1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y đích nữ - Dương Thập Lục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Phấn Đại động kinh

      Edit: ZuriBell

      Beta: Hải Vân



      Bởi vì hạ nhân mới tới, Liễu Viên căn bản là đủ chỗ. Mấy rương sính lễ để đầy sân, Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên chủ động thay nhau ra trông giữ, những người khác đều do Tôn ma ma an bài đưa tới phòng và phòng bên.


      Còn ba người Lý ma ma, cũng biết nghĩ cái gì, cũng tình nguyện cùng những hạ nhân chen chúc ở nơi này, cũng nghe ra trọng điểm trong lời của Phượng Vũ Hoành nên có trở về Kim Ngọc viện.


      Các nàng đề cập tới, Phượng Vũ Hoành cũng đuổi, như cũ gọi Mãn Hỉ hầu hạ nàng tắm rửa.


      Lần này là Lý ma ma gây ra chuyện xem ra, Phượng Vũ Hoành chính là cố tình làm khó Mãn Hỉ, Bảo Đường còn cảm thấy ủy khuất thay Mãn Hỉ, chỉ là trong lòng Mãn Hỉ ràng, nhị tiểu thư nhất định có chuyện muốn riêng với nàng.


      Được Phượng Vũ Hoành bày mưu đặt kế, Vong Xuyên theo an bài của Phượng Vũ Hành trong phòng Thanh Ngọc ở trong sân tiếp tục kiểm kê vật phẩm, Mãn Hỉ thùng lại thùng múc nước vào, chuẩn bị tắm rửa.


      Phượng Vũ Hành sớm lấy từ trong gian ra dược đặc hiệu trị liệu nấm móng, bỏ bao đựng bên ngoài, lấy bình sứ tử từ đổ chất nhờn ra, thoạt nhìn chính là cùng thuốc ở cổ đại có khác nhau là mấy.


      Tắm rửa thay y phục xong xuôi, nàng gọi Mãn Hỉ đến trước bàn, trước dùng nước rửa móng lau sạch sơn móng, rồi tự mình dùng bàn chải cẩn thận bôi nước thuốc ấy móng tay nàng ta.


      Mãn Hỉ tất nhiên biết thứ bôi tay là gì, chỉ thấy dễ chịu lắm, mang theo chút cảm giác mát lạnh, nguyên bản móng tay còn ngứa ngáy chỉ chốc lát hết ngứa.


      Nàng vạn phần kinh ngạc, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành ánh mắt mang cảm kích lòng, Phượng Vũ Hoành lại giải thích nhiều về thuốc này, chỉ là hỏi nàng: “Lý ma ma có lúc nào mang các ngươi trở về Kim Ngọc viện ?”


      “Có.” Mãn Hỉ cho Phượng Vũ Hoành, “Nàng đêm nay trước tiên lưu lại, xem bên này có động tác nào khác hay , nếu có gì ngoài ý muốn, sáng sớm ngày mai phải trở về.”


      Phượng Vũ Hoành cười gằn, “Là muốn xem thử đống sính lễ kia ta suy nghĩ sắp xếp như thế nào?”


      Mãn Hỉ gật đầu, “Nhất định là như vậy. Đại phu nhân từ trước đến giờ cực quan tâm đến tiền tài, nhị tiểu thư bên này bỗng dưng có được nhiều đồ tốt như thế, nàng nhất định là muốn lấy đến trong tay mình.”


      “Cứ để nàng dằn vặt nhiều chút.” Phượng Vũ Hoành thêm lời nào, thấy dược tay Mãn Hỉ khô, lại thoa lần, lúc này mới : “Vậy sáng mai ngươi cứ trở về, tất cả vẫn giống như lúc trước, cố lưu ý Thẩm thị, nếu có việc ta tự tìm ngươi.”


      Mãn Hỉ rất thông minh, lập tức hiểu ngay ý của Phượng Vũ Hoành, “Nhị tiểu thư yên tâm, nô tỳ ở lại bên ấy nhất định vì nhị tiểu thư làm tốt tiếp ứng.”


      “Được.” Nàng thực hài lòng: “Cách năm ngày ta đưa dược cho ngươi lần, ngươi nghỉ ngơi trong phòng ta lúc, nửa canh giờ sau ta sơn màu lên cho ngươi.”


      Bên này Liễu Viên tất cả vào quỹ đạo, nếu có người đắc ý tự nhiên có người phật ý, thí dụ như Phượng Phấn Đại.


      Tuy ban ngày Phượng Vũ Hoành hứa cho nàng cái khăn tay ngũ bảo, nhưng nha đầu này lại có lòng tham vĩnh viễn thể thỏa mãn. Mắt thấy Phượng Vũ Hoành có Ngự vương phủ làm chỗ dựa xoay mình trở nên hoàn mỹ, nàng càng ngày càng cảm thấy bản thân dường như mãi mãi cũng có ngày nổi danh.


      nàng, trừ bỏ Phượng Tưởng Dung ra, còn hai vị tỷ tỷ, người là Phượng gia dòng chính nữ, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, người tương lai là chính phi Ngự vương phủ, còn nàng sao?


      Tiểu nương hất đầu xem Hàn thị ở trong phòng vẽ mi mắt lông mày chờ Phượng Cẩn Nguyên đêm nay tới, vẫn còn chưa nguôi giận. Xông tới chộp lấy phấn trong tay nàng, the thé giọng liền gọi: “Cả ngày chỉ biết chăm chút cho chính ngươi! Ngươi sao thể suy nghĩ chút vì ta?”


      Hàn thị tay run run, mặt nguyên bản thời khắc đều treo mị thái cũng dần mất .


      Nữ nhi của nàng xưa nay vẫn luôn thế này, việc trong chớp mắt kìm chế được nỗi lòng, phát hỏa với nàng cũng phải lần lần hai.


      Kỳ thực Hàn thị trong lòng hiểu , hôm nay bị Phượng Vũ Hoành kích thích như thế, Phấn Đại nhất định là chịu được. Thế nhưng chịu nổi như thế nào?


      “Di nương ta chỉ là thiếp, ngươi muốn ta nghĩ cho ngươi thế nào?”


      “Nương của Phượng Trầm Ngư nguyên bản cũng là thiếp!” Phấn Đại trước sau nghĩ ra chuyện này, “Vì sao người ta làm thiếp có thể bò lên vị trí chủ mẫu, ngươi lại được? Nếu như ngươi có hậu thuẫn cũng tốt như vậy, ta ở trong phủ này sao chỉ có thể là thứ nữ nho ?”


      “Thứ nữ thế nào?” Hàn thị nheo mắt phượng, “Thứ nữ cũng là con cái của Phượng gia! Phụ thân ngươi là tể tướng, ngươi tuy là thứ nữ, nhưng có ai dám khinh bạc ngươi?”


      “Thế nhưng cũng ai coi trọng ta!” Phấn Đại thở phì phò ngồi ghế dựa, tiếp tục ở người Hàn thị phát hỏa, “Chẳng nhẽ ngươi biết thái độ của lão thái thái với ta sao? Chẳng nhẽ ngươi biết Đại phu nhân căn bản cũng đồng ý quản ta cùng Tưởng Dung sao? Chẳng nhẽ ngươi biết Phượng Trầm Ngư nàng căn bản chính là mang khuôn mặt Bồ Tát tâm lại ngoan độc như long sói?”


      Hàn thị bị doạ nhanh chóng tiến lên đem miệng Phấn Đại che lại — “Ngươi bừa cái gì? Ta cho ngươi biết, trong nhà này ai cũng có thể chửi bới, chỉ có đối với đại tỷ tỷ ngươi, ngươi có chết cũng lật đổ được lòng của nàng!”


      “Các nàng đều tốt! Vậy ta phải làm sao? Ta phải làm sao?” Phấn Đại mất khống chế bắt đầu kêu gào, “Ta cũng muốn những thứ đó như Phượng Vũ Hoành! Ngươi có thể tìm cho ta vị hôn phu như vậy sao?”


      Hàn thị bất đắc dĩ, “Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới tuổi làm mai.”


      “Đến có?” Phấn Đại lại trợn tròn mắt, “Mỗi ngày chỉ biết vẽ mi mắt lông mày quyến rũ phụ thân, kết quả sao? Ngươi có bản lĩnh đến lúc đó sinh nhi tử a! Nguyên bản trong nhà chỉ có đại ca vô cùng yếu kém, tại Phượng Tử Duệ trở lại, chúng ta còn hy vọng làm gì!”


      Rốt cục, lời Phượng Phấn Đại khiến Hàn thị trở nên trầm mặc. bàn tay khẽ đưa đến bụng, trong đôi mắt tinh xảo lệ chợt dâng trào.









      Chương 46: Hài tử của Hàn thị


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng

      Nhi tử sao? Sao nàng muốn có cái nhi tử. Có thể ở trong ngôi phủ này, chỉ cần Thẩm thị vẫn còn, nàng cũng tốt, An thị cũng tốt, cũng đừng nghĩ sinh ra nhi tử.


      Năm ngoái nàng có thai, mơ mơ hồ hồ uống chén dược giữ thai hài tử cũng mất, đại phu đó là cái nam thai hình thành. Sau này nàng ngầm tra ra đại phu kia cùng Thẩm thị bên người Kim Trân lại có qua lại, nàng cùng Phượng Cẩn Nguyên , nhưng được đến bất cứ kết quả gì. Lại sau đó, trong cung thái hậu mừng thọ, Phượng Cẩn Nguyên dâng lên toà Quan Thế m phỉ thúy, nghe là Thẩm thị bào đệ vì đặc biệt tìm thấy .


      Thẩm thị luôn có cách để Phượng Cẩn Nguyên cách nào bỏ qua nàng ta, mà nàng Hàn thị, ngoài gương mặt dần tàn lụi r , có thứ gì cả.


      Đêm nay, Phượng phủ nhất định có rất nhiều người khó ngủ. Phấn Đại mất khống chế, Thẩm thị cũng có khá hơn chút nào .


      Ngự vương phủ dời tới những thứ đó rơi vào tay nàng, nàng cũng khó chịu cả người .


      Trầm Ngư bất đắc dĩ ở bên cạnh khuyên, thế nhưng xong chính mình cũng cam lòng : " Muốn tính những chuyện khác, có điều nghĩ đến kia ngũ bảo ... "


      Thẩm thị sao hiểu ý tứ Trầm Ngư, lúc này liền hừ lạnh tiếng: " Trầm Ngư là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ngũ bảo đương nhiên muốn xuyên ở thân ngươi mới ra được giá trị . "


      Trầm Ngư thăm thẳm tiếng thở dài: " Nhưng người ta dù sao cũng là Ngự vương phi tương lai, là chánh phi của Cửu hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. "


      " Cửu hoàng tử sao đây? " Thẩm thị khinh thường : " Ngươi cũng phải biết, nguyên bản phụ thân ngươi là muốn đòi đổi hôn này đưa cho ngươi, kết quả Cửu hoàng tử kia tốt, tự mình bị thương thân mình. cái hoàng tử con nối dõi cũng hết hy vọng liền triệt để tuyệt duyên chiếc long ỷ ấy, nàng Phượng Vũ Hoành tại được phong quang, tương lai còn phải chính là nhìn thấy ngươi muốn dập đầu thỉnh an. "


      Trầm Ngư mặt lại hồng, mềm mại lại uyển chuyển kêu tiếng: " Mẫu thân . "


      Thẩm thị lúc này mới lộ mặt cười, kéo tay Trầm Ngư : " Trầm Ngư muốn gả phải gả cho thiên tử tương lai . "


      " Nhưng người ta đồng ý cưới ta sao? Dù sao ta chỉ là Phượng phủ dòng chính nữ kế . "


      " Ai dám ngươi là dòng chính nữ kế? " Thẩm thị nhổ bải nước miếng khí thô, cắn răng : "Vậy Phượng Vũ Hoành chẳng phải còn phải trong phủ chờ gả sao, thời gian ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Trầm Ngư yên tâm, đống vải áo này sớm muộn đều là của ngươi, cũng chỉ có ngươi mới xứng đáng với vật trân quý như vậy. "


      Trầm Ngư bất động thanh sắc, trong mắt chợt loé vài tia hứng khởi.


      Liễu Viên


      Phượng Vũ Hoành ngủ say, bất chợt chợt nghe được có tiếng đập cửa truyền đến, nàng luôn luôn duy trì cảnh giác lập tức tỉnh lại, chợt nghe được ngoài cửa Vong Xuyên vội vàng hô: " Tiểu thư, tiểu thư tỉnh chưa? "


      Nàng hơi nhíu mi tâm, đáy lòng suy nghĩ thoáng cái, liền biết nhất định là có chuyện phát sinh, vội mở miệng : " Tỉnh rồi, vào đây . "


      Vong Xuyên vội vàng mà vào, đến phụ cận gấp gáp hỏi: " Tiểu thư mau xem thử , Duệ thiếu gia bị bệnh. "


      " Bị bệnh ? " Phượng Vũ Hoành sững sờ, trước khi ngủ còn rất tốt, còn chạy vào trong viện quấn lấy Hoàng Tuyền chơi đến nửa ngày, thế nào bất chợt bị bệnh?


      kịp mặc quần áo, tiện tay kéo chiếc áo phủ ở bên ngoài, theo Vong Xuyên hướng trong phòng Tử Duệ chạy .


      Lúc các nàng đến, tiểu gia hỏa gương mặt trắng bệch nằm úp sấp ở giường liều mạng nôn mửa. Diêu thị ở bên cạnh gấp đến thẳng rơi nước mắt, Tôn ma ma ngừng mà giúp đỡ Tử Duệ vỗ lưng, nhưng cũng thấy chuyển biến tốt.


      Thấy nàng chạy tới, Hoàng Tuyền tay bưng chậu gỗ vừa hướng Phượng Vũ Hoành : " Duệ thiếu gia là nằm ngủ sau khi phát bệnh, nguyên bản ta cùng Vong Xuyên trong sân, Tôn ma ma ra gọi chúng ta, là Duệ thiếu gia ngủ cũng ngon, đợi chúng ta vào nữa, thiếu gia liền bắt đầu nôn mửa. "


      Tôn ma ma bổ sung: " Trước khi nằm ngủ có chút đau bụng . "


      Phượng Vũ Hoành gật đầu, ngồi ở mép giường đặt tay lên cổ tay, chẳng mấy chốc thở phào nhõm: " có chuyện gì . "


      Diêu thị thấy Phượng Vũ Hoành có chuyện gì, cũng hơi hơi an tâm, lại gấp hỏi: " Tóm lại mắc bệnh gì? "


      Phượng Vũ Hoành cười khổ: " Chúng ta trong núi ở ít năm như vậy, chưa bao giờ dính qua mỡ thịt, tối hôm qua đống dầu mỡ gì đó Tử Duệ từ đến lớn cũng chưa từng ăn, chợt vào bụng, khiến cho dạ dày phản ứng, cũng là chuyện bình thường. "


      Diêu thị khó hiểu: " Vậy vì sao chúng ta có phản ứng? Chúng ta trong núi cũng có dính qua mỡ thịt sao? "


      Phượng Vũ Hoành bên đỡ Tử Duệ vừa hướng Diêu thị : " Nhưng chúng ta trước đây tại Phượng phủ ăn qua a! Tử Duệ lúc rời khỏi kinh thành mới ba tuổi, nơi nào có ẩm thực bình thường. "


      Diêu thị giờ mới hiểu được: " Có muốn hay mời thầy thuốc? "


      Phượng Vũ Hoành xua tay: " Này hơn nửa đêm liền để yên, ta trước tiên giúp Tử Duệ nhìn thử, nếu như sáng mai được lại mời cũng muộn."


      Diêu thị đối với Phượng Vũ Hoành rất tin tưởng cùng yên tâm, nàng trước sau cho là Phượng Vũ Hoành mới trước đây theo ngoại tổ nàng nghe nhiều nhìn nhiều, biết chuẩn bệnh là bình thường.


      " Tôn ma ma hầu hạ mẫu thân nghỉ trước . " Nàng trước tiên cần phải xua người , " Hoàng Tuyền tiếp tục trong sân gác đêm, Vong Xuyên nấu chút nước. "


      Diêu thị tuy muốn , chỉ là thấy ánh mắt Phượng Vũ Hoành kiên định, gật đầu, mang theo Tôn ma ma rời khỏi. Nàng biết, nữ nhi, có rất nhiều chuyện nàng phải tự mình làm chủ, nếu như vậy, nàng giúp đỡ nữ nhi.

      Chương 47: Trị liệu cho Tử Duệ


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      Thấy mọi người rời khỏi, Phượng Vũ Hoành lúc này mới thừa dịp Tử Duệ chú ý khẽ vuốt giữa cổ tay, dò xét ý niệm vào dược phòng. Tìm vòng, lục ra túi thuốc giảm đau dạ dày ức chế vi khuẩn cho trẻ .


      Thu xếp xong giường đứa , nàng đứng dậy đến trước bàn, pha thuốc vào trong ly trà, lại tiện tay ném túi lớn hồi hiệu thuốc .


      bao lâu, Vong Xuyên nấu xong nước sôi vào đây, nàng pha xong dược vào nước sôi, chờ nước ấm đút Tử Duệ uống .


      Vong Xuyên nhìn nước dược trong chén, hút hấp cái mũi, phát cũng có cay đắng quá nồng, trái lại có tia ngọt ngào ở bên trong. Nàng rất muốn hỏi hỏi đây là thuốc gì, nhị tiểu thư cầm dược ra lúc nào. Nhưng lập tức nghĩ đến lúc ra đến Ngự vương phủ vương gia chính miệng dặn: " nên vô cùng tra cứu chuyện có quan hệ cùng Phượng gia Nhị Tiểu Thư, nàng làm gì các ngươi chỉ để ý nhìn được rồi, thể hỏi đến, càng cho với người khác. Vong Xuyên thu hồi lòng hiếu kỳ, giúp đỡ Phượng Vũ Hoành cùng bảo vệ Tử Duệ .


      Đứa uống thuốc xong, rất nhanh chống nôn, cũng la hét nhà xí, lâu, hơi thở đều đều liền ngủ rồi .


      Vong Xuyên lại lần nữa thầm cảm thán thang thuốc kia thần kỳ.


      Phượng Vũ Hoành thấy nàng có hỏi, cũng giải thích. Dù sao cũng là người sau này làm thiếp thân hầu hạ mình, nếu như lòng hiếu kỳ quá nặng mọi việc đều phải giải thích ràng, chỉ sợ nàng muốn phá vỡ.


      Liễu Viên bên này dằn vặt nửa đêm, thứ hai trời sáng sớm, Tử Duệ tin tức bị bệnh ra ngoài dự liệu truyền đến trong tai Thẩm thị.


      Phượng Vũ Hoành nhìn Mãn Hỉ vụng trộm đưa tới ánh mắt, liền biết tin tức này là Tôn ma ma dậy sớm truyền . Nàng cũng truy cứu, Thẩm thị hôm qua bị tức, cuối cùng thở ra hơi này, chỉ sợ trước mắt chính là chỗ đột phá. Nàng muốn nhìn chút, đối phương là muốn dùng thủ đoạn gì.


      Khách khanh đại phu lúc vào cửa, Thẩm thị mang theo An thị cùng Hàn thị đều tới, ngay cả lão thái thái bên kia cũng phái Triệu ma ma tới .


      Thẩm thị vừa tiến vào Liễu Viên, ánh mắt chưa từng rời khỏi những chiếc rương kia, tham lam xuất , tưởng che đều che giấu được .


      Hoàng Tuyền khẽ hừ tiếng, lớn tiếng chiêu hô nàng: " Phu nhân mời vào trong ngồi . "


      Thẩm thị chán ghét giơ giơ khăn, giãy dụa thân thể béo phì vào phòng Tử Duệ, lại chỉ tượng trưng nhìn thoáng qua chê tiến lên nữa .


      Hàn thị từ trước đến giờ hay nịnh bợ Thẩm thị, thấy nàng lại gần, cũng theo lùi tới gian ngoài.

      An thị theo Triệu ma ma vẫn tập hợp ở phía trước, thỉnh thoảng hỏi đại phu vài câu .


      Đại phu này đến là nghiêm túc phụ trách, cẩn thận hỏi Tôn ma ma tình huống Tử Duệ bị bệnh tối hôm qua, rồi hướng Tử Duệ bắt mạch lại phen trị liệu. Cuối cùng hạ kết luận: " Tiểu thiếu gia đây là dạ dày khỏe, tại hạ viết mấy phương thuốc, ăn hơn mấy ngày tốt. "


      Diêu thị thấy đại phu này cùng Phượng Vũ Hoành lời giống nhau, khỏi đối với y thuật của Phượng Vũ Hoành lại tín nhiệm thêm vài phần .


      Vong Xuyên cùng Phượng Vũ Hoành liếc nhìn nhau, gì. Nàng nhớ tới hôm qua sau khi tiểu thư đút dược, thiếu gia ràng tốt hơn, dù cho còn phải nghỉ ngơi mấy ngày, sợ cũng cần phải uống thuốc đắng nữa chứ? ràng tiểu thư có dược tốt hơn .


      Nhưng tiếp nhận cái ánh mắt bình tĩnh đừng nóng của Phượng Vũ Hoành, Vong Xuyên trong bụng ràng, thêm gì.


      Nghe là dạ dày khỏe, Thẩm thị chờ bên ngoài cười nhạo tiếng: " Ta còn tưởng là cái gì bệnh nặng , ra là ăn nhiều chết no. "


      Hàn thị nguyên bản che miệng cười duyên, nhưng thấy Phượng Vũ Hoành lững thững mà đến, miễn cưỡng tháo dỡ cười từ mặt.


      " Mẫu thân phải, Tử Duệ tất nhiên bệnh nặng, Phượng phủ thiếu gia khỏe mạnh a? . "


      Nàng nhắc nhở Thẩm thị, Tử Duệ cũng là Phượng gia thiếu gia, cũng đừng quá đắc ý .


      Thẩm thị lại hừ tiếng, đứng lên : " Nếu còn chuyện gì, ta trước. " Lúc xoay người lại nhìn vào trong viện chỗ vài cái rương, hỏa khí liền hừng hực dâng trào: " Được rồi gì đó cũng hiếu kính trưởng bối, cũng biết là ai tới dạy dỗ quy củ! "


      Phượng Vũ Hoành đối với gốc gác của nàng khẽ cười : "Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, chờ lúc A Hoành liền chọn đồ vật tốt mà hiếu kính tổ mẫu. "


      Thẩm thị ngã nhào cái hơi kém té ngã, muốn xoay người ta cũng là trưởng bối, rồi lại tin chắc mặc kệ bản thân cái gì cũng biết đổi lấy câu tất lạc, thẳng thắn phát hỏa khí đến người mấy người Lý ma ma —— " Ba người các ngươi! Đưa các ngươi chạy tới phí tâm tư! Cư nhiên hầu hạ Nhị thiếu gia thành thế này, vẫn còn cút cho ta hồi Kim Ngọc viện mà ! "


      Lý ma ma ba người hiểu rất tính khí Thẩm thị, cũng nhiều, cúi đầu theo.


      Ai biết Thẩm thị tới nguyệt lượng môn lại tác quái thiêu thân, chỉ huy Kim Trân: " Ngươi theo đại phu nhìn thử phương thuốc, nhớ phải dùng thuốc tốt, Phượng gia Nhị thiếu gia thể làm càn! "


      Kim Trân khom người cái, lưu lại .


      Phượng Vũ Hoành nhìn Kim Trân kia, cũng biết có phải hay hiệu quả tâm lý, cảm thấy nha đầu từng trải này dù dung mạo hay thân thể thoạt nhìn đều thành thục hơn mấy cái này bên người nàng rất nhiều, tâm tư cũng càng trầm ổn. Nhưng Kim Trân động tác hai tay rụt trong ống tay áo vẫn bị nàng nhìn thấy, ngờ ngợ nhìn thấy kia vài đạo vết nhéo giữa cổ tay, liền biết chuyện hôm qua nhất định là bị Thẩm thị trách đánh .


      Kim Trân thấy Phượng Vũ Hoành nhìn nàng chằm chằm, có chút thoải mái, bái lạy với nàng, lên tiếng: " Nô tỳ theo đại phu hỏi thử phương thuốc. " Vội vã vào trong nhà.


      Toa thuốc đại phu kê có vấn đề, Phượng Vũ Hoành nhìn lần giao cho Kim Trân: " chuyện mẫu thân cho ngươi làm, vậy làm phiền Kim Trân nương tự mình bốc thuốc thôi. "


      Kim Trân lui về sau bước, có nhận, chỉ : " Phu nhân , Liễu Viên bên này nghe theo Nhị tiểu thư, nô tỳ chỉ liếc mắt nhìn phương thuốc trở lại làm cho các chủ tử an tâm, những thứ khác vẫn là nhị tiểu thư chính mình làm chủ thôi. "


      Phượng Vũ Hoành cũng cưỡng cầu, lại ném toa thuốc cho Hoàng Tuyền: " Cầm lấy thuốc . "


      Hoàng Tuyền lĩnh mệnh rời khỏi, Kim Trân hướng Phượng Vũ Hoành cáo lui, cũng rời Liễu Viên .


      Đại phu là ra tới cuối cùng, cùng Phượng Vũ Hoành ôm quyền, : " Lão phu họ Hứa, là khách khanh đại phu trong Phượng phut, nhị tiểu thư lại để cho hạ nhân cầm thảo dược sau đưa đến Khách viện, lão phu tự mình nung nấu cho Nhị thiếu gia . "


      Phượng Vũ Hoành dấu vết nhếch môi, thầm nghĩ là cứ thế ở đây chờ? mặt lại vẫn chưa có phản ứng đặc biệt, chỉ gật gật đầu: " Thế phiền đại phu. "


      " Nhị tiểu thư khách khí, lão phu xin cáo lui . "


      Đại phu rời khỏi, Vong Xuyên giọng hỏi Phượng Vũ Hoành: " Đại phu có vấn đề ? "


      Nàng lắc đầu: " Còn biết, trước tạm chờ xem, nhìn nấu thuốc xong lại . "


      Sau hai canh giờ, có hạ nhân bưng thuốc nấu xong tới Liễu Viên, thấy Phượng Vũ Hoành chủ động : " Nô tỳ là hầu hạ bên người Hứa đại phu, đây là Hứa đại phu tự mình làm thuốc cho Nhị thiếu gia, lệnh nô tỳ bưng tới. Hứa đại phu , từ khách viện bưng đến bên này, nhiệt độ liền vừa vặn nóng, thỉnh Nhị thiếu gia lập tức dùng hiệu quả mới tốt hẳn. "


      Phượng Vũ Hoành gật đầu, ra hiệu Vong Xuyên nhận lấy dược, lại với tiểu nha đầu kia: "Trở về cho Hứa đại phu, thuốc này Nhị thiếu gia uống ngay . "


      Tiểu nha đầu chào, lại vội vã rời khỏi .


      Vong Xuyên bưng dược đứng trong viện nhúc nhích, Phượng Vũ Hoành tới trước khay, đưa tay mở nắp bình thuốc, áp sát tới ngửi thử, trong nháy mắt cau mày ngay .


      " Tiểu thư, có vấn đề ? "


      Nàng cười gằn: " Vấn đề cũng lớn . "

      Chương 48: Dược tráng dương



      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      Phượng Vũ Hành nghĩ tới Thẩm thị nghĩ mọi cách đối phó người ở Liễu Viên bên này, cũng nghĩ tới đối phương có thể hội dựa vào chuyện Tử Duệ sinh bệnh này động chút tay chân. Nhưng nàng vạn vạn ngờ, nữ nhân kia càng ác độc đến nông nỗi như thế này.


      Nhớ nàng kiếp trước hành y gần nửa đời, Trung Tây y hai lần thánh thủ, cộng thêm tổ tiên di truyền, bản lĩnh cách ngửi vị phân biệt dược từ lúc tám tuổi luyện được. chén thuốc cách xa năm bước bưng qua, nàng liền có thể ngửi ra dược liệu gì, gọi tên gì, huống chi chén dược này nàng cẩn thận ngửi, đoán sai .


      Đây là bát dược bổ dương!


      Cho hài tử sáu tuổi uống chén dược bổ dương mạnh cho nam tử trưởng thành uống !


      Thẩm thị a Thẩm thị! Phượng Vũ Hành trong lòng ai thán, trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha thứ; tự làm bậy, thể sống .


      " Đừng bưng dược vào. " Nàng dặn Vong Xuyên, lại gọi Thanh Linh bận rộn trong viện, ngoắc ngoắc tay: " Đến . "


      Tiểu nha đầu chạy nhanh tới .


      Từ lúc Thanh Linh vào Liễu Viên sau khi được ban tên, liền theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Phượng Tử Duệ. Trước mắt Phượng Tử Duệ sinh bệnh, tiểu nha đầu rất tự trách .


      " Ngươi cầm cái chén , đổ chén nước ấm, lấy thêm cái muỗng. " Phượng Vũ Hành phân phó, Thanh Linh đường chạy làm .


      Lúc trở về, Phượng Vũ Hoành từ ống tay móc ra bọc giấy , đổ thuốc bột trong gói giấy vào đựng trong chén nước, dùng cái muôi khuấy đảo: " Bưng cho thiếu gia uống . "


      Đêm qua Tử Duệ nằm ngủ say, Phượng Vũ Hành liền tranh thủ vào hiệu thuốc, đem tát cả các loại thuốc pha cần cho Tử Duệ uống liền mở ra đóng gói, lại dùng giấy gói kỹ, chia ra ba bao thả trong cổ tay áo, tùy thời lấy ra cũng lộ ra quá đột ngột.


      Vong Xuyên có thể nhận ra chén dược mang theo ngọt ngào là cùng đêm qua kia là giống nhau, buột miệng hỏi câu: " tiểu thư tự có dược, vì sao còn phải để đại phu trong phủ kê đơn thuốc khác? " Nhìn lại thử bưng trong tay, " Trong dược hạ độc? " Nàng hỏi câu này trong ánh mắt theo thói quen lên tia ác liệt.


      Phượng Vũ Hoành cười gằn: " Hạ độc? Hạ độc còn có thể giải đây, đây có thể còn lợi hại hơn độc dược. "


      chuyện, chỉ thấy cửa viện có cái tiểu nha đầu xa lạ nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh trong Liễu viên. Vong Xuyên nhìn thấy, thấp giọng cùng Phượng Vũ Hành : " Tiểu thư, cửa có người . "


      Nàng cũng nhìn tới tiểu nha đầu kia, mặt lên lo lắng, mang theo chút khiếp đảm, cũng giống trộm. Nàng tiến lên phía trước vài bước, vẫy tay với tiểu nha đầu kia: " Tới . "


      Tiểu nha đầu rụt rè tiến lên, còn cẩn thận ngó đằng sau, chỉ lo như có người theo.


      Phượng Vũ Hành thấy nàng trong tay bưng chén mì, mặt đặt hai mảnh lá rau xanh, thơm ngát bốc hơi nóng, hiển nhiên là mới ra lò.


      " Ngươi là cái nha đầu trong viện nào? " Nàng hết sức chậm lại giọng , nguyên bản bởi vì chén dược bổ dương kia mà ra lệ khí cũng thu liễm.


      Tiểu nha đầu lúc này mới khẽ thở phào nhõm, cúi đầu trả lời: " Nô tỳ là người trong sân Hàn di nương, Hàn di nương Nhị thiếu gia bị bệnh, dạ dày thoải mái, hẳn là ăn chút mì phở dầu, gọi nhà bếp nấu bát mỳ, sai nô tỳ đưa tới . "


      Tiểu nha đầu vừa bên đẩy khay đựng mì hướng bên cạnh Phượng Vũ Hành, mặc dù bên người Thanh Ngọc tới hầu hạ, nàng cũng chỉ cố ý muốn Phượng Vũ Hành tự mình tiếp nhận khay .


      Phượng Vũ Hành cũng cự tuyệt, vươn tay tới, cố ý để sát tay tiểu nha đầu tiếp nhận khay. Đúng như dự đoán, ngay thời điểm hai ngón tay đụng nhau, tờ giấy bị nhét vào lòng bàn tay nàng .


      " Nô tỳ cáo lui. " Nhiệm vụ hoàn thành, tiểu nha đầu hấp tấp vội vã liền chạy.


      Thanh Ngọc còn buồn bực: " Nha đầu trong phủ này sao hiểu quy củ thế này, nào có đạo lý để chủ tử nhận gì đó. " Sau đó vội vàng tiếp nhận khay từ trong tay Phượng Vũ Hành, nghĩ lát, cẩn thận hỏi câu: " Tiểu thư, tô mì này có thể ăn ? "


      Tuy hôm qua mới vừa vào phủ, nhưng nghĩ đến Tôn ma ma cùng với Vong Xuyên Hoàng Tuyền với ba cái nha đầu bên cạnh Thẩm thị gây ra biết bao nhiêu chuyện, ba vị nha đầu chữ Thanh rất nhanh có thể phân được ra ai là người mình, ai là người cần đối địch .


      Phượng Vũ Hành từ lúc bát mỳ kia mang tới cũng ngửi thấy vấn đề gì, thấy Thanh Ngọc hỏi, nàng gật đầu: " Ăn được, mì phở tốt cho tiêu hóa, đút cho thiếu gia nhiều chút. "


      " Nô tỳ phải ngay. " Thanh Ngọc cúi người xin cáo lui .


      Phượng Vũ Hành mở tờ giấy trong tay, chỉ thấy chữ viết nguệch ngoạc viết hai hàng chữ: " Đại phu là bà con xa của Kim Trân, dược chắc chắn có vấn đề, đừng uống. "


      Phượng Vũ Hành híp híp mắt, Kim Trân sao? Tốt lắm.


      Chỉ là nàng hiểu, tại sao Hàn thị muốn cho người truyền tờ giấy như thế đến cho mình, lúc trước nàng cùng Thẩm thị đồng thời đến Liễu Viên, ràng là đứng cùng nơi.


      " Tôn ma ma ." Nàng cao giọng gọi Tôn ma ma mới từ bên trong phòng Tử Duệ ra đến bên cạnh: " Ngươi Kim Ngọc viện tìm Kim Trân, liền dược của Tử Duệ được đưa tới, Đại phu nhân quan tâm như vậy, thế nào cũng phải để Kim Trân nương nhìn uống tốt hơn. "


      Tôn ma ma gật đầu, vừa liếc nhìn Vong Xuyên bưng chén thuốc, cũng gì, trực tiếp ra sân.


      Phượng Vũ Hành gọi Vong Xuyên cùng nàng trở về nhà, hai người rỉ tai phen, chỉ thấy Phượng Vũ Hành hướng trong tay Vong Xuyên nhét thứ .

      Chương 49: Mau đưa dược cho cha


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng


      Tôn ma ma mời Kim Trân đến rất thuận lợi, nguyên bản Thẩm thị có Kim Trân đối với Liễu Viên bên này dùng dược phải dùng nhiều tâm tư, trước mắt thấy Tôn ma ma tới gọi, chỉ cảm thấy người ở Liễu Viên vẫn tính là hiểu quy củ, làm theo phân phó của đại phu nhân.


      Kim Trân ngẩng đầu cao ngạo theo Tôn ma ma hướng cửa Kim Ngọc viện tới, vừa còn vừa : " Phu nhân quan tâm Nhị thiếu gia, nghe Nhị thiếu gia bị bệnh, cũng chưa ăn bữa sáng vội vã chạy tới vấn an. Bây giờ ngươi tới gọi ta, chờ sau khi trở về ta hồi bẩm với phu nhân, tránh để phu nhân dùng bữa trưa cũng ngon. "


      Tôn ma ma a a cười bồi, cũng phản bác, đối với người của Thẩm thị đứng trong sân, Tôn ma ma luôn luôn có hảo cảm gì.


      " Dược là dựa theo toa thuốc của đại phu mà sắc? " Kim Trân vừa vừa hỏi, bước chân uyển chuyển, eo người uốn éo, bình tâm , trông rất đẹp mắt.


      Tôn ma ma cười bồi gật đầu:" Đâu chỉ dựa theo đơn thuốc, ngay cả dược đều chính là Hứa đại phu tự mình đến sắc đây! Tiểu nha đầu khách viện vừa đưa tới, nhị tiểu thư phái ta tìm nương cùng nhau qua xem thử, cũng bớt để Đại phu nhân lo âu. "


      " Đó là tự nhiên, chúng ta mau mau thôi, tránh dược lạnh. " Kim Trân bước nhanh được vài bước, làm Tôn ma ma nhìn đến cũng bĩu môi. Đoạn đường đến Ấn Liễu Viên, qua cũng thấy lạnh.


      Hai người mới vừa vòng qua hành lang uốn khúc, chưa kịp ra khỏi Kim Ngọc viện, chỉ thấy trước mặt tiểu nha đầu vội vã mà chạy qua bên này, vừa thấy Kim Trân, thở dài hơi, gọi thẳng: " May mà đuổi kịp. " Sau đó nhìn Tôn ma ma chớp mắt, lại kéo Kim Trân sang bên cạnh .


      Nếu như Tôn ma ma ở đây trước lúc đem chén dược kia đưa đến Liễu Viên, giờ khắc này liền có thể nhận ra được, đây đúng là cái nha đầu hầu hạ khách khanh đại phu tại Khách viện, cũng chính là nàng tự tay bưng chén thuốc cường dương mạnh đến Liễu Viên.


      Kim Trân đương nhiên xa lạ gì nha đầu này, trước mắt thấy nàng vội vàng tới tìm, trong lòng trở nên hồi hộp: " Xảy ra chuyện gì ? "


      Nha đầu kia nghiêng người sang, ngăn trở tầm mắt Tôn ma ma, rồi mới từ trong ngực móc ra thứ đưa cho Kim Trân: " Vừa rồi có người đặt vật này tới trước cửa Hứa đại phu, Hứa đại phu để ta đưa tới cho nương, thỉnh nương giúp đỡ phân biệt, có thể đừng để xảy ra chuyện gì . "


      Kim Trân nhận đến trong tay, tuy gì đó còn dùng vải bông bọc lại, nhưng trong lòng nàng như thế nào liền thình thịch nhảy ngừng, chỉ e rằng có chuyện xấu.


      Nhanh chóng mở vải bao bọc bên ngoài ra, nhìn cái, đầu " Vù " tiếng nổ lên —— là giày của nàng.


      Chỉ có cái!


      " Người nào đưa tới? " Nàng hỏi câu này giọng cũng run run, gương mặt vốn hồng hào sáng bóng tức khắc trắng bệch, nắm giày chặt, then chốt đều .


      " biết. " Tiểu nha đầu lắc đầu: " Để lại tại trước cửa Hứa tiên sinh, chúng ta hỏi tất cả hạ nhân, cũng có ai nhìn thấy có người vào đây."


      Kim Trân nặng nề hít vài hơi, nhét chiếc giày vào trong tay áo, vỗ vỗ tiểu nha đầu: " Nhanh về, với Hứa đại phu ta biết, để đừng lo lắng. " Sau đó xoay người lại liền chủ động lôi kéo Tôn ma ma, rất gấp, nhưng thái độ lại hòa hoãn rất nhiều: " Ma ma chúng ta mau mau , đừng để nhị tiểu thư chờ sốt ruột. "


      Tôn ma ma biết sao lại thế này, chỉ thấy tiểu nha đầu đến chuyện kia chạy nhanh như làn khói, mà Kim Trân đoạn đường này chính là chạy chậm hướng Liễu Viên đuổi tới, mấy lần bà đều muốn chậm chút, bộ xương già này của bà thể chịu nổi chạy như thế. Nhưng Kim Trân cứ y như lửa lan đến nhà, hoàn toàn để ý bà .


      Cuối cùng đến Liễu Viên, Tôn ma ma ở ngưỡng cửa viện thở vù vù a! Kim Trân lại xách làn váy trực tiếp xông vào bên trong, mãi cho đến cửa phòng Phượng Vũ Hành mới duừng lại, gấp giọng hô câu: " Nhị tiểu thư! Nô tỳ Kim Trân cầu kiến nhị tiể thư! "


      Bên trong hồi lâu cũng có động tĩnh .


      Kim Trân lại vỗ hai cái vào cửa thấy như cũ có phản ứng, nhanh chóng lại xoay người chạy tới gian chủ ốc khác.


      Gian phòng kia chính là nơi Phượng Tử Duệ ở, lúc Kim Trân vào, chỉ thấy bàn đặt cái chén , trong chén còn lưu lại chút cặn thuốc.


      Nàng thoáng cái ngốc, chăm chú nhìn chiếc chén ấy, lại nhìn nhìn Phượng Tử Duệ nằm giường, cảm thấy chân cũng rút gân.


      " A ! " Hoàng Tuyền hầu hạ ở bên người Tử Duệ quay đầu lại, như đùa giỡn mà nhìn Kim Trân: " Đây phải Kim Trân nương người bên cạnh đại phu nhân sao, thế nào đứng ở nơi này? "


      Kim Trân chỉ cảm thấy tâm cũng sắp nhảy tới cổ họng, giọng the thé hỏi câu: " Nhị tiểu thư đâu? "


      " Tiểu thư chiếu cố thiếu gia mệt mỏi, nghỉ ngơi trong phòng mình a?. "


      " Ta tìm nàng. " Kim Trân muốn cùng Hoàng Tuyền nhiều, quay người lại trở về trước cửa phòng Phượng Vũ Hành, nghĩ lát, thẳng thắn quỳ xuống, vừa gõ cửa vừa vội lên tiếng: " Nhị tiểu thư, cầu nhị tiểu thư gặp Kim Trân. Nhị thiếu gia chén dược kia đưa sai, đúng là đưa sai nha! "


      Cửa " Kẹt kẹt " tiếng mở ra, Vong Xuyên phía sau, Phượng Vũ Hành bước nhàng, ngay trước mặt Kim Trân đứng lại, nhíu mày tâm thấy lạ hỏi câu: " Hả? Dược là Hứa đại phu tự mình sắc, sao lại sai? Lại , muốn đưa sai rồi cũng nên là nha đầu khách viện đưa tới xin tội, Kim Trân nương đây là làm gì? Mau đứng lên, đất lạnh lắm . "


      Nàng vươn tay nâng đỡ, Kim Trân thoáng cái ngốc .


      Đúng a! Nàng quá gấp, vừa thấy được đôi giày kia nghĩ ngay nhất định là chuyện đêm đó bại lộ, đặc biệt điểm mấu chốt là giày này xuất tại trước cửa Hứa đại phu, vậy khẳng định chính là bại lộ trong tay vị nhị tiểu thư này.


      Nàng từ tối bị mất giày, trái tim này chưa từng buông xuống, luôn nghĩ đôi giày kia rơi vào trong tay người nào. Trước mắt rốt cục có manh mối, nhưng lại là kết quả nàng muốn nhìn thấy nhất. Huống chi... người ta vẫn còn giữ chiếc giày còn lại.


      Nhưng giờ nên đáp thế nào chứ? Dược chẳng phải nàng đưa, tội nhưng từ nàng vội nhận. Kim Trân quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành, trong lúc nhất thời mắt choáng váng.


      Phượng Vũ Hành nhếch môi cười lạnh, cái này kêu là gặp chuyện bị loạn, nàng chính là làm cho Kim Trân hoảng loạn .


      Giày đưa đến nơi Hứa đại, Hứa đại phu có tật giật mình, liên tưởng đến chuyện hôm nay. Dù cho Hàn di nương tờ giấy , nàng cũng hiểu , chắc thể nào là Thẩm thị trực tiếp với đại phu này, như vậy Kim Trân liền đúng lúc là cầu nối. Giày này ở chỗ Hứa đại phu tất nhiên đến trong tay Kim Trân, Kim Trân sợ chuyện tình mình cùng Lý Trụ bị phơi bày, nên muốn trước mắt phải thu hồi chén dược động tay động chân, để cầu khoan dung.


      " Nha đầu thủ hạ của Hứa đại phu thực bất cẩn. " Phượng Vũ Hành giúp nàng trọn lời: " Chẳng qua mẫu thân dặn Kim Trân nương nhìn chằm chằm toa thuốc bên này, chính là muốn để nương quan tâm bệnh của Nhị thiếu gia hơn nữa. Dược đều có thể đưa sai, Kim Trân nương chuyện này có thể coi như chẳng làm tốt việc a. "


      Kim Trân cúi thấp đầu, giọng run nhận tội: " Là nô tỳ sơ sẩy, Khách viện nhìn chằm chằm. biết... dược kia nhị thiếu gia dùng hay chưa? "


      Nàng ngẩng đầu, lòng mang kỳ vọng mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hi vọng nhiều cái chén trong phòng cách vách kia chẳng phải dược được uống sạch a!


      " uống. " Phượng Vũ Hành cho nàng hi vọng, mắt thấy Kim Trân thở phào hơi, rồi lại nhanh theo câu: " Dược còn giữ, Kim Trân nương mau mau đưa cho cha thôi. "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Trị liệu cho Tử Duệ


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng




      Thấy mọi người rời khỏi, Phượng Vũ Hoành lúc này mới thừa dịp Tử Duệ chú ý khẽ vuốt giữa cổ tay, dò xét ý niệm vào dược phòng. Tìm vòng, lục ra túi thuốc giảm đau dạ dày ức chế vi khuẩn cho trẻ .


      Thu xếp xong giường đứa , nàng đứng dậy đến trước bàn, pha thuốc vào trong ly trà, lại tiện tay ném túi lớn hồi hiệu thuốc .


      bao lâu, Vong Xuyên nấu xong nước sôi vào đây, nàng pha xong dược vào nước sôi, chờ nước ấm đút Tử Duệ uống .


      Vong Xuyên nhìn nước dược trong chén, hút hấp cái mũi, phát cũng có cay đắng quá nồng, trái lại có tia ngọt ngào ở bên trong. Nàng rất muốn hỏi hỏi đây là thuốc gì, nhị tiểu thư cầm dược ra lúc nào. Nhưng lập tức nghĩ đến lúc ra đến Ngự vương phủ vương gia chính miệng dặn: " nên vô cùng tra cứu chuyện có quan hệ cùng Phượng gia Nhị Tiểu Thư, nàng làm gì các ngươi chỉ để ý nhìn được rồi, thể hỏi đến, càng cho với người khác. Vong Xuyên thu hồi lòng hiếu kỳ, giúp đỡ Phượng Vũ Hoành cùng bảo vệ Tử Duệ .


      Đứa uống thuốc xong, rất nhanh chống nôn, cũng la hét nhà xí, lâu, hơi thở đều đều liền ngủ rồi .


      Vong Xuyên lại lần nữa thầm cảm thán thang thuốc kia thần kỳ.


      Phượng Vũ Hoành thấy nàng có hỏi, cũng giải thích. Dù sao cũng là người sau này làm thiếp thân hầu hạ mình, nếu như lòng hiếu kỳ quá nặng mọi việc đều phải giải thích ràng, chỉ sợ nàng muốn phá vỡ.


      Liễu Viên bên này dằn vặt nửa đêm, thứ hai trời sáng sớm, Tử Duệ tin tức bị bệnh ra ngoài dự liệu truyền đến trong tai Thẩm thị.


      Phượng Vũ Hoành nhìn Mãn Hỉ vụng trộm đưa tới ánh mắt, liền biết tin tức này là Tôn ma ma dậy sớm truyền . Nàng cũng truy cứu, Thẩm thị hôm qua bị tức, cuối cùng thở ra hơi này, chỉ sợ trước mắt chính là chỗ đột phá. Nàng muốn nhìn chút, đối phương là muốn dùng thủ đoạn gì.


      Khách khanh đại phu lúc vào cửa, Thẩm thị mang theo An thị cùng Hàn thị đều tới, ngay cả lão thái thái bên kia cũng phái Triệu ma ma tới .


      Thẩm thị vừa tiến vào Liễu Viên, ánh mắt chưa từng rời khỏi những chiếc rương kia, tham lam xuất , tưởng che đều che giấu được .


      Hoàng Tuyền khẽ hừ tiếng, lớn tiếng chiêu hô nàng: " Phu nhân mời vào trong ngồi . "


      Thẩm thị chán ghét giơ giơ khăn, giãy dụa thân thể béo phì vào phòng Tử Duệ, lại chỉ tượng trưng nhìn thoáng qua chê tiến lên nữa .


      Hàn thị từ trước đến giờ hay nịnh bợ Thẩm thị, thấy nàng lại gần, cũng theo lùi tới gian ngoài.

      An thị theo Triệu ma ma vẫn tập hợp ở phía trước, thỉnh thoảng hỏi đại phu vài câu .


      Đại phu này đến là nghiêm túc phụ trách, cẩn thận hỏi Tôn ma ma tình huống Tử Duệ bị bệnh tối hôm qua, rồi hướng Tử Duệ bắt mạch lại phen trị liệu. Cuối cùng hạ kết luận: " Tiểu thiếu gia đây là dạ dày khỏe, tại hạ viết mấy phương thuốc, ăn hơn mấy ngày tốt. "


      Diêu thị thấy đại phu này cùng Phượng Vũ Hoành lời giống nhau, khỏi đối với y thuật của Phượng Vũ Hoành lại tín nhiệm thêm vài phần .


      Vong Xuyên cùng Phượng Vũ Hoành liếc nhìn nhau, gì. Nàng nhớ tới hôm qua sau khi tiểu thư đút dược, thiếu gia ràng tốt hơn, dù cho còn phải nghỉ ngơi mấy ngày, sợ cũng cần phải uống thuốc đắng nữa chứ? ràng tiểu thư có dược tốt hơn .


      Nhưng tiếp nhận cái ánh mắt bình tĩnh đừng nóng của Phượng Vũ Hoành, Vong Xuyên trong bụng ràng, thêm gì.


      Nghe là dạ dày khỏe, Thẩm thị chờ bên ngoài cười nhạo tiếng: " Ta còn tưởng là cái gì bệnh nặng , ra là ăn nhiều chết no. "


      Hàn thị nguyên bản che miệng cười duyên, nhưng thấy Phượng Vũ Hoành lững thững mà đến, miễn cưỡng tháo dỡ cười từ mặt.


      " Mẫu thân phải, Tử Duệ tất nhiên bệnh nặng, Phượng phủ thiếu gia khỏe mạnh a? . "


      Nàng nhắc nhở Thẩm thị, Tử Duệ cũng là Phượng gia thiếu gia, cũng đừng quá đắc ý .


      Thẩm thị lại hừ tiếng, đứng lên : " Nếu còn chuyện gì, ta trước. " Lúc xoay người lại nhìn vào trong viện chỗ vài cái rương, hỏa khí liền hừng hực dâng trào: " Được rồi gì đó cũng hiếu kính trưởng bối, cũng biết là ai tới dạy dỗ quy củ! "


      Phượng Vũ Hoành đối với gốc gác của nàng khẽ cười : "Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, chờ lúc A Hoành liền chọn đồ vật tốt mà hiếu kính tổ mẫu. "


      Thẩm thị ngã nhào cái hơi kém té ngã, muốn xoay người ta cũng là trưởng bối, rồi lại tin chắc mặc kệ bản thân cái gì cũng biết đổi lấy câu tất lạc, thẳng thắn phát hỏa khí đến người mấy người Lý ma ma —— " Ba người các ngươi! Đưa các ngươi chạy tới phí tâm tư! Cư nhiên hầu hạ Nhị thiếu gia thành thế này, vẫn còn cút cho ta hồi Kim Ngọc viện mà ! "


      Lý ma ma ba người hiểu rất tính khí Thẩm thị, cũng nhiều, cúi đầu theo.


      Ai biết Thẩm thị tới nguyệt lượng môn lại tác quái thiêu thân, chỉ huy Kim Trân: " Ngươi theo đại phu nhìn thử phương thuốc, nhớ phải dùng thuốc tốt, Phượng gia Nhị thiếu gia thể làm càn! "


      Kim Trân khom người cái, lưu lại .


      Phượng Vũ Hoành nhìn Kim Trân kia, cũng biết có phải hay hiệu quả tâm lý, cảm thấy nha đầu từng trải này dù dung mạo hay thân thể thoạt nhìn đều thành thục hơn mấy cái này bên người nàng rất nhiều, tâm tư cũng càng trầm ổn. Nhưng Kim Trân động tác hai tay rụt trong ống tay áo vẫn bị nàng nhìn thấy, ngờ ngợ nhìn thấy kia vài đạo vết nhéo giữa cổ tay, liền biết chuyện hôm qua nhất định là bị Thẩm thị trách đánh .


      Kim Trân thấy Phượng Vũ Hoành nhìn nàng chằm chằm, có chút thoải mái, bái lạy với nàng, lên tiếng: " Nô tỳ theo đại phu hỏi thử phương thuốc. " Vội vã vào trong nhà.


      Toa thuốc đại phu kê có vấn đề, Phượng Vũ Hoành nhìn lần giao cho Kim Trân: " chuyện mẫu thân cho ngươi làm, vậy làm phiền Kim Trân nương tự mình bốc thuốc thôi. "


      Kim Trân lui về sau bước, có nhận, chỉ : " Phu nhân , Liễu Viên bên này nghe theo Nhị tiểu thư, nô tỳ chỉ liếc mắt nhìn phương thuốc trở lại làm cho các chủ tử an tâm, những thứ khác vẫn là nhị tiểu thư chính mình làm chủ thôi. "


      Phượng Vũ Hoành cũng cưỡng cầu, lại ném toa thuốc cho Hoàng Tuyền: " Cầm lấy thuốc . "


      Hoàng Tuyền lĩnh mệnh rời khỏi, Kim Trân hướng Phượng Vũ Hoành cáo lui, cũng rời Liễu Viên .


      Đại phu là ra tới cuối cùng, cùng Phượng Vũ Hoành ôm quyền, : " Lão phu họ Hứa, là khách khanh đại phu trong Phượng phut, nhị tiểu thư lại để cho hạ nhân cầm thảo dược sau đưa đến Khách viện, lão phu tự mình nung nấu cho Nhị thiếu gia . "


      Phượng Vũ Hoành dấu vết nhếch môi, thầm nghĩ là cứ thế ở đây chờ? mặt lại vẫn chưa có phản ứng đặc biệt, chỉ gật gật đầu: " Thế phiền đại phu. "


      " Nhị tiểu thư khách khí, lão phu xin cáo lui . "


      Đại phu rời khỏi, Vong Xuyên giọng hỏi Phượng Vũ Hoành: " Đại phu có vấn đề ? "


      Nàng lắc đầu: " Còn biết, trước tạm chờ xem, nhìn nấu thuốc xong lại . "


      Sau hai canh giờ, có hạ nhân bưng thuốc nấu xong tới Liễu Viên, thấy Phượng Vũ Hoành chủ động : " Nô tỳ là hầu hạ bên người Hứa đại phu, đây là Hứa đại phu tự mình làm thuốc cho Nhị thiếu gia, lệnh nô tỳ bưng tới. Hứa đại phu , từ khách viện bưng đến bên này, nhiệt độ liền vừa vặn nóng, thỉnh Nhị thiếu gia lập tức dùng hiệu quả mới tốt hẳn. "


      Phượng Vũ Hoành gật đầu, ra hiệu Vong Xuyên nhận lấy dược, lại với tiểu nha đầu kia: "Trở về cho Hứa đại phu, thuốc này Nhị thiếu gia uống ngay . "


      Tiểu nha đầu chào, lại vội vã rời khỏi .


      Vong Xuyên bưng dược đứng trong viện nhúc nhích, Phượng Vũ Hoành tới trước khay, đưa tay mở nắp bình thuốc, áp sát tới ngửi thử, trong nháy mắt cau mày ngay .


      " Tiểu thư, có vấn đề ? "


      Nàng cười gằn: " Vấn đề cũng lớn . "

      Chương 48: Dược tráng dương



      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng




      Phượng Vũ Hành nghĩ tới Thẩm thị nghĩ mọi cách đối phó người ở Liễu Viên bên này, cũng nghĩ tới đối phương có thể hội dựa vào chuyện Tử Duệ sinh bệnh này động chút tay chân. Nhưng nàng vạn vạn ngờ, nữ nhân kia càng ác độc đến nông nỗi như thế này.


      Nhớ nàng kiếp trước hành y gần nửa đời, Trung Tây y hai lần thánh thủ, cộng thêm tổ tiên di truyền, bản lĩnh cách ngửi vị phân biệt dược từ lúc tám tuổi luyện được. chén thuốc cách xa năm bước bưng qua, nàng liền có thể ngửi ra dược liệu gì, gọi tên gì, huống chi chén dược này nàng cẩn thận ngửi, đoán sai .


      Đây là bát dược bổ dương!


      Cho hài tử sáu tuổi uống chén dược bổ dương mạnh cho nam tử trưởng thành uống !


      Thẩm thị a Thẩm thị! Phượng Vũ Hành trong lòng ai thán, trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha thứ; tự làm bậy, thể sống .


      " Đừng bưng dược vào. " Nàng dặn Vong Xuyên, lại gọi Thanh Linh bận rộn trong viện, ngoắc ngoắc tay: " Đến . "


      Tiểu nha đầu chạy nhanh tới .


      Từ lúc Thanh Linh vào Liễu Viên sau khi được ban tên, liền theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Phượng Tử Duệ. Trước mắt Phượng Tử Duệ sinh bệnh, tiểu nha đầu rất tự trách .


      " Ngươi cầm cái chén , đổ chén nước ấm, lấy thêm cái muỗng. " Phượng Vũ Hành phân phó, Thanh Linh đường chạy làm .


      Lúc trở về, Phượng Vũ Hoành từ ống tay móc ra bọc giấy , đổ thuốc bột trong gói giấy vào đựng trong chén nước, dùng cái muôi khuấy đảo: " Bưng cho thiếu gia uống . "


      Đêm qua Tử Duệ nằm ngủ say, Phượng Vũ Hành liền tranh thủ vào hiệu thuốc, đem tát cả các loại thuốc pha cần cho Tử Duệ uống liền mở ra đóng gói, lại dùng giấy gói kỹ, chia ra ba bao thả trong cổ tay áo, tùy thời lấy ra cũng lộ ra quá đột ngột.


      Vong Xuyên có thể nhận ra chén dược mang theo ngọt ngào là cùng đêm qua kia là giống nhau, buột miệng hỏi câu: " tiểu thư tự có dược, vì sao còn phải để đại phu trong phủ kê đơn thuốc khác? " Nhìn lại thử bưng trong tay, " Trong dược hạ độc? " Nàng hỏi câu này trong ánh mắt theo thói quen lên tia ác liệt.


      Phượng Vũ Hoành cười gằn: " Hạ độc? Hạ độc còn có thể giải đây, đây có thể còn lợi hại hơn độc dược. "


      chuyện, chỉ thấy cửa viện có cái tiểu nha đầu xa lạ nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh trong Liễu viên. Vong Xuyên nhìn thấy, thấp giọng cùng Phượng Vũ Hành : " Tiểu thư, cửa có người . "


      Nàng cũng nhìn tới tiểu nha đầu kia, mặt lên lo lắng, mang theo chút khiếp đảm, cũng giống trộm. Nàng tiến lên phía trước vài bước, vẫy tay với tiểu nha đầu kia: " Tới . "


      Tiểu nha đầu rụt rè tiến lên, còn cẩn thận ngó đằng sau, chỉ lo như có người theo.


      Phượng Vũ Hành thấy nàng trong tay bưng chén mì, mặt đặt hai mảnh lá rau xanh, thơm ngát bốc hơi nóng, hiển nhiên là mới ra lò.


      " Ngươi là cái nha đầu trong viện nào? " Nàng hết sức chậm lại giọng , nguyên bản bởi vì chén dược bổ dương kia mà ra lệ khí cũng thu liễm.


      Tiểu nha đầu lúc này mới khẽ thở phào nhõm, cúi đầu trả lời: " Nô tỳ là người trong sân Hàn di nương, Hàn di nương Nhị thiếu gia bị bệnh, dạ dày thoải mái, hẳn là ăn chút mì phở dầu, gọi nhà bếp nấu bát mỳ, sai nô tỳ đưa tới . "


      Tiểu nha đầu vừa bên đẩy khay đựng mì hướng bên cạnh Phượng Vũ Hành, mặc dù bên người Thanh Ngọc tới hầu hạ, nàng cũng chỉ cố ý muốn Phượng Vũ Hành tự mình tiếp nhận khay .


      Phượng Vũ Hành cũng cự tuyệt, vươn tay tới, cố ý để sát tay tiểu nha đầu tiếp nhận khay. Đúng như dự đoán, ngay thời điểm hai ngón tay đụng nhau, tờ giấy bị nhét vào lòng bàn tay nàng .


      " Nô tỳ cáo lui. " Nhiệm vụ hoàn thành, tiểu nha đầu hấp tấp vội vã liền chạy.


      Thanh Ngọc còn buồn bực: " Nha đầu trong phủ này sao hiểu quy củ thế này, nào có đạo lý để chủ tử nhận gì đó. " Sau đó vội vàng tiếp nhận khay từ trong tay Phượng Vũ Hành, nghĩ lát, cẩn thận hỏi câu: " Tiểu thư, tô mì này có thể ăn ? "


      Tuy hôm qua mới vừa vào phủ, nhưng nghĩ đến Tôn ma ma cùng với Vong Xuyên Hoàng Tuyền với ba cái nha đầu bên cạnh Thẩm thị gây ra biết bao nhiêu chuyện, ba vị nha đầu chữ Thanh rất nhanh có thể phân được ra ai là người mình, ai là người cần đối địch .


      Phượng Vũ Hành từ lúc bát mỳ kia mang tới cũng ngửi thấy vấn đề gì, thấy Thanh Ngọc hỏi, nàng gật đầu: " Ăn được, mì phở tốt cho tiêu hóa, đút cho thiếu gia nhiều chút. "


      " Nô tỳ phải ngay. " Thanh Ngọc cúi người xin cáo lui .


      Phượng Vũ Hành mở tờ giấy trong tay, chỉ thấy chữ viết nguệch ngoạc viết hai hàng chữ: " Đại phu là bà con xa của Kim Trân, dược chắc chắn có vấn đề, đừng uống. "


      Phượng Vũ Hành híp híp mắt, Kim Trân sao? Tốt lắm.


      Chỉ là nàng hiểu, tại sao Hàn thị muốn cho người truyền tờ giấy như thế đến cho mình, lúc trước nàng cùng Thẩm thị đồng thời đến Liễu Viên, ràng là đứng cùng nơi.


      " Tôn ma ma ." Nàng cao giọng gọi Tôn ma ma mới từ bên trong phòng Tử Duệ ra đến bên cạnh: " Ngươi Kim Ngọc viện tìm Kim Trân, liền dược của Tử Duệ được đưa tới, Đại phu nhân quan tâm như vậy, thế nào cũng phải để Kim Trân nương nhìn uống tốt hơn. "


      Tôn ma ma gật đầu, vừa liếc nhìn Vong Xuyên bưng chén thuốc, cũng gì, trực tiếp ra sân.


      Phượng Vũ Hành gọi Vong Xuyên cùng nàng trở về nhà, hai người rỉ tai phen, chỉ thấy Phượng Vũ Hành hướng trong tay Vong Xuyên nhét thứ .

      Chương 49: Mau đưa dược cho cha


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      Tôn ma ma mời Kim Trân đến rất thuận lợi, nguyên bản Thẩm thị có Kim Trân đối với Liễu Viên bên này dùng dược phải dùng nhiều tâm tư, trước mắt thấy Tôn ma ma tới gọi, chỉ cảm thấy người ở Liễu Viên vẫn tính là hiểu quy củ, làm theo phân phó của đại phu nhân.


      Kim Trân ngẩng đầu cao ngạo theo Tôn ma ma hướng cửa Kim Ngọc viện tới, vừa còn vừa : " Phu nhân quan tâm Nhị thiếu gia, nghe Nhị thiếu gia bị bệnh, cũng chưa ăn bữa sáng vội vã chạy tới vấn an. Bây giờ ngươi tới gọi ta, chờ sau khi trở về ta hồi bẩm với phu nhân, tránh để phu nhân dùng bữa trưa cũng ngon. "


      Tôn ma ma a a cười bồi, cũng phản bác, đối với người của Thẩm thị đứng trong sân, Tôn ma ma luôn luôn có hảo cảm gì.


      " Dược là dựa theo toa thuốc của đại phu mà sắc? " Kim Trân vừa vừa hỏi, bước chân uyển chuyển, eo người uốn éo, bình tâm , trông rất đẹp mắt.


      Tôn ma ma cười bồi gật đầu:" Đâu chỉ dựa theo đơn thuốc, ngay cả dược đều chính là Hứa đại phu tự mình đến sắc đây! Tiểu nha đầu khách viện vừa đưa tới, nhị tiểu thư phái ta tìm nương cùng nhau qua xem thử, cũng bớt để Đại phu nhân lo âu. "


      " Đó là tự nhiên, chúng ta mau mau thôi, tránh dược lạnh. " Kim Trân bước nhanh được vài bước, làm Tôn ma ma nhìn đến cũng bĩu môi. Đoạn đường đến Ấn Liễu Viên, qua cũng thấy lạnh.


      Hai người mới vừa vòng qua hành lang uốn khúc, chưa kịp ra khỏi Kim Ngọc viện, chỉ thấy trước mặt tiểu nha đầu vội vã mà chạy qua bên này, vừa thấy Kim Trân, thở dài hơi, gọi thẳng: " May mà đuổi kịp. " Sau đó nhìn Tôn ma ma chớp mắt, lại kéo Kim Trân sang bên cạnh .


      Nếu như Tôn ma ma ở đây trước lúc đem chén dược kia đưa đến Liễu Viên, giờ khắc này liền có thể nhận ra được, đây đúng là cái nha đầu hầu hạ khách khanh đại phu tại Khách viện, cũng chính là nàng tự tay bưng chén thuốc cường dương mạnh đến Liễu Viên.


      Kim Trân đương nhiên xa lạ gì nha đầu này, trước mắt thấy nàng vội vàng tới tìm, trong lòng trở nên hồi hộp: " Xảy ra chuyện gì ? "


      Nha đầu kia nghiêng người sang, ngăn trở tầm mắt Tôn ma ma, rồi mới từ trong ngực móc ra thứ đưa cho Kim Trân: " Vừa rồi có người đặt vật này tới trước cửa Hứa đại phu, Hứa đại phu để ta đưa tới cho nương, thỉnh nương giúp đỡ phân biệt, có thể đừng để xảy ra chuyện gì . "


      Kim Trân nhận đến trong tay, tuy gì đó còn dùng vải bông bọc lại, nhưng trong lòng nàng như thế nào liền thình thịch nhảy ngừng, chỉ e rằng có chuyện xấu.


      Nhanh chóng mở vải bao bọc bên ngoài ra, nhìn cái, đầu " Vù " tiếng nổ lên —— là giày của nàng.


      Chỉ có cái!


      " Người nào đưa tới? " Nàng hỏi câu này giọng cũng run run, gương mặt vốn hồng hào sáng bóng tức khắc trắng bệch, nắm giày chặt, then chốt đều .


      " biết. " Tiểu nha đầu lắc đầu: " Để lại tại trước cửa Hứa tiên sinh, chúng ta hỏi tất cả hạ nhân, cũng có ai nhìn thấy có người vào đây."


      Kim Trân nặng nề hít vài hơi, nhét chiếc giày vào trong tay áo, vỗ vỗ tiểu nha đầu: " Nhanh về, với Hứa đại phu ta biết, để đừng lo lắng. " Sau đó xoay người lại liền chủ động lôi kéo Tôn ma ma, rất gấp, nhưng thái độ lại hòa hoãn rất nhiều: " Ma ma chúng ta mau mau , đừng để nhị tiểu thư chờ sốt ruột. "


      Tôn ma ma biết sao lại thế này, chỉ thấy tiểu nha đầu đến chuyện kia chạy nhanh như làn khói, mà Kim Trân đoạn đường này chính là chạy chậm hướng Liễu Viên đuổi tới, mấy lần bà đều muốn chậm chút, bộ xương già này của bà thể chịu nổi chạy như thế. Nhưng Kim Trân cứ y như lửa lan đến nhà, hoàn toàn để ý bà .


      Cuối cùng đến Liễu Viên, Tôn ma ma ở ngưỡng cửa viện thở vù vù a! Kim Trân lại xách làn váy trực tiếp xông vào bên trong, mãi cho đến cửa phòng Phượng Vũ Hành mới duừng lại, gấp giọng hô câu: " Nhị tiểu thư! Nô tỳ Kim Trân cầu kiến nhị tiể thư! "


      Bên trong hồi lâu cũng có động tĩnh .


      Kim Trân lại vỗ hai cái vào cửa thấy như cũ có phản ứng, nhanh chóng lại xoay người chạy tới gian chủ ốc khác.


      Gian phòng kia chính là nơi Phượng Tử Duệ ở, lúc Kim Trân vào, chỉ thấy bàn đặt cái chén , trong chén còn lưu lại chút cặn thuốc.


      Nàng thoáng cái ngốc, chăm chú nhìn chiếc chén ấy, lại nhìn nhìn Phượng Tử Duệ nằm giường, cảm thấy chân cũng rút gân.


      " A ! " Hoàng Tuyền hầu hạ ở bên người Tử Duệ quay đầu lại, như đùa giỡn mà nhìn Kim Trân: " Đây phải Kim Trân nương người bên cạnh đại phu nhân sao, thế nào đứng ở nơi này? "


      Kim Trân chỉ cảm thấy tâm cũng sắp nhảy tới cổ họng, giọng the thé hỏi câu: " Nhị tiểu thư đâu? "


      " Tiểu thư chiếu cố thiếu gia mệt mỏi, nghỉ ngơi trong phòng mình a?. "


      " Ta tìm nàng. " Kim Trân muốn cùng Hoàng Tuyền nhiều, quay người lại trở về trước cửa phòng Phượng Vũ Hành, nghĩ lát, thẳng thắn quỳ xuống, vừa gõ cửa vừa vội lên tiếng: " Nhị tiểu thư, cầu nhị tiểu thư gặp Kim Trân. Nhị thiếu gia chén dược kia đưa sai, đúng là đưa sai nha! "


      Cửa " Kẹt kẹt " tiếng mở ra, Vong Xuyên phía sau, Phượng Vũ Hành bước nhàng, ngay trước mặt Kim Trân đứng lại, nhíu mày tâm thấy lạ hỏi câu: " Hả? Dược là Hứa đại phu tự mình sắc, sao lại sai? Lại , muốn đưa sai rồi cũng nên là nha đầu khách viện đưa tới xin tội, Kim Trân nương đây là làm gì? Mau đứng lên, đất lạnh lắm . "


      Nàng vươn tay nâng đỡ, Kim Trân thoáng cái ngốc .


      Đúng a! Nàng quá gấp, vừa thấy được đôi giày kia nghĩ ngay nhất định là chuyện đêm đó bại lộ, đặc biệt điểm mấu chốt là giày này xuất tại trước cửa Hứa đại phu, vậy khẳng định chính là bại lộ trong tay vị nhị tiểu thư này.


      Nàng từ tối bị mất giày, trái tim này chưa từng buông xuống, luôn nghĩ đôi giày kia rơi vào trong tay người nào. Trước mắt rốt cục có manh mối, nhưng lại là kết quả nàng muốn nhìn thấy nhất. Huống chi... người ta vẫn còn giữ chiếc giày còn lại.


      Nhưng giờ nên đáp thế nào chứ? Dược chẳng phải nàng đưa, tội nhưng từ nàng vội nhận. Kim Trân quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành, trong lúc nhất thời mắt choáng váng.


      Phượng Vũ Hành nhếch môi cười lạnh, cái này kêu là gặp chuyện bị loạn, nàng chính là làm cho Kim Trân hoảng loạn .


      Giày đưa đến nơi Hứa đại, Hứa đại phu có tật giật mình, liên tưởng đến chuyện hôm nay. Dù cho Hàn di nương tờ giấy , nàng cũng hiểu , chắc thể nào là Thẩm thị trực tiếp với đại phu này, như vậy Kim Trân liền đúng lúc là cầu nối. Giày này ở chỗ Hứa đại phu tất nhiên đến trong tay Kim Trân, Kim Trân sợ chuyện tình mình cùng Lý Trụ bị phơi bày, nên muốn trước mắt phải thu hồi chén dược động tay động chân, để cầu khoan dung.


      " Nha đầu thủ hạ của Hứa đại phu thực bất cẩn. " Phượng Vũ Hành giúp nàng trọn lời: " Chẳng qua mẫu thân dặn Kim Trân nương nhìn chằm chằm toa thuốc bên này, chính là muốn để nương quan tâm bệnh của Nhị thiếu gia hơn nữa. Dược đều có thể đưa sai, Kim Trân nương chuyện này có thể coi như chẳng làm tốt việc a. "


      Kim Trân cúi thấp đầu, giọng run nhận tội: " Là nô tỳ sơ sẩy, Khách viện nhìn chằm chằm. biết... dược kia nhị thiếu gia dùng hay chưa? "


      Nàng ngẩng đầu, lòng mang kỳ vọng mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hi vọng nhiều cái chén trong phòng cách vách kia chẳng phải dược được uống sạch a!


      " uống. " Phượng Vũ Hành cho nàng hi vọng, mắt thấy Kim Trân thở phào hơi, rồi lại nhanh theo câu: " Dược còn giữ, Kim Trân nương mau mau đưa cho cha thôi. "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Phượng Cẩn Nguyên uống thuốc

      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng



      " A ? " Kim Trân cảm thấy mơ hồ, " A, đưa cho ai a? "


      Phượng Vũ Hoành bộ dáng giả vờ kinh ngạc: " Đương nhiên là cho phụ thân ta a! " Rồi sau đó khuôn mặt đỏ lên: " Ta cũng hiểu y, thuốc này chắc là mẫu thân dặn Hứa đại phu nấu cho cha uống, nương mau đưa thôi. "


      " , chẳng phải. " Kim Trân lắc đầu liên tục: " phải cho lão gia . "


      Phượng Vũ Hoành kinh ngạc hơn: " Sao có thể? Ngươi nha đầu này chớ có bậy, loại thuốc này chẳng phải cho cha, kia trong phủ chúng ta còn có ai có thể uống? "


      Kim Trân cảm thấy bản thân quỳ mặt đất chân đều run run, liền cảm thấy như thế nào cũn được. Suy nghĩ nửa ngày, nghiến răng: " Nhất định là đại phu kia nấu cho mình uống. "


      Phượng Vũ Hoành mắt hếch lên, lôi kéo Vong Xuyên ra ngoài: "Vậy ta đến đó hỏi thử Hứa đại phu, tại sao trong phủ nấu uống loại thuốc này, rốt cuộc là muốn làm gì? "


      " thể hỏi! Nhị tiểu thư dừng chân! " Kim Trân xoay người, quỳ bò hai bước, túm chặt làn váy Phượng Vũ Hoành: " Nhị tiểu thư xin dừng bước! " thể để cho Phượng Vũ Hoành hỏi, khi hỏi, Hứa đại phu tất nhiên phải khai tên nàng ra. Tuy việc là đại phu nhân phân phó, nhưng hướng Hứa đại phu lại do nàng truyền lời mà làm. Đại phu nhân tuyệt đối thể đứng ra nhận tội, mặc dù nhận, người là chủ mẫu, Phượng gia có thể làm gì được nàng? Cuối cùng còn chẳng phải đem tức giận bộc phát ở người mình. Kim Trân vài lần suy nghĩ, con ngươi xoay chuyển vài vòng, rốt cục lại mở miệng : " Nô tỳ đưa ! Thuốc này là cho lão gia, đưa nhầm đến Nhị thiếu gia bên này, thỉnh nhị tiểu thư khoan dung. Nô tỳ bưng thuốc cho lão gia uống . "


      Kim Trân xong cũng đứng dậy, muốn nhận dược từ trong tay Vong Xuyên.


      Chỉ cần dược đến trong tay nàng, nửa đường đánh đổ là được .


      Tiếc thay, Vong Xuyên sao có thể để nàng như ý. Kim Trân thấy người đối diện động lúc nào, Vong Xuyên cách xa nàng năm bước .


      " Kim Trân nương, ta cùng ngươi đồng thời thôi! Ngài là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh đại phu nhân, Liễu Viên đường xa, loại này việc bưng khay vẫn là để ta làm tốt hơn . "


      Kim Trân hoảng rồi: " cần cần, tự ta mang được rồi . "


      " Vẫn để Vong Xuyên cùng theo chứ. " Phượng Vũ Hoành lên tiếng: " Vị thuốc này cực kỳ quý giá, ta chính yên lòng. " Nàng xong, cũng thèm nhìn tới Kim Trân, vung tay áo, xoay người trở về phòng .


      Kim Trân chợt nghe được cửa phòng tiếng " Ầm " bị đóng lại, tâm thấy rối loạn.


      " Kim Trân nương, xin mời. " Vong Xuyên nhìn Kim Trân chớp mắt, nhấc chân liền lên phía trước. Kim Trân bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn theo.


      Đoạn đường này, Kim Trân biết đánh bao nhiêu lần chủ ý muốn đánh đổ chén dược kia , tiếc thay, Vong Xuyên kia lòng bàn chân y như bôi dầu, có bao nhiêu lần nàng cảm thấy cầm được góc áo Vong Xuyên, thể nhưng lại thoáng hoảng thần, người vừa ở đằng sau mấy bước ra ngoài .


      Phượng Cẩn Nguyên giờ này vừa mới hồi phủ, ở Tùng viên. Đây là Vong Xuyên dọc đường nghe được từ hạ nhân, đồng thời cũng hỏi hướng đến Tùng viên, thành công ngăn trở Kim Trân suy nghĩ đưa nàng loạn.


      Lúc đến Tùng viên, Kim Trân cả người gần như ngã sấp, do dự ở cửa cái gì cũng chịu vào.


      Chẳng mấy chốc bên trong lại có gã sai vặt ra, nhìn đến Vong Xuyên lúc cảm thấy lạ mắt, nhưng vừa nhìn thấy Kim Trân lập tức liền có phản ứng: " A, đây phải Kim Trân nương sao? Phải chăng phu nhân tìm lão gia có chuyện gì sao? "


      Vong Xuyên chủ động mở miệng, thay Kim Trân trả lời: " Đại phu nhân nấu đồ bổ cho lão gia uống, ta theo Kim Trân nương đưa tới . "


      Gã sai vặt thấy lạ gì, bởi vì Đại phu nhân cùng bọn người di nương hướng Tùng viên đưa đồ bổ cũng chẳng phải lần hai lần, mỗi ngày thể 2 đợt .


      nghiêng người làm cái động tác thỉnh cầu, để hai người Tùng viên, lại dẫn đến trước cửa thư phòng Phượng Cẩn Nguyên.


      " nương chờ chút, ta trước tiến vào bẩm báo với lão gia chút . "


      Gã sai vặt vào thư phòng, lâu lắm liền quay người trở lại, lại cái động tác thỉnh cầu, đem Vong Xuyên cùng Kim Trân cho mời vào, mình lưu ở bên ngoài thủ vệ .


      Phượng Cẩn Nguyên vốn là nghe gã sai vặt trong phòng của đại phu nhân phái người tới đưa đồ bổ, nhìn đến Kim Trân tự nhiên kỳ quái, mà khi nhìn thấy Vong Xuyên, nhíu chặt mày .


      thấy được điểm tinh tường, đây là người trong hai người nha hoàn hôm qua Ngự vương phủ đưa cho Phượng Vũ Hoành đó, Liễu Viên bởi vì sao cùng Kim Trân chung với nhau?


      Vong Xuyên xuất thân Ngự vương phủ, quy củ lễ nghi tự nhiên là hiểu. Lần đầu thấy Phượng phủ Đại lão gia, nàng uốn gối quỳ xuống, mặc kệ trong lòng là oán thầm ra sao, mặt vẫn cung cung kính kính : " Nô tỳ Vong Xuyên, từng thấy lão gia . "


      Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, " Ngươi kêu Vong Xuyên? " Tên đặc biệt .


      " Bẩm lão gia, đúng vậy. "


      " Ân. " Phượng Cẩn Nguyên có chút biết nên đối thoại thế nào cùng Vong Xuyên, chỉ cái nha đầu Phượng Vũ Hoành đều có chút để xử lý xuể, đây lại là Ngự vương phủ nha hoàn, ai biết nha đầu này có thể bị Cửu hoàng tử tùy hứng làm bậy dạy thành cái dạng gì .


      Thấy có gì , Vong Xuyên chủ động mở miệng: " Lão gia, này là đại phu nhân cho ngài ninh hầm thuốc bổ . "


      Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy rốt cục có chuyện lải nhải: " Đại phu nhân ninh hầm thuốc bổ vì sao là ngươi bưng tới? " Lại ngó nhìn Kim Trân: " Chuyện gì thế này ? "


      Kim Trân cảm thấy cũng cứng lưỡi, căn bản cũng dám ngẩng đầu nhìn Phượng Cẩn Nguyên .


      Vong Xuyên cũng làm khó nàng, thay trả lời: " Bẩm lão gia, việc là như thế này. Đêm qua Nhị thiếu gia chợt sinh bệnh, sáng nay Đại phu nhân phái khách khanh đại phu trong phủ đến xem chẩn bệnh. Khách khanh đại phu cho toa thuốc sau tự mình bốc thuốc sắc thuốc, cũng để tiểu nha đầu đưa đến Liễu Viên. Thế nhưng Kim Trân nương lại chạy tới dược đưa sai, chén này là đại phu nhân ninh hầm cho lão gia uống. Nhị tiểu thư nghĩ đừng chậm trễ lão gia bồi bổ, liền để cho nô tỳ cùng Kim Trân nương cùng bị đưa tới . "


      Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, ra như vậy, lập tức trách cứ Kim Trân: " Làm việc như thế nào chú ý thế này, trở lại đến phu nhân lãnh phạt. " Lại đối với Vong Xuyên kể ra Phượng Tử Duệ sinh bệnh chuyện liền giống như nghe thấy, hỏi cũng hỏi, hề đề cập tới .


      Vong Xuyên trong lòng cười gằn, chỉ cảm thán này Phượng phủ quả nhiên tình thân đạm bạc, Nhị thiếu gia tuy là con thứ, nhưng ở Phượng phủ dưới tình huống chỉ có hai cái con trai cũng nên là được cưng chiều. Này thân là cha Phượng Cẩn Nguyên lại có thái độ như thế, là khiến người thất vọng .


      " Bưng lên đây. " Phượng Cẩn Nguyên vung tay, Vong Xuyên trước đứng dậy , thả chén dược kia đến bàn .


      Phượng Cẩn Nguyên hiển nhiên là thói quen uống các loại đồ bổ từ đại lão bà tiểu lão bà đưa, chỉ coi điều này cùng bình thường vậy, nhìn cũng nhìn , ngưỡng cổ uống vào ngay .



      Chương 51: Lưu lại Kim Trân

      Edit: Hải Vân


      Kim Trân theo bản năng liền kêu câu: " Lão gia —— " Phượng Cẩn Nguyên sửng sờ, lập tức mạnh đặt chén đến bàn, mắng câu: " Càng ngày càng có quy củ! "


      Vong Xuyên lùi về sau mấy bước, trước Phượng Cẩn Nguyên khom người cái: " Nghĩ đến Kim Trân nương nhất định có chuyện muốn với lão gia, kia nô tỳ trước lui xuống . "


      Phượng Cẩn Nguyên kêu rên, Kim Trân có chuyện vậy phải đại biểu là Thẩm thị có chuyện, đối vị đương gia chủ mẫu này , hề có chút thương. Sở dĩ còn bảo đảm nàng vị trí đương gia chủ mẫu, ngoài là Phượng gia nay còn cần Trầm gia tiền tài đến quay vòng, còn nữa , cũng vì Trầm Ngư lưu cái thân phận dòng chính nữ.


      Phượng Cẩn Nguyên hướng Vong Xuyên phất phất tay: " xuống ! "


      Vong Xuyên khom người trở ra, trong ánh mắt mang theo ba phần giảo hoạt. Mãi cho đến khi ở ngoài cửa, còn quên đóng cửa phòng lại.


      Gã sai vặt ở bên ngoài thấy nàng ra ngoài mình, ngó nhìn vào trong, hỏi câu: " Kim Trân nương còn ở bên trong sao? "


      Vong Xuyên đáp: " Kim Trân nương là có lời muốn cùng lão gia , hẳn là là đại phu nhân dặn thôi. "


      Gã sai vặt chưa phát khác thường, liền để Vong Xuyên rời khỏi .


      Mà ở bên này đồng thời, Phượng Vũ Hoành mang theo Thanh Ngọc cũng hướng Thư Nhã viên qua .


      Nàng vừa ra đến trước cửa chọn chiếc nhẫn ngọc Hòa Điền Dương, cộng thêm từ trong hiệu thuốc gian mang ra ngoài thuốc cao chuyên trị thắt lưng như gồ lên .


      Nàng trong lòng hiểu , cái này nhẫn ngọc tuy quý giá, nhưng cũng phải thế gian khó gặp, lão thái thái nhất định thích, nhưng đạt tới hiệu quả lôi kéo tốt nhất. Nhưng mấy miếng cao dán vào từ thế kỷ hai mươi mốt này, đối với bệnh lưng của nàng mà , có thể là vật thế gian khó tìm .


      Chỉ là Phượng Vũ Hoành sở dĩ vào lúc này đến Thư Nhã viên tặng lễ, cái là vì trước mặt Thẩm thị sáng nay ra với nàng ta, vật này phải đưa. cái nữa, chính là mục đích cuối cùng nàng chuyến này .


      " Đều hỏi thăm kỹ ? " Nàng hỏi Thanh Ngọc bên người.


      Thanh Ngọc gật đầu: " Tiểu thư yên tâm, Đại phu nhân trước mắt xác thực chính tại Thư Nhã viên. Thế nhưng chỉ Đại phu nhân, Tam di nương Tứ di nương còn có tam vị tiểu thư cũng đều ở đây. "


      " Tốt lắm. " Nàng cười gằn, sửa lại chút góc áo có nếp nhăn, lại ngẩng đầu, đến Thư Nhã viên.


      Lúc này trong Thư Nhã viên hồi náo nhiệt, cách xa chợt nghe được Thẩm thị cao giọng cười điên cuồng, vừa cười vừa : " Lão thái thái thích, ta để cho Tam đệ của ta lại nghĩ cách tìm khối dương chi ngọc đến. Nghe là vật gì hàng năm tiến cống vào trong cung, chúng ta muốn có thể lấy được khối tạo chiếc nhẫn cho lão thái thái, kia mang theo mới gọi khí thế đây! "


      Lão thái thái cười cười đáp lời: "Vậy ngươi liền hao tổn nhiều tâm trí . "


      Phượng Vũ Hoành nguýt nguýt , xem ra lão thái thái này quả thực lập trường gì , khó nghe , ngã theo chiều gió , ai cho nàng lợi ích, nàng theo hướng người ấy .


      Như vậy đến cũng vừa hay, nàng nặn nặn hộp gỗ chứa nhẫn trong tay, mặt cười xong .


      " A ! Đây là người nào nhỉ? " Thẩm thị tiếng này quả thực là quấn hơn 780 cái cong, nghe ra so với Hàn thị kiều mị còn khiến người xương xốp. Rốt cuộc là làm thiếp, lúc nào đều chẳng thể đưa ra chút bản lĩnh gì. Tiếc thay, người này chỉ đành nghe tiếng, mặt là vạn vạn nhìn nổi. " Đây phải A Hoành sao, ngươi ta là nên cùng ngươi kêu gì đó? Ngự vương phi? "


      Thẩm thị hôm nay trong lòng rất tốt , Phượng Vũ Hoành nghĩ , tám phần mười là nàng cho rằng chén dược kia thuận lợi uống vào trong bụng Phượng Tử Duệ , chờ xem kịch vui a? .


      Ngẫm lại Tử Duệ tiểu hài tử uống xong chén dược như vậy, chết cũng muốn lột lớp da, huống chi là dược mắc cở như vậy. Tử Duệ nếu mắc bệnh, thân mình đại thương , chỉ sợ cả đời này đều hội xóa được bóng mờ lần này.


      Phượng Vũ Hoành tí nào để ý Thẩm thị, ung dung tiến lên, bái lạy với lão thái thái: " Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu. "


      Thanh the thé của Thẩm thị lại tới nữa rồi: "Mời cái gì an! Này canh giờ thỉnh an sớm qua. Ngươi có cái kia tâm, thế nào tới sớm chút? "


      Phượng Vũ Hoành giả vờ kinh ngạc: " Mẫu thân sáng sớm phải quá Liễu Viên sao? Tử Duệ bị bệnh, mẫu thân còn muốn A Hoành cùng Diêu di nương chăm sóc tốt, tổ mẫu ở đây ngài tha thứ . "


      Thẩm thị khàn cuống họng, nàng Liễu Viên là chuyện ai nấy cũng biết, nếu như giờ khắc này phủ nhận lời của Phượng Vũ Hoành, như vậy nàng quan tâm hài tử con thứ , biết bệnh , còn cho Phượng Vũ Hoành cùng Diêu thị lưu lại chiếu cố .


      Nhưng nàng chưa từng a!


      Thẩm thị cam lòng , trương miệng liền muốn gì đó nữa, lại bị Trầm Ngư thay: " Mẫu thân vẫn nhớ kỹ Duệ đệ đệ bệnh, lại sợ tổ mẫu nghe sốt ruột, lúc này mới dám . Mong rằng Nhị muội muội chớ trách . "


      câu , lại cho Phượng Vũ Hoành ấn cái mũ để lão thái thái sốt ruột.


      Phượng Vũ Hoành hề bị lay động, chỉ xin lỗi cười với lão thái thái: " Là A Hoành sơ sót. "


      Lão thái thái đâu còn có thể như hôm qua cái loại sắc mặt kia cho Phượng Vũ Hoành nhìn, nàng bây giờ ước gì có thể làm tổ tôn hữu ái, ước gì Phượng Vũ Hoành cười nhiều với nàng .


      " có chuyện gì có chuyện gì , A Hoành cần tự trách . " Sau đó ngoắc ngoắc tay , " Mau tới , đến phía trước bà nội ngồi . "


      Thấy lão thái thái duỗi tay , Phượng Vũ Hoành tiến lên hai bước , đặt tay của mình tại tay lão thái thái , sau đó cạnh chân nàng ngồi xuống. Đợi thêm lúc nữa, thấy lão thái thái hỏi câu liên quan với Tử Duệ bệnh tình .


      Có lẽ thấy Phượng Vũ Hoành sắc mặt được, An thị lòng dạ sắc bén , sao có thể hiểu Phượng Vũ Hoành đau lòng, thẳng thắn mở miệng chủ động nhắc câu: " Nhị tiểu thư , Nhị thiếu gia bệnh tốt hơn chút nào ? "


      Thấy An thị câu hỏi này, Lão thái thái ngượng ngùng, cũng hỏi theo: " Tử Duệ thế nào à nha? Có quan trọng ? Có thể thỉnh đại phu ? "


      Phượng Trầm Ngư cũng quan tâm gấp bội truy hỏi: " Khách khanh đại phu trong phủ y thuật cũng rất cao minh, Nhị muội muội mời ? "


      Phượng Vũ Hoành muốn chính là lời này của các nàng: " Đại phu ", nàng khẽ nâng đầu, dấu vết nhìn Hàn thị chớp mắt, thấy nàng giống như để ý loay hoay móng tay của mình, thực tế là mang theo vài phần khẩn trương . Mà Thẩm thị nhưng lại trợn tròn mắt , nhếch môi cười gằn .


      Phượng Vũ Hoành cũng cười lạnh cái, sau đó mở miệng: "Hồi tổ mẫu, từng nhìn đại phu. " Lại ngó ngó Trầm Ngư: " Là sáng nay mẫu thân mang Hứa đại phu tới Liễu Viên a? . "


      Vừa nghe đến Hứa đại phu, sắc mặt Trầm Ngư hơi trững lại, người khác nhìn ra khuyết điểm, nhưng chạy thoát ánh mắt Phượng Vũ Hoành.


      Ngay cả Hàn thị động tác loay hoay móng tay đều dừng chút, Thẩm thị cũng yên tĩnh lại, muốn nghe Phượng Tử Duệ kia đến cùng uống thuốc .


      Dường như đại gia đều đợi Phượng Vũ Hoành tiếp tục , nhưng nàng cứ theo ý người, bất chợt chuyển đề tài, chuyển hộp gỗ trong tay đến trước mắt lão thái thái: " đến khéo đây, vừa rồi thời điểm vào viện chợt nghe được mẫu thân ý nghĩ tìm khối "dương chi bạch ngọc" làm nhẫn cho tổ mẫu, nghĩ đến tổ mẫu nên mang dương chi bạch ngọc. Ngài nhìn —— "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: A Hoành hiến vật quý.

      Nàng mở hộp ra, tất cả mọi người đưa cổ dài nhìn về bên này, chỉ thấy bên trong hộp gỗ kia nằm chiếc nhẫn ngọc óng ánh trắng nõn. Kia chất ngọc tốt trơn tru thoải mái có nữa điểm tì vết, nhìn ôn hòa cực kì, giống như mỡ của dê béo mới được cắt ra, ánh sáng rạng rỡ lại giống như từ dầu mỡ ngưng luyện thành.

      Lão thái thái ánh mắt cũng bắt đầu sáng lên, đôi tay run rẩy duỗi ra hướng trong đến vật hộp kia, nhưng ngay trước bước bị Phượng Vũ Hoành cầm lên.

      Lão thái thái ngẩn ra, lại lập tức thấy Phượng Vũ Hoành cung cung kính kính đem chiếc nhẫn ngọc kia đeo lên tay nàng.

      " đẹp!" Phấn Đại kinh ngạc thốt lên," Ta chưa từng nhìn qua nhẫn gọc nào đẹp như vậy."

      Tưởng Dung cũng gật đầu, giọng :" E rằng Dương Chi ngọc hàng năm tiến dâng đến trong cung cũng có cái phẩm chất tốt như vậy chứ?"

      Phượng Vũ Hoành thấy đạt đến hiệu quả, lập tức đưa hộp gỗ trong tay cho Triệu ma ma,sau đó lôi kéo tay Lão thái thái :" Tổ mẫu thích là tốt rồi, cũng phí công A Hoành từ sáng sớm tự mình giúp tổ mẫu chọn lễ vật."

      Lão thái thái cảm thấy đón tôn nữ này từ trong núi lớn Tây Bắc về là quyết định sáng suốt. Nàng từng cái từng cái vỗ Phượng Vũ Hoành tay, nghĩ tất cả biện pháp để nàng nhớ mình tốt:" Lúc trước đưa các ngươi ta vốn là vui, những năm này cũng nhiều lần ở trước mặt phụ thân ngươi nhắc tới, cuối cùng phụ thân ngươi cũng chú ý đến ta người mẹ lớn tuổi rồi này, bây giờ mới chịu đón các ngươi trở về bên cạnh hầu hạ cho ta."

      Phượng Vũ Hoành suýt chút nữa cười phun, Lão thái thái này giỏi a! Vì mình ra vẻ, ngay cả nhi tử cũng ném , như vậy chẳng phải :" Nguyên bản phụ thân ngươi nghĩ đón các ngươi trở lại, cũng vì nể mặt ta."

      Nàng lấy tay che miệng ngăn mình cười ra, nữa ngày sau mới :" Đúng vậy, A Hoành nhất định nhớ kĩ tổ mẫu đại ân." Vừa vừa từ tay áo cầm thuốc cao từ trong tay áo chuẩn bị sẵn từ trước ra." Từ đường ngay lập tức tràn ngập hương thơm đặc hữu của thuốc cao.

      Thẩm thị che lỗ mũi, chán ghét mà :" Đó là thứ gì? Múi khó nghe, mau mau ném ."

      Phượng Vũ Hoành khó xử nhìn về phía Thẩm thị:" Thế nhưng... đây là thuốc cao trị đau lưng cho tổ mẫu a!"

      Lão thái thái trợn mắt, hung hăng trừng Thẩm thị:" Ngươi muốn ta chữa khỏi bệnh? Có phải ngươi hi vọng có ngày ta đau thắt lưng đứng lên nổi, trong phủ này chỉ còn mình ngươi có quyền chuyện thôi?"

      Thấy Lão thái thái tức giận, Phượng Trầm Ngư nhanh chóng làm tròn chức vụ của mình:" Dược loại gì đó vẫn cẩn thận tốt hơn, mẫu thân đây là lo lắng cho tổ mẫu a!" Nàng xong lại hỏi Phượng Vũ Hoành:" Nhị muội muội mấy thứ thuốc cao dán này biết là từ đâu có được? Ngươi nhưng từng ra phủ?"

      Phượng Vũ Hoành lắc đầu, từ sau khi trở về liền chưa từng ra phủ, những thứ là ta từ trong núi lớn Tây Bắc ngẫu nhiên gặp vị kì nhân Ba Tư cho, rất quý giá, là thuốc trị bệnh đau lưng của tổ mẫu tốt nhất."

      " Nếu như thế, tổ mẫu ngại thử chút xem sao." Phượng Trầm Ngư vất vả dập tắt được hỏa lực, nhanh chóng sang chuyện khác để lão thái thái xem bệnh.

      Lão thái thái khẽ rên iếng, tiếp tục lại để ý đến Thẩm thị, hứng thú nhìn thuốc cao trong tay Phượng Vũ Hoành. Lại hút hấp cái mũi, cũng nghe thấy cái mùi gay mũi lúc vừa lấy ra kia, nghe lâu lại cảm thấy có tia thanh lương.

      " Đây là kì nhân Ba Tư cho?" Thời đại này, kì nhân Ba Tư đúng là vật chủng rất thần kì, Phượng Vũ Hoành ném lí do này ra, thuốc cao trong tay lập tức trở nên cao lớn vùng lên:" Kì nhân Ba Tư gì đó ngay cả trong cung cũng khó tìm, A Hoành là có phúc lớn.

      "Tổ mẫu mới là người có phúc lớn a!" Phượng Vũ Hoành đưa thuốc cao trong tay cho Triệu ma ma:" Ma ma cất kĩ, đêm nay chờ tổ mẫu tắm rửa xong, trực tiếp thoa thuốc này ngoài da nơi cảm thấy đau đớn tốt rồi. thời gian như ngày kế kéo xuống đổi lại bộ."

      Triệu ma ma nghe rất chăm chú, cuối cùng còn hỏi lại câu:" lần chỉ dán tờ sao?"

      Phượng Vũ Hoành giảng với nàng:" Nếu như vùng đau đớn phạm vi lớn có thể dán nhiều hơn. Những thứ này dán trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày nếu hiệu quả ngoài dự đoán, tổ mẫu đau thắt lưng giảm bớt, bớt đến trong năm nay lại đau."

      Nàng xong lại ngoan ngoãn ngửa cổ nhìn Lão thái thái:" Tổ mẫu yên tâm, sau này hàng năm A Hoành đều nghĩ cách trị bệnh đau lưng cho tổ mẫu."

      Lão thái thái cảm động a! Ôm Phượng Vũ Hoành :" Hảo hài tử, là hảo hài tử."

      Các nàng bên này tới náo nhiệt, đầu khác Hàn thị lòng hiếu kì khống chế nổi, ba ba hỏi câu:" Nhị thiếu gia khám đại phu xong có thể uống thuốc sao?"

      Thẩm thị cũng rất quan tâm đề tài này, lập tức nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.

      Phượng Vũ Hoành đầu còn chôn trong lòng Lão thái thái, khóe miệng nhàng cong lên ai nhìn thấy.

      Nàng tính toán thời gian, chỉ cảm thấy Vong Xuyên ở bên kia sai biệt lắm, lúc này mới từ trong lòng Lão thái thái ngẩn đầu lên, quay đầu nhìn về phía Thẩm thị:" Đúng rồi, chuyện dược này ta còn muốn với mẫu thân ấy."

      Thẩm thị rất tự nhiên lắc lư đầu:" Ngươi muốn gì với ta?"

      " Chính là cái kia dược chuyện a! Sáng nay sau khi Hứa đại phu kê xong toa thuốc, mẫu thân còn để Kim Trân nương lưu lại nhìn thử toa thuốc, bảo là muốn cho Tử Duệ dùng dược liệu quý giá."

      Nghe nàng như vậy, Lão thái thái thỏa mãn gật gật đầu:" Đây mới là chuyện đương gia chủ mẫu nên làm."

      Phượng Vũ Hoành tiếp:" Sau này Hứa đại phu tự thân sắc thuốc, chúng ta thực vui vẻ. Thuốc sắt tốt xong nha đầu khách viện đưa tới, thế nhưng chúng ta còn chưa kịp cho Tử Duệ uống Kim Trân nương tới là đưa sai dược, quỳ xuống cầu ta cho nàng đưa thuốc ."

      Lão thái thái cau mày," chén dược còn có thể đưa sai, người phía dưới làm việc như thế nào vậy?"

      Thẩm thị lại nghe ra đúng, the thé giọng hỏi:" Ngươi Kim Trân bưng thuốc ?"

      Chương 53: Cẩn Nguyên Kim Trân.
      "Ân." Phượng Vũ Hoành gật đầu," Nàng chén dược kia đưa sai , vốn là mẫu thân ngài ninh hầm cho cha uống, nhất định phải làm cho nữ nhi trả dược cho nàng , nàng muốn đưa cho cha. Mẫu thân cũng biết, A Hoành cũng có thời gian ngắn theo ngoại tổ phụ học ít sách y thuật , chén dược kia thành phần phân biệt ràng vẫn có thể phân biệt ra mấy phần , đúng là thuốc đại bổ nên cho cha uống , cho nên A Hoành đồng ý Kim Trân nương bưng thuốc đến phụ thân nơi đó . Kim Trân nương lúc ấy đường chạy đến Liễu Viên đến rất uể oải , A Hoành sợ nàng bưng thuốc cẩn thận làm đổ , còn để nha đầu thủ hạ giúp đỡ nàng cùng đưa , vào lúc này chắc là đến . "

      Thẩm thị thoáng cái " Nhảy " dựng lên , bởi vì dùng sức quá mạnh , cái ghế nàng ngồi đều bị nàng cho lật đổ .

      bên Hàn thị nhưng lại thở phào nhõm , cấp tốc nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt , che miệng cười cười .

      Lão thái thái bị Thẩm thị làm cho hoảng sợ , trong tay quyền trượng hung hăng gõ lên mặt nền , lớn tiếng trách mắng: " Còn chút quy cũ đây ? Ngươi là muốn làm gì ? "

      Phượng Trầm Ngư vừa cho lão thái thái xin lỗi , vừa khuyên Thẩm thị: " Mẫu thân bớt giận , mẫu thân này sao vậy a ? Phải thân thể thoải mái ? "

      Mà ngoài cửa ,Vong Xuyên từ Tùng viên trở lại tìm Phượng Vũ Hoành cũng đến.

      Phượng Vũ Hoành đối với Vong Xuyên vẫy tay , : " Vong Xuyên , Kim Trân nương đưa dược đến chưa ? Phụ thân uống chưa ? "

      Vong Xuyên tiến lên , trước tiên hành lễ với lão thái thái . Lão thái thái tự nhiên nhận ra đây là hôm qua Ngự vương phủ đưa tới nha hoàn , khỏi khách khí vài phần: " Mau đứng lên , nhìn này tiểu trông vẻ , sinh dễ nhìn . " (ở đây Lão thái thái khen Vong Xuyên có dáng vẻ dễ nhìn.)

      Vong Xuyên lại cúi người cái: "Đa tạ lão thái thái khen . " Sau đó đáp Phượng Vũ Hoành lời : " Thưa nhị tiểu thư , nô tỳ bồi tiếp Kim Trân nương đưa dược đến lão gia Tùng viên , lão gia cũng uống , chỉ là. . . "

      " Chỉ là cái gì? ? " Phượng Vũ Hoành giả bộ hiếu kỳ , lui về phía sau vài bước nữa ngó ngó: " Kim Trân nương cùng ngươi về sao ? "

      Vong Xuyên đáp: " có . Lão gia uống dược xong sau khi , Kim Trân nương còn có lời với lão gia , lão gia khiến cho nô tỳ người lui xuống . "

      Thẩm thị bỗng nhiên phát tác , vung tay , lần liền đem Trầm Ngư bỏ ra , chỉ thấy nàng hai tay sít sao nắm chặt thành quyền , từ trong kẽ răng ra hai chữ : " Kim Trân ! "

      Lúc này bên trong Tùng viên , Phượng Cẩn Nguyên bên trong thư phòng , Phượng Cẩn Nguyên hoàn toàn có gì ngoài dự kiến cùng Kim Trân ôm nhau . bàn nghiên mực tràn ra , toàn bộ giấy rơi xuống đất , mực cũng vài giọt tại Kim Trân mặt .

      Phượng Cẩn Nguyên uống thuốc đâu còn hiểu được thương hương tiếc ngọc , căn bản chính là liền ý thức cũng mờ nhạt , đáng thương Kim Trân thân thể mảnh mai bị chơi đùa chẳng còn sức mà cầu tha thứ .

      Bên ngoài gã sai vặt giữ cửa nghe được chân chân thực thực, cảm thán này Kim Trân nương gan quả nhiên đủ lớn a , lại dám sau lưng lấy Đại phu nhân quyến rũ lão gia , hơn nữa còn thành công ! Giờ phút này chỉ chờ mong hai người có thể nhanh chút , đỡ phải trong chốc lát Đại phu nhân hoặc ai tìm tới , chừng liền muốn đem ra hả giận .

      Người uống thuốc sao có thể nhanh tan dược như vậy , hơn nữa Kim Trân trải qua sau khoảng thời gian , dĩ nhiên từ mới bắt đầu hoảng sợ chậm rãi trở nên to gan vùng lên .

      Nàng chẳng phải tiểu nương chưa từng trải qua đời , nguyên bản là hưởng qua tư vị người rất nhanh bị Phượng Cẩn Nguyên cho lôi kéo lại . Huống chi dưới cái nhìn của nàng , Phượng Cẩn Nguyên là chủ tử , cùng kia Lý Trụ cũng giống nhau . Nàng cùng Lý Trụ kết hợp có thể ra kết quả gì tốt , cả ngày còn lo lắng đề phòng . Trước mắt người này đổi thành Phượng Cẩn Nguyên , chắc sau này mình còn có thể vớt cái di nương đương đương , mặc dù làm được di nương , thông phòng nha đầu cũng hảo . Nàng này bụng nếu chịu thua kém , sinh cái nhất nam bán nữ, còn sợ Phượng phủ bên trong có nàng vị trí ?

      Có suy nghĩ này, Kim Trân mừng thầm trong lòng , có thể lâu , Phượng Cẩn Nguyên nguyên bản ánh mắt đục ngầu dần ràng .

      Kim Trân kinh hãi , chỉ lo sức thuốc tan chết tiếp nhận , mà từng bước thanh tỉnh Phượng Cẩn Nguyên cũng bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người , lý trí cho hẳn là lập tức đình chỉ , cũng loạn côn đánh chết nha đầu này . Nhưng rốt cuộc dược vật vẫn chưa hoàn toàn mất hiệu lực , hơn nữa Kim Trân tuổi trẻ mỹ mạo , chẳng phải những kia thê thiếp sanh hài tử có thể so được với.

      Phượng Cẩn Nguyên lại nhìn về phía Kim Trân trong ánh mắt liền dẫn chút thương tiếc , lại mơ hồ cảm thấy hôm nay đưa tới đồ bổ giống như xưa , dường như căn bản phải đồ bổ , mà là loại dược vật có thể khiến người ta mất chính mình . Trong lòng ngầm tính toán , lại liên tưởng lên phía trước Vong Xuyên lời kia , rất nhanh ràng Thẩm thị tâm tư ác độc .

      " Lão gia . " Kim Trân tiếng khẽ gọi , đem Phượng Cẩn Nguyên hồn lại cho gọi trở lại .

      nghĩ ngay cùng Kim Trân lên vài câu tri kỷ , để cho nha đầu này phải sợ , tự nhiên vì nàng làm chủ .

      Có thể còn chưa ra miệng , chợt nghe được gã sai vặt ngoài cửa lớn tiếng mà hô câu: " Đại phu nhân ! Sao các ngươi cũng tới ? "

      Chương 54: Chó điên chủ mẫu.

      Cửa lớn thư phòng " Ầm " tiếng Bị người ta đẩy từ ngoài vào , khí thế mãnh liệt kia như nước thủy triều dâng lên trong cơn bão, gã sai vặt giữ cửa chỉ cảm thấy gió lớn thổi càn quét bên người , thoáng hoảng hốt , hành động trở nên vụng về ,hoàn toàn ngờ đến Thẩm thị nhanh chóng xông vào trong phòng . Mà theo phía sau nàng, chính là những người lúc nãy vẫn còn tụ hội tại Thư Nhã viên , thậm chí ngay cả lão thái thái đều được Triệu ma ma cùng tiểu nha đầu đỡ cùng nhau chạy đến .

      Gã sai vặt thầm nghĩ trong lòng: Thôi xong rồi!

      Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng gào, tiếng gào thét đặc hữu Thẩm thị vang lên, kèm theo tiếng đánh nhau lốp bốp , chờ tới lúc đoàn người Phượng Vũ Hoành vào theo, chỉ thấy Thẩm thị đem Kim Trân đè xuống đất , thân thể mập mạp giạng hai chân ra ngồi ở người Kim Trân vừa đánh vừa gào .

      Kim Trân hai tay che mặt , sợ bị móng tay của Thẩm thị hủy dung , tiếc thay Thẩm thị khí lực rất lớn , trong lúc lôi qua kéo lại , mặt vẫn trúng mấy vết cào .

      Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy rất buồn cười , trò náo nhiệt này là quá buồn cười . Thẩm thị trước mắt làm gì còn có chút bộ dáng đương gia chủ mẫu , ràng chính là cái nữ nhân chanh chua chửi nhau ở phố lớn . Phượng Cẩn Nguyên có vị chính thê như thế này , nên cảm thấy rất mất mặt chứ?

      " Ta đánh chết ngươi đồ đĩ ! Bò giường bò đến dưới mí mắt lão nương , ! Ai cho ngươi lá gan đó ? " Thẩm thị đánh mệt mỏi , thở hồng hộc chửi bậy , " biết xấu hổ con đĩ ti tiện , cả ngày bộ như hồ mị bày cho ai nhìn ? Chủ tử nhà nào giáo ra nô tỳ như ngươi vậy ? "( ta thề là câu này ta có thêm bớt gì hết, để nguyên văn luôn, câu cũng vậy.)

      Lời vừa thốt ra , liền An thị cùng Hàn thị cũng nhịn được cười ra tiếng . Nhà ai ? Còn chẳng phải nhà ngươi dạy dỗ .

      Nếu tại sao nên có tâm hại người đây! lòng nghĩ hại người khác , bây giờ nhưng tự hại mình .( Giống như câu gậy ông đập lưng ông )

      " Khóc ! Ta cho ngươi khóc ! Xem ta vả nát miệng ngươi ! " Thẩm thị nghỉ ngơi mấy hơi , lại bắt đầu vật lộn vòng mới .

      Phượng Trầm Ngư thấy dạng này thực kỳ cục , nhanh chóng tiến lên muốn đem Thẩm thị giữ chặt , tiếc thay Thẩm thị động tác sức lực quá lớn , giương nanh múa vuốt cái liền đem Phượng Trầm Ngư hất ngã nhào .

      Lão thái thái vừa thấy Trầm Ngư bị thiệt thòi , có thể sợ hãi , cũng kịp nhớ eo còn đau hay , nhanh mấy bước muốn qua đỡ .

      Cũng may hai người nha đầu Ỷ Lâm và Ỷ Nguyệt theo Trầm Ngư phản ứng rất nhanh , trước lão thái thái bước đem Trầm Ngư đỡ được . Lão thái thái vội truy hỏi: " Có ngã đau hay ? Có bị thương ? Mặt có sao chứ ? "

      Trầm Ngư vội vã lắc đầu: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm , Trầm Ngư có chuyện gì , chỉ là mẫu thân ... "

      "Hừ ! " Lão thái thái quyền trượng nện vào đất , cũng biết là nên sinh Thẩm thị khí , hay nên sinh Phượng Cẩn Nguyên khí . Nhưng lại nhìn cái bị Thẩm thị hành hung Kim Trân , nàng quyết định vẫn là sinh Thẩm thị khí tốt lắm —— " Ngươi còn có mặt mũi đánh nàng ? Còn đều là nô tài chính ngươi dạy dỗ ra ! " Lão thái thái giơ lên quyền trượng liền hướng Thẩm thị sau lưng đánh qua .

      Thẩm thị lại "Ngao ngao " Kêu quái dị , quay đầu lại khó có thể tin nhìn hướng lão thái thái: " Vì sao lại đánh ta ? " Có lẽ giận điên lên rồi , cũng quản lời gì nên hay nên , há mồm liền : " Nhìn thử chuyện tốt nhi tử ngươi làm ! Ngươi còn có mặt mũi đánh ta ? "

      Trầm Ngư doạ run rẩy toàn thân: " Mẫu thân cần lời điên khùng ! "

      Thẩm thị trước mắt có thể quản được những kia , nàng điên rồi , nhìn ai cũng như kẻ địch . Trầm Ngư khuyên câu này , nàng lập tức quay đầu mắng ngay: " Câm lại miệng cho ta ! "

      Trầm Ngư trong lòng ủy khuất , từ khi ngồi lên vị trí dòng chính nữ , vẫn chưa có người nào chuyện cùng nàng như vậy . Người có thể mắng nàng là mẹ của mình , nàng tuy là lại ủy khuất cũng chỉ có thể nuốt vào bụng .

      Mà Phượng Cẩn Nguyên lúc này cũng triệt để tỉnh táo lại , tầm mắt khôi phục sau khi nhìn vào tình cảnh trước mắt này , mình cũng dọa giật mình , lại cúi đầu xem thử bản thân cả người chật vật , khỏi rống to với gã sai vặt giữ cửa: " Còn mau cầm cái áo choàng đến ! "

      " Ngươi cầm áo choàng cái rắm ! " Thẩm thị như chó điên thấy ai cũng cắn , " Cầm áo choàng làm gì ? Lúc này biết ngượng ngùng ? Khi ngươi làm chuyện xấu ấy sao nghĩ xấu hổ ? Phượng Cẩn Nguyên ngươi còn biết xấu hổ hay ? A ? Ta Thẩm gia chứ đâu có lỗi với ngươi ? Ngươi muốn tiền cho tiền , muốn gì cho đấy , năm nào nơi nào hiến bảo với thái hậu và hoàng hậu nương nương chẳng phải đệ đệ nhà mẹ ta ở bên ngoài đào lấy được ? Ngươi Phượng gia đối với Thẩm gia coi như rắm ! "

      Phượng Cẩn Nguyên giận dữ —— " Nữ nhân chanh chua ! " Cả đời hận nhất việc chính là có người ở trước mặt đề Thẩm gia đối Phượng gia trợ giúp , tuy có chuyện như vậy , thế nhưng ba năm năm năm cũng cải biến xong cục diện này . Nhưng về , bãi đến mặt bàn mà tất nhiên thể dễ nghe . Đường đường tả tướng đại nhân cần nhờ nữ nhân tới chống đỡ chuẩn bị , đây là lời gì ?

      " Ngươi độc phụ này ! " Phượng Cẩn Nguyên tiếp nhận gã sai vặt áo choàng ,sau khi bao kỹ lưỡng thân mình , xoay người rời đến bàn vừa bưng lên kia chén uống có còn lại cặn thuốc , " Chính ngươi sai tiểu nha đầu đến đưa thứ này , bây giờ xảy ra chuyện còn dám tới mắng ta ? Như vậy đương gia chủ mẫu ta cần ngươi làm gì ? "

      " Ngươi có bản lãnh hưu ta a! " Thẩm thị còn sợ cái này , " Phượng Cẩn Nguyên ngươi vong ân phụ nghĩa, khốn kiếp , ngươi có bản lĩnh hưu ta , ngươi nếu hưu , ta ly hôn với ngươi ! Hoà ly với ngươi ! "

      Phượng Trầm Ngư dọa giật mình , " Mẫu thân chớ có bậy ! "

      Phượng Vũ Hoành nghe được hai chữ ly hôn , ý thức đến sai biệt lắm chính là cổ đại ly hôn , chỉ thể ngờ ở niên đại này đúng có chuyện ly hôn này . Có thể cái kia hòa ly, nàng lại hiểu . Nhìn Trầm Ngư dáng dấp sốt sắng , nàng nghiêng đầu giọng hỏi Vong Xuyên: " ly hôn và hoà ly khác nhau ở chỗ nào ? "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Ngươi chính là tên súc sinh.



      Vong Xuyên cũng giọng giải thích cho nàng nghe: " Cái gọi là ly hôn , ý tứ là dĩ hòa vi quý , phu thê song phương tự nguyện tách ra , tổn thương hòa khí , về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng hai bên liên quan nhau . Đại Thuận chế độ cũng khá tha thứ nữ tử ly hôn , đến nỗi bị chê trách sống nổi . Tại dưới ly hôn còn có hưu thê ... "

      Phượng Vũ Hoành gật đầu: " Hưu thê này ta hiểu . "

      Vong Xuyên cũng giải thích nhiều , lại về hoà ly: " Hoà ly là do quan phủ cưỡng chế thi hành , lý do là giữa vợ chồng bên trong đó phạm tội thất xuất , hoặc thân nhân bên này đối thân nhân bên khác có ẩu , chửi mắng , giết chết , thương tổn , gian hại các hành vi , chính là vì phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt , bất luận song phương có đồng ý hay , đều từ quan phủ thẩm đoạn , cưỡng chế ly dị . "

      Phượng Vũ Hoành gật đầu , ra hoà ly càng nghiêm trọng như vậy , trách được Trầm Ngư nghe được Thẩm thị hô lên hai chữ kia lúc khẩn trương thành như vậy . Này Thẩm thị nếu cùng Phượng Cẩn Nguyên hoà ly , chỉ sợ tại niên đại này nàng gần như có con đường sinh tồn . Phượng Cẩn Nguyên chuyện khó nghe như vậy , nhưng nhân gia hề xúc phạm Đại Thuận chế độ , lão gia thu người nha đầu , lại quá bình thường .

      Nhưng Thẩm thị cho rằng như thế —— " Ta bậy ! " Từ Kim Trân người leo xuống , túm chặt Phượng Cẩn Nguyên góc áo , tới tát cái . Phượng Cẩn Nguyên tuy né tránh bàn tay , nhưng vẫn bị Thẩm thị móng tay dài cạo bên , mặt trong nháy mắt chảy ra vết máu .

      " Lão gia! " Từ trước đến giờ có nhãn lực cũng hiểu quan tâm người nhất Hàn thị trước xông lên trước , cũng quản Thẩm thị phải còn bão nổi , dưới cái nhìn của nàng , Phượng Cẩn Nguyên là chỗ dựa duy nhất của nàng , đặc biệt trước mắt tình huống như thế , càng là biểu quan tâm rộng lượng , mới càng có thể lung lạc lấy lòng của nam nhân a . " Lão gia ngươi sao chứ ! " Hàn thị trong hốc mắt chứa lệ , móc ra khăn hướng Phượng Cẩn Nguyên miệng vết thương che .

      Lão thái thái thấy nhi tử bị con dâu đả thương , nhất thời cả kinh cũng biết nên cái gì cho phải . Nàng sống nửa đời người , là lần đầu từng thấy loại tình cảnh này . Nhà ai nữ nhân dám đánh nam nhân ? Này Thẩm thị chẳng lẽ là súc sinh ?

      Đúng , nhất định là súc sinh!

      Lão thái thái nghĩ nào đấy , há mồm câu: " Súc sinh! " Chửi đến Thẩm thị cả người đều run cầm cập .

      " Ngươi chửi ai đó ? " Thẩm thị đỏ ngầu cả mắt , nàng muốn loạn côn đánh chết toàn gia này , ngoài Trầm Ngư ra , người cũng còn .

      " Ta chính chửi ngươi! " Lão thái thái xoay cây gậy liền hướng Thẩm thị người gọi , " Súc sinh! Ta sống nhiều năm nay , lần đầu nhìn thấy ngươi súc sinh như vậy ! "

      Thẩm thị tay túm chặt quyền trượng ấy: " Đây đều là chuyện tốt con trai của ngươi làm ! "

      Triệu ma ma chỉ lo Thẩm thị vừa kích động xoay thanh quyền trượng, lão thái thái kia có thể chịu nổi a , nhanh chóng tiến lên dùng tay nắm chặt , đồng thời hảo tâm khuyên bảo: " Đại phu nhân mau bớt tranh cãi a! "

      " Ngươi cho ta cút sang bên ! " Thẩm thị nhấc chân liền muốn hướng Triệu ma ma người đạp , bất chợt thấy hoa mắt , chỉ cảm thấy có trận thanh phong mơn trớn , sau đó mình chân kia cũng biết bị thứ gì đó cho chặn chút . Nàng đứng vững , ầm tiếng ngã lăn ra đất , bởi vì quá tròn đểu , còn lăn hai vòng .

      Trầm Ngư mau chóng tới đỡ , mà Triệu ma ma khiếp đảm qua lúc này mới thấy , ấy mà nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành biết lúc nào đến phụ cận , hai cái cánh tay gầy yếu duỗi ra , vững vàng đỡ 2 lão bà các nàng .

      " Tổ mẫu cẩn thận . "

      Phượng lão thái thái hướng Phượng Vũ Hoành ném ánh mắt cảm kích , " Hảo hài tử . " Lại chỉ về Thẩm thị: " Con trai của ta làm chuyện gì tốt ? " Lại chỉ Kim Trân: " Đây là nha đầu trong phòng ngươi ! Trợn to mắt chó của ngươi nhìn ràng , đây là nha đầu trong phòng chính ngươi ! "

      Đây là lời , Thẩm thị bị chận họng biết nên cái gì , nơi trút cơn giận , quay đầu liền lại muốn đánh Kim Trân .

      Kim Trân sớm bị sợ vỡ mật , nàng biết Thẩm thị nổi điên , nhưng ngờ điên lợi hại như vậy , khỏi ném ánh mắt xin giúp đỡ hướng Phượng Cẩn Nguyên .

      Phượng Cẩn Nguyên giờ khắc này bị Hàn thị kéo , bởi vì Dược lực mới vừa tan , trán còn ngừng đổ giọt mồ hôi . Hàn thị từng phát từng phát lau cho lau , mắt thấy Phượng Cẩn Nguyên trong ánh mắt đối Kim Trân sinh thương tiếc , trong bụng lại là trận run rẩy . Nhưng nàng là làm thiếp, trong lòng biết dưới tình huống này tuyệt đối thể cùng Thẩm thị thông thường , vì thế nhanh chóng phân phó nha đầu bên người: " Mau , đem Kim Trân nương đỡ xa chút . "

      Nha đầu tay chân cũng nhanh nhẹn , kéo lên Kim Trân liền nhích sang bên, Thẩm thị vồ hụt , tức giận đến trong phòng thẳng gào khóc .

      Trầm Ngư cũng sắp khóc , ngừng mà khuyên: " Mẫu thân bớt giận , mẫu thân nhất định phải bớt giận a! "

      Phượng Vũ Hoành là ôm thái độ tới xem trò vui , chẳng thấy bất ngờ gì , chỉ là làm sợ hãi Phấn Đại cùng Tưởng Dung .

      Hai tiểu hài tử đâu trải qua chuyện như vậy , An thị nghĩ lát , nhanh chóng với lão thái thái: " Thiếp thân mang tam tiểu thư và tứ tiểu thư thôi . "

      Lão thái thái khen ngợi gật gật đầu , trận này xác thực nên để hai cái tiểu nương chưa từng trải nhìn , nhân tiện : " Mau mau dẫn các nàng trở lại , để dưới bếp nấu chút canh định thần . "

      An thị khom người cái , mang theo Tưởng Dung cùng Phấn Đại . Lúc gần nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt , trong ánh mắt mang theo lo lắng .

      Phượng Vũ Hoành khẽ lắc đầu với nàng , nhìn theo An thị ba người rời khỏi , lúc này mới lại vào trong nhà , đến Thẩm thị trước mặt , mặt lộ vẻ buồn rầu mở miệng: " Mẫu thân là chẳng phải là sau khi nấu xong dược quên vụ này ? Bằng như thế nào cứ ngồi trong phòng tổ mẫu , tới phụ thân chỗ này chứ? " Nàng , hơi cúi đầu , mặt hổ thẹn ửng hồng .

      Thẩm thị nghiến răng , nhìn Phượng Vũ Hoành ánh mắt đều có thể phun ra lửa .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :