1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 19: Sửa xe

      Vào H đại lâu, Hinh Vũ với người nhà, muốn có chiếc xe đạp. Vì trường quá lớn, lớp học nằm ở phía Tây, từ ký túc xá đến lớp mất mười đến hai mươi phút. Nếu muốn phía Đông của trường, hoặc đến thư viện trường, nhà sách, cửa hàng, ngân hàng, bưu điện hay số nơi, mất rất nhiều thời gian. Có xe đạp tiết kiệm nhiều thời gian hơn.

      Đương nhiên cả nhà đều ủng hộ. Mẹ dặn dặn lại xe nhất định phải cẩn thận.

      Hinh Vũ sao, mẹ cũng biết, trường cho phép xe bên ngoài tùy ý vào, hầu như trong sân trường thấy xe ô tô, rất an toàn.

      Vì vậy, Hinh Vũ gia nhập vào đội quân đạp xe hùng mạnh.

      rất nhanh biết, đạp xe trong trường, cũng an toàn.

      H đại như ngọn núi xanh biếc tĩnh mịch. Cây trong trường xanh um tùm, dãy cây cỏ xanh biếc, cảnh sắc vô cùng ưu mỹ. Duy nhất khiến người khác rầu rỉ là đường trong trường rất dốc.

      Trong sân trường đa số là đường bằng phẳng, nhưng rất có nhiều đường dốc. Dốc nhiều dốc ít, cảm giác được khi bộ, xe đạp vô cùng ràng.

      Vào thời điểm quan trọng, xe xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là thắng xe càng ngày càng ăn. May mắn, đa số đều là đường bằng phẳng, Hinh Vũ chạy xe cũng nhanh. Thỉnh thoảng xuống đường dốc, rất cẩn thận, hai tay chuẩn bị bóp thắng bất cứ lúc nào. Thắng xe ăn, bóp hết mức vẫn còn thắng được ít. Ngoài ra, để an toàn, chỉ xe đạp vào ban ngày, buổi tối bộ.

      Ngày đó, Hinh Vũ đường dốc phía trước cửa hàng lao xuống. Nó gần như là con đường dốc dài nhất trong trường. Rất nhanh chạy tới chân dốc, thấy Thượng Đông tới. "Hey, Thượng Đông." chỉ kịp câu này, xe chạy qua. biết cho dù bóp thắng, xe cũng chạy qua rất xa, dứt khoát bóp.

      Buổi tối, thư viện. Sau khi trở về phòng, nghe Nhược Thanh Thượng Đông đến lớp tìm . biết có chuyện gì.

      Tiết cuối cùng vào sáng thứ hai, giáo viên để ý đến quần chúng xúc động phẫn nộ, kéo dài thêm ba phút.

      Ba phút khác biệt rất lớn. Hinh Vũ định căn tin trễ chút. ngờ trong căn tin nhìn thấy Thượng Đông. mình , ngồi ở đó, bát (bát rỗng) để trước mặt. Thấy vào căn tin, liền đứng lên,

      "Hey, Thượng Đông."

      Thượng Đông nhìn , cười, gật đầu.

      Hinh Vũ nhìn có chuyện muốn , vì thế trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      "Hôm qua nhìn thấy em xe đạp..."

      "Uhm, nếu như phải xuống dốc, em nhất định xuống chào ." Hinh Vũ nhanh giải thích.

      Vẻ mặt Thượng Đông vô cùng ngạc nhiên.

      "Xe của em thắng ăn, nên xuống dốc cách nào dừng lại, chỉ có thể lao xuống."

      "Thắng xe chỉ hơi ăn, thứ khác đều tốt." Hinh Vũ nhìn Thượng Đông chân mày càng ngày càng nhíu chặt, nhanh câu, "Thắng xe vẫn còn chút hoạt động. Em rất cẩn thận. Buổi tối xe. Cũng có gì xảy ra."

      "Nhưng quá nguy hiểm." Thượng Đông thấy để ý có hơi tức giận.

      Hinh Vũ chưa từng thấy Thượng Đông nghiêm túc như thế, biết lo lắng cho , vì thế : "Chờ qua giữa kỳ, nộp đại đồ, em sửa." Sau đó nhoẻn miệng cười, "Cám ơn , Thượng Đông."

      Thượng Đông thể thêm nữa, chỉ có thể : "Em cẩn thận chút." Sau đó tạm biệt rồi rời khỏi.

      Trở lại phòng ký túc, lớn tiếng phàn nàn, " nghĩ đến, lá gan ấy lớn như vậy."

      Nửa ngày, tất cả mọi người trong phòng, mới hiểu : Nhậm Hinh Vũ ấy, xe thắng, còn trực tiếp lao xuống dốc.

      "Hôm qua ấy từ trước cửa hàng lao xuống, gọi tớ, tớ mới biết là ấy. Xe rất nhanh, chớp mắt liền qua. ấy còn muốn chạy thời gian nữa, chờ qua giữa kỳ nộp đại đồ mới sữa."

      Mọi người biết, phải chờ qua mấy tuần nữa.

      Triết Bình và Văn Kiệt lên tiếng hùa theo, nếu để như vậy rất nguy hiểm. Mạnh Phi câu nào.

      Thượng Đông đột nhiên ý thức được hôm nay Mạnh Phi đặc biệt yên lặng, vì thế hỏi cậu ta: "Cậu làm sao vậy? thoải mái sao?"

      " có gì. Tớ khỏe." sao biết chăm sóc bản thân, khiến người ta tức giận. Nhưng, (Mạnh Phi) có thể gì?

      Nhìn mặt Mạnh Phi có chút đơn và bất đắc dĩ, Thượng Đông biết có phải vì chân đau hay . Cậu ta đau chân cũng chưa bao giờ ra.

      Sau bữa cơm chiều ngày đó, Thượng Đông mượn dụng cụ. xung quanh hỏi, có sư đệ ở khoa kiến trúc bằng gỗ mượn cái tua vít, kìm và cờ lê.

      Hơn bảy giờ ra ngoài, gần 10h tay dính đầy nhớt đen trở về. quần áo cũng có mấy chỗ đen.

      vừa vào với Mạnh Phi ngồi vẽ: "Trong nhà để xe có mấy nghìn chiếc xe, hơn tiếng mới tìm ra."

      Mạnh Phi nhìn cậu ta, "Uhm" tiếng, gì.

      "Nhưng có chìa khóa, thể sửa được." Thượng Đông tiếp.

      "Uhm"

      "Có điều cuối cùng cũng sửa xong. Đêm nay có thể ngủ ngon." Thượng Đông rất vui vẻ.

      Mạnh Phi lên tiếng. biết đêm qua Thượng Đông lăn qua lăn lại tới nửa đêm cũng chưa ngủ, rất lo lắng cho .

      Đêm hôm đó, Thượng Đông và Mạnh Phi đều yên tâm vào giấc mộng. Họ sao có thể ngờ, đêm mai so với đêm hôm qua càng khó ngủ.

      Chập tối hôm sau, thiết kế nhà, Thượng Đông xa xa thấy trán Hinh Vũ dán môt miếng băng gạt lớn. Lập tức chạy tới hỏi, "Đầu em bị sao vậy?"

      "À, sáng sớm em chạy xe té lộn mèo cái."

      Thượng Đông trợn to hai mắt, "Làm sao té?" Thắng ăn lâu mà té, vừa sữa lại thắng ngược lại lại té?

      " biết tối hôm qua ai sữa thắng cho em, mà tiếng. Ngày hôm nay em bóp thắng quá mạnh, đụng vào cái cây."

      Nhớ lại sáng nay, bây giờ Hinh Vũ vẫn còn sợ. Lúc ấy từ phía Đông trường trở về phía Tây, từ sườn dốc cẩn thận lao xuống. Gần ngã tư vườn Xuân Xanh, bất ngờ có chiếc xe đạp ngang qua. liều mạng bóp thắng, nhưng tuyệt đối ngờ xe của chợt ngừng lại. Người thiếu chút nữa bị tung ra ngoài. Dưới hoảng sợ, mất thăng bằng, xe đụng vào cây phong, thân người cũng va chạm, đầu đập vào u cục.

      Thượng Đông mặt trở nên trắng. Chết tiệt! "Em có bị thương ?"

      " sao, đụng vào ai. Em chỉ đụng cây bên đường." đụng người ta đúng là may mắn.

      Hinh Vũ biết vì sao nét mặt Thượng Đông khó coi như vậy, sợ lo lắng, nhanh thêm câu, " trán chỉ hơi trầy da." Sau đó vừa cười vừa , " tại thắng sửa rồi. Rất an toàn. cần lo lắng."

      Thượng Đông vội vã tạm biệt. muốn tìm nơi tự tát vào mặt mình.

      Buổi tối trở lại phòng, vốn muốn . Nhưng sau khi tắt đèn, nhịn được than thở, mắng mình, "Tớ là con heo."

      Trước đây thường nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Thượng Đông, gần đây biết vì sao lại như thế? Triết Bình quan tâm, "Có chuyện gì vui sao? ra, để mọi người trêu chọc chút."

      Nếu là bình thường, Thượng Đông nhất định phản kích. tại, chỉ thở dài, "Ngày hôm nay tớ hại Hinh Vũ bị thương."

      Trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Sau đó vang lên giọng khác thường của Mạnh Phi, " ấy bị thương?"

      "Ừ." Thượng Đông còn đắm chìm trong nỗi buồn và chán nản, chú ý đến.

      "Vì sao bị thương? Vết thương thế nào rồi?" Giọng Mạnh Phi có chút gấp gáp.

      "Tớ sửa thắng cho ấy biết. ấy từ sườn dốc tránh chiếc xe nên bóp thắng mạnh, cả người đụng vào cây, đầu bị thương."

      "Cái gì!" Giọng Mạnh Phi rất cao, ban đêm nên đặc biệt lớn. Triết Bình và Văn Kiệt đều thấy khó hiểu, Mạnh Phi, Mạnh Phi luôn bình tĩnh, sao lúc này lại kích động lớn như thế, khó hiểu?

      Thượng Đông căn bản tin Hinh Vũ chỉ bị trầy ít da. Chỉ hơi trầy da, bôi ít thuốc đỏ là được, sao phải dùng miếng gạt lớn băng lại như thế?

      "Tớ tìm chỗ nào đâm chết mình cho rồi." Thượng Đông còn hối hận.

      Triết Bình và Văn Kiệt thế mới biết chuyện Thượng Đông lén lúc sửa thắng dùm Hinh Vũ.

      "Cậu nhóc cậu muốn làm chuyện tốt có thể để lại tên, nhưng nên để lại tờ giấy tiếng là sửa thắng xong rồi hay là gì đó. Cậu làm như vậy rất nguy hiểm.” Triết Bình nghĩ mà thấy buồn cười. Nhưng, tại chút cũng cười ra.

      "Tớ làm sao biết chuyện này lại xảy ra?" Thượng Đông hối hận muốn chết. căn dặn Triết Bình, "Cậu đừng cho Nhược Thanh."

      "Hinh Vũ mà biết cũng trách cậu. ấy cảm ơn cậu." Triết Bình an ủi cậu ta.

      "Tớ biết. Tớ làm sao còn mặt mũi để cảm ơn?" Thượng Đông buồn bực, "Vết thương ở trán, biết có để lại sẹo ."

      " thể nào, nào có nghiêm trọng như vậy?"

      " biết, dán băng gạt, nhìn thấy. Haizz." Thượng Đông thở dài, mấy người trong phòng đều có thể nghe được.

      Mọi người huyên thiên. rất nhiều. Chủ yếu là Thượng Đông hối hận khó chịu, Triết Bình Văn Kiệt khuyên bảo an ủi, Mạnh Phi cái gì cũng .

      Sau trận thi đấu bóng đá lần trước, (MP) bắt đầu thu tâm tư lại. Ngoại trừ học, gần như tất cả thời gian đều ở trong phòng vẽ tranh. lâu gặp . Lúc đầu nghĩ như thế là may mắn, có thể kịp thời thu tâm lại. Nhưng nghĩ tới, khi nghe bị thương, tim lại nhói đau như thế.

      Đêm đó sau khi chuyện xong, hai người 205 ngủ. Còn hai người khác mở mắt đến hơn nữa đêm. trằn trọc, yên tĩnh tiếng động.

      Sáng ngày hôm sau, Thượng Đông hiếm thấy nghỉ tiết: trong giờ học, bưu điện Dụ Gia Sơn gọi điện thoại.

      Vừa vào bưu điện, đúng lúc gặp Mạnh Phi vừa ra. trùng hợp, cậu cũng gọi điện thoại về nhà à? Đúng vậy. Họ gấp gáp chào nhau rồi lướt qua.

      Hơn bốn giờ chiều ngày hôm trước, Hinh Vũ cũng đến bưu điện. Gọi điện thoại về nhà. Nếu phải lo lắng trán để lại sẹo, nhất định gọi điện về, sợ ba mẹ lo lắng...

      Mẹ cặn kẽ hỏi tình huống, hơn 5 phút gọi lại. 5 phút sau gọi tới, mẹ : "Năm giờ ra cửa trường đợi. Bác Lý cử người đưa thuốc qua, tiện thể xem luôn vết thương."

      "Mẹ, phòng y tế của trường băng bó lại rồi, cần xem..."

      "Bác Lý sắp xếp. Người ta chỉ sợ đường rồi."

      Hinh Vũ gì nữa. Từ bác Lý nhìn lớn lên , rất thương .

      Năm giờ ở cửa trường, đợi hai phút, có chiếc xe màu đen có rèm che chạy đến. xe có bác sĩ mặc áo blue trắng xuống xe, "Nhậm Hinh Vũ?"

      Hinh Vũ gật đầu.

      " là bác sĩ Vương khoa ngoại. Lý viện trưởng cử tới. Lên xe ."

      Hinh Vũ cùng ta lên xe. Bác Lý là viện trưởng của 161, cấp dưới cũ của ba. 161 được gọi là bệnh viện 161 giải phóng quân Vũ Hán. Tuy là bệnh viện, nhưng thuộc quân khu Vũ Hán. Hinh Vũ biết, những bác sĩ này, đều là chiến sĩ. Lời của Lý viện trưởng, là mệnh lệnh.

      Bác sĩ Vương kiểm tra vết thương cho , bôi thuốc băng bó lại từ đầu, và cho biết "Vết thương sâu, để lại sẹo. Nhưng," ta lấy ra hộp thuốc mỡ, đưa cho Hinh Vũ, "Đây là thuốc trị sẹo nhập. Hai ngày nữa bỏ băng gạt, xức lên. Phải chú ý những thứ này: ăn ít nước tương, ăn nhiều rau cải màu đậm, bổ sung nhiều vitamin C, E, và để vết thường dưới ánh nắng."

      Hinh Vũ gật đầu cảm ơn.

      Bác sĩ Vương trước khi lấy túi lớn đồ ăn dinh dưỡng, "Đây là Lý viện trưởng dặn mua."

      Hinh Vũ chỉ có thể lần nữa cảm ơn. Tự nhắc nhở mình, lát nữa nhớ kỹ phải gọi điện thoại cho bác Lý.

      Hai ngày sau, buổi tối Hinh Vũ lên lớp. bàn vẽ phát bì thư màu trắng. Mở ra, bên trong là hũ trị sẹo nhập khẩu. cái hũ màu trắng là mẫu chữ tiếng màu tím, cùng với hũ bác sĩ Vương cho giống nhau như đúc. Trong bì thư có để lại lời nhắn. Hinh Vũ nghĩ, có lẽ là Thượng Đông. Hôm trước hỏi qua chuyện bị thương. Nên cảm ơn .

      đến lớp chuyên 3, gặp Thượng Đông. lâu gặp Mạnh Phi hôm nay lại ở đây.

      ngẩng đầu nhìn , mắt thâm thúy ôn hòa, và có tia lo lắng. Hinh Vũ nhìn gật đầu. Có chút chua xót. Nhìn thấy mới biết có bao nhiêu nhớ .

      Thượng Đông thấy , sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhưng coi như vui vẻ.

      Hinh Vũ còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy Thượng Đông : " vừa muốn tìm em."

      "Có chuyện gì?"

      "Đầu em bị thương, vừa lúc có thuốc mỡ trị sẹo, muốn đưa cho em."

      Hinh Vũ nhìn tay nâng lên, trong tay là hũ thuốc mỡ màu trắng chữ tím.

      Hinh Vũ ngây ngẩn cả người.

      Mạnh Phi cũng ngẩn ngơ. Lập tức cúi đầu, tiếp tục vẽ.

      "Cám ơn . cần. Em có thuốc mỡ."

      "Đây là thuốc mỡ nhập khẩu. Nghe trị sẹo rất hiệu quả. Em xem." Thượng Đông chỉ vào hũ, đọc chữ phía "Doctor- and pharmacist-recommended brand for scars (bác sĩ và nhà điều chế thuốc đề cử đây là nhãn hiệu thuốc trị sẹo tốt nhất). Dùng cái này, hay là dùng cái này." Pharmacist (nhà điều chế thuốc) đọc lắp bắp, vị trí trọng bị sai. Qủa cầu xin .

      Hinh Vũ thể từ chối ân tình này, chỉ có thể nhận lấy. Đối với Thượng Đông cảm ơn lại cảm ơn. Cho tới bây giờ chưa nghe Mederma. Xem ra hũ này là thánh phẩm trị sẹo. Chỉ là, thoáng cái nhận tới ba hũ. Có biết ai đưa.

      Ngày đó đụng vào cây, xe cũng bị hư. Vì thi giữa kỳ và vội vã vẽ tranh, Hinh Vũ liền để xe đạp trong nhà xe, nghĩ hết bận lấy đem sửa. nghĩ đến, sau hai tuần lễ bận rộn đến nhà giữ xe, tìm thế nào cũng tìm thấy xe đạp. Tìm vài lần, ủ rũ trở về phòng ký túc.

      Mọi người chuyện tán gẫu.

      "Nhất định người ta nghĩ cậu bỏ nó."

      "Đoán chừng bị người ta lấy thành linh kiện thay thế cho xe mình."

      " mình cậu chạy xe được gần năm là rất tốt rồi. Đồng hương của tớ chỉ chạy được ba tuần, hai tháng, xe bị mất."

      Đây là tớ may mắn? Hinh Vũ gì. muốn với trong nhà, cũng hiểu được chạy xe đạp có hơi nguy hiểm. Về sau, dứt khoát bộ.

      Có người , mất xe đạp là tượng bình thường nhất ở đại học. Ngoài ra, mất mất lại, nhưng tổng số xe đạp trong trường đổi. Có thể là lớp A lớp B ở phía Đông phía Tây thay đổi chỗ. Còn có cách , là tập tục của trường đại học, khi bạn học đại học, mất vài chiếc xe đạp để biết cảm giác.

      Hinh Vũ chỉ mất chiếc, điều này tập tục của H đại rất tốt.

      Hết chương 19
      Phamthanhhuong, quỳnhpinkylinhdiep17 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Doc roi moi cam thay that yen binh.....tinh cam nhe nhang len loi vao tim tu nhung dieu nho nhat.........nhung hieu lam vu vo..........bo quen nang hoi lau.......n.n....van am tham ung ho.......truyen rat hay.........dung nan long nhak nang.......
      chau007153 thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 20: Sơn chi*

      Rất nhanh đến giữa tháng năm. Bên ngoài Tây 11 những luống hoa nghênh xuân** vàng kim rực rỡ nở sống động.

      Ngày đó vội vã ăn cơm tối, Hinh Vũ và Nhược Thanh chuẩn bị đến lớp tiếp tục vẽ đại đồ.

      Trước khi ra cửa, may mà Nhược Thanh hỏi câu, "Ngày mai nộp bài tập số học, cậu làm xong chưa?"

      "Cái gì? Ngày mai?"

      "Đúng vậy."

      "Trời ạ!" Hinh Vũ nhớ ra rồi, là ngày mai. Tại sao mình lại quên nhỉ? "Cậu làm xong chưa?"

      "Rồi."

      "Vậy cậu trước , tớ làm xong đến. Haizz, giống như sống trong chiến tranh vậy, cực khổ. Tớ muốn khóc." Hinh Vũ rốt cuộc nhịn được oán giận. Tuy hơi khoa trương, nhưng mệt chết được. Tiến độ vẽ tranh quá chậm, vốn sốt ruột, tại lại nhảy ra bài tập số học, hơi phiền muộn.

      Phí giờ làm bài tập số học, vội vã chạy tới lớp. nghĩ đến, ở ngã ba, gặp Mạnh Phi.

      mặc áo sơ-mi màu vàng nhạt, quần màu đen. Cầm gậy, chậm rãi đến, thoạt nhìn khí định thần nhàn, cử chỉ nhanh nhẹn. Nhìn thấy , lòng Hinh Vũ đột nhiên yên tĩnh lại.

      lâu gặp, rất nhớ. Tưởng rằng có rất nhiều lời muốn . Gặp, muốn lại biết bắt đầu từ đâu. Có điều, thấy , trong lòng rất vui sướng.

      Vừa thấy Hinh Vũ, Mạnh Phi tim đập bịch bịch. Quả sợ nghe được. Cố gắng giữ bình tĩnh.

      Hai người gật đầu, cùng nhau đến khu kiến trúc. Giữa họ, phảng phất có ăn ý, lời nào cũng cảm thấy xấu hổ.

      qua sân thể dục, gió quất vào mặt, đưa đến từng đợt mùi thơm ngát. Hinh Vũ hít hơi sâu, trận vui vẻ.

      " có thời gian phải ?" quay đầu hỏi Mạnh Phi.

      Mạnh Phi nhìn đôi mắt của , sáng đến lạ thường, tràn ngập chờ mong. Lý trí cho biết, "Đúng", sau đó bỏ . Nhưng, tâm bị lý trí khống chế, "", nghe được câu trả lời của mình.

      Hinh Vũ mặt lập tức nở nụ cười mê người, má lúm đồng tiền nhộn nhạo, "Hoa sơn chi nở. Chúng ta xem chút nha."

      "Ở nơi nào?"

      " biết. Chắc là ở bên kia." Hinh Vũ chỉa chỉa bên kia sân thể dục. Gió từ nơi đó thổi đến.

      "Làm sao em biết?"

      "Em vừa ngửi thấy."

      Mạnh Phi ngửi thử, " ngửi thấy được."

      "Chỉ hơi hơi, mùi chỉ thoáng qua."

      Mạnh Pi nhìn , nửa tin nửa ngờ.

      " tin em, có được ?"

      Nhìn ánh nước trong mắt , đương nhiên được.

      Họ qua sân thể dục lớn, đến phía trước. Hinh Vũ hít sâu hơi. sau đó chỉa chỉa nơi sâu bên trong, "Ở bên kia."

      Mạnh Phi lúc này ngửi thấy được trong khí mùi hoa nhè , ngoài ra càng về phía Tây, mùi hoa càng dày đặc.

      Hai người theo mùi hoa, cùng nhau tìm, kinh ngạc phát sân thể dục bên này có động tiên. (cách ví von đó mà)

      qua mấy tòa nhà thấp cũ kỹ, cuối cùng tới tòa lầu hai tầng, bảng hiệu viết "Phòng thí nghiệm Nhiệt Thái". Ở đây từng là lớp học tốt nhất ở phía Tây. qua phòng thí nghiệm, là tường viện của lớp học thấp . Ngoài tường viện là cánh đồng nông thôn.

      Trước lầu có bồn hoa, trong bồn hoa có mấy bụi cây sơn chi, cây vài đóa hoa nở.

      Cánh hoa dày thuần trắng, nhụy hoa vàng nhạt mềm . đóa hoa nở hoàn toàn, cánh hoa tản ra tự nhiên, hai đóa hoa khác e thẹn ôm nhau, phảng phất muốn tách ra.

      Mạnh Phi thấy mặt Hinh Vũ cũng nở hoa như hoa sơn chi, dịu dàng triển khai nụ cười, " xem, là hoa sơn chỉ nở." Nghiêng người, mũi để sát vào, nhắm mắt lại, hít hơi sâu, bên môi mền mại cười, "Hương thơm."

      Mạnh Phi tim đập thình thịch, hơi ngây người.

      cơn gió thổi qua, Mạnh Phi càng cảm thấy mùi thơm xông vào mũi. Đây là loại mùi thơm khiến người ta say mê, phảng phất mùi thơm đậm đặc trong khí, ngọt như mật.

      "Em thích hoa sơn chi. thích ?" Hinh Vũ hỏi.

      Mạnh Phi ngạc nhiên nhìn . thích ? Từ giờ trở thích.

      Hinh Vũ nhịn được nhàng hái bông hoa nở rộ. Quay đầu nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Phi, hơi thẹn thùng, : "Trộm hoa tổn thương đến lá."

      Nhìn hơi xấu hổ "Thầm hái tính là trộm", Mạnh Phi buồn cười nghĩ. này!

      "Lúc em còn , mẹ dạy em, hái hoa nhất định phải nhàng. Hái hoa, chủ hoa có thể trách con, nhưng nếu làm tổn thương cành lá, chủ hoa mắng con."

      Mạnh Phi gật đầu.

      "Hoa này tặng cho ." Hinh Vũ chút suy nghĩ.

      Mạnh Phi sửng sốt. tặng hoa cho ?

      "Như vậy tố cáo em trộm hoa." Hinh Vũ cười.

      Mạnh Phi khó có thể tin. tặng hoa cho ? Đây là lần đầu tiên có người tặng gì đó cho . Là ! Tặng hoa!

      Nhìn bất động, Hinh Vũ hơi xấu hổ, cười, "Đây là lần đầu tiên em tặng hoa cho ai đó, xin giúp chuyện, nhận nó ."

      Mạnh Phi im lặng , đưa tay nhận lấy. Cảm xúc dâng trào.

      Hinh Vũ đánh trống lảng, "Em nghĩ để người khác nhận hoa mình tặng, lại có thể lôi kéo như thế. Đáng tiếc em chưa nhận hoa. Tương lai có cơ hội, nhất định phải năn nỉ em mới nhận."

      Mạnh Phi khỏi mỉm cười. sao có thể đáng như vậy?

      "Trước đây nhà ở Vũ Hán, ở sân sau trồng rất nhiều cây sơn chi. Giống như lúc này, hoa sơn chi nở. Hoa thuần trắng nở đầy cây, đếm hết."

      "Hoa sơn chi nở theo mùa, thích nhất là nở vào mùa mưa. Mưa to, mưa , nhiều nhất là mưa bụi."

      "Em thích nhất mưa vào buổi sáng sớm, lá sơn chi được nước mưa cọ rửa sạch xanh biếc tươi mát, cánh hoa ngưng tụ những giọt nước trong suốt."

      "Mỗi buổi sáng, sau khi rời giường, chuyện thứ nhất, là chạy đến phía sau vườn hái hoa. Thường mặc thêm quần áo, còn bị nước mưa cây, làm ước nhẹp áo ngủ, bị mẹ mắng."

      "Mỗi năm mẹ em đều hái hoa tặng cho người ta, tặng cũng hết. Vì thê em đặt khắp nơi trong nhà. bàn, trong hộc tủ, dưới giường... Dùng tô kiểu hoa hồng màu trắng, rót nước vào, bỏ vào nhiều cánh hoa. Khắp phòng đều tỏa hương."

      "Em còn dùng kim may thành chuỗi hoa, treo ở màng. Buổi tối ngủ mùi hoa khắp phòng. Nghe bà nội , hoa sơn chi có thể đuổi muỗi."

      "Thời điểm hoa sơn chi nở, là thơm. Cho dù 10 dặm 8 dặm (1 dặm = 1/2km) đều ngửi thấy được, cách ngã ba ở khu chính chúng ta đều có thể ngửi thấy được."

      "Hương của hoa sơn chi, nhàn nhạt, em luôn cảm thấy ngửi hoài đủ."

      "Em từ đến lớn, hầu như tất cả các mùa hoa em đều cài hoa sơn chi. đường , đường hương. Thẳng đến cao trung mới cài đến trường nữa."

      Mạnh Phi vẫn chăm chú lắng nghe. Trong lòng xúc động biết thế nào. Trong đầu lên sầu lo, quần trắng giày trắng, tóc cài hoa sơn chi trắng thuần, mùi hương thơm ngát bao phủ khắp người, lâu tiêu tán.

      "Cài thế nào?" rốt cuộc mở miệng.

      "Khi còn , thắt hai bím , đem hoa trực tiếp cài vào bím tóc. Lớn hơn, cột đuôi ngựa, liền cài đuôi ngựa."

      Hinh Vũ ngẩng đầu, bỗng nhiên phát Mạnh Phi nhìn . Trong chốc lát ngưng mắt, hai trái tim đồng thời run lên, trong khoản khắc đó mảnh mềm mại dâng lên.

      Mạnh Phi ở Thành Đô*** cũng thấy hoa sơn chi, nhưng bao giờ chú ý đến nó. Lúc này biết, cả đời này chỉ cần ngửi thấy mùi hoa sơn chi, nghĩ đến ngày hôm nay. Hơn nữa, bao giờ... có khả năng quên được nó.

      "Thành Đô được lưỡi, trong thời gian dài đều cho rằng nó là hoa tư tư" (hoa tư tư và hoa sơn chi đọc gần giống nhau Zīzī và zhī zi) giọng với Hinh Vũ.

      Hinh Vũ mỉm cười.

      Ở H đại gần năm, nổ lực học tập, gặt hái được kha khá. Nhưng, trong lòng cảm thấy thiếu thứ gì đó.

      Nay trời mới biết, vẫn muốn, vẫn tìm, ra là người hợp ý mình, cùng nhau ngửi hương thơm của hoa sơn chi.

      Lúc này rất vui và thỏa mãn. Cho nên biết, chính là người này.

      Ánh mắt dịu dàng, tràn ngập khích lệ. Hinh Vũ tất cả mọi chuyện** chưa từng mãnh liệt như ngày hôm nay. hồi lâu, nhưng vẫn thể dừng được.

      “Hoa sơn chi có nhiều loại mùi hoa mỗi loại cũng khác nhau. Mẹ , trồng cẩn thận, mới có thể thơm. Nhà em mỗi năm đều rất thơm."

      Đôi mắt trong suốt, nụ cười sáng rực, khiến Mạnh Phi ngẩn người.

      "Còn có, hoa sơn chi vào buổi sáng và buổi tối mùi hương giống nhau, trong gió và trong mưa mùi hương cũng giống nhau." mỉm cười nhìn , trong mắt mập mờ sóng nước.

      Mạnh Phi rất khó để tưởng tượng, "Đúng ?"

      "Đúng vậy," Hinh Vũ cười gật đầu, " tin?"

      Nhìn giống như đứa bé hồn nhiên xinh đẹp, Mạnh Phi giật mình, " tin."

      Hinh Vũ cười hài lòng.

      Đột nhiên, phảng phất nhớ đến gì đó, thở dài, "Đáng tiếc, giờ chuyển đến Quảng Châu, trong sân trồng hoa sơn chi."

      Nghe trong giọng tràn ngập thương cảm, Mạnh Phi hỏi: "Nhớ nhà ở Vũ Hán?"
      Hinh Vũ gật đầu.


      "Ở nhà đó trãi qua những thời gian vui vẻ?"

      Gật đầu, làm sao biết? "Em có đôi khi nằm mơ, ở trong sân hái hoa sơn chi." Giọng nhàng, như mớ.

      Nhìn tâm tình u sầu, Mạnh Phi cảm thấy mềm mại. Gần như rất muốn chạm vào mặt , thay xóa những u sầu đó.

      "Em thích Quảng Châu."

      "Rất bình thường. Mọi người đều thích những thay đổi."

      "Tất cả mọi người chuyển đến Quảng Châu đều là chuyện tốt."

      "Có lẽ là chuyện tốt. Nhưng, thay đổi, dù tốt hay xấu, mang cho người ta áp lực. Chuyển trường, thăng quan, thăng chức, thậm chí trúng số, đều khiến cho người ta áp lực rất lớn. Nên cần phải điều chỉnh và cần quen dần."

      ra là như vậy. Hinh Vũ cảm thấy thông suốt. Mỉn cười, "Cảm ơn ."

      Mạnh Phi gì. nhàng cười.

      Hinh Vũ nhàng chạm vào lá sơn chi, "Lá sơn chi thuộc chất da, gân lá rất cứng cỏi, có thể dùng làm thẻ kẹp sách."

      Phải ? Mạnh Phi chưa nghe .

      Hinh Vũ vừa nhớ lại vừa : " hai em lúc học lớp mười, em còn học tiểu học. Có khoảng thời gian, hai em đột nhiên say mê làm thẻ kẹp sách. Em đương nhiên là giúp ấy. phía sau sân chọn lá nào đẹp. hai đun bình nước trà. Bọn em lấy lá bỏ vào, sau đó đặt lên bếp dùng lửa nấu. Sau khi thịt lá hoàn toàn rụt xuống, dùng nhíp gắp ra, để vào nước lạnh. Sau đó dùng bàn chải đánh răng cũ nhàng cà thịt lá ra, rửa lại lần nữa, sau đó nhuộm màu. muốn màu gì, dùng dao đem màu của viên phấn từng chút từng chút cạo xuống, bỏ vào trong bình trà, và nấu..."

      Sau đó hong khô, ép bằng, đeo dây lên, ấn chữ... Hinh Vũ tỉ mĩ. Cuối cùng cười : "Nghe rất dễ, đúng "

      Mạnh Phi lắc đầu. chưa làm qua, nhưng thấy thẻ kẹp sách bằng lá cây. Rất tinh tế mềm mại, nhất định làm phải cực kỳ cẩn thận. Ngoài ra, thể sai lỗi. Cho nên, có thể tưởng tượng ra, tuyệt dễ. Ngày hôm nay nghe Hinh Vũ quá trình làm ra, mới biết được so với tưởng tượng càng thêm phức tạp.

      "Bọn em làm trong ba ngày, làm hơn trăm cái, chỉ có ba cái thẻ kẹp sách làm hai em hài lòng."

      "Vậy nhất định là rất đẹp."

      "Đúng. Vô cùng đẹp." Hinh Vũ cười vui vẻ, "Em sau này làm mấy cái tặng , biết có bao nhiêu đẹp."

      Tim Mạnh Phi run lên, "?"

      "Đúng vậy. Nhưng, tại bận quá, có thời gian. Nhất định, chờ đến sinh nhật , em tặng cho ."

      Mạnh Phi lên tiếng. vậy chăng? phải là chỉ tùy tiện chứ?

      "Về sau em mới biết, hai em làm thẻ kẹp sách là vì lấy lòng chị Nhiên Nhiên."

      "Chị Nhiên Nhiên là ai?"

      "Là bạn của hai em. Họ rất đẹp đôi. Chị ấy rất nhanh trở thành chị dâu em."

      Nét mặt Mạnh Phi vô cùng dịu dàng, đôi mắt tràn ngập khuyến khích. người nghe tốt nhất. Hinh Vũ ngớt, muốn hết nhưng hết.

      biết qua bao lâu, nhìn đồng hồ đeo tay. Đồng hồ bị hư? Giờ đúng. Ah, , đồng hồ còn chạy. Trời ạ! Bọn họ lâu như vậy? , là lâu như vậy?

      Sau đó, Hinh Vũ thể nghĩ rằng, vì sao mỗi lần với Thượng Đông, đều là Thượng Đông ? Về cuộc sống của ấy, sở thích của ấy, niềm vui của ấy, việc ấy lo lắng. Mà khi ở cùng Mạnh Phi, đều là mình ? Nhiều năm về sau, mới biết được có từ gọi là tinh thần lệ thuộc, còn có từ là chia xẻ tâm . Chỉ là khi đó còn quá trẻ, .

      " xấu hổ," Hinh Vũ hơi lúng túng, cũng cảm thấy khó hiểu. Ngoài người nhà, chưa từng với ai nhiều như vậy. Có lẽ vì hương hoa ngây ngất. "Chúng ta thôi."

      Mạnh Phi nhìn mỉm cười, sao. phải là người thích náo nhiệt. Ngoại trừ Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt, rất ít cùng người khác tiếp xúc. Nhưng nghe , chưa bao giờ thấy chán. Có thể nghe liên tục, cho đến mãi mãi.

      gật đầu, thôi.

      Hinh Vũ xoay người, phía trước dẫn đường.

      Mạnh Phi muốn lên cùng nhau , nhưng phát , chân bước lên được. ra đứng quá lâu, máu thông, hai chân tê cứng, nghe theo kiểm soát.

      Chân trái và đùi phải bị cụt máu thông, dễ bị sưng và tê hơn người bình thường. Cho nên luôn cẩn thận, đứng ngồi thường lâu. Vừa nhìn vào đôi mắt của , nghe , vậy mà có thể quên. Chết tiệt.

      Hinh Vũ hai bước, phát Mạnh Phi chưa lên, quay đầu nhìn còn đứng đó, chân mày cau lại, môi mỏng nhếch, trong mắt có tia đau khổ và xấu hổ.

      nhanh chóng chạy tới, "Thế nào?"

      Mạnh Phi trấn định lại, "Chân tê cứng."

      Hinh Vũ lập tức hiểu , trong lòng hối hận, "Xin lỗi."

      " phải lỗi của em." Mạnh Phi ngừng lát, tiếp: " muốn ở chỗ này nghỉ lát. Nếu , em đến lớp trước?"

      Hinh Vũ sửng sốt. Mấy giây trước còn thân thiết như vậy, chẳng mấy chốc lại đẩy ra xa. Tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng Hinh Vũ hơi thất vọng, đau lòng và khó chịu. cười với Mạnh Phi: " muốn đưa em vào tình huống khó xử?"

      đôi mặt có thể . Mạnh Phi nhìn thấy vẻ thay đổi chốc lát trong mắt , nghe như vậy, nhất thời biết nên trả lời thế nào.

      "Có muốn ngồi xuống mát-xa , để chân khôi phục lại cảm giác?"

      gật đầu.

      "Bồn hoa có thể chứ?" Hinh Vũ vừa vừa dọn dẹp mép đài bồn. Dọn lá rụng, thổi bụi , "Chỉ có thể tạm sạch."

      Mạnh Phi nhìn . Trong lòng ấm áp. Đúng, rất thích sạch . làm sao biết?

      đứng cách bồn hoa xa, cũng chỉ cách vài bước. muốn qua, nhưng, hai chân hoàn toàn tê cứng, chịu nghe theo, mà còn đau đớn như kim châm.

      Hinh Vũ vươn tay.

      Mạnh Phi sửng sốt.

      " vừa nhận hoa của em, thể nhanh trở mặt như vậy."

      Mạnh Phi còn chần chờ.

      "Đừng cậy mạnh."

      Nhìn vẻ đẹp như nước của , đôi mắt trong suốt, Mạnh Phi rung động. Đưa tay trái ra, nắm chặt tay .

      Nắm chặt tay . Ấm áp và sức mạnh ào ạt truyền đến. Mạnh Phi mượn lực lếch đôi chân đau đớn, khập khiễng di chuyển đến bồn hoa. Buông tay ra, ở đài bồn chậm rãi ngồi xuống. Đặt gậy xuống, hai tay bắt đầu xoa bóp chân.

      nhìn Hinh Vũ. Tim lạnh dần. Là mơ có lúc tỉnh lại. Để nhìn thấy, cũng tốt.

      Hinh Vũ thấy đau lòng chịu nổi, lên tiếng nữa.

      xoa bóp mười phút, hai chân mới từ từ khôi phục lại cảm giác. dừng tay, tay phải cầm gậy đứng lên.

      Hinh Vũ lập tức vươn tay. Mạnh Phi do dự nữa, tay trái cầm tay nhắn ấm áp của .

      "Có thể sao?"

      "Ừ."

      Trong mắt tràn đầy lo lắng và đau buồn, còn có áy náy. Tim Mạnh Phi kích động như có dòng nước ấm chảy qua, ra lời.

      đỡ đứng dậy. Họ từ từ đến sân trường con đường .

      Nhìn sắc mặt thâm trầm, mắt chứa vẻ mong manh, Hinh Vũ đau khổ lại biết làm sao. nhìn mắt , "Mạnh Phi, cảm ơn . Đêm nay em rất vui."

      Hinh Vũ biết rằng, sống mười tám năm, cuộc sống luôn hạnh phúc và khỏe mạnh. Nhưng, thời gian vui vẻ tưởng chừng rất nhiều, nhưng ra nó rất ngắn ngủi. quý trọng.

      Khi đó biết rằng, đêm đó ánh mắt dịu dàng, mỉm cười, và trong khí tràn ngập hương hoa sơn chi, trở thành ký ức vĩnh hằng của .

      Mạnh Phi nhìn . đôi mắt trong trẻo như dòng suối, vẻ mặt ôn hòa lạnh nhạt, phẳng phất thuần khiết, thanh nhã, mùi hương hoa sơn chi thơm ngát. có gì có thể so với vẻ đẹp trong sáng tự nhiên này, càng có thể khiến người khác động tâm. lại lần nữa cảm thấy nơi sâu nhất của mình rung động. Tim như nở ra đóa hoa sơn chi trắng có mùi hương thơm ngát, vĩnh viễn tàn lụi.

      đường họ đến khu hệ kiến trúc, trong lòng Mạnh Phi ê ẩm. biết , từ nay về sau, tim , thuộc về nữa.

      Hinh Vũ vừa vào lớp, Nhược Thanh ngẩng đầu nhìn thấy , lập tức hô to, "Có tin tốt phải ?"

      Hinh Vũ hiểu ra sao, "Tin tốt gì?"

      "Cậu có tin tốt gì?"

      "Tớ có tin tốt gì đâu. Tin tốt là bài tập số học làm xong, giờ có thể vẽ." Có điều, rất vui vì bây giờ có thể vẽ. Ah, vui vì vẽ?

      "Lúc tớ khỏi phòng cậu còn mặt ủ mày chau, sao bây giờ mặt mày tỏa sáng?"

      "Ai? Ai mặt mày tỏa sáng?"

      "Cậu đó. Cậu toilet soi gương . Cả người cậu như phát sáng! Phòng học chúng ta có thể tắt hết đèn được rồi."

      Mặt Hinh Vũ hơi nóng lên. Có ? rất vui, nhưng nghĩ đến có người nhìn ra. ra, ảnh hưởng của lớn như thế.

      Qua mấy ngày, chóp mũi Hinh Vũ đều ngửi thấy mùi hoa sơn chi nhàn nhạt. Tuy thời gian vẽ tranh này tăm tối, nhưng tâm tình đặc biệt nhàng.

      Đêm đó, Mạnh Phi để hoa sơn chi Hinh Vũ tặng bên trong gối. Mùi hoa như sương trắng, nhàng vây quanh .

      Liên tục mấy đêm, trong lúc nằm mơ tỉnh lại đều nghe thấy mùi hương hoa sơn chi nồng nặc.

      tuần sau, đem hoa ép vào trong sách, định đem nó thành hoa khô, vĩnh viễn bên .

      Ngày cuối tuần ấy, Mạnh Phi gọi điện thoại về nhà, "Trong trường có hoa sơn chi, con rất thích. Mẹ có thể đem hoa ở sân sau đổi thành hoa sơn chi ?

      Mẹ khó hiểu, hầu như rất ít đến sân sau. Nghĩ đến hoa hồng và hoa lan đều là loại quý hiếm, liền hỏi, "Đều thay đổi sau?"

      "Ừ."

      "Vậy được rồi." Mấy năm nay ngoài muốn học ở H đại ra, chưa bao giờ cầu bất kỳ điều gì. Khó được thích thứ, đổi tất cả cứ đổi.

      Hết chương 20.
      *hoa sơn chi: cây dành dành
      [​IMG]
      **hoa nghênh xuân
      : [​IMG]
      ***Thành Đô:
      [​IMG]
      quỳnhpinky, Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      rồi....... rồi..........tình hình này tiến triển gây go lắm a.......a mặc cảm, tự ti quá mà......like mạnh vì chú thích
      chau007153 thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      MÌnh đọc Ấm áp như ngày hôm qua của Đinh Tuệ rồi nên đến khi đọc Tháng ngày tươi đẹp mình cũng lạ về tiết tấu của câu chuyện, tình cảm đôi bạn trong Ấm áp tiến triển với tốc độ rùa bò nhưng ngọt ngào ngấm đến tận xương tủy vậy nên cặp đôi Mạnh Phi và Hinh Vũ có lẽ cũng như vậy. Tình cảm họ dành cho nhau rất nhiều nhưng lại thầm giữ kín trong lòng, làm mình ngưỡng mộ quá. Đọc truyện này có cảm giác rất chân thực, giả tạo. Tình cảm của của bạn trẻ này tuyệt vời. Cảm ơn bạn chia sẻ câu chuyện hay. Thanks.
      chau007153linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :