Thánh Vương - Mộng Nhập Thần Cơ (563/1602C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Trữ vật giới chỉ



      Đạo chân khí hình người thân rắn kia dần dần dung nhập vào trong cơ thể Dương Kỳ, sau đó bắt đầu biến hóa muốn tranh đoạt quyền khống chế linh hồn, thậm chí thôn phệ linh hồn của Dương Kỳ tiến hành đoạt xá, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, cho dù vị cao thủ Khí Tông cũng bị đoạt lấy thân thể, đáng tiếc là phải đối mặt với Dương Kỳ, người tu luyện thần cấp khí công trấn áp địa ngục.




      Trong lúc đó, đạo chân khí hình người này bị hòa tan toàn bộ, dung nhập vào đan điền khí hải, hợp nhất với Lôi Đình Cự Tượng.




      Đây vốn là cỗ chân khí dị chủng, khi lọt vào thân thể phải bức nó ra ngoài, bằng kinh mạch hỏng, thậm chí có thể khiến chân khí trong cơ thể được tinh thuần mà nổ tung.




      Thế nhưng, Dương Kỳ hiệng giờ vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kình luyện hóa đạo chân khí dị chủng kia, chứa đựng ở trong Khí Hải.




      Đạo chân khí dị chủng này chiếm giữ góc trong Khí Hải, hóa thành con quái vật màu xanh, vẫn là thân rắn hình người, nhưng mà ở trong trạng thái si ngốc ngơ ngác, mất ý chí vốn có.




      "Tốt!"




      Dương Kỳ đột nhiên vận dụng ý niệm, vận chuyển đạo chân khí dị chủng trong cơ thể này.




      Quả nhiên đạo chân khí này di chuyển trong ý nghĩ của , chỉ huy như cánh tay.




      nhìn cái giới chỉ màu xanh lơ lửng trung, tâm linh khẽ động, đạo chân khí dị chủng bắn nhanh ra ngoài, lần nữa rót vào trong giới chỉ.




      Ong ong ông...




      Lập tức cái giới chỉ vốn bất động đột nhiên kịch liệt đung đưa.




      Sau đó ở trong giới chỉ bắn ra đạo ánh sáng màu xanh.




      Tia sáng này chậm rãi tạo thành cái cửa cao cỡ người, cánh cửa rung động như sóng biển, dường như được ngâm trong nước.




      Dương Kỳ mở to hai mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng này, quả thực thể tin vào mắt mình nữa:


      "Đây là cái gì?"




      Chân khí của thẩm thấu tiến nhập trong đó, hóa ra bên trong giới chỉ là gian độc lập.




      Bốn phía đều là sóng nước bao quanh gian rộng chừng mẫu, cao khoảng bảy tám người, tương đương với cái nhà.




      Cái gian này có chứa rất nhiều tạp vật, dễ nhận thấy nhất là ở có cái tế đàn, xung quanh tế đàn đặt vô số bình Tụ Khí đan, liên tục phát ra dược lực, hóa thành hoa văn chân khí ngừng vận chuyển.




      "Trận thế!"




      Dương Kỳ cả kinh, nghe đồn rằng có vô thượng cao thủ sau khi bạo phát chân khí ra ngoài tiêu tán, mà là tự động hấp thu thiên địa linh khí chậm rãi vận chuyển. Loại cảnh giới này vượt rất xa Khí Tông.




      giờ, ở trong gian của Lam Ngọc giới chỉ, hoa văn chân khí tế đàn giống y như vậy.




      Nhưng mà, cái làm người khác chú ý phải là tế đàn, mà là thanh binh khí được cắm tế đàn.




      Đây là thanh Tam Xoa Kích, toàn bộ đều được làm thứ kim loại kỳ dị màu xám, thân có những vết rạn như mặt băng, nó được cắm ở tế đàn, có thể thấy Tụ Linh Đan ở xung quanh chậm rãi đem linh khí rót vào đại trận, sau đó tiến vào trong cái Tam Xoa Kích này.




      Tam Xoa Kích giống như con người hút những linh khí này.




      "Linh Binh?"




      Dương Kỳ biết đây là binh khí bồi dưỡng linh tính, kiện thần binh lợi khí, trải qua thời gian dài dùng chân khí rèn luyện, nó hấp thu thiên địa linh khí, tự sinh ra linh tính phi phàm, giống như kiếm tự phi hành.




      Thần binh lợi khí có thể tăng cường uy lực của chân khí, thế nhưng thần binh có linh tính lại khác, nó tự động bay ra ngoài giết địch, uy lực rất mạnh, quả thực có thể xưng là .




      thực tế cũng có binh khí biến thành .




      Loại binh khí này gọi là "Linh Binh", vô cùng hiếm thấy, Dương Kỳ nhìn thấy lần, đó chính là thanh phi kiếm truyền thư của .




      Vốn đọng thanh trường kiếm, muốn dùng nó tế luyện biến thành "Linh Binh". Nhưng do học luyện khí, cho nên muốn lãng phí thời gian vào việc khác.




      Rất hiển nhiên, cái Tam Xoa Kích này nghiễm nhiên trở thành thanh Linh Binh, ở bồi dưỡng, biết nó hấp thu bao nhiêu Tụ Khí đan, thậm chí Dương Kỳ dùng chân khí tra xét cảm nhận được Tam Xoa Kích này chậm rãi hô hấp, trong thanh kích dường như có kinh mạch bản thân.




      "Đồ tốt! khi nó tấn chức thành Linh Binh có uy lực cực lớn."


      Dương Kỳ lòng tràn đầy vui mừng, :


      "Còn cái giới chỉ kia lại có gian độc lập, là lợi hại! Đây chính là bảo bối trong truyền thuyết? Sau này mình phải ra ngoài săn giết thú lấy nhiều hạch, lúc đó chỉ cần đựng vào trong cái giới chỉ này là được."




      cuối cùng cũng hiểu, cái Lam Ngọc giới chỉ này là vật gì.




      Nó là gian trữ vật trong truyền thuyết.




      Nó chỉ rộng khoảng mẫu, cao khoảng 7, 8 người, vậy có thể mang theo bao nhiêu thứ? Chắc là vô số.




      "Thảo nào, thảo nào người thanh niên áo xanh kia có gì cả. Hóa ra cái trữ vật giới chỉ, toàn bộ đồ vật đều được đặt ở trong này."


      Dương Kỳ tiến hành kiểm tra đồ đạc trong giới chỉ, phát ngoại trừ thanh Tam Xoa Kích tế đàn, còn có số y phục, số đan dược, phát bí tịch võ công gì cả.




      Mặt khác, còn có số ngân phiếu Tụ Khí đan khoảng chừng 3000 vạn, đây là số lượng tài phú lớn.




      "Đáng tiếc, ba nghìn vạn này nếu cống hiến cho học viện Thiên Vị cũng chỉ được có 3 điểm công lao, có tác dụng gì."


      Ở trong học viện Thiên Vị, điểm công lao vô cùng trân quý, 1000 vạn Tụ Khí đan mới có thể miễn cưỡng đổi lấy được điểm điểm công lao.




      Cho nên cơ bản mang Tụ Khí đan đổi điểm công lao là rất lãng phí, đây cũng là biện pháp phòng ngừa những đệ tử giàu có của học viện Thiên Vị trực tiếp dùng tiền đổi lấy công lao.




      Chậm rãi thu chân khí của bản thân, cánh cửa gợn sóng biến mất.




      Dương Kỳ thu giới chỉ lại, thấy đó có khắc bốn chữ "Hải Dương Chi Tâm" .




      Hải Dương Chi Tâm là thần vật trong biển cả, cái giới chỉ này được chế tạo từ trong biển cho nên mới có gian biển cả.




      Có được bảo bối này Dương Kỳ đắc ý vô cùng, thở dài hơi nhìn căn phòng bừa bộn, thèm để ý mà thi triển những sợi tơ chân khí của Xuân Tàm Ti Vũ thu dọn, lát sau gian phòng trở nên sạch , chân khí hàn gắn lại những vết nứt mặt đất.




      Cộp, cộp, cộp... .




      Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.




      Dương Kỳ triển khai đạo chân khí thấy Lý Hạc và số đệ tử tạp dịch khác cùng nhau tới tìm mình.




      Cửa mở, mấy người này cùng nhau bước vào bên trong, sắc mặt khẩn trương:


      "Dương Kỳ, lần này có cơ hội tốt, học viện cho đệ tử tạp dịch chúng ta cơ hội có thể lấy được điểm công lao."




      "Nhiệm vụ gì?"




      Tinh thần Dương Kỳ chấn động, ở trong học viện Thiên Vị tu luyện tháng mà thu được điểm công lao nào cả, bây giờ có cơ hội thi triển thân thủ, đúng là việc tốt.




      "Là như vậy, gần nhất ở phía tây bắc xuất đám mã tặc chuyên môn giết người đốt nhà, gây nguy hại cho bách tính, hơn nữa còn có nhiều bách tính bị giết, máu trong cơ thể bị hút biến thành cái xác khô. Học viện hoài nghi có người ở tu luyện khí công tà ác, vì vậy phái người thăm dò, rất nhiều đệ tử ngoại viện, nội viện cũng được huy động, đệ tử tạp dịch chúng ta cũng có số suất. giờ học viện định ra quy tắc, ai giết được mã tặc hút máu, sau đó ngưng tụ thành huyết hạch mang về học viện là có thể thu được điểm điểm công lao."




      "Giết chết mã tặc hút máu có thể thu được điểm công lao?"


      Dương Kỳ giật mình:


      "Phần thưởng phong phú vậy sao?"




      "Đúng, cho nên lần này có rất nhiều đệ tử hưng phấn, nhưng mà học viện cho giá như vậy, đồng nghĩa với việc đám mã tặc này rất khó đối phó, chúng ta phải tập trung lại với nhau, cùng nhau tiến lùi."




      người tên là Hoa Dần Hổ .




      giờ ở đây tính cả Dương Kỳ là có năm đệ tử tạp dịch, đây là đoàn thể , bình thường Dương Kỳ, Lý Hạc có quan hệ với nahu, cùng nhau làm số việc tạp dịch, hai bên có vài phần giao tình và ý tứ cùng nhau tiến thoái.




      " như vậy, chúng ta lên đường ."




      Lý Hạc hùng tâm bừng bừng, đột nhiên quay sang nhìn Dương Kỳ :


      "À Dương Kỳ này, lần này đánh mã tặc hút máu, nghe cũng có đệ tử tinh của học viện, chừng ngươi có thể gặp được Vân Hải Lam đấy."




      "Có ?"




      mặt Dương Kỳ lên nụ cười, trong ánh mắt có khí tức sắc bén lóe lên.




      "Vân Hải Lam, thân phận của nàng cao hơn nhiều so với đám đệ tử tạp dịch như chúng ta, ta nghe ta là thiên tài."


      Hoa Dần Hổ trầm tư lúc rồi tiếp:


      "Nàng ta hình như mới gia nhập học viện được hai tháng đánh bại đệ tử thiên tài tầng 9 Khí Tông ở nội viện. Người này có hậu trường, có bối cảnh, tương lai vô cùng tươi đẹp, chúng ta thể so sánh được, chỉ có thể ngước nhìn mà thôi."




      "Cái gì? Ngay cả Khí Tông cũng có thể đủ đánh bại? Tại sao tu vi tăng mạnh như vậy?"


      Dương Kỳ nhướng mày sau đó thả lỏng, ở trong học viện Thiên Vị học tập là có thể tiến bộ nhanh gấp 10 lần, trăm lần ở bên ngoài, số đệ tử được tuyển là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm nhanh chóng tiến tới tầng 9 Khí Tông, đây phải chuyện ly kỳ gì cả.




      Dù sao, đệ nhất học phủ của đại lục Phong Nhiêu này là thánh địa truyền thừa mấy nghìn năm thậm chí hơn vạn năm.




      Hơn nữa, thân phận của Vân Hải Lam có thể giúp nàng ta tiến vào trong đội ngũ đệ tử tinh , tài nguyên tu luyện cao hơn đệ tử tạp dịch biết bao nhiêu lần.




      chừng có cả cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh phạt mao tẩy tủy cho nàng ta.




      Nhưng mà nữ tử này có trở nên mạnh mẽ, Dương Kỳ cũng có tự tin đánh nát toàn bộ kiêu ngạo của nàng ta.




      "Vân Hải Lam, ngươi gạt ta lấy Phục Long đan chỉ vì muốn tiến vào học viện Thiên Vị học tập, ngươi khinh thường ta. Nhưng ngươi ngàn vạn lần nghĩ rằng, thực lực của ta lại ngươi, trừ phi ngươi tu luyện tới cảnh giới Đoạt Mệnh, bằng ta tuyệt đối đánh bại ngươi, ta muốn xem thời khắc ta đánh bại ngươi, ngươi có biểu tình gì? Còn có thể coi mình như thiên kiêu chi nữ nữa , còn có thể đùa bỡn nam nhân như vật trong bàn tay ?"




      Trong lòng Dương Kỳ hưng phấn tới mức run run.




      Nhưng mà sắc mặt lại rất bình tĩnh.




      "Thế nào? Vân Hải Lam là gì của ngươi? Chẳng lẽ là người ?"


      Lý Hạc đùa Dương Kỳ.




      " phải, là người quen, đệ muốn gặp nàng ta đòi lại số đồ vật."


      Dương Kỳ thản nhiên .
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Mã tặc hút máu



      Gió lạnh gào thét.




      Bão cát bao phủ bầu trời.




      Những người đường đều bị phủ lớp cát vàng dày đặc, đây là tây bắc, tới mùa rét đậm thế nhưng tuyết lớn đâu có rơi xuống.




      Khí hậu tây bắc khô hạn, đảo mắt nhìn xung quanh chỉ thấy đất vàng, cát vàng, đồi núi, thỉnh thoảng còn có số cây cối trụi lủi lạnh run trong gió rét.




      số con quạ đen kêu quang quác ở cây càng làm cho khung cảnh tăng thêm vài phần thê lương.




      Phì!




      Lý Hạc phun bãi nước miếng, nước bọt vừa rời miệng bị gió lạnh đóng băng lại, rơi xuống mặt đất phát ra những thanh răng răc.




      "Thời tiết tây bắc này khắc nghiệt, bão cát lớn, nhổ bãi nước miếng cũng bị đóng băng, nếu phải chúng ta có khí công thâm hậu, sợ rằng bị đông chết rồi, cũng biết người nơi này vượt qua mùa đông như thế nào."


      đệ tử tạp dịch vừa há mồm cơn gió cát bay tới, trong miệng đầy cát nên vội vã phun phì phì, hùng hùng hổ hổ.




      Nhóm năm người mạo hiểm vượt qua bão cát xuất ở vùng đất tây bắc.




      Dương Kỳ đương nhiên cũng ở trong đó.




      Năm đệ tử tạp dịch của học viện Thiên Vị lên đường tới tây bắc thực nhiệm vụ diệt mã tặc hút máu, ý đồ thu hoạch điểm công lao.




      Đây là đoàn thể tách ra hoạt động với những đoàn thể khác, mà những đoàn thể khác cũng muốn với họ.




      Ở trong học viện Thiên Vị người ta thường tách thành những đoàn thể để hoạt động, ai nấy đều có lợi ích riêng, phân chia bè phải rất nghiêm trọng.




      "Dương Kỳ, ngươi ung dung như vậy chứng tỏ khí công thâm hậu hơn chúng ta nhiều."


      Hoa Dần Hổ ước ao nhìn Dương Kỳ.




      Ở xung quanh Dương Kỳ có cái lồng khí, nó có tác dụng giống như tấm bảo vệ ngăn trở bão cát, ở trong năm người, chỉ duy nhất Dương Kỳ là toàn thân sạch , nhiễm hạt bụi, bốn đệ tử tạp dịch khác đều đầy bụi bặm.




      Kỳ thực bọn họ cũng có thể vận chuyển chân khí bảo vệ mình.




      Bởi vì bọn họ đều là cường giả khí công tầng 8, xuất thần nhập hóa, nhưng họ lại sợ tiêu hao chân khí quá nhiều, giống nư Dương Kỳ chẳng lo lắng chút nào cả.




      Bọn họ đều là những người mới tới vùng này, ai có kinh nghiệm hành động, phải biết rằng để hoàn thành nhiệm vụ, quan trọng nhất là tăng cường và tránh tiêu hao chân khí bản thân, tránh việc gặp đông cường địch bị chết oan ức.




      Hành động dùng chân khí ngăn cản bão cát như Dương Kỳ đúng là hành động tự sát.




      Thế nhưng từ khi cùng nhau tới giờ, lúc nào Dương Kỳ cũng dùng chân khí hộ thân, chẳng có chút thay đổi, mặt đỏ, hơi thở gấp, ung dung bình thản giống như hồ nước sâu, điều này khiến cho người khác phải kinh ngạc vô cùng.




      Bọn họ chưa thấy ai có chân khí hùng hậu như vậy




      "Được rồi, Dương Kỳ, mấy ngày nay chúng ta nhìn thấy ngươi tu luyện nhưng thấy ngươi xuất thủ, tu vi của ngươi có cấp độ gì chẳng ai biết, hay là chúng ta luyện lập chút cho nóng người, được ?"




      người tên Hà Cát Lợi đột nhiên nảy sinh hứng thú.




      có tu vi khí công tầng 8, thân phận cũng thấp, là trong những đệ tử quý tộc của Thánh Tổ hoàng triều. Gia tộc khổng lồ hơn Dương gia biết bao nhiêu lần, trong gia tộc có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh tọa trấn, tuy vậy vẫn muốn vào học viện Thiên Vị học tập.




      "Sao? giờ nên để ý tới điều này, ta ngửi thấy được mùi máu tươi, dường như có tình huống xảy ra, theo ta!"




      Dương Kỳ vù cái, chân chạm đất lao tới.




      "Mùi máu tươi? Tại sao ta ngửi thấy?"




      Bốn đệ tử tạp dịch khác đều lắc đầu thế nhưng vẫn theo.




      Bốn người bay trong gió rét và bão cát, lát sau đó bay được hơn 10 dặm, khung cảnh trước mắt là cái chợ, nhưng trong chợ lại có cảnh tượng khiến họ trợn mắt há mồm.




      cái chợ lớn nhưng toàn là người chết, ai nấy đều là xác khô, mặt đất đỏ lừ màu máu, nam nữ già trẻ, thậm chí cả trẻ con cũng bị hút khô máu, toàn bộ vật tư trong khu chợ bị cướp sạch còn chút nào.




      Thây khô đầy đất, sắc mặt ai cũng trở nên dữ tợn, có người nắm chặt tay, toàn thân cong lại, giống như phải chịu đựng đau đớn trước khi chết.




      Trong chợ có vài con sói hoang lui tới, gặm những đầu khớp xương của những người chết, thanh răng rắc vang lên giống như địa ngục nhân gian.




      Dương Kỳ hít hơi lạnh.




      kiểm tra thi thể nam tử, thấy cổ vết thương trông như dấu răng, hóa ra người này bị địch thủ cắn nát cổ, hút khô máu trong cơ thể.




      Gió lạnh thổi vù vù, trong chợ toàn thây khô, quỷ khóc thần gào, trái tim người nhìn phải co lại.




      Vài tiếng sói tru thê lương vang lên.




      Mấy con sói hoang có ý đồ nhai người khác bị Hoa Dần Hổ dùng khí công đánh gục.




      "Thủ đoạn hút máu là tàn nhẫn, biết là người nào tu luyện công phu gì, việc hút máu tu luyện khí công là cấm kỵ đại lục, tuy rằng tu luyện nhanh hơn bình thường cả chục lần, nhưng hễ lộ diện là bị người ta truy giết. ngờ ở vùng tây bắc này lại xuất mã tặc hút máu, nếu nhanh chóng diệt trừ biết có bao nhiêu người bị hại."




      Hoa Dần Hổ lắc đầu, có thân phận của dòng dõi danh gia, trong những hầu tước của Thánh Tổ hoàng triều, kiến thức phi phàm, ngồi xổm xuống xem xét những vết máu mặt đất.




      sờ sờ vết máu, :


      "Những người này mới chết chưa được nửa ngày, bởi vì thời tiết quá lạnh cho nên máu đông lại, trường còn lưu lại ít dấu vết, nhóm mã tặc này ít nhất cũng phải có mấy ngàn người, tới như gió giết sạch người trong chợ, thời gian động thủ tới nén hương, chúng ta theo dấu móng ngựa đuổi theo, nhất định có thể đuổi kịp."




      "Hoa Dần Hổ lợi hại."




      Dương Kỳ thấy phân tích trong lòng cũng cảm phục, tuy rằng thực lực của hùng hậu thế nhưng bàn về kiến thức, các loại thủ đoạn thăm dò bằng mấy người xung quanh.




      Cái am hiểu nhất là chiến đấu, cái gì hiểu im lặng học tập, khen ngợi lòng.




      "Hoa huynh nếu như tìm được dấu vết, chúng ta nhanh chóng lên đường giết toàn bộ số mã tặc kia ." Trong lòng mọi người đều căm phẫn, ai cũng muốn trảm trừ ma.




      Dương Kỳ cũng nghĩ đám mã tặc hút máu là tai họa, nếu diệt trừ thiên hạ sao được thái bình.




      Lập tức, Hoa Dần Hổ dẫn đầu theo dấu chân ngựa.




      Khu chợ này nằm ngoài đường lớn, trời đất tây bắc ảm đạm, xung quanh có nhiều gò đất, thỉnh thoảng có vài nhà dân nhưng đều rách nát vô cùng.




      Mấy ngàn năm trước, khu tây bắc này vô cùng phồn hoa, thế nhưng khi bão cát di chuyển tới, khu vực này dần trở nên nghèo đói rách nát. vào vùng tây bắc này, thỉnh thoảng họ còn nhìn thấy số di tích của những tòa thành cao lớn, hùng tráng.




      Đám người Dương Kỳ ra khỏi khu chợ, truy đuổi quãng đường dài mấy trăm dặm, khi đêm xuống sắc trời tối dần, nhưng ai nấy đều là cao thủ khí công, có thể nhìn trong bóng tối, sắc trời u ám hơn giống như tuyết sắp rơi.




      "Phía trước là cái thành cổ hoang phế."




      Hoa Dần Hổ chỉ vào tường thành phía trước :


      "Phải cẩn thận, đám mã tặc hút máu này có cao thủ, có khả năng chúng ở trong thành này nghỉ ngơi."




      Thành cổ đứng trong gió lạnh, công tường thành phủ tang thương của nam tháng.




      Nhóm năm người lập tức thu liễm khí tức tiếp cận, phát cửa thành có dấu vết gì, giống như rất lâu có người đến, hơn nữa hề có dấu chân ngựa, hiển nhiên có ai cưỡi ngựa vào trong đó.




      "Dấu vết mất?"




      Hoa Dần Hổ trầm mặc hồi.




      "Mất dấu cũng là điều bình thường, đám mã tặc này di chuyển như , sắc trời tối, chúng ta nên tìm chỗ trong tòa thành này nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục truy tìm, ngươi xem trời có mây đen, đêm nay nhất định có tuyết rơi, chúng ta chịu nổi khi khắp trời là băng tuyết đâu."




      Lý Hạc đưa ra kiến nghị.




      Mọi người nhìn nhau, đều nghĩ phải làm như vậy.




      Nếu trời đất đóng băng, cao thủ khí công tầng 8 cũng thể ở bên ngoài đêm, huống chi đây là thời tiết tây bắc, nhổ bãi nước miếng vừa ra khỏi miệng thành băng, ban đêm trời lạnh tới mức nào?




      Năm người qua cửa thành rách nát tiến vào bên trong.




      Trong thành gió xoáy thổi ô ô, giống như là con đường dẫn tới Quỷ Môn quan.




      Những cửa hàng ở hai bên đường sớm hoang tàn, biển hiệu cũng mục rũa.




      "Chúng ta tìm chỗ..."


      Lý Hạc còn chưa xong đột nhiên có tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa của cửa hàng đột nhiên khép lại, thanh khiến cho người khác phải rợn tóc gáy.




      "Ai!"




      Trong năm người, ngoại trừ Dương Kỳ, tất cả đều giật mình nhanh chóng quay đầu, họ có cảm giác như mình trúng mai phục.




      Cạc cạc, cạc cạc...




      Tiếng cười giống như tiếng quạ kêu ban đêm, lại giống như Dạ xoa dưới địa ngục hình, thanh thần bí vang bọn gian, biết xuất phát từ hướng nào.




      "Cẩn thận, trong thành này có cổ quái, hình như bày trận, chúng ta nên tựa lưng vào nhau đối phó."


      Hoa Dần Hổ vội vàng .




      mới xong huyết ảnh quỷ dị xuất ở sau lưng, dương nanh múa vuốt đánh tới, quỷ phong lạnh lẽo khiến người khác rợn hết cả tóc gáy.




      Huyết ảnh quỷ dị kia tung trảo, năm ngón tay đầy máu phủ xuống, huyết khí sắc bén trực tiếp phá tan chân khí hộ thân của Hoa Dần Hổ.




      Mùi máu tươi tanh tưởi khiến cho người khác muốn ngất .




      Hoa Dần Hổ oa tiếng, hóa ra bị mùi máu tươi làm cho nôn mửa, phản ứng kịp chiêu thế tấn công của đối phương, nếu cứ tiếp tục chắc chắn bị đánh chết.




      "Chết cho ta!"




      Dương Kỳ xuất thủ nhanh như tia chớp, cỗ chân khí hóa thành làn sóng cuồn cuộn lao tới.




      Huyết ảnh bị đánh trúng, thét lên tiếng rùng rợn rồi bay ra ngoài, biến mất ở trong thành cổ.




      Đây là đạo chân khí hình người.




      Hiển nhiên là do cường giả cấp bậc Khí Tông phát ra.




      "A? Mã tặc hút máu?"


      Hoa Dần Hổ rống to:


      "Chúng mày tới số rồi, chúng ta là đệ tử của học viện Thiên Vị, các ngươi đều là nghiệt, mau mau xuất nhận lấy cái chết."




      vừa rống to nhưng lại dùng chân khí truyền ọi người:


      "Lần này sợ rằng chúng ta dữ nhiều lành ít rồi, những bị mã tặc mai phục mà trong đám này còn có cả cao thủ cấp bậc Khí Tông."
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Sở Thiên Ca



      Có cao thủ tầng 9 cấp bậc Khí Tông đánh lén năm người.




      Huyết ảnh máu tươi lòe loẹt kia chính là chân khí hình người do cao thủ tầng 9 Khí Tông kia phát ra, xuất quỷ nhập thần.




      Nếu như ở dưới tình huống bình thường, năm đệ tử tạp dịch tầng 8 gặp phải nhân vật tầng 9 sợ rằng chết hết. Đáng tiếc là ở trong đội ngũ lại có nhân vật như Dương Kỳ, huyết ảnh bị chân khí của đánh cho tan tác.




      " ngờ trong đám đệ tử tạp dịch của học viện Thiên Vị lại có cao thủ?"




      Trong cổ thành hoang phế vang vọng thanh như ma kêu, mùi máu tươi theo gió bay khắp nơi, khí tức tanh tưởi của máu lại bay tới, khiến cho người khác buồn nôn.




      "Mau chuẩn bị giải độc đan, đây là huyết độc khí công, trong khí tức tanh tưởi này có kịch độc."




      Hoa Dần Hổ cố gắng móc từ trong lòng ngực móc ra viên thuốc, đây là đan dược có thể khu trừ độc khí, sau khi nuốt vào sắc mặt nhàng hơn chút, độc khí từ trong cơ thể cũng bị bức ra ngoài.




      Lý Hạc móc ra viên tị độc đan dược, bọn họ kinh nghiệm phong phú cho nên chuẩn bị đầy đủ từ trước, sau đó :


      "Chúng ta phải tìm cơ hội chạy , chỉ cần liên thủ với nhau đồng thời phát tín hiệu cầu cứu là có thể báo động cho đệ tử trong vòng trăm dặm, họ nhanh chóng chạy tới thôi."




      Trong lúc chuyện, trong tay quả Yên Hoa đạn (pháo sáng).




      Ánh sáng lóe lên trời cao, trông mỹ lệ vô cùng, chiếu sáng phạm vi mấy dặm.




      " cần đâu, mấy thứ huyết độc này ảnh hưởng tới ta được."


      Dương Kỳ vận chuyển khí công bao phủ quanh mình, đem tất cả huyết tinh ô uế ngăn ở bên ngoài.




      Thậm chí lấy trung tâm, trong phạm vi 10 bước xung quanh đều gió êm sóng lặng, thời tiết ôn hòa.




      Nhận ra tình huống này, mất người xung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn Dương Kỳ.




      Bọn họ đâu phải kẻ tầm thường, tình huống như vậy còn nhận ra thực là rất ngu. Thực lực của Dương Kỳ vượt rất xa bọn họ, lúc bình thường ai cũng giấu diếm thực lực, chỉ tới thời khắc mấu chốt với bộc lộ ra ngoài.




      "Dương Kỳ, ngờ ngươi giấu diếm thực lực tốt như vậy.”




      "Lẽ nào ngươi sớm tấn chức trở thành tầng 9 Khí Tông? Lúc nãy ta còn muốn tỉ thí với ngươi, chẳng phải là tự rước lấy nhục hay sao?"




      "Ta phải tầng 9 Khí Tông."


      Dương Kỳ cười cười, lắc đầu:


      "Nhưng mà miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với Khí Tông, giờ các ngươi nên hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất là nên phối hợp với ta."




      Kỳ thực, với tu vi của Dương Kỳ, có thể dùng khí công tìm ra cao thủ tầng 9 nấp trong cổ thành, sau đó trực tiếp đánh chết, nhưng mà nếu làm như vậy kinh thế hãi tục.




      giờ chỉ có thể vận dụng Bất Bại Vương Quyền, Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công mà thôi.




      Nếu khi tình truyền ra ngoài, việc biết võ học của Xuân Thu Môn cũng là phiền toái rất lớn, bản thân sợ, thế nhưng còn có gia tộc, phụ thân, đại ca nhị ca.




      Nhưng mà chỉ cần dùng khí công hùng hậu thi triển Bất Bại Vương Quyền, và Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công cũng đủ để đánh bại cao thủ Khí Tông.




      Tiếng cười quái dị lại lần nữa vang lên:


      "Tiểu tử, ngươi tự tin như vậy sao, ngươi tưởng rằng có chút khí công thâm hậu là có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta? Đúng là nực cười, mấy tên tiểu tử biết trời cao đất rộng, vậy mà lại muốn học người trảm trừ ma? Các ngươi đều là khí công tầng 8, xuất thần nhập hóa, máu nhất định là món đại bổ, tốt hơn nhiều so với phàm nhân, ta nhất định phải hút khô các ngươi."




      Dương Kỳ đột nhiên chấn động chân, tảng đá lớn dưới chân vỡ ra, nó được chân khí điều khiển chợt bắn về phía tường thành, tạo thành những thanh ì ùng trung.




      tiếng kêu sợ hãi than truyền tới.




      Sau đó huyết ảnh lên, tảng đá lớn bị đánh nát bấy.




      nam tử cao lớn, mặc trường bào đỏ tươi ra.




      Nam tử này có diện mục dữ tợn, khuôn mặt tái nhợt, loáng thoáng có thể thấy hai cái răng nanh rất dài, giống như nó được sinh ra để hút máu, người tỏa ra khí, vừa giống người lại vừa giống , khí công màu đỏ đậm lượn quanh, biến thành từng cầu vồng đỏ tươi.




      di chuyển trung như giẫm đất bằng.




      Cùng lúc đó, ở tường thành xuất rất nhiều mã tặc, phải tới mấy trăm người, người nào cũng có khí công thâm hậu, ít nhất cũng là cao thủ tầng 5 cảnh giới Bạo Khí, Dương Kỳ thậm chí còn nhìn thấy hơn mười cường giả khí công tầng 8, thân đầy máu tươi, hung thần ác sát.




      Đám mã tặc hút máu đứng ở tường thành nhìn đám người Dương Kỳ, chẳng khác nào là đám sói đói nhìn thấy mỹ thực, ánh mắt ai nấy đều đỏ ngầu.




      Đám người Lý Hạc nhìn thấy trận thế này sắc mặt trắng bệch, trong lòng buồn như chìm xuống vực sâu.




      Hoa Dần Hổ thể kiềm chế được nữa, bắn tín hiệu lên bầu trời.




      luồng ánh sáng mãnh liệt phóng lên trung nổ tung, những tiếng tí tách theo đó bay tứ phương, tạo thành chữ “Thiên” ngừng lấp lánh.




      Trong phạm vi mấy trăm dặm chắc chắn phải nhìn thấy chữ này.




      "Phóng , bản tọa sớm bố trí thiên la địa võng, trong vòng phương viên trăm dặm quanh đây bóng người, ngươi định gọi môn đồ của học viện Thiên Vị tới đây cứu viện ư, đúng là si tâm vọng tưởng."




      Tên thủ lĩnh Khí Tông này hạ xuống đất, nhìn ánh sáng bầu trời, ngăn cản bởi trong tim hề sợ hãi.




      Ánh mắt của nhìn Dương Kỳ lâu rồi :


      "Máu của tiểu tử này ta cần, còn những người khác các ngươi tự chia nhau ."




      tường thành, có rất nhiều mã tặc hút máu điên cuồng cười lớn.




      "Làm sao bây giờ?"


      Hoa Dần Hổ và mọi người nhìn Dương Kỳ, bất tri bất giác Dương Kỳ trở thành tâm phúc của họ.




      Trong cổ thành xuất nhiều mã tặc, hơn nữa ai nấy đều là cao thủ, nếu như chúng đồng loạt ra tay chẳng ai trốn thoát cả.




      Dương Kỳ cũng cau mày, :


      "Xem ra chỉ còn cách thể thực lực chân chính, giết hết đám mã tặc này. Nhưng mà việc này khó tránh khỏi ầm ĩ, đối với tình hình của ta giờ bất lợi? Tuy vậy nếu có thể làm cho bốn người này kinh sợ, để cho ta điều khiển, vậy cũng được."




      chuẩn bị đại khai sát giới.




      Nhưng đột nhiên thủ lĩnh mã tặc hút máu tầng 9 Khí Tông điên cuồng hét lớn, hai tay đưa ngang.




      tiếng hú dài từ xa vọng lại.




      Tiếng hú này lúc đầu ở cực xa, thế nhưng qua mấy hơi thở kéo gần khoảng 10 dặm, sau đó tích tắc thanh cuồn cuộn như sấm, chấn động tòa thành cổ.




      Thậm chí sắc mặt Dương Kỳ cũng thay đổi.




      Bởi vì, nhận ra trong số những người biết có ai có chân khí hùng hậu như người này, trong tiếng hú ấn chứa lực lượng vô cùng, vượt rất xa những Khí Tông cao thủ khác, tính ra phải gấp Khí Tông mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần, có thể bước lên trời, siêu phàm thoát tục.




      "Chẳng lẽ là... . ."


      Dương Kỳ chấn động toàn thân:


      "Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh..."




      vốn định xuất thủ nhưng khi nghe tiếng hú này lập tức thu hồi chân khí, yên lặng theo dõi kỳ biến.




      Sau đó, bóng người xuất thành tường.




      Bóng người này là thanh niên, khí vũ hiên ngang, mặc áo vải mộc mạc, lưng đeo kiếm, trông như khổ tu sĩ, thế nhưng toàn thân phát ra khí thế khiến cho người khác muốn quỳ xuống cúng bái.




      vừa đến tường thành, ánh mắt lạnh lùng đảo qua lượt, hễ ai tiếp xúc với ánh mắt của đều run rẩy, giống như có tia sét phá rách trời cao, chỉ cần linh hồn cũng có thể khống chế linh hồn người khác rồi.




      "Đám nghiệt các ngươi lớn lá gan, lại dám bố trí mai phục muốn giết đệ tử của học viện Thiên Vị chúng ta."




      Thủ lĩnh đám mã tặc hút máu Khí Tông rít lên:


      "Ngươi là ai?"




      nhìn ra người tới này vô cùng bất phàm.




      " Sở Thiên Ca của Học viện Thiên Vị, các ngươi có xuống địa ngục cũng đừng quên cái tên này, miễn khi xuống địa ngục lại làm quỷ hồ đồ."




      Trong lúc thanh niên mộc mạc này chuyện, ở phía sau lưng lên đạo kiếm quang giống như mặt trời chói chang, kiếm quang chiếu sáng cả cổ thành.




      Đám mã tặc hút máu này còn chưa kịp phản ứng, bị vô số kiếm khí trực tiếp xuyên thủng, kêu lên thảm thiết, thân thể bị cắt thành vô số mảnh .




      Thủ lĩnh mã tặc hét lớn tiếng bỏ chạy ra ngoài, sau lưng ngưng tụ thành đôi cánh rơi trực tiếp biến mất.




      Thế nhưng kiếm quang như mặt trời kia chiếu khắp thiên hạ, bất kỳ địa phương nào cũng bị chiếu sáng.




      Vốn nơi đây vốn là cái quỷ thành, khí um tùm, giờ bị kiếm quang chói chang chiếu xuống, quỷ khí tiêu trì, những người đứng dưới nó cảm thấy vô cùng ấm áp.




      chiêu này thay đổi được thiên văn, uy mãnh bực nào?




      "Đại nhật càn khôn vạn nhân đầu, tật ác như cừu phích lịch thủ, thiên vị tinh hữu kỷ đa? Duy ngã sở thị hướng thiên ca!"




      Thấy thủ lĩnh mã tặc hút máu bay lên muốn chạy, Sở Thiên Ca ngâm câu thơ thần thành, đạo kiếm khí mông lung bao phủ tất cả, thủ lĩnh mã tặc hút máu kêu thảm tiếng, kịp phản kháng chết tươi.




      Sau đó, từ trong người của thủ lĩnh mã tặc bay ra viên hạch.




      Chỉ chiêu mà mấy trăm mã tặc, thậm chí còn có cả người mang tu vi Khí Tông chết ở trong tay Sở Thiên Ca.




      "Tham kiến Thiên Ca sư huynh."


      Đám người Hoa Dần Hổ, Lý Hạc thấy iếm quang biến mất, lập tức cúi đầu.




      Thiên Ca nhìn lướt qua mọi người, sau đó dừng lại ở người Dương Kỳ chút, :


      "Vừa rồi là các ngươi phóng tín hiệu đúng ."




      "Các ngươi đều là đệ tử tạp dịch, ra ngoài tiêu diệt mã tặc hút máu đúng là nguy hiểm, ta điều tra xong, đám quần mã tặc hút máu này nằm dưới trướng của vương của Huyết Động Quật bồi dưỡng ra, động quật này là trong 72 động thuộc Huyền Sơn, ý đồ làm cho thiên hạ đại loạn, tàn sát chúng sinh."


      Sở Thiên Ca nhìn về phía bầu trời, :


      "Các ngươi phải là đối thủ của chúng, mau chóng trở về ."




      Lúc này, bầu trời truyền tới mấy tiếng giống như sư tử gầm.




      Có mấy bóng người bay tới, bay đầu tiên ràng là con sư tử thân chim, Dương Kỳ nhận ra đây chính là mãnh thú Sư Thứu hung mãnh, là loại thái cổ dị chủng, bị học viện thuần hóa dùng làm tọa kỵ.




      Có mấy người từ lưng Sư Thứu nhảy xuống, cũng là đệ tử của học viện Thiên Vị, thân phận nhất định vượt qua đệ tử tạp dịch.




      "Thiên Ca sư huynh quả nhiên lợi hại, kiếm giết toàn bộ đám mã tặc này."


      Mấy tên đệ tử cấp cao cười lớn nhìn cảnh tượng trong thành.




      Đột nhiên, trong mắt Dương Kỳ lên đạo hàn quang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người, đây là nữ tử mặc áo xanh từ lưng Sư Thứu nhảy xuống.




      Vân Hải Lam!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Gặp lại Vân Hải Lam



      dòng máu nóng bùng lên não Dương Kỳ, hai hàm răng của nghiến vào nhau ken két, cánh tay chấn động run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh từng sợi lên khắp người.




      Từ lúc khôi phục lực lượng tới giờ, đây lần đầu tiên nhìn thấy Vân Hải Lam.




      Chuyện qua được nửa năm, thế nhưng dung nhan nữ tử này vẫn như cũ, tuy vậy nó còn làm rung động, nhìn thấy bóng người này là những cái nhìn với ánh mắt và nụ cười khinh miệt cứ lên trong mắt , khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại vô cùng ti tiện!




      Lần này gặp mặt, trong lòng bùng lên sóng lớn, cừu hận vốn áp chế ở trong lòng lâu nay lại bùng nổ, thế nhưng bây giờ vẫn chưa thể, vẫn thể hoàn toàn tùy tâm sở dục, bởi vì còn chưa mạnh! Thực lực còn yếu!




      Dần dần, Dương Kỳ cũng kìm chế được kích động trong lòng mình, bởi vì ở đây có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, Sở Thiên Ca.




      Vừa rồi "Sở Thiên Ca" thi triển ra kiếm thuật kinh người, bao phủ toàn thành, chiêu diệt tất cả mã tặc hút máu, Dương Kỳ trong lòng biết rằng bản thân phải là đối thủ.




      Đây là lần đầu tiên chứng kiến uy lực của cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh.




      Vốn cho rằng, cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh chỉ cao hơn Khí Tông chút thôi, thế nhưng giờ biết cảnh giới Đoạt Mệnh so với khí công tầng 9 đâu chỉ cao hơn chút, mà cao như mây với đất.




      Thậm chí, ở vừa còn thấy "Sở Thiên Ca" bộc phát ra kiếm phí giống như mặt trời, khí bốn xung quanh giống như có thiên địa linh khí sát nhập vào trong kiếm thế, giống như làm chủ toàn bộ bầu trời, có năng lực khắp mặt đất.




      Đây là cảnh giới hấp thu thiên địa linh khí ình sử dụng.




      Dương Kỳ biết khi tu luyện tới đạt cảnh giới cực cao, có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt, chứ phải dùng Tụ Khí đan như giờ nữa.




      Kỳ thực số dược thảo có năng lực hấp thu thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt. Mọi người chỉ cần tinh luyện nó, chắt lọc thiên địa linh khí tinh hoa nhật nguyệt bổ sung vào chân khí ình sử dụng là được.




      Nhưng mà nếu như đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, có thể "Đoạt khí", cướp đoạt thiên địa linh khí.




      Khí chính là mệnh, mệnh chính là khí.




      Người thường , có khí tức là sinh mệnh hết.




      Trong thiên địa này có vô số linh khí và tinh hoa, những người tu luyện có cảnh giới dưới Khí Tông thể hấp thu, thế nhưng cảnh giới Đoạt Mệnh có thể.




      Đây là cường đại của "Cảnh giới Đoạt Mệnh", có thể bước lên trời.




      "Với tu vi tầng 8 của mình giờ, mặc dù bên trong có 10 con viễn cổ cự tượng nhưng muốn đánh với cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh vẫn chưa đủ, thẳng ra là con đường chết, nếu như có thể đột phá cảnh giới, đạt đến tầng 9 Khí Tông, luyện thành Địa Ngục Dung Lô, vậy mới có chút hi vọng. Vân Hải Lam, mạnh mẽ lắm ư? Tuy rằng chưa đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thế nhưng lại có thể tu luyện tới cảnh giới Khí Tông! Chuyện này chẳng nhẽ hoàn toàn là nhờ vào Phục Long đan."




      Dương Kỳ nhìn "Vân Hải Lam" từ lưng con Sư Thứu đáp xuống, khí tức người ta vô cùng cường đại, thỉnh thoảng nhận ra chân khí phía sau lưng ta ngưng tụ thành biển cả, trong lòng biển có những luồng chân khí bốc lên, lực lượng thâm thúy, mênh mông, có dáng dấp của chân long.




      ta mặc bộ trang phục màu xanh ngọc, phiêu phiêu như tiên, giống như tiên tử tới từ biển cả, càng nhìn càng xuất trần, dung nhan trang nghiêm, xinh đẹp hơn mấy tháng trước nhiều, khí chất siêu phàm thoát tục, làm ột số nam nhân chỉ có thể đứng từ xa nhìn, sùng bái, thể coi thường.




      Lúc này ta nhìn xuống phía dưới, mà chỉ nhìn vào Sở Thiên Ca để chuyện.




      "Sở sư huynh, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của huynh đạt tới trình độ đăng phong tháo cực, chắc bao lâu nữa tiến hành đoạt mệnh lần thứ 2, khi đó mạnh gấp đôi so với giờ!"




      Giọng của Vân Hải Lam giống như vọng từ trời xuống, truyền khắp gian, ai nấy chỉ nghe thôi cũng thấy thoải mái, duy chỉ có Dương Kỳ biết, trong trái tim nữ tử này toàn là mưu xảo quyệt, thâm bất khả trắc.




      "Vậy chưa chắc, cảnh giới Đoạt Mệnh có 9 tầng cảnh giới, mỗi lần hướng thiên đoạt mệnh, công lực cũng tăng tiến cực lớn. Thế nhưng người tấn chức cũng bị thiên địa linh khí phản phệ, có rất nhiều tiền bối bởi vì khống chế được linh khí trong cơ thể mà bị nổ thành bột phấn. Lần thứ hai đoạt mệnh của ta phải chuyện đùa, thể vội vàng hành ."




      Sở Thiên Ca lắc đầu, cái khí phách ngang tàng lúc giết người dường như biến mất, nhìn hai người vừa xuống ôn hòa cười :


      "Nhưng mà người muội lại có huyết mạch Hải thần, nghe đồn là hậu duệ của thần linh được kích phát, tốc độ tu luyện cực nhanh, trong mắt của các vị lão sư trong học viện, muội còn được xếp ta, tin tưởng bao lâu sau có thể tấn chức đến cảnh giới Đoạt Mệnh."




      "Cám ơn cát ngôn của sư huynh."




      Vân Hải Lam cười nhạt, phong độ vô cùng ung dung:


      "Lần này giết được nhiều mã tặc hút máu như vậy, sư huynh nhất định ít điểm công lao."




      "Điểm công lao đối với ta mà tính là gì cả. Nếu như có tác dụng với sư muội, vậy muội hãy lấy huyết châu của mã tặc này này về ."




      Sở Thiên Ca phất tay cái, cái túi đựng những viên huyết châu, hạch của mã tặc bay tới.




      "Vậy đa tạ sư huynh."




      Vân Hải Lam ngón tay khẽ động, nam tử tiến lên nhận lấy cái túi.




      Nam tử này cũng có tu vi Khí Tông, mặc áo giáp màu trắng, chính là Tống Hải Sơn, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, ở trong học viện Thiên Vị học tập đạt tới tu vi tầng 9 Khí Tông, quả thực là tương đương với ở bên ngoài tu luyện 60 năm.




      "Đệ tử tạp dịch mà cũng dám tới nơi này giết mã tặc hút máu, biết sống chết. Đám mã tặc này chính là quân dưới trướng của Huyết Động Quật, trong những vương của 72 động, thuộc Huyền Sơn, tên nào tên nấy đều tu luyện huyết khí, dựa vào việc hút máu người để tăng cường thực lực. Loại như các ngươi có gặp cũng phải là đối thủ, các ngươi mau chóng trở về , tránh làm lãng phí thời gian của chúng ta."




      Tống Hải Sơn tiếp nhận hạch, sau đó ném cái túi lên lưng Sư Thứu, vênh váo tự đắc, nhìn năm người Dương Kỳ phất tay cái.




      Người có được Sư Thứu, vậy... ít nhất ... người này cũng là đệ tử ngoại viện, thậm chí là đệ tử nội viện, địa vị của họ đệ tử tạp dịch thể bằng được.




      "Dương Kỳ, chúng ta thôi."


      Hoa Dần Hổ sớm bắt đầu có ý tưởng rút lui, lôi kéo Dương Kỳ.




      Đúng lúc này, Vân Hải Lam đột nhiên nhìn tới bên này, lướt qua mặt số người sau đó dừng lại cơ thể Dương Kỳ, mặt nàng ta lên kỳ quái, chút kinh ngạc, thậm chí có chút thần kỳ.




      Tống Hải Sơn kia cũng cảm thấy khác thường của Vân Hải Lam, lập tức đảo mắt tới bên này và phát ra Dương Kỳ, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng mặt lại ra trào phúng và dữ tợn:


      "Dương Kỳ! Là ngươi! Ngươi có thể tiến vào học viện Thiên Vị."




      "Đúng vậy, ta vào học viện Thiên Vị, Tống Hải Sơn, ngươi ngờ đúng . người bị phế Khí Hải lại có thể khôi phục thực lực, tiến vào học viện Thiên Vị tu luyện."


      Thanh của Dương Kỳ rất lớn, giống như chuông lớn, ai nấy đều nghe .




      Ánh mắt nhìn về phía Tống Hải Sơn, trong mắt toàn là miệt thị.




      Sau đó nhìn về phía Vân Hải Lam, bình tĩnh :


      "Vân Hải Lam, chúng ta nửa năm gặp mặt rồi. Chúc mừng tu vi của tăng tiến nhanh chóng, chắc đều do hiệu quả của Phục Long đan mang lại."




      Sắc mặt Vân Hải Lam khôi phục bình tĩnh, im lặng nhìn Dương Kỳ, ai biết được trong lòng ta nghĩ cái gì, lúc sau ta cười nhạt:


      "Dương Kỳ, ngươi tu luyện đạt tới tầng 8, xem ra đúng là có chút kỳ ngộ, có thể tiến vào học viện Thiên Vị ta rất vui mừng vì được gặp lại ngươi, chúc mừng ngươi tiến vào học phủ đứng đầu đại lục. Cố gắng làm đệ tử tốt, làm đệ tử bình thường, tốt nhất là nên ngoan ngoãn, sau đó trở về thành Yến Đô chấn hưng gia tộc, cưới vợ sin con, đời này cứ bình yên như vậy thôi."




      Câu của nàng rất đơn giản nhưng lại chứa ý tứ đặc biệt, thầm báo cho Dương Kỳ biết rằng, nếu may mắn sống sót nên an phận thủ thường, đừng nghĩ tới chuyện viển vông.




      "Cả đời bình yên?"


      Dương Kỳ cười nhạt, giọng bình thản:


      "Nếu như tu vi của ta đột phá tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thọ mệnh thêm nhiều, cầu được trường sinh, lúc đó quang mang vô tận, cuộc đời có vô vàn đặc sắc, hưởng thụ sao hết. Cuộc sống còn bao nhiêu điều thú vị chờ ta, ta cũng ngừng nỗ lực vươn lên đỉnh núi cao nhất! Nhưng mà, Vân Hải Lam. Ta khuyên ngươi câu, dựa vào xảo quyệt vĩnh viễn thể tiến tới cảnh giới cao nhất. Cường giả, mạnh ở tâm!"




      "To gan!"




      Dương Kỳ vừa dứt lời, Tống Hải Sơn rống to tiếng, thân hình bay tới trước mặt Dương Kỳ :


      "Ngươi là ai, chỉ là tên đệ tử tạp dịch mà dám chuyện với đệ tử tinh như vậy sao?"




      "Thế nào? Tống Hải Sơn, ngươi định chèn ép ta nữa à?"


      Dương Kỳ nhúc nhích tí nào, sát khí trong lòng cũng nổi lên.




      "Chèn ép ngươi?"




      Tống Hải Sơn cười ha ha:


      "Ngươi xứng sao? Dương Kỳ, ta cho ngươi biết, lúc trước ta chỉ cho rằng ngươi là con kiến hôi, tiểu nhân vật, giờ ta vẫn coi ngươi như vậy. Ngươi cho rằng bằng với chút thủ đoạn tiến tới tầng 8 là có thể dương oai? Có người, thiên tài mãi mãi là thiên tài, phế vật mãi mãi là phế vật. Chênh lệch vĩnh viễn là chênh lệch, loại người thấp kém như ngươi bây giờ có chắc cũng hiểu!"




      "Dương Kỳ huynh, bớt tranh cãi , Tống Hải Sơn tối thiểu cũng là đệ tử ngoại viện, địa vị so với chúng ta cao hơn rất nhiều. Cừu hận trước đây cứ cho qua ."




      Lý Hạc thấy tình huống như vậy, rất sợ Dương Kỳ bị hại, vội vàng tiến lên khuyên nhủ, đồng thời nhìn Tống Hải Sơn :


      "Vị này chính là Tống sư huynh sao, Dương Kỳ huynh đệ có chút ân oán với huynh, thế nhưng giờ đều là đệ tử của học viện Thiên Vị, mọi người biến chiến tranh thành hòa bình có được ? Nể mặt ta chút... ."




      Bốp!




      Lý Hạc còn chưa xong, cái bạt tai nhanh như tia chớp bay tới, làm cho ngã văng dưới đất, bên mặt sưng hồng, máu tươi và vài cái răng cũng phun ra.




      Là Tống Hải Sơn xuất thủ như sấm sét.




      Thấy Lý Hạc bị đánh ngã, Tống Hải Sơn còn nhổ bãi nướt bọt lên người , :


      "Nể mặt ngươi? Ngươi là ai? Ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi, cái tạp dịch mà dám bảo ta nể mặt ngươi, vậy ai nể mặt ta?"




      Dương Kỳ ngờ rằng Tống Hải Sơn lại ra tay.




      Vốn có thể ngăn cản nhưng mà Sở Thiên Ca lại đứng bên cạnh dùng ánh mắt tra xét người , dường như muốn nhận ra biến hóa trong cơ thể.




      Cho nên đem 9 phần chân khí và Thần Tượng Trấn Ngục Kình nén sâu trong Khí Hải, chỉ để lại Bất Bại Vương Quyền và Kim Chung Tráo thể đại pháp vận chuyện.




      Thấy Lý Hạc ngã mặt đất, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.




      Tiến lên đỡ Lý Hạc dậy, đồng thời đưa đạo chân khí vào trong cơ thể , giúp trị thương, chỉ lát sau khuôn mặt sưng đỏ biến mất.




      Chỉ tiếc điều, mấy cái răng bị gãy mọc lại được.




      Nhưng mà cường giả khí công khác với người thường, chỉ cần vận chuyển chân khí, kích thích tủy sống, việc gãy răng mọc lại khó.




      "Đa tạ Dương huynh, huynh đệ làm xấu mặt rồi."


      Lý Hạc cười khổ .




      "Đừng lo, Lý huynh bị cái tát này, ta đòi lại hết cho."


      Dương Kỳ với giọng lạnh như băng:


      " ai có thể đánh huynh đệ của ta. Huynh đệ của ta bị gãy răng, ta đánh gãy cái xương sườn!"
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Phản kích nhục nhã



      "Đòi lại? Ngươi lấy cái gì mà đòi lại?"




      Tống Hải Sơn lạnh lùng nhìn Dương Kỳ nâng Lý Hạc dậy, lúc này Dương Kỳ đưa chân khí vào trong người đối phương, trong lòng chút sợ hãi, cũng quan sát tình hình xung quanh.




      "Ta là đệ tử ngoại viện của học viện, có quyền lực chỉ điểm đối với đệ tử tạp dịch, tiểu tử này học nghệ tinh mà còn dám bảo ta nể mặt , cho rằng là ai? Còn ngươi nữa, Dương Kỳ, ngươi dùng ngôn ngữ mạo phạm đến ta, với tích cách trước kia chắc chắn ta phế ngươi. Nhưng mà giờ ngươi tiến vào học viện Thiên Vị, nên ta cho ngươi cơ hội hối cải, quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái, ta bỏ qua cho."




      Tống Hải Sơn dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Dương Kỳ, giống như mèo nhìn chuột.




      đùa bỡn.




      Mọi người đương nhiên nhận ra, Dương Kỳ có dập đầu cũng bỏ qua.




      Vân Hải Lam im lặng nhìn tình hình, trong mắt lên vẻ hứng thú.




      Vị cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh Sở Thiên Ca chắp hai tay sau lưng, đứng tường thành, gió thổi y phục của bay phấp phới.




      Lúc này trời có hoa tuyết.




      "Tuyết rơi."




      Dương Kỳ đưa tay tóm lấy hoa tuyết trung, :


      "Đáng tiếc là lại có con chó cứ sủa bên cạnh ta."




      Câu này vừa thốt ra, chẳng những là Lý Hạc, mà cả đám người Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi cũng rùng mình cái, bọn họ dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Dương Kỳ, bao giờ họ có thể tưởng tượng Dương Kỳ lại dám câu này.




      Đối mặt với Tống Hải Sơn cường thế, Dương Kỳ vẫn còn dám mỉa mai đối phương!




      "Cái gì? Ngươi cái gì?"




      Tống Hải Sơn dường như nghe , sau đó mới đoán ra Dương Kỳ gì, sắc mặt lập tức tái như lợn bị cắt tiết, cơn tức giận bùng nổ ở trong người.




      "Điếc hả? Tống Hải Sơn, ta ngươi là con chó!"




      Dương Kỳ đột nhiên rống to tiếng kinh thiên động địa.




      "Muốn chết!"




      Tống Hải Sơn nhịn được nữa, vung tay lên, năm ngón tay cong lại như móng rồng, chân khí biến thành đám mây, móng vuốt từ đám mây hạ xuống giống như muốn vồ lấy con mồi.




      Vân Long Tham Trảo!




      Chân khí ngưng tụ trong trảo này bao phủ khắp nơi, khí công toả ra khiến ặt đất nứt nẻ, Tống Hải Sơn hạ thủ chút lưu tình, sát khí nồng nặc, muốn dồn Dương Kỳ vào chỗ chết.




      Dương Kỳ cũng quan tâm mà lập tức xuất thủ, chân khí ngưng tụ ở nắm tay, Bất Bại Vương Quyền được thi triển, 6 cánh tay ra ở sau lưng giống như con cua giơ càng.




      Chân khí của giống như tòa núi, đập vào chân khí của Tống Hải Sơn, tiếng nổ phát ra ầm ầm.




      Mọi người nhìn thấy khi 6 cánh tay chân khí của Dương Kỳ chuyển động, chúng kết thành quả cầu chân khí cực lớn, quả cầu này xoay tròn đập vào người Tống Hải Sơn, đánh tan toàn bộ chân khí hộ thân của .




      Tống Hải Sơn kêu thảm tiếng, cả người bay ra ngoài, quần áo vỡ tan, rơi xuống đất bò dậy nổi.




      "Thất bại..."




      Thấy cảnh tượng này, Lý Hạc bật thốt câu.




      Chẳng những bọn họ, thậm chí mấy đệ tử ngoại viện từ Sư Thứu hạ xuống cũng phải trợn mắt há mồm. Phải biết rằng, Tống Hải Sơn là cao thủ cấp bậc Khí Tông, mà Dương Kỳ chỉ là khí công tầng 8, dựa theo đạo lý hai bên kém nhau cấp, vậy mà Tống Hải Sơn có thể bị đánh bại trong chiêu?




      Ánh mắt Vân Hải Lam co lại, nàng ta cũng ngờ tới cảnh này.




      "Hả?"


      Ngay cả Sở Thiên Ca cũng rung động.




      "Ngươi..."


      Tống Hải Sơn tin mình thất bại, muốn đứng dậy giết Dương Kỳ.




      Thế nhưng thân hình Dương Kỳ lóe lên cái tới bên cạnh , ngồi xổm xuống bên người đối phương, lấy tay vỗ mặt cái:


      "Tống Hải Sơn, ngươi cho rằng mình đạt tới cảnh giới Khí Tông ta làm gì được ngươi sao? Ngươi biết ta luyện hóa được cây Nhiếp thần thảo, nội lực hùng hậu có thể so sánh với cao thủ Khí Tông... . ."




      Dương Kỳ cố ý ra chuyện mình luyện hóa Nhiếp thần thảo, chính là muốn che giấu tu vi bản thân.




      giúp Dương Chiến luyện hóa Nhiếp thần thảo cho bên trong người cũng có số tia khí chất của loại dược thảo này, đồng thời có thể dùng Thần Tượng Trấn Ngục Kình bắt chước khí tức, người khác thể nào nhận ra được.




      Trừ phi Sở Thiên Ca trực tiếp đem chân khí đưa vào trong cơ thể , bằng đừng hòng tìm ra mánh khóe.




      "Hải Lam mau giết tiểu tử này ."


      Tống Hải Sơn nhục nhã vô cùng, lớn tiếng kêu lên.




      Bốp!




      Dương Kỳ tát cái vào mặt .




      Tống Hải Sơn tru lên, máu tươi phun ra, răng cũng rời hàm.




      "Ta rồi, ai vũ nhục huynh đệ của ta, ta nhất định bắt trả giá gấp bội."


      Dương Kỳ tàn bạo :


      " giờ ta phế chân khí của ngươi, khiến cho ngươi còn cảm giác mình ưu việt nữa."




      Trong lúc chuyện, Dương Kỳ đua đạo chân khí vào trong cơ thể đối phương, ý đồ muốn phế bỏ tu vi của Tống Hải Sơn.




      "Được rồi!"




      Cũng trong thời khắc này, Sở Thiên Ca đột nhiên mở miệng chuyện, đứng thành vung tay áo cái, cỗ chân khí tuôn ra giống như thiên quân vạn mã lao tới, đẩy Dương Kỳ về phía sau.




      "Lợi hại!"




      Dương Kỳ cảm thấy bản thân mình thể chống lại được luồng chân khí này, nhưng đấy là do thể thi triển ra toàn bộ lực lượng mà thôi.




      Dương Kỳ lùi hơn trăm bước, còn Tống Hải Sơn được chân khí cuốn lên tường thành




      Sở Thiên Ca tóm lấy Tống Hải Sơn, dùng ngón tay đưa chân khí vào trong cơ thể đối phương.




      Lập tức, toàn thân Tống Hải Sơn run rảy, vết máu lập tức ngưng chảy, thậm chí còn cảm nhận được luồng chân khí này di chuyển trong kinh mạch.




      "Thiên địa linh khí!"




      Sở Thiên Ca quát to tiếng, mọi người thấy tia chân khí được rót vào trong cơ thể của Tống Hải Sơn, khiến cho răng của mọc trở lại.




      "Đây là thủ đoạn của cảnh giới Đoạt Mệnh?"


      Dương Kỳ liếm liếm môi.




      Mặc dù thể giết được Tống Hải Sơn, nhưng mà có thể làm nhục , cục tức trong ngực Dương Kỳ cũng giảm đôi chút, cái chính là Vân Hải Lam mà thôi!




      Tống Hải Sơn chẳng qua chỉ là con tốt của Vân Hải Lam.




      "Được rồi, thương thế của được trị liệu xong rồi."


      Sở Thiên Ca ném Tống Hải Sơn trở lại lưng Sư Thứu, sau đó quay sang nhìn Vân Hải Lam ôn hòa :


      "Hải Lam sư muội, dường như muội và tiểu tử này có chút khúc mắc? Chân khí của tiểu tử này cực kỳ hùng hậu, là do phục dụng Nhiếp Thảo, nếu như tấn chức đạt tới Khí Tông còn lợi hại hơn nữa. Nếu như muội câu, ta lập tức xuất thủ trợ giúp muội giải quyết chuyện này? Nhưng mà muội cũng thiếu của ta nhân tình, thế nào?"




      Sở Thiên Ca câu làm cho bầu khí ở đây trở nên khẩn trương.




      đương nhiên coi Dương Kỳ ra gì, giống như Dương Kỳ đáng cho xuất thủ, chỉ vì muốn Vân Hải Lam nợ việc nên mới ra tay.




      "Thiên Ca sư huynh, huynh là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, tại sao lại làm khó dễ chúng ta."


      Hoa Dần Hổ kêu to.




      Sở Thiên Ca quan tâm tới , chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Hải Lam.




      "Thôi, là Dương Tố Tố, cũng chỉ là gốc Nhiếp Thảo mà thôi, nó tính là gì cả."


      Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ lâu, đột nhiên thở ra hơi:


      "Thiên Ca sư huynh, chúng ta , còn có nhiều mã tặc hút máu chờ chúng ta giết đấy."




      " của là Dương Tố Tố?"


      Ánh mắt Sở Thiên Ca sáng lên, hai đạo quang mang bắn ra xa mấy trượng, giống như muốn hòa tan gian:


      "Tốt, rất tốt. Dương Tố Tố cũng đâu có gì đặc biệt hơn người, Hải Lam, chỉ cần muội câu, ta giúp muội giải quyết cái phiền toái này."




      "Đa tạ sư huynh, thôi."




      Vân Hải Lam chuyển mình bay lên lưng Sư Thứu, Sư Thứu triển khai đôi cánh bay vút lên trung, Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ :


      "Dương Kỳ, tốt nhất là ngươi nên làm người bình thường, nghe ta câu , về , nên ở học viện Thiên Vị, sớm muộn gì ngươi cũng hối hận mà thôi."




      "Đa tạ quan tâm của ngươi, nhưng ngươi nên quan tâm mình nhiều hơn."




      Dương Kỳ trả lời câu.




      Sở Thiên Ca liếc mắt nhìn Dương Kỳ, thân hình lóe lên cái đứng ở , sau chớp mắt chỉ còn lại cái bóng, thủ đoạn quả thực là quỷ khiếp thần sầu.




      Phù...




      chuyện kinh thiên động địa cứ như vậy qua .




      Thấy những người này rời , đám người Lý Hạc dài thở phào cái, toàn thân trống rỗng như khí lực bị hút hết.




      Dương Kỳ nhắm mắt trầm tư, khoanh chân ngồi ở mặt đất, giống như là tu luyện cái gì đó.




      "Dương Kỳ, hôm nay chúng ta ở lại nơi này đêm, bây giờ còn nguy hiểm gì nữa, mã tặc bị giết hết, lại có cao thủ như Sở Thiên Ca ở bên, mã tặc nào dám tới đâu."


      Qua hồi lâu, Hoa Dần Hổ tìm được mấy cây gỗ dựng căn nhà, đốt lửa gọi Dương Kỳ.




      "Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh là lợi hại."




      Dương Kỳ mở mắt, khoát khoát tay:


      "Các ngươi cứ sưởi ấm , ta ở trong tuyết tu luyện, lúc nãy nhìn thấy Sở Thiên Ca ta lĩnh ngộ được số đạo lý, có thể đột phá cảnh giới."




      "Nếu vậy chúng ta quấy rầy ngươi nữa."




      Mọi người gật đầu vào trong phòng tránh gió, song ánh mắt vẫn nhìn về phái Dương Kỳ, ý muốn hộ pháp cho .




      Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, gió bắc rít lên mang theo đất cát bay tới.




      Xung quanh người Dương Kỳ có cái lồng khí, bọc vào trong, cho dù tuyết có rơi, cát có bay tới cũng bị nó hất ra ngoài.




      "Vân Hải Lam, ngươi có Sở Thiên Ca bảo vệ, nhưng mà điều đó cũng là gì, ta đánh bại ."


      Dương Kỳ vận chuyển chân khí trong cơ thể giống như núi lửa phun trào, dung nham như muốn đốt cháy cả địa ngục.




      Lôi Đình Cự Tượng trong cơ thể tiếp tục vận chuyển.




      Sâu trong đan điền Khí Hải của Dương Kỳ, tất cả chân khí của Thần Tượng Trấn Ngục Kình đều biến thành cái lò luyện.




      Mô hình "Địa Ngục Dung Lô" nhốt Lôi Đình Cự Tượng ở trong đó, liên tục tế luyện, những tia sinh mệnh tinh hoa tiếp tục trào ra.




      Ông!




      Trong cơ thể Dương Kỳ lại có thêm vi hạt thức tỉnh.




      Vi hạt thứ 11 phá kén mà ra.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :