1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y đích nữ - Dương Thập Lục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2 Cắt thịt nối xương

      Editor: ZuriBell
      Beta: Khu vườn ảo mộng




      Hai người ngồi im, ai lên tiếng. Nam tử mặc cẩm bào tựa cành cây khép hờ mắt biết nghĩ gì, Phượng Vũ Hành xoa cổ tay, tập trung ý niệm trực tiếp tiến vào trong hiệu thuốc.

      Nơi cổ tay phải có vết bớt hình phượng hoàng, kiếp trước nàng có, nghĩ tới khi xuyên qua chẳng những vẫn còn mà còn mang theo cả hiệu thuốc này.

      Hiệu thuốc vẫn như cũ, tầng là thuốc tây thuốc Đông y được bào chế sẵn, còn bức tường kế bên là thuốc bắc.

      Tầng hai chứa dụng cụ chữa bệnh, cùng số thuốc đặc thù nhưng có bán thị trường, hơn nửa là nàng lấy từ trong quân đội, còn lại là số dược liệu có công dụng thần kỳ là do nàng thu thập từ các nơi thế giới.

      Bên trong quầy hàng có nửa là vật dụng hỗ trợ chữa bệnh, tỉ như băng gặc, băng dán, bông y tế, cồn, cồn i-ốt loại . Mặt khác phòng nghỉ của nàng cũng ở tầng hai, hai mươi mét vuông, bên trong có phòng tắm kiêm toilet. Còn có cái tủ lạnh, lò vi sóng.

      bàn còn có đồ dùng trang điểm nàng thường dùng, trong ngăn kéo có đồ ăn vặt, cùng hộp trang sức. Nàng bình thường mang đồ trang sức,những thứ để ở hiệu hiệu thuốc cũng quá đáng tiền, đa số làm bằng bạc, lúc trước chơi nhìn thấy đẹp mắt liền mua, lại mang qua. Còn có số kim sức, có kim cương, vòng hồng ngọc.

      Những vật này nàng thường thấy, nhưng xem ra hôm nay, lại cảm thấy như qua mấy đời… A , là cách cả thế hệ.

      Phượng Vũ Hành ngầm cảm thán, đối cái kia chiếc máy bay trực thăng tại sao đột nhiên bạo tạc muốn động não suy nghĩ nhiều nữa. Nàng biết định chỉ là công dã tràng khó đơn giản như vậy, các Trung Nguyên bởi vì thực cũng đoán được cái bảy tám phần, lại muốn thừa nhận.

      Bất kể như thế nào, có thể sống lại lần nữa, hiệu thuốc cũng theo nàng tới nơi đây nàng hết sức hài lòng, cả đời trước trong nhà nàng nắm giữ hai cái bản lĩnh, trong đó y, cái Tây y. Trung y là tay nghề tổ truyền, Tây y là vài chục năm ra sức học hành tăng thêm nhiều năm lâm sàng cộng với kinh nghiệm thực chiến. Nếu như đánh trận cũng có thể tính môn bản lãnh, vậy nàng cũng coi như rất lành nghề , chí ít có thể đối , cùng trong bộ đội những cái kia thiết huyết nam nhi cũng có thể đối phó cái ngang tay.

      Thế nhưng là những này, ở thời đại này hữu dụng ?

      Tinh thần bừng tỉnh, suy nghĩ từ trong gian trở ra.

      Cách đó xa có bóng người di chuyển, nàng cảnh giác, nam tử mặc cẩm bào mở miệng: “Là Bạch Trạch trở về.”

      Phượng Vũ Hành đứng dậy, “Người của ngươi trở lại, vậy ta liền .”

      gật đầu, “Được. cẩn thận.”

      Nàng hít mũi cái, núi đêm nay rất mát. “ công bằng, trị chân cho ngươi ta cũng có phần, sao Bạch Trạch đưa ta .” xong cũng đợi đối phương trả lời, tùy ý khoát tay, “Ta giỡn thôi. Bất quá…” con mắt xoay động, “Ta giúp ngươi, có phải hay cũng nên trả thù lao cho ta?”

      “Hả?” nam tử liền giật mình, cười khổ, “Ngươi muốn trả công như thế nào?”

      Nàng tính đầu ngón tay: “Ta chẳng những giúp ngươi trị thương, còn bỏ ra ba loại dược, ngoài ra còn tặng thứ cho ngươi, ngươi xem những thứ này đáng bao nhiêu tiền.”

      bất đắc dĩ , “Ta biết thuốc đó của ngươi là thiên kim khó cầu, chỉ là tại ta có nhiều tiền như vậy.” Vừa vừa lấy từ bên hông túi gấm đưa ra, cầm ước lượng chút, “Hai mươi lượng, đều là bạc vụn, ngươi ở trong núi dùng cũng thuận tiện.”

      “Hai mươi lượng?” Nàng nghĩ hồi nhưng cũng có khái niệm gì.

      nghĩ nàng chê ít, “Nếu như sau này có cơ hội gặp lại, dù có muốn ngàn kim lượng, ta cũng chữ “”.”

      Phượng Vũ Hành thích nghe lời như vậy nhất, sau này có cơ hội gặp lại, dạng này vừa xong hơn phân nửa chắc chắn còn gặp lại.
      Lại khống chế được nhìn mi tâm của , đóa sen màu tím càng nhìn càng mê người, nàng cảm thấy mình có tiền đồ.

      “Cứ như vậy .” Nhận lấy túi tiền, Phượng Vũ Hành còn ước lượng mấy lần, rất nặng. Sau đó từ trí nhớ của nguyên chủ phân biệt phương hướng, nhanh chân về phía trước.

      Nam tử mặc cẩm bào nhìn dáng người bé, gầy yếu đến đáng thương, lại lộ vẻ quật cường. Khuôn mặt từ trước tới nay biểu lộ nay lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười rơi vào trong mắt Bạch Trạch, quả thực khiến ám vệ cùng lớn lên giật mình.

      “Chủ, chủ tử.” Là cười sao?

      “Ân.” thu hồi ánh mắt, “Việc làm được thế nào rồi?”

      “Đánh bất tỉnh đưa đến chân núi, có thể tỉnh để bào toàn mạng trước khi đến hay , phải nhìn xem tạo hóa của .” Bạch Trạch xong liền nhìn theo hướng Phượng Vũ Hành vừa rời , “Chủ tử, bên kia có cần thuộc hạ xử lý ?”

      cần.” Nam tử mặc cẩm bào đáp lại rất nhanh, “Sáng mai chúng ta liền rời núi.”

      “Thuộc hạ tuân mệnh!”

      Phượng Vũ Hành cất hai mươi lượng rồi trở lại Tây Bình thôn, dựa vào trí nhớ nguyên chủ có thể xem là khoản tiền kếch sù. Ở đây, lượng bạc có thể nuôi sống nhà ba người ở sơn thôn trong tháng, hai mươi lượng đích thực là khoản tiền lớn.

      Lúc trở lại trong thôn là sáng sớm. đường nàng nhặt được ít thảo dược cùng ít nấm, dùng dây leo buộc vai trở về. lên núi vì hái thuốc, tay mà trở về được.

      Theo trí nhớ về nhà, chưa tới nơi, nghe thấy trận ồn ào. Có người phụ nữ chua ngoa chửi bới, tiếng tiểu hài tử khóc nỉ non, còn có nữ nhân cầu xin tha thứ.

      Nàng nhanh, quả nhiên xảy ra chuyện.

      Tối hôm qua tại loạn hố chôn bên trong có bị thiêu chết Từ thị chính dắt vị phụ nhân cánh tay hướng bên ngoài viện đầu lôi kéo, bên cạnh có tiểu nam hài tầm sáu bảy tuổi vừa khóc lóc vừa ôm lấy.

      Từ thị cước đá văng tiểu nam hài, “Cút qua bên ! Hôm nay các ngươi phải dọn ra khỏi đây cho ta, ta lấy lại phòng, muốn tiếp tục giao ra năm tiền thuê nhà!”

      Phụ nhân đất thân thể suy yếu sắp chống được, chưa từng bị người ta lôi kéo khổ sở như vậy, vừa cảm thấy thiếu tự tin, vừa đau vừa khổn mà nhờ: “Chờ A Hành của chúng ta trở về được ? Nếu muốn chuyển, cũng phải chờ hài tử trở về!”

      “A Hành của nhà ngươi? Nàng sớm chạy! hái thuốc, nhưng hai ngày rồi cũng thấy trở về, phải chạy cũng bị sói ăn, ngươi còn muốn chờ gì nữa!”

      “Tỷ của ta bị sói ăn!” Tiểu nam hài kêu to, “Tỷ của ta bị sói ăn!”

      “A Hành bỏ lại chúng ta!” Phụ nhân cũng phản bác lại Từ thị, “Xin ngươi để cho chúng ta chờ thêm ngày, ngày là được.”

      ngày cũng được! Sắp xếp thời gian cút ra cho ta!” Từ thị giơ chân lên muốn đá vào ngực người phụ nhân mặt đất.

      Nhưng đợi cước kia hạ xuống, bắp chân liền cảm thấy trận đau nhức, đau đến mức bà đứng vững, đạt mông ngồi đất.

      tình hỗn loạn phát sinh tối qua tại hố chôn vẫn quanh quẩn trong đầu Từ thị, vừa cũng giống như vậy, đột nhiên xuất tập kích, vừa đau vừa sợ, muốn tránh cũng được.

      Từ thị "Oa oa" trận thất thanh, ánh mắt dần dần nhìn bên ngoài viện. Chỉ thấy cái nữ hài kia ràng bị nàng và phu quân cùng nhau ném vào loạn hố chôn bên trong, dùng ánh mắt rét lạnh, từng bước hướng nàng tới.
      phương1311Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.1: Người Phượng phủ tới

      "Tỷ tỷ!" Phượng Vũ Hành vừa mới tiến vào viện, đầu của tiểu nam hài liền tiến thẳng vào trong ngực nàng, mặt mang nước mắt, cánh tay vòng đến sít sao ."Tỷ tỷ ngươi rốt cục trở về, các nàng đều ngươi cần Duệ Nhi cùng mẫu thân , ô ~" hài tử khóc lớn lên, cánh tay gầy vòng ở người nàng.

      "Duệ nhi sợ." Nàng vỗ vỗ lưng hài tử, đem thảm hề hề khuôn mặt nâng...lên đến, nhìn cái, trong lòng hơi hồi hộp chút.

      Phượng Tử Duệ, đệ đệ cùng cha cùng mẹ với nguyên chủ, thế nhưng là...

      Làm sao lại giống hệt với đệ đệ kiếp trước của nàng, thằng bé vừa sáu tuổi liền chết sớm?

      Tâm của Phượng Vũ Hành khỏi rung động, trong nháy mắt liền quay cuồng lên.

      năm kia nàng mười tuổi, đệ đệ sáu tuổi, phát bệnh thận. Phượng gia là Trung y thế gia, gia gia cùng ba ba đều là thầy thuốc Trung y tốt nhất, nhưng bản lĩnh đáng tự hào nhất nhà các nàng lại thể đem đệ đệ cứu sống. Cũng chính là từ năm này, gia gia quả quyết để nàng từ bỏ kế thừa gia nghiệp, đổi nghề học tập Tây y.

      Trung y chú trọng trị tận gốc, nhưng Tây y lại trị càng nhanh. Tại đối mặt bệnh tình cấp tính, Tây y có thể như dựng sào thấy bóng, Trung y lại chữa bệnh giống nhau kéo tơ.

      Suy nghĩ chậm rãi thu hồi, Phượng Vũ Hành nhìn xem hài tử trong ngực, loại cảm giác thuộc về đêm qua tỉnh lại vẫn luôn tồn tại rốt cục ập lên tâm đến. Tại cái niên đại xa lạ này , nàng rốt cuộc cũng người sao?

      Lại đem ánh mắt hướng về chỗ phụ nhân bị ném đấtđi, mẹ ruột của nguyên chủ, Diêu Thị.

      Mũi Phượng Vũ Hành vừa chua chua, kiếp trước thời điểm mụ mụ sinh đệ đệ do khó sinh mà qua đời, qua nhiều năm như thế, bộ dáng mẫu thân trong lòng nàng dần dần mơ hồ, bây giờ, mặt mày Diêu Thị thân thiết như vậy, làm cho nhiều năm thấy hình ảnh mơ hồ lại ra ở trước mắt.

      Nàng đột nhiên liền cười!

      Cảm tạ lão thiên, lần này xuyên qua, nguyên lai đúng là quan tâm an bài.

      "A Hành." Có lẽ là nàng cười vào lúc này thực đúng lúc, Diêu Thị có chút hoảng hốt, "Có phải là xảy ra chuyện gì hay ?"

      Nàng lôi kéo đệ đệ lên trước, đem Diêu Thị từ dưới đất đỡ dậy, vừa vỗ bụi đất người bên giọng ôn nhu : " có việc gì, mẫu thân yên tâm, có A Hành tại, ai cũng thể khi dễ chúng ta."

      Quả nhiên Diêu Thị yên lòng, A Hành nàng cho tới bây giờ đều là cái nha đầu có chủ ý, bị Phượng gia đuổi ra ngoài những năm này, nếu có A Hành chống đỡ, chỉ sợ các nàng sống tới hôm nay.

      Chỉ là đáng thương nàng tuổi còn liền muốn gánh vác những thứ này, nhìn Phượng Vũ Hành cõng trở về vật gì đó, trong mắt Diêu Thị lệ liền rơi ra.

      "Nương, đừng khóc." Nàng vỗ mu bàn tay Diêu Thị, lại đem Phượng Tử Duệ tay đặt vào trong tay Diêu Thị, sau đó xoay người đến trước mặt Từ thị, ngồi xổm người xuống : "Từ thị, cánh tay ngươi bị thương cũng ."

      Khi nàng chuyện, ánh mắt nhìn đoạn cổ tay của Từ Thị đứng phía sau, mặc dù dùng thảo dược chửa trị đơn giản, nhưng vết bỏng ràng thoạt nhìn như cũ nhìn thấy mà giật mình.

      Từ thị khẽ run rẩy, vô ý thức nắm chặt ống tay áo, nhưng lại đụng phải vết thương, đau đến nổi nàng ngừng toét miệng.

      "Hôm qua lên núi hái thuốc trì hoãn đành phải ở lại trong núi, cũng biết sao, liền nghe đến trong núi sâu kia đầu quỷ khóc sói gào, giống như có nhiều oan hồn kêu cái gì... A đúng, hình như muốn đốt người đòi nợ."Phượng Vũ Hành thanh rất , nhưng lại hết sức nghiêm túc, giống như là kể chuyện cũ.

      Chỉ là cái cố này nghe vào trong lỗ tai của ít người tựa như là đòi mạng, Từ thị ngồi dưới đất từng bước lui lại, rốt cục nhịn được phát điên kêu tiếng, đứng dậy liền muốn chạy.

      Nhưng nàng vừa đứng lên liền bị cái tay từ phía sau lưng níu lại, Từ thị mất thăng bằng ngã về sau, lớn tiếng hô: "Thả ta ra! Ngươi mới là lệ quỷ! Ngươi mới là oan hồn!"

      "Nhờ hồng phúc của ngươi, Phượng Vũ Hành đích là." thanh Phượng Vũ Hành vẫn nhàng, "Nhưng diêm vương lại muốn thu ta."

      Nàng trong lời giấu huyền cơ, ý là lúc đầu Phượng Vũ Hành bị hai vợ chồng bọn họ dùng cây gậy lớn cùng thuốc mê hại chết, đáng tiếc tại Phượng Vũ Hành khác từ diêm vương chạy đâu vòng mà đến thế giới này.

      Ý tứ này Từ thị tự nhiên hiểu, nhưng nàng cũng biết mình làm việc trái với lương tâm, lại thêm tình đêm qua núi xác thực quỷ dị, nàng sợ đến cơ hồ dám suy nghĩ. Vốn sáng nay là muốn đến đây đem Diêu Thị cùng Phượng Tử Duệ đuổi ra Tây bình thôn, tốt nhất về sau cần gặp lại người nhà này, nàng mới có thể đem việc này đem quên .

      Lại nghĩ, Phượng Vũ Hành trở về .

      " năm trước, mẹ ta sinh bệnh." Phượng Vũ Hành tìm ký ức nguyên chủ cùng Từ thị tính cho xong món nợ," Bạc lúc trước đua cho chúng ta Phượng gia chỉ còn lại có năm mươi lượng, mẹ ta đưa hết cho ngươi. Thế nhưng là năm mười lượng bạc uống chỉ được vài thang thuốc, Từ thẩm, khoản nợ này chúng ta hảo hảo tính toán."

      "Cái kia... Thuốc kia cực quý." Từ thị dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Vũ Hành, nha đầu này nguyên lai rất chọc cho người ta vui, ít cùng người trong thôn chuyện. Chẳng qua tính tình quái gở thôi, vì sao hôm nay cảm giác được cặp mắt kia đặc biệt đáng sợ?

      đợi Phượng Vũ Hành lại tiếp, Từ thị giống như là liều mạng, dùng hết toàn lực hướng về phía bên ngoài viện thục đầu chạy.

      Tay Phượng Vũ Hành căn bản trông cậy có thể đem người bắt lấy, nàng cũng cũng muốn bắt, chẳng qua là muốn dọa nàng phen, thuận tiện nhắc nhở đối phương những cái tình đuối lý kia nàng nhưng đều có quên.

      Mắt thấy Từ thị liền muốn chạy xa, Phượng Vũ Hành có chút hé môi, lại cất giọng hô to: "Con của các ngươi cũng đều nhìn đâu! đời này có báo ứng, ngươi đừng tin!"

      Câu này hô xong Từ thị càng thêm hỏng, ngã sấp xuống phát ra tiếng bịch, lại dám dừng lại, liền bò hướng nhà mình mà bỏ chạy.

      ------------

      Chương 4.2 Người Phượng phủ tới

      Nhưng bò còn chưa được hai bước chỉ thấy chiếc xe ngựa từ đối diện chạy tới, xe ngựa chạy cực nhanh, cuốn lên cát bụi mịt mù hai mắt của thôn dân vây xem, mãi cho đến trước mặt Từ thị, xa phu đánh xe vung ra roi khiến cho ngựa hí lên tiếng, mới miễn cưỡng dừng bước.

      " Mắt chó của ngươi mù!" Từ thị dọa đến mặt mũi trắng bệch, chỉ thiếu chút xíu nàng liền bị con ngựa này đạp cho chết.

      Ba!

      Phu xe hai lời, roi lại đánh tới, lực đạo dùng đến mười phần, thẳng đến đem bộ dạng Từ thị biến thành da tróc thịt bong.

      Cái này cũng chưa hết, ngay sau đó roi thứ hai tử roi thứ ba tử rơi xuống, Từ thị bò mặt đất chỉ còn dư lại hừ hừ.

      "Sơn thôn phụ nhân khẩu khí lớn!" Cái kia phu xe cười lạnh, "Cũng mở mắt ra nhìn xem, nhân gia có dạng xe ngựa này ngươi chọc nổi sao ?"

      Câu này vừa ra, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn . Diêu Thị thất tha thất thểu tiến lên hai bước, giữ chặt tay Phượng Vũ Hành mà run rẩy.

      "Nương." Nàng nhìn Diêu Thị chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại nhìn xe ngựa kia, quả nhiên, rèm xe vém lên cái, cái lão phụ nhân từ trong xe ra.

      Lão phụ nhân này mặc dù nhìn vào cách ăn mặc liền biết là hạ nhân, nhưng y phục này cũng người bình thường cũng tài nào mặc nổi, chí ít đối người ở trong sơn thôn cái này mà , chỉ sợ tích lũy cả đời tiền cũng mặc lên.

      Ký ức Phượng Vũ Hành lại lần nữa sôi trào, Diêu Thị năm đó của hồi môn Tôn ma ma, tại mẹ con ba Diêu Thị bị người đưa đến sơn thôn sau liền bị tạm giam tại Phượng phủ. đợi nàng lại nghĩ thêm, chỉ thấy lão phụ nhân kia được mấy bước liền chạy vội tới trước mặt Diêu Thị, vừa quỳ bịch: "Phu nhân, ngài chịu khổ!"

      Diêu Thị chỉ cảm thấy màn này dường như có mấy đời, ba năm qua nàng lại chưa nhận qua lễ này, cũng lại chưa tiếp xúc qua bất cứ người nào có quan hệ Phượng gia. Tại quan niệm của nàng bên trong, Phượng phủ sớm đưa nàng cùng đôi nữ nhi vào vòng tự sinh tự diệt, dưới mắt nhìn thấy Tôn má má, cái thứ nhất nghĩ tới chính là: "Ma ma cũng bị đuổi ra phủ sao?"

      Tôn ma ma nước mắt tuôn đầy mặt: " có, có. Phu nhân, lão nô là tới đón ngài cùng tiểu thư, thiếu gia hồi phủ nha!"

      "Hồi phủ?" chỉ Diêu Thị, Phượng Vũ Hành cùng Phượng Tử Duệ đều sửng sốt chút, Phượng Tử Duệ trước hỏi tiếng: "Hồi cái gì phủ?"

      Diêu Thị cũng theo sát lấy hỏi thăm: "Ma ma, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi tới Tây Bình thôn rồi?"

      Tôn ma ma nắm lấy tay Diêu Thị, kích động run lẩy bẩy: "Phu nhân, tiểu thư đại hỉ a! Cửu hoàng tử đánh thắng trận, lão gia cùng lão thái thái triệu ngài trở về chuẩn bị việc hôn nhân cho tiểu thư đâu! Xin phu nhân cùng tiểu thư lên xe hồi phủ !"

      Đột nhiên xuất tin tức bất ngờ giống quả bom nặng bị ném xuống phát nổ, làm ba mẹ con bọn họ kinh hãi, nhất thời ra lời.

      "Nương, cẩn thận!" Phượng Vũ Hành nhanh tay đỡ lấy Diêu Thị khiếp sợ suýt nữa té ngã, nàng kiệt lực khống chế lại dòng suy nghĩ của mình trong lượng ký ức dời sông lấp biển, cố gắng trấn định mở miệng: "Chuyện đột nhiên xảy ra, ba người mẹ con chúng ta chưa có bất kỳ chuẩn bị gì, còn xin ma ma đợt lát, chờ chúng ta thu thập xong rồi lại xuất phát!"

      Tôn má má xoa xoa khóe mắt, hướng phía Phượng Vũ Hành cung kính cúi bái cái, "Cửu hoàng tử ít ngày nữa hồi kinh, còn xin phu nhân tiểu thư mau chút ."

      Trong xe ngựa ngừng lắc lư, từ đêm qua bắt đầu cho đến bây giờ ngựa ngừng vó giày vò để Phượng Vũ Hành thể mệt mỏi tựa ở bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lời của Diêu Thị cùng Tôn má má truyền vào trong tai nàng sót lấy chữ.

      "Lần này là lão thái thái làm chủ để đón phu nhân, tiểu thư và tiểu thiếu gia trở về kinh thành, có thể trở về đều là nhờ hồng phúc của Cửu hoàng tử."

      "Thế nhưng..." Diêu Thị hơi kinh ngạc, "A Hành bị đưa đến sơn thôn nhiều năm như vậy, mối hôn kia sợ là còn tính nữa?"

      "Tính chứ, tính chứ!" Tôn má má vừa nhắc tới chuyện này liền cao hứng, "Nếu giữ lời trong phủ sao lại sai phái lão nô tới đón ngài đâu! Ngài biết, những năm này lão nô trong phủ mỗi ngày đều ngóng trông có ngày phu nhân có thể trở về." Tôn má má giọng mang nghẹn ngào, Diêu Thị cũng lau nước mắt.

      Phượng Vũ Hành mở to mắt hỏi Tôn má má: " giữ lời, lúc trước Phượng phủ làm sao dám đem mẫu thân cùng tỷ đệ chúng ta mang tới sơn thôn này đến?"

      Tôn má má sững sờ, nhìn Phượng Vũ Hành chút, biểu lộ kinh ngạc.

      Diêu Thị tranh thủ thời gian nắm chặt tay của nàng, giải thích : "Ma ma biết, thời gian những năm này sống trong núi thực quá khổ, may mắn mà có đứa A Hành này trước kia theo ngoại công nàng nhìn qua chút sách thuốc, ba người chúng ta có cách nào sống sót. Chẳng qua cuộc sống những năm này làm cho tính cách con bé càng ngày càng lạnh."

      Tôn ma ma gật đầu, nhìn lại Phượng Vũ Hành. Chỉ là lạnh? Vì cái gì, nàng cảm thấy trong ánh mắt vị tiểu thư này lộ ra nhuệ khí?

      Nhưng bất kể thế nào, tiểu thư dạng này dù sao so ba năm trước đây là tốt lắm rồi, Phượng phủ là cái địa phương ăn thịt người, nếu vẫn mặc để cho người ta nhào nặn, chỉ sợ chống chịu tới khi lấy chồng, liền hương tiêu ngọc vẫn .

      "Cái này…, lão nô này cũng biết." Nhớ tới vấn đề ban nãy Phượng Vũ Hành hỏi, Tôn ma ma :"Lúc trước lão nô liền cảm thấy lấy làm kỳ quái, tiểu thư từ có hôn ước với hoàng gia, sao Phượng gia còn lớn mật như thế. Bây giờ nghĩ đến, chỉ sợ Phượng gia là cũng nghĩ tới Cửu hoàng tử bây giờ có thế lực lớn đến loại trình độ này."

      " có thế lực lớn mạnh vậy sao?" Phượng Vũ Hành đối cái với cái vị hôn phu của nguyên chủ này rất có hứng thú."

      "Tiểu thư có chỗ biết, tử hai năm trước Cửu hoàng bị Hoàng Thượng phong làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã đến biên giới phía Tây Bắc mà chinh chiến, bây giờ Tây Bắc đại thắng, Cửu hoàng tử ít ngày nữa liền muốn hồi kinh ."

      Nguyên lai là dạng này!
      phương1311Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5 : Đai khai sát giới

      Editor: ZuriBell

      Beta: Khu vườn ảo mộng.


      Phượng Vũ Hoành hỏi thêm nữa, tiếp tục nhắm mắt. Từ mặt ngoài phân tích, chuyện này xem ra là Phượng gia sợ Cửu hoàng tử sau khi trở về nhớ tới vị hôn thê là nàng đây, lúc này mới vội vã muốn đưa nàng hồi phủ.

      Nàng chau mày suy nghĩ, chỉ sợ bên trong tình có đơn giản như vậy.

      Từ Tây Bắc đến Kinh thành cực xa, vung roi thúc ngựa đường ngày đêm ít nhất cũng phải hai mươi ngày. Phượng Vũ Hành dù chưa quen thuộc địa hình Đại Thuận nhưng vẫn phân biệt được phương hướng. Ngựa xe chạy gần năm ngày nàng liền cảm thấy có điểm thích hợp, đường tới kinh thành là theo hướng bắc nhưng vì sao đột nhiên liền vòng hướng nam?

      Diêu thị cùng Phượng Tử Duệ nghỉ ngơi, Tôn ma ma sợ nàng nóng chậm rãi cầm quạt phe phẩy.

      Phượng Vũ Hành đối với Tôn ma ma rất yên tâm, nhưng người phu xe này lại làm cho nàng cảm giác an tâm. Đặc biệt là từ lúc ở Tây Bình thôn rút roi đánh Từ thị, càng người này phải hạng lương thiện.

      “Ma ma lưu trong xe, ta ra ngoài hít thở khí”. Cùng Tôn ma ma chuyện, Phượng Vũ Hành liền vén màn ra ngoài, tới chỗ xa phu liền ngồi xuống.

      Xa phu nghĩ tới nàng ra ngoài, có chút sửng sốt, sau đó tự nhiên nở nụ cười chào hỏi: “Nhị tiểu thư”

      Đây là thứ tự của Phượng phủ, vì nàng còn có vị tỷ tỷ, Phượng Trầm Ngư, chính là con của người dẫm lên đầu Diêu Thị nhảy lên thay thế vị trí đương gia chủ mẫu do Thẩm thị sinh ra. Bây giờ, mới là Phượng phủ đích nữ chân chính.

      “A bá đường đánh xe lâu như vậy, quá cực khổ” Nàng đưa người dựa vào lưng thùng xe bên , hai tay khoanh vào nhau, thấp thoáng thấy bớt phượng hoàng mấy lần.

      “Nhị tiểu thư sao lại vậy, đây đều là bổn phận của lão nô” Xa phu giật giật dây cương, chú ý đến ngữ điệu kì quái của Phượng Vũ Hành, xe ngựa chạy ngày càng nhanh.

      Phượng Vũ Hành mấp máy môi, “Quả nhiên hạ nhân của Phượng phủ đều là trung bộc.”

      “Đó là tất nhiên.” Xa phu cười hai tiếng, đối với nàng cũng nhiều để ý tới. Nha đầu mới mười hai tuổi này cũng thể khiến người ta lo ngại cái gì.

      Nhưng mà có rất nhiều chuyện phát sinh theo lẽ thường, ví như Phượng Vũ Hành bị xa phu coi .

      “Đáng tiếc.” Nàng yếu ớt : “Đáng tiếc trung bộc lại biết đường, chúng ta tiếp như vậy có lẽ đời này cũng đến được kinh thành.”

      “Hả?” Xa phu lúc này mới sinh nghi, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hành, gương mặt nguyên bản thà dần trở nên vặn vẹo, trong mắt cũng bắn ra đạo tinh quang. “Nhị tiểu thư chỉ giáo cho?”

      Phượng Vũ Hành cũng nhìn về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, khí thế của nữ hài tử mười hai tuổi này hoàn toàn thua gì khí thế của tráng hán gần bốn mươi.

      “Ta , con đường này căn bản cũng phải là đường tới kinh thành.”

      Tay xa phu kéo roi chặt hơn, “Vậy nhị tiểu thư cho rằng chúng ra nơi nào?”

      “Ta làm sao biết.” Nàng nhích lại gần, “ Giết người diệt khẩu loại tình này nếu như muốn làm, liền phải bảo đảm gọn gàng, còn phải động thủ ngay trước khi bị nhìn ra sơ hở. Đường đường Phượng phủ tất nhiên là thiếu cao thủ, có trách là do quá xem ba người mẹ con chúng ta.” Nàng bên bên tự giễu cười, “ đến cũng mỉa mai, ngay cả chết, cái người ta gọi là phụ thân kia cũng chịu ban cho ta đối thủ khá hơn chút.”

      “Ngươi…” Xa phu mặt bộc lộ vẻ hung ác, mặc dù ngoài ý muốn bị người nhìn thấu, nhưng vẫn cho rằng tiểu nương mười hai tuổi thể làm gì được. Bất quá nếu sử dụng công phu mồm mép mà đem ép , cùng lắm đem cả người lẫn xe biến mất, cũng có gì ghê ghớm.

      là thị vệ được nuôi trong Phượng gia, nhận chỉ thị của tả tướng Phượng Cẩn Nguyên đem ba mẹ con Diêu thị tuyệt thể hồi kinh.

      Về phần hôn ước cùng Cửu hoàng tử, đó là đính ước của hoàng gia với đích nữ. Bây giờ đích nữ là đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư, hôn này sớm còn quan hệ tới Diêu thị.

      Xa phu cười lạnh tiếng, cũng giấu giếm nữa, chỉ hiếu kỳ tại sao tiểu nương lại có nhạy cảm sắc bén như vậy. “Ngươi làm sao phát ?” mở miệng muốn hỏi, tay cầm chủy thủ, chỉ đợi Phượng Vũ Hành trả lời xong vấn đề liền xuất thủ.

      Phượng Vũ Hành cũng cười lạnh theo, tiếng cười kia nghe trầm.

      “Tại thời điểm ngươi ra tay đánh Từ thị, ta sao có thể hoài nghi ngươi.”

      “Chỉ như vậy?”

      chỉ vậy.” Nàng chỉ chỉ tay của , “Ngón tay cái có vết chai sạn dày, rang là cầm binh khí lâu năm, nếu là đánh xe hẳn là ở ngón trỏ.”

      Lời vừa xong, chờ phu xe hành động, Phượng Vũ Hành ra tay trước.
      Nàng từ sớm trong gian lấy ra khẩu súng gây mê, cách ống tay áo liền bắn ra ngoài.

      Hoàn toàn có quá trình, phu xe kia ngửa mặt té xuống. Phượng Vũ Hành thừa dịp đoạt lấy thanh chủy thủ, thèm nhìn liền hướng tới cổ đối phương. Máu tươi bắn đến ống tay áo nàng cùng rèm che, dọa đến người ở bên trong kêu lên sợ hãi.

      Phượng Vũ Hành kéo dây cương, cước đem thi thể đạp xuống, hét lên tiếng: “Giá!” Đầu xe thay đổi, chạy theo hướng bắc.

      Đoạn đường này, bốn người các nàng là chạy trối chết tới kinh thành.
      Phượng Vũ Hành nay mười phần mong đợi nhìn thấy Phượng phủ, nàng muốn nhìn xem, có người phụ thân tâm địa độc ác như vậy đến tột cùng là có sắc mặt gì.


      Hai mươi ngày sau đó, kinh thành ở trước mắt.

      Phượng Vũ Hành cuối cùng nới lỏng miệng!?

      Dưới chân thiên tử, tương dối an toàn.

      Xe ngựa dừng lại trước cửa thành, Diêu thị xốc rèm nhìn ra bên ngoài, thầm than tiếng.

      Phượng Vũ Hành phủi bụi người nàng an ủi : “Nương, đừng sợ, chốc nữa trở lại trong phủ, chúng ta nhất định phải đem chuyện phu xe kia cùng phụ thân rang, để phụ thân cho chúng ta làm chủ mới tốt.”

      Phượng Tử Duệ cũng nắm chặt nắm tay : “Phụ thân nhất định nghiêm trị người xấu.”

      Tôn ma ma gật đầu, “Trong phủ có hạ nhân như vậy, lão gia nhất định tra
      Diêu thị lại khoát tay, “ thể vừa về đến liền tìm phụ thân ngươi gây phiền toái, chúng ta có thể bình an hồi phủ là chuyện may mắn, chuyện phu xe... Liền ngã nửa đường, cái khác, cần nhắc lại.”

      “Nếu là xa phu gây chuyện coi như là may mắn, chỉ sợ muốn chứa chấp chúng ta chính là chủ nhân của .” Phượng Vũ Hạnh câu, khiến Diêu thị cùng Tôn ma ma đồng thời nhíu chặt mi tâm.

      Kỳ trong lòng mọi người đều có suy nghĩ qua, nhưng ai cũng nghĩ tới Phượng Vũ Hạnh cứ như vậy ra. Tôn ma ma là hạ nhân, lòng tràn đầy vui vẻ nghĩ đến chủ tử nhà mình từ đây có thể sống cuộc sống tốt, Diêu thị mặc dù đối với Phượng phủ còn quá nhiều hy vọng, nhưng cũng mong sau này có thể sống an ổn. Chuyện của phu xe đối với trong lòng mấy người các nàng mà cái gai, muốn sợ phiền phức, kỳ thực là lừa mình dối người.

      “Nương ngươi nhớ kỹ, có lúc, nhẫn nhất thời cũng thể gió êm song lặng, lui bước chưa chắc trời cao biển rộng.” Phượng Vũ Hành mong muốn tính tình Diêu Thị có thể thay đổi, nhưng cũng biết tại thể gấp!?

      tại… Nàng giương mắt hướng con đường bên cạnh đó xa, chỉ thấy đám người bên trong dần dần ồn ào, theo các nàng hướng sang hai bên, có đội đội chậm rãi tới hướng cổng thành.

      Dân chúng hiển nhiên có chuẩn bị, xe ngựa của Phượng Vũ Hành rất nhanh bị đám người đẩy chen trong đó, rất nhiều người nương theo tiếng kèn trống mừng thắng trận chen nhau từ trong thành hướng ngoài thành mà , gặp được đội ngũ liền tự động phân sang hai bên đường. ( đoạn này ta hiểu T.T ghi linh tinh á)

      Người mang theo hoa Lam Tử, người mang theo trứng gà lương thực, người mang theo bát rượu, còn có người ôm hài tử hai mắt rưng rưng.

      Còn có nhiều người quỳ xuống hướng về phĩa đội ngũ dập đầu.

      Phượng Vũ Hành hướng tầm mắt về phía đoàn người mở đường tới, cỗ xe hoa lệ được bảo vệ ở giữa, xe lấy màu xanh đen làm màn che!?

      Bốn tướng sĩ đứng bốn phía, thân mang trọng giáp, tay cầm trường kiếm, sắc mặt nghiêm trọng.

      Bách tính hướng xe dập đầu, nàng còn nghe mọi người : “Cửu hoàng tử đánh thắng trận, sớm hơn so với kỳ hạn của Hoàng thượng đưa ra hai năm, chính là Chiến thần của Đại Thuận chúng ta a.”

      “Cửu hoàng tử thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Tất cả mọi người quỳ xuống, bất chợt, Phượng Vũ Hành ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngự.!?

      Nhưng cũng có nhiều người để ý nàng, Cửu hoàng tử khải hoàn trở về, mọi người đều vui mừng hò reo ca tụng, nhiều người mang rượu chúc mừng trước các tướng sĩ.

      Nhưng lại có người nào tiếp nhận.

      Bách tính cũng tạo thành thói quen, chỉ là quân quy nghiêm ngặt. Phượng Vũ Hành lại phát , đội ngũ trùng trùng điệp điệp, nhưng lại thể thấy vui mừng, ngay cả quân tiên phong phía trước đều có vẻ mặt lo lắng.

      Chuyện Cửu hoàng tử đánh thắng trận là , lúc dọc đường nàng xác nhận chuyện này nhiều lần. Các dịch trạm đều thông báo đại hỉ này, tin mừng bay khắp đường.

      vui mừng, hẳn có nguyên nhân.

      Nàng nhìn theo hướng xe, ánh mắt lien tục tìm tòi nghiên cứu. Khi chiếc xe qua, chợt có cơn gió thổi qua kéo rèm cửa sổ xe.

      Bên trong rèm có người mang mặt nạ hoàng kim, che từ mũi tới trán, toàn bộ bị che bởi mặt nạ. Duy chỉ chỗ mi tâm có lỗ , màu tím.

      Phượng Vũ Hành vô thức đứng lên, chăm chú nhìn mành rèm bị gió thổi lên rồi khép lại, lại thổi lên, lại khép lại. Tay nàng đặt lên ngực, hô hấp khó khăn.

      Ba người Diêu thị từ trong xe ra, nhìn phản ứng của nàng trước cảnh tượng hoành tráng chỉ coi là bình thường, cũng hỏi nhiều.

      Nhưng Phượng Vũ Hành tâm hồi tưởng lại khi nhìn thấy màu tím kia, trong lòng bỗng cuồn cuộn nổi sóng.

      !

      Nàng có thể chắc chắn, nhìn người mang mặt nạ hoàng kim ngồi bên trong, chính là tên nam nhân ở trong núi nàng gặp lúc vừa đến thế giới này. Nàng bất kể như thế nào đều thể quên được giữa khuôn mặt tuấn tú kia tâm nổi lên tử liên* dị, lại như thế nào cũng nghĩ thông, vì sao người kia luôn đeo mặt nạ. ( Vốn dịch là đóa sen tím, song cảm thấy để từ hán việt hay hơn).

      “Người kia là Cửu hoàng tử?” Phượng Vũ Hành hỏi Diêu thị.

      “A Hành người ngồi trong xe?” Diêu thị cũng quan sát, “Nếu là nghênh đó Cửu hoàng tử hồi kinh, vậy khẳng định là đúng.”

      Tôn ma ma theo bách tính quỳ xuống, hướng xe kia dập đầu.

      Phượng Vũ Hành trong lòng dâng lên suy nghĩ, đứng xe ngựa nhìn qua, luôn cảm thấy người ngồi sau tấm rèm kia giống như cũng nhìn nàng, nhưng lại thấy ánh mắt dừng lại.

      Có lẽ là nhớ . Nàng cười tự giễu để thân thể ngồi xuống. là Cửu hoàng tử, đó chính là người thuộc hàng tôn quý nhất của Vương triều ở thời đại này, làm sao có thể nhớ người ở núi hoang!?

      Chỉ là… Vì sao đội ngũ của ràng là đánh thắng trận, nhưng lại thấy vẻ vui mừng?
      phương1311Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6: MỚI VÀO PHƯỢNG PHỦ

      Editor: ZuriBell

      Beta: Khu vườn ảo mộng.


      Cửu hoàng tử… Phượng Vũ Hành khẽ giật mình, liền hỏi: “Tôn ma ma, lúc trước ngươi Phượng gia đón chúng ta trở về là vì lí do gì?”

      Tôn ma ma từ dưới đứng lên, cười , “Tiểu thư, là vì ngài cùng Cửu hoàng tử có đính ước với nhau.”

      Diêu thị cũng lộ vẻ mặt vui mừng hiếm thấy, “A Hành, thời gian cực khổ cuối cùng cũng hết. Bây giờ Cửu hoàng tử mang quân công mình, các hoàng tử khác trông thấy cũng phải nể mặt, A Hành ta có phúc khí.”

      Phượng Vũ Hành lại cho là vậy, thúc giục Diêu thị cùng Tôn ma ma lên xe, tự tay ôm Phượng Tử Duệ vào trong thùng xe, đợi đại quân tiến vào thành liền theo sau vào.

      số việc trong lòng nàng vẫn còn nghi vấn, có những việc tưởng như gần sáng tỏ nhưng lại bất chợt biến mất.

      đoàn người xua ngựa xe nhanh tiến về Phượng phủ, lại biết, gương mặt mang mặt nạ hoàng kim ở kia sớm phát tiểu nương xe ngựa nhìn đến ngây người.

      Vẫn gầy yếu như cũ, so với lúc ở trong núi càng thêm chật vật, nghĩ đến đường thẳng từ cực tây tới kinh thành, chắc cũng chịu ít cực khổ.

      thăm dò.”

      Chỉ câu, Minh Bạch đứng bên cạch lập tức hiểu , khom lưng đáp: “Thuộc hạ hiểu.”


      Rốt cục cũng tới trước cổng chính của Phượng phủ, Phượng Vũ Hành ngước nhìn tấm biển treo bên viết bốn chữ lớn “Tả tướng Phượng Phủ”, trong lòng dâng lên nụ cười châm chọc.

      tả thừa tướng đương triều vì muốn tự bảo vệ bản thân lại làm được chuyện ái thiếp diệt thê, vứt con mình tại sơn thôn thèm để ý, nàng muốn biết vị phụ thân đại nhân kia cùng các nàng lần nữa đối mặt, có loại biểu tình gì.

      Tôn ma ma thở dài hơi, bên lẩm bẩm “Cuối cùng trở về”, bên tới gõ cửa.

      Người gác cổng vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tôn ma ma, ràng sửng sốt chút, ngay sau đó lại đóng cửa cái “Phanh.”

      “Ai!” Tôn ma ma bị ăn bế môn canh, trong lòng tức giận cũng biết nên làm sao, quay đầu an ủi ba người: “Phu nhân đừng nống vội, nhất định là hạ nhân vào thông báo.”

      Phượng Tử Duệ nắm tay Phượng Vũ Hành buông, ở nơi này cảm thấy lạ lẫm nhưng có chút quen thuộc, làm lại sợ hãi.

      Đám người ở cửa chờ hồi lâu, Phượng Tử Duệ câu “Phụ thân có khi nào muốn gặp chúng ta?” hỏi tới ba lần, ngay lúc muốn hỏi lần thứ tư, rốt cục đại môn lần nữa cũng được mở.

      Quản gia Hà Trung cùng hai tên hạ nhân ra đón tiếp, vẻ mặt cứng nhắc vẻ nghi ngờ còn có chút lúng túng túng, định mở miệng lại bị Phượng Vũ Hành giành trước “Cửa lớn của Phượng phủ dễ vào.”

      Hà Trung cũng là người biết nhìn sắc mặt, nghe xong lời này vội : “Nhị tiểu thư quá lời, là hạ nhân trông cửa hiểu quy củ, xin Nhị tiểu thư theo lão nô đến chính đường trước, lão gia cùng các vị chủ tử đều ở chính đường chờ lâu, chậm trễ tốt. Còn về phần hạ nhân hiểu chuyện kia đều nghe theo Nhị tiểu thư xử lý.” dặm ba câu liền phủi mình sạch .

      Phượng Vũ Hành cũng thèm tính toán với tên quản gia, tới Phượng phủ rồi, nàng cũng muốn nhìn xem, gia đình này rốt cục là dạng gì.

      Hà Trung mang người tới chính đường, vòng qua cổng tường xây làm bích tường, qua nữa là hồ nước nuôi cá chép vàng, rồi tới xem các loại hoa cỏ, nghe được bách điểu ca hát.

      đường nhìn thấy hạ nhân trăm cũng tám mười người, ai cũng có vẻ mặt nghĩ hoặc thắp sáng giọng lo ngại . Có cậu theo cơn gió truyền thanh tới tai Phương Vũ Hành: “Nhị tiểu thứ trở về phủ, vậy hôn của Đại tiểu thư phải tính sao?”

      Nàng sớm nghĩ đến việc này, Cửu hoàng tử đánh thắng trận, Phượng phủ nhớ tới còn có mối hôn này, phụ thân liền phái người đem nàng trở về kinh thành. Nhưng vì sao lại phái người nửa đường đem ba mẹ con nàng giết chết?

      Bây giờ nghĩ lại tám phần là vì Cửu hoàng tử quân công tay ngày càng có thế lực, lại có đính ước cùng đích nữ của Phượng phủ, như vậy nếu nàng chết rồi, người có thể thực điều đó hiển nhiên nhiên là Phượng Trầm Ngữ.

      Phượng Trầm Ngư... Nàng tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, nữ hài kia lớn hơn nàng hai tuổi, đích thực cũng có đáng vẻ trầm ngư. Bây giờ Thẩm thị, mẹ của Trầm Ngữ từ thiếp trở mình thành chủ mẫu đường gia, Phượng Trầm Ngữ cũng theo lý trở thành đích nữ Phượng phủ.

      Lại qua biển hoa mẫu đơn, cuối cùng tới chính đường Phượng phủ xây dựng ở mẫu đơn viện.

      Có thể thấy nha hoàn sớm đứng bên ngoài cửa chờ, chỉ thấy mặt dù cười như thế nào vẫn thấy cứng nhắc.

      Diêu thị đường cũng chỉ cúi đầu, bộ đáng rụt rè làm Phượng Tử Duệ theo cũng sợ hãi. Phượng Vũ Hành vẻ mặt đổi, đối với Phượng phủ qua mấy năm phong cảnh càng phú quý nàng cũng cảm thấy mới lạ, nhiều năm sống trong quân đội nàng quen việc che giấu cảm xúc của mình.

      Trừ Tôn ma ma vì thân phận nên đứng ở ngoài cửa, còn lại tiến thẳng vào chính đường, chỉ thấy vị hoa quý lão phụ ngồi ở vị trí đầu ung dung uống nước. là lão phu nhân, kỳ thực vẫn chưa tới sáu mươi, vẫn có quá nhiều tóc trắng. Nhưng cũng vì thế mà thấy được thân phận địa vị của bà, những năm này mực ngồi vững vị trí gia trưởng, đầu mặt trang điểm cũng cường điệu phú quý trầm ổn, thậm chí trong tay còn sớm sớm trụ cái gỗ hoa lê thủ trượng, khối lớn kim tương ngọc làm trượng thủ, có cảm giác đẹp cỡ nào, đến là còn đem cả người lộ ra ông cụ non.

      Cùng lão thái thái ngồi cách bàn là tráng niên man tử, chừng bốn mươi tuổi, biểu lộ nghiêm túc cứng nhắc, thân hình cao, mặc trường bào nâu, từ cổ áo ống tay cùng thắt lưng đều dùng tơ bạc thêu lên đằng vân tường, thắt viên phong hầu ấn đeo bên hông, có thể nhìn dã tâm của người đó.

      Phượng Vũ Hành biết đó chính là phụ thân Phượng Cẩn Niên, lờ mờ lục soát trí nhớ của nguyên chủ nhớ tới hồi được phụ thân ôm ấp thương yêuu, dùng phần râu dài cọ xát gò má nguyên chủ, chỉ là người trong ký ức cùng người trước mặt mặt lạnh lùng này lại cách nào nghĩ là cùng người.

      Bên cạnh chỗ ngồi Phượng Cẩn Nguyên, là con gấu cái to béo.

      Phải, con gấu. Nàng biết còn từ gì có thể dùng miêu tả nữ nhân Thẩm thị này.

      Chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng béo thể béo hơn, cổ thay thế cằm, bụng so với ngực còn muốn to hơn, căn bản là tìm thấy eo, bàn tay so với gấu còn dày hơn mấy phần. Nhưng nàng vẫn thích mặc y phục bó sát người, vải gấm quấn quanh che người nàng, chỉ cần hít thở mạnh chút liền phảng phất có thể nghe thấy tiếng vải rách.

      Cái này Thẩm thị xuất thân từ nhà thương hộ, có thể gả cho đương triều Tể tướng cũng là phước đức ba đời. Nàng thích nhất là khoe khoang, chỉ sợ người khác biết nàng có tiền, cái gì mà kim ngân ngọc bảo thạch nếu có thể mang liền đeo người, mang đến mức nhìn thấy sợi tóc, cổ tay vì giấu trong tay áo nhìn thấy, nhưng mấy ngón tay đều mang là nhẫn cùng nhẫn.

      Người đứng bên cạnh Thẩm thị chính là đích nữ của Phượng gia, Phượng Trầm Ngư, năm nay mười bốn tuổi.

      --------------

      Chương 7: Mỹ nhân Trầm Ngư

      Beta: Khu vườn ảo mộng
      Phượng Trầm Ngư quả người cũng như tên, xứng đáng để Thẩm thị vì nàng lấy tên, tay như nhu đề, mày như lông chim trả, cười duyên dáng, đôi mắt đẹp sáng ngời. thân quần áo thủy lam kéo dài chạm đất, đem linh lung tư thái ra đến phát huy vô cùng tinh tế, tại cổ tay đeo vòng ngọc dương chi, xứng với nước da trắng nõn có ánh sáng. Nhìn qua ba người Diêu thị, trong mắt mang theo tia bi thương cùng đồng tình. Ánh mắt như vậy đủ khiến người nhìn phải sinh lòng thương, người người đều biết đại tiểu thư Phương Trâm Ngư giống như tiên nữ, đối với hạ nhân trong phủ đều lấy lễ phép tiếp đón, sao có thế nhẫn tâm nhìn người thân chật vật.

      Phượng Cẩn Nguyên rất thương nữ nhi này: "Trầm Ngư ngại về phòng nghỉ ngơi trước, nơi này cần ngươi chào hỏi."

      Phượng Trầm Ngư lắc đầu, "Trầm Ngư cũng nhiều năm gặp Diêu di nương, Hành muội muội còn có Tử Duệ đệ đệ, phụ thân hãy để Trầm Ngư ở chỗ này nghỉ ngơi chút là được."

      Phượng Cẩn Nguyên gì, Phượng Vũ Hành lôi kéo Phượng Tử Duệ sau lưng Diêu thị nhanh vài bước, sau đó quỳ xuống.
      Diêu thị lên tiếng, “ Thiếp thân Diêu thị, thỉnh an mẫu thân.”

      Phượng Vũ Hành cùng Phượng Tử Duệ cũng đồng thanh : “Thỉnh an tổ mẫu.” Nhưng ai nhắc tới Thẩm thị.

      Chính đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Thẩm thị cam lòng hừ tiếng.
      Lại nhìn Diêu thị vẫn bộ dáng phục tùng như cũ.

      Qua hồi lâu, mới nghe được lão phu nhân “Ân” tiếng, sau đó lại lâm vào yên tĩnh.

      Phượng Vũ Hành ngẩng đầu lên nhìn lão thái thái chút. Như vậy là xong?

      Bắt gặp Phượng Vũ Hành đưa mắt nhìn, lão thái thái mặt thích, nhưng tốt xấu vẫn còn khí độ, chỉ trích ngay, chỉ : “Ta cùng phụ thân ngươi nghĩ tới tình nghĩa trước đây, cho nên mới nghĩ tới mang tỷ đệ các ngươi hồi phủ, trở về nên biết ơn.”

      “Vâng.” Phượng Vũ Hành gật đầu, mặt biểu cảm, mở miệng , trong thanh trộn lẫn lấy tia cảm xúc: “Người người đều biết phụ thân là người trọng tình trọng nghĩa.”

      Lời này khiến Phượng Cẩn Nguyên rất hài lòng gật đầu, ai ngờ Phượng Vũ Hành lại tiếp lời : “Lúc trước nếu phải nhớ tới nhà mẹ đẻ của Thẩm di nương vì để phụ thân thi hao tốn ít ngân lượng, phụ thân cũng đến mức đem vị trí đương gia chủ mẫu cho Thẩm thị. Có thể thấy được phụ thân phải người vong ân, nhân phẩm quý giá.”

      Ba!

      Thẩm thị nghe được lời này xong rốt cục cũng ngồi yên. Tiện tay ném ly trà còn nóng đến trước mặt Phượng Vũ Hành, vỡ tan đất.

      Phượng Vũ Hành che chở cho mẫu thân cùng đệ đệ đứng dậy, mắt nhìn thẳng con gấu kia.

      Nguyên bản tính khí tốt lại nhìn thấy nàng dám ngang nghiêm thẳng mặt mình, hỏa khí bốc lên—“Nha đầu thấp hèn!” Thẩm thị mấy bước, làm bộ muốn tát nàng.

      Phượng Vũ Hành cũng tránh, cúi đầu nhìn chân bà bước tới, mắt thấy Thẩm thị chân dẫm nước trà, chân lại dẫm trúng mảnh sứ vỡ.

      Nàng kéo mẫu thân cùng đệ đệ lui về sau, liền nghe – bịch!

      Thẩm thị trượt chân, tay ấn phải mảnh vụn liền chảy máu.

      Nhất thời chính đường đại loạn.

      Thẩm bị gào rú bật dậy. Bà nâng cánh tay gấu dính máu lên trước mặt, tin trừng mắt nhìn.

      Phượng Trầm Ngư đứng bên cạch sợ hãi, bổ nhào tới trước mặt Thẩm thị dùng khăn tay lau vết thương, sau đó ngửa đầu, bày ra vẻ mặt kiều diễm đáng quen thuộc động lòng người: “Phụ thân, mau gọi đại phu qua nhìn vết thương của mẫu thân .”

      Phượng Cẩn Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành, lại nhìn phía Thẩm thị, hừ lạnh tiếng rồi phân phó xuống dưới: “Đưa phu nhân về Kim Ngọc Viện, mời Khanh đại phu tới xem vết thương.”

      Hai ma ma muốn đỡ Thẩm thị ra ngoài, Thẩm thị sao có thể cam tâm liền hất tay ma ma ra, quay người chỉ vào ba người Phượng Vũ Hành chửi ầm lên: “Tiện nhân sinh nghiệt chủng! Nửa điểm quy củ hiểu, ở trong núi mấy năm càng dã tính, tuổi có dáng vẻ quyến rũ như vậy, nhìn đâu ra dáng vẻ của nương trong sạch!?”

      Phượng Vũ Hành trừng mắt nhìn, dọc đường nhờ có nước sông nên nàng cận nhìn kỹ, đôi mắt linh động phi phàm, ngũ quan nhìn qua nàng cũng rất hài lòng, chỗ nào liền có mị thái rồi? Cái này nữ nhân chanh chua giở trò ngang ngược này đúng là lời gì đều có thể ra bên ngoài .

      Phượng Trầm Ngư từ trước tới nay ở trước mặt mọi người đều có bộ dạng ôn hòa hiểu lí lẽ, nghe Thẩm thị ở trước mặt mọi người lời đứng đắn, nhanh tới che miệng bà lại, “Mẫu thân, ngài chắc là ngã tới đầu hồ đồ rồi!” câu đem lời nhục mạ của Thẩm thị với Phượng Vũ Hành ném .

      Phượng Vũ Hành cũng lười để ý, nàng chỉ đưa mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên. Đều là nữ nhi, nàng cũng làm đích nữ Phượng gia, trong ấn tượng vị phụ thân này từng cười đối với nguyên chủ, mà tại ngay cả tia tình cảm cha con nàng cũng cảm giác được.

      “Trầm Ngư, đỡ mẫu thân ngươi về Kim Ngọc Viện.” Phượng Cẩn nguyên đen mặt, mặc dù thích Phượng Vũ Hành bày mặt lệ khí, nhưng Thẩm thị là đương gia chủ mẫu, lời kia làm mất mặt thôi.

      “Được. Phụ thân yên tâm, con nhờ đại phu xem mẫu thẫn kỹ chút, lưu lại mầm bệnh mới tốt.” Câu này, lại cho Phượng Vũ Hành mang tội danh khiến mẹ cả sinh bệnh.

      Phượng Vũ Hành khóe mắt mang theo ý cười, xem ra thời gian ở Phượng phủ quá nhàm chán.
      phương1311Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Đấu tranh nội bộ


      Nghĩ như vậy, nàng xoay nửa người sang chỗ khác nhìn về phía Thẩm thị, "Thẩm di nương, A Hành là giúp phụ thân nhớ lại những điểm tốt đẹp của ngài, để phụ thân lúc nào cũng nhớ đại ân năm đó của Thẩm gia." Ngươi xem ta rất trượng nghĩa.

      "Đủ rồi!" Phượng Cẩn Nguyên thực nghe vô, gia tộc của cũng giống với những nhà quyền quý cắm rễ lâu năm ở kinh thành. Năm đó, là dựa vào bản lĩnh của chính mình tại kì thi mà giành được vị trí đứng đầu, những năm này đường thuận lợi ở triều định, mới tạo dựng được gia nghiệp như ngày hôm nay.

      Phượng Vũ Hành sai, trước kì thi đó Phượng gia gặp vấn đề về tiền bạc, căn bản cung cấp dậy nổi cho mười năm gian khổ học tập, là nhờ con duy nhất nhất của thương hộ Thẩm gia cùng thôn đề nghị cung ứng tiền bạc cho tham gia kì thi, Thẩm thị lại lưu trong thôn chiếu cố lão thái thái suốt nhiều năm. Nhưng , khi đỗ Trạng Nguyên về sau liền cưới đích nữ của viện - (người đứng đầu) Thái y viện cũng chính là Diêu Thị.

      Việc này là do Phượng gia thua thiệt Trầm gia, nhưng về sau phải cho Thẩm thị lên làm chủ mẫu, chẳng lẽ còn bắt phải treo phần ân nghĩa ngày bên miệng cả đời hay sao?

      "Chuyện qua rồi chớ nhắc lại!"

      Lời kia vừa thốt ra, Thẩm thị làm ngơ được -- "Lão gia, ngươi như vậy có ý gì? Chẳng lẽ Trầm gia ta lúc trước đối Phượng gia nỗ lực hết thảy đều là giả?"

      "Ta phải ý đó."

      "Vậy ngươi là có ý gì?" Thẩm thị buông tha, lập tức đem lửa giận chuyển dời qua.

      Phượng Vũ Hành lôi kéo mẫu thân cùng đệ đệ chuẩn bị xem náo nhiệt, nhưng hết lần này tới lần khác có người cũng ngu ngốc.

      Phượng Trầm Ngư gặp tình huống đúng, con ngươi hơi đảo, bên che miệng lấy Thẩm thị, bên hướng về phía Phượng Vũ Hành : "A Hành muội muội, sao muội lại gọi mẫu thân tiếng di nương chứ? Làm sao lại gọi như thế? Mẫu thân đều bị muội làm cho tức giận đến hồ đồ rồi." Nàng vừa vừa ngầm véo Thẩm thị cái, "Mẫu thân, A Hành muội muội vừa hồi phủ, hiểu quy củ, còn cần ngài về sau nhiều dạy chút."

      Diêu Thị sớm bị Phượng Vũ Hành mở miệng gọi tiếng ‘Thẩm di nương’ làm cho sợ mất mật , bây giờ Phượng Trầm Ngư tận lực nhấc lên, Diêu Thị liền tỏ vẻ muốn quỳ xuống bồi tội.

      Phượng Vũ Hành đưa tay đỡ Diêu Thị đứng dậy, nhất quyết cho nàng quỳ xuống.

      Diêu Thị gấp đến độ tay đều run rẩy, giọng khuyên Phượng Vũ Hành: "A Hành, chúng ta vừa hồi phủ, con đừng nên làm vậy."

      mặt Phượng Vũ Hành lộ ra nụ cười lạnh như băng, hướng về phía Thẩm thị khom người cái, "Là A Hành gọi sai, xin lỗi Trầm di... A, mẫu thân. Chủ yếu là trước kia gọi di nương quen, nhất thời chưa sữa miệng được."

      Thẩm thị tức giận muốn phát tác, liền nghe đến tiếng “cộp” do quyền trượng trong tay lão thái thái hung hăng gõ mạnh mặt cái -- "Mỗi người các ngươi càng ngày càng ra thể thống! Chủ mẫu ra dáng chủ mẫu, thứ nữ cũng có thứ nữ bộ dáng, Phượng gia ta quy củ đều dùng để bày biện cho đẹp mắt sao?"

      Thẩm thị che lấy cánh tay bị thương tay, mặt mang theo nước mắt kêu rên: "Lão thái thái, ngài phải làm chủ cho con dâu a!"

      "Làm chủ?" Lão thái thái trừng mắt nhìn Thẩm thị chút, cái con dâu này cho đến tận bây giờ bà cũng ưa nổi, nếu phải vì Diêu gia phạm tội, Phượng phủ phải lập tức tỏ thái độ, bà tuyệt đối nâng Thẩm thị lên làm chủ mẫu."Ngươi đến chút, ngươi muốn ta làm chủ như thế nào?"

      Con ngươi Thẩm thị hơi đảo, liếc nhìn Phượng Vũ Hành, "Năm đó có người con nha đầu này là sát tinh, chúng ta đem nó đưa mấy năm trong phủ đều sống vô cùng yên ổn, nhưng nó vừa về đến xuất tai ương đổ máu, cái dạng sát tinh này sao có thể để nó lưu trong phủ!"

      "Phu nhân!" Diêu Thị vội vàng lên tiếng, "A Hành thế nào lại là sát tinh, đều là do đám đạo sĩ hươu vượn !"

      "Vậy hôm nay chuyện này phải giải thích thế nào?" Thẩm thị vươn cánh tay cho mọi người nhìn." Mệnh cách của con nha đầu này là chuyện mọi người đều biết, theo ta thấy, hẳn là đưa nàng ngôi miếu ở ngoài thành .”

      Thấy bà đem chuyện ba sát tinh ba năm trước đây ra , lão thái thái trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong nội đường bắt đầu trầm mặc.

      giữa lúc giằng co, quản gia vội vã chạy vào, dán tại bên tai Phượng Cẩn Nguyên giọng thầm. Chỉ thấy tấm mặt băng sơn kia của Phượng Cẩn Nguyên bày ra nhiều biểu tình kì quái.

      bao lâu, quản gia lui ra, chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên phân phó hạ nhân: "Đưa Diêu di nương cùng Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia về Liễu Viên dàn xếp, tất cả chi phí ăn mặc, nô bộc, hạ nhân đều dựa theo địa vị nương mà sắp xếp."

      "Cái gì?" Thẩm thị trong nháy mắt liền tức giận, chạy vội hai bước đến trước mặt Phượng Cẩn Nguyên: "Lão gia, ngươi cái gì?"

      Phượng Cẩn Nguyên hất cổ tay bị bà bắt lấy, lại lần nữa lến tiếng:"Ta để Diêu Thị mang theo A Hành cùng Tử Duệ đến Liễu Viên nghĩ ngơi."

      " được!" Thẩm thị cơ hồ thét lên, "Các nàng lưu trong phủ, vậy ta và Trầm Ngư làm sao bây giờ?"

      Phượng Trầm Ngư tay bịt Thẩm thị miệng, nàng biết Thẩm thị có ý tứ là Phượng Vũ Hành lưu tại nơi này, cái vụ hôn nhân này liền tới phiên nàng, có thể nghĩ là nghĩ như vậy, lời lại thể như vậy.

      "Mẫu thân, mặc kệ ai ở trong phủ, Trầm Ngư đều là Phượng phủ đích nữ, điểm này thay đổi." Cân nhắc phía dưới, hay là cầm đích nữ tới cho tình êm tai chút.

      Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết ý tứ củaThẩm thị, nhưng cũng vì Phượng Trầm Ngư gặp nguy mà loạn rất vui mừng. Nữ nhi này có phí công bồi dưỡng, mặc kệ làm cái gì đều khiến người khác vừa lòng.

      "Đúng vậy." gật gật đầu, "Trầm Ngư là đích nữ của Phượng phủ ta , điểm này, bao giờ biến." Lời này vừa ra, ánh mắt của nhìn về phía Phượng Vũ Hành .

      Phượng Vũ Hành quay lại đối mặt với , ánh mắt của nàng rực rỡ như Trầm Ngư là loại linh động thâm thúy, nhìn cái, sâu thấy đáy.

      Phượng Cẩn Nguyên đem ánh mắt thu hồi, biết tại sao nữ nhi này lại trở nên khó đoán như vậy, vừa mới hồi phủ, chỉ dùng mấy câu liền khiến cho Thẩm thị bộc lộ tính tình, mà chính nàng lại tỏ vẻ bang quan như có gì!
      phương1311Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :