1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y đích nữ - Dương Thập Lục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 56: Đại tiểu thư ngươi chớ nghĩ chuyện tốt như vậy nha



      "À, đúng rồi ! " Phượng Vũ Hoành như nghĩ ra điều gì , lại : " Đều do nha đầu đưa thuốc , đưa sai canh đại bổ thế này đến bên kia cho Tử Duệ uống . "

      Lão thái thái giật mình , chỉ cảm thấy sau lưng cũng ẩm ướt mồ hôi . " Tóm lại đấy là dược gì ? "

      Phượng Vũ Hoành đáp: " Tại Liễu Viên lúc tôn nữ nhìn qua , là chén thuốc đại bổ . "

      Lão thái thái yên lòng: " A Hoành ngươi hiểu y lý , lại nhìn kỹ chút . "

      Phượng Vũ Hoành đáp tiếng , lên trước liền muốn đem Phượng Cẩn Nguyên cái chén trong tay nhận lấy , ai biết Thẩm thị lần nữa bạo phát cơn điên , mạnh mẽ mà tiến lên tay liền đánh đổ cái chén mặt đất. Duy nhất lưu lại chút dược thang cũng vẩy đổ , lại nhìn ra cái gì .

      " Thuốc bổ chính là thuốc bổ ! Có gì đáng xem đâu ! Các nàng ai chưa cho lão gia đưa quá thuốc như vậy ? " Thẩm thị tử trừng Hàn thị , trừng đối phương trận sợ hãi .

      Phượng Vũ Hoành để ý nàng , lại tiến về phía trước hai bước , đối với Phượng Cẩn Nguyên bái lạy , tiếng: " Mượn dùng cổ tay phụ thân lát . "

      xong , cũng chờ Phượng Cẩn Nguyên đáp ứng , đưa tay chộp tới giữa cổ tay . Chỉ trong chốc lát lại buông ra , sau đó may mắn " Cũng tốt chỉ là bát , này nếu như nhiều hơn nữa uống chút , phụ thân tính mạng đáng lo a! "

      Tất cả mọi người ngốc , lão thái thái gấp gáp hỏi: " Rốt cuộc đấy là dược gì ? "

      Nàng quay người lại với lão thái thái: " Là dược bổ dương chuyên môn cho nam nhân dùng , lại là mạnh , lượng thuốc rất mạnh . " xong , có chút ít lo lắng " Này nếu như bị Tử Duệ uống , tính mạng của nhất định là sớm mất. "

      Chát !

      Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên đập Thẩm thị bạt tai , ngẫm lại chưa hết giận , lại nhanh tay nhanh mắt đánh vài cái qua lại , đến khi Trầm Ngư quỳ xuống cầu dừng tay , lúc này mới dừng lại .

      " Độc phụ ! " Phượng Cẩn Nguyên lần nữa cho Thẩm thị hạ định nghĩa này.

      Trầm Ngư để ý tới xen vào Thẩm thị nữa, nàng cảm thấy nếu như mình lại đứng Thẩm thị bên này , chỉ sợ phụ thân cũng ghét bỏ nàng .

      Từ trước đến giờ sâu nghiên cứu về đạo này Trầm Ngư , nên có chuyện xảy ra dùng đến thuận buồm xuôi gió , chỉ thấy cả người nàng co rụt lại mặt đất , hai tay ôm đầu gối , đầu chôn trong đầu gối , hai vai co rút, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu .

      Phượng Cẩn Nguyên chịu nổi Trầm Ngư thế này , khỏi chỉ vào Trầm Ngư đối Thẩm thị " Ngươi làm việc chuyện phía trước sao chẳng vì Trầm Ngư ngẫm lại ? "

      câu , đem Thẩm thị đánh thức .

      Thẩm thị cũng là rùng mình sợ hãi , vừa liên tưởng đến phía trước chính mình la hét muốn hòa ly , muốn hoà ly , nếu như Phượng Cẩn Nguyên gật đầu , vậy của nàng Trầm Ngư phải làm sao ? Nàng sau này vẫn còn trông cậy vào nhờ dung hoa phú quý đây! Cũng thể bởi vì mình ủy khuất liền hại chết Trầm Ngư quý mệnh nhất quốc chi mẫu .

      Thấy Thẩm thị gào rầm rĩ nữa , Phượng Vũ Hoành liền chủ động tiến lên đỡ Trầm Ngư . Trầm Ngư vừa ngẩng đầu thấy là Phượng Vũ Hoành , trong ánh mắt nổi u khắp chốn , nhưng lập tức lại nghĩ đến cái gì , mở miệng với lão thái thái: " Tổ mẫu , việc này có kỳ lạ , kia đại phu sắc thuốc chắc có vấn đề . "

      Nàng đem trách nhiệm dẫn người Hứa đại phu , trước đó tại Thư Nhã viên nghe được Phượng Vũ Hoành đến Hứa đại phu lúc , nàng ràng ở đây nhất định có việc , trong thầm phái nha đầu thông tri Hứa đại phu cấp tốc rời phủ . Trước mắt người nọ chắc chắn sớm chạy , vừa vặn gắp lửa bỏ tay người .

      Phượng Vũ Hoành nghe nàng như vậy , cũng theo gật gật đầu: " Đại tỷ tỷ đúng , lượng thuốc như vậy cơ hồ đều xem như độc dược , phụ thân là người bị hại , mong rằng mẫu thân thông cảm . "

      Trầm Ngư đứng dậy , đến Thẩm thị bên cạnh , cũng khuyên: "Đúng vậy a, nhất định là đại phu kia xảy ra vấn đề , mẫu thân chớ trách phụ thân . "

      "Hừ ! " Phượng Cẩn Nguyên phát ra tiếng hừ lạnh .

      Chợt nghe Phượng Vũ Hoành lại giống như lầm bầm lầu bầu câu: " Thế nhưng kỳ quái , Kim Trân nương sao lại biết được dược nhầm? "

      Kim Trân khi nghe đến Phượng Trầm Ngư đem việc đẩy lên người Hứa đại phu lúc , liền biết Hứa đại phu nhất định là trong phủ , nếu đại tiểu thư luôn luôn nghiêm cẩn lời như vậy .

      Người chạy , Kim Trân cũng có điều lo lắng , nhanh chóng đáp: " Là khách viện nha đầu đến Kim Ngọc viện tìm đến nô tỳ , cho nô tỳ đưa nhầm thuốc . " Lại xông Phượng Vũ Hoành " Liễu Viên Tôn ma ma có thể làm chứng ! "

      Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu , chỉ gật đầu , gì .

      Nàng vô ý quá mức khó xử Kim Trân , giữ lại nha đầu này tại , bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể cho Thẩm thị ngột ngạt , ngẫm lại cũng là chuyện sảng khoái . Huống chi nàng còn có cái đuôi trong tay chính mình , sợ Kim Trân tạo phản .

      "Vậy nhanh đến Khách viện truyền Hứa đại phu đến a! " Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên , " Phụ thân là chịu khổ . "

      Phượng Cẩn Nguyên gật đầu , liếc nhìn Thẩm thị , trong ánh mắt đầy phiền chán .

      Lão thái thái lên tiếng: " đem Hứa đại phu mang tới Tùng viên ! "

      Lập tức có hạ nhân chạy ra ngoài , Phượng Cẩn Nguyên tiếp nhận hạ nhân lấy đến quần áo sạch , cầm xiêm y tại Hàn thị nâng đỡ tới sau tấm bình phong . Phượng Vũ Hoành đỡ lão thái thái : " Tổ mẫu trước tiên ngồi lát thôi . " Lại phân phó hạ nhân: " Thu dọn mặt đất . "

      Chờ Phượng Cẩn Nguyên trở ra lúc , cuối cùng bên trong thư phòng khôi phục chút dáng vẻ , ngay cả Kim Trân cũng mặc quần áo xong , cúi thấp đầu đứng góc khuất .

      Chỉ là ai có lưu ý đến , nguyên bản theo Phượng Vũ Hoành bên người Vong Xuyên biết khi nào lặng yên ra Tùng viên , chỉ còn lại Thanh Ngọc người phục dịch .

      Chẳng mấy chốc , hai gã sai vặt tới khách viện vòng trở lại , trong tay xách cái ấm sắc thuốc , nhưng thấy kia Hứa đại phu cùng nha hoàn đưa thuốc .

      Phượng Cẩn Nguyên cau mày: " Để cho các ngươi dẫn người , người đâu ? "

      trong đó gã sai vặt : " Lão gia , Hứa đại phu cùng nha hoàn của trong phủ , nô tài chỉ tìm được cái ấm sắc thuốc đổ nhào đất , còn có vị ma ma giặt giũ tại khách viện đến . "

      Lão thái thái mặt lạnh trầm giọng : " Mang vào . "

      Ma ma kia bị hạ nhân mang đến bên trong phòng , vừa thấy trong phòng cư nhiên ngồi nhiều chủ tử như vậy , doạ thoáng cái quỳ ngay đất .

      Phượng Trầm Ngư từ trước đến giờ ở trước mặt người khác cũng là trông vẻ Bồ Tát , trước mắt cũng ngoại lệ , chỉ nghe nàng ôn nhu : " Ma ma chớ sợ , chỉ là mời ngươi đến vừa hỏi số chuyện . "

      Lão thái thái tiếp: " Nguyên bản ngụ tại khách viện Hứa đại phu cùng nha đầu của đâu? "

      Ma ma kia bị doạ đầu cũng dám ngẩng lên , há miệng run rẩy đáp lời: " Lão nô chỉ là phụ trách giặt giũ, thường ngày đều rất ít cùng Hứa đại phu giao thiệp với . Khoảng nửa canh giờ trước lão nô nhìn đến Hứa đại phu mang theo nha đầu kia vội vã ra sân , nhiều lời hỏi câu , Hứa đại phu chỉ đến xem chẩn bệnh , cũng chẳng nhắn lại lời gì khác . "

      Khách khanh đại phu cho cùng xem như khách nhân trong phủ , đối trong ngày thường ra vào phủ , vẫn khá rộng rãi. Nghe này ma ma như thế , Lão thái thái biết lại hỏi cũng được gì , khoát tay ngăn lại , để người lui xuống .

      Phượng Vũ Hoành chủ động tới gã sai vặt phụ cận , nhận lấy ấm sắc thuốc , cẩn thận lật chuyển nhìn lần , lại tiến đến trước mắt ngửi thử , lúc này mới với mọi người: " Đây là vò nấu dược ấy . "

      Thẩm thị giả vờ tức giận: " Cái lão thất phu đáng chết ! " xong còn quên trừng Kim Trân chớp mắt .

      Phượng Vũ Hoành tiếp tục : " Phụ thân có thể lại tìm đại phu đến kiểm nghiệm . "

      Phượng Cẩn Nguyên khoát tay chặn lại: " Vi phụ tin tưởng ngươi . "

      tin sao đây ? Chính là chuyện xấu trong nhà thể rêu rao ra ngoài , chuyện như vậy vẫn là ít người biết tốt hơn , hôm nay mất hết thể diện.

      Phượng Trầm Ngư nhìn mọi người chung quanh vòng , có ít tiếc nuối : "Vậy Hứa đại phu nhất định là chạy tội , như vậy xem ra , mẫu thân đúng là bị oan uổng. Chỉ là tra được hung thủ , mẫu thân quả thực ủy khuất a! " chuyện , hốc mắt đều đỏ .

      Lúc này , chợt nghe ngoài cửa có Vong Xuyên thanh truyền đến —— " Đại tiểu thư quá lo lắng , đại phu và nha hoàn nô tỳ cũng truy về rồi , còn thỉnh các chủ tử thẩm tra . "

      Dứt lời , rầm , rầm hai tiếng , nam nữ hai người trước sau bị ném đến trong phòng , mà cái kia vứt người Vong Xuyên , y hệt nguyên bản xách theo chỉ là như hai hộp bánh ngọt , hề thấy mệt gì.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Phượng Vũ Hoành, kẻ đáng chết nhất chính là ngươi


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      Hứa đại phu cùng nha hoàn kia vừa xuất trong phòng, Phượng Trầm Ngư biết ngay là xảy ra chuyện xấu .


      Giờ khắc này nàng rốt cục ý thức được chính mình sai bước, nàng biết bên trong Phượng phủ có ám vệ, cũng đoán chắc rằng Phượng Cẩn Nguyên căn bản thể nào phái ám vệ đuổi theo Hứa đại phu, Thẩm thị chỉ cần tại Kim Trân chuyện tình chịu thua, chuyện này cũng bỏ qua thôi.


      Nhưng nàng vạn vạn ngờ, người nha đầu bên cạnh Phượng Vũ Hoành biết võ công.


      Phượng Trầm Ngư nàng tuy là tinh thông cầm kỳ thư họa, thế nhưng nhược điểm duy nhất chính là chưa từng tập võ. Phượng gia chỉ nghĩ đến để nàng ngày sau bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, lòng dạ dạy nàng làm sao giỏi về tâm kế, võ công là thứ loại người như nàng là vạn vạn đụng được .


      Quả nhiên, bị lão thái thái chất vấn uy hiếp, Hứa đại phu thoải mái nhận tất cả tội—— " Đều là đại phu nhân để cho ta làm nha! Nàng muốn hại Phượng gia Nhị thiếu gia, để ta nấu loại thuốc kia đưa tới, cầu lão thái thái minh giám! "


      Nhân chứng trước mắt, Thẩm thị trăm miệng khó cãi, mà tiểu nha hoàn kia quả thực oan uổng, nàng hoàn toàn là dựa theo phân phó của Hứa đại phu làm, liền vì sao lén rời khỏi Phượng gia cũng biết .


      Sau khi điều tra chân tướng, Phượng Cẩn Nguyên giận dữ ngớt, tuy đứa bé Phượng Tử Duệ này sớm từ ba năm trước vốn định vứt bỏ, thế nhưng lúc này giống ngày xưa, khi đó vì Diêu gia liên lụy, nên phải vứt bò 2 tỷ muội bọn , nhưng hôm nay, Phượng Vũ Hoành có chỗ dựa là Ngự vương phủ, chuyện của Diêu gia làm cũng có hồi suy nghĩ khác, lại để cho bỏ đứa bé này, liền chẳng nhẫn tâm bỏ xuống được. Huống chi, Phượng phủ cho đến tận bây giờ cũng chỉ có hai cái nam nhân a!


      Mắt nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên cảm xúc có biến, Kim Trân trong góc rụt lại nghiến răng, thẳng thắn cũng liều mạng —— " Lão gia! Hứa đại phu sai, hết thảy đều là đại phu nhân làm! "


      Phượng Cẩn Nguyên vừa thấy Kim Trân chuyện, chuyện lúc trước hai người gây nên lại lần nữa để bụng, trong lòng bắt đầu mâu thuẫn .


      Kim Trân này là nha đầu của Thẩm thị, chuyện những năm này Thẩm thị làm tuy quản ra sao, nhưng cũng có nghĩa là biết. Có bao nhiêu chuyện xấu cũng là qua tay Kim Trân, nha đầu này làm thủ hạ nên cũng sạch . Nhưng nếu để đem Kim Trân cũng cùng xử lý, là có chút nỡ.


      Phượng Cẩn Nguyên trước mắt đến vô cùng hi vọng Kim Trân này có thể thông minh chút, tốt nhất ngả sạch chính mình, như vậy có thể giữ được nàng.


      Mà Kim Trân cũng quả nhiên phụ kỳ vọng của , lại mở miệng, chỉ ngả sạch chính mình, còn như trở thành người có công —— " Nô tỳ biết Đại phu nhân muốn đem dược như vậy cho Nhị thiếu gia uống, nên là bất chấp tất cả chạy đến Liễu Viên đòi dược ấy về cho bằng được! Nhị tiểu thư! Cầu nhị tiểu thư làm chứng vì nô tì, nô tỳ lúc đó là quỳ xuống cầu nhị tiểu thư trả dược cho nô tỳ nha! "


      Phượng Vũ Hoành híp mắt, sau vài lần suy nghĩ liền gật gật đầu: " Đúng vậy, lúc ấy Kim Trân nương là quỳ xuống cầu xin ta. " Lại chuyển hướng Phượng Cẩn Nguyên: " Thế nhưng nữ nhi cũng biết thuốc này vốn là phải cho Tử Duệ uống, còn tưởng rằng đúng là đưa sai, khiến cho Kim Trân nương lấy đưa phụ thân rồi . "


      Kim Trân lại tiếp lời: " Nô tỳ dám toạc chuyện của đại phu nhân, chỉ đành nhắm mắt theo Vong Xuyên nương đến Tùng viên. Nô tỳ luôn nghĩ Đại phu nhân có lẽ hồ đồ nhất thời, sau này nhất định phải hối hận, nhờ vậy mới toạc trước mặt lão gia. Mà dược kia... Lão gia uống dược như vậy nếu phải lập tức ... lập tức cùng người ... Chỉ sợ tính mạng đáng lo, lúc này mới ... "


      " Khó khăn cho ngươi. " Thấy Kim Trân thành vậy, Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng tỏ thái độ , xem như bảo vệ được người .


      Thẩm thị tức giận đến môi tím ngắt, nếu phải Trầm Ngư liều mạng lôi kéo, chỉ sợ sớm xông tới đem Kim Trân xé rách .


      " Tiện nhân! " Bà tức giận đến chẳng thể đứng nổi, lại vì quá béo nên Trầm Ngư căn bản giữ được nàng, chân run lên, mẹ con hai người cùng ngã xuống đất: " Ta muốn giết ngươi đồ tiện nhân! Còn có ngươi! " Bà đột nhiên chỉ về Phượng Vũ Hoành: " Đáng chết! Đáng chết nhất chính là ngươi! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi! "


      Phượng Vũ Hoành giả vờ sợ hãi dồn dập bước về sau, ánh mắt đầy khẩn cầu: " Mẫu thân, mẫu thân ngươi vì sao muốn như vậy? A Hoành làm gì sai a! A Hoành cũng giành gì, A Hoành làm dòng chính nữ, tặng tất cả những thứ tốt nhất trong phủ cho đại tỷ tỷ, mẫu thân ngươi vì sao còn phải bức chúng ta đến tử lộ? "


      " Bởi vì ngươi sống sót liền chướng mắt của ta! " Thẩm thị cứ như con thú điên cuồng hét lên: " Phượng Vũ Hoành! Phượng Tử Duệ! Diêu Thiên Nhu! Các ngươi đều đáng chết! "


      Phượng Trầm Ngư cái đầu thể giữ được cho hai cái mạng, nàng lúc này có chút phiền chán Thẩm thị. Nghĩ nàng gắng sức nhiều năm kinh doanh lương thiện cùng hữu ái, bao nhiêu lần đều hủy tại trong tay người mẹ này. Mẹ của nàng xưa nay đều chỉ biết nghĩ đến bản thân sao cho sống thoải mái, xưa nay khi chuyện làm việc cũng chịu cân nhắc lo lắng cho nàng. Trước mắt phụ thân sinh khí lớn như vậy, mẫu thân vẫn như vậy, đây phải định hủy tương lai hai mẹ con các nàng và còn đại ca ở bên ngoài cầu học sao?




      Chương 58: Ám vệ , giết


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      " Mẫu thân nếu lại như thế, Trầm Ngư cũng bất lực. " Nàng chậm rãi buông Thẩm thị ra, lần nữa đứng lên, tới bên người Phượng Cẩn Nguyên, " Chuyện của trưởng bối Trầm Ngư tiện hỏi nhiều, chỉ mong phụ thân có thể nhớ lại tình cũ, cho mẫu thân con đường sống, Trầm Ngư còn cầu gì khác. "


      Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, thương tiếc nhìn nữ nhi mà mình hài lòng và lấy làm kiêu ngạo nhất này, bởi vậy dẫn đến đáy lòng đối với Thẩm thị lại càng hận thêm mấy phần.


      " Ngươi độc phụ này, vì tư lợi, bạc đãi thứ nữ, độc hại con thứ, càng chịu suy nghĩ thêm vì nữ nhi của ngươi, đương gia chủ mẫu như vậy, ta cần ngươi làm gì? "


      " Lão gia! " Thẩm thị khỏi ngốc, những tội trạng kia có cũng sao, nhưng chịu suy nghĩ thêm vì nữ nhi của mình… điều này, bà để ý: " Ta sao có thể hy vọng Trầm Ngư tốt a ! "


      " Ngươi làm vậy vì muốn tốt cho nàng? " Phượng Cẩn Nguyên tức giận liền nắm lên cái tách trà rồi đột nhiên liền ném đến hướng đầu Thẩm thị.


      Thẩm thị né tránh kịp, bát trà kia ném đến chính giữa trán, trong nháy mắt đổ máu.


      " Thẩm thị. " Phượng Cẩn Nguyên trong mắt hề mang theo tý tình cảm nào: " Vị trí đương gia chủ mẫu Phượng gia ngươi là vạn vạn lần xứng ngồi được nữa rồi! Ngươi yên tâm, mặc kệ như thế nào, Trầm Ngư vẫn là dòng chính nữ của Phượng Cẩn Nguyên ta, tương lai cũng mặc kệ người nào làm chủ mẫu Phượng gia, Trầm Ngư là nữ nhi của người đó. "


      " Lão gia! " Thẩm thị triệt để ngốc: " Ngươi muốn đem Trầm Ngư cho người khác nuôi? được! Tuyệt đối được! "


      " Có gì được? Có mẫu thân như ngươi chính là sỉ nhục Trầm Ngư! "


      " Thế nhưng ta hại nữ nhi của ta! " Thẩm thị chỉ vào Phượng Vũ Hoành : " Lão gia nếu là ta mưu hại các nàng, được, ta nhận! Thế nhưng lão gia ngươi cũng phải biết, tương lai mặc kệ ai làm chủ mẫu, Trầm Ngư kết cục thế nào cũng giống với các nàng! đời này có nữ nhân nào có thể khoan dung nổi hài tử người khác trèo lên đầu con mình! Trầm Ngư sớm muộn gì cũng chết ở trong tay chủ mẫu đời mới, ngươi đừng tin ta! "


      m thanh thê thảm dị thường, giống như là ác quỷ trong địa ngục bò ra lên tiếng lên án.


      Phượng Trầm Ngư nhìn Thẩm thị như vậy, suy nghĩ thêm lời của nàng , tâm cũng mềm xuống.


      Mẫu thân đúng a! Tuy phụ thân tại hứa hẹn cho nàng mãi mãi là dòng chính nữ, nhưng lời vị phụ thân này của nàng hứa hẹn có thể đáng giá mấy đồng tiền? Nhìn thử Diêu thị, nhìn thử Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ, hôm nay là bọn ngày mai chính là mình !


      Nghĩ đến đây, Phượng Trầm Ngư tới trước Phượng Cẩn Nguyên vội vã quỳ bái, vài giọt lệ liền rơi xuống: " Phụ thân cân nhắc a! Mẫu thân sai, Trầm Ngư tuy là dòng chính nữ sao? Tương lai tân mẫu thân vào phủ, còn biết muốn như thế nào bắt nạt Trầm Ngư. Trầm Ngư năm nay mười bốn tuổi, ở nhà cũng lưu được vài năm, thỉnh phụ thân tâm thương nữ nhi lần, để nữ nhi an ổn sống đến khi xuất giá thôi . "


      Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ " Xuất giá ", mục đích chính là nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên về tương lai của nàng.


      Mà loại nhắc nhở này cũng thập phần hữu dụng, Phượng Cẩn Nguyên có thể cần Thẩm thị, nhưng tuyệt đối lấy tính mạng Trầm Ngư đem ra làm trò đùa.


      đưa mắt nhìn lão thái thái, chỉ thấy lão thái thái khẽ gật đầu, biết tâm tư mẫu thân cùng mình khác nhau chút nào.


      Phượng gia ở kinh thành có căn cơ, là đời thứ nhất, tuyệt đối là chịu nổi sóng gió. Cho nên tất cả cầu ổn định, vì tương lai Phượng gia, liền lại nhẫn nhịn Thẩm thị vài năm .


      "Thôi được. " Phượng Cẩn Nguyên phất tay cái: " Thẩm thị, ta tạm thời lưu lại vị trí này cho ngươi ngồi lâu vài năm, nhưng việc bếp núc Phượng phủ ngươi quản được. Ngươi giao việc bếp núc cho mẫu thân, kể từ hôm nay ở Kim Ngọc viện bế môn tư suy ngẫm, được ta cho phép cho phép ra. "


      Thẩm thị mặt cam lòng, liên tiếp lắc đầu.


      Giao ra việc bếp núc, vậy khác nào muốn mạng của nàng sao ?


      Trầm Ngư nhanh chóng nhắc nhở: "Mời mẫu thân vì Trầm Ngư suy nghĩ nhiều. "


      câu , đem đè xuống tất cả cam lòng của Thẩm thị.


      Nữ nhi này chính là tương lai của bà, là phần đặt cược lớn nhất của bà, bà có thể thua chuyện gia chính, nhưng thể thua nốt nữ nhi này .


      " Mặt khác. " Phượng Cẩn Nguyên lại mở miệng: " Kim Trân giúp đỡ cho chủ có công, nhấc làm thiếp, ban thưởng Như Ý viện. "


      Như Ý viện là chỗ sân trong phủ lớn, trước đây An thị từng ở qua đoạn thời gian, sau này sinh ra Tưởng Dung liền chuyển tới sân lớn hơn chút. Như Ý kia viện xem như đúng quy đúng củ, trang trí thoả đáng, có hòn non bộ, phong cảnh tinh mỹ.


      Kim Trân nghe được Phượng Cẩn Nguyên an bài như vậy, liền lòng suy ngẫm trong bụng, nhanh chóng tiến lên quỳ xuống đất dập đầu tạ ân.


      Lão thái thái chú ý tới sau váy nàng có vết máu, nguyên bản sinh khí trước đó cũng thông thuận vài phần. Con trai của nàng là tể tướng, trong phủ chỉ có thê ba thiếp thực nhiều, huống chi Diêu thị kia chỉ là vừa đón trở về, nam nhân lại chỉ có hai đứa, quá ít tý. Nếu như Kim Trân này chịu thua kém, có thể cho Phượng gia thêm đứa bé mập mạp, cũng uổng phí việc kinh động mọi người hôm nay.


      Ánh mắt của lão thái thái bị Kim Trân thu trong mắt, lòng của nàng lại thả lỏng xuống chút. may lúc đấy Phượng Cẩn Nguyên là do dược vật đưa đến trạng thái điên cuồng, vẫn chưa có chú ý nàng chẳng phải xử nữ, cũng có phát nàng giấu giày trong túi của tay áo. Sau này nàng cơ trí, dùng trâm gài tóc cắt ra cánh tay lau máu lên quần áo, mà vết thương cắt ra cũng có thể chống chế là Thẩm thị đánh phạt.


      Mọi người đều có sắp xếp, chỉ còn sót lại Hứa đại phu cùng nha đầu kia còn quỳ ở chính giữa, Phượng Cẩn Nguyên tức giận nơi trút, giờ khắc này lại nhìn về phía hai người khỏi trút luwat giận lên đầu bọn họ.


      " Ám vệ ! " gầm dữ dội tiếng: " Giết! "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Cho thể diện mà cần.

      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng


      tiếng phân phó vừa ra, chỉ thấy trong khí " Sưu " tiếng lập tức bóng người xuất , vừa thoáng qua lại biến mất.


      Lại nhìn hai người kia, đầu bị cắt .


      phòng nữ quyến đều la hoảng lên, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng làm bộ hét theo hai tiếng. Nhưng chỉ có Hàn thị, nhìn chăm chú vào thi thể Hứa đại phu, đáy lòng sinh ra cỗ hả dạ.


      Phượng Cẩn Nguyên khoát tay, lập tức có hạ nhân vào đây khiêng thi thể , có người khác xử lý mặt nền, chỉ trong chốc lát cọ rửa sạch . Trong phòng lại nhìn ra từng có huyết án phát sinh, nhưng mùi máu tanh gay mũi dù làm như thế nào cũng che giấu được.


      Trầm Ngư che miệng lại buồn nôn, Thẩm thị nhìn chằm chằm mảnh đất trống ai cũng nguyện ý đạp lên, trong lòng rùng mình sợ hãi.


      Người nhà họ Phượng là lần đầu nhìn thấy tình cảnh như vậy, Phượng Cẩn Nguyên trước giờ chưa từng để ám vệ lộ diện trước mặt người khác, càng để cho người trong nhà nhuốm máu tanh. Chỉ là hôm nay bực bội, nghĩ muốn giải tỏa , liền để ý tới những thứ này. Nhưng suy nghĩ thêm, như thế cũng tốt, bất kể là Thẩm thị bên này cũng tốt hay là Phượng Vũ Hoành bên kia cũng được, cũng tính là tạo cho cái kinh sợ. Thê tử khó quản, cái nhị nữ nhi kia của , chỉ sợ càng khó quản.


      " A Hoành. " việc xử lý xong, Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy lại quan tâm thoáng cái đứa con trai thứ hai sinh bệnh thực cũng có chút ổn, vì vậy đành nhắn mạnh lời : " Vi phụ phái người ra bên ngoài mời thầy thuốc vì Tử Duệ xem bệnh, ngươi cùng di nương ngươi đừng quá nóng vội. "


      Phượng Vũ Hoành trong lòng cười gằn, việc liền vì Trầm Ngư liền bị xử lý có đầu đuôi, đủ thấy người phụ thân này có dã tâm lớn.


      Đương nhiên, Phượng gia bất nhân, nàng cũng bất nghĩa, như vậy mới phải.


      Nàng lắc đầu: " Phụ thân, cần. Tử Duệ bệnh tốt hơn nhiều, A Hoành cũng được coi là nửa cái đại phu, bệnh này vẫn có thể xem qua. Trải qua chuyện như vậy, A Hoành trong lòng thực sợ hãi, dám lần nữa giao đệ đệ đến trong tay người ngoài, liền thỉnh phụ thân cho phép A Hoành tự mình trị liệu cho đệ đệ, cần dược liệu ta tự tới Bách Thảo Đường lấy. "


      Nàng nhấc lên Bách Thảo đường, Thẩm thị nguyên bản ngồi sững đất lập tức tỉnh táo lại, hắc giọng hỏi câu —— " Ngươi muốn đến Bách Thảo Đường làm gì ? "


      Phượng Vũ Hoành hơi sững sờ, lập tức đáp: " Tự nhiên là lấy dược liệu a! "


      " Bách Thảo Đường có dược liệu cho ngươi lấy! "


      Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu nghĩ lát, hướng Phượng Cẩn Nguyên hỏi: " Bách Thảo Đường chẳng phải là cửa hàng đồ cưới của Diêu di nương sao? Làm sao ta lại được lấy dược liệu? Diêu di nương , tiệm kia là đồ cưới tương lai để lại cho ta, trước đây chúng ta trong núi sinh hoạt nên để ý tới kinh thành bên này, bây giờ trở lại, có thể phải bỏ tâm tư quản lý kinh doanh phen. "


      Thẩm thị kêu to: " Ngươi nghĩ hay lắm! Cái gì đồ cưới? Đấy sản nghiệp của Phượng gia, khi nào thành đồ cưới của các ngươi? " Nàng chưởng quản trong phủ việc bếp núc ít năm như vậy, sớm giữ lại mấy gian cửa hàng lão thái thái trước kia lấy của Diêu thị đều chiếm thành của riêng mình, bây giờ muốn để nàng lại phun ra kia chẳng phải như muốn mạng nàng.


      Có thể Phượng Vũ Hoành mới quan tâm những chuyện đó: " Mẫu thân có lẽ nhớ lộn, Bách Thảo Đường là của hồi môn Diêu gia đưa cho Diêu di nương, thế nhưng Diêu di nương cũng chuẩn bị dùng các tiệm này cho A Hoành thêm phần đồ cưới. Mẫu thân nhớ sao, quan phủ đều có lập hồ sơ khế đất, thăm dò chút liền biết đến cùng phải hay Phượng gia sản nghiệp. " Lúc nàng chuyện, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo, lại nhìn về phía lão thái thái từ đầu trông coi việc bếp núc: " Trước kia tổ mẫu giúp Diêu di nương quản lý mấy gian cửa hàng, biết có phải hay tổ mẫu làm mất khế đất nên mới khiến mẫu thân hiểu lầm cho rằng đây là sản nghiệp Phượng gia. Vong Xuyên! " Nàng quay đầu hỏi: " Nếu như khế đất mất rồi phải làm sao?"


      Vong Xuyên với mọi người: " Nếu như khế đất trong nhà mất, có thể đến quan phủ thăm dò nội tình, sau khi tra được liền bù tờ mới là được. "


      Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Vậy ngày mai liền chuyến thôi, ta mấy năm nay trong phủ, cũng có thời gian trông nom các tiệm ấy, là đau khổ tổ mẫu phí tâm. " Trong chuyện này, nàng hoàn toàn chỉ thương lượng với mình lão thái thái, căn bản thèm để ý Thẩm thị: " Tổ mẫu những năm này nhọc lòng hao tâm tốn sức quản lý Bách Thảo Đường, A Hoành nhở tới công sức của tổ mẫu. "


      Lão thái thái há hốc mồm, biết trả lời như thế nào. Năm đó xác thực là nàng giữ lại đồ cưới của Diêu thị sai, quả thực bởi vì khi đó các tiệm này đối với Phượng gia mà quá để cho người đỏ mắt! Bây giờ Phượng gia ít nhiều gì cũng tính có chút nội tình, tuy ở mức độ rất lớn là sau này dựa vào Trầm gia chống đỡ,nhưng lúc đầu thể kể công của Diêu gia. Trước mắt Phượng Vũ Hoành đến đòi mấy gian cửa hàng kia, nàng mặc dù có chút đau lòng, nhưng thể cho. Huống chi Phượng Vũ Hoành cùng Vong Xuyên nha đầu kia xướng hát, nếu quả đến quan phủ thăm dò nội tình, kia Phượng gia mặt mũi để chỗ nào.


      " Khế đất sao mất được, Thẩm thị, ngươi tìm chút. " Lão thái thái lên tiếng.


      Thẩm thị đặc biệt vui, nhất là Phượng lão thái thái đối với nàng mở miệng gọi tiếng Thẩm thị, để trong lòng nàng càng thoải mái.


      " Ta là con dâu của ngài, lão thái thái thế nào lời lại xa lạ. " Thẩm thị lấp khí, cũng là cố ý dẫn sang đề tài khác.


      "Vậy ngươi ảo ta nên gọi ngươi là gì? " Lão thái thái chống quyền trượng: " Muốn bảo ta gọi tiếng con dâu, mau cầm ra bộ dáng của đương gia chủ mẫu cho ta! Ngươi xem ngươi có điểm nào xứng với vị trí chủ mẫu của Phượng gia này? "


      " Trầm Ngư chính là do ta sinh! " Có điểm này, Thẩm thị là đặc biệt kiêu ngạo: " Mặc kệ đến lúc nào, ta đều là mẫu thân của Trầm Ngư. "


      Thẩm thị như vậy để lấp miệng lão thái thái, Lão thái thái có gì , đành phải lại nhắc nhở bà ta: " Ngày mai tìm chút những đất khế ấy, ta cho ngươi thời gian hai ngày, tìm đến trả ngay cho A Hoành. "


      " Lão thái thái ngươi hồ đồ à nha? Nữ nhân gả tới phu gia, cửa hàng đồ cưới đương nhiên phải do phu gia thu, nơi nào có đạo lý giao ra cho vào trong công? " Thẩm thị tàn nhẫn trừng Phượng Vũ Hoành: " chút quy củ cũng có! "


      Phượng Vũ Hoành mặt trầm xuống, nhíu mày nhìn bà ta: " Mẫu thân ý của lời này là, nữ nhân gả tới phu gia, tiệm cũng phải giao ra? "


      " Đúng! "


      "Vậy tốt. Vong Xuyên! " Nàng kêu Vong Xuyên: " đem Kinh Triệu Duẫn thỉnh đến trong phủ, nếu như Phượng gia mặt mũi đủ, liền thỉnh Ngự vương phủ Chu phu nhân đứng ra thỉnh Kinh Triệu Duẫn đại nhân hướng Phượng phủ chuyến. Liền Phượng gia lão thái thái, Đại phu nhân cùng với những vị di nương đều phải đem đồ cưới tự nguyện nộp lên đưa vào trong công của Phượng gia, từ nay về sau về tất cả trong Phượng gia, cùng các nàng còn quan chút quan hệ, thỉnh Kinh Triệu Duẫn đại nhân đến phủ là các trưởng bối nắm giữ khế đất thay tên. "


      Vong Xuyên khom người cái: " Dạ, nô tỳ phải ngay. " Dứt lời, xoay người rời .


      "Đợi chút! " Lão thái thái mở miệng, bà dám cho Vong Xuyên sắc mặt tốt, lại dám đem Vong Xuyên thành nha đầu bên trong Phượng phủ có thể tùy ý đánh chửi, chuyện luôn mang theo vài phần khách khí cùng đề phòng: " Vong Xuyên nha đầu, ngươi trước chờ chút. "


      chỉ lão thái thái tâm hoảng, Thẩm thị mặt cũng trắng, bà ngờ vòng tới vòng lui vẫn là để bị bắt lấy sơ hở.


      An thị ở bên cạnh cũng xen vào, hướng tới Phượng Cẩn Nguyên : " Thiếp thân lúc vào phủ, nhà mẹ đẻ với lão gia, cửa hàng đồ cưới tuyệt giao cho Phượng phủ, do ta tự mình kinh doanh, hơn nữa tương lai đưa cho con ta sinh ra. Lão gia, những thứ này ngài đều đáp ứng, vì sao hôm nay Đại phu nhân muốn như thế dồn ép tha? " câu của An thị, đem tội tất cả thuộc về đầu Thẩm thị: " Lại , tại Đại Thuận triều, nữ tử xuất giá có đồ cưới là mặt tiền cửa hiệu, có thể tự mình kinh doanh, thu hoạch tiền lời người giữ khế đất sec được sở hữu, gia đình bên phu được can thiệp chuyện nữ tử kinh doanh các mặt tiền cửa hiệu đồ cưới. Quy củ này, là hoàng thượng đặt. "


      đến hoàng thượng, An thị liếc nhìn Phượng Vũ Hoành, là nhắc nhở nàng, trận đấu này ngươi là đánh thắng được.


      Phượng Vũ Hoành khẽ gật đầu cái, đối với An thị biểu thị cảm kích.


      Thẩm thị lại ầm ĩ : " Ta chưa chúng ta cũng phải nộp lên, càng muốn thay đổi tên khế đất. "


      Phượng Vũ Hoành trợn mắt, trong mắt hàn quang ra, trừng thẳng về Thẩm thị, trong nháy mắt càng đem Thẩm thị doạ lùi lại mấy bước.


      " Ngươi, ngươi muốn làm gì? "


      Phượng Vũ Hoành cảm thấy nàng là cho con heo mập quá nhiều mặt mũi, nhưng cố tình con heo mập này lại cần thể diện.


      Tốt lắm.


      " Ý của ngươi là chỉ có Diêu di nương phải đóng, các ngươi cũng có thể giao? " Ánh mắt nhìn chung quanh vòng, khóe môi nhịn được cười lạnh: " Ở đâu ra đạo lý ấy? Vong Xuyên! mời Kinh Triệu Duẫn, trong phủ này trong tay nữ nhân có tiệm riêng tư nhân đều cùng nhau nộp lên cho ta, ai cũng đừng nghĩ tư tàng! " Lại nhìn lão thái thái, sắc mặt hòa hoãn chút: " Tổ mẫu, mẫu thân muốn, ngài liền giao thôi. "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Thẩm thị, ai cho ngươi lá gan đó.


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      Phượng Vũ Hoành lời thành công kích động hỏa khí lão thái thái, khiến bà lập tức trừng Thẩm thị cầm quyền trượng giơ lên muốn liều mạng đập trúng người đối phương:" Ngươi muốn tiệm của ta? Hả? Ngươi ngươi muốn tiệm của ta? "


      Vong Xuyên cũng rất phối hợp diễn trò, hỏi tới câu: "Vậy nhị tiểu thư, trong tay ngài những khế đất mới kia phải làm sao? "


      Phượng Vũ Hoành " Những thứ kia Ngự Vương điện hạ cho, là mẫu thân muốn, vậy ta muốn để lại cũng giữ được. Lần này cùng nhau thay tên thôi, trực tiếp thành Phượng gia tốt rồi. " Nàng lại nghiêng đầu trừng mắt với Thẩm thị: "A, đúng, hẳn là trực tiếp đổi thành Thẩm gia, vì là phụ thân và tổ mẫu gì, là mẫu thân tự mình tại muốn các tiệm này, tất cả nữ quyến Phượng phủ sở hữu trong tay khế đất đều phải đổi thành Thẩm gia."


      Tất cả mọi người gì nữa, trong lúc nhất thời, Thẩm thị thành cái đích cho mọi người chỉ trích.


      Có nữ nhân mưu đoạt tài sản phu gia cho nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn là muốn cả của những người khác trong phu gia, cả lão thái thái cũng tha, đây là kỳ văn của Đại Thuận.


      Lão thái thái vuốt ve quyền trượng trong tay, đến nửa ngày, rốt cục mở miệng hỏi câu: " Cẩn Nguyên, cái nhà này rốt cuộc là họ Phượng hay họ Thẩm? "


      Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng đáp: " Đương nhiên họ Phượng. "


      " Vậy vì sao cái điêu phụ độc ác này tại Phượng gia ngông cuồng như thế? "


      Thẩm thị vội vàng biện giải: " Ta Thẩm gia muốn! "


      Phượng Vũ Hoành khó giải: " Thẩm gia muốn? Đấy là Phượng gia? ràng hoàng thượng qua mặt tiền cửa hiệu đồ cưới nhà mẹ đẻ cho nữ tử, phu gia thể cưỡng ép cầm a! Phượng gia đây là cãi lời hoàng mệnh! "


      Phượng Cẩn Nguyên quát mắng: " hưu vượn! "


      Lão thái thái cũng hỏi ngược lại: " Phượng gia khi nào muốn? "


      Thẩm thị bị chặn lời, biết nên phản bác thế nào.


      Phượng Vũ Hoành tiếp tục : "Là ai cho ngươi lá gan mượn danh Phượng phủ giữ mặt tiền cửa hiệu Diêu di nương trả? Mẫu thân, ngươi làm như vậy, rốt cuộc là muốn để Phượng phủ như thế nào? " Nàng chuyện rất hữu lực, nghe tới lại là vì Phượng gia kêu oan.


      " Ta ... " Thẩm thị nghẹn lời, " Phượng Vũ Hoành, ngươi rang là muốn gây chuyện ĩ! "


      " Ta ầm ĩ sao? " Nàng chớp chớp mắt to, vô tội : " Ta chỉ cầm lại thứ thuộc về ta, mẫu thân sao lại gán cho ta cái tội danh như vậy? "


      Phượng Cẩn Nguyên thực chịu nổi đám nữ nhân ở đây tính kỹ màn trướng, thẳng thắn vung tay cái, đẩy mọi chuyện cho lão thái thái: " Mẫu thân, bây giờ trong nhà việc bếp núc là do ngài làm chủ, chuyện này ngài làm sao làm vậy thôi. "


      Phượng lão thái thái gật đầu, nhìn chằm chằm Thẩm thị từng chữ từng câu : " Ta Phượng gia từ trước đến giờ chỉ nghe theo hoàng mệnh, tuyệt làm việc trái thánh mệnh. Nữ tử tự mình quản lý kinh doanh đồ cưới là tổ chế Đại Thuận, Thẩm thị nếu lại được can thiệp, đừng trách ta Phượng gia lưu tình! Tính từ hôm nay, trong vòng hai ngày ngươi cần đem tất cả mặt tiền cửa hiệu của Diêu thị tất cả đem trả. "


      " Còn thỉnh mẫu thân cùng trả sổ sách những năm này. " Phượng Vũ Hoành bổ sung.


      Thẩm thị giơ chân: " Nào có sổ sách? có! "


      Phượng Vũ Hoành cũng cùng nàng giành, chỉ : " Vậy ta chỉ đành ấn theo lợi nhuận cùng các tiệm trong kinh thành đến cùng mẫu thân muốn mấy năm này thu hoạch. Ta nhớ chọn lợi nhuận trung đẳng, quá khó xử mẫu thân. "


      Thẩm thị còn muốn điều gì, Phượng Cẩn Nguyên vung tay áo lên:" Cứ định như vậy! Khế đất và sổ sách mau trả lại cho A Hoành, ngươi tiếp tục náo loạn, Trầm Ngư cũng giữ được ngươi! " Dứt lời, lôi kéo Kim Trân .


      Thẩm thị ngây tại chỗ, chỉ cảm thấy vừa mới giống như mơ giấc mộng.


      ràng là bà muốn hại Phượng Tử Duệ, vì chuyện gì thay đổi phương hướng tất cả nhằm về phía bà? Còn có, chén dược mà thôi, Kim Trân thôi vậy, tại sao lại kéo tới cửa hàng đồ cưới?


      Thẩm thị ngốc lăng nhìn Trầm Ngư, thấy Trầm Ngư đến chỗ bà khẽ lắc đầu, trong lòng cam lòng đành phải tạm đè xuống vài phần.


      đám người náo loạn sắp hết ngày, rốt cục tản .


      Phượng Vũ Hoành mang theo hai nha đầu hồi Liễu Viên, Diêu thị gấp đến mức trong vườn xoay quanh .


      Nàng vội lên trước kéo người: " Mẫu thân sao vậy a? "


      Vừa thấy nàng trở lại, Diêu thị có thể coi là có người đáng tin cậy, tay nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành ân cần hỏi: " Sao lâu thế? Đến cùng xảy ra chuyện gì? Ta thấy con lâu trở lại, để Tôn ma ma đến Thư Nhã viên nghe, mới biết tất cả mọi người đều đến Tùng viên. có sao chứ? "


      Phượng Vũ Hoành lắc đầu:" có việc gì lớn, phụ thân nhất thời hứng khởi, thu đại nha đầu Kim Trân trong phòng Thẩm thị làm thiếp, Thẩm thị trong lòng thoải mái, náo loạn hồi. "


      " Cái gì? " Diêu thị sửng sờ: " Ngươi phụ thân ngươi thu Kim Trân?"


      Thấy Phượng Vũ Hoành gật đầu, lúc này mới lại : "Vậy Kim Trân từ theo Thẩm thị, ta thấy dáng vẻ nàng phải người trung thực, nhưng những năm này cũng thấy phụ thân ngươi từng động tâm tư khác, ngờ vẫn là bước này. "


      " Mẫu thân liền đừng quản mấy chuyện vớ vẩn này." Phượng Vũ Hoành lắc đầu cười khổ: " thích thu ai thu ai , chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, trong Phượng phủ chuyện gì có thể ít quản ít quản. Tử Duệ đâu a? Khá hơn chút nào ? "


      Diêu thị lúc này mới lộ mặt cười:" A Hoành của chúng ta đúng là có bản lĩnh, ta coi vị đại phu kia cũng nhìn ngọn ngành, vẫn là A Hoành chuẩn bị dược cứu Tử Duệ. "


      Kim Trân làm náo loạn chút, Diêu thị tự nhiên đều thấy trong mắt ghi trong lòng. Vị Hứa đại phu kia, tuy rằng bà biết kết cục làm sao, nhưng đưa tới dược có vấn đề điểm này là khẳng định.


      Vừa nghĩ tới đó, Diêu thị hỏi câu: " Dược tốt như vậy, là Ngự Vương điện hạ cho? "


      Bà chỉ biết Ngự vương phủ đưa tới rất nhiều đồ tốt, bên trong cũng có chút dược liệu quý hiếm, lúc này mới cảm thấy Phượng Vũ Hoành lấy ra dược tốt như vậy có gì kỳ quái.


      Phượng Vũ Hoành cũng giải thích, Diêu thị cho nàng cái lý do có được dược tốt mà dùng, nàng cũng thuận theo mà đáp.


      Chỉ là Vong Xuyên đứng bên cạnh khóe miệng giựt giựt, thầm nghĩ nhị tiểu thư ngươi đây là trợn mắt dối a!


      Nhưng Vong Xuyên cũng cũng tính vạch trần, chuẩn bị thêm lúc gặp phải Ngự vương đề cập với , người khác nàng tố cáo được.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Có kẻ gian.


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      "Con mau vào phòng nghỉ ngơi . " Diêu thị đem Phượng Vũ Hoành đẩy vào trong nhà nàng: " Tử Duệ nằm ngủ, cũng cần con chiếu cố, ta dặn dò người chuẩn bị cơm nước cho con, trong chốc nữa để Tôn ma ma bưng qua cho con. "


      Phượng Vũ Hoành lúc này mới cảm thấy đói, buổi trưa sớm qua, lại quá hai canh giờ nữa liền đến giờ ăn cơm tối, chiến đấu quả chuyện tiêu hao thể lực.


      Nàng trở về nhà, Vong Xuyên hầu hạ rửa tay, Thanh Ngọc pha trà xong. Hai người nha đầu đứng ngay bên người Phượng Vũ Hoành, ai ra ngoài.


      Thanh Ngọc tuy rằng tuổi còn chút, nhưng tính tình bình tĩnh thận trọng, nhiều lời, người cũng cơ trí.


      Phượng Vũ Hoành có ý để Vong Xuyên thường xuyên mang theo Thanh Ngọc, bên cạnh nàng thế nào cũng phải có hai người dùng tốt, loại người như vậy thể là nô tài ở Phượng phủ, giấy bán thân ở trong tay nàng, hơn nữa từ đầu dụng tâm bồi dưỡng, sau đó dùng mới yên tâm.


      được bao lâu, Tôn ma ma bưng cơm nước còn nóng vào.


      "Tiểu thư nhanh ăn cơm , buổi trưa phu nhân dùng qua, tiểu thiếu gia ăn chén mì liền ngủ , tính toán trễ chút tỉnh lại a? " có người ngoài, Tôn ma ma theo thói quen cùng Diêu thị gọi phu nhân .


      Phượng Vũ Hoành nhìn cơm canh hôm nay thanh đạm hơn hôm qua chút, liền biết nhất định là do chuyện Tử Duệ làm Tôn ma ma nhắc nhở người dưới bếp.


      Nàng rất hài lòng thức ăn như vậy, có rau có thịt dinh dưỡng cân đối.


      Chỉ là có cái chuyện nàng vẫn có hiểu ràng —— " Ma ma đối với Hàn di nương có chút hiểu ? "


      Hàn thị hôm nay đưa tới tờ giấy, còn có vẻ mặt của nàng tại lúc ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên giết người, cũng làm cho Phượng Vũ Hoành nghi hoặc thôi .


      Nếu chẳng phải có chuyện bí mật gì, Hàn thị vạn vạn nên có loại biểu này.


      Tôn ma ma nghe nàng nhấc đến Hàn thị, khỏi từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh miệt.


      " Chỉ biết chút công phu hồ mị, mê được lão gia đấy. "


      Phượng Vũ Hoành bật cười: " Lại có thể mê hoặc được lão gia, người kịp sinh con, bây giờ phụ thân có người tình mới a?. "


      Tôn ma ma cau mày lại: " Vừa rồi nghe phu nhân nhắc qua, lão gia thu Kim Trân? Phi phi phi! Tiểu thư ngươi đừng trách lão nô nhiều lời, lão nô liền nhìn Kim Trân kia căn bản giống như cái đại nương. Nhìn nàng đường uốn éo, ở đâu là tác phong hoàng hoa khuê nữ, biết lão gia là nghĩ như thế nào. "


      Phượng Vũ Hoành gắp rau vào miệng, vừa ăn vừa cùng Tôn ma ma thảo luận: " Có thể phụ thân chỉ thích cái giọng ấy. "


      " Lão gia hứng thú quả đặc biệt. " câu thế này mới ý thức tới nên cùng Phượng Vũ Hoành cái tiểu nương tán gẫu những thứ này, nhanh chóng câm miệng, lại thuận theo lời trước đó hỏi về Hàn di nương tiếp tục : " Muốn đến Hàn di nương ... Tiểu thư cũng biết vị Hứa đại phu xem bệnh cho Nhị thiếu gia vốn là bà con xa của Kim Trân? "


      Phượng Vũ Hoành lắc đầu: " Ta biết, có thể coi là là thân thích, cùng Hàn di nương có quan hệ gì? "


      Tôn ma ma cùng nàng giảng: " Năm ngoái Hàn di nương từng hoài thai đứa bé, lão gia rất hài lòng. Nhưng đột nhiên có ngày, Hàn di nương uống chén dược giữ thai sau mất hài tử. Nàng có thai vẫn luôn là Hứa đại phu trông nom, sau khi hài tử rơi mất Hứa đại phu còn đây là cái nam thai. "


      Phượng Vũ Hoành cau mày: " Ra chuyện như vậy. vì sao Phượng gia còn muốn giữ lại Hứa đại phu trong phủ ? "


      " Bởi vì kia chén dược giữ thai chẳng phải Hứa đại phu mở, là đại phu nhân đưa. Nhưng tiểu thư ngươi nghĩ a, Đại phu nhân biết được gì a, còn phải thông qua Kim Trân hỏi Hứa đại phu kia phen. "


      "Vậy phụ thân có truy cứu? "


      Tôn ma ma lắc đầu bất đắc dĩ: " Truy cứu cái gì nga ~ , lúc ấy nghe lão gia có việc xin Thẩm gia. "


      Phượng Vũ Hoành có hỏi, nàng cảm thấy phụ thân nguyên chủ này càng tiếp xúc càng cảm thấy buồn nôn. Vì lợi ích cũng tiếc gì, gì cũng làm được, rốt cuộc là quyền lợi quá mê người, có mắt tròng quả nhiên ác độc?


      Vội vã ăn xong cơm, Tôn ma ma bưng đĩa rời khỏi. Thanh Ngọc đảm nhiệm người mới, lòng hiếu học cùng lòng cầu tiến vẫn đủ cường, nghe Tôn ma ma , nàng liền có phân tích của mình: " Tôn ma ma đều biết ràng như thế, kia Hàn di nương chắc chắn cũng biết, nàng nhất định cực hận Đại phu nhân. "


      Vong Xuyên gật đầu: "Đúng vậy a, có thể bằng thân phận của nàng, lại vạn vạn dám đắc tội Thẩm thị, đây mới gọi là khó làm. "


      Phượng Vũ Hoành cười : " Nàng mượn tay chúng ta thu thập Hứa đại phu, nhân tình này liền thể ghi nợ. Các ngươi giúp ta nhớ kỹ, có thời điểm chúng ta cần tới Hàn thị. "


      Hai người nha đầu cùng nhau cúi người, " Nô tỳ tuân mệnh. "


      Lúc chạng vạng, Tử Duệ tỉnh lại.


      Phượng Vũ Hoành chạy tới giúp đỡ hài tử bắt mạch lần, xác định có đại gì nữa, lại đút thuốc pha thêm lần, lúc này mới cho hạ nhân hầu hạ: " Mấy ngày gần đây cho thiếu gia ăn chút thanh đạm, thuốc cũng cần uống nữa, cần uống nước lạnh. "


      Tử Duệ ngoan ngoãn nằm úp sấp người nàng, giương lên mặt cười : " Tỷ tỷ yên tâm, ta đều nhớ rồi, nhớ kỹ hơn các nàng đây! "


      Phượng Vũ Hoành nhìn đệ đệ trong ngực, trong ký ức trùng điệp đứa bé khả ái kiếp trước. Trong nháy mắt nàng hơi hoảng hốt, theo bản năng liền mở miệng: " Yên tâm, đời này, tỷ tỷ nhất định muốn cho ngươi sống khỏe mạnh. "


      Tử Duệ nghe lời của nàng, nhưng lại biết tỷ tỷ là vì muốn tốt cho , vui vẻ ôm lấy nàng hì hì cười.


      Đêm nay, Phượng Vũ Hoành mơ nhiều giấc mơ kỳ quái. Trong chốc lát là mẫu thân và đệ đệ kiếp trước, trong chốc lát lại là huynh đệ trong lục quân bị trọng thương. Còn có phòng giải phẫu của nàng, cùng ánh sáng chói mắt độc nhất kia.


      Cuối cùng chợt tiếng nổ tung, cảnh trong mơ lại chuyển tới máy bay trực thăng, nàng dường như nhìn đến mảnh vụn thân thể của mình, dường như nhìn đến linh hồn của mình rơi đến vực sâu sâu thẳm.


      Người ngay lúc này tỉnh lại, cả người xuất mồ hôi lạnh.


      Thực ngủ được, chuẩn bị vào trong sân cùng Hoàng Tuyền gác đêm chuyện chút, người mới ngồi dậy, chợt nghe được nơi cửa sổ có thanh sột sột soạt soạt truyền đến.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :