1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 37: Cạm bẫy bẩn thỉu

      sập sau bình phong, thế mà lại phóng ra gã sai vặt ăn bận chỉnh tề, hoảng hốt chạy bừa ra ngoài, để trần phần cánh tay xuất trước mắt chúng tiểu thư….. Tiếng hét ầm ĩ cùng thanh quát lớn nhất thời vang lên.

      Hai kiếp làm người, cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng kia vẫn như cũ khắc sâu trong trí nhớ, dù có tìm cách quên bây giờ đứng bên núi giả dưới Tứ Phương đình, cảnh tượng u ám kia như thủy triều gào thét, mãnh liệt tuôn trào, mồn .

      Mà trưởng tỷ Lam Như Tuyền trước mắt, vẫn dịu dàng cười như vậy, gợn sóng sợ hãi.

      Hận……….

      Thế nào hận!

      Kiếp trước luôn nghĩ đó là ngoài ý muốn, dù xấu hổ giận dữ nhưng chỉ đặt oán hận lên người gã sai vặt lỗ mãng kia, ngay cả lai lịch cũng tra, trực tiếp gọi người kéo ra ngoài loạn côn đánh. Cách ngày sau gã sai vặt kia chết , đầu đuôi tình hoàn toàn có thẩm tra lại, chỉ còn lại thân ô danh cùng làm bạn.

      Giờ đây biết được Phạm thị và Hồng Quất phản bội, biết sắp đạt của mẹ con Lam Như Tuyền……

      Hận thể xé nát gương mặt tươi cười ấm áp bày ra kia của Lam Như Tuyền xem coi trong lớp da xinh đẹp ấy dấu lòng dạ hiểm độc như thế nào.

      Đầu óc , Lam Như Tuyền trả lời, dịu dàng hỏi tiếng: “Tam muội, tỷ đỡ muội đến đình nghỉ lát nha?”

      Lam Như Cẩn nhìn nàng ta sâu, ngẩng đầu nhìn đình lầu đoan trang tinh xảo kia, mái ngói màu xanh song cửa sơn đỏ, cánh cửa nửa mở tựa như miệng thú dữ, nếu phòng bị mà vào đó chính là vạn kiếp bất phục.

      “Đại tỷ, muội mệt chết mất, leo núi nổi.” Lam Như Cẩn cười yếu đuối.

      Lam Như Tuyền nôn nóng, mặt đổi sắc nhàng khuyên nhủ: “Núi giả có bậc thềm, cũng quá cao, chậm từng bước là được rồi. Đừng cứ ngồi ở chỗ này, coi chừng gió lạnh. Nào, tỷ đỡ muội.” xong vươn tay đỡ.

      Lam Như Cẩn khép hờ đôi mắt, dán mắt vào nàng ta cười : “Muội quay về ngủ lát, tỉnh giấc xong cũng vừa lúc bồi các vị phu nhân dùng bữa trưa để tránh thất lễ.”

      Lam Như Tuyền hình như nhìn thấy mình bị đùa bỡn như trò mèo vờn chuột, nhìn kỹ vào lại thấy gì, khỏi cảm thấy nghi hoặc, mặt cố gắng tỏ vẻ, suy nghĩ chút : “Vậy muội trở về …..”

      Lam Như Cẩn kinh ngạc, cân nhắc nàng ta vì sao chịu bỏ qua sắp đạt mà thả người rời nàng ta tiếp: “Chẳng qua để muội trở về tỷ thấy an tâm, muội ngồi đây lát chờ tỷ xem bọn họ thu dọn xong tự mình đưa muội về.” xong quay lại chỉ huy nha hoàn bà tử thu dọn nhanh chén đĩa, lại tự tay bê chung trà nóng đến: “Tam muội, uống trà chờ tỷ.”

      Lam Như Cẩn giật mình.

      Trăm sông đổ về biển, trải qua đoạn nhạc đệm Đồng Thu Thủy, ra tiết mục hắt trà lên váy vẫn tiếp tục trình diễn như lẽ thường.

      Nếu bản thân tiếp nước trà, vậy nàng ta chắc chắn “sẩy tay” cái làm vẩy nước trà ra. Chỉ là, bên cạnh có Hồng Quất và Phạm thị, nàng ta tìm ai lấy đồ đây, cho ai cùng đến đình đây?

      Chẳng lẽ nha hoàn của mình có người của nàng ta?

      Giờ này theo bên cạnh là Tôn ma ma, Bích Đào, Thanh Bình và mấy tiểu nha hoàn. Tôn ma ma cần phải , Bích Đào trải qua dò xét gần đây, đại khái vứt bỏ được hiềm nghi, Thanh Bình cũng ổn, chẳng lẽ là mấy tiểu nha hoàn kia?

      Xem ra phải hy sinh bộ xiêm y này thôi, vậy mới có thể tìm ra kẻ phản bội phía sau.

      Lam Như Cẩn nghĩ xong, chậm rãi đón chén tinh xảo màu đỏ điểm mai vàng kia.

      Lúc hơi thở tiếp xúc quá lâu dài. Tựa như giữa đêm khuya nghe tiếng trống canh, tất biết trời sắp sáng, nhưng mà khoảng cách giữa đêm và ngày lúc đó cách xa như thế, chờ đợi đến tậm cũng lạnh dần.

      Kỳ , trong lòng vẫn có mong đợi.

      Mong cái gì cũng xảy ra, mong người trưởng tỷ tươi cười trước mặt này chỉ muốn rót trà cho , có toan tính khác. Thà rằng toan tính trước là sai, thà rằng suy tính lầm, thà rằng việc hao tâm tổn trí an bài đám người Đổng bà tử tất cả là dư thừa.

      Ai hi vọng gia đình hòa thuận chứ? Nhất là khi trải qua cuộc sống gian trá trong cung cấm cốt nhục thân tình đối đãi chân thành càng trân quý hơn. Chỉ là, Lam Như Tuyền…… như mong đợi của sao?

      Bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, vẻ mặt Lam Như Cẩn thong dong tự nhiên, ánh mắt phát sáng, sâu trong con ngươi lại đấu tranh cùng mong đợi.

      Nhưng mà, tay vừa mới chạm vào chung trà, Lam Như Tuyền bỗng nhiên biến sắc phát ra tiếng hét kinh hãi.

      chung trà đầy nước, tiếng động bị hắt xuống.

      Như nước mưa chảy thẳng xuống, vẩy vào người Lam Như Cẩn ngồi. Ướt mảng lớn áo ngoài, ướt luôn vạt váy trắng thêu sen, thấm ướt thắt lưng, cả người lấm tấm vết trà.

      “Trời ơi!”

      “Đại tiểu thư có phỏng tay ?”

      “Tam tiểu thư cẩn thận!”

      Nha hoàn bà tử hỗn loạn kêu lên, ngồi xổm xuống nhặt chén lên, lấy khăn tay ra lau vết nước người Lam Như Cẩn, mặt mày lo lắng luôn miệng an ủi……..

      Lam Như Cẩn ngồi chỗ vẫn nhúc nhích, tùy ý để nha hoàn lau chùi người , ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào chung trà đỏ thẫm rơi xuống giữa đám cỏ xanh. bị vỡ, chói mắt xinh xắn như cũ, được người nhặt lên vẫn còn bộ dạng hoàn mỹ.

      Thế như trong lòng dường như lại có cái gì bị vỡ nát.

      Vốn tràn đầy oán hận, chính là thờ ơ xem bọn họ ruồi nhặng tính kế, mang theo tâm tình xem cuộc vui nhìn bố cục được giải. Ngay lúc này đây, trơ mắt nhìn người ta giăng lưới, biết tiết mục đối đầu gay gắt bắt đầu.

      Nước trà nóng hổi thấm ướt xiêm y, nước nóng thấm da, nhưng gió thổi đến vẫn rất lạnh. Lam Như Cẩn bất ngờ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Lam Như Tuyền lo lắng hổ thẹn, nhàng cười: “Đại tỷ, đồ của ta ướt rồi phải đổi thôi.”

      Ngươi muốn tới bước này, vậy ta thay ngươi ra.

      Đáy mắt Lam Như Tuyền lên kinh ngạc, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, kéo tay Lam Như Cẩn luôn miệng xin lỗi: “Tam muội, đều do tỷ tốt, nhất thời sẩy tay……. Đúng đúng đúng, mau thay xiêm y mới trước, người vừa hết bệnh đừng để bị lạnh, tỷ gánh nỗi trách nhiệm đâu!”

      Lam Như Cẩn bị nàng ta nắm tay cảm thấy chán ghét, dùng sức rút về, cúi đầu cầm khăn lau vết nước, chỉ chờ nàng ta kế tiếp phân phó ai. ngờ lại nghe nàng ta : “Tam muội, tỷ với muội đến trong đình tránh gió nha, nơi đó cũng vừa có thể thay đồ.”

      ———–Hóa ra muốn tự thân làm việc.

      “Được.” Lam Như Cẩn biết lắng nghe, dứt khoát thay nàng ta nhắc tới cái an bài khác luôn: “Ai trở về lấy đồ nhanh đây, phục sức đều do Thanh Bình quản lý nhưng nàng đường chậm chạp…..”

      Lam Như Cẩn lập tức tiếp đầu đề câu chuyên: “Để Phẩm Lộ , ta đường luôn rất nhanh nhẹn, trở về cho nha hoàn trong viện tùy tiện lấy bộ đến là được rồi, cần câu nệ hình thức làm chi, trước thay đổi thân ẩm ướt này rồi sau.”

      ra là thế, ra những người theo bên mình cũng có kẻ phản bội, trưởng tỷ ôn nhu vốn muốn đánh chủ ý này——Phẩm Lộ lấy xiêm y, đường gặp chuyện bị trì hoãn, thời gian đương nhiên bị kéo dài ra.

      “Như vậy, đa tạ tỷ tỷ.”

      Lam Như Cẩn đứng dậy, nhìn cây cối xanh um thấp thoáng đỉnh Tứ Phương đình sơn đỏ, thở dài hơi. Đại tỷ. ngươi cũng biết mượn cớ theo ta thay xiêm y, đường này ta làm sao còn do dự.

      Ta do dự, ngươi lại từng bước bức bách. Tới lúc này hổ lang bộc lộ nanh vuốt, phải do lòng người mềm. Tên dây, thể bắn.

      Phẩm Lộ nhận lệnh , Lam Như Tuyền ngăn cản nha hoàn Lam Như Cẩn: “Các ngươi cũng đừng động, do ta làm ướt áo muội muội nên để ta lấy công chuộc tội. Tam muội, tỷ với muội tới đình thay đồ được ?”

      Lam Như Cẩn câu môi: “Được.
      HaYen thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 38 – Đối chọi gay gắt


      Trong bụng Tôn ma ma biết có dị thường, yên tâm: “Lão nô cũng theo, sao có thể để đại tiểu thư làm chuyện của nha hoàn được.”


      Lam Như Tuyền muốn cản, suy nghĩ chút lại lên tiếng, xem như ngầm đồng ý. Lam Như Cẩn nhìn thấy ngạc nhiên nhưng mà nghĩ lại nhận ra thâm ý bên trong, khỏi nghĩ thầm độc ác.



      Tôn ma ma lần này chỉ cần để bà qua bình phong vào gian trong, có thể gán cho bà cái tội danh canh gác thông gian, huống chi bà là nha hoàn hồi môn của Tần thị, bởi vậy liền dính líu tới Tần thị, tối thiểu bị tội danh quản con nghiêm, túng nô làm hại……


      Chiêu này quả hiểm độc, nhất tiễn song điêu.


      Đáy mắt Lam Như Cẩn nhễm lạnh, mặc kệ ngươi sở cầu ra sao, lần này e rằng cũng được như nguyện!


      Tùy ý nàng ta giả vờ giúp đỡ mình đến dưới chân núi giả, Lam Như Cẩn nhấc váy bước lên bậc thềm, dọc theo bậc thềm uốn lượn lên đỉnh núi. Tôn ma ma theo sau hai người chỉ cảm thấy bất an yên, thầm cầu nguyện đừng phát sinh chuyện gì mới tốt.


      Cây cối núi tươi tốt xanh um, đan xen quấn nhau, tạo thành bức tường thiên nhiên che chắn hai bên trải dài từ xuống dưới. Từ dưới chân núi nhìn thấy phía , phía cũng thấy dưới chân núi.


      Gió thổi qua, hoa rơi đầy trời. Mặt trời tỏa ra ánh nắng ấm áp, đáng tiếc vẫn sưởi tới cái lạnh trong lòng người.


      “Tam muội cẩn thận, bậc thềm có chút dốc.” Bật thềm hẹp, hai người thể song song, Lam Như Tuyền dẫn đường trước, giọng dặn dò muội muội cẩn thận.


      Lam Như Cẩn nửa giỡn : “Muội cẩn thận nha, hôm nay người cẩn thận hình như là tỷ tỷ phải. Muội nghĩ, vừa rồi nếu muội ra hoa viên tỷ tỷ hắt nước trà lên người ai đây?” Vô luận Lam Như Kỳ hay Lam Như Lâm đều là tiểu thư Tây phủ, ước chừng đem ai thay thế đều có thể, chung chút quan hệ với Đông phủ.


      Lam Như Tuyền nghe vậy biến sắc, khỏi dừng bước, quay đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt Lam Như Cẩn, trong giọng nhiều hơn phần cẩn trọng: “Tam muội biết giỡn, giống như là tỷ đây cố ý hắt nước trà lên muội bằng. Muội……. Chẳng lẽ giận tỷ ư?”


      “Đại tỷ nghĩ nhiều rồi, muội chỉ đùa thôi.” Vẻ mặt Lam Như Cẩn như thường, nhìn bậc thềm thoải mái : “Bụng dạ tỷ tỷ hẹp hồi như đường ở trước ấy.” Lam Như Tuyền ngại ngùng cười, nhấc váy xoay người tiếp tục lên trước.


      Trong lúc chuyện, đến trước cửa đình.


      Hai cánh cửa sơn đỏ khắc hoa cao hơn người khép kín nửa, ánh mặt trời vì vậy mà chiếu vào bên trong, tảng đá bằng phẳng bóng loáng phản xạ vầng sáng nhạt. đám bụi vờn bay trong vầng sáng ấy, yên tĩnh tiếng động.


      “Tam muội, xiêm y ướt rất lạnh, theo tỷ vào trong thay thôi. Xin Tôn ma ma chờ ở đây, trong phòng có ta, cần bà hầu hạ.” Lam Như Tuyển đẩy cánh cửa còn lại, tay áo vung lên khiến đám bụi bay tán loạn.


      “Như vậy sao được…….” Tôn ma ma vội cười phản bác.


      Ánh mắt Lam Như Cẩn đảo chúng quanh, thấy chung quanh đều là cây cối cao hơn nửa đầu người, trùng điệp ngăn trở tầm mắt dưới chân núi, bèn ngăn cản Tôn ma ma: “Ma ma ở đây chờ , hoặc là xuống núi trước, đại tỷ chiếu cố tốt cho ta.” Xoay lại nhìn gương mặt dịu dàng của Lam Như Tuyền: “Tỷ tỷ mời.”


      Lam Như Tuyền tươi cười vui sướng như đạt được đại công, bước qua cánh cửa sơn đỏ, quay đầu cười trông.


      Lam Như Cẩn cũng cười, nhấc làn váy thêu hoa sen bị ướt lên, bước, hai bước tiến vào trong đình.


      Ầm!


      Cửa đình đột nhiên bị đóng chặt bên trong.


      Sau cửa từ đâu nhảy ra hai bà tử bịt mặt, dáng người cao lớn, tên tiến lên đá cước vào Lam Như Tuyền, tên còn lại cấm lấy cái bình cố sức đập phía sau nàng ta, Lam Như Tuyền vừa rồi còn tươi cười dịu dàng nay chuyển thành kinh hoàng lẫn dữ tợn, dáng người mềm mại yểu điệu tê liệt ngã xuống.
      Khoảnh khắc trước khi rơi vào hôn mê, bên tai Lam Như Tuyền còn nghe tiếng thất kinh quát to vang vọng của Lam Như Cẩn.



      “Đại tỷ cứu muội———–“


      Tôn ma ma ở ngoài đập bang bang vào cánh cửa: “Tiểu thư! Tiểu thư làm sao vậy!”


      có gì, ma ma chớ có lên tiếng, cẩn thận làm kinh động người liên quan đến.” Sau khi kinh hoảng, giọng Lam Như Cẩn ngược lại bĩnh tĩnh, chút cũng nhìn ra kích động vừa nãy. Tôn ma ma trong bụng biết có kỳ lạ, dám phát ra tiếng động nào , ngược lại xoay người chăm chú nhìn lối vào, bắt đầu canh chừng.


      Trong đình, bà tử vừa động thủ tháo bỏ khăn bịt mặt, lộ ra khuôn mặt kích động của Đổng bà tử: “Tam tiểu thư yên tâm, hết thảy đều thỏa đáng.” Lại chỉ vào bà tử khác : “Đây là chị dâu lão nô, là người kín miệng.” Dứt lời lại nhìn được mà nhìn thoáng qua Lam Như Tuyền nằm dưới sàn nhà, vẻ mặt bất an cách nào che dấu.


      Hạ nhân ra tay với chủ tử, dựa theo luật lệ triều đình đó là phải trả bằng tính mạng, nghiêm trọng hơn còn có thể liên lụy đến người nhà.


      Vừa rồi tránh ở sau cửa chờ ra tay, bà nghe được đối đáp bên ngoài, do dự rất lâu, nhưng cuối cùng bà vẫn cắn răng nghe phân phó của Lam Như Cẩn, chỉ cần có người theo Lam Như Cẩn vào trong, mặc kệ là ai đều đánh ngã. Dù sao đáp ứng chuyện này, nếu làm tốt, bản thân ở Hầu phủ chút tiền đồ còn sót lại cũng còn, ngược lại chừng còn có đường ra.


      Nhưng mà cắn răng cắn răng, tất nhiên vẫn có chột dạ. Bà nơi này vắt óc suy nghĩ muốn điên, Lam Như Cẩn lại có thời giờ quản, nghe bà giới thiệu chị dâu xong bèn thẳng vào vấn đề.


      “Kẻ đó đâu?”


      Đổng bà tử dám chậm trễ, dẫn Lam Như Cẩn ra sau bình phong. Gian trong có đặt cái sập đơn độc, gã sai vặt mặt mũi có phần tuấn tú mê man nằm phía , tay chân mở lớn thành hình chữ đại.


      Trước mắt, khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ dần dần khớp nhau. Lam Như Cẩn trong lòng suy nghĩ loạn xạ.


      “Có hỏi được gì ?”


      Vẻ mặt Đổng bà tử đình trệ chút, cười xòa : “Gã sáng sớm nấp vào đây đến khi bị bọn lão nô phục kích chế trụ, hỏi gã, gã là theo khách nhân từ ngoài vào, bởi vì biết đường trong phủ mà cẩn thận vào đây………..” Thấy Lam Như Cẩn mày khẽ nhúc nhích, bà vội tiếp: “….Bọn lão nô thấy gã thành lập tức hung hăng hù dọa, gã liền nhận tội là vào đây trộm đồ, nghĩ thừa dịp quý phủ mở yến hội hỗn loạn muốn đục nước béo cò.”


      Trộm đồ?


      tên tiểu tặc làm sao dám vào nội viện Hầu phủ, rồi thế nào biết đường mà , còn giả trang thành gã sai vặt, cố ý chọn trốn trong đình núi!


      mặt Lam Như Cẩn vốn lạnh lẽo trong nháy mắt thấy hỉ giận đâu nữa, đưa lưng về phía Đổng bà tử, thản nhiên : “Nghe bà trước đây cũng từng được người khác gọi tiếng ma ma, giúp các chủ tử dạy dỗ nha hoàn mới tới rất có năng lực, rất nhiều thủ đoạn đả thương người khác. Nay xem ra, chẳng qua chỉ dám ra oai đầu tiểu nha hoàn thôi?”


      Nghe lời hay, sắc mặt Đổng bà tử trắng nhợt, trong lòng biết việc hôm nay quan hệ trọng đại, bản thân hỏi được gì có phần mất mặt, vội vàng giải thích: “Tam tiểu thư chớ trách….. Trước đây tiểu thư dặn lão nô bất luận bắt được ai cũng đừng làm ầm lên, cứ đánh mê , cho nên lão nô dám tùy tiện làm chủ đánh gã, lại sợ gây ra động tĩnh lớn bị người qua đường nghe thấy………… Vậy nên chỉ có thể gặng hỏi qua loa, dám làm quá đáng…..”


      xong từ trong ngực lấy ra phong thư, cung kính đưa tới trước mắt Lam Như Cẩn: “……Có điều, bọn lão nô lục soát người gã được cái này, bọn lão nô dám đọc, nhưng nhìn thứ này hoa xảo lại được gã thận trọng cất giữ người, chắc chắn có mờ ám, tam tiểu thư xem có phải……”


      Lời của bà còn chưa xong, Lam Như Cẩn thanh thanh sở sở thấy chữ phong thư kia——–Cẩn muội thân gửi.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 39 – Phòng dị biến

      Nét bút tuấn dật phong lưu, quả xinh đẹp.

      Này!

      Lam Như Cẩn tiếp nhận phong thư mở ra, lấy lá thư ra ngoài, màu giấy trắng tinh, nét mực đỏ thẫm. Cầm thư tay lại ngửi được mùi thơm loáng thoáng quanh chóp mũi, ra là rắc hương lộ, vừa văn nhã vừa kiều diễm.

      “Khuê trung nhất ngộ, tình căn thâm chủng. Song, Hầu phủ cao sâu thể tiến vào, chỉ có thể đêm khuya tương tư. nghĩ tới Cẩn muội lại gửi thư đến, vốn cùng ta tâm ý tương thông, giai nhân tương triệu nào dám tuân, đêm nay đến, chớ niệm. Cẩn Chi cúi đầu đáp lễ.”

      Vừa thấy lá thư biết chắc phải vật sạch gì, trong lòng có chuẩn bị nhưng khi thấy mấy chữ kia vẫn làm Lam Như Cẩn tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

      Tốt, tốt, tốt. Đây là muốn xử cả hai tội mà, hắt cả hai con sông bẩn lên người !

      Mấy thứ đồ bẩn thỉu, văn bạch, văn vẻ thông cũng dám mang ra nhuộm đen .

      Danh tiết khi bị hủy, cuộc đời này coi như chôn vùi, thủ đoạn lần này càng ngoan độc hơn kiếp trước, con được sống cũng lưu, ràng muốn đưa vào chỗ chết!

      Nếu để bọn họ được như nguyện, đừng ngày sau xa gả hoặc thượng kinh tránh né lời đồn, sợ rằng ầm ĩ ra cái dạng “Bại lộ gian tình nên xấu hổ tức giận tự sát” chịu, rốt cục thể chết già.

      Lam Như Cẩn đứng nơi đó, nửa người lạnh thấu xương, chỉ cảm thấy trong đình lãnh(1) dị thường, khiến người khác xém thở nổi. Chẳng lẽ hành vi gần đây của quá mức khác thường, làm những kẻ đó nổi lên nghi ngờ mới có thể trăm phương ngàn kế ra ngoan chiêu này?

      Xoay người ra sau bình phong, nhìn vị trưởng tỷ mê man nằm dưới sàn, trong mắt lập tức lộ ra mũi dao sắc bén.

      “Lột hết y phục, ném lên giường! hồi người đến, các bà nắm chắc thời cơ tìm cách thoát thân, nhất định phải để hai người đó tỉnh lại bị người bắt gặp, chớ để người khác nghĩ là do người nào đó đánh bọn họ ngất xỉu rồi sắp đặt!”

      Đầu óc ngẩn ngơ cả người như bị xối xô nước lạnh, Đổng bà tử và chị dâu bà giật mình run rẩy, bị giọng điệu và mệnh lệnh của Lam Như Cẩn sợ tới mức sững người.

      “Tam… Tam tiểu thư……” Đổng bà tử cũng lưu loát: “Này này……” Này vài tiếng nhưng cũng thể phát ra lời tiếp theo.

      Lam Như Cẩn mắt lạnh đảo sang: “Chuyện tới nước này, chẳng lẽ các bà có có ý nghĩ khác?”

      Đổng bà tử run run, đầu óc rối rắm lập tức tỉnh táo lại, nhìn gương mặt Lam Như Cẩn tựa như sương lạnh, lại nhìn nhìn tay mình vẫn cầm “Hung khí”, hai lời lập tức quỳ xuống.

      “Tam tiểu thư phân phó, bọn nô tỳ nhất định làm tốt, từ nay về sau tính mạng nhà lão nô đều nằm tay tam tiểu thư, nên làm thế nào thế nào trong lòng biết, để tiểu thư phí sức!”

      Chị dâu bà ta vừa nghe , quỳ xuống theo dập đầu ba cái.

      Lam Như Cẩn có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới Đổng bà tử chỉ trong thời gian ngắn nghĩ thông suốt mấu chốt, còn thể cam đoan, giảm bớt ít võ mồm nha. Liếc nhìn hai người cái, giọng điệu cũng hòa hoãn:

      “Việc hôm nay làm tốt, trước kia các người bị người khác khi dễ lấn át thế nào sau này cho các người lên thế đó. Cục diện nay mặc dù loạn nhưng chỉ cần nhớ kỹ Tương Quốc Hầu là ai, còn chủ mẫu Hầu phủ chân chính là ai các người đều có chỗ tốt.”

      “Dạ!” Hai bà tử khấu đầu lạy tạ, chút cũng dám hàm hồ.

      Lam Như Cẩn cầm lá thư rắc hương lộ bỏ vào phong thư, xé thành những mảnh , cúi xuống bỏ vào bên trong giày thêu, đạp dưới lòng bàn chân. Như vậy rơi ra ngoài rồi bị người thấy, cũng để hương thơm lan ra để đối phương ngửi được.

      “Hai người chưa hề thấy qua phong thư nào, hiểu được chứ?”

      “Hiểu được!”

      “Làm việc .”

      Lam Như Cẩn mở cửa đình vừa muốn ra ngoài, Đồng bà tử lại thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, gã sai vặt kia còn muốn thẩm tra nữa ?”

      cần. Cẩn thận chút, đừng để người tỉnh dậy nhìn thấy mặt các bà.”

      Đổng bà tử lập tức lấy khăn bịt mặt lại: “Lão nô biết, lát trở về đổi xiêm y rồi đốt bỏ.”

      Lam Như Cẩn gật đầu ra ngoài, trở tay khép cửa lại. Tôn ma ma lo lắng đầy mặt chờ bên ngoài, lập tức lên bẩm: “Dưới chân núi ai đến. Tiểu thư đây…..” Ngập ngừng, muốn hỏi lại dám hỏi.

      “Ừ.” Lam Như Cẩn gật gật đầu, cùng bà chậm rãi xuống núi, cũng giấu diếm, vừa vừa đại khái việc cho bà biết.

      “Đáng chết! Thế nhưng hạ bẫy như vậy hại người, dùng thiên đao vạn quả cũng giải hận nổi!” Tôn ma ma tức giận đến run người.

      “Ma ma trước bình tĩnh lại, bây giờ có việc muốn nhờ ma ma đây, nhất định phải thực được.”

      Dưới bóng râm có gió, được gió thổi mát, Tôn ma ma từ trong phẫn nộ rất nhanh tỉnh táo lại: “Việc gì, tiểu thư cứ dặn dò.”

      Lam Như Cẩn giọng: “Loại tình này tất nhiên phải cho tổ mẫu biết, nhưng mà bắt cá dính mùi tanh, săn cáo nhiễm mùi máu, chúng ta cùng lên núi với nàng ta, cũng thể bị cuốn vào chuyện xấu này được.”

      xong, thong dong khom người nằm sấp xuống đất, nằm nghiên bậc thềm cứng rắn: “Ma ma mau xuống núi, hồi trở lên tìm chúng ta——đương nhiên, nên dẫn mọi người lo lắng theo.”

      Tôn ma ma vốn còn kinh ngạc, muốn đỡ dậy lại nghe được lời này đứng yên, vẻ mặt từ suy tư chuyển thành kiên nghị, trịnh trọng gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, lão nô biết chừng mực.”

      Thềm đá uốn lượn, cây cối nghiêng nghiêng vẹo vẹo, Tôn ma ma về trước vài bước thấy bóng dáng đâu cả. Lam Như Cẩn quay đầu nhìn thoáng qua đỉnh đình đỏ thẫm bị cây cối che đậy, mắt lộ chán ghét, nằm bậc thềm giữa sườn núi, từ từ nhắm mắt lại.

      Mặt trời dần lên cao, sân khấu biểu diễn bắt đầu. Tiếng chiêng trống, tiếng hát trầm bổng, chư vị phu nhân cười vui vẻ nghe hát, lại ăn điểm tâm chút chuyện nhà.

      Diễn đến màn thứ hai, tới đoạn Long nữ Quỳnh Liên cự hôn, hát hết sức kịch liệt, Đồng phu nhân là người thích nghe hát nên nội dung mấy vở kịch này đều coi hết rồi, vì vậy hơn phân nửa thời gian đều cùng Vệ phu nhân chuyện nhà.

      “……….Vừa rồi nhìn thấy nương nhà , ta là ngạc nhiên nên lời. Còn mà dung mạo ít người sánh bằng rồi, lại đến thân khí độ đó, xác thực nhiều gặp nhiều mới rèn giũa ra được. như hai nha đầu nhà ta, cả ngày chỉ biết ở trong nhà nghịch ngợm.”

      Vệ phu nhân nghe con mình được khen, gương mặt vẫn kiêu căng lạnh nhạt cũng vui vẻ ra, : “Hai vị nương nhà cũng sai, đều trưởng thành ở thành Thanh Châu này cả.”

      “Vẫn là thể so với con , cả nhà ở ở Quảng Tây nhậm chức, Vệ tiểu thư nhất định là hiểu biết nhiều.” Đồng phu nhân cười khiêm tốn, nghiêng sang Vệ phu nhân chút, hết sức cảm khái: “Con lớn của tôi đính thân, thể nơi nơi loạn. Ta thường cùng đứa thứ hai nếu con có thể nhiều nơi gặp nhiều chuyện như Vệ tiểu thư, học tập được nửa cử chỉ khí độ của người ta ta đốt nhan tạ trời rồi.”

      Giọng của bà lớn, tiếng chiêng trống ở sân khấu đối diện lại to, mọi người ngồi xa cũng nghe thấy, nhưng Trương thị bên cạnh lại nghe được đại khái, đáy mắt lộ khinh thường. bà vợ Thái thú nho tầm mắt cũng tới đó thôi, gả con đến nhà kẻ làm Án sát có cái gì mà dùng.

      Vệ phu nhân nghe vậy hiểu ý, nhất thời cũng ý tứ của Đồng phu nhân, con trai trong nhà chưa định hôn sớm có đủ hạng người bóng gió, hôm nay Đồng phu nhân này đề cử con của mình. Chính là, hôn phối cần chú ý môn đăng hộ đối, chức Thái thú Thanh Châu nho năng lực gì giúp đỡ cho Vệ gia, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đối với lời của Đồng phu nhân chỉ thản nhiên “Ừ” rồi chăm chăm nhìn lên sân khấu giả vờ như nghe hát.

      Sắc mặt Đồng phu nhân khỏi có chút xấu hổ, Trương thị xem thấy hết thảy, cười cười, nhiệt tình tiếp đón Đồng phu nhân, lại : “ lời này đúng đấy, tuy nữ tử lấy trinh tĩnh vì quý nhưng ra ngoài gặp gỡ nhiều người nhiều việc cũng tốt, đỡ phải bụng dạ trở nên hẹp hòi. Đáng tiếc đứa kia của ta chỉ thích ngây ngốc ở nhà, giống Cẩn nha đầu nhà ta có tiền đồ, trừ bỏ đọc vạn quyển sách, còn muốn vạn dặm đường nữa chứ.”

      Đồng phu nhân nhất thời hiểu ý của bà ta, còn tưởng bà ta giải vây cho mình, Vệ phu nhân có chút hiểu ra, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm sân khấu kịch, khóe miệng tự chủ nhếch lên. Chẳng qua là cái thế tộc xuống dốc, tiểu thư hầu tước dễ nghe, cụ thể thế nào ai mà , Vệ gia là quan lại có thực quyền, biết quý trọng hơn bao nhiêu cái chức suông của người kia, lại có ý nghĩ muốn quan hệ thông gia đúng người si mộng!

      Nghĩ thế nên “Cẩn nha đầu” từ trong miệng của Trương thị cũng cảm thấy hèn mọn.

      (1) lãnh: u lạnh lẽo.
      HaYen thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 40 – Thu lưới bắt cá

      Trong lòng Tần thị luôn nghĩ tới con mình, có chút thất thần, hề nghe cuộc chuyện của mấy vị phu nhân, Lam lão phu nhân lại loáng thoáng nghe được ít, mắt thấy vẻ mặt xem thường của vệ phu nhân, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Trương thị.

      Trương thị vừa mới đắc ý, ống tay áo lại bị người nắm lấy, Lâm ma ma phía sau môi khẽ nhúc nhích, nhấp nháy ra vài chữ: “Lão phu nhân nhìn ngài đó.”

      Trong lòng Trương thị cả kinh, nụ cười càng tươi hơn, làm bộ như có việc gì tiếp tục chuyện phiếm với Đồng phu nhân, hàn huyên hồi lâu mới làm như lơ đãng liếc sang Lam lão phu nhân bên kia, mắt thấy sắc mặt mẹ chồng vẫn như thường, nghiêm túc ngồi nghe hát, thế này mới thoáng thả tâm, thầm nghĩ tiếng nguy hiểm, dám lời chèn ép Lam Như Cẩn như vừa nảy nữa.

      Chỉ chốc lát Phẩm Lộ ôm bọc từ cửa sau tiến vào, ở trong phòng qua lại mấy đứa nha hoàn hầu hạ nên ai chú ý nàng. Lâm ma ma giọng bẩm bảo Trương thị, Trương thị nhìn Đồng phu nhân, thấy bà ta bắt chuyện với Vệ phu nhân chú ý bên này mới giọng hỏi: “Bên kia xác định thỏa đáng hết?”

      Lâm ma ma : “Phu nhân an tâm, vừa mới qua nhìn, có gì ổn, Trịnh Thuận gia vẫn ở bên kia coi chừng.”

      chuyện Phẩm Lộ tươi cười bước vào trong, lại tới chỗ Trương thị mà đến phía sau Tần thị bẩm: “Đại phu nhân, vừa rồi Lê Tuyết cư, nha hoàn bên kia ngài bị rơi khăn tay nên nô tỳ tiện đường qua đây đưa cho ngài.” xong từ trong bọc lấy ra cái khăn trắng.

      Tần thị nhìn nhìn, gật đầu đón lấy: “Là của ta. Tam tiểu thư trở về nghỉ chưa?”

      Phẩm Lộ cười bẩm: “Vẫn chưa, ở trong hoa viên chuyện với các tiểu thư, cẩn thận y phục bị dính nước trà nên nô tỳ mới mang y phục sạch đến cho tam tiểu thư.”

      “Vậy ngươi nhanh , để nó thay đồ ướt ra đừng để bị cảm lạnh. Đừng lo khăn tay, ngươi nên đưa y phục cho nó trước.” Tần thị lập tức thúc giục nàng ta.

      Phẩm Lộ phúc thân xin lỗi: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ liền.” xong vội vàng ra phòng, khi ngang qua người Trương thị khẽ gật đầu.”

      Trương thị biết mọi chuyện ổn thỏa, chậm rãi dựa lưng ghế, thả lỏng nhìn sân khấu, khóe miệng ý cười càng sâu.

      Dưới hoa viên Tứ Phương đình, bọn hạ nhân thu dọn chén đĩa cùng diều tản ra, chỉ còn Thanh Bình, Bích Đào dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đứng chờ, thấy Tôn ma ma đỡ trán bước ra từ trong đám cây núi giả, vẻ mặt mệt mỏi, người còn bị dính ít bùn đất và cỏ dại, đường chậm chạp.

      “Ma ma bị sao vậy?” Mấy người nghênh đón lo lắng hỏi.

      Tôn ma ma suy yếu khoát tay: “Đau đầu, để ta ngồi xuống lát.” xong cúi đầu đến bàn đá ngồi xuống, cái gì cũng , bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

      Thanh Bình lên vỗ lên lưng bà cho nhuận khí: “Ma ma thoải mái hả? Xem người bà đầy bụi đất, như bị ngã vậy. Bà với tiểu thư, thế nào lại mình xuống đây?”

      “Tiểu thư? Tiểu thư……” Tôn ma ma bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sốt, lại mờ mịt quan sát bốn phía, hỏi: “Đúng vậy, tiểu thư đâu? Là ta với các tiểu thư lên núi….. Sau đó…… Sau đó….. A, đau qua!” Bà ôm đầu đứng lên hô, hết sức thống khổ.

      Mấy nha hoàn đều hoảng hồn, Thanh Bình vội la lên: “Có chuyện gì đây!” Rồi nhìn lên núi, vội vàng phái tiểu nha hoàn xem.

      lát sau tiểu nha hoàn chạy lại, bước chân loạng choạng: “ hay! Tiểu thư té xỉu ở núi, sức ta thể đỡ ấy, làm sao bây giờ đây!”

      Bích Đào truy hỏi: “Đại tiểu thư đâu?”

      Tiểu nha hoàn ngẩn người, lắc đầu : “ thấy.”

      Bích Đào lên tiếng nữa, chỉ nhìn Tôn ma ma. Tôn ma ma giãy dụa đứng lên, vịn tay tiểu nha hoàn khác: “Mau theo ta bẩm báo phu nhân, Bích Đào Thanh Bình các dẫn người xem tiểu thư.”

      ……………..

      Khoảng chừng hai khắc đồng hồ sau, dưới Tứ Phương đình, Lam Như Cẩn được bọn nha hoàn giúp đỡ ngồi xuống bàn đá, vẻ mặt mệt mỏi.

      Tôn ma ma dẫn theo Như Ý và Phẩm Lộ quay lại, Như Ý tiến lên hỏi: “Tam tiểu thư bị sao vậy? Vừa rồi nô tỳ ở ngoài phòng khách thấy Tôn ma ma vội vã đến bẩm báo bèn theo ma ma.”

      Phẩm Lộ vẻ mặt kinh nghi, nhìn lên núi giả, chần chờ giải thích: “Nô tỳ Lê Tuyết cư lấy đồ, nửa đường đưa khăn tay cho đại phu nhân, từ nhà khách lại đây gặp Tôn ma ma kích động chạy đến, còn túm nô tỳ cùng cho nên mới trì hoãn thời gian…… Tiểu thư trách nô tỳ chứ….. Đại tiểu thư nhà nô tỳ đâu?”

      “Đại tỷ?” Lam Như Cẩn để ý nàng ta lắm lời dài dòng, liếc mắt với Tôn ma ma, nhíu mày suy nghĩ lúc mới : “Ta với tỷ ấy vào đình, đột nhiên cửa đình đóng lại, sau đó…… Sau đó ta hình như bị vật gì đó đánh vào đầu, rất đau….. Sau khi tỉnh lại ở nơi này rồi….. Đúng rồi, đại tỷ đâu, đại tỷ chạy chỗ nào…..”

      Tôn ma ma ôm đầu lên, run giọng hỏi: “Tiểu thư bị đập đầu? Ta cũng giống như vậy, ràng đứng ngoài cửa đình, tỉnh lại ở chân núi……..”

      Tất cả mọi người đều kinh hãi, đại nha hoàn Như Ý biến sắc: “ vậy phải do thân thể tiểu thư suy yếu mới ngất xỉu ư? E rằng có chuyện kỳ quái. Rốt cục sao lại thế này?”

      Thanh Bình vội vàng đem tiền căn hậu quả ra giản lượt: “Bọn ta thấy tiểu thư té xỉu giữa sườn núi vội vã mang xuống đây, mới cứu tỉnh ấy, còn chưa kịp hỏi đại tiểu thư đâu, hay là còn ở trong đình? Chúng ta nhanh tìm xem, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.”

      Mọi người vội vã muốn , lại thấy Bích Đào dẫn Đồng, Phùng, Vệ mấy vị tiểu thư và Lam Như Lâm, Lam Như Kỳ tới, còn có đám nha hoàn bà tử vây quanh.

      phải kêu các ngươi tìm kiệu khiêng ta sao, thế nào lại dẫn khách nhân đến.” Lam Như Cẩn nhíu mày trách cứ Bích Đào.

      Ngũ muội Lam Như Lâm chạy tới : “Tam tỷ chớ trách ta, do chúng ta gặp ta rồi nghe tỷ té xỉu cho nên mới lo lắng đến nhìn xem, sau đó lại gặp được bọn Vệ tỷ tỷ mới cùng nhau đến. Tỷ bây giờ đỡ hơn chưa?”

      Lam Như Cẩn lắc đầu: “Tỷ sao, chỉ sợ đại tỷ còn núi, cả buổi rồi vẫn chưa thấy người.”

      hả? Vì sao?” Lam Như Lâm mở to mắt, lập tức sôi nổi chạy lên núi: “Muội đây xem!”

      “Tiểu thư chậm chút, bậc thang núi hẹp , cẩn thận bị ngã!” Nha hoàn bà tử vội vàng đuổi phía sau Lam Như Lâm căn dặn. Vài vị tiểu thư trong phủ chỉ có Ngũ tiểu thư bướng bỉnh nhất, bởi vậy nha hoàn bên cạnh nàng đều phải thường xuyên lo lắng đề phòng đuổi theo chủ tử như vậy.

      Trong lòng Phẩm Lộ vừa nghi hoặc vừa lo lắng, vội vàng đuổi theo. Lam Như Cẩn vịn tay nha hoàn cũng muốn lên núi, đám người Như Ý bèn khuyên ở tại chỗ nghỉ ngơi.

      “Đại tỷ biết xảy ra chuyện gì, núi giả cao như vậy, làm người lo lắng mà, ta thế nào tìm.”

      Chợt nghe Đồng Thu Thủy : “Ta cũng lên nhìn xem, nhìn Cẩn muội được khỏe, ta lo lắng.” Dứt lời trước. Tỷ tỷ của nàng sợ nàng làm việc ổn, đành phải theo.

      Vệ gia tiểu thư liếc Đồng Thu Thủy, xoay người ngồi xuống bàn đá: “ núi nhiều người, ta mắc công thêm phiền phức.” Ngụ ý là Đồng Thu Thủy tùy ý nhúng tay vào chuyện nhà người khác, duyên cớ thêm phiền.

      Chủ bộ Phùng tiểu thư ở lại tiếp nàng. Tứ tiểu thư Lam Như Kỳ cắn môi nhìn mọi người lên núi, muốn cất bước theo sau nhưng bên này có người Lam gia, đành phải đứng ở đây tiếp hai người Vệ, Phùng.

      Lại Lam Như Lâm chạy phía trước, chỉ chốc lát lên tới đỉnh núi, đứng ở ngoài cửa Tứ Phương đình: “Đại tỷ, tỷ ở bên trong phải ? Lam Như Lâm thấy cửa đình đóng chặt, cực kỳ nghi ngờ, hô hai tiếng có người trả lời.

      Chỉ nghe trong đình có chút động tĩnh nhưng ai lên tiếng đáp lại, Lam Như Lâm trước đây tay còn nhanh hơn miệng mình, lên đẩy cửa ra.

      Hai cánh cửa sơn đỏ tiệng động được mở ra.
      HaYen thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 41 – Châm dầu vào lửa

      Nương theo ánh sáng nhìn vào trong đình, cái bình phong cao hơn đầu người đặt giữa đình, chiếu sáng từng đóa mẫu đơn mặt bình. Có gió thổi vào trong, sa mành hồng nhạt hai bên bình phong nhàng lay động hất lên rồi lại chậm rãi hạ xuống.

      Trong đình yên tĩnh, bất cứ tiếng động nào cũng đều phá lệ ràng. Có vật gì đó khẽ va chạm, phát ra tiếng. Sau đó là tiếng ai hô đau.

      “…….Đại tỷ?” Lam Như Lâm bỗng cảm thấy ở trong này có chút sợ hãi, run run giọng hỏi, vừa muốn bước chân qua cửa lại khựng lại giữa trung rồi chậm chạp rút trở về.

      “A!…..”

      tiếng quát to bén nhọn của nữ nhân đột ngột vang lên, làm mọi người ngoài cửa đều sợ tới mức run người.

      “Tiểu thư!” Nha hoàn Hương Nhị nắm chặt cánh tay Lam Như Lâm, cũng biết là thêm can đảm cho chủ tử hay do bản thân bị dọa sợ đến chết đứng.

      “Ai…… Ai ở bên trong?!” Lam Như Lâm run giọng hỏi.

      “Ngũ tiểu thư bị sao vậy?” Đại nha hoàn Như Ý ở Nam Sơn cư theo Lam Như Cẩn tới, nhìn thấy mọi người ngăn ở cửa kinh ngạc hỏi.

      “Như Ý nương, trong đình này……” bà tử còn chưa xong thấy bóng người đột nhiên xông ra từ sau bình phong, chỉ vài bước xông tới trước mặt Lam Như Lâm.

      “A!” Lam Như Lâm chấn kinh hô to, ngay cả bộ mặt người ta cũng chưa thấy , chỉ biết là có người đột nhiên xông tới, sợ đến mức tức khắc quay người chui vào giữa đám nha hoàn. Hương Nhị bị nàng kéo theo cước bộ lảo đảo, đặt mông ngồi mặt đất.

      “Người nào!”

      Mắt thấy người tới là người nào, mọi người còn bị kinh hách lớn hơn Lam Như Lâm, bởi vì người nọ thân y phục chỉnh tề, thân gần như lộ ra hoàn toàn, là nam tử trẻ tuổi!

      Hai bà tử xem tình hình vội đứng ở cửa ngăn, tức giận chống nạnh mắng: “Côn đồ ở đâu ra, còn mau mặc đồ vào! Dám làm các tiểu thư sợ hãi ta lấy gậy đánh chết ngươi!”

      Hai vị tiểu thư Đồng gia lúc này cũng lên tới núi, thấy bên này quát tháo ầm ĩ, khỏi xuyên qua đám người nhìn thoáng lên phía trước, lúc này vừa thấy cả kinh, hai người sợ tới mức hai gò má đỏ bừng, vội vã quay lưng lại dám nhìn nữa.

      Lam Như Cẩn cũng quay nửa người, mặt hướng nơi khác, thấp giọng : “……Tại sao có nam tử ở trong đình! Đại tỷ đâu?”

      Đại nha hoàn Như Ý bên cạnh nghe ràng, sắc mặt lập tức thay đổi. lên hai bước sai hai bà tử chắn cửa: “Mau bắt gã này lại, trói lại đưa tới chỗ Lã quản tra khảo!”

      “Vâng!” Ở trong phủ thân phận như ý khá cao, bà tử bên dưới nào dám nghe, lập tức tiến lên đè sát nam tử kia, lại có mấy bà tử lên hỗ trợ, ba chân bốn cẳng đặt gã nọ xuống sàn nhà. Bởi vì trong tay có dây thừng lại thể trì hoãn, vậy nên người nhắm tới sa màn hai bên bình phong, tới muốn kéo xuống trói người.

      “Mời các tiểu thư xuống núi trước, ở đây tiện.” Như Ý lo lắng các vị tiểu thư ở đây, vội vàng xoay người xin lỗi.

      Ngũ tiểu thư Lam Như Lâm phục hồi tinh thần, đứng sau lưng nha hoàn ló đầu ra nhìn vào phòng trong, nhướng mày mở miệng: “Vừa rồi nghe được tiếng nữ nhân bên trong…….”

      Nghe thấy lời này, sắc mặt hai vị tiểu thư Đồng gia càng trướng hồng, Đồng Thu Nhạn muốn nhanh cùng muội muội mình xuống núi.

      Nghe được tiếng hết kinh hãi trong phòng, là bà tử kéo sa màn kia.

      “A…… Tiểu thư ……”

      “Hả!” Lam Như Lâm nghe vậy khiếp đảm cũng tiêu hết, đẩy nha hoàn ra vọt vào trong, chỉ ló đầu nhìn thoáng qua bình phong, lập tức nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau, nghiêng ngả thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      “Đại tỷ…… Tỷ…… Sao tỷ lại ở chỗ này? Còn mặc xiêm y……” Lời về sau càng ngày càng thấp, nhưng vẫn thanh thanh sở sở truyền vào tai những người ở đây.

      Lam Như Cẩn liếc qua, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa chợt lóe của Lam Như Lâm, nhưng chỉ trong giây lát thay thế bằng kinh nghi và thương tiếc, trở mặt như lật sách.

      khỏi thầm than, nha đầu này đến quả nhiên giảm ít chuyện.

      Nhớ lại kiếp trước, tại Tứ Phương đình này, người chịu nhục là , Lam Như Lâm cũng diễn màn này, cũng nhiều lời giống vậy, tuy rằng phải chủ mưu, lại luôn tận dụng triệt để mà châm dầu vào lửa, bản quấy rối quả , có điểm nào giống với nương mười hai tuổi đây.

      Có lẽ đối với Lam Như Lâm mà , tỷ muội người nào chịu nhục đối với nàng ta đếu giống nhau, đều có thể tàn nhẫn giẫm lên họ, làm cho nàng ta càng được tổ mẫu coi trọng——

      Nhưng lại biết tỷ muội nhà, vốn nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, nào biết được mất. Nếu phải Lam Như Tuyền quá bức ép, bản thân Lam Như Cẩn cũng dùng hạ sách này, vấy bẩn thân nhân, mình có thể được lợi gì chứ?

      nghĩ ngợi, Như Ý vào phòng xem tình hình sau bình phong, vội vội vàng vàng rời khỏi, gương mặt ôn hòa trước sau như cũng có chút đông lạnh: “Ngũ tiểu thư hoa mắt rồi, đấy phải đại tiểu thư, chỉ là nha hoàn giống đại tiểu thư mà thôi.”

      Lại phân phó mấy bà tử: “Đóng cửa, ở trong này coi chừng bọn họ, chuyện này tự có quy củ trong phủ trừng phạt.” Dứt lời quét vòng nha hoàn bà tử có mặt ở đây: “Việc hôm nay đều ngậm miệng lại, ai cũng được phép lung tung.”

      Phân phó xong, thế này mới đến trước mặt đám người Lam Như Cẩn phúc thân hành lễ: “ núi gió lớn, chúng ta xuống núi . Tiểu thư Đồng gia cũng bị dọa sợ rồi, mời theo nô tỳ trở lại nhà khách uống trà nghỉ tạm được ?”

      phen bố trí tuy là cực giấu giếm, hai vị tiểu thư Đồng gia cũng hiểu nhưng làm khách nhân đương nhiên hỏi, tiểu thư khuê tú gặp được tình này nên sớm thoát thân chút mới thỏa đáng, vì thế tuy có tức giận nhưng đều gật đầu đáp ứng xuống núi.

      Đột nhiên nghe giọng nam tử trẻ tuổi kia ở từ bên trong cánh cửa hô to: “Như Cẩn muội muội cứu ta! Như Cẩn muội muội, chẳng lẽ muội quên lời thề non hẹn biển với ta rồi sao, sao có thể quản ta? Chúng ta có da thịt chi…….”

      Lời còn chưa dứt bị người bịt miệng, bà tử giữ chặt gã thấy gã hồ ngôn loạn ngữ, bị dọa đến mất hồn mất vía, cuống quít lấy khăn nhét vào miệng gã.

      Lam Như Cẩn lạnh lùng nhíu mày. đến tình trạng này, tại sao còn muốn vu oan !

      Tiếng hô to này đều khiến toàn bộ người ở đây cực kỳ kinh ngạc. Trong đầu dự tính trước, nha hoàn bà tử đều mắt trừng lớn mồm há to, đủ loại kinh ngạc nhìn chằm chằm Lam Như Cẩn. Cái kiểu nhìn thẳng che đậy này trong ngày thường mà đó là cực kỳ vô lễ, nhưng lúc này mọi người như quên hết quy củ này nọ.

      ra vẫn có người nhanh trí nhưng chẳng qua chỉ thu liễm chút thôi, mặc dù mạo phạm như vậy, khóe mắt cũng nhịn được mà đảo loạn, mặt như muốn xuyên qua cánh cửa kia để nhìn nam tử trẻ tuổi, mặt lại trộm nhìn đánh giá Lam Như Cẩn.

      “Gã sai vặt xa lạ này vì sao như thế, chẳng lẽ……?”

      Mọi người hết sức kinh ngạc, tràng diện yên tĩnh như tờ, bỗng nhiên có người lên tiếng liền có vẻ đặc biệt ràng. Lam Như Cẩn nhìn qua phát kẻ mở miệng là Phẩm Lộ.

      Nha hoàn này theo mọi người, cả buổi vẫn chưa lên tiếng, lúc này lại đúng lúc lên tiếng. Đáng tiếc, với trường hợp giờ loại châm ngòi này cần Lam Như Cẩn để trong lòng.

      Lam Như Cẩn thản nhiên : “Đại tỷ ở đây, sao ngươi ở bên cạnh tỷ ấy hầu hạ, lại đến nơi này góp vui.”

      Chỉ câu làm sắc mặt Phẩm Lộ thay đổi, người khác có lẽ nghe hiểu nhưng nàng thế nào biết đây là cảnh cáo. Ngó tới bình phong trong đình, nàng cuối cùng cũng dám dùng lời châm ngòi nữa. Nếu dẫn đến Lam Như Cẩn tới lôi người sau bình phong ra, vạn nhất thực là tiểu thư nhà nàng, vậy chính là thiên đại tai họa rồi.

      Nha hoàn Như Ý sắc mặt ửng đỏ, chỉ làm bộ như nghe , cười mời hai vị tiểu thư và hai vị khách nhân xuống núi nghỉ tạm.

      Hai vị tiểu thư Đồng gia vốn bước xuống bậc thềm, lại nghe chuyện ầm ĩ như thế, Đồng Thu Thủy dừng bước quay lại nhìn qua Lam Như Cẩn, ý tứ lo lắng. Tỷ tỷ nàng Đồng Thu Nhạn hận thể lập tức rời tình cảnh thích hợp này, liều mạng lôi tay áo nàng.

      Lam Như Cẩn vô tình lướt qua con ngươi đảo loạn của Lam Như Lâm, rồi nhìn sắc mặt lo lắng của Đồng Thu Thủy, trong lòng khỏi lên hai chữ “Thân” và “Sơ”. Có điều lúc này phải thời điểm cảm khái, nhìn Đồng Thu Thủy khẽ gật đầu an ủi, xoay người nhìn thẳng nam tử trẻ tuổi bị đè ngã trong đình kia.

      Gã đó lúc này bị lụa mỏng vặn lại thành dây thừng trói chặt, nửa thân cũng bị đoạn lụa mỏng khác bao lại, miễn cưỡng có thể che được thân thể. Tóc tai tán loạn, miệng bị bịt kín, mặt còn bị móng tay bà tử nào đó cào bị thương lộ ra hai ba vệt máu nhợt nhạt, vô cùng chật vật. Bị người đè sát mặt đất mà còn biết nhận tội, chỉ mực nức nở giãy dụa, cường ngạnh vươn cổ ra bình phong.

      Lam Như Cẩn trong lòng khẽ động, chân mày nhíu chặt dần thả lỏng.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :