1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y đích nữ - Dương Thập Lục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Phù nhậm chức được a.


      Tiếc thay, Thẩm thị hoàn toàn biết vì chuyện này mà trong lòng lão thái thái cùng với phu quân của mình đối với bản thân sinh lòng phiền chán, Thẩm thị lắc lắc thân thể tròn vo của mình di chuyển về phía trước vài bước, nhìn những cái rương được đặt mặt đất, cuối cùng xem đến phần sính lễ keo kiệt đưa vào ban nãy , từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, há mồm liền :" Đắc ý cái gì, chẳng qua là gả cho người què."

      Phượng Cẩn Nguyên quát lớn:" Câm mồm!"

      Lão thái thái tức giận đến thẳng thắn nhắm mắt lại, gọi thẳng:" Phù nhậm được chức a! Chuyện này quả là phù nhậm được chức a!"

      Thẩm thị tức giận đến nổi hệt như bóng cao su phồng, nhưng mà phu quân cùng bà bà lại có cái nào là dễ chọc được a, đành phải chuyển phẫn nộ thành ánh mắt chứa đao phóng về phía Phượng Vũ Hành.

      Tiếc thay Thẩm thị lại là loại người não ngắn, sao có thể nhớ kĩ từ sau khi Phượng Vũ Hành hồi phủ những chuyện xảy ra, bản thân có khi nào chiếm được lợi ích gì?

      Lần này cũng vậy!

      Đối với đôi mắt sắc nhọn lại tràn đầy ác ý của Thẩm thị, Phượng Vũ Hành cũng giận, ngược lại khom người với bà cái. Ngẩng đầu lên, cực kì nghiêm túc:" Mẫu thân phải, thỉnh mẫu thân yên tâm, nhận xét của ngài với Ngự vương điện hạ A Hành nhất định chuyển cáo." xong lại xoay sang hai nha đầu mới bên người dặn dò:" Các ngươi phải nhớ kĩ để nhắc nhở ta, ngàn lần thể quên."

      Hai người nha hoàn nghe vậy, thanh thanh thúy cùng vang lên:" Xin nhị tiểu thư yên tâm, nô tỳ ghi nhớ."

      " A Hành!" Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ nhìn về phía Phượng Vũ Hành, có chút biết nên dùng thái độ như thế nào để chuyện với nàng.

      Phượng Vũ Hành cũng cho thời gian thương lượng, trực tiếp chuyển chủ đề:" Phụ thân, ngươi xem trước tiên có thể để cho hạ nhân chuyển những thứ đồ này về Liễu Viên ?"Vừa , bên lại tỏ vẻ khó khăn:" Ước chừng Liễu Viên bỏ đủ."

      Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy rốt cục cũng có cơ hội biểu :" A Hành nhìn thử xem thích cái sân nào trong phủ, vi phụ sắp xếp lại cho con vào ở lần nữa."

      Lúc này trong hai cái nha hoàn Ngự vương phủ bước lên chuyện:" Nhị tiểu thư có muốn xem thử tòa trạch Ngự vương gia đưa? Nghe là ở sát vách Phượng phủ a?"

      Lời vừa thốt ra, Phượng Cẩn Nguyên trong nháy mắt hiểu ra ngay," Thế nhưng đó là tòa trạch của lão vương gia từng ở?"

      Sát vách tường phía Bắc Phượng phủ, có tòa nhà trống nhiều năm. Tòa nhà kia vốn là tiên đế ban cho lúc ấy tự tịnh kiên vương, tiếc thay Lão vương gia dưới gối có con, sau khi qua đời tòa nhà liền vô chủ, lại nghĩ rằng rơi vào trong tay Cửu hoàng tử.

      Phượng Cẩn Nguyên cười khổ," Tòa nhà kia cùng Phượng phủ chỉ cách nhau bức tường, lại vừa vặn là bức tường kia chính là bức tường của Liễu Viên. Nếu như Vương gia tặng cho tòa nhà chính là tòa nhà ấy ......A Hành, vi phụ có thể sai người dỡ bỏ bức tường kia, trực tiếp cùng Liễu Viên làm thành chỗ."

      Nha đầu kia đối với Phượng Cẩn Nguyên cúi đầu, kiêu ngạo siểm nịnh đáp:" Chính là tòa nhà theo lời tướng gia."

      Phượng Cẩn Nguyên thầm cảm thán trong lòng, trước kia nhất tự tịnh kiên vương là người cực khiêm tốn, bởi vì trong nhà có con cái cùng nữ quyến, mà lại luôn thích khoa trương, cho nên phủ đệ cũng lớn, thậm chí cũng chỉ như lớn hơn chỗ ở của lão thái thái là Thư Nhã viên chút. Nhưng tòa nhà kia được bố trí vô cùng khác biệt, nước chảy cầu , lá sen đầy hồ, miễn cưỡng có thể xem là đem mỹ cảnh của cả Giang Nam vào trong trạch viện phương bắc.

      đến cũng từng đánh qua chủ ý tòa nhà kia, chỉ vì cảm thấy sân như vậy mới xứng với nữ nhi mà lấy làm kiêu ngạo nhất Trầm Ngư. Chỉ là nghe tới nghe lui cũng biết tòa nhà kia thuộc quyền sở hữu của người nào. Có đại thần trong triều với , chỉ sợ kiên vương trả tòa nhà kia cho hoàng thượng, mà cũng thể đòi sân của hoàng thượng, đành phải bỏ qua.

      ngờ, tòa nhà kia vẫn rơi xuống trong tay người của Phượng phủ, người này còn chẳng phải là Trầm Ngư, mà là A Hành.

      nhìn về phía Phượng Vũ Hành, thân thể gầy yếu đơn bạc như thể chỉ cần gió thổi cái là có thể bay mất, nhưng mặt vẫn có cỗ kiên định khó tả. đôi ắt to lộ ra vẻ linh động khó đoán để gần như dám đối mặt. Có cảm giác chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy bị nhìn thấu.

      Phượng Cẩn Nguyên nhớ lại, nữ nhi này từng lòng thương qua, nhưng mà thứ gọi là thương ấy ở trước mặt lợi ích của gia tộc lại trở nên bé như thế.

      " Phụ thân cần phải hao tốn khổ tâm." Phượng Vũ Hành lạnh nhạt :" Chỉ cần tại tường bắc của Liễu Viên mở cái nguyệt môn là tốt rồi.''

      câu , biểu lộ nàng muốn cùng với Phượng phủ có quá nhiều liên quan, mở cánh cửa , đợi tới khi nàng xuất giá cho người đem cánh cửa kia bịt kín.

      Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy mệt mỏi chịu nổi, tùy ý phất tay, bất đắc dĩ :" như vậy tùy ngươi. Hà quản gia!"

      Hà Trung nghe gọi tới.

      "Sai người trước tiên đem sính lễ của Nhị tiểu thư về Liễu Viên trước, đồng thời phái thợ thủ công đến phía tường bắc của Liễu Viên mở cái nguyệt môn, phải làm xong trước đêm nay."

      Hà Trung lĩnh mệnh mà .

      Lão thái thái cuối cùng cũng tỉnh lại chút, chủ động tiến lên cùng Phượng Vũ Hành hòa hoãn quan hệ:" A Hành trước đem mọi thứ để tại Liễu Viên, sau khi nguyệt môn mở tốt, xem xem bên kia còn thiếu cái gì, với tổ mẫu, tổ mẫu cho người đem sang cho ngươi."

      Phượng Vũ Hành cười cười:" Cảm ơn tổ mẫu. Ngự vương điện hạ đưa rất nhiều vật trang trí, tám phần mười cũng thiếu nhiều lắm chỉ là cần ít nhân thủ giúp đỡ sắp xếp."

      " Vậy dễ rồi," Lão thái thái vui rồi, cũng đúng thôi! Lúc này mới giống đối thoại bình thường, có cầu là tốt rồi, bà chỉ sợ Phượng Vũ Hành cái gì cũng cần, tới lúc cần lại là việc để bọn họ làm có thời gian nghỉ lấy sức."Triệu ma ma đem hạ nhân đều liên lạc tốt, ngươi muốn dùng bao nhiêu tùy ngươi chọn." Suy nghĩ thêm chút lại ," Những hạ nhân này mua được từ bên ngoài về mình ngươi quản, giấy bán thân của họ ngươi cần giao vào trong công, ngươi cầm là tốt rồi. Về phần tiền lương tháng này, như cũ từ trong công gánh ."

      Thẩm thị vừa nghe lời này cũng làm ngay, theo bản năng liền kêu lên:" Như vậy làm sao được! Tất cả giấy bán thân của hạ nhân Phượng phủ đều áp ở trong công, nếu mở tiền lệ, như vậy người khác đều theo gương làm theo, trong Phượng phủ chẳng phải lộn xộn hết lên rồi sao?"

      Phượng Cẩn Nguyên và Lão thái thái cùng nhau trừng mắt về phía Thẩm thị, Trầm Ngư thấy vậy, nhanh chóng tiến lên làm giảng hòa:" Mẫu thân yên tâm, Trầm Ngư đảm bảo thêm hạ nhân riêng."

      An thị cùng Hàn thị cùng mang theo Tưởng Dung cùng Phấn Đại :" Thiếp thân cũng ."

      Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh tiếng hỏi Thẩm thị:" Ngươi còn có gì để ?"

      Thẩm thị bị Trầm Ngư nhéo đau cánh tay, chỉ đành cúi đầu .

      Phượng Cẩn Nguyên thấy Thẩm thị rốt cục im lặng, cũng thở phào hơi" Nếu có ý kiến gì nữa cứ làm như thế a! Giằng co tới trưa, cũng đều mệt cả rồi, từng người về viện của mình hết ."

      Mọi người cùng hành lễ xin cáo lui, lúc Phượng Vũ Hành gần đến chỗ Lão thái thái, nghĩ lát, với Lão thái thái:"Tổ mẫu bệnh lưng, bằng theo A Hành cách làm thử xem."

      Lão thái thái lập tức mặt mày hớn hở:" Tôn nữ ngoan, ngươi yên tâm, ngươi tổ mẫu đều nhớ kĩ!"

      Phượng Vũ Hành lúc này mới hành lễ lần nữa rồi mang theo hai nha hoàn lui xuống hồi Liễu Viên.

      Lão thái thái nhìn bóng lưng nàng rời , trong lòng rất thoải mái, vừa ròi nha đầu kia là quan tâm bà phải ? vậy , nguyện ý tiếp thu lời của bà?

      Tiếc thay, Phượng Vũ Hành cũng phải là nghĩ như vậy. Dưới cái nhìn của nàng, từng người trong phủ này cũng đều thiếu nợ nàng, nàng phải theo từng người mà đòi hết lại. Nhưng nàng vẫn chỉ là người, nàng còn phải quan tâm chiếu cố Phượng Tử Duệ cùng Diêu thị, lập tức đối phó quá nhiều chẳng phải là việc sáng suốt gì. Vậy bằng trước tiên lôi kéo vài cọng cỏ đầu tường gặp gió là gục ngay, đợi nàng dẹp hết những phần tử ngoan cố sau đó quay lại thu nhặt phần còn lại.



      Chương 39: Hoàng Tuyền -Vong Xuyên

      đường trở về Liễu Viên, Phượng Vũ Hành hỏi thăm tên của hai nha đầu này, nàng khỏi cảm thán cái tên của hai người rất đặc biệt, người tên là Hoàng Tuyền, người tên là Vong Xuyên. Hoàng Tuyền có vẻ hoạt bát tí, Vong Xuyên tính khí có vẻ thanh lãnh.

      Hoàng Tuyền rất chủ động chuyện với Phượng Vũ Hành về nguyên nhân các nàng được an bài tới:" Điện hạ , tả tướng phủ chẳng khác gì ổ thổ phỉ, tuy Phượng đại nhân trước kia thi đậu bảng vàng, nhưng mà người nhà của có hơn nữa là trước kia có học qua lễ nghĩa, huống chi Phượng đại nhân dù có đọc sách nữa cũng chẳng ra làm sao, chút nào xứng đáng với thân phận của "phụ thân", hiểu sao có thể làm thừa tướng quốc gia như thế ? Cho nên Diện hạ muốn ta cùng Vong Xuyên đến bảo vệ vương phi, cũng thể khiến vương phi có bất kì sơ xuất gì, cũng đừng tại trong Phượng phủ bị người khi dễ."

      Vong Xuyên cảm thấy Hoàng Tuyền hình như là xong, bình tĩnh bổ xung thêm câu:" Vương gia còn , chờ vương phi mười năm tuổi lập tức thành hôn ngay."

      trán Phượng Vũ Hành đổ đầy mồ hôi, mười năm tuổi thành hôn, ngươi thử xem, nhóm người cổ đại các ngươi rốt cuộc là gấp cái gì a!

      Suy nghĩ đến người nọ, chợt phát trong lòng có dây tơ kì vọng xuất .

      Hơi trầm tâm tư, hỏi Hoàng Tuyền, Vong Xuyên:" Ta xem các ngươi bước uyển chuyển khí mạch đều đều, giống như nha đầu bình thường, có luyện võ qua sao?"

      Hoàng Tuyền cười hì hì thừa nhận:" Ta am hiểu nhất là kiếm pháp, Vong Xuyên giỏi nhất nhất là khinh công. Điện hạ để chúng ta vừa hầu hạ vừa bảo vệ vương phi."

      Phượng Vũ Hành cảm thấy nàng quá hoạt bát," Làm sao mà cứ mở miệng là gọi tiếng vương phi, ta còn chưa gả cho vương gia nhà các ngươi đây?"

      " Đấy là chuyện sớm hay muộn, phải sao!"

      Hoàng Tuyền bộ dáng sao cả, Vong Xuyên suy tính nhiều hơn nàng," Hoàng Tuyền, ngươi phải nhớ nơi này là Phượng phủ, mặc kệ Phượng đại nhân là học ở đâu, chúng ta cũng thể phá hoại quy củ. Ở đây phải gọi là Nhị tiểu thư."

      Hoàng Tuyền gật đầu," Được, vậy cấp Phượng gia chút mặt mũi."

      Phượng Vũ Hành trong lòng ngầm cười, xem ra Phượng tả tướng này làm thế nào cũng có người thích, đừng đến người nọ căn bản là để vào trong mắt. Bằng cũng có vở kịch lớn hạ sính lễ ngày hôm nay, càng liền chỉ là cái nha cũng đầu đối với Phượng Cẩn Nguyên có đánh giá như vậy.

      "Vong Xuyên sau này theo ta." Nàng cũng muốn sửa lại hai người nha đầu đối với Phượng Cẩn Nguyên bất kính, cũng tin tưởng hai nha hoàn mà người nọ đưa tới nhất định có chừng mực, như vậy cũng chỉ trước mặt nàng mà thôi, trước mặt người khác nhất định trêu chọc thị phi.

      " Còn ta đâu?" Hoàng Tuyền ngốc," Vương phi... đúng, Nhị tiểu thư, chẳng lẽ ngươi cần ta sao?"

      Phượng Vũ Hành lắc đầu" Đương nhiên muốn, chỉ là, ngươi có nhiệm vụ so với theo ta càng trọng yếu hơn."

      Hoàng Tuyền nghĩ ra" Còn có nhiệm vụ gì còn trọng yếu hơn so với hầu hạ Nhị tiểu thư?"

      Phượng Vũ Hành cho nàng biết:" hầu hạ cùng bảo vệ cho mẫu thân và đệ đệ ta."

      Hoàng Tuyền gật đầu, nàng hiểu. Từ lúc Ngự vương điện hạ giao cho các nàng chuyện xui xẻo này, Bạch Trạch đem tất cả những ai trong Phượng phủ có quan hệ với Phượng nhị tiểu thư cho các nàng nắm tất cả.

      Đương nhiên, cái gọi là tất cả đó chỉ bao gồm những người có quan hệ gần gũi chứ bao gồm cả những người mà họ ở núi Tây Bắc ngẫu nhiên gặp ở đường. Nhưng cũng Ngự vương điện hạ thông qua đêm đó đoán tính cách của Phượng Vũ Hành.

      Hoàng Tuyền và Vong Xuyên cũng hiểu, bị quẳng ba năm, nếu như cõi đời này còn có ai có thể để cho Phượng nhị tiểu thư quan tâm, đó chỉ có thể là mẫu thân và đệ đệ cùng nàng chịu khổ trong sơn thôn.

      " Tiểu thư yên tâm, ta nhất định bảo vệ cẩn thận phu nhân và thiếu gia." Hoàng Tuyền tháo xuống gương mặt luôn cười hì hì, bộ dáng nghiêm túc chuyên chú.

      Phượng Vũ Hành thầm gật đầu, chỉ nha đầu mà người nọ đưa tới quả nhiên đáng tin.

      Đường trở về Liễu Viên rất xa, đường ba người tuy có hỏi có đáp nhìn như trò chuyện rất vui vẻ, có thể Hoàng Tuyền và Vong Xuyên nhưng vẫn cảnh giác theo dõi Mãn Hỉ ở phía sau xa.

      Phượng Vũ Hành sớm cảm thấy được điều này, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Nha đầu kia ngay từ đầu theo phía sau các nàng, sau này nàng cùng với Hoàng Tuyền Vong Xuyên nhắc tới đề tài có liên quan đến Ngự vương phủ, Mãn Hỉ tự giác thả chậm bước chân, chỉ xa xa theo sát, khoảng cách có thể nhìn thấy các nàng nhưng thể nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện.

      Trong bụng nàng thầm đối với Mãn Hỉ lại thêm phần tán thưởng, nha đầu có nhãn lực như vậy, nếu có thể biến thành người của mình tốt rồi.

      đoàn người trở lại Liễu Viên lúc, Diêu thị sớm mang theo Phượng Tử Duệ chờ ở cửa. Thấy các nàng trở lại, Phượng Tử Duệ liền nhào tới trong lòng Phượng Vũ Hành," Tỷ tỷ, tỷ tỷ sao bây giờ các ngươi mới trở lại, bên ngoài tới là người nào? Ta muốn ra bên ngoài xem nhưng Tôn ma ma cho ta ."

      Nàng xoa xoa Tử Duệ đầu, cho :'' Là trưởng bối của vị nhân gia rất có danh tiếng đến nhà chúng ta tọa khách, tỷ tỷ và các trưởng bối đều đến trong đại viện để nghênh đón."

      " Vậy sao ta thể được ?" Hài tử cúi đầu nhìn xiêm y của mình:" Có phải vì xiêm y này của ta quá cũ nát làm cho người nhà mất mặt? quan hệ a, chẳng phải có bộ mới sao, ta có thể mặc mà, Tử Duệ chê cổ áo gai góc."

      đến chuyện xiêm y, Phượng Vũ Hành mới nhớ tới chuyện, quay đầu phân phó:" Lý ma ma, sáng nay Lão thái thái có phái người đến tiệm quần áomua chút xiêm y cho chúng ta, ngươi hỏi khi nào có thể đặt mua được."

      Lý ma ma hai lời, đáp lại tiếng liền xoay người chạy chậm hướng Thư Nhã viên mà .

      Chuyện cười! Nhị tiểu thư mạnh mẽ xoay người sớm thông qua miệng hạ nhân truyền khắp cả Phượng phủ, các nàng bên này tuy xa chút, nhưng cũng có thể nghe được phong phanh đôi chút. Ngự vương điện hạ phái Chu phu nhân đến cho Phượng Vũ Hành chỗ dựa, bà là lão ma ma, làm gì có lá gan đối kháng với Ngự vương phủ?


      Chương 40: Mệnh của nữ nhân chưa bao giờ được định đoạt từ lời của nam nhân.

      Lý ma ma vừa , Bảo Đường liền có chút xấu hổ. Nàng có thể nhìn ra được Mãn Hỉ đối với Phượng Vũ Hoành thái độ cũng cùng Lý ma ma đồng dạng có vài phần chuyển biến, nhưng nàng dù sao có tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh ở tiền viện, cành có Lý ma ma giải quyết công việc già dặn như vậy. Cho nên, khi Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên đối với Diêu thị khom người bái kiến, tiếng" Nô tỳ Hoàng Tuyền, nô tỳ Vong Xuyên gặp qua phu nhân." Lúc, theo bản năng câu:" Mới tới sao? chút quy củ cũng khong hiểu. Chúng ta Phượng phủ phu nhân ngụ tại Kim Ngọc viện, vị này chỉ là Di nương."

      Vong Xuyên mặt thay đổi nhìn Bảo Đường trong chớp mắt, chỉ liếc cái, cứ y như có đạo hàn quang bắn qua, Bảo Đường đột nhiên co rụt lại cổ, chợt nghe Vong xuyên " Quy củ của chúng ta là Ngự vương phủ dạy dỗ, nếu ngươi có ý kiến, ta có thể dẫn ngươi Ngự vương phủ lý luận."

      Bảo Đường nào có năng lực ấy, cúi đầu gì nữa.

      Tôn ma ma thấy hai nha đầu mới tới đối xử như vậy với Diêu thị. rất cao hứng, lôi kéo Hoàng Tuyền Vong Xuyên luôn miệng :" Sau này chúng ta chính là người nhà, chính là nười nhà.'

      Liễu Viên bên này chủ tử nô ty hàn huyên, bên ngoài, Hà Trung quản gia chỉ huy đám gã sai vặt, đem Ngự vương phủ đưa tới sính lễ bắt đầu nâng vào trong viện.

      Diêu thị lúc trước cũng chỉ nghe bọn hạ nhân lắm mồm tới chuyện phát sinh ở tiền viện, bây giờ thấy rương lại rương châu báu được nâng vào trong viện, mới ý thức được trước kia hôn ước bây giờ đến rồi.Nhưng nàng cũng vì đống đồ tốt này mà cảm thấy hài lòng, ngược lại là vẻ u sầu lên, ngay cả Phượng Tử Duệ mừng rỡ cũng có cách nào ảnh hưởng tới nàng.

      Thấy Hoàng Tuyền cũng Vong Xuyên giúp đỡ chỉ huy bọn sai vặt khuân đồ , Diêu thị lúc này mới lôi kéo Phượng Vũ Hoành sang bên cạnh, giọng :" Ta trước nghe hạ nhân huyên thuyên mặt và chân của Cửu hoàng tử đều bị thương, bọn chuyện nối dõi cũng vô vọng. Chuyện này...ngươi có muốn suy nghĩ lại chút hay ?"

      Phượng Vũ Hoành bật cười:" Mẫu thân, ngài đây là muốn để ta suy nghĩ cái gì chứ?'' Nàng vỗ tay an ủi Diêu thị:" Đừng địa vị bây giờ của chúng ta ở trong phủ bằng trước đây, coi như ngài vẫn là đương gia chủ mẫu như trước đây, ta còn là Phượng gia dòng chính nữ thời điểm, muốn thối hôn hoàng tử cũng là chuyện thể nào."

      Diêu thị hốc mắt chứa lệ:" Cũng là mẫu thân làm cản trở ngươi và Tử Duệ, nếu như ngươi phải Diêu gia ngoại tôn nữ, bị trận tai họa kia làm liên lụy."

      Phượng Vũ Hoành lắc đầu, " Nếu như chúng ta cùng Diêu gia quan hệ, chỉ sợ Phượng Cẩn Nguyên trước kia cũng dùng kiệu lớn tám người nâng rước ngươi vào trong phủ, như vậy cũng có ta cùng Tử Duệ."

      Nghe nàng trực tiếp gọi Phượng Cẩn Nguyên đại danh, Diêu thị trong lòng tuy có nhiều oán hận đối với kia phu quân hơn cũng vẫn cảm thấy ổn. Nàng khuyên nữ nhi:" Người như vậy mặc dù tốt, vậy cũng là cha của ngươi."

      Phượng Vũ Hoành nhếch miệng, mặt lại lãnh vài phần, nàng :" Chẳng lẽ mẫu thân còn có cảm tình với ?"

      Vấn đề này Diêuthij qur là lòng suy nghĩ chút, suy nghĩ nữa này, lắc lắc đầu:" Muốn tình cảm, năm đó bị đuổi hạ đường vốn còn. Chỉ là A Hoành ngươi phải hiểu, nữ nhân cả đời này có nhiều thứ có thể chọn, xuất giá theo phụ, mặc kệ phụ đối đãi với ngươi ra sao, cũng là mệnh của ngươi."

      " Mệnh là của mình, xưa nay định đoạt bởi lời của nam nhân." Phượng Vũ Hoành nhắc nhở Diêu thị," Tam tòng tứ đức là lẫn nhau, nếu như đối đãi với ngươi như rơm rác, ngươi chắc chắn thể hầu hạ thành thượng khách."

      Diêu thị cười khổ, đưa tay vuốt ve Phượng Vũ Hoành mặt," Hài tủ ngốc, nào có nhiều chuyện công bằng như thế. Ngươi cảm thấy là lẫn nhau nhưng nhân gia nghĩ như vậy. Mẫu thân kì thực sớm có trông cậy gì, nếu như cả đời đều sinh sống ở trong thôn kia kì thực cũng rất tốt. Có thể chỉ là cảm thấy ngươi cùng Tử Duệ, vì vậy mới muốn trở về trong kinh thành. Có thể thể ngờ Cửu hoàng tử bên kia..."

      " Cửu hoàng tử tốt lắm." Phượng Vũ Hoành có lại khuyên Diêu thị, nhưng lí thực trong lòng có sẵn chủ ý, sau này tìm chút về vấn đề ly hôn ở thời đại này, nếu Diêu thị đồng ý, đợi nàng thu thập xong phủ này, thẳng thắn mọi người chia tay a!" Mẫu thân yên tâm, vụ hôn nhân này A Hoành là vui lòng, cam tâm tình nguyện."

      " Thế nhưng..." Diêu thị vẫn cam tâm," Choduf có là như vậy, kia hiệp nghị trước khi cưới..."

      " Mẫu thân lưu ý như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn muốn phân xử với hoàng thượng? Hay là Phượng phủ có lá gan cùng Ngự Vương phủ từ hôn? Cho nên, chuyện này có cách nào thay đổi, vậy bằng nhiều nhìn thử đối phương chỗ tốt, cho đến hôm nay tất cả xảy ra, theo ý của ta là thỏa mãn."

      Xác thực Phượng Vỹ Hoành rất hài lòng, khá là hài lòng, mắt nhìn thấy Liễu Viên nho bị những kia rương lớn rương lấp đầy, nàng càng hài lòng hơn.

      "Mẫu thân người xem, tất cả những thứ này đều là Ngự vương điện hạ đưa tới đồ tốt, những cái khác,vẻn vẹn chỉ tơ tằm Quảng Hàn, cẩm gấm Lương Nhân, hàng Thủy Vân, lụa mỏng Nhược cùng Nhuyễn yên là( thứ thể mềm và mỏng như làn khói ) năm loại này, ngài cảm thấy nếu tâm đối với ta, đưa chúng nó đến đây sao? Thế nhưng...." Nàng che miệng khẽ cười, đem hôm nay chuyện Chu phu nhân cho Phượng phủ hạ tư nhân sính lễ chính miệng kể ra cho Diêu thị nghe, mắt thấy Diêu thị dung mạo ai oán cũng cười lên, lúc này mới yên tâm.

      " Những thứ kia là chí bảo trong cung nương nương cũng chiếm được, Cửu hoàng tử đúng là có tâm." Diêu thị đem lọn tóc rớt xuống trán Phượng Vũ Hoành vén qua sau tai," Nhà chúng ta A Hoành nhưng theo những năm qua trưởng thành, chuyện của ngươi ngươi chính mình tự quyết định thôi, mẫu thân hi vọng có thể đối xử tốt với ngươi lòng, chuyện khác...." Diêu thị chút rồi đột nhiên ngừng, lại giống như tự suy nghĩ trong chốc lát rồi đến sát bên tai Phượng Vũ Hoành :" Dung mạo cùng đứng còn có thể chấp nhận được, về chuyện người nối dõi, sau đó tìm cơ hội gửi tin cho ông ngoại ngươi, biết đâu còn đường cứu chữa."

      Phong Vũ Yênphương1311 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: An thị đến



      Phượng Vũ Hành nghiêm túc gật đầu: " Mẫu thân yên tâm , A Hành nhất định để cho chính mình bị oan ức. " Vừa vừa đẩy cái hộp trong tay cho Diêu thị: " Đây là ngân phiếu và kim phiếu mà Ngự Vương điện hạ đưa tới.Mẫu thân, người thay nữ nhi bảo quản ! "

      Diêu thị có nhận ,nàng đẩy tay Phượng Vũ Hành trở lại , " A Hành của ta là cái đứa trẻ có chủ ý , mẫu thân tin tưởng ngươi , nhiều hơn nữa ngân lượng nằm ở trong tay ngươi ngươi cũng sắp xếp hợp lý. Những thứ này chính ngươi giữ , mẫu thân cần , đợi qua vài năm sau khi ngươi đại hôn cũng phải cần phải chưởng gia, tại học nhiều chút vẫn là tốt hơn . "

      Phượng Vũ Hành cũng kiên trì nữa , chỉ : " A Hành tuyệt đối bạc đãi mẫu thân cùng Tử Duệ , các ngươi là thân nhân duy nhất ta thừa nhận ở đời này , chúng ta đều phải sống cho tốt , cũng phải mở to mắt nhìn ,nhìn những người từng có lỗi với chúng ta bị báo ứng như thế nào . "

      Diêu thị mắt thấy Phượng Vũ Hành trong mắt lóe lên lệ khí , tuy rất nhanh liền khôi phục như cũ , nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy ,trong lòng thầm than tiếng .

      ai hiểu con bằng mẹ , nữ nhi của nàng như trước kia , điểm này nàng sớm cảm giác được . Cũng mặc kệ thế nào , nữ nhi này đều là nữ nhi của nàng , nhẫn cũng tốt , lạnh nhạt cũng tốt , hay là giống như bây giờ kiên cường quả cảm, đều tốt , nàng đều nhận . Chỉ là , cái nào làm mẹ hi vọng con của mình đầy bụng oán khí , nếu như có khả năng , nàng hi vọng Cửu hoàng tử kia có thể đối xử tử tế với A Hành , để nàng có thể rời xa Phượng phủ, rời xa cái nơi khiến người tuyệt vọng này , sống cuộc sống gia đình có tình thương và ấm áp .

      Phượng Vũ Hành nhìn vào trong mắt cảm xúc của Diêu thị , nhưng thêm gì nữa , ôm Diêu thị cánh tay , lần đầu như tiểu nữ nhi tựa sát ở bên người nàng , ngoan ngoãn : " Mẫu thân , tất cả rồi đều tốt thôi , tất cả rồi tốt thôi . "

      Bên này hai mẹ con thấm thiết tâm , phía bên kia , Phượng Tử Duệ hoàn toàn bị những rương lớn nhấc tiến vào trêu chọc cho phấn khởi .

      Phượng Vũ Hoành cười cười tới trước mặt cái rương mở ra , từ bên trong lấy ra bạch ngọc mềm tạc thành con hổ, to bằng nắm đấm trẻ con , dùng ruy băng màu nâu xuyên qua , phía dưới buông thỏng tua hơi dài , vô cùng tinh xảo .

      " Lại đây . " Nàng đem Tử Duệ kéo đến bên cạnh mình, "Sau khi làm xong quần áo mới , khiến cho Hoàng Tuyền tỷ tỷ cột cạnh hông cho ngươi cái này . "

      Tử Duệ thực vui vẻ , nâng hổ con thích buông tay .

      Diêu thị cũng bật cười , " Tử Duệ là cầm tinh con hổ, đúng dịp . "

      Hoàng Tuyền cười khanh khách , cho Diêu thị: " Nào khéo thế nga ~ , vương gia chúng ta đặc biệt là cũng chuẩn bị nhiều lễ vật vì phu nhân vì tiểu thiếu gia đây, này con cọp con chính là cái trong số đó . "

      hồi cảm động nổi lên trong lòng , nụ cười khó che giấu cũng nổi lên khóe môi , Phượng Vũ Hành mặt khó có được càng hơi nóng lên .

      "Đa tạ Vương gia tỉ mỉ . " Diêu thị trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều . Chẳng phải vì được đồ vật tốt , chỉ là thông qua chuyện này liền có thể nhìn ra kia Cửu hoàng tử là để ý nữ nhi của nàng, như vậy tốt rồi .

      Rương cũng dời sai biệt lắm , Hà Trung ba ba chạy đến Phượng Vũ Hành trước mặt xin chỉ thị: " Nhị tiểu thư , còn có ít rương thể bỏ xuống , đặt tại ngoài cửa Liễu Viên . Nô tài thỉnh nhị tiểu thư bàn giao , bắc tường nguyệt lượng môn là cho người mở ngay sao ? "

      Phượng Vũ Hành gật đầu , " Mở , mở ngay , cần nhìn đẹp, cũng cần quá lớn , đủ hai người qua là được . Ngươi để người làm việc tay chân lanh lẹ chút , tốt nhất trong vòng hai ngày có thể hoàn thành . "

      Hà Trung cúi đầu khom lưng đáp lại việc cần làm , lại chạy chậm vội mở ngay .

      Diêu thị nghe hồ đồ rồi , " Tại sao phải tại bắc tường mở nguyệt lượng môn ? "

      Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại: " Mẫu thân cũng biết Ngự Vương điện hạ đưa tòa nhà cho ta ? "

      Diêu thị gật đầu , " Là có nghe . "

      " Chính là tòa nhà sát vách tường bắc . "

      Diêu thị cứng lưỡi , nàng là ở kinh thành lớn lên , hiển nhiên biết lai lịch tòa nhà sát vách Phượng phủ kia . ngờ tòa nhà vương hầu tướng lĩnh ai nấy đều muốn lấy được , cuối cùng lại rơi vào trong tay nữ nhi của mình .

      Chuyển xong mọi thứ , mấy gã sai rời ,tiểu viện Liễu Viên cuối cùng cũng yên tĩnh lại .

      Tôn ma ma tiến lên hỏi Phượng Vũ Hành: " Điện hạ có đưa đến nhiều trà ngon , lão nô ngâm cho tiểu thư và phu nhân chút được ? "

      Phượng Vũ Hành gật đầu , " ngâm , dùng trà cụ điện hạ đưa tới . " Sau đó quay đầu với Hoàng Tuyền : " Lát nữa ngươi giúp đỡ Tôn ma ma lấy ra gì đó ăn được trong sính lễ , cất giữ riêng . Chờ chúng ta chuyển tới tòa nhà sát vách , mở gian phòng riêng ra cất giữ những thứ kia . Cũng phân loại những thứ khác , nếu có thể lấy dùng , nhất định phải kịp thời làm tốt ghi chép . "

      Hoàng Tuyền lĩnh mệnh: " Tiểu thư yên tâm , nếu có người dám đánh chủ ý đống sính lễ này , Ngự vương phủ cái thứ nhất bỏ qua cho ! "

      Lời này vừa dứt , Thẩm thị kia sắc mặt tham lam lần liền tại Bảo Đường trong đầu lên , Bảo Đường run rẩy toàn thân , thầm nghĩ nhất định phải phải nhớ nhắc nhở Đại phu nhân phải muôn vàn cẩn thận , thể vì tiền tài lại cùng Ngự vương phủ kết cừu oán a!

      Ngự vương phủ tỏ thái độ , bởi vậy người Phượng phủ dám khó xử Diêu thị bên này , bớt đến ở bề ngoài dám .

      Điểm này đầu tiên là biểu về mặt cơm nước !

      Buổi trưa vừa đến , phòng bếp bên kia quản lập tức mang theo đám hạ nhân chạy tới Liễu Viên . Mang mâm thức ăn mang mâm thức ăn , xách hộp đựng thức ăn xách hộp đựng thức ăn , mênh mông cuồn cuộn đầy đủ đến đây mười hai người .

      Quản kia là cái lão phụ nhân dưới năm mươi , thân thịt mỡ cùng Thẩm thị có thể đánh liều trận , cười rộ lên hai con mắt đều sắp bị thịt che kín rồi .

      Vừa đến Liễu Viên , để ý Diêu thị cho lắm , vọt thẳng tới trước Phượng Vũ Hành liền quỳ xuống —— " Lão nô Vương thị , vấn an nhị tiểu thư ! Buổi trưa , lão nô đến đưa thức ăn cho nhị tiểu thư ! "

      Phượng Vũ Hành chán ghét nhất loại người nịnh nọt này , phía trước đưa thức ăn tới cám heo cũng bằng , lúc này mới chớp mắt công phu , có thể nịnh nọt đến mức ấy , cũng là khiến người khâm phục .

      Nàng khoát khoát tay , lôi kéo Diêu thị cùng Tử Duệ trở về nhà , ném chuyện mở trong sân cho bọn hạ nhân .

      lâu , Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền tự mình bưng thức ăn đến trong nhà . Tiếc thay , vốn là bàn căn bản là đặt xuống nhiều đồ ăn như vậy , cuối cùng là Mãn Hỉ và Bảo Đường hai người hợp lực dời bàn chỗ hiên nhà tới mới miễn cưỡng bày xuống hết .

      Phượng Vũ Hành cũng chẳng khách khí gì , ngồi xuống ăn ngay .

      Diêu thị liền cũng suy nghĩ nhiều , nàng hỏi Phượng Vũ Hành: " Chúng ta như vậy dạng chẳng phải bị người chê trách sao ? "

      Phượng Vũ Hành bên hỏi Tử Duệ thích ăn món ăn nào , sau đó gắp cho , bên trả lời Diêu thị: " Thích trách cứ trách , lẽ nào chỉ có bàn thức ăn này liền vì những chê trách kia mà ăn, chúng ta từ hồi phủ tới nay gặp phải chê trách còn thiếu sao? "

      Diêu thị ngẫm lại đạo lý này cũng đúng , cũng thêm lời nào , chuyên tâm ăn cơm .

      Ba người làm thế nào ăn hết nhiều món ăn như vậy , ăn được cuối cùng , vài cái khay động cũng chưa động qua . Phượng Vũ Hành làm chủ: " Sau này là quy củ này , Liễu Viên hạ nhân tới phòng bếp ăn cơm , này mấy bàn động tới các ngươi bưng ăn , ngoài ra còn dư lại , nếu có thích ăn , chê cũng có thể bưng . chờ chuyển tới sát vách sau khi , gọi Tôn ma ma thu xếp chuyên môn lập cái nhà ăn cho các ngươi . "

      Hoàng Tuyền thực vui vẻ , cười hì hì thu xếp đoàn người nhanh chóng bưng đồ ăn đến phòng ăn cơm . Mãn Hỉ vẫn cũng quá nhiều , Hoàng Tuyền gọi gì nàng làm cái đó , Bảo Đường nhưng cảm thấy nàng có gì đó đúng , tìm cơ hội bắt nàng hỏi: " Ngươi bị nhị tiểu thư dọa cho sợ rồi ? "

      Mãn Hỉ nhìn Bảo Đường chớp mắt cái , bất đắc dĩ : " Chẳng phải bị nhị tiểu thư dọa cho sợ rồi , là bị Ngự Vương điện hạ dọa cho sợ rồi . Ngươi vẫn trong viện chưa từng ra ngoài nên biết , chờ ăn cơm xong có thời gian rảnh rỗi , liền ra bên ngoài hỏi thăm chút, ngươi xem thử trong phủ chúng ta còn có mấy người bị Ngự vương phủ hù cho sợ . "

      Nàng vừa như thế , Bảo Đường cũng hoài nghi nữa , từ khi tới Liễu Viên liền ăn được bữa cơm no , trước mắt nhìn thấy đồ ăn ngon , Bảo Đường nước miếng cũng muốn chảy ra , chỉ là như cũ nhớ kỹ phải báo cáo với đại phu nhân hôm nay Liễu Viên chuyện gì xảy ra . Tuy Đại phu nhân đều giao nhiệm vụ này cho Lý ma ma , nhưng nàng cũng được phái đến bên này , đương nhiên liền cũng có phần nghĩa vụ này . Chủ tử có thể hỏi , nhưng nàng chính là nàng đúng .

      Buổi chiều , Diêu thị dỗ Tử Duệ ngủ , Hoàng Tuyền ở trong sân theo Tôn ma ma cùng kiểm kê thu dọn đống sính lễ .

      Phượng Vũ Hành đêm qua đêm ngủ lúc này có chút mệt rã rời , vốn định chợp mắt giấc, ai biết mới vừa mới chuẩn bị nằm xuống , chỉ thấy Vong Xuyên vào nhà , đến bên người nàng khinh khẽ mở miệng: " Nhị tiểu thư , tam di nương quý phủ mang theo tam tiểu thư đến đây . "
      Phong Vũ Yênphương1311 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Bách Thảo Đường


      Phượng Vũ Hoành cùng Diêu thị ra nghênh tiếp lúc , An thị cùng Phượng Tưởng Dung được Tôn ma ma dẫn vào trong ngoại sảnh .

      Diêu thị cùng An thị quan hệ xem như hoà thuận , trước kia An thị sau khi theo sát Thẩm thị vào cửa , bị Thẩm thị bắt nạt ít . Nhưng An thị cũng phải người thích tranh đấu , có thể nhịn được nhịn , may mà Thẩm thị lúc trước cũng chỉ là cái thiếp , có Diêu thị lam đương gia chủ mẫu này áp ở phía , nàng cũng dám làm quá mức .

      Thấy Phượng Vũ Hoành cùng Diêu thị vào đến phòng , An thị kéo theo Tưởng Dung nhanh chóng đứng dậy , An thị tới trước Diêu thị dập đầu cái , kêu tiếng " Tỷ tỷ ", lúc ngẩng đầu lên , hốc mắt chợt đỏ .

      Diêu thị cũng cảm khái vài lần , nắm tay An thị nửa ngày ra lời .

      Phượng Vũ Hoành muốn xem nhất là loại tình cảnh khóc sướt mướt này , đối với Diêu thị khuyên mấy câu : " Mau để An di nương cùng Tam muội muội ngồi , thời gian chuyện sau đó còn dài lắm . "

      An thị lúc này mới phục hồi lại tinh thần, xoay người lại tới trước người của Phượng Vũ Hoành cũng đập đầu cái , " Ra mắt nhị tiểu thư . "

      Nàng nhanh chóng đỡ An di nương dậy: " Di nương đừng như vậy ,nơi này của ta có quy củ như vậy , ngài là trưởng bối , đáng hành lễ trước bọn tiểu bối như ta. "

      An thị cười khổ , " Ta làm thiếp, đâu xứng đáng hai chữ trưởng bối này , nhị tiểu thư quá đề cao ta . Theo lý thuyết , tại trước mặt nhị tiểu thư , ta hẳn là tự xưng nô tỳ. "

      " Di nương ngàn vạn lần chớ có ý nghĩ như thế . " Phượng Vũ Hoành xua tay ngăn lại , ra hiệu hai người ngồi xuống.

      Tôn ma ma pha trà xong bưng tới , hương trà trong nháy mắt tỏa khắp cả gian phòng khách , Tưởng Dung khỏi kinh ngạc thốt lên: " Đây là trà gì ? Thơm quá a! "

      An thị cong môi cười , " Nhất định là trà tốt do Ngự vương điện hạ đưa tới cho , trong phủ chúng ta cũng có trà tốt như vậy a? . "

      Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai , " Dù có , cũng tới phiên người Liễu Viên uống . "

      An thị khẽ thở dài dưới , " đến chuyện này, là Phượng gia làm quá mức . Chẳng qua nhị tiểu thư vừa mới hồi phủ , vẫn thể tạo kẻ địch quá nhiều được ? "

      Phượng Vũ Hoành biết An thị cũng vì tốt cho nàng , gật đầu tỏ ý cảm ơn An thị , nhưng lại lắc đầu " từ lúc chúng ta tiến vào đại môn của Phượng phủ , kẻ địch liền chạy đến, phía trước vừa xong phía sau lại đến , chứ đâu còn cần chúng ta cố ý trêu chọc . "

      An thị cũng tán thành điểm này , " Những năm nay các ngươi ở trong phủ , Thẩm thị kia đổi khác tất cả mọi thứ nguyên bản vốn có trong tướng phủ kếm lắm. Tôn ma ma cũng là bị phái ra tiền viện làm việc nặng nhọc hơn hai năm , đến khi truyền đến tin tức Cửu hoàng tử về kinh đô mới bị phái đón các ngươi. "

      Diêu thị đau lòng cho Tôn ma ma , trong bụng lại khó chịu .

      Phượng Vũ Hoành muốn lại những chuyện thương cảm này , đứng dậy trở lại phòng trong . Phía trước dời mấy cái hộp trang sức đến khuê phòng của nàng , nàng mở ra hộp trong đó , chọn bộ khuyên tai hoa đào lấy đến trong tay , lúc trở lại ngoại sảnh , nhét đoi hoa tai ấy cho Tưởng Dung: " Nhị tỷ tỷ vừa hồi phủ , nguyên bản người là nửa điểm đồ tốt cũng có , may mà hôm nay Ngự vương phủ đưa số tới , cái này cho Tam muội muội làm lễ ra mắt a! "

      Tưởng Dung nhìn lần liền bị cặp khuyên tai ấy dọa sững sờ ,màu sắc trắng nõn nà , điêu khắc ra hai đóa hoa đào tinh xảo . Chất liệu kia cũng biết cái gì , thoạt nhìn giống như ngọc , lại cảm thấy chẳng phải ngọc , nàng được , chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ lúc trước thấy qua cũng chẳng có cái nào dễ nhìn như vậy.

      Tiểu nương há hốc mồm ngẩn người , qua lúc sau mới kinh ngạc thốt lên tiếng: " Quá đẹp ! "

      An thị cũng lại gần , chớp mắt nhìn cái cảm thấy khiếp sợ , " Nha đầu ngốc , còn thất thần làm gì, còn cám ơn ngươi Nhị tỷ tỷ ! Đây chính là phấn thủy tinh thiên hạ khó tìm ! "

      Thời đại này còn có khai thác vô số thủy tinh , nhưng thủy tinh quý giá được hoàng thất các quý tộc công nhận . nay thủy tinh trong thường gặp suốt nhiều nhất , ít hơn là hoàng tinh(thủy tinh vàng) , phấn tinh( thủy tinh màu hồng phấn) cùng tử tinh ( thủy tinh màu tím)những loại này , chỉ sợ trong cả hoàng thất cũng tìm ra mấy khối , chớ chi là có thể dùng thủy tinh tới thợ điêu khắc làm thủ công , kia thực là nhân vật cấp đại sư mới dám sử dụng vật liệu như vậy ( chỗ này ta cũng hiểu cho lắm, đại khái là người có chức vụ rất cao, rất giàu có mới có thể đem vật liệu này ra sử dụng).

      Tưởng Dung nghe được vật này là thủy tinh , vẫn là phấn thủy tinh , lập tức cũng hiểu thứ này quý giá , nhanh chóng ngưng trọng đối với Phượng Vũ Hoành hành lễ: " Tưởng Dung đa tạ Nhị tỷ tỷ . "

      Phượng Vũ Hoành cười cười đem nàng nâng dậy , vỗ cánh tay của nàng: " Giữa tỷ muội chúng ta , cần phải khách khí qua khách khí lại như vậy. Ngươi yên tâm , lúc trước ta muốn đưa chiếc khăn ,nhiều trang sức như vậy, tự nhiên cũng thiếu ngươi. Sau này dùng những vải vóc kia cắt may lúc lại may thêm cho ngươi đôi giày thuê, tất cả cho ngươi mặc lúc xuất giá, như vậy được ."

      chờ Tưởng Dung có phản ứng , An thị kích động lên tiếng , " Nhị tiểu thư ! " Tuy là người luôn bình tĩnh , giờ khắc này cũng biết nên cái gì cho phải . Lúc trước tại chính viện, Phượng Vũ Hoành cho Tưởng Dung lấy số bảo ngọc đồ trang sức cùng với khăn tay , đấy là làm cho cả Đại Thuận ai nấy đều hâm mộ , nếu Tưởng Dung khi xuất giá ăn mặc cao cùng giày thêu đều là ngũ bảo làm thành , kia bất kể là Tưởng Dung gả tới loại gia đình gì , cũng là để phu gia coi trọng chút .

      "An di nương cần thế này." Phượng Vũ Hoành nhàn nhạt cười cười , " A Hoành tuy rời phủ nhiều năm , nhưng chuyện lúc đó luôn còn nhớ . Năm ấy lúc mẫu thân mang thai Tử Duệ , Thẩm thị vụng trộm đổi dược liệu quý giá trong đồ bổ , là An di nương sau khi thấy báo cho lão thái thái , lúc này mới có thể để mẫu thân thuận lợi bồi bổ . A Hoành thù dai , nhưng quên ân như thế . "

      An thị lại trận cảm thán , ngờ cử chỉ trước kia hôm nay có hồi báo như vậy . Nàng là cái thiếp thất , bản thân mưu đồ cái gì , tất cả hi vọng đều ký thác vào thân đứa bé Tưởng Dung này . Có thể cái nữ nhi con thứ , hoặc là gả chodòng chính làm thiếp , hoặc là gả cho con thứ làm chính thất , dù như thế nào đều có biện pháp so với dòng chính nữ . Thân phận so được với những người khác, tốt xấu nàng có tiệm của hồi môn nhà mẹ đẻ , những năm này tích trữ chút ngân lượng tương lai chuẩn bị cho Tưởng Dung thêm ít trang sức.Nhưng nhiều hơn nữa ngân lượng , nào có thể bì kịp được Phượng Vũ Hoành nhận lời cho Tưởng Dung đôi giày thêu từ ngũ bảo làm thành a!

      "Cảm ơn nhị tiểu thư . " An thị từ trong thâm tâm cảm kích . Bất chợt lại nghĩ tới điều gì , nhanh chóng xoay đầu lại hỏi Diêu thị: " Tỷ tỷ hồi kinh sau khi nhưng có qua xem Bách Thảo Đường ? "
      Phong Vũ Yênphương1311 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Cửa hàng đồ cưới

      Edit: ZuriBell
      Beta: Hải Vân


      Diêu thị ngẩn ra, lắc lắc đầu: “ có. Sau khi hồi kinh trực tiếp vào trong phủ, còn chưa có ra ngoài.”

      “Tỷ tỷ tốt nhất nên dành thời gian nhìn thử, trước đó vài ngày ta qua cửa tiệm, nhìn thấy chưởng quỹ của Bách Thảo Đường dường như bị thay đổi.”

      Diêu thị cau mày: “Điền bá mất sao?”

      An thị gật gật đầu: “Ta đặc biệt vào trong nhìn vòng, cũng thấy Điền bá, tại chưởng quỹ là người tuổi còn rất trẻ.”

      Diêu thị thấy Phượng Vũ Hoành mê man, bèn giải thích cho nàng: “Bách Thảo Đường là của hồi môn nhà mẹ đẻ cho ta lúc gả tới Phượng gia, ngươi khi đó tuổi còn , nên chú ý tới. Thế nhưng...” Diêu thị lắc đầu bất đắc dĩ : “ là đồ cưới của ta, nhưng từ khi gả tới Phượng gia, ta nào có quyền lên tiếng gì nữa.”

      An thị thay nàng tiếp: “Đâu chỉ là có quyền gì, nếu như ta nhớ lầm, tỷ tỷ trước đây , tiệm hồi môn của Diêu gia tại lúc ngươi vừa qua khỏi cửa, bị lão thái thái thu rồi?”

      “Ân.” Diêu thị gật đầu: “Ngày ấy xuất giá, tất cả mọi thứ mang tới chỗ lão thái thái, ngày thứ hai liền đuổi ta về sân, những khế đất cửa hiệu kia liền ở lại đó. Ta tìm lão thái thái hỏi qua, nàng gả tới Phượng phủ, những thứ này liền thay ta bảo quản, còn Phượng gia bạc đãi ta.”

      Phượng Vũ Hoành bật cười: “Nương người liền tin?”

      “Ta tin sao đây chứ?”

      “Phải a!” An thị cũng gật đầu: “Con dâu gả vào cửa, thành người nhà chồng.”

      “Vậy lợi nhuận từ các cửa hiệu, Phượng gia cho mẫu thân chưa?”

      Diêu thị lắc đầu: “ cho, chỉ vẫn lỗ vốn, Phượng gia còn bù vào ít bạc.”

      Phượng Vũ Hoành nghĩ tới lời An thị lúc trước, hỏi lại: “Nghe di nương mới ra cửa tiệm quan sát, là của di nương?”

      An thị gật đầu: “Phải, nhà mẹ ta cũng cho ta hai gian cửa hàng, chẳng qua tiệm kia thể sánh bằng của Diêu gia, Phượng gia chẳng thèm để ý, nên mới lưu lại được.”

      “An di nương, ở đại thuận triều chúng ta có chế độ như vậy?”

      An thị lắc đầu: “Làm gì có chế độ như vậy, chẳng những có, Đại Thuận còn cho phép nữ tử xuất giá tự mình quản lý đồ cưới, lại cầu nữ tử ra ngoài quản lý tiệm, nhà chồng cũng thể vô cớ ngăn cản.”

      như vậy Phượng gia là đối nghịch với triều đình?” Nàng hề do dự chụp cho Phượng gia cái mũ như thế.

      An thị bĩu môi, gì. Nhiều năm như vậy, nàng sao có thể biết Phượng gia là diện mạo gì.

      Phượng Vũ Hoành an ủi Diêu thị: “Mẫu thân yên tâm, là của chúng ta, sớm muộn gì cũng phải trả cho ta.”

      An thị cũng tán thành : “Hôm nay ta nhìn Ngự vương phủ giống như diễn trò, xác thực muốn làm chỗ dựa cho nhị tiểu thư. Tin tưởng có Ngự vương phủ ở đây, còn có người muốn đánh chủ ý lên các ngươi.” Sau đó thêm: “Hôm qua Tưởng Dung chính mình chạy tới, trở lại với ta tình huống ở bên này. Ta có chút bạc vụn, vốn là nghĩ hôm nay đưa tới cho các ngươi, chỉ có bao nhiêu đó nhưng ít nhất có thể dùng khi gấp. ngờ chưa kịp cho, Ngự vương bên kia giành trước.” An thị vừa bên từ trong tay áo móc cái bao ngân lượng ra: “Chút này của ta so với Ngự vương cho, đều có mặt mũi cầm ra ngoài. Nhưng ta nghĩ, Ngự vương cho cũng là ngân phiếu, ngươi trong viện gần đây lại muốn đứng vững, thể thiếu chút bạc vụn khen thưởng hạ nhân, liền lấy xài trước a!”

      Phượng Vũ Hoành nhìn ra An thị là tâm, cũng khách khí với nàng, rất dứt khoát đưa tay nhận bao ngân lượng: “Đa tạ An di nương, ta vừa mới còn muốn nghĩ biện pháp ra ngoài phủ chuyến đổi chút bạc vụn, An di nương đưa tới cái này, rất kịp thời a?.”

      Thấy Phượng Vũ Hoành thu bạc, tâm An thị cuối cùng thả xuống. Nàng cũng chẳng phải có ý lấy lòng, bạc này là hôm qua chuẩn bị trước, nhưng nghĩ hôm nay phát sinh chuyện Ngự vương phủ đến đưa sính lễ, làm nàng như có ý nịnh bợ.

      “Di nương yên tâm, A Hoành đối xử tử tế Tam muội muội.” Phượng Vũ Hoành rất tự nhiên nhận lời An thị, nàng biết đối với An thị mà , Tưởng Dung sống tốt mới là điều mà nàng trông đợi nhất.

      Đợi An thị cùng Tưởng Dung rời , Diêu thị lôi kéo Phượng Vũ Hoành hỏi nàng: “Ngươi còn nhớ chuyện thuốc bổ bị đổi trước kia?”

      Phượng Vũ Hoành gật đầu; “Vốn nhớ lắm, có thể vì cùng An di nương mấy câu, nên ký ức lúc dần .”

      Diêu thị cho nàng biết: “An di nương ngươi là người hiểu biết, lúc mẫu thân làm mẹ cả nàng có ý nịnh bợ, sau này Diêu gia gặp chuyện, nàng cũng có bỏ đá xuống giếng, ngược lại trước khi chúng ta vụng trộm nhét nắm bạc vụn ở bên trong cổ áo Tử Duệ.”

      “Người tốt đều có hồi báo tốt.” Nàng nâng ly trà đưa cho Diêu thị: “Mẫu thân uống chút trà, cần nghĩ quá nhiều. Chờ qua hai ngày chúng ta chuyển tới sân sát vách, còn có chút việc cần mẫu thân tự mình quản lý a?.”

      Diêu thị vốn là đương gia chủ mẫu, tuy tính khí có chút yếu đuối, nhưng quản lý cái sân vẫn là dư sức. Lúc này đồng ý: “A Hoành yên tâm, việc vặt phức tạp trong nhà cần ngươi lo lắng. Đến lúc đó Tử Duệ cũng cần phải học.”

      Nàng Phượng Vũ Hành mới nhớ tới, đúng nga, Tử Duệ hơn sáu tuổi, là tuổi đến trường học.

      “Chuyện này A Hành sơ sót, cũng may mẫu thân nhớ kỹ. Chẳng qua vẫn cần cân nhắc thái độ của Phượng gia, chúng ta trước tạm đợi quan sát mấy ngày, tìm cơ hội nhắc nhở trong phủ.”


      Chương 44: Thu thêm nô tỳ

      Edit: ZuriBell
      Beta: Hải Vân


      Mẹ con hai người chuyện, bên ngoài Tôn ma ma mang theo Triệu ma ma vào viện, theo phía sau Triệu ma ma còn lão bà tử cùng đám tiểu nha đầu. Vốn là rương sính lễ chất đống ở Liễu Viên bị những người này thoáng cái, mang được tất cả lại đây.

      Tôn ma ma mang theo Triệu ma ma các loại rương, vất vả tới chính sảnh, Triệu ma ma mặt cười, vừa vào nhà liền lên tiếng : “Nhị tiểu thư là có phúc lớn, có phúc lớn nha!”

      Phượng Vũ Hoành trong lòng cười gằn, lúc trước là kẻ nào theo chủ nhân cũng thèm liếc nhìn nàng?

      “Triệu ma ma lời này, ta cái thứ nữ, ở đâu ra phúc khí tốt. Trong phủ này phúc khí cũng là ở người đại tỷ tỷ cùng đại ca, ma ma là lão nhân, chuyện nên lưu ý.”

      Nàng vậy khiến Triệu ma ma bị chặn họng, lão thái thái hiểu, ràng những câu kia là trong trường hợp này, tại sao nhị tiểu thư này liền chút cũng nhận thấy có chuyện gì.

      Nhưng nàng chỉ dám ở trong lòng oán thầm, cũng dám ở trước mặt Phượng Vũ Hành biểu ra nửa điểm vui, ngược lại ý cười càng sâu hơn so với lúc trước. Lời lúc nãy có cách nào tiếp lời, liền dứt khoát bỏ qua đề cập tới, trực tiếp thay thay đổi lời —“Lão nô mời nha tử* nổi tiếng nhất trong kinh thành, dẫn theo ít nha đầu tới cho nhị tiểu thư chọn. Mặt khác, lão thái thái phân phó để lão nô tới tiệm quần áo tốt nhất trong kinh lựa chọn rất nhiều quần áo cho nhị tiểu thư cùng Nhị thiếu gia còn có Diêu di nương, mang tới để nhị tiểu thư nhìn thử!”


      Nàng xong, vẫy tay, phía sau có mấy nha đầu nâng từng kiện xiêm y vào.

      Lúc này đưa xiêm y tới cho các nàng tự nhiên là rất tốt, chất vải tốt, hình thức đẹp, cũng có như lúc trước làm chuyện vụng trôm mờ ám. Phượng Vũ Hoành chỉ liếc nhìn qua, để Hoàng Tuyền Vong Xuyên nhận những xiêm y kia mang vào trong phòng.

      Sau đó, nha tử miệng răng vàng khè kia cũng mau chóng chống đỡ vào phòng khách, theo phía sau nàng, là hơn hai mươi tiểu nha đầu.

      Rất nhanh, sảnh ở ngoài cũng chật ních, Phượng Vũ Hoành tùy ý quét vòng, đều là hài tử mười ba mười bốn tuổi, trong lòng phiền chán, nhưng lại có biện pháp. Ở loại niên đại này, hài tử nhà nghèo trừ bỏ cho người làm nô tỳ, còn lựa chọn tốt hơn. Còn nữa, nữ hài tử mười lăm tuổi cập kê liền có thể xuất giá, hơn mười tuổi liền làm công chỗ nào cũng có, dù nàng muốn quản, cũng có năng lực.

      Kiên trì nhìn lượt mấy tiểu nha đầu này, Phượng Vũ Hoành cuối cùng chọn lấy năm người khỏe mạnh chút lưu lại làm quét dọn nhà, mặt khác lại chọn ba người làm nha hoàn thân cận, người theo Tôn ma ma cùng hầu hạ Diêu thị, người khác theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Tử Duệ, còn có người liền theo Vong Xuyên cùng lưu ở bên người nàng.

      Triệu ma ma thấy Phượng Vũ Hoành muốn tuyển nữa, liền chủ động hỏi câu: “Chỉ có mấy người này đủ sao? Chuyển sang sân bên kia, có rất nhiều nơi cần phải dùng người.”

      Nàng khoát khoát tay: “Như vậy là đủ rồi, ta thích nhiều người.”

      Triệu ma ma gật đầu: “Hết thảy đều theo nhị tiểu thư.” Sau đó hướng nhân nha tử liếc mắt ra hiệu, bà tử kia vội vàng lấy ra tám tờ giấy đưa cho Phượng Vũ Hoành: “Nhị tiểu thư, đây là giấy bán thân tám nha đầu ngài chọn, đều ở quan phủ xác nhận qua, thỉnh nhị tiểu thư yên tâm dùng.”

      Phượng Vũ Hoành rất hài lòng.

      Thấy phía bên nàng dặn dò gì, Triệu ma ma cười ha hả mang theo mọi người ly khai, lưu lại tám nha đầu đứng trong sảnh chờ sắp xếp.

      Phượng Vũ Hoành ở phương diện này cũng có kinh nghiệm, đưa mắt nhìn Diêu thị.

      Diêu thị quen cửa quen nẻo đem nhiệm vụ này nhận lấy, mở miệng hỏi: “Các ngươi có tên hay ?”

      nha đầu lá gan lớn chút đáp: “Có, bất quá chỉ là chút tiện danh, ra sợ dơ lỗ tai chủ tử, thỉnh chủ tử ban tên cho.”

      Diêu thị nghĩ lát, đối với năm nha hoàn : “Ban thưởng các ngươi chữ làm họ, phía sau chữ liền thêm tên vốn có của các ngươi thôi.”

      Năm nha đầu đồng thời cảm ơn.

      Mà mặt khác ba cận thân nha đầu, Diêu thị là muốn để Phượng Vũ Hành tự quyết định, đồng thời nàng cũng cho Phượng Vũ Hành: “Theo quy củ, phàm là cận thân nha đầu là nhất đẳng nha hoàn, lẽ ra hẳn còn có nhị đẳng, hầu hạ chút nước trà, nhưng A Hoành ngươi thích nhiều người, lưu những thứ này cũng đủ.”

      Phượng Vũ Hành gật đầu, đối với việc này nàng thực hiểu nhiều, may mà có Diêu thị bên cạnh.

      Nhìn ba nha đầu vừa mới chon, nàng cũng có hứng thú ban tên cho các nàng, liền hỏi các nàng: “Các ngươi vốn gọi là gì?”

      Mấy nha đầu lần lượt đáp: “Nô tỳ tên Thiên Lan, nô tỳ Linh Nhi, nô tỳ Hàm Ngọc.”

      “Cũng tệ lắm.” Nàng đối với mấy cái tên hài lòng, “ cần sửa, cứ kêu như vậy.”

      Ai biết ba nha đầu vừa nghe lời này, phịch tiếng liền quỳ xuống — “Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ! Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ!”

      Phượng Vũ Hoành hiểu hỏi: “Ta lúc nào muốn đuổi các ngươi?”

      Diêu thị giải thích cho nàng: “Nô tài nhận chủ, ban tên cho các nàng là ban thưởng tốt nhất, đặc biệt nha hoàn nhất đẳng cận thân, ban tên có ý nghĩa là các nàng cùng trước đây tất cả đều đoạn tuyệt, từ nay về sau chính là nô tài của chủ nhân mới.”

      Phượng Vũ Hành giờ mới hiểu được, ra cho người ta sửa lại tên chữ là đối với người ta tôn trọng, hoàn toàn khác biệt với nàng, còn cảm thấy tên là cha mẹ cho, thể tùy tiện thay đổi a?

      Hơi suy nghĩ chút, tâm có chủ ý: “ Như vậy , lấy chữ trong danh tự của các ngươi, trước mặt ta ban thưởng chữ Thanh, tốt chứ?”

      Mấy nha đầu thở ra hơi, lần lượt : “Nô tỳ Thanh Lan tạ chủ tử ban tên cho, nô tỳ Thanh Linh tạ chủ tử ban tên cho, nô tỳ Thanh Ngọc tạ chủ tử ban tên cho.”

      “Tốt.” Phượng Vũ Hành nhìn phòng nha đầu mới tới, lại nắm chặt trong tay giấy bán thân, Phượng phủ cuối cùng cũng cho nàng được chút trung thành.

      “Các ngươi sau này là hạ nhân của chúng ta, qua hai ngày chúng ta rời khu nhà này chuyển tới tòa nhà cách vách. Tòa nhà tuy vừa phải, nhưng trước mắt nô tài đến làm vẫn là thiếu chút. Ta trời sinh tính thích yên tĩnh, các ngươi liền chịu khó chút. Về phần tiền tiêu hàng tháng, trừ Phượng phủ trả công cho các ngươi, mỗi tháng ta đưa thêm phần.”

      Tám nha đầu vừa nghe lời này đều vui vẻ, cùng nhau cám ơn.

      Phượng Vũ Hoành khoát tay chặn lại, ánh mắt hướng Lý ma ma đứng ở cửa cùng Mãn Hỉ, Bảo Đường ba người: “Về phần ba người các ngươi, chủ tử của các ngươi chẳng mấy chốc có sắp xếp mới, Liễu Viên ta đây miếu , quả thực chứa nổi.” Lời xong, dấu vết hướng sang Mãn Hỉ quăng cái ánh mắt ý bình tĩnh đừng nóng, Mãn Hỉ thầm nhàng thở ra.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Phấn Đại động kinh

      Edit: ZuriBell

      Beta: Hải Vân



      Bởi vì hạ nhân mới tới, Liễu Viên căn bản là đủ chỗ. Mấy rương sính lễ để đầy sân, Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên chủ động thay nhau ra trông giữ, những người khác đều do Tôn ma ma an bài đưa tới phòng và phòng bên.


      Còn ba người Lý ma ma, cũng biết nghĩ cái gì, cũng tình nguyện cùng những hạ nhân chen chúc ở nơi này, cũng nghe ra trọng điểm trong lời của Phượng Vũ Hoành nên có trở về Kim Ngọc viện.


      Các nàng đề cập tới, Phượng Vũ Hoành cũng đuổi, như cũ gọi Mãn Hỉ hầu hạ nàng tắm rửa.


      Lần này là Lý ma ma gây ra chuyện xem ra, Phượng Vũ Hoành chính là cố tình làm khó Mãn Hỉ, Bảo Đường còn cảm thấy ủy khuất thay Mãn Hỉ, chỉ là trong lòng Mãn Hỉ ràng, nhị tiểu thư nhất định có chuyện muốn riêng với nàng.


      Được Phượng Vũ Hoành bày mưu đặt kế, Vong Xuyên theo an bài của Phượng Vũ Hành trong phòng Thanh Ngọc ở trong sân tiếp tục kiểm kê vật phẩm, Mãn Hỉ thùng lại thùng múc nước vào, chuẩn bị tắm rửa.


      Phượng Vũ Hành sớm lấy từ trong gian ra dược đặc hiệu trị liệu nấm móng, bỏ bao đựng bên ngoài, lấy bình sứ tử từ đổ chất nhờn ra, thoạt nhìn chính là cùng thuốc ở cổ đại có khác nhau là mấy.


      Tắm rửa thay y phục xong xuôi, nàng gọi Mãn Hỉ đến trước bàn, trước dùng nước rửa móng lau sạch sơn móng, rồi tự mình dùng bàn chải cẩn thận bôi nước thuốc ấy móng tay nàng ta.


      Mãn Hỉ tất nhiên biết thứ bôi tay là gì, chỉ thấy dễ chịu lắm, mang theo chút cảm giác mát lạnh, nguyên bản móng tay còn ngứa ngáy chỉ chốc lát hết ngứa.


      Nàng vạn phần kinh ngạc, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành ánh mắt mang cảm kích lòng, Phượng Vũ Hoành lại giải thích nhiều về thuốc này, chỉ là hỏi nàng: “Lý ma ma có lúc nào mang các ngươi trở về Kim Ngọc viện ?”


      “Có.” Mãn Hỉ cho Phượng Vũ Hoành, “Nàng đêm nay trước tiên lưu lại, xem bên này có động tác nào khác hay , nếu có gì ngoài ý muốn, sáng sớm ngày mai phải trở về.”


      Phượng Vũ Hoành cười gằn, “Là muốn xem thử đống sính lễ kia ta suy nghĩ sắp xếp như thế nào?”


      Mãn Hỉ gật đầu, “Nhất định là như vậy. Đại phu nhân từ trước đến giờ cực quan tâm đến tiền tài, nhị tiểu thư bên này bỗng dưng có được nhiều đồ tốt như thế, nàng nhất định là muốn lấy đến trong tay mình.”


      “Cứ để nàng dằn vặt nhiều chút.” Phượng Vũ Hoành thêm lời nào, thấy dược tay Mãn Hỉ khô, lại thoa lần, lúc này mới : “Vậy sáng mai ngươi cứ trở về, tất cả vẫn giống như lúc trước, cố lưu ý Thẩm thị, nếu có việc ta tự tìm ngươi.”


      Mãn Hỉ rất thông minh, lập tức hiểu ngay ý của Phượng Vũ Hoành, “Nhị tiểu thư yên tâm, nô tỳ ở lại bên ấy nhất định vì nhị tiểu thư làm tốt tiếp ứng.”


      “Được.” Nàng thực hài lòng: “Cách năm ngày ta đưa dược cho ngươi lần, ngươi nghỉ ngơi trong phòng ta lúc, nửa canh giờ sau ta sơn màu lên cho ngươi.”


      Bên này Liễu Viên tất cả vào quỹ đạo, nếu có người đắc ý tự nhiên có người phật ý, thí dụ như Phượng Phấn Đại.


      Tuy ban ngày Phượng Vũ Hoành hứa cho nàng cái khăn tay ngũ bảo, nhưng nha đầu này lại có lòng tham vĩnh viễn thể thỏa mãn. Mắt thấy Phượng Vũ Hoành có Ngự vương phủ làm chỗ dựa xoay mình trở nên hoàn mỹ, nàng càng ngày càng cảm thấy bản thân dường như mãi mãi cũng có ngày nổi danh.


      nàng, trừ bỏ Phượng Tưởng Dung ra, còn hai vị tỷ tỷ, người là Phượng gia dòng chính nữ, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, người tương lai là chính phi Ngự vương phủ, còn nàng sao?


      Tiểu nương hất đầu xem Hàn thị ở trong phòng vẽ mi mắt lông mày chờ Phượng Cẩn Nguyên đêm nay tới, vẫn còn chưa nguôi giận. Xông tới chộp lấy phấn trong tay nàng, the thé giọng liền gọi: “Cả ngày chỉ biết chăm chút cho chính ngươi! Ngươi sao thể suy nghĩ chút vì ta?”


      Hàn thị tay run run, mặt nguyên bản thời khắc đều treo mị thái cũng dần mất .


      Nữ nhi của nàng xưa nay vẫn luôn thế này, việc trong chớp mắt kìm chế được nỗi lòng, phát hỏa với nàng cũng phải lần lần hai.


      Kỳ thực Hàn thị trong lòng hiểu , hôm nay bị Phượng Vũ Hoành kích thích như thế, Phấn Đại nhất định là chịu được. Thế nhưng chịu nổi như thế nào?


      “Di nương ta chỉ là thiếp, ngươi muốn ta nghĩ cho ngươi thế nào?”


      “Nương của Phượng Trầm Ngư nguyên bản cũng là thiếp!” Phấn Đại trước sau nghĩ ra chuyện này, “Vì sao người ta làm thiếp có thể bò lên vị trí chủ mẫu, ngươi lại được? Nếu như ngươi có hậu thuẫn cũng tốt như vậy, ta ở trong phủ này sao chỉ có thể là thứ nữ nho ?”


      “Thứ nữ thế nào?” Hàn thị nheo mắt phượng, “Thứ nữ cũng là con cái của Phượng gia! Phụ thân ngươi là tể tướng, ngươi tuy là thứ nữ, nhưng có ai dám khinh bạc ngươi?”


      “Thế nhưng cũng ai coi trọng ta!” Phấn Đại thở phì phò ngồi ghế dựa, tiếp tục ở người Hàn thị phát hỏa, “Chẳng nhẽ ngươi biết thái độ của lão thái thái với ta sao? Chẳng nhẽ ngươi biết Đại phu nhân căn bản cũng đồng ý quản ta cùng Tưởng Dung sao? Chẳng nhẽ ngươi biết Phượng Trầm Ngư nàng căn bản chính là mang khuôn mặt Bồ Tát tâm lại ngoan độc như long sói?”


      Hàn thị bị doạ nhanh chóng tiến lên đem miệng Phấn Đại che lại — “Ngươi bừa cái gì? Ta cho ngươi biết, trong nhà này ai cũng có thể chửi bới, chỉ có đối với đại tỷ tỷ ngươi, ngươi có chết cũng lật đổ được lòng của nàng!”


      “Các nàng đều tốt! Vậy ta phải làm sao? Ta phải làm sao?” Phấn Đại mất khống chế bắt đầu kêu gào, “Ta cũng muốn những thứ đó như Phượng Vũ Hoành! Ngươi có thể tìm cho ta vị hôn phu như vậy sao?”


      Hàn thị bất đắc dĩ, “Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới tuổi làm mai.”


      “Đến có?” Phấn Đại lại trợn tròn mắt, “Mỗi ngày chỉ biết vẽ mi mắt lông mày quyến rũ phụ thân, kết quả sao? Ngươi có bản lĩnh đến lúc đó sinh nhi tử a! Nguyên bản trong nhà chỉ có đại ca vô cùng yếu kém, tại Phượng Tử Duệ trở lại, chúng ta còn hy vọng làm gì!”


      Rốt cục, lời Phượng Phấn Đại khiến Hàn thị trở nên trầm mặc. bàn tay khẽ đưa đến bụng, trong đôi mắt tinh xảo lệ chợt dâng trào.



      Chương 46: Hài tử của Hàn thị


      Edit: Hải Vân

      Beta: Khu Vườn Ảo Mộng


      Nhi tử sao? Sao nàng muốn có cái nhi tử. Có thể ở trong ngôi phủ này, chỉ cần Thẩm thị vẫn còn, nàng cũng tốt, An thị cũng tốt, cũng đừng nghĩ sinh ra nhi tử.


      Năm ngoái nàng có thai, mơ mơ hồ hồ uống chén dược giữ thai hài tử cũng mất, đại phu đó là cái nam thai hình thành. Sau này nàng ngầm tra ra đại phu kia cùng Thẩm thị bên người Kim Trân lại có qua lại, nàng cùng Phượng Cẩn Nguyên , nhưng được đến bất cứ kết quả gì. Lại sau đó, trong cung thái hậu mừng thọ, Phượng Cẩn Nguyên dâng lên toà Quan Thế m phỉ thúy, nghe là Thẩm thị bào đệ vì đặc biệt tìm thấy .


      Thẩm thị luôn có cách để Phượng Cẩn Nguyên cách nào bỏ qua nàng ta, mà nàng Hàn thị, ngoài gương mặt dần tàn lụi r , có thứ gì cả.


      Đêm nay, Phượng phủ nhất định có rất nhiều người khó ngủ. Phấn Đại mất khống chế, Thẩm thị cũng có khá hơn chút nào .


      Ngự vương phủ dời tới những thứ đó rơi vào tay nàng, nàng cũng khó chịu cả người .


      Trầm Ngư bất đắc dĩ ở bên cạnh khuyên, thế nhưng xong chính mình cũng cam lòng : " Muốn tính những chuyện khác, có điều nghĩ đến kia ngũ bảo ... "


      Thẩm thị sao hiểu ý tứ Trầm Ngư, lúc này liền hừ lạnh tiếng: " Trầm Ngư là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ngũ bảo đương nhiên muốn xuyên ở thân ngươi mới ra được giá trị . "


      Trầm Ngư thăm thẳm tiếng thở dài: " Nhưng người ta dù sao cũng là Ngự vương phi tương lai, là chánh phi của Cửu hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. "


      " Cửu hoàng tử sao đây? " Thẩm thị khinh thường : " Ngươi cũng phải biết, nguyên bản phụ thân ngươi là muốn đòi đổi hôn này đưa cho ngươi, kết quả Cửu hoàng tử kia tốt, tự mình bị thương thân mình. cái hoàng tử con nối dõi cũng hết hy vọng liền triệt để tuyệt duyên chiếc long ỷ ấy, nàng Phượng Vũ Hoành tại được phong quang, tương lai còn phải chính là nhìn thấy ngươi muốn dập đầu thỉnh an. "


      Trầm Ngư mặt lại hồng, mềm mại lại uyển chuyển kêu tiếng: " Mẫu thân . "


      Thẩm thị lúc này mới lộ mặt cười, kéo tay Trầm Ngư : " Trầm Ngư muốn gả phải gả cho thiên tử tương lai . "


      " Nhưng người ta đồng ý cưới ta sao? Dù sao ta chỉ là Phượng phủ dòng chính nữ kế . "


      " Ai dám ngươi là dòng chính nữ kế? " Thẩm thị nhổ bải nước miếng khí thô, cắn răng : "Vậy Phượng Vũ Hoành chẳng phải còn phải trong phủ chờ gả sao, thời gian ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Trầm Ngư yên tâm, đống vải áo này sớm muộn đều là của ngươi, cũng chỉ có ngươi mới xứng đáng với vật trân quý như vậy. "


      Trầm Ngư bất động thanh sắc, trong mắt chợt loé vài tia hứng khởi.


      Liễu Viên


      Phượng Vũ Hoành ngủ say, bất chợt chợt nghe được có tiếng đập cửa truyền đến, nàng luôn luôn duy trì cảnh giác lập tức tỉnh lại, chợt nghe được ngoài cửa Vong Xuyên vội vàng hô: " Tiểu thư, tiểu thư tỉnh chưa? "


      Nàng hơi nhíu mi tâm, đáy lòng suy nghĩ thoáng cái, liền biết nhất định là có chuyện phát sinh, vội mở miệng : " Tỉnh rồi, vào đây . "


      Vong Xuyên vội vàng mà vào, đến phụ cận gấp gáp hỏi: " Tiểu thư mau xem thử , Duệ thiếu gia bị bệnh. "


      " Bị bệnh ? " Phượng Vũ Hoành sững sờ, trước khi ngủ còn rất tốt, còn chạy vào trong viện quấn lấy Hoàng Tuyền chơi đến nửa ngày, thế nào bất chợt bị bệnh?


      kịp mặc quần áo, tiện tay kéo chiếc áo phủ ở bên ngoài, theo Vong Xuyên hướng trong phòng Tử Duệ chạy .


      Lúc các nàng đến, tiểu gia hỏa gương mặt trắng bệch nằm úp sấp ở giường liều mạng nôn mửa. Diêu thị ở bên cạnh gấp đến thẳng rơi nước mắt, Tôn ma ma ngừng mà giúp đỡ Tử Duệ vỗ lưng, nhưng cũng thấy chuyển biến tốt.


      Thấy nàng chạy tới, Hoàng Tuyền tay bưng chậu gỗ vừa hướng Phượng Vũ Hoành : " Duệ thiếu gia là nằm ngủ sau khi phát bệnh, nguyên bản ta cùng Vong Xuyên trong sân, Tôn ma ma ra gọi chúng ta, là Duệ thiếu gia ngủ cũng ngon, đợi chúng ta vào nữa, thiếu gia liền bắt đầu nôn mửa. "


      Tôn ma ma bổ sung: " Trước khi nằm ngủ có chút đau bụng . "


      Phượng Vũ Hoành gật đầu, ngồi ở mép giường đặt tay lên cổ tay, chẳng mấy chốc thở phào nhõm: " có chuyện gì . "


      Diêu thị thấy Phượng Vũ Hoành có chuyện gì, cũng hơi hơi an tâm, lại gấp hỏi: " Tóm lại mắc bệnh gì? "


      Phượng Vũ Hoành cười khổ: " Chúng ta trong núi ở ít năm như vậy, chưa bao giờ dính qua mỡ thịt, tối hôm qua đống dầu mỡ gì đó Tử Duệ từ đến lớn cũng chưa từng ăn, chợt vào bụng, khiến cho dạ dày phản ứng, cũng là chuyện bình thường. "


      Diêu thị khó hiểu: " Vậy vì sao chúng ta có phản ứng? Chúng ta trong núi cũng có dính qua mỡ thịt sao? "


      Phượng Vũ Hoành bên đỡ Tử Duệ vừa hướng Diêu thị : " Nhưng chúng ta trước đây tại Phượng phủ ăn qua a! Tử Duệ lúc rời khỏi kinh thành mới ba tuổi, nơi nào có ẩm thực bình thường. "


      Diêu thị giờ mới hiểu được: " Có muốn hay mời thầy thuốc? "


      Phượng Vũ Hoành xua tay: " Này hơn nửa đêm liền để yên, ta trước tiên giúp Tử Duệ nhìn thử, nếu như sáng mai được lại mời cũng muộn."


      Diêu thị đối với Phượng Vũ Hoành rất tin tưởng cùng yên tâm, nàng trước sau cho là Phượng Vũ Hoành mới trước đây theo ngoại tổ nàng nghe nhiều nhìn nhiều, biết chuẩn bệnh là bình thường.


      " Tôn ma ma hầu hạ mẫu thân nghỉ trước . " Nàng trước tiên cần phải xua người , " Hoàng Tuyền tiếp tục trong sân gác đêm, Vong Xuyên nấu chút nước. "


      Diêu thị tuy muốn , chỉ là thấy ánh mắt Phượng Vũ Hoành kiên định, gật đầu, mang theo Tôn ma ma rời khỏi. Nàng biết, nữ nhi, có rất nhiều chuyện nàng phải tự mình làm chủ, nếu như vậy, nàng giúp đỡ nữ nhi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :