1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 27 – Liên hoàn độc kế

      mặt Bích Đào rất nhanh lên kinh hỉ, lại vội vàng nhịn xuống, khôi phục bình tĩnh. Lam Như Cẩn xem ở trong mắt, chỉ : “Nay Phạm thị rồi, Hồng Quất bị cấm túc, trong viện chỉ có ngươi là nhất đẳng nha hoàn, nên làm như thế nào tự ngươi suy nghĩ .”

      Bích Đào lập tức ứng, lại tự chủ mà đưa mắt nhìn Thanh Bình, thấy nàng chỉ để ý bưng trà rót nước, giặt khăn, trong bụng an tâm chút.

      Lam Như Cẩn cảm thấy mệt mỏi rồi, lát nằm xuống ngủ. Thanh Bình ngủ dưới thảm dưới giường trực đêm, Bích Đào an bài người trực đêm ở gian và các nơi khác, sau đó bản thân đến thứ gian nghỉ ở giường , chuẩn bị ban đêm giúp đỡ cho Thanh Bình.

      Nửa đêm khoảng giờ tý, Lam Như Cẩn bị gọi dậy uống thêm lần thuốc, sau nằm xuống cảm giác được ngủ thẳng đến trời sáng, như ngày xưa cứ liên tục gặp ác mộng ngừng, cũng biết duyên cớ do sau khi chỉnh đốn viện lý xong mà trong lòng ổn định, hay vẫn do thuốc Lăng Cẩn Chi có tác dụng.

      Ngày hôm sau đúng hạn uống thuốc dùng cơm, đến buổi chiều sốt hoàn toàn lui, còn tái phát nữa. Đến ngày kế, Tưởng đại phu trở về đến bắt mạch, cười bệnh giảm được bảy tám phần, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt. Toàn phủ vui mừng quá độ, ngoài Nam Sơn cư ngừng tặng đồ ăn đến, Trương thị và các vị tiểu thư cũng đến thăm chúc mừng, đều thầy trò Tưởng đại phu y thuật cao minh.

      Lam Như Cẩn đối với mọi người tới thăm đều là lấy lệ, ngán ngẫm mệt mỏi muốn gặp nữa, cũng quá tĩnh mịch . Chỉ là trong lòng vẫn nhớ đến mẫu thân, khỏi có chút lo âu.

      Nghe sau khi rơi xuống nước ngày thứ tư phái người đến thôn trang bên kia báo tin, Tần thị lập tức gấp rút trở về, tính tới lộ trình hai ngày nên đến nơi rồi chứ, tại sao tới nay còn chưa thấy người trở về?

      “Thanh Bình, gọi người hỏi thăm, phu nhân như thế nào còn chưa về.” Buổi chiều ngày hôm đó Lam Như Cẩn yên, phân phó Bích Đào vén màn vào, vui rạo rực bẩm: “Tiểu thư, đại phu nhân trở lại!”

      “Ở đâu? Vào phủ rồi? Trong lòng Lam Như Cẩn kinh hỉ, lập tức mang giày ra ngoài.

      Thanh Bình vội đến đỡ lấy: “Tiểu thư chậm chút, cẩn thận choáng váng đầu.”

      Chỉ nghe bên ngoài trận tiếng bước chân vang lên, giọng Tần thị xuyên qua mành cửa truyền vào trong.

      “Cẩn nhi, mẫu thân về trễ….” xong có tiếng nghẹn ngào.

      Trong lòng Lam Như Cẩn chấn động, mẫu thân!

      Lại có ai biết, phen gặp lại, đúng là cách sinh tử hai thế!

      Nhất thời vành mắt ươn ướt, để ý Thanh Bình khuyên can, ba bước thành hai vội vàng nhanh ra ngoài, lại bị Tần thị vọt vào trong phòng ôm lấy.

      “Cẩn nhi chịu khổ! Đều tại mẹ, lúc này lại ở bên cạnh con……” Tần thị ôm Lam Như cẩn nghiêng trái nghiêng phải, nước mắt ào ào rơi xuống, vẻ mặt thương tiếc áy náy.

      “Mẫu thân……….” Lam Như Cẩn si ngốc nhìn Tần thị, tim như bị dao cắt.

      Đây là mẹ ruột của , mẫu thân của , chân chân thực thực đứng trước mắt . có cung phi chung quanh quan sát, có nội thị quát tháo, ở đây là Thanh Châu Tương quốc Hầu phủ cách xa Hoàng thành, đây là tân sinh của , mọi thứ vẫn chưa phát sinh.

      Nhiều ngày ngập tràn trong bi phẫn rốt cuộc thể khống chế, Lam Như Cẩn ôm lấy Tần thị, hai mẹ con vùi đầu khóc rống.

      “Phu nhân đừng khóc, ngàn vạn lần hãy bảo trọng thân thể. Tiểu thư vẫn chưa khỏe hẳn đâu, ngài thương tâm cũng xin đau lòng cho ấy chứ.” phụ nhân đoan trang khoảng chừng ngoài bốn mươi đứng sau lưng Tần thị dịu dàng khuyên nhủ.

      “Tôn ma ma.” Lam Như Cẩn hàm chứa nước mắt gọi tiếng. Hai thế làm người càng hiểu được thân tình đáng quý, sau đó nhìn đến nha hoàn hồi môn của mẫu thân đều bội phần cảm thấy thân thiết.

      tiếng này thiếu chút nữa làm Tôn ma ma cũng hô lên chảy nước mắt. Lam Như Cẩn chưa bao giờ thể tình ý chân như thế, hôm nay bệnh đến phờ phạc hốc hác, rồi hướng bà lộ ra thần thái như vậy, có thế nào làm bà đau lòng đây. Cố nén lệ khuyên mẹ con Lam Như Cẩn ngồi xuống, bà đích thân hầu hạ dâng trà phụng bồi.

      Lam Như Cẩn thấy sắc mặt Tần thị vàng như nến, thần thái thể che dấu mệt mỏi cực kỳ đau lòng: “Đều tại con tốt, thân thể mẫu thân vốn tốt, ở thôn trang điều dưỡng mà con lại khiến cho mẫu thân phải lo lắng, này đường phong trần cực khổ nhất định giày vò lắm phải .”

      Tần thị thở dài: “Mặc kệ mẹ, con nên cẩn thận dưỡng bệnh quan trọng hơn, con tốt mẹ mới tốt được.”

      Lam Như Cẩn hỏi thêm: “Nghe mẫu thân mấy ngày trước khởi hành, tại sao bây giờ mời tới nơi?”

      Tôn ma ma : “Sau khi đến trấn Trạng Nguyên nghỉ ngơi, phu nhân lại ngủ được ngon, hôm sau lên đường tinh thần tốt nên mới ở lại hai ngày, đường lão nô lo lắng thân thể phu nhân dám cho xa phu chạy nhanh, bởi vậy hôm nay mới tới. Có điều tiểu thư yên tâm, tinh thần phu nhân hôm nay tốt hơn nhiều rồi, hồi phủ xong rồi lập tức tốt lên, tiểu thư chỉ cần bảo dưỡng thân mình là coi như hiếu thuận phu nhân rồi.”

      Lam Như Cẩn nghe xong trong lòng cả kinh. Có thể làm Tần thị nóng lòng như lửa đốt chậm trễ lộ trình, hiển nhiên phải “tinh thần tốt” đơn giản như vậy.

      Xem sắc mặt Tần thị cực kỳ tốt, lại hàn huyên đôi câu, mới bản thân mệt mỏi muốn ngủ, cho Tần thị trở về sớm nghỉ ngơi. Tần thị còn muốn lưu lại chiếu cố con , ai cũng khuyên được, Lam Như Cẩn đành phải ứng, kêu người thu xếp giường dưới cửa sổ cho thỏa đáng, lại mang chăn đệm dày đến, hầu hạ Tần thị ngủ lại.

      Tắt nên xong, Tôn ma ma tự mình ở bên trong tẩm phòng trực đêm, Bích Đào và Thanh Bình đều ngủ tại thứ gian phía sau.

      Lam Như Cẩn đầu óc đăm chiêu suy nghĩ thể ngủ, lẳng lặng nằm hồi, nghe hô hấp của Tần thị và Tôn ma ma đều còn thức, ngầm thở dài, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân, là ai thôn trang báo tin, là ai đưa các người trở về?”

      Tần thị kinh ngạc: “Sao hỏi cái này?” Bà nghe xong tin tức chỉ lo sốt ruột thương tâm, làm sao còn để ý đến người đưa rước.

      mặt đất Tôn ma ma : “Là Trịnh Thuận gia ngoại viện qua, đường này cũng do đứa con thứ hai nhà ta dẫn người hộ tống.”

      “Trịnh Thuận?” Lam Như Cẩn vẫn chưa nghe qua tên này, ngày xưa để tâm tới tục vụ, chỉ biết sơ trong phủ vài tên tổng quản, lại ràng lắm.

      Tôn ma ma giải thích: “ ở ngoại viện quản lý nam nhân xuất môn, có hai đứa con trai đứa con đều làm người hầu trong phủ.”

      “Có thể gánh vác trọng trách báo tin, vậy rất được chủ tử tín nhiệm à.”

      Tôn ma ma hơi kinh ngạc, nhưng cũng lập tức trả lời: “Người nhà mặc dù có làm chuyện quan trọng gì nhưng cũng tính là có chút thể diện.”

      “Báo tin gì cho các người?”

      Tôn ma ma cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy: “Trịnh Thuận gia tiểu thư rơi xuống nước, vốn sợ quấy nhiễu phu nhân nên có ý định ra nhưng tiểu thư mấy ngày nay sốt cao lui, nhìn thấy vô cùng tốt, có biện pháp nên mới xin mời phu nhân trở về…….”

      “Trở về gặp ta lần cuối?” Giọng điệu Lam Như Cẩn thản nhiên, nghe ra hỉ giận: “ ta dù chưa nhưng ra có ý tứ này chăng?”

      Tôn ma ma nhíu mày, lòng sinh khả nghi.

      Trong phòng mảnh tối đen, Lam Như Cẩn trợn tròn mắt, mang nhiều ngày lo lắng yên dần dần thành tuyến, tuy đứt quãng đầy đủ nhưng cũng đủ miêu tả khái quát chuyện xảy ra, làm cho phi thường phẫn hận.

      Đầu tiên là đẩy xuống nước, vẫn chưa lập tức chết đuối, lại ở bên trong làm thể khỏi hẳn, còn thông tri đến mẫu thân ở thôn trang xa xôi sắp chết…..

      Thân thể mẫu thân cả phủ đều biết, tin Trinh Thuận gia kia sơ sẩy lỗ mãng đến trình độ này!

      Nếu chữa trị mà chết, mẫu thân quá mức bi thương lao lực mà có chuyện hay xảy ra, như vậy phụ thân có vợ cả, đích nữ!

      Rốt cuộc là kẻ nào ngoan độc đến thế?!
      HaYen thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 28 – Bụng dạ khó lường

      Việc này kiếp trước chưa từng lưu ý, phen kiếp nạn này đúng là từng bước nguy cơ!

      biết kiếp trước mạng lớn thế nào lại có thể ngây ngô biết tình huống mà còn sống được.

      Năm đó biết cũng coi như cho qua, nay phát giác nhất định bỏ qua dễ dàng như vậy!

      Tỉ mỉ tính toán, việc này có lợi nhất là vài vị di nương, đặc biệt là Đổng di nương có con trai. Tiền triều cùng triều đại này có nhiều nhà công khanh, từng có con thiếp sửa thành đích tử danh nghĩa mẹ cả thừa hưởng tước vị. Nếu mẫu thân mất, từ nay về sau có khả năng sinh ra đích tử, như vậy mang con thiếp sửa dưới danh nghĩa mẹ cả chính là chuyện đầu tiên người Lam gia lo nghĩ.

      Chỉ là….. Có động cơ nhưng tay có thể dài tới nỗi ảnh hưởng đến người báo tin ở ngoại viện sao, năng lực di nương thực lớn như vậy ư?

      Mà người có năng lực như này giống như thẩm thẩm Trương thị…..

      tràng rơi vào nước ở giữa có Đại tiểu thư Đông phủ Lam Như Tuyền, Hồng Quất và Phạm thị xem tình hình cũng được Đông phủ thu mua, tất cả mũi nhọn đều chỉ thẳng Trượng thị…..

      Nhưng, Trương thị làm thế rốt cuộc vì cái gì đây?!

      Bà ta, có động cơ ư?

      Chị em dâu tranh đoạt? Mẫu thân căn bản tham dự việc quản gia, ngay cả sau khi phân phủ mọi việc cũng đều do Trương thị tùy ý xử lý, cũng cố ý trước mặt mẹ chồng lấy lòng, Trương thị chiếm hết nổi bậc rồi vì sao còn muốn hại tánh mạng người nữa?

      Tranh đoạt gia sản? Vài năm trước Lam lão phu nhân phá vỡ lề lối cũ, tự mình chủ trì cho hai đứa con trai ra riêng, bởi vì con lớn thừa hưởng tước vị, giao tài sản cho con thứ nhiều hơn rất nhiều, Trương thị còn có cái gì đủ?

      Nếu là vì muốn Lam Như Tuyền sau này vào cung, cũng có vài phần nổi. Phá hủy mẹ con Lam Như Cẩn cùng việc tuyển tú cũng quan hệ trực tiếp, như thế nào bởi vì vậy mà sát hại mạng người?

      Lam Như Cẩn trăm mối khó giải, nhất thời dám kết luận, chỉ yên lặng trầm tư.

      Bên tai truyền đến lời khuyên của Tôn ma ma: “Tiểu thư còn bệnh cần suy nghĩ nhiều, chuyện gì cũng phải điều dưỡng cho tốt rồi sau. Nếu nghĩ mãi vẫn ra, chờ tiểu thư khỏe hẳn lão nô giúp xem xét kỹ càn hơn.”

      Lam Như Cẩn trong lòng khẽ động. Lời này của Tôn ma ma, hay là bà cũng ý thức được cái gì?

      Bà là lão nhân hầu hạ bên người mẫu thân, ở trong phủ nhiều năm như vậy, cũng phải người ngu, có lẽ suy nghĩ thấu đáo mấu chốt trong đó hơn mẫu thân.

      Nếu là như vậy, bản thân còn mình đơn độc rồi. Tôn ma ma cái khác , đối với mẹ con Lam Như Cẩn trung thành là điều cần bàn cãi.

      “Muộn rồi, ngủ .” Lam Như Cẩn chấm dứt đề tài, nhắm mắt lại cố gắng làm cho mình ngủ.

      Chỉ có dưỡng tốt tinh thần, dưỡng tốt thân thể mới có thể đối mặt với những chuyện sau này.

      ……………..

      “Tam tỷ tới rồi! Xem thân xiêm y này của muội có đẹp ?”

      Nha hoàn vén màn lên, Lam Như Cẩn vừa vào nhà bóng hồng đỏ như lửa tức khắc như con bướm bổ nhào tới, cười tủm tỉm nâng váy xoay tròn trước mặt mấy vòng, làn váy như cánh bướm lay động phiêu phiêu trong gió, lại nhanh chóng hạ xuống.

      Lam Như Cẩn mỉm cười đứng lại, còn nhìn Lam Như Lâm vài lần, gật đầu : “Rất đẹp.”

      “Ha!” Lam Như Lâm vỗ tay cười, cực kỳ vui vẻ, quay đầu vùi đến bên người Lam lão phu nhân, ôm chân bà uốn éo dường như làm nũng: “Ngài xem , tam tỷ đều đẹp mắt đó nha.”

      Lam lão phu nhân chỉ cái trán nàng lắc đầu thở dài: “ có bộ dáng chững chạc chút nào.” Lại giương mắt nhìn về phía Lam Như Cẩn, tinh tế đánh giá vài lần, gật đầu : “Xem bộ dạng rất tốt.”

      Lam Như Cẩn tiến lên hai bước, khom gối quỳ xuống, sớm có tiểu nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đặt đệm mặt đất, lần này quỳ là quỳ đệm mềm đỏ thẫm thêu ngũ bức(1).

      “Cháu dĩ nhiên khỏi hẳn, đặc biệt đến thỉnh an tổ mẫu. Trong thời gian này làm tổ mẫu lo lắng, lại vì việc vặt mà quấy rầy tổ mẫu, vạn thỉnh ngài dung lượng.” xong cung kính dập đầu lạy ba cái.

      Lam lão phu nhân ngồi ngay ngắn sập, thân áo dài màu chàm hoa văn chữ thọ, trang sức vàng ròng khảm phỉ thúy, mỉm cười nhận lễ Lam Như cẩn, gọi Cát Tường đỡ đứng lên.

      Lam Như Cẩn lại cùng mẫu thân, thẩm thẩm Trương thị chào hỏi, đến bên cạnh Tần thị ngồi. Đây là lần đầu tiên xuất môn lại sau khi khỏi bệnh, sau ngày thứ mười Lăng Cẩn Chi nhập chẩn.

      Kỳ bệnh sớm khỏi, chỉ là muốn nghỉ ngơi mấy ngày, hoàn toàn tốt mới dám ra đây. vào trong nhà thỉnh an tổ mẫu, vừa đúng gặp Trương thị vì tiết nữ nhi(2) vào tháng ba đến xin chỉ thị. Mọi người tới bệnh tình Lam Như Cẩn hồi, Trương thị đứng lên tiếp.

      “……….Tiết nữ nhi năm trước nhà Đồng thái thú làm xuân yến mới khách khứa và bạn bè, năm kia là nhà Phùng chủ bộ, năm kia nữa là nhà Vệ đại nhân, trước nữa cũng là nhà Vệ đại nhân, tính tới tính lui nhà chúng ta nhiều năm tổ chức xuân yến rồi, năm nay bằng lo liệu luôn, để cho nhóm nữ quyến thân thiết đều đến chung vui.”

      Lam lão phu nhân : “Vốn nên do chúng ta lo liệu, chỉ là lúc nào?” Hôm nay là hai mươi tháng hai, cách tiết nữ nhi còn chưa tới nửa tháng.

      Trương thị cười : “Mẹ cứ yên tâm, thời gian ba ngày cũng đủ chuẩn bị rồi, huống chi còn cách lâu như vậy. Nếu ngài ý kiến gì, con đây lập tức an bài người đưa bái thiếp qua các phủ. Lại tiếp, tam nha đầu dưỡng bệnh nhiều ngày như vậy, phải nên giải sầu chơi vui chút chứ, đây là cơ hội tốt đó.”

      Lam Như Cẩn mỉm cười: “Đa tạ thẩm nhớ thương.”

      Lam lão phu nhân gật đầu đáp ứng: “Thời kì xuân về hoa nở, vốn nên vui vẻ chơi đùa, con làm .”

      Trương thị cười ứng, nhưng có lập tức an bài đưa bái thiếp, trong lòng Lam Như Cẩn căng thẳng.

      Hay là, bà ta lại muốn đưa ra cầu khác?

      Năm đó chưa từng cảm thấy có gì ổn, mặc dù sau này có chút khúc chiết, mọi người cũng cho là ngoài ý muốn thôi.

      Nhưng hôm nay nghĩ đến, nếu Trương thị tồn tại tâm bất chính kiện kia lại như thế nào phải do bà ta cố ý an bài đây?

      Văn vê khăn tay tỉ mỉ lắng nghe, Trương thị bên kia : “Con có cái chủ ý này biết được ….. Con nghĩ, tiết nữ nhi hàng năm, mặc kệ nha ai lo liệu đều là nhóm nữ quyến tụ họp cùng chỗ vui đùa, năm nay bằng mời cánh đàn ông theo cùng, trong phủ chúng ta cảnh trí đẹp, mời mọi người uống rượu ngắm hoa chẳng phải tuyệt diệu? Nhất là Vệ đại nhân dẫn theo vợ và con lên kinh báo cáo công tác, cả nhà đường trở về châu(3)nghỉ ngơi vài ngày, ngày thường khó lòng gặp bọn họ, nay vừa vặn có cơ hội, bằng mấy ngày nữa họ khởi hành rồi.”

      Bà ta quả nhiên ra…….

      Bụng dạ khó lường!

      Mắt thấy nan kham năm đó “ngoài ý muốn” tái diễn, trong lòng Lam Như Cẩn cực kỳ chán ghét.

      Lam lão phu nhân cười : “Mời khách nam quả mới mẽ, chỉ sợ bọn đàn ông họ ngại tốt, muốn đến thôi.”

      “Vốn muốn tìm cái cớ để mọi người họp mặt thôi, con trước cùng Vệ đại phu nhân thương lượng tốt, chỉ cần Vệ đại nhân bằng lòng đến, Đồng đại nhân bọn họ nhất định cũng nguyện ý đến, nam nữ già trẻ làm phen náo nhiệt.” Trương thị hưng trí: “Nghe Vệ đại nhân giáo dưỡng con cái rất tốt, nhất là con có tài có mạo, nương nhà chúng ta cũng có thêm nhiều bạn.”

      Lam lão phu nhân dĩ nhiên hiểu ý bà. Nay các thiếu gia tiểu thư Lam phủ đều đến tuổi nghị thân, phải nên cùng nhiều bạn bè các nhà qua lại, thăm hỏi lẫn nhau.

      Lập tức cười : “Con ngại phiền phức làm , càng náo nhiệt càng tốt.”

      Lam Như cẩn ầm thầm nhíu mày. thân là nữ nhi khuê tú, lại là vãn bối, chuyện mở tiệc có quyền xen vào.

      tình bắt đầu, ngăn cản được…….

      (1) Ngũ bức (Ngũ bức bổng thọ):Hình ảnh 5 con dơi vây quanh quả đào mừng thọ. Trong tiếng Hán, chữ “bức” (con dơi) đồng với chữ “phúc”. Theo quan niệm người xưa, 5 cái phúc của con người là “thọ, phú, khang ninh (an khang), tu hảo đức, khảo chung mệnh”.

      (2) Tiết nữ nhi (Shangsi festival): Ý nghĩa giống lễ hội búp bê ở Nhật Bản. Nhưng mình tra ra cái Tết hàn thực, ràng lắm. Link tham khảo


      (3) Châu: Đơn vị hành chính thời xưa có nghĩa tương đương với tỉnh

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 29 – Đổng di nương


      Ngũ muội Lam Như Lâm vỗ tay cười hề hề: “Chủ ý này của thẩm thẩm hay quá, con thích người đông náo nhiệt nha, con đây phải cất bộ váy mới này lên để dành xuân yến mà mặc.”


      Lam lão phu nhân cười mắng: “Làm sao cái váy cũng thiếu, nhìn con hẹp hòi, còn muốn cất lên dành mặc nữa chứ.”


      Trương thị vội vàng cười : “Xiêm y cho các nương sớm đưa tới, ngũ nha đầu đừng cất, cứ mang ra mặc .”


      “Tổ mẫu là, cháu đây phải là muốn cho ngài thưởng vài món đồ tốt sao.” Lam Như Lâm bĩu môi hờn dỗi.


      Lam lão phu nhân lập tức gọi Như Ý: “Ra sau tìm xem, mang vài món trang sức ra cho bọn nó xem, cả ngày chỉ biết nhớ tới đồ của ta thôi.”


      Đại tỷ Lam Như Tuyền dùng khăn che miệng cười : “Là do đồ tổ mẫu quá tốt, chẳng trách ngũ muội lại nhớ thương.”


      Người phòng phát lên cười, màn hòa thuận vui vẻ.


      Lam Như Cẩn mặt cũng cười, ánh mắt lại mang theo ý cười, thầm than nhìn cảnh tượng nhà hòa khí trước mắt, nếu trước sau như tốt rồi.


      Đến giờ học, Lam Như Tuyền dẫn đầu lên từ biệt tổ mẫu, Lam Như Lâm lập tức chụp lấy Lam Như Kỳ nãy giờ vẫn ngồi góc lên tiếng, mọi người cùng nhau học.


      Lam gia là dòng dõi thư hương, các nương ngoài trừ học nữ hồng, cũng giống như nam hài tử mời thầy đến trong phủ dạy học, chỉ là thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn nam hài tử mà thôi. Nay trong tộc do lão giả đức cao vọng trọng đảm nhiệm dạy học, tên là Lam Tông Lễ, luận vai vế là người đồng vai với tổ phụ Lam Như Cẩn.


      Lam Như Cẩn mới khỏi bệnh, trước mắt vẫn cần an dưỡng, cần cùng bọn tỷ muội học nên ở lại ngồi hồi, bởi vì thân thể Tần thị tốt , gần đây lại vất vả được tĩnh dưỡng, Lam lão phu nhân mới bảo Lam Như Cẩn đưa bà trở về.


      đến nửa đường, Lam Như Cẩn sai Bích Đào dẫn mấy tiểu nha hoàn về trước, mình mang theo Thanh Bình dìu Tần thị trở về viện.


      Tần thị ở viện tên “U Ngọc”, trong viện có mấy khóm trúc sinh trưởng tươi tốt, vì thế tên viện cũng là lấy ý trong câu thơ “Sổ hành u ngọc sắc, vãn tịch thúy yên phân.” Vào viện lý, đằng trước có bức tường nào ngăn cách, mà có đường đá cuội trải dài quanh co khúc khuỷu, hai bên đường trồng đầy trúc xanh, chen lẫn hoa cỏ, mười phần tao nhã. Mùa xuân trúc xanh mọc, cây già măng non đậm nhạt thích hợp, mắt nhìn đến càng thấy trong lòng nhàng khoan khoái.


      Lam Như Cẩn dìu mẫu thân dọc theo đường mòn lên trước, mặt nhàn thoại chút việc nhà. Tuy thân thể Tần thị hư nhược nhưng bởi vì thấy Lam Như Cẩn tốt nên trong lòng bà cũng cao hứng, tinh thần cũng theo đó mà tốt lên rất nhiều, dọc theo đường cười cười.


      Hai người đột nhiên ở lối rẽ xuất người, phúc thân hành lễ với Tần thị: “Thiếp thân Đổng thị thỉnh an phu nhân.”


      Bà ta đột nhiên xuất , Tần thị có phòng bị lập tức bị dọa hoảng sợ, sững người hồi mới nhìn người trước mặt là ai.


      “Tại sao …..”


      Tần thị còn chưa dứt lời, thân tử sắc phía trước quỳ xuống: “Sáng nay thiếp thân bị hoa đầu, thể thỉnh an phu nhân đúng giờ, bây giờ đặc biệt ra đây nghênh tiếp phu nhân trở về phòng, mong phu nhân thứ tội.”


      Biết vâng lời, cung kính, còn thể nhát gan sợ hãi, giọng lại mềm mại như nước, cực kỳ uyển chuyển.


      Người này là Đổng thị, trong mấy vị di nương, sinh được hai đứa con, đứa là tứ tiểu thư Lam Như Kỳ, đứa là em trai cùng cha duy nhất với Lam Như Cẩn, năm nay vừa tròn bảy tuổi, tên Lam Côn.


      Đổng di nương là người Hoài Huyện, phụ thân từng là Điển sử Hoài Huyện, tuy là cầm bạc triều đình nhưng cũng thể coi là quan lại, khiến bà ta cũng có kiến thức gì nhiều, mới vào Hầu phủ náo loạn ít chuyện, đến nay vẫn bị kẻ khác xem thường, ngay đến con trai con cũng có tính tình nhu nhược bị người xem thường.


      Nay bà ta lại làm bộ dạng nhát gan sợ sệt, trong lòng Lam Như Cẩn nhìn khỏi có chút được tự nhiên, nhàng túm láy tay áo mẫu thân, ý bảo mau đuổi bà ta .


      Tần thị thường ngày cũng thích thái độ khiêm tốn thái quá của bà ta, có thể gặp gặp, lúc này mới : “Ta trách tội , xuống , nếu thấy thoải mái sai bà tử mời đại phu.”


      “Phu nhân…..” Đổng di nương sợ hãi ngước mắt lên, dám động.


      Cặp mắt kia cũng tính xinh đẹp nhưng trong mắt lại mang theo khiếp ý khiến người khác thương tiếc, ba phần nhan sắc liền tăng thêm bảy phần.


      Tần thị nhàm chán nhìn bà ta diễn kịch, lập tức cau mày: “Cho đứng lên đứng lên, phải thân mình khỏe sao, quỳ đất lạnh là muốn làm gì.”


      “Dạ!” Đổng di nhiên sợ hãi vội vã đứng dậy, cũng dám , đứng ở bên luống cuống tay chân, bộ dáng hết sức khó xử, chống lại ánh mắt Lam Như Cẩn, vội cười xòa: “Tam tiểu thư khỏe chưa? Thoạt nhìn tinh thần rất tốt…..”


      Hay cho bộ yếu đuối đáng thương.


      Trong lòng Lam Như Cẩn cảm khái, mặt vẫn cười thản nhiên: “Thân thể di nương khỏe, tại sao ra ngoài lại mang nha hoàn theo. Mau về nghỉ ngơi thôi, mẫu thân cũng phải người trách móc nặng nề, di nương như vậy dễ khiến kẻ khác hiểu lầm.”


      Sắc mặt Đổng di nương càng xấu hổ, lẩm bẩm vâng vâng dạ dạ, lại biết gì cho đúng. Sắc mặt Tần thị khó chịu kéo tay Lam Như Cẩn về phía trước, mặc kệ bà ta. Nha hoàn bà tử theo sau giữ được bình tĩnh, lúc này trào phúng nhìn Đổng di nương, nếu phải cố kỵ có chủ tử trước chỉ sợ mở mồm mỉa mai.


      Lúc mọi người khoảng vài chục bước,


      Lam Như Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Đổng di nương vẫn còn đứng ở bên đường . Dáng người tong teo đứng dưới khóm trúc, cầm khăn lau khóe mắt, giống như bộ dạng chịu nổi ủy khuất mà rơi lệ.


      Tần thị chút kiên nhẫn: “Chỉ chút chuyện giống như bị nhiều uất ức lắm vậy, vừa rồi cũng làm gì ta, làm bộ dạng như ức hiếp này cho ai xem chứ.”


      “Mẫu thân cần gì vì bà ta mà tức giận.” Lam Như Cẩn nhất thời dở khóc dở cười.


      Tính tình Tần thị xưa nay vẫn thế, lại , tính tình Lam Như Cẩn hơn phân nửa là giống bà. Nay trải qua biến cố mà nghĩ thông suốt, mẫu thân vẫn còn cái dạng tính tình này, vô cùng trực tính, thích ngoằn ngoèo quanh co.


      Xem ra, cần thời gian khuyên nhủ bà mới được.


      “Mẹ……” Giọng thanh thúy phía sau Đổng di nương vang lên.


      “Câm miệng!” Sắc mặt Đổng di nương trắng bệch, nhìn bốn phía trái phải người, thế này mới vội vã xoay người bắt lấy đứa trẻ lao tới bà, vội la lên: “ được gọi lung tung, ngày thường với con thế nào, toàn bộ là gió thoảng bên tai à!”


      Đứa trẻ lập tức nhíu mày: “Tứ tỷ đều gọi ngài như vậy mà.”


      “Còn ngậm miệng!” Đổng di nương đè thấp giọng khiển trách nó: “Chỉ cho phép ở trong phòng gọi, bên ngoài thể như vậy, nghe ?”


      “A……” Đứa trẻ tức giận cúi thấp đầu, mặt ủ mày chau, đột nhiên nhãn tình sáng lên : “Chờ con lớn lên thành Hầu gia, muốn làm cái gì làm cái đó, con muốn gọi ngài là mẹ.”


      giọng!” Đổng di nương vội vàng che miệng đứa trẻ.


      Đứa trẻ tuổi, lúc này chỉ đứng tới hông bà , mặt mày cực kỳ giống phụ thân mình, cánh mũi thẳng tắp, vô cùng xinh xắn, có thể thấy sau này lớn lên nhất định là mỹ nam tử. Đáng tiếc……….


      Đổng di nương nhàng ôm lấy đứa trẻ, dọc theo đường mòn vào giữa bụi trúc, giọng vào tai nó : “Côn nhi, lời vừa rồi được nữa, mặc kệ trong lòng kỳ vọng thế nào, đều phải chôn sâu vào lòng, biết ? Ta là di nương, con là thiếu gia, được quên thân phận mình.”


      Đứa trẻ bảy tuổi nháy nháy con mắt, cố gắng tiêu hóa lời dạy bảo này, hồi lâu mới gật gật đầu: “Dạ, nhớ kỹ, sau này muốn gọi mẹ cần lúc có người khác, ở trong phòng chúng ta gọi.”


      “Thực ngoan.” Đổng di nương cười, hôn lên gương mặt phấn nộn của đứa trẻ phát.


      “Tam thiếu gia! Nháy mắt cái thấy cậu rồi, khiến cho người ta tìm sốt vó.” Hàn ma ma và nha hoàn Thạch Trúc hầu hạ Lam Côn thở hồng hộc chạy tới.


      Đổng di nương xoay lại, mặt khôi phục vẻ nhát gan ngày thường, cười với hai người : “Vất vả.”
      HaYen thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 30 – Tỏ ý mập mờ


      “Di nương vẫn khách sáo như vậy.” Hàn ma ma lên ôm Lam Côn vào ngực, mấy người cùng nhau dọc theo đường mòn phía Tây vòng hướng sân sau U Ngọc viện.



      Trong Hầu phủ, U Ngọc viện cũng xem như là sân khá lớn, trước sau tổng cộng bốn tiến(1), đại phu nhân Tần thị ở tiến đầu lớn nhất, tiếp sau theo thứ tự chỗ ở phân biệt là Lưu, Đổng, Hạ ba vị di nương. Nay Hạ di nương theo Hầu gia đến Lam trạch ở kinh đô, nên sân của bà ta để trống.


      Ngày thường, ba vị di nương ra vào sân phần lớn từ cổng chính mà vào từ cổng sau phía Tây. Mấy người Đổng di nương vừa vào cổng vừa vặn gặp được Lưu di nương chỉ huy tiểu nha hoàn phơi đệm chăn trong sân.


      “Muội muội trở lại rồi à.” Lưu di nương cười lên chào hỏi, phát ánh mắt Đổng di nương ửng đỏ, kinh ngạc : “Muội muội đây là, khóc sao?”


      có, do cát bay vào mắt thôi.” Đổng di nương vội vàng che dấu.


      Tiểu nha hoàn Hương Trúc bên cạnh Lưu di nương phất phất chăn mấy cái, mang chăn bông màu xanh mốc lên sào tre phơi, cười hì hì xen mồm vào: “Đổng di nương vừa mới thỉnh an phu nhân, bị phu nhân vài câu ấy mà.”


      Bí mật trong nhà khó mà giữ được, hơi có chút gió thổi cỏ lay là có thể lập tức truyền khắp nẻo. Đổng di nương nghe vậy khuôn mặt ửng đỏ, hết sức khó xử.


      Lưu di nương vội mắng Hương Trúc: “Làm tốt chuyện của ngươi , xen mồm làm gì!”


      Hương Trúc rụt cổ thè lưỡi, cười ngỏn nghoẻn chạy vào trong phòng lấy nệm chăn. Bên này, Lưu di nương vội an ủi Đổng di nương: “Muội muội đừng chấp nhặt cùng con nha đầu nhiều chuyện đó, quay về ta nhất định phạt nó nặng.”


      có, là cát vào mắt. Tỷ tỷ làm việc , muội về trước.” Đổng di nương vội vàng lời từ biệt, mang người bước nhanh vượt qua vào sân mình.


      Lam Côn dựa vào trong ngực Hàn ma ma, ngoảnh đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hương Trúc, gương mặt nho thế nhưng lộ ra vẻ mặt cực kỳ oán độc. Lưu di nương thấy nhưng lại giả như thấy, vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nhìn bọn họ rời .


      Hương Trúc giở giọng xem thường, bên dùng bàn chải chải lông chăn nệm, bên giọng lầm bầm: “Trừng ai đó, chút phong thái của thiếu gia Hầu phủ cũng có, so với đại thiếu gia nhị thiếu gia người ta kém xa vạn dặm!”


      Lần này Lưu di nương cũng mắng nàng, thở dài hơi: “ thế nào nó cũng là thiếu gia, là con trai độc nhất của Hầu gia.” Khi ra hai chữ “con trai”, trong giọng là vô vàng thương tiếc.


      Hương Trúc bĩu môi: “Con trai sao nào, lão phu nhân và Hầu gia có muốn gặp nó đâu. Lại tiếp, nó ở trước mặt lão phu nhân còn được thích bằng ngũ tiểu thư, cũng chỉ có cái danh thiếu gia mà thôi.”


      Ngũ tiểu thư Lam Như Lâm đúng là do Lưu di nương sinh ra, nghe thấy nhắc tới con mình, mặt Lưu di nương lập tức mang theo ý cười, nhưng cũng có chút hương vị xót xa.


      Được thích lại lanh lợi, chung quy vẫn là con . Nhất thời nhớ tới đứa con trai hai năm trước bà thể sinh ra, càng thêm cay đắng, trực tiếp từ trong lòng lan ra đến miệng, đầu lưỡi đắng chát tê cứng.


      Tuổi mình càng lúc càng lớn, lại vì lần đó sinh non bị tổn thương, e rằng về sau khó mà hoài thai nữa. Bà có lẽ bao giờ có được con trai……


      Ánh mắt lạnh băng, bà lạnh lùng nhìn chòng chọc tiền viện.


      Lần sinh non đó, bà tin cái vị phía trước kia có quan hệ, đáng tiếc bà có chứng cớ!


      ………………………..


      Đổng di nương quay về phòng, hơi uống cạn ly trà lạnh, đặt mạnh cái ly lên bàn, sắc mặt khó coi.


      “Mẹ……” Lam Côn từ trong ngực Hàn ma ma tuột xuống, túm váy mẹ mình lay động: “Mẹ cần tức giận, chờ con lớn lên làm Hầu gia nhất định cho mẹ hả giận, đem mấy ả xấu xa đó đều giết! Giết hết!”


      Trong lòng nha hoàn Thạch Trúc kinh sợ, bị lời của đứa trẻ làm hoảng sợ. Chỉ mới là đứa trẻ con, vậy mà ngậm miệng há mồm chính là “Giết”, cũng quá……


      Mà kẻ làm mẹ kia tuyệt khuyên nhủ, ngược lại còn vui mừng ngồi xổm xuống ôm con vào lòng: “Côn nhi mau lớn lên, mẹ về sau chỉ biết trong cậy vào con thôi.”


      Hàn ma ma cũng cười tủm tỉm: “Tam thiếu gia chúng ta là con trai độc nhất của Hầu gia, sau này nhất định thừa tước, di nương cứ chờ mà hưởng phúc.”


      Đổng di nương ngẩng đầu, sắc mặt từ u chuyển sang trong xanh: “Đương nhiên quên ân tình của nhũ mẫu bà.” Hai người nhìn nhau cười, cùng chung khát khao ngay sau tốt lành.


      Thạch Trúc có phần chịu nổi khí trong phòng này, lấy cớ pha trà, cầm ấm trà ra cửa phòng, ngước lên trời cao thở dài hơi.


      Nàng rất hiểu, nếu thực còn , hai người trong phòng kia nhất định lời làm nàng khó mà chịu nổi. phải lần lần hai, bọn họ nhiều lần ám chỉ nàng về sau trở thành nha hoàn “bên người” Lam Côn…..


      Mỗi lần nhắc tới đề tài này, vô luận là Đổng di nương hay Hàn ma ma, mặt đều mang ý cười nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng đứng ngồi khó khăn. Bọn họ làm nàng thẹn thùng, còn hề cố kỵ mà nhiều lần lấy việc này bày tỏ ân huệ với nàng, lấy việc này đổi lấy trung thành hai lòng của nàng———–ở trong mắt bọn họ, nàng nhận lời làm nha hoàn “bên người” Côn thiếu gia là loại ban ân lớn……


      Nhưng mà……


      Có lẽ đối với số nha hoàn, có thể ở bên cạnh lão gia thiếu gia là chuyện rất may mắn nhưng nàng nghĩ như vậy. Cái loại thân phận xấu hổ này, cho dù về sau có nâng thành di nương sao, trước mắt nhìn vài vị di nương trong phủ mà , có người nào được chân chính thoải mái đây. Chẳng lẽ nàng muốn như thể cả đời sao?


      Càng nghĩ càng phiền, Thạch Trúc cầm ấm trà đến phòng bếp . Thân là nha hoàn thân bất do kỷ, hết thảy đều do nhóm chủ tử an bài thôi, nghĩ lung tung được gì?


      Sau nhà chính có xây phòng bếp , bởi vậy các di nương muốn dùng nước nóng phải đến nơi này, mặc dù có chút quanh co nhưng Thạch Trúc chỉ ước gì lộ trình xa chút, có thể để nàng trở về trễ chút đỡ phải đối mặt hai người đó.


      Mang theo bụng tâm vào phòng bếp, lại thấy bên cạnh bếp lò có nha hoàn thanh tú ngồi xổm cầm quạt quạt lửa.


      “Tử tỷ?” Thạch Trúc ngoài ý muốn gặp nàng ta trong này, nhất thời quên tâm của mình: “Sao tỷ lại ở trong này, còn tự mình…..”


      Thân là nhị đẳng nha hoàn, tự mình cầm quạt quạt lửa trông bếp lò, chuyện khó gặp.


      Tử nghe tiếng quay lại, da thịt trắng nõn theo chút khói bụi, gương mặt vốn xinh đẹp trở nên chật vật.


      “Là Thạch Trúc à, lâu gặp . Vào đây pha nước nóng sao? Đây này, mới nấu thôi.” Nàng trực tiếp giải đáp nghi hoặc của Thạch Trúc, mang ít nước nóng đưa cho Thạch Trúc.


      Thạch Trúc cũng ngốc, lập tức biết nàng ta có nguyên do khó , cũng hỏi lại, cười cám ơn, xách nước nóng ra ngoài.


      được vài bước, phía sau truyền tới giọng giòn giã: “Tử tỷ, nước sao còn chưa nấu xong nữa, phu nhân còn chờ pha trà đó.” Giọng điệu có chút kiên nhẫn.


      “Lập tức xong đây, chờ chút.” Trong bếp truyền ra tiếng Tử trả lời.


      “Tỷ thế nào biết nặng chứ, nấu nước để phu nhân trước lại để cho người khác.”


      Thạch Trúc nghe lời này tốt, nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy là tiểu nha hoàn thường ngày chạy vặt đứng ở cửa phòng bếp thúc giục. Thạch Trúc cảm thấy hết sức kỳ quái, Tử là nhị nha hoàn bên cạnh Lam Như Cẩn, thế nào mà tiểu nha hoàn sai vặt dám lớn lối với nàng ta? Nhất thời nghĩ ra, bởi vì thân phận xấu hổ lại tiện quay lại giải thích, Thạch Trúc đành phải hổ thẹn bước chậm trở về.


      Trong nhà chính U Ngọc viện, mẹ con Tần thị ngồi trước cửa sổ nhàn thoại, nửa ngày cũng thấy nha hoàn đến dâng trà, Lam Như Cần liền hỏi tại sao.


      Lập tức có nha hoàn cười bẩm: “Tử tỷ thạo việc nấu nước, hay là tiểu thư vẫn nên kêu tỷ ấy trở về phong hầu hạ , việc vặt vãnh ấy sai tiểu nha hoàn hoặc bà tử làm là được, dù sao tỷ ấy hầu hạ tiểu thư nhiều năm, có công lao cũng……”


      Lam Như Cẩn hơi ngước mắt lên, vẻ mặt cười như cười làm cho nha hoàn kia sợ tới mức ngậm miệng.


      Tử ……….


      nhớ kỹ cái tên này, trong lòng Lam Như Cẩn cuồn cuộn như vũ bão.


      Tiện tì đầu phục Ninh phi, sáng nay nhìn thấy…….. có thể nào trưng ra vẻ mặt ôn hòa mà đối đãi? Sai nấu nước, làm việc nặng là quá dễ dãi cho ả rồi!


      (1) Tiến: Là chỗ chia giới hạn giữa nhà trong nhà ngoài.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 31 – Lấy đức phục chúng


      Nhớ năm đó khi được tuyển vào cung, bởi vì xuất thân là công khanh thế gia nên Lam Như Cẩn ngay từ đầu được phong làm lục phẩm bảo lâm, ấn theo quy củ có thể mang hai nữ tỳ vào cung, vì thế mới dẫn theo ả Tử xưa nay luôn chăm chỉ và tiểu nha hoàn khác. nghĩ đến tiểu nha hoàn kia vào cung bao lâu phạm lỗi bị phạt đến phòng tạp dịch mà chết, chỉ còn lại ả Tử đó.


      Vì vậy mà Lam Như Cẩn mới càng thêm quý trọng tồn tại của Tử . Thâm cung đêm trường, im ắng đằng đẳng, cuộc sống có bao nhiêu tịch liêu quạnh quẽ, có ả ở bên cùng ngắm xuân hoa thu nguyệt, hạ đông tuyết(1), cùng nhau hồi tưởng về những ngày ở ngoài cung. Cung điện to lớn như vậy, nhiều người như vậy, nhưng chỉ có ả là người săn sóc mình lại cùng lớn lên, Lam Như Cẩn luôn luôn xem ả là người thân, là tỷ muội, đối đãi khác biệt với kẻ khác.


      Nhưng mà làm sao nghĩ đến……….


      Ả ngoài mặt thể lòng trung thành tận tâm, tâm tư lại lớn như vậy, thế nhưng lặng yên tiếng động đầu phục Ninh phi.


      Bán chủ cầu vinh, trèo lên long sàng, sớm thành tiểu nhân nội tâm đen tối.


      Được sống lại, biết được kết cục sau này, Lam Như Cẩn cực kỳ chán ghét kẻ này, bao giờ muốn nhìn thấy ả nữa, ngay cả nghe thấy cái tên thôi cũng vô cùng khó chịu.


      “Cẩn nhi, mẹ muốn hỏi Tử phạm lỗi gì mà gần đây con đối với nó như trước? Tần thị nội tình, đối với cách làm của Lam Như Cẩn nhận thấy rất kinh ngạc.


      Sau Tết, do thân thể bà tốt mới lập tức đến thôn trang tịnh dưỡng, Lam Như Cẩn vì bận việc học mà thể theo nên phái thiếp thân nha hoàn của mình theo hầu hạ, coi như thay mặt chủ tử tẫn hiếu. Tần thị còn nhớ , lúc ấy Lam Như Cẩn có Tử xưa nay làm việc luôn ổn thỏa, phái theo cực kỳ yên tâm, nhưng mà lần này về sao lại thay đổi thế?


      “Mẫu thân ngài đừng quan tâm, con chỉnh đốn nha hoàn mình, nên thưởng ai phạt ai đều có chừng mực.” Đối với việc này Lam Như Cẩn muốn nhiều, lập tức dời đề tài: “Lại bên cạnh mẫu thân phải chăng cũng có người có năng lực? Có thời gian bảo Tôn ma ma chỉnh lý chút, nếu đám người bọn họ đều trở thành bộ dáng bại hoại phiền.”


      Chuyện Phạm ma ma Tần thị có nghe qua, đau lòng nữ nhi bị bọn hạ nhân khi dễ, Tần thị rất ủng hộ việc này, hận thể tự mình đánh Phạm thị vài cái. Nay nghe Lam Như Cẩn vậy, nghĩ đến Tử chắc cũng cùng giuộc, nghi hoặc nữa, ngược lại ủng hộ Lam Như Cẩn phạt nàng ta nặng để cảnh cáo.


      Nhưng ra Tôn ma ma cảm thấy có chút ổn, bởi vì là nha hoàn hồi môn của Tần thị nên thân phận bà cao hơn mấy nha hoàn khác chút, ở trước mặt chủ tử có thể chen vào mấy câu, lúc này mới khuyên nhủ: “Tam tiểu thư đừng nóng giận, có lẽ lời ta dễ nghe, nha hoàn Tử kia cũng phạm lỗi gì lớn, tiểu thư phạt cũng phạt, ta nhiều ngày ở phòng bếp làm việc vặt vãnh như vậy cũng biết hối cãi, bằng tiểu thư thả ta trở về , cũng tốt cho ta sau này nhớ tới ân tình của tiểu thư, ngày sau hầu hạ càng tận tâm hơn.”


      Nghĩ nghĩ rồi bổ sung tiếp: “Gần đây trong Lê Tuyết cư đuổi phạt nhiều người, lão phu nhân tuy đau lòng tiểu thư nhưng cũng khó tránh khỏi kẻ khác lung tung, ảnh hưởng đến thanh danh tiểu thư.”


      “Ta biết băn khoăn của ma ma. Ta là tiểu thư khuê tú, đương nhiên thể làm chuyện quá giới hạn, chính là xử phạt hạ nhân cũng thông qua trưởng bối trong nhà, để tránh kẻ khác ta hiền lương.” Lam Như Cẩn chỉ nghe ý tứ mặt ngoài mà càng hiểu ý tốt của bà, lập tức điểm ra: “Huống chi tổ mẫu từ trước đến nay thích trách móc nặng hạ nhân, hi vọng lấy đức trị gia, ta mấy ngày gần đây làm việc có chút ngược lại lời dạy bảo của lão nhân gia ngài, ngài đây là đau lòng ta nhưng nếu về sau ra vẫn thế chỉ sợ lão nhân gia ngài đáp ứng.”


      “Đúng đó, tiểu thư quả nhiên là người thông tuệ.” Vẻ mặt Tôn ma ma tươi cười, thấy Lam Như Cẩn chút thông suốt cảm thấy cực kỳ vui mừng.


      Lam Như Cẩn thấy bà phát ra cao hứng từ nội tâm, biết bà vì mình suy nghĩ. Đáng tiếc, lại hắt gáo nước lạnh lên bà.


      Dù sao phải cho ràng, sớm chút cũng tốt.


      Lam Như Cẩn nhìn thoáng qua nha hoàn Phi Vân đứng bên, Phi Vân lập tức hiểu ý dẫn bọn nha hoàn lui ra ngoài, chỉ chừa Tần thị, Lam Như Cẩn, Tôn ma ma ba người bên trong.


      “Ma ma hiểu được tổ mẫu lấy đức trị gia, lại hiểu hiểu được câu khác?” Lam Như Cẩn mời Tôn ma ma ngồi xuống, trước tiên mở miệng.


      Tôn ma ma nghiêng nửa người ngồi ghế con, nghe Lam Như Cẩn ý tại ngôn ngoại, tiếp lời: “Tiểu thư xin .”


      Ý nghĩ trong đầu truyền tới cửa miệng, ma xui quỷ khiến thế nào Lam Như Cẩn lại thốt ra lời này——–


      “……..Lấy đức phục chúng, lấy binh dẹp loạn, tề gia trị quốc, ai ngoại lệ.”


      thánh chỉ ban chết đường đường chính chính răn dạy, vốn tưởng lúc trước nghe , lại nghĩ tới……. Mỗi chữ mỗi câu kia đều thanh thanh sở sở khắc sâu trong đầu, ngay tại giờ phút này liền tuôn trào.


      Chẳng qua tổng cộng chỉ mười sáu chữ, xong câu cuối cùng, sắc mặt Lam Như Cẩn trở nên tái nhợt, hình ảnh uống độc dược lần lượt lên trước mắt như đèn kéo quân, tâm thần hỗn độn.


      “Tiểu thư……….”


      “Cẩn nhi làm sao vậy, thoải mái hả?” Tần thị và Tôn ma ma đều thấy Lam Như Cẩn bất thường, vô cùng lo lắng.


      Lam Như Cẩn chợt bừng tỉnh lại.


      A, bản thân nghĩ tới cái gì rồi……..


      Vội vàng thu lại tâm trạng, cùng Tôn ma ma tiếp tục đề tài mới : “……Ta là , lấy đức phục nhân tất nhiên là tốt nhưng nếu người nọ cùng dạng, cũng thể dùng đức nữa, cần dùng hình phạt thỏa đáng. Nếu triều đình chỉ cần trùng tu chùa chiền giáo hóa chúng sinh là được rồi cần gì dùng nha dịch hình luật.”


      “Cẩn nhi có chuyện gì ư?” Tần thị vẫn chưa yên tâm, Lam Như Cẩn lập tức cười với mẫu thân: “ có việc gì.”


      Tôn ma ma nghe ra chút ý vị, lộ ra thần sắc suy tư.


      Lam Như Cẩn lại : “Thời kì đặc biệt dùng thủ đoạn đặc biệt, ma ma vậy càng hiểu được, nếu hạ nhân tồn phản tâm(2) sớm ngày diệt trừ tận gốc, chỉ sợ…..”


      “Phản tâm?” Tôn ma ma mắt lộ kinh ngạc.


      Lam Như Cẩn liếc nhanh cánh cửa, hạ thấp giọng: “Ma ma cảm thấy lần này ta rơi xuống nước là ngoài ý muốn à? Còn có đám người Phạm thị kéo dài bệnh tình của ta, với chuyện Trịnh Thuận gia truyền tin kia nữa?”


      “Tiểu thư!” Tôn ma ma bỗng nhiên đứng lên, nhướng mày, vẻ mặt khiếp sợ.


      Tần thị cũng nghe thấy hàm ý trong câu , phen cầm tay Lam Như Cẩn: “Cẩn nhi muốn …… Trong phủ này có kẻ muốn hại con….”


      chỉ có tiểu thư mà còn cả phu nhân ngài đây….. đủ ác!” Tôn ma ma giống Tần thị do dự, nắm chặt tay luôn miệng hỏi tới: “Tột cùng là ai, tiểu thư biết , phải hay do Đổng di nương làm? Chẳng lẽ mấy kẻ bị phạt ở Lê Tuyết cư đều tồn nhị tâm, đối với tiểu thư bất lợi?” xong lời cuối cùng giọng phát run, hiển nhiên cực kỳ chán nản.


      Lam Như Cẩn lắc đầu, trấn an hai người : “Phạm thị và Hồng Quất quả có tồn nhị tâm, ta chính tai nghe được hai người chuyện, nhưng sau lưng là ai có chứng cớ, chỉ đoán là do thẩm thẩm làm. Người ở Lê Tuyết cư rốt cục ai đen ai trắng, ta còn chưa kịp phân , chỉ đợi sau này. Các người đừng quá lo, nay tỉnh ngộ tổng so với hoàn toàn biết gì cũng tốt lắm rồi, chúng ta từng bước từ từ làm .”


      Hai người nghe đến hai chữ “Thẩm thẩm” kinh ngạc khó hiểu, Tôn ma ma hỏi: “Tiểu thư đoán chính xác chứ? Nhị phu nhân bà ta…..”


      “Chỉ là suy đoán thôi, hiềm nghi Đông phủ khá lớn, về phần mấy vị di nương trong nhà bản thân ta còn chưa điều tra kỹ.”


      cách khác ai cũng thoát hiềm nghi. Tôn ma ma gật đầu tỏ vẻ hiểu, vẻ khiếp sợ mặt còn chưa rút. Đột nhiên bà nghĩ tới kiện, mày càng nhíu chặt: “Chẳng lẽ việc này cũng có người cố ý làm…..”


      “Gì?”


      “Ngày hôm qua lão nô nghe được mấy bà tử xuyên tạc bậy, …..” Tôn ma ma ngừng miệng, nhìn Lam Như Cẩn, cuối cùng cũng ra: “ đồ đệ Tưởng đại phu ở Hội Chi Đường với tiểu thư nào đó…..”


      Lam Như Cẩn biến sắc: “Ma ma cứ việc !”


      (1) Xuân hoa thu nguyệt, hạ đông tuyết: Đại khái là cùng trải qua cảnh sắc bốn mùa ý.


      (2) Phản tâm: Tâm tư phản bội.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :