1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 57: Chủ bộc già

      Đêm đến, những ngọn đèn lồng dọc hành lang Nam Sơn cư lần lượt được thắp sáng. Trong phòng đốt nến đỏ, tim đèn trộn với tinh dầu giúp an thần, vừa thắp lên, cả phòng liền tràn ngập mùi thơm ngọt dịu.


      “Lão phu nhân, vừa nãy bọn nha hoàn bên dưới nghị luận, hôm nay ngũ tiểu thư chạy đến chỗ đại tiểu thư, hình như cũng bị đuổi ra ngoài, lúc trở về sắc mặt cực kì tốt.” Trong phòng có nha hoàn đứng hầu, Tiền ma ma tự tay gọt trái cây đưa qua, ở bên tai Lam lão phu nhân thấp giọng bẩm báo, cố gắng áp giọng mình .


      Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống: “Ở chỗ tam nha đầu bị mất mặt mũi còn chưa đủ sao, còn dám đến chỗ đại nha đầu nháo, ăn nhiều thịt heo quá rồi hả! Ngày mai bắt đầu cấm túc nó, cần học nữa, đạo lý thánh hiền học, toàn học ba thứ bàng môn tả đạo.”


      Má Tiền ngồi bên, kể từ sau mùng ba tháng ba, số lần bà vào phủ ngày càng nhiều, lúc này bèn cười khuyên: “Ngài đừng vì chuyện mà nổi nóng, đám trẻ gặp chuyện biết suy nghĩ, khó tránh có lúc cố đầu bất cố vĩ(1), ngài cẩn thận dạy bảo lại là được mà.”


      “Người đần rồi, có dạy thế nào cũng vô dụng.” Lão phu nhân cười khổ tiếng, xoa xoa trán: “Ngươi xem hai đứa chị của nó, đứa nào cần ta dạy, đều phải rất biết diễn trò sao, khiến cho ta cũng phải giật mình.”


      Vừa , mặt lão nhân gia lập tức lộ vẻ mệt mỏi, nếp nhăn trán khóe mắt càng sâu, tóc bạc hai bên mái thêm lộ dưới ánh nến. Má tiến than thở: “Nếu quyết định để ngũ tiểu thư gánh tội, vậy ngài để người khác xuống thôi, đừng để trong lòng giày vò. Chúng ta cứ giả bộ hồ đồ thôi, ngài gần đây càng lúc càng ngủ ít, gầy nhiều, cần gì tự làm khổ mình thế chứ, mặc kệ các ấy muốn nháo thế nào nháo.”


      “Ta cũng tình nguyện mình là kẻ hồ đồ.” Lão phu nhân lúc này mới nhận lấy trái cây từ tay Tiền ma ma, cầm trong tay nhưng vẫn chưa ăn, chỉ nhìn má Tiền lắc đầu: “Gia nghiệp lớn thế này, nhìn nó từ con số , từng ngày lên, nếu cứ tùy cho bọn chúng nháo, có lẽ chưa cần tới lúc ta chết tuột dốc rồi, ta sao có thể yên tâm nổi.”


      Chỉ có thị tỳ tri kỷ trước mặt này, Lam lão phu nhân mới có thể tháo bỏ bộ mặt uy nghiêm trước mặt con cháu, người ngoài mà cảm khái như vậy. Má Tiền biết tính tình chủ tử mình, ngoài lời của bản thân ra, sợ rằng người khác cái gì đều vô dụng. Thấy vẻ mặt thê lương của lão phu nhân, bà thử thăm dò, cười lời cất giấu ở đáy lòng lâu:


      “Lão phu nhân, thứ cho già nô lời vượt quá bổn phận. Mấy năm nay, ngài là quan tâm mà loạn, mặc ngài thương cháu trai, có phần thái quá, thuận theo tính tình bọn họ. Trước đây ngài trấn rất tốt, nhưng năm gần đây nhiều lần khỏe, khó tránh tinh thần tốt, già nô thân ở ngoài phủ nhìn nhận khách quan thôi, có vài người tâm tư loạn lạc, hành vi càng lúc càng ổn. Thí dụ như chuyện lần này, từ cổng gác đến trong nội trạch, phải bởi vì có vài bộ phận hạ nhân rục rịch ngóc đầu dậy sao, vì vậy mới sinh ra nhiều lỗ hỏng thế này.”


      Lam lão phu nhân lẳng lặng ngồi nghe, lúc lâu mới từ tốn : “Nếu như nửa tháng trước ngươi với ta những lời này, chỉ sợ ta cũng nổi cáu với ngươi.”


      Má Tiền tri kỷ cười: “Giờ ngài suy nghĩ cẩn thận được thôi.”


      Lão phu nhân thở dài hơi, vẻ mặt chán chường: “Gần dây ban đêm ngủ được, ta thường trằn trọc suy xét, có lẽ nghĩ ràng, có thể….”


      “Lão phu nhân, đương đoạn bất đoạn phản thụ kỳ loạn.”(2) Má Tiền đứng lên, đến trước mặt lão phu nhân, từng lời khuyên can: “Tính cách ngài mạnh mẽ đến đâu lòng ngài càng mềm đến đó. Trước đó ngài để cho bọn nô tỳ tra, già nô còn tưởng ngài muốn xuất ra thủ đoạn như hồi còn trẻ, ai ngờ đến lúc càng gần chân tướng, ngài lại làm bộ như biết, nhưng trong lòng sao? Nếu , những đêm trằn trọc thức trắng, ngài vì cái gì đây?”


      Lam lão phu nhân kinh ngạc nhìn người thị tỳ làm bạn với bà từ đến lớn này, khóe mặt run run, rốt cục rơi xuống giọt lệ đục. Tiền ma ma vội vàng cúi đầu, lẳng lặng quỳ sụp xuống đất. Má Tiền quay sang nhìn con dâu mình, thấp giọng : “Con ra ngoài , ta với lão phu nhân có mấy lời muốn , với trong nhà hôm nay ta về.” Tiền ma ma đáp tiếng rồi ra, đường thẳng ra ngoài, vừa đóng hết cửa lại, vừa dặn dò nha hoàn canh cửa mấy câu ở dọc đường rồi mới về.


      Má Tiền ngồi dưới thanh gác chân bên mép sạp, giống như lúc còn làm nha hoàn, vươn tay vuốt lên đùi lão phu nhân, hai bên mái dưới ánh nến như nhuộm sương trắng, từng chùm như chỉ bạc lập lòe tỏa sáng.


      “Lão phu nhân, già nô già rồi, con dâu mặc dù có thể thay già nô phục vụ chủ tử nhưng nó chung quy vẫn còn trẻ ít trải , khó tránh khỏi có lúc sơ sót, vẫn dùng được. Theo già nô thấy, bằng mặc kệ tất cả để các ấy tự quản lý, nhân lúc chúng ta bây giờ còn minh mẫn, cho dù họ có làm sai cái gì, chúng ta cũng còn sức giúp họ sửa, từng điểm dẫn họ tiến về trước.”


      Lam lão phu nhân giơ khăn xoa khóe mắt, lời, má Tiền thấy vậy mới tiếp: “Ngài muốn hoàn toàn buông xuống, tốt nhất đem nhà này phân ra ràng, năm đó lúc lão Hầu gia tạ thế phân nhà, nhưng chẳng qua chỉ phân mấy cái điền trang và cửa hàng dưới tên hai vị lão gia mà thôi, chứ chi phí sinh hoạt hằng ngày của mọi người cũng có phân tách, hai vị phu nhân còn ở đây giúp đỡ quản gia càng trở nên ràng. Bây giờ bằng tách ra hoàn toàn, mọi việc chung chung thế này người dưới khó tránh suy nghĩ lung tung.”


      Lão phu nhân nhìn kỹ thị tỳ ngày xưa của mình. Vẻ mặt má Tiền vẫn như thường, ngẩng đầu lên thản nhiên cười tiếng, bàn tay vẫn vuốt ve như cũ, rất có chừng mực. Lam lão phu nhân nhìn hồi lâu, mới ngồi ngay ngắn lại, bùi ngùi thở dài: “Cũng chỉ có ngươi mới ra những lời này với ta mà thôi.”


      Hồi lâu, lão phu nhân xa xăm nhìn đám cây cỏ đong đưa ngoài cửa sổ, chậm chạp cất lời: “Trước đây ta làm sai rồi, mới để bọn nó hiểu lầm, vọng tưởng những thứ thuộc về mình. Phân phân, chỉ là phân chia thế nào, vả lại coi xem mỗi đứa bọn nó đáng để ta thương bao nhiêu. Ảnh Tâm, cám ơn ngươi.”


      Má Tiền dừng tay, quỳ rạp người lạy: “Già nô chẳng qua thay ngài ra suy nghĩ trong lòng thôi, đảm đương nổi lời cám ơn của ngài đâu ạ.”


      Giữa tháng, mãn đình thanh hoa.


      Thời điểm chập tối, Lam Như Cẩn nhận được tin Lam Như Lâm chạy qua Đông phủ. Phẩm Hạ quỳ mặt đất, thấp thỏm bẩm báo: “Bên đó bảo nô tỳ truyền tin tức cho tiểu thư, xem tiểu thư hành động thế nào. Còn bảo nô tỳ đặt biệt cho , ngũ tiểu thư mọi chuyện là thiết kế.”


      “Lui xuống . Đến chỗ Thanh Bình lĩnh nửa xâu tiền.” Lam Như Cẩn bảo nàng ra ngoài, dựa lên sạp xuất thần.


      Bích Đào nhíu chặt chân mày: “Ngũ tiểu thư làm sao biết được! Đổng bà tử phải lộ ra nửa điểm tiếng gió, Phương bà tử gần đây khi chịu khó qua lại với bà ấy, bà ấy còn đặc biệt cảnh giác kia mà.”


      Lam Như Cẩn trầm ngâm nghĩ ngợi hồi, lắc đầu cái, mặt giãn ra cười : “Chỉ sợ ngũ muội nó chỉ đánh bậy đánh bạ thôi, nếu nắm được cái chuôi cần qua bên kia này nọ đâu, mà phải chạy đến chỗ tổ mẫu trước ấy chứ.”


      Bích Đào nghĩ ngợi lúc mới bật cười: “Có lẽ là vậy, nô tỳ nhất thời gấp gáp xém bị ta hù dọa.”


      Lam Như Cẩn : “Nó chạy đến chỗ ta Lam Như Tuyền, rồi lại đến chỗ Lam Như Tuyền ta, chắc muốn đánh chủ ý ngao cò tranh đấu, còn ta thừa dịp hỗn loạn mà thoát thân. Ai ngờ chúng ta đều quan tâm ta, khiến ta phải ngậm bồ hòn .”


      “Đáng! Ai bảo ta chạy loạn lung tung chứ.” Bích Đào giở giọng, sau đó lại có chút tiếc hận: “Tâm tư đại tiểu thư cũng sâu , thế này mà bị ta lừa, phải nên cùng ta nháo lên, mới tỏ chúng ta trong sạch.”


      “Ngay cả ngươi đều biết nháo lên trong sạch, Lam Như Tuyền sao bị mắc lừa được….” Lam Như Cẩn dừng lúc, rũ mắt suy nghĩ, ngược lại lên tiếng: “Cũng nhất định. Hành động lỗ mãng này của ngũ nha đầu, thực lợi dụng được cũng chừng.”


      (1) Cố đầu bất cố vĩ (Cố tiền bất cố hậu): Thành ngữ chỉ thiếu chu đáo, thiếu thận trọng.



      (2) Đương đoạn bất đoạn phản thụ kỳ loạn: do dự quyết đoán sinh ra hậu hoạn.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 58: Thêm củi vào lửa


      “Tiểu thư muốn ?”



      Khóe môi Lam Như Cẩn cong lên nụ cười như có như , con ngươi phản chiếu ánh nến như bóng trăng dưới đầm sâu: “Người ngoài liên can trốn xa để tự giữ thân mình, nhưng chính chủ sao có thể chỉ giữ im lặng, điều ta cần chẳng qua là cái cớ thôi.”



      Bích Đào nghe được cái hiểu cái , hàng chân mày thanh tú nhíu lại ra vẻ trầm tư. Từ xa, cơn gió thổi lên thổi bay tà váy thêu mai trắng, giữa nhà chính lộ ra góc váy.



      “Kẻ nào ở đó!” Bích Đào quát lên. Những nha hoàn khác sớm đuổi ra ngoài hết, Thanh Bình cũng tự giác đến hầu, là kẻ nào lá gan lớn chạy vào đây. Tuy cách khoảng xa nghe được cái gì nhưng cũng phá hư quy củ.



      Kẻ ở nhà chính mới vội vã chạy đến, cách màn bẩm: “Nô tỳ Thúy Nhi, vừa nãy Phẩm Hà tỷ tiểu thư cho gọi nô tỳ qua.”



      Bích Đào quay đầu hỏi Lam Như Cẩn, được chỉ thị mới tiếp lời: “Vào . Tiểu thư truyền , thập thò làm gì.”



      Thúy Nhi vén màn vào, cúi đầu hành lễ với Lam Như Cẩn, khóe mắt cũng thèm liếc Bích Đào: “Nô tỳ có thập thò, chẳng qua mới vừa tới, muốn lên tiếng thông báo với bên trong bị tỷ đây nhìn thấy rồi, cửa nhà chính có người coi chừng, nô có muốn nghe lén cũng đành chịu.”



      Bích Đào nhăn mày, nhưng ở trước mặt Lam Như Cẩn dám phát tác ra. Thúy Nhi lại kính cẩn hỏi Lam Như Cẩn: “Xin hỏi tiểu thư truyền nô tỳ đến có chuyện gì muốn phân phó ạ?”



      Lam Như Cẩn ung dung nhìn hai người thầm giương cung bạt kiếm, tùy ý lên tiếng: “Cũng có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi ngươi, Hàn Phương gần đây có an phận ?”



      Thúy Nhi rất nghiêm túc đáp lời: “Tiểu thư để nô tỳ theo sát ta, nô tỳ rất để tâm, để ta rời mắt khỏi phút nào. ta luôn rất an phận, gần đây cũng vậy, mỗi ngày trừ buổi sáng ra ngoài giúp tiểu thư chải đầu xong cả ngày đều vùi ở trong phòng thêu thùa, may rất nhiều khăn tay, miếng lót giày, các vật , còn tặng cho nô tỳ mấy cái nữa.”



      “Hử? ta thêu thùa rất giỏi sao? Ngoài tặng ngươi ra, còn tặng qua người nào nữa ?”



      Thúy Nhi suy nghĩ lát mới đáp: “Tặng gần hết người trong viện, tay nghề tồi, mọi người đều khen.”



      Lam Như Cẩn trầm ngầm, sau đó chuyển đề tài: “Biểu tỷ ngươi gần đây thế nào?”



      Thúy Nhi sửng sốt, thấp thỏm cười: “Tiểu thư đùa, Hồng Quất phải biểu tỷ nô tỳ, ra quan hệ bọn nô tỳ cách rất xa, cách năm họ…. Tỷ ấy gần đây cũng rất cần mẫn, ở trong viện làm mấy việc vặt vãnh.”



      Bích Đào liếc nàng đầy mỉa mai. Lam Như Cẩn cười : “Cách năm họ cũng là thân thích, lời này sau này đừng nữa, tránh cho người ta hiểu lầm người tư lợi. Ngươi yên tâm, chỉ cần làm tốt phận của mình, ngươi là ngươi, ta là ta, ta phải vì ta mà giận lây sang ngươi.”



      Thúy Nhi hết sức quẫn bách, chỉ đành cúi thấp đầu đáp ứng. Lam Như Cẩn bảo nàng ra ngoài, Bích Đào khinh thường liếc bóng lưng nàng trào phúng: “Ngày đó gọi Hông Quất tỷ tỷ biết có bao nhiêu thân thiết, bây giờ ngược lại hay rồi gì mà năm họ với chả năm họ, nghe ta có thể vào phủ làm nha hoàn cũng nhờ Hồng Quất đỡ đấy.”



      Lam Như Cẩn lên tiếng: “Cho nên nàng dù có cơ trí, ta cũng dám trọng dụng. Gió chiều nào theo chiều đó, quên gốc rễ là đại kỵ của phận làm hạ nhân, cũng là đại kỵ của con người.”



      Bích Đào thấy lời Lam Như Cẩn trở nên nghiêm nghị, vội vàng cúi đầu tiếp lời: “Nô tỳ nhớ .”



      Lam Như Cẩn đến đây ngừng, quay người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Trăng đẹp thế này, lại thể thường xuyên được ngắm nó, đáng tiếc.” Bật cười tự than thở phen, ánh mắt khôi phục lạnh nhạt thường ngày tiếp lời: “ cho người trong viện ta ngã bệnh, lại đến chỗ mẫu thân và Đổng di nương đưa điểm tâm qua, mặt khác, lặng lẽ phái người ngoại viện gọi Trịnh Thuận gia tới gặp ta.”



      Bích Đào đối với chuỗi an bài hề liên can cảm thấy biết làm thế nào: “Trịnh Thuận gia? Là người ở gần Tứ Phương đình mà lần trước Đổng bà tử nhắc đến ạ? Tiểu thư tìm bà ta. Có thể đả thảo kinh xà hay , chúng ta đâu quen thân bà ta.”



      “Ngươi cứ việc làm . cho mẫu thân và Đổng nương nơi đó, nên nấn ná hồi hãy trở lại. Tối nay ngươi cảnh tỉnh chút, quan sát động tĩnh trong viện.”



      Bích Đào thấy Lam Như Cẩn muốn giải thích, vội im miệng dám hỏi nữa, phúc thân đáp: “Nô tỳ lập tức an bài.” xong liền xoay người ra ngoài.



      lát sau Thanh Bình vào phòng, thêm trà nóng, trải đệm chăn, kính cẩn phục vụ Lam Như Cẩn rửa mặt thay quần áo. Lam Như Cẩn thuận miệng phân phó: “Ngày càng nóng lên, ngày mai đem đổi màn thêu thành mành trúc đốm(1) , để cho thông khí chút.”



      Chỉnh đèn thấp xuống, trong phòng trở nên yên tĩnh, bởi vì Bích Đào an bài vài việc ngoài sân nên có chút ồn ào, lúc này mọi người đều an giấc, dần dần an tĩnh. Lam Như Cẩn nằm giường vẫn thể ngủ, nàng biết, có người cũng giống nàng, chắc hẳn còn khẩn trương hơn nàng.



      Những đêm cuối mùa xuân đầu mùa hạ luôn kiều diễm, từng cơn gió đêm mang theo hương hoa len lỏi qua cửa sổ phả vào bên trong, hòa quyện với hương mai tỏa ra từ lò hương. Mùi hương đậm nhạt trộn lẫn vào nhau, theo từng hơi thở dần trấn an cơ thể căng thẳng, tâm trạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.



      Điều nên làm cũng làm, tạm thời chỉ cần an tĩnh chờ đợi, cần lo lắng suy nghĩ nhiều. Ánh trăng cùng ánh nến đan vào nhau tạo nên luồn sáng mờ nhạt, Lam Như Cẩn yên lặng chậm rãi khép mắt lại, quả nhiên bên ngoài có người tới.



      “Giờ nào rồi?”



      Thanh Bình trực đêm đáp lời: “Tiểu thư, mới giờ dần thôi ạ, nghỉ lúc nữa .”



      Lam Như Cẩn lòm còm ngồi dậy: “Là Bích Đào tới à, vào .”



      Quả nhiên Bích Đào chân vào, tay bưng chung trà: “Tiểu thư uống cho nhuận giọng.”



      Lam Như Cẩn nhận trà nhấp ngụm, ánh mắt điềm tĩnh có chút nào mệt mỏi sau khi tỉnh giấc: “Đêm qua thế nào.”



      Vẻ mặt Bích đào hưng phấn: “Tiểu thư quả thực liệu như thần, tối hôm qua để nô tỳ quan sát động tĩnh trong viện, quả nhiên có động tĩnh.” Vừa , vẻ mặt càng thêm hưng phấn: “ biết , phải Hàn Phương mà là Hồng Quất.”



      Lam Như cẩn kỳ lạ, chỉ : “Đến U Ngọc viện ở lại bao lâu?”



      “Gần nửa canh giờ, Tôn ma ma còn tới đây nhưng thấy tiểu thư ngủ nên vào.” Bích Đào lên vẻ chần chờ, thấp giọng : “Có điều Trịnh Thân gia có tới, hình như bị rơi khóa bên ngoài nội viện nên vào được.”



      Lam Như Cẩn cười : “Ngay tại lúc đó phải mau đánh rơi khóa rồi, bà ta đương nhiên biết thời biết thế đến. Chỉ là bà ta đến, tin tức vẫn lần lượt đến thôi, người cần biết vẫn biết.”



      Lúc trời hừng sáng, bà tử Nam Sơn cư dậy sớm ngáp dài ngáp ngắn lảo đảo ra mở cổng viện, vừa thò chân ra, liền giật bắn cả người.



      “A…. Đại tiểu thư…. làm sao….”



      Cổng viện bằng phẳng lát đá, Lam Như Tuyền thân mình quỳ ở chính giữa, gương mặt bi thương, khóe mắt treo châu lệ như giọt sương cánh hoa.



      Tầng tầng tin tức truyền vào, lọt vào trong tai Lam lão phu nhân mới vừa rời giường.



      đêm ngon giấc, thần sắc lão phu nhân hết sức uể oải, ngồi chỗ để má Tiến hầu hạ rửa mặt. Nghe được tin, sắc mặt bà trầm xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu thêm. Giọng già nua vang lên trong phòng, mang theo chút khàn khàn:



      “Thiếu kiên nhẫn, hóa ra chỉ có mình ngũ nha đầu.”



      Má Tiền nhàng dùng khăn nóng lau mấy giọt nước đọng lại mặt lão phu nhân, cười đỡ chủ tử dậy: “Để già nô giúp ngài chải đầu, xem tay nghề già nô còn dùng được .”



      Tâm tình lão phu nhân bởi vì thị tỳ cũ mình trấn an mà bình ổn lại, chải đầu xong, sai người ra gọi trưởng tôn nữ của mình vào phòng.



      “Con .” Phun ra hai chữ ngắn gọn, mặc kệ đứa cháu quỳ mặt đất rơi lệ đầy mặt.



      Lam Như Tuyền nặng nề dập đầu lên sàn nhà: “Cháu bị hàm oan còn trong sạch, nghĩ đến cuộc đời này còn ngày mai, ngờ ngũ muội là người đến cứu vớt! Xin tổ mẫu minh xét, cháu lần này chịu nhục, chỉ sợ tam muội thoát khỏi liên can.”



      (1) Trúc đốm (Tương Phi trúc hay Tương trúc): loại trúc đặc sản sinh trưởng đảo Quân Sơn, TQ. Loại trúc này khác với các loại trúc khác, thân cây trúc loang lổ những vết đốm màu nâu hình giọt nước mắt, nghe nói đây là nước mắt của hai vị quý phi vua Thuấn thời cổ TQ. Tương truyền vào hơn 4000 năm trước, vua Nghiêu thời cổ TQ đã gả hai nàng công chúa cho vua Thuấn, khi vua Thuấn tuần du ở miền nam chẳng may qua đời. Hai công chúa xuống miền nam tìm chồng. Khi đến núi Quân Sơn được tin vua Thuấn mất, họ liền ôm bụi trúc khóc than ba ngày ba đêm, rồi nhảy xuống hồ tự vẫn, nước mắt của họ cây trúc, liền hình thành những vết đốm mãi mãi bao giờ phai tàn.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 59: Ô ô khóc tố

      Trong gương đồng, Lam lão phu nhân vốn sầm mặt càng tối thêm mấy phần. Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, bà thấy đứa cháu quỳ sàn nhà khóc đến thân thể đều run rẩy, ô ô a a, làm mất hết dáng vẻ ung dung ngày xưa. Lão phu nhân giữ im lặng chậm chạp nhắm mắt lại.


      Bàn tay chải đầu của má Tiền dừng giữa trung, quay đầu thất vọng nhìn Lam Như Tuyền.


      “Đại tiểu thư, cẩn thận lời . Già nô biết bị uất ức nhưng có việc nên có việc nên , ra lời có thể làm người tin cũng có thể rước họa vào mình, nên suy nghĩ kỹ càng trong đầu rồi hãy trở lại.”


      Dù sao từng làm ma ma lâu năm trong phủ lời ra khá có trọng lượng, tuy là tôi tớ nhưng cũng giống như bậc trưởng bối trong phủ dạy bảo ấu chủ. Bà và lão phu nhân tâm ý tương thông, lão phu nhân muốn vậy bà thay chủ tử .


      “Tổ mẫu!” Lam Như Tuyền giọng nghẹn ngào kêu lên, quỳ lết đến trước bàn trang điểm: “Cháu tuyệt đối có hồ ngôn loạn ngữ, chuyện liên can lớn đến như vậy, cháu là người bị chịu thiệt nhiều nhất, đương nhiên có cảm thụ nhiều hơn bất luận kẻ nào, nếu có chứng cứ xác thực cháu sao dám tới phiền nhiễu tổ mẫu chứ! Xin tổ mẫu nghe cháu lời thôi!”


      Lão phu nhân nhíu mày, mặt vẻ kiên nhẫn. Thở dài hơi, giọng điệu hết sức mệt mỏi: “vậy con .”


      Lam Như Tuyên ô ô khóc tố: “Tổ mẫu, ngày đó ở Tứ Phương đình tặc nhân kia luôn mồm vu hãm tam muội, cháu cho rằng mình xui xẻo đánh bậy đánh bạ, mặc dù xấu hổ cam lòng nhưng suy nghĩ lại mình cản được tai họa cho tam muội, cháu thân là trưởng tỷ, thôi oan uất này thay muội muội chịu vậy, cho nên nhiều ngày sau đó cháu vẫn mãi ở trong viện im lặng chịu đựng, người trước cười vui người sau rơi lệ, có khổ sở cũng ráng cắn răng nuốt vào trong bụng….”


      Má Tiền sâu sắc nhìn Lam Như Tuyền xong quay mặt , tiếp tục động tác chải đầu cho lão phu nhân.


      Lam lão phu nhân trầm giọng cắt đứt lời khóc tố của cháu lớn: “Những lời này cần nữa, trong nhà từ xuống dưới người nào chịu uất ức, ta đều biết cả.”


      Lam Như Tuyền hơi ngẩng đầu lên, dùng khăn tay che trước mũi thút tha thút thít ngừng câu chuyện, cách hồi lại tiếp: “Tổ mẫu đúng, là cháu thất thố. Chuyện lớn chuyện gì trong phủ đều gạt được ngài, trong lòng ngài vĩnh viễn sáng tỏ như gương…. Có điều lần này, ngài chắc chắn bị tam muội lừa gạt, chúng ta đều bị nó lừa….”


      Má Tiền rốt cuộc nhịn được : “Đại tiểu thư, có bằng chứng xác thực nào ?”


      Lam Như Tuyền oán giận liếc má Tiền người nãy giờ vẫn luôn chỉa vào nàng, tiếp tục khóc ròng than: “Tổ mẫu, những chuyện này cháu vốn nghĩ tới, vẫn cho rằng mình thay tam muội gánh vác ô danh, nên luôn ẫn nhẫn mà gánh trách nhiệm. Nhưng nào biết lời của ngũ muội đánh thức người trong mộng, chuyện này từ đầu đến cuối đều do chính tam muội thiết kế!


      Lão phu nhân lại thở dài hơi, giọng bẫng: “Trong mấy đứa cháu của ta con là đứa ổn trọng nhất, hôm nay ra những lời như vậy, thể thống trước kia cần nữa rồi.”


      “Tổ mẫu…. Cháu bị oan.” Lam Như Tuyền dám thêm lời nào nữa, khóc mấy tiếng, rốt cục ra bằng cớ: “Tổ mẫu, cháu có nhân chứng!”


      Hai mắt vẫn khép hờ của lão phu nhân chậm chạp mở ra, nhìn Lam Như Tuyền trong gương mặt đầy nước mắt. Má Tiến lên tiếng: “Tiểu thư có nhân chứng mau đưa đến đây, mắt thấy sắp đến giờ mọi người đến thỉnh an, cứ khóc lóc như vậy, để người khác nhìn thấy rất mất mặt.”


      Lam Như Tuyền nhìn tổ mẫu có ý phản đối, chống tay đứng lên.


      “Lúc này trong ngoài viện bỏ lệnh cấm cho phép người vào, cháu ra ngoài xem chút dẫn người đến gặp tổ mẫu.” Vừa xong bước nhanh ra ngoài.


      Sắc mặt nghiêm nghị của lão phu nhân rốt cục hơi giãn ra, có tia đau lòng.


      “Ảnh Tâm, ngươi thấy sao.”


      Má Tiền chải gọn mái đầu hoa râm cho chủ tử lại dùng lược dày tỉ mỉ chải thêm lượt thở dài hơi: “Mặc dù ngày đó ngài cho tra nữa nhưng cũng có được mấy phần manh mối, ngài… Chắc cũng biết được đại khái .”


      Lão phu nhân im lặng lên tiếng chớp mắt cái, đột nhiên phá lên cười.


      “Ta luôn cho rằng tra tường tận, ngẫm nghĩ, thời gian lâu qua hết, xem ra ta chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi. Chỉ lớp áo trong rách vậy vẫn nên cố giữ lại chút mặt mũi bên ngoài, cố giữ lấy thể diện Hầu phủ, ai ngờ….”


      Má Tiền bị giọng bị thương của chủ tử làm xúc động, lắc đầu cái, tiếp lời: “Ai ngờ đến, bọn họ chút mặt mũi đó cũng cần.”


      Gương đồng lặng yên, chủ tớ hai người đối diện nhau qua tấm gương. Má Tiền ngừng chải đặt lược xuống, khom người quỳ xuống.


      “Ngài xem, già nô vẫn luôn ở bên cạnh ngài vẫn luôn phụng bồi ngài.”


      Mọi người lục tục đến Nam Sơn cư thỉnh an, Tần thị, Lam Như Cẩn, Lam Như Kỳ và Lam Như Lâm, còn có Lam Côn được nhũ mẫu dắt tay rất đầy đủ. Cánh cửa chính phòng đóng chặt, có nha hoàn đứng ngoài canh gác khí có phần đè nén. Tất cả mọi người được mời đến sương phòng ngồi chờ, chỉ lão phu nhân vẫn chưa rửa mặt xong.


      Trong mắt Lam Như Lâm giấu nổi vẻ hưng phấn cùng kỳ vọng, nhất là khi thấy Lam Như Tuyền và Trương thị ở cổng viện gì đó, vẻ mặt càng thêm hớn hở, để ý Lam Như Cẩn mấy ngày nay đối với nàng lãnh đạm, nén vui mập mờ hỏi: “Tam tỷ, trước kia tổ mẫu vẫn có lúc chưa rửa mặt xong nhưng vẫn để chúng ta đứng ngoài đợi, sao hôm nay cố tình bảo chúng ta sang sương phòng đợi thế này, chẳng lẽ muốn tránh cái gì?”


      Vẻ mặt Lam Như Cẩn lạnh hơn mấy phần, thèm nhìn tới nàng.


      “Ngũ muội hăng hái, chỉ biết nếu ta đem lời khích bác tam muội ta hôm đó cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu có thể hăng hái như muội vậy .”


      “Tỷ….” Lam Như Lâm nghẹn họng, liếc nhanh sang đám người cách đó xa, thấy ai chú ý bên này mới yên lòng.


      Lam Như Cẩn cách tấm màn cửa sổ màu xanh khói nhìn cây cối trong viện, tiếp: “Có điều ta cũng cần phải , tổ mẫu từ trước đến nay chuyện gì mà biết , vậy chắc sớm biết rồi, dạo này hình như bài tập của ngũ muội lại tăng lên phải, biết có phải vì chuyện này hay .”


      mặt Lam Như Lâm lúc trắng lúc xanh, bỗng thấy Lam Như Kỳ lẳng lẳng nhìn sang bên này, bèn hung hăn trợn mắt nhìn nàng. Lam Như Kỳ làm như thấy, quay đầu giọng trêu chọc bào đệ bên cạnh nhũ mẫu.


      Trong viện vang lên mấy tiếng bước chân vội vã, là Lam Như Tuyền dẫn Trương thị vào chính phòng trong nhà, còn có bà tử cúi thấp đầu theo sau. Sau khi mấy người vào phòng, cửa chính phòng lập tức đóng chặt. Tình cảnh như thể, dù là kẻ ngốc cũng biết xảy ra chuyện gì. Đám nha hoàn bà tử trong Nam Sơn cư khỏi bình khí giọng, sắc mặt mấy người bên trong sương phòng đều khác nhau.


      Lam Như Cẩn đứng bên cửa sở, vẻ mặt hờ hững nhìn ra hỉ giận cũng nhìn ra suy nghĩ cái gì. Tần thị vịn tay Tôn ma ma đến bên nàng, nhìn hướng chính phòng giọng : “Đó là Trịnh Thuận gia, Cẩn nhi, nghe đêm qua con phái người tìm bà ta.”


      “Hả, chính là bà ta à.” Lam Như Cẩn nhớ lại hình mạo bà tử vừa nãy sau lưng Trương thị, thuận miệng : “Nhìn dáng dấp cũng là người trung thực, nhìn người thể xem bề ngoài quả nhiên có đạo lý.”


      Tần thị cầm tay nàng, hơi dùng lực: “Cẩn nhi….”


      Chợt có tiểu nha hoàn giữ cửa bên ngoài chính phòng vội vã chạy vào sương phòng: “Đại phu nhân, tam tiểu thư, lão phu nhân truyền hai vị vào phòng thỉnh an.”


      Lam Như Cẩn nhìn Tần thị cười tiếng: “Mẹ yên tâm.”

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 60: Màn chỉ chứng huyết lệ


      Bên dưới ống tay áo, Tần thị nắm chặt tay Lam Như Cẩn.



      Mọi người trong phòng đều nhìn qua, Lam Như Kỳ vẫn đứng ở trong góc như cũ, trầm mặc lên tiếng, giống như góc cây lẳng lặng bên trong bồn cảnh. Bào đệ Lam Côn bên cạnh nàng mở to con mắt, nghi hoặc nhìn đích mẫu, sau lại nhìn vẻ quái dị chợt lóe lên mặt nhũ mẫu, thấy khó hiểu.



      Mà Lam Như Lâm, lại giấu được khóe miệng cong lên, con ngươi đen kịt lóe sáng, đảo tròn, đối diện ánh mắt Lam Như Cẩn, độ cong bên mép càng cao.



      Lam Như Cẩn khẽ mỉm cười với nàng, rồi quay đầu ý bảo tiểu nha hoàn lên trước dẫn đường. Đám người Tôn ma ma và Bích Đào đều bị ngăn bên ngoài chính phòng, chớp mắt vào cửa phòng, Tần thị lại quay sang nhìn con mình lần nữa.



      Lam Như Cẩn trấn định nhìn thẳng vào mắt bà, giọng êm từ tốn: “Mẫu thân, xin ngài nhớ chữ, nhẫn.”



      Tần thị có hơi kinh ngạc, song thấy thái độ con rất trấn định tự nhiên, ánh mắt đồng dạng bình tĩnh gợn sóng, trong lòng bỗng nhiên an định lại. biết từ lúc nào, con trưởng thành, bản thân tự có suy nghĩ riêng, bà thân là mẫu thân lại chút thủ đoạn cũng bằng.



      “Cẩn nhi, mẫu thân hiểu.” Tần thị buông tay con mình ra, duy trì phong thái Hầu phu nhân đoan trang ổn trọng, thần thái như ngày thường đến thỉnh an vậy, môi mỉm cười đúng mực mở cửa vào phòng lão phu nhân.



      Lam lão phu nhân rửa mặt xong, bà vận thân trường bối(1) bằng gấm thêu chữ thọ tròn, mặt biểu cảm ngồi ngay ngắn đệm lót giường la hán, thành giường được chạm trổ tinh xảo. Má Tiền đứng hầu bên, vẻ mặt dạng như chủ tử mình nhìn ra hỉ giận.



      Trịnh Thuận gia thân vải thô quỳ chính giữa phòng, mặt giấu nổi bi phẫn, chút cố kỵ khi ở trước lão phu nhân, tròng mắt phẫn nộ nhìn thẳng mẹ con Tần thị, tựa như thiên đại ủy khuất, tựa như thể áp chế nổi oán hận dâng đầy trong lòng.



      Lam Như Cẩn đối với biểu tình này thèm để ý, theo mẫu thân đên trước mặt tổ mẫu bình tĩnh hành lễ, còn mỉm cười hỏi thêm câu: “Đêm qua tổ mẫu ngủ ngon ạ?”



      Lam lão phu nhân thuận miệng “Ừ” tiếng, giương mắt nhìn nàng: “Nghe con lại bị bệnh?”



      Lam Như Cẩn kính cẩn thưa: “Có thể do hôm qua ngủ trưa bị trúng gió đến buổi chiều cảm thấy thân thể có chút nặng nề, có lẽ do đêm qua đắp chăn dày ngủ giấc thức dậy thấy đỡ nhiều rồi ạ, cũng coi là bệnh nặng, tổ mẫu cần lo lắng.”



      Lam lão phu nhân giống như trước đây để bọn họ ngồi xuống mà tiếp tục đề tài: “ ra là vậy à? Mới nãy nghe Tuyền nha đầu con bị bệnh, nó tưởng con phải nghỉ ngơi trận mới ra khỏi cửa.”



      “Sao đại tỷ biết muội bị bệnh?” Lam Như Cẩn mỉm cười nhìn Lam Như Tuyền mắt ngấn lệ trước mắt.



      Lam Như Tuyền quay mặt , dường như rất muốn thấy Lam Như Cẩn, cắn môi chịu đựng, nước mắt lại lã chã rơi xuống.



      “Sao đại tỷ khóc thế, rốt cuộc là uất ức từ đâu?”



      “Ngươi!” Lam Như Tuyền bực tức, căm hận chỉ phụ nhân quỳ sàn: “Ngươi trong thấy bà ta, con hỏi ta uất ức từ đâu?”



      Lam Như Cẩn nhìn theo tay nàng, quan sát kỹ Trịnh Thuận gia nọ, nhăn mày : “Lời của tỷ muội hiểu, đây là lần đầu tiên muội gặp bà ấy, vừa nãy mới nghe mẫu thân bảo bà ấy là Trịnh Thuận gia, ít hôm trước người đưa mẫu thân từ điền trang trở về chính là bà ấy. Người này, có vấn đề gì ư?”



      Lam Như Tuyền rưng rưng mắt nhìn qua tổ mẫu vẫn ngồi ngay ngắn nãy giờ, Trương thị lấy tay chặn ngực thở hổn hển, giọng căm hận: “Tam nha đầu ngươi còn chịu nhân sai! Chị dâu, nhìn đứa con tốt mà tỷ nuôi , hại Tuyền nhị của ta thê thảm…. Ta tột cùng đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi cứ việc trút bực tức lên người ta, làm sao phải ra tay với Tuyền nhi của ta, nó là đứa trẻ hiểu chuyện hiếu thuận nhất mà!”



      Tần thị nghe vậy mày liễu đanh lại, lạnh lùng nhìn Trương thị: “Em dâu gì vậy hả, ngay trước mặt mẹ ra mấy lời đầu đuôi thế này. Tinh thần của mẹ mấy ngày này tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc bổ, thể chịu nổi mấy người nháo nhào, em dâu chẳng lẽ hoàn toàn để tâm hả?”



      “Tổ mẫu!” Lam Như Tuyền bịch tiếng quỳ sụp xuống sàn, cực kỳ phẫn nộ: “Xem bộ dáng tam muội hẳn chịu chủ động nhân sai, xin tổ mẫu cho phép để gia nô kia lại lời lúc nãy lần nữa, để tam muội tỉnh táo chút ạ.”



      “Tuyền nhi…. Con của ta….” Trương thị bụm mặt ô ô khóc rống kịp thở.



      Tần thị cau mày: “Em dâu, Tuyền nha đầu, các người làm vậy chỉ sợ mất hết thể diện. Có chuyện gì từ từ , sao cứ muốn nháo lên thế này.”



      Lam Như Tuyền quỳ sàn nhà thê lương nhìn lão phu nhân, Trương thị khóc ngừng, vẻ mặt lão phu nhân vẫn biểu gì, im lặng nhìn hai người hồi mới mở miệng hỏi Lam Như Tuyền: “Lời nô tài dễ nghe, còn muốn lại lần nữa à?”



      “Tổ mẫu…. Tại tam muội nó chịu nhận sai….”



      Lão phu nhân muốn tiếp, Trịnh Thuận gia quỳ sàn đột quay ngoắt sang Lam Như Cẩn dập đầu:



      “Tam tiểu thư, nô tỳ thể dốc sức vì , nô tỳ có lỗi với , tình nguyện lấy cái chết báo đáp ân tình của ! Sau khi nô tỳ chết, xin đừng làm khó người nhà nô tỳ.” Tiếng vừa dứt, bà ta đột niên đứng phất dậy, hướng vách tường cách đó xa đâm tới. Dọc đường đụng ngã hai cái ghế, lúc đầu sắp đâm vào vách tường bị Trương thị nắm vạt áo sau kéo lại, cực lực lôi bà ta lại.



      “Nô tài!(2) Ngươi chết ai làm chứng rửa sạch oan tình cho con ta hả!” Trương thị tức giận hét, chết sống kéo Trịnh Thuận gia buông.



      Ba người huyên náo loạn thành đoàn, Lam Như Cẩn nhìn về phía sắc mặt thẩn thờ của lão phu nhân, bước tới trước mặt uyển chuyển quỳ xuống.



      Làn váy ngọc bích phủ lên sàn nhà, như chiếc lá sen xòe ra dưới ánh trăng. Ánh mắt nàng bình tĩnh, giọng thong thả: “Tổ mẫu, cháu biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy nhị thẩm và đại tỷ kích động đến vậy, ngay đến thể diện cũng nghĩ tới, có lẽ có tình lớn. Nếu cái tình này có liên quan đến cháu, cháu muốn nghe tường tận, cũng nguyện ý nhận sai, tuyệt chối bỏ.”



      Khóe môi Tần thị khẽ giật, muốn mở miệng nhưng thấy bộ dạng trấn định của con , nhớ tới câu khi nãy, cuối cùng lại im lặng gì, chỉ yên lặng đứng bên.



      Lam lão phu nhân quét qua người trong phòng vòng, mẹ con Trương thị thất thố, mẹ con Tần thị bình ổn, tất cả đều thu vào trong mắt. Má Tiến tiến lên hai bước, lạnh lùng với Trịnh Thuận gia bị Trương thị kéo: “Muốn chết rất dễ, nhưng mình chết hay cả mang theo cả nhà chết, tự mình hiểu .”



      Trịnh Thuận gia kinh ngạc ngừng động tác, cố chạy đâm đầu vào tường nữa, quỳ thẳng dập dầu với má Tiền: “Tội nô tỳ mình gánh, xin ma ma bỏ qua cho người nhà nô tỳ!”



      Má Tiền nhìn lão phu nhân cái mới phân phó : “Như vậy, ngay lập tức lặp lại lời ngươi lần nữa.”



      “Dạ! Nô tỳ thành !” Trịnh Thuận gia ầm ờ nữa, lúc sắp còn quên dập đầu với Lam Như Cẩn cái: “Tam tiểu thư đừng trách nô tỳ, nô tỳ thể liên lụy đến người nhà, tiểu thư vạn lần chớ trách tội! Nô tỳ khuyên câu, chuyện tới giờ giấy gói được lửa, bằng tiểu thư nên nhận sai cầu lão phu nhân và đại tiểu thư khoan thứ cho , dù sao chuyện làm quá ngoan.”



      Sau đó bà ta lập tức quỳ thẳng, mang theo vẻ đập nồi chìm thuyền(3), kể lại câu chuyện lần nữa.



      “…. Trước đó vài ngày người nhà nô tỳ bị bệnh, nhà cò tiên mua thuốc quá đắt nên lúc tam tiểu thư biết được cho nô tỳ bạc, cả nhà nô tỳ rất biết ơn ấy, nhưng sau đó tam tiểu thư lại muốn nô tỳ thừa dịp xuân yến trong phủ đông người tạp nham dẫn gã nam tử giả làm bộ dạng gã sai vặt ra hoa viên trong Tứ Phương đình…. Nô tỳ dám, ấy liền nếu hoàn thành việc này thăng nô tỳ lên làm quản nội viện, nô tỳ nhất thời hồ đồ mới đồng ý. Vốn tưởng tam tiểu thư muốn….. Ai ngờ sau đó…. Loáng thoáng nghe được chuyện đại tiểu thư….”



      “Ngươi bậy gì đó!” Tần thị nghe vô, cau mày quát lên cắt đứt lời bà ta.



      Trịnh Thuận gia liên tục dập đầu: “Nô tỳ bậy. Nếu ban đầu nô tỳ biết tam tiểu thư muốn hại đại tiểu thư, thế nào cũng dám giúp làm chuyện này, những ngày qua trong lòng vẫn luôn bất an… Đêm qua tam tiểu thư sai người đến dặn dò nô tỳ buộc đóng chặt miệng, nô tỳ phiền não mới uống chút rượu, sau khi say hết chân tướng ra biết bị người nghe thấy cho nhị phu nhân… Nô tỳ nghĩ làm việc thẹn với lương tâm coi như vận mệnh định sẵn…. Nô tỳ sợ chết chỉ xin đại tiểu thư tha thứ tội nghiệt của nô tỳ!”



      Lam Như Cẩn hơi nhướng mày lên.



      Té ra, bọn họ mưu tính cái này.



      Quả nhiên bọn họ giữ nổi bình tĩnh, vịn cớ này để phản công.



      Im lặng quỳ trước giường la hán nghe mấy lời ăn năn hối hận này xong, Lam Như Cẩn mới quay đầu qua nhìn kỹ Trinh Thuận gia. Đây là lần đầu tiên nàng thấy người đàn bà này, chắc đây cũng là lần cuối cùng. Chủ động nhận sai, như thế nào cũng là định chết. Chỉ biết bà ta cam tâm chết vì trung phó hay bất đắc dĩ bị bức chết đây.



      Sắc mặt Tần thị trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ Trịnh Thuận gia: “Ngươi…. Ngươi dám ngậm máu phun người….”



      “Mẹ, cân nhiều.” Lam Như Cẩn cho mẹ mình ánh mặt trấn định, rồi quay đầu tiếp tục quỳ đó với tổ mẫu: “Cháu làm, cho nên cần giải thích. Là trắng hay đen tự có trời cao chứng giám, tổ mẫu nên vì lời bừa của kẻ ác nô mà phiền nhiễu, cũng khuyên nhị thẩm và đại tỷ chớ loạn lòng người.”



      mặt lão phu nhân rốt cuộc cũng lên chút biểu tình, thẩn thờ nữa: “À, con bình tĩnh . Lời của gia nô ra rành rọt, con có chứng cớ gì chứng minh mình trong sạch.”



      Vẻ mặt Lam Như Cẩn thản nhiên: “Vậy nhị thẩm và đại tỷ có chứng cớ gì chứng minh con làm?”



      Trương thị cười lạnh: “Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”



      cái bao vải được bà lấy từ trong ngực ra ném qua, văng tới trước mặt Lam Như Cản. Bao vải bị bung, cây trâm bạch ngọc rớt ra ngoài.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 61: Thí xe giữ tướng(1)


      Ngọc trâm tinh xảo mảnh khảnh, nếu cài lên đầu nhất định óng ánh rực rỡ nhưng rất dễ hỏng. Cạch tiếng rơi mặt đất gãy thành hai đoạn.



      “Đây chẳng lẽ phải trâm của ngươi cầm cho Trịnh Thuận gia đổi bạc mua thuốc, bà ấy còn chưa kịp dùng, vừa khéo sáng nay lục soát được trong nhà bà ta.”



      Lam Như Cẩn cầm cây trâm lên, ở dưới đầu trâm còn nhìn thấy vết chạm khắc hoa mai. Các vị tiểu thư trong phủ mỗi khi lĩnh xiêm y hay trang sức mới kiểu dáng đa phần giống nhau nên thường thêm thắt số chi tiết ở vài chỗ để phân biệt. Cây trâm này nàng lờ mờ có chút ấn tượng, nhất thời nhớ nhưng xác thực mấy vị tỷ muội trong nhà đều có, có khác chỉ ở chỗ kín khắc loại hoa khác thôi.



      “Xác thực là của con. Nhưng mà, nó được lục soát từ nhà Trịnh Thuận gia ạ?”



      Trương thị nhìn về phía lão phu nhân: “Sáng nay lúc bắt người, là do hai quản trong và ngoài viện với nhau.”



      Lam lão phu nhân , Lam Như Cẩn hỏi tiếp: “Nhị thẩm còn chứng cớ nào ?”



      “Ngươi còn muốn cái gì nữa?” Trương thị oán hận: “Trịnh Thuận gia làm nhân chứng, cây trâm làm vật chứng, còn chưa đủ hả? Tam nha đầu ngươi làm cho nhị thẩm đau lòng mà, khiến nhà chúng ta mất hết mặt mũi!”



      mặt Lam Như Cẩn nhàn nhạt trào phúng, như bầu trời quang rọi lên mặt băng tạo nên vầng sáng nhạt, nàng để ý Trương thị, vẫn quỳ ở đó nhìn thẳng lão phu nhân nở nụ cười đau thương:



      “Tổ mẫu, cháu vẫn câu kia, làm, cần giải thích.” Ngừng lại chút, nàng tiếp: “Có điều những thứ này nếu là chứng cớ, chuyện này, có người lừa gạt nhị thẩm và đại tỷ hay hai người muốn lừa gạt tổ mẫu? Cháu dám nghĩ sâu hơn, cũng dám hỏi thêm.”



      “Tam nha đầu ngươi còn muốn cắn ngược!” Trương thị giận run chỉ ngón tay vào Lam Như Cẩn.



      Lam Như Cẩn quỳ gối trước mặt tổ mẫu, im lặng thêm từ nào nữa. Sống lưng thẳng tắp giống như cây tùng cao ngạo mọc giữa sườn dốc.



      Tần thị cũng đến trước giường la hán quỳ sụp xuống: “Me, Cẩn nhi có tính tình gì ngài hiểu hơn ai hết, nó tuyệt đối làm ra chuyện như vậy cũng có lý do làm chuyện như vậy.”



      Trương thị quỳ theo, hướng giường dập đầu cái: “Biết người biết mặt biết lòng, chuyện thủy lạc thạch xuất(2), xin lão phu nhân làm chủ cho Tuyền nhi, nó số khổ mà!”



      Trong phòng lần nữa trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng thút thít của Lam Như Tuyền. Bốn người đồng loạt quỳ gối trước giường la hán, Lam lão phu quét qua vòng, bỗng nhoẻn miệng cười.



      “Ta gả vào Tương quốc Hầu phủ nhiều năm như vậy, gian khổ lên lên xuống xuống, tưởng rằng chuyện gì cũng đều trải qua, nhưng ngờ lúc sắp xuống lỗ mấy đứa lại còn cho ta mở mang thêm kiến thức thế này.”



      Lam Như cách gần la hán nhất, tiếng cười tổ mẫu vang lên bên tai nàng nghe vào đầu nỗi thê lương. Lão nhân tuổi gần sáu mươi, thân thể ngày bằng ngày, tổ mẫu ở trong trí nhớ của nàng, thời điểm uy nghiêm nhiều từ ái ít, nàng từ chưa từng cảm nhận được thương, ở cùng tổ mẫu tính quá thân thiết. Vậy mà khi nghe tiếng cười này lại làm cho lòng Lam Như Cẩn quặn thắt.



      Nàng ngẩng đầu lên thấy những nếp nhăn hằn sâu trán lão nhân gia nụ cười giấu nổi đìu hiu, đôi mắt đầy tang thương. Trong nháy mắt Lam Như Cẩn hơi hoảng hốt, chợt nhớ đến người đó, vị Thái phi bị nhốt trong lãnh cung u hoang phế, sức cùng lực kiệt trút hơi thở cuối cùng.



      chết, sớm chết rồi, cách lâu như vậy ta mới biết…. trách khi đó ngọc ta bể nát, hôm nay coi như có thể theo rồi, a, a, a a a…”



      Tiếng cười thê lương trong trí nhớ chồng lên tiếng cười của tổ mẫu bên tai làm lỗ tai Lam Như Cẩn đau.



      Ban đầu nàng hết sức tĩnh táo, lúc này tâm tình tự chủ mà hoảng loạn. Lam lão phu nhân cảm nhận được tầm mắt Lam Như Cẩn nghiêng đầu nhìn sang. Bà cháu bốn mắt nhìn nhau, người chuyển đau thương từ trong mắt thành phần thăm dò hàm xúc, người mím chặt môi, cúi đầu.



      Có thể vì vị Thái phi bình thủy tương phùng sinh ra thương xót, vậy tại sao lại để cho người tổ mẫu thân thương lúc về già còn phải trải qua giày vò như vậy, tận mắt thấy cốt nhục tương tàn? lão nhân vốn nên ngậm kẹo chơi đùa với con cháu, lại cưỡng bức mình lúc nào cũng dùng ánh mắt sắc bén đối diện con cháu là chuyện bất hạnh bất đắc dĩ đến dường nào chứ.



      Tuy thân bất do kỷ nhưng cũng nên đuổi tận giết tuyệt.



      Lam Như Cẩn cúi đầu trong chốc lát, trong đầu có ý niệm chợt thoáng qua, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt khỏi phục vẻ bình tĩnh như trước.



      Lam lão phu nhân cười xong, giống như nhàn thoại chuyện nhà mở miệng: “Nhà chúng ta định cư ở Thanh Châu này, rất ít lui tới với nhiều công khanh huân quý, tránh khỏi làm cho các con có ánh mắt thiển cận. Thí dụ như chuyện mùng ba tháng ba vậy, các con biết nếu như phát sinh ở những phủ đệ khác có chút thể diện nhất định hỏi nguyên nhân là gì, trước tiên lặng lẽ xử lý toàn bộ người ở đó cho xong chuyện, bất luận là chủ tử hay tôi tớ đều phải dọn dẹp sạch , vì đó là mặt mũi của toàn tộc.”



      Lam lão phu nhân dừng lại, thấy sắc mặt con dâu thứ hai trắng bệch, cháu lớn cũng ngừng thút thít, mới tiếp: “Ở xa , tới nhà mẹ đẻ ta thôi, nếu có chuyện như vậy xảy ra đại nha đầu tam nha đầu với ngũ nha đầu thể gả , nếu tha bọn nó mạng vậy cũng đưa am đường ngốc trong đó cả đời tu hành, về phần đám tôi tớ đường nhiên thể sống.”



      Thân thể Trương thị ràng run lên, lồng ngực Lam Như Tuyền cấp tốc đập mạnh như trống bổ, thân thể Tần thị cũng có phần ổn, chỉ có mình Lam Như Cẩn vẩn quỳ thẳng tắp chỗ như cũ, sắc mặt trẫm tĩnh như thường, chân mày nhúc nhích cái.



      Tầm mắt lão phu nhân dừng lại mặt Lam Như Cẩn, nàng ngay thẳng nhìn lên nhanh chậm cất lời: “Sau khi việc xấu trong nhà qua , cháu và các tỷ muội có thể thoải mái nghỉ dưỡng như mọi ngày đều do tổ mẫu khoang dung ban ơn ạ.”



      Lão phu nhân : “Dường như khoan dung của ta có phần quá mức rồi.”



      Lam Như Cẩn tiếp lời: “Có lẽ có người cần phải nghiêm trị ạ.”



      Ánh mắt lão phu nhân bỗng trở nên sắc bén, Lam Như Cẩn dập đầu cái, xin lỗi: “Có thể do cháu hồ đồ, là vì phần tình cảm ngày xưa muốn tự mình điều tra, bởi vậy vừa nãy bẩm báo với tổ mẫu. Nhưng… Vẫn nên giao cho tỗ mẫu tra hỏi vậy, đại nha hoàn Hồng Quất đêm qua hành tung bí , có khả năng liên quan đến chuyện này.”



      Trương thị lập tức biến sắc, lén nhìn sắc mặt lão phu nhân: “Tam nha đầu, Hồng Quất là người trong viên ngươi.” Ý , chuyện này há có thể lôi ra để gánh tội thay.



      Lam Như Cẩn tiếp lời bà ta, chỉ với lão phu nhân: “Nhị thẩm và đại tỷ có lẽ đều bị người lừa gạt rồi, có Trịnh Thuận gia ở đây, có thể sai người truyền Hồng Quất tới, xin lão phu nhân cùng nhau tra hỏi ràng. Trừng trị đám tôi tớ làm mưa làm gió này gia trạch mới có thể hưng vượng, em mới có thể hòa thuận.”



      “Gia trạch hưng vượng, em hòa thuận?”



      “Dạ.” Lam Như Cẩn cúi đầu sát đất: “Cháu cầu gì khác, chỉ cầu sau khi thủy lạc thạch xuất có thể cùng nhị thẩm và đại tỷ bỏ qua hiềm khích lúc trước, hòa hảo như lúc ban đầu là được rồi.”



      Lam lão phu nhân trầm ngâm , ánh mắt Lam Như Tuyền chợt lóe cầm khăn tay che mũi thút thít hai tiếng: “Tam muội, muội… Muội nghe hay, thế nhưng lại hại ta….”



      Lam Như Cẩn lên tiếng: “Vi biểu thanh bạch(3) cháu muốn ở trước Nam Sơn cư tra chuyện này, nhất cử nhất động xin tổ mẫu nhìn kỹ, xem lòng dạ cháu có sạch hay .”



      Tần thị tiếp lời: “Vậy con dâu cũng ở chỗ ngài.”



      Trương thị và Lam Như Tuyền liếc mắt nhìn nhau muốn lên tiếng, Lam lão phu nhân gật đầu : “Cũng tốt, cứ vậy .”



      Lam Như Tuyền khóc lên vừa muốn mở miệng nghe giọng nghiêm nghị của lão phu nhân: “Tất cả lui xuống, ta muốn nghỉ lát. cho mấy người đến thỉnh an đều giải tán trở về hết .”



      ….



      đường trở về Đông phủ, Trương thị và con ngồi chung chiếc thanh du tiểu xa, thấp giọng trò chuyện.



      Trương thị hơi cáu: “Uổng phí nước mắt chúng ta! Còn mất luôn Trịnh gia.”



      Nước mắt Lam Như Tuyền khô từ lâu, chân mày nhíu lại: “Tam nha đầu nếu tìm tới đầu Trịnh Thuận gia, người này cũng trở nên vô dụng nên vứt bỏ, thí xe giữ tướng, bỏ bà ta đáng tiếc.”



      Trương thị thở dài: “Sao ta hiểu đạo lý này, nếu cũng mang uy ra ép bà ta ra lời kia. Có điều lời hành vi lần này của lão phu nhân dường như là muốn truy cứu đến cùng.”



      “Vốn dĩ chúng ta cũng phải muốn ngài ấy truy cứu. Chỉ là…”



      “Chỉ là cái gì?”



      Lam Như Tuyền mày càng nhíu sâu: “Chỉ sợ chúng ta có hơi gấp gáp. Nhìn như tam nha đầu bị thua thiệt, ra …” Vẻ mặt nàng buồn bực: “ ra nàng ngược lại là người được lời đầu tiên!”



      (1) Thí xe giữ tướng: Hi sinh cái bảo vệ cái lớn.



      (2) Thủy lạc thạch xuất (Nước rút đá lộ): Đồng nghĩa với câu “Cháy nhà lồi mặt chuột”, hàm ý là được phơi bày ra ánh sáng. Xuất phát từ Tô thức – Hậu Xích bích phú.



      (3) Vi biểu thanh bạch: Hành động tỏ trong sạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :