém rất nhiều.

      Nhưng bây giờ tất cả đều quan trọng, quan trọng là hiệu quả.

      Với người tê liệt tâm tình trước nữ thi mà cục diện trước mắt rất tốt đẹp.

      “A!”

      Nữ thi lại bị quất bay ra ngoài, mỗi lần đến gần Chu Trạch, hắc khí trong móng tay đâm vào thân thể ta, tạo thành tổn thương rất lớn.

      “ thiên địa vô cực, huyền tâm hành quyết!”

      Trong tay Hứa Thanh lãng xuất hai lá bùa, dán cùng chỗ lên mặt đất, trong nhất thời hàn ý trong tiệm sách giảm bớt , mà nữ thi mỗi khi rơi xuống mặt đất lá bùa run lên, nữ thi như bị phỏng.

      Nữ thi quét mắt, ta dám đối mặt với Chu trạch, chỉ có thể lựa chọn chui qua lỗ hổng phá cửa xông ra ngoài.

      Nhưng lúc này Chu trạch càng ngày càng tiến vào trạng thái chiến đấu

      Tục ngữ , chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hừ?

      Lúc là phim Hồng Koong, sau này là phim võ hiệp, đại khái đánh nhau mọi người đều thấy nhiều.

      Chu trạch quét tay, hai mắt quét qua cửa tiệm. lúc nữ thi muốn phá cửa ra ngoài cửa chợt xuất từng đạo hắc quang, giống như là móng tay thổi ra ngoài.. nữ thi hét thảm thiết, bị bắn trở về, rơi xuống mặt đất.

      Chu Trách chậm rãi đứng lên, đồng thời khôi phục hô hấp.

      Nhưng nữ thi bị ‘ bắt’ về lần nữa quỳ rạp đất, tay ôm mặt, tay chỉ Chu trạch.

      " ... ..."

      “ lão tử đánh chết ngươi cái đồ quái dị!” Hứa Thanh lãng lại móc ra bùa giấy.

      Nữ thi chỉ Chu trạch, ủy khuất khóc thút thít “ người sờ soạng người ta, còn đánh người ta, ngươi phải người!” Chu trạch theo bản năng chếch khóe miệng.

      Áp lực chấn nhiếp mà nữ thi vừa tạo cho mình và hứa Thanh lãng, thoáng cái lại tỏ vẻ như vậy, quả có cảm giác sụp đổ.

      Nhưng Chu trạch trầm giọng “ ta là quỷ”

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 37 NHÂN SINH NHƯ GIẤC MỘNG
      “ thiếp thân chỉ là muốn trêu đùa với thượng sai, hà tất thượng sai phải rat ay độc ác như vậy. quả nhiên thượng sai là đàn ông bạc tình bạc nghĩa, sờ soạng người ta, khinh bạc người ta. Còn dùng thứ đồ đáng sợ kia chọc người ta, đâm người ta đến giờ vẫn còn đau, rách cả da a? kết quả quay người có nợ trả, hơn nữa vì vợ mà giận chó đánh mèo lên người ta.”

      Nữ thi rơi lệ, thê thê thảm thảm, lại phối hợp người ta quần áo gần như thành vải mảnh, làm người ta vừa thấy thương.

      Mọi người thường , người sống đến 70, 80 tuổi đều thành hồ ly, mà nữ thi trước mắt sống 200 năm, trải qua bao tang thương .

      Chu Trạch nhìn nữ thi ‘ khóc lóc kể lể’ mà quay đầu nhìn Hứa Thanh Lãng.

      “ có thể giết ta chứ?” Chu Trạch hỏi.

      “…” nữ thi.

      Hứa Thanh Lãng lắc đầu lại gật đầu.

      “ có ý gì?” Chu Trạch hỏi.

      “ sát khí trong cơ thể ta mới là vẫn đề, nếu ta tự nổ, sát khi thoát ra ngoài nhất định ảnh hưởng đến người vô tôi gàn đây” Hứa Thanh Lãng giải thích “ như vậy rất phiền toái.”

      “ ừ” nữ thi phụ họa, ta coi như dập tắt ý nghĩ đãnh vào mặt tình cảm với Chu Trạch, vô tình nhất là người chồng phụ tình, hiển nhiên trong lòng Chu Trạch đủ đen tối rồi

      “ nhưng ta dám dùng phương thức ấy, nếu linh hồn ta vào địa ngục mà ta ở dương gian gây ra chuyện thương thiên hại lý linh hồn trong địa ngục bị trừng phạt. vì vậy, vẫn có thể giết.”

      Hứa Thanh lãng ngậm điếu thuốc, lúc trước sợ hãi như con chim cút sáp bị hành hình, tại có tiểu vũ trụ bùng nổ - Chu Trạch ở bên, có thể xem náo nhiệt mỉa.

      nên, nên, nàng là nàng, ta là ta, chúng ta là hai người.”

      Nữ thi vội hô, ta có thể nhìn ra, hai người đàn ông trước mắt muốn dùng biện pháp, vất vả 1 lần nhàn nhã suốt đời để giải quyết ta.

      Dù có là sinh mệnh trí tuệ đều theo bản năng muốn sống, nữ thi cũng ngoại lệ. cây chết là hết nhưng cây bệnh đến mùa xuân vẫn có cơ hội nảy lộc.

      là nữ thi cũng phải Bạch phu nhân, theo trình độ nhất định ta là sinh mệnh độc lập, là thân thể qua 200 năm sinh ra ‘linh trí’ nhưng nữ thi và Bạch phu nhân vẫn có liên hệ đến nhau.

      Hứa Thanh Lãng sai, nữ thi dám làm bậy ở dương gian, cho dù chết ta cũng dám làm bậy để Bạch phu nhân bị trừng phạt.

      Chu Trạch ngồi xổm trước mặt nữ thi “ ý ngươi là chuyện vừa rồi chỉ là đùa giỡn?”

      Nữ thi gật đầu.

      “ haha.” Chu Trạch cười hai tiếng, giờ suy nghĩ chút mình vẫn là vô dụng, ‘ trẻ tuổi’ lại mới lên làm quỷ sai có kinh nghiệm nên mới đáp ứng thỉnh cầu của Bạch phu nhân.

      có biện pháp chế trụ ta sao?” Chu Trạch hỏi.

      “ lấy hồn huyết của ta có thể khống chế được, nhưng thứ đó phải là ta tự nguyện đưa cho ngươi.” Hứa Thanh lãng ở bên cạnh đề nghị.

      Nữ thi ngẩng đầu, trong mắt là hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh lãng, phảng phất lúc này hứa Thanh Lãng là kẻ địch lớn nhất của ta.

      “ hoặc chết hoặc gia hồn huyết, tự mình chọn.” Hứa Thanh lãng mỉm cười .

      “ chính ngươi.. chọn ” Chu trạch cũng nhìn nữ thi, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của hứa Thanh Lãng.

      Chu Trạch có tính sạch , hi vọng, nữ thi tự nhiên xuất dùng lưỡi rửa cốc cho .

      “ được, ta cho ngươi” nữ thi hít sâu, như chôn phẫn nộ và cam lòng xuống, sau đó ta nhắm mắt, thứ đồ đỏ như con giun chui ra khỏi mi tâm.

      Chu trạch thò tay rút ra, đặt tỏng lòng bàn tay, có chút ướt át, trơn trượt

      Sau khi nữ thi giao hồn huyết tinh thần thoáng cái uể oải, người như muốn hôn mê gắn gượng mới ngã xuống.

      “ vào nhà vệ sinh dọn dẹp, sau đó lên tầng nằm, từ hôm nay trở , có lệnh của ta được phép bước xuống tầng 1 bước.” Chu trạch cảnh cáo .

      “ vâng, thườn sai.” Nữ thi cúi đầu, bày ra tư thái phục tùng, hồn huyết trong tay đối phương, ta chỉ có thể nghe lời.

      ……..

      “ hi…iiiiii. Hí..iiiiii…. ngươi chút…ơ aaaaa. chút a.

      Mạnh như vậy.. đau.. đau a…

      Chậm chút.. chậm chút nữa… chậm như vậy là..tốt… mạnh thêm chút..”

      “ đúng”

      Chu Trạch đăth chai rượu thuốc nên bàn, ràng là bôi rượu thuốc cho Hứa Thanh Lãng nhưng sao tiếng kêu vừa rồi lại giống như làm chuyện buồn nôn.

      “ ngươi tự làm .”

      “ đừng thê mà, ngươi bị thương nhưng ta bị quăng vào tường, người máu ứ đọng nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi chút xíu nào động lòng trắc ?” Hứa Thanh Lãng càng càng kích động “ Chu trạch, từ khi ngươi đến đây ngươi có phát ta luôn gặp chuyện may?”

      “ đây là số mệnh” Chu trạch tỏ vẻ cõng nổi tội danh này “ đúng rồi, khẩu quyết ngươi vừa đọc ta thấy quen tai.”

      Thiên địa vô cực, huyền tâm hành pháp.

      “ trong bộ phim truyền hình đấy, ta thấy nghe tệ nên lấy dùng, ra có trợ giúp gì với việc thi pháp.” Hứa Thanh lãng thành .

      “ tương dương với cho mình cái BGM( nhạc nền)?”

      “a..” hứa Thanh Lãng liếc mắt, cầm rượu thuốc lên xức “ trong bếp có chút nước mơ chua, ngươi mang về , sáng mai ta mở cửa, muốn nghỉ ngơi.”

      “ ta về trước.” Chu trạch đứng dậy, cầm nước mơ chua, tạm biệt , về tiệm sách lên thẳng tầng 2.

      Nư thi rất nghe lời, tắm rửa sạch nằm trong tủ lạnh, mặc quần áo Chu trạch.

      Áo sơ mi trắng mặc người ta có vẻ rộng, dài đến nửa đùi,nhưng lại bao trọn đường cong, ta mặc quần, hai chân dài thẳng tắp, mị nhãn như tơ.

      CHU Trạch gõ tay lên tủ lạnh “ ta nhớ bạch phu nhân , ta chết trước khi kết hôn.”

      Vì vậy theo lý bạch phu nhân chưa trải đời, nhưng nữ thi trước mắt lại có điển thủy tính dương hoa ( dâm).

      “ đó là vì nàng , trước khi kết hôn nàng thông gian với thư sinh nghèo kiết xác, bị phụ thân nàng phát , cảm thấy làm nhục gia môn, nên cưỡng ép dìm chết.”

      “ a, cho nên , là lão tài xế có kinh nghiệm?”

      “ kia, ngươi có biết vì để cho ta thê thảm giống như chết chìm, nàng phải tốn bao nhiêu tâm huyết?”

      “ phụ nữ, cuối cùng là nghiệp dư.” Chu trạch lắc đầu “ ngủ

      xong Chu trạch đặt gối xuống cạnh tủ lạnh nằm xuống.

      Có nữ thi bên cạnh, người ta tản ra hàn ý khiến cảm thấy thoải mái, so với nằm trong tủ lạnh càng cảm thấy thích ý.

      Giấc ngủ này rất an tâm, đến sáng tỉnh lại ,Chu Trạch mở mắt, thấy đôi chân dài trước mặt mình, chậm rãi đung đưa, đến cả độ cong của ngón chân cũng đẹp.

      Nếu mặc tất chân hoặc gày cao gót…

      “ ngươi cứng kìa” nữ thi nhạy bén phát chỗ kia tinh thần phấn chấn mạnh mẽ dựng lều.

      tượng sinh lý bình thường.” Chu Trạch cảm thấy có gì xấu hổ, lúc đối mặt với bác sĩ Lâm có lẽ nguyện ý phối hợp thẹn thùng, câu lên chút, để thưởng thức cảm giác thuần túy giữa nam và nữ.

      Nhưng đối mặt với nữ thi, Chu trạch có thể buông thả. Hai bên đều phải người, cũng cần giả thần giả quỷ, ngược lại càng thêm thuần túy,

      nhịn được phải để ta nằm xuống, ngươi có thể lên người ta, ta biết , ra ngươi rất muốn làm chuyện đó. Nghẹn lâu quá cũng hay, rất dễ xảy ra vấn đề.”

      Nữ thi hào phóng , đồng thời cười cười “ yên tâm tuy ta mang vòng nhưng cũng biết mang thai.”

      “ nhưng bên trong ngươi lạnh.”

      Chu Trạch xuống tầng rửa mặt, sau đó nấu mì tôm, chuẩn bị xong, Chu trạch lấy nước mơ chua ra, khó khăn ăn mì, kết thúc nhiệm vụ buổi sáng.

      “ rất thống khổ , ăn đồ ăn của loài người.” nữ thi ngồi bậc cầu thang nhìn Chu trạch.

      “ chuyện liên quan đến ngươi.”

      ràng chêt lại kiên trì làm cho mình sống như người sống, cảm thấy mệt mỏi sao?”

      “ ngươi , hơi nhiều” Chu trạch khẽ nhíu mày.

      “ hôm qua ngươi cho ta rời tiệm sách, ta đây ngoại trừ chuyện với ngươi có thể làm gì?”

      Chu trạch phiền muộn, lấy chổi và dụng cụ lau nhà ném cho nữ thi “ làm vệ sinh.”

      ……….

      Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nữ thi quỳ sát mặt đất, dùng khăn lau, Chu trạch chuyển ghế nhựa ngồi ở ngoài cửa tiệm phơi nắng.

      Đến trưa Hứa Thanh Lãng mới mở tiệm ra, lấy điếu thuốc từ Chu trạch, liếc nhìn tình cảnh trong tiệm sách, cười : “ dạy tệ a”

      Chu Trạch tiếp tục híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời.

      Hứa Thanh Lãng nhả vòng khói thuốc sau đó như nghĩ tới điều gì đo : “ bảng hiệu này của ngươi tệ, rất oai bức, khiến tiệm cách vách của ta có vẻ thua chị kém em, ta cũng có ý định chế cái bảng hiệu.”

      “ học đòi văn vẻ?” chu trạch cười

      được sao?” Hứa Thanh lãng nhăn mày “ ta lấy giấy tờ 20 phòng ra chưng bày, ai có thể phong nhã?”

      Chu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.

      “ nha, giúp ta cố vấn, ngươi nghe cái này “ vậy thôi, ta nghe như vậy’ ta cảm thấy tệ, ta còn có ý để câu đối là ‘ nhân sinh như giấc mộng’ thế nào, nghe có phong phạm . Nhưng ta nghĩ tốt nhất có liên quan đến ‘ ăn’ như vậy mới phù hợp với nhà hàng của ta, đúng ? Nhưng ta nghĩ được gì, ngươi có đề nghị gì ?”

      Chu trạch trầm ngâm trong chốc lát : “ muốn nghe?”

      ” Hứa Thanh Lãng thúc giục.

      Chu Trạch nhìn nữ thi trong tiệm :

      “ người ăn đất cả đời,

      Đất ăn đời người,

      Hoành phi,

      Nhân sinh như giấc mộng.”

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 38 THUYẾT
      "Đến, nếm thử, nước mơ chua phiên bản mới."

      Hứa Thanh Lãng đặt ly quầy của Chu Trạch, cái ly nước mơ chua này thoạt nhìn màu sắc thuần hơn trước kia, cầm trong tay lung lay như chén rượu.

      “có gì khác biệt?” Chu trach uống mà hỏi trước.

      “ mùi vị trầm trọng, có điểm giống với rượu lão Hoàng, sức mạnh ở phía cuối, có thể làm cho ngươi ăn cơm phải thống khổ như trước, đề cao chỉ số hạnh phúc của ngươi.”

      “a, gian tình.” Nữ thi sửa giá sách kêu lên tiếng.

      Chu Trạch nhấp mọt ngụm, mùi vị khác trước, có chút vị cam, mùi vị tồi nhưng cía này giống cảm giác mà mong muốn.

      Chỉ là lâu sau, Chu Trạch cảm thấy dạ dày mình chua xoắn.” hí..iiii..”

      Thân thể bắt đầu run rẩy. loại chua này, bá đạo.

      Mười ngón tay co quắp, sau đó chậm rãi mở ra, Chu trạch gật gật đầu, rất hài lòng.

      “ ngươi có lòng” Chu trạch .

      “ khách khí” Hứa Thanh lãng mỉm cười “ ta định lấy cái này là chiêu bài của quán, chỉ tiếc người ưa thích khẩu vị này tương đối ít.”

      ‘ ừ” điểm này Chu Trạch đồng ý.

      “ két..”

      Cửa tiệm sách bị đẩy ra, đám học sinh bước vào, số lượng ít, có bảy tám người, thoạt nhìn đều là dạng “ nghe lời đảng.”

      “ ông chủ, mật khẩu wifi là bao nhiêu?” nữ sinh mở miệng.

      Chu trạch đưa tay chỉ tờ giấy dán tường.

      “hô…”

      Nhóm học sinh chia nhau ngồi xuống ghế nhựa, sau đó nữ sinh lấy ít bài tập trong cặp ra, bỏ xuống, những người khác vây lại.

      Sắp kết thúc nghỉ đông, cảnh như vậy cũng là bình thường.

      Chu trạch tự nhiên cũng nhàm chán giáo dục bọn họ ý nghĩa của học tập, sao chép bài là chuyện xấu, đặt tay quầy gõ cãi, nữ thi hiểu ý rót cho Chu trạch chén nước ấm.

      Nữ sinh đến giá sách tùy ý lật mấy quyển, sau đó đến trước mặt Chu trạch “ bao nhiêu tiền?”

      “ chin mươi lăm” Chu trạch đáp.

      cần thối lại” nữ sinh hào phóng ném tờ 100.

      Chu Trạch thu tiền gì.

      Đến 5 giờ chiều, nhóm học sinh đều chép xong bài rời , tiệm sách lại khôi phục quạnh quẽ.

      Hứa Thanh lãng ở trong tiệm, làm bảng hiểu, đương nhiên là dựa theo đề nghị của Chu trạch. “ người ăn đất cả đời,Đất ăn đời người,”

      Chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều biết bảng hiệu này thích hợp treo ở quán cơm, thích hợp treo ở mộ hơn.

      Nữ thi làm công rất thoải mái, quét dọn tầng 1 và tầng 2, ngoại trừ ngẫu nhiên đưa tay khoe khoang phong tình tìm được khuyết điểm.

      ta phải đem bản thân nơi nào, Chu Trạch cũng hỏi.

      Đương nhiên Chu trạch nhớ Bạch phu nhân nhắc nhở “ đến tiết hàn y lấy trúc mộc đốt thi thể.”

      Chu trạch biết Bạch phu nhân có biết thi thể của mình sơm sinh linh trí.

      Nếu ta biết mà vẫn gửi gắm cho mình, còn cho mình phương pháp thiêu hủy, phỉa giải thích làm sao?

      Tối qua nữ thi cũng thừa nhận dù bị Chu Trạch đánh giết cũng tự bành để phát sát khí ra ngoài ảnh hưởng người vô tội, làm Bạch phu nhân ở địa ngục bị liên lụy.

      Nhưng dường như Bạch phu nhân chỉ muốn giải quyết sạch cái phiền toái này

      Nhìn từ góc độ này nữ bộ nữ thi đúng là có chút đáng thương.

      “ ngươi tên là gì?” Chu trạch hỏi

      “ ta họ Bạch.” Nữ thi đáp.

      “ bạch gì?”

      “ Bạch Oanh oanh”

      “ Bạch ?”

      Chu Trạch gật đầu, tên, có chút kì quái a.

      ra ngươi ăn cơm có thể cần tốn sức như vậy.” Nữ thi duỗi lưng, vóc dáng bức người lộ ra “ chuyện này giống như chuyện ngươi ngủ chung với ta có thể yên ổn ngủ vậy. linh hồn ngươi dính khí tức địa ngục mà thân thể ngươi lại là người sống. ngươi buồn ngủ, cần ăn cơm bổ sung cho nhục thể nhưng linh hồn ngươi cần cho nên bản năng phản cảm và bài xích.”

      tiếp.”

      “ về sau ta có thể cho ngươi ăn” Nữ thi thẹn thùng cười “ đồ ăn qua miệng ta, mang theo nước miếng của ta tương đương với mang theo khí tức của quỷ vật. ngươi còn khó ăn như vậy.”

      Bống nhiên Chu Trạch minh bạch vì sao ly nước kia lại ngọt, phải nữ thi ngọt mà vì nguyên nhân này.

      “ cảm ơn”

      “ đừng khách khí.”

      Ngoài cửa tiệm có người đàn ông mặc áo khoác da, người đàn ông mặc có chút quê mùa, tóc rối tung, sắc mặt đỏ lên, hẳn là vừa uống rượu.

      Đối phương lượn hai vòng ngoài cửa mới đẩy cửa vào.

      Lúc đầu Chu trạch lưu ý nhưng rất nhanh ánh mắt ngưng tụ lại.

      Người đàn ông này, biết.

      Tôn Đào, là trong những trợ thủ trước đây của ,.. bác sĩ trẻ rất có thực lực.

      Ánh mắt nữ thi cũng ngưng tụ lại, ta thò tay chọc eo Chu trạch, nhu hòa : “ thượng sai, cái kia, ta có thể ăn chứ?”

      Ắn thịt người?

      Chu Trạch khẽ nhíu mày.

      “ thượng sai, người để ý đến lưng người kia sao.”

      Được nhắc 1 câu như vậy Chu trạch mới đứng lên, nhìn đồ vật đen thui lưng người đàn ông.

      Người bình thường có thể biết đây là gì, vì dáng dấp có chút trừu tượng, lại đen như nhuyễn trùng nhưng lại có chỗ đặc thù.

      Nhưng vì nghề nghiệp kiến trước của Chu Trạch, liếc mắt có thể nhìn ra- đât là đứa bé sinh non.

      “ô ô ô..ô ô..”

      Tựa hồ vì Chu Trạch chú ý đến nên đứa bé khóc.

      Thanh này có chút quen thuộc, chu trạch bắt đầu tìm kiếm trong đầu, rốt cuộc biết được vì sao lại quen như vậy.

      Y tá Trần. lúc đó thanh phát ra từ bụng y tá Trần chỉ có Chu trạch có thể nghe được.Chu trạch vì mình nghe được mà mừng thầm, trong lòng chỉ có bi ai.

      Đứa bé kia, vẫn là giữ?

      Nữ thi muốn ăn phải người mà là linh hồn đứa bé.

      Chu Trạch trừng nàng, nữ thi bĩu môi dám gì nữa, chỉ có thể ở bên cạnh cam lòng nuốt nước miếng, đồng thời thò tay ủy khuất đỡ ngực nặng trịch của mình.

      ‘ ta ăn, mỗi đêm còn phải như lò luyện cho ngươi lấy sát khí. Ta bổ sung, cái này đều xẹp xuống, đến lúc đó ngươi thể rình coi lúc ta làm việc.”

      Chu trạch nhất thời ngạc nhiên, ràng ta luôn chú ý đến ánh mắt mình?

      “ ma quỷ.” Nữ thi gắt giọng.

      “ ông chủ, có rượu ?” Tôn Đào hô.

      sát vách” Chu trạch đáp nhưng vẫ đứng lên rót cho cốc nước.

      Dù sao trước đây cũng coi như là tiểu đệ của mình, mình lớn lên ở nhi viện còn Tôn Đào lớn lên ở gia đình đơn thân, ban đầu mình có mắt tròng với bác sĩ lâm, nhưng lại rất chiếu cố Tôn Đào.

      Tính cách hai người tương tự,, thời trẻ trải qua gian khổ nên càng hiểu ý nghĩa của phấn đấu và cố gắng, thậm chí liều mạng để có vị trí cao trong xã hội đẻ chứng minh bản thân.

      “ phốc.. hahaha” Tôn Đào nhận nước ,uống hớp lớn sau đó cười ah hả “ ông chủ, ông nhìn tôi như thế là ý gì a? tôi có hứng thú với đàn ông.”

      “ A” Chu trạch lên tiếng.

      Người đàn ông sát vách xinh đẹp như vậy, ta còn hứng thú nữa là ngươi.

      Tôn Đào ngồi xuống ghế nhựa, cắn môi, vò đầu “ ông chủ, ông có con chưa/”

      “ chúng ta chưa chuẩn bị có, cảm thấy tôi quá .” Nữ thi ở bên cạnh chen miệng vào, liều mạng đùa giỡn.

      Tôn Đào ngẩng đầu nhìn nữ thi, tuy dáng người nữ thi no đủ nhưng thoạt nhìn chỉ như học sinh cấp hai, cười xác thực còn a.”

      Nữ thi tức giận quay mặt , sau đó nuốt nước miếng.

      “ tôi vốn có đứa bé.” Tôn Đào cảm khái.

      Chu Trạch rất muốn , ngươi quả có con, đứa bé đó nằm lưng ngươi.

      Y học phát triển đại, tư tưởng của mọi người cũng ‘ đại hóa’ người nạo thai còn nhức mắt như vậy nữa, nhưng ai biết oan niệm của những đứa bé thể chào đời là lớn nhất.

      Đứa bé chết non cũng dễ dàng hóa thành quỷ vật nhất, đương nhiên năng lực trả thù của nó cũng rất yếu

      Nhiều nhất chỉ oán niệm, ràng buộc cha mẹ thời gian rồi tản ra.

      Nư thi muốn ăn vì đứa bé hoàn toàn sinh ra giống như hạt giống nảy mầm, đối với nữ thi có ‘giá trị dinh dưỡng’ cực cao.

      “ xảy ra chuyện gì?” Chu trạch hỏi “ bạn đồng ý?”

      Chu Trạch nhớ lúc đó y tá trần kinh ngạc nhưng lại muốn giữ đứa bé.

      , ấy đồng ý, nhưng tôi muốn, tôi sợ, nên bắt ấy đánh rớt đứa bé.”

      biết vì sao tôn Đào muốn chuyện với chủ tiệm sách, tìm được cảm giác của lão đại ca người lão bản.

      Mà vị lão đại ca qua đời nửa năm trước.

      “ sợ?” Chu Trạch hỏi.

      “ cha mẹ ấy vốn thích tôi, haha, điều kiện nhà ấy rất tốt” Tôn Đào ngẩng đầu tựa như ức chế nước mắt.

      “ nhưng tôi muốn dùng chuyện đó ép nhà ấy, tôi muốn đồng nghiệp, bạn bè cảm thấy tôi dùng thủ đoạn này để vào cửa nhà họ, tôi muốn người ta cảm thấy tôi như chim trĩ hóa phượng hoàng, tôi tham tiền nhà họ, cũng tham cái khác. Tôi muốn sau khi kết hôn đầu luôn bị cha mẹ vợ soi mói, thậm chí cả họ hàng của ấy. tôi lớn lên trong gia đình đơn thân vì vậy tôi hiểu phải giữ tôn nghiêm của mình.”

      “ dù ấy nguyện ý?”

      ấy nguyện ý là ấy nguyện ý, nhưng tôi muốn, tôi muốn giữ tôn nghiêm của mình, khi mới vào đời có vị lão đại ca cho tôi biết, ấy đừng quan tâm thái dộ của người khác, phải giữ được tôn nghiêm của mình, dựa vào hai bàn tay để lấy được thành tích, vì vậy, tôi muốn…”

      Chu Trạch hít sâu hơi, “ vậy vị đại ca kia có cho ngươi câu?”

      “ câu gì?” Tôn Đào kinh ngạc

      “ chính là, khi mình thoải mái đừng quên mang Ba Con Sâu.”

      xong Chu Trạch trực tiếp đấm vào mặt Tôn Đào.

      “ phanh!”

      Tôn Đào hiểu sao tự dưng bị đánh, ngã đất mặt ngẩn ra.

      “ đừng tìm lý do, đừng lôi tôn nghiêm ra để làm cớ cho ích kỉ của mình.”

      xong, Chu Trạch lại đạp Tôn Đào cước.

      “ phanh!”

      Tôn Đào cuộn cong thân thể, rất đau, dù sa ynhuwng vãn tức giận “ ngươi có bệnh, đánh người!”

      “ đúng, ta có bệnh, con mẹ nó lúc trước mắt ta bị mù mới muốn bồi dưỡng ngươi!”

      Nhưng lúc này, đoàn cong lưng tôn Đào lại bò đến trước mặt Chu Trạch.

      Trong miệng phát ra ‘ chi chi chi’

      Nữ thi nghe được, chu trạch nghe được nhưng Tôn Đào nghe được.

      Đứa bé chưa xuất sinh, chưa được nhìn thấy thế giới lúc này nhe răng trợn mắt, phần nộ kêu lên với người đánh cha ..

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 39: ĐỊA NGỤC CHI MÔN

      Chu Trạch ngồi xuống, tiếp tục đánh người, hoàn toàn chính xác, có lý do đánh người, hài tử nhà họ họ có quyền.

      Hơn nữa, ngay cả khổ chủ cũng muốn mình đánh người.

      “ A..”

      Chu trạch đốt điếu thuốc.

      Tôn Đào từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Chu Trạch hô: "Ngươi có tật xấu , ta muốn báo cảnh sát, ta muốn nghiệm thương."

      "Ngươi đáng đánh." Chu Trạch ngẩng đầu phun ra vòng khói.

      "Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Tôn Đào chỉ chỉ Chu Trạch, sau đó trực tiếp đẩy ra tiệm sách cửa ra ngoài, trong lòng của thầm xúi quẩy, hôm nay làm sao có thể giải thích được chạy đến cái này hiệu sách này.

      Cái kia hài nhi còn muốn theo cùng ra ngoài, lại bị Chu Trạch phát bắt được.

      Hài nhi giãy giụa, rất bất mãn, nhưng Chu Trạch để ý phản ứng của , như trước đem đè xuống đất.

      "Ngươi còn cùng theo làm cái gì, lại cùng theo, ngươi liền mất cơ hội đầu thai." Chu Trạch ra.

      "Chi chi chi chi... ..."

      Hài nhi còn giãy giụa, căn bản nghe vào lời Chu Trạch.

      "Thượng sai." Nữ thi tiến tới Chu Trạch trước mặt, đưa mắt nhìn làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con đẹp), chứa lấy lòng ý tứ, hiển nhiên, nàng cho rằng Chu Trạch đem hài nhi lưu lại là định cho nàng vào bổ sung đấy.

      Đúng ,

      Đại bộ phận nam nhân đều có cái dưỡng thành mộng.

      Nữ thi cảm giác mình chính thích hợp, vô luận là tuổi tác hay dáng người

      "Thượng sai... Nha... Ừ... Nha... Ông chủ... Ừ... Nha... Nha..."

      Nữ thi chập chờn dáng người, vừa đúng phấn chấn.

      Sau đó người muốn yên tĩnh mà thịt ngừng;

      Có thể đồ sộ.

      "Người ta thế nhưng là còn tiếp tục lớn lên a, chỉ cần dinh dưỡng theo kịp."

      "Cút."

      "... ..." Nữ thi.

      "Giúp ta coi chừng , cho phép chạy, nếu như ngươi ăn trộm, ngươi cũng cùng chết." Chu Trạch mặt thay đổi đứng lên.

      "Vâng, ông chủ."

      Nữ thi đành phải ngồi xổm xuống, hai tay đem hài nhi bắt lấy.

      "Ông chủ, báo cảnh chứ ?" Nữ thi là sợ phiền toái.

      " . ồn ào để cả thế giới biết bản thân uống say bị đánh."

      "A, gia hỏa chết vì sĩ diện." Nữ thi khinh thường .

      Kỳ , Chu Trạch có lời chưa , tính cách cái tên đó, ra giống kiếp trước

      Chu Trạch nhìn nhìn tay phải của mình, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thầm cái gì, sau đó mở mắt ra lại,

      Ừ,

      Cái gì cũng có phát sinh.

      Ngay sau đó, Chu Trạch ngồi xổm xuống, duỗi xuất bàn tay của mình, dò xét hài nhi

      Ừ,

      Như trước cái gì cũng có phát sinh.

      nữ thi ở bên cạnh giữ đứa bé sơ sinh ngay từ đầu rất hiểu thấu, nhưng rất nhanh biết được Chu Trạch làm cái gì, sau đó thân thể run nhè , đây là cố nén cười.

      Chu Trạch lườm nữ thi , " nhịn được đừng nhịn."

      Đúng vậy, chính Chu Trạch cười khổ.

      Tiểu loli để chìa khoá Địa Ngục Chi Môn trong tay mình, song khi lần đầu mình có ý định mở cửa đem quỷ đưa vào , nhưng lại biết mở thế nào.

      Tóm lại, tiểu loli hẳn có khả năng đơn thuần chỉ là đùa giỡn cùng mình, đem cái đồ vật đen thui phong ấn trong tay mình.

      "Ha ha ha ha hặc hặc... Thiếp thân như thế nào biết xấu hổ chê cười ông chủ đâu?... . . .

      Ha ha ha ha ha... ... Thiếp thân dám đối với ông chủ bất kính... ... ...

      Ha ha ha Aha."

      "Tốt rồi, ngươi biết mở thế nào chứ?" Chu Trạch hỏi.

      Nữ thi lắc đầu, "Ông chủ, cái này ta biết, hoặc có thể có khẩu quyết?"

      Chu Trạch nghe vậy, lặng yên nhớ lại hình ảnh Hứa Thanh Lãng kể lúc tiểu loli thu hồi vong hồn của cha mẹ

      Lúc này, giang tay ra, trầm giọng :

      " Ti trật tự, Hoàng Tuyền có thể qua."

      "Hô... ..."

      Cửa kính bên ngoài, có khô héo lá rụng thổi qua,

      Còn giống như có con quạ "Oa... Oa... Oa" bay ;

      Trong tiệm sách, tĩnh lặng như cũ.

      Tóm lại, vẫn là có phản ứng.

      "Hoặc có thể, đổi lại khẩu quyết?" Nữ thi đề nghị, "Mỗi người đều có chính mình cái thích hợp chứ ?"

      "Chẳng lẽ ngươi khiến ta hô 'vừng ơi mở ra'?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

      "Cái này, phải nhìn ông chủ người thích cái tư thế gì ."

      Nữ thi bày ra bộ dạng trẻ biết sợ.

      Chu Trạch nhớ lại đêm đó lúc đánh nhau, Hứa Thanh Lãng cũng hô qua khẩu quyết "Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Chính Pháp ", sau đó xuất phù cùng xuất gương đồng

      Nhưng sau đó chính như Hứa Thanh Lãng , đây chẳng qua là thấy hai câu này kịch rất oai bức, cho nên mới sử dụng. giống như nhạc lúc kết thúc trong phim.

      Kỳ , có tác dụng.

      Bây giờ nghĩ lại, có thể loli hé miệng, lè lưỡi câu kia " Ti trật tự, Hoàng Tuyền có thể qua" cũng hẳn là cùng loại với gia tăng oai bức lời .

      Xem ra, tiểu loli khi vui đùa cũng giống như Hứa Thanh Lãng, dù là nàng là gã thâm niên quỷ sai.

      Chu Trạch tâm niệm vừa động, ngón trỏ trái móng tay bắt đầu dài.

      Nữ thi lộ ra thần sắc sợ hãi, nàng sợ Chu Trạch, hơn nữa sợ nhất chính là móng tay Chu Trạch, móng tay có khí tức làm nàng sợ hãi.

      Điều này làm cho chính Chu Trạch cũng có chút hoài nghi, lúc trước ông lão chết trước mặt mình cũng đơn giản.

      Khách nhập cư trái phép cũng chia làm hai loại, loại giống như mình trước kia, cụp đuôi làm người, loại như vị ở Dung thành trong lời của tiểu loli, làm ra nhiều chuyện, ngay cả đám quỷ sai cũng cảm thấy khó giải quyết.

      Tóm lại ông lão lây bệnh cho mình, hẳn là đơn giản

      Móng tay màu đen đâm vào ấn ký trong lòng bàn tay phải, lúc Chu Trạch rút móng tay ra, ngón giữa có sợi tơ màu đen bị kéo ra. Nóng như kẹo cháy, sền sệt, ngừng nứt ra.

      Chu trạch kéo sợi tơ, vẽ thành khung vuông. Lập tức khung vuông lơ lửng

      Bên trong cũng bắt đầu biến thành màu đen, dằng dặc, từng cỗ Phong bắt đầu thổi tới.

      hài nhi trong tay Nữ thi bắt đầu giãy giụa, hiển nhiên, muốn quay về tới địa ngục trong .

      Người chết như đèn tắt, nhưng người có thể nhìn ra nhiều lắm.

      già bảy tám mươi tuổi thậm chí cả đời làm chuyện táng tận thiên lương cũng nghĩ biện pháp thè lưỡi ra liếm nếu có thể được sống, cũng đừng đứa bé.

      Nhưng Chu Trạch ràng, đưa đưa vào địa ngục, chờ luân hồi mới là lựa chọn chính xác nhất.

      cần trưng cầu ý kiến của , ở thời điểm này, Chu Trạch lộ vẻ rất ngang ngược, trực tiếp bắt hài nhi ở chỗ nữ thi, rồi sau đó trực tiếp ném vào cái này đen thui trong khung vuông.

      Sau đó, khung vuông chậm rãi tiêu tán, trong khí tràn ngập thoang thoảng mùi thịt đốt.

      Nữ thi thè lưỡi, gì.

      Chu Trạch tức là có chút xuất thần, cho cùng, cái này là mình lần thứ nhất đem Quỷ vật đưa về Địa Ngục, lần trước người phụ nữ muốn nhìn con thi xong đại học, Chu Trạch cũng có làm như vậy.

      "Địa Ngục, ngươi qua chứ?" Chu Trạch hỏi.

      " có." Nữ thi đàng hoàng trả lời, "Hơn nữa ta xuống được."

      Nữ thi có có linh hồn của mình,

      Cương thi vào Ngũ Hành, vào nhân hồi.

      Cái này nghe tựa hồ rất uy mãnh,

      Nhưng đằng sau phải thêm câu :

      Người chê quỷ ghét, trời vứt bỏ!

      Ý tứ chính là nữ thi nếu như có chuyện gì ra ngoài dạo, rất dễ gặp xác suất bị sét đánh hồn phi phách tán!

      Cái thế giới này, đối với nàng mà , chính có chỗ nào thân thiện.

      Người có dương gian,

      Quỷ có Địa Ngục,

      tồn tại thuộc trong hai, chính là dị đoan.

      Chu Trạch ngồi về phía sau quầy, cảm thấy cao hứng, chỉ cảm thấy có chút buồn tẻ cùng nhàm chán.

      Nếu như so với công việc ở nhân gian chuyện làm, đơn giản chính là đem sản phẩm báo phế ném vào lò thiêu để nấu lại.

      "Ông chủ, nơi này có xấp cái này."

      Nữ thi nhặt lên mấy tấm tiền phủ từ đất lên đưa cho Chu Trạch.

      Chu Trạch có chút bất ngờ, ngờ tới lần này cũng có thù lao.

      "Diêm Vương tốt cách nhìn, tiểu quỷ khó chơi." Nữ thi xong câu đó phía sau liền có chút hối hận, nhưng vẫn là nhắm mắt : "Quỷ sai đưa người , qua đường lột da, vốn là đề trong ứng với nghĩa.

      Nghĩ đến, là mẫu thân cho đốt qua tiền giấy ."

      Chu Trạch gật gật đầu, đem tiền phủ nhận lấy, mở ngăn kéo ra, lần trước còn dư lại chút, thêm lần này mấy tờ vẫn còn có chút ít.

      "Ngươi còn có ... hay biết bằng hữu? Giới thiệu điểm sinh ý để làm làm, làm người... A , thành quỷ cũng muốn đọc nhiều sách, mới có thể tốt hơn tiến bộ."

      "Ông chủ, thiếp thân chỉ nhận nhận thức ít hồn dã quỷ, bọn họ cũng sớm chặt đứt hương hỏa cung phụng, căn bản là có tiền, hơn nữa bọn họ cũng dám đến người trước mặt, nếu như bị người thu , chẳng phải là công đưa cho ngài công trạng?"

      "Công trạng?" Chu Trạch vẫn là lần đầu tiên nghe được cái này, "Làm quỷ sai cũng có công trạng?"

      "Chẳng lẽ ?" Nữ thi có chút nghi ngờ .

      "Ta biết a." Chu Trạch nhún vai, biết, bởi vì tiểu loli liền cho mình lưu lại câu " ta thấy ngươi có số mệnh áp bức" sau đó liền:

      Biu!

      chút, xuống.

      Cũng có lưu lại cho mình quyển 《quy tắc hành vi quỷ sai》 hoặc có thể 《 như thế nào đẻ làm quỷ sai có ý phấn đấu 》.

      "Nghĩ đến, có lẽ là có ." Nữ thi có chút khó xử : "Giống như phu nhân nhà ta, lưu lại dương gian hai trăm năm, bảo hộ làng xã, cẩn trọng, phải là vì muốn lấy công trạng khi quay về Địa Ngục có thể chuộc tội lỗi trước kia đồng thời còn có thể mưu cầu cái viên chức.

      Nếu là lúc trước tòa miếu của nàng bị hủy diệt, hương khói còn ở đó, căn bản cần nhiều thời gian như vậy."

      "Ngươi còn nhận thức mặt khác quỷ sai chứ?" Chu Trạch hỏi.

      "Thiếp thân ở đâu có thể nhận thức nhiều như vậy thượng sai nha."

      "A." Chu Trạch gật gật đầu, xem ra sau này được tìm hiểu công việc người hỏi chút.

      Lúc này thời điểm, bên ngoài truyền đến tiếng xe điện, là Hứa Thanh Lãng trở lại.

      "Ôi ta , mệt chết ta."

      Hứa Thanh Lãng vào tiệm sách, lấy điếu thuốc của Chu trạch.

      " phải đặt bảng hiệu chứ?" Chu Trạch hỏi.

      "Cái kia đặt xong, sau đó ta tiện đường xem hàng, gần đây bến tàu đưa giá đặc biệt, ta trữ thêm tí, nhưng làm ta mệt."

      " phải ngươi làm Sủi cảo ?"

      "Hắc hắc,ta mua lại của tiệm ăn nhanh Cocacola hoặc siêu thị sát vách sau đó bán đấy, ta nào có thời gian rảnh rỗi mà ở nhà mỗi ngày làm vằn thắn."

      " bến tàu Loan Tử, rất thích hợp với ngươi đấy."

      "Đúng , ta cũng ưa thích khẩu vị kia... Hắc, hàn huyên, ta về trước sắp xếp tủ lạnh." Hứa Thanh Lãng cùng Chu Trạch xua xua tay, trở lại trong tiệm mình .

      Đợi Hứa Thanh Lãng rồi, nữ thi bỗng nhiên "PHỤT" cười cười.

      Chu Trạch có chút bất ngờ, "Ngươi nghe hiểu?"

      Nữ thi cười :

      " xác thực dài rất dễ nhìn a, đại bộ phận nam nhân ở cùng đều dễ biến cong .

      Vì vậy,

      Loan Tử bến tàu."

      (*Loan là cong, Loan Tử có thể hiểu là " tên cong", đây là Chu Trạch bơm đểu HTL)
      ——————

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Nhiều chỗ đọc vẫn giống vs convert quá nàng ạ :-(

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :