1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 21: Sinh nhật

      Sinh nhật Hinh Vũ vào đầu tháng 6. Khoảng thời gian trước, Thượng Đông vừa nằm vừa lải nhải, muốn tổ chức chúc mừng sinh nhật cho .

      Văn Kiệt : " mình cậu hẹn ấy ."

      Thượng Đông trả lời: "Còn chưa được."

      Triết Bình hỏi: " ấy thích gì?"

      "Nghe Nhược Thanh , ấy thích đọc sách."

      "Còn gì nữa ?"

      " biết."

      Mạnh Phi mở miệng, nghe họ .

      Nhược Thanh và Thượng Đông với Hinh Vũ mấy lần, muốn tổ chức sinh nhật cho . Hinh Vũ mãi đồng ý. Từ đến lớn, đều là người nhà tổ chức cho , chưa bao giờ cùng bạn bè chúc mừng sinh nhật.

      Trung học , có ít bạn bè tổ chức sinh nhật tại nhà, cũng đồng ý vài lần, bản thân lại chưa từng mời bạn học qua nhà. Sợ khi mời đến, các ấy còn chưa vào cửa nhà, nhìn thấy chiến sĩ canh gác cổng có hỏi cũng biết giải thích làm sao.

      Thế nhưng, cuối cùng thể chịu được Thượng Đông và Nhược Thanh dây dưa. Đầu tháng 6 có bài tập kiểm tra gì. Kỳ kiểm tra của hệ kiến trúc học sớm hơn so với hệ khác, nhưng cũng phải đến giữa tháng 6. Cuối tháng 6 mới nộp đại đồ. Cho nên muốn lấy cớ bận rộn cũng được.

      cho cùng, lâu gặp Mạnh Phi, Hinh Vũ rất nhớ . Cuối cùng đồng ý, hữu nghị phòng ra ngoài cửa nam ăn liên hoan.

      Bên ngoài cửa nam có vài nhà hàng , vô cùng đơn giản, đối tượng kinh doanh thường là sinh viên đại học H.

      Thượng Đông : "Nhà hàng trước trường đẳng cấp quá kém. Sinh nhật em, chúng ta vào nội thành ."

      Hinh Vũ cười : "Đẳng cấp đủ, chúng ta lấy tình bạn đáp đủ." Hình thức bề ngoài thấy nhiều, của ngon vật lạ đều nếm qua. đến đẳng cấp, nhà hàng ở Ti Môn Khẩu cũng chẳng là gì cả. Còn bằng ăn ở nhà hàng trước trường, có loại hương vị khác biệt.

      Thượng Đông kiên trì nữa. Biết phải là người coi trọng tiền tài.

      Vào ngày sinh nhật của Hinh Vũ, mọi người Tây 11 ở trước cửa nhà xe tụ hội.

      Nam sinh 205 rất phong độ, đến chờ từ sớm. ra, vì mọi người chịu nổi Thượng Đông ở trong phòng cứ thúc giục mãi, "Xong chưa?" "," "Chúng ta đừng để bị muộn." ...

      Nữ sinh 703 vừa đến, Thượng Đông hiển nhiên ra tiếp đón Hinh Vũ, đứng bên cạnh .

      Mọi người chào hỏi nhau. Mạnh Phi và Hinh Vũ đứng hơi cách xa nhau, nhìn nhau trong giây, gật đầu.

      Cùng nhau đến cửa phía nam. Thượng Đông và Hinh Vũ phía trước. Nhược Thanh và Triết Bình, Mạnh Phi và Thu Hồng, Văn Kiệt và Giai Tuệ, có đôi có cặp, theo ở phía sau. Ghép thành đôi như vậy, hình như thành phương thức tụ hội trong hữu nghị phòng.

      Đề tài chuyện với Hinh Vũ trong thời gian đường đến nhà hàng, Thượng Đông sớm chuẩn bị. Hỏi tình trạng gần đây của : Chương trình học thế nào? Bài tập có khó ? Có vấn đề gì... cần giúp ? Sau đó về mình chút: mới vừa hoàn thành bản thiết kế, những công việc trong hội học sinh, còn mình đọc sách gì. Đương nhiên quên kể truyện cười. biết, Hinh Vũ thích nghe kể truyện cười. Mà thích nhìn cười. đời gì có thể so với nụ cười của .

      Dọc theo đường , Thu Hồng và Mạnh Phi về những vấn đề liên quan đến kiến trúc học. Thu Hồng hỏi từng vấn đề, Mạnh Phi kiên nhẫn trả lời.

      Thu Hồng rất vui khi có cơ hội gặp Mạnh Phi lần nữa, nghe giải thích các vấn đề cảm thấy khó hiểu. biết sinh viên xuất sắc của hệ kiến trúc học. có thể cảm nhận được lòng quan tâm và hết sức trợ giúp . người rất tốt, có tài lại đẹp trai, xem ra gia cảnh tầm thường, chỉ tiếc là bị mất chân. Có điều, có làm bạn cũng tốt.

      Mạnh Phi vừa chuyện với Thu Hồng, vừa nhìn Thượng Đông và Hinh Vũ ở phía trước mình. Họ kéo ra khoảng cách hơi xa với mọi người. Bóng lưng xa nho , thoạt nhìn hai người vô cùng hài hòa.

      Lúc này ánh tà chiều chiếu xuống, cây cối xanh biếc. bóng lưng hai người phảng phất dung nhập. Họ như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, biết vì sao Hinh Vũ chưa chịu chấp nhận Thượng Đông?

      Thượng Đông và Hinh Vũ vào nhà hàng ngoài cửa nam. gian phòng, cái bàn lớn, ba cái bàn .

      Hai người ngồi xuống cái bàn lớn. Hinh Vũ lấy khăn tay ra bắt đầu lau bàn.

      Thượng Đông ngồi bên cạnh, : " biết đàn ông chòm sao nào thích mẫu người nào."

      Hinh Vũ nhìn , làm sao có thể? Hoàn mập Yến gầy*, tất cả đều có mẫu người mình thích.

      *Ý chỉ Dương Ngọc Hoàn (Dương Quí Phi mập), Yến là hoàng hậu Triệu Phi Yến.

      "Em tin?"

      "Em tin."

      "Chúng ta cược ?"

      "Đánh cược gì?"

      "Cược súp gà quán bên cạnh." Nhà hàng bán súp gà vừa lúc ở ngay bên cạnh.

      " mỗi chòm sao sao?" Khiến tính tình muốn đánh cược của Hinh Vũ nổi lên.

      "Đúng.”

      " có thể đàn ông chòm sao nào thích mẫu người nào sao?" Hinh Vũ xác nhận lần nữa.

      "Đúng."

      "Được. Em cược."

      "Tốt, em nghe: Đàn ông chòm sao bạch dương, thích mỹ nữ. Đàn ông chòm sao bò cạp, thích mỹ nữ. Chòm bảo bình, thích mỹ nữ..."

      Hinh Vũ cười ha hả ra tiếng.

      Trong nháy mắt Thượng Đông bị nụ cười kia làm cho rung động. Tim đập thình thịch. Tiếp tục : "Đàn ông chòm song tử, thích mỹ nữ..."

      Mọi người lần lượt vào. Thượng Đông còn , Hinh Vũ còn cười, vừa cười vừa xua tay, đừng nữa.

      Mạnh Phi vừa vào cửa, liền thấy bọn họ chuyện trò vui vẻ, vô cùng vui vẻ.

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót. Mày cách nào kể truyện cười khiến vui vẻ như thế. Nghĩ nghĩ lại, bản thân cảm thấy buồn cười. Nghĩ gì thế? Đâu chỉ là kể truyện cười. Mày sao có thể so với Thượng Đông?

      Thượng Đông và Hinh Vũ ngồi ở trong cùng. Hinh Vũ ngồi bên phải Thượng Đông. Nhược Thanh và Triết Bình vừa vào cửa liền hướng bên trái Thượng Đông , Mạnh Phi và Thu Hồng bên phải Hinh Vũ. Trong lòng Hinh Vũ hồi hợp. Mạnh Phi ở phía trước, chắc hẳn là ngồi bên phải .

      Nhưng, ngờ rằng, đến cạnh bàn dừng lại, đến vị trí đối diện chậm rãi ngồi xuống. Để gậy dựa vào bên. Thu Hồng cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh . Bọn họ đem vị trí bên phải Hinh Vũ cho Văn Kiệt và Giai Tuệ ở phía sau.

      Trong lòng Hinh Vũ thất vọng. người khi đến sau, thường vào bên trong ngồi, loại lễ tiết cơ bản này đương nhiên biết. Theo lý nên đến chỗ bên cạnh ngồi xuống, đem chỗ ngoài cùng cho người đến cuối cùng, nhưng làm như vậy.

      Khi Mạnh Phi chậm rãi ngồi xuống, nhìn Hinh Vũ ở phía đối diện nhanh. Vừa lúc thấy hé miệng, mắt rũ xuống. Tuy rất nhanh, có thể nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt . Haizz, thở dài trong lòng.

      Mọi người ngồi xong, bắt đầu xem thực đơn. Từng tên món ăn đều viết tờ giấy dài màu vàng, dán bốn phía tường. Nét chữ thư pháp ngoằn ngoèo, còn có rất nhiều lỗi chính tả theo kiểu đơn giản hóa. Nhưng mà, ai cũng quan tâm, đều biết đó viết món gì.

      Gọi xong thức ăn, mọi người ngồi chuyện. 205 những kinh nghiệm gặp phải với 703. Kinh nghiệm học, kinh nghiệm sống, kinh nghiệm trong trường ... Đương nhiên, gần năm, tại 703 cũng có ít nhiều cảm xúc...

      Thức ăn rất nhanh được mang lên. Mọi người vừa ăn vừa .

      Thượng Đông rót nước uống cho Hinh Vũ, lại gắp thức ăn cho . Quan tâm đầy đủ.

      Hinh Vũ giọng mấy lần, "Cám ơn, tự em làm được rồi."

      Thượng Đông gì, cười nhìn . Trong mắt chứa tình cảm, cho dù ai đều thấy được. tiếp tục gấp thức ăn cho .

      Hinh Vũ hơi đỏ mặt. Ngay trước nhiều người như vậy, tiện thêm gì.

      Mạnh Phi ngồi đối diện thu hết dịu dàng của Thượng Đông đối với Hinh Vũ vào trong mắt. Tay để dưới bàn tự giác nắm chặt lại.

      hơi hối hận vì tối nay đến bữa tiệc này. Nhưng, hôm nay là sinh nhật , dù thế nào nữa cũng muốn đến. Sau này, tốt nhất nên trốn xa chút. Để tránh cho lòng mình chua xót.

      có khẩu vị, quyết định chỉ ăn ít rau xanh.

      Hinh Vũ chậm rãi ăn thức ăn trong chén, đột nhiên nghe được Văn Kiệt tiếng, "Đực," sau đó lấy đôi đũa gắp con ốc bươu đó đặt bàn.

      Hinh Vũ ngạc nhiên, ta có thể nhận ra đực cái! ngay cả ốc bươu con nào đực con nào cái đều lắm.

      Lúc này Văn Kiệt lại gắp con khác, liếc mắt nhìn, "Lại là đực," đặt lên bàn.

      Hinh Vũ rốt cục nhịn được, nghiêng đầu giọng hỏi, "Làm sao biết?"

      Văn Kiệt khó hiểu nhìn , chỉa chỉa vỏ hai con ốc bươu vừa để xuống bàn, "Vừa nhìn biết." Vẻ mặt ta, giọng điệu ta đều cho thấy, đây là chuyện rất dễ dàng.

      Hinh Vũ lấy con ốc bươu, cầm bằng ngón cái và ngón trỏ, nhìn bên trái nhìn bên phải, thế nào cũng nhìn ra con này là đực hay là cái. "Em nhìn ra. Sao có thể nhìn ra được vậy?"

      Văn Kiệt ngạc nhiên hiểu, nhìn nhíu mày, giống giỡn, chỉ : "Em từ phía nhìn xuống, này phải là trống (đực)* sao?"
      * 公 có nghĩa đực cũng có nghĩa là trống

      Ở miệng ốc Hinh Vũ nhìn thấy, nó trống , có gì... mới biết Văn Kiệt gì... Trống . "Tiểu hôi (phi) cơ, hôi (phi) a hôi (phi)", "Quần áo đánh tây (thấp)" " muốn ngồi ở chó điên (đầu gió) bên cạnh" "Hoan nghênh đầu cơ (đầu tư)" (theo mình nghĩ là giống như chữ đực vs trống) các loại truyện cười Hinh Vũ biết ít, nghĩ đến, ngày hôm nay mình lại có thể gặp.

      Mạnh Phi yên lặng ăn. Hinh Vũ vừa mở miệng liền hiểu chuyện gì xảy ra. Văn Kiệt là người Quảng Tây. Người Quảng Tây tiếng phổ thông, nên rất nhiều người nhận ra. Khi mới quen Văn Kiệt, từng xảy ra ít chuyện cười, mọi người ít lần đùa Văn Kiệt.

      Mạnh Phi nhìn Hinh Vũ cầm con ốc bươu, nhìn trong nhìn ngoài. Sau đó nghiêng đầu hỏi Văn Kiệt. Đường nét mặt rất đẹp, đường cong khuôn mặt và cổ vô cùng nhu hòa, ra làn da trắng hồng. Nhìn mặt lên vẻ hoài nghi, nét mặt nghiêm túc mà ngây thơ khiến người ta rung động. Lúc này thứ gì có thể sánh bằng. Mạnh Phi cố nén cười.

      Chờ vẻ mặt Văn Kiệt nghi ngờ ra từ đó có nghĩa là trống , Hinh Vũ nghiêm túc nhìn, Mạnh Phi cảm giác mình sắp nghẹn cười đến mức bị nội thương hộc máu.

      Sau đó nhìn thấy Hinh Vũ như bừng tỉnh hiểu ra, miệng hơi mở, mặt trở nên ửng hồng. Mạnh Phi nhìn đến ngây ngô, tự chủ được hơi mỉm cười. đơn thuần đáng .

      Hinh Vũ ngẩng đầu. Thấy Mạnh Phi yên lặng, nhìn bên trong chén. Nhưng, khóe miệng ràng hơi nhếch lên, mi mắt dài của rũ xuống, hơi run . Haizz. đều thấy được.

      Hinh Vũ cúi đầu, lấy tay hơi che mặt, lại nhanh chóng ngẩng đầu. Ngẫm lại cảm thấy hơi buồn cười, miệng liền nở nụ cười.

      Hai bên trái phải Thượng Đông và Văn Kiệt cùng lúc hỏi, "Vì sao em lại cười?"

      Hinh Vũ nhìn hai bên, " có gì." Lại ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ấm áp thâm thúy của Mạnh Phi. đỏ mặt nở nụ cười. Má lúm đồng tiền lại bắt đầu nhộn nhạo.

      Nụ cười đó cứ như vậy vào lòng Mạnh Phi. Đột nhiên tâm tình tốt hẳn lên. Ăn uống cũng ngon miệng hơn.

      Trọng tâm mọi người chuyện ngoài các vấn đề của tầng lớp thanh thiếu niên -- sách, nhạc và phim. Vì gần đến kỳ nghỉ hè, nên còn về kỳ nghỉ hè này và vấn đề về du lịch.

      Chẳng biết ai mở đầu, đột nhiên về kỳ nghỉ hè. Mọi người cùng nhau thảo luận.

      Thượng Đông hỏi Hinh Vũ: "Nghỉ hè em dự định làm gì?"

      Hinh Vũ : "Đọc sách, còn vẽ tranh nữa."

      " ra ngoài chơi sao?"

      "Còn chưa biết, tạm thời em chưa có kế hoạch gì."

      "Nếu có thời gian, em đến Trịnh Châu chơi."

      "Trịnh Châu có nơi nào chơi ?"

      "Trịnh Châu rất nhiều nơi để ..." Nhìn gương mặt Hinh Vũ trong suốt và đôi mắt sáng lên, Thượng Đông ngớt:

      "Có vườn cổ thụ núi Mang, có cổ thụ ngàn năm, ngoài ngàn năm. Em đoán xem bao nhiên người có thể ôm hết vòng cây cổ thụ?..."

      "Tràng cá chép Hoàng Hà, lúc này mà câu cá, cá rất lớn, vừa thơm vừa mập lại mền..."

      "Hang động Lâm Hồ, ánh sáng hồ mập mờ, cảnh vừa đẹp vừa thanh tịnh..."

      "Con sông lớn Hoàng Hà ở thôn Hoàng, đứng phía nhìn sông Hoàng Hà, khó có thể tưởng tượng được nó rộng lớn hùng vĩ thế nào... bảo đảm em nhìn thấy cảm xúc vô cùng dâng trào..."

      "Cố hương của Hoàng đế... hoàng lăng Bắc Tống... nơi khởi nguyên văn hóa sông Lạc Hà..."

      Cuối cùng còn quên, "Trịnh Châu còn là nơi thương thành (là nơi buôn bán sầm uất). Trịnh Châu là thị trường có tiếng trong nước..."

      Trong lòng Hinh Vũ vô cùng cảm động. tuyệt đối tin Trịnh Châu là nơi rất đẹp. Quan trọng hơn là, nghĩ người Trịnh Châu nhất định đều nhiệt tình rộng rãi, vui tính hài hước, giống như Thượng Đông vậy.

      Mạnh Phi cúi đầu nghe Thượng Đông giới thiệu về quê hương mình, trong lòng khỏi nghĩ về quê mình. Vùng ngoại ô Thành Đô có núi Thanh Thành, trong thành có nhà tranh Đỗ Phủ, cung Thanh Dương, nhà thờ Vũ Hầu, viện Văn Thù, chùa Bảo Quang, còn có các ngõ hẽm lớn , đường Cầm Đài, Cẩm Lí, ngoài ra có thể xem gấu trúc Quốc Bảo... Nhưng, vậy thế nào? có thể làm gì? sao có thể như Thượng Đông mời đến thăm quan?

      " thay mặt người dân Trịnh Châu hoan nghênh em đến." Thượng Đông đầy nhiệt tình, tiếp tục mời .

      " nên làm hướng dẫn viên." Hinh Vũ cười .

      "Phải , còn chưa bao giờ làm hướng dẫn viên. Rất vui lòng làm thử lần." Thượng Đông nhìn Hinh Vũ, hai mắt sáng lấp lánh, " chỉ hướng dẫn viên, còn bao ăn bao ở..."

      " cẩn thận nếu em nhận lời đó..." Hinh Vũ bị nhiệt tình của Thượng Đông ảnh hưởng, nhìn , trêu đùa vài câu.

      Tay Mạnh Phi định gấp thức ăn nghe thế tay dừng trung, dường như quên mình định gấp món gì, hoặc giống như có ý định gấp món khác.

      Tất cả mọi người chuyện, ai chú ý đến khác lạ của .

      ngừng đôi đũa hai giây, cuối cùng gấp gì, thu tay về, đặt đũa lên bàn.

      " , có thời gian em nhất định phải đến Trịnh Châu chơi. Đến gọi điện thoại cho . sắp xếp." Thượng Đông nhiệt tình dâng cao, tiếp tục nỗ lực thuyết phục.

      Hinh Vũ cười mà .

      "Được rồi, viết điện thoại nhà cho em." Thượng Đông , lấy giấy bút ra. Viết xong, đưa cho Hinh Vũ.

      Hinh Vũ nhận lấy, "Nếu em Trịnh Châu, nhất định gọi điện cho ."

      Sau khi Mạnh Phi đặt đũa xuống, còn cầm lên nữa. Đột nhiên cảm thấy chút khẩu vị cũng có.

      Ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy lòng chua xót. ra tâm tình lên xuống thất thường hoàn toàn là vì . Trước đó ở nhà xe nhìn nhau gật đầu chào, trong lòng thấy vui sướng. Nhìn và Thượng Đông thân mật đùa giỡn, trong lòng thấy mất mát. Nhìn nghiêm túc nghiên cứu ốc bươu, thấy rung động. Nghe có thể Trịnh Châu vào kỳ nghỉ hè, liền thấy chua xót...

      tự hỏi cho đến bây giờ tâm tình luôn bình tĩnh, người khác cố tình gây cũng thể ảnh hưởng đến . Nhưng, bắt đầu từ khi nào, tâm tình theo lên xuống thất thường như vậy? Mà còn, hoàn toàn thể kiểm soát.

      Đúng, thích còn thuốc chữa nữa rồi. Nhưng, Thượng Đông thích như vậy. Sớm muộn gì cũng công khai theo đuổi . Chắc là, có thể vào kỳ nghỉ hè này ?

      Hinh Vũ nghe Thu Hồng giọng hỏi Mạnh Phi, "Sao ăn?"

      nhàng trả lời, " ăn xong rồi."

      Vừa nhìn đơn yên tĩnh, vừa nhìn hai người. Hinh Vũ trong lòng đau nhói.

      chú ý nhàng đổi tư thế ngồi, ngoài ra hai tay đều đặt ở dưới bàn. Bỗng nhiên ý thức được mát-xa chân mình. Ngồi lâu máu thể lưu thông. Người bình thường ngồi lâu chân cũng tê. Hai chân máu lại tuần hoàn kém, chân cụt còn lại càng kém hơn. Ngồi lâu, chân trái và phần còn lại của chân bị cụt bị sưng, đau nhức khó chịu. thể được. Nên thường hay mát-xa thả lỏng.

      Bỗng nhiên nghĩ như thế, có thể vì vậy mà ngồi cạnh ? Trong lòng khỏi đau đớn hơn.

      Hơi trầm tư, với mọi người: "Em hoan nghênh mọi người đến Quảng Châu chơi. Đến Quảng Châu gọi điện cho em."

      bàn mọi người đồng ý. Nhược Thanh và Giai Tuệ cũng hoan nghênh mọi người đến Lạc Dương, đến Hàng Châu.

      Mạnh Phi thuận theo, biết nhìn gì ở phía trước bàn.

      "Mọi người chúng ta cứ trao đổi số điện thoại, nếu ai đến chỗ ai người đó tiếp đãi." Hinh Vũ đề nghị.

      Vài người hưởng ứng. Vì vậy, tờ giấy truyền bàn, tất cả mọi người viết số điện thoại nhà xuống. Ngoại trừ Thu Hồng, nhà có điện thoại.

      Nét mặt Mạnh Phi vẫn dịu lại. Hinh Vũ đau lòng nhưng thể làm gì.

      Lúc này, Giai Tuệ và Văn Kiệt sách gần đây mình đọc. Giai Tuệ nàng mới vừa mua bản tập thơ Địch Kim Sâm (tên tiếng : EMILY DICKINSON)

      Văn Kiệt hỏi: "Địch Kim Sâm là ai?"

      Giai Tuệ trả lời: " ấy là danh nữ nhà thơ nước Mỹ."

      Hinh Vũ kiên nhẫn chen thêm câu: "Tớ rất thích Địch Kim Sâm."

      "Phải ?" Giai Tuệ rất vui như tìm được bạn tri , lập tức đứng lên chuyện với , "Tớ cũng vậy."

      "Cậu thích bài nào nhất?"
      "《 chờ giờ lâu lắm 》. Còn cậu?

      "Tớ thích nhất 《 Trái tim chọn thế giới của nàng 》." Hinh Vũ xong, nhìn Mạnh Phi nhanh, biết vì sao bản thân làm như vậy.

      nhìn mặt bàn, biết suy nghĩ gì. Thực tế, thời gian còn lại trong bữa tiệc, gì thêm nữa.

      Hinh Vũ nghĩ chân nhất định rất khó chịu. Nhìn mọi người ăn gần xong, liền : "Ngày hôm nay cám ơn mọi người, chúng ta về thôi."

      Sáng sớm hôm sau, Mạnh Phi đến nhà sách Dụ Gia Sơn. Nơi đó có bán tập thơ Địch Kim Sâm. Buổi chiều hết giờ học, đặc biệt đến nhà sách văn học nước ngoài Ti Môn Khẩu. may, họ có bán.
      Mua quyển, gấp gáp lật đến chỗ 《 Trái tim chọn thế giới của nàng 》. Xem lâu.

      Trái tim chọn thế giới của nàng

      rồi đóng cửa

      Xin đừng ai đến nữa

      trong thế giới của nàng.


      Kìa, cỗ xe ai đỗ lại ngoài sân?


      Kìa, đấng quân vương quỳ chiếu

      Hỡi trái tim

      sao mi cứ mãi lạnh lùng?



      Tôi biết

      giữa vương quốc bao la

      nàng chọn người

      rồi đóng chặt trái tim mình

      như đá. (Đỗ Tư Nghĩa dịch)

      Nội tâm Mạnh Phi chấn động. biết trái tim mình tìm được người. Là chăng?

      Hết chương 21
      P/s: mình hiểu mình có nghĩ sai về bạn , nếu bạn đọc lời này cũng sao cứ làm theo mình muốn. Mình chỉ chút thôi. Bộ này là bộ đầu tiên mình edit và bạn cũng edit bộ này. Mình công nhận mấy chương đầu là bạn edit vì mình đọc mấy chương đầu của bạn để tham khảo cách edit mình ra sao. Mình rất ngạc nhiên khi đọc, câu chữ hoàn toàn khác nhau nhưng ý nghĩa của câu giống nhau cứ cách câu khác nhau rất ràng, và có câu giống nhau tại vì nhiều câu mình cũng giữ nguyên trong convert và mình lướt lên đến chương 7 để đọc. Ôi sao câu chữ, cách chọn chữ cho các đọc giả dễ hiểu và thứ tự xếp chữ lại giống nhau như thế, và mấy chỗ mình bịa ra khi hiểu cũng giống nhau chỉ đổi cách xưng hô và mấy câu từ bạn sửa lại cho xuông hơn và dễ hiểu hơn, và có câu mình hiểu mà bạn hiểu bạn edit khác mình. Mấy chương trước cứ cách câu khác nhau mà chương này là cách đoạn có khi mấy đoạn. Mình biết trong Quick translator từ có nhiều nghĩa nhưng có nhiều chỗ biết sao có phải là trùng hợp hay cách chọn của mình và bạn giống nhau. Và có mấy từ mình thấy trong Quick Tlator hợp mình thay đổi theo ý mình nhưng bên bạn cũng là từ đó. Mình biết là bạn edit hay là sao. Cùng là editor nên mình rất hiểu cảm giác bị người khác lấy và làm cho nó hay hơn là khó chịu như thế nào. Nếu phải như vậy cho mình xin lỗi bạn. Bạn thông cảm vì đây là truyện đầu tiên mình edit.
      Last edited: 18/2/15
      quỳnhpinky, Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      càng đọc càng chua xót cho TĐ, con tim thể chia sẻ a............ khổ cho mối tình tAY BA,..........:031:
      chau007153 thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      @linhdiep17 càng về sau càng ngược nữa đó bạn.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ơi giời........ta sợ NGƯỢC....phải nhấn mạnh tình tay tư mới đúng.........hazzzzzzzzxxxxxxxxxxxx
      chau007153 thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 22: Nằm viện

      Sau sinh nhật Hinh Vũ, bốn người 703 đặc biệt bận rộn. Giữa tháng sáu có kỳ thi, cuối tháng phải nộp đại đồ.

      Vào tháng sáu thứ bảy tuần thứ ba, ngày đêm thấy Thượng Đông. Hơn chín giờ tối, cậu ta mới về phòng, vẻ mặt mệt mỏi và buồn lo.

      Mạnh Phi hỏi cậu ta: "Sao thế?"

      "Hinh Vũ bị viêm ruột thừa cấp tính. Sáng ngày mai phẩu thuật."

      "Gì? !" Giọng Mạnh Phi thay đổi.

      "Tuần trước các ấy vừa mới thi xong, cuối tuần lại nộp đại đồ. Chắc do quá mệt mỏi. Buổi sáng ở lớp ấy bắt đầu đau bụng, còn ói. Tớ đưa ấy đến bệnh viện. Giữa trưa ấy bắt đầu sốt. Sau khi bệnh viện kiểm tra là trước tiên uống thuốc điều trị. Nhưng uống thuốc hết. Buổi chiều bụng càng đau, còn sốt rất cao. Bác sĩ quyết định, đêm nay tiếp tục giảm nhiệt hạ sốt, sáng mai phẩu thuật cắt bỏ ruột thừa."

      Tim Mạnh Phi bắt đầu co rút đau đớn. biết viêm ruột thừa rất đau. ngày đêm, bây giờ mới biết bị viêm ruột thừa.

      "Sáng ngày mai tớ bệnh viện. Phẫu thuật xong ấy nằm viện. Mỗi ngày bác sĩ tiêm thuốc cho ấy. Haizz, ngày mốt chúng ta phải rồi."

      Mỗi năm sinh viên năm ba hệ kiến trúc học nghỉ hè trước hai tuần sau khi kết thúc tất cả môn học, sau đó thực tập tháng. Các sinh viên được chia nhiều nhóm lớn, đến những địa phương khác nhau. Năm nay, bọn họ có đợt thực tập, thứ hai bọn họ . Thượng Đông và Mạnh Phi may mắn được chọn trong nhóm giáo sư Chung.

      Giáo sư Chung là viện trưởng kiêm chủ nhiệm hệ kiến trúc học, là kiến trúc sư hàng đầu cả nước, là người hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ. Ông giảng dạy khóa thiết kế hệ kiến trúc năm ba đại học. năm chỉ thực tập lần, cũng chính là trước kỳ nghỉ hè này. Kỳ thực tập này chỉ là đợt thực tập quan trọng nhất trong năm, mà còn là đợt thực tập quan trọng nhất trong năm năm khoa chính quy hệ kiến trúc học.

      Mỗi năm, nhóm giáo sư Chung hướng dẫn là nhóm mà mọi người muốn vào nhất. Chỉ có điều, nhóm đó rất khó để vào. Sinh viên trong nhóm đều do đích thân ông chọn. Nhóm thực tập do ông hướng dẫn vào trong viện thiết kế nổi tiếng trong nước và thiết kế những thứ thực tế. Các sinh viên chỉ có thể áp dụng những gì học, mà còn được thể tài năng của mình, đồng thời được biết nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, và có thể học hỏi từ họ. Ngoài ra, rất nhiều sinh viên thông qua thực tập lần này, để tìm được công việc sau này. Được giáo sư Chung chọn, tất cả sinh viên đều có ý nghĩ 'vô cùng vinh dự', tất cả mọi người rất quý trọng cơ hội lần này.

      "Sao trùng hợp như vậy? Sao khi khác mà là lúc này." Thượng Đông phiền muộn. Hôm nay ở bệnh viện, Hinh Vũ còn an ủi , "Đây chỉ là tiểu phẩu, gặp nguy hiểm. Phẩu thuật xong, mỗi ngày chỉ nằm nghỉ và tiêm thuốc. cần lo lắng."

      Thế nhưng, tiểu phẫu dù sao vẫn là phẫu thuật, Thượng Đông sao có thể lo lắng? nhiều lần nghĩ muốn mỗi ngày bệnh viện thăm , chăm sóc .

      "Sau khi phẫu thuật ở trong viện mấy ngày?" Mạnh Phi hỏi.

      "Bác sĩ tuần, nếu như xảy ra biến chứng gì."

      "Gọi cho nhà ấy chưa?" 205 đều biết năm ngoái nhà chuyển đến Quảng Châu.

      "Chưa. Tối hôm nay, Bác sĩ mới quyết định sáng mai phẫu thuật. cần báo cho ba mẹ biết, tránh cho họ lo lắng. Hơn nữa, họ xin nghỉ làm chậm trễ công việc."

      Mạnh Phi lên tiếng. dự định mình nằm viện trong suốt tuần sao? Lần trước khi chân bị đau, ở bệnh viện đại học H nằm mấy ngày. biết điều kiện ở bệnh viện, đặc biệt là thức ăn ở bệnh viện so với thức ăn ở căn tin còn kém hơn. May mà, mỗi ngày có người đưa cơm.

      "Bọn Nhược Thanh có thăm ?"

      "Vào cuối tuần, khóa các ấy phải nộp đại đồ, tất cả mọi người bận rộn vẽ tranh muốn điên rồi. Chiều hôm nay, bọn Nhược Thanh thăm ấy, ấy tuần sau mọi người đều rất bận, cần đến nữa."

      Việc vẽ tranh bận rộn ra sao, đương nhiên Mạnh Phi biết. Ăn ngủ theo bữa, sức đề kháng suy giảm nghiêm trọng. đoán chuyện bị viêm ruột thừa cấp tính nhất định có liên quan ít nhiều đến việc này.

      Đêm hôm đó, Thượng Đông than ngắn thở dài, trằn trọc, xoay qua xoay lại đến nữa đêm mới ngủ.

      Mạnh Phi vẫn lẳng lặng nằm giường, lúc Thượng Đông ngủ, mắt vẫn mở.

      Sáng chủ nhật, Thượng Đông đến bệnh viện, cả ngày mới về. Sau khi về lời nào, buồn buồn dọn dẹp đồ đạt. Sáng mai lên xe lửa.

      Lòng Mạnh Phi như lửa đốt, chịu đựng chờ Thượng Đông dọn xong đồ đạt . nghĩ đến, cậu ta dọn xong đồ đạt, nằm xuống liền ngủ.

      "Hinh Vũ phẩu thuật sao rồi?" là hết nhịn được liền hỏi.

      "Sáng phẩu thuật cắt bỏ ruột thừa. Bác sĩ chỉ là tiểu phẫu, nếu cẩn thận bị nhiễm trùng, tiểu phẫu này thường có vấn đề gì. Nhưng ấy có triệu chứng bị viêm, ho khan, đườm nhiều, buổi chiều vết thương còn bị toét ra..." Giọng Thượng Đông nghẹn ngào, được nữa.

      Buổi sáng sau khi phẫu thuật xong, Hinh Vũ thúc giục trở về , giống như hôm qua. mấy lần, "Thượng Đông, cám ơn . Em sao, cần ở đây mãi như thế nữa."

      Thượng Đông kiên trì ở lại chăm sóc . Kết quả phát , thường thường nhịn được ho khan, đau đến nước mắt lưng tròng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Buổi chiều ho rất nhiều, thậm chí vết thương bị toét ra, kết quả là được đưa may lại vết thương. đau lòng muốn chết. muốn chịu đau thay cho .

      Nghe Thượng Đông xong, tim Mạnh Phi chặt chẽ co rút. Khi ho vết thương ở bụng có đau lắm ? Vết thương bị toét, phải phẩu thuật thêm lần nữa sao?

      "Bác sĩ phải cần chú ý những gì?"

      "Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi phẫu thuật xong, được ăn, ngày mai phải ăn thức ăn dạng lỏng ‘trong suốt’, ngày mốt cũng là thức ăn dạng lỏng, ngày thứ năm có thể bắt đầu ăn những món ăn nào mềm. Bác sĩ phải tăng cường dinh dưỡng, nên uống canh cá hay canh gà..., có thể giúp vết thương khép lại."

      Mạnh Phi lên tiếng. Hồi lâu, mới nghe Thượng Đông rên rỉ, "Vì sao phải lúc khác mà là lúc này! Đợt thực tập này thể ."

      Cả đêm đều trằn trọc.

      Sáng hôm sau, Thượng Đông rời giường, phát Mạnh Phi còn nằm giường, thấy khó hiểu. Bình thường Mạnh Phi đều thức sớm hơn . "Mạnh Phi, dậy ."

      Mạnh Phi động đậy, "Chân của tớ vô cùng đau đớn, sợ là thực tập lần này thể được."

      Thượng Đông giật mình. biết, giờ là mùa mưa, phần bị cụt bên đùi phải của Mạnh Phi thường xuyên bị sưng, thể mang chân giả, chân trái cũng thường đau nhức. Giống như lúc này, cậu ta đều phải dùng nạng. "Dùng nạng cũng được sao?"

      " được." Mạnh Phi thẳng.

      Thượng Đông nghĩ, sao lại xui xẻo như vậy? Hinh Vũ còn nằm viện, chân Mạnh Phi đau đến nổi ngay cả thực tập cũng được.

      Ba năm ngủ cùng phòng, Mạnh Phi là bạn thân nhất của , hiểu hơn bất cứ ai, cậu ta mạnh mẽ như thế nào. Cậu ta chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi phác thảo và những đợt thực tập. Trước đây dù trời nóng hay lạnh, dù chân bị cụt có đổ mồ hôi sưng tái, thể mang chân giả, cậu ta cũng chống nạng. Cậu ta tâm thích hội họa, tâm thích thiết kế. Dù có khó khăn như thế nào, có đau đớn hơn nữa, dù tiện bộ, cũng vượt qua.

      Thượng Đông khâm phục kiên cường của cậu ta, mạnh mẽ chịu khuất phục. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta chịu thua, tham gia đợt thực tập này, nghĩ thầm nhất định cậu ta rất đau, còn cách nào khác. Phải biết rằng, thực tập lần này, là việc rất quan trọng trong cuộc đời đại học của bọn họ, thậm chí liên quan đến công việc sau này của bọn họ.

      Mạnh Phi bình tĩnh với Thượng Đông: "Giúp tớ xin nghỉ và xin lỗi với giáo sư Chung. Học kỳ sau tớ trùng tu (thực tập lại, học lại)."

      "Ừ. Cậu nghỉ ngơi cho tốt." Thượng Đông xách hành lý vội vã rời .

      Mọi người tập hợp dưới khu kiến trúc, Thượng Đông với giáo sư Chung về tình trạng của Mạnh Phi. Giáo sư Chung than thở vài tiếng, "Đáng tiếc, đáng tiếc, quá đáng tiếc!"

      Thượng Đông nghĩ thầm, nếu là mình được, giáo sư Chung nhất định đáng tiếc nhiều như vậy. biết Mạnh Phi rất tài năng, giáo sư Chung rất thưởng thức và thích cậu ta. cũng rất buồn khi Mạnh Phi thể tham gia đợt thực tập lần này, nhưng dáng vẻ và giọng điệu của giáo sư Chung khiến cho hơi nổi lên ghen tị.

      Khi Thượng Đông rời khỏi, Mạn Phi liền rời giường. Ngẫm lại hôm nay phải bộ, mang chân giả.

      Chống nạng đến phòng thí nghiệm Nhiệt Thái ở phía Tây trường học. Ở trước đài hoa hái mấy đóa hoa sơn chi. may, có ai thấy.

      Lại đến cửa hàng Dụ Gia Sơn ở trung tâm trường học mua thuốc mỡ sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên (vị thuốc Đông Y) và đơn thuốc có chứa cam thảo.

      đến hai nơi này, nếu là người khác, mất bốn đến mười phút, nhưng lại đến gần nửa tiếng đồng hồ.

      Mặc dù hôm nay trời mưa, nhưng khí trời ẩm ướt vì liên tục mưa nhiều ngày, hai chân vốn đau nhức sưng tái. Lại qua lại hơn giờ, lúc trở về phòng ký túc, chân trái thể nào nhấc lên nổi nữa. Tự mình mat-xa nửa ngày, cũng chỉ tốt hơn chút ít. Nghĩ đến còn phải nữa, biết phải làm sau, vì thế lần đầu tiên đến phòng lưu trữ lấy xe lăn.

      Chọn ba quyển sách bỏ vào cặp, mang theo bình cách thủy, chống nạng xuống. Chân đau thể nào tưởng tượng nổi. Ngừng lại nghỉ lát, cuối cùng cũng ngồi lên xe lăn.

      Đẩy xe lăn đến nhà hàng ngoài cửa nam mua súp gà, sau đó đến bệnh viện.

      Bệnh viện đại học H ở góc Đông Bắc của trường, nằm ở dưới chân núi Dụ Gia Sơn. Từ cửa phía Nam 40 phút. Gần chân núi, tất cả đều là đường dốc. khó khăn, cuối cùng cũng đến bệnh viện.

      Ở cửa bệnh viện, Mạnh Phi hơi do dự. muốn thấy ngồi xe lăn. Và muốn để thấy thân thể trọn vẹn khi ngồi xe lăn. rất ghét xe lăn. Xe lăn khiến cảm thấy mình bị thiếu hụt và thiếu tự do, và khiến thấy mình vô dụng. Thế nhưng H đại quá lớn, còn cách nào khác. rất muốn gặp , và cũng biết làm sao.

      Trong lòng rất đau khổ. hỏi chính mình, mày còn ảo tưởng gì nữa?

      Sau khi Hinh Vũ phẫu thuật, vết thương thể di chuyển và rất đau. nhàng khẽ động, đau đớn khó chịu. Ho khan cả ngày, càng thêm đau đớn.

      cố gắng ngủ, nhưng ngủ được. Thử đọc sách, đọc cũng vào. Thử nghe nhạc, nhưng có tâm tình. Chỉ khi tiêm thuốc y tá mới đến. Ở mình, rất đơn và cảm thấy mình rất yếu đuối.

      Khi Mạnh Phi đẩy xe lăn vào phòng bệnh Hinh Vũ, Hinh Vũ nửa dựa nửa ngồi, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhìn thấy , vô cùng ngạc nhiên. Thấy ngồi xe lăn, lập tức nhớ đến Thượng Đông thích ngồi xe lăn, phải tình thế bắt buộc, nhất định ngồi. Trong lòng chợt hiểu , vô cùng cảm động. Nhìn nơi đùi phải trống rỗng, trong lòng cảm thấy đau đớn.

      Mạnh Phi vào cửa, thấy khuôn mặt Hinh Vũ tiều tụy đơn, tim thấy đau nhói. Nhìn trong nháy mắt cười tươi như hoa, lòng liền thấy vui vẻ. là, nhìn khuôn mặt tươi cười của khiến có chút say mê. thấy yên lòng. để tâm.

      Hinh Vũ : "Hôm nay Thượng Đông thực tập, em còn tưởng rằng cũng ."

      " được tiện cho lắm, thể tham gia thực tập lần này." Mạnh Phi nhàn nhạt trả lời.

      ra là như vậy. Thấy thoải mái thừa nhận mình tiện lại, Hinh Vũ nén nổi chua xót vì . Nhanh sang chuyện khác, "Thượng Đông em phẫu thuật cho biết?"

      "Ừ" Mạnh Phi gật đầu, "Tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, chỉ có là rảnh rỗi, thay mặt mọi người đến thăm em."

      Hinh Vũ mỉm cười, em muốn nhìn thấy nhất.

      Mạnh Phi lấy thuốc ra, "Đây là thuốc ho, có thể trị khỏi ho."

      Lại lấy bình cách thủy ra, "Đây là súp gà trước cửa trường, nhớ là em thích uống."

      Mắt Hinh Vũ ẩm ướt. Nhớ đến lần đầu tiên bọn họ uống súp gà trước cửa trường học, rằng uống ngon, nghĩ đến còn nhớ.

      "Ngày hôm qua được ăn gì, sáng nay chỉ ăn hai chén cháo, giờ em rất đói á."

      Nghe như bé làm nũng, Mạnh Phi tim đập thình thịch, "Vậy trước tiên uống ít súp gà ."

      đổ súp gà vào chén , sau đó dùng muỗng vớt cặn ra. Tối hôm qua Thượng Đông "Ăn thức ăn lỏng trong suốt", đoán rằng "Trong suốt" là có miếng cặn nào. vừa mới phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, nhất định rất khó tiêu hóa.

      " làm gì vậy?" Hinh Vũ hết sức hiếu kỳ.

      "Vớt cặn trong canh ra. Nước canh dễ hấp thu và dễ tiêu hóa hơn."

      Nhìn nghiêm túc như vậy, từng chút từng chút vớt lên, Hinh Vũ cảm thấy như có dòng nước ấm chảy vào lòng mình, "Chỉ có vài miếng rất , sao đâu."

      " xong ngay thôi." Mạnh Phi kiên nhẫn vớt hết cặn trong chén canh, sau đó đưa cho .

      Hinh Vũ nhận lấy, uống từng muỗng từng muỗng, sau đó hạnh phúc cười, "Uống ngon. Cám ơn ."

      Mạnh Phi cảm thấy thỏa mãn....

      Hết chương 22
      Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :