1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thâm cung đích nữ - Nguyên Trường An(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 47 – Đêm tĩnh kinh hồn

      Lam Như Cẩn hơi hoảng, chỉ là cẩn thận ngẫm lại, tâm mới thả xuống.

      “Ma ma chớ sợ, nếu tra ra được ta, tại chỉ sợ mời ta qua mà má Tiền tự mình đến rồi. Bích Đào, chuẩn bị ô.”

      An ủi Tôn ma ma vài câu, Lam Như Cẩn cao giọng phân phó Bích Đào bên ngoài, soi gương chỉnh sửa tóc tai xiêm y chút, cùng Tôn ma ma ra khỏi nhà.

      Đến truyền lời là bà tử, cười vấn an Lam Như Cẩn, rồi chào hỏi Tôn ma ma: “Bà cũng ở đây à.”

      Tôn ma ma cười nói: “Trời mưa nên phu nhân lo lắng cho tiểu thư, sợ ấy bị cảm lạnh, bảo ta đến đây xem.”

      Bà tử cười cười: “Có nhiều nha hoàn hầu hạ như vậy, sao có thể bị cảm lạnh, phu nhân thương tam tiểu thư mà.”

      “Đúng đó.” Tôn ma ma nhìn bà tử cười hì hì, thăm dò hỏi: “ biết lão phu nhân gọi tiểu thư nhà ta qua có chuyện gì, muốn gọi đến cùng dùng cơm chiều sao?”

      “Lão nô cũng rõ, có điều lão phu nhân còn chưa cho truyền cơm, tam tiểu thư qua bồi lão nhân gia vui vẻ cũng tốt.”

      Khi nói chuyện, Lam Như Cẩn đã sửa soạn xong xuôi, người khoác áo choàng mỏng màu xanh có mũ trùm đầu, mưa vào buổi chiều có hơi lạnh, bao ngoài giày thêu là đôi guốc gỗ(1) quai bằng lụa buộc ngang, đứng thẩm vấn thấy gì, nhưng khi mặt gạch thì vang lên tiếng cốc cốc như tiếng gõ mõ trong đêm.

      thôi, đừng để tổ mẫu đợi lâu.” Lam Như Cẩn nhìn bà tử mỉm cười, vịn tay Thanh Bình ra cửa. Bích Đào mở ô che đỉnh đầu Lam Như Cẩn.

      Tôn ma ma trở về viện của Tần thị, chỉ có mấy nha hoàn bà tử theo. Nương theo ánh sáng đèn lồng, mọi người bước vang lên những tiếng cốc cốc, mưa phùn xào xạc rơi ô, bởi vì đường ẩm ướt trơn trượt lại đọng nước nên ngày thường chỉ cần khắc đồng là tới nơi bây giờ phải cần đến hai khắc.

      vào hành lang nhà chính ở Nam Sơn cư, tiểu nha hoàn đứng ở cửa đợi bước đến lưu loát giúp Lam Như Cẩn cởi áo choàng và guốc gỗ, rồi vén màn lên.

      “Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu mạnh khỏe.”

      Lam Như Cẩn đến chỗ nghỉ ngơi hằng ngày của Lam lão phu nhân, cung kính hành lễ vấn an. Ngẩng đầu lên nhìn bên trong còn có ngũ muội Lam Như Lâm nhưng như trước kia ngồi dính bên cạnh tổ mẫu mà cung kính đứng bên.

      “Ngồi .” Lam lão phu nhân chỉ chỉ dãy ghế sát tường.

      Lam Như Cẩn tạ ơn, qua nghiêng người ngồi xuống, rồi nhìn Lam Như Lâm cười nói: “Ngũ muội ở đây.”

      “Tam tỷ.” Lam Như Lam cười theo, chẳng qua vẻ tươi cười cũng thoải mái vui vẻ như trước kia.

      Lam Như Cẩn thấy cũng để ý, quay đầu hỏi: “Nghe nói tổ mẫu còn chưa dùng cơm chiều, canh giờ đã còn sớm, bằng cháu hầu hạ ngài dùng cơm?”

      vội.” Vẻ mặt Lam lão phu nhân vẫn có vẻ gì là vui vẻ, liếc qua Lam Như Lâm cái, nói với Lam Như Cẩn: “Thân thể con hồi phục thế nào rồi? Nghe Lam tiên sinh thường nhắc tới con, nếu đã tốt rồi thì qua chỗ tiên sinh thỉnh an.”

      Lam tiên sinh chính là thầy giáo trong tộc, dạy các tiểu thư đọc sách viết chữ trong phủ, Lam Như Cẩn vừa nghe đã hiểu, cười nói: “Cháu đã khôi phục hoàn toàn rồi, muốn bẩm báo với tổ mẫu việc đến lớp, nếu lão tiên sinh đã nhắc tới, vậy cháu ngày mai , miễn cho lão nhân gia ngài phải nhắc.”

      Lam lão phu nhân gật đầu: “Cũng tốt. Lần này có việc dặn dò con, con hãy nói với tiên sinh, nữ hài tử đọc sách lấy tu thân dưỡng tính làm đầu, phải thi đổ khoa cử, phải dưỡng tốt đức hạnh. Bảo tiên sinh quản ngũ muội con nhiều chút, cần cả ngày điên điên khùng khùng, ra bộ dáng tiểu thư khuê tú, nên đọc nhiều <Nữ tắc> <Nữ giới>, đọc vào thì viết, viết trăm lần thì có thể ghi vào đầu rồi chứ.”

      Lam Như Cẩn giật mình, nhìn kỹ vẻ mặt tổ mẫu, sự nghiêm túc phân phó. Lam Như Lâm đứng bên kia đã cúi sát đầu, rõ biểu tình mặt ra sao.

      Lam phủ khác với nhiều hào môn, luôn coi trọng thi thư lễ nghĩa gia truyền, nữ hài tử cần đọc nhiều sách, khác nhiều nữ hài tử nhà khác chữ lớn ra, hoặc chỉ hiểu <Nữ tắc>, mấy đời đại đương gia của Lam phủ đều phản đối. Lam lão phu nhân nói lời này quả đã ngược lại tập quán nhiều năm qua ở Lam phủ, kỳ quặc. Huống chi bà xưa này luôn sủng ái Lam Như Lâm có thừa, tại sao lần này nói nặng đến thế.

      Chẳng lẽ…….

      Lam Như Lâm trở thành người chịu tiếng xấu thay sao?

      Hơi ngẩn người, Lam Như Cẩn đứng lên cung kính đáp: “Cháu ghi nhớ lời tổ mẫu phân phó.”

      Lam Như Lâm nhanh chóng ngẩng đầu liếc xéo Lam Như Cẩn, lại bị ánh mắt Lam lão phu nhân quét qua, lập tức cúi đầu.

      Lam lão phu nhân giọng dịu , nói tiếp: “Mười lăm tháng này ta lên chùa dâng hương, tam nha đầu con cùng ta, đúng lúc hết bệnh, đến trước Phật tổ cầu xin ngày sau được bình an.”

      “Dạ, tạ tổ mẫu.” Lam Như Cẩn ứng, thấy cơ thể Lam Như Lâm khẽ lay động. Lam lão phu nhân lễ Phật thích có nhiều người bên cạnh, thường mình, ngẫu nhiên có dẫn người theo hai lần, cũng đều do Lam Như Lâm , lần này lại đổi thành Lam Như Cẩn, cũng khó trách Lam Như Lâm được tự nhiên.

      Sau đó còn việc gì khác, Lam lão phu nhân giữ hai tỷ muội lại ăn cơm, rồi phái người đưa hai người trở về.

      Ra cửa trời đã tạnh mưa, Lam Như Lâm nghẹn khí, vội vàng chào hỏi với Lam Như Cẩn xong liền rời trước, cước bộ mau lẹ, làm bọn nha hoàn bà tử thở hồng hộc đuổi theo sau, chỉ chốc lát đã thấy bóng dáng đâu.

      Lam Như Cẩn ngẩng đầu nhìn trời, trùm mũ choàng lại ngay ngắn, mang guốc gỗ vào bước lên mặt đường lót đá, hai bên va chạm nhau vang lên từng tiếng giòn tan, trong đêm tĩnh vọng ra rất xa.

      “Tiểu thư, lão phu nhân hôm nay sao lại đối với ngũ tiểu thư như vậy, quả chuyện chưa từng có nha.” Bích Đào cúi đầu than thở.

      Lam Như Cẩn im lặng trước, vẫn chưa tiếp lời.

      Thông minh bị thông minh hại, có vài người thích gây sự, lại còn đưa mình vào cuộc, càng đáng buồn hơn có lẽ chính nàng ta còn biết mình sai chỗ nào nữa kìa.

      Vì Lam Như Cẩn trầm mặc, những người còn lại cũng dám nhiều lời thêm. Sau cơn mưa đêm, đoàn người nối đuôi nhau rời , ngẫu nhiên gặp bà tử tuần tra ban đêm, đều tới cười chào hỏi Lam Như Cẩn.

      Khi gần tới Lê Tuyết cư, từ xa đã thấy ánh đèn trong viện, tiểu nha đầu dẫn đường trước lại bất ngờ hô lớn, tay cầm đèn lồng run rẩy.

      “A! Ai ở đó!”

      Tất cả mọi người đều cả kinh.

      Ban đêm, tuy trong vườn có đèn đường, nhưng vẫn có nơi sáng rõ, nhiều chỗ tối, vừa khéo đoạn đường này lại trống ít cây cối, thân cành xen kẻ đồng đều, tạo nên mảng đen kịt, trông cũng có mỹ cảm gì, chỉ có vẻ dữ tợn làm người ta sợ hãi. Người nhát gan trong bụng đã sớm bồn chồn, đứng hình tại chỗ.

      Lam Như Cẩn cũng bị hoảng sợ, khỏi nắm chặt cánh tay Thanh Bình. Theo ngón tay tiểu nha hoàn nhìn đến, giữa bụi rậm lờ mờ hình như có bóng người.

      “Kẻ nào dám giả thần giả quỷ ở đây, làm tiểu thư hoảng sợ, có đảm đương nổi , lăn ra đây mau!” bà tử có lá gan hơi lớn quát lên.

      Bóng ngươi nọ lay động, hình như bước vài bước, đúng lúc này đã lộ rõ dáng người, là nữ nhân thể nghi ngờ.

      Ban đêm bắt gặp nữ nhân rõ mặt mũi, hiển nhiên là chuyện đáng sợ. Bà tử mới vừa quát lên lại cao giọng nói: “Tiểu thư đừng sợ, vừa vặn đằng trước có người tuần tra ban đêm, chúng ta hô lên, bọn họ có thể nghe thấy, rất nhanh đến hộ tống tiểu thư rời .”

      Giọng bà tử có chút run rẩy, rõ ràng là nương theo an ủi Lam Như Cẩn mà an ủi bản thân.

      Vừa dứt tiếng, bóng người cách đó xa dừng lại, dừng lát rồi ngược lại chỗ này.

      “Kẻ nào, tới đây làm gì!”

      “Tại sao lên tiếng………..”

      vài nha hoàn nhát gan đã cuống cuồng lên, Lam Như Cẩn nhìn chằm chằm vào bóng dáng người kia, ngược lại đã bình tĩnh hơn. Từng tận mắt thấy người chết, bản thân cũng đã làm du hồn, đời này còn gì đáng sợ nữa.

      Vì thế bước lên mấy bước nghênh đón, thoải mái hỏi: “Kẻ nào?”

      “Là muội, tam tỷ đừng sợ.” Giọng mềm mại sợ sệt khe khẽ đáp lại, bóng người tiến đến gần, nương theo ánh đèn đã có thể thấy rõ mặt nàng ta.

      Đôi mắt như nai con, cái cằm đầy đặn xinh xắn, thân xiêm y hồng nhạt dưới ánh đèn biến thành màu tím đỏ.
      “Tứ muội, muội mình ở chỗ này làm gì?”
      HaYen thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 48: Trò hề thất bại


      Mấy ngọn đèn đều tụ lại đấy, sau khi hoảng sợ , nha hoàn bà tử thấy người trước mấy, nhất tề thở dài nhõm hơi, theo sau đó là tức giận.


      “Tứ tiểu thư, nửa đêm nửa hôm dọa chết người rồi.” Bích Đào nhăn mày mở miệng, những người còn lại thất chủy bát thiệt(1) xì xào bàn tán.


      là, tốt xấu gì cũng là tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt chạy đến ven đường còn ra bộ dáng gì nữa.”


      “Ngay cả nha hoàn cũng dẫn theo, muốn làm cái gì biết.”


      “Ai mà biết, chắc phải cố ý ở trong này hù dọa chúng ta chứ?”


      Nghị luận trước mặt chủ tử vốn là chuyện thể tưởng tượng, nhưng tính tình Lam Như Kỳ ngày thường hèn nhát, có thể diện cũng sao, mọi người vừa hoảng sợ lại tức giận, giọng điệu có hơi lớn chút.


      Lam Như Kỳ đương nhiên nghe thấy, đầu càng cúi thấp hơn, chậm chạp đến, cúi đầu : “Tam tỷ, thực xin lỗi, phải muội cố ý…… Đáng lẽ ở bên kia ngắm cảnh, nghe thấy mọi người trở về, muốn quấy rầy, ai ngờ làm tỷ hoảng sợ, tỷ sao chứ?”


      Lam Như Cẩn đảo qua vạt váy nàng, phát nàng ta mang guốc gỗ, gốc váy ẩm ướt, còn bị dính ít bùn bẩn, lộ ra khúc giày thêu bị bẩn.


      gì, tỷ vẫn chưa bị dọa. Chẳng qua xung quanh tối thui cũng còn cảnh gì đáng xem, tứ muội bằng trở về sớm thôi. coi chừng bị cảm lạnh.


      “Dạ, vậy muội trở về trước, tam tỷ thong thả.” Lam Như Kỳ làm cái bình lễ, quay đầu .


      “Đợi lát, muội mình người lại mang theo đèn lồng, tỷ gọi nha hoàn tiễn muội.” Lam Như Cẩn chỉ tiểu nha hoàn cầm đèn lồng, bảo nàng lên trước dẫn đường cho Lam Như Kỳ.


      Lam Như Kỳ rối rít cảm tạ, thế này mới theo tiểu nha hoàn về Hiểu Trang viện.


      Nhìn bóng dáng nàng ta dần mất hút, Bích Đào hừ : “ dối đổi mặt, biết ở trong này làm cái gì, còn cái gì mà ngắm cảnh này nọ.”


      Lam Như Cẩn cười: “Sau cơn mưa, hoa cỏ đọng nước, có lẽ ta quả ngắm cảnh. Trời còn sớm, chúng ta về thôi.”


      Lê Tuyết cư gần đây, lúc tới, Lam Như Cẩn bảo nha hoàn qua bên Tần thị báo bình an, mọi thứ đều ổn thỏa, xem canh giờ chỉ mới quá giờ Tuất, nhưng mà sắc trời bên ngoài tối đen, làm người ta mê man nghĩ muốn ngủ, vì thế bèn rửa mặt nghỉ ngơi.


      Sắp ngủ lại nghĩ tới vạt váy ướt đẫm của Lam Như Kỳ, nhớ tới đôi mắt ngập nước của nàng ta bị ánh đèn đêm phản chiếu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn biết nàng ta ở nơi đó làm gì.


      Nàng ta đứng ở nơi đó, khoảng cách khỏi quá gần Lê Tuyết cư , xem ra sau này cần chú ý tình hình bên kia mới được. Lam Như Cẩn ngáp cái, xoay người ngủ.


      Mưa đêm rào rào, các phòng ở hai phủ đều giống Lam Như Cẩn ngủ sớm, đèn đuốc tắt dần. Nhưng giữa Trì Nam Đông phủ đèn đuốc vẫn sáng trưng.


      Trì Nam là nơi ở của Lam Như Tuyền, viện lớn, nhưng thắng ở chỗ thanh lịch tinh xảo, là viện đẹp số số hai Lam phủ. Ngày thường Lam Như Tuyền thích ở hành lang thưởng thức cây cảnh chim tước trong viện, mặc dù mưa ban đêm vẫn có nha hoàn rọi đèn, soi cảnh sắc lục phì hồng sấu(2).


      Nhưng lúc này, ràng nàng có hưng trí ngắm cảnh.


      Sau tiết nữ nhi, hơn phân nửa thời gian Trương thị đều ở chỗ này, hoặc tức giận hoặc đè nén cực độ mà khóc, ngay cả vụ hai phủ đều trì hoãn ít. Buổi tối này nàng cũng ra, đầu tiên là nghe tiếng mưa bên ngoài mà phiền chán, sau đó hết mưa thấy rãnh nước giọt mái hiên sinh phiền.


      lúc có nha hoàn vào bẩm báo: “Tiểu Yến ở Nam Sơn cư vừa rồi có tới, lão phu nhân chiều nay cho gọi ngũ tiểu thư đến chuyện, sau đó lại gọi tam tiểu thư qua rồi cùng nhau dùng cơm mới trở về, nhìn ngũ tiểu thư hình như cao hứng như ngày thường.”


      Trương thị hỏi: “ những thứ gì?”


      Nha hoàn lắc đầu: “Lúc ấy, người bị đuổi ra, Tiểu Yến tới gần được, nghe ra cái gì.”


      Trương thị nhíu mày, phất tay đuổi nha hoàn ra, phiền chán : “Vẫn dùng được, thời điểm mấu chốt càng dùng được.”


      Lâm ma ma bên khuyên: “Phu nhân đừng nóng vội, chừng lão phu nhân chỉ vì tâm tình tốt mới gọi cháu qua dùng cơm chung thôi. sau Tiểu Yến tuy bằng Cát Tường Như Ý kề cận hầu hạ nhưng tốt xấu gì cũng có thể vào phòng lão phu nhân làm việc, tóm lại có ta vẫn thuận tiện hơn. đến, người như Cát Tường Như Ý dễ dàng để chúng ta sở dụng.”


      Trương thị đặt ly trà bàn, thở dài: “Ta hiểu. Chỉ là náo loạn thành cái dạng này, nên làm thế nào mới tốt đây!” xong liếc xéo Phẩm Lộ: “Đều tại ngươi, chút cũng biết biến báo(3), ràng tam nha đầu núi, ngươi còn lên theo ta tìm Tuyền hi, ngu xuẩn!”


      Phẩm Lộ cuống quít quỳ xuống dập đầu, khóc : “Phu nhân đừng tức giận hại thân….. Do lỗi nô tỳ. đều do lỗi nô tỳ….. nghĩ tới bọn người tam tiểu thư xảo quyệt như thế………”


      “Ngươi bây giờ mới biết bọn họ gian xảo, mới đầu còn phải giúp người ta, cái gì hôn mê này hôn mê kia, hẳn bọn họ làm, chừng bị người bên ngoài ám toán…… hết sức hồ đồ!”


      Phẩm Lộ ấp úng: “…..Nô tỳ lúc đó…. Việc bọn họ gây nên có bằng chứng xác thực…..”
      “Cần cái quỷ gì bằng chứng xác thực!” Trương thị hận thể qua đá ả ta cái: “Trước sau nào có chuyện khéo như vậy, nghĩ sơ cũng biết bọn họ cố ý, ngươi là cái óc heo!”


      Lời thoại như vậy muốn lập tới lập lui nhiều lần, mỗi khi Trương thị tức giận khó nén Phẩm Lộ chính là nơi trút giận, có khi ngay cả Lâm ma ma cũng may mắn thoát khỏi. Thấy chủ tử lại muốn phát giận, Lâm ma ma tự tay rót ly trà dâng đến, thử thăm dò khuyên: “Phu nhân đừng vội tức giận, nghĩ tới việc này tột cùng là sai chỗ nào mới có thể xoay chuyển tình hình bất lợi. Lúc trước chúng ta nghi ngờ Trịnh Thuận gia tiết lộ tin tức, nhưng lão nô tự mình tra hỏi, bà ta ngay cả nam nhân nhà mình còn chưa , huống chi trước kia Trịnh Thuận bị tình nghi giết người giải lên quan phủ, được chúng ta giúp đỡ, bà ta sao dám phản bội chúng ta, cho nên việc này chúng ta nên nghiêm túc thương lượng.”


      Ánh mắt Trương thị khỏi liếc sang Phẩm Lộ, Phẩm Lộ sợ tới mức dập đầu mạnh lên sàn nhà: “Tuyệt đối phải nô tỳ, nô tỳ chết cũng dám phá hư chuyện của phu nhân.”


      Lâm ma ma vội vàng : “Là con trai lão nô dẫn gã đó vào phu, tuyệt đối kinh động người khác.”


      Trương thị mày nhíu càng sâu, đặt ly trà lên bàn rầm tiếng: “Tổng cộng chỉ có vài người chúng ta biết, rốt cục là người nào bị nha đầu chết tiệt đó phát , còn lật ngược lại ác như thế!”


      Phẩm Lộ cẩn thận ra chủ ý: “Phu nhân, hay chúng ta cho lão phu nhân biết, năm mười ra việc tam tiểu thư làm…..”


      “Đồ vô tích !” Trương thị sốt ruột, đến cả lời thô tục cũng mắng ra, bất chấp thể diện, đập mạnh mắng: “Làm sao có đồ bỏ như mày, quỷ hồ đồ! Việc Lam Như Cẩn làm chính là việc chúng ta tính làm, tốt giác nó chẳng phải liên lụy đến mình! Nếu xem mặt mũi mẹ già ngươi, tại đánh chết ngươi cho đỡ rách việc!”


      Trương thị bực bội đập ly trà lên bàn, cái bàn gỗ mun khắc hoa tốt nhất bị đập thành nhiều vết lõm, Lâm ma ma và Phẩm Lộ ngậm miệng dám , trong phòng nhất thời dị thường yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ ngừng vang lên.


      Lam Như Kỳ mặc tẩm y, bên ngoài khoác ngoại sam, vén màn ra, sắc mặt trầm như sắc trời ngoài cửa sổ, nhíu mày nhìn ly trà ngưng va vào mặt bàn.


      “Trời còn sớm, mẫu thân trở về nghỉ ngơi .”


      Giọng có phần cứng nhắc, thanh sắc còn nhu hòa ấm áp như xưa, cực kỳ thất lễ. Trương thị bật dậy, lông mày tức giận đến dựng thẳng, nhìn thần sắc con tiều tụy vẫn cố nhịn xuống, nhắm mắt thở dài: “ phải mẹ muốn lo lắng thay con sao.”


      “Chuyện tới giờ, rầu rĩ lo lắng có thể thay đổi tình trạng con sao? Vốn là cục diện tốt, vừa có thể khiến ta bị người bắt gian tại chỗ, vừa có thể cho ta tội danh biết liêm sĩ vụng trộm trao đổi thư tình, còn có thể khiến tứ nha đầu đố kị phát điên, cục diện nhất tiễn song điêu vất vả mưu tính liền bị phá như thế, cuối cùng bản thân ta thành người minh bạch, lo lắng rầu rĩ chẳng phải nên là ta sao, mẫu thân cứ mực ở chỗ này phát giận, lẽ nào còn muốn bức ta tự sát chứng minh trong sạch?”


      “Tiểu thư ơi, tại sao ra những lời sát tâm như thế, phu nhân chi là quá mức sốt ruột lòng mới rối loạn…… Ngày thường tiểu thư đoan trang ổn trọng, bây giờ là…..” Lâm ma ma bị lời của Lam Như Tuyền làm giật mình kinh ngạc, loại ngôn từ chanh chua này so với đàn bà lỗ mãng bên ngoài còn bằng, trước kia cho du đánh chết bà cũng tin Lam Như Tuyền có thể ra lời như vậy.


      Trương thị vừa tức vừa vội, cả người phát run, thiếu chút nửa nổi cáu đánh người, môi run run chữ cũng nên lời.


      Sắc mặt Lam Như Tuyền đờ đẫn, ánh mắt hư vô nhìn đồ trang trí kệ, chậm chạp : “ cần gấp, cần hoảng, chuyện này còn chưa chấm dứt, sao có thể cam tâm chịu thua.”


      (1) Thất chủy bát thiệt: về bí mật khó giữ nếu nhiều người biết lại đồng nhất (đại khái giống 1 10, 10 100 hay sai ấy), hoặc về người lắm mồm lắm miệng.


      (2) Lục phì hồng sấu: Ý lá mọc hoa tàn, cảnh sắc cuối xuân.


      (3) Biến báo: Dựa theo tình hình khác nhau mà làm việc.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 49: ý


      Từ sau mùng ba tháng ba, trời luôn đổ mưa dứt, có lúc trời quang mây tạnh nhưng chỉ được lát rồi lại kéo mây đen, sau đó rào rào đổ xuống như vô tận. Chỉ nghe qua mưa thu dai dẳng thê lương, ngờ mưa chuyển mùa xuân hạ cũng làm người ta khó chịu như vậy, tâm trạng tùy theo ông trời mà.



      Từ xuống dưới Lam phủ mấy ngày qua quá dễ chịu, Lam lão phu nhân tâm tình tốt, chỉ vì việc xử lý vài đứa nha hoàn, khiến cho mọi người đều nơm nớp lo sợ. Có vài người chuyện gì, phát khí bất thường trong phủ, có lòng dò la, nhưng cơ bản là đụng phải cái đinh, chẳng hỏi ra được cái gì. Càng hỏi ra, mọi người càng thấp thỏm yên, tựa như mây đen che phủ, tổng cảm thấy sóng ngầm bắt đầu khởi động.


      Sáng sớm nay tỉnh dậy, sắc trời ngoài cửa sộ vẫn đen kịt, hơn nữa đêm hôm qua đột nhiên nổi gió lớn, nghĩ chắc thời tiết hôm nay cũng khá khẩm hơn. Lam Như Cẩn đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi mới thấy thanh tỉnh được đôi chút.


      Tay nghề Hàn Phương vẫn khéo léo như cũ, chỉ vài động tác từ mái tóc dài búi thành búi tóc gọn gàng xinh đẹp, hơn nữa, Lam Như Cẩn thích đơn giản, nhìn qua càng thêm nhàng khoan khoái.


      “Nha đầu ngươi tuổi còn có bổn như vậy rồi, biết bắt chước ai nữa, xem ra tháng này muốn lĩnh thêm tiền nữa đây.” Bích Đào cười trêu ghẹo nàng vài câu, đợi nàng ấy hành lễ ra ngoài, mới qua giúp Lam Như Cẩn thay quần áo: “Tiểu thư, xong rồi.”


      Lam Như Cẩn gật đầu, soi vòng quanh gương, cảm thấy tất cả đều ổn mới ra gian ngoài ăn vài miếng đồ ăn sáng, rồi dẫn theo nha hoàn đến viện Tần thị thỉnh an. Hôm nay phải cùng Lam lão phu nhân ra ngoài dâng hương, Lam Như Cẩn phải thức dậy sớm, mấy người còn lại dù cùng nhưng cũng phải ra đưa tiễn.


      Lúc Lam Như Cẩn đến U Ngọc viện, Tần thị chuẩn bị xong xuôi, hai người cùng nhau đến Nam Sơn cư. Thời gian hẳn còn sớm, sắc trời vẫn hơi tối, đèn lồng đong đưa trong gió, song trong viện Nam Sơn cư đứng đầy bà tử nha hoàn.


      “Chị dâu đến sớm.” Trương thị đến trước, đặc biệt ra ngoài đón mẹ con Tần thị, cặp mắt sắc bén nhìn họ cười.


      “Chào buổi sáng, em dâu.” Tần thị để ý lời châm chọc của bà ta, gật đầu chào bà như thường ngày, vịn tay Lam Như Cẩn vào cửa. Trương thị như đánh quyền vào đám bông, vẻ mặt bất giác trở nên trầm.


      Lam lão phu nhân vừa dùng xong bữa sáng, chén dĩa bàn còn chưa dọn xuống, mẹ con Tần thị hành lễ vấn an, mới tám nhảm vài câu chuyện nhà thấy Lam Như Kỳ và Lam Như Lâm người trước người sau vào. Hai người hoàn tất vấn án, Lam Như Kỳ vẫn ăn lắp bắp như thường ngày, còn Lam Như Lam mấy ngày gần đây cũng dám càn quấy trước mặt tổ mẫu, tràng diện khỏi có hơi chút buồn tẻ.


      Lúc này bên ngoài, Lam Như Tuyền vén màn vào, tay bưng khay trà, nhàng qua đặt bên cạnh Lam lão phu nhân, rồi mới xoay người lại hành lễ với Tần thị.


      “Chào buổi sáng, bá mẫu. Vừa nãy pha trà cho tổ mẫu thể nghênh đón bá mẫu, xin ngài đừng trách con.” Lời dịu dàng, cử chỉ khéo léo.


      Lam Như Cẩn mi hơi nhíu. Nhanh như vậy khôi phục lại bộ dáng như trước, lòng dạ quả nhiên đủ sâu.


      Từ sau mùng ba tháng ba, Lam Như Tuyền vẫn cáo ốm, cả ngày ngây ngốc trong khuê phòng thấy mặt, đây là lần đầu tiên sau gần nửa tháng thấy được mặt nàng ta.


      Tuy chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, lại giống như là cách cả đời vậy.


      Hơn mười ngày này, mùa xuân qua thời tiết chuyển sang mùa hạ, dù mưa dầm ngớt cũng ngăn trở được thiên địa vạn vật sinh sôi phát triển. Nhưng mà từ sau ngày ấy, mọi việc thay đổi giống như gió rét giữa đồng hoang hiu quạnh, héo rũ suy tàn, hoàn toàn tĩnh mịch.


      “Đại tỷ.” Lam Như Cẩn làm cái bình lễ vấn an, đầu ngẩng lên, mắt đối mắt.


      Do có cùng huyết thống nên mặt mày có vài phần tương tựa, người vân đạm phong khinh(1), người người hòa nhã ân cần, hai người đối mặt chỉ trong chớp mắt, miệng đều nhoẻn cười.


      “Tam muội. Mấy ngày gặp,muội càng xinh đẹp ra nha.”


      “Đại tỷ gầy rồi, nghĩ chắc là do bệnh còn lao lực quá độ chăng, có phải khiến tâm trạng tốt?”


      “Tam muội nghĩ sai rồi, tỷ mỗi ngày an tâm dưỡng bệnh, cũng có chuyện gì khiến tỷ lao lực mà sinh bực bội cả.”


      “Có thể tĩnh dưỡng là tốt nhất.”


      phen ngươi ta đáp, Lam lão liếc mắt qua hai người, sau đó đứng lên qua nhà chính: “Đồ đạc đều chuẩn bị đâu vào đấy hết chưa? Thời gian còn sớm, mau xuất môn kẻo trễ.”


      Cát Tường cười hồi bẩm: “Hết thảy đều thỏa đáng ạ, chỉ còn chờ lão phu nhân lên xe thôi.”


      “Vây thôi, nhanh chút, thể để trễ giờ thắp nén hương đầu tiên được.” Lam lão phu nhân khoác áo choàng, quay đầu phân phó Trương thị: “Con chiếu cố trong phủ, bề bộn quá để chị dâu con giúp, mấy ngày nay đại a đầu bệnh cũng khiến con mệt mỏi rồi, nhìn sắc mặt tốt lắm, có thể nghỉ ngơi nên nghỉ.”


      Vài câu căn dặn tuy rất tùy ý nhưng lại khiến Trương thị nhất thời trắng mặt, giật mình cái mới kịp phản ứng, cúi đầu phúc thân: “Cảm tạ mẹ quan tâm, con dâu có việc gì, có thể vì ngủ được thôi, giữa trưa nghỉ lát tốt rồi.”


      “Ừ, khỏe đừng cố chống đỡ.” Lam lão phu nhân dây dưa, giống như chỉ nhất thời nổi hứng vài câu thân thiết, dứt lời xoay người xuất môn. Lam Như Cẩn vội vàng tạm biệt Tần thị và Trương thị, đỡ lấy cánh tay lão phu nhân theo sau.


      Mười mấy nha hoàn bà tử theo sau, đỡ hai người lên thanh du xa(2), mọi người tiễn tới cửa thùy hoa(3), thanh du xa ra tới cổng đổi sang xe ngựa đậu bên ngoài. Bọn nha hoàn chen chúc ở xe phía sau, Lam lão phu nhân ngồi mình chiếc xe ngựa đỉnh sơn đen đậu phía trước, lại bảo Lam Như Cẩn: “Lên ngồi với ta.”


      Lam Như Cẩn nghe lời lên xe, nha hoàn Như Ý bắt kịp xe, ngồi xổm ở vị trí hầu hạ. Mành xe hạ xuống, vó ngựa chậm chạp bước về trước, thành xe khảm đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ngăn cách sắc trời tối mịt bên ngoài.


      Lão phu nhân dựa mình lên gối đầu nhắm mắt dưỡng thần, từ lúc khởi hành vẫn chưa mở miệng lên tiếng, Như Ý im lặng hầu hạ trà nước, ngẫu nhiên tay chân khêu tâm đèn, Lam Như Cẩn đối diện nhìn, lặng lẽ cười tiếng.


      Lam Như Cẩn nhìn nàng dưới ánh đèn như nhu hòa, chợt nhớ tớ mấy ngày này nàng vẫn chuyện. Xưa nay nàng mặc dù nhạy bén lanh lợi như Cát Tường, nhưng vẫn là người dễ dễ cười, từ khi nào nàng biến thành bộ dáng trầm mặc như thế chứ…..


      Ngoài cửa xe dần tảng sáng, tiếng tiểu thương rao hàng kéo dài xa xa gần gần, hết tiếng này đến tiếng khác, giọng điệu hơi kỳ quái, Lam Như Cẩn ít khi tiếp xúc với cuộc sống phố phường, biết bọ họ rao kiểu gì, chỉ nghe tiếng la hét lanh lảnh pha chung tiếng vó ngựa, đáy lòng tự nhiên nổi lên vui vẻ.


      Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa(4). biết giữa dòng người phố, có người xách giỏ bán hoa hay ? Đáng tiếc phải mùa hoa hạnh, trong giỏ bây giờ để hoa gì đây?


      Nghĩ thế, tránh khỏi nhoẻn miệng cười, tâm trạng cũng dần dời xa tiếng la hét bên ngoài.


      “Con cười gì thế.”


      Giọng Lam lão phu nhân trầm thấp vang lên bên tai.


      Lam Như Cẩn cả kinh ngoảnh đầu lại, đối diện với ánh mắt hơi mở của tổ mẫu. Đôi mắt sắc bén như vậy, phút chốc Lam Như Cẩn tưởng như thấy được thẩm thẩm Trương thị. Kìm lòng đậu mà nhích tới thành xe, nghe thấy giọng thô ráp mình phát ra.


      “……… Tổ mẫu, ngài thức rồi.”


      “Ta có ngủ.” Sắc mặt Lam lão phu nhân thản nhiên, hỏi thêm lần nữa: “Con vừa rồi vì sao lại cười.”


      Lam Như Cẩn phục hồi tinh thần, giọng cũng trở nên lưu loát hơn: “Cháu nghe thấy tiểu thương bên ngoài rao hàng có chút thú vị, nghĩ đến cuộc sống của dân chúng bình thường cực khổ nhưng họ vẫn có niềm vui thú.”


      Lam lão phu nhân nở nụ cười: “Vì cái này à.”


      lời ý tại ngôn ngoại, hơn nữa ánh mắt vừa rồi, Lam Như Cẩn dám tùy ý tiếp, chỉ cúi đầu cười cười.


      Lam lão phu nhân ngưng lại lát, biết nghĩ tới cái gì, sau lại : “Hôm trước, tên tặc tử vô liêm sĩ bị giam trong nhà lao nha phủ chết.”


      câu đầu đuôi nhưng Lam Như Cẩn biết tới ai, tin tức này cũng biết được, nghe tổ mẫu tự dưng nhắc đến, cần biết làm gì chỉ nên yên lặng ngồi nghe.


      “Trước khi gã chết, gào to mấy hơi khai ra vài điều, quản ngục nghe xong phái người vào phủ báo tin.” Lam lão phu nhân mặt , mặt nhìn khuôn mặt thanh lệ của Lam Như Cẩn: “Nhân chi tương tử(5), đa phần phải dối, có số việc nếu ra còn kịp, con muốn biết ?”


      Giọng điệu dần nghiêm lại, Lam Như Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn tổ mẫu, rồi kính cẩn cúi đầu đáp: “Tặc nhân lời xằng bậy, phải lời mà nữ tử khuê phòng có thể hỏi có thể nghe được, nếu tổ mẫu , cháu tuyệt đối hỏi nhiều thêm câu. Tổ mẫu vậy, có lẽ dính dáng đến vụ hãm hại ở Tứ Phương đình ngày ấy, tổ mẫu sợ cháu phải uất ức tự làm tổn thương bản thân nên mới lựa lời khuyên giải. Chẳng qua việc này vốn dĩ giả dối , cháu làm người ngay thẳng sợ tiểu nhân mưu hại, cháu có việc gì, xin tổ mẫu cứ yên tâm. Chỉ là việc này liên can đến thanh danh gia tộc, nay tặc nhân mất mạng, chắc do ông trời có mắt muốn tổn hại đến Lam gia ta.”


      Lam lão phu nhân trầm mặc nghe xong, che lấp duệ quang nơi khóe mắt, nụ cười bên môi cũng dần biến mất, khôi phục vẻ mặt hằng ngày, sau lúc mới phân phó Như Ý: “Châm trà uống cho nhuận họng .”


      Như Ý ở bên cẩn thận lắng nghe vội vàng lấy ấm tra từ lồng hấp ra, khéo léo rót nước trà vào chung sứ men xanh vạn thọ, mời Lam lão phu nhân và Lam Như Cẩn.


      Xe ngựa rời khỏi thành, móng ngựa cứng chắc giẫm lên đất lầy dường, còn những tiếng lanh lảnh vang lên nữa. Ngoài xe ngựa biết từ khi nào đổ mưa, rời lộp độp lên trần và thành xe, bầu trời u lại ẩm thấp hơn mấy phần.


      Lam Như Cẩn hít thở từ tốn, mỗi hơi đều kéo dài, bình ổn tâm trạng, cẩn trọng hồi tưởng lại ngôn hành mấy ngày gần đây của Lam lão phu nhân, chiều đó đối mặt Lam Như Lâm chút nào lưu tình, sáng nay khởi hành lại như có như khòng dò xét Trương thị, thêm lời lẽ ấn chứa sắc bén ban nãy.


      Vị lão nhân tôn quý nhất Hầu phủ này, rốt cuộc biết được gì, muốn làm gì đây?
      HaYen thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 50: Sơn tự Phật quang


      Lam Như Cẩn cẩn thận nhớ lại mỗi kiện, mỗi lời từ mấy ngày nay làm ra, tự nhắc có phải lộ ra sơ hở nào .


      Đuổi Phạm thị, trừng phạt nha hoàn trong việc, hành vi có kịch liệt đôi chút, tuy làm mất phong phạm đại gia khuê tú nhưng thể trừ kẻ chướng ngại, bây giờ nghĩ lại quả quá mức vội vàng, cũng do tâm tình lúc ấy khó kìm nén, vừa trải qua sống chết đau thương cực hạn, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh Liễm Hoa cung thê lương đỏ rực như máu, tâm tình làm sao có thể bình ổn được chứ.



      Có điều, dù có vội vàng nhưng có sai lầm. Sau đó xử trí nha hoàn, có phạt có thưởng, đối với đám người Bích Đào và Hồng Quất người dùng người biếm, chắc hẳn lão phu nhân có biết tới, gì tức là ngầm đồng ý. Đến chuyện Tứ Phương đình……..


      ít hung hiểm, người sở dụng phải là người thân cận nên nhất định vạn vô nhất thất(1), chẳng lẽ trong quá trình đám người má Tiền điều tra, có ai đó lộ ra sơ hở?


      Lam Như Cẩn thầm nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, đôi mắt buông xuống, lên ánh sáng quật cường.


      Cho dù lộ ra sơ hở sao. Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân(2), việc làm, tuyệt đối hối hận.


      Thời điểm miên man suy nghĩ là khoảng thời gian qua nhanh nhất. Lam Như Cẩn chỉ thấy mình vừa mới trầm tư lúc, bên tai lại vang lên tiếng vó ngựa. ra qua con đường lầy lội thông giữa cổng thành và sơn tự, tượng Phật bằng đá đặt dưới chân núi, dọc đường lát đá bằng phẳng, thẳng từ sườn núi đến ngôi chùa.


      Thời gian vừa khớp, khi xe ngựa Lam phủ đậu trong khoảng sân trống trước cổng chùa, sa di(3) ra mở cổng chùa.


      “A di đà Phật, thí chủ đến vừa đúng giờ, nén hương đầu tiên của hôm nay phải thí chủ có ai nữa rồi.”


      Bọn nha hoàn căng ô, Lam Như Cẩn ngó quanh rồi buông mũ sa xuống, dìu Lam lão phu nhân xuống xe ngựa. Lão nhân gia vẻ mặt vui vẻ, chắp tay làm lễ: “Làm phiền thầy dẫn đường.”


      Sa di mỉm cười lên trước dẫn đường, Lam Như Cẩn bồi bên cạnh lão phu nhân, chầm chậm bước qua cổng chùa đỏ thẫm. Mùi đàn hương nồng đậm thoang thoảng bay tới, bên trong hòa lẫn hương cỏ non cùng với mùi bùn đất sau cơn mưa, phiêu đãng phảng phất như giấc mộng.


      Đây là lần thứ hai bước chân vào cổng chùa này. Lần trước là vào kiếp trước, vì được trúng tuyển nên mới theo trưởng bối đến đây dâng hương, cầu xin Bồ tát phù hộ ngày sau trong cung được bình an suôn sẻ. Tâm tình khi đó thế nào? thể nhớ được nữa, chỉ nhớ lúc đó cả điện lượn lờ đầy khói nhang, gương mặt Phật tổ sau làn khói nhìn thấy .


      Mẫu thân nghiêm túc với được nhìn thẳng tượng thần Phật, bằng bị trách tội, quẻ sâm cầu nguyện cũng mất linh, cho nên vẫn nhìn người gọi là Phật tổ xếp bằng ngồi cao kia có vẻ mặt gì.


      Là thương xót cười khổ chăng, cười từng ngày sống tịch mịch trong cung, cười cái được gọi là ơn mưa móc, cười ngu dốt, cười cái kết cục thê thảm trong Liễm Hoa cung.


      “A di đà phật, Lam lão phu nhân nhiều năm thành kính như , Phật tổ linh thiêng, tất biết được.” Ở cửa đại điện phương trượng pháp danh Trí Thanh ra chào đón, Lam Như Cẩn từ trong hồi ức xa xôi bị kéo trở về.


      Ở nơi phía chân trời lộ ra vầng sáng, bởi vì nhiều mây lại bị núi che khuất nên quá sáng mà có hơi u. Hai bên chính điện trồng trúc xanh, bị ánh đèn trong điện chiếu qua lên nhiều cái bóng loang lổ đung đưa vào nhau. Mấy hòa thượng vừa tụng xong bài kinh sáng, từ cửa hông đại điện đuôi nhau ra, bước chân đều phát ra tiếng động, áo dài màu chàm lướt qua, dần mất hút trong làn mưa sớm.


      Lam lão phu nhân và phương trượng Trí Thanh cười đối đáp đôi ba câu, sau đó mới bước vào sảnh điện còn người. tiểu hòa thượng phía sau phương trượng cầm bó nhang đưa qua, lão phu nhân đưa hai tay ra tiếp nhận cung kính quỳ xuống bồ đoàn màu vàng, tam gõ cửu bái, chuyên tâm chúc tụng.


      Lam Như Cẩn gỡ mũ sa xuống, quỳ theo, theo dạng hành lễ xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, thẳng đến có thể thấy gương mặt Phật tổ cao cao tại thượng kia. Tượng Phật bằng đá ngồi xếp bằng, có mấy trăm năm lịch sử, tọa tòa sen, gương mặt cười , mi mắt rũ xuống như đối diện Lam Như Cẩn.


      Có bà tử phía sau thấy vậy, giọng nhắc nhở: “Tam tiểu thư, nhìn thẳng Phật tổ là vô lễ.”


      Lam Như Cẩn dường như nghe thấy vẫn nhìn chăm chăm vào pho tượng. Cười từ bi đến như vậy, như có thần linh bên trong. trước kia tin, cho đến khi chết.


      Chết lần, trải qua chuyện thể tưởng tượng như thế, phải tin liền tin, biết đâu có thần linh cai quản trời đất chăng? Bằng tại sao có thể đổi trắng thay đen mà được sống lại chứ?


      Phương trượng Trí Thanh cùng nhắm mắt tụng kinh bình an, biết hành động vô lễ của Lam Như Cẩn, tiểu hòa thượng theo sau thấy ràng, có điều chỉ cười khoan dung lên tiếng.


      Lam Như Cẩn cảm giác được ánh mắt của tiểu hòa thượng, đảo mắt nhìn qua, vừa khéo đối diện với đôi mắt trong suốt mà ôn hòa của y, chỉ có người tu hành lâu năm mới có phong thái thong dong trấn định như thế. Tựa như gốc hoa, cơn gió, áng mây sớm, trận mưa tuyết, Lam Như Cẩn thấy bản thân như đắm mình trong gian giữa trời đất, ngay đến mùi đàn hương nồng đậm trong điện cũng trở nên dịu .


      Nhìn kỹ gương mặt y, chỉ là người có bộ dáng bình thường, quá xuất chúng tuấn lãng nhưng người dường như toát lên cổ phong thái đạm mạc, ánh mắt bao dung, làm cho người nhìn cảm thấy y khác biệt với nhiều người.


      Lam Như Cẩn nao nao, lập tức ý thức được mình thất lễ, áy náy nhìn y cười ngượng, lần nữa quay đầu về phía tượng Phật, học theo động tác bái lạy của tổ mẫu.


      Phương trượng tụng hồi kinh văn, Lam lão phu nhân lạy lạy sau đó đứng lên, cười tạ ơn: “Làm phiền phương trượng.”


      Theo thói quen, sau khi lễ Phật xong, Lam lão phu nhân theo phương trượng đến thiền phòng sau viện nghe giảng kinh, lần này cũng ngoại lệ, phương trượng Trí Thanh dẫn đường cho mọi người. Phía sau chính điện lệch sang bên chút có ba khúc sân , dành cho nhóm khách hành hương có thân phận cao quý dừng chân nghỉ ngơi, do Lam lão phu nhân thường đến dâng hương nên mỗi khi bà đến khu này tiếp đãi những khách hành hương khác.


      Vào tới thiền phòng, phương trượng và Lam lão phu nhân ngồi xuống, tiểu hòa thượng sau khi dâng trà lên đừng hầu bên, Lam Như Cẩn đứng sau lão phu nhân, nha hoàn bà tử theo đều đứng chờ ngoài hành lang, cửa phòng để mở, tùy thời nghe sai phái.


      Lam lão phu nhân nhận trà, cảm ơn, thấy người hầu hạ bên cạnh Trí Thanh thay đổi, bèn cười hỏi: “Là đệ tử mới của phương trượng chăng, trước đây chưa hề gặp qua.”


      Hòa thượng nọ khom người chắp tay: “Tiểu tăng Chiếu Huyễn, sư phụ Giới Thanh, tu tại chùa Hồng Nguyên tại Bình Châu, lúc ân sư nhập diệt, đặc biệt căn dặn đệ tử đến đây nghe theo dạy dỗ của Trí Thanh sư thúc.”


      Phương trượng Trí Thanh cười : “Nó là đệ tử cuối cùng khi Giới Thanh sư huynh lúc tuổi già nhận, rất có tuệ căn.”


      Lam lão phu nhân giật mình: “ ra là cao đồ của Giới Thanh sư phụ, nghe đại danh lâu, đáng tiếc vẫn chưa gặp mặt, thầy ấy thế nhưng ra sớm như vậy.”


      Hai người hàn huyền hồi, mặt trời càng ngày càng lên cao, cây nến trong phòng tắt. Trí Thanh cầm kinh văn đến, chuẩn bị bắt đầu bài giàng, Lam lão phu nhân quay đầu ra sau phân phó Lam Như Cẩn: “Con thường ngày xem kinh Phật, lúc này chắc cũng nghe vào, bằng đến gian kề nghỉ ngơi, con thoải mái, ta cũng có thể chú tâm nghe giảng.”


      Lão phu nhân có thói quen, khi nghe giảng thích bên cạnh có người quấy rầy, trước kia dẫn Lam Như Lâm theo cũng đuổi nàng ra ngoài, Lam Như Cẩn tuy muốn ở lại nghe giảng, song thể nghe lời, hành lễ rời khỏi phòng.


      Mưa vẫn dứt, nhóm nha hoàn bà tử đều đứng dưới hanh lang, có việc gì làm, đa số đều ngơ ngác nhìn mưa rơi. Thấy Lam Như Cẩn ra, Bích Đào và Thanh Bình tới đón hỏi: “Tiểu thư là nghỉ ạ? Gian cạnh thiền phòng rất sạch , hôm nay dậy sớm, nên ngủ lát.”


      Lam Như Cẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời u, cảm thấy có chút khó chịu, lắc đầu : “Ở ngoài này , dù sao trong viện này chỉ có nhà chúng ta, ngắm cảnh mưa rơi cũng thú vị.” Lời vừa dứt bèn khỏi hành lang, chìa tay ra chạm vào màn mưa rơi xuống hoa lá. Thanh Bình vội mở ô, vì thế đầu Lam Như Cẩn vang lên những tiếng mưa rơi lộp bộp.


      Tiểu viện thu dọn tương đối sạch ngăn nắp, có nhiều loại cây cảnh, từ bụi này đến bụi nọ nối nhau thẳng đến sân sau. Lam Như Cẩn ngắm cảnh dọc đường, tâm trạng dần bình ổn, bất tri bất giác từ sân đầu tiên đến sân cuối cùng.


      Ngoài tường viện có mấy nhánh hoa đào chìa qua, ở trong mưa càng thêm kiều diễm động lòng người. Trong cảnh trời đất u ám thế này, chỉ vài nhánh hoa lại càng trở nên quý hiếm. Lam Như Cẩn nhất thời qua rồi ngừng lại, lẳng lặng đứng dưới ô đối diện với những nhánh hoa đó.


      Bất chợt có gió thổi đến, ở góc tường có cửa hông khóa, vang lên những tiếng kẽo kẹt, khẽ đong đưa trong gió.


      “Tiểu thư, gió lớn, thổi vào mưa lại tạt lên người, ô cản được đâu, chúng ta trở về phòng thôi, hoặc xuống dưới hành lang đứng cũng được.” Thanh Bình khuyên.


      Lam Như Cẩn ngắm những nhánh hoa bị gió thổi mà lay động, dường như những đóa hoa nhắn ấy sắp chịu nổi mà rơi xuống, trong lòng thở dài hơi.


      Đột nhiên nổi lên trận gió lớn, cửa hông rốt cuộc bị bật tung ra, đập mạnh vào vách tường phát ra tiếng động lớn. Đột ngột nghe thấy tiếng động lớn khiến Lam Như Cẩn giật nảy mình, khỏi nhìn sang bên đó.


      Vừa nhìn thấy, lập tức ngớ người.


      (1) Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối sai lầm.


      (2) Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân:Lấy đạo của người trả lại cho người, giống câu “Gậy ông đập lưng ông”.


      (3) Sa di: Trong Luật Phật giáo, người mới xuất gia gọi là Sa di. Sa di có nghĩa là “siêng năng bỏ ác làm thiện”.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 51: Ngẫu ngộ


      Có lẽ do tiết trời u tầm nhìn bị che phủ, hoặc có lẽ do mưa to gió lớn khiến tâm trạng rối loạn, hay do mùi đàn hương tràn ngập khắp nẻo đồi làm thần trí người mê mẩn…..



      Đám trúc xanh thẫm gặp gió thổi va vào nhau vang lên những tiếng xào xạc, nhịp tim cũng theo đó mà đập dồn dập. bầu trời phía xa quét qua vệt sáng dài màu trắng, tiếng sấm gần xa ầm ầm vang lên, phá bĩnh bầu khí yên ả nhiều ngày qua.



      “Hoàng…..”



      Giọng Lam Như Cẩn căng thẳng, cuống họng thô ráp, hai chữ vừa muốn thốt ra lại như kẹt vào bên trong, phun ra chữ mơ hồ , sau chữ đó được nữa.



      Bên ngoài cửa hông, con đường mòn lát đá xuất nam tử vận trường bào đen, tóc buộc ngọc quan, ống tay áo phất phơi trong gió, cả người đứng nghiêm chỗ, cách hàng trúc xanh thẫm mấy bước chân. Y quay lưng về phía đó, bên cạnh có người khuỵu chân bẩm báo gì đó, khoảng cách xa, giọng lại , thể nghe được gì.



      Nhưng điều đó cần thiết, thần trí Lam Như Cẩn bây giờ đều bị bóng hình đó đoạt , sợ hãi đứng nguyên chỗ, cả người căng cứng.



      Dường như bị tiếng va đập bên này hấp dẫn, nam tử quay đầu sang nhìn, gương mặt đó tựa tác phẩm nghệ thuật trạm trổ tinh xảo, từng đường nét như được người nghệ nhân dày công chế khắc ra (Chém-ing~~). Hình ảnh trước mặt và trong quá khứ như hòa làm , trở thành lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào lòng.



      Đó là gương mặt cả cuộc đời này cũng muốn thấy!



      Trong lòng giật mình, Lam Như Cẩn lâm vào hoảng hốt, khỏi liều mạng chớp đôi mắt, muốn nhìn xem. Làm sao có thể, sao có thể là người đó…. Thân phận tôn quý như thế, sao có thể xuất ở chỗ này…..



      Có thể…. Vì sao giống đến như vậy….



      Lam Như Cẩn liều mạng chớp mắt, muốn xuyên qua màn mưa nhìn con người phía trước.



      “….. Tiểu thư, tiểu thư? bị sao vậy?” Thanh Bình phát sắc mặt Lam Như Cẩn trắng bệch, cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, lập tức vội vã giang tay ra đỡ.


      Bích Đào theo ánh mắt Lam Như Cẩn nhìn ra ngoài, cũng thấy được người nam tử đứng dưới mưa ấy, khỏi kinh hãi. người tuấn như thế, từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp qua. Có điều nàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nhìn gương mặt tái nhợt mang theo sợ hãi của Lam Như Cẩn, vội vàng chạy qua đóng cửa, đồng thời chốt chắt then cài.


      Bị cánh cửa sơn đỏ loang lổ vết ố ngăn trở tầm mắt, vì vậy mấy người trong sân thấy , đứng đường mòn, khóe miệng nam tử hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa.


      “Chỗ này sao lại có người ngoài, thiếu chút dọa sợ tiểu thư rồi, chùa này thiệt là, chuẩn bị nơi ở cho nữ quyến, lại để người ngoài tùy tiện loạn!” Bích Đào than vãn mấy câu, rồi cùng với Thanh Bình trái phải đỡ Lam Như Cẩn: “Tiểu thư, về tiểu viện nghỉ thôi, trời nổi sấm, có lẽ sắp có mưa lớn đấy.”


      Đôi mắt Lam Như Cẩn dán chật lên cửa hong, vẻ mặt kinh nghi bất định(1), Lam Như Cẩn bất ngờ tránh khỏi vòng tay hai người, ba bước thành hai chạy nhanh đến cửa, vươn tay muốn tháo then cài.


      Nhưng vừa tháo được nữa, tay đột nhiên khựng lại, như do dự, ngón tay thanh mảnh nắm chặt thanh gỗ, bởi vì dùng quá sức mà đầu ngón tay bị ép đến trắng bệch


      “Tiểu thư!” Mưa càng lúc càng lớn, chỉ khắc ngắn ngủi bả vai Lam Như Cẩn ướt nhẹp, hai người vội vàng chạy đến, che ô cho .


      được mở, được mở, thể làm ra hành động thất thố như thế. Lam Như Cẩn ngừng thuyết phục bản thân, muốn buông tha nhưng tầm mắt vẫn tự chủ mà lướt qua khe hở cánh cửa….


      “Tiểu thư…. Việc này ổn lắm…..” Thanh Bình quẫn bách thấy Lam Như Cẩn hướng mắt về phía khe cửa nhìn ra ngoài kia, kéo ống tay áo . Lam Như Cẩn để ý, căng mắt nhìn.


      Vừa nhìn qua, khỏi thất vọng. Giữa đường núi quanh co chật hẹp, còn bóng dáng người nam tử đó nữa, con đường trống im ắng dường như cười nhạo thiếu nữ bên trong lỗ mãng.


      Thở dài hơi, Lam Như Cẩn thẳng người lên bởi do phải nhìn trộm nên phải khom người lại, cười khổ tiếng, định quay trở về, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng cười.


      “Sơn tự yên tĩnh, cách cánh cửa nhìn lén tại hạ, xin hỏi nương muốn gì?”


      phải người đó!


      Trong lòng Lam Như Cẩn thả lỏng chút, ý niệm đầu tiên lại phải tức giận việc người ngoài cửa mình thất lễ.


      Giọng trong trẻo như vậy, hoàn toàn khác với người tôn quý cao cao tại thượng kia, cho dù dồn hết tâm trí để quên nhưng vẫn nhớ như in giọng uy nghiêm đó, cho tới bây giờ đều mang khí thế cương quyết cho phép nghi ngờ, ngay đến thời điểm cười với nữ nhân mình cũng chưa từng buông lỏng. Mà vị ngoài cửa, mở miệng câu giễu cợt, giống như là vị công tử nhà giàu quần là áo lụa vậy, tuyệt phải tư thái của người đó.


      Cơ thể căng cứng của Lam Như Cẩn lập tức được buông lỏng, thần kinh căng thẳng nãy giờ cũng thả lỏng theo, cả người như được giải thoát, ngay cả người ngoài cửa cố ý mạo phạm mình cũng để ý tới.


      Bích Đào từ trước tới đấy nào chịu buông tha cho người, nghe giọng điệu người nọ, lông mày nhất thời dựng thẳng: “Cuồng đồ từ đâu tới. Ngươi có biết mình mạo phạm ai hả? Còn mau cút xéo, nếu còn dám vô lễ cho ngươi nếm thử mùi vị loạn côn là như thế nào!”


      Gã nam tử cười: “ ra là nữ quyến của Tương quốc Hầu à? Quả nhiên lợi hại.”


      “Biết rối còn mau cút!” Bích Đào khẽ quát.


      Thanh Bình thấp giọng khuyên: “Tiểu thư, chúng ta nhanh trở về thôi, gã này giống người tốt.”


      Lâm Như Cẩn gật đầu, muốn rời , ai ngờ bên ngoài lại vang lên tiếng cười trào phúng: “Người Tương quốc Hầu đời bằng đời, xem ra phải ngoa, gia quyến dâng hương còn biết cản người ngoài, tiểu nương lại thích nhìn trộm nam nhân.”


      Lam Như Cẩn hơi giận rồi, hắng giọng cái hướng bên ngoài : “ biết phủ Tương quốc Hầu đắc tội công tử lúc nào mà khiến công tử bài xích như thế. Lão thái quân dâng hương muốn đuổi người ngoài, là vì muốn phiền hà dân chúng, hai là vì muốn toại nguyện cho những khách hành hương có lòng thành kính hướng Phật, có gì ổn sao? Dám hỏi công tử là người thế nào, lại có thể ra những lời như thế với nữ khách?


      Người ngoài cửa hơi ngẩn người, hồi cười khẽ: “Thấy đoan trang chững chạc vậy mà có tính tình như vầy.” Sau đó nghe tiếng bước chân xa dần, hình như là rời rồi.


      Lam Như Cẩn nhìn cánh cửa khóa chặt nhíu mày, dừng lại nữa, xoay người .


      Lại có tiếng sấm nổ lên, những hạt mưa lất phất lớn dần, ào ào đổ xuống, trong gian rộng lớn tạo thành bức màn che mờ ảo.


      Lam Như Cẩn trong màn mưa, hài cũng ướt, nhưng quan tâm, chỉ hơi ão não nhớ lại cử chỉ thất thố của mình vừa nãy. Chẳng qua chỉ gương mặt tương tự làm kích động đến vậy rồi, cứ tưởng rằng từ sau khi sống lại tới nay cũng nhiều ngày, cõi lòng dần trở nên tĩnh lặng, ra vẫn bỏ xuống được.


      Luôn tự chủ mà nghĩ đến ân oán kiếp trước, tự chủ mà hận những kẻ đó…. Tiu nghỉu từng bước , suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu thoáng qua ý niệm, Lam Như Cẩn chợt ngừng bước.


      “Tiểu thư?” Hai nha hoàn đối với cử chỉ kỳ quái của tiểu thư nhà mình cảm thấy hơi sợ hãi.


      Lam Như Cẩn khẽ lắc đầu, giống như cho mình nghe.


      “…. phải, hẳn là phải.”


      mới chợt nhớ ra, khi còn trong cung có nghe qua những phi tần khác trong lúc rãnh rỗi nghị luận, gì… Trong mấy vị hoàng tử, người có tướng mạo giống Hoàng thượng nhất chính là lão Thất, tính tình giống nhất cũng là lão Thất, Hoàng thượng tôn quý uy nghiêm như thế, còn thất hoàng tử lại thích năng tùy tiện thẳng đuột, loại phóng đãng quần là áo lụa…


      , thể nào. Lam Như Cẩn lắc đầu, ném bỏ ý nghĩ lung tung của mình.


      Bắt gặp nha hoàn của Nam Sơn cư ra nghênh đón, là vì thấy mưa lớn, sợ bọn có chuyện mới cố tình ra đón, Thanh Bình cười cám ơn nàng: “Tiểu Yến, muội có lòng, lúc nãy nổi sấm, chúng ta quả có chút sợ, muốn nhanh trở về đây.”


      Tiểu Yến cười tiếng, ân cần dẫn mọi người trở về nơi của lão phu nhân.



      (1) Kinh nghi bất định: Kinh ngạc sợ hãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :