1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 17 – Thưởng phạt lập uy


      Lam Như Cẩn đảo vòng qua mọi người, nhìn ra đa số đều phục, mới : “Về chuyện khấu trừ tiền tháng, ta cũng thấy chướng mắt nhưng chẳng qua muốn thưởng phạt ràng. Kể từ hôm nay, người trong viện nếu phạm lỗi bị phạt tiền, do Thanh Bình thu giữ, cuối tháng nhất trí thưởng nửa tháng tiền cho người chăm chỉ làm việc. Sau này ai cũng có cơ hội được thưởng, đương nhiên ai cũng có khả năng bị phạt, chỉ do quyết định các ngươi có tận tâm hay thôi.”


      Bích Đào và Thúy Vi gác cửa bên ngoài liên thanh đáp: “Phục, tiểu thư xử phạt minh, bọn nô tỳ sau này dám nữa.” Mọi người cũng vội vàng đáp vâng vâng dạ dạ.


      Lam Như Cẩn lời xong, thực cảm thấy mệt mỏi, thở sâu mấy hơi, lại nhắm mắt nghỉ ngơi lúc mới mở mắt ra lần nữa. Quét qua vòng, ánh mắt lại đặt người Hồng Quất.


      Hồng Quất vốn dĩ cúi đầu nhưng cảm nhận được ánh mắt Lam Như Cẩn, tim đập nhanh như đánh trống, mồ hôi túa ra.


      Chuyện Phạm nhũ mẫu bị đuổi khiến nàng ta cực kì sợ hãi, tự biết thân phận bằng bà ta, chẳng biết bản thân phải nhận loại kết quả nào nữa. Nhớ tới những câu hỏi kì quái sáng nay của Lam Như Cẩn, trong lòng càng ngọn nguồn.


      Lam Như Cẩn nhìn chằm chằm hồi, hỏi: “ tháng ngươi lĩnh được bao nhiêu tiền?”


      Hồng Quất vội vàng trả lời: “Nhờ ơn chủ tử, nô tỳ mỗi tháng lĩnh được xâu tiền.”


      Thái tổ Yến Hướng Tự khởi định ra chế độ tiền tệ, lượng bạc đổi được ngàn đồng tiền, tức là xâu tiền. Triều đình quy định như thế nhưng giá thành bên ngoài có khi ổn định, lượng bạc kỳ thực có đổi được xâu tiền. Tổ tiên Hầu phủ thương tình hạ nhân, theo đúng giá tiền đồng mà phát tiền tháng, do vậy Hồng Quất lĩnh mỗi tháng xâu tiền, đổi ra đáng giá, thực dụng hơn lượng bạc.


      Lam Như Cẩn tiện đà : “ ít, chẳng trách ngươi quan tâm ca trực của mình, mới sáng ra gấp rút lĩnh tiền.”


      Hồng Quất nghe thấy thích hợp, phịch tiếng quỳ xuống đất, vội vã nhận lỗi: “Tiểu thư bớt giận! Nô tỳ làm sai! Chính là…… Chính là tiểu thư từ trước tới nay luôn cảm thông cho bọn nô tỳ, vì vậy nô tỳ nghĩ…….. Nghĩ nhanh lấy tiền phát cho mọi người, cứ nghĩ tiểu thư nhớ…. Nô tỳ cho là có Bích Đào trong viện hầu hạ ngài chắc xảy ra sơ sót gì, ai ngờ……. Ai ngờ bọn họ lại…….”


      Bích Đào nghe được cơn tức lập tức bốc lên, thiếu chút nữa xông đến tóm chặt nàng ta mà tranh luận, rốt cục vẫn cố kỵ có Như Ý ở đây, lại đến Lam Như Cẩn hôm nay khác với ngày thường, mới ráng nhịn cơn tức tiếp tục đứng canh cửa nhưng đôi mắt xinh đẹp mấy lần hung hăng liếc tới Hồng Quất như muốn chọc thủng vài cái lỗ từ người nàng ta.


      Trong lòng Lam Như Cẩn nẩy lên chán ghét, Hồng Quất này đến bây giờ còn chịu nhận sai, trực tiếp kéo đám người Bích Đào vào, tính toán hay. Vì thế lạnh mặt: “Ngươi làm việc tốt, ra nguyên do là ta quá mức “cảm thông”. Nếu như thế, ta nên hà khắc ngươi chút, cho ngươi hiểu được thế nào là lí lẽ. hồi đến chỗ Thanh Bình giao ba tháng tiền, hình phạt tính từ hôm nay, về sau tiền mỗi tháng của ngươi giảm hai trăm đồng, đến lúc ngươi hoàn toàn hiểu thôi.”


      Hai gò má Hồng Quất đỏ lên, sắc mặt cũng thay đổi mấy lần. Từ ở trong phủ hầu hạ nhiều năm như thế, phụ mẫu đều có nhiều bạn hữu thân thích, bản thân nàng ta diện mạo trời sinh ôn hòa thân thiện, được nhiều chủ tử tán thưởng, chưa bao giờ phải ở trước đám đông mất mặt đến vậy. Lúc này Lam Như Cẩn lại cho nàng ta chút thể diện, đối toàn bộ người trong viện chỉ phạt mình nàng ta nặng nhất, hỏi nàng ta làm sao oán?


      “Sao, ngươi phục?” Lam Như Cẩn thấy nàng ta cả buổi còn chưa lên tiếng, cười lạnh .


      Hồng Quất rưng rưng đáp: “Tiểu thư trừng phạt nô tỳ dám tuân. Chỉ là…… Nô tỳ vốn do phu nhân ban cho tiểu thư, tiền tháng đều tính vào sổ sách trong phòng phu nhân, tiểu thư nay phạt nô tỳ…… Phu nhân lại ở trong phủ, nô tỳ chịu phạt, sợ có người tiểu thư lung tung……”


      ta bất nhân bất hiếu? Ngươi ngược lại cấp cho ta cái tội khá lớn.” Lam Như Cẩn lạnh lùng đánh gãy lời nàng ta.


      “Nô tỳ dám……”


      “Ngươi có cái gì mà dám?” Lam Như Cẩn bật người đứng dậy: “Bản thân ngươi cần thể diện về sau mỗi tháng trực tiếp giảm nửa xâu tiền . Ta giải thích với mẫu thân sau, nếu ngươi phục trực tiếp tìm chủ tử khác mà hầu hạ!”


      “Tiểu thư!”


      “Về phòng tự suy ngẫm.” Mắt Lam Như Cẩn mở to, chán ghét đến cực điểm, muốn nhìn thấy nàng ta chút nào. Nếu phải hôm nay đuổi Phạm thị động tĩnh quá lớn, bây giờ mà đuổi luôn đại nha hoàn khó tránh khỏi nhận chỉ trích từ người khác, vả lại trong đó có nhiều ngăn trở nhất định thành công, nửa khắc cũng muốn dung nàng ta ở trong này.


      “Tiểu thư chú ý thân thể, cấp thiết đừng tức giận.” Như Ý thấy sắc mặt Lam Như Cẩn càng lúc càng tái nhợt, vội dìu ngồi xuống ghế, mặt lại sai bà tử: “Tạm thời mang Hồng Quất muội muội trở về phòng, có chuyện gì ngày sau tiếp, tiểu thư nay bị bệnh, đều cẩn thận vào.”


      Vài bà tử vội vã nửa kéo nửa khuyên Hồng Quất trở lại sân sau, Lam Như Cẩn tựa lưng lên gối nghỉ ngơi hồi lâu mới dần tỉnh táo lại. Vừa rồi tức giận huyết khí dâng cao, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt mảnh tối tắm, tim đập nhanh, hôm nay quả quá mệt mỏi rồi.


      Vừa rồi ở Nam Sơn cư bộ dạng suy yếu kia hơn phân nửa là diễn trò, bây giờ mới sự khó chịu. Biết mình thể chống đỡ được nữa, Lam Như Cẩn chỉ đành phải tạm thời thả mấy người còn lại, sau này sau.


      Uống hớp trà cho thư thái, mới với mọi người: “Trước khi Hồng Quất suy nghĩ ràng, các vụ trong viện sau này giao cho Bích Đào và Thanh Bình đảm nhận, những người còn lại nên an phận làm việc tất có chỗ tốt. Nếu vẫn hồ đồ như cũ nhìn vào tấm gương Phạm nhũ mẫu. Các ngươi nhớ , chủ tử Lê Tuyết cư là ta, phải người bên ngoài.”


      phen công đạo, mọi người dám tuân, vội vàng hành lễ, Lam Như Cẩn lúc này mới vịn Như Ý trở về tẩm phòng nghỉ ngơi.


      Vừa vào trong phòng, Lam Như Cẩn liền ngã người xuống sập, mắt khép hờ, chỉ cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, lại có sức ngồi dậy. Như Ý bị dọa, vội vàng để tay lên trán Lam Như Cẩn, cả kinh : “Đúng là mệt nhọc quá sức, bị nóng lên rồi!”


      Thanh Bình cũng tiến lên xem, thấy sắc mặt của Lam Như Cẩn từ trắng bệch chuyển sang ửng hồng bất thường, gương mặt càng ngày càng đỏ, hơi thở yếu ớt cực kỳ tốt.


      Thanh Bình gấp đến độ hai mắt rưng rưng: “Khó khăn lắm mới hạ sốt, lần này bị ép buộc hơn nửa ngày, lạị sốt lại nữa rồi, bệnh làm sao mà thuyên giảm.”


      Như Ý : “Đừng nóng vội, ở trong này cố gắng hầu hạ, ta trở về viện lão phu nhân nhanh chóng mời đại phu đến, thể chậm trễ.” xong dặn dò tiếp mấy câu đối với người phát sốt nên như thế nào, nghi kị cái gì, mới vội vàng xoay người .


      Lam Như Cẩn nghe thấy, cách cửa sổ gắng gượng hô lớn: “Như Ý tỷ tỷ trở về cẩn thận, đừng có kinh động tổ mẫu, ta sao.”


      “Tiểu thư yên tâm.” Như Ý đáp ứng ra cổng, trực tiếp quay về Nam Sơn cư.


      Lam Như Cẩn lật người nằm lại, Thanh Bình tẩm khăn ướt đắp lên trán để hạ nhiệt, ân cần bưng trà rót nước hầu hạ. Bích Đào vào tẩm phòng, cẩn thận giúp đỡ Thanh Bình, dám lời dư thừa, mực im lặng làm việc.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 18 – Thứ muội đến chơi

      Thanh Bình ở bên tai Lam Như Cẩn dịu dàng : “Tiểu thư có sức đứng lên ? Vẫn nên đến giường nằm chứ nằm sập thế này thoải mái đâu, với lại lúc nữa đại phu đến, ở chỗ này cũng tiện.”

      Đại trạch nữ quyến xem bệnh, nếu như phải vô cùng bức thiết thể gặp mặt đại phu, nhất định phải có bình phong hoặc màn giường che chắn, khi bắt mạch phải dùng khăn tay để lên cổ tay, được phép cùng đại phu tiếp xúc. Lam Như Cẩn trì hoãn hồi, đành phải cường ngạnh đứng lên, để Thanh Bình dìu đến bên giường.

      Bích Đào trong thoáng chốc cũng muốn đến đỡ, Lam Như Cẩn liếc nàng cái, cự tuyệt tùy nàng đỡ mình. Bích Đào chợt thấy lòng ổn định hơn, cung kính hầu hạ, có tí ti kiêu căng nào.

      “Đây là chỗ tốt của việc dạy dỗ.” Lam Như Cẩn nằm giường thầm nghĩ. Đáng tiếc sức đủ, hôm nay chỉ có thể qua loa cho xong, mong sớm ngày khỏe mạnh.

      Chỉ chốc lát Như Ý trở lại, bên cạnh còn theo nàng dâu hơi lớn tuổi. Tiến vào phòng thấy Lam Như Cẩn nằm nhắm mắt, bèn kéo Thanh Bình qua thấp giọng hỏi thăm tình hình.

      Lam Như Cẩn vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng động lập tức mở mắt ra, vừa thấy người liền vội vàng muốn ngồi dậy.

      “Sao làm phiền Tiền ma ma tới đây, mau mời ngồi.”

      “Tiểu thư mau nằm xuống, ngàn vạn lần đừng đứng lên, cẩn thận hoa đầu!”

      Tiền ma ma vội bước lên đè vai Lam Như Cẩn, đặt nằm xuống lần nữa, chỉnh lại khăn trán xong mới cười giải thích: “Lão nô và mẹ chồng đến thỉnh an lão phu nhân, trùng hợp nghe Như Ý nương thưa chuyện, lão phu nhân muốn phái người đến thăm hỏi tiểu thư, lão nô mới xung phong ra nhận việc này. Mấy ngày nay tiểu thư bị bệnh, lẽ ra lão nô nên sớm đến thăm hỏi người nhưng gần bị chuyện tình bên ngoài bám chân, thứ hai cũng sợ ầm ĩ tiểu thư, vẫn dám đến, tiểu thư đừng trách.”

      Lam Như Cần cười : “Ma ma thế nào chứ, ma ma bận bịu nhiều việc, vừa phải phụng dưỡng mẹ chồng, vừa hầu hạ lão phu nhân, bận đến chân còn chạm đất, nếu ta trách ma ma ta hiểu chuyện rồi. Hôm nay có thể được ma ma đến thăm, ta rất cảm kích, nhờ ma ma gửi lời hỏi thăm tới má Tiền, ta đã lâu gặp bà ấy rồi, biết bà ấy dạo này có khỏe ?”

      Tiền ma ma cười đáp: “Nhờ phúc của các chủ tử, thân thể ngài vẫn khỏe mạnh, mấy ngày trước đến chùa ở ngoại thành dâng hương còn tự mình bộ lên núi cả buổi đấy, bọn nô tỳ phải khuyên mãi ngài mới chịu ngồi kiệu, đa tạ tiểu thư nhớ tới. Tiểu thư nên nằm nghỉ cho tốt, đừng mãi lo chuyện, thân thể bị bệnh rất yếu, chuyện nhiều mất sức.”

      Lam Như Cẩn cười đáp ứng, lại bảo Thanh Bình rót trà cho Tiền ma ma.

      Vị Tiền ma ma này là con dâu của má Tiền, nha hoàn hồi môn năm đó của Lam lão phu nhân, má Tiền lớn tuổi còn làm việc trong phủ nữa, chỉ ở trong nhà an hưởng tuổi già, vì thế Tiền ma ma mới thay thế công việc của mẹ chồng trong phủ làm quản gia nương tử cực kỳ có thể diện, từ xuống dưới đều gọi bà ấy tiếng “ma ma”, ngay đến hàng chủ tử tiểu bối như Lam Như Cẩn cũng ngoại lệ. Hôm nay đặc biệt đến thăm bệnh, Lam Như Cẩn sao có thể chậm chạp.

      Như Ý trở lại phái người mời Tưởng đại phu, lát nữa đến xin Lam Như Cẩn ráng chịu chút. Lam Như Cẩn đáp ứng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Vị Tưởng đại phu này ở Thanh Châu nổi danh “hạnh lâm thánh thủ”(1), thường lại giữa những hộ lớn trong thành xem bệnh cho các lão gia phu nhân, làm người điềm đạm, ngoại trừ xem bệnh có quan hệ với nhà nào, phần lớn thời gian đều chẩn ở y quán do nhà mình mở, bất kể giàu nghèo, khi gặp bệnh nhân quá khó khăn thì thu tiền, còn thường xuyên tặng thuốc thang, ở trong thành có danh vọng khá cao.

      Lần này Lam Như Cẩn rơi xuống nước bị bệnh nặng, đặc biệt mời ông đến xem bệnh, vì vậy nhiều ngày qua, mỗi ngày dù sớm hay muộn ông đều đến đây thăm hỏi lúc.

      Lam Như Cẩn nơi này nhắm mắt chờ, Tiền ma ma đồng thời kéo Bích Đào và Thanh Bình đến gian ngoài, giọng dặn dò hoọ phải chăm sóc bệnh nhân phong hàn nên làm thế nào, Như Ý ở lại tẩm phòng hầu hạ, trong phòng ngoài phòng nhất thời yên ắng chỉ nghe được tiếng Tiền ma ma thào.

      Lúc này nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vang lên, từ trong viện trực tiếp vào nhà, dù cố ý bước nhưng trong bầu khí yên tĩnh như này Lam Như Cẩn vẫn nghe thấy, liền hỏi ai tới.

      Tiền ma ma cười : “Tam tiểu thư thính tai, là tứ tiểu thư đến thăm , nghe ngủ, do dự có nên vào hay , sợ làm ầm ĩ .”

      Lam Như Cẩn mở mắt, dán mắt vào góc giường, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng tứ tiểu thư Lam Như Kỳ.

      Nhu mì, trầm lặng, nhát gan, ánh mắt lúc nào cũng nơm nớp lo sợ giống như nai con bị bắt, luôn đứng sau lưng người khác ai để ý đến, miễn nghe thấy lời hơi nặng thôi, vành mắt gần như nổi nước, là thứ muội Lam Như Kỳ cùng cha khác mẹ với .

      Từ sau khi tiến cung vẫn chưa gặp lại nàng ta, nghe được gả cho thứ tử của Uy viễn bá làm kế thất, khi Lam phủ bị tịch biên thì có dính dáng vào. Chính là Uy viễn bá kia ư…..

      Trong quá trình Lam gia rơi đài đã dốc sức ít.

      Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng Lam Như Cẩn thể thoải mái nổi. Vốn dĩ trước kia quan hệ với Lam Như Kỳ cũng rất lạnh nhạt, lúc này mới : “Nhờ Tiền ma ma ngăn tứ muội lại, đừng để muội ấy vào coi chừng bị lây bệnh. Rất cảm tạ tứ muội tới thăm, ở ngoài ngồi lát rồi trở về, ngày khác để thân thể đỡ hơn tỷ tìm muội chơi đùa.”

      Lam Như Kỳ sợ hãi lên tiếng: “Tam tỷ, sao tỷ còn chưa khỏe nữa, muội thực lo lắng cho tỷ….. Di nương cũng rất nhớ tỷ, bảo muội mang chút bánh hoa đào đến, đây là món ngày thường tỷ rất thích ăn.”

      “Thay tỷ cảm tạ di nương.” Lam Như Cẩn bảo Thanh Bình nhận điểm tâm, tinh thần tốt, đuổi Lam Như Kỳ .

      Thanh Bình bưng lên đĩa bánh hình khối màu hồng nhạt vào, giọng hỏi: “Tiểu thư dùng luôn bây giờ ạ? Tứ tiểu thư Đổng di nương vừa hái xuống giỏ hoa đào tươi liền bắt tay vào làm, biết khẩu vị của tiểu thư nên làm quá ngọt. Bữa trưa vừa rồi tiểu thư dùng cũng ít, vừa vặn có thể dùng nó lót bụng.”

      Vẻ mặt Lam Như cẩn thản nhiên : “Vứt

      Thanh Bình ngớ ra, dám nữa, y lời vứt đĩa bánh xuống gốc hoa lê, thấy Lam Như Cẩn vẫn lời nào, chỉ dán mắt vào góc giường đến ngẩn ngơ, đành phải bước ra ngoài tiếp tục nghe Tiền ma ma dặn dò.

      Lam Như Kỳ đến lúc này, làm cho Lam Như Cẩn nghĩ tới rất nhiều tình trước đây.

      Giọng sợ sệt, bộ dạng nhát gan kia giống hệt mẹ ruột Đổng di nương của nàng ta, dưới Lam phủ người tính tình ngạo mạn đều để bọn họ vào mắt, mẹ con hai người nhiều lúc còn bằng hạ nhân được thích. Ở sau lưng Đổng di nương là con của huyện gia nhoi, rốt cuộc cửa nhà nghèo thể nào leo lên được mặt bàn, con giống tiểu thư hầu môn, cũng làm nên trò trống gì…..

      nên trò trống? Lam Như Cẩn im lặng thở dài.

      Càng là người hèn mọn nhát gan, càng khó lòng làm người khác phòng bị.

      Bây giờ là Dụ Long năm thứ mười sáu, cách thời gian kiện phát sinh xa. Lam Như Cẩn ngực đau như bị kim đâm, rét đến thấu xương.

      Lần này sống lại, tuyệt đối để mẫu thân phải chịu khổ như vậy nữa.

      muốn bảo vệ cái thai dễ dàng có kia của mẫu thân, mặc kệ là đệ đệ hay là muội muội, nhất định phải giữ được.

      (1) Hạnh lâm thánh thủ: Ca ngợi y dức, y thuật của người đại phu.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 19 – Ngấm ngầm tính kế

      Giờ nghỉ trưa qua , Đông phủ lâm vào mảnh im ắng.

      Trong phủ, hoa đào khoe sắc nở rộ rực rỡ, con suối quanh co ngoằn ngoèo chảy dọc theo sân viện, dưới lòng nước loang lổ màu rêu xanh biếc, mặt rải đầy những cánh hoa. Đúng chỉ có mùa xuân mới có được cảnh sắc xinh đẹp này.

      Nhưng có lẽ do ánh nắng ban trưa quá gay gắt, dù cảnh quan có xinh đẹp đến mấy dường như cũng giảm vài phần xuân sắc, xuyên qua gốc hoa thược dược bên ngoài song cửa sổ chữ thọ, có thể nhận ra bầu khí nặng nề bao trùm khắp gian phòng, ngay cả cảnh quan ở ngoài cũng bị bầu khí ảm đạm ấy ảnh hưởng, khiến cho cây cảnh trong sân như mất mấy phần sức sống.

      Xuân Mai bưng cái khay đỏ rón rén bước vào cửa phòng, khay đặt hai bát sứ thanh hoa(1), bên trong bát là chè sữa hồ đào, tiểu nha hoàn đứng hầu ngoài cửa vén màn lên cung kính mời nàng vào. Bên cạnh cửa sổ đặt cái sập, ở giữa còn đặt thêm cái bàn gỗ tử đàn thấp được chạm trổ hoa văn tinh xảo, Xuân Mai nhàng nhấc bát đặt xuống bàn, nhị phu nhân dựa người lên sập, mày cau chặt, nhìn thoáng qua, chán ghét trách: “Giờ ai muốn ăn nó, món béo ngậy thế này ăn vào càng nuốt trôi.”

      Xuân Mai ngớ ra, cúi đầu nhanh tay thu bát về, xoay người lui ra sau vài bước hành lễ với đại tiểu thư Lam Như Tuyền ngồi bên phía đối diện, dùng ánh mắt hỏi nàng ta có muốn dùng hay .

      Lam Như Tuyền sắc mặt lạnh nhạt, chỉ nhìn lướt qua rồi để ý, Xuân Mai gấp rút khom người rời khỏi, ra tới bên ngoài mồ hôi vừa khô giờ lại chảy ra.

      Trương thị cúi đầu ác thanh ác khí(2) mắng tiếng: “ có ánh mắt!”

      Lâm ma ma đứng hầu bên cạnh nghe thế vội cười làm lành: “Trở về lại dạy dỗ là được, ngài tội gì phải tức giận.”

      Trương thị oán hận mắng tiếp: “Kẻ nào kẻ nấy đều là lũ vô dụng!”

      Bà từ Nam Sơn Cư trở về tâm tình tốt lại phải đè nén cơn tức, cả buổi trưa thèm nghỉ ngơi, nằm lát thức giấc, làm cho mấy nha hoàn bên cạnh cứ nơm nớp lo sợ, mà cũng chỉ có Lâm ma ma mới dám ở lại hầu hạ.

      Bà lúc này rất muốn phát cơn tức từ Xuân Mai lên mấy kẻ khác, mắt thấy bà ta nổi trận lôi đình, Lâm ma ma vội nhanh chân ra cửa khiển trách nha hoàn đứng hầu rồi đuổi , thuận tay đóng cửa lại.

      Trương thị siết chặt chung trà trong tay, lòng ngực phập phồng vài cái, cuối cùng hung hăng ném xuống đất.

      Loảng xoảng!

      Chung trà rơi xuống vỡ nát, tranh vẽ Bát tiên chén bị chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ Hà tiên cầm hoa sen xoay vài vòng rồi văng đến dưới chân Lam Như Tuyền.

      Lam Như Tuyền quen với thái độ của mẫu thân mình như vậy, sau thời gian chịu đựng tự nhiên bộc phát, cúi xuống nhặt mảnh vỡ, nhàng đứng dậy qua bên kia ngồi xuống bên mép sập, dựa vào người Trương thị dịu dàng cười : “Mẫu thân khoan hãy tức giận, theo con thấy, chuyện hôm nay rất kỳ lạ.”

      Trương thị tiện thể muốn ném luôn nắp chung bàn, nghe vậy thầm giật mình, tay giơ lên từ từ hạ xuống. Tuy rằng trong bụng vẫn còn tức giận đùng đùng nhưng vì bình thường bà ta cũng thuộc dạng khôn khéo nên sau khi nghe được ý tứ trong lời của con mình nhất thời tỉnh ngộ, bất chấp cơn thịnh nộ, vội hỏi: “Con cũng thấy như vậy? Dù mẹ thấy nó kỳ quái lại lắm.”

      Lam Như Tuyền thở dài: “Con cũng vừa mới đoán ra được!” Nàng ta giơ tay lên sửa lại vài sợi tóc xõa , hạ giọng chậm rãi tiếp: “Tam muội kia của con làm người quá mức thanh cao tựa như tiên nữ cao ấy, hôm nay lại hạ cố đến chỗ Phật(3) ngồi, mẹ nhìn bộ dáng hành của ta, năng trôi chảy cẩn trọng làm sao còn có bóng dáng Lam Như Cẩn trước kia nữa? Con xem, phần thông minh cơ biến kia nhìn thua ngũ nha đầu Như Lâm, thậm chí còn trầm ổn chu đáo hơn cái nha đầu suốt ngày khoe khoang hô to gọi kia.”

      Trương thị hạ mi nghĩ đến tình cảnh buổi sáng ở Nam Sơn cư. Càng có cảm tưởng giống như lời con mình , cau mày, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Con thử…… Có phải có người ở sau lưng chỉ dạy nó hay ? Bằng sao có thể biến hóa lớn như thế được.”

      Lam Như Tuyền nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Việc này vẫn chưa xác định, mấy kẻ bên Lê Tuyết cư kỳ thực có lá gan này, dù cho có cũng có bản lĩnh như vậy.” nhàng vuốt ve vòng ngọc khắc hoa hải đường đeo tay, nàng ta tiếp: “Trước cứ bỏ qua chuyện này, nếu như có kẻ đề cập tới, sau này lại để ý điều tra vẫn chưa muộn, chuyện ưu tiên bây giờ là làm sao trấn an tổ mẫu cho tốt.”

      Sau khi cơm trưa xong, Lam lão phu nhân liền đuổi nàng ta và Lam Như Lâm ra ngoài chỉ giữ lại mình mẫu thân trong phòng, thời gian ở trong đó ít, vì chuyện gì nàng ta đoán được tám chín phần, chỉ là trước mặt mẫu thân muốn trực tiếp hỏi thẳng mà thôi.

      Trương thị sắc mặt ngưng trọng, trước mắt lại ra gương mặt là vui hay giận nói “Cho bọn nó thể diện cũng là cho thể diện.” Lúc gần câu ấy văng vẳng bên tai, mẹ chồng bà có ý gì dù cũng hiểu được, giọng điệu có hòa hoãn nó cũng như tảng đá lớn nặng nề đè trong ngực bà ta.

      Chừng nào bên có người mẹ chồng này áp chế tốt rồi.

      Ý nghĩ này xuất vô số lần trong đầu, lúc này đương nhiên lại ra. Nhớ tới hai năm nay, thân thể lão bà đó càng ngày càng tốt, bà ta chỉ mong ngày này đến nhanh nhanh chút.

      Đến lúc đó tất cả mọi chuyện trong hai phủ đều do bà ta quản lí, dù chồng bà mình có tước vị cũng còn là vấn đề gì, bà ta quản gia, có nữ nhi bên cạnh trợ giúp địa vị vô cùng chắc chắn. Chỉ cần đợi chồng bà mưu cầu được cái chức quan, con đường làm quan rộng mở, tước vị kia chưa biết thuộc về ai đâu….

      Yến triều khai quốc tới nay trải qua nhiều triều đại như vậy, có rất nhiều tước vị công hầu truyền lại, nếu như có chuyện ngoài ý muốn phát sinh truyền cho đích trưởng tử. Nếu vẫn còn thứ tử hoặc con thừa tự đều có thể thừa tước, huống chi chồng bà còn là con vợ cả…..

      Nghĩ thế, vẻ mặt Trương thị tự chủ mà hoảng hốt đứng lên, Lam Như Tuyền vươn tay đẩy bà ta: “Mẫu thân nghĩ đến cái gì?”

      Trương thị chợt hoàn hồn, kéo suy nghĩ lơ lửng kia lại, trong lòng khỏi có chút thất vọng.

      Bà ta hiểu , Lam lão phu nhân còn tại thế ngày nào thì những ý niệm kia đều chỉ như mây khói, gió thổi liền tan, vĩnh viễn có cơ hội thay đổi. Làm con dâu ở Lam gia nhiều năm như vậy, phải chưa thử ngầm cài người vào tiếp cận mẹ chồng bà nhưng mà vô luận có tính kế tỉ mỉ khôn khéo cỡ nào cuối cùng đều bị lão bà đó tứ lạng bạt thiên cân(4) nhàng hóa giải hết. Người đó thoạt nhìn là lão bà hỏi việc đời, ra bề ngoài hòa ái như vậy.

      Nghĩ tới điểm này, trong đầu phải có tư vị, giọng điệu mang theo vài phần oán hận: “Mẹ có thể nghĩ đến cái gì, tổ mẫu của con đối với tam nha đầu mặt nhàn nhạt nhưng trong lòng thì thực thương đứa cháu này! Phạm thị ngu xuẩn kia giờ hoàn toàn vô dụng rồi, sau này chỉ còn Hồng Quất, có điều mẹ thấy nó cũng hơn Phạm thị bao nhiêu.”

      Lam Như Tuyền ngắt lời: “Mẫu thân tức giận đến hồ đồ rồi à? Y theo tình hình hôm nay của tam muội, Hồng Quất há có thể lưu lại được, e là ta chưa tìm được nhược điểm nào nên mới tạm thời giữ nô tỳ đó lại. Hai người đó đều là kẻ vô dụng làm việc quá phận, nếu là trước kia còn có thể dọa nạt, giờ ……”

      “Nay chỉ có thể để vậy thôi.” Trương thị hồ đồ, nghe con thế lập tức hiểu được, suy nghĩ chút rồi tiếp: “Chính là bọn họ nên lôi chúng ta ra.”

      Lâm ma ma cung kính đứng bên nãy giờ mới vội lên tiếng: “Phu nhân cứ yên tâm, lúc nghỉ trưa lão nô lo liệu chỗ người nhà Phạm thị, thu xếp ổn thỏa, nhất định để bà ta cả gan bậy.”

      (1) Link tham khảo về gốm sứ thanh hoa thời nhà Nguyên.

      (2) Ác thanh ác khí: Chỉ người có thái độ thô bạo, lời hung ác.

      (3) Phật: Ý bảo Lam lão phu nhân.

      (4) Tứ lạng bạt thiên cân: nguyên lý trong Thái Cực quyền, ý là dùng lực lượng giải quyết vấn đề rất lớn.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 20 – Đích trưởng tôn nữ

      Trương thị gật đầu nhìn Lâm ma ma khen ngợi, lại ngưng mi : “Bên Lê Tuyết cư….”

      Lâm ma ma vội vàng đáp: “Tạm thời bên đó vẫn chưa vào được, cổng viện có người trông chừng biết làm gì bên trong. Dù sau đó người lui xuống, nhưng vẫn đóng chặt cổng, thấy Như Ý nương và Tiền ma ma lại lại nên người chúng ta dám lại gần. Có điều phu nhân cứ yên tâm mấy người bên trong kia đều toàn tâm toàn ý với chúng ta, tạm thời xảy ra sai lầm gì, chờ bên kia lơi lỏng chút lão nô phái người qua.”

      “Tiền ma ma?” Trương thị có hơi nghi hoặc, nháy mắt tự mình suy nghĩ hiểu ra: “Chắc do lão phu nhân phái qua.” Dừng chút mới với con mình: “Nhìn tình xảy ra tới nay, chẳng qua chỉ thăm bệnh thôi mà phái Tiền ma ma qua, có thể thấy đại phòng bên kia cái gì cũng tốt! Ngay đến đứa thứ xuất nho cũng có thể cả ngày nhào vào lòng xum xoe làm nũng, còn ra cái thể thống gì nữa.”

      đến phần sau giọng điệu càng ghen tức, vốn dĩ chân mày đậm xếch lên cũng bởi vì tức giận mà bị co rúm, răng nghiến chặt, sắc mặt cực kì khó coi.

      Lam Như Tuyền sắc mặt ngưng trọng, trong mắt xẹt nhanh tia chán ghét. Ngũ muội Như Lâm quả thực vẫn làm cho lòng nàng ta được tự nhiên, mà nay lại bị mẫu thân thẳng ra như vậy, người trầm ổn như nàng ta cũng khỏi xẩu hổ, giận dữ.

      Đích thứ có khác, nàng ta thân là ́ch trưởng nữ chi thứ hai, lại là tôn trưởng nữ của Lam lão phu nhân, thế mà từ còn chưa bao giờ có được đãi ngộ như thế. Trước nay luôn chững chạc đoan trang, nàng ta khinh thường loại hành động này nhưng trơ mắt nhìn kẻ khác như thế thích nổi.

      hiểu sao tính tình Trương thị thành ra như thế, tức giận lên là chuyện phân nặng , quan tâm cảm thụ người khác, đối với con mình còn thường xuyên như vậy. Lam Như Tuyền biết tính tình mẫu thân mình chỉ đành miễn cưỡng cười khuyên nhủ: “Mẫu thân hãy nghĩ thoát chút, cho dù tổ mẫu có bất công trưởng tôn, trưởng tôn nữ đều ở bên này, ai cũng thể đoạt. ra, ngũ nha đầu kia chẳng qua thích náo thôi chứ đãi ngộ làm sao lướt qua đích nữ được? Trong lòng tổ mẫu hiểu được.”

      Trương thị thở dài: “Chính là ràng rồi….”

      Lam Như Tuyền nâng chung trà lên thổi bọt, ngẫm nghĩ giây lát mới nhàn nhạt lên tiếng: “Mẫu thân cần phí tâm tư lên người quan trọng, việc gấp bây giờ là nên trông chừng người bên Lê Tuyết cư kia. Hành động lần này của tam muội rất khác ngày xưa, chúng ta cần phải theo dõi mới có tính toán tốt cho sau này.”

      Trương thị gật đầu: “Con rất đúng.” Ngay sau đó giương mắt nhìn tâm phúc của mình.

      Lâm ma ma cười : “Phu nhân yên tâm, trở về lão nô tự mình chuyến đến Lê Tuyết cư, thay phu nhân mang thuốc bổ tặng tam tiểu thư để bồi bổ thân thể.”

      mặt Lam Như Tuyền mang theo ý cười nhạt, đôi mắt tĩnh lặng như nước ôn hòa nhìn bà: “Ma ma làm việc xưa nay đều thỏa đáng, chỉ là muốn nhắc nhở ma ma câu, sau này sợ giống như trước, nếu tam muội thay đổi tính khí trở nên thông suốt kẻ ngu dốt như Phạm thị tuyệt thể dùng nữa, về sau ma ma nên lựa chọn người cho cẩn thận.”

      Lâm ma ma nghiêm túc : “Tạ tiểu thư, lão nô dạy bảo những kẻ này lần nữa, về sau chắc chắn chú ý gấp bội.”

      vài cầu liền thấu , Lam Như Tuyền cũng phí võ mồm thêm nữa, mỉm cười cho qua, hạ mắt tiếp tục thổi bọt trong chung trà, nhưng lập tức uống mà làm như trầm tư cái gì.

      Trương thị nhìn con của mình tiếng động thở dài. Đây là đứa thân thiết nhất với bà ta, cũng là người đắc lực nhiều mưu trí nhất. Dưới gối hai trai, hai , ngoài đứa con thứ hai từ lâu ở bên ngoài, thằng lớn bớt lo, thằng bướng bỉnh, chỉ có Lam Như Tuyền đứa con này là có thể thay bà phân ưu, cả ngày dịu dàng hầu hạ còn có thể ở thời điểm mấu chốt mà ra chủ ý nghĩ biện pháp, còn mạnh mẽ hơn con trai.

      Đáng tiếc…..

      Đáng tiếc cha nó tước vị, tuy có chức quan nhưng cũng chỉ dễ nghe chút thôi, căn bản chỉ tạm giữ chức vị danh nghĩa, thực tế phải dựa vào Tây phủ. Trương thị nhìn con , càng nhìn càng đáng giá. Lam Như Tuyền tướng mạo lớn lên rất tốt, đẹp như phù dung, hơi thở đoan trang, để nó so với mấy ́ch tôn kia…nha đầu này biết giỏi hơn hơn bao nhiêu lần, đáng tiếc chỉ là cháu Hầu gia.

      Tổng có ngày có cơ hội xuất đầu…. Đầu óc Trương thị loạn nghĩ, mắt đảo qua hoa văn giấy dán cửa sổ cau mày: “Sáng đổi giấy này , thời tiết nóng thế này…đúng là toàn lũ vô dụng, chủ tử biết đường suy nghĩ.”

      Lâm ma ma vừa cười vừa an ủi vài câu, chỉ nghe bên ngoài có người bước nhanh cước bộ đến gần, giọng đại nha hoàn Xuân Mai mang vài phần khiếp sợ khẽ vang lên: “Phu nhân?”

      Trương thị nâng cằm, Lâm ma ma hiểu ý tiến lên mở cửa phòng bảo Xuân Mai vào.

      Xuân Mai cúi đầu đến gần sập hành lễ, bẩm: “Người bên ngoài truyền lời sau giờ ngọ tam tiểu thư có chút khỏe, qua bên kia mời đại phu đến Lê Tuyết cư xem bệnh.”

      Sắc mặt trương thị trầm xuống: “Ngươi , mời rồi?”

      Xuân Mai cúi đầu thấp hơn: “Dạ, đại phu sắp vào phủ, các ma ma ở Nam Sơn cư tự mình đón vào nội viện.”

      Trương thị thèm nhắc lại, môi mím thành đường thẳng, bộ dáng mấy nhu hòa càng lộ vẻ mạnh mẽ. Bà ta quản lý vụ ở hai phủ, xưa nay khi ra bên ngoài mời đại phu đều phải thông qua bà ta an bài mới được, hôm này lại trực tiếp lướt qua mà .

      Bà ta ngồi ngay lại, lưng thẳng tắp, sắc mặt càng trầm. Lâm ma ma và Xuân Mai càng dám lên tiếng, cúi người chắp tay đứng bên, nhất là Xuân Mai vừa mới nãy chọc chủ tử trách mắng, lúc này lòng cứ thấp thỏm yên.

      Lam Như Tuyền nhàng đậy nắp chung trà, đinh tiếng, trong bầu khí yên tĩnh thế này có vẻ càng chói tai, Xuân Mai sợ tới mức thiếu chút nữa trái tim trào lên cổ họng. Nàng ngẩng đầu, khẽ đảo mắt, khóe môi hàm chứa ý cười như có như , thong thả : “Bệnh tình tam muội chuyển nặng, trước thông bẩm cho mẫu thân biết. Nay mẫu thân biết, tất nhiên sốt ruột hơn ai hết, kiệu còn kịp chờ vội vã đến, ta lại yên lòng muội muội cũng muốn cùng qua thăm hỏi.”

      Mí mắt Trương thị khẽ nhúc nhích, lập tức phục hồi tinh thần lại, vội lớn tiếng : “Còn mau thay xiêm y cho ta!”

      Xuân Mai vội vàng hầu hạ chủ tử cởi bộ tẩm y xuống, thay xiêm y xuất môn, lại sai tiểu nha hoàn chuẩn bị nước ấm giúp Trương thị lau mặt. Bên trong phòng nhất thời thêm vài nha hoàn lớn nhưng vẫn ngay ngắn có trật tự làm việc của mình, bưng nước giũ khăn bê phục sức, còn có kẻ dùng khăn bao tay lại thu dọn mảnh vỡ chung trà vừa nãy, tất cả đều im lặng nhanh chóng làm việc.

      lát sau khi thu thập thỏa đáng, lập tức muốn xuất môn, Trương thị hỏi: “ chuẩn bị kiệu chưa chưa?

      Lam Như Tuyền cười : “Mẫu thân hồ đồ rồi, kiệu của chúng ta đem bảo quản tu sửa, tại còn chưa có xong đâu, nếu xuất môn chỉ đành phải bộ thôi.”

      Trương thị hiểu ý, cũng khỏi cười: “Điều do con suy nghĩ chu đáo.” mặt vịn tay nha hoàn ra khỏi cửa, mặt thấp giọng phân phó Lâm ma ma: “Nhanh cho người thu xếp mấy cái kiệu, bất luận ai hỏi chỉ cần giữa trưa nay ta thuận tiện đem tu sửa.”

      Lâm ma ma cười : “Phu nhân yên tâm.”

      Lam Như Tuyền lấy khăn che mặt, chỉnh lại tà áo cùng mẫu thân ra khỏi cửa dọc theo đường mòn thông với hậu viện thẳng đến Tây phủ.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 21 – Thứ gian tị hiềm

      Tương quốc Hầu phủ mặc dù hiển hách như ít công hầu khác, nhưng đến cùng vẫn được phong tước, lại ở địa phương như Thanh Châu này, gò bó như ở kinh thành, vì vậy viện lý rất rộng rãi. Trước kia, lúc chưa tách phủ, toàn bộ phủ đệ chiếm trọn vùng rộng lớn, xa xa nhìn lại là đình đài hiên ngang, cây cối cao chót vót, là tòa nhà lớn số số hai thành Thanh Châu này.


      Trương thị và Lam Như Tuyền qua, dọc theo chính viện Đông phủ băng qua hơn phân nửa hoa viên đến Tây phủ, được lúc lâu, hai người vội nên khi tới phụ cận Lê Tuyết cư là bộ dạng hấp tấp, phục sức được ngay ngắn như ngày thường.


      Lam Như Tuyền dừng ở trước cổng Lê Tuyết cư cách đó xa, với Trương thị: “Mẫu thân trước xem lão phu nhân , thân thể lão nhân gia ngài tốt, lại nóng ruột vì tam muội, phải nên có người bên cạnh hầu hạ. Bên này cứ để con vào trông coi, mẫu thân cứ việc yên tâm.”


      Trương thị gật đầu: “Vậy con vào , ta tuy rằng lo lắng cho tam nha đầu nhưng lão phu nhân nơi đó, mẹ càng yên tâm, dù sao cũng phải qua nhìn xem mới được.”


      Lúc này ở đây có rất nhiều ma ma, nghe thấy lời của hai người họ đều cười khen hai người có tấm lòng hiền hậu, lại an ủi họ chớ sốt ruột, vân vân. Tạm thời hai mẹ con đều tự tách ra, người hướng Nam Sơn cư , người cất bước vào đại môn Lê Tuyết cư.


      Lam Như Tuyền vào trong sân, ngoài ý muốn phát người nơi này đông hơn mấy phần, ngoài hạ nhân của bản viện, bên ngoài còn có nhiều gương mặt quen thuộc ở Nam Sơn cư, có mấy bà tử thường thường hành tẩu trong nội viện cũng ở đây, trong ngoài phòng chật kín người.


      Nàng ta vừa vào hành lang có bà tử ra tiếp đón, thấp giọng cười : “Đại tiểu thư đến đây, chỉ là lúc này thực tiện, mời đại tiểu thư đến tây gian nghỉ ngơi lát.”


      Lam Như Tuyền dừng cước bộ, kinh ngạc hỏi: “Vì sao? Nhưng mà tam muội nó….” Dứt lời, thần sắc hoảng sợ, lộ vẻ lo lắng.


      Bà tử kia vội : “Đại tiểu thư hiểu lầm rồi, tam tiểu thư vẫn tốt, chỉ là lúc này đại phu xem bệnh nên tiện gặp mặt.”


      Màn xanh thẫm điểm bạch mai bị vén lên, Lam Như Tuyền được bà tử dẫn đến tây gian, vừa vào phòng thấy tứ muội Lam Như Kì ngồi bên trong, đứng bên cạnh nàng ta là nha hoàn Sắc Nhi.


      Lam Như Cẩn xưa nay lịch tao nhã, trong phòng bố trí hoa lệ mà lấy thanh nhã làm đầu. Trong phòng đặt bức bình phong bằng gỗ lim, trước sau họa lên hoa cỏ bốn mùa, ở giữa đặt cái kệ sách, hai bên đều chấc đầy các loại sách, bên cạnh bình phong để cái kỷ trà và vài cái ghế. Lam Như Kỳ vận thân hồng phấn ngồi uống trà.


      Tuy uống trà nhưng nàng ta chỉ cầm chung trà trong tay, mắt ngó nghiêng nhìn ngoài cửa, chỉ tiếc màn rất nhanh hạ xuống, muốn nhìn cũng nhìn được cái gì.


      Thấy Lam Như Tuyền bất chợt vào, gương mặt lên tia quẫn bách yên, theo bản năng vội vã đứng lên, gò má ửng đỏ, giống như có bí mật đột nhiên bị người khác phát vậy.


      Trong lòng Lam Như Tuyền kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn ôn hòa, bình tĩnh cười : “Tứ muội dù sao cũng cách gần hơn tỷ, chắc hẳn còn tới sớm hơn tỷ ? xong đến gần, chọn cái ghế gần Lam Như Kỳ ngồi.


      Lam Như Tuyền bưng chung trà lên, hớt bọt bên trong , giống như vô ý hỏi: “Muội vừa nãy nhìn cái gì đấy? Còn nhìn đến thất thần như thế.”


      Lam Như Kỳ sợ hãi cúi đầu, giọng ngượng ngùng: “Khiến đại tỷ chê cười rồi, muội chỉ nhìn hoa văn màn cửa thôi, nhất thời để ý.”


      Lam Như Tuyền chuyển mắt sang cẩm văn đạm bích treo cửa. Ở bốn góc qua nhiên có thêu mấy đóa hoa tường vi xanh nhạt, cánh hoa uốn lượn, từng đóa nở rộ lung linh tinh xảo, theo từng cơn gió mà lay động. Màn mỏng nặng, chất liệu lại mềm mại, hơi có gió thổi qua liền tung bay lên khiến từng đóa tường vi như được bừng lên sức sống.


      Lam Như Tuyền diệu mục(1) chuyển động, cười : “Tứ muội nhãn lực tốt, trước kia tỷ đến nơi này cũng có để ý màn cửa đâu.”


      Lam Như Kỳ hé miệng cười cười, cúi đầu uống trà, thái độ cực kỳ e lệ.


      Ngồi được lúc, đông gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng động truyền tới, đoán là bọn hạ nhân qua lại hầu hạ. Lam Như Tuyền hỏi: “Sao còn chưa có động tĩnh gì nữa? Tứ muội có biết đại phu xem bệnh bao lâu rồi ?”


      Lam Như Kỳ vặn khăn tay, hơi cau mày : “Cũng qua lâu rồi, từ lúc muội tới vậy…. Ở trong này chỉ nghe được vài giọng rất , muội cũng nghe ra cái gì, từ lúc đó tới giờ cũng nghe được lời nào nữa.”


      Lam Như Tuyền thấy kinh ngạc, lại hỏi: “Nhưng vị Tưởng đại phu kia? Y thuật của ông cực kỳ cao minh, hình như chưa từng nghe qua phải xem bệnh lâu vậy.”


      Giọng Lam Như Kỳ có chút mất tự nhiên: “Lần này tới là đồ đệ của ông, Tưởng đại phu đến nhà ở nông thôn xem bệnh rồi.”


      “Đồ đệ?” Lam Như Tuyền : “Chính là vị họ Lăng kia sao? Nghe y được sư phụ chỉ dạy chân truyền, tuổi chỉ hơn hai mười, xem bệnh kê đơn cũng thập phần thỏa đáng.”


      “Đúng vậy. Tưởng đại phu chỉ có đồ đệ này.”


      Lam Như Tuyền như nghĩ tới điều gì, ánh mắt đảo qua Lam Như Kỳ nắm chặt khăn tay, ánh mắt dừng màn cửa cẩm văn đạm bích thêu tường vi, dường như muốn xuyên thấu qua nó mà nhìn đến đông gian.


      Chợt nghe bên kia có tiếng chuyện, là giọng của hai bà tử, còn có giọng của nam tử xa lạ. Mặt dù cách xa, nhưng tiếng trầm thấp dịu dàng vẫn truyền sang tới đây, mang theo trong trẻo của nam tử trẻ tuổi, trong ôn hòa lại lộ ra trầm ổn khiến người ta an tĩnh.


      Nữ tử khuê phòng rất ít tiếp xúc với ngoại nam, Lam Như Tuyền chỉ cảm thấy mình trước giờ chưa nghe qua giọng dễ nghe như vậy. Ánh mắt vô tình đảo qua Lam Như Kỳ, phát đầu ngón tay nàng ta siết chặt khăn tay trắng bệch, đôi mắt như nai con lại lần nữa dừng bức màn.


      Trong lòng Lam Như Tuyền sáng tỏa, nghĩ chút liền đứng dậy đến cạnh cửa vén màn lên, tiến lên vài bước trực tiếp hỏi nha hoàn bên ngoài đông gian: “Thế nào rồi?”


      Nha hoàn kia vội vàng lên tiếng: “Nô tỳ , hình như là xem cái gì……” Lam Như Cẩn nằm ở tẩm phòng, chuyện bên ngoài cũng thể nghe được ràng như Lam Như Tuyền bọn họ.


      Nhất thời có bà tử vén màn ra, khuyên: “Tiểu thư trở lại tây gian , ở đây có ngoại nam.”


      Lam Như Tuyền thu lại nụ cười yếu ớt mặt, nghiêm mặt : “Bà gì vậy, chẳng lẽ ta là người phân nặng ư? Tam muội bệnh nặng, ta chỉ nóng lòng lo lắng mà thôi, vẫn có chừng mực. Ta thấy bà cũng là lão nhân bên Nam Sơn cư, sao lại….”


      Bà tử kia vội cười làm lành: “Là lão nô lỡ lời, tiểu thư chớ trách.”


      (1) Diệu mục: Đôi mắt đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :