1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      @Ishtar: Uhm bạn inbox cho mình mấy mấy font, mình kiếm muốn lồi con mắt mà chả có font nào xài được.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      linhdiep17quỳnhpinky thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 17: Trận bóng đá

      Mùa xuân hàng năm, H đại có trận bóng đá theo hình thức thi đấu vòng tròn*. Thượng Đông ở trong đội, nhiệt tình mời Hinh Vũ mấy lần đến xem trận đấu. Đến lần thứ ba, Hinh Vũ từ chối nữa cũng tốt, nên đồng ý nếu khoa kiến trúc học vào trận chung kết khu Tây, xem.

      Qua hai tuần, Thượng Đông đến tìm , "Vào thứ tư khoa chúng ta và khoa kế toán đá trận chung kết ở khu Tây. Em xem được ?

      *là hình thức thi đấu, mỗi đội chạm nhau lần. Thắng tính 1 điểm, thua tính 0 điểm.

      Đương nhiên được. Cho tới bây giờ luôn giữ lời.

      Thượng Đông tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng). Cuối cùng cũng đồng ý đến xem đá. Mỗi trận đấu, fan nữ của ít. Nhưng, thầm nghĩ đến xem thi đấu. Vẫn luôn mong đợi.

      Trong kỳ nghỉ đông, có người tặng nước phú sĩ nguyên chất Na-uy cho nhà Hinh Vũ. Nghe nguồn gốc nước này được lấy từ vùng tinh khiết, ô nhiễm, là nước tinh khiết nhất thế giới.

      Bình đựng nước hình trụ, được thiết kế đơn giản đẹp mắt, như món đồ tác phẩm nghệ thuật. bình nước, tinh khiết sang trọng từ trong ra ngoài. Nhìn nó, Hinh Vũ liền nhớ đến Mạnh Phi, người đàn ông trong trẻo cao quý kia. Qua kỳ nghỉ đông, từ Quảng Châu về trường mang theo hai bình nước phú sĩ nguyên chất.

      Mấy tuần này, tất cả mọi người đều vội vàng. Thêm nữa Thượng Đông có trận đấu bóng đá, nên hữu nghị phòng ngừng tất cả hoạt động. Hinh Vũ vẫn chưa nhìn thấy Mạnh Phi, rất nhớ.

      Thời gian là thứ kỳ lạ, đặc biệt là đối với . ngày đêm vẽ tranh qua nhanh. Nhớ từng giây từng phút trôi qua chậm.

      Ngày đó đến sân thể dục, Hinh Vũ đem nước phú sĩ nguyên chất bỏ vào trong túi. hy vọng Mạnh Phi cũng đến xem đá banh ngày hôm nay. Hy vọng có cơ hội chia xẻ với .

      Những lúc, Mạnh Phi nhớ Hinh Vũ. Nỗi nhớ ùa tới, cách nào ngăn lại. Tuần trước nghe Thượng Đông xem trận chung kết bóng đá, hơi muốn , tuy chưa bao giờ sân thể dục.

      Trong tuần này, do dự đấu tranh. Muốn kiềm chế, nên . Cuối cùng nhớ đến thể chịu được, hay là cứ .

      an ủi bản thân, mày chỉ đứng từ xa nhìn chút, chuyện với . Hơn nữa, đây là chuyện lớn của khoa, Thượng Đông là bạn thân nhất của mày. Mày nên cổ vũ, là đúng.

      đường đến sân thể dục, gặp phải Thu Hồng chuẩn bị tòa Tây lầu năm tự học. Nhìn thấy , dường như hết sức vui vẻ, vừa lúc có mấy vấn đề về phác họa muốn hỏi .

      Hai người vừa vừa , gần tới sân thể dục. Vấn đề Thu Hồng hỏi còn chưa xong, vì thế em và cùng nhau xem đá banh chút.

      Có mấy ghế băng dài trong góc sân thể dục. Họ cùng qua ngồi xuống.

      Thu Hồng hỏi tiếp vấn đề của . Mạnh Phi kiên trì trả lời. Thỉnh thoảng vờ như xem đá banh, rồi nhìn Hinh Vũ ở cách đó xa.

      mặc áo màu xanh lá đậm cùng quần dài. Yên lặng đứng đó xem bóng. Hầu như thân thể chút nhúc nhích.

      Thấy , lòng Mạnh Phi liền nổi lên ấm áp mền mại.

      Trận đấu, hai khoa thực lực gần ngang nhau, thi đấu rất tích cực.

      Thượng Đông dáng người cao lớn, vô cùng chói mắt. Quần áo thể thao người, đổ mồ hôi ướt đẫm, dính cơ thể, động tác hoàn mỹ lộ ra bỏ sót gì -- dáng người tam giác từ ngực đến thắt lưng, cơ bắp cân xứng rắn chắc, ngực săn chắc. Tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm, mồ hôi trong suốt theo khuôn mặt chảy xuống cổ. Ánh mặt trời chiếu xuống làn da màu lúa mạch phảng phất phát ra ánh sáng. Cảm giác khỏe mạnh và đẹp mắt. Kỹ năng dẫn bóng của và năng lực đột phá rất mạnh, càng lộ ra nổi bật trong trận đấu. Ngoài sân liên tục có nữ sinh vỗ tay cổ vũ cho .

      Thu Hồng cũng chú ý tới, : "Thượng Đông rất được các hâm mộ."

      Mạnh Phi gật đầu đồng ý, "Đúng," Vẫn luôn như thế. nhìn Hinh Vũ cách đó xa, cũng thích chứ?

      "Lần trước cảm ơn ." Lúc tình cờ gặp ở Ti Môn Khẩu, Thu Hồng vẫn chưa có cơ hội mình cảm ơn Mạnh Phi.

      " cần cảm ơn. Gần đây vẽ chân dung thế nào?"

      "Rất tốt." Bình thường cũng gặp những khách hàng khó đối phó. Có điều, cần thiết ra.

      "Em luôn tự mình kiếm tiền?"

      "Ừ."

      " muốn dựa vào cha mẹ?"

      Thu Hồng rất bình thản, "Cha mẹ mất, lúc em còn rất ."

      Mạnh Phi sửng sốt, "Trong nhà còn người nào ?"

      "Chỉ có bà nội."

      Mạnh Phi trầm mặc lát, đột nhiên giọng hỏi, "Lúc rất vất vả phải ?"

      Chưa ai từng hỏi như vậy, hơn nữa giọng nhàng, thoáng cái mắt Thu Hông mờ dần.

      Thấy Thu Hồng lời nào, hỏi tiếp, "Có mệt hay ?"

      Mười mấy năm qua, chưa từng có ai tình hỏi có vất vả , có mệt . Bà nội cũng chưa từng. Sương mù trong mắt Thu Hồng nổi lên.

      Mạnh Phi nhàng : "Nếu như sau này có chuyện gì cần giúp, tiếng."

      Thu Hồng gật đầu cũng lắc đầu. Đây là lần đầu tiên có người sẵn sàng giúp, có điều kiện gì. kinh ngạc.

      Mạnh Phi nhớ đến lần trước, thêm câu, " cho ai biết."

      Còn chu đáo như vậy. Thu Hồng rất cảm động, nửa ngày mới mở miệng, "Cảm ơn."

      "Em rất kiêng cường." Bản thính Mạnh Phi vốn đơn thuần lương thiện, bởi vì tàn tật, đặc biệt mền lòng đối với người yếu đuối, có phần kính trọng đối với người kiên cường.

      Trong lòng Thu Hồng như có dòng nước gợn sóng ấm áp. muốn cũng thế, nhưng cổ họng như bị nghẹn, nhất thời ra lời.

      Người đàn ông này, mặc dù tàn tật, nhưng là người vô cùng tốt. Trình độ kiến thức cao, khí chất tác phong ai bằng. Quang trọng nhất là, quan tâm . Nhìn thấy quá nhiều kiểu đối xử lạnh nhạt, Thu Hồng biết, có người bạn thân tâm đối với mình là quan trọng cỡ nào. rất vui, nguyện ý làm bạn .

      Hinh Vũ thấy Mạnh Phi và Thu Hồng cùng đến sân thể dục. hơi ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ nhiều.

      Sau đó nhìn bọn họ kề vai ngồi xuống.

      sân hai khoa thực lực tương đương, thời gian và địa điểm khống chế bóng dường như chia đều cho nhau. Cho nên thỉnh thoảng có thể cùng lúc nhìn theo bóng và nhìn về phía họ.

      Họ ngồi rất gần, và luôn thầm với nhau. mặt quan tâm và thương tiếc.

      Đột nhiên Hinh Vũ nhớ đến, hai người họ là đồng hương Tứ Xuyên. Lần trước uống súp gà, hầu hết thời gian họ ở cùng nhau, cũng như đường đến quảng trường Hoàng Hạc Lâu... Đồng hương ở trường đại học thường tụ tập thân thiết, họ hẳn là quan hệ tệ. Hinh Vũ hơi chua xót.

      Đột nhiên sân mảnh tiếng la hét. Ngưng thần nhìn qua, mọi người cổ vũ cho Thượng Đông.

      Chỉ thấy trái banh dưới chân , tránh trái tránh phải, qua ba đối thủ, cách lưới hai ba mét quyết đoán nâng chân lên đá. Tư thế đẹp, phong độ.

      Trái banh bay theo độ cong đẹp mắt trung, cuối cùng rơi vào lưới. Thoáng chốc, sân dưới sân đồng loạt vang lên tiếng cổ vũ.

      Thượng Đông lập tức quay đầu, nhìn về phía Hinh Vũ, để ý đến ai. Thấy nhìn mình, mỉn cười vỗ tay, trong lòng thoáng chốc vui mừng vô cùng. Nhìn nhếch môi nở nụ cười. Răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời lóe sáng.

      Tất cả mọi người thấy màn này. Rất nhiều nữ sinh, gồm cả Thu Hồng, trong lòng tràn ngập hâm mộ Hinh Vũ. may mắn.

      Trong lòng Mạnh Phi khỏi chua xót.

      Trận bóng tiếp tục diễn ra. Mạnh Phi và Thu Hồng còn ngồi chung, thân mật gần gũi, thầm chuyện. Hinh Vũ ngày càng chán nản. được dạy dỗ rất tốt, đương nhiên đến quấy.

      Tiếng còi trọng tài vang lên kết thúc nửa trận đấu. Khoa kiến trúc vượt lên dẫn đầu 2:1. sân dưới sân bắt đầu nghỉ ngơi.

      Hinh Vũ đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. lặng lẽ từ đám người bên sân ra, xoay người về ký túc xá.

      Sau lưng có người gọi , "Hinh Vũ."

      quay đầu lại. Thượng Đông vội vàng chạy đến. Hai má vì vận động kịch liệt lên màu đỏ khỏe mạnh, mồ hôi mặt cổ lóng lánh, cả người tản ra hơi nóng, tràn ngập hương vị đàn ông mạnh mẽ nam tính.

      "Em sao?" Thượng Đông vẻ mặt thất vọng.

      "Xin lỗi, dạ dày em có hơi khó chịu." Hinh Vũ hơi áy náy.

      "Ah, vậy em nhanh về nghỉ ngơi. Uống chút nước nóng." Thượng Đông quan tâm.

      "Được, cảm ơn." Hinh Vũ càng thêm xấu hổ.

      " đá xong tới thăm em." Thượng Đông tiếp.

      "Em có gì, thể làm phiền ." Hinh Vũ nhanh .

      " phiền. Em nhanh . Nhớ uống nước nóng."

      Hinh Vũ cảm động, càng cảm thấy có lỗi với Thượng Đông. đồng ý xem đá banh, nhưng vì mình chán nản, chỉ hết nửa trận .

      từ trong túi lấy ra bình nước thiên nhiên phú sĩ, cười đưa cho Thượng Đông, " muốn uống nước hay ?"

      Nhìn tươi cười hồn nhiên, đôi mắt ngây thơ, Thượng Đông chỉ cảm thấy ngực bị cái gì làm cho tràn đầy đến căng phồng. Mồ hôi chảy xuống nhiều hơn. muốn chạm vào nụ cười đó.

      " chơi rất tốt." Hinh Vũ tâm khen ngợi.

      Thượng Đông nở nụ cười, khép lại được. Miệng đều mỏi.

      nhận lấy bình nước, mở nắp ra, ừng ực, hơi uống gần nửa bình còn chưa chịu dừng.

      Hinh Vũ nhìn khóe miệng chảy nước, sợ bị sặc, cười : " uống chậm chút, chúng ta còn thời gian."

      Thượng Đông nghe lời này, khác khúc nhạc hay nhất đời. chỉ cảm thấy ngực tê dại, toàn thân vui sướng. Đúng vậy, chúng ta còn thời gian.

      Tiếng coi bắt đầu nửa hiệp sau vang lên.

      Thượng Đông cười nhìn Hinh Vũ, lưu luyến muốn , " phải ra sân. Em trở lại nghỉ ngơi tốt."

      Hinh Vũ gật đầu, Thượng Đông xoay người chạy về sân bóng. toàn thân tràn đầy hạnh phúc và vui sướng, ai nấy đều nhìn thấy.

      Hinh Vũ trở về tòa 11 phía Tây. Trong lòng xúc động, nghĩ đến đời còn có thanh niên tốt như Thượng Đông. Nụ cười sạch ấm áp, chuyện hài hước, làm việc trầm ổn tin cậy. Có làm bạn, tốt. thích Thượng Đông. Nhưng, chưa bao giờ khiến tim đập.

      Vừa hết nửa trận đấu, Mạnh Phi thấy Hinh Vũ rời khỏi. Chỉ xem nửa trận ? Trong lòng hơi mất mát.

      Sau đó, thấy Thượng Đông đuổi theo. Họ đứng rất gần. gì đó. Sau đó Hinh Vũ đưa bình nước uống cho Thượng Đông. Thượng Đông ngửa đầu uống hết. mặt mang nụ cười rất lớn.

      Hai người đứng ở cuối sân bóng, màu vàng của ánh mặt trời chiếu lên người. Nhìn họ xứng đôi như vậy, hài hòa như vậy, thân mật như vậy.

      Mạnh Phi biết mình rất may mắn. Dù tai nạn xe làm tàn tật, nhưng cả đời vẫn có thể làm những việc mình thích -- vẽ và thiết kế. hy vọng gì về tình , nhưng Hinh Vũ cứ như vậy vào tim .

      Bây giờ thấy Thượng Đông và như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng cùng nhau, trước mắt hình ảnh thanh xuân tuyệt mỹ hạnh phúc ngọt ngào, Mạnh Phi thấy lòng chua xót thôi.

      Nhắm mắt lại, hình ảnh trước mắt càng thêm ràng.

      Lúc này Thượng Đông chạy vào sân bóng, quần short giày chơi bóng, hai đôi chân dài bước như bay. Mạnh Phi hề tức giận đưa tay xoa chân giả lạnh lẽo cứng rắn, tự ti mặt cảm, trong lòng càng chua xót khó nhịn. Mày làm sao ngu xuẩn như thê? Đến xem Thượng Đông đá banh!

      Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ghen tỵ Thượng Đông. Trong lòng càng xấu hổ chịu nổi. Đồng thời vô cùng kinh ngạc. Mày chỉ tàn tật. tự ti, ghen tị, yếu đuối. Vì sao, ngày hôn nay này có thể kéo những cảm giác tiêu cực này ra ngoài?

      Mạnh Phi đối với bản thân hết sức thất vọng.

      màn này của Hinh Vũ và Thượng Đông Thu Hồng cũng nhìn thấy. giọng : "Thượng Đông và Hinh Vũ hình như thích nhau."

      "Uhm." Mạnh Phi đau lòng trả lời.

      "Họ rất xứng." Thu Hồng tâm .

      "Uhm." Đáy lòng Mạnh Phi chua xót khổ sở lan tràn. Họ xứng đôi.

      Thượng Đông là bạn thân nhất của . ai so với hiểu Thượng Đông hơn. tìm được người đàn ông nào thương bảo vệ , cho hạnh phúc và vui vẻ như Thượng Đông.

      Đây là điều mày muốn. Mày vẫn luôn mong muốn hai người họ đến được với nhau. phải sao? Bây giờ mày nên hết sức vui mừng. Tại sao cảm thấy phiền muộn khó chịu? Mắt chua xót đau nhức?

      Nửa hiệp sau của trận đấu bắt đầu, Mạnh Phi hoàn toàn có lòng dạ nào. Trong vòng ba phút hỏi Thu Hồng hai lần, "Em mới gì?"

      Cuối cùng chịu được, dứt khoát đỡ gậy đứng dậy, "Xin lỗi, còn có việc, trước."

      Thu Hông có ý định ở lại, "Em cũng muốn đến phòng tự học. Mạnh Phi, cám ơn ."

      Hết chương 17
      linhdiep17, Phamthanhhuongquỳnhpinky thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 18: Đánh bài

      Những năm có máy vi tính và internet, tiêu khiển chủ yếu của các sinh viên đại học là đánh bài và xem phim.

      Trong trường phổ biến đánh bài máy kéo, còn gọi là thăng cấp. Bốn người chơi bài tú-lơ-khơ. Thông thường chơi hai phó bài, cũng có thể chơi ba phó bốn phó.

      số cao thủ, có thể nhớ kỹ vài phó bài. Đến cuối cùng, tay người nào vẫn còn 5 điểm. Như thế cũng đủ rồi.

      số con trai, đánh máy kéo hết sức điên cuồng. Sau khi đèn tắt vào những ngày cuối tuần, đốt đèn cầy, đèn pin và vào phòng vệ sinh chơi cả đêm.

      Ai chưa từng chơi qua, mãi mãi cũng có cách nào hiểu được cười đùa, tức giận, mắng chửi nhau, cậu lừa tớ gạt, niềm vui so thắng thua và so lá gan, cũng có cách nào cảm nhận mãnh liệt được đặc sắc khi mình bàn chơi bài. Đánh máy kéo từng là kỷ niệm quý báu nhất của rất nhiều người ở cuộc sống đại học.

      Chơi máy kéo Hinh Vũ sớm nghe . Cuối tuần, phòng bên cạnh cũng có người chơi. Chỉ là, lúc trước, có thời gian, về nhà. Sau khi nhà dời đến Quảng Châu, cuối tuần luôn đọc sách. Chẳng bao giờ tham gia.

      Thượng Đông, Triết Bình và Nhược Thanh mấy lần với : "Cuối tuần cùng nhau chơi máy kéo chứ?"

      Hinh Vũ : "Em biết chơi."

      " biết có thể học. dạy em."

      Sau trận bóng, hai ba cuối tuần Hinh Vũ chưa từng thấy Mạnh Phi. vẫn đến lớp, Hinh Vũ rất nhớ. Khi Thượng Đông lần nữa nhắc đến chơi máy kéo, đồng ý.

      Thứ bảy, ăn cơm tối xong, cùng Nhược Thanh Tây 4. Giai Tuệ muốn tìm đồng hương. Thu Hồng có việc.

      Chỉ có Thượng Đông, Triết Bình và Mạnh Phi ở 205. Văn Kiệt ở cùng bạn .

      Mạnh Phi biết Hinh Vũ đêm nay đến chơi bài, từ đầu quyết định tránh . Nhân lúc bây giờ còn kịp, chưa hồi tâm.

      Mặc quần áo ngay ngắn, giơ tay cầm gậy, chuẩn bị ra cửa, trước mặt gặp phải .

      "Mạnh Phi," thấy , lòng Hinh Vũ trận vui sướng, mở ra nụ cười xin xắn, lập tức khẽ nhíu mày, " muốn ra ngoài?"

      Trong lòng Mạnh Phi run lên. nghĩ tới, đến sớm như thế, vậy mà gặp phải. Mỗi lần thấy mặt , nghe giọng , trong lòng liền cảm thấy mền mại.

      mỉm cười, " thư viện tìm ít sách."

      Lúc này Hinh Vũ mới ý thức được, đánh bài chỉ cần bốn người. Nhưng, nghĩ đêm nay ở đây. làm sao có thể ở đây? Trong lòng Hinh Vũ nhịn được thất vọng. ngơ ngác nhìn , nhất thời chẳng biết gì.

      " trước, các em từ từ chơi." Mạnh Phi vừa vừa ra ngoài.

      "Em biết chơi. có thể dạy em ?" Hinh Vũ chẳng biết dũng khí từ đâu tới, sau lưng bật thốt lên.

      Mạnh Phi quay người lại. Hơi ngạc nhiên, lên tiếng. Trong lúc đó khắc tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên. Cái gì? ? Dạy ? Ngồi bên cạnh ? Như lần ở trong xe taxi, ngồi gần như vậy? Còn có, ngay trước mặt Thượng Đông, Triết Bình và Nhược Thanh? Nhất thời tay chân hơi luống cuống.

      Thượng Đông thấy thế, phụ họa theo Hinh Vũ, "Mạnh Phi, cậu hỗ trợ ấy chút, xem hai bàn rồi thư viện cũng muộn."

      Mạnh Phi biết làm sao, chỉ có thể ở lại.

      Hinh Vũ tươi cười rạng rỡ, nhìn .

      Mạnh Pi nghĩ, đêm nay đôi mắt quá sáng, làm lòng người hoảng.

      Mọi người ngồi xuống quanh bàn, đương nhiên Thượng Đông và Hinh Vũ đội, Triết Bình và Nhược Thanh đội. Mạnh Phi ngồi sau lưng Hinh Vũ, hơi nghiêng về bên trái.

      Trước tiên Thượng Đông quy tắc cho Hinh Vũ: Chủ là gì, phó là gì, đại là gì, tiểu là gì; máy kéo là gì, bom là gì, lấp nền là gì, khắc nền là gì, mất điểm là gì, nhặt điểm là gì;...

      Cuối cùng tổng kết, "Chơi máy kéo cũng khó, quan trọng là nhớ bài tính bài. Hay dựa vào bài đánh ra, kết hợp bài tay mình, suy đoán bài đối phương."

      Hinh Vũ nghe như lọt vào sương mù. Chân mày càng nhướng càng cao, mắt càng trừng càng lớn.

      Thượng Đông an ủi , "Đừng lo lắng. Cuộc đấu chúng ta còn dài. Chơi lúc biết. Mạnh Phi chỉ em."

      Uhm, tốt lắm. Hinh Vũ quay đầu nhìn Mạnh Phi, em trông cậy vào . Nhìn vẻ đẹp như nước, đôi mắt trong suốt, Mạnh Phi càng hoảng, em sao có thể trông cậy ?

      Mọi người bắt đầu chơi. Bọn họ có hai phó. Mở bài trước.

      Thân hình Hinh Vũ rất cao, nhưng tay lớn. sấp bài bị cầm lộn xộn. Mạnh Phi thích sạch chỉnh tề, nhìn cầm bài lộn xộn, hận thể thay cầm.

      Thượng Đông và Triết Bình là người trong nghề, Nhược Thanh cũng biết chơi. Đừng nhìn nàng bình thường tùy tiện, hỉ hả, khi đánh bài rất nghiêm túc. Hơn nữa trí nhớ nàng rất tốt, nhớ bài tính bài hết sức lợi hại. nàng và Triết Bình chơi rất ân ý, ngay từ đầu thăng lên hai cấp.

      Hinh Vũ chỉ theo chân mọi người ra bài, người khác ra gì ra nấy. Điểm này nhớ ràng nhất.

      Mạnh Phi ngồi sau lưng Hinh Vũ, nhìn lớn có phương pháp gì mà đánh bậy, gì. lần nữa ngồi gần như vậy, tai và tóc mai chạm vào nhau, tâm chập chờn, chịu đủ hành hạ.

      Rốt cuộc Thượng Đông nhịn được : "Mạnh Phi, cậu chỉ ấy."

      Mạnh Phi thở dài, bắt đầu thực chức trách. giọng nhắc nhở Hinh Vũ, "Em phải thử nhớ bài."

      "Nhiều như vậy đều nhớ sao?" Hinh Vũ đáng thương hỏi, làm sao có thể?

      Mạnh Phi chỉ : "Vậy em ra sức nhớ hướng từ con bài Q trở lên."

      Ah, vậy cũng gần như nhau, "Còn gì nữa ?"

      "Thay phiên nhớ kỹ các màu sắc và hoa văn."

      Hinh Vũ kẽ nhíu mày.

      "Khi trong tay có đôi, nhớ kỹ hướng của đôi bài lớn hơn trong tay."

      Chân mày nhíu càng chặc hơn.

      "Suy đoán giữa chủ bài và số lượng bài. Khi làm cái đoán xem đối phương có khả năng giữ lại đôi ."

      Mạnh Phi vừa vài thứ trọng yếu, nhìn Hinh Vũ mặt ê mày ủ, dừng lại.

      "Sao phiền như thế, em nhớ được. giúp em nhớ, có được ?"

      Mạnh Phi hơi ngơ ngác nhìn . Ai có thể chống lại thần tình của kia? Đôi mắt trong suốt? Mày . Mày .

      chỉ có thể gật đầu. Bắt đầu tập trung, nghiêm túc nhớ bài.

      Người mới vào nghề mò mẫm tìm bài lớn, lời này tuyệt sai. Rút vài lá, Hinh Vũ vận may vô cùng tốt, mỗi lần đều lớn hơn mười có chủ còn có vua.

      thường quay đầu lại hỏi Mạnh Phi:

      "Em ra cái gì?"

      "Em có muốn ra cửa ?"

      " tại có thể ra cái này sao?"

      đem bài trong tay nâng lên cho Mạnh Phi nhìn. Mạnh Phi gõ lá bài đó cái.

      Có Mạnh Phi chỉ, Hinh Vũ và Thượng Đông liên tiếp thăng ba cấp. càng nhớ bài, cái gì đều hỏi Mạnh Phi. Càng ngừng rung đùi đắc ý. Đuôi ngựa đầu bay quét tới, sợi tóc vài lần quét vào mặt Mạnh Phi, lại hay biết chút nào.

      Sợi tóc mềm mại mang mùi hương táo xanh thoang thoảng. Mạnh Phi tâm hoảng ý loạn, gần như khó có thể tự chủ, thân thể chỉ có thể nghiêng về phía sau.

      Hinh Vũ phát , lập tức thân thể cũng nghiêng về phía sau, cho nhìn bài tay. Mạnh Phi chỉ có thể lại nghiên về phía trước.

      Ra lá nào? ngón tay Mạnh Phi chỉ cho . lập tức quay đầu lại, sợi tóc mềm mại lướt qua mặt . Vào trong tim.

      Tim Mạnh Phi vẫn phanh phanh nhảy loạn. Ngồi gần như vậy, sợ nghe được. Cố trấn định, đúng là thiên tân vạn khổ. Cùng lúc đó, kinh ngạc phát , ra cũng tràn đầy vui mừng.

      Hinh Vũ nhớ được bài, Mạnh Phi nhìn căn bản là muốn nhớ. Nào có ngay cả lá vua ra rồi cũng nhớ? Huống hồ, ai biết thông minh?

      Cả buổi tối, Hinh Vũ ngồi trước mặt , đuôi ngựa vẫn lúc lúc , tim Mạnh Phi cũng lúc lúc theo.

      Chơi bảy tám bàn, Hinh Vũ lần đầu tiên chơi máy kéo trong cuộc đời của , đôi 7 đôi 8 đôi 9 cơ. Khi cuối cùng còn con 8, hưng phấn chịu được, lập quay đầu, cùng Mạnh Phi chia vui.

      Mạnh Phi hơi nghiêng về phía trước, nhìn bài tay . chợt quay đầu, mặt hai người cách càng gần, có thể thấy lông tơ tinh tế mặt , có thể thấy lông mi dài mắt , họ có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.

      Hơi thở tươi mát, mùi hương của riêng , làm tim Hinh Vũ như nai con nhảy loạn.

      Mặt đỏ bừng, " xem, xem," vội vàng dâng vật quý lên.

      giờ Mạnh Phi có cơ hội nhìn ở khoảng cách gần như vậy. Đường dáng gương mặt vô cùng đẹp. Đôi mắt trong suốt, như dòng suối. Lông mi cong cong vểnh vểnh, vụt sáng. Khóe miệng mỉm cười, như hoa tươi nở rộ. so với tưởng tượng còn thanh nhã tươi đẹp, động lòng người hơn. nhất thời nhìn có chút ngây người.

      Thượng Đông ngẩn đầu, nhìn hai người họ, biết Hinh Vũ sắp ra bài tốt, trong lòng vui vẻ, nên cùng Mạnh Phi chia xẻ. Nhưng, nhìn mặt bọn họ gần như vậy, có vẻ vô cùng thân mật, trong lòng nhịn được chua xót phiền muộn. hận thể đứng dậy đổi chỗ với Mạnh Phi.

      Cho tới bây giờ Hinh Vũ luôn bình tĩnh lạnh nhạt, dù cho thắng trong cuộc thi bách khoa tri thức lần trước, cũng thấy nét mặt lộ vui mừng như thế, như đứa trẻ.

      Nhìn tươi cười xinh đẹp, trong nháy mắt Mạnh Phi thất thần. hồi mới lấy lại tinh thần, nhìn mỉm cười, trong mắt tràn ngập dịu dàng khen ngợi. Ừ, bài tốt, rất lợi hại.

      Mỉm cười nhàng đôi mắt thâm thúy ấm áp như vậy, đôi môi cong lên thành đường cong ưu mỹ... Tâm Hinh Vũ nhộn nhạo, tai nóng như phát sốt.

      Khi Mạnh Phi chú ý tới tai , trong lòng nghĩ buồn cười. Chơi máy kéo, lại hưng phấn đến tai cũng đỏ.

      Chơi tiếp, chơi hơn phân nửa, Hinh Vũ lại hỏi: "Ra lá kia chưa?"

      Biết Thượng Đông có con chuồn, Mạnh Phi đưa tay chỉ vào con chuồn.

      Ngón tay thon dài, da bàn tay trơn nhẵn, khiến người ta khỏi nghĩ muốn nắm chặt... Hinh Vũ như vào cõi tiên.

      "Hinh Vũ, tới cậu kìa." Nhược Thanh nhắc nhở.

      Hinh Vũ khôi phục lại bình thường, cuống quít rút bài ra đánh.

      Oh oh, lấy lá bài bên cạnh lá chuồn đánh ra.

      Mạnh Phi ngạc nhiên.

      Thượng Đông muốn khóc, ai oán nhìn Mạnh Phi, cậu làm gì thế?

      Mạnh Phi bất đắc dĩ, suy nghĩ gì vậy?

      Mọi người đều biết, cùng với tay mới chơi máy kéo rất khiến người ta bực mình. Trừ khi tình huống đặc biệt, nếu ai bằng lòng chơi với tay mới? Đặc biệt Hinh Vũ là tay mới lại còn tập trung. Thượng Đông đáng thương!

      Hinh Vũ nhìn sắc mặt Thượng Đông, rất xấu hổ. Nhắc nhở bản thân, phải chú ý phải tập trung, nên phân tâm.

      Hinh Vũ sợ nhất làm cái. Đầu tiên lấp nền rất đau đầu. Rất khó để lấp cửa. Lấp điểm xuống nếu bị bắt được, bị phạt gấp đôi. Ngoài ra, cũng biết nên ra lá bài gì, ra chủ hay ra phó? lá lớn hay lá ?

      Nhưng, thay phiên làm cái, ai cũng tránh khỏi. tại nên đánh.

      Khi mở hết bài, Mạnh Phi nhìn bài rất lớn, có cửa thiếu phó, để cho lấp.

      Hinh Vũ dám. Nhiều điểm như vậy, thể giữ lại nên làm gì bây giờ?

      Thấy do dự, Mạnh Phi nhịn được ở bên tai giọng hỏi: "Lá gan trong cuộc thi đâu rồi?"

      Những lời thầm bên tai. Hinh Vũ thoáng chốc thấy ngọt ngào, hai lời, ra lá kia.

      Đêm đó, Mạnh Phi cuối cùng thể thư viện.

      Vài lần, phải . Hinh Vũ mang vẻ mặt vô tội nhìn :

      " , em làm sao bây giờ?"

      "Có phải em chơi quá dỡ, nên đầu đau rồi hả?"

      Khiến cho cảm thấy như mình vứt bỏ . thế sao có thể ? .

      Kết quả cả đêm, hầu như đều là Mạnh Phi chơi. Hinh Vũ vui vẻ làm con rối bị giật dây, chỉ mở bài ra bài.

      Hinh Vũ và Thượng Đông chiến thắng áp đảo.

      Thượng Đông hết sức vui mừng, "Ha ha, chúng ta thắng."

      Triết Bình và Nhược Thanh phục, "Các (cậu) đây là 3 đánh 2." Bọn họ hôm nay đương nhiên cũng là muốn giúp Thượng Đông theo đuổi Hinh Vũ, nếu ai lại chơi bài như vậy?

      Hinh Vũ còn chưa kịp thả bài tay xuống, liền vội vã, quay đầu cười với Mạnh Phi: "Chúng ta là đôi cộng tác hoàng kim." ra hàm răng trắng đều và má lúm đồng tiền nhạt tròn tròn.

      Mạnh Phi giật mình, có loại rượu làm người sai mà người tự cảm thấy say. đương nhiên biết Hinh Vũ có ý đó, thế nhưng tim lại bắt đầu tăng tốc. mỉm cười.

      Vốn Thượng Đông vui mừng, nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy biết mùi vị gì. đương nhiên biết Hinh Vũ có ý gì khác, chỉ là cảm ơn Mạnh Phi chỉ . Nhưng mặc kệ thế nào, và Hinh Vũ mới là đôi, họ mới là cộng tác hoàng kim.

      Lời vừa ra khỏi miệng, Hinh Vũ liền ý thức được. Chỉ có thể làm như biết. may, mọi người hình như chú ý tới. Trong lòng chậm rãi thở ra hơi, lại nhịn được hồi nhộn nhạo.

      lần lại lần, Mạnh Phi ý thức được, giọng của , vẻ đẹp của , đều mang cho niềm vui cực lớn.

      Từ sau khi bị tai nạn xe, đây là lần đầu tiên trãi nghiệm niềm vui .

      Ở cùng , tạm thời quên thân thể trọn vẹn. Vì , có thể thản nhiên đối mặt ** thống khổ.

      chưa ai bao giờ, nhưng bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định, .

      Nhưng, và Thượng Đông xứng đôi như vậy, rất nhanh trở thành đôi. quyết định trốn tránh, dưới đáy lòng len lén thích . Nhưng, Thượng Đông là bạn thân nhất của , họ cùng ở phòng, từ đêm nay, xem ra muốn tránh cũng tránh được. Nếu như vây, chắc có thể thử cùng làm bạn?

      P/S: Vì chương này về cách chơi bài, nên rất khó, có vài chỗ (lúc mà chơi bài) được chính xác, mong các bạn thông cảm.

      Hết chương 18
      linhdiep17, quỳnhpinkyPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :