1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 7 – Ngũ muội Lam Như Lâm


      biết rõ mình bây giờ có nhiều tinh lực, vì thế thể tiêu hao mà lôi kéo với bà ta, để tránh làm lở chuyện khác. Vả lại, đường đường là tiểu thư hầu tước mà cùng nhũ mẫu lôi kéo thế này càng mất thân phận, truyền ra chỉ khiến người khác chê cười, đành phải theo lời Phạm nhũ mẫu dừng lại. Nhưng khó tránh khỏi cơn tức giận dâng trào trong lòng.


      Thân thể hư nhược lại bị kích động nên đầu óc liền choáng váng, cơn giận dữ xông lên làm mắt tối sầm lại lúc lâu mới ngăn lại được.


      Phạm nhũ mẫu thấy mình thành công kéo lại, lại thấy cả buổi vẫn chưa nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, càng thêm nguy cấp: “Lão nô có trúng ? Tiểu thư thực sư mệt mỏi rồi, mau theo lão nô trở về nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn.”


      Trong hoa viên, cây cối cao chót vót um tùm xanh mượt. Từ xa có thể thấy được mái ngói cao cao ở nhà chính. Lam Như Cẩn khéo léo che sắc mặt tốt của mình, ánh mắt sắc bén, mặt lạnh như trăng tàn đêm đông.


      “Nhũ mẫu, bà sợ cái gì?”


      Đột nhiên nghe được câu hỏi khiến Phạm nhũ mẫu nhất thời biết làm sao, Lam Như Cẩn vẻ mặt nhàn nhạt, so với ngày thường càng thêm lạnh lùng. Trong lòng bà ta hơi chột dạ, chỉ đành cười cười : “Tiểu thư cái gì đó, lão nô có thể sợ cái gì… Mau, mau theo lão nô trở về viện nghỉ ngơi, đừng ở nơi này trễ nãi thời gian, nha hoàn lại trong hoa viên rất nhiều, nếu mà đụng phải tiểu thư hay.”


      Lam Như Cẩn để ý tới lời dông dài của bà ta, chỉ là hỏi lại: “Bà sợ cái gì?”


      “Tiểu thư…”


      “Ta hỏi bà sợ cái gì!” Lam Như Cẩn mày nhướng lên, mặt nghiêm lại nhìn thẳng bà ta.


      Cơ thể Phạm nhũ mẫu cứng ngắt, bị tiếng quát làm sợ run cả người, ngay cả hai tay “Đỡ” Lam Như Cẩn bất tri bất giác buông lỏng. thời gian tâm trạng mới dần ổn định, nhìn chăm chú vào Lam Như Cẩn, thấy sắc mặt bao trùm tầng sương lạnh, mặc dù còn mang bệnh trong người nhưng tầm mắt sắc lạnh tựa như kiếm báu bén nhọn, u tối nhìn chăm chú khiến người ta run rẩy dám đối diện.


      Hầu hạ Lam Như Cẩn nhiều năm như vậy, Phạm nhũ mẫu chưa từng thấy qua như thế bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn vừa sợ vừa hoảng. Ngày thường đã quen thói qua loa tắc trách giờ quên còn mảnh, nửa chữ cũng phun ra được.


      “Nhũ mẫu làm gì thất hồn lạc phách như thế, nếu mệt thì tự trở về .” Lam Như Cẩn thấy bà ta chỉ bị hỏi câu đã sững sốt đến mất hồn, trong lòng khỏi cười nhạt, năng lực chỉ có vậy mà cũng dám phản bội lừa gạt chủ tử, biết tự lượng sức mình.


      Chẳng thèm nhìn bà ta, Lam Như Cẩn gọi Thanh Bình và Thúy Nhi tiếng rồi xoay người , cước bộ vững vàng, bóng dáng thon gầy phút chốc mất hút vào sắc xanh thấp thoáng bên trong. Phạm nhũ mẫu thấy xa nhưng chỉ há miệng nhìn đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, cuối cùng bà ta dám tiếp tục tiến lên ngăn cản nữa, trước kia dùng cường thế bắt nạt chủ tử, giờ gần như trốn chạy, ngơ ngác đứng tại chỗ.


      “Tiểu thư làm sao… Làm sao có thể uy nghiêm như thế… giống như lão Hầu gia…” Phạm nhũ mẫu thào trong miệng, trước mắt tràn đầy hình ảnh lạnh lùng vừa rồi của Lam Như Cẩn, khí thế kia cùng tổ phụ – lão Hầu gia quá cố Lam Tông Thành quả rất giống nhau. Chỉ ánh mắt khiến người khác phải chết khiếp.


      Bà ta vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, Lam Như Cẩn bên này dẫn người xa, mắt thấy sắp đến Nam Sơn cư, nơi ở của Lam lão phu nhân. Sau Nam Sơn cư là phiến rừng đào, lúc này chính là đầu xuân, cây nở rộ những đóa hoa đào đỏ thấm vô cùng xinh đẹp, bầu trời quang đãng sáng sủa, đến càng gần càng thấy hơn lộng lẫy của nó, những cánh hoa nhàng phấp phới lướt lên mặt. Nhìn nơi thanh nhã như thế này thể nên lời.


      Lam Như Cẩn đến chỗ này có chút mệt mỏi, thấy cách đó xa có mấy tảng đá thấp dưới gốc đào, tiện thể : “Ở chỗ này nghỉ chút, lát nữa lại có sức chuyện.”


      Thanh Bình vội vàng tiến lên trước mấy bước, khom người sờ vào tảng đá, la lên: “Tiểu thư đừng ngồi, tảng đá này ở trong bóng râm được nắng chiếu nên rất lạnh, tiểu thư nên chú ý.” Do xuất môn vội mang theo đệm ngồi, khăn tay chỉ có thể phủi bụi lại thể giảm khí lạnh tảng đá, nàng có hơi nóng nảy.


      Lam Như Cẩn thấy nàng đối với mình quan tâm như vậy, khỏi cảm động. Nha hoàn này vào phủ chưa được nửa năm, thế mà dụng tâm hơn cả nhũ mẫu và nha hoàn thiếp thân của . Có thể thấy lòng người thiện ác tự có khác biệt, giữa người và người tụ phải lâu ngày là có tình nghĩa sâu nặng.


      Vẻ mặt ôn hòa hơn : “ sao, ta nghỉ ngơi lát .” Liền nghiêng người ngồi xuống, dựa sát vào cây đào tạm nghỉ.


      Lúc nãy tới chỉ cảm thấy mệt mỏi, sau khi ngồi xuống càng cảm thấy cả người thêm bủn rủn còn sức chống đỡ, đầu truyền đến trận xây xẩm. Lam Như Cẩn còn nhớ kiếp trước sau khi rơi xuống nước thì liên tiếp sốt cao nửa tháng, bây giờ chỉ mới qua bảy ngày, trong người vẫn khó chịu, lúc này chỉ nhất thời hạ sốt, cần phải sớm giải quyết mọi chuyện .


      Sáng nay dùng cơm, phen ngôn ngữ hành vì, kì thực chỉ muốn chỉnh đốn bọn họ để cho họ biết cái gì gọi là dưới, phải siêng năng chăm chỉ hơn. Vốn bây giờ chưa muốn ra tay, dù sao lúc này vẫn bệnh có tinh lực, chờ hết rồi tính sau. Nhưng sau đó nghe được Hồng Quất và Phạm nhũ mẫu chuyện, làm kinh hãi, hiểu mình phải xuống tay ngay, bằng người sau lưng sai sử nếu biết được tin tức thay đổi, biết làm ra chuyện gì nữa. thì bệnh, nếu nhất thời sơ sẩy cũng phải chuyện tốt. Nhớ tới chuyện xảy ra sau khi rơi xuống nước ở kiếp trước, càng phát người thầm phía sau càng ngoan, thể sớm phòng bị trước.


      Bây giờ điều quan trọng nhất chính là chỉnh đốn lại nha hoàn bên cạnh, người bên cạnh sạch , kẻ khác càng khó hành động.


      Ánh mắt lập tức nhìn người Thúy Nhi. Nha hoàn này ngày thường cực kỳ lanh lợi, cặp mắt lúc nào cũng chớp chớp di chuyển lên tục, ngày thường ở trong viện chuyện lớn gì cũng góp mặt, ỷ vào quan hệ thân thiết với Hồng Quất, ít lần ức hiếp mấy tiểu nha hoàn cùng cấp bậc với mình, phàm là phục nàng đều bị chỉnh qua. Tuổi tuy nhưng cũng rất lợi hại, biết cách thu mua lòng người, loại bỏ những kẻ chống đối mình.


      “Tâm tư bất chính, mống cũng chừa.” Mí mắt Lam Như Cẩn hạ xuống, thấp giọng tự .


      “Tiểu thư gì ạ?” Thanh Bình ngạc nhiên hỏi lại. Giọng Lam Như Cẩn cực , nàng nghe , cho là có chuyện cần phân phó.


      Lam Như Cẩn đứng lên: “ có gì, thôi, thời gian còn sớm.”


      Thanh Bình dám hỏi nhiều, bước nhanh đến đỡ Lam Như Cẩn. Thúy Nhi thành thành phía sau hai người, nghĩ lại thái độ vừa rồi của Lam Như Cẩn khi chất vấn Phạm nhũ mẫu, lúc này đã thu lại bộ dáng dối trá thường ngày rồi.


      chưa được mấy bước nghe sau lưng có người cười lớn tiếng, tiếng càng lúc càng gần, tiếng chân lộn xộn, Lam Như Cẩn nghe cước bộ kia khỏi dừng lại. Trong phủ có thể mặc sức ầm ĩ như vậy, cần nghĩ nhiều cũng biết là ngũ muội Lam Như Lâm sai được.


      Hầu phủ con nối dòng nhiều, con chính thất chỉ có mình Lam Như Cẩn, còn lại hai nữ nam đều là thứ xuất. Lam Như Cẩn là trưởng nữ Lam gia đứng thứ ba trong nhà. Lam Như Lâm đứng thứ năm do Lưu di nương sinh, tính tình hoạt bát, thích đùa giỡn ầm ĩ.


      Lúc này, Lam Như Cẩn theo tiếng quay lại, quả nhiên thấy trong rừng đào đám nha hoàn bà tử ra vây quanh thiếu nữ áo đỏ, vạt váy tung bay, bộ dáng cười thế kia phải Lam Như Lâm còn ai.


      “Ơ kìa, là tam tỷ! Xem , ta với các ngươi là tam tỷ các ngươi lại tin, bây giờ nhìn chưa.” Lam Như Lâm thấy Lam Như Cẩn đứng ở xa lập tức hào hứng chạy qua chào hỏi: “ Tam tỷ khỏe? Thế nào cho muội tiếng.”


      Tong ngực nàng ta ôm cái bình màu đỏ mạ vàng, trong bình cắm đầy cành đào dựa sát vào nhưng so với hoa người còn đẹp hơn. Mặc dù hơn Lam Như Cẩn tuổi nhưng dáng người thì cao hơn, thân hình cũng nở nang hơn nhiều, cùng Lam Như Cẩn gầy gò, ít lời tạo thành hình ảnh cực kỳ đối lập.


      Lam Như Cẩn nhìn qua gương mặt cười híp mắt kia, chợt nhớ đến tình cảnh lúc rơi xuống nước.
      HaYen thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 8 – Nguyên nhân rơi xuống nước


      Nhớ cái ngày rơi xuống hồ nước, là ngày Lam Như Lâm cùng với đại tiểu thư Lam Như Tuyền ở Đông phủ kéo ra hồ ngắm cá. là mùa xuân đến, băng trong hồ cũng tan hết, thời tiết ấm áp, hồ ở Tây phủ vừa mới nuôi mấy giống cá quý vô cùng thú vị. vốn muốn , hai người cứ khuyên mãi làm thể tập trung đọc sách, đành phải theo họ.


      Tới hồ nước, các ngồi trong đình nghỉ mát thưởng trà, nha hoàn bà tử đều đứng ngoài đình. Lam Như Cẩn nghe hai người tán gẫu mãi về mấy chuyện phục sức, thấy quá tẻ nhạt nên mới đến lan can, dựa lên thanh chắn ngắm cảnh chung quanh, vì quay lưng về phía họ nên biết thế nào hai người họ cười nói đứng lên vô ý va vào .


      Trong lúc nhất thời kịp đề phòng, theo bản năng dựa người vào thanh chắn chống đỡ, ngờ thanh chắn thế nhưng còn chưa tu sửa, lập tức buông lỏng làm ngã xuống nước.


      Hồ nước trong phủ vừa rộng vừa sâu, lại biết bơi, hoang mang vẫy tay kêu cứu, người càng ngày càng chìm xuống, uống vào mấy ngụm nước, ý thức dần mơ hồ, nha hoàn bà tử xung quanh đều là vịt cạn, về sau có bà tử biết bơi nhảy xuống cứu nhưng sớm chìm trong nước bất tỉnh nhân , chút nữa là mất mạng. Được đưa về viện mình, sau đó liên tiếp sốt cao dứt.


      Kiếp trước, cứ nghĩ chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy chuyện này quả hung hiểm.


      Hôm đó va chạm chẳng lẽ là vô ý? Lam Như Lâm thích huyên náo, đại tỷ Lam Như Tuyền đoan trang, hai người đùa giỡn thế nào mà vô ý va vào , còn gặp thanh chắn bị nới lỏng nữa?


      Mà thanh chắn bị nới lỏng kia, có là chưa tu sửa ? Cái đình giữa hồ này thường có người lui tới, hạ nhân thế nào chú ý chỗ này?


      Quá trùng hợp còn trùng hợp nữa.


      Kiếp trước Lam Như Cẩn cũng biết thái độ làm người của Lam Như Lâm, mặt ngoài hoạt bát nhưng bên trong cũng là người khôn khéo, luôn ở trước mặt trưởng bối làm trò tranh thủ tình cảm, luôn để ý những tỷ muội khác tới gần tổ mẫu.


      Nhưng mà, biết nàng ta có lòng dạ hiểm độc sát hại tính mạng người khác hay . Kiếp trước Lam Như Cẩn để ý, đời này này nhất định phải quan sát phen.


      Lam Như Lâm và Lam Như Tuyền, ai là người gây bất lợi cho .


      Trong đầu tỉnh ngộ, Lam Như Cẩn lui ra phía sau hai bước, khóe miệng tươi cười nhạt nhẽo: “Ngũ muội, muội chiết hoa tặng cho tổ mẫu à?”


      Nơi này là phía sau Nam Sơn cư, bên cạnh Lam Như Lâm ngoài nha hoàn bà tử của nàng ta ra còn có mấy tiểu nha hoàn và bà tử trong viện Lam lão phu nhân, chắc nàng ta đến chỗ tổ mẫu trước đó rồi mới ra ngoài chiết hoa tặng bà.


      Lam Như Lâm thấy Lam Như Cẩn hỏi trả lời, nhíu mày, ủy khuất nhìn Lam Như Cẩn cách nàng ta năm bước: “Tam tỷ giận muội hả, sao phải cách muội xa như thế? Quả hôm đó muội và đại tỷ có cố ý, biết thanh chắn thế nhưng bị nới lỏng, vì chuyện này mà tam tỷ giận muội, muội thà chết còn dễ chịu hơn! Mấy hôm nay muội rất muốn thăm tam tỷ, nhưng mọi người đều cho muội , sợ muội ảnh hưởng đến tỷ dưỡng bệnh, trong lòng của muội lúc nào cũng nhớ tới tỷ, còn cầu mong cho tỷ mau chóng hết bệnh để giảm bớt tội lỗi của muội.” xong, đôi mắt nàng ta đã đỏ hoe, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Giọt lệ trong suốt lăn dài khuôn mặt trắng noãn kia, quả vô cùng đáng , làm cho người ta thấy càng thêm thương xót.


      Nói ra lý do cực kỳ chân thành tha thiết. Nhưng Lam Như Cẩn là ai chứ, nhiều năm trong thâm cung, bộ dạng nào mà chưa từng thấy qua, bối rối, : “Ngũ muội nghĩ nhiều rồi, tỷ bệnh nặng còn chưa hết, quả dám tới gần muội, để lây bệnh hay. Việc ngày đó, thể trách muội, đừng nên tự trách mình. Thanh Bình, lau nước mắt cho ngũ tiểu thư .”


      Thanh Bình lập tức ứng, lấy khăn tay sạch đến chỗ Lam Như Lâm.


      Lam Như Lâm vội cản, nín khóc mỉm cười: “ cần cần, tự muội lau được rồi, tỷ trách muội là tốt rồi, là muội hiểu lầm tỷ tỷ.” Nước mắt vẫn còn vươn khóe mi nhưng nét mặt tươi cười lại, làm như vô cùng vui vẻ khi được Lam Như Cẩn tha thứ.


      Trước kia Lam Như Cẩn rất để ý đến tình cảm chân thành, quen nhìn nhất bộ dạng làm bộ làm tịch, nếu như người quen biết, hơn phân nửa kiên nhẫn mà nhấc chân bước , có khi còn mỉa mai hai câu. Lúc này thấy giận, còn dùng vẻ mặt ôn hòa dặn dò nha hoàn của Lam Như Lâm hầu hạ tiểu thư mình cho tốt.


      Lam Như Lâm thấy như thế thì mặt lên kinh ngạc, nàng ta lấy khăn lau lệ che , cẩn thận nhìn Lam Như Cẩn vài lần. Cử chỉ này đương nhiên thoát khỏi ánh mắt của Lam Như Cẩn, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên muốn làm bộ làm tịch kích thích trở mặt, sau đó thì nàng ta lấy danh tiếng tốt, còn trở thành người biết tốt xấu.


      Mánh khóe này của Lam Như Lâm, kiếp trước Lam Như Cẩn nhìn quen. Chẳng qua lười cùng nàng ta so đo mà thôi, ai cũng để ý. muốn tranh biểu đạt hiểu gì. Nhìn thấy Lam Như Lâm như thế, thần sắc mặt nàng ta dịu rất nhiều, vẻ mặt ôn hòa, mềm giọng an ủi.


      Bà tử của Nam Sơn Cư theo Lam Như Lâm thấy vậy bèn cười : “ lát Ngũ tiểu thư rửa mặt xong rồi hãy đến gặp lão phu nhân, khóc làm chi để giờ mặt như con mèo này, ràng muốn làm cho lão phu nhân lo lắng mà. Tam tiểu thư bệnh chưa hết cũng đừng nên đứng chỗ này kẻo bị trúng gió, phải cẩn thận thân mình.”


      “Phải rồi, tiểu thư nhanh tặng hoa chứ, lão phu nhân vẫn còn chờ tiểu thư trong nhà đấy.” Nha hoàn bên cạnh Lam Như Lâm tiếp lời .


      Vì thế mọi người vội vàng khuyên nhủ tỷ muội Lam Như Lâm hai người nên vào Nam Sơn cư. Trong viện có năm gian phòng lớn xoay về hướng nam, nhà chính nối liền với hai gian, sân viện rộng rãi sạch , ngoài hành lang có rất nhiều nha hoàn bà tử.


      Mọi người từ cổng sau vào viện, lập tức có nha hoàn chạy vào thông báo, Lam Như Lâm cũng vội vào nhà, mà đến tịnh phòng rửa mặt. Lam Như Cẩn cũng vào chỉ im lặng đứng chờ trong viện, đánh giá mọi thứ xung quanh, phát ngoài hạ nhân ở Nam Sơm cư, phía sau còn có bà tử Đông phủ, hiển nhiên thẩm thẩm Trương thị cũng có ở bên trong.


      Trong chốc lát, trong nhà truyền ra tiếng Lam lão phu nhân: “Có là tam nha đầu đến đây ? Rời giường khi nào, sao trước đó ai với ta tiếng, còn mau vào cho ta xem chút.”


      Vì thế nha hoàn bà tử ngoài hành lang tiến đến muốn đỡ , khoát tay bảo bọn họ cần, rồi cầm lấy tay của Thanh Bình lên vài bậc thang, đến cửa nhà chính tiếp nữa.


      “Cháu gái Như Cẩn thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu mạnh khỏe.” xong lập tức vén váy quỳ xuống, tay chống lên mặt đất cung kính dập đầu, cũng đứng dậy mà nhờ Thanh Bình giúp đỡ quỳ thẳng mặt đất, tay ôm ngực, nhàng thở ra.


      Thanh Bình và Thúy Nhi thấy vậy vội vàng quỳ xuống dập đầu theo. Thanh Bình vẻ mặt nghi hoặc đỡ lấy Lam Như Cẩn, mặt lên vẻ lo lắng khi thấy Lam Như Cẩn làm như vậy.


      Thấy quỳ xuống mọi người đều hoảng sợ, con cháu đến thỉnh an đều vào nhà hành lễ, trừ khi lão phu nhân bệnh thể gặp người mới dập đầu tẫn hiếu, mà cũng phải quỳ ở ngoài cửa thế này. giờ hành động của Lam Như Cẩn khác với lẽ thường.


      Nha hoàn cơ trí ở Nam Sơn Cư lập tức hướng trong nhà cao giọng bẩm báo: “Lão phu nhân, tam tiểu thư ở bên ngoài dập đầu với ngài.”

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 9 – Thẩm thẩm Đông phủ


      Trong phòng mảnh yên lặng, chợt nghe Lam lão phu nhân : “Làm sao vào nhà mà ở ngoài cửa dập đầu?”


      thanh trầm ổn uy nghiêm cùng tiếng vừa rồi quả giống nhau.


      Lam Như Cẩn quỳ gối bên ngoài nhận ra được, giọng vừa vui mừng, vừa lo lắng lúc nãy của tổ mẫu còn, thay vào đó là thái độ theo thói quen chủ mẫu trước kia của bà, bình tĩnh nhạy bén vô hình trung ra.


      Sự biến hóa ấy chỉ phát sinh ngắn ngủi trong mấy phút yên lặng vừa rồi, thậm chí người chú ý căn bản phát ra, nhưng mà Lam Như Cẩn biết , tổ mẫu vì thấy có hành động khác thường mà cảm thấy có tình khác nữa.


      Còn chưa đợi Lam Như Cẩn trả lời thì có giọng dịu dàng từ trong truyền ra, trong giọng còn dẫn theo ý cười: “Tam nha đầu sao ầm ĩ thế này, còn muốn ở bên ngoài quỳ gối dập đầu hành lễ, mấy ngày nay bệnh thấy mặt mũi đâu, mau vào trong cho lão phu nhân nhìn xem, miễn cho lão nhân gia lo lắng. Tuyền nhi, nhanh ra ngoài đỡ muội muội con vào.”


      Chính xác là giọng thẩm thẩm Trương thị ở Đông phủ, chính thê của Lam Mẫn, thúc thúc Lam Như Cẩn, bởi vì sinh được hai đứa con cho Lam gia nhân khẩu đơn bạc, vì thế nên ở trong phủ rất có trọng lượng. Bản thân từ khi gả vào Lam gia trợ giúp Lam lão phu nhân xử lý chuyện nhà. Sau khi ra riêng, sự vụ Tây phủ cũng do bà ta quản lý.


      Quản lý sự vụ lâu nay, bà ta chỉ lo liệu mọi việc ngay ngắn ràng mà đối nhân xử thế cũng rất khoan dung có lễ, danh tiếng hiền hậu truyền ra cả bên ngoài, đối với vãn bối cũng thương có thừa, những lời hôm nay nói với chính là dùng thái độ ôn hòa ấy.


      “Dạ.” Cùng bộ dạng dịu dàng nhưng đổi lại giọng có phần trẻ trung hơn. Sau đó thì có nữ tử đoan trang xinh đẹp bước ra quan tâm Lam Như Cẩn: “Tam muội mau đứng lên, bệnh khỏi rồi hả? Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”


      Lam Như Cẩn dấu vết né cánh tay nàng ta đỡ, thoáng gật đầu coi như chào hỏi, sau đó lướt qua nhìn nàng ta nữa.


      Vị này là đại tiểu thư Lam Như Tuyền của Lam gia, đại nữ nhi của Trương thị, lớn hơn Lam Như Cẩn nửa tuổi, ngôn hành xưa nay đều rất chuẩn mực, khoan dung hào phóng, nhân duyên cũng cực tốt.


      Nhưng mà, Lam Như Cẩn lúc này muốn để ý tới nàng ta làm gì, chỉ hướng cửa nhà chính : “Tổ mẫu, thân thế Như Cẩn vẫn chưa khỏi hết, dám vào gặp ngài để tránh lây bệnh, vậy nên chỉ có thể ở bên ngoài dập đầu thỉnh an, xin tổ mẫu tha thứ. Chỉ cần thân thể ngài khỏe mạnh là Như Cẩn an tâm rồi.”


      Giọng cao, câu sau cùng xong cũng còn sức chống đỡ nổi, liên tục thở dốc, cả người mệt mỏi.


      Lam lão phu nhân nhăn mày: “Bệnh còn chưa khỏi sao còn rời giường, nha hoàn bà tử hầu hạ thế nào hả? Cát Tường đỡ ta ra ngoài xem.” xong lập tức từ sập đứng lên.


      “Tổ mẫu vạn lần đừng ra đây, nếu cháu sao phải tránh ở ngoài cửa, lần này bệnh quả rất nặng, cháu rất sợ lây sang tổ mẫu. Nếu để tổ mẫu ra đây, cháu thể tha thứ cho mình được.” Lam Như Cẩn nghe vậy đầu lại dập xuống, cái trán chạm đến mặt đất chịu ngóc lên.


      Lam lão phu nhân do dự chốc lát, lần nữa đỡ tay nha hoàn trở lại sập, : “Vậy cũng được, chỉ là thân thể con còn yếu, sao lại xa như vậy đến đây. Như Ý qua đỡ tam tiểu thư đứng lên, đừng quỳ đất lạnh, dẫn đến phòng sưởi phía tây nghỉ tạm .”


      Câu sau là với nha hoàn bên cạnh. Vốn dĩ đại nha hoàn Như Ý ra, Trương thị thấy thế cũng vội theo ra cửa cùng Như Ý trái phải đỡ lấy Lam Như Cẩn nâng dậy.


      “Thẩm thẩm, Như Ý tỷ tỷ chờ chút.” Lam Như Cẩn thẳng người đứng lên, đối với hai người lắc đầu, rút hai tay lại đỡ lấy Thanh Bình quỳ bên cạnh.


      Trương thị bèn cười : “Tam nha đầu làm gì vậy, mau đứng lên, miễn cho lão phu nhân lo lắng, nhiều ngày qua vì lo lắng bệnh tình của con mà ngài cơm nước ăn bây giờ gầy ít, mỗi ngày đều phái người đến xem con đấy. Hôm nay con đến nên làm cho lão phu nhân an tâm mới đúng, thế nào lại nổi tính trẻ con bướng bỉnh thế này?”


      Bà ta cười ôn nhu nhàng khuyên, nhưng ý tứ trong mỗi câu đều chỉ trích Lam Như Cẩn hiểu chuyện, chỉ biết làm theo ý mình khiến trưởng bối lo lắng mà thôi.


      Phải, bà ta chính là như vậy. Lam Như Cẩn quỳ mặt đất, hạ mi xuống nhớ tới chuyện trước kia. Thẩm thẩm Trương thị vẫn vậy, bề ngoài hiền lương nhưng cử chỉ lời đều chứa đựng cạm bẫy, lúc nào mà chèn ép mẹ con Lam Như Cẩn. Đáng tiếc trước khi tiến cung vẫn nhận ra điều đó mà mẫu thân dường như cũng như thế.


      Lam Như Tuyền dạng chỉ trích nhưng giọng nàng ta vẫn rất nhàng, như gió xuân thổi qua, ấm áp tựa như con người nàng ta, bộ dáng hiền lương thục đức khiến người khác càng thoái mái.


      “Tam muội đứng lên , muội ầm ĩ như thế, người biết đến nói muội có lòng hiếu thảo, người biết còn tưởng muội trách tổ mẫu thăm muội, vì vậy mới kêu nhiều người đến thỉnh an. Tổ mẫu làm sao quan tâm muội, chỉ vì mấy ngày nay muội rơi xuống nước mà lão nhân gia ngài khỏi kinh hoảng đến nỗi tinh thần cũng tốt, bây giờ còn phải uống thuốc nghỉ dưỡng nữa kìa. Muội bị hàn khí nhập thể sốt cao, chúng ta khổ cực lắm mới khuyên được ngài đừng nên đến để tránh nhiễm bệnh, chứ phải do lão nhân gia ngài thương muội. Muội cũng đừng cái gì mà tránh ở bên ngoài mà làm đau lòng ngài. Theo tỷ thấy, muội hôm nay đến được đây bệnh cũng đỡ hơn phân nửa rồi, chắc lây sang tổ mẫu đâu, chi bằng vào trong để tổ mẫu nhìn xem?”


      Trường khúc tận tình khuyên bảo, đầy những lời dịu dàng tình nghĩa dạy dỗ ấu muội, vừa để mất tình tỷ muội, vừa có phong phạm của trưởng tỷ, tiểu thư khuê tú biết lễ nghĩa lại ôn nhu, càng làm rõ hình ảnh Lam Như Cẩn quỳ mặt đất biết nặng , lỗ mãng ngoan cố, lại mang dụng ý xấu lên người tổ mẫu.


      Vốn dĩ có ý tốt quỳ xuống thỉnh an, chỉ vì mấy lời nhàng kheo léo kia lại biến thành bất mãn tổ mẫu, bệnh mà làm ra vẻ hẹp hòi.


      Đáng lý Lam Như Cẩn muốn để ý nàng ta, nghe xong những lời này nhịn được nữa, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.


      Dung nhan kiều mị diễm lệ như hoa thược dược chớm nở, bề ngoài phong thái duyên dáng thanh nhã, Sao bên trong lại mang tâm tư độc ác như thế?


      Mái hiên chạm trổ tinh xảo được ánh dương chiếu rọi xuyên qua hành lang loang lổ ánh bạc thẳng lên người Lam Như Tuyền, thân hợp sắc thêu hoa như như vầng sáng nhạt. mặt nàng ta nở nụ ôn hòa, đoan trang như tia nắng ấm áp vào xuân.


      “Đại tỷ hiểu sai ý rồi, muội chỉ là quỳ nơi này thỉnh an tổ mẫu, vì tránh cho khí bệnh vào trong phòng, có chỗ nào ầm ĩ đâu? Tâm ý đơn giản khó tránh tỷ tỷ tâm tư linh xảo(1) nghĩ được nhiều như thế.”


      Lam Như Cẩn để lộ gương mặt dịu dàng, miệng tươi cười ấm áp. nhấn mạnh câu “tâm tư linh xảo”, đặc biệt cho người trong phòng nghe thấy.


      mặt , mặt thở dốc, tay chặn ngực, mong manh như nhánh cây non lung lay trong gió, khiến người khác nhìn vào càng sinh lòng thương tiếc.


      Đáy mắt Lam Như Tuyền lên tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng ta cười càng thêm dìu dàng: “Tam muội đùa, nếu cố ý cáu kỉnh tổ mẫu như vậy thì nghe lời đứng lên ?”


      Lam Như Cẩn nhìn nàng ta nữa, ánh mắt lần nữa nhìn cửa nhà chính, kính cẩn : “Tổ mẫu, cháu lần này đến đây cũng phải muốn tổn hại thân mình khiến trưởng bối lo lắng, vội đến thỉnh an tổ mẫu chỉ vì để tổ mẫu biết bệnh của cháu có chuyển biến tốt. Mặt khác, cháu có chuyện muốn thỉnh cầu, hị vọng tổ mẫu đáp ứng.”


      Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người trong phòng đều khác nhau, mẹ con Trương thị lặng lẽ liếc nhau, cố kỵ có Như Ý bên cạnh cũng dám trao đổi nhiều, dùng ánh mắt ân cần nhìn Lam Như Cẩn như trước. Khóe miệng Trương thị khẽ nhúc nhích, ràng do dự có nên mở miệng .


      Trong phòng truyền ra tiếng Lam lão phu nhân, già dặn trầm ổn tỉnh táo, nhanh chậm : “Con muốn xin chuyện gì?”


      Lam Như Cẩn cúi xuống cung kính: “Cháu muốn đuổi nhũ mẫu Phạm thị .”


      Trong viện nhất thời lạnh ngắt như tờ.


      Trương thị bỗng cười ha hả: “ cái gì vậy, tam nha đầu phải bệnh quá nên hồ đồ rồi chứ?”


      (1) Linh xảo: Linh hoạt và khéo léo.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 10 – Tỷ tỷ hiền lương thục đức


      Lam gia có truyền thống lễ nghĩa, đặt nặng hiếu đạo nên tương đối coi trọng nhũ mẫu, xem là hạ nhân bình thường, lấy quan niệm uống nước nhớ nguồn, lấy lễ đối đãi. Khi các thiếu gia và tiểu thư trưởng thành, nhũ mẫu có thể được dưỡng lão, cuộc sống có nhiều đãi ngộ, ngày thường nếu có sai lầm thì cũng có thể chuyện hóa ít khi nào bị trừng phạt. Nếu như ấu chủ biết nặng bạc đãi nhũ mẫu, phần lớn đều bị trưởng bối giáo huấn.


      Bây giờ Lam Như Cẩn đòi đuổi nhũ mẫu, vi phạm vào quy củ của Lam gia.


      “Lặp lại lần nữa, ta nghe .” Lam lão phu nhân , vẻ mặt đổi, Lam Như Cẩn khó khăn lặp lại: “Cháu muốn đuổi nhũ mẫu Phạm thị.”


      “Vì sao?”


      “Bà ta là người gian trá xảo quyệt, lừa gạt chủ tử, hàng ngày cắt xén chi phí ăn mặc của cháu, cháu bị bệnh còn biết điều kiềm chế, cơm nước mỗi ngày đều đủ, đúng quy định. Nếu cứ tiếp tục như thế, cháu biết đến lúc nào mình mới hết bệnh nữa, hôm nay cháu cố gắng chống đỡ đến thăm tổ mẫu, trời cao chiếu cố lắm rồi.”


      Lam Như Cẩn gằn từng tiếng à? Điều này sao có thể, ngày thường Phạm nhũ mẫu làm người nhân hậu, theo lý thể làm những việc này được……” Trương thị mặt đầy kinh ngạc, dùng khăn che miệng lại, mắt trừng to khó có thể tin, dường như nhớ tới cái gì, bổ sung : “Hay do con muốn làm gì mà Phạm nhũ mẫu làm phật ý con, chọc con giận nên mới đến đây cáo trạng? Nha đầu này, đuổi nhũ mẫu là chuyện lớn, thể xem như trò đùa đâu.”


      Người đàn bà này hiểm, chỉ trong câu hết mấy việc xảy ra kia!


      Lam Như Cẩn dựa vào Thanh Bình, cơ thể lung lay sắp ngã, gương mặt tái nhợt, suy yếu cười: “Vậy sao, thẩm cho con liều mạng tới đây là hành động theo cảm tính sao? Nếu con sợ bà ta “hậu hạ” con tới chết thì con sao dám mạo hiểm như thế, ra ngoài thế này còn có thể bị trúng gió nữa kìa.”


      Lam Như Tuyền vội vàng trấn an: “Tam muội chớ nghĩ như thế, mẫu thân cũng là sợ muội nhất thời lỗ mãng nên mới nhắc nhở, Lam gia chúng ta trước giờ có chuyện đuổi nhũ mẫu, nhìn đến lễ nghĩa, tam muội hãy suy nghĩ cho kỹ, thôi làm cho người khác chúng ta vô ơn.”


      Vô ơn?


      Xem ra mẹ con bọn họ tính cấp cho tội trạng này. Lam Như Cẩn thở gấp : “Nếu bản thân bà ta tính tình nhân hậu, vậy muội tốt, thường ngày muội rất ít khi đối với việc nào cũng tính toán so đo, nhưng mà lần này muội bệnh còn có ai đến chăm sóc mình, muội sợ mất mạng mới đến bẩm báo tổ mẫu, chẳng lẽ như thế cũng đúng? Đối đãi lễ nghĩa cũng phải xem người đó thế nào, Phạm nhũ mẫu bên ngoài nhìn rộng lượng nhưng bên trong làm người ngoan độc, chúng ta hậu đãi bà ta, chẳng phải tự làm mình tổn hại sao.”


      Lời lẽ ràng, sắc mặt Lam Như Cẩn càng ngày càng tái nhợt, dựa vào người Thanh Bình quỳ cũng vững, dường như chỉ cần cơn gió thổi qua ngã xuống ngay. Như Ý vội vàng đến đỡ, vỗ vào lưng của Lam Như Cẩn để thuận khí, giọng khuyên: “Tiểu thư chớ kích động, cẩn thận coi chừng lại bệnh.”


      “Đa tạ tỷ tỷ.” Lam Như Cẩn nhìn nàng cười yếu ớt. Trương thị vội : “Tam nha đầu mau đứng lên, quỳ như vậy làm cho người khác lo lắng, thẩm nhìn thấy con như vậy lòng đau như cắt. Chuyện của Phạm nhũ mẫu về sau chúng ta lại tiếp, bây giờ con chiếu cố thân thể mình cho tốt mới quan trọng nhất.”


      “Đúng vậy, tam muội đừng làm cho tổ mẫu phải lo lắng.”


      Lam Như Tuyền cũng : “Đuổi nhũ mẫu là chuyện lớn, phải nhất thời có thể thương lượng thỏa đáng được, muội quỳ bức tổ mẫu như thế phải quá mức rồi sao. tình còn rõ đầu đuôi, tổ mẫu quyết định thế nào được? Nếu đáp ứng muội muội chịu đứng lên, nếu đáp ứng muội, lỡ như Phạm nhũ mẫu bị oan uổng, chẳng phải sau này hối hận, làm cho thanh danh của tổ mẫu bị tổn hại sao. Nếu muội là người hiểu biết mau đứng dậy rồi sau.”


      lời xong, mặt mỗi người đều biểu đạt đồng tình, thầm gật đầu: “Quả nhiên đại tiểu thư hiểu biết hơn người.”


      Lam Như Cẩn nghe xong, cũng thầm bội phục Lam Như Tuyền. Ứng biến như thế, thái độ ân cần như thế, rơi vào tai người khác còn có thể được khen ngợi là thông minh, hiểu biết, cũng lạ gì khi hai mẹ con Trương thị trong phủ nhiều năm đều có cái danh hiền lương thục đức này.


      Mà Lam Như Cẩn từ đam mê thư họa, thích nữ công, trước mặt trưởng bối chịu lấy lòng, từ trước đến nay đều làm việc trực tính, phần lớn để ý đến cảm thụ của người khác, vì thế nhiều người tới chỉ có dung mạo tài hoa, ai hiền lành, hiểu chuyện.


      Lúc này, ở trong mắt người khác Lam Như Cẩn là người hiểu chuyện, mà Lam Như Tuyền lại dốc lòng khuyên nhủ.


      Mọi người nghĩ gì, Lam Như Cẩn đều hiểu được. biết việc này hơi gấp gáp nhưng tên lên dây thể bắn, Hồng Quất và Phạm nhũ mẫu nhất định phải xử lý, cho dù gánh tội danh bạc bẽo cũng làm.


      Bây giờ việc này phải làm được, nếu sau này có nói chuyện nghiêm túc thì mọi người nghe vào tai cũng cho là lời suông. Lấy Phạm nhũ mẫu ra xử lý trước tiên, nếu thành công có kết quả tốt nhất.


      Suy nghĩ xong xuôi, Lam Như Cẩn thèm đáp lời mẹ con Trương thị, sốc lại tinh thần, hướng trong nhà bẩm báo: “Tổ mẫu suy xét, cháu thường ngày tuy quan tâm chuyện đối nhân xử thế nhưng lời trưởng bối dạy bảo cũng dám quên, từ trước đến nay, cháu làm việc tùy hứng đều do trưởng bối rộng lượng cưng chiều cháu, trong lòng cháu hiểu được. Nhưng cho dù tùy hứng cỡ nào cũng dám làm trái tổ huấn. Từ cháu do tổ mẫu dạy dỗ, sao lại biết đuổi nhũ mẫu là chuyện quan trọng cỡ nào, có thể xem là trò đùa sao? Quả do Phạm thị khinh người quá đáng, cháu mới thể mạo hiểm ra hạ sách này, dù cho bị mọi người chỉ trích cũng vậy. Lần này nếu đuổi Phạm nhũ mẫu, chỉ là phúc khí của cháu, mà cũng là phúc khí của tất cả vãn bối về sau. Nếu như nhũ mẫu trong phủ đều làm theo Phạm thị, có lòng riêng khi dễ ấu chủ, Lam gia chúng ta làm sao có ngày bình yên, làm sao đem phồn vinh để lại cho đời sau? Ngàn vạn lần xin tổ mẫu suy xét.” xong câu này cũng mất nhiều khí lực, Lam Như Cẩn dựa vào ngực của Thanh Bình thở dốc, nhắm mắt dưỡng thần.


      Chung quanh nhất thời đều im lặng. Các ma ma trong viện biết được mức độ nặng đều lên tiếng, mẹ con Trương thị xem chừng chưa nghĩ ra câu nào để tiếp lời.


      Giọng điệu Lam Như Cẩn có trước có sau, tình còn chưa bọn họ thể được gì, bởi vậy có mở miệng.


      Mà Lam lão phu nhân từ lúc Lam Như Cẩn đưa ra cầu đã có lên tiếng, chỉ im lặng ngồi ở trong nhà nghe Lam Như Cẩn và mẹ con Trương thị chuyện.


      Mặt trời càng lúc càng lên cao, cơn gió thổi qua đưa tới hương hoa thoang thoảng của đầu xuân.


      Lam Như Cẩn quỳ mặt đất, cảm nhận cái lạnh ràng nhất. còn nhớ lúc bị ban chết ở Liễm Hoa cung cũng vào sáng sớm như thế này, cũng quỳ như thế, nhưng là vào cuối thu, lạnh hơn bây giờ rất nhiều, khi đó tâm tư như tro tàn, gần như vô cảm, đối với cái lạnh thấu xương càng để ý, thậm chí còn cám ơn cái lạnh đó giúp biết được vẫn còn sống…


      Mà bây giờ, lòng có sở cầu, đối với tương lai có chờ mong, vẫn cảm nhận được cái lạnh ấy, điều này khi vừa quỳ xuống biết. Chẳng qua, trời đầu xuân vẫn còn lạnh, nhưng khi qua hết mang tới ấm áp, sau đó lâu nữa trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, những ngày tươi đẹp còn rất dài. Lam Như Cẩn hơi nhắm mắt, tựa vào lòng ngực ấm áp của Thanh Bình, lẳng lặng chờ đợi.
      HaYen thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 11 – Thẩm vấn điêu nô


      Qua hồi lâu, Lam lão phu nhân mới mở miệng.


      “Tam nha đầu, con Phạm nhũ mẫu khắc nghiệt với con, có thể đưa ra bằng chứng ?”


      Nghe thấy thành già dặn trầm ổn vang lên, ánh mắt Lam Như Cẩn khẽ nhúc nhích, từ trong ngực Thanh Bình ngẩng đầu lên.


      Lần nữa quỳ thẳng xuống, cẩn thận cung kính trả lời.


      “Tổ mẫu, chuyện ngày trước tạm thời nhắc đến, bây giờ nói ba chuyện trước.” nhanh chậm từng chuyện ra: “Chuyện đầu tiên, cháu bị bệnh nhưng bà ta lại xúi giục nha hoàn mang lên đồ ăn bị nguội, sau đó con do cháu sốt cao nên mới thấy như thế, cho dù là ai cũng biết đồ nguội và nóng hương vị hoàn toàn khác nhau, cho dù cháu có hồ đồ chăng nữa thì vẫn có thế phân biệt rõ. Chuyện này đơn giản là do nha hoàn sai sót, xa hơn khó tránh nghi ngờ có người cố ý kéo dài bệnh tình.”


      Mắt thấy Trương thị bên kia muốn mở miệng, Lam Như Cẩn để cho bà ta có cơ hội, tiếp: “Chuyện thứ hai, ngày thường cháu dùng là gạo bích ngạnh nhưng đều bị hoán đổi thành gạo trắng, tỷ như sáng sớm hôm nay dùng là cháo nấu bằng gạo trắng, mà cháo bích ngạnh chân chính thì bị bà ta ăn. Lấy thứ phẩm đánh tráo cấp cho chủ tử.”


      Cháo bích ngạnh do Hồng Quất ăn nhưng Lam Như Cẩn cố ý đổ tội danh này lên người Phạm nhũ mẫu, nhìn xem bà ta sau khi biết chuyện có hay gánh tội thay cho Hồng Quất. Nếu có thể khiến hai người trở mặt hỗn nháo đó chính là tốt nhất.


      “Còn chuyện thứ ba, đồ ăn hôm nay của cháu có bốn món mặn tuy nhiên lại thành ba món và canh, còn món chân giò mật ong hun khói cháu vẫn thấy đâu bị bà ta mang về cho người nhà. Cháu cũng so đo hai món ăn, thường ngày còn ban cho bọn họ dùng, nhưng sau lưng chủ tử lại giở thói ăn cắp chính là đại kỵ. Đồ trang sức, trâm cài của cháu cũng đầy đủ, rất nhiều món đều bị bọn nha hoàn hoặc mượn hoặc cầm mà những thứ đó cứ thế mất dạng tung tích, chung nguyên nhân bắt đầu từ chuyện lấy nhũ mẫu làm gương, người bên dưới liền như thế noi theo bà ta làm càn theo.”


      “Tổ mẫu, Như Cẩn ở đây thành khẩn xin lão nhân gia ngài đồng tình, đáp ứng cầu của cháu đuổi Phạm nhũ mẫu, sau này cũng dễ dàng quản giáo các ma ma nha hoàn khác, bằng làm dưới theo, càng ngày càng càn rỡ, có người tận tâm hầu hạ bệnh của cháu chẳng biết đến ngày nào tháng nào mới khỏi nữa.”


      xong lập tức dập đầu xuống, Lam Như Cẩn trán chạm đất yên lặng chờ người bên trong lên tiếng.


      Xoảng!


      Chung trà rơi xuống vỡ vụn, Lam lão phu nhân cười lạnh : “Còn có chuyện như thế, muốn làm phản sao. Hầu phủ ta từ lúc nào có loại điêu nô này, ta chút cũng biết.”


      “Lão phu nhân bớt giận.” Nha hoàn, bà tử hầu hạ bên trong khẩn cầu.


      Lam Như Cẩn tuy quỳ bên ngoài nhưng cũng có thể thấy được chút tình hình bên trong, chỉ thấy đám ma ma đứng sau người mặc váy xanh hướng cửa tới.


      còn nhớ lúc vừa vào sân, thấy được mấy ma ma Trương thị dẫn theo. Lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trương thị, quả nhiên thấy bà ta liếc ra hiệu cho ma ma nọ.


      Lam Như Cẩn đứng thẳng người lên, quát ma ma kia: “Bà đứng lại.”


      Giọng cao,nhưng đầy lãnh ý, trong lúc này đặc biệt ràng. Ma ma kia quả nhiên có tật giật mình, bị quát lập tức đứng lại, quay lại kinh ngạc nhìn Lam Như Cẩn.


      Lam Như Cẩn : “Mặc dù biết bà, nhưng ta vẫn còn nhớ bà và Phạm nhũ mẫu có giao tình, lúc này lẻn ra ngoài chớ phải muốn mật báo chứ, cho bà ta biết mà tìm lý do cho tốt, tìm nhân chứng đến đây cho có lệ hả?”


      Ma ma kia làm ra bộ dáng tươi cười: “Tam tiểu thư hiểu lầm rồi, lão nô chỉ muốn ra ngoài giải quyết.”


      “Để tránh nghi ngờ, tạm thời bà có thể nhịn?” Lam Như Cẩn chuyển sang Trương thị cầu: “Thẩm thẩm, bà ta là người của thẩm sao? Xin thẩm giữ chân lát được , con vô cùng cảm kích ạ.”


      Vẻ mặt Trương thị u ám, lập tức quát mắng ma ma kia: “Lúc nào kiếm ngay lúc này, còn nhanh trở về chỗ đứng!” Dứt lời lập tức xoa dịu Lam Như Cẩn: “Tam nha đầu chớ có nghĩ nhiều, bà ấy và Phạm nhũ mẫu đâu có lui tới, có lẽ con nhớ nhầm rồi.”


      “Có lẽ vậy, chẳng qua con yên tâm đành phải giữ chân bà ta, vẫn cần thẩm giúp đỡ tay.” Thái độ Lam Như Cẩn thành khẩn. Người nọ có quan hệ với Phạm nhũ mẫu hay Lam Như Cẩn biết, lúc này chẳng qua muốn kiếm cớ lưu bà ta lại mà thôi.


      “Đó là đương nhiên.” Trương thị vẻ mặt sủng nịch đáp, lại : “Tuyền nhi chiếu cố tam muội con, ta chăm sóc lão phu nhân.” xong bèn xoay người vào trong, dịu dàng an ủi mẹ chồng tức giận.


      Lam Như Cẩn lần nữa quỳ mặt đất, chăm chú nhìn cho người lại thừa cơ ra.


      khúc này đương nhiên đều truyền vào tai Lam lão phu nhân, chỉ nghe bà lạnh giọng phân phó: “Đều vào trong đứng cho ta, ai được phép báo tin! Như Ý, đỡ tam nha đầu đứng lên, lấy cái ghế cho nó ngồi. Cát Tường đến Lê Tuyết Cư dẫn Phạm nhũ mẫu đến đây.”


      “Dạ.” Đại nha hoàn Cát Tường lên tiếng ứng, mang theo hai bà tử cửa sau. Bên này Như Ý nâng Lam Như Cẩn dậy, tự có tiểu nha hoàn nhanh nhẹn mang ghế đến, mời Lam Như Cẩn ngồi xuống, còn quan tâm dâng lên gối tựa lưng.


      Lam Như Cẩn quỳ nửa ngày, chân đã tê rần, được đỡ ngồi xuống, thiết nghĩ muốn nghỉ chút. Nghe Lam lão phu nhân phân phó hơn phân nửa. Vì vậy an tâm ngồi xuống chờ người Lê Tuyết cư tới.


      Lê tuyết cư chính là nơi ở của , bởi vì bên ngoài có vài cây lê mọc lên, lúc hoa nở có mùi thơm ngát, màu trắng như tuyết nên mới có tên gọi như thế. Cát Tường vẫn chưa tới, chỉ cách cửa sau Nam Sơn cư xa đã thấy Phạm nhũ mẫu ở đây. Dẫn bà ta đến, cả người bà ta run rẩy quỳ rạp mặt đất.


      “Lão phu nhân, lão nô có khắt nghiệt tam tiểu thư! có, thỉnh lão phu nhân minh xét, tam tiểu thư có lẽ bị bệnh nên mới hồ đồ…” Vừa quỳ xuống bà lập tức kêu gào thảm thiết, đấm ngực giậm chân.


      Lam Như Cẩn biết bà ta có lẽ trốn ở ngoài viện nghe lén nên mới tới nhanh như vậy, còn chưa có người hỏi bà ta cứ quỳ lạy van xin như vậy. Bệnh đến hồ đồ à.


      Chỉ nghe Lam lão phu nhân : “Cát Tường, hỏi bà ta.”


      Tuy trao quyền nhiều năm nhưng hình ảnh Lam lão phu nhân xây dựng bấy lâu vẫn phai nhạt, nghe giọng có phần vui, trong viện yên tĩnh ai dám ra, tất cả đều nín thở kính cẩn nghe theo.


      Cát Tường đến trước mặt Phạm nhũ mẫu, mở miệng : “Nhũ mẫu chớ có kêu khóc, cẩn thận trả lời, đúng sai tự nhiên , nếu nhũ mẫu cứ khóc nháo như vậy, chẳng ai giúp được bà đâu.”


      “Ôi, ôi, nương, ta oan uổng, cầu nương làm chủ.” Phạm nhũ mẫu lau nước mắt than khóc.


      Cát tường mỉm cười: “Ta làm chủ được, bà trả lời tốt, tự có lão phu nhân làm chủ. Nhũ mẫu, ta hỏi bà, là bà cho tam tiểu thư ăn đồ ăn bị nguội phải ?”


      có, đồ ăn đều còn nóng hổi, lão nô làm sao dám mang đồ nguội cho tiểu thư ăn.”


      “Nhưng tam tiểu thư là đồ nguội, bà còn dùng lý do bị sốt để lấy lệ phải ?”


      “Tiểu thư thân thể nóng, tự nhiên nghĩ thức ăn bị nguội ta…” Phạm nhũ mẫu biết lý do này quả thể dùng được nên ngừng ngay, cái khó ló cái khôn thêm: “Vả lại chuyện ăn uống phải trách nhiệm của ta, có lẽ là nha hoàn khác bưng lên đồ ăn nguội, tiểu thư nhớ lầm còn đổ lên người ta…”


      Lam lão phu nhân bên trong lên tiếng: “Tuy rằng phải chính tay ngươi bưng lên, nhưng thân là nhũ mẫu lại quản tốt nha hoàn bên dưới, tùy ý để bọn chúng khinh mạn chủ tử, cũng là thất trách.”


      “Dạ dạ dạ! Lão nô đáng đánh…” Phạm nhũ mẫu vội vã phụ họa.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :