Thánh Vương - Mộng Nhập Thần Cơ (563/1602C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117: Lửa giận của Tống Hải Sơn



      Mấy thành viên Thái Tử hội đúng là thất kinh.


      Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy bốn người Lý Hạc, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi, Lương Đông về phía Thánh Học đường.


      Lương Đông là đệ tử tinh , còn lý do gì để tới Thánh Học đường, mà ba người còn lại là đệ tử nội viện, cũng có lý do gì để tới đó.


      Chỉ còn lý do duy nhất chính là ba người đồng thời tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, làm đệ tử tinh .


      "Mau mau nhanh... nhanh theo sau, nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      Mấy thành viên Thái Tử hội lập tức liều lĩnh theo.


      Quả nhiên, khi mấy tên này theo đều nhìn thấy bốn người sóng vai vào trong Thánh Học đường, rất nhiều đệ tử xung quanh tới xem náo nhiệt.


      Sau đó, bọn họ nghe thấy "Trưởng lão Bình Vũ" kinh hô:


      "Cái gì? Ba người các ngươi đồng thời tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh? Mau mau thi triển công pháp cho chúng ta kiểm tra."


      Vù!


      Từng đạo kiếm khí điên cuồng rít gào trong Thánh Học đường, sau đó vô số kiếm khí như mặt trời lên.


      Thanh kinh ngạc của trưởng lão Bình Vũ lần nữa lan tới:


      "Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn là thuần khiết, các ngươi dung hợp Thái Dương bảo thạch, cộng với hạch của Hắc Giao mới có thể ngưng luyện kiếm khí tới mức cương nhu kết hợp, nước lửa giao hòa. Loại thủ đoạn công kích kiếm khí này luôn nổi bật trong số đệ tử tinh , tiền đồ sau này của các ngươi thể đoán trước được."


      "Đúng vậy, trưởng lão, chúng đệ tử được gia tộc trợ giúp, có được Thái Dương bảo thạch và hạch của Hắc Giao, do đó mới có thể tu luyện kiếm khí Đại Nhật Càn Khôn tới mức tuyệt hảo, đồng thời đoạt mệnh."


      Ba người đồng thanh .


      "Tốt, tốt lắm... ."


      Mấy vị trưởng lão trong Thánh Học đường liên tục trầm trồ khen ngợi, :


      "Kinh mạch trong cơ thể các ngươi vô cùng cường đại, mạnh hơn nhiều so với đệ tử tinh khác, Khí Hải cũng rộng rãi, tiền đồ vô cùng. Huống chi, các ngươi tu luyện ở trong học viện Thiên Vị khá lâu, có thể là thế hệ trước, cần cù và thành khẩn học viện đều biết. giờ trưởng lão trong Thánh Học đường chúng ta nhất trí cho rằng các ngươi tấn chức tới cảnh giới Đoạt Mệnh, có thể tấn chức tới đệ tử tinh , người đâu, mang y phục của đệ tử tinh vào đây, ban cho họ lệnh bài, sắp đặt tòa tháp tu luyện cho họ ở trong học viện tinh ."


      Nghe thấy mấy câu này, trong lòng mấy thành viên của Thái Tử hội đều nguội lạnh.


      "Mau lên... mau lên..."


      Tên đệ tử phụ trách việc theo dõi có tu vi khí công tầng 9 lắp bắp, sau lúc lâu mới định thần lại được:


      "Mau mau trở về, báo cho tầng lớp cấp cao trong hội biết, chuyện lớn xảy ra rồi."


      " nhanh lên nào... "


      Mấy thành viên Thái Tử hội lập tức di chuyển như bay.


      Cùng lúc đó, tin tức ba người đồng thời tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh cũng được truyền ra ngoài.


      "Ba người này là bạn bè của Dương Kỳ, bây giờ đồng thời tấn chức, đúng là nhóm có tiềm lực, nếu hội nào có thể thu nạp bọn họ, vậy thực lực tăng mạnh, số đệ tử tinh đâu có nhiều."


      "Đúng vậy, tại năm người đều tấn chức thành đệ tử tinh , đúng là lực lượng , tuy chưa đến mức làm mưa làm gió, nhưng cũng có ai dám tùy tiện bắt nạt bọn họ."


      "Ta phải bẩm báo cho tầng lớp cấp cao của Ngũ Lôi hội chúng ta, năm người này phải thu được vào trong tay, cho dù dùng tất cả các biện pháp Ngũ Lôi hội cũng phải lôi kéo, nhất là tên đệ tử Dương Kỳ kia, dường như là thiên tài."


      "Nghe Vân Hải Lam kia có cừu oán với Dương Kỳ, biết chuyện như thế nào?"


      "Đó là chuyện trước kia, nghe Vân Hải Lam lừa dối Dương Kỳ."


      "Hư, chớ lên tiếng, giờ Vân Hải Lam là người được tin cậy, có được Thái tử ưu ái, lại còn được Phong Vân nhị tổ thu làm đồ đệ. Ngươi ở nơi chỗ này bàn tán về nàng ta, nếu bị thành viên Thái Tử hội nghe được, gián tiếp cho nàng ta biết, chỉ sợ kết quả của ngươi thê thảm vô cùng."


      "Giải tán , giải tán ... ."


      Đám đệ tử bàn tán lập tức tản hết.


      Cùng lúc đó.


      ngọn núi ở Thiên Mạch sơn, có mấy vị đệ tử tinh quan trọng tập trung ở nơi này, trao đổi chuyện quan trọng.


      người trong đó chính là "Cốc Phần Tiên", ngoài ra còn có người khác chính là Tống Hải Sơn.


      giờ Tống Hải Sơn mặc bộ chiến giáp hoa lệ, giống như được chế tạo từ loại da nào đó, khi mặc lên trông cao to bất phàm.


      Thế nhưng thần sắc của lại lãnh, trong ánh mắt thường lóe lên những tia hung dữ, giống như con sói đói nấp trong bụi cỏ.


      Mấy cao thủ khác tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, hóa ra là người đoạt mệnh lần 2, lần 3, thậm chí còn có cường giả đoạt mệnh lần 4.


      Tống Hải Sơn lúc này cũng là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, khí thế người sắc bén, giống như được trải qua rèn luyện đặc thù, khí chất của khác hoàn toàn so với trước đây.


      "Sở Thiên Ca làm cái gì vậy? liên tiếp mấy tháng rồi chưa trở về, thành viên của Thái Tử hội chúng ta, vậy mà chẳng tham gia hoạt động nào cả, ta thấy nên xóa tên ."


      Trong lúc bàn luận, cao thủ trong đó lạnh lùng .


      "Giang sư huynh, nghe Sở Thiên Ca cùng với số thành viên của Quân Tử hội tiến vào trong Sát Thi sơn mạch sau đó biến mất. Sau này thành viên của Quân Tử hội trở về, duy chỉ có Sở Thiên Ca là . Rất có Sở Thiên Ca táng thân ở trong đó rồi."


      Cốc Phần Tiên nhìn nam tử này .


      Nam tử này vô cùng nghiêm túc, tu vi của đạt tới đoạt mệnh lần 4.


      Nhưng ngọn núi này cũng chỉ là thành viên, số người ở trong này toàn là đệ tử hạch tâm, do là thành viên của Thái Tử hội nên mới có thể ở trong này tu luyện


      Bằng , phải đệ tử hạch tâm, có ai dẫn vào làm sao có thể tu luyện trong Thiên Mạch sơn.


      Những người này đều là những người được ưu ái, nam tử này họ Giang, tên là Giang Phàm.


      "Chết cũng tốt, người này kiệt ngạo bất tuân, là thành viên Thái Tử hội nên tụ tập với thành viên của các hội khác, tuy vậy nếu thực chết , đám thành viên của Quân Tử hội kia nhất định phải bị học viện điều tra."


      cao thủ đoạt mệnh lần 2 .


      "Cứ quan sát xem , nếu qua kỳ đại hội luận võ giữa bốn đại học viện mà Sở Thiên Ca vẫn chưa trở lại, vậy gặp bất trắc rồi, học viện lúc đó tiến hành điều tra, chúng ta nên bàn tán về chuyện này quá sớm, bây giờ tới chuyện của tên Dương Kỳ ."


      Tống Hải Sơn .


      "Dương Kỳ tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, tu vi thâm sâu khôn lường, ngay cả Cốc Phần Tiên sư đệ cũng phải là đối thủ của . Nếu như toàn tâm toàn ý muốn đối nghịch với chúng ta, chịu quy thuận, vậy còn cách nào khác là hạ thủ tiêu diệt."


      Giang phạm thản nhiên :


      "Hải Lam nếu được Thái tử suy tính hộ, ý của nàng cũng chính là ý của Thái tử, đầu tiên là khiến cho tên Dương Kỳ thần phục, nếu phục cho biến mất."


      "Hừ! Giang sư huynh, ngày đó đệ quá coi thường , nếu thi triển khí công Phần Tiên Đồ nhất định chết."


      Cốc Phần Tiên rất là phục.


      "Được rồi, Cốc sư huynh, Dương Kỳ dễ đối phó như vậy, nhất là phía sau còn có Dương Tố Tố, Bách Hoa thánh nữ, họ đều là những người khó giải quyết."


      cao thủ khác .


      "Tính cái gì? Biểu muội ta giờ bái Phong Vân nhị tổ làm sư phụ, có nhị tổ và Thái tử làm chỗ dựa, Bách Hoa thánh nữ, Dương Tố Tố nếu như đối nghịch với chúng ta đều phải chết."


      Tống Hải Sơn vô cùng khoác lác, bị Dương Kỳ đánh bại nên cảm thấy vô cùng nhục nhã, lúc nào cũng nghĩ đến trả thù.


      năm trước, Dương Kỳ đứng trước mặt giống như con kiến.


      Nhưng giờ thời thế thay đổi, cùng là đệ tử trong học viện Thiên Vị, địa vị của đối phương hình như cao hơn , điều này làm sao chịu nổi.


      "Nếu vậy động thủ với mấy tên hay bám lấy Dương Kỳ , hình như chúng tên là Lý Hạc, Hoa Dần Hổ... có thể giết hoặc phế. Trước tiên hạ thủ với gia tộc của chúng, bức chúng phải thần phục, làm cho Dương Kỳ bị bạn bè xa lánh."


      Cốc Phần Tiên tàn bạo .


      " xong rồi, xong rồi..."


      Trong lúc 4 người bàn bạc, phía dưới truyền tới tiếng hô hoán.


      Thủ lĩnh Giang Phàm vung tay lên, nhất thời gió nổi mây phun, chân khí như cầu vồng cuốn mấy thành viên của Thái Tử hội ở bên dưới chân núi lên đây.


      "Giang sư huynh, xong rồi."


      thành viên theo dõi chán nản .


      "Chuyện gì, !" Giang Phàm sắc mặt vẫn thay đổi.


      "Chúng đệ vừa mới thấy ba người Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi, Lý Hạc đều được trưởng lão trong Thánh Học đường khen ngợi, lần lượt tấn chức thành đệ tử tinh , bọn họ đều trở thành cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, giờ Thánh Học đường đưa thư cho Thánh Tổ hoàng triều, muốn khen thưởng cho gia tộc bọn họ!"


      Tên đệ tử kia khó khăn mới hết chuyện.


      "Cái gì?"


      Tống Hải Sơn nghe thấy vậy bật dậy, tóm lấy vai của tên kia :


      " cho ràng chút."


      Trong mắt đệ tử kia lên thần sắc giận dữ, đối với Tống Hải Sơn, trong mắt họ chỉ là tên phế vật được biểu muội ưu ái, cho nên mới có tài nguyên tu luyện.


      Thế nhưng tên đệ tử này cũng dám gì, chậm rãi lại tất cả.


      Phù phù!


      Tống Hải Sơn nhìn đệ tử kia cái, quát lớn:


      "Chết tiệt! Chết tiệt! Tại sao mấy tên bên cạnh Dương Kỳ đều lần lượt tấn chức thành đệ tử tinh , ta cửu tử nhất sinh ở trong trấn ma tháp tu luyện, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại ma quỷ, mới có thể tấn chức tới cảnh giới Đoạt Mệnh. Dương Kỳ, ta muốn giết ngươi!"


      "Tống Hải Sơn, ngươi tỉnh táo chút."


      Giang Phàm :


      "Tình huống tại có biến, kế hoạch trước hủy bỏ, bọn họ đều tấn chức thành đệ tử tinh , gia tộc được Thánh Tổ hoàng triều khen ngợi, đối phó với họ chính là đối phó với thể diện của Thánh Tổ hoàng triều, học viện cũng cho phép chuyện này xảy ra."


      "Vậy chẳng nhẽ cứ cho qua chuyện này?"


      Tống Hải Sơn hai mắt đỏ như máu, :


      "Dương Kỳ chắc chắn phải muốn chết, đây cũng là ý của biểu muội ta, chung phải nghĩ biện pháp đối phó ."


      "Cái này đơn giản, nếu đường vòng được chúng ta thẳng!"


      Giang Phàm cười nhạt:


      "Đám người Hoa Dần Hổ trước đây chẳng qua chỉ là đệ tử tạp dịch, sau khi tiếp xúc với Dương Kỳ mới phát triển, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi trở thành cao thủ đoạt mệnh, chắc chắn là do Dương Kỳ giở trò quỷ, người nhất định có bí mật. Vậy thế này , ngày mai ta tới học viện tinh gọi ra chuyện, xem võ công của có gì đẹp mắt."
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118: Giáp mặt áp bách



      "Tốt, tốt lắm."


      Tống Hải Sơn nghe thấy câu này, tức giận lập tức biến mất.


      "Giang Phàm sư huynh, huynh có thể tự mình xuất thủ bức bách Dương Kỳ, coi như giúp đệ trút giận."


      Tống Hải Sơn biết này Giang Phàm là người như thế nào, thâm bất khả trắc, tu vi khí công đạt tới đoạt mệnh lần 4 đỉnh phong, sắp tiến thêm bước đạt tới đoạt mệnh lần 5.


      Người này mà đối phó Dương Kỳ, Dương Kỳ có lợi hại hơn nữa cũng nhất định chịu nhục nhã ê chề.


      Nghĩ tới chuyện Dương Kỳ phải chịu nhục, trong lòng Tống Hải Sơn vô cùng vui sướng.


      "Với thân phận của ta, căn bản cần phải xuất thủ với Dương Kỳ. Thế nhưng những người bên cạnh lần lượt tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, bí mật người ta cảm thấy rất hứng thú. thể có phương pháp nào bồi dưỡng cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh nhanh như vậy được, nếu chúng ta có thể moi được bí mật người của , vậy Thái Tử hội chúng ta được lợi ."


      Giang Phàm nhạy cảm phát được điểm trọng yếu.


      "Được rồi, mọi người cùng nhau tu luyện , thảo luận những lĩnh ngộ của khí công của các ngươi gần đây. Ngày mai cùng ta tới chỗ Dương Kỳ hỏi mấy điều."


      "Dạ, Giang sư huynh, chúng đệ còn cần huynh chỉ điểm tu vi nhiều hơn."


      Cốc Phần Tiên :


      "Ta muốn tấn chức đích thân đánh bại Dương Kỳ, có vậy nỗi giận trong lòng mới tiêu tan được."


      "Tu luyện ."


      Giang Phàm chậm rãi nhắm mắt.


      ***


      Học viện tinh , giữa hồ nước rộng mênh mông, trong tòa tháp cao. Dương Kỳ khoanh chân ngồi ngay ngắn, trong tháp của mình, hề cố kỵ tu luyện khí công.


      đỉnh đầu, Địa Ngục Dung Lô bay ra.


      Cái Địa Ngục Dung Lô này giờ cũng có màu bạch kim, thần thánh mà vinh quang, bên trong nó có thánh hỏa bốc lên, giống như có thể hòa tan tất cả.


      Khi tấn chức đạt tới đoạt mệnh lần 3, Địa Ngục Dung Lô cũng có biến hóa.


      Ngọn lửa bạch kim mạnh hơn ngọn lửa dung nham rất nhiều, từ việc chứa ma khí nay trở nên thuần khiết và thần thánh, đây phải là ngọn lửa địa ngục mà là loại thánh hỏa, ngọn lửa vinh quang.


      Dương Kỳ nhận thấy trong máu của mình chuyển biến từ màu vàng xám sang màu bạch kim.


      "Địa Ngục Dung Lô, luyện hóa hạch."


      hạch của Giao Vô Phong lơ lửng trong Địa Ngục Dung Lô, liên tục bị tước đoạt ánh sáng, những viên hạch khác sớm bị Dương Kỳ luyện hóa, chuyển thành sinh mệnh bổn nguyên, rót vào trong vi hạt tiếp theo.


      Lực lượng của Dương Kỳ giờ vượt 50 viễn cổ cự tượng


      thức tỉnh 50 vi hạt, tấn chức thành đoạt mệnh lần 3.


      Khi đoạt mệnh lần 3, được thiên địa nguyên khí tẩy rửa, vi hạt lần lượt thức tỉnh, sau khi chém giết nhóm cường giả Giao Vô Phong, cướp đoạt chân khí người của , luyện hóa thêm số hạch, lực lượng của giờ vượt 50 vi hạt.


      Nhắm mắt lại là thấy trong cơ thể mình có 55 vi hạt thức tỉnh, ở sâu trong khí hải đan điền có 55 con viễn cổ cự tượng bằng chân khí, cách khác khi tấn chức đạt tới đoạt mệnh lần 3, lại thức tỉnh thêm được 5 con viễn cổ cự tượng.


      "55 con tập trung lại, tuy rằng thể dời sông lấp biển, nhưng cũng có thể nhổ ngọn núi ."


      Dương Kỳ cảm thấy mình có lực lượng bạt núi.


      "Cự tượng bạt sơn, luyện hóa hạch!"


      lần thét dài, hai tay liên tục huy động đánh ra các loại chân khí, khiến cho ngọn lửa trong Địa Ngục Dung Lô càng lúc càng mạnh, khí trong phòng bị đốt trở nên vặn vẹo.


      số dụng cụ bằng kim loại có dấu hiệu tan chảy.


      "Thu lửa!"


      đột nhiên thu khí công, toàn bộ làn sóng nhiệt được thu vào trong lò luyện, khí tức bên ngoài của hạch do bị thiêu đốt trở nên mát mẻ hơn.


      giờ chiến thắng tâm ma, lĩnh ngộ đạo lý ám sát tuyệt thế, Thần Tượng Trấn Ngục Kình dung hợp với linh hồn, có thể tùy tâm điều khiển, tâm qua tất cả sắc bén, thẩm thấu qua tất cả mềm mại, giống như thiên địa nguyên khí, chổ nào thể xâm nhập.


      Răng rắc!


      Viên hạch lần 5 bị nung khô, lúc này nứt ra, bên xuất vô số vết nứt chằng chịt, nhiều chữ cũng lên, nhưng cách nào thấy được.


      Dương Kỳ biết, đây là công pháp tu luyện trong linh hồn của Giao Vô Phong, nhưng mà bị tổn hại rất nhiều, cách nào chữa trị, bản thân cũng thể làm gì được.


      "Vốn tưởng rằng mình phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn luyện hóa, vậy mà tới giờ có thể khiến nó vỡ tan, xem ra sau khi chiến thắng tâm ma, lĩnh ngộ đâm tuyệt thế, có lợi ích vô cùng, tu luyện ngừng tăng nhanh."


      Trong lòng Dương Kỳ dường như hiểu ra điều gì đó.


      Hai tay của vung lên, viên hạch lập tức vỡ vụn, sau đó biến thành bột phấn, nổ tung, toàn bộ bị hút vào trong thánh hỏa màu bạch kim, bị đốt còn lại chút gì.


      Trong cơ thể Dương Kỳ từng viên vi hạt tiếp tục thức tỉnh.


      Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm!


      Lần này thức tỉnh thêm 5 vi hạt, vậy là có 60 con viễn cổ cự tượng.


      Chậm rãi thu Địa Ngục Dung Lô, Dương Kỳ nhắm mắt lại, cảm nhận lực lượng trong cơ thể, nếu phải muốn tìm hiểu lợi hại của đoạt mệnh lần 3, củng cố cảnh giới, có thể trùng kích đoạt mệnh lần 4.


      Khoanh chân ngồi xuống, nhật hạ nguyệt lên, nhiều lần tuần hoàn.


      Dương Kỳ tinh tế lĩnh ngộ cảnh giới, hấp thu nguyên khí trong Vương Đạo Khí Trận, đoạn tuyệt ô uế.


      ngày trôi qua, hoàn toàn chìm đắm trong cảnh giới thể ngộ, suy nghĩ nghiền ngẫm đối với sinh mệnh của bản thân, đối với thiên địa nguyên khí, đối với vũ trụ hư , vào cõi thần tiên Thái Hư.


      Loại cảnh giới tu luyện này chỉ có thể ngộ (ngẫu nhiên) mà thể cầu.


      có thể tiến vào loại cảnh giới này, phải do bản thân tu luyện thần cấp khí công, mà là do chiến thắng được tâm ma, khiến cho tâm linh trở nên cường đại.


      Tâm linh và thiên địa nguyên khí giao cảm, thiên nhân giao cảm.


      Dương Kỳ thậm chí còn nghĩ đó là ột ý niệm trong đầu thâm nhập vào trong mây, thao túng mây khói, chuyển mây làm mưa, cần dùng chân khí làm gì.


      Nghe đồn, Thánh giả thực có thể nghĩ là làm, chỉ ý niệm trong đầu, cần vận chuyển khí công cũng có thể tạo ra sấm sét trong thiên địa, khiến ặt đất nứt ra, thay đổi sơn hà.


      Dương Kỳ còn cách cảnh giới này xa vạn dặm, nhưng mà giờ có thể cảm ngộ đúng là dị số.


      Đột nhiên, ầm ầm!


      Bên ngoài tòa tháp có nguyên khí ba động.


      Dương Kỳ thu hồi mình ý niệm trong đầu, đứng dậy chậm rãi ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài tòa tháp có đám người đứng trung, ước chừng khoảng 5, 5 người, trong đó cả Cốc Phần Tiên, Tống Hải Sơn.


      Nhưng mà, tên thủ lĩnh trước mặt là nam tử trẻ tuổi, tu vi thâm hậu, mặc bộ đồ trắng, hai tay cầm binh khí, ngẩng đầu nhìn trời, uy nghiêm vô cùng, quân lâm thiên hạ.


      "Thái Tử hội, Giang Phàm."


      Thanh niên áo trắng kia nhìn thấy Dương Kỳ, tự báo tên họ trước:


      "Ngươi chính là Dương Kỳ đúng , theo ta, ta có lời muốn với ngươi."


      "Ta tại sao phải theo ngươi?"


      Dương Kỳ :


      "Có chuyện gì thể ở chỗ này sao?"


      "Dương Kỳ, ngươi thành chút theo chúng ta, chúng ta cho ngươi thể diện, nếu như ngươi cố chấp, vậy đừng trách mấy huynh đệ chúng ta tiến hành thủ đoạn hủy diệt."


      Cốc Phần Tiên trầm .


      Tống Hải Sơn câu gì, giống như đợi.


      "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"


      Dương Kỳ hỏi, cũng biết người tới có thiện ý, nhưng mà cũng sợ hãi, muốn xem những người này có trò gì.


      " có gì, ta muốn với ngươi mấy lời mà thôi."


      Giang Phàm :


      " thôi, mong rằng ngươi đừng là xằng bậy, gia tộc huynh đệ của các ngươi lúc nào cũng có thể gặp tai ương."


      "Được, nếu vậy ta theo các ngươi."


      Dương Kỳ gật đầu.


      Giang Phàm quay người lại bay vút .


      Dương Kỳ theo phía sau, họ đều là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, khí công phi phàm, đương nhiên có thể bay bầu trời.


      Chỉ chốc lát sau, mọi người bay ra khỏi học viện Thiên Vị, đáp xuống thảo nguyên cách đó mấy ngàn dặm.


      giờ là giữa mùa hạ, thảo nguyên hoa tươi nở rộ, đồng cỏ tươi tốt, khung cảnh mỹ lệ vô cùng. Thỉnh thoáng có vài con sông trong vắt chảy xuôi, có bơi lượn lờ.


      Giang Phàm hạ xuống, Dương Kỳ theo ở phía sau.


      Khi Dương Kỳ đáp xuống, đám thành viên Thái Tử hội lập tức tản ra vây quanh , giống như sắp ra tay động thủ.


      "Các ngươi muốn làm gì?"


      Dương Kỳ quát lớn:


      "Chẳng phải muốn chuyện hay sao?"


      " chuyện với nhau? Phì?"


      Tống Hải Sơn lúc này mới mở miệng chuyện:


      "Ra khỏi học viện Thiên Vị có trưởng lão ngăn cản, ra tay trong học viện tiện, giờ tới phiên ngươi chuyện, ngươi có tư cách này sao? Chỉ là nông phu mà cũng mạnh miệng."


      "Được rồi."


      Giang Phàm khoát khoát tay, ngăn cản Tống Hải Sơn thêm, nhìn Dương Kỳ :


      " , ngươi có phương pháp và bảo bối gì có thể giúp cho 4 tiểu tử cạnh ngươi liên tiếp tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, bọn họ là có gia tộc trợ giúp, có thể lừa được người khác nhưng lừa được ta. Có thể khiến cho 4 người đồng thời tấn chức, thủ đoạn đúng là khá tốt, đem bảo bối của ngươi ra đây, phương pháp, sau đó gia nhập Thái Tử hội chúng ta, làm việc cho chúng ta, ta có thể tha cho ngươi mạng, làm khó dễ huynh đệ của ngươi, thế nào?"


      "Giang sư huynh? Ý của sư muội ta là phải phế khí công của ."


      Tống Hải Sơn trầm .


      "Chuyện này ta tự có chủ trương."


      Giang Phàm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén lướt nhìn Dương Kỳ:


      "Bây giờ ngươi còn đường lựa chọn, . Nếu như , ta bắt ngươi thi triển thủ đoạn nghiêm hình bức cung, bắt ngươi ra thôi, lúc đó ngươi có cũng muộn rồi. Đừng rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt."


      "Ngươi làm vậy sợ quy định của học viện sao?"


      Dương Kỳ trầm giọng .


      "Quy định? Quy định đều là do người định, luật pháp tồn tại vì con người mới có ý nghĩa. Ở trong học viện Thiên Vị, Thái Tử hội chính là quy định, chính là luật pháp."


      Giang Phàm ngạo nghễ .
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 119: Gà đất chó kiểng



      "Dương Kỳ, ngươi còn quỳ xuống ra bí mật người của ngươi?"


      Tống Hải Sơn đột nhiên quát lớn:


      "Nếu sau này hối hận cũng muộn, hôm nay muốn ngươi sống bằng chết, Thái Tử hội chúng ta quyền nghiêng đại lục, chỉ ở trong học viện Thiên Vị, ngươi đắc tội với Thái Tử hội chúng ta, có chạy tới chân trời góc biển cũng phải chết mà thôi."


      "Tống Hải Sơn, ngươi chẳng qua chỉ là con chó mà cũng dám ngang ngược như vậy sao?"


      Dương Kỳ búng ngón tay:


      "Ngươi bị ta đánh bại lần, còn muốn báo thù? Đáng tiếc là đời này ngươi còn hi vọng nữa rồi. Biểu muội Vân Hải Lam của ngươi lừa gạt ta lần, bây giờ còn khả năng lừa dối lần nữa, cũng còn tư cách chống lại ta."


      "Ngươi cái gì?"


      Thấy Dương Kỳ mình là chó, Tống Hải Sơn vốn kiêu ngạo bây giờ còn nhịn được nữa, lập tức xuất thủ.


      vung tay, trường đao khí binh xuất .


      Trường đao này mang theo vết máu loang lổ, giống như loại khí công kết hợp cả chính tà.


      Khí tức vương giả đao lan toản, ràng đây là môn vương cấp khí công.


      "Đồ Quỷ đao pháp."


      Tống Hải Sơn cười gian liên tục:


      "Dương Kỳ, hôm nay ta cho ngươi biết môn khí công mà ta khổ tu bao lâu nay, trong mấy tháng nay ta ở trong Trấn Ma tháp, cả ngày lẫn đêm làm bạn với ma quỷ, mới có thể tu luyện thành công môn khí công này, bước vào cảnh giới đoạt mệnh. Hôm nay ta dùng ngươi tế đao."


      "Chậm ."


      Giang Phàm ngăn cản Tống Hải Sơn :


      "Dương Kỳ, ngươi đừng biết tốt xấu, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có thể gia nhập Thái Tử hội, đem bí mật người kính dâng lên để chuộc tội. Nếu ta cũng cách nào cứu được ngươi, ngươi cũng biết hình phạt của Thái Tử hội, tới lúc đó muốn sống cũng được, muốn chết cũng song. Chỉ cần giết ngươi, học viện Thiên Vị gì, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, mà cho dù ngươi có chết, ta cũng chỉ bị phạt bế quan hơn 10 năm mà thôi."


      Quy định của học viện đúng là cứu được Dương Kỳ.


      Thái Tử hội ở trong học viện đúng là có thể lấy thúng úp voi.


      đệ tử đơn lẻ gia nhập tổ chức, vậy chẳng có cách nào đối mặt với hình phạt của Thái Tử hội.


      Dương Kỳ cũng hiểu điểm này


      Nhưng mà sợ hãi, lạnh lùng nhìn Giang Phàm :


      "Ngươi tên là Giang Phàm đúng , tu luyện khá được đấy. Ở trong học viện Thiên Vị tiến tu rất nhiều năm, tin rằng cũng học ít đạo lý thánh hiền, lịch đại tổ sư của học viện Thiên Vị đều dạy đệ tử trảm trừ ma, trấn an sinh linh trong thiên hạ, khiến cho thiên hạ thái bình thịnh thế, vậy mà ngươi lại bắt nạt đồng môn, hành vi của ngươi có khác gì nghiệt?"


      "Câm miệng!"


      Giang Phàm nghe thấy vậy biến sắc.


      hét lớn tiếng khiến ấy đám mây trời phải tan vỡ.


      "Ngươi là ai mà dám giáo huấn ta."


      Trong giọng của tràn ngập sát khí:


      "Cốc Phần Tiên, ngươi bắt cho ta, ta phải thích thân thân thi triển Sưu Hồn thuật, cho biết cái gì mới là chuyện thống khổ nhất thế gian, đến lúc đó biến thành thằng ngốc là được."


      "Dạ, Giang sư huynh."


      Cốc Phần Tiên sải bước lên, căm thù nhìn Dương Kỳ, sắc mặt dữ tợn vô cùng:


      "Ta biết vì sao ngươi lại như vậy, có lẽ là ngươi điên rồi, hoặc là có chỗ dựa khác, hoặc là có mơ mộng báo cho học viện Thiên Vị biết, cho là chúng ta dám giết ngươi. như vậy, ta nhiều với ngươi nữa, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào mới là khí công thiêu đốt, Phần Tiên Đồ!"


      Trong lúc chuyện, bức tranh chân khí xuất sau lưng.


      Bức tranh này còn cường đại hơn lúc ở Thánh Học đường, chỉ mới khẽ chấn động khiến cho sóng gió ngập trời, cỗ lực lượng thiêu đốt từ trời giáng xuống, quấn quanh thân hình .


      "Chết !"


      Cốc Phần Tiên nắm chặt bàn tay, bức tranh Phần Tiên Đồ lao tới chỗ Dương Kỳ.


      Vù!


      Lúc xuất thủ, Dương Kỳ cũng xuất thủ.


      Ngón tay như kiếm, giơ cao chém vào bức họa.


      Nhất thời, đạo kiếm khí tung hoành, kiếm ý tràn ngập trung.


      kích của kiếm khí này có thể phá tan núi cao, sông dài.


      Phần Tiên Đồ vô thanh vô tức biến mất.


      Cốc Phần Tiên còn chưa kịp phản ứng, chân khí hộ thân bị đạo kiếm khí này phá tan, kiếm khí mạnh mẽ thẩm thấu vào trong kinh mạch của , khiến cho phun ra từng ngụm máu tươi, sao trăng đầy trời.


      Ngay sau đó, cánh tay chân khí tóm lấy cổ , kéo về phía Dương Kỳ.


      Lúc này, tất cả mọi người mới kịp phản ứng, nhưng Cốc Phần Tiên bị bắt.


      Đợi khi chân khí biến mất, mọi người nhìn thấy Cốc Phần Tiên bị Dương Kỳ tóm như xách con gà, lơ lửng giữa trung.


      Phía sau Dương Kỳ có 6 cánh tay, bắt Cốc Phần Tiên tốn chút khí lực.


      "Ngươi!"


      Cốc Phần Tiên nhìn thấy mình bị cánh tay chân khí bắt, đây là sỉ nhục với , cho nên tức giận tới mức hôn mê.


      Thế nhưng, trong lúc ngất , Dương Kỳ lại đưa đạo chân khí vào trong cơ thể , giúp tỉnh lại:


      "Cốc Phần Tiên, ngươi rơi vào trong tay ta, có muốn chết cũng được đâu. Ngươi làm cho ta sống bằng chết, bây giờ ta khiến ngươi sống cũng xong."


      "Dương Kỳ..."


      Cốc Phần Tiên cảm thấy mình như phát điên:


      "Ta là thiếu chủ Cốc gia, đệ tử kiệt xuất, ngươi hôm nay làm nhục ta, chính là làm nhục thế gia thánh nhân, ngươi phải hiểu nó có hậu quả gì."


      "Thả Cốc Phần Tiên ra."


      Dương Kỳ chưa kịp Giang Phàm mở miệng, trong mắt lên kinh ngạc:


      " ngờ rằng, ta đúng là ngờ rằng, thực lực của ngươi lại mạnh tới mức này, chiêu đánh bại Cốc Phần Tiên. Đây cũng là chỗ dựa khiến ngươi kiêu ngạo đúng . Nhưng mà, ngươi cho rằng chỉ bằng chút thực lực này có thể kiêu ngạo trước mặt Thái Tử hội chúng ta. Cũng được tự mình xuất thủ, đánh tan chút kiêu ngạo của ngươi."


      Trong lúc chuyện, chân khí người Giang Phàm ngưng kết lại, khí tức cường đại tỏa ra.


      thảo nguyên còn thanh nào vang vọng.


      Lấy Giang Phàm làm trung tâm, cái vòng khí lớn xuất .


      "Lui ra phía sau , Giang Phàm sư huynh muốn xuất thủ, Dương Kỳ này tuyệt đối có khả năng chống lại, Giang Phàm sư huynh tu luyện chính là khí công Thiên Hà Đấu Chuyển, vô cùng hùng hậu, khi thi triển khí công có thể lan tỏa 300 dặm, xuyên qua sông núi."


      "Tiểu tử này có thể bức bách Giang Phàm sư huynh tự mình xuất thủ, là dị số."


      "Giang Phàm sư huynh sợ thương tổn tới Cốc Phần Tiên sao? Xuất thủ mạnh như vậy, Cốc Phần Tiên bị thương."


      " sao, Giang Phàm sư huynh tự có chừng mực, huống chi nếu như Cốc Phần Tiên có chết trong chiến đấu, tội nghiệt của Dương Kỳ nặng thêm mấy phần."


      "Đúng là như vậy, Dương Kỳ đương nhiên phải tìm cách bảo vệ cho Cốc Phần Tiên, nếu Cốc Phần Tiên mà chết, học viện kiểu gì cũng nghiêm phạt Dương Kỳ."


      Vòng khí khổng lồ của Giang Phàm xuất , mấy thành viên còn lại của Thái Tử hội liên tiếp lui về phía sau.


      Tống Hải Sơn cũng lui về phía sau, trong lòng cực kỳ bất bình:


      "Dương Kỳ súc sinh này tại sao lại cường đại như vậy? Lẽ nào mình khổ luyện bao lâu cũng đối phó được với ? Người này tuyệt đối thể lưu lại, lần này Giang Phàm xuất thủ, nhất định có thể bắt , mình chỉ cần tìm cơ hội giết là được."


      Hận ý và sát ý trong tim của lên tới mức cao nhất, hận thể lập tức tới chém chết Dương Kỳ.


      "Đến đây , Dương Kỳ! Để cho bản tọa xem ngươi tu luyện khí công tới trình độ nào?"


      Giang Phàm như Ma thần, bay lên trung.


      "Ngươi qua nhiều lời rồi."


      Dương Kỳ ánh mắt chợt lóe lên, hung hãn xuất thủ, thân hình biến mất, tốc độ nhanh tới mức mấy người xung quanh chẳng nhận ra điều gì.


      câu trường mâu giống như xuất từ u minh địa ngục.


      kích này khiến cho vòng khí khổng lồ của Giang Phàm tan vỡ, sau đó bị trường mâu hút sạch còn chút nào.


      Dương Kỳ tới trước mặt Giang Phàm.


      Giang Phàm còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Dương Kỳ đánh tới trước ngực.


      Ầm ầm!


      Tuyệt đỉnh cường giả bốn lần đoạt mệnh, uy danh hiển hách Giang Phàm sư huynh bị vỗ chưởng, chỉ chưởng rơi từ trời xuống thảo nguyên.


      Bịch.


      Dương Kỳ từ bầu trời đáp xuống, chân đạp vào người Giang Phàm.


      Giang Phàm còn chưa kịp phản ứng đầu bị đạp xuống bùn đất, hơi thở vẫn còn vướng trong cổ họng, làm sao phát ra được.


      "Giang Phàm, ngươi cho rằng mình có thể chèn ép ta, sao ngươi nhìn lại thực lực của mình ?"


      Dương Kỳ thu liễm chân khí, biến thành người bình thường, chẳng có chút khí tức bá đạo nào cả.


      Cốc Phần Tiên rơi xuống thảo nguyên, thân hình run rẩy, thể tin được cảnh tượng này, Giang Phàm sư huynh lại bị chiêu đánh bại, hơn nữa còn chưa triển khai chiến đấu vòng khí bị phá tan.


      Điều này khiến cho dám tin là .


      " có khả năng!"


      thành viên Thái Tử hội rống to.


      Bọn họ muốn vây công Dương Kỳ nhưng lại nhìn thấy Giang Phàm bị đối phương chiêu đánh bại, đầu cắm xuống đất, điều này đúng là vượt quá năng lực chấp nhận của họ.


      Chỉ chiêu Giang Phàm hoàn toàn thất bại, Dương Kỳ mạnh tới mức nào?


      Tống Hải Sơn tâm loạn như ma.


      " tốt! Mau chóng rời !"


      Trong đầu chỉ còn lại ý niệm như vậy, thế nhưng khi định bỏ trốn đạo chân khí ở phía sau kéo tới, khiến cho ngã xuống đất, sau đó cánh tay chân khí tóm lấy .


      Toàn bộ thành viên Thái Tử hội đều giống như Giang Phàm, nằm im dưới đất.


      "Tống Hải Sơn, chút năng lực của ngươi mà dám kiêu ngạo, ta có thể giết ngươi trăm lần."


      Dương Kỳ bắt Tống Hải Sơn, lắc lư bốn phía:


      " ai được phép rời , người nào ta khiến cho chết có đất chôn."
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 120: Đầu danh trạng



      giờ tình thế nghịch chuyển.


      Lúc đầu, đám thành viên Thái Tử hội hùng hổ bao vây Dương Kỳ, hô đánh gọi giết, thế nhưng Cốc Phần Tiên bị đánh bại, Giang Phàm bị đạp dưới chân, Tống Hải Sơn bị đánh ngã.


      Toàn bộ trận thế của đám thành viên của Thái Tử hội tan rã.


      Đám người này muốn chạy trốn, nhưng khi nghe thấy Dương Kỳ câu đó, thân hình bọn họ cứng ngắc, dám nhúc nhích, ngoại trừ họ bị câu của Dương Kỳ làm cho kinh sợ, còn bị đạo chân khí hình người của Dương Kỳ xông ra cản.


      Đám chân khí hình người này giống như thích khách, nhằm chăm chú vào mấy người bọn họ.


      Bằng vào trực giác, đám người này họ cảm thấy mình thể chiến thắng.


      "Ta phải , ai ngăn cản được ta!"


      cao thủ bay lên lao vút , thế nhưng ngay sau đó, bên người của đạo chân khí hình người giơ tay tát cho cái, thiếu chút nữa làm cho ngã chết.


      cường giả đoạt mệnh lần 3 vọng tưởng bỏ trốn, bí đạo chân khí hình người xông tới đánh ngã, ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.


      Lúc Dương Kỳ tấn chức đoạt mệnh lần 3 có thể giết cao thủ đoạt mệnh lần 5 Giao Vô Phong, sau khi tấn chức còn luyện hóa rất nhiều hạch, ngay cả hạch đoạt mệnh lần 5 của bị Lý Hạc, thực lực bản thân lên tới 60 viễn cổ cự tượng, Giang Phàm chẳng qua mới đoạt mệnh lần 4, làm sao có thể chịu nổi kích của Dương Kỳ.


      " đám rơm rác mà dám ép ta."


      Dương Kỳ đảo qua bốn phía nhìn đám thành viên Thái Tử hội sợ hãi dám nhúc nhích, vui vẻ xuất trong đầu .


      Đây là lực lượng.


      Cũng chính là tôn nghiêm.


      thế giới này chỉ có lực lượng mới có thể mang đến tôn nghiêm.


      thoả mãn gật đầu, bỏ chân ra khỏi người Giang Phàm.


      Giang Phàm liều mạng đứng dậy rũ bỏ đất đầu, trông chật vật như tên ăn mày.


      "Đây là loại khí công gì?"


      sao tin được mình thất bại, thậm chí còn chẳng biết mình bại như thế nào:


      "Khí công Thiên Hà Đấu Chuyển của ta nổi tiếng là hùng hậu, cho dù cao thủ đoạt mệnh lần 5 cũng thể đánh bại ta nhanh chóng như vậy, ngươi rốt cuộc là ai? kẻ bình dân ti tiện, lại có thể có được lực lượng này! Khẳng định là bị nghiệt hoặc ma đầu phụ thể, ta phải bẩm báo cho học viện biết để điều tra!"


      "Đến bây giờ ngươi còn vọng tưởng? Chắc là ngươi thấy tình hình giờ."


      Dương Kỳ tung chân đạp Giang Phàm cái, đạo chân khí chui vào trong người khiến cho đau đớn vô cùng, rống lên như lợn bị chọc tiết:


      "Có tin ta phế khí công của ngươi hay , cho tu vi bản thân ngươi biến thành nước chảy về đông?"


      Giang Phàm thấy vậy, lại cảm thấy chân khí của đối phương di chuyển trong người, sợ hãi:


      "Chuyện gì cũng từ từ , chuyện gì cũng từ từ , ta là thành viên của Thái Tử hội, lẽ nào ngươi sợ Thái tử?"


      "Thái tử? Lẽ nào ta sợ Thái tử gây phiền toái cho ta nữa? Ta và Thái Tử hội các ngươi oán cừu, vậy sao các ngươi luôn muốn ta thê thảm? Vậy bằng ta hạ thủ tàn nhẫn chút!"


      Dương Kỳ lạnh nhạt .


      "Ta đảm bảo sau này tìm ngươi gây chuyện nữa."


      Giang Phàm thề thốt:


      "Chuyện hôm nay là sỉ nhục cho chúng ta, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra."


      "Giang Phàm sư huynh, nên buông tha cho !"


      Tống Hải Sơn đột nhiên gào lên:


      "Ta tin dám huỷ bỏ khí công của huynh. Lẽ nào sợ học viện nghiêm phạt? Gây tổn thương cho đồng môn là tội ác lớn."


      Bốp!


      Dương Kỳ vung tay bạt tai Tống Hải Sơn cái, đánh cho phun ra mấy cái răng, :


      "Tống Hải Sơn, ở đây có chỗ cho ngươi chuyện, chờ ta thu thập Giang Phàm xong tới phiên ngươi, ta dám phế khí công của Giang Phàm? Chuyện hôm nay là các ngươi gây ra, ta chỉ tự vệ, hơn nữa, khi học viện biết được tu vi và thiên tài của ta, họ phế bỏ ta sao? Về phần Thái Tử hội các ngươi, ta chỉ tùy tiện gia nhập hội nào đó cũng có thể chống lại các ngươi. Lẽ nào Thái tử cả các ngươi dám coi thường thiên hạ to lớn, giết ta trong học viện?"


      Dương Kỳ vừa chuyện vừa đưa đạo khí công vào trong.


      Bùm


      Trong cơ thể Giang Phàm giống như có tiếng pháo nổ, kinh mạch của bị phế.


      Trong mắt Giang Phàm toàn là tro tàn, hiểu Dương Kỳ thực dám phế bỏ khí công của , khí công bị phế thành phế nhân, còn khó chịu hơn chết.


      "Dương Kỳ, ngươi , phải thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta."


      Đột nhiên, dùng hết sức hét lớn, muốn Dương Kỳ phế bỏ Khí Hải của rồi mới câu này.


      Kinh mạch bị hỏng còn có thể dùng linh dược và công pháp khôi phục, nếu Khí Hải bị vỡ hoàn toàn mất hi vọng.


      "A?"


      Dương Kỳ ngừng phá hủy kinh mạch của , :


      "Bảo ta buông tha cho ngươi, phải là được."


      "Muốn ta làm gì."


      Giang Phàm hi vọng tăng mạnh:


      "Chúng ta có thể phát thệ tuyệt đối trả thù, cũng đem chuyện hôm nay ra ngoài."


      " câu này ta tin, nhưng ngươi chỉ cần lập công cho ta là ta tin."


      Dương Kỳ .


      "Lập công?"


      Giang Phàm sửng sốt.


      "Đúng vậy, lập công."


      Ánh mắt Dương Kỳ chợt lóe lên:


      " giờ ta cho các ngươi lựa chọn, là ta phế bỏ khí công của các ngươi, chuyện tới mức này, Dương Kỳ ta đương nhiên phải người nhân từ, đương nhiên là phải trảm thảo trừ căn, giết toàn bộ các ngươi. Thế nhưng ta muốn gây ra nhiều sát nghiệt, cho nên các ngươi phải làm chuyện cho ta tin, để ta nắm được nhược điểm của các ngươi."


      "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì."


      Trong lòng Giang Phàm trầm xuống.


      "Giết Tống Hải Sơn! Cốc Phần Tiên! Ngươi tự mình ra tay, giết họ, còn các ngươi nữa... Các ngươi phải cùng nhau ra tay giết họ."


      Dương Kỳ đột nhiên hét lớn tiếng:


      "Đúng là lập công, chỉ có các ngươi đích thân giết hai người này, ta mới tin tưởng các ngươi tiết lộ chuyện hôm nay, bằng các ngươi đừng mơ tưởng rời ."


      "Cái gì?"


      Giang Phàm nghe thấy vậy khiếp sợ dại ra, vạn lần ngờ Dương Kỳ lại có thể ác độc như vậy! Có thể là vô độc bất trượng phu, bảo giết Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên, nếu giết mình, làm gì có đường lui.


      "Dương Kỳ! Ngươi lòng lang dạ thú, dám bảo chúng ta lập công như vậy, nếu như chúng ta giết Cốc Phần Tiên và Tống Hải Sơn, vậy làm gì có đất dung thân, chỉ còn cách giấu diếm chân tướng, thậm chí sau này còn bị ngươi sai khiến và uy hiếp! Điểm này, chúng ta kiên quyết đáp ứng."


      Đột nhiên, cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh lần thứ hai gào lên:


      "Hoàng Hồng ta giết người, có bản lĩnh ngươi phế võ công của ta . Ta tin ngươi dám làm, có bản lĩnh làm ?"


      Cao thủ này tên là Hoàng Hồng.


      "Ngươi cái gì? Lập lại lần nữa xem?"


      Dương Kỳ cắt ngang lời của Dương Kỳ


      Hoàng Hồng lúc này vô cùng kiên cường, mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Dương Kỳ:


      "Dương Kỳ, chiêu này của ngươi chúng ta dùng nhiều lần rồi, hôm nay ta muốn xem ngươi làm gì. Ngươi đừng tưởng rằng mình lời hung ác chúng ta sợ ngươi, lập công như ngươi . cho ngươi biết, hôm nay ngươi làm gì được chúng ta đâu, Thái Tử hội, học viện bỏ qua ngươi. mình ngươi có thể bỏ mạng nơi hang cùng ngõ hẻm, thế nhưng người nhà, huynh đệ, bằng hữu, thậm chí Dương Tố Tố của ngươi cũng bị nghiêm phạt. Ta tin, ngươi dám ra tay."


      "Đúng vậy!"


      Tống Hải Sơn rống lên:


      " dám đâu, cho dù có ba đầu sáu tay, 81 cái mạng cũng dám đả thương chúng ta. Mọi người đừng bị lừa gạt, chúng ta cứ nhìn xem dám làm gì."


      "Dương Kỳ, ngươi độc ác, dám giết thành viên của Thái Tử hội, Cốc gia ta tiêu diệt Dương gia của ngươi."


      Cốc Phần Tiên nghe thấy nội dung của việc lập công lửa giận trong mắt tóe ra. hận Dương Kỳ còn nào hóa giải nổi nữa rồi.


      "Dương Kỳ, ngươi ra tay ? Có bản lĩnh ngươi ngươi giết ta ."


      Hoàng Hồng cười ha ha:


      "Ta biết ngươi tu luyện số ma công, tàng thực lực, thế nhưng quy định của học viện chỉ , động vào ta, bằng hữu của ngươi cũng bị liên lụy. Ngươi suy nghĩ cho kỹ, chúng ta bây giờ vẫn cho ngươi cơ hội, giao nộp bí mật của ngươi ra đây."


      Bụp!


      Trong lúc cười cây trường mâu đâm vào ngực.


      Tiếng cười dừng lại, ngơ ngác nhìn trường mâu trong ngực của mình, lại nhìn Dương Kỳ, mặt ngơ ngác dám tin, cảm giác đau đớn truyền tới khiến cho nổi:


      "Ngươi... . . . Ngươi dám giết ta..."


      "Ngươi năng lợi hại nhất, giết ngươi giết ai?"


      Minh Thần Chi Mâu chấn động, chân khí mạnh mẽ rót vào trong cơ thể Hoàng Hồng.


      Nhất thời, thân thể Hoàng Hồng nổ tung, thân hình vỡ vụn, chân khí khổng lồ tỏa ra mà bị trường mâu hút sạch.


      Đệ tử tinh đoạt mệnh lần 2 cứ như vậy mà chết dưới trường mâu của Dương Kỳ, hoàn toàn biến mất trong thiên địa.


      Ở dưới trường mâu của Dương Kỳ, căn bản chút năng lực phản kháng.


      Tất cả mọi người sợ hãi ngây người, ngơ ngác nhìn Hoàng Hồng bị mâu đánh chết, hoàn toàn biến mất, vừa này còn hăng hái bây giờ biến thành tro bụi.


      Dương Kỳ thi triển thủ đoạn độc ác khiến ọi người kinh sợ.


      Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên sắc mặt tái nhợt.


      "Ngươi chịu lập công cho ta, vậy ta lôi ngươi ra giết trước."


      Dương Kỳ thu hồi Minh Thần Chi Mâu, :


      "Chắc các ngươi cho rằng ta phải kiêng kỵ nhiều điều, dám giết người, nhưng ta cho các ngươi biết, ta chẳng kiêng kỵ điều gì cả."
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121: Tưởng ta dám?



      Dương Kỳ vô cùng nhanh gọn, mâu giết chết "Hoàng Hồng" .


      Tất cả thành viên Thái Tử hội lúc này đều sợ tới mức choáng váng, bọn họ ngàn vạn lần ngờ, Dương Kỳ giết người là giết người, chút do dự, so mới ma đầu còn hung ác hơn, chút kiêng kỵ.


      Hoàng Hồng là ai?


      Lần cường giả đoạt mệnh lần 2, người nổi bật trong đám đệ tử tinh , khi chết nhất định khiến cho học viện rung động, hai thế lực đối địch với nhau cũng dám đánh chết Hoàng Hồng, vì sợ bị học viện Thiên Vị trả thù, mà bây giờ Dương Kỳ coi thiên hạ đủ lớn, mâu đâm chết đối phương, thủ đoạn này hung hãn bực nào?


      ai dám hoài nghi Dương Kỳ dám.


      Thực ra Dương Kỳ giờ cũng thi triển thủ đoạn được ăn cả ngã về , dù sao cũng giết Sở Thiên Ca, hôm nay giết thêm người cũng chỉ khiến mọi người kinh sợ mà thôi.


      Chuyện hôm nay nếu như khiến cho đám thành viên Thái Tử hội ở đây kinh sợ, hậu quả tưởng tượng nổi, kiểu gì cũng đạt tới trình độ ngươi sống ta chết.


      Từ khi ở trong động quật Hắc Hải Giao Ma, chiến thắng tâm ma, tu luyện đạo lý ám sát vô thượng, tâm trí kiên định, khí phách bản sắc từng bước bộc lộ ra ngoài, có loại kiêu hùng thượng cổ, sát phạt dũng cảm, quyết là quyết luôn.


      Vì vậy mới hung hãn xuất thủ đâm chết Hoàng Hồng.


      "Đừng..."


      Giang Phàm thấy Hoàng Hồng bị giết, tâm tình hoàn toàn sụp đỏ, bao giờ ... dám hoài nghi thủ đoạn của Dương Kỳ, Dương Kỳ giết người làm cho bọn họ hiểu, có thể giết Hoàng Hồng, cũng có thể giết mọi người.


      Giết người cũng là giết, giết nhiều người cũng là giết. Vậy ngại gì việc giết thêm vài người?


      Ai cũng hiểu đạo lý này.


      Bịch, bịch!


      Có thành viên của Thái Tử hội quỵ xuống, thấy Hoàng Hồng bị giết, cũng biết chuyện hôm nay khó mà có kết quả tốt, ai cũng biết đại họa lâm đầu, còn ngu ngốc kêu réo kiểu "tới giết ta ?" nữa.


      "Giang Phàm, ta cho ngươi cơ hội, ngươi tự mình quyết định ."


      Minh Thần Chi Mâu của Dương Kỳ thu vào trong cơ thể, đứng chắp tay, :


      " giờ ai lựa chọn đầu tiên chính là lập công, người chần chừ chết, ta giết Hoàng Hồng, chắc là các ngươi cũng đủ thông minh để hiểu, ta cho các ngươi còn sống rời nếu nghe lời."


      "Cũng được. . ."


      Đột nhiên, Giang Phàm thở dài tiếng, từ mặt đất bò dậy, chẳng quan tâm tới chuyện thân hình đầy bụi đất, giống như hạ quyết tâm:


      "Vì mạng sống, mọi người cùng nhau giết Tống Hải Sơn và Cốc Phần Tiên ."


      Mọi người nhìn nhau lượt, sau đó nhìn Cốc Phần Tiên và Tống Hải Sơn.


      "Giang Phàm sư huynh, các ngươi thể như vậy."


      Tống Hải Sơn lúc này sợ đến mức mặt xám như màu đất, ngơ ngác nhìn Giang Phàm, lại nhìn Dương Kỳ:


      "Dương Kỳ, nếu ngươi làm vậy, ngươi sợ biểu muội ta trả thù ngươi sao."


      "Vân Hải Lam? Ta muốn giết nàng ta, sớm muộn gì nàng ta cũng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu."


      Dương Kỳ thản nhiên :


      "Thực ra ta rất muốn cho ngươi chứng kiến bộ dạng thê thảm của nàng ta, đáng tiếc là ngươi có ngày này."


      "Dương Kỳ, ngươi chết được tử tế đâu, hành vi hôm nay của các ngươi nhất định bị học viện phát , còn nữa! Giang Phàm, các ngươi chẳng lẽ sợ Thái tử gia biết chuyện này, rồi rút gân lột da các ngươi hay sao?"


      Cốc Phần Tiên phẫn nộ rống lên, tuyệt đối chịu thua, trong lòng uất hận hơn Tống Hải Sơn nhiều.


      Cốc Phần Tiên hổ là người của đại gia tộc.


      Thế nhưng, Dương Kỳ tuyệt đối cũng kiên cường của đối phương mà buông tha. Càng là người như thế, trả thù sau này càng độc ác hơn, vì người nhà, vì huynh đệ, hăn nhân từ nương tay.


      "Giang Phàm, các ngươi sao còn chưa động thủ?"


      Dương Kỳ đột nhiên quát lớn.


      Giang Phàm thân hình chấn động, nhìn Tống Hải Sơn và Cốc Phần Tiên :


      "Sư đệ, xin lỗi. Thái tử tuy rằng lợi hại, thế nhưng nước xa cứu được lửa gần. Tính mạng của ta hôm nay khó mà bảo toàn được, các ngươi cũng thấy Hoàng Hồng bị giết, hài cốt còn, giết các ngươi, ta phải chết. Cho nên, hôm nay đành phải hi sinh các ngươi."


      "Ra tay!"


      nhìn những thành viên còn lại quát:


      "Giết!"


      Tất cả mọi người đều rống to tiếng:


      “giết!”


      Lập tức, kiếm quang ngang dọc, vô số chân khí đánh tới, hai người Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên kêu thảm tiếng, thân thể lập tức biến thành bùn.


      Hai mạng người trong nháy mắt chết.


      Dương Kỳ nhạy cảm phát trong hư có hai đạo oán khí lao tới phía .


      hừ lạnh tiếng, vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kình hóa tan toàn bộ đám oán khí kia.


      Thấy thảm trạng của hai người kia, Giang Phàm xoay người lại, :


      "Dương Kỳ, bây giờ ngươi cũng nên buông tha cho chúng ta . Chúng ta giết hai người này, hai tay nhiễm máu đệ tử học viện, khi lộ ra hậu quả khôn lường, chuyện hôm nay tuyệt tiết lộ."


      "Rất tốt. làm tốt lắm."


      Dương Kỳ gật đầu, yên tâm nên mỉm cười:


      "Đây là bí mật của chúng ta, nhưng chuyện Hoàng Hồng chết, Tống Hải Sơn chết, Cốc Phần Tiên chết là chuyện lớn. Các ngươi sắp xếp cho hợp lý, nếu chúng ta kiểu gì cũng bị điều tra."


      "Chuyện này mặc dù phiền phức nhưng chúng ta tự biết xử lý, chuyện quan hệ tới tính mạng bản thân và gia đình nào có phải trò đùa?"


      Giang Phàm nhìn thoáng qua mọi người :


      "Chư vị, bây giờ chúng ta ở chung con thuyền, mọi người có hiểu ?"


      "Giang Phàm sư huynh, chúng ta hiểu rồi."


      Số người còn lại đều gật đầu, họ đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, tuy rằng trong lòng của bọn họ đều có cay đắng, nhưng chuyện thể cứu vãn nổi nữa rồi.


      "Rất tốt, từ nay về sau, chúng ta là thể. Các ngươi yên tâm, ta làm gì các ngươi đâu."


      Dương Kỳ cười cười, đột nhiên hai chân dậm cái, trong phạm vi 10 dặm, nguyên khí cuồng bạo, chân khí của ngưng kết thành đủ loại hình thể, biến thành từng đạo lưu quang, tiến vào trong cơ thể mỗi người.


      "Ta cho các ngươi chỗ tốt, đạo chân khí này phá, có thể tồn tại ở trong cơ thể các ngươi, ngưng kết thành cây trường mâu giống như ta, xuyên thủng tất cả vạn vật thế gian."


      Dương Kỳ đưa đạo chân khí của Thần Tượng Trấn Ngục Kình vào trong cơ thể bọn họ, :


      " thiệt cho các ngươi biết, thực lực của ta các ngươi đoán được đâu, hai hôm trước ta tới ma quật Hắc Giao, chiêu giết chết cường giả đoạt mệnh lần 5 Giao Vô Phong, liên tục giết 12 con Hắc Giao cảnh giới Đoạt Mệnh. Thái tử của các ngươi tuy rằng thực lực bây giờ cao hơn ta, thế nhưng lâu sau này ta đuổi kịp."


      Tất cả mọi người trợn mắt nhìn Dương Kỳ.


      "Xé rách đại địa!"


      Dương Kỳ giậm chân, nhất thời chân khí rót vào trong mặt đất, thảo nguyên rung động tạo thành vết nứt lớn.


      Giang Phàm thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn thảo nguyên bị Dương Kỳ giẫm nứt, trong ấn tượng của , rất nhiều đệ tử hạch tâm cũng có thực lực này.


      "Lực lượng này ít nhất cũng có thể so với cường giả đoạt mệnh lần 7."


      Dương Kỳ chỉ đơn giản giậm chân có thể xé rách thảo nguyên, điều này làm cho đám người ở đây kinh sợ.


      "Được rồi, chúng ta bàn chút về chuyện các ngươi giải quyết hậu quả, đồng thời bảo trì liên lạc, phòng ngừa chuyện này bại lộ, có cơ hội ta liên hệ với các ngươi. Chỉ cần trong cơ thể các ngươi vẫn còn đạo chân khí kia, và khi nào nó chuyển động, tức là lúc đó ta có chuyện tìm các ngươi, các ngươi phải bí mật tới gặp ta. Biết ?"


      Dương Kỳ phân phối câu.


      Mọi người rùng mình, biết Dương Kỳ dùng chân khí khống chế bọn họ.


      Nhưng mà, lúc này nhược điểm của mọi người đều nằm trong tay người ta, ai dám làm gì chỉ còn cách tiếp nhận.


      Bọn họ biết Dương Kỳ muốn lợi dụng bọn họ, nhưng cũng chỉ cam lòng bị lợi dụng.


      "Dương Kỳ sư huynh, chúng ta định làm như thế này. . ."


      Trong lòng Giang Phàm thở dài tiếng, tiến lên ra phương án giải quyết chuyện liên quan tới cái chết của Hoàng Hồng, Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên.


      Mọi người cùng nhau bàn bạc, Dương Kỳ nghe thấy vậy gật đầu, những người này quả nhiên thủ đoạn bình thường, tuy tu vi tốt lắm nhưng bản lĩnh hại người tồi chút nào.


      Cho tới buổi tối, trăng sáng thảo nguyên, sương bạc bao phủ khắp nơi, thỉnh thoảng truyền tới tiếng sói tru, phương án chút sơ hở mới được thảo luận xong.


      Dương Kỳ đứng dậy, thở phào cái:


      "Nếu vậy các ngươi trước , ta quay về học viện. Mười hôm sau, các ngươi mới quay về học viện, lúc về cùng nhau là Hoàng Hồng, Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên chết tay tuyệt đại nhân, còn các ngươi ai cũng mang thương thế."


      "Cũng chỉ có thể làm như vậy."


      Giang Phàm cũng đứng dậy, ánh mắt phức tạp, có vui có buồn.


      Dương Kỳ vỗ tay, đôi cánh chân khí xuất sau lưng, cuồng phong chấn động, cát bay đá chạy, thân hình hoàn toàn biến mất.


      Ngay cả Giang Phàm cũng biết như thế nào.


      Dương Kỳ vừa , mọi người lập tức ngồi xuống mặt đất, vội vàng khu trừ đạo chân khí trong cơ thể, thế nhưng cho dù bọn họ có làm cách nào cũng đuổi ra được.


      Đạo chân khí kia của Dương Kỳ giống như mọc rễ trong khí hải đan điền, căn bản nhúc nhích tí nào.


      lúc lâu sau, trăng lên tới đỉnh đầu, Giang Phàm ảm đạm vỗ xuống mặt đất, :


      "Chân khí là lợi hại, căn bản thể khu trừ."


      "Giang Phàm sư huynh, tại chúng ta lên tặc thuyền, nên làm sao bây giờ? Lẽ nào cả đời chúng ta nghe theo sắp đặt của Dương Kỳ? Người này tâm cơ sâu xa, thủ đoạn độc ác."


      thành viên Thái Tử hội ủ rũ .


      " giờ còn cách nào cả, chúng ta ai cũng xem thường , hóa ra là hạng người tuyệt thế kiêu hùng, hơn nữa tu vi tăng tiến vô cùng nhanh. Chỉ qua khoảng thời gian nữa, chỉ sợ là dưới truyền kỳ ai chống lại được . Nếu như ba năm nữa qua , cứ tiếp tục phát triển, chỉ sợ có ngày có thể sánh vai với Thái tử. Tạm thời chúng ta có cách nào chống lại , cho nên tìm cách bảo vệ tính mạng mình là quan trọng hơn cả." Giang Phàm nghĩ ra cách gì, nhưng mà sau khi suy nghĩ chút, lại nghiến răng nghiến lợi : "Nếu có cái tên súc sinh Tống Hải Sơn, chúng ta chưa chắc thê thảm như bây giờ. đáng chết, Vân Hải Lam cũng đáng chết!"


      Những người này đem oán khí chuyển lên người của Tống Hải Sơn và Vân Hải Lam.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :