1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 42 – Ngũ muội quấy rối

      “Xin tiểu thư mau xuống núi ạ, vừa rồi còn đau đầu đấy, đừng đứng này nữa trúng gió mất.” Như Ý cười tới, khó xử khuyên.

      Lam Như Cẩn lắc đầu, cười khổ tiếng: “Gặp được loại chuyện này, ta nơi nào còn dám đau đầu nữa.” xong, dứt khoát từ trong đám người đến trước cửa phòng, phân phó bà tử giữ người: “Lấy khăn ra, ta có chuyện muốn hỏi.”

      Mấy bà tử lộ vẻ do dự, đều nhìn đại nha hoàn Như Ý.

      Như Ý lập tức mở miệng: “Theo ý nô tỳ…….”

      Lam Như Cẩn chờ nàng cái gì, lập tức lên giọng đánh gãy: “Như ý tỷ cần phải , hôm nay gặp phải chuyện bát nháo như vậy, nếu làm cho ràng, ngày sau tiểu thư chúng ta trong phủ còn làm người thế nào được. Các bà nhanh lấy khăn ra, đừng bắt ra phải tự mình động thủ.”

      Mấy bà tử lại liếc sang Như Ý, thấy mặt nàng lộ khó xử nhưng hề ngăn cản, thế này mới móc khăn trong miệng gã nọ ra.

      “Như Cẩn muội muội cứu mạng! Như Cẩn muội muội————-” miệng gã nọ vừa được giải thoát ngay tức khắc gào lên, vài bà tử sợ tới độ cả người run rẩy, lập tức lấy khăn nhét vào miệng gã lần nữa.

      Lam Như Cẩn phất tay ngăn cản, lại phân phó bà tử túm người ngồi dậy. Bà tử nào dám chậm trễ, tay ngay tức dùng lực mạnh khiến gã nọ ngã sập xuống, quỳ rạp trước mặt Lam Như Cẩn. Gã nọ cũng thành quỳ, ngước cổ nhìn ra sau bình phòng, mực kêu la.

      Lam Như Cẩn trong bụng chắc chắn thêm mấy phần, bèn hỏi: “Nghe lời này của ngươi, chẳng lẽ ngươi với Như Cẩn muội muội nhà ta có tư tình, ngươi biết tùy tiện xấu nữ quyến hầu môn bị tội gì chứ!”

      “Tam tỷ phải là……”

      “Câm miệng!” Ngũ muội Lam Như Lâm vừa muốn mở miệng , Lam Như Cẩn lạnh lùng quát lên, làm vẻ mặt thiên chân của Lam Như Lâm bị dọa sợ, ngó ngó bộ dáng Lam Như Cẩn chưa bao giờ dữ dội như thế, nàng dám ra câu tiếp nữa.

      Hai mắt Lam Như Cẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm, vẻ mặt nghiêm nghị hơn. ràng nghe hiểu từ ngữ của mình, nhìn nàng ta ngày thường lanh lợi vậy mà lĩnh hội được dụng ý mình à, thế nhưng còn muốn giả ngây giả dại cố tình vạch trần ra, quả xấu xa mà!

      May mắn gã kia chú ý đến chi tiết này, quỳ gối cũng ngừng gào thét, ngoảnh cổ lại ràng lưu loát tiếp: “

      “Lưỡng tình tương duyệt sao lại gọi là phạm tội, Như Cẩn muội muội và tiểu nhân tự định chung thân, có trời đất chứng giám, phải dùng tên tuổi Hầu phủ là có thế bức người!”

      “Tốt, sai.” Lam Như Cẩn giận ngược lại còn cười, quay mặt lạnh lùng quét qua lượt toàn bộ người ở đậy. Rất nhiều người cúi đầu dám đối diện, ngay đến Phẩm Lộ cũng dám làm gì manh động. Song, vẫn có vài bộ mặt mang theo hưng phấn, hiển nhiên muốn xem náo nhiệt bất kể đại .

      Lam Như Cẩn dùng giọng lạnh lùng lên tiếng: “Việc này can hệ lớn, vậy các vị chắc ràng. lát ta đặt câu hỏi nếu có ai dám xen mồm, hậu quả tự mình hiểu .” Nếu muốn giả câm giả điếc bắt chước Lam Như Lâm quấy rối thêm, chắc chắn để yên cho.

      Mắt thấy mọi người đều dị nghị, ngay cả Lam Như Lam cũng cúi đầu thành đứng đó. Lam Như Cẩn mới quay lại nhìn gã nọ.

      “Ngươi luôn mồm gọi ‘Như Cẩn muội muội’, vậy chắc biết ta là người phương nào chứ?”

      “Tiểu thư Hầu gia, khuê danh Như Cẩn, tiểu nhân há có thể biết.”

      “Cả khuê danh ngươi cũng biết, vậy cũng biết ta ở nhà chúng ta đứng hàng thứ mấy chứ?”

      “………..Đứng hàng thứ………. Đứng thứ mấy thế nào, tiểu thư Hầu gia con vợ cả là tôn quý nhất rồi……….”

      “Ngươi và ta ở chung bao lâu rồi?”

      “Chuyện này cần quan tâm!”

      Sau bình phòng đột nhiên vang lên chút động tĩnh, hình như là tiếng ghế ngã. Lam Như Cẩn lạnh lùng liếc cái cũng lười quan tâm, xoay người tới chỗ đại nha hoàn Như ý phúc thân thi lễ, dọa Như Ý ngừng vội vã hoàn lễ.

      “Tỷ tỷ lúc này thấy đấy, gã này ác độc muốn vu cáo hãm hại, kỳ tâm khả tru(1), làm phiền tỷ tỷ bẩm báo với tổ mẫu để ngài nghiêm khắc gia tăng hình phạt, càng phải tra ra kẻ sai sử sau lưng, nghiêm trị để răn đe. Việc này quan hệ đến danh dự nữ quyến trong phủ, vạn xin tỷ tỷ thận trọng.”

      Như Ý luôn miệng đáp ứng, phẫn nộ chỉ huy bà tử bịt miệng gã nọ đè ngã.

      Lam Như Cẩn thêm nữa, nghiêm mặt lạnh lùng dẫn Tôn ma ma và bọn nha hoàn đường xuống núi. Vài câu vấn đáp ràng mọi chuyện, tiếp theo ra sao liên quan tới . Như Ý là trung phó(2) của Nam Sơn cư, hành vi ngôn từ đều có chuẩn mực, nhất định khéo léo bẩm báo chi tiết hết mọi chuyện, càng hữu hiệu hơn vạn lần tự mình cáo trạng.

      Lam Như Cẩn vừa , Lam Như Lâm và hai vị tiểu thư Đồng gia cũng còn lý do ở lại, tất cả đều dẫn theo nha hoàn bà tử xuống núi.

      Tiểu thư hai nhà Vệ, Phùng ở dưới chân núi nghỉ ngơi, Lam Như Cẩn sắp ra khỏi núi dừng bước, gọi hai vị tiểu thư Đồng gia.

      “Hai vị tỷ tỷ, chuyện hôm nay có chút thể chịu đựng được, Như Cẩn khẩn xin hai vị ra ngoài đừng nhiều lời, xin các vị tỷ tỷ lưu lại thể diện cho Lam gia…… Còn có việc nha hoàn ở sau bình phong kia giống trưởng tỷ nhà ta, càng xin hai vị giữ miệng.”

      xong uyển chuyển cúi người, lại được Đồng Thu Thủy đỡ lên, kiên nhẫn : “Ngươi như thế làm người khác chán ghét mà, bọn ta là loại người nào, thế nào lại để ý này đó, chỉ cần ngươi có việc gì là tốt rồi.”

      Đồng Thu Nhạn thấy muội muội , vội vàng cười tiếp: “Tam tiểu thư yên tâm, bọn ta biết nặng , nhất định ước thúc bọn hạ nhân.”

      Lam Như Cẩn cười cảm kích hai người, khóe mắt đảo qua nha hoàn hai người mang theo, lại nhìn đến bàn đá, vẻ mặt cho là đúng, biết hai vị tiểu thư Đồng gia có thể ước thúc bọn họ hay . phải việc Lam Như Cẩn có thể quản được, cũng cần quan tâm.

      Lại nhớ tới kiếp trước, người lên núi chỉ tiểu thư Đồng gia, còn có hai nhà Vệ, Phùng. Nghĩ tới Lam Như Tuyền quả tâm ngoan hơn , sẵn lòng dẫn thêm nhiều người đến thấy chật vật. Dường như Vệ tiểu thư có ra vài câu châm chọc, Lam Như Tuyền trước mặt mọi người dập đầu khóc cầu các vị tiểu thư, xin bọn họ đừng chuyện ra ngoài gièm pha muội muội, lòng bảo hộ muội muội khiến mọi người cảm khái thôi.

      Nhưng mà bực này chuyện xấu, cho dù các tiểu thư vì thân phận muốn chính miệng ra nha hoàn bà tử há có thể lắm điều, đến cuối cùng vẫn truyền ra, toàn bộ gia tộc có mặt mũi ở Thanh Châu đều biết kỹ càng tỉ mỉ, thể diện Lam gia cũng mất hết. Nhưng hết lần này đến lần khác mọi người lại nghị luận về đại tiểu thư Lam gia, việc nàng ta quỳ xuống là người khó có được trung nghĩa tri lễ, hoàn toàn khác với vài vị muội muội còn lại, còn nhà Hầu gia lấy Lam Như Cẩn dẫn đầu, mấy vị tiểu thư còn lại cũng ra thể thống gì, chỉ có nhà Lam Mẫn kia mới giống nhà quý nhân, biết có người châm dầu vào lửa hay .

      Thế nhưng lúc này, hết thảy đều trái ngược, việc xấu bị vỡ lở là Lam Như Tuyền, thay tỷ muội cầu tình là Lam Như Cẩn .

      Việc này thực làm Lam Như Cẩn có loại cảm giác như cách mấy đời vậy.

      “Tam tỷ, các người xuống rồi hả? Có tìm thấy đại tỷ ?”

      Dưới chân núi, nhìn thấy mọi người trở lại, Lam Như Kỳ khó được trước mặt mọi người chủ động chuyện, mặc dù bộ dạng vẫn sợ đầu sợ đuôi, nhưng vẻ mặt tìm tòi lại tránh khỏi ánh mắt Lam Như Cẩn.

      Lâm ma ma bên cạnh Trương thị nghe tin mới tới, ở dưới chân núi chào hỏi các vị tiểu thư, còn chưa kịp lên, bỗng thấy Lam Như Cẩn lông tóc vô thương xuống núi, mà gặp đại tiểu thư nhà bà, còn có Phẩm Lộ theo sau mọi người liều mạng nháy mắt, nhất thới có loại cảm giác đại ổn, thấy Lam Như Kỳ hỏi, lập tức dựng lỗ tai lên nghe đáp án.

      Lam Như Cẩn trả lời câu hỏi của Lam Như Kỳ, ánh mắt lại thản nhiên nhìn sang Lâm ma ma: “Đại tỷ ở đây, nghe người khác bản thân tỷ ấy cũng bị hắt nước trà nên chắc là trở về thay xiêm y rồi.”

      Mặc kệ Lâm ma ma nghe xong lời này vẻ mặt đại biến thế nào, Lam Như Cẩn chỉ xin lỗi các vị khách nhân tiếng rồi tìm cớ đau đầu muốn rời khỏi chỗ này.

      Lúc gần bị ngũ muội Lam Như Lâm túm tay áo, nha đầu này rất cam lòng, ánh mắt nhìn lên núi, rất muốn biết Như Ý bên kia ở lại xử lý như thế nào. Ngoài miệng lại đường hoàng : “Đại tỷ ở đây, tam tỷ cũng muốn trở về, muội với tứ tỷ và các vị tiểu thư làm thế nào đây.”

      (1) Kỳ tâm khả tru: Theo quan niệm đại, có nghĩa là người có động cơ trong sáng thậm chí có mưu đồ hiểm ác đáng sợ.

      (2) Trung phó: Người hầu trung thành.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 43 – Sáng sớm đến thỉnh tội

      Đại tiểu thư Đồng gia tự biết tiến thoái, lúc này vội : “Chúng ta ra ngoài chơi cũng lâu rồi vẫn nên trở về chỗ mẫu thân nghe hát thôi, sao có thể chỉ biết chơi đùa thôi.” xong kéo muội muội trở về nhà khách, còn khuyên hai người Phùng, Vệ cùng .

      Lam Như Cẩn để cho Lam Như Kỳ theo khách nhân, mấy người kia vừa , Lam Như Cẩn cũng thèm cho Lam Như Lâm sắc mặt tốt: “Theo ta trở về Lê Tuyết Cư, nếu mời Lưu di nương đến chỗ mẫu thân ngồi chút .”

      Lời này ra, trước mặt nhiều nha hoàn bà tử như vậy chẳng khác nào hung hăng tát vào mặt Lam Như Lâm. Lam Như Lâm cực kỳ tức giận, gương mặt thường treo lên nụ cười ngọt ngào giờ cũng nén được giận.
      Thế nhưng cũng thể theo Lam Như Cẩn.


      Cho dù nàng trước mặt tổ mẫu được thích hơn Lam Như Cẩn, cho dù mẹ đẻ nàng Lưu di nương được phu quân coi trọng hơn Tần thị kia, nhưng thê thiếp khác biệt chung quy vẫn thể vượt phép, Tần thị muốn bày ra bộ dáng chủ mẫu cho tiểu thiếp mặt mũi tiểu thiếp kia có thể gì được.

      Lam Như Lâm xụ mặt cách xa Lam Như Cẩn, coi như nghe lời theo nhưng tuyệt đối chịu cùng Lam Như Cẩn. Tôn ma ma ngoảnh đầu lại nhìn, bên tai Lam Như Cẩn: “Tội gì chọc ta, tiểu thư nên chú ý tới chuyện khắc phục hậu quả mới thỏa đáng.”

      Lam Như Cẩn đáp.

      số việc cách nào ra. Nhưng mà nhớ , vào mùng ba tháng ba kiếp trước, chịu thiệt chỉ có mình .

      Nữ quyến nghe hát gặp phải chuyện ở Tứ Phương đình, sau khi nam khách ở ngoại viện hội ẩm xong, có người “xảo ngộ” tiểu thư khuê tú, rồi tự trao đổi tín vật. Mặc dù bằng Lam Như Cẩn bị hỏng thanh danh còn bị huyên náo lớn ra, nhưng mà sau đó Vệ phu nhân tự mình đăng môn đưa tín vật mà nhi tử mình trong lúc say rượu tình cờ “nhặt được”, quả thực giáng bạt tai vào Lam gia, càng cần tới Vệ gia và Lam gia sau này cũng qua lại nữa, vào biến cố năm Dụ Long hai mươi mốt cũng thuận thế giẫm cước lên Lam gia.

      Chuyện xưa phiền não như vậy, có thể nào để cho nó tiếp tục tái diễn trước mắt mình.

      Trương thị an bài mở tiệc chiêu đãi nam khách là có dụng ý, muốn chặt chẽ khống chế kiện .

      …………..

      Phong tục của thế gia vọng tộc ở thành Thanh Châu, vào mùng ba tháng ba hằng năm, tất yếu phải mời các nữ quyến có quan hệ tốt đến nhà gặp gỡ, năm nay nhà ngươi, sang năm nhà ta, mở tiệc ca hát vô cùng náo nhiệt, chơi đùa từ sáng đến khi mặt trời khuất núi, có nhã hứng còn muốn duy trì đến nửa đêm mới lưu luyến rời .

      Song, mùng ba tháng ba năm này, tổ chức ở Tương quốc Hầu phủ lại tan tiệc sớm vào sau buổi cơm trưa, trừ Hầu phu nhân Tần thị dùng cơm với khách nhân ra người tôn quý nhất Lam gia Lam lão phu nhân và người chưởng phủ Trương thị lại có mặt ở ngọ yến. Theo đạo đãi khách mà , như vậy rất thất lễ. Nhưng mà những khách nhân đó cũng được gì, bởi vì Hầu phủ đưa ra lý do Lam lão phu nhân đột ngột phát bệnh, Trương thị chăm sóc.

      Khách khứa rời , trong ngoài Lam phủ rơi vào mảnh thanh tĩnh.

      Hoàn toàn thanh tĩnh. Từ ngoại viện đến nội viện, ngoại trừ hạ nhân có khả năng ra ngoài, người có việc gì toàn bộ đều thành trốn tránh, cố gắng hết sức lộ diện trước mặt chủ tử, nha hoàn bà tử ngày thường thích ra cửa đều nằm dí trong phòng dám loạn.

      Trong phủ xảy ra chuyện, nhóm chủ tử nổi giận, đây là nhận thức chung của tất cả hạ nhân.

      “Việc hôm nay, ngươi thấy thế nào?”

      Tại Nam Sơn cư, Lam lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt xanh mét, dù trải qua nhiều sóng gió nhưng lúc này đây cũng khó dấu phẫn nộ.

      Toàn bộ nha hoàn ở đây đều nín thở thối lui, cách mấy trượng ngoài cửa phòng có tiểu nha hoàn đứng canh giữ. phòng to lớn trừ Lam lão phu nhân tức giận, chỉ còn lại nha hoàn Như Ý quỳ mặt đất, cúi đầu trả lời.

      Mọi chuyện xảy ra sớm bẩm báo, người liên quan nên trói trói, nên cảnh cáo cũng cảnh cáo rồi, tạm thời xem như giai đoạn cáo trạng. Nhưng mà Lam lão phu nhân lưu mình nàng lại hỏi, muốn người khác nghe được.

      Như Ý trầm tư lát mới châm chước mở miệng: “Nô tỳ dám bừa, e rằng phải thẩm vấn tặc nhân mới có thế kết luận hết thảy.

      Lam lão phu nhân cười lạnh: “Dám làm ra chuyện đến bực này, hẳn ôm quyết tâm muốn chết, còn có thể cho ngươi tra ra sao, Lam phủ chúng ta cũng phải cái dạng nhà tù tra khảo. Ngươi ngươi chứng kiến được gần hết, vậy nghĩ kỹ .”

      Lần này Như Ý trầm tư rất lâu, sau lúc mới : “Chuyện này nô tỳ chỉ biết được phần, nô tỳ còn nghĩ do tam tiểu thư tính kế đại tiểu thư. Nhưng tặc nhân kia lại hô tên tam tiểu thư, tình thế rất nhanh chuyển biến, xem ra có người muốn hãm hại tam tiểu thư nhưng lại bị nhầm lẫn với đại tiểu thư.”

      Lam lão phu nhân bảo Như Ý đứng dậy, nhưng hỏi tiếp, chỉ ngồi đó trầm ngâm .

      Như Ý cúi đầu nín thở, dám thở mạnh, sau lúc lâu khóe mắt mới dám nhìn thoáng qua lão phu nhân hơi giật thân mình tí. Nàng ngước mắt nhìn lên phát lão phu nhân cũng nhìn qua nàng.

      Lão phụ nhân gần sáu mươi, nếp nhăn mặt nhiều, thường xuyên sinh bệnh, sắc mặt cũng được tốt, u ám vàng vọt, nhưng mà đôi mắt kia vẫn sáng rực rất phù hợp với tuổi tác. Bị ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chăm như thế, cảm giác hết sức áp bức.

      Như Ý cả kinh: “Lão phu nhân tha tội! Nô tỳ lỡ lời!”

      “Ngươi cần kinh hoảng, lui xuống .” Lam lão phu nhân phất phất tay, Như Ý như được đại xá khom người rời khỏi, gần đến cửa lại bị gọi lại: “Bảo má Tiền buổi chiều đến chỗ ta trò chuyện. Trước mắt các ngươi cần hầu hạ, xuống hết , ta muốn yên tĩnh lát.”

      “Dạ.” Cung kinh đáp, Như Ý cúi đầu rời khỏi, đến gian ngoài mới dám đứng thẳng người vén màn ra cửa.

      Cát Tường chờ ngoài cửa nghe cần vào nhà hầu hạ, lập tức phất tay gọi hai tiểu nha hoan đứng chờ ở cửa, cùng Như Ý tới gian kề hỏi tình hình cụ thể. Hai người ngày thường thân thiết giống với người bên ngoài, trong lòng Như Ý cũng lo lắng yên, kể lại tất cả tình.

      hồ đồ à!” Các Tường nghe nàng ở trong phòng mấy câu kia, nhíu mày: “Chuyện như thế đâm đầu vào chính là họa, nếu phải có khách nhân ở đó các người chỉ sợ…….. Sau khi việc xảy ra né tránh xa , thế nhưng còn muốn tham gia thẩm vấn, còn đến cái gì mà hãm hại hay hãm hại, chẳng lẽ còn ngại mạng mình dài quá à!”

      , ……. Ta chỉ là muốn phân ưu giúp chủ tử thẩm vấn tặc nhân mà thôi……. Lão phu nhân hỏi cái gì, đương nhiên biết phải ra chứ…..”

      Cát Tường cười khổ: “Ngày thường cũng phải kẻ ngốc, cùng bọn nha hoàn bà tử chào hỏi cũng có tính toán này nọ, như thế nào gặp việc lớn như vậy lại hồ đồ! Cái người quyền thế cần là mặt mũi, việc sau lưng ngấm ngầm tính kế bực này thế nào lại bỏ mặt, khi chuyện phát sinh, bọn hạ nhân có liên quan nhiều nhất là giết người bịt miệng hoặc tống cổ đến nơi khác. Hôm nay may mắn là người Đồng gia có mặt tại trường, nhóm chủ tử muốn giết người bịt miệng cũng vô dụng, các người vậy mới có thể thoát thân đấy.”

      Cát Tường trước đây vốn là nha hoàn phủ Thái thú, trong nhà của vị Thái thú này có rất nhiều cơ thiếp, thấy ít việc xấu, bởi vậy nàng thấu đáo hơn Như Ý. Như Ý vốn bị cái nhìn của lão phu nhân làm cho sợ hãi, giờ lại nghe được những lời này càng kinh hoảng hơn.

      “Tỷ tỷ ta nên làm gì bây giờ…… Lão phu nhân hình như rất tức giận……” Cho dù ngày thường làm đại nha hoàn có thể thống như thế nào khi đề cập đến sinh tử đầu óc Như Ý cũng rối loạn lên.

      Cát Tường cầm tay nàng, thở dài: “Ngươi trước đừng gấp, lão phu nhân thiện tâm, cho du muốn xử trí các người cũng quá mức nghiêm khắc, huống chi trong chuyện này người bị liên lụy quá nhiều, chưa chắc xử trí.”

      Như Ý chậm chạp ngồi xuống, cau mày.

      ………………

      Đêm đến, U Ngọc viện cũng giống như ngày thường, sớm đóng chặt cửa.

      Ánh sáng nhu hòa bên trong nhà chính xuyên qua cửa sổ giấy, phản chiếu bóng u trúc trong viện. Trăng non quá mức nhạt nhòa, gió xuyên qua rừng trúc vang lên tiếng xào xạc ngay đến trong phòng vẫn có thể nghe thấy.

      Giờ này mỗi ngày Tần thị sắp ngủ, sức khỏe bà kém, nên ngủ sớm, nhưng hôm nay như vậy. Lam Như Cẩn ở chỗ bà còn chưa , ban ngày xảy ra chuyện như vậy, đèn đuốc bên trong Lam phủ cũng giống nơi này, có lẽ thắp sáng suốt đêm.

      Tần thị dựa vào thành giường nghe Tôn ma ma năm mười bẩm bảo lại chi tiết, mặc dù vẫn có chuyện Tôn ma ma biết nhưng chỉ ra từng ấy cũng làm bà kinh hãi thôi. Bà vẫn gì, chỉ lắng nghe, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

      Lam Như Cẩn ngồi bên, tay cầm ly trà, nước trà sớm nguội lạnh. thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn biểu tình mẫu thân, mỗi lần nhìn đều có chút hối hận ngày ấy ra chuyện rơi xuống nước.

      cho cùng từng trải qua cuộc sống chốn thâm cung, chuyện làm người kinh thế hãi tục gặp qua nghe qua ít, đối mặt với mấy loại tính kế trong phủ nhiều hơn vài phần ung dung. Nhưng để người mẫu thân thân thể lâu nay tốt biết những chuyện này là đúng hay sai đây?

      Thân là con , ngày sau cũng thể ở mãi trong nhà, để mẫu thân tiếp xúc qua những chuyện thế này về lâu dài mà là tốt, miễn cho về sau có ở đây mẫu thân bị khi dễ. Nhưng mà sức khỏe và tinh thần mẫu thân có thể thừa nhận ?

      cân nhắc nghe Tần thị mở miệng: “Cẩn nhi, con còn an bài ai, chuyện gì, cho mẫu thân nghe.”

      Lam Như Cẩn có phần do dự, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tần thị. Sắc mặt vẫn tái nhợt như trước nhưng ánh mắt lại kiên định như vây, kiên định ấy làm cho Lam Như Cẩn thể cự tuyệt.

      kể đến chuyện phái Bích Đào đến Đông phủ thăm dò, tính toán sắp xếp Đổng bà tử canh gác đình lý toàn bộ nhất nhất ra, Tần thị nghe xong giữ im lặng, sau lúc lâu mới mở miệng: “Căn dặn cho tốt Đổng bà tử và người hành động với bà ta, nếu để lộ, cũng nhất thiết lưu lại bọn họ. Tuy rằng mẹ mặc kệ mọi chuyện nhưng vẫn có sức xử trí vài bà tử kia.”

      Lam Như Cẩn ngạc nhiên, giọng mẫu thân lạnh lùng làm cảm thấy xa lạ, đây là mẫu thân ôn nhu như tơ tranh đời của đây sao?

      ……………

      Ngủ lại đêm ở U Ngọc viện, sáng sớm hôm sau còn chưa rửa mặt chải đầu xong, nghe nha hoàn bẩm báo.

      “Ngũ tiểu thư quỳ ngoài sân thỉnh tội, bọn nô tỳ kéo dậy được.”

      “Thỉnh tội?” Lam Như Cẩn nhíu mày.

      “Ngũ tiểu thư hôm qua sai, thỉnh phu nhân qua tam tiểu thư đừng trách tội ấy.”

      , quả nhiên có tiếng người từ ngoài sân truyền vào trong nhà, trước còn lớn sau càng phát ra ràng, còn dẫn theo tiếng khóc nức nở.

      Lam Như Cẩn chải đầu, Tần thị còn chưa thay xong xiêm y ban ngày, hai mẹ con kinh ngạc liếc nhau, Tần thị nhíu mày khó hiểu, Lam Như Cẩn nghĩ nghĩ hình như hiểu được đôi chút, khỏi cười lạnh.

      “Đỡ muội ấy trở về , hôm qua muội ấy gì làm gì, mẫu thân vẫn chưa biết, chưa tới trách tội hay trách tội. Nếu muội ấy cảm thấy mình đắc tội với ai có thể tới chỗ chính chủ mà thỉnh tội.”

      Nha hoàn đáp ứng ra ngoài, chỉ chốc lát, tiếng khóc ngoài sân càng lớn thêm, mặc dù trong tẩm phòng có thể nghe thấy tiếng Lam Như Lâm đứt quãng .

      “……….. Con tuổi còn hiểu chuyện, nhìn thấy cái gì cũng liền trực tiếp ra, cũng do lúc ấy bị dọa sợ tới mức choáng váng, phải cố ý cho đại tỷ mặt mũi………. Cầu mẫu thân đừng trách con………”

      Chuyện này Tần thị cũng có biết, té ra chuyện hôm qua ở Tứ Phương đình nàng ta thấy người sau bình phong còn chọc thủng chuyện nọ. Nhưng chuyện đó cùng với bên này có quan hệ gì, thế nào mà sáng tinh mơ chạy tới nơi này nhận lổi.

      Lam Như Cẩn giọng giải thích: “ ta là muốn làm cho Đông phủ với tổ mẫu coi, việc thỉnh tội truyền ra, phải để người khác nghĩ nhiều. ta từ trước tới nay ngây thơ biết gì, người khác nghĩ tại sao ta muốn tới thỉnh tội với mẫu thân ngài, mẫu thân cùng với việc này có quan hệ……”

      Rầm! Còn chưa xong, Tần thị cầm cây trâm nạm đá quý đập mạnh lên bàn trang điểm.

      “Đuổi nó !”

      Phi Vân hầu hạ tự mình ra ngoài, chỉ huy bọn nha hoàn nửa kéo nửa khuyên Lam Như Lâm trở về.

      “Mẫu thân! Mẫu thân đừng giận con nữa, đều tại con lỗ mãng hiểu chuyện, sau này nhất định dám lắm miệng………..”

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 44 – Trương thị khóc kể

      Tiếng kêu gào càng lớn, đúng là có xu hướng muốn làm lớn chuyện lên mà. Lam Như Cẩn cau mày, vén tóc vẫn chưa chải xong đến gian ngoài đứng bên cửa sổ, xuyên qua mành lụa mỏng có thể thấy bóng người đỏ rực ở ngoài sân giãy dụa trong tay bọn nha hoàn. Chủ tớ có khác, bọn nha hoàn dám miễn cưỡng nàng ta, bởi vậy còn chưa kéo được nửa phần.

      Lam Như Cẩn lạnh lùng : “Phi Vân, mời Lưu di nương đến đây, nhiều ngày chưa thấy, ta nhớ di nương.”

      Tiếng khóc im bặt, bóng dáng đỏ rực vặn vẹo giãy dụa kia chợt cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ. Lam Như Cẩn lạnh lùng liếc nàng ta cái, xoay người tiếp tục rửa mặt chải đầu.

      Chưa đợi Phi Vân qua mời Lưu di nương, Lam Như Lâm còn duy trì nữa. tùy ý để bọn nha hoàn đưa nàng ta rời .

      Bích Đào bên hầu hạ bên cười : “Có số người có bệnh hay quên , hôm qua tiểu thư vừa muốn mời Lưu di nương đến ngồi lát, vậy mà hôm nay còn dám đến đây náo loạn. Nếu như Lưu di nương thực ở bên này lập quy củ, truyền ra ngoài biết ai còn mặt mũi nữa đây.”

      “Thận ngôn.” Lam Như Cẩn nhàn nhạt phun ra hai chữ, làm Bích Đào sợ tới mức ngậm miệng.

      Lam Như Cẩn rửa mặt chải đầu xong, sau khi dùng bữa sáng với mẫu thân, nhìn thấy Bích Đào vẫn còn vẻ mặt cẩn thận dè dặt, mới cười : “Mấy ngày gần đây ngươi hành rất tốt, sau này cứ tiếp tục dụng tâm như thế, có điều phải nhớ lấy đừng quá đắc ý mà quên mất thân phận.”

      Bích Đào quả lo sợ, vừa nghe được lời này trong lòng lập tức bình ổn, vội cung kính ứng.

      Theo thường lệ sau khi dùng qua bữa sáng đến thời gian thỉnh an trưởng bối, Tần thị bởi vì là chính thất, trước lúc Nam Sơn cư phải ngồi chờ nhóm thiếp thất đến vấn an. Nhóm di nương bên này cũng nắm bắt thời gian đến, bên này vừa buông đũa, chốc lát nghe nha hoàn báo Lưu di nương và Đổng di nương đến.

      Lam gia Tương Quốc Hầu nổi danh chỉ có ba vị thiếp thất, Hạ di nương theo đến kinh thành, trong nhà nay chỉ còn hai vị Lưu, Đổng. Dựa theo thứ tự nâng di nương mà , Lưu di nương làm lớn nhưng Đổng di nương có công sinh tử, địa vị lại bất đồng, bởi vậy trong nhà cũng gọi đại di nương, nhị di nương đại loại, vẫn gọi theo họ hai người.

      vào phòng, hành lễ vấn an xong, Tần thị lập tức bưng trà đuổi người. Hai người cũng có ý tứ muốn lưu lại, cũng biết phu nhân thích chuyện với các bà, hết thảy đều là hư ứng hình thức mà thôi. Nhưng lần này hai người lui đến cửa Tần thị gọi Lưu di nương lại.

      ngày thường rảnh rổi dạy ngũ nha đầu học nữ hồng , tuổi tác nữ hài tử thể so với giờ, nên trầm ổn chút mới đúng. Nếu cảm thấy mình dạy được mang đến nơi này của ta, ta bảo người phòng châm tuyến dạy thay.”

      Giọng điệu Tần thị cũng hòa hoãn, trong phòng có mấy nha hoàn đứng hầu, gương mặt Lưu di nương đỏ lên, có xúc cảm còn mặt mũi nữa. Nhưng ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt Tần thị lãnh đạm, khóe miệng giật giật cuối cùng dám lên tiếng, cúi đầu đáp ứng. Bà xuất thân nô tỳ, chung quy có năng lực trước mặt chống lại chủ mẫu.

      Đổng di nương đứng bên nhìn, mặt lộ vẻ gì, đáy mắt lại rất đắc ý.

      Hai người vừa , Lam Như Cẩn từ trong phòng ra, cười : “Vẫn nên dạy dỗ tý, ta lần này quá phận quá rồi.”

      Đến giờ Nam Sơn cư thỉnh an, Lam Như Cẩn dìu Tần thị ra cửa, dọc theo đường sắc mặt Tần thị vẫn tốt lên, vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Sáng nay nghe nha hoàn trực đêm Tần thị gần như cả đêm đều trằn trọc xoay người, hề ngủ sâu, Lam Như Cẩn biết mẫu thân bị tức giận, nhưng cũng có biện pháp nào, chỉ có thể tận lực nhiều chuyện với bà để giải sầu.

      Tần thị có hứng thú chuyện phiếm, nhanh đến Nam Sơn cư mới giọng hỏi câu.

      “Con có biện pháp bố trí như vậy, vì sao nghĩ tới con đường khác. Tuy ác giả ác báo nhưng dù sao cũng là mặt mũi gia tộc, con……”

      Lời sau tiếp nhưng Lam Như Cẩn hiểu được.

      người tổn hại, cả phủ tổn hại, ngăn trở thế này, vướng vào thanh danh khuê tú đối với toàn bộ tiểu thư trong phủ cũng đều bị tổn hại.

      ảnh hưởng đến hôn , địa vị nhà chồng sau này, thậm chí loại ảnh hưởng này tiếp diễn càng lớn hơn. Lam gia cũng trở thành truyện cười, thanh danh dòng dõi thi hương cũng bị hủy hoại trong chốc lát.

      “Mẫu thân, hai vị tiểu thư Đồng gia đều biết đúng mực, tất đem việc này truyền ra đâu. Về phần người nhà chúng ta, uy nghiêm tổ mẫu vẫn ước thúc được.”

      Tần thị thờ dài: “ nương gia da mặt mỏng nghị luận này nọ, nhưng nha hoàn bà tử theo bọn họ sao có thể ước thúc được hoàn toàn, loại chuyện này rất dễ lan truyền ra ngoài.”

      “Mẫu thân cần gì phải lo lắng, chuyện bên ngoài ất có cơ hội thích hợp để giải thích, chỉ cần chúng ta thẹn với lòng sao phải sợ người ta nghị luận.”

      chuyện đến Nam Sơn cư, câu chuyện cũng theo đó ngừng lại. Vẻ lo lắng mặt Tần thị chưa tan, trong lòng Lam Như Cẩn có chút hoảng loạn.

      Nhiều ngày bố trí trù tính, chưa từng nghĩ tới phương diện này, hoặc theo bản năng để mình nghĩ tới. Nhưng Tần thị lời cảnh tỉnh , khiến thể đặt tay lên ngực tự hỏi.

      Đúng vậy, Tần thị đúng, hoàn toàn có thể đẩy tình theo chiều hướng khác, ăn miếng trả miếng tuy thống khoái, chung quy vẫn tổn hại đến bản thân. Vì sao, vì sao hề suy xét đến biện pháp khác…….

      khỏi cười khổ.

      Tuy rằng cố gắng thay đổi tính tình, xem ra ý nghĩ trong lòng vẫn biến đổi. rốt cuộc vẫn hề để ý cái gọi là danh dự khuê tú.

      Giống như kiếp trước, bị vu hãm như vậy, hổ thẹn trước mặt mọi người đến thế vẫn kiên cường sống tiếp, ngoại trừ bên ngoài tức giận ủy khuất, cũng xem thấp bản thân, càng bắt chước những kiên trinh liệt nữ lấy cái chết chứng minh trong sạch. Tính toán lần này, căn bản sợ bản thân bị liên lụy vào.

      Huống chi……

      Huống chi, trong lòng còn có kỳ vọng….. Kỳ vọng có thể giống như kiếp trước, bởi vì thanh danh tốt mà chậm trễ hôn , để cần gả ra ngoài sớm, đối mặt với nam nhân và nhà chồng xa lạ.

      Nhưng mà, những chuyện này thể ra, nếu lấy cách nghĩ này ra chỉ sợ làm mẫu thân tức chết.

      Giải bày được tâm trong lòng, tâm tình cũng đỡ hơn. Tần thị dắt tới cửa nhà chính Nam Sơn cư, sớm có nha hoàn vào thông tri, hai người đứng lát còn chưa thấy người mời vào, giống như ngày thường vào thông tri có thể tiến vào ngay. Mọi người đều biết vì sao, hai người Tần thị cũng gấp gáp.
      Chẳng qua vẫn có tiểu nha hoàn lanh lợi lặng lẽ ra giải thích: “Lão phu nhân đêm qua ngủ trễ, sáng nay dậy tinh thần tốt, làm phiền đại phu nhân và tam tiểu thư chờ thêm lát.”


      Ở cổng viện nghe được tiếng bà tử hành lễ vấn an, chuyển mắt nhìn qua thấy Trương thị dẫn người tới. Phần lớn thời điểm đến thỉnh an bà ta đều đến sớm hơn Tần thị, hôm nay cũng trễ nãi nhiều lắm.

      Lam Như Cẩn lên mấy bước, giống như ngày thường cung kính hành lễ, khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tràn đầy oán hận của Trương thị.

      “Đại tỷ sao rồi, thế nào thấy cùng với thẩm? Lam Như Cẩn cười hỏi.

      Trương thị muốn duy trì nụ cười ôn hòa trước sau như nhưng mày vừa giãn ra cuối cùng vẫn duy trì được, ngược lại mặt mày có vẻ dữ tợn vặn vẹo.

      nhọc tam nha đầu con lo lắng, nó rất khỏe.”
      Lam Như Cẩn cười cười lui lại bên cạnh Tần thị, địa vị Tần thị và Trương thị khác nhau, nhưng Trương thị gặp mặt chị dâu vẫn hành lễ.


      Chẳng lẽ nhận ra gì sao? Mình muốn chớ thi cho nhân(1), bản thân cảm thấy thoải mái lúc trước tội gì tính kế người khác.

      Có tiểu nha hoàn vén mành ra cửa tiếp đón: “Lão phu nhân dùng bữa xong, mời đại phu nhân, nhị phu nhân và tam tiểu thư vào.”

      Trương thị hừ lạnh tiếng, để ý Tần thị làm trưởng tẩu, bản thân vào cửa trước. Chờ Tần thị và Lam Như Cẩn vào phòng trong, Trương thị quỳ gối trước mặt Lam lão phu nhân dưới sập, lấy khăn tay bụm mặt bắt đầu nức nở.

      “………Chỉ xin ngài làm chủ, là ác độc mà! Hôm qua bên cạnh Tuyền nhi có người khác, nên bắt Tôn ma ma bên cạnh chị dâu tới hỏi, nghiêm hình tra tấn, nhất định có thể………”

      cái gì, ta .” Lam lão phu nhân ngồi ngay ngắn giữa sập, vẻ mặt như cũ.

      Lam Như Cẩn theo Tần thị hành lễ rồi an vị ghế, mắt xem mũi mũi nhìn tâm. Trong phòng cũng có người dư thừa, ngay cả Cát Tường Như Ý hầu hạ quen thuộc cũng ở đây. chỉ có má Tiền đứng bên.

      Trương thị tiếp tục gào khóc: “Lão phu nhân ngài thế nào , ngài là người hiểu nhất mà, việc này ràng có người……….”

      cái gì, ta .” Lam lão phu nhân lại lần nữa đánh gãy lời của Trương thị, giọng lúc này mang theo lãnh ý.

      Trương thị ngạc nhiên ngẩng đầu, Lam lão phu nhân ánh mắt lợi hại nhìn chòng chọc bà ta: “Hôm qua Tuyền nhi gặp chuyện gì, ta thế nào biết, nghe thử.”

      Trương thị bị nhìn chột dạ, khó khăn : “………Hôm qua, hôm qua ở Tứ Phương đình……….”

      Lam lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng: “Việc xảy ra ở Tứ Phương đình hôm qua, cần nghiêm khắc xử trí. Tặc nhân tìm cách cho bị câm rồi đưa tới quan phủ, gán cái tội danh đánh chết cho xong chuyện. muốn tới chuyện này à?”

      Xem ra đây là thái độ lão phu nhân, xuôi theo tình cảnh mà ứng biến, chỉ nha hoàn và tặc nhân vụng trộm. Đối ngoại tự có cách đối phó, hết thảy áp chế là chính. Lam Như Cẩn im lặng buông mắt xuống.

      Trương thi sững sờ quỳ ở đó, sắc mặt thay đổi mấy lần, lại nghiêng đầu oán hận trừng mắt nhìn Tần thị và Lam Như Cẩn, rốt cuộc cũng dám cái gì.

      Lam lão phu nhân nhắm mắt lại: “Các ngươi đều về hết .”

      Tần thị dẫn theo Lam Như Cẩn cung kính hành lễ cáo lui, Trương thị do dự , thoáng cọ cọ chút, Lam lão phu nhân cau mày: “Trở về.” Trương thị dám thêm nữa, đành phải hành lễ cáo từ.

      Ba người vừa rời khỏi, Lam lão phu nhân thế này mới mở mắt: “Má Tiền, dẫn theo con dâu bà tự mình tra, từ trong ra ngoài tra hết toàn bộ!”

      (1) Mình muốn, chớ thi cho nhân: Đại khái là bản thân thích điều đó cũng nên để người khác tăng thêm phiền não.
      HaYen thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 45 – Thưởng phạt phân minh

      ngày này, sau giữa trưa trời đổ mưa, vừa nhấc mắt có thể thấy ngoài màn cửa bằng lụa mỏng là bầu trời u ám. Mùa xuân năm nay hình như đặc biệt ngắn, tiết trời còn chưa bớt lạnh, nhìn lại tới cuối xuân.

      Hoa lê ngoài tường viện Lê Tuyết cư sớm rụng gần hết, mầm non cây mới đây còn màu xanh nhạt chỉ trong ngày biến thành xanh thẫm. Lam Như Cẩn thức dậy sau giấc ngủ trưa, ngồi sập(1) trước cửa sổ, cầm chung trà ngẩn người. Bích Đào vào trong, theo ánh mắt của nhìn nhìn ra ngoài, hứng thú khẽ : “Tiểu thư đây là tưởng niệm mấy đóa hoa lê , cũng khó trách tiểu thư nhớ đến, bọn nô tỳ đây cũng rất thích nó, lúc hoa nở giống như tuyết rất là xinh đẹp.”

      “Hương tuyết thành hải, tựa như mộng ảo, quả tinh tế lý thú khó có được.” Lam Như Cẩn dừng lát, tiếp đó cười khẽ tiếng: “Chẳng qua hoa nở rồi tàn, thu đến kết quả, thiên đạo thế, chỉ thích ngắm hoa lại muốn hoa rụng, cũng quá ngốc rồi.”

      Bích Đào ngẩn người, nghe được cái hiểu cái , biết tiếp thế nào mới tốt, Lam Như Cẩn thu tầm mắt về, đứng lên.

      “Bảo mọi người đến nhà chính, ta có chuyện muốn .”

      Bích Đào ứng hạ, trước khi tới cửa trở lại hỏi: “Hồng Quất……….”

      “Toàn bộ. Hồng Quất, Phẩm Hà, Hà Phương, chỉ cần ở trong viện đều phải đến.”

      Mọi ngươi nhanh chóng tập hợp, gần đây mới có thể nhanh nhẹn như thế, sau khi đuổi Phạm nhũ mẫu, từ xuống dưới ai dám chậm trễ lười biếng. Mỗi ngày làm việc đều cẩn trọng sợ bị bắt lội. Vừa nghe chủ tử triệu tập, đám người gấp rút tới trước cửa nhà chính.

      Bên ngoài mưa lất phất rơi xuống mặt đá, khí ẩm ướt làm cho mọi người cảm thấy co chút khó chịu. Phẩm Hà nhiều ngày xuất trước người, mình đứng đầu, cách cửa nhà chính rất xa, cũng có người muốn đứng gần nàng.

      Những cánh mai thu gom vào mùa đông được đốt trong lò hương đặt giữa nhà chính tỏa ra từng đợt hương khí như có như . Lam Như Cẩn đoan trang ngồi ngay ngắn ghế, Thanh Bình và Bích Đào cung kính đứng phía sau.

      “Mấy ngày trước trì hoãn nhiều việc, nên cuối tháng này vẫn chưa phát tiền tháng, hôm nay gọi các ngươi đến, nếu như có chuyện gì khác bắt đầu phát tiền vậy.”

      Lam Như Cẩn vừa xong, tất cả mọi người dưới hành lang nhất tề thở dài nhõm hơi. Mọi người vẫn còn nhớ tới chuyện bị răn dạy rồi phạt tiền lâu trước kia, lần này đến ít người nghĩ chắc có người hay ho rồi đây, bây giờ là phát tiền tháng, vì vậy sắc mặt mọi người dần dần được thả lỏng.


      “Lần trước ta , người nào làm việc chăm chỉ người đó nên thưởng, tốt đương nhiên bị phạt, cho nên lần này phát tiền có người lãnh nhiều, có người lãnh ít, nếu phục ra.”

      Đám người xôn xao to , nhưng chỉ xì xào vài câu rồi im bặt, bởi vì Bích Đào bắt đầu gọi tên. Trong tay nàng mở ra tờ giấy, giấy vẽ nhiều ký hiệu, là nàng dựa theo phân phó của Lam Như Cẩn ghi lại người được lãnh tiền tháng, do biết chữ nên mới mượn ký hiệu thay thế, ngoài nàng ra ai xem được.

      Từng cái tên được gọi lên, người được gọi tới vào nhà lại chỗ Thanh Bình nhận tiền, sau đó rời khỏi. Tức lúc đọc tới giờ đều là những người được tiền tháng tăng giảm, đến tận mười mấy người sau đó, đọc đến tên Hồng Quất lên.

      “Hồng Quất, tiền tháng xâu, tháng này giảm còn nửa xâu.”

      Tất cả mọi người nhất tề quay đầu qua nhìn nàng ta. Sắc mặt Hồng Quất tái nhợt, cắn cắn môi.

      “Hồng Quất tỷ tỷ, thế nào còn vào lãnh tiền, ngại thiếu phải hay ?” thấy Hồng Quất vào nhà, Bích Đào liền đề cao giọng hỏi. Hai người nàng từ trước tới nay hòa hợp, bây giờ Hồng Quất rơi đài, Bích Đào đắc thế đương nhiên nhân cơ hội đá thêm cước.

      Hồng Quất tức giận, lại dám ở bên ngoài nổi giận, chỉ phải oán hận bước vào trong nhà.

      Lam Như Cẩn đoan trang, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng gì, chỉ yên lặng nhìn nàng ta. Bích Đào quan sát nét mặt Lam Như Như Cẩn, mở miệng cười : “Hồng Quất tỷ tỷ nhiều ngày gặp tiểu thư, thế nào vào nhà lại biết hành lễ rồi? Tiểu thư cho tỷ suy nghĩ, tỷ suy nghĩ được kết quả gì chưa?”

      Bộ ngực Hồng Quất phập phồng, ngẩng đầu liếc nhanh quét qua Bích Đào cái, tức giận càng lớn. Thể nhưng khi ngoảnh lại đối diện với ánh mắt gợn sóng của Lam Như Cẩn, cơ thể nàng chấn động, tức khắc cứng ngắc.

      “Tiểu…… Tiểu thư……..” Rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần được vài chữ, đầu gối khỏi mềm nhũn quỳ xuống, dám đối diện với Lam Như Cẩn nữa, cúi xuống dập đầu.

      Bộ dạng trầm mặt làm người ta như bị siết chặt đến nghẹt thở, Hồng Quất chỉ cảm thấy ngột ngạt khó chịu, như ngộp nước mà chết. Giọng Lam Như Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như khúc gỗ giải cứu nàng, cho dù lời kia càng làm cho nàng sợ hãi.

      “Nghe cha mẹ ngươi chạy ngược chạy xuôi khẩn cầu, còn nhờ cậy người đến trước mặt tổ mẫu ta, thời gian cũng lâu như vậy rồi, có kết quả gì ?”

      có…… phải phải, cha mẹ nô tỳ có làm chuyện có lỗi với tiểu thư………..”

      “Có hay tự ta biết , tin tưởng ngươi còn ràng hơn ta. Đáng tiếc ta trước kia tích góp tiền tháng chẳng nhiều lắm, nhưng đều đưa cho Phạm nhũ mẫu, bằng có thể chia cho ngươi ít.”

      “Tiểu thư! Tiểu thư khai ân! Ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ , nô tỳ về sau nhất định hầu hạ tốt tiểu thư, càng dám chọc tiểu thư tức giận nữa, chỉ cầu tiểu thư cho nô tỳ cơ hội lấy công chuộc tội……….”

      Hồng Quất liều mạng dập đầu, rốt cục vứt bỏ tia sĩ diện sau cùng của bản thân là đại nha hoàn.

      Lam Như Cẩn thản nhiên nhìn, cho đến cái trán bị nàng ta dập đến đỏ bừng, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc gần như sắp ngất xỉu, thế này mới khẽ nhíu mày: “Làm ta nhức đầu. Lãnh tiền rồi xuống , sau này trong viện vẩy nước quét nhà.”

      “Tạ tiểu thư khai ân!”

      Từ đại nha hoàn trở thành nha hoàn vẩy nước quét nhà, Hồng Quất lập tức đáp ứng dám chần chờ, cung kính lui xuống.

      Bích Đào lại tiếp tục gọi tên: “Hàn Phương, tiền tháng bốn trăm, tháng này thêm ba trăm, tổng cộng bảy trăm.”

      Vẻ mặt tiểu nha hoàn Hàn Phương kinh ngạc vào nhận tiền, Lam Như Cẩn cười : “Ngươi làm việc chăm chỉ, nên thưởng.”

      Hàn Phương cảm tạ khen thưởng, mặt hình như có vẻ xấu hổ, khom người hành lễ ra cửa.

      Bên này lại gọi vài cái tên hoặc thưởng hoặc phạt, từng người được phát tiền. bà tử bị phạt hai trăm văn tiền, đứng tại chỗ chịu .

      “Tiểu thư ơi, lão nô luôn chăm chỉ làm việc, chưa làm sai chuyện gì mà, tiểu thư thấy hai trăm này đáng gì cả nhưng đối với bọn lão nô là cả mạng sống, xin tiểu thư khai ân.”

      Lam Như Cẩn nhíu mày, Bích Cẩn lên quát: “Tiểu thư là ai, há lại tham món tiền ấy của bà hả! Mấy ngày trước bà trực đêm rồi chạy nơi nào uống rượu, cổng viện cũng cài then, sai tiểu nha hoàn , giờ ngươi còn dám tranh luận, việc này có hay ?”

      Vẻ mặt bà tử hổ thẹn, cúi đầu hành lễ cái rồi vội vàng lui xuống, trước khi còn quên trừng mắt nhìn Bích Đào.

      Thúy Nhi sau cùng được thưởng trăm đồng, khen thưởng công nàng trước đây phụ Thanh Bình sắc thuốc. Đợi đến lúc phát xong hết thảy, kêu mọi người tản , Lam Như Cẩn để mình Phẩm Hà lại.

      Dẫn Phẩm Hà vào trong nhà, Lam Như Cẩn trực tiếp mở miệng: “Tiền tháng của ngươi như là ghi vào sổ bên Đông phủ? Chỗ này của ta phát, hơn nữa cũng cần ngươi làm gì, hồi ngươi thu dọn đồ đạc trở về , dù sao ngây ngốc ở chỗ này của ta cũng có gì làm.”

      “Tam tiểu thư! Nô tỳ cái gì cũng có thể làm, việc nặng như vẩy nước quét nhà cũng bằng lòng, chỉ xin tam tiểu thư đừng đuổi nô tỳ .” Phẩm Hà lập tức quỳ mặt đất dập đầu.

      Đập xuống vài cái, trâm cài nhắn rơi xuống, đầu tóc đen tán loạn. Ngẩng đầu lên nước mắt lả chả rơi, kích động đáng thương.

      Lam Như Cẩn ngậm cười: “Ngươi nghĩ muốn ở lại, cùng với ta có quan hệ gì? Muốn ta đáp ứng, dù sao cũng phải gì đó khiến ta vừa lòng chứ, có phải hay ?”

      (1) Sập: Dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trà tiếp khách hoặc để nằm ngủ
      HaYen thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 46 – Quy phục thị tỳ

      Phẩm Hà liều mạng dập đầu: “Chỉ cần tam tiểu thư giữ nô tỳ lại, việc nào nô tỳ cũng chịu làm, mặc kệ có bao nhiêu vất vả tuyệt kêu ca câu!”

      Lam Như Cẩn nhìn nàng cầu xin, nụ cười mặt dần biến mất, vẻ mặt nghiêm túc.

      “Ngươi, trung thành.”

      Động tác Phẩm Hả cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

      “Vì sao ngươi ở đây, nếu ngươi , bây giờ lập tức ra, nếu rời năm mười ra ta nghe. Ta kiên nhẫn dây dưa với ngươi, thời gian nửa khắc, con đường nào tự ngươi chọn!”

      Lam Như Cẩn phất tay áo tới sập ngồi, nhặt quyển tiên triều du ký lên lật xem, để ý nữa.

      Phẩm Hà quỳ gối ở đó, sắc mặt thay đổi mấy lần, khi nhìu mày khổ tư, khi cắn răng quyết tuyệt, khi do dự dày vò.

      Hương mai như có như lan tỏa trong phòng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bọn nha hoàn giọng thầm, càng tăng thêm tĩnh lặng trong phòng. Tim Phẩm Hà đập càng lúc càng nhanh, lỗ tai cũng thanh tịnh, dường như có thể nghe được tiếng vang từ đồng hồ nước(1) gian ngoài.

      Lam Như Cẩn xoay sách trong tay, tiếng vừa vang lên, thân hình Phẩm Hà run lên.

      “Tam tiểu thư! Nô tỳ !” Phẩm Hà đè thấp cổ họng khóc hô, đầu gối vội vã lết tới dưới chân Lam Như Cẩn: “Chỉ cần tiểu thư đừng đuổi nô tỳ trở về, cái gì nô tỳ cũng hết!”

      “Được.” mặt Lam Như Cẩn dẫn theo ý cười, khép sách lại để qua bên, tựa vào gối lót đằng sau: “Có điều ngươi ta nghe trước, cớ gì sống chết chịu trở về?”

      Khuôn mặt Phẩm Hà tái nhợt trở nên đỏ bừng, ngay cả phần cổ trắng ngần lộ ra ngoài áo cũng nhiễm tầng hồng sắc, đầu cúi càng thấp, giọng như muỗi kêu.

      “……. Nô tỳ…….. Đại thiếu gia muốn nô tỳ hầu hạ………”

      Lam Như Cẩn giật mình, đại đường huynh Lam Lang bên Đông phủ lúc nào cũng quần áo lụa là, là người phóng đãng vô lý, ở trong phủ người nào mà biết, lại ngờ ngay cả nha hoàn của muội muội ruột mình cũng muốn chạm. Chẳng qua với nhiều nha hoàn mà có thể được thu lưu cũng là tiền đồ tồi, Phẩm Hà này ngược lại giống người thường.

      “Cho nên, ngươi tình nguyện ở chỗ này làm gian tế cũng chịu trở về hầu hạ đại ca.

      “Phải……. phải! Nô tỳ phải gian tế! Tuy đại tiểu thư phân phó nô tỳ mật báo nhưng nô tỳ rất ít truyền tin tức!”

      ………………..

      ngày này, trời đặc biết tối sớm, đuổi Phẩm Hà ra, lúc ngẩng đầu lên, bên ngoài còn ánh sáng. Mưa lớn dần, thanh rào rào ở trong phòng vẫn có thể nghe được. Thanh Bình thắp đèn vào, sử dụng chụp đèn màu trắng đặt lên bàn.

      “Tiểu thư, Tôn ma ma đến đây.”

      “Lúc này?” Mưa vẫn chưa ngưng, có chuyện gì mà phải đội mưa đến đây.

      Thanh Bình giọng : “Đến lâu, nghe Phẩm Hà bên trong nên cho nô tỳ thông tri, là chờ tiểu thư xử lý xong chuyện quan trọng bàn.”

      “Có cái gì mà quan trọng, mau mời vào đây.”

      Thanh Bình ra ngoài báo cho biết, Tôn ma ma vào, Thanh Bình rót hai ly trà nóng đặt xuống, trước chuẩn bị cơm chiều rồi lui xuống.

      “Nha đầu này thực cẩn thận.” Tôn ma ma nhìn bóng nàng cười .

      Lam Như Cẩn lắc đầu: “Quá mức cẩn thận, khỏi có chút cứng nhắc, cơ trí nhiều.”

      Tôn ma ma lên hành lễ: “ sợ cứng nhắc, hạ nhân hầu hạ bên cạnh nên phúc hậu vẫn hơn.”

      Lam Như Cẩn mời bà ngồi vào ghế đẩu, lại mời uống trà, xong xuôi mới hỏi: “Sao ma ma lại đến giờ này, cẩn thận nhiễm lạnh.”

      “Đừng lo, tiểu thư yên tâm, lão nô có mang guốc gỗ với che ô, trở về lại uống chén canh gừng nóng nhất định có việc gì.” Tôn ma ma cười bưng trà, thêm vài câu nhàn thoại, ân cần hỏi thăm Lam Như Cẩn hôm nay ăn ngủ, tình trạng thân thể thế nào linh tinh, hỏi thăm cả buổi mới do dự mở miệng :

      “Tiểu thư chớ tức giận, lần này lão nô tới là có chuyện muốn với tiểu thư…….”

      “Ma ma muốn tới chuyện Tứ Phương đình kia? Cứ việc , ta sao phải tức giận.”

      Tôn ma ma thấy Lam Như Cẩn tức giận, dứt khoát quanh co nữa, trực tiếp hỏi: “Đêm qua lão nô thể ngủ, cả đêm đều tính toán tới chuyện này, tuy tiểu thư khéo léo che dấu, nhưng trong thiên hạ có bức tường nào lọt gió, giấy gói được lửa, trung gian lại dính dáng tới mấy người Đổng bà tử quá thân cận…… Tiểu thư, hôm nay má Tiền cố ý tìm vài nha hoàn bà tử qua, bà ấy là lão nhân trong phủ, tuy làm việc nhiều năm nhưng chỉ sợ…….

      Lam Như Cẩn cười nhấp ngụm trà: “Ma ma lo lắng có lý, có điều đám người Đổng bà tử đáng lo, lúc ấy chẳng qua an bài bọn họ canh giữ, trước đó cũng chưa cái gì với họ, Lam Như Tuyền nếu có chuyện gì, bọn họ liền rời , cho dù sau khi việc xảy ra để lộ việc ta phân phó cũng gây trở ngại, hư hư ảo ảo ai có thể lấy ra cái gì. Chờ sau khi mọi chuyện phát sinh bọn họ thực ra tay với Lam Như Tuyền, cũng ngồi con thuyền với chúng ta, chẳng lẽ tự mình đẩy bản thân rớt xuống sao?”

      Tôn ma ma phát Lam Như Cẩn gọi thẳng tính danh của Lam Như Tuyền mà hề gọi đại tỷ.

      “Nhưng bọn họ lúc ấy nếu ra tay………”

      “Trong lòng ta có cân đo, nếu bọn họ làm ta tự mình làm.” Lam Như Cẩn tươi cười như cũ.

      “Vậy cũng quá nguy hiểm rồi, từ mà biệt, cho dù cuối cùng bọn họ ra ngoài bằng cửa sau, ngộ nhỡ có người nhớ tới đuổi theo hoặc lúc ấy có người qua……”

      “Mặc dù bốn phía đình đều là cửa, nhưng chỉ mở tất cả vào mua hạ, giờ cũng chỉ có cửa trước mở. Tình hình lúc đó lại loạn, ai chú ý tới cửa hông hay cửa sau? Vả lại dọc đường cửa sau cùng có người canh chừng, có người qua. Nhưng ra bên kia có an bài Trịnh thuận gia ở phụ cận nhìn chằm chằm, chẳng qua ở trước mặt, mấy người Đổng bà tử quanh quẩn, tóm lại vạn vô nhất thất(2).”

      “…….Vẫn quá nguy hiểm.” Tôn ma ma nghĩ tới chuyện khác: “Gã sai vặt kia năng bậy bạ trước mặt mọi người vu cáo hãm hại, nếu phải do gã hồ đồ biết tiểu thư là ai, tại chúng ta có lẽ bị dính dấp vào, huống chi……….. Còn có phong thư kia, lão nô vẫn nghĩ thông suốt cho nên càng lo lắng thêm.”

      Lam Như cẩn cười cười: “Ma ma là thấy phong thư kỳ quái ? có gã sai vặt ra vu khống, lại tìm ngoại nam khác đến chẳng phải tự mâu thuẫn? Chẳng qua ta nghĩ, nếu tình phát sinh, phong thư kia rơi ra từ người gã.”

      cần , Tôn ma ma lập tức hiểu ra. Tình hình loạn như vậy, muốn để người nhặt được nó dưới chân Lam Như Cẩn quá dễ dàng, đến lúc đó Lam Như Cẩn vừa bị bắt gian, trong người lại rơi ra mật thư khác, quả thực tội chồng tội thể được gì, chết vạn lần đủ.

      Sắc mặt Tôn ma ma xanh mét, càng nghĩ càng sợ.

      Lam Như Cẩn trấn an, rót cho bà chén trà: “Ma ma đừng để chuyện này trong lòng, tự ta có thể xử lý tốt, huống chi còn có người ngoài dự liệu cam nguyện chịu tiếng xấu thay người khác. Việc bây giờ bà nên quan tâm tới chính là làm thế nào giúp đỡ mẫu thân, giúp bà ấy thuận lợi thu lại quyền quản gia mới đúng.”

      Tôn ma ma bỗng bừng tỉnh, ngay cả lời cái gì mà chịu tiếng xấu thay người khác đều để ý, chỉ hối hận : “Quả già rồi, thế nhưng nghĩ tới cái này, vẫn nhờ tiểu thư nhắc nhở phải! Việc này là cơ hội tốt, vừa vặn để phu nhân thu quyền quản gia về, cho bà ta đắc ý nhiều năm như vậy rồi cũng nên chấm dứt thôi. dối gạt tiểu thư, cho dù có chuyện này, phu nhân bởi vì chuyện tiểu thư bệnh nặng mới có suy nghĩ thu quyền.”

      phải ma ma già mà vì quá quan tâm hoàn cảnh của ta mới lo lắng rối loạn như vậy. Sức khỏe mẫu thân tốt thể quá mức hao tổn tinh thần, hết thảy làm phiền ma ma, Lam Như Cẩn tại đậy cảm tạ trước.”

      Lam Như Cẩn trịnh trọng đứng dậy vén áo thi lễ, Tôn ma ma hoảng hốt vội vã nâng dậy: “Tiểu thư làm gì vậy, đây là bổn phận lão nô, làm vậy chẳng phải muốn giết lão nô!”

      Lam Như Cẩn lắc đầu: “Ma ma làm rất tốt. Nay bên cạnh ta và mẫu thân có thể chọn người thực dụng nhưng người có thể tin chỉ co ma ma thôi. Mẫu thân ta tính tình có khi rất thẳng thắng, ta thể cứ thời thời khắc khắc ở bên bà ấy, xin ma ma giúp nhắc nhở nhiều hơn.”

      Lời nói thành khẩn, đôi mắt Tôn ma ma khỏi đỏ lên, liên tiếp thở dài mấy hơi.

      “Tiểu thư rốt cục đã trưởng thành………… Tính tình của phu nhân…… Nếu như nhu hòa chút, cũng lạnh nhạt với Hầu gia nhiều năm như vậy, công để kẻ khác lợi dụng sơ hở……”

      Lam Như Cẩn thở dài. Nói tiếp, bên phụ thân có vài di nương, Đổng di nương cần nói tới, cả ngày dè dặt khúm núm, ngay đến hạ nhân cũng khinh thường, Lưu di nương xuất thân nha hoàn, hiểu cách chăm sóc người, lời nói nhu thuận, tuy Hạ di nương thoạt nhìn tự nhiên hào phóng nhưng chưa bao giờ chống đối, mà vài đứa nha hoàn danh phận lúc nào cũng ra vẻ lấy lòng sợ làm lỗi.

      So sánh, chỉ có tính cách mẫu thân Tần thị quá mức mạnh mẽ, hỉ giận tùy tâm, khinh thường việc xu nịnh a dua.

      Nhưng đối với nam nhân mà nói, đã có nữ nhân ôn nhu mềm mại săn sóc nịnh nọt, cần gì chịu nhân nhượng với người cứng nhắc lại hay phát giận nữa chứ. Bởi vậy nhiều năm qua, thời gian Tần thị và phu quân ở bên nhau còn bằng di nương.

      Tôn ma ma nói xong nước mắt rời, vội vàng dùng khăn lau, tự mình trách cứ bản thân: “Xem lão nô này, thế nhưng lại nói chuyện này với tiểu thư, làm tiểu thư xấu hổ rồi, sự là già hồ đồ mà!”

      Lam Như Cẩn khỏi an ủi bà, hai người nói thì nghe Bích Đào ở ngoài phòng cao giọng bẩm báo.

      “Tiểu thư, lão phu nhân mời tiểu thư qua bên kia chuyện.”

      Tôn ma ma rùng mình: “Lúc này? Trời còn mưa…… Chẳng lẽ má Tiền đã tra được cái gì!”
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :