1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y đích nữ - Dương Thập Lục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Sao là ngươi

      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng


      Phượng Vũ Hoành từ trước đến giờ có thói quen ngủ người, ở thế kỷ hai mươi mốt giấc ngủ theo thói quen để nàng thực thích có đứa nha hoàn cả đêm ngồi bên giường hầu hạ. Cho đến lúc này nàng mới hiểu được, ra người cổ đại muốn nha hoàn gác đêm cho tiểu thư cũng là có đạo lý a, tặc nhân đến là đến, khó lòng phòng bị a?


      Nàng nhếch miệng, nở nụ cười tà tà.


      lâu động quyền cước, còn sợ có người luyện thử cùng nàng, gân cốt cả người mềm a?


      Rón rén vẫy vẫy chăn đệm giường, tổ thành cái hình người, thoạt nhìn cứ như như nàng còn ngủ ở phía . Sau đó lách mình, trốn đến phía sau tấm màn.


      Ngoài cửa sổ vang động mới bắt đầu chỉ là thăm dò đến lúc sau gần như là càn rỡ, rốt cục: " tiếng " Ầm ", cửa sổ bị người từ ngoài đẩy ra, bóng người thả người nhảy vào.


      Lúc rơi xuống đất vang động hơi lớn, doạ người nọ lại đứng hồi lâu mới vội cử động.


      Phượng Vũ Hoành khinh bỉ trợn tròn mắt, dâm tặc này ra chỉ là phế vật.


      Có thể phế vật lại cho là như vậy, chỉ thấy áng chừng chân, từng bước từng bước tìm kiếm tới bên giường, lại hơi hơi hất đầu, hất tóc rối rơi trước trán.


      Phượng Vũ Hoành năng lực nhìn ban đêm rất giỏi, tuy người nọ che mặt, nhưng như cũ có thể từ thân hình nhìn ra là nam tử. Đặc biệt cặp mắt phượng mí lộ ở bên ngoài, gần như khiến nàng tức khắc trong ký ức của nguyên chủ chọn ra người này.


      ra là !


      Tốt lắm!


      Nàng xoay xoay cổ tay, nhìn người nọ rốt cục đến cạnh giường, bàn tay thò vào trong chăn.


      Nàng đưa chân ra, lúc thân thể đó ngả ra phía trước đồng thời dùng sức hơi thò chân ra ngoài, khiến cho đồng chí phế vật liền ngã chổng vó ở giường.


      Nguyên bản cái chăn phồng lên liền sụp đổ xuống, đồng chí phế vật lúc này mới ý thức được giường căn bản là có người, tự mình phải chịu!


      muốn chạy trốn, cũng biết quyền cước từ chỗ nào mà đến tất cả rơi vào thân, từng phát từng phát làm cho căn bản đứng lên cũng nổi, chỉ đành ghé vào giường mặc kệ quyền đấm, cước đá.


      Phượng Vũ Hoành cũng phát hận, bàn tay phủ đến giữa cổ tay, chỉ 2~3 giây liền lấy ra mấy cây châm cứu dùng ngân châm kẹp ở khe hở.


      Chỉ thấy nàng tay thành quyền, tay là chưởng, trong lòng bàn tay còn mang theo châm, hồi lâu chưa từng hoạt động gân cốt có thể coi là rèn luyện, thẳng đánh người kia chẳng còn sức cầu xin tha.


      Bên ngoài Hoàng Tuyền sớm nghe được thanh , lúc xông tới, lại chứng kiến tiểu thư nhà mình đánh thoải mái, cũng vội tiến lên, thẳng thắn dựa ở bình phong cười hì hì xem trò vui.


      Đến khi Vong Xuyên, Thanh Ngọc cũng bị động tĩnh thức tỉnh, mấy người lúc này mới cùng tiến lên, hỏi hướng Phượng Vũ Hoành: " Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? "


      Phượng Vũ Hoành hiếm có phát nghịch ngợm, chỉ chỉ người bị đánh đến nửa chết giường: " cái tiểu tặc nửa đêm xông vào, chạy thẳng tới giường bổn tiểu thư, xem ra là tên hái hoa tặc. "


      Kia tặc nhân vừa nghe lời này nhịn được nữa: " Ta mới phải hái hoa! Dung mạo ngươi cộng thêm cái dáng vẻ đó, có quỷ mới muốn lấy ngươi. "


      Phượng Vũ Hoành vui rồi: " A, ngươi còn biết bổn tiểu thư lớn lên trong thế nào, như vậy còn là người quen? Vong Xuyên, kéo mặt nạ của ra nhìn thử. "


      " được! " Người nọ vừa nghe lời này oa oa kêu to, cũng đoái hoài tới đau xót người, nghiêng người liền đứng lên, kết quả đứng thẳng, lại nằm đất. Nhưng như cũ rất cố gắng bò ra ngoài cửa, đồng thời trong miệng còn thô tục : " Lão tử hôm nay nhận tội, ngươi chờ đấy, sớm muộn ta trở về báo thù. "


      " Vong Xuyên! " Phượng Vũ Hoành tức giận: " còn muốn đến, đánh cho ta, đánh cho chết! Đại thuận triều có pháp luật tự phòng vệ này hay ? Đánh chết cái tặc nhân nửa đêm xông vào khuê phòng nữ tử cần ngồi tù chứ? "


      Vong Xuyên cước trực tiếp đá người nọ từ cửa đến trong viện, đồng thời : " Tiểu thư yên tâm, ngài là Ngự vương phi tương lai, cái gì pháp luật cũng cần ngài quan tâm. "


      Hoàng Tuyền vừa thấy Vong Xuyên động thủ, cũng kiềm chế được nữa, tiếng hô: " Tiểu thư để ta cũng chơi đùa trong chốc lát. " phi thân ra theo Vong Xuyên cùng gọi phế vật kia.


      Phượng Vũ Hoành bưng ly trà lạnh, cười hì hì theo khuông cửa làm chỉ huy: " Cái chân bên trái, đá hai chân nhiều hơn nữa, còn có thể động đây! Cánh tay phải cánh tay phải , đừng để giương nanh múa vuốt. "


      " Tiểu thư yên tâm! " Hoàng Tuyền cười : " còn dám vung móng vuốt, ta trực tiếp tháo cánh tay . "


      Trong sân phen động tĩnh này, tất nhiên là giấu nổi những người khác, rất nhanh, tất cả chủ tử hạ nhân tất cả đến đây, ngay cả Phượng Tử Duệ cũng xoa mắt buồn ngủ chạy đến bên người nàng: " Tỷ tỷ, thế nào nửa đêm còn đánh nhau nhỉ? "


      Nàng xoa xoa mặt nhắn của hài tử, hỏi: " Tử Duệ có sợ hay ?"


      Tử Duệ lắc đầu: " sợ. Tử Duệ là nam tử hán, sau đó cũng phải học công phu, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ . "


      " Giỏi lắm! " Phượng Vũ Hoành bắt đầu suy nghĩ nên để Vong Xuyên và Hoàng Tuyền dạy Tử Duệ công phu.


      Diêu thị hơi hoảng, tiến lên hỏi: " Rốt cục xảy ra chuyện gì? "


      Phượng Vũ Hoành sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn người bị đánh thoi thóp, hướng Vong Xuyên Hoàng Tuyền hô tiếng: " Dừng tay a! " Sau đó phân phó Tôn ma ma: " Thư Nhã viên cùng bên phái lão thái thái mà thông báo, liền có tặc nhân đêm khuya xông vào Liễu Viên, từ bên ngoài cửa sổ của ta bò vào, chạy thẳng tới giường ta ngủ liền sờ soạng tới. Vừa vặn ta ban đêm đứng dậy uống nước, tặc nhân bị tóm gọn. "


      Tôn ma ma đáp tiếng, nhanh chóng ngay.


      Phượng Vũ Hoành lại hướng Vong Xuyên : " Lời tương tự, theo phụ thân ta : " Suy nghĩ thêm: " Ừm, trước mắt là ở Như Ý viện bồi tiếp Kim Trân a? "


      Vong Xuyên cười lạnh cái, cũng nhanh chóng rời khỏi.


      Phượng Vũ Hoành lúc này mới trả lời Diêu thị: " Mẫu thân đều nghe được, đầu đuôi câu chuyện chính là vậy. "


      Diêu thị bị dọa cho phát sợ, Phượng Vũ Hoành là cái đại nương, nửa đêm bị người bò vào phòng, sao được chứ. khỏi oán trách : " Nhìn con sau này, còn dám lưu người trong phòng nữa hay ? " Lại ngó ngó người bịt mặt kia, bị đánh nằm mặt đất đứng dậy nổi.


      lâu lắm, đám người Phượng phủ đều vội vã chạy tới Liễu Viên. Lão thái thái vào viện liền hô: " Tôn nhi của ta, ngươi sao chứ? "


      Phượng Vũ Hoành cất giọng : " Tổ mẫu yên tâm, Tôn nhi có chuyện gì. May là có Ngự Vương điện hạ đưa tới Vong Xuyên và Hoàng Tuyền, tặc nhân kia bị chúng ta chế phục! "


      bên khác, Phượng Cẩn Nguyên tự mình tiến lên kéo lên mặt nạ phế vật kia, tìm tòi nhìn qua mà kinh hãi đến biến sắc, lỡ lời kêu lên: " Sao là ngươi ? "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Ngươi năm trước cũng trèo tường đại tiểu thư


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng


      Lại Phượng Cẩn Nguyên, có thể nghĩ tới muôn hình vạn tình hướng, thậm chí nghĩ tới Thẩm thị ra tiền tìm người ám sát Phượng Vũ Hoành.

      Nhưng cũng tuyệt đối ngờ rằng, vừa mở mặt nạ này ra, thấy lại là con trưởng đích tôn của Phượng Tử Hạo.

      Nga ~ hoặc là Phượng Tử Hạo cái đầu heo.

      Người sớm bị ba vị nữ hiệp ở Liễu Viên đánh ra hình thù gì, cũng thiệt thòi Phượng Tử Hạo này có người cha có đủ quen thuộc con nhà mình.

      Phượng Trầm Ngư đuổi tới hỏi han cũng tiến đến vào nhìn, Phượng Cẩn Nguyên tiếng: " Sao là ngươi. " Sau đó, nàng như cũ nhận ra người trước mặt, mãiđến khi Phượng Cẩn Nguyên lại gọi hai câu: " Tử Hạo, ngươi có thể hay ? Có thể nghe tiếng ta được hay ? "

      Trầm Ngư lúc này mới kinh ngạc thốt lên: " Ca? " Lập tức nhào tới: " Ca, ca ngươi làm sao vậy? Làm sao thành cái bộ dáng này? "

      Nàng nhào đến cái này, vết thương người Phượng Tử Hạo trong nháy mắt lại trận đau dữ dội, người cũng vì cơn đau dữ dội mà tỉnh lại.

      Vừa mở mắt, trước tiên thấy là Trầm Ngư, lại lập tức nghiêng đầu, thấy được Phượng Cẩn Nguyên.

      " Phụ thân! " khóc đến ủy khuất a: " Phụ thân, Phượng Vũ Hoành đánh ta, còn để nha đầu của nàng cùng đánh ta, phụ thân ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!... Hu, ta phải chăng bị đánh chết? Phụ thân, phụ thân cứu mệnh a! "

      khóc lóc náo loạn, lão thái thái tâm cũng dần nhói đau. Bà tuy là thích Thẩm thị, nhưng Trầm Ngư cùng Tử Hạo là gốc rễ của nàng a!

      Ngay lập tức cũng kịp nhớ đau thắt lưng, ba bước cũng làm hai bước chạy tới —— " Hạo nhi a! Hạo nhi của ta a! " Gọi hai tiếng khóc ngay.

      Trầm Ngư quay đầu nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, mặt tất cả đều là ủy khuất: " Ca ca chẳng qua là tới thăm ngươi chút, sao ngươi có thể hạ thủ ngoan độc như vậy? Nhị muội, nếu như ngươi là tức giận mẫu thân, vậy ngươi cứ phát hỏa với ta tốt rồi, ca ca là dòng chính Phượng gia, trong nhà của chúng ta hi vọng đều ở người của a! "

      Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái, hả? Phượng gia hi vọng tại người Phượng Tử Hạo?

      Khà khà, nàng muốn nở nụ cười. Liền như vậy cái có học vấn có nghề nghiệp ăn chơi trác táng, còn là hi vọng Phượng gia?

      Nếu như ký ức của nguyên chủ đúng vậy, nàng còn có thể nhớ tới chuyện Phượng Tử Hạo mười tuổi nắm ấy đánh giáo viên dạy học ra Phượng phủ, Phượng Cẩn Nguyên quay đầu lại hỏi việc học, cũng đọc được hai câu trước Tam tự kinh. Người đều ba tuổi thấy lão luyện, nàng là tin Phượng Tử Hạo như vậy có thể trở thành hi vọng Phượng gia.

      " Đại tỷ tỷ chuyện như vậy, ta là có ý gì. " Phượng Vũ Hoành mặt lạnh nhìn về phía Trầm Ngư: " Vừa rồi sau khi phụ thân kéo mặt nạ xuống, ngươi đều thấy đến nửa ngày mới nhận ra là đại ca, như vậy xin hỏi, ngươi làm sao để ta có thể nhận ra người bịt mặt biết được là ai vậy? Huống chi —— " Nàng ngẩng đầu nhìn trời: " tại giờ gì? "

      Phượng Trầm Ngư bị nàng chận ra lời, ê a nửa ngày mới câu: " Ca ca là đùa giỡn với ngươi a? "

      " Đùa giỡn? " Phượng Vũ Hoành lại là cười lạnh tiếng, chỉ vào Phượng Tử Duệ bên người Diêu thị: " Tử Duệ năm nay sáu tuổi, ở đây phải chia sân sống. đứa bé sáu tuổi còn phải biết phòng tránh tỷ ruột, huống chi là đại ca mười tám tuổi? "

      " Thế nhưng. . . " Phượng Trầm Ngư chính là cam tâm, ban ngày mẫu thân bởi vì Phượng Vũ Hoành mà bị phạt, đêm này ca ca lại bị đánh đánh, thế nào phong thuỷ Phượng phủ tại sau khi Diêu thị ba người trở về liền xoay chuyển sao?

      " Đại tỷ tỷ. " Phượng Vũ Hoành về phía trước hai bước, áp sát Trầm Ngư: " Mẫu thân nương gia bên kia còn giống như có mấy cái biểu ca, biết lúc bọn đến nhìn đại tỷ tỷ, phải cũng nửa đêm canh ba che mặt bò vào khuê phòng ngươi, hơn nữa còn vươn móng vuốt đến trong chăn ngươi?"

      " Câm mồm! " Phượng Cẩn Nguyên gầm lên tiếng: " Ngươi cái gì cũng được? Giống cái đại nương chưa xuất giá sao? "

      Nhi tử bị đánh, cũng sinh đầy bụng tức giận.

      " Ta chỉ là chút, phụ thân đều cảm thấy thoả đáng, đại ca làm cũng làm rồi, phụ thân vì sao còn dung túng đại tỷ tỷ bao che như vậy? "

      Lão thái thái tức giận, duỗi tay chỉ vào Phượng Vũ Hoành: " là ca ca ngươi! Ngươi liền tiếc hạ thủ? "

      Phượng Vũ Hoành khó hiểu: " Tổ mẫu ngài nếu ánh mắt tốt, A Hoành ngày mai cho ngươi khám mắt chút. Nhưng trước mắt phải nhắc lại với tổ mẫu lần, vừa rồi đại ca là che mặt, ngài thấy sao? Như vậy người bịt mặt nửa đêm lẻn vào khuê phòng nữ nhi Phượng gia, nên đánh sao? Tổ mẫu, A Hoành hôm nay nhất định phải ra, A Hoành đêm nay đánh chính là cái tặc, mà còn vì danh dự Phượng gia mà đánh. Lần sau nếu lại có loại chuyện này, ta như cũ liền đánh tha! "

      Phượng Tử Hạo oa oa kêu to: " Ngươi còn muốn đánh ta? Tổ mẫu ngươi có nghe , nàng còn nghĩ đánh ta! "

      Phượng Vũ Hoành quát chói tai: " Ý của ngươi là ngươi còn muốn trèo tường của ta? "

      An thị cùng nhau chạy tới sát lên nước mắt, như tự nhủ : " Nhị tiểu thư đáng thương. "

      Phượng Cẩn Nguyên câu này của nàng có ý gì, chưa kịp hỏi, chợt nghe Kim Trân vẫn kèm ở bên cạnh câu: " Đại thiếu gia, ngài sao nghe phu nhân chứ? Năm ngoái ngài cũng là tại ban đêm như vậy bò vào khuê phòng đại tiểu thư, phu nhân cũng là trách phạt đợt a? "

      "A... ! " An thị kinh hãi: " Có chuyện như vậy? "

      Hàn thị cũng ồn ào lên theo: " có nghe Đại phu nhân tới a! "

      Kim Trân khom người với hai cái di nương, tuy thân phận bây giờ tương đồng, nhưng thái độ của nàng vẫn rất đúng mực—— " Hai vị di nương có chỗ biết, tối đó đại thiếu gia đánh choáng nha đầu gác đêm, người đều nằm chết dí cạnh gối đầu đại tiểu thư, đại tiểu thư bị kinh tỉnh kêu to, còn ở giường gắt gao che miệng đại tiểu thư. Nếu phải khi đó Đại phu nhân vừa vặn tiểu đêm, chắc liền... "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Chuyện này là các ngươi ép ta

      Editor: Haivan89.

      Beta: Khu vườn ảo mông.


      "Đủ rồi! " Phượng Cẩn Nguyên đánh gãy lời Kim Trân, nhưng lại cảm thấy việc thực kỳ lạ, lại vội hỏi câu:" Ngươi chắc chắn?"

      Kim Trân đáp:" Khi đó thiếp thân là thiếp thân hầu hạ bên cạnh đại phu nhân, tự nhiên là biết được. " Lại liếc nhìn Phượng Trầm Ngư, : " Đại tiểu thư chắc cũng quên a! Chẳng qua ... Nếu theo đại tiểu thư từng , có thể là Đại thiếu gia đùa thôi, là thiếp thân lắm mồm."

      " Trầm Ngư." Phượng Cẩn Nguyên mặt lạnh hỏi:" Kim Trân vừa rồi là ?"


      Phượng Trầm Ngư gương mặt đỏ bừng lên, kiện kia hơn năm nay vẫn luôn là cây gai trong lòng nàng, càng nghĩ càng buồn nôn.

      Phượng Tử Hạo dù sao cũng là thân ca ca nàng, tình huống như thế, nàng sao nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng. Nhưng Kim Trân lại xác thực tình, chuyện đêm đó nha đầu trong sân đều biết, tuy sau này Thẩm thị hạ lệnh cấm khẩu, nhưng nếu cha nàng muốn tra, cũng khó bảo đảm tra được.

      Phượng Trầm Ngư bất đắc dĩ, đành phải tìm cho Phượng Tử Hạo lý do: " Ca ca ngày ấy uống nhiều rồi. "

      Phượng Cẩn Nguyên nhìn Phượng Tử Hạo mặt đất, hai tay nắm thành quyền, thở nặng hô hô.

      Còn chờ cái gì, liền nghe đường ngoài sân truyền đến tiếng khóc rung trời —— " Tử Hạo a! " Sau đó thấy Thẩm thị thân thể mập mạp xoay vặn tới. " Tử Hạo a! Tử Hạo của ta a! "

      Thẩm thị khóc kiểu này trong nháy mắt để Phượng Vũ Hoành nghĩ đến hai chữ: Khóc tang .

      Cùng nàng có ý nghĩ giống vậy người hiển nhiên chỉ là cái, chỉ thấy An thị và Hàn thị cùng nhíu mày, lão thái thái thẳng thắn lại gõ Thẩm thị gậy: " Khóc cái gì khóc! Cháu của ta còn chưa có chết đâu! "

      Thẩm thị cũng tính toán với lão thái thái, bất chợt thả ra Phượng Tử Hạo, xoay người lại liền nhào về phía Phượng Vũ Hoành.

      Vong Xuyên kịp cản, Thẩm thị hai cánh tay chạy thẳng tới bóp cổ Phượng Vũ Hoành.

      Phượng Vũ Hoành sao có thể để cho nàng thực được, lúc tay nàng thả đển cổ mình cũng đưa tay ra, lại đem Thẩm thị đẩy trở về, vẫn làm cho hai cánh tay của nàng bóp lên cổ mình. Chỉ là Thẩm thị dù thế nào cũng dùng sức được, Phượng Vũ Hoành tay nhìn như gầy yếu cũng biết từ đâu tới sức lực lớn như vậy, y như 2 cái kìm sắt, kìm chặt 2 tay nàng.

      Thẩm thị càng làm được gì lại càng muốn dùng lực, cứ như vậy, nhìn tại trong mắt mọi người vây xem, chính là Thẩm thị liều mạng bóp cổ Phượng Vũ Hoành, mà Phượng Vũ Hoành lại tận lực chống lại. Thế nhưng hiển nhiên Phượng Vũ Hoành ức lực bằng Thẩm thị, cũng to lớn như Thẩm thị, hai ba lần bị Thẩm thị làm cho liên tục lùi về phía sau.

      " Mẫu thân! Mẫu thân ngươi muốn làm gì? Cứu... Cứu mệnh a! " Phượng Vũ Hoành giả bộ bất lực, còn ho khan vài tiếng.

      An thị cuống lên: " Lão gia! Tiếp tục như vậy là xảy ra án mạng a! "

      Vong Xuyên và Hoàng Tuyền hai người cũng diễn, cũng giúp Phượng Vũ Hoành, mà là cùng nhau quỳ xuống đất —— " Cầu Phượng tướng tha Ngự vương phi chúng ta! Cầu Phượng tướng tha Ngự vương phi chúng ta! " rồi liền quỳ ngẩng đầu lên.

      Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên, bên người hai cái gã sai vặt theo hầu liền xông lên , hai ba lần mới đem Thẩm thị lôi ra.

      Thẩm thị oa oa kêu to:" Buông ta ra! Ta muốn giết nàng! Ta muốn giết nàng! Cái gì Ngự vương phi, Phượng Vũ Hoành mưu hại là tiểu cữu tử hoàng đế tương lai! "

      " Nhanh chóng đưa người kéo cho ta!" Thẩm thị lời vừa thốt ra, Phượng Cẩn Nguyên có phản ứng trước hết. Đường đường tả thừa tướng, thân mồ hôi lạnh đều bị này nữ nhân điên dọa cho ra. " Kéo về Kim Ngọc viện ! cho phép người nào thả nàng ra! Đêm nay nha đầu thả nàng ra đánh 30 trượng, đuổi ra phủ ! "

      Bị lạnh lùng phân phó, Thẩm thị rất nhanh bị người kéo .

      Phượng Trầm Ngư mặt cũng hoàn toàn trắng bệch, liền cả lão thái thái đều run run.

      Chẳng ai nghĩ tới Thẩm thị lại có thể trước công chúng đem bí mật người nhà họ Phượng ngầm hiểu ý ra, huống chi ... Lão thái thái giậm chân! Trong sân này còn có hai cái nha đầu Ngự vương phủ a!

      Phượng Vũ Hoành giả vờ ho khan trận, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền tới vì nàng vỗ lưng, vất vả hết ho, này mới kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên hỏi: " ra mẫu thân ôm tâm tư này! " Lại nhìn Trầm Ngư, sau đó gật đầu: " Tỷ tỷ xác thực chính có dáng vẻ khuynh thành, phụ thân sao sớm, A Hoành là vạn lần cũng dám đắc tội Hoàng hậu nương nương tương lai cùng thân ca ca nàng a! "

      " Ở đâu ra Hoàng hậu nương nương! " Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng chặn miệng nàng: " Lời của bà điên, ngươi cũng tin? " muốn nhanh chóng kết thúc cái đề tài này, đêm câu chuyện trở về kiện của Phượng Tử Hạo: " Các ngươi trước khi đánh người sao thử hỏi là ai? đến cùng là huynh trưởng của ngươi, vạn nhất có mệnh hệ gì ... "

      " Phụ thân! " Phượng Vũ Hoành lên giọng: " Xin hỏi phụ thân, nếu như đêm nay ta phải may tỉnh trước, ngài cảm thấy xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Kim Trân di nương cũng , Đại ca ca ngay cả giường đại tỷ cũng dám bò lên, thế nhưng cũng nằm bên gối. Đối với muội muội ruột còn như vậy, huống chi ta chỉ là thứ muội này. " chuyện, bất chợt che miệng: "A...! Lời này thể lại , đại tỷ tương lai là muốn làm hoàng hậu, vạn nhất bị người ta biết Hoàng hậu nương nương lúc mười bốn tuổi năm ấy từng bị huynh trưởng mười sáu tuổi bò lên giường, vậy làm sao được? "

      Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy bản thân muốn hộc máu, lão thái thái cuống họng cũng là thấy ngai ngái khí.

      Có thể Phượng Vũ Hoành lời vẫn chưa xong, chợt nghe nàng tiếp tục : " Các ngươi từ lúc tới Liễu Viên vẫn luôn trách ta, có nghĩ tới hay đêm nay việc này rốt cuộc là ai sai? "

      Lão thái thái cam lòng:" Tử Hạo là mệnh căn* duy nhất Phượng gia a!"

      Mệnh căn: sinh mạng

      Phượng Vũ Hoành cười gằn:" Nha đầu của ta còn chưa có ảnh hưởng tới tính mạng của ! Mệnh căn duy nhất? Nếu như ta nhớ lầm, sáu năm trước thời điểm Tử Duệ ra đời các ngươi cũng là như vậy. Cái gọi là duy nhất, chẳng qua là cái ' chữ ' dòng chính, chúng ta cũng là người từng làm đích tử đích nữ, bây giờ nghĩ đến, là khiến người đau lòng. Ban ngày Tử Duệ bị mẫu thân hại, ban đêm ta lại bị huynh trưởng hại, rốt cuộc là bọn hai mẹ con trong tâm chính là nghĩ giết sạch chúng ta, vẫn là Phượng phủ muốn đuổi tận giết tuyệt bọn ta? "

      " Càn rỡ! " Phượng Cẩn Nguyên thực nghe nổi nữa:" Tuổi còn ngươi ở đâu có nhiều tâm tư thế này? "

      Nàng nhíu mày:" Phụ thân ngươi còn chỉ trích ta? "

      Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy Phượng Vũ Hoành đối với chuyện này có chút quá mức rồi, có thể chính là ưa thái độ này của Phượng Vũ Hoành. hiểu, ràng mới trước đây còn là đứa con ôn nhu thuận thuận, sao biến thành sắc bén như bây giờ vậy?

      " Chuyện này ta tự cho ngươi lời giải thích, vi phụ chỉ là nhắc nhở ngươi chú ý lời . " Thanh trì hoãn, tư thái cũng thấp xuống.

      Phượng Vũ Hoành cười khổ:" Ta nếu làm càn, đây là con đường chết; ta nếu lớn mật, sớm chết ở trong tay phu xe các ngươi phái tây bắc đón chúng ta. Ai muốn phụ tử tứ hiếu? Chuyện này là các ngươi ép ta."

      Nghe nàng nhấc lên phu xe, Phượng Cẩn Nguyên lần thứ hai đuối lý.

      Lão thái thái ngồi bệt mặt đất, ngừng mà kêu: " Hạo nhi Hạo nhi ", Trầm Ngư dứt khoát hướng Phượng Vũ Hoành quỳ xuống: " Nhị muội, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, ta trả vị trí dòng chính nữ cho ngươi, van cầu ngươi buông tha mẫu thân và ca ca a! "

      Phượng Vũ Hoành lắc đầu:" Dòng chính nữ ta gì lạ: thèm khát, ta cũng có dã tâm làm hoàng hậu. Phu quân của ta là Cửu hoàng tử ở chiến trường bị trọng thương, nhất định là đảm đương nổi hoàng thượng, cho nên các ngươi gây khó dễ cho ta, quả thực hành vi quá ngu xuẩn. Có tâm tư này, bằng đối phó những nương nhất định phải cùng ngươi trở thành kẻ địch, mà phải ta cái muội muội tại này, đệ muội tương lai."

      Phượng Trầm Ngư ngẩn người, cảm thấy Phượng Vũ Hoành tới kỳ thực rất có đạo lý. Nàng cũng nghĩ cùng cái muội muội hoàn toàn có uy hiếp gì với mình khó xử, nhưng cố tình chỉ là có chút từ đến lớn tích lũy được ân ân oán oán vắt ngang, nàng vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, cảm thấy chính mình căn bản phải dòng chính nữ Phượng phủ.

      chung, Phượng Vũ Hoành chính là chướng mắt nàng .

      " Đại tỷ mau dậy . " Phượng Vũ Hoành phất tay, Hoàng Tuyền qua đem Trầm Ngư cưỡng ép nhấc lên. " Phụ thân hay là trước mời thầy thuốc cho đại ca chữa thương quan trọng hơn, Về phần bò qua giường đại tỷ tỷ lại tới bò giường thứ muội chuyện này, Có thể ngày mai tái thẩm. "

      Nàng là nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, đừng nghĩ cứ lừa gạt việc như vậy. Chết cũng muốn kéo đệm lưng, ta quên chuyện dòng chính nữ nhà ngươi bị người ngủ qua.

      Phượng Cẩn Nguyên tự nhiên ràng ý tứ trong lời Phượng Vũ Hoành, chỉ cảm giác bản thân vô cùng túng quẫn, nhưng lại phạm sai tại trong tay đám nhi nữ. khác cái đèn cạn dầu a!

      " gọi khách khanh đại phu đến, chữa thương cho Đại thiếu gia. " mỏi mệt vào trong viện ngồi xuống băng đá , " Chung quanh đêm nay đều tỉnh dậy, liền mượn khu nhà này trước hết để cho đại phu nhìn thử thương thế sau , dưới thương thế xác định lại mang lên nơi khác, chỉ sợ được. "

      vừa bên nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hi vọng nàng ít nhất có thể cho người đem Phượng Tử Hạo nhấc vào trong nhà .

      Có thể Phượng Vũ Hoành vẫn cứ nghe ra, chỉ : " Cũng tốt, Liễu Viên cách xa các sân khác trong phủ, đại ca cái dạng này chỉ sợ lúc nhấc qua, gặp nguy hiểm. "

      Lão thái thái thực nghe nổi nữa, trách cứ nàng:" Ngươi liền khiến người nhấc đại ca ngươi tới phòng? "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Đại ca nối dõi tông đường khó khăn a


      Editor:Haivan89

      Beta: Khu vườn ảo mộng.


      Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại: " Nên mang đến phòng nào đây? Ở đây tổng cộng liền ba gian chính thất, tổ mẫu là muốn đưa vào lại phòng của ta, hay là ở gian nhà của Diêu di nương? Tử Duệ bệnh còn chưa hết, sợ truyền bệnh khí sao? "


      Nghe nàng , như còn nơi nào cho Phượng Tử Hạo ở.


      " Nếu như đại ca chê, liền vào phòng hạ nhân a! "


      Kim Trân theo câu: " Đại thiếu gia thân thể vàng ngọc, sao có thể ở gian phòng của hạ nhân được. "


      Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười , nàng nghe được, Kim Trân đêm này biểu thị là ở lấy lòng nàng a? hạ nhân mới bò lên làm thiếp, Thẩm thị bên kia là thể trông cậy vào, An thị lại từ trước đến giờ nhiều chuyện, Hàn thị thẳng thắn coi nàng như tình địch. Kim Trân nha đầu này để ánh mắt đến người nàng, huống chi Kim Trân ngốc, cái cán còn bị nắm trong tay nàng, lấy lòng thế nào?


      Phượng Cẩn Nguyên nghĩ nhảm nhiều với các nữ nhân, chỉ nhìn hướng gã sai vặt theo hầu bên cạnh : " Chẳng phải cho ngươi gọi đại phu sao? Vì sao còn ở nơi này? "


      Gã sai vặt khó xử : "Hồi bẩm lão gia, giữa ban ngày Hứa đại phu xảy ra chuyện, trong phủ hai vị khách khanh đại phu khác bị doạ trước lúc trời tối cũng rời phủ. "


      " Cái gì? Đều ? " Lão thái thái kinh ngạc thốt lên: " Vậy giờ nên làm thế nào a! "


      Phượng Vũ Hoành cười , thanh trì hoãn: " Nếu liền để A Hoành tới xem thử. "


      " Ngươi? " Lão thái thái có vài phần hoài nghi, lại nhìn Phượng Tử Hạo bị đánh như vậy, cự tuyệt : " Người là ngươi đánh, ngươi xem tự nhiên có chuyện gì. "


      Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai, thèm nhắc lại.


      cho nhìn dẹp , dù sao nàng cũng nhất thiết phải quản chuyện vô bổ này?


      Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy để cho nàng xem chút cũng được:"Dù sao cũng khẩn cấp, ngày mai ta lại mời thầy thuốc đến, A Hoành trước xem thử . "


      Nàng hướng Phượng Cẩn Nguyên nháy mắt mấy cái: " Nữ nhi dám làm trái ý tổ mẫu. "


      "Hừ! " Lão thái thái rên lên tiếng.


      Phượng Cẩn Nguyên vung tay: " Xem ! Là phụ thân để ngươi xem. "


      Phượng Vũ Hoành lúc này mới gật đầu, tiến lên hai bước, liền muốn đặt tay cổ tay Phượng Tử Hạo.


      Phượng Tử Hạo phản xạ có điều kiện trốn nàng, thế nhưng hơi động người liền đau, tức giận đến muốn khóc mà ra nước mắt, chỉ đành làm nũng với lão thái thái: " Tổ mẫu, nên để cho nàng chạm vào ta! Nàng là đáng sợ, nàng đánh ta! "


      " Đừng sợ, đừng sợ! " Lão thái thái ôm Phượng Tử Hạo, như ôm tiểu hài tử còn vỗ lưng: " Hạo nhi ngoan, trước hết để nàng xem chút, ngày mai để phụ thân ngươi ra bên ngoài mời thầy thuốc đến, thực được chúng ta liền thỉnh thái y trong cung. "


      Phượng Vũ Hoành cố ý phụ họa theo người nhà này: "Đúng vậy a, bằng mặt mũi đại tỷ, trong cung thái y nhất định đến Phượng phủ chuyến. "


      " Đều ngậm lại miệng cho ta!" Phượng Cẩn Nguyên rống to: "Xem bệnh! "


      Phượng Vũ Hoành mím môi cười, cưỡng ép nắm chặt cổ tay Phượng Tử Hạo.


      Phượng Tử Hạo vẫn tính phản kháng, giẫy giụa kêu lên: " Ta là bị đánh ra ngoại thương, ngươi bắt mạch làm gì? "


      " Ngoại thương vẫn cần khám nội thương, ta thuận tiện xem cho ngươi cả người. "


      Phượng Tử Hạo giãy giụa mấy lần, phát căn bản thoát được, thẳng thắn từ bỏ, đàng hoàng để Phượng Vũ Hoành bắt mạch cho .


      Lão thái thái còn bài xích nữa.


      Kỳ thực ra, lão thái thái tin tưởng y thuật Phượng Vũ Hoành, bằng gì khác, chỉ bằng cơn đau lưng này của nàng.


      Cũng biết Phượng Vũ Hoành cho bà những thứ thuốc cao này rốt cuộc là cái thứ gì, trước tiên lạnh, sau lại toả nhiệt, dán lên lập tức toàn thân đều thoải mái. Hồi trước sáng sớm lưng đều cứng còng, trong đêm này tỉnh lại có thể hơi hơi cong chút. Thế nhưng bà nghe lời Phượng Vũ Hoành, bỏ hai cái nệm êm dưới giường . Trước đây chỉ tập trung tinh thần nghĩ ngủ càng êm càng tốt, bây giờ mới biết ván cứng cũng tệ.


      Phượng Cẩn Nguyên vẫn chú ý đến biểu tình Phượng Vũ Hoành, mắt thấy nàng tiếp tục bắt mạch cau mày, khỏi e ngại vùng lên: " Thế nhưng bị thương nghiêm trọng? "


      Phượng Vũ Hoành lắc đầu: " Thương tổn đến có chuyện gì, cũng là bị thương ngoài da, căn bản thương tổn đến gân cốt, dùng dược bôi bên ngoài là được, chỉ là bên trong người ... "


      " Trong thân thể thế nào? " Lão thái thái cuống lên: " Phải đánh ra nội thương? "


      " Mẫu thân. " Phượng Cẩn Nguyên trầm giọng : " A Hoành đều bị đau đến gân cốt. "


      " Vậy vì sao trong người có chuyện? "


      Phượng Vũ Hoành đứng dậy, liếc nhìn Phượng Tử Hạo, trong lòng nổi lên cười gằn, hồi bẩm Phượng Cẩn Nguyên: " Phụ thân, đại ca trong cơ thể tinh lực hư , tiêu hao quá độ, cứ như vậy, có người nối dõi gian nan a. "


      " Cái gì? " Mọi người thất kinh, Phượng Cẩn Nguyên bỗng nhiên đứng dậy trừng mắt về phía Phượng Tử Hạo: " mới mười bảy tuổi, sao có thể? "


      Phượng Vũ Hoành cũng cùng tranh luận, chỉ : " Hoặc là A Hoành y thuật tinh, phụ thân lại thỉnh đại phu khác xem thử. "


      Lão thái thái vội vàng gật đầu: " Nhất định là y thuật của ngươi tinh, Hạo nhi sao khó có người nối dõi được? Cẩn Nguyên! Phái người mời thầy thuốc! Thỉnh đại phu tốt nhất! "


      Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, phân phó gã sai vặt: " Đưa thiệp của ta mời Lưu thái y vào trong phủ chuyến. "


      Lão thái thái lúc này mới yên lòng lại: " Lưu thái y am hiểu nhất là xem chứng bệnh này, có đến xem ta cũng yên lòng. "


      Phượng Vũ Hoành nhủ thầm, chờ sau khi Lưu thái y cũng lời tương tự, các ngươi liền triệt để yên tâm.


      Phượng Cẩn Nguyên khi biết Phượng Tử Hạo ngoại thương sao, lúc này mới ra lệnh nâng về chính mình cũng hướng Kiếm Lăng hiên .


      đám người đều mang theo lòng hiếu kỳ lớn cùng theo, Phượng Vũ Hoành cũng ngoại lệ. Dẫu sao đều ngủ được, bằng nhìn xem trò vui.


      Nàng sắp xếp Tôn ma ma mang theo đám nha đầu lưu lại chiếu cố Diêu thị cùng Tử Duệ ngủ sớm chút, mang theo Vong Xuyên cùng Thanh Ngọc chuẩn bị theo tới. Diêu thị chỉ khuyên nàng cẩn thận chút, cũng gì nhiều.


      Phượng Vũ Hoành biết Diêu thị rất thích tiếp xúc quá nhiều người Phượng phủ, đặc biệt là những hạ nhân cũ, Diêu thị từng làm chủ mẫu, bây giờ làm thiếp thất, làm sao chịu nổi.


      Phượng Tử Hạo ở Kiếm Lăng hiên thực ra ngoài dự liệu của Phượng Vũ Hoành, nàng vốn nghĩ với cái tên như vậy, ít nhất hẳn là khí thế vô cùng, mang theo điểm uy vũ thô bạo.


      Ai biết, cái này chính là phiên bàn khác của Kim Ngọc viện.


      Thẩm thị đem đồ tốt đều cho Phượng Tử Hạo đặt vào, còn kém dùng vàng để lát đất. Xa hoa đầy đủ, bá khí nhưng chút cũng thể ra được, chỉ cùng " Kiếm Lăng " Hai chữ hoàn toàn giống, thậm chí có mùi son phấn rất nồng.


      Ngay cả Hàn thị cũng dùng khăn che miệng mũi lại, giọng lầm bầm cùng An thị câu: " Trong phủ chúng ta, Đại thiếu gia nga~ , chà chà! "


      Bà chỉ miệng tấm tắc, cũng tiếp, bởi vì Phượng Cẩn Nguyên bắt đầu nổi nóng: "Quay lại đổi mới cách bày trí sân này lần nữa cho ta, đem những thứ mẹ ngươi đưa cho ngươi, tất cả ném ! "


      Phượng Tử Hạo trầm mặc dám câu nào.


      Cuối cùng Lưu thái y kia cũng đến, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái sau hồi hàn huyên, thái y bắt đầu xem bệnh cho Phượng Tử Hạo.


      Để tỏ lòng tôn trọng tả tướng đại nhân, lão thái y liền bắt mạch cho Phượng Tử Hạo ba lần, lúc này mới có kết luận: " Phượng đại nhân, lệnh lang trong cơ thể tinh lực hư , hao tổn quá độ, e sợ sau này về người nối dõi lại có chút gian nan a! "


      Người nhà họ Phượng toàn bộ ngốc lăng.


      Hàn thị hừ lạnh tiếng, tự : " cho người khác có hài tử, hài tử của mình cũng còn dùng được. "


      Tuy giọng, Phượng Cẩn Nguyên cách bà xa lại nghe thấy. sao hiểu được ái thiếp của mình câu này có ý gì, lúc này Phượng Cẩn Nguyên hận Thẩm thị hận nghiến răng nghiến lợi. Hài tử trong bụng Hàn thị kia, nếu chẳng phải lúc ấy có việc cần nhờ Thẩm gia, khi đó muốn lột da Thẩm thị.


      " Thái y." Lão thái thái cảm thấy ngốc luôn rồi: " Bệnh này làm sao chữa? Ngài cho viết phương thuốc a! Mặc kệ bao nhiêu tiền chúng ta đều ra. "


      Lưu thái y lắc đầu: " Lão thái thái, dược có thể chữa bệnh, nhưng loại bệnh này lại cần trong ngày thường chú ý điều trị. Ta có thể cấp phương thuốc cho Phượng tiểu công tử, thế nhưng trị phần ngọn trị được phần gốc, chuyện như vậy cần Phượng công tử đồng ý phối hợp mới tốt. "


      Lão thái nghe lời mà cứng người lại, trắng ra, chính là cho Phượng Tử Hạo bình thường chú ý tác phong sinh hoạt, có số việc làm nhiều rồi là vét sạch thân thể.


      Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy mất mặt a! bắt đầu hối hận vì gọi Lưu thái y đến đây, nếu như đối phương tiết lộ câu ra ngoài, ngày mai liền trở thành trò cười triều đình, thậm chí chẳng mấy chốc trở thành trò cười toàn kinh thành.


      Lưu thái y đứng dậy viết xong phương thuốc giao cho nha hoàn Phượng phủ, lại hướng Phượng Cẩn Nguyên ôm quyền: " Phượng đại nhân, hạ quan cáo từ. "


      Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng tự mình đưa ra ngoài, tự nhiên thể thiếu phen chuẩn bị.


      Phượng Vũ Hoành trong lòng biết chuyện như vậy đánh kiểu nào cũng cấm miệng được, những thái y này mỗi ngày xem bệnh cho đám phi tần trong cung, là bát quái nhất, coi những chuyện bí là việc vui thích, làm sao có thể từ bỏ được.


      Quả nhiên, lúc trở về, Phượng Cẩn Nguyên mặt chút nào lạc quan, hiển nhiên là hành vi cấm khẩu có nửa điểm nắm chặt.


      Lão thái thái cơ hồ ngốc luôn rồi, ngừng nỉ non tự : " Vậy phải làm sao mới tốt đây? Vậy phải làm sao mới tốt đây? "


      Chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên đến cạnh giường, tay nắm chặt lấy Phượng Tử Hạo nằm ngửa mặt giường, bành bạch tát mạnh hai bạt tai —— " Nghiệt súc ! "



      Chương 66: Thiếu gia vốn học a.


      Editor: Haivan89

      Beta: Khu vườn ảo mộng.


      Ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên đánh Phượng Tử Hạo, thủ vệ và gã sai vặt của Phượng phủ cũng vội vã đuổi đến nơi này, phía sau còn theo hai cái người trông giống như thư đồng.

      Lão thái thái nhận ra hai người kia trước tiên: " Các ngươi phải là thư đồng theo chân Đại thiếu gia cầu học tại Tiêu châu sao? "

      Phượng Cẩn Nguyên quát hỏi: " ! Đại thiếu gia tại Tiêu châu đến cùng làm những gì? Vân Lộc thư viện vang danh thiên hạ tới dạy dỗ chính là thành nghiệt súc như vậy? "

      Hai cái thư đồng bị doạ ngã quỵ ở mặt đất, liếc nhìn Phượng Tử Hạo, cảm thấy chủ tử nhà mình trước mắt tự thân cũng khó bảo toàn, căn bản thể nào giữ được bọn , bèn thẳng thắn nhận tội a!

      Vì thế người trong đó : " Lão gia! Đại thiếu gia Tiêu châu, căn bản có tới Vân Lộc thư viện cầu học a! "

      " Cái gì? " Phượng gia mọi người đều kinh ngạc.

      Lúc trước đưa Phượng Tử Hạo đến Vân Lộc thư viện cầu học, đây chính là việc lớn.

      Đại Thuận ai mà chẳng biết tên Vân Lộc thư viện, từ trong đó ra đệ tử kém cỏi nhất cũng có thể làm cái tiến sĩ. Đại Thuận càng là liên tiếp năm lần khoa khảo, ba vị trí đầu đều bị môn sinh của Vân Lộc thư viện nắm giữ.

      Huống chi sơn trưởng (giống hiệu trưởng của mình đó mà) Vân Lộc thư viện từng là ân sư đương kim thánh thượng, gần như tất cả môn sinh Vân Lộc thư viện đều kiêu ngạo mà dùng thân phận: " Sư đệ hoàng thượng ".

      Vân Lộc thư viện nhập học cực kỳ nghiêm ngặt, tam quan lục thẩm kém với khoa khảo, nguyên bản Phượng Tử Hạo bộ dạng này là căn bản vào được. Nhưng có người cha tốt, đương triều tể tướng, Vân Lộc thư viện chung quy phải cho Phượng Cẩn Nguyên vài phần mặt mũi, lúc này mới đáp ứng thu Phượng Tử Hạo.

      Hai năm trước Phượng gia tập thể vui vẻ đưa tiễn Phượng Tử Hạo Tiêu châu, náo nhiệt ăn mừng bực nào, gần như tất cả mọi người cho rằng qua Vân Lộc thư viện giáo dục, Phượng Tử Hạo nhất định vào chính đạo, dù cho tương lai trúng ba vị trí đầu, cũng có cái công danh đến nỗi quá mất mặt.

      Ai biết, hai cái thư đồng bồi tiếp cùng nhau học lại Phượng Tử Hạo căn bản là có đến Vân Lộc thư viện cầu học!

      Phượng Vũ Hoành giúp đỡ mọi người hỏi câu: " Kia Đại thiếu gia tại Tiêu châu đến cùng làm những gì? "

      Đáp lời thư đồng thẳng thắn nhận tội hết: " Đại phu nhân chẳng phải ở Tiêu châu mua lại cho thiếu gia tòa nhà sao, thiếu gia ở bên trong nuôi 18 tên tiểu thiếp, đều là. . . Đều là. . . "

      " Đều là cái gì? " Lão thái thái dùng quyền trượng hung hăng đánh mặt nền, " ra! "

      Thư đồng khẽ cắn răng: "Là ấu nữ khoảng mười tuổi."

      Vù!

      Lão thái thái đầu thoáng cái nổ toang !

      ràng là ngồi ghế, đầu choáng váng, người theo đó ngã xuống.

      Đúng lúc đó Phượng Vũ Hoành nhanh tay lẹ mắt đỡ bà, lúc này mới cho lão thái thái ngã đất.

      Lại nhìn lão thái thái dạng này, trong lòng nàng có suy đoán, nhất định là huyết áp bất chợt lên cao sinh ra cảm giác hôn mê, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ gặp nguy hiểm.

      "Phụ thân." Nàng đỡ lão thái thái gọi Phượng Cẩn Nguyên: "Trước tiên tìm gian phòng để tổ mẫu nằm xuống . "

      Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái như vậy cũng sợ hãi, nhanh chóng phân phó người lập tức đỡ lão thái thái đến trong gian phòng khác nghỉ ngơi.

      Thế nhưng lão thái thái mặc kệ a, giẫy giụa đẩy ra nha đầu vây lại:" Đều cứ kệ ta! Đều cứ kệ ta! " bên gọi bên vỗ ngực liên tục:" Rốt cuộc đây là tạo nghiệt gì a! Lão thiên gia nha! Ngươi vì sao muốn như thế đối với Phượng gia! "

      Phượng Vũ Hoành nghe trong lòng cười gằn, chỉ báo ứng a, đôi khi tin đúng là được.

      " Mẫu thân chớ vội. " Chuyện đến nước này, Phượng Cẩn Nguyên cũng biết trước tiên cần phải ổn định cảm xúc lão thái thái, trấn an nàng : " Tử Hạo còn trẻ, ham chơi chút là bình thường, nhi tử nhất định cho tìm đại phu tốt nhất, ắt hẳn chữa khỏi. "

      " Cũng là cái nương kia của nuông chiều! " Lão thái thái cứ nghĩ tới Thẩm thị liền hận nghiến răng nghiến lợi: " Lúc trước Hạo nhi ở bên ngoài học dễ dàng, ở tại thư viện quá kham khổ, nhất định cho mua tòa nhà. Chỉ mua tòa nhà còn được, còn cho thêm hai cái nha đầu thông phòng. tại tốt rồi, liền ru rú trong tòa nhà học, còn làm mình ra thân bệnh! Phượng gia làm sao lại cưới cái khắc tinh như thế? "

      Lão thái thái liều mạng quở trách Thẩm thị, chút nào để ý Phượng Trầm Ngư còn đứng cạnh. Tuy Trầm Ngư đôi khi cũng rất ấm ức với mẹ mình, thế nhưng vẫn là mẹ ruột của nàng sinh nuôi nàng, nghe lão thái thái như vậy, mặt Trầm Ngư càng đen lại.

      Nhưng nàng lại chẳng dám tỏ thái độ gì, tuy Phượng gia vì tương lai của nàng phen suy tính, thế nhưng hết thảy điều này vẫn là đủ. Nàng nếu muốn đạt được những thứ kia, nhất định phải có bảo vệ từ vị trí dòng chính nữ Phượng gia này, nhất định phải bảo vệ Thẩm thị vị trí đương gia chủ mẫu. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục a!

      Nghĩ tới đây, Phượng Trầm Ngư thẳng thắn quỳ đến trước mặt lão thái thái, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: " Trầm Ngư thay mẫu thân thỉnh tội với tổ mẫu, đều là mẫu thân cân nhắc chu toàn, quá mức cưng chiều ca ca, Trầm Ngư nguyện thay mẫu thân chịu phạt, nhìn tổ mẫu có thể bảo trọng thân thể. Chuyện ca ca bị thương thân mình, Trầm Ngư đúng là vạn lần chết cũng khó sửa được sai a! "

      chuyện, hai hàng lệ như châu lăn dài má.

      Phượng Trầm Ngư vốn sinh ra cực mỹ, da thịt vô cùng mịn màng phối hợp hai chuỗi lệ như trân châu, là khiến người nhìn sinh lòng trìu mến.

      Lão thái thái mắng mạch, cũng hết giận chút, lại nhìn Trầm Ngư bộ dáng như vậy, cũng đau lòng theo.

      " Cháu ngoan, mau đứng lên, tổ mẫu có trách ngươi. "

      Trầm Ngư nào dám cứ như vậy, đến lúc đó càng khóc càng thương tâm, " Cầu tổ mẫu tha thứ mẫu thân và ca ca a! Trước mắt vẫn là xem bệnh cho ca ca quan trọng hơn, tổ mẫu thân mình quan trọng hơn a! "

      Lão thái thái gật đầu, " Để cho Thẩm thị tại Kim Ngọc viện trong phật đường bế môn tự suy ngẫm a! Cẩn Nguyên. " Bà gọi Phượng Cẩn Nguyên, " Nhất định phải thỉnh đại phu tốt nhất đến xem bệnh cho Hạo nhi, nghĩ hết tất cả biện pháp đều phải chữa được bệnh của cho ta. "

      " Mẫu thân yên tâm, nhi tử đều nhớ rồi. Mẫu thân hay là trở về nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho hạ nhân là được, ngày mai nhi tử liền tìm danh y xem bệnh cho Tử Hạo. "

      Thấy Phượng Cẩn Nguyên tỏ thái độ, lão thái thái lúc này mới yên tâm để ma ma cùng bọn nha hoàn nâng về Thư Nhã viên, những người khác cũng tiện lại lưu, đều trở về. Kim Trân lúc gần còn thâm tình chân thành nhìn Phượng Cẩn Nguyên chớp mắt, Phượng Cẩn Nguyên khoát tay với nàng, cũng gì nhiều.

      Nhưng rốt cuộc vẫn là sợ lão thái thái thân thể có việc gì, đuổi theo ra ngoài hai bước, gọi lại Phượng Vũ Hoành định rời : " Ngươi cùng qua xem thử, xác định tổ mẫu ngươi vô rời . "

      Phượng Vũ Hoành gật đầu, " Nữ nhi biết, phụ thân có còn căn dặn thêm gì nữa hay ? " Ngôn ngữ có cung kính .

      Phượng Cẩn Nguyên lúc này mới nhớ tới, liên quan với chuyện tối nay còn chưa có cho Phượng Vũ Hoành câu trả lời. Quay đầu lại ngó ngó Phượng Tử Hạo, khỏi thở dài.

      " A Hoành. " chỉ Phượng Tử Hạo, " Đại ca ngươi tuy làm đúng, nhưng ngươi đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, bộ dáng bây giờ, vi phụ chắc cũng thể lại trừng phạt . Chuyện tối nay, coi như Phượng gia thiếu ngươi món nợ nhân tình thôi. "

      Nàng nhướng mi: " Nhân tình Phượng gia nợ ta? Phụ thân đây là đẩy A Hoành ra ngoài a?"

      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Tự lập môn hộ

      Editor: Haivan89

      Beta: Khu vườn ảo mộng.


      "Ý của cha phải là như vây!." Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy rất đau đầu khi chuyện cùng Phượng Vũ Hoành, dường như mặc kệ cái gì, nàng đều nghe thành ý tứ khác. "Cha chỉ là sau đó nếu như ngươi có chuyện muốn cầu cạnh Phượng gia, Phượng gia nhất định khoanh tay đứng nhìn."

      Nàng bật cười, đây phải là đem nàng cùng Phượng gia cắt thành hai cái thế lực sao, cũng tốt. " Kia A Hoành liền tạ ơn phụ thân, A Hoành nhớ lời phụ thân hôm nay, tương lai muốn cầu cạnh Phượng gia, phụ thân thể cự tuyệt nha. "

      " Đó là tự nhiên. " Phượng Cẩn Nguyên phất tay cái, để cho Phượng Vũ Hoành cùng theo lão thái thái .

      Lão thái thái đối với Phượng Vũ Hoành cũng phải bài xích, ngược lại, Phượng Vũ Hoành có thể theo cùng bà trở về Thư Nhã viên, bà cảm thấy thở phào nhõm.

      Muốn vừa rồi lúc thoáng mơ hồ kia, cũng doạ bản thân bà quá chừng, giống như đột nhiên liền xông tới cỗ tinh lực, xông thẳng vào não, cũng ngừng đè ép, cả người chịu khống chế lập tức ngã xuống. Lão thái thái xác định nếu còn ở tại chỗ đó thêm tý như vậy còn có thể hay chịu được, trước mắt phủ có đại phu, vạn nhất sau khi trở về bà ngã xuống, có ai quản bà?

      " A Hoành. " Lão thái thái ngốc, có việc cầu người, lại làm giá vậy là được. Huống chi bà cũng nhìn ra, cháu này cũng phải là cái đèn cạn dầu, trong núi lớn ủy khuất ba năm, biết có bao nhiêu ủy khuất muốn chờ thanh toán cùng người nhà họ Phượng đây, tại lại có Ngự vương phủ làm chỗ dựa, liền càng là yên tâm có chỗ dựa chắc.

      Đúng vậy!

      Lão thái thái trong nháy mắt nhớ tới, Phượng Vũ Hoành có Ngự vương phủ làm chỗ dựa a, bà vừa rồi làm sao có thể có thái độ như vậy với cháu này chứ? là hối tiếc kịp .

      " Tổ mẫu, A Hoành ở đây. " Nàng hai bước đến bên cạnh lão thái thái, cũng thay thế nha hoàn đỡ nàng, chỉ là chậm rãi theo .

      Lão thái thái đáy lòng khẽ thở dài tiếng, " Lúc nãy là tổ mẫu nặng lời, ngươi đừng để trong lòng. "

      Phượng Vũ Hoành khẽ cười cái, " A Hoành dám. "

      " Đều do Thẩm thị, hết thảy điều này là do Thẩm thị gây ra họa." Lão thái thái đem tội hướng sang Thẩm thị, " A Hoành ngươi yên tâm, sau này nếu nàng còn dám gây sóng gió, tổ mẫu tự thu thập nàng. "

      "A Hoành nguyện quản nhiều chuyện trong phủ, chỉ cầu an ổn chờ gả, mong rằng tổ mẫu tác thành . "

      " Nhất định, nhất định." Lão thái thái thấy Phượng Vũ Hoành cũng giống vừa rồi sắc bén như vậy, trong lòng cuối cùng thở ra.

      Phượng Vũ Hoành cũng có ý định đều đắc tội toàn bộ người của phủ này, có chút cỏ đầu tường vẫn là có thể lợi dụng chút, tại nàng còn , còn phải sống trong ngôi phủ này, thế nào cũng phải từng cái từng cái đánh đổ các kẻ địch giai cấp mới được . Này chỉ là nàng hứa hẹn với nguyên chủ, cũng là nàng muốn là cùng đệ đệ và mẫu thân kiếp trước sinh ra giống nhau như đúc Tử Duệ cùng Diêu thị giành cái lối thoát tốt.

      Đến Thư Nhã viên, hạ nhân hầu hạ lão thái thái nằm xuống, Phượng Vũ Hoành chẩn mạch cho lão thái thái .

      " có sao chứ? " Lão thái thái rất tích mệnh*, thấy Phượng Vũ Hoành lâu lên tiếng, vội vàng : " Ta trừ bỏ đau thắt lưng, bình thường cũng có bệnh nặng gì.

      * tích mệnh: sợ chết

      Phượng Vũ Hoành gật đầu, " Tổ mẫu thân mình vẫn tính là khoẻ mạnh, chỉ là vừa mới bị chuyện của đại ca tức giận đến huyết mạch có chút ổn định. " Vừa bên phân phó nha đầu ở Thư Nhã viên, " dùng nước ấm vặn cái khăn đến cho tổ mẫu lau cái mặt, phải nhớ độ ấm vừa phải, được quá nóng." Thấy nha đầu đáp lại chuẩn bị, mới lại với lão thái thái: " Tổ mẫu sau này thể thức dậy sớm, giữa sáng sớm tỉnh lại cũng cần lập tức dậy, ở tháp vận động trong chốc lát gân cốt rồi hãn dậy. ẩm thực ăn ít gì đó dầu mỡ, cần uống trà nồng.”

      Nàng lần hạng mục chú ý cơ bản, lại : " Mấy ngày nay ta bên kia còn sửa sang, Ngự vương phủ đưa dược liệu và đồ bổ tốt chút đến, chờ ta dời vào sân sát vách sau sửa sang lại, chuẩn bị phần điều trị thân thể đưa tới cho tổ mẫu. "

      Lão thái thái cảm động a! Vẫn là cháu này tri kỷ, mà Trầm Ngư, trừ bỏ có được mỹ mạo, thỉnh thoảng nhớ kỹ giúp bànàng từ Thẩm thị muốn chút đồ chơi hay ở ngoài, tại phương diện khác là cũng bằng Phượng Vũ Hoành .

      Phượng Vũ Hoành chiếu cố lão thái thái nằm ngủ, lúc này mới mang theo Thanh Ngọc hồi Liễu Viên .

      Tử Duệ sớm ngủ, Diêu thị còn chờ nàng, thấy nàng trở lại, mới yên lòng, cũng nhiều lời, thúc giục nàng trở về nhà ngủ.

      Phượng Vũ Hoành vẫn có để Thanh Ngọc lưu lại gác đêm, chính mình vào phòng, chẳng mấy chốc chợt nghe thấy cửa có tiếng Vong Xuyên: " Tiểu thư, ngủ sao? "

      Nàng đáp tiếng: "Vào ."

      Vong Xuyên đẩy cửa mà vào, trở tay lại đóng cửa lại .

      Lúc Phượng Vũ Hoành theo lão thái thái Thư Nhã viên, Vong Xuyên nửa đường liền theo, mà cùng Phượng Vũ Hoành bày mưu tính kế lại hồi Kiếm Lăng hiên .

      " Quả nhiên ngoài tiểu thư dự liệu, sau khi người tan hết lão gia phân phó người kéo hai cái thư đồng kia ra ngoài đánh chết. Mặt khác còn phái người Tiêu châu, đem tiểu nha đầu nuôi trong tòa nhà tất cả xử lý xong . "

      Phượng Vũ Hoành hơi nhíu lông mày, nàng đoán Phượng Cẩn Nguyên nhất định giúp Phượng Tử Hạo tất cả chỗ bẩn đều dọn dẹp sạch , chỉ là nghe hai cái thư đồng kia nữ hài tử đó mới mười tuổi, chắc là Phượng Tử Hạo dùng thủ đoạn gì cướp tới. xử lý xong, ngoài giết sạch, mà những này kẻ chắc chắn phải chết như vậy để nàng sử dụng, dù sao cũng tốt hơn ôm nỗi hận mà .

      " Ngươi Tiêu châu chuyến. " Phượng Vũ Hoành phân phó Vong Xuyên, " Sớm cứu bọn nha đầu kia ra, tìm chỗ thu xếp. " Vừa vừa đến trước ngăn tủ, đem hộp chứa ngân phiếu và khế đất Ngự Vương phủ cho lấy ra, từ bên trong rút ra hai tấm ngân phiếu đưa cho Vong Xuyên, " Ta cũng biết mua chỗ an trí cần bao nhiêu tiền, ngươi xem những thứ này có đủ hay ? "

      Vong Xuyên nhận lấy vừa nhìn, tờ hai ngàn lượng, tổng cộng hai tấm bốn ngàn lượng, gật đầu : "Đủ rồi. Tiểu thư yên tâm, chuyện tình ở U Châu cứ giao cho nô tỳ, chỉ là Phượng phủ bên này..." Nàng trước sau yên lòng về Phượng phủ.

      " có chuyện gì." Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai, " Mấy người đó dám đem ta ra đùa giỡn sao? Lại , chẳng phải còn có Hoàng Tuyền sao ."

      Vong Xuyên lúc này mới hơi hơi an tâm, " Kia nô tỳ suốt đêm lên đường, Hoàng Tuyền bên kia nô tỳ trước giao phó cho nàng, tiểu thư bảo trọng. "

      Vong Xuyên , trời còn chưa sáng rời khỏi kinh thành .

      Nháo gần cả đêm, có ai ngủ ngon, thứ hai trời sáng sớm lão thái thái bên kia sáng chiều phụng dưỡng cũng miễn, Phượng Vũ Hoành thẳng thắn ngủ thẳng đến buổi trưa mới đứng dậy .

      Sau khi thức dậy làm chuyện chính là đến xem cái nguyệt lượng môn mới mở tiến độ làm sao .

      Quản gia Hà Trung tự mình tại kia giám công, công trình tiến độ đúng là nhanh đến mức ngờ, cái nguyệt lượng môn ra dáng sai biệt nhiều sắp hoàn công, còn kém quét sơn cùng mài giũa .

      Phượng Vũ Hoành thẳng thắn hạ lệnh tại liền bắt đầu chuyển nhà, chỉ cần cửa mở, những thứ khác chậm rãi làm tốt rồi .

      Hà Trung nhanh chóng lại điều động đám gã sai vặt tới trợ giúp, mọi người cùng nhau bận việc hơn canh giờ, cuối cùng là mài dọn sạch vườn .

      Hà Trung cúi đầu khom lưng theo sát Phượng Vũ Hoành :" Lão gia , Liễu Viên vẫn là chỗ của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư kỳ thực có thể trực tiếp đả thông bức tường này. "

      Phượng Vũ Hoành lắc đầu, " Ta muốn toà Liễu Viên chẳng có tác dụng gì, quay đầu lại ta hội trả lại cho phụ thân. Này cánh cửa các ngươi cũng cần quá phí tâm lực, có thể để người qua là được. " Ngược lại sớm muộn đều phải chặn lại .

      Hà Trung sao biết nàng nghĩ gì, chỉ nàng là khách khí, liên tục:" dám dám, nhất định cho nhị tiểu thư tạo cửa hoàn mỹ." Sau đó lại có chút hơi khó : " Bẩm nhị tiểu thư, lão gia , bởi vì nhị tiểu thư còn chưa xuất giá, thể đơn độc lập phủ, cho nên cửa lớn trong sân cách vách là thể . Nếu như nhị tiểu thư muốn ra ngoài, chỉ cần người với lão thái thái tiếng là được. "

      Phượng Vũ Hoành tỏ ra hiểu, dù sao dưới chế độ phong kiến nương chưa xuất giá chính mình liền mở cửa lập phủ, quả thực dễ mà nghe khó.

      Sân chuyển xong, Phượng Vũ Hoành tiếp nhận đám hạ nhân trước tiên ở trong phủ chạy vòng.

      Để nàng ngoài ý muốn là, nguyên bản nghe cái phủ đệ nhiều năm chưa có ai ở qua càng có cỏ dại, lại càng thấy chút bề bộn. Y như mỗi ngày cũng có người quản lý, cảnh xuân tươi đẹp, cả kim ngư trong ao đều nuôi béo tốt .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :