1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 22 – Nam nữ đại phòng


      Lam Như Tuyền đương nhiên phải thực muốn bày sắc mặt với người của Nam Sơn cư, thấy bà ta hạ giọng cũng hòa hoãn, thở dài, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì, nghe thấy có người chuyện, lại biết gì, nhưng mà tam muội nó….”


      Bà tử đáp lời: “Là Lăng tiên sinh muốn quan sát sắc mặt tam tiểu thư…” đến nửa dừng lại.


      Lam Như Tuyền minh bạch. Chắc là do mấy lão ma ma hầu hạ bên cạnh cố kỵ khuê dự của tiểu thư, nhất thời dám tùy tiện để đại phu trẻ nhìn thấy diện mạo tiểu thư mình.


      Lập tức ngưng mi sẳng giọng: “Sao lại hồ đồ như thế! Há có thể chậm trễ bệnh tình của muội muội?” xong xốc màn ở Đông gian lên, cước bộ vội vàng xông vào.


      “Aiz, đại tiểu thư….” Bà tử thấp giọng gọi nàng ta, lại dám ngăn cản, chỉ đành theo phía sau.


      Màn thêu tường vi ở Tây gian hơi hé mở, ánh mắt hoảng loạn như nai con cách màn chợt lóe, kèm theo tiếng thở dài thể nghe thấy.


      Lam Như Tuyền bước nhanh đến ngoài cửa tẩm phòng, bước đứng lặng ngoài màn lụa bích ngọc, cũng tùy tiện vào. Bà tử đuổi sát theo sau thầm thở dài nhõm hơi, cười xòa chỉ về bình phong sa mỏng vẽ sơn thủy bên cạnh.


      Đông gian và Tây gian giống nhau đều đặt bình phong ngăn cách, Lam Như Tuyền mỉm cười nhìn bà tử gật đầu, bước đến sau bình phong mình, tránh va chạm ngoại nam.


      Ánh mắt vô thức xuyên qua sa mỏng, nhìn bóng dáng ngoài cửa, Lam Như Tuyền nghiêng tai chăm chú lắng nghe.


      giọng nam trầm thấp trình bày, phảng phất như nắng xuân ấm áp chiếu sáng rực rỡ, ấm đến lòng người.


      “…..Tiểu thư tuy mệt mỏi quá độ nhưng bệnh tình lần này đến lần khác lại hết sức kỳ quái, dựa theo mạch tượng vừa nãy xem ra phải chỉ bị mệt nhọc bình thường. Nhiều ngày qua, thầy nhắc tới bệnh tình của tiểu thư với tại hạ, cũng có chỗ nghi hoặc, hôm nay lại nghiêm trọng như vậy, nếu ngài tự mình đến e rằng cũng muốn quan sát sắc mặt tiểu thư.”


      Giọng khi nhắc tới tuy chậm rãi, nhưng lại chứa đựng kiên định bên trong.


      Còn có tiếng bà tử chần chờ : “Lăng đại phu chớ giận, bọn ta đặc biệt thỉnh cậu đến đây, tất nhiên là tin tưởng nghi ngờ năng lực cậu. Chỉ là….tiểu thư xưa nay cực kỳ xa lạ với người ngoài, nay người ngủ, nếu bọn ta cho cậu tùy tiện mà quan sát sắc mặt, chờ lúc ấy tỉnh dậy biết được, ất tức giận, tâm tình tức giận đối với bệnh tình cũng tốt, cậu coi….”


      Y khẽ cười , như giọt sương rơi xuống mặt nước, tạo ra vòng sóng gợn chậm rãi tản ra, đem khí khẩn trương trong phòng tất cả đều tách ra. Chỉ nghe y : “Tại hạ có tức giận, các vị đừng quá đa tâm. Chỉ là thầy thuốc chú trọng vọng, văn, vấn, thiết(1). Nếu thể xem bệnh tỉ mỉ, phương thuốc của tại hạ cũng bất lực. Tạ hạ biết các ma ma khó xử nhưng nếu thầy có đến, có lẽ làm các vị gặp phiền não này rồi.”


      Mấy bà tử phụ họa cười theo, có người khách khí bác bỏ, xem như thừa nhận. Y niên kỷ , đương nhiên thể như Tưởng đại phu lớn tuổi. Ở thâm trạch, xem bệnh cho nữ quyến đều có nhiều bất tiện, bà tử ở Nam Sơn cư đến đây nhiều như thế, bên trong cũng là có tầng ý tứ này.


      Ngừng lại chút, Lam Như Tuyền lại nghe thấy y cười : “Như vậy , tại hạ trước kê phương thuốc tạm thời cho tiểu thư dùng. Đợi sau khi thầy trở về thành, lại thỉnh lão nhân gia ngài tự mình đến xem.”


      “Như thế rất tốt, rất tốt, đại phu cậu quả đức hạnh xuất chúng, y thuật giỏi, suy nghĩ lại chu đáo chặt chẽ, chẳng trách người trong thành đều khen cậu hậu sinh khả úy.” bà tử hứng khởi khen lấy khen để, lại hỏi: “Chẳng biết Tưởng đại phu chừng nào về đến?”


      Đối với lời khen tặng của đối phương y chỉ cười cho qua, vẫn như cũ nhanh chậm đáp: “Việc này , thầy trước nay xem bệnh tại gia, trong ngày về cũng có mà mấy ngày cũng có, hết thảy tùy theo bệnh tình của bệnh nhân thôi. Nếu tạm thời vẫn chưa về, quý phủ có thể mời danh y khác đến xem, Chu đại phu thành Nam và Mã đại phu của Hậu Đức Đường đều rất có danh vọng, nhất thiết đừng chậm trễ bệnh tình tiểu thư.”


      “Chuyện đó tất nhiên, tất nhiên, đa tạ đại phu nhắc nhở.”


      Nghe tiếng thu thập hòm xẻng, nghĩ là vị đại phu trẻ tuổi này dự định kết thúc việc xem bệnh.


      Sau khi xem bệnh, theo thông thường căn nhắc kê đơn thuốc xong là đến lúc rời khỏi, Lam Như Tuyền suy nghĩ nên tiếp tục mình sau bình phong hay đến Tây gian tránh lát.


      lúc tâm tư xoay chuyển chưa quyết định chủ ý nghe bên trong vang lên giọng trong trẻo lạnh nhạt: “Đại phu dừng bước, bệnh tình thể để chậm trễ, Thanh Bình đỡ ta dậy, mời đại phu xem bệnh.”


      Trong giọng mặc dù thể che vẻ suy yếu nhưng cũng cực kỳ bình tĩnh tao nhã, như mây mù đầy trời làm lu mờ ánh trăng, vỗn dĩ rất sáng nhưng lại bị sương mờ che phủ, phản phất như che giấu nỗi tuyệt chứa đựng bên trong, chỉ còn lại vẻ đẹp mộc mạc.


      “Tiểu thư tỉnh!” Vài tiếng kinh hô vang lên.


      Màn giường cẩm vân xanh thẫm buông thả, Lam Như Cẩn nằm giường kỳ thực tỉnh lâu rồi. Bị màn giường cách ngăn nên thể nhìn tình hình bên ngoài nhưng theo tiếng quân áo ma sát cùng tiếng chuyện cũng ít người trong phòng, đại khái ở ngoài màn hỏi nam tử trẻ tuổi kia xem bệnh thế nào.


      Thời điểm bắt mạch, cách lớp khăn, ngón tay trầm ổn hữu lực đặt lên cổ tay , nhiệt độ truyền sang. Vào tiết trời đầu xuân, trong phòng lãnh lẽo khiến long người ấm áp yên ổn.


      Nghe y tự thuật lại bệnh tình, mấu chốt ở chỗ thầy y ra tường tận ràng hơn y nhiều, càng ý chỉ ra điểm khả nghi, sáng suốt mà toạc ta khiến cho Lam Như Cẩn tự tận đáy lòng tán thưởng, khỏi nhớ lại mấy vị thái y thông tuệ trong cung kiếp trước. Chỉ là bị hoàng cung chướng khí mịt mù tiêm nhiễm, thông tuệ đó là loại khôn khéo xảo quyệt, mà y, nam tử ngoài màn này, là thấu triệt, thông sáng, trí tuệ.


      Nghe y ý nhắc nhở, Lam Như Cẩn đột nhiên tỉnh ngủ.


      Ai trận bệnh này nhất định phải phát đủ nửa tháng mới tốt được?


      Nửa tháng, đó là kiếp trước. Mà nay, khác, tại sao nghĩ tới chuyện này!


      Vì thế ngọ ngoạy ngồi dậy, gọi Thanh Bình quấn màn đỡ lên. Lam Như Cẩn ràng, Lăng đại phu này thông minh thanh sạch càng thích hợp hơn thầy của y nhiều.


      “Tam tiểu thư….. Việc này, e rằng…..” Bà tử Nam Sơn cư chần chờ do dự. Lão phu nhân phái các bà lại đây vì canh giữ nam nữ đại phòng(2) để tránh tổn hại thanh danh tiểu thư Hầu phủ, nay Lam Như Cẩn tự mình đáp ứng “Vọng” chẩn, việc này xem ra phiền toái lớn.


      Thanh Bình chưa dám quấn màn lên, Lam Như Cẩn tự mình vùng ra, khoanh chân ngồi, trầm giọng : “ sao cả. Trước mặt đại phu phân biệt nam nữ lão ấu, đều là bệnh nhân mà thôi. Huống chi cái gọi là y đức chỉ tại ngay tâm, cùng tuổi tác có can hệ gì đâu. Thanh Bình quấn màn .”


      câu cuối kia, cách màn giường lộ ra uy nghiêm, bản thân Lam Như Cẩn cũng chưa từng ý thức được phong thái cao quý bề thể nghi ngờ này, vốn được thâm cung tôi luyện nhiều năm mà hình thành thân ngạo khí, khiến người khác tự chủ mà kính phục.


      Ngoài màn giường, đại phu trẻ mày hơi nhướng lên, ngón thay thon dài dừng hòm thuốc, ngưng lại động tác thu thập.


      (1) Vọng, văn, vấn, thiết: Tứ chuẩn trong Đông y gồm nhìn, nghe, hỏi và sờ nắn.


      (2) Nam nữ đại phòng: Chỉ nam nữ thụ thụ bất tương thân.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 23 – Hương khuê kinh gặp


      Hằng ngày theo sau thầy qua lại các giữa các cao môn quý phủ, y cũng có gặp qua, nghe qua ít nữ quyến y hương tấn ảnh(1) châu vây thúy vòng(2), phần lớn tìm ra người sớm có giác ngộ như vị tiểu thư này. Những vị đó, hương thơm hoặc đậm hoặc nhạt lượn lờ xung quanh, dù ngọt ngào kiều diễm như thế nào, trong mắt y vẫn thấy quá gay gắt , vẫn là mùi thảo dược tốt hơn.


      Mà vị tiểu thư Lam phủ ở sau màn lụa kia, thân hình chưa lộ ra nhưng cách bức màn lại toát ra hơi thở trong trẻo, chỉ bằng giọng mộc mạc mà mất uyển lệ, khỏi khiến trong đầu người khác phác họa lên mỹ nhân thuần sắc, hình ảnh trong đầu nhưng chỉ cần hạ bút, chung quy lại miêu tả được ràng.


      Nhất là câu “Y đức tại ngay tâm”, thấu triệt như vậy, bình tĩnh như vậy, nghe ra rất có hiểu biết, khác hẳn nhiều tiểu thư khuê tú khác.


      Vì thế y ngừng tay, ngồi ngay ngắn lại ghế, ôn hòa cười, yên tĩnh chờ đợi động tác đối phương. Ngoài cửa sổ, cảnh xuân ràng kiều diễm, hương mai trong khí như có như lượn lờ dưới chóp mũi, cực đạm cực thanh, mà tới giờ vẫn chưa thấy mặt vị quý nữ hầu môn này.


      Trước đầu giường, có nha hoàn vận xiêm y hồng nhạt chuyển động, bàn tay trắng nõn muốn quấn màn sang bên, mắt thấy làm theo lệnh quấn lên rồi dùng đinh ghim cố định.


      bà tử từ trong gốc bước nhanh hai bước, tiến lên ngăn lại : “Chậm . Tam tiểu thư….”


      “Lui ra!”


      Lạnh lùng quát lên, trực tiếp đánh gãy lời khuyên can của bà tử kia, giọng sau màn tuy yếu ớt nhưng ràng mang theo tức giận: “Trận bệnh này của ta vẫn do Tưởng đại phu chữa trị, mạch tượng mỗi ngày biến hóa đều phải cẩn thận ghi lại. Nay còn biết ngày ngài trở về, chẳng lẽ phải trì hoãn lại sao? Nhà chúng ta cũng phải thiếu bạc mời danh y, nhưng nếu mời người khác lại có ai biết bệnh tình của ta? Nếu có việc trễ nãi, xin hỏi vị ma ma này phải hay đảm đương nổi?”


      Quay đầu thoáng nhìn mặt bọn người ở đây hoặc sáng hoặc tối đều mang ý trào phúng, nét mặt già nua càng trở hồng, ở trong bụng trực tiếp đem Lam Như Cẩn ra mắng trăm tám mươi lần.


      Tiền ma ma ở trong đám người ra kéo bà tử kia trở lại cười : “Lý tẩu tử trở lại , bệnh của tiểu thư quan trọng hơn, nay cố chấp làm gì. Mời Lăng đại phu cẩn thận cân nhắc thử xem, nếu như nhất định phải vọng chẩn, còn làm phiền tới đại phu cậu đây.”


      Đại phu trẻ ngồi bên ngước mắt lên, ý tán thưởng trong mắt biến mất thay vào đó là ánh mắt ôn hòa, cười lặp lại lời vừa nãy nghe được: “Trong mắt đại phu phân biết nam nữ lão ấu, tất cả đều là bệnh nhân thôi—–nay tại hạ cần xem sắc mặt bệnh nhân, làm phiền ma ma quấn màn lên.”


      dám dám, làm phiền đại phu.” Tiền ma ma đến gần đầu giường, nhưng vẫn chưa lập tức động thủ.
      Trong màn Lam Như Cẩn hiểu , chậm giọng : “ cần đổi xiêm y, ma ma để Thanh Bình phụ bà.”



      Tiền ma ma thấy thế mới nhìn Thanh Bình gật gật đầu, hai người trái phải quấn màn giường lên, song song cố định vào đinh ghim.


      Màn lụa hé mở, mùi hương thanh thuần phả vào mặt, khung giường gỗ lim khắc hoa lan huệ ra, Lam Như Cẩn khoác bích y, đắp chăn người ngồi đó. vẻ mặt mệt mỏi khó nén vì bệnh, nhưng thần sắc vẫn nghiêm chỉnh, ổn trọng cho khinh nhờn. Quanh thân tỏa ra hàn khí khiến bọn nha hoàn bà tử trong lòng kinh hãi, mặc dù có người có tâm tư muốn xem trò vui nhưng tâm tư kia như ngọn lửa cháy trong tuyết, chưa thành hình bị băng tuyết dập tắt, may mắn có khói cũng lập tức bị gió rét thổi tán.


      Đại phu trẻ ngồi ghế bên cạnh vươn người đứng lên, nhìn chớp mắt, xoay người hạ mi, cúi người thi lễ, lời nghiêm nghị: “Đại phu Hội Chi Đường Lăng Cẩn Chi gặp qua tiểu thư, nay muốn xem sắc mặt tiểu thư, tiện thể tìm ra bài thuốc điều trị.”


      xong chậm rãi đứng dậy, lúc này mới giương mắt nhìn người giường, vẻ mặt cung kính chính trực, thẳng thẳng vô tư, chi lan ngọc thụ(3), phóng khoáng tự nhiên.


      Nhưng mà lúc này vừa thấy mặt, khiến y khỏi lắp bắp kinh hãi. Dù ngày thường có trầm ổn đạm bạc thế nào, vừa liếc mắt đến hô hấp như bị kiềm hãm.


      Người ở trước mắt làn da như tuyết trắng, mi thanh mục tú, khoanh chân ngồi ngay ngắn giường, vì bệnh tật mà mất lãnh đạm, xinh đẹp. ràng gần trong gang tấc, diễm quang đập vào mắt nhưng vẻ đẹp ấy tựa như viên ngọc lạnh lẽo bao phủ bởi làn khói, như hình ảnh đám mây trong ánh nắng bị ngăn cách bởi tầng sương mờ ảo như có như , mông lung vẫn thể nhìn thấy ràng.


      Lăng Cẩn Chi chợt bừng tỉnh, lập tức tỉnh táo nhìn sang đây, tâm thần chấn động, lần nữa định thần ngưng mắt mà nhìn.


      Hít ra thở vào lượt, trong lòng minh bạch, tức cúi đầu thi lễ, xoay người với Tiền ma ma: “Vọng chẩn hoàn tất, mời theo tại hạ ra ngoài lấy phương thuốc.”


      Tiền ma ma phúc thân thi lễ cười ứng, miệng : “Đa tạ đại phu.”, mặt lên trước dẫn đường.


      Bên này Thanh Bình hạ màn xuống, Lam Như Cẩn mở hai mắt, màn lụa nửa mở dõi theo bóng dáng cao to kia, vang : “Đại phu cực khổ. Xin hỏi bệnh tình của tiểu nữ vì sao lặp lặp lại dừng, sốt cao khó tiêu? Mong đại phu , tiểu nữ cũng yên lòng.”


      Trường phục lam sắc hơi khựng lại, Lăng Cẩn Chi dừng bước, vẫn chưa quay người lại, cũng trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Như Cẩn, chỉ : “Tại hạ hôm nay kê phương thuốc, cùng với phương thuốc thầy cho ngày trước khác biệt nhiều lắm, chỉ có tăng giảm dược lượng vài vị thuốc, nhất thiết phải chú ý dùng thuốc đúng liều. Mặt khác, khi sắc thuốc cần chú ý độ lửa, cần chọn người thỏa đáng. Hai điểm này nếu làm được, lúc sắc thuốc vị bị thay đổi có uống cũng vô ích.”


      Lam Như Cẩn ánh mắt chợt lóe, nở nụ cười yên tâm. Quả nhiên là người thông hiểu, lời đúng ngay chỗ nghi ngờ trong lòng .


      Vì thế giọng điệu bèn chậm lại, thành khẩn xin: “Đại phu cao minh, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Chỉ là bên cạnh tiểu nữ có người hiểu biết dược lý, khi sắc thuốc khó mà đo lường. Bởi vậy, tiểu nữ có cầu quá đáng, nếu đại phu có chuyện gì quan trọng, có thể ở lại quý phủ giúp tiểu nữ sắc thuốc cho cân xứng, sau này cũng thuận tiện cho mấy nha hoàn đối chiếu?”


      Màn lụa buông xuống, trong lúc nửa bên màn hé mở, bóng dáng lam sắc dưới cửa sổ đập vào mắt Lam Như Cẩn. chỉ thấy tóc y được quấn lên bằng dải lụa cùng màu, bên hông đeo hà bao màu trắng, dáng vẻ phóng khoáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người y như làm cả người y đều tỏa hào quang, dịu dàng ấm áp, y vị(4) tự nhiên.


      Chỉ nghe y cười, đồng ý : “Được.”


      Lam Như Cẩn lập tức hạ mi, mặc cho Thanh Bình nhàng thả màn xuống, giọng : “Đa tạ đại phu. Như thế, làm phiền ma ma vì Lăng đại phu sắp xếp nơi sắc thuốc.


      Màn giường cuối cùng cũng buông xuống, ngăn cách Lam Như Cẩn với bên ngoài. Tiếng bước chân nhàng ra tẩm phòng, mấy bà tử vây quanh Lăng Cẩn Chi rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại thiếp thân nha hoàn ở Lê Tuyết cư. Tiếng bước chân chợt dừng lại chút tại thứ gian, sau đó liền chuyển ra nhà chính. Có bà tử cùng Lăng Cẩn Chi , xa xa truyền đến nhưng vẫn nghe được ràng.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 24 – Làm bộ làm tịch

      Lam Như Cẩn ngồi giường hồi, mới lên tiếng: “Quấn màn lên , mọi người rồi còn tránh né làm gì.”


      Thanh Bình vội vàng tới quấn màn lên, dịu dàng : “Tiểu thư mệt ? Nằm xuống nghỉ ngơi lát .”


      Lam Như Cẩn ngồi bất động, chỉ : “Ngươi , theo bên cạnh Lăng đại phu học sắc thuốc, cần phải cẩn thận học về lượng thuốc, độ lửa, tuyệt được để sai nửa điểm.” Lại giương mắt nhìn Bích Đào cúi đầu đứng hầu bên cạnh, lạnh giọng phân phó: “Bích Đào dẫn theo Thúy Nhi, để tránh Thanh Bình có lúc sơ sót. Việc sắc thuốc mấy ngày nay do ba người tự mình phụ trách, thể mượn tay kẻ khác, nếu có sai lầm gì các ngươi tự biết.”


      Bích Đào vội vã phúc thân ứng, cũng dám rời chỉ lấy mắt dò xét Thanh Bình.


      Thanh Bình thấy trong phòng có hai tiểu nha hoàn khác, hơi chần chờ : “Tiểu thư…….”


      .” Lam Như Cẩn đánh gãy lời nàng: “Thuốc thang quan trọng hơn, ta tại có việc gì, nằm lát là được.” xong vừa vặn nằm xuống.


      Thanh Bình và Bích Đào hầu hạ yên giấc, nhìn hết thảy thỏa đáng mới cẩn thận dặn dò hai tiểu nha hoàn, rồi xoay người rời .


      Lam Như Cẩn nhìn lướt qua hai tiểu nha hoàn này, thấy các nàng đều là những đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, cũng muốn nhiều lời, nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Hi vọng thuốc thang về sau có vấn đề nữa. nhắm mắt lại thầm suy nghĩ. Phái Thanh Bình tự mình phụ trách là thích hợp. Trước mắt, Thanh Bình là người duy nhất có thể dùng, mong là cái tri nhân tri diện….


      Chỉ tiếc thời gian ngắn ngủi, nội tình chưa , dám quá mức trọng dụng, nếu cũng gọi Bích Đào và Thúy Nhi theo nàng kiềm chế lẫn nhau.


      Cẩn thẩn ngẫm lại những người ở Lê Tuyết cư này, người tri kỷ, quả là bi ai quá. Nhất là trước kia thích nhất là Hồng Quất và Phạm thị, từ việc sáng hôm nay xem ra, mười phần là đầu phục Đông phủ. Nay Phạm thị rồi, Hồng Quất còn ở lại, nhất thời lại hưng sư động chúng(1) đuổi mấy tốt, chỉ đành phải từ từ lập kế hoạch.


      thể gấp, thể gấp, Lam Như Cẩn lần rồi lần cho bản thân nghe.


      bước lên con đường chông gai này chỉ có thể từng bước tiến lên phía trước.


      Cứ đứt quãng suy nghĩ như thế lại cảm thấy có chút đau đầu, chung quy vẫn còn bệnh trong người thể quá mức hao phí tinh thần. Lam Như Cẩn ngừng suy nghĩ, thả lỏng đầu óc, tập trung điều chỉnh hô hấp mình lại, điều hòa hơi thở, dám hao tổn tâm tư vào mấy chuyện kia.


      Cạnh giường đặt lò hương, mùi hoa mai nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng, như nhiều mùi hương ngào ngạt bình thường khác, hương mai lượn quanh chóp mũi quả nhiên có hiệu quả nâng cao tinh thần, thanh tỉnh đầu óc. Nhiệt độ người Lam Như Cẩn vẫn chưa hạ, ngửi thấy hương này mới miễn cưỡng để đầu óc quá mức mê man.


      Nhất thời trong phòng yên lặng tiếng động, hai tiểu nha hoàn lẳng lặng đứng bên, chưa từng nhiều lời câu, nhiều hơn bước. Bất chợt nghe thấy tiếng quần áo ma xát truyền đến, tiếng ngọc bội leng keng, rồi có người tiến vào phòng.


      Lam Như cẩn mở mắt nhìn, rơi vào tầm mắt là thân váy dài nguyệt sắc, hoa văn phù dung chồng lên từng lớp, làn váy mỏng màu vàng liên tiếp nhắc bước, mỗi bước vừa nhàng vừa đoan trang lại mất phần lả lướt quyến rũ, cần ngước lên cũng biết người tới là ai.


      “Đại tỷ, tha lỗi muội lúc này đầu óc choáng váng, thân thể mệt mỏi thể đứng dậy bồi tỷ.” Lam Như Cẩn suy yếu thở dài, mỉm cười đầy áy náy.


      Lam Như Tuyền bước nhanh tới bên giường, giọng điệu chậm rãi: “Tam muội đừng khách khí, thân thể quan trọng hơn.” Sớm có tiểu nha hoàn nhanh tay lẹ mắt mang ghế đẩu đến, Lam Như Tuyền ngồi xuống, thân thiết hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào rồi, vẫn còn sốt sao?” xong, tay giơ lên chạm vào trán Lam Như Cẩn.


      “Vẫn còn sốt, có điều đỡ hơn nhiều rồi.” Lam Như Cẩn xong, mắt lại lộ ra nghi hoặc, kinh ngạc hỏi: “Đại phu lúc này vẫn còn ở nhà chính sao? Tỷ tỷ từ đâu tới đây?”


      Lam Như Tuyền ôn nhiên cười : “Tỷ đây là sốt ruột, lòng chỉ muốn biết tình trạng của muội thế nào, nên mới núp sau bình phong nghe đại phu xem bệnh, sau đó đại phu sang nhà chính, tỷ mới ra thăm muội.”


      Lam Như Cẩn sáng tỏ, trách được đại phu lúc nãy lại chuyện giản lược rồi muốn đến nhà chính kê đơn, có lẽ phát sau bình phong có người. “Làm phiền tỷ tỷ lo lắng.” cười .


      Lam Như Tuyền lập tức sẳng giọng: “ gì đó, tỷ muội chung nhà mà còn chuyện khách sáo như vậy.” Dừng chút, mặt mang theo vẻ áy náy : “Lại , bệnh này của muội cũng là do tỷ với ngũ muội gây ra, nếu phải bọn ta ham chơi đúng mực muội gặp kiếp này, tóm lại thân là tỷ tỷ xin lỗi muội….. Ngũ muội tuổi còn , cả ngày thích đùa giỡn bận tâm tới bất cứ việc gì, tỷ đây mấy ngày qua cũng gian nan…. Muội nếu có gì hay xảy ra, tỷ đây về sau còn mặt mũi nào sống tiếp nữa!”


      xong mặt chảy lệ, nâng khăn tay lên lau, chỉ chốc lát ướt hơn phân nửa.


      Lam Như Cẩn thiếu chút nữa là cười ra tiếng. dạng thê thê ai ai làm vẻ ta đây, quả y chang bộ dạng Lam Như Lâm sáng nay.


      Chẳng qua đạo hạnh của Lam Như Lâm vẫn chưa đủ để so chiêu, bản thân chỉ lo giả bộ ủy khuất đáng thương, còn vị trưởng tỷ này ngược lại trạch tâm nhân hậu, tâm tâm niệm niệm lo lắng bệnh tình của nàng, mặt hối hận tự trách, mặt so sánh với ngũ muội “thích đùa giỡn”.


      Chung quy trải qua biến cố lớn lần rồi, dù trong lòng chán ghét thế nào, mặt Lam Như Cẩn cũng động thanh sắc, chỉ nhàng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ chớ tự trách bản thân, việc ngày đó vốn ngoài ý muốn, muốn trách chỉ nên trách bọn hạ nhân làm việc tắc trách, muội nửa phần cũng trách hai người.”


      “Aiz, chứ, chuyện xảy ra rất kỳ quái, ngay tới nơi trọng yếu như vậy mà lại sơ sẩy thế.” Lam Như Tuyền tiếp lời, oán hận : “Tam muội yên tâm, mấy bà tử phụ trách xung quanh hồ nuốc đều bị đánh roi rồi đuổi , quản coi sóc hoa viên cũng bị khấu trừ năm tiền tháng, giáng đến thôn trang làm việc, ngày sau hoa viên có mấy hạ nhân cẩu thả như vậy nữa. Mẫu thân vì thế rất giận dữ, nếu có người khuyên răn, e rằng ý niệm đánh chết bọn họ cũng có.”


      “Tạ ơn thẩm thẩm quan tâm.” Lam Như Cẩn thản nhiên .


      Nhất thời nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, lập tức có tiểu nha hoàn tiến vào, thấy Lam Như Cẩn tỉnh, nhanh giọng bẩm báo: “Bẩm tiểu thư, Lăng đại phu được an bài ở ngoại viện, hai vị tỷ tỷ Bích Đào, Thanh Bình và Thúy Nhi theo học. Tiền ma ma tự mình dẫn đường cho Lăng đại phu, vì sợ ầm ĩ tiểu thư nên chỉ ở ngoài hành lễ tiểu thư rồi cáo từ.


      Lam Như Cẩn “Ừ” tiếng tỏ vẻ biết, nha hoàn kia liền chân tay lui ra ngoài, kính cẩn thỏa đáng. Ánh mắt Lam Như Tuyền dừng người nàng rồi đảo cái lướt qua hai nha hoàn đứng hầu bên cạnh, nhếch miệng cười tiếp tục phiếm chuyện cùng Lam Như Cẩn.


      Chỉ chốc lát, ngoài màn vang lên giọng sợ hãi: “Đại tỷ, tỷ ở bên trong à? Tam tỷ, muội có thể vào , có làm ồn tỷ hay ?”


      Lam Như Cẩn ngạc nhiên: “Tứ muội? Muội phải rồi sao, sao lại tới nữa….. Vào .”


      Muội muội kiều nhát gan này từ trước tới nay dám cùng tỷ muội qua lại, hôm nay có thể tới chuyến quả dễ, bây giờ lại rồi quay lại thực ngoài dự tính.


      (1) Hưng sư động chúng: Huy động nhân lực.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 25 – Vô tâm hay cố ý


      Nghe được câu trả lời thích hợp, Lam Như Kỳ đợi nha hoàn vén màn tự mình vén lên vào, cười ngượng với hai người trong phòng: “Đại tỷ, tam tỷ.”


      Lam Như Cẩn cười yếu ớt: “Tứ muội mời ngồi.”


      Nháy mắt, bóng dáng mềm mại nhát gan trong trí nhớ trước kia cùng người trước mặt nhu hòa làm , hư hư như được bao trong màn sương mù dày ảo. Lam Như Kỳ thích mặc xiêm y hồng sắc, hoặc đậm hoặc nhạt, năm bốn mùa thấy đổi sang màu khác. Thêm bộ dáng nhắn xinh xắn lại có chút yếu ớt, bởi vậy khi nhìn từ xa tựa như đám mây mỏng manh trong hoàng hôn ngày hè, hay như màn sương giữa núi rừng vào buổi sớm mai, luôn luôn nhu hòa mà lại mông lung.


      Nha hoàn mang ghế đẩu đến, nàng nghiêng nửa người ngồi xuống, thấp giọng : “Tam tỷ đỡ nhiều chưa? Chỗ muội khi nãy được nửa đường nghe tỷ lại phát sốt mới lo lắng tới xem….. Tỷ chê muội ồn ào chứ? xong, giọng còn mang theo sợ hãi.


      Lam Như Cẩn chưa đáp, Lam Như Tuyền hé miệng cười: “Tứ muội quen lời khiến người ta dở khóc dở cười, tỷ muội tương thân tương ái, cái gì mà ghét bỏ hay chê. Nếu tam muội chê muội ồn ào, tỷ đâu thể ở chỗ này, chẳng phải làm người ta chán ghét ư.”


      “Muội phải có ý tứ này……” Lam Như Kỳ vội vàng giải thích.


      “Biết muội có ý tứ này rồi.” Lam Như Tuyền cười kéo tay nàng ta, khuyên nhủ: “Về sau đừng khách sáo như vậy nữa, khiến cho các tỷ tỷ muốn thương muội cũng biết nên làm thế nào.”


      “Dạ.” Lam Như Kỳ cúi thấp đầu, cực kỳ xấu hổ.


      Vì thế Lam Như Tuyền lại quay qua tiếp tục chuyện với Lam Như Cẩn: “Bệnh lần này của muội nghiêm trọng, nay bên người lại có nhũ mẫu cận kề, hồi trưa mẫu thân tỷ tính chọn vài người có năng lực, sau đó đợi tổ mẫu xem xét qua đưa tới cho muội. Muội yên tâm, người đều rất thỏa đáng, tuyệt cho muội lại chịu uất ức.”


      Giọng nàng ta vừa mềm vừa mỏng, bên ôn hòa nhìn Lam Như Cẩn, thầm quan sát nét mặt .


      Lam Như Cẩn nét mặt đổi, nhưng trong lòng có hơi rùng mình, đầu ốc xoay chuyển!


      Buổi sáng sau khi mọi việc xảy ra, đoán ra Trương thị làm cái loại biện pháp này, vốn Lê Tuyết cư đủ nhân số, nay nhũ mẫu rồi, lại cho kẻ khác cái cớ.


      khe khẽ thở dài: “Làm cho thẩm thẩm lo lắng, lòng muội bức rứt. Chỉ là muội quen thanh tịnh, chịu nổi có quá nhiều người.”


      “Vốn là chuyện chúng ta nên làm, muội chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được.” Lam Như Tuyền cười: “Bá phụ hàng năm đều ở kinh thành làm việc, thân thể bá mẫu lại chịu nổi mệt nhọc, mẫu thân tỷ là thẩm thẩm của muội, tỷ là trưởng tỷ của muội, nên chiếu cố tốt tới muội mới đúng. Tuy muội ưa thích thanh tịnh nhưng hãy nghe tỷ khuyên tiếng, đừng quá cố chấp, bệnh thế này rồi phải để nhiều hạ nhân chăm sóc mới mau khỏi bệnh chứ.”


      Tiểu nha hoàn giặt sạch khăn đem qua đây, muốn đổi cái khăn đầu Lam Như Cẩn, Lam Như Tuyền thấy thế tự mình tiếp nhận rồi thay đổi, sờ thử nhiệt độ trán Lam Như Cẩn, thở dài: “Còn nóng đây này, vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt chứ đừng lao lực như sáng nay vậy.”


      Khóe miệng Lam Như Cẩn giật : “Việc buổi sáng tái diễn nữa.”


      Giết gà dọa khỉ mà thôi, nếu như về sau còn dựa vào việc quỳ cầu tổ mẫu quản thúc bọn hạ nhân nữa cái chức tiểu thư Hầu phủ này của cũng cần làm nữa.


      Còn muốn tiếp tục , chợt nghe Lam Như Kỳ mạo muội lên tiếng: “Tam tỷ, Hồng Quất đâu? Mọi khi luôn thấy cổ hầu hạ tỷ mà, hôm nay sao thấy đâu?”


      Từ lúc nàng vào phòng ngồi yên lặng uống trà, nghe hai vị tỷ tỷ phiếm chuyện, nàng cả buổi đáp câu, lúc này lại giống như chợt nhớ tới cái gì, cặp mắt mở lớn nhìn ngó chung quanh.


      Lam Như Cẩn nghe vậy vội đáp, trước lướt qua Lam Như Tuyền chỉ thấy nàng ta tươi cười ôn hòa như trước, tựa hồ nghe thấy.


      Nhưng mà, nàng càng làm như vô ý, trong lòng Lam Như Cẩn càng hiểu .


      Nếu trong lòng nàng có quỷ, thế nào vào phòng nãy giờ nhắc đến Hồng Quất, trực tiếp đến khi Lam Như Kỳ mở miệng cũng hỏi lấy tiếng, càng muốn giả bộ như có việc gì, cùng tính cách chu đáo cẩn thần thường ngày quả là rất tương xứng.


      Lam Như Cẩn đáp như thường: “ ta và Phạm thị cùng phạm lỗi nên phạt cấm túc.”


      sao? Người cạnh tam tỷ….. Sao toàn mấy người như thế…..” Lam Như Kỳ sửng người, ánh mắt càng trương lớn, mười phần giật mình, nhất thời nhíu mày: “Nhưng mà Hồng Quất bình thường tốt lắm mà, lại dìu dàng hiền lành, lúc nào cũng tươi cười, giống như đại tỷ, thế nào……”


      Lam Như Cẩn thiếu chút cười ra tiếng, vội vàng nhịn xuống, sẳng giọng: “Tứ muội bậy rồi, thế nào đem hạ nhân trộn lẫn với đại tỷ đây.”


      Lam Như Kỳ thế này mới tỉnh ngộ, cực kỳ kinh hoảng: “ phải……. Muội…….. Đại tỷ muội phải………”


      Lam Như Tuyền cười đến hiền lành: “ có gì, nhất thời sai, tỷ so đo.”


      Lam Như Kỳ đỏ mặt, cúi thấp đầu ngại ngùng ôm chung trà uống, ngồi lát rồi như quá xấu hổ, muốn đứng dậy cáo từ. Lam Như Cẩn cố giữ lại, chỉ mình đau đầu tiện tiếp khách, Lam Như Tuyền nghe vậy cũng đứng dậy muốn , vì thế hai người cùng nhau rời khỏi.


      Lam Như Cẩn để nha hoàn thay khăn xong, thiêm thiếp nằm nhắm mắt lại, nhất thời nhớ lại lời của Lam Như Tuyền, Trương thị chắc đưa người sang đây, lại nghĩ đến Lam Như Kỳ lấy Hồng Quất ra so sánh với Lam Như Tuyền, biết là vô tâm hay cố ý.


      Nghĩ thế, tinh thần bất lực, chỉ chốc lát nặng nề thiếp .


      Vẫn chưa vào hè, tiết trời ngắn ngủi, khi Lam Như Tuyền và Lam Như Kỳ rời Lê Tuyết cư, mặt trời cuối chân trời ngã về Tây. Bóng người kéo dài dưới cái nắng dịu , những cánh hoa lê trắng tà tà rơi xuống mặt gạch. gạch điêu khắc hoa văn hoa cỏ tinh xảo, nhưng rốt cuộc là vật chết thể so với hoa lê chân vừa mềm mại vừa xinh đẹp. Mặc dù hoa rụng nhưng vẫn ngọc tuyết động lòng người, thẳng đem bóng người cũng nhiễm lấy tầng hương thơm ngát.


      Lam Như Kỳ cẩn thận từng bước bước , cố ý tránh những đóa hoa đó, làm như đành lòng giẫm lên nó. Lam Như Tuyền thấy thế cười : “Tứ muội về sau chuyện, nếu có thể giống như đường cẩn thận như này tốt rồi.”


      Lam Như Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, mặt lo sợ yên: “Đại tỷ…. trách muội hồi nãy sai sao? Muội…..”


      “Tỷ sao lại trách muội chứ.” Lam Như Tuyền cười càng ấm áp, hơi ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, đôi mắt đen tuyền phản chiếu bóng mây trời, xinh đẹp miên man: “Người cùng nhà thông cảm thương nhau, bản thân ai sơ soát mà sinh hiềm khích, trưởng tỷ chính là lo lắng muội sau này đắc tội người khác. Tứ muội, sau này nên chú ý hơn.”


      Nàng thu hồi ánh mắt, xoay mặt nhìn Lam Như Kỳ, thấy nàng ta chỉ lo vùi đầu chấp thuận, bộ xấu hổ thụ giáo.


      Đáy mắt lên tia lãnh, tách biệt hình ảnh ánh tà dương chiếu ở trong mắt, khóe môi Lam Như Tuyền khẽ nhếch: “Tỷ muốn đến vấn an tổ mẫu, muội sao?”


      “Muội trở về còn có việc, chắc theo tỷ tỷ được, buổi chiều lại thỉnh an tổ mẫu.” Lam Như Kỳ vội vàng .


      “Như vậy , tứ muội về cẩn thận.” Lam Như Tuyển mỉm cười bước trước, tư thế ổn định, mang theo bọn nha hoàn quanh co , cước bộ lộn xộn giẫm lên những cánh hoa.


      Lam Như Kỳ đầu buông xuống, đợi bọn họ xa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp, đôi mắt đen láy tràn đầy khiếp ý thế nhưng biến mất thấy, phảng phất như chưa hề tồn tại.


      Gió thổi qua, vài đóa hoa phe phẩy rơi xuống, giống như tuyết trắng tung bay rơi xuống trước mắt nàng ta. Thân thể nàng quá mức yếu ớt giống như cành non mới mọc, chỉ cần cơn gió mạnh theo gió mà lìa cành.


      Cố tình, nàng lại đứng thẳng tắp. Kiên cường, nhìn theo Lam Như Tuyền dẫn người dần mất hút ở xa.


      “Tiểu thư?” Nha hoàn Sắc Nhi thử thăm dò.


      thôi.” Đột nhiên xoay người lại, Lam Như Kỳ cước bộ vững vàng hữu lực, rốt cuộc cũng tránh những cánh hoa kia nữa, lướt qua đám hoa hướng thẳng nơi ở của mình Hiểu Trang viện

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 26 – Tiền cứ hậu cung(1)

      Lam Như Cần ngủ được an ổn, biết bản thân ngủ lại giống như tỉnh giấc, trước mắt lập lờ, trợn mắt nhìn lên xem căn bản lại chẳng được ràng, chỉ là lưng thấm tầng mồ hôi, toàn thân giống như rơi xuống hầm băng vậy.

      lúc là bóng dáng Ninh phi chớp nhoáng, lát lại biến thành bộ mặt Hoàng đế vẫn tuấn mĩ trầm như xưa, rồi ánh mắt thẩm thẩm Đông phủ nhìn cười ôn hòa nhưng lại hung lệ, cuối cùng…… Vẫn là dung nhan xám tro lần nào cũng làm bừng tỉnh, làm sao quên được….. Mẫu thân chết thê thảm lụn bại như thế nào…..

      “Mẫu thân! Mẫu thân!”

      kêu lên sợ hãi từ trong mộng giãy dụa tỉnh lại, hai tay nắm chặt chân , bắt loạn, muốn chạm đến gương mặt réo rắt thảm thiết kia nhưng tỉnh giấc, chỉ nhìn thấy đỉnh màn hoa văn tinh xảo tinh mịn, ánh nến trong phòng lập lờ lóe sáng.

      “Tiểu thư tỉnh!”

      Cúi đầu kinh hô vui sướng, gương mặt Thanh Bình nhu hòa mộc mạc tiếp cận, đưa tay thử độ ẩm trán Lam Như Cẩn: “Tốt rồi, còn nóng như hồi trưa nữa. Tiểu thư gặp ác mộng sao? Đừng sợ, có bọn nô tỳ ở đây.”

      Giọng dịu dàng mềm mại, khiến cho lòng Lam Như Cẩn an tâm được chút từ sau khi đột ngột tỉnh giấc, lấy lại bình tĩnh, chuyển mắt nhìn cửa sổ: “Giờ nào rồi?”

      Bích Đào bưng cái khay đỏ nhàng đến, cười xòa đáp: “Giữa giờ Tuất rồi, tiểu thư ngủ ngon chứ.”

      “Trễ như vậy.” Lam Như Cẩn ngờ mình ngủ lâu đến thế, ngay cả cơm chiều cũng qua.

      “Tiểu thư đói bụng ? Có điều phải nhịn lát, Lăng đại phu có dặn cần phải uống thuốc trước, sau lát mới dùng cơm, chờ đến khoảng giờ tý lại uống thêm lần nữa, về sau mỗi ngày đúng hạn uống ba lần, mai mốt hẳn là có thể hạ sốt.” Thanh Bình dùng khăn nóng lau mồ hôi người Lam Như Cẩn.

      Bích Đào đến đầu giường, Lam Như Cẩn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Thanh Bình đỡ ngồi xuống rồi để gối đầu lót sau lưng. Bích Đào kính cẩn nghe theo quỳ gối trước giường, cầm thìa bạc thổi nguội thuốc, đút cho .

      Lam Như Cẩn uống ngụm khẽ nhíu mày: “ đắng.”

      Quả thực cái này chẳng khác nào ăn trúng hoàng liền, còn đắng hơn gấp mấy trăm lần uống thuốc mấy ngày trước nữa.

      Thanh Bình cầm khăn lau khóe miệng dính thuốc cho Lam Như Cẩn, dịu dàng : “Thuốc đắng dã tật, tiểu thư chịu đựng chút, chờ bệnh tốt lên chúng ta uống nữa.” Lại chỉ chỉ vào cái khay và cái đĩa mã não khác: “Mứt hạt sen, hồi ăn vào có thể giải đắng rồi.” Sợ Lam Như Cẩn uống thuốc, nên mới giở giọng dỗ dành như đứa .

      Bích Đào lại múc thìa đưa đến bên miệng Lam Như Cẩn, đảo mắt, cười : “Lăng đại phu tăng sơ sơ mấy vị thuốc, thích hợp với bệnh trạng bây giờ của tiểu thư, chỉ là uống vào chắc ngọt như trước đây.”

      Trong lòng Lam Như Cẩn khẽ nhúc nhích, khỏi ngẩng đầu lên nhìn : “Y sao biết thuốc trước kia ngọt.”

      Bích Đào liền đáp: “Mấy ngày trước nô tỳ vì tiểu thư bưng thuốc, có nếm thử độ lạnh nóng của thuốc.”

      Bộ dạng nàng trước kia kiêu ngạo ương ngạnh, lại đích thân nếm thử độ lạnh nóng à? Lam Như Cẩn cũng quên chuyện bản thân uống thuốc lạnh, lập tức mực nhìn nàng.

      Bích Đào bối rối rũ mắt xuống, mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, lẩm bẩm : “Tiểu thư nhìn nô tỳ làm cái gì, uống thuốc nhanh , hồi lại nguội…..” Dứt lời lại thêm câu: “Lăng đại phu phân thuốc lần này thể phân sai, sức lửa cũng phải nắm bắt , hơn nữa thừa dịp còn nóng uống vào mới có hiệu quả.”

      Lông mi nàng dài dưới đôi mắt đẹp khẽ nhấp nhô hạ xuống, cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng, thập phần xinh đẹp, mặt bởi vì kích động mà nhiễm tầng ửng hồng, tăng thêm vài phần xuân sắc.

      Vốn ngày thường vô cùng dễ dãi, bởi vậy nàng mới khỏi kiêu căng khinh mạn, nay bộ phục thấp làm thiếp như vậy Lam Như Cẩn chưa từng thấy qua. khỏi có chút buồn cười.

      Này đúng là kẻ trực tính, hoặc tốt hoặc xấu cái gì cũng biểu lên mặt, còn đáng hơn kẻ ngoài mặt hiền lành trong lòng chứa quỷ nhiều.

      Nhớ lại chuyện kiếp trước, nhờ lúc nàng tới tuổi bị trong phủ thả ra gả cho gã sai vặt, lúc ấy nàng khóc sướt mướt chịu . Náo loạn vài ngày nhưng cuối cùng vẫn bị đưa ra ngoài. Sau này Lam Như Cẩn ngẫu nhiên nghe ai nhắc tới nàng, là có thằng chồng nát rượu lại cờ bạc, vô cùng tệ bạc, đối với nàng hở chút là đánh chửi, ngày qua ngày hết sức toại nguyện.

      Lam Như Cẩn trước kia mặc kệ chuyện này, này nhìn nàng dưới ánh nến càng lộ ra khuôn mặt kiều mị, có chút ngẩn ngơ.

      người như vậy chắc cam lòng chỉ làm vợ gả sai vặt đâu. Huống chi….. Còn có tiểu Bành thị ở nơi nào đó ra vẻ….

      Nghe lời nàng mới rồi cực kỳ lanh lẹ, còn nhấn mạnh “phân lượng” và “sức lửa”, là đơn thuần lặp lại lời Lăng Cẩn Chi, hay là cảm thấy cái gì cố ý nhắc nhở đây?

      Nàng là người thông minh như vậy sao?

      Vì thế mới hỏi nàng: “Lăng đại phu giao đãi cái gì , ra ta nghe chút.”

      Bích Đào thu thìa bạc về, liếc mắt dò xét Lam Như Cẩn, mặt còn giữ sợ hãi, vẻ mặt lại chờ mong, nhanh chóng đáp: “Lăng đại phu trước đây thầy mình kê đơn thuốc cũng hẳn là vị ngot, có lẽ là phối sai lượng dược liệu, hoặc là sức lửa chuẩn, lần này bọn nô tỳ nhất định phải chú tâm, lại cẩn thận những chi tiết và nghi kị trong sắc thuốc, bọn nô tỳ đều nhớ kỹ, về sau nhất định phạm lỗi.”

      “Chỉ như vậy?”

      “Chỉ như vậy.” Bích Đạo gật gật đầu, lập tức bồi thêm câu, “Lúc ấy nhị phu nhân và Nam Sơn cư đều có phái người theo.”

      Trong lòng Lam Như Cẩn khẽ động, hai mắt khỏi tỉ mỉ nhìn nàng.

      Bổ sung những lời này, có thể coi như là kéo kẻ bên ngoài đến làm nhân chứng chứng mình lời bản thân giả, đương nhiên cũng có thể coi như là—–nhắc nhở Lam Như Cẩn bởi vì có kẻ bên ngoài ở đây, chẳng qua này nọ là do Lăng đại phu chỉ điểm.

      Tâm tư Lam Như Cẩn thay đổi nhanh, tột cùng bởi nàng thông minh hay vẫn do chính cả nghĩ? Nếu nàng quả thông minh, phải chăng nên nhận lấy lòng tốt lúc này của nàng, bỏ qua hiềm khích lúc trước mà lưu lại dùng?

      Lam Như Cẩn quyết định nhìn kỹ rồi tính sau, chỉ “Ừ” tiếng tỏ vẻ biết, tự mình bưng chén thuốc hơi uống sạch.

      Bích Đào lập tức tiếp nhận chén thuốc vui mừng : “Tiểu thực thực mau! Bây giờ uống thuốc, khẳng định rất nhanh khỏi rồi.”

      Thanh Bình cũng cao hứng, lấy mứt hạt sen cho Lam Như Cẩn giải đắng.

      Lam Như Cẩn lấy viên bỏ vào miệng, phân phó: “ bẩm báo tổ mẫu tiếng, ta tỉnh lại, khỏe lên rất nhiều cho lão nhân gia ngài đừng quá lo lắng, đợi ta tốt lên lập tức đến thỉnh an ngài.”

      Thanh Bình cười : “Bên ngoài còn có ma ma Nam Sơn cư đây, sợ làm ồn tiểu thư nên dám vào, mới vừa rồi sớm sai tiểu nha hoàn đáp lời.”

      Lam Như Cẩn gật gật đầu, tựa lên gối đầu nghỉ ngơi. Ước chừng khoảng hai khắc đồng hồ nha hoàn bưng đồ ăn lên, hai người Thanh Bình hầu hạ Lam Như Cẩn dùng bữa.

      Bích Đào thấy Lam Như Cẩn cơm dùng ít, tinh thần gần như tốt hơn rất nhiều, vả lại mặt thản nhiên có vẻ hài lòng, liền cười bẩm báo: “Nhị phu nhân vừa nãy đưa qua hai ma ma và hai nha hoàn, là lão phu nhân gặp qua, đặc biệt vội tới hậu hạ tiểu thư. Nô tỳ theo cự tuyệt bọn họ, bọn họ giờ tiểu thư bệnh, bên cạnh thiếu người, chờ tiểu thư khỏe lên để bọn họ cũng được.”

      Lam Như Cẩn yên lặng dùng trà, sau lúc mới : “Ngươi làm sao?”

      Bích Đào cẩn thận trả lời: “Nô tỳ sợ làm ồn tiểu thư, mời bọn họ ở trong thứ gian nghỉ ngơi, chờ tiểu thư tỉnh hồi bẩm, gọi bọn họ vào hầu hạ. Tiểu thư…… phải nô tỳ tự chủ trương, chỉ vì nay trong viện có người quản , nô tỳ tạm thời loạn ra chủ ý thôi, nếu như làm đúng…..”

      “Người làm đúng lắm.” Lam Như Cẩn giương mắt, nhàn nhạt .

      (1) Tiền cứ hậu cung: Trước kiêu ngạo sau cung kính.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :