1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 12 – Lây lui làm tiến


      “Cát Tường hỏi tiếp .”


      “Dạ.” Cát Tường lĩnh mệnh hỏi tiếp: “Nhũ mẫu, bà có phải đổi cháo bích ngạnh thành cháo trắng cho tiểu thư ăn, còn giấu đồ ăn của tiểu thư mang về nhà mình, có chuyện này ?”


      “Vạn lần có! Lão nô hầu hạ tiểu thư từ , coi ấy như là con mình, thương hết cỡ, sao có thể làm ra loại tình này được chứ, mong lão phu nhân minh xét.”


      “Vậy cháo và chân giò mật ong hun khói giờ ở đâu?”


      “Do…….do món chân giò quả có nhiều mỡ, tiểu thư bệnh lại thể dùng nên mang lên cho tiểu thư………”


      như vậy, món chân giò vẫn còn nguyên?” Cát Tường là nha hoàn lanh lợi, hầu hạ bên Lam lão phu nhân nhiều năm, cần người nhắc đã hỏi đến điểm mấu chốt.


      Phạm nhũ mẫu trốn tránh được, đành kiên trì : “Thường ngày tiểu thư đối với mọi người rất tốt, thường đem đồ ăn dùng hết đưa cho người bên dưới, lần này món chân giò đó cũng………….cũng…………..”


      “Cái này cũng phải tiểu thư ăn xong còn dư lại, căn bản là bà mang lên cho tiểu thư?” Cát Tường đánh gãy lời bà ta, hỏi tiếp: “Bà mang món chân giò về nhà, vậy còn cháo sao? Nhũ mẫu thể biết chứ, năm nay gạo bích ngạch thu hoạch được rất ít, ngay cả các chủ tử còn đủ ăn, bà lại dám mình lấy ăn sao?”


      Phạm nhũ mẫu vội vã : “Cháo phải do ta ăn, là Hồng…….. Là tiểu nha hoàn nào đó hiểu chuyện ăn vụng, lão nô biết.”


      Lam Như Cẩn thầm cười lạnh, nhũ mẫu này hóa ra vẫn còn tỉnh táo, khai Hồng Quất ra, xem ra thấy được cảnh hai kẻ này cắn nhau ở đây rồi. Chuyện này có chứng cớ xác thực nên thể đối chất với bọn họ.


      Cát Tường tiếp tục: “ như thế, đồ ăn của tam tiểu thư quả bị hạ nhân cắt xén. Nghe chỉ đồ ăn, còn đồ trang sức của tam tiểu thư cũng thường bị mất phải ?”


      “Việc này……việc này lão nô biết, phục sức(1) của tiểu thư cũng phải lão nô quản.” Cát Tường quay mặt vào trong phòng bẩm: “Mời lão phu nhân xem xét.” Việc này phải mời Lam lão phu nhân ra mặt, có nên mời người quản lý phục sức của Lam Như Cẩn tới chất vấn . Lê Tuyết cư là do Hồng Quất trông coi, đồ trang sức tất nhiên cũng do nàng ta quản.


      Lam lão phu nhân còn chưa lên tiếng, Trương thị xen miệng vào: “Lão phu nhân bớt giận, thân mình ngài khó khăn lắm mới tốt lên được, đừng để bị chọc tức, tam nha đầu còn chưa khỏe hẳn đâu, ở ngoài phòng trúng gió cũng được tốt, vừa rồi ngài thấy chứ, nó ngay cả chuyện đều phải cố hết sức. Như ngài nghe đó, việc này chắc là do Phạm nhũ mẫu làm rồi, còn lại chỉ là việc , về sau tái thẩm tiếp, trước mắt nên bảo tam nha đầu về nghỉ ngơi, ngài xem như thế nào? Cũng sắp tới giờ truyền cơm trưa rồi, ngài trước dùng cơm, tam nha đầu cũng nên trở về dùng thôi, mấy hạ nhân phạm sai lầm kia chờ ăn cơm xong xứ lý tiếp cũng sao. Cho dù là chuyện lớn, cũng thể chậm trễ lão phu nhân ngài dùng bữa được.”


      Lam Như Cẩn thầm bội phục Trương thị ứng biến nhanh, vừa rồi làm ra bộ dáng yếu đuối là vì gia tăng hiệu quả thuyết phục mọi người, giờ Trương thị lại lấy nó ra để khuyên Lam lão phu nhân.


      giờ dưới cơn thịnh nộ, Lam lão phu nhân khó tránh khỏi xử lý nghiêm khắc, nếu dùng bữa trưa xong, cơn giận của Lam lão phu nhân cũng dịu bớt, đến lúc đó tình hình thế nào ai biết được.


      Nhưng mà lời Trương thị mỗi câu đều có lý, ăn cơm là chuyện thể chậm trễ, Lam Như Cẩn suy tư chút : “Tổ mẫu chớ có tức giận, ngàn vạn lần đừng để hạ nhân hiểu chuyện làm thương tổn đến thân mình, nếu cháu bất hiếu, hôm nay cháu đến đây quấy rầy ngài bất đắc dĩ, tổ mẫu đừng trách cháu. Người như Phạm nhũ mẫu, nên phạt nên đuổi cũng chỉ câu của ngài, ngài chỉ cần xử lý bà ta, về sau quăng nó cần lại tức giận, dùng bữa trưa vẫn quan trọng hơn.”


      Dù cho tra ra thêm người nào nữa, vậy trước tiên cứ xử lý Phạm nhũ mẫu rồi tính sau, thể kéo dài đến lúc ăn cơm xong được.


      Phạm nhũ mẫu nghe vậy, quỳ mặt đất liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Cầu xin lão phu nhân khai ân! Từ lúc lão nô vào phủ hầu hạ tam tiểu thư, mười mấy năm qua dám xưng có công lao, cũng có khổ lao……. Nhưng mấy năm nay lớn tuổi tránh khỏi làm việc sơ suất để bọn nha hoàn vô lễ với tam tiểu thư, đều do lão nô hồ đồ, lão phu nhân nể tình mười mấy năm qua lão nô tận tâm hầu hạ mà tha cho lão nô lần này, sau này lão nô quản giáo tốt bọn nha hoàn đó, để cho tiểu thư chịu thiệt nữa….”


      Bà ta dập đầu đất, thanh vang dội, chân thành tha thiết, nước mắt chảy dài.


      Hay cho câu “làm việc sơ suất” liền đem tất cả tội trạng đẩy lên người đám nha hoàn, còn bà ta chỉ lãnh tội quản giáo nghiêm, lý do như vậy quả tốt lắm.


      Trương thị nghe vậy lập tức trách cứ: “Các ngươi có mắt sao, còn mau đem Phạm nhũ mẫu giải xuống dưới, để bà ta ở trong này khóc nháo ngừng làm sao lão phu nhân có thể dùng cơm được.”


      Lam Như Cẩn khẽ nhíu mày, Trương thị là dời lực chú ý của Lam lão phu nhân sao, chẳng lẽ Phạm nhũ mẫu và Hồng Quất là người của bà ta?


      “Chờ .” Nhìn thấy bà tử muốn dẫn Phạm nhũ mẫu giải , Lam Như Cẩn từ ghế đứng lên nhìn vào trong phòng cung kính : “Tổ mẫu, cháu có cầu quá đáng, mong tổ mẫu ân chuẩn.”


      “Cháu mặc dù đến chỉ tội việc làm xấu của Phạm nhũ mẫu cũng bởi bà ta quá đáng, kỳ thực trong lòng cháu vẫn đành lòng, dù sao bà ta đã nuôi nấng cháu từ , đối với bà ta cũng có phần ân tình, vì thế cháu thỉnh cầu tổ mẫu chớ đem mọi tội lỗi quy lên bà ta.”


      Lam Như Cẩn đảo mắt qua Phạm nhũ mẫu, chỉ thấy bà ta sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.


      Lam lão phu nhân trầm ngâm : “Ý con là gì?”


      Lam Như Cẩn : “Theo lệ thường, lỗi này phải phạt đánh bằng roi, sau đó đuổi ra khỏi phủ, nhưng bà ta dù sao cũng là nhũ mẫu khác với hạ nhân, cháu xin tổ mẫu khai ân đánh roi bà ấy chỉ đuổi là được rồi. Niệm tình bà ta đã hầu hạ cháu, xin tổ mẫu cho phép cháu lấy tiền tháng từ trước giờ của mình tặng bà ta về dưỡng lão, tuy rằng nhiều lắm nhưng cũng là mảnh tâm ý của cháu.”


      Lấy lui làm tiến, Phạm nhũ mẫu nhất định phải .


      Lam Như Tuyền vẫn đứng ở bên cạnh gì, lúc này nghe Lam Như Cẩn thế, tròng mắt hơi đảo, nhìn Lam Như Cẩn đăm chiêu.


      Lam Như Cẩn nhận ra ánh mắt của nàng ta, xem như biết.


      “Lão phu nhân………. Cầu xin lão phu nhân đừng đuổi lão nô ! Năm đó lão nô bỏ rơi đứa mấy tháng tuổi của mình vào phủ làm nhũ mẫu cho tiểu thư, toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư, đứa trong nhà có sữa bú, vừa đói vừa gầy, lão nô còn trở về nhìn nó, con lão nô cũng bằng tuổi với tam tiểu thư, do thiếu chăm sóc nên thân mình rất gầy yếu, hàng năm đều sinh bệnh. Lão nô dám có câu nào oán hận………….. Có thể hầu hạ tiểu thư là phúc khí của lão nô, còn xin các chủ tử vì lão nô nhiều năm làm lụng vất vả, lưu cho lão nô chút thể diện……..”


      Lam Như Tuyền nhàng thở dài, giơ khăn lên lau lau khóe mắt, hiển nhiên bị lời này của Phạm nhũ mẫu làm nàng ta chua xót, nhất thời mấy bà tử trong viện đều lộ vẻ mặt đồng tình.


      Cái lưỡi xương, đều làm cho mọi người đồng tình.


      Người khác biết, Lam Như Cẩn thế nào lại biết, hai ngày trước Phạm nhũ mẫu còn xin Lam Như Cẩn cho con bà ta đến hầu hạ, làm nha hoàn thiếp thân cho Lam Như Cẩn. bị bệnh cần phải điều trị, nha đầu kia vô cùng khỏe mạnh, làm sao mà bị bệnh từ được?


      (1) Phục sức: trang phục – trang sức.
      HaYen thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 13 – Bước đầu thành công

      Lam Như Cẩn vịn Thanh Bình bước lên hai bước đến trước mặt Phạm nhũ mẫu, dáng vẻ bất đắc dĩ, thở dài : “Bà biết làm như thế mất mặt, vậy sớm biết có ngày hôm nay sao trước còn muốn làm? Lúc trước vào phủ, ta nghe mẫu thân bà rất tốt, vì cớ gì bây giờ thành ra vậy, thèm để ta vào mắt, mặt lừa gạt khi dễ ta… Có phải có người sai khiến bà?”


      “A? có, có!” Phạm nhũ mẫu theo bản năng nhìn vào trong phòng, vội vàng phủ nhận: “Tiểu thư sao có thể thế, xin tiểu thư khai ân, lão nô sau này hầu hạ tiểu thư tốt!”


      xong, bà ta liền nhào tới chân Lam Như Cẩn, túm váy khóc lóc cầu xin tha thứ, run rẩy giống như thiên đại ủy khuất.


      Lam Như Cẩn mắt lộ chán ghét nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ thương tiếc, thở dài tiếng xoay ngươi muốn .


      Sau khắc, lảo đảo cái nặng nề ngã xuống đất, ngay đến Thanh Bình cũng đỡ kịp.


      “Tiểu thư!” Thanh Bình kinh hô, ma ma trong viện cũng nhanh đến đỡ.


      “Đừng lo.” Lam Như Cẩn thở hổn hển, yếu ớt như cành liễu trong gió, được người nâng dậy, nửa sau dựa hẳn lên người Thanh Bình, sắc mặt tái nhợt, với mọi người: “ phải lỗi nhũ mẫu, bà ta chẳng qua nhất thời nóng nảy phải cố ý đẩy ta ngã xuống.”


      Diễn trò ư, để xem ai ngu ngốc hơn.


      Nếu người ta muốn diễn, cũng ngại phụng bồi tới cùng.


      Lam lão phu nhân trong phòng nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, vội hỏi tình hình, sau khi nghe hạ nhân bẩm lại ràng, phân phó: “Thực bết nặng . Nếu như thế, đem bà ta , về sau cũng được bước chân vào phủ, bên cạnh các tiểu thư thể có những người biết chừng mực như thế.”


      Ma ma trong viện vội vã đáp ứng, túm lấy Phạm thị kéo ra ngoài.


      “Lão phu nhân…lão phu nhân khai ân…Tam tiểu thư tha lão nô, là lão nô nuôi lớn người mà….” Tiếng la của Phạm nhũ mẫu càng ngày càng xa rồi dần, những câu sau đó cũng nghe được.


      Lam Như Cẩn dựa vào ngực Thanh Bình, nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối chút thể diện của Phạm nhũ mẫu bị người lôi ra ngoài, thở dài tiếng, học theo Lam Như Tuyền giơ khăn lên lau khóe mắt.


      “Tiểu thư? Sao tiểu thư lại bị ngã…mau tựa vào ghế nghỉ chút .” Thanh Bình thấp giọng bên tai ân cần hỏi thăm. Lam Như Cẩn vịn nàng chậm rãi trở về trước cửa phòng, hướng đến trong phòng phúc thân hành lễ: “Cháu tạ ơn tổ mẫu đồng tình, mong tổ mẫu quý trọng thân thể chớ nổi giận.”


      sao, con trở về , nếu quá mệt mỏi trước tiên ở tạm đây nghỉ ngơi. Như Ý theo hầu hạ, sắp xếp tốt cho tam nha đầu rồi trở về gặp ta.” Lam lão phu nhân trầm giọng .


      “Dạ.” Như Ý phúc thân đáp. ra phía sau Lam Như Cẩn đứng ngang với Thanh Bình.


      Lam Như Cẩn ngoan ngoãn tạ ơn, hành lễ xong, lại dặn dò vài câu lão phu nhân chú ý thân thể liền đứng dậy xin cáo từ.


      Lam Như Tuyền dịu dàng quan tâm : “Tam muội có thể về ? Hay là kêu người mang kiệu đến đưa muội về.”


      cần đâu, đa tạ đại tỷ, nhiều ngày qua muội đều nằm chỗ, hôm nay muốn nhiều chút.” Lam Như Cẩn khéo léo từ chối rồi từ giã.


      Trương thị từ trong phòng ra, luôn miệng phân phó bọn nha hoàn bà tử theo, lấy lí do thấy Lam Như Cẩn mang người theo quá ít, tự mình chọn ra mấy ma ma đưa Lam Như Cẩn về.


      Lam Như Cẩn chán ghét nhìn hành động của bà ta, cười từ chối: “Đạ tạ thẩm, chẳng qua cháu quen thanh tĩnh, từ trước đến nay đều thích có quá nhiều người bên cạnh, xin thẩm thông cảm, bảo bọn họ lưu lại. Có Như Ý tỷ ở đây còn chu đáo hơn mười người ấy chứ, thẩm cần lo lắng.”


      Cố ý mang Như Ý ra, Trương thị ngược lại tiện kiên trì nữa, vì vậy cười : “Vậy cũng tốt, chỉ là nếu con có chuyện gì cần phân phó nhất định phải cho thẩm biết, ăn dùng gì cứ , nên giống như trước chịu đựng chịu ra, chuyện Phạm nhũ mẫu lớn như vậy, ra ai mà biết được. Thẩm trông nom cả hai bên khó tránh khỏi sơ suất, nếu con chẳng phải chính mình chịu thiệt vô ích, càng khiến cho bọn hạ nhân càn rỡ thêm, sau này có việc gì nhất thiết phải cho thẩm nghe, thẩm nhất định nghiêm trị bọn họ.”


      Lam Như Cẩn cười đáp ứng, cúi đầu tạ ơn, xoay lại dẫn người rời khỏi.


      Hảo phen ngôn từ.


      Tối thiểu chỉ có lỗi trị gia nghiêm, sơ suất thì có thể cho qua? Còn tất cả sai phạm đều đổ lên Lam Như Cẩn , cáo trạng chịu mở miệng ra.


      Chỉ mong Lam lão phu nhân tin tưởng chuyện thị phi lần này gây ra!


      tới dưới bậc thềm, thấy tiểu nha hoàn Thúy Vy ngoan ngoãn đứng đó, hết sức nhu thuận nghe lời. Lam Như Cẩn hai mắt nhìn nàng gì, chỉ vịn Thanh Bình và Như Ý lướt qua người nàng. Thúy Vi vội vàng cẩn thận theo phía sau, còn cái dạng thông minh lanh trí như ngày thường


      Lam Như Cẩn nghĩ thầm, lần này để nàng được lợi. Vốn mang nàng là muốn bắt nàng khai đao trước, ai ngờ Phạm nhũ mẫu nhảy ra cản đường, đáng tội. Bởi vì trận này náo loạn ầm ĩ, chuyện Thúy Vy ngược lại thích hợp để đem ra, dù sao tiểu nha hoàn sai vặt cùng cấp bậc với nhũ mẫu, chỉ có thể thả trước. Chẳng qua có vết xe đổ của Phạm thị, Thúy Vy chắc hẳn thành hơn.


      Vừa được vài bước còn chưa rời viện tử thì nghe thấy tiếng cười giòn giả phía sau.


      “Tam tỷ, để muội với tỷ, mặt có thể chăm sóc tỷ, mặt còn có thể chuyện giải buồn với tỷ.” thân đỏ rực hoạt bát trước mắt, đúng là ngũ muội Lam Như Lâm của .


      Nàng ta vừa bước vào viện đến tịnh phòng rửa mặt, sau đó trong viện ầm ĩ như thế cũng thấy ra, mãi bây giờ mới xuất .


      Lam Như Cẩn ngoảnh đầu lại nhìn nàng ta bộ hoạt bát rực rỡ, ôn hòa cười: “Ngũ muội nếu lo cho tỷ, thay tỷ đến chỗ tổ mẫu cố gắng hiếu thảo ngài. Muội chiết hoa rất đẹp, tổ mẫu mà nhìn thấy nhất định thích.”


      “Tam tỷ…” Lam Như Lâm lưỡng lự.


      “Tỷ sao, có Như Ý tỷ ở đây rồi. Mau , tổ mẫu vừa rồi tức giận, chỉ có muội mới có thể làm lão nhân gia thoải mái thôi.”


      Lam Như Lâm nghiêng đầu nháy nháy mắt: “Ừm… Muội ? Tỷ nhất định phải chú ý thân thể nha, rảnh muội đến tìm tỷ!”


      thôi.” Lam Như Cẩn cười đáp ứng, nàng ta cười cười tiếp nhận bình hoa từ nha hoàn, vui vẻ ôm bình hoa chạy đến nhà chính.


      Lam Như Tuyền ở cửa liếc mắt nhìn Lam Như Lâm, ánh mắt mãnh liệt lóe lên rồi biến mất, mỉm cười xoay người vào phòng.


      Lam Như Cẩn chỉ làm như thấy, để ý tới chuyện hai tỷ muội bọn họ, vịn tay nha hoàn, từng bước chậm rã rời Nam Sơn cư. đường hoa đào rực rỡ, mùi hương phảng phất xung quanh, cảnh vật vô cùng xinh đẹp.


      đôi thanh tỏa yến, ngàn vạn lục dương ti(1). Vẫn chưa đến tiểu kiều lưu thủy(2), chỉ đường mà khắp nơi tràn đầy tiếng hót oanh yến, cảnh quang xinh đẹp tuyệt trần, Lam Như Cẩn trong lòng thoải mái vui vẻ, tinh tế hưởng thụ gió xuân lướt qua mặt, vừa vừa ngắm cảnh vật xung quanh, lúc lâu mới về đến viện tử.


      Lúc này trong Nam Sơn cư, Lam Như Lâm sớm nhào vào ngực Lam lão phu nhân, chu mỏ làm nũng: “Tổ mẫu ngài hù dọa cháu, ngài nóng giận như thế làm cháu sợ dám ra ngoài nè, lòng ngực bây giờ còn đập thình thịch đây này. Người ta vất vả chiết hoa cho ngài, ngài lại chỉ để ý dọa nạt người ta, cháu chịu.”


      Vừa vừa cọ loạn trong ngực Lam lão phu nhân, thẳng đến làm bà dở khóc dở cười, vốn khuôn mặt có phần nghiêm nghị cũng hòa hoãn vài phần. Trong phủ, có mấy đứa cháu gái lớn , cũng chỉ có Lam Như Lâm dám cọ cọ ăn vạ bà thế này, vô cùng được sủng ái.


      (1) Bài thơ Ngày Xuân – 春日của Ôn Đình Quân – 温庭筠.


      (2) Tiểu kiều lưu thủy: Cầu bằng đá hoặc gỗ bắt qua sông hồ.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 14 – Mẹ chồng nàng dâu

      “Y như con khỉ ấy, bộ dạng suốt ngày đứng đắn, mau đứng lên, như vậy sao ra dáng tiểu thư khuê tú hả, giống như dã nha đầu mới đúng .”

      “Tổ mẫu đừng hù dọa cháu mà, chỉ cần ngài thấy vui, cháu có biến thành con khỉ cũng bằng lòng.”

      Lam Như Lâm thuận thế ngồi xuống sập, chân gác lên, đưa bình hoa ra trước mặt Lam lão phu nhân: “Tổ mẫu xem hoa này có đẹp , cháu phải ở trong phiến rừng mất vài giờ mới tìm được mấy cành này đó.”

      Lam lão phu nhân ngước mắt nhìn, nhàng vuốt tóc Lam Như Lâm: “Sao lại lấy bình hoa màu đỏ, chắc là chủ ý ngũ nha đầu con rồi, cả ngày toàn thích diện đồ màu đỏ, chiết hoa cũng chọn bình màu đỏ.”

      Lam Như Lâm lắc lắc đầu, trâm cài đầu rung rinh linh động, nâng cằm hừ tiếng, bộ dáng ngây thơ phục: “Như vậy nhìn mới đẹp, hoa đào vừa nở thêm bình hoa làm nền, cháu cảm thấy màu đỏ rất đẹp, rất rực rỡ, còn có hoa văn mạ vàng này, nhìn sao cũng thấy rất phú quý, rất thể diện.”

      “Nhìn con ngụy biện này.” Lam lão phu nhân ôm nàng ta cười ngừng, trong khoảnh khắc chuyện của Phạm nhũ mẫu dịu ít.

      Lam Như Tuyền cũng hé miệng cười, tới khuyên : “Ngũ muội mau đặt bình hoa xuống, coi chừng va phải tổ mẫu.” xong muốn tiếp bình hoa.

      “Muội biết chừng mực mà, cho dù đâm trúng muội cũng để tổ mẫu bị đâm.” Lam Như Lâm vui đùa, thản nhiên né , ôm bình hoa đặt lên bàn, bên cạnh gốc cây tử đằng(1), rồi phân phó hạ nhân tưới nước cẩn thận. Lam Như Tuyền thấy mình tiếp bình hoa được, thì thuận tay lấy chung trà tay nha hoàn đưa đến mời Lam lão phu nhân. Lam Như Lâm khóe mắt thoáng nhìn, cười lạnh tiếng.

      lát sau, người phòng bếp tiến vào bẩm báo cơm trưa chuẩn bị xong, hỏi khi nào truyền cơm, Trương thị tiến lên hỏi Lam lão phu nhân, thấy bà gật đầu, mới phân phó nha hoàn dọn cơm lên.

      Trương thị đỡ bà đến bàn cơm, Lam lão phu nhân sai người lấy thêm ghế, nhìn tỷ muội Lam Như Tuyền : “Hai con ăn ở đây luôn , hôm qua người nhà Tiễn ma ma tặng mấy con thỏ hoang, hôm nay cho các con ăn trước tiên.” Lại phân phó: “ lát mang qua cho tam nha đầu phần, tứ nha đầu cùng lục nha đầu cũng đều đưa đến nếm thử. Lục nha đầu còn , đừng để nó ăn nhiều, coi chừng đau bụng.”

      Trương thị vội vàng tạ ơn, Lục nha đầu Lam Như Dao là di nương phòng bà sinh ra.

      Hai người Lam Như Tuyền vâng lời ngồi xuống, Lam Như Lâm thuận miệng : “Tổ mẫu thương cháu, biết rõ cháu thích ăn món ăn thôn quê nha, hôm nay cháu nhất định phải ăn no nê, tổ mẫu và thẩm thẩm đừng chê cười cháu.” Lam Như Tuyền ngồi bên mỉm cười, lời. Lam lão phu nhân cười mắng hai câu, phân phó ăn cơm.

      Quy củ trong phủ khi ăn cơm được chuyện nên trong phòng nhất thời có tiếng động, lát sau Lam lão phu nhân buông đũa, tỷ muội Lam Như Tuyền cũng ngừng lại, thức ăn đầy bàn chỉ động chút, Lam lão phu nhân lớn tuổi ăn được nhiều, hai cháu thấy vậy cũng dám dùng nhiều, ngay cả Lam Như Lâm phải ăn nhiều cũng chỉ ăn chút mà thôi.

      Bọn nha hoàn đứng lên đem khăn, nước trà hầu hạ, Trương thị dìu Lam lão phu nhân đến tây gian nghỉ ngơi, bàn cơm bên này được thu dọn sạch .

      Mọi người chuyện hồi, Trương thị : “Cơm canh cũng sắp tiêu hóa hết nên để lão phu nhân nghỉ trưa, con dâu dẫn hai tỷ muội bọn nó cáo lui, xin lão phu nhân nghỉ ngơi cho tốt.”
      Lam lão phu nhân gật đầu, nhìn hai cháu : “Các con trước.” Rồi giữ lại Trương thị.


      Hai tỷ muội cáo lui, nha hoàn trong phòng cũng bị gọi ra ngoài, Lam lão phu nhân lúc này mới thu lại nụ cười, nhìn Trương thị : “ quá sơ sót rồi.”

      Lam lão phu nhân dù chưa , Trương thị cũng hiểu được mẹ chồng ám chỉ cái gì, vội vàng kính cẩn nhận lỗi: “Lão phu nhân thứ lỗi, là do con dâu sơ sót làm cho tam nha đầu chịu ủy khuất, Phạm nhũ mẫu kia đáng giận, hầu hạ tam nha đầu từ , thế nhưng nổi lên lòng dạ hiểm độc, ngày xưa thấy bà ta ăn nói hành sự rất ổn trọng nên cứ ngỡ là người tốt, ai ngờ bà ta…….Aiz, tam nha đầu cũng là, chỉ lo khoan dung nhũ mẫu, lại làm cho bản thân chịu nhiều ủy khuất, khiến người ta vừa đau vừa tức mà.”

      xong, đôi mắt Trương thị đã ửng đỏ, cầm khăn lau nước mắt, vô cùng than tiếc. Lam lão phu nhân thấy bà ta khóc, trầm mặc lên tiếng, sau lúc lâu mới : “ quản lý vụ hai phủ, nhiều người nhiều việc phức tạp, quả dễ dàng gì.”

      Trương thị vội : “Tuy có bận rộn nhưng chuyện của các nương trong phủ con cũng dám sơ sảy. Mấy ngày nay lão gia muốn lên kinh thành thăm đại ca, con dâu bận bịu hầu hạ lão gia khởi hành, phía trước phía sau, bận đến tối tăm mặt mày nên hơi chậm trễ việc trong phủ, tam nha đầu bị bệnh, bị người khi dễ. tới lui con dâu vẫn có lỗi, lão phu nhân chớ lo lắng, con dâu an bài thỏa đáng người hầu hạ tam nha đầu, bắt đầu từ đồ ăn thức uống, những thứ sinh hoạt hàng ngày, tam nha đầu có đồ trang sức, con dâu điều tra bù khuyết vào, tuyệt bạc đãi con bé.”

      Lam lão phu nhân lời nào, mắt rũ xuống, vẻ mặt hỉ giận, bộ dạng giống như ngủ gật.

      Trương thị dám quấy rầy, chỉ cúi đầu kính cẩn đứng vô cùng cẩn trọng. Sau lúc lâu thấy Lam lão phu nhân dường như có phản ứng, lập tức nâng mắt thử : “Lão phu nhân có mệt mỏi lắm ? Con dâu hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”

      Lam lão phu nhân thở dài: “Ta quả già rồi, tinh thần ngày khác ngày, chuyện chút cũng có thể ngủ được.”

      “Thân thể ngài cường tráng như vậy sao lại già.” Trương thị vội vàng cười làm lành: “Chắc ngài mệt mỏi thôi.”

      Lam lão phu nhân : “ , ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi lát.”

      Trương thị cung kính hành lễ cáo lui, mới tới cửa, Lam lão phu nhân gọi lại, : “Về sau chú ý chút, mấy nương trong phủ điều là kim chi ngọc diệp, thể bị ủy khuất, cho bọn nó thể diện cũng là cho thể diện.”

      “Lão phu nhân yên tâm, con dâu lưu ý gấp bội.” Trương thị vội vàng đáp ứng , thấy mẹ chồng có gì phân phó nữa, lúc này mới vén màn ra ngoài, gọi đám người Cát Tường ở gian ngoài vào hầu hạ.

      Ra đến cửa thì đã đến giờ ngọ, gió thổi ấm áp nhưng Trương thị lại cảm thấy từng cơn lạnh buốt ở sống lưng, ra vừa rồi toàn thân bà ta đổ đầy mồ hôi, giờ gặp gió thổi đến cơ thể lập tức run rẩy.

      Liếc mắt nhìn cửa nhà chính lần nữa mới mang theo nha hoàn bà tử rời khỏi. Đến Đông phủ, bà ta vẫn cảm thấy chớp mũi ngửi được mùi đàn hương ở Nam Sơn cư, tim chợt đập nhanh hơn nhịp
      HaYen thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 15 – Rèn sắt khi còn nóng

      Giờ ngọ là quãng thời gian dễ khiến người khác mệt mỏi và chỉ muốn đánh giấc ngủ say, huống chi bây giờ là tiết đầu xuân. Lúc này qua giữa trưa, các phòng ở hai phủ Đông, Tây trong Hầu phủ đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nghỉ trưa, vài người trông giữ cửa cũng tự tìm gốc để ngủ gật, tranh thủ chút thời gian chủ tử nghỉ ngơi mà lười biếng.

      Nhưng trong viện Lê Tuyết cư ở Tây phủ, người người lộ vẻ căng thẳng, ai dám nghỉ.

      Khoảng chừng hai mươi nha hoàn bà tử tất cả đều xếp hàng lẳng lặng đứng trong sân, hai tay nắm chặt nín thở, muốn rỉ tai nhau thầm cũng dám, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lười biếng nháo nhào buổi sáng.

      Dưới hành lang hé ra góc áo khoác gấm thêu hoa sen tươi đẹp phủ lên ghế bành, sau lưng lót cái gối, Lam Như Cẩn ngồi ở , hai mắt nửa khép hờ, nghiêng người chống đầu, yên lặng quan sát mọi người.

      Tất cả những kẻ lớn ở đây đều làm hạ nhân trong viện . May mắn bản thân dùng nhiều người, mấy năm gần đây đã đuổi ít, nếu người đứng ở đây còn nhiều hơn. Cũng là ́ch nữ giống , bên cạnh Lam Như Tuyền còn có nhũ mẫu, bốn ma ma giáo dưỡng, hai đại nha hoàn, còn có số tiểu nha hoàn bà tử cấp thấp khác, thế nên khắp sân đều là người.

      Đây là thói quen phô trương nhiều năm ở Hầu phủ vẫn còn giữ lại, những chuyện xấu bọn họ làm bên trong cũng từng ít . Nhưng mấy năm trở lại đây, những người này từng kẻ nổi dậy, càng ngày càng lộng quyền, bây giờ thì dạy ra ít đám hạ nhân như thế. Công việc làm cho có, việc lớn xong mà việc cứ liên tục xảy ra, nguyên nhân cũng bởi kẻ quản giáo bất tài, kẻ dưới rườm ra, rắc rối.

      Mấy nơi khác trong phủ, quản được nhưng trong viện mình, nhất định phải được yên tĩnh hơn.

      Nếu Lam lão phu nhân phái Như Ý đến đây, còn phải tìm lão nhân gia ngài phái nha hoàn thân cận đến giúp đỡ, nay vừa khéo có người đến, thôi còn phải tốn ít hơi sức nữa.

      Trong Nam Sơn cư, Lý ma ma là lão nhân trong phủ nhiều năm cần tới, mà cấp bậc nha hoàn cùng trang lứa đều lấy Cát Tường và Như Ý làm đầu, hai người này theo Lam lão phu nhân từ , nay là người đảm nhận việc hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, phân vị cực cao, ngay cả hàng chủ tử như còn dám bày bộ mặt chủ tử trước mặt họ nữa là, càng đến hạ nhân trong phủ.

      Vì thế về đến Lê Tuyết cư, sau khi dùng cơm, uống thuốc xong đâu đó. Lam Như Cẩn mượn cớ đau đầu ngủ được, nói chuyện phiếm với Như Ý. Nhất thời tới chuyện gần đây, trong viện bây giờ có rất nhiều kẻ rảnh rỗi lại gian xảo, xong đầu lại càng đau hơn, muốn nhờ Như Ý giúp xử lý những kẻ này.

      Như Ý xưa nay làm người cẩn thận, mặc dù hầu hạ bên cạnh Lam lão phu nhân nhưng phải hạng ỷ thế hiếp người, chỉ lòng hầu hạ chủ tử, ngay cả vụ trong viện lão phu nhân nàng cũng quá chủ trương, chỉ cho Cát Tường xử lý.

      Lúc này lại nghe được lời này của Lam Như Cẩn, nàng cười ôn hòa : “Tiểu thư coi trọng nô tỳ rồi. Nô tỳ ngày thường hầu hạ lão phu nhân, nhiều nhất cũng chỉ sai bảo mấy tiểu nha đầu làm chút chuyện, làm sao biết công việc của mấy ma ma quản giáo. Huống chi bây giờ mọi việc trong phủ đều do nhị phu nhân quản lý, tiểu thư bằng chờ sức khỏe tốt hơn, cầu nhị phu nhân phái người đến xử lý.”

      Nhị phu nhân trong lời Như Ý là thẩm thẩm Trương thị Đông phủ, nhưng Lam Như Cẩn sao có thể cho bà ta dính vào việc của mình. Vừa nãy Trương thị có phái mấy ma ma đến Lê Tuyết cư hầu hạ, đều bị lấy cớ sợ ầm ĩ đuổi về hết.

      Nghe Như Ý như vậy, Lam Như Cẩn thở dài: “ tình ta nghĩ đề tỷ tỷ xử lý bọn họ, chỉ sợ tỷ tỷ có thời gian. tại cần tỷ tỷ làm thế nào, chỉ thừa dịp tỷ tỷ ở đây bọn họ mới có thái độ này, ta chỉ cáo mượn oai hùm thôi. Tỷ tỷ mà rồi ta thì quản nổi bọn họ, trong viện càng rối loạn, đến lúc đấy bọn họ thế nào thì hoàn thế nấy, chẳng lẽ ta phải mặt dày quỳ gối cầu xin tổ mẫu tiếp hay sao, bộ mặt của tiểu thư hầu phủ như ta đây coi như mất hết. Cầu tỷ tỷ thương tình giúp ta lần này, chờ khi ta tốt hơn nhất định đáp tạ tỷ tỷ.”

      xong lập tức muốn đứng lên tới chỗ Như Ý thi lễ, Như Ý vội đỡ lấy, la lên: “Tiểu thư ngàn vạn lần đừng làm như thế, nô tỳ tổn thọ chết mất!”

      Sắc mặt Lam Như Cẩn tái nhợt, hơi thở ổn định, bên tóc sớm rối bù càng làm thân hình nhắn của thêm phần gầy yếu thảm thương.

      Như Ý thở dài: “Tiểu thư dù gì cũng là chủ tử chân chính, vì cớ gì lại bị ức hiếp đến nước này. cái gì mà “cáo mượn oai hùm”, chẳng lẽ mặt mũi nô tỳ còn lớn hơn tiểu thư sao? Lời nô tỳ dễ nghe, tất cả cũng vì tiểu thư ngày thường chỉ lo đọc sách, quá dung túng cho mấy người này, bây giờ nên thể khí phách của chủ tử cho bọn họ biết tôn ti dưới mới được.”

      Lam Như Cẩn cằm tay áo nàng cầu xin: “Xin tỷ tỷ giúp ta.”

      “Được rồi.” Như Ý biết lão phu nhân sai nàng tới đây, ý tứ là muốn nàng trấn áp đối phó bọn người này, lại thấy Lam Như Cẩn thành khẩn như thế cũng tiện thể đáp ứng. Chẳng qua lo lắng hỏi: “Tiểu thư trước hãy nghỉ lát, dưỡng tốt tình thần, đến việc này nên giải quyết như thế nào?”

      Lam Như Cẩn lắc đầu: “ sao, làm ngay bây giờ . Công việc tỷ tỷ bề bộn, chuyện tình ở đây còn phải trở về bẩm báo lão phu nhân, tại tinh thần của ta rất tốt, làm chậm trễ thời gian của tỷ tỷ. Hồng Quất dẫn mọi người trong viện đến đây, bảo bọn họ vào nhà chính đứng.”

      Hồng Quất nghe được tin tức Phạm nhũ mẫu bị đuổi biết tình tốt, giờ thấy Như Ý đến Lê Tuyết cư, nên nàng tỏ ra cực kỳ cẩn thận hậu hạ, sợ Lam Như Cẩn lấy nàng ta ra chịu tội. Nghe thấy phân phó, vội vàng hành lễ ra ngoài nhanh chóng mang các nha hoàn bà tử trong viện quy củ đứng giữa nhà.

      Lam Như Cẩn sai người mang ghế bành ở hành lang đến, chỉ chừa Như Ý ở bên cạnh.

      Lại phân phó Bích Đào và Thúy Nhi mở cửa nhà chính ra rồi chia ra hai bên đứng. Đây là biện pháp Lam Như Cẩn phòng ngừa có kẻ nghe lén ngoài cửa. Cho hai người ra ngoài canh cũng là muốn họ giám thị lẫn nhau, vì việc riêng mà cho người ngoài tiếp cận.

      Mọi việc xong xuôi, cũng còn chuyện gì để phân phó nữa nên tùy ý dựa vào gối, mắt nửa mở nửa nhắm quan sát mọi người.

      Sau bữa trưa, nắng vàng xuyên qua mái hiên rọi lên thân hình gầy yếu của , bóng người phản chiếu lên nền gạch sứ men xanh như bức họa truyền thần(1).

      Mái tóc dài uốn lượn xõa xuống tựa như dòng suối hoà quyện với màu ngọc bích cùng hoa văn tinh tế trang nhã của chiếc váy. Tia nắng dịu của buổi chiều chiếu rọi lên người tỏa ra hơi ấm áp, nhưng trong con mắt nửa khép hờ ấy lại lạnh như sương giá, nhìn đến đâu đều làm cho người khác giật nảy mình mẩy.

      số nha hoàn bà tử có thói quen thành , trước còn ló đầu ra xem, hai tròng mắt đảo loạn, bắt gặp ánh mắt đầy lãnh ý ấy, cả người trận rét run, hoảng sợ cúi đầu, dám nhìn lung tung như trước nữa.

      Dần dần trong viện lạnh ngắt như tờ nghe thấy thanh nào, bọn hạ nhân ngay cả thở cũng phải hạ xuống mức thấp nhất, sợ thở hơi lớn khiến chủ tử chú ý tới.

      Đây là cảnh tượng chưa bao giờ thấy qua ở Lê Tuyết cư.

      Lam Như Cẩn vẻ mặt lạnh lùng yên lặng đánh giá mọi người, nhìn tới trâm cài tóc bọn họ, ra trong viện của ít kẻ có mặt mũi nha.

      Im lặng nhìn lúc, thấy bọn họ bộ cẩn thận dè dặt đứng cả buổi, mười phần quy củ, chỉ hai bà tử cài trâm và nha hoàn mang khuyên tai ngọc thạch bước ra.

      “Công việc các ngươi là gì?”

      Ba người vội vàng đáp, người này vẩy nước quét nhà, người kia chăm sóc cây cảnh, người lại chăm sóc chim cảnh và trông coi bếp lò.

      Lam Như Cẩn thầm cười lạnh, tiền tháng của mấy bà tử sai vặt rất ít, ở trong phủ thuộc dạng thấp kém, làm sao có bạc mà mang mấy thứ này đây.

      (1)Tranh truyền thần: thể loại hội họa mà người họa sĩ truyền lại cái “thần” của người được vẽ, tức là truyền đạt được cảm xúc, thần thái thông qua tác phẩm.
      HaYen thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 16 – Tai mắt của Đông phủ

      Tuổi tác nha hoàn này ước chừng , khoảng mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng cũng xinh đẹp, Lam Như Cẩn nhất thời nhớ lai lịch của nàng, khuyên tai ngọc thạch nàng đeo long lanh như hai giọt nước, nhìn ra phẩm chất rất tốt, phải loại nha hoàn cấp thấp có thể đeo được.

      Lam Như Cẩn cười: “Trong viện ta có nuôi chim, ngươi chăm sóc chim gì? Nhiều ngày nay cơm nước chu đáo, bếp bị hỏng rồi à?”

      Nha đầu kia lập tức cười đáp: “Tiểu thư quên rồi hà? Năm trước đại tiểu thư có đưa tới con họa mi, sợ người khác chăm sóc nó tốt, đặc biệt cử nô tỳ qua đây chăm sóc, sau đó tiểu thư chê nó ầm ĩ mới thả , nên nô tỳ tới phòng bếp làm chút việc vặt vãnh, ngày gần đây còn kiêm việc nấu thuốc cho tiểu thư, nô tỳ người bận rộn, nhất thời chậm trễ tiểu thư……. Hay là, tiểu thư phái thêm người giúp đỡ nô tỳ ?”

      Nàng cung kính đáp, xong còn giương mắt dò xét Lam Như Cẩn.

      Hóa ra là người Đông phủ đưa tới, Lam Như Cẩn thầm than, bản thân để ý, ngay cả việc nấu thuốc pha trà đều do người ta quản.

      tiếp lời, khóe môi cười nhạt cao thấp đánh giá nha hoàn nọ. Nàng thấy chột dạ, cười làm lành : “Tiểu thư……..nô tỳ hồ đồ thôi, nếu người trong viện đủ, nô tỳ vẫn tận lực làm tròn bổn phận mình được giao, nên mượn người của tiểu thư.”

      Lam Như Cẩn cười: “Người đủ, lúc trước ta xem xét chu đáo khiến ngươi người làm việc của hai người rồi, có thể thấy được người của Đông phủ làm việc hiệu quả nhiều. Ngươi tên gì, người nhà đều ở trong phủ hết à?”

      Nha hoàn kia cười: “Tiểu thư khen trật rồi, nô tỳ Phẩm Hà, cha mẹ đều là hạ nhân trong phủ.”

      “Hầu hạ ai?”

      “Cha nô tỳ theo hầu đại thiếu gia, mẹ thì ở Đông phủ chăm sóc cây cảnh.”

      Lam Như Cẩn mỉm cười, cảm thấy hiểu .

      đến phàm là nha hoàn theo hầu bên người đại tiểu thư Lam Như Tuyền đều lấy “Phẩm” để đặt tên, phải nha hoàn sai vặt bình thường có thể so sánh. Mà “Đại thiếu gia” trong miệng Phẩm Hà là trưởng tử của Trương thị ở Đông phủ Lam Lang, phụ thân nàng theo Lam Lang, chắc chắn là người được Trương thị tin tưởng.

      ra nha hoàn Đông phủ đã đến nơi này, đáng tiếc trước kia để ý tới mấy chuyện vặt vãnh nên hoàn toàn phát giác ra.

      Lam Như Cẩn loạn nghĩ, thuận miệng : “ nhà ngươi đều là người có mặt mũi, tới nơi này của ta ủy khuất ngươi rồi.”

      Phẩm Hà vội : “ ủy khuất! Có thể hầu hạ tiểu thư là phúc khí của nô tỳ, tiểu thư quá lời rồi.”

      Lam Như Cẩn vừa muốn chuyện, chợt thấy trong miệng khô khan, khụ hai tiếng gọi Thanh Bình bưng trà đến. Thanh Bình vội vàng bước ra khỏi hàng, Như Ý nhàng vỗ lưng cho Lam Như Cẩn , ôn nhu khuyên: “ tại sắc mặt tiểu thư tốt, theo nô tỳ thấy, bằng nghỉ ngơi trước, vì người khác mà hại thân thể đáng giá.”

      Lam Như Cẩn nhìn đến ánh mắt dịu dàng thân thiết của nàng, giọng : “ sao, sớm chỉnh lý lại cho thanh tịnh, ta dưỡng bệnh cũng tốt hơn. Tỷ tỷ cần xưng nô tỳ với ta, ta nhận nổi.”

      Thanh Bình bưng trà nóng đến, Như Ý tiếp nhận, đỡ Lam Như Cẩn uống hai hớp rồi để lại lên khay. Lam Như Cẩn : “Thanh Bình ở đây hầu hạ .”

      Lê Tuyết cư tập hợp mọi người, chỉ có Thanh Bình đứng ở bên cạnh Lam Như Cẩn. Hồng Quất bên dưới chăm chú nhìn trộm vẻ mặt vui. Ấn theo phẩm cấp mà nàng ta làm nhất đẳng nha hoàn còn Thanh Bình chẳng qua chỉ làm nhị đẳng thôi, đáng lý nàng ta phải là người hầu ở đó mới đúng, chỗ nào đến lượt Thanh Bình.

      Vẻ mặt Hồng Quất, Lam Như Cẩn thấy , cũng thèm để ý nàng ta, tiếp tục nói với Phẩm Hà: “Bên người đại tỷ có Phẩm Lộ, Phẩm Sương là người đắc lực, ta dù chưa gặp qua ngươi nhưng nghĩ đến ngươi cũng tồi. Trước kia ta biết thì thôi, giờ biết thể giữ ngươi tiếp tục ở đây được, ngược lại làm lỡ chuyện hầu hạ đại tỷ của ngươi. Ngươi hãy trở về , sau này cần qua đây , thay ta hỏi thăm đại tỷ. Nửa năm nay làm phiền ngươi hầu hạ, lĩnh mấy xâu tiền xem như phần tâm ý của ta.”

      Phẩm Hà nghe vậy sắc mặt đại biến, cười : “Tiểu thư chớ như vậy, nô tỳ ở đây được tiểu thư chiếu cố, nguyện ý tiếp tục hầu hạ tiểu thư. Ở đây người hầu hạ nhiều, bởi vậy đại tiểu thư mới để nô tỳ ở trong này, cũng là thương của ngài dành cho tiểu thư, xin tiểu thư đừng coi nô tỳ như người lạ cứ xem nô tỳ như nha hoàn bên người sai sử là được.”

      Lam Như Cẩn nhíu mày, đưa tay lên trán xoa sau lúc yếu thanh yếu khí : “Ta giờ có sức nhiều, tóm lại ngươi . Thanh Bình, vào phòng lấy mấy xâu tiền đưa ta, mang ta thu xếp đồ đạc.”

      “Dạ.” Thanh Bình cầm khay trà trong tay giao cho Như Ý, xoay người vào phòng lấy tiền.

      Phẩm Hà gấp đến độ sắc mặt đỏ lên, hoang mang rối loạn quỳ xuống, liên tiếp dập đầu, kêu lên: “Tiểu thư ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ , nếu đại tiểu thư chắc chắn nghĩ đến nô tỳ hầu hạ chu toàn, nhị phu nhân cũng quở trách nô tỳ, cầu tiểu thư để nô tỳ ở lại! Về sau mặc kệ nấu thuốc hay pha trà, nô tỳ tuyệt dám có nửa phần chậm trễ!”

      Lam Như Cẩn xua tay: “Mau , ta với thẩm thẩm và đại tỷ tiếng, để họ mắng ngươi, ầm ĩ cái gì.”

      Phẩm Hà quỳ mặt đất năn nỉ, gấp đến độ nước mắt đều rơi, vô cùng lo âu sợ hãi. Lam Như Cẩn nhất thời sinh nghi, thầm nghĩ cho dù nàng do Trương thị cắm vào làm tai mắt, bị đuổi về cũng nên làm bộ dáng như vậy chứ, chẳng qua bị bên kia trọng dụng thôi, cớ gì phải gào khóc thảm thiết như thế.

      mặt nghĩ, mặt quay đầu lại với Như Ý: “Tỷ tỷ xem, viện này cho tới bây giờ ai nghe ta cả, phân phó cái gì cũng muốn tranh luận với ta.”

      Như Ý liền tiến lên hai bước, nghiêm túc : “Muội muội đừng khóc mau đứng lên , nhìn còn ra bộ dáng gì nữa, tiểu thư bệnh, sao có thể cùng muội tranh cãi ầm ĩ.” Vì thế hai bà tử nhanh nhẹn tiến lên kéo Phẩm Hà đứng dậy, túm ở bên khuyên nàng đừng khóc nữa.

      Như Ý nhìn mọi người : “Hôm nay ta nhiều chuyện khuyên mọi người câu, ngày xưa mọi người như thế nào ta mặc kệ, giờ tiểu thư bị bệnh phải tận tình chăm sóc. Hôm nay lão phu nhân bị chọc giận rồi, ngay cả Phạm nhũ mẫu cũng bị xử lý, mọi người đều phải cẩn thận, tiểu thư phân phó cái gì cũng phải nghe phải làm, nếu còn chọc giận lão phu nhân, các người ai đảm đương nổi?”

      Mọi người vội vàng cúi đầu đáp ứng, cũng dám trước mặt người của lão phủ nhân giở trò, vâng lời đứng nghiêm.

      Lam Như Cẩn yếu ớt cười : “Đa tạ tỷ tỷ giúp đỡ.”

      Thanh Bình cầm tiền ra đưa cho Phẩm Hà, Phẩm Hà còn lau nước mắt chịu tiếp, lại dám lớn tiếng khóc chỉ thút thít thập phần nghẹn khuất. Nàng bẩm sinh có bảy tám phần nhan sắc, giờ khóc thê lương như thế càng có vẻ kiều như đóa hoa sau mưa.

      Lam Như Cẩn lòng sinh phiền chán, lạnh nhạt phân phó hai bà tử khuyên nhủ: “Các ngươi thay ta cầm, hồi giải tán đưa về Đông phủ, nếu như ta muốn lấy tiền của ta các ngươi cứ lấy mua rượu uống.”

      Hai bà tử thấy Lam Như Cẩn tức giận, vội vàng cười tiếp nhận tiền trong tay Thanh Bình, rồi thấp giọng khuyên giải an ủi Phẩm Hà.

      Lam Như Cẩn mặc kệ bọn họ, tiếp tục xử lý hai bà tử cài trâm kia, mỗi người quở trách hai câu, khấu trừ nửa tháng tiền, mới cho bọn họ lui xuống. Hai người tất nhiên dám nhiều lời, quy củ quay lại hàng đứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :