1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 52: Chuyện xuất chuẩn kỳ lạ

      Vừa đến cửa, bầu trời bất chợt nổ lên tiếng sấm to, từ cơn mưa rào trở nên xối xả như trút nước, nện lên mặt đường ầm ầm vang dội. Lam Như Cẩn xoay người nhìn, chỉ thấy giữa trời đất mảnh mịt mờ.


      nha hoàn ra ngoài đóng cửa tiểu viện còn chưa trở lại, cái ô mỏng manh ngăn nổi mưa to gió lớn, chẳng mấy chốc cả người bị tạt ướt nhẹp, lúc trở lại đứng dưới mái hiên, dưới đế hài tụ thành vũng nước. Tiểu nha hoàn dùng tay áo lau trán qua loa, khó chịu bỉu môi.


      “…. Thấy nàng đứng dưới mái hiên tránh mưa, mái hiên dù có rộng hơn, cũng chắn được, từ đầu đến chân đều ướt hết. Có điều người khác dầm mưa đều có vẻ nhếch nhác, nàng ngược lại có nét đặc biệt.”


      Thấy tiểu nha hoàn dầm mưa, trong đầu Lam Như Cẩn bỗng dưng toát ra câu như thế, trước mắt lên bóng hình mờ nhạt, cung điện nguy nga mờ ảo, lò hương lượn lờ tỏa hương, người giường hơi nghiêng thân, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẫn vẻ mặt tuấn vân vê tay , mỉm cười lời khiến đỏ mặt.


      Đó là lần đầu nhận ân sủng. Thấp thỏm, hoảng loạn, xấu hổ khó xử, tâm tình còn chưa hồi phục, ngày thứ hai đến tẩm cung Hoàng hậu vấn an, bị mọi người đố kỵ kẻ mới, sau đó, thừa nhận ân sủng lúc lạnh lúc nóng, cùng lúc bước lên con đường tranh đấu toan tính dai dẳng, là giai đoạn tăm tối nhất cuộc đời .


      Hết thảy, chỉ vì tình cờ gặp gỡ trong cơn mưa mà thôi, nghĩ lại cảm thấy buồn cười.


      Bỗng nghĩ đến người gặp ở sau viện, dung mạo giống đến thế, trời cũng đổ cơn mưa….. Trong lòng Lam Như Cẩn dâng lên nổi sợ hãi khó thành lời, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn, tựa như bầu trời u ám lúc này. Tuy biết sợ hãi này có căn cứ, căn bản tự mình phiền nhiễu nhưng xóa thế nào cũng hết.


      “Tam tiểu thư uống ly trà nóng chứ?” Tiểu Yến dẫn đường cười híp mắt đưa tới ly trà, vừa lúc cắt đứt suy nghĩ lung tung của Lam Như Cẩn.


      Lam Như Cẩn đè nén khác thường trong lòng, nhận lấy ly trà, đến bên giường ngồi xuống.


      “Ngươi tên gì?”


      Tiểu Yến che miệng cười: “Tam tiểu thư sao thế, cũng phải lần đầu gặp, mới vừa nãy Thanh Bình tỷ còn gọi tên nô tỳ nữa mà, nô tỳ tên Tiểu Yến.”


      Lam Như Cẩn ngẩn người, cũng cười theo, thầm than tâm tình bản thân yên, chỉ nghĩ lung tung còn loạn. Cười đuổi Tiểu Yến ra ngoài, uống ngụm trà cho ấm bụng, cảm thấy người ấm áp lên, tâm tình mới dần ổn định.


      Gian kề vẫn còn tiếp tục giảng kinh, trong tiếng mưa lách tách mơ hồ nghe được tiếng gõ mõ có quy luật , tiếng, hai tiếng, …, càng làm lòng người an định.


      Lam Như Cẩn ngồi xếp bằng giường, học bộ dáng tĩnh tọa của tăng nhân nhắm mắt dưỡng thần, tiếng mưa vang lên bên tai, mùi đàn hương lượn lờ dưới chóp mũi, thời gian chậm rãi trôi. biết qua bao lâu, mưa dần bớt, lất phất rơi xuống. Trong sân, loáng thoáng nghe thấy tiếng người qua lại chuyện, lát sau bà tử đến gõ cửa.


      Bích Đào ra mở cửa, bà tử đó vào, vẻ mặt hơi kinh ngạc, hành lễ hỏi Lam Như Cẩn: “Tam tiểu thư, bên ngoài có Lăng đại phu của Hội Chi đường đến, là chúng ta mời đến, lão phu nhân vẫn ở bên kia nghe giảng kinh, có phân phó xuống, tiểu thư thoải mái sao?”


      Lam Như Cẩn còn ngạc nhiên hơn bà: “Ta có việc gì, cũng có mời y.”


      Bà tử nghi hoặc: “Việc này kỳ quái… Vậy mời cậu ấy về sao? Tiểu thư coi….”


      “Các người quyết định được rồi.” Lam Như Cẩn gật đầu cái, bà tử nghe lời ra, Lam Như Cẩn lại gọi bà: “Bà cẩn thận hỏi xem hiểu lầm thế nào, còn nữa, y đội mưa tới, đường xa như vậy, coi như hiểu lầm cũng do chúng ta, dựa vào chi phí xuất chuẩn thường ngày mà đưa cho y.”


      Cách màn cửa sổ bằng sa lụa nhìn ra ngoài, thấy bà tử ra cổng viện gì đó, sau đó lại đóng cửa lại. Do trong sân có nữ quyến, chỉ mở khe hở lớn, Lam Như Cẩn nhìn tình cảnh bên ngoài. Bà tử quay lại đáp lời: “Lăng đại phu , là gã sai vặt trong phủ đến y quán mời cậu ấy, chủ tử dâng hương đột ngột bị bệnh, tranh thủ thời gian để cậu ấy tới xem, cậu ấy tới, ai ngờ lại hiểu lầm.


      Lam Như Cẩn bèn hỏi: “Ngày thường trong phủ mời đại phu Hội Chi đường đến chỉ có mấy người thôi, Lăng đại phu nhận ra ai sao?”


      Bà tử : “ là mình biết gã sai vặt đó, Lăng đại phu còn cố ý hỏi sao phải bọn Kim Quý đến mời, gã sai vặt ngày thường gã phụ trách việc này, hôm nay theo chủ tử dâng hương, chuyện đột ngột xảy đến nên mới phái gã . Lăng đại phu nghe vậy mới tin, nhanh chóng bắt xe tới.”


      “Bắt xe? Phủ chúng ta mời đại phu đều chuẩn bị xe đến đón người, cho tới bây giờ đều để đại phu tự mình bắt xe, chỉ điểm này cũng nên tin gã.” Lam Như Cẩn .


      “Cũng phải vậy, lão nô có hỏi qua, Lăng đại phu thấy gã sai vặt đó mặc quần áo hạ nhân phủ chúng ta, vì vậy cậu ấy mới coi là .”


      Bích Đạo ngạc nhiên cười : “Cũng quá kỳ quái, người nào trong phủ có lá gan lớn như vậy, lôi chúng ta ra làm trò tiêu khiển sao.”


      Bà tử cười theo: “Người phủ chúng ta dám, có lẽ kẻ nào bên ngoài ăn nó rửng mỡ thích làm chuyện tầm phào. Nếu phải Lăng đại phu nhận tiền, lão phu còn nghi cậu ấy đến gạt tiền xem bệnh ấy chứ.”


      Thanh Bình hé miệng: “Bà biết đùa, danh tiếng Hội Chi đường lớn như thế, cả ngày xem bệnh thu vào biết bao nhiêu là bạc, đại phu ai rảnh rỗi đội mưa ra thành để gạt mấy xu lẻ đó.”


      Bà tử góp vui cười mấy tiếng, thấy Lam Như Cẩn có phân phó khác bèn cáo lui. Bích Đào và Thanh Bình cười ngồi giết thời gian bằng cách đoán xem là ai, trái đoán phải đoán ra người nào cả.


      Lam Như Cẩn yên lặng ngồi bên, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. khỏi nhớ lại lá thư rắc hương ngày đó. Có tiền lệ như vậy, chuyện hôm nay, còn có thể đơn thuần là hiểu lầm sao….


      Ở gian kề, tiếng gõ mõ ngừng lại, qua lúc, phương trượng Trí Thanh dẫn Chiếu Huyễn ra cửa, chậm rãi bước . Lam Như Cẩn vội qua chỗ lão phu nhân, bọn nha hoàn cũng bắt đầu vào nhà hầu hạ.


      Do vừa nghe giảng kinh xong, vẻ mặt lão phu nhân hòa ái, cười bảo Lam Như Cẩn ngồi xuống, : “Đợi mưa tạnh chúng ta trở về, lát ăn cơm trưa ở đây, người trong chùa đưa đồ ăn chay đến.”


      Lam Như Cẩn cười tiếp lời: “Như vậy, cháu liền theo tổ mẫu hưởng phúc, tiếp nhận quà tặng của cao tăng.”


      Giữa trưa, có hòa thương mang cơm chay tới cửa viện, đợi dùng cơm xong, Lam lão phu nhân lên giường nghỉ ngơi lúc mới cáo từ rời . Bầu trời cũng trở nên quang đãng hơn, sau trận mưa giông kéo dai đằng đẳng, mây đen kéo trả lại màu xanh biếc cho bầu trời, lộ ra ánh mặt trời rực rỡ, quả thực hiếm thấy.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 53: thầm truyền tin

      Bích Đào ngưng mi suy nghĩ, gật đầu : “Có lẽ vậy, nô tỳ tìm người dò la, nếu chỉ là kẻ nhàn rỗi vô tâm thôi, nếu như có kẻ cố ý, chúng ta sớm nên đề phòng.” Ngừng lát mới tiếp: “Tiểu thư, nô tỳ muốn câu, chỉ sợ thể tra được gì, nếu có người cố ý an bài, chắc hẳn tùy tiện để người khác tra ra.”


      Lam Như Cẩn cười : “Ngươi càng lúc càng có tiến bộ, suy nghĩ rất chu toàn. Việc này ta biết, nhưng nếu có thể tra được chút gì đó, cũng tiết kiệm ít khí lực cho chúng ta.”


      “Nô tỳ , ý tiểu thư là dù có tia cơ hội cũng muốn bỏ qua.” Bích Đào trịnh trọng đáp ứng, vì câu “tiến bộ” của Lam Như Cẩn, trong lòng vui rạo rực, mặt nở nụ cười tươi rói.


      Lam Như Cẩn thấy được, nhắc nhở: “Chọn người trầm ổn, nên bí mật chút, đừng để người phát .”


      “Tiểu thư an tâm, Tiểu Tam Tử mặc dù cả ngày chỉ biết cả nhỗng nhưng chuyện nô tỳ nhờ nó dám làm, những thứ này cũng nhờ lúc nó khốn cùng dựa vào nô tỳ giúp đỡ. Con người cũng rất cơ trí, gây thêm phiền toái cho tiểu thư.” Tiểu Tam Tử và nàng cùng ở chung gánh hát rồi bị ngườii đưa vào phủ, giờ ở ngoài việc làm sai vặt, hai người cùng nhau lớn lên trong gánh hát nên cũng coi như đứa em trai.


      Lam Như Cẩn gật đầu: “Vậy tốt, thế ngươi cũng dễ dàng gì, tiền tháng chỉ có nhiêu đó mà còn phải tiếp tế bạn bè ngày xưa, nếu có tâm địa hiền lành làm chuyện như vậy.”


      Mặt Bích Đào đỏ lên, cúi đầu : “ ra … Nô tỳ cũng phải người lương thiện gì, nếu lúc trước đối với tiểu thư… Chẳng qua bọn nô tỳ từ sống xa cha mẹ, bên người có bạn bè thân thích, mới kết thân với chúng huynh đệ tỷ muội, tình cảm bất đồng với người khác, thấy bọn họ khốn đốn, có chút nhìn đặng thôi.”


      Lam Như Cẩn ôn hòa cười tiếng: “Việc lúc trước ta để ý, nếu vẫn còn canh cánh trong lòng cũng dùng tới ngươi. Khi đó, ngươi đối với ta mặc dù quá tốt nhưng cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng, nhiều lắm là giở tính tình thôi, so với số kẻ ăn cây táo rào cây sung ngươi tốt hơn nhiều lắm rồi, huống chi lúc ấy tâm tư ta đều các ngươi, khó tránh các ngươi nổi lên tâm tư khác.”


      “Tiểu thư như thế…. Nô tỳ xấu hổ….” Đầu Bích Đào thấp đến nổi sắp chôn vào ngực.


      Lam Như Cẩn nhoẻn miệng cười, cầm lấy cây trâm nạm san hô bàn trang điểm, sau đó trải cái khăn lụa, bên thêu ít hoa văn đơn giản. Trầm ngâm chốc lát mới đặt cây trâm lên, trầm giọng : “Lúc dò la, nhờ cậu ta tiết lộ cho Lăng đại phu, người hôm nay dâng hương la ta, là người lần trước được y kê đơn thuốc, Lam gia tiểu thư.”


      Bích Đào mới vừa quẫn bách lấy lại tinh thần, thấy Lam Như Cẩn năng trịnh trọng, vội vàng đáp ứng, lại nhịn được nghi hoặc: “Tại sao phải như vậy?”


      “Nếu y thông minh hiểu ra. Nếu y thiện tâm giúp ta.”


      Bích Đào hiểu ra, thấy Lam Như Cẩn hình như còn lới muốn , chờ nghe căn dặn. Lam Như Cẩn có phần ngập ngừng, lại cầm cây trâm lên, bộ dạng do dự.


      Bích Đào thư dò hỏi: “Có phải tiểu thư… Lo lắng y chịu hỗ trợ? Hay cầm chút bạc hoặc món đồ quý giá nào đó đến đáp y?”


      “Nếu cầm bạc qua, y hẳn chịu giúp chuyện này.” Lam Như Cẩn lắc đầu, lúc sau, cuối cùng hít sâu hơi: “Thôi, cứ vậy . Ngươi truyền lời cho y, hỏi y, những lời đồn đãi liên quan tới y ở trong thành xuất khi nào, hỏi y còn nhớ hay .”


      “Tiểu thư đây là?”


      Lam Như Cẩn đôi mắt đen như ngôi sao tỏa sáng bầu trời đêm, giọng như gió lướt qua: “Cầu y, bằng để y biết lợi hại. Giúp ta, cũng chính là giúp y.”


      đêm này, ánh trăng tĩnh lặng như nước hồ, treo bầu trời.


      Đêm rằm, trải qua nhiều ngày u, cuối cùng ánh trăng cũng lộ diện, toàn bộ hoa cỏ trong Lam phủ như được thay da đổi thịt vô cùng xinh đẹp.


      Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa bằng lụa mỏng, Lam Như Cẩn nằm giường, người đắp chăn mỏng, bảo người dời bình phong, quấn màn cửa lên, nằm nhìn ánh trăng. Hồi lâu vẫn ngủ được, trong phòng yên tịnh, loáng thoáng nghe tiếng đồng hồ nước giọt bên ngoài, Lam Như Cẩn vẫn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lẽo.


      Mấy ngày liền, trong đầu đều xoay quanh mấy hình ảnh hỗn độn, như những hình vẽ loang lổ cửa sổ: “Đời này, cuối cùng vẫn thể sạch .” Nhìn bóng đêm bên ngoài mà hít sâu hơi, trăng có sáng mấy cũng chiếu sáng hết đêm tối.


      Nhớ tới thời khắc ngắn ngủi khi kéo màn giường lên ngày đó, người ôn hòa như vậy, bởi vì chẩn bệnh mà bị liên lụy, thanh danh hao tổn.


      Người đời như tờ giấy trắng, dù sao vẫn có vài vết mực đen.


      Rạng sáng ngày hôm sau, bầu trời trong xanh quang đãng. Lam Như Cẩn vẫn như ngày thường, dậy sớm đến chỗ tổ mẫu thỉnh an với mẫu thân, sau đó cùng với bọn tỷ muội đến chỗ Lam lão tiên sinh học khoảng chừng hai canh giờ, có thể trở về dùng bữa nghỉ ngơi, buổi chiều là thời gian của bản thân.


      Do thời tiết tốt, tâm tình được thả lỏng ít, mấy người học xong đường trở về, ngay cả Lam Như Kỳ là người thích chuyện cũng đùa mấy câu. Lam Như Tuyền cười nhiều nhất ôn nhu nhất, coi như đối diện với ánh mắt Lam Như Cẩn cũng lộ ra nửa phần mất tự nhiên. Chỉ có ngũ muội Lam Như Lâm, bởi vì lão tiên sinh được phó thác phải nghiêm khắc dạy dỗ nàng, vừa nãy bắt nàng viết <Nữ tắc> cả buổi, còn bị tiên sinh chỉ ra rất nhiều điểm sai, cực kỳ ấm ức khó chịu.


      Thời điểm ngang qua mấy bụi cây cảnh, Lam Như Kỳ : “Cây cảnh bị mưa tưới thanh rất êm tai, lá cây xanh biếc nhìn đẹp mắt, có điều chắc ngũ muội thích chúng đâu, muội ấy chỉ thích màu đỏ thôi.”


      Lam Như Lâm tức giận hừ tiếng: “Lá cây có gì mà ngắm, màu xanh xấu chết.”


      Lam Như Cẩn tựa như nghe thấy vẫn bước về phía trước, Lam Như Tuyền lắc đầu cười, Lam Như Kỳ cúi đầu xấu hổ, ngượng ngùng mím môi. Trong mắt Lam Như Lâm, cảm thấy vẻ mặt Lam Như Kỳ cực kỳ chướng mắt, thầm oán hận.


      Mấy người sau đó chia ra, Lam Như Lâm và Lam Như Kỳ cùng trở về Hiểu Trang viện, vốn nên cùng nhưng lúc này Lam Như Lâm muốn với nhau, mình sau U Ngọc viện đến chỗ Lưu di nương.


      Vừa vào cửa, lập tức đến bên bàn rót cho mình ly trà đầy, ừng ực uống hơi, rồi giận dữ ngồi vào ghế. Lưu di nương thấy vẻ mặt tốt, nháy mắt bảo nhà hoàn Hương Trúc của mình và Hương Nhị của Lam Như Lâm ra ngoài.


      Hai người hiểu ý, Hương Trúc cầm khung thêu ra ngoài cách cửa mấy bước ngồi xuống, để Hương Nhị giúp sắp xếp vải sợi, bên thêu bên giữ cửa, cửa cũng khép để tránh người khác hiểu lầm bên trong làm trò gì. Lúc này Lưu di nương mới đến bên cạnh Lam Như Lâm, vịn bả vai nàng thở dài: “Tiểu thư tôi ơi, làm sao thế, mấy ngày nay nổi giận ít , để người ta bắt gặp phải ra vào à, chuyện cũng có gì để .”


      “Cái gì mà có gì? Vốn là có chuyện!” Lam Như Cẩn rầm tiếng đập mạnh ly trà lên bàn, giọng căm ghét : “Tự dưng bị uất ức như vậy, con làm sao tức cho được. Hôm nay ngay cả con nhát gan Lam Như Kỳ kia cũng dám giễu cợt con, con còn sợ ai ra vào!”


      Lưu di nương nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ lưng nàng an ủi: “Tiểu thư đừng khốc, đừng nóng nảy, di nương phải thường với rồi sao, lúc này phải nhẫn nhịn, chịu đựng mới phạm sai, mới có cơ hội rửa sạch oan khuất, nếu còn tự mình rối loạn thế này, chẳng phải hợp ý kẻ khác sao.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 54: Mẹ con bí nghị


      Lam Như Lâm nghẹn họng khóc, cứng cổ cam tâm: “Nhịn nhịn nhịn, nhịn tới khi nào nữa! Sắp nửa tháng rồi, con nhịn còn chưa đủ hả? Chẳng những bị bọn tỷ muội cười chê, ngay cả bọn hạ nhân trong phủ càng ngày càng bất kính với con, dầu gì con cũng đường đường là tiểu thư, dựa vào cái gì phải bị chèn ép như vậy chứ!”


      nương tôi, cam tâm có thể làm gì đây, chẳng lẽ còn biện pháp tốt nào khác? Chúng ta lên tiếng thầm lưu ý, có lẽ còn có thể phát gì đó, nếu cứ theo tính tình mà nháo tới, đến lúc đó người người đều nhìn chúng ta, vậy chúng ta còn cơ hội nào nữa?”


      Lam Như Lâm tức giận: “Di nương đơn giản quá, đương nhiên người mất mặt mũi phải ngài. Ngày đó ngài chuyện này có điểm kỳ lạ, để cho con nhẫn nại từ từ lưu ý, con nghe ngài nhịn nhiều ngày như vậy, di nương nhìn ra cái gì rồi?”


      Lưu di nương cau mày, giọng trùng xuống: “Sao tiểu thư như thế! có mặt mũi, chẳng lẽ ta có thể hãnh diện trước mặt người khác? Chuyện này thể gấp, trong phủ nhiều người như vậy, dù sao cũng thể từ từ tra. Ta với con thêm lần, trước khi tra ra con ngàn vạn lần phải cung thuận chút, tránh chuyện này cho xa, chớ có chủ động dính líu vào, biết chưa?”


      Lam Như Lâm thấy Lưu di nương nổi giận, dám ương ngạnh phát bực nữa, cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt, thút tha thút thít uất ức. Lưu di nương thở dài, nhìn nàng đáng thương, trong lòng cũng khó chịu theo, xoay người lấy mấy khối bánh hồ đào xốp mềm đặt cạnh nàng, ôn nhu : “Này, món con thích ăn nhất, bên trong có hạt hồ đào phơi khô, nếm thử .”


      Lam Như Lâm nào có tâm tình ăn cái gì, thấy bánh hồ đào tinh xảo, khỏi nhớ tới Đổng di nương ngày thường thích làm món này, tức giận : “Hôm này tứ tỷ mang điểm tâm học, lúc nghỉ còn đưa cái này cái kia, khinh cuồng quá mức. Con thấy ta mấy ngày vui vẻ, chuyện này chừng do bọn họ hạ thủ, bằng đại tỷ tam tỷ và con đều bị dính líu, chỉ có ta sạch cái gì cũng bị!”


      Lưu di nương lắc đầu: “ những điều này có ích lợi gì, bắt được cái chuôi, chẳng qua đoán bậy đoán bạ mà thôi. Nhắc tới chuyện này, con cũng thoát khỏi quan hệ, con nên dẫn đầu chạy đến đình, rồi còn đến chỗ phu nhân nháo nhào. Gặp phải loại chuyện này tránh còn kịp, con sao có thể đâm đầu vào chứ.”


      “Con…. Con còn phải vì….”


      Lưu di nương lời thấm thía: “Ta biết trong lòng con nghĩ gì, trong mấy tỷ muội con là người thông minh cơ trí nhất, nhưng hết lần này tới lần khác chui ra từ trong bụng phu nhân, ta xuất thân hạ nhân, lòng còn bằng Đổng thị kia, nhà ta dầu gì vẫn có chức quan trong nha môn. Con tâm khí cao ngạo, mọi chuyện muốn chiếm được, muốn nhìn người khác kinh ngạc, mọi thứ đều có thể, nhưng con thể cái gì cũng muốn có, có số việc chúng ta có thể đụng, có số việc chỉ có thể tránh, từ nay về sau con hãy nhớ cho kỹ.”


      “Di nương, con….” Lam Như Lâm thấy mẹ ruột mình vậy, khó khăn lắm nước mắt mới ngừng rơi, đầy bụng uất ức chua xót.


      “Tiểu thư tốt, đừng khóc, biết đạo lý, hơn bọn họ gấp trăm lần, lần này bị thua thiệt sợ, chúng ta từ từ tu bổ là được. Trước mắt lau khô nước mắt trở về, dùng bữa xong ngủ giấc ngọn, cứ trốn ở chỗ ta khóc lóc khiến cho người chê cười.”


      Lam Như Lâm bĩu môi: “Di nương cứ đem con đẩy , người ta bên kia thế nhưng đường lao vào.”


      Lưu di nương bật cười: “Tốt lắm tốt lắm, đừng bực bội nữa, bên đó còn dạy gọi di nương là mẹ ruột cơ, chẳng lẽ con muốn bắt chước theo.”


      Lam Như Lâm hừ tiếng: “Thiệt bọn họ gọi ra miệng “mẹ ruột”, nằm mơ ban ngày, cho rằng ai biết hết à.”


      Lưu di nương thấy nàng có chuyển biến, bảo Hương Trúc múc nước rửa mặt: “Tiểu thư rửa mặt rồi trở về, nếu các ngươi ra ngoài mà để nguyên bộ dạng này, thể so với hồi còn bé được, dù sao vẫn từ chỗ ta, phu nhân tuy quan tâm mấy thứ này nhưng lão phu nhân thích.”


      Lam Như Lâm nghe lời rửa mặt, dùng nước lạnh xoa xoa mắt, chỉnh sửa tóc tai xong mới mang Hương Nhi rời , lúc gần gì còn dặn Lưu di nương nhớ để ý, sớm tìm ra chứng cớ rửa oan cho nàng. Lưu di nương đáp ứng tiễn nàng, sau đó quay lại ngồi giường trầm tư. Hương Trúc đến bên giọng : “Tiểu thư nhà ta cũng quá đáng thương, lúc đó có mặt nhiều người, bị oan ức minh bạch như vậy, hết lần này tới lần khác lão phu nhân còn thẳng ra, chúng ta cũng thể giải bày, ràng có chỗ tố cáo oan tình.”


      Sắc mặt Lưu di nương ủ dột nhưng khí mưa dầm mấy ngày trước, có nửa phẩn nhu uyển khi nãy khuyên giải con mình, trầm giọng : “Này cũng tốt, nó ngày thường quá nóng nảy, cứ coi lời ta như gió thoảng bên tai, xảy ra chuyện này cho giảm bớt tính khí cũng tốt, vẫn tốt hơn sau này gả ra ngoài ở trong nhà người ta ăn khổ, khi đó có mẹ mình bên cạnh mới đáng thương.”


      Hương Trúc suy nghĩ chút, tuy cảm thấy có đạo lý nhưng vẫn cam lòng: “Chẳng lẽ cứ để cho tiểu thư chịu oan ức như vậy sao, còn biết người khác ở sau lưng cười xấu thế nào nữa.”


      duyên cớ bị oan ức thế nào.” Đáy mắt Lưu di nương thoáng qua đạo tinh quang: “Ngươi tiếp tục qua lại với bà tử bên kia, lấy cây trâm ngọc trong hộp trang sức của ta đưa cho bà ta, để bà ta nhìn chằm chằm Đổng bà tử, cố gắng tuôn ra vài lời, nhưng thể bứt dây động rừng, nếu có hậu quả gì chính bà ta tự hiểu, bằng ta, muốn gây khó dễ cho bà ta dễ như trở bàn tay.”


      Hương Trúc trù trừ: “Di nương, phải lấy ra trâm ngọc sao? Vậy cũng quá giá trị rồi, lần trước bà ta tiết lộ cho chúng ta tin Đổng bà tử ở nhà đốt quần áo, thưởng cho bà ta xâu tiền, sau đó còn ít mấy thứ vụn vặt khác, tới…. Trâm đó là do lão gia tặng ngài…”


      “Lão gia tặng nhiều thứ, ngần ấy năm có nhiều nữ nhân như vậy, ông ấy tặng bao nhiêu thứ còn sợ nhớ , nào quan tâm cây trâm.” Lưu di nương cong môi giễu cợt: “ nương quan trọng nhất, tiền bạc coi là cái gì, hơn nữa lần này đặt cược, trở mặt , chừng còn có thể kéo ngã số người xuống!”


      Lam Như Lâm dẫn Hương Nhị từ U Ngọc viện ra ngoài, đường theo đường mòn hoa viên trở về Hiểu Trang viện. đường gặp ít nha hoàn bà tử làm việc, tất cả đều lui qua bên hành lễ với Lam Như Lâm. Nhưng Lam Như Lâm thấy , mặt rất nhiều người còn mang theo thái độ khinh thường, tuy cúi đầu hành lễ vẫn thầm dùng khóe mắt dõi theo vẻ mặt nàng, dường như chờ nàng khó xử vậy.


      Đôi mắt Lam Như Lâm vốn khóc mà sưng đỏ, dù xoa nước lạnh song vẫn hết hẳn, đường bị người khác dòm ngó, mặt cảm thấy nóng rát, lúc qua bọn người đó còn có thể nhịn, lúc người sắc mặt lập tức trầm xuống, thầm cắn răng.


      “Tiểu thư, chịu đựng, chớ chấp nhất với họ.” Hương Nhị giọng khuyên nhủ bên tai chủ tử.


      Lam Như Lam vốn bình tâm lại bị những người này quấy nhiễu lên, nộ khí chạy thẳng lên đầu, thuận tay bẻ đóa tường vi vò nát, ngẩng đầu nhìn hướng Lê Tuyết cư, cắn răng : “ được, thể ngồi chờ chết như vậy nữa, dù sao cũng phải làm gì đó, tối thiểu cũng khiến bọn họ gặp phiền não, ta ở đây chịu khổ, bọn họ há có thể an nhàn thảnh thơi.”


      “Tiểu thư….” Hương Nhị cả kinh.


      Lam Như Lâm quay đầu hung hăng chòng chọc nhìn nàng: “ cho phép ngươi cho di nương nghe!” Hương Nhị bị dọa sợ đến dám mở miệng, dè dặt phụng bồi Lam Như Lâm trở lại Hiểu Trang viện.


      Gian phòng nho , trong sân hải đường nở rộ, trời quang mây tạnh, ánh nắng sáng rực tỏa khắp mọi nơi. thanh mềm theo gió truyền vào trong tai—–


      “…. Phong giảo ngọc hoàng hồng thế giới, nhật hồng thanh đế tử y thường. Lại vô khí lực nhưng xuân túy, thụy khởi tinh thần dục hiểu trang…”(1)


      Lam Như Lâm tiến vào cổng viện, hất mặt cười tiếng: “Tâm tình tứ tỷ tốt , còn đứng dưới hoa nổi hứng mà đọc thơ, nhìn qua còn tưởng là tam tỷ chứ.”


      Lam Như Kỳ ngưng ngâm ngạc nhiên quay đầu, vừa muốn mở miệng, Lam Như Lâm tiếp: “Nhưng chẳng qua chỉ nhìn thoáng thôi, nhìn kỹ lại, tứ tỷ chính là tứ tỷ, vẫn còn kém xa tam tỷ, ít nhất lúc tam tỷ ngâm thơ cho tới bây giờ cần nhìn sách đâu.”


      Lam Như Kỳ theo bản năng giấu quyển sách sau lưng, cảm thấy ổn mới cầm trở lại, mặt lên lúng túng: “Mấy ngày nay tính tình ngũ muội nóng, giống trước đây.”


      “Muội nóng à?” Lam Như Lâm cười ngọt ngào: “Tứ tỷ gần đây cũng giống như lúc trước, gan lớn hơn rất nhiều, chuyện cũng nhiều hơn, biết là vì gì đây.”


      Lạnh lùng dán mắt vào Lam Như Kỳ, Lam Như Lâm xoay người trở về phòng, tướng kiêu ngạo. Vẻ mặt Lam Như Kỳ vẫn như thường đứng yên tai chỗ, nhưng tay cầm quyển sách dần siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.


      (1) Bài thơ Hải đường thùy ti của Dương Vạn Lý.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 55: Bàn lộng thị phi(1)

      Ánh mặt trời rực rỡ, hoa cỏ đầy ấp bên cửa sổ, Lam Như Cẩn nhàn rỗi ngồi dựa giường ngắm cảnh sắc bên ngoài, bởi vì mới vừa thức dậy, đầu óc có chút mơ hồ. con bướm hồng đậu dưới cánh hoa hưởng thụ, hai cánh ngọc thỉnh thoảng vỗ vỗ, tựa như mang theo hương thơm.


      Màn thêu cất lên, Bích Đào bưng khay đỏ có đặt chung trà vào, vạt váy hồng nhạt lay động theo gió, dịu dàng đến. Lam Như Cẩn nhận trà, liếc nàng từ xuống dưới, cười : “Gần đây ngươi mặc đồ càng lúc càng mộc mạc nhỉ, xiêm y cũng ít thêu hoa , túi thơm hà bào bớt hơn rất nhiều.”


      Bích Đào thẹn thùng, cúi đầu vuốt vuốt vạt áo: “Tiểu thư thích sạch gọn đơn giản, nô tỳ dám mặc mấy đồ xanh xanh đỏ đỏ ạ.”


      Lam Như Cẩn lắc đầu, nhấp ngụm trà xong mới tiếp: “Ngươi cần cẩn thận như vậy, muốn mặc gì mặc, chỉ cần mất bổn phận là được. Có điều, mặt mày ngươi có mấy phần xinh đẹp, nếu mặc trang phục có xu hướng quá mức rực rỡ, khỏi có phần dung tục, bằng ăn mặc mộc mạc chút càng tôn thêm dung nhan xinh đẹp của ngươi.”


      Khuôn mặt Bích Đào thêm đỏ ửng: “Tiểu thư đừng chọc ghẹo nô tỳ mà.”


      Thanh Bình bên cạnh mím môi cười, tay cầm khăn tay thêu. Nắng ấm xuyên qua lớp lụa mỏng chiếu vào phòng, mạ tầng sáng mỏng lên bàn ghế trong phòng, khí ấm áp bao trùm xung quanh, Lam Như Cẩn cảm thấy cả người thêm sức sống, ngậm ngụm trà thơm, hưởng thụ hương trà đọng lại nơi đầu lưỡi từ từ bình phẩm, hai má phồng ra biểu cảm thỏa mãn.


      Ngoài màn nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tiểu nha hoàn cách màn bẩm: “Tiểu thư, ngũ tiểu thư tới.”


      Lam Như Cẩn nuốt ngụm trà trong miệng xuống, có hơi kinh ngạc nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy bóng người vận thân đỏ tươi đứng dưới hành lang, vừa nãy chỉ lo tán dóc, hoàn toàn phát có người tới.


      “Mời vào.” Lam Như Cẩn ngồi ngay ngắn lại, Bích Đào và Thanh Bình bận rộn thu dọn đồ đạc xong mới ra ngoài nghênh đón.


      “Tam tỷ!” Lam Như Lâm vừa vào nhà liền gọi tiếng, gương mặt mang theo nước mắt.


      Lam Như Cẩn hơi ngước mặt lên, Bích Đào Thanh Bình lặng lẽ lui xuống, tiện tay đóng cửa phòng lại. “Đây là thế nào, ở trong phòng ta khóc lóc, muốn người khác hiểu lầm ta ăn hiếp muội ư.” Lam Như Cẩn nửa đùa nửa , giơ tay lên mời nàng ngồi.


      Lam Như Lâm tới cái ghế, mà đến bên cạnh ngồi sát Lam Như Cẩn, giang tay ôm cánh tay Lam Như Cẩn: “Tam tỷ, chúng ta thể để người ta ăn hiếp như vậy được, mấy ngày nay danh dự tỷ bị tổn hại, muội bị dính líu gấp bội, còn phải do đại tỷ làm chuyện tốt đó! Tỷ ấy mặt dày làm ra chuyện như vậy, tại sao muội phải chịu oan ức chứ, tỷ ấy ngược lại bệnh cũng bệnh rồi, tổ mẫu lại tin tỷ ấy bị người hãm hại, gạt quỷ hả!”


      Sắc mặt Lam Như Cẩn chuyển lạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt ràn rụa vết nước mắt của Lam Như Lâm, giọng chút độ ấm: “Muội chuyện này để làm gì?”


      Lam Như Lâm đối với thái độ lạnh lùng của Lam Như Cẩn cảm thấy ngoài ý muốn, vội lấy khăn che mặt, làm bộ như lau lệ, bộ dạng khóc kể: “Muội ngược lại sao, nhiều lắm bị tổ mẫu hiểu lầm ít hôm, nhưng còn tỷ đây sao? Vốn dĩ trong sạch lại bị người khác hất nước bẩn như thế, mặt mũi của tiểu thư Hầu phu còn muốn để đâu. Tỷ ấy làm chuyện xấu bị người ta bắt tại trận thôi , còn vì muốn gỡ tội mà xúi người vu hãm tỷ, lúc ấy nếu phải có Như Ý ngăn cản, muội thế nào cũng muốn lôi đầu tỷ ấy từ trong bình phong ra ngoài, để mọi người tới nhìn xem ai mới là kẻ biết liêm sỉ….”


      “Đủ rồi.” Lam Như Cân giương mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ quẫn bách của Hương Nhị, lạnh giọng hỏi: “Là đầu óc tiểu thư nhà ngươi mê muội hay đầu óc của Lưu di nương mê muội?”


      Hương Nhị cả kinh quỳ phịch xuống đất, lo lắng lôi kéo Lam Như Lâm: “Tam tiểu thư đứng trách, việc này có quan hệ gì với Lưu di nương, di nương vẫn khuyên ngũ tiểu thư nhẫn nhịn, là do ngũ tiểu thư nhất thời suy nghĩ thông suốt…. Tiểu thư, tiểu thư chúng ta về thôi, tiên sinh bảo viết chữ to còn chưa viết xong, ta trở về….”


      ra!” Lam Như Lâm dùng sức hất tay Hương Nhị ra, quay đầu nắm vạt áo Lam Như Cẩn: “Tam tỷ, chúng ta thể ngồi chờ chết thế này, nếu lột mặt nạ ta xuống, ai cũng nghĩ ta là người tốt cả!”


      Lam Như Cẩn ngưng mi, nhìn nàng ta, chỉ lẩm bẩm: “ ra tổ mẫu phạt muội vì chuyện này. Muội chạy tới đây khóc kể, tỷ vẫn hay chuyện gì. Mấy hôm nay tỷ cứ nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng nghĩ ra, ra, là muội.”


      “Tam…tỷ…” Lam Như Lâm như bị sét đánh, cả thở cũng quên, trợn to đôi mặt nhìn Lam Như Cẩn.


      Lam Như Cẩn bên mép cong lên nụ cười châm chọc, tựa như mặt trời ngày đông, treo đó tỏa ra ánh sáng, nếu phải ấm, chính là lạnh.


      Lam Như Lâm rốt cuộc biết mình sai, vội giải thích: “ phải muội! phải muội! Tổ mẫu hiểu lầm muội, chẳng lẽ tam tỷ cũng hiểu lầm sao? ràng do Lam Như Tuyền làm chuyện xấu còn kéo chúng ta vô chịu tội thay, tam tỷ tỷ suy nghĩ cho kỹ! Muội hại tỷ làm gì, chúng ta là tỷ muội ruột, giống ta cách tầng quang hệ mà.”


      “Tỷ muội ruột?” Khóe môi Lam Như Cẩn càng cong: “Trong ngày thường lúc ngươi thầm sỉ vả ta, có từng nghĩ đến chúng ta là tỷ muội ruột chưa? Ta luốn cho rằng người vẫn còn tính tình trẻ con, so đo với người, nghĩ người còn có thể làm ra chuyện độc ác như thế, ngày đó nếu phải trời xui đất khiến kẻ bị hại là đại tỷ, ta muốn trăm miệng bào chữa cũng thể, càng thịt nát xương tan. Lam Như Lâm, ngươi còn muốn ở trong này càn quấy tới khi nào nữa!”


      “Tam tỷ, tỷ hiểu lầm….”


      “Ra ngoài! Sau này đừng có tới đây làm bẩn chỗ ta!” Lam Như Cẩn ném chung trà xuống, rầm tiếng chung trà vỡ nát, Bích Đào Thanh Bình giật minh vội vàng chạy vào.


      Hương Nhị liều mạng kéo Lam Như Lâm: “Tiểu thư, chúng ta về , trở vể đọc sách viết chữ có được hay ?”


      Lam Như Cẩn chỉ nha hoàn: “Các người dẫn ngũ tiểu thư ra ngoài cho ta, sau này có ta cho phép, ai cũng được để ta vào.”


      Bích Đào Thanh Bình vội vàng tiến lên giúp Hương Nhị, ba người cứng rắn kéo Lam Như Lâm ra ngoài: “Tam tỷ, tỷ tin muội, tuyệt đối phải muội mà——–” Lam Như Lâm ở trong viện ngừng khóc lóc, nha hoàn bà tử khắp sân đều ngạc nhiên trố mắt nhìn nhau.


      “Tiểu thư, đây là…” Tống hai người Lam Như Lâm và Hương Nhị , Bích Đào đóng cổng viện trở lại, dè dặt quan sát vẻ mặt Lam Như Cẩn muốn hỏi. Thanh Bình dùng khăn bao tay mình thu dọn mảnh vỡ sàn nhà, ôn nhu khuyên giải: “Tiểu thư đừng nóng giận, ngũ tiểu thư chỉ là tính tình trẻ con, làm việc phân nặng , tiểu thư chớ cùng ấy chấp nhặt.”


      Lam Như Cẩn bỗng bật cười: “Ta tức giận, Thanh Bình, gọi Phẩm Hà đến đây.”


      Hai nha hoàn ngạc nhiên nhìn Lam Như Cẩn, Thanh Bình sửng sốt lúc mới phản ứng được, vội đáp lại. Lam Như Cẩn thấp giọng phân phó Bích Đào: “Ngươi căn dặn Đổng bà tử cảnh giác chút, vừa rồi Hương Nhị vô tình nhắc tới Lưu di nương, bà ta dặn ngũ muội nhẫn nhịn. Lưu di nương giống người khác, có tâm tư kín đáo, ở trong phủ lâu năm, người quen biết nhiều hơn chúng ta cộng lại, bà ta bảo ngũ muội nhẫn, chỉ sợ phát giác ra cái gì rồi chừng.”


      Bích Đào khẽ run người, vội vã ứng lời: “Nô tỳ lập tức làm, tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết tránh né.” Vừa xong xoay người rời .


      Chốc lát sau Phẩm Hà vào nhà, Lam Như Cẩn cũng dài dòng, trực tiếp phân phó: “Ngươi với bên kia, ngũ muội tới chỗ ta nháo loạn, bảo muốn giúp ta lột mặt nạ đại tỷ ra, dạy tỷ ấy liêm sỉ viết như thế nào.”


      “Tiểu thư….” Phẩm Hà kinh ngạc.


      Lam Như Cẩn cười tiếng: “Đây vốn là phận của ngươi, lời ta cũng giả, ngươi khó xử cái gì chứ?”


      “Nô tỳ… Nô tỳ có khó xử, nô tỳ bây giờ.”


      . Ngươi cần nghĩ nhiều, làm việc cho ta, ta bảo hộ ngươi chu toàn. Nếu như làm việc an phận, ta bên cạnh nuôi người nhàn rỗi, đưa ngươi trở về chỉ tốn chút thời gian. Bên trọng bên khinh ngươi tự cân nhắc, nghĩ rằng chân đạp hai thuyền vẹn cả đôi đường, ta phải kẻ ngốc.”


      Phẩm Hà cúi đầu thấp, quỳ xuống lạy : “Nô tỳ dám. Chỉ xin tiểu thư giữ nô tỳ bên cạnh, nô tỳ nhất định hết lòng.”



      (1) Bàn lộng thị phi: Gây bất hòa, chia rẽ.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 56: Chính thất hiền lương

      Rạng sáng ngày hôm sau thức dậy đến Nam Sơn cư thỉnh an, gặp Trương thị và Lam Như Tuyền, mặt hai người nhìn ra cái gì, Lam Như Cẩn cũng biểu , hàn huyên vấn an như thường lệ. Chốc lát sau, lão phu nhân rửa mặt chải đầu xong xuôi ra, nhà ngồi quanh tán dóc việc nhà, Tần thị bèn cười với Trương thị: “Nhị đệ lên kinh, đồ đạc sắp xếp xong chưa? Chỗ tỷ có làm mấy bộ quần áo, nhờ đệ muội mang về, phiền nhị đệ gửi đến Hầu gia dùm tỷ được .”


      Trương thị nhìn bao đồ trong tay nha hoàn Phi Vân, cười : “Trong kinh cái gì mà có, tẩu còn cố tình đường xa gửi đồ đến. Coi như là đồ mặc thường ngày ở nhà cũng có Hạ di nương ở bên giúp Hầu gia làm, nghe tay nghề may vá của tiểu Bành thị cũng tệ. Tẩu chớ phí hơi sức, lo giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn.”


      Hạ di nương là tiểu thiếp được cưới vào cửa sau hai người Lưu, Đổng, tiểu Bành thị là người của đoàn hát vào phủ chung với Bích Đào, do xuất thân lại con nên vẫn chưa có danh phận, nhưng hai người này ở Lam trạch rất được sủng ái. Trương thị ra lời này trước mặt mọi người, khỏi có phần thất lễ gây hiềm khích.


      Nụ cười Tần thị giảm, chỉ : “Tuy là vậy nhưng tỷ vẫn yên lòng, dù sao tự mình làm hai món mới vững bụng, để đệ muội phải chê cười rồi. ra tỷ biết bản lĩnh may vá của bản thân có hạn, làm ra chưa chắc mặc ra ngoài được, chẳng qua muốn mình an lòng thôi, xin đệ muội thành toàn tâm y của tỷ, nếu xe ngựa nhị đệ còn trống chỗ thay tỷ mang theo được chứ.”


      Tư thái cực kỳ khiêm nhường, Lam lão phu nhân ngước mắt lên nhìn cái. Trương thị phát , cầm khăn che miệng ha ha : “Tẩu cũng quá khiêm nhường rồi, mặc dù bình thường sức khỏe tẩu tốt thích động kim chỉ, lần trước bản thân thêu cái khăn thôi mất hơn nửa năm trời, nhưng thêu xong ai thấy mà khen tặng, từ đường kim mũi chỉ đến hoa văn các kiểu đều đứng đầu. Hôm nay thấy bao quần áo này biết phải mất bao nhiều thời gian mới hoàn thành đây, muội làm sao có thể để tẩu mang đây. Chờ muội trở về sắp xếp đồ đạc lên xe, dù xe còn chỗ cũng ráng nhét ra chỗ cho tẩu.”


      Tần thị mỉm cười, đối với lời châm chọc ấy chỉ làm như biết: “Vậy cám ơn đệ muội.”


      Lam lão phu nhân bỗng dưng lên tiếng: “ bao cần phải tìm chỗ để nhét à, đặt chỗ nào được, lát nữa con mang về sắp xếp .”


      Nụ cười môi Trương thị khựng lại, vẻ mặt ngượng ngùng: “Mẹ phải ạ, con đây chỉ đùa với chị dâu thôi mà.”


      Tần thị cười nhìn Phi Vân, Phi Vân xoay người ra ngoài dẫn hai nha hoàn và hai bà tử vào. Tần thị với lão phu nhân: “Con dâu còn muốn đưa mấy người đến hầu hạ Hầu gia, xin lão phu nhân xem qua, coi bọn họ thế nào ạ. Hai bà tử này tay nghề làm bếp rất tốt, hai đứa nha đầu cũng thông minh lanh lợi, hầu hạ người rất ổn thỏa ạ.”


      Người trong nhà khỏi đưa mắt quan sát người bốn hạ nhân, hai bà tử tuổi hơi lớn, nhìn cái biết đều là người trung hậu, mặt mũi tay chân sạch , hai nha hoàn khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo xinh đẹp, vóc người thon thả, khỏi khiến người ta phải nghĩ nhiều.


      Lam Như Cẩn ngước mắt nhìn nụ cười hiền huệ của mẫu thân mình, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót. Mẫu thân xưa nay luôn kiên cường, sau khi trải qua bách chuyển thiên hồi(1), mới làm ra việc lấy lui làm tiến như vậy, tự mình tuyển chọn những nương trẻ tuổi xinh đẹp đưa đến bên cạnh chồng mình.


      Bởi vì chuyện của nàng, tính cách mẫu thân rốt cuộc thay đổi.


      thay đổi này dĩ nhiên đối với con đường tương lai cực kỳ tốt, nhưng dù sao vẫn còn cách gì, dù đau vẫn đành thỏa hiệp. Tình cảm và lý trí, mấy chữ nhắc tới đơn giản, song nàng phải trải qua lần sinh tử mới có thể ngộ ra, còn mẫu thân, nhiều năm ở bên bờ thất sủng đều quan tâm, hôm nay bởi vì nàng mà lựa chọn. Lam Như Cẩn từ từ nhắm mắt, rũ đầu.


      Lam lão phu nhân quét lượt bốn hạ nhân, lại gọi hai nha hoàn đến gần cẩn thận xem xét, rồi đảo mắt sang Tần thị. Tần thị cười : “Là nha hoàn con hạ nhân trong phủ, phụ mẫu ngày thường làm việc biết giữ bổn phận, nhân phẩm tệ, nhà bọn họ có mấy huynh đệ, là gia đình hưng vượng hòa thuận.”


      tới nước này, lão phu nhân hiểu, bởi vì ngay trước mặt mấy đứa cháu tiện , cẩn thận nhìn hai nha hoàn lần nữa, thấy bọn họ đều là người chững chạc lại ngoan ngoãn, trong bụng thấy thích, sai Cát Tường cầm hai cây trâm bạc ra khen thưởng: “Đến chỗ Hầu gia, ráng hầu hạ cho tốt, dốc lòng làm việc, ta đương nhiên còn ban thưởng thêm.”


      Hai nha hoàn nhận thưởng, song song quỳ xuống dập đầu tạ ơn, sau đó được Tần thị chỉ thị, yên lặng theo hai bà tử lui ra. Tần thị lại nhìn Trương thị : “Mấy người này cũng làm phiền nhị đệ.”


      Bởi vì lão phu nhân đồng ý, Trương thị có lý do gì để từ chối, lúc này luôn miệng đáp ứng, lại khỏi nghi ngờ nhìn Tần thị mấy lần. Tâm tình lão phu nhân hình như tệ, giữ mọi người ở lại dùng cơm sáng, để mấy đứa cháu học xong trong nhà chỉ còn lại Tần thị Trương , mới với Tần thị: “Lần này con khó có được suy nghĩ, chẳng qua bản thân con phải nắm chắc, nghỉ ngơi cho tốt, cho Cẩn nha đầu đứa em trai làm bạn mới được.”


      Gương mặt Tần thị ửng đỏ, cúi đầu : “Con đâu biết ạ. Có điều thân thể con nhiều năm như vậy rồi, trong lúc cũng gấp được, Hầu gia dưới gối chỉ có đứa con trai là Côn nhi, cho nên con dâu mới suy nghĩ, trước thêm mấy đứa vẫn quan trọng hơn, đích thứ tạm thời nhắc đến. Nhưng cho dù là thiếp thất sinh ra cũng là cốt nhục Hầu gia, là cháu của mẹ, con vẫn đối đãi như con ruột mình.


      Lão phu nhân hài lòng gật đầu, tán dọc hồi mới để hai người trờ về.


      Ra khỏi Nam Sơn cư, Trương thị mới nhìn Tần thị cười: “Tẩu thế nào lại đổi tính tình rồi, phần hiền lương chân thành này khiến muội xấu hổ. Hai đứa nha hoàn đó muội nhất định đưa đến trong kinh giúp tẩu, chỉ là biết khi Hầu gia gặp bọn họ, có thể nhớ tới đại Bành thị năm đó hay .”


      Tần thị cười : “Hầu gia nghĩ thế nào, đệ muội rất quan tâm sao?” Tận lực nhấn mạnh hai chữ “đệ muội”, khuôn mặt Trương thị ngượng đỏ, Tần thị để ý bà ta nữa, để bốn người đó lại, rồi dẫn người trở về.


      đường, Tôn ma ma lộ vẻ vui : “Lời gần đây của nhị phu nhân càng lúc càng gay gắt, thường xuyên gây khó dễ cho phu nhân. Nhắc tới cái con tiện tỳ đại Bành thị đó, là muốn để phu nhân nhân nổi nóng mà, phu nhân đừng làm cho ả mãn nguyện, chúng ta tức.”


      mặt Tần thị chị lộ ra nụ cười nhạt như sương mù buổi sớm, gió thổi qua lập tức tiêu tán, sóng lưng thẳng tắp, từng bước từng bước đoan chính: “Chuyện nhiều năm như vậy rồi, ai còn để trong lòng nữa, ta chẳng qua muốn phát tác cơn tức, ngứa răng muốn cắn loạn thôi.”


      Tôn ma ma gật đầu: “Phu nhân có thể nghĩ như vậy rất tốt. Tóm lại đều chúng ta muốn làm làm được, lão phu nhân hôm nay rất vui vẻ, lão phu nhân thích chúng ta nhiều hơn phần tâm tư đối với Đông phủ có thể giảm phần, đến lúc đó muốn lấy lại quyền quản gia cũng dễ dàng hơn. Nhị phu nhân cứ khăng khăng thức thời trước mặt mọi người châm chọc thế này, chỉ khiến lão phu nhân vừa ý thôi.”


      mặt Tần thị cũng thấy vui vẻ: “ từng bước thôi, dù sao vẫn dễ dàng như vậy đâu. Lão phu nhân thế nào nữa, cuối cùng phải xem Hầu gia có chịu cho ta mặt mũi hay là thôi.”


      Tôn ma ma muốn khuyên giải, suy nghĩ hồi, nhưng vẫn được lời nào. Nhìn bóng lưng buồn bã của Tần thị, im lặng thở dài tiếng.



      (1) Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần suy nghĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :