1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      thấm dần a.........thật............??..nghẹn ngào.........
      chau007153 thích bài này.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 10: Đông Hồ

      Giữa tháng 11 có kỳ thi giữa kỳ, cuối tháng nộp đại đồ (bức tranh lớn). Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên sau khi vào đại học.

      Mỗi người 703 đều là học sinh giỏi, đương nhiên hết sức liều mạng. Vài tuần nay, ăn ngon, ngủ yên, thể lực tinh thần tiêu hao lớn, mỗi người ít nhất gầy vài cân.

      Nhược Thanh mỗi ngày soi gương tự thấy xót xa, “Mặt tớ càng ngày càng nhọn.”. Thực ra, vẫn là trứng ngỗng, vẫn chưa biến thành hạt dưa.

      Hinh Vũ : “Hửm? Cậu phải luôn ầm ĩ muốn giảm cân sao? tại gặp dịp.”. Hinh Vũ biết, Nhược Thanh căn bản cần giảm cân, cũng muốn giảm cân. Chẳng qua là, nàng thích “Tớ muốn giảm cân” làm ca xướng.

      “Tớ muốn giảm cân, là muốn khỏe mạnh mà giảm, phải giảm như vậy.” Nhược Thanh đầy bụng tủi thân. Đói khát giảm cân, mệt nhọc giảm cân và áp lực để giảm cân phải là những gì muốn.

      Những ngày đó, Nhược Thanh mỗi ngày ít nhất hồi, “Tớ đau khổ quá.”

      “Đau khổ quá cậu khóc lên , khóc lên dễ chịu chút.” Hinh Vũ biến sắc . Nghĩ thầm những lời này giống như lời thoại của bộ phim nào đó?

      “Tớ cũng muốn, nhưng bận như vậy, tớ làm sao có thời giờ mà khóc?”

      Đúng vậy, ngày chỉ có 24 tiếng. Toàn bộ thời gian đủ dùng để vẽ. Buổi tối tại lớp vội vàng vẽ, ngay cả vệ sinh cũng vội vội vàng vàng. Nhược Thanh chỉ lần hỏi: “Vì sao WC ở ngay đối diện lớp chúng ta?”

      Hinh Vũ cũng cảm thấy mệt như thế, nhưng hiếm khi than phiền. Ngoài việc tốn thời gian phàn nàn ra, càng làm cho mình cảm thấy mệt thêm, có thể có lợi ích gì?

      Chẳng qua, mỗi ngày trong lớp, luôn luôn có người phân bì ai mệt hơn.

      “Tớ đau cổ.”

      “Cổ tớ cũng đau, còn có thắt lưng.”

      “Mắt của tớ đau, đầu cũng đau.”

      “Tớ toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đau.”

      ….

      Mỗi lần Hinh Vũ nghe, trong lòng luôn nghĩ đến người.

      Kiến trúc học được công nhận là khó nhằn nhất trong tất cả các nghiệp vụ chuyên môn, nhất định phải học xây dựng. Rất nhiều người thường chịu được khổ mệt này, như cầu thủ họ hay oán giận chân của mình. Thân thể tàn tật, nhưng vẫn yên lặng thừa nhận, hơn nữa làm mọi thứ tốt hơn so với người khác. Hinh Vũ tin than phiền. luôn đẹp mắt trầm tĩnh như vậy. Nhớ đến , lòng Hinh Vũ cảm thấy mền mại, đồng thời có chút đau tê dại.

      Vài cái cuối tuần đen tối, cuối cùng cũng sống lại. Nộp đại đồ (bức tranh/ vẽ lớn), thả lỏng hơi.

      Vừa vào lớp, chợt nghe các sư huynh học tỷ , hệ kiến trúc học “Khi vội trong lòng hốt hoảng, khi rảnh trong lòng sinh ra cỏ”. tại, mọi người vui vẻ đón lúc trong lòng sinh ra cỏ. Hữu nghị phòng liền thương lượng cùng nhau chơi.

      Thượng Đông và Triết Bình đề nghị, tất cả mọi người đạp xe đến Đông Hồ. Từ phía sau trường học qua, rất gần, và phong cảnh đường rất đẹp. Còn nếu 703 có cầu, bọn họ có thể giúp đỡ mượn xe.

      703 trừ Hinh Vũ, còn lại chưa từng Đông Hồ. đến Vũ Hán, Đông Hồ nhất định phải . Nghe lớn gấp 6 lần Tây Hồ ở Hàn Châu. Non sông tươi đẹp và mỹ lệ. Chỉ tiếc, giống Tây Hồ, có rất nhiều truyền thuyết thần thoại và bài thơ của các danh nhân nổi tiếng.

      Đối với đề nghị này, Nhược Thanh và Giai Tuệ nhiệt liệt hưởng ứng, Thu Hồng từ chối, ngày đó muốn với người nhà. Mọi người khuyên vài câu, nhìn thái độ kiên quyết, liền tùy .

      Bản thân Hinh Vũ, hồi cấp 1 khi chơi xuân có qua Đông Hồ. Cách đây vài năm, tại mùa khác nhau, lại xe, có chút động tâm, nên đồng ý.

      Mấy ngày trước, Thượng Đông trong phòng ngủ đánh trống khua chiêng chuẩn bị. Nghiên cứu đường , lập ra kế hoạch, mang này mang nọ. Cuối cùng còn quên mang theo đồ khui chai. Tóm lại, vô cùng chu toàn đầy đủ hết.

      Mạnh Phi vốn nhiều. Mấy ngày nay càng thêm trầm mặt. Bọn Thượng Đông vô cùng hưng phấn, nên chú ý đến.

      Chủ nhật, thời tiết tồi. khí cuối thu, ánh mặt trời ấm áp. 8 giờ bọn họ bắt đầu .

      Mọi người rồi, trong phòng an tĩnh lại. Mạnh Phi bật nhạc của Ân Nhã lên.

      Đêm sinh nhật đầu tháng của , Hinh Vũ đến 205 tìm Thượng Đông. Vào ngồi uống trà, nghe xong bản nhạc, cho biết, thích nhạc Ân Nhã. nghĩ tới, tuần sau, đưa CD nhạc của Ân Nhã cho , chỉ các ca khúc đây là các bài hát thích, hỏi có thích hay .

      Vào những ngày cuối tuần, khi trong phòng có ai, thường bật nhạc này lên. Càng nghe càng thích.

      Nhưng hôm nay, biết tại sao, tâm tình có chút chán nản. nghĩ đến nên tìm chuyện gì làm. Vì thế ngồi xuống, bắt đầu vẽ.

      Vẽ vài nét bút. Bây giờ, họ đến đâu rồi?

      Lại vẽ vài nét bút. đến Đông Hồ chưa?

      Lắc lắc đầu, thu lại suy nghĩ tiếp tục vẽ. tại, họ làm gì? Đua xe, chèo thuyền, hay dạo? Thượng Đông có kể truyện cười ? có phải hay cười ha ha, lộ ra hàm răng tuyết trắng, và má lúm đồng tiền tròn tròn?

      Nhìn giấy vẽ. Hửm? Đây là cái gì? Tay lấy giấy vẽ vứt xuống. Vẽ lại lần nữa.

      Nhưng, tinh thần vẫn thể tập trung. Vẽ nửa ngày, đạt tiêu chuẩn. Lại lấy giấy vẽ vứt.

      Có lẽ bật nhạc đúng? Nhạc của Ân Nhã làm nhớ đến . Ánh mắt trong suốt, vẻ tươi cười nhợt nhạt…

      đổi đĩa CD.

      Mọi thứ lập lại. Vẽ vẫn hỏng bét.

      ra, phải tại nhạc.

      có chút kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy? luôn bình tĩnh, trầm tĩnh chuyên tâm. Chưa bao giờ giống hôm nay, thiếu kiên nhẫn, thể tập trung tinh thần.

      Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục vẽ. Nhưng, tới hai phút, lại nghĩ đến .

      Tìm cách làm gì đó đều vô dụng. Cuối cùng, lại có chút phiền muộn. Rốt cục ném cây bút xuống. Xem ra, cứ ở ngốc trong phòng cũng vô dụng. Dứt khoát triễn lãm tranh, nhân tiện vào nhà sách.

      Khi thảo luận ai nhắc tới, Hinh Vũ cũng biết, Mạnh Phi chắc Đông Hồ. Chân thuận tiện.

      Trong lòng có chút tiếc nuối. Nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, cuối tuần chơi vẫn rất khao khát. Sáu người hữu nghị phòng, cùng nhau đạp xe đến Đông Hồ, hẳn là chơi rất vui.

      Chỉ là như mong đợi, Tây 11 (ý chỉ là bọn Hinh Vũ ở phòng Tây 11 205, mới đầu ko hiểu nên để tầm bậy, giờ beta lại nên hiểu rồi) khi cùng Thượng Đông, Triết Bình, Văn Kiệt tụ hợp lại, đột nhiên có chút thất vọng, chút đau khổ. Hôm nay, làm gì? mình. biết vì sao, Hinh Vũ trong lòng cảm thấy, có lẽ nên đồng ý hôm nay đạp xe Đông Hồ?

      Trước khi , nam sinh có trách nhiệm, đối kiểm tra xe đạp của nữ sinh. Thượng Đông hướng dẫn đường , chú ý những việc phải làm. Lại đặc biệt kiểm tra quần áo của nữ sinh. Đông Hồ gió lớn, khi đạp xe lạnh hơn.

      Hinh Vũ trong lòng khỏi có chút cảm động. Nhìn ra được, Thượng Đông vì chuyến Đông Hồ này mà chuẩn bị rất nhiều, năng lực tổ chức của rất mạnh, lại cẩn thận như vậy. Vẫn nên chơi vui vẻ, Hinh Vũ tự với bản thân.

      Mọi người đạp xe từ phía sau vườn trường ra ngoài. H đại vốn là nông thôn. Những cửa hông ra ngoài đều là đồng ruộng nông trại, đường ở nông thôn, tiếng gà chó cũng nghe thấy. Vài năm về sau, bắt đầu công trình Quan Cốc, nơi này trở thành nhà cao tầng, đường lớn rộng rãi. mảnh sầm uất. Cơ hồ ai có thể tưởng tượng được nơi này từ trước là quang cảnh nông thôn.

      Thượng Đông đường nhiệt tình giới thiệu với Hinh Vũ: bên này trước đây được xây thành… bên kia trước đây là vận tải đường thủy… Nơi này là hồ Y… Nơi đó là Võ quán… Nơi này là đội thuyền Tượng Bì hồ Bắc… Nơi đó là câu lạc bộ ván trượt Vũ Hán…

      Hinh Vũ vẫn luôn nghe . Nhìn tràn ngập sức sống, ánh mặt trời xoay quanh, biết tại sao, luôn thất thần, nghĩ tới trầm tĩnh nội liễm, ấm nhuận như ngọc của người khác.

      đường đạp xe dọc theo Đông Hồ, phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp. Cuối cùng đến cửa công viên Đông Hồ, mua vé vào, dấu vết nhân tạo ngày càng nhiều. Nhưng vẫn kiều diễm xinh đẹp.

      Họ dạo đến các nơi có cảnh đẹp, tại đình giữa hồ ăn cơm trưa, buổi chiều còn ca nô hồ.

      Có khi sáu người họ cùng nhau vừa vừa cười. Phần lớn thời gian, vẫn là Thượng Đông và Hinh Vũ, Triết Bình và Nhược Thanh, Văn Kiệt và Giai Tuệ chuyện trời.

      Thượng Đông và Hinh Vũ cơ hồ chỗ nào chuyện. Phần lớn là Thượng Đông , Hinh Vũ nghe, ngẫu nhiên hỏi chút vấn đề.

      Bọn họ về sinh nhật.

      Hinh Vũ : "Sinh nhật của em vào đầu tháng sáu."

      " vào đầu tháng tám. Ai!, sinh nhật hàng năm đều vào kỳ nghỉ hè. Ngoài Mạnh Phi, hầu như ai nhớ." Thượng Đông cố tình thế. đương nhiên biết, nếu như cho số điện thoại và địa chỉ nhà, nhất định nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, được tặng rất nhiều quà.

      Đáng tiếc, Hinh Vũ chú ý đến thanh vạn dặm phiền muộn. hỏi: "Hàng năm Mạnh Phi có chúc sinh nhật vui vẻ ?"

      "Ừ. Hàng năm cậu ta đều gọi điện thoại."

      "Các hình như quan hệ tệ?"

      "Đúng, cậu ta là bạn thân nhất của ."

      "Nghe Triết Bình , vào ngày sinh nhật ấy xảy ra tai nạn xe, cho nên vẫn luôn muốn chúc mừng sinh nhật?" Hinh Vũ gần đây thường hay nghĩ tới chuyện này. Nghĩ tới, tâm liền có chút đau. Vì thế ngày hôm nay có cơ hội, liền nhịn được hỏi Thượng Đông.

      "Đúng."

      "Bóng ma xảy ra tai nạn xe còn chưa hết?"

      " phải. Cậu ta sớm đối mặt với tàn tật." Thượng Đông đột nhiên lộ ra vẻ mặt khâm phục, "Cậu ta là người ương ngạnh cứng rắn nhất mà biết."

      Nhìn vẻ mặt chuyên tâm của Hinh Vũ, đôi mắt to trong suốt tràn đầy chờ mong, Thượng Đông tiếp tục : "Cậu ta chỉ cắt cụt đùi phải, toàn bộ chân trái cũng bị dập nát. Đùi, bắp chân, bàn chân đều cấy đinh thép vào. Đầu gối, các khớp mắt cá chân gắn đinh ốc. Bác sĩ vốn đề nghị nên ngồi xe lăn cả đời. Thế nhưng cậu ta ngại xe lăn tự do. Vượt qua khó khăn lớn, chịu rất nhiều đau đớn, làm quen với việc mang chân giả và chống gậy để . phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối ngồi xe lăn."

      Hinh Vũ nghe được lộ vẻ xúc động.

      "Bởi vì chấn thương, máu lưu thông hai chân kém, phần còn lại của chân bị cụt càng nghiêm trọng hơn. Ngồi lâu dễ sưng, đứng lâu dễ tê. Mỗi nửa giờ, Cậu ta đều cần nghỉ ngơi và điều chỉnh tư thế. Buổi tối mỗi ngày, Cậu ta phải tự mát-xa luyện tập. Cho nên ngoại trừ học, và lúc cần lên lớp, cậu ta hầu như đều ở trong phòng. "

      "Cậu ta vẫn mang chân giả hoặc chống nạng. Thực ra vô cùng vất vả. Đùi phải cắt cụt rất cao, chân trái lại bị thương nghiêm trọng, cho nên mang chân giả bước tay phải chống nạng. Dù cho khi thời tiết bình thường, lần cũng thể quá lâu. "

      "Nếu như gặp những ngày mưa, càng thống khổ chịu nổi. Thế nhưng, cậu ta chưa bao giờ oán trách kể khổ. Chân cậu ta đau khi đứng lên, em có thể thấy cậu ta cau mày, nghe cậu ta thở gấp. từng nửa đêm tỉnh lại, nghe cậu ta cắn răng vang lên khanh khách. Nhưng cậu ta vĩnh viễn . "

      Lòng của Hinh Vũ càng ngày càng đau, ánh nước trong mắt bắt đầu nổi lên.

      "Cậu ta kiên trì việc mình có thể làm. Triết Bình, Văn Kiệt và thỉnh thoảng giúp cậu ta chút. Cậu ta giúp bọn , cũng nhiều hơn."

      Hinh Vũ ngạc nhiên.

      Thượng Đông cười, "Em tin? Cậu ta là người giỏi giang giàu có, lại rộng rãi hào phóng nhất mà biết. Tất cả mọi thứ của cậu ta, gồm công cụ, tập tranh, bản vẽ, các bản thiết kế nổi tiếng đều chia xẻ cho bọn xem. Cậu ta nhiều lần nhịn đau lên lớp. Nhưng ra là để giúp bọn ."

      Hinh Vũ trong lòng hết sức cảm động.

      Buổi chiều tán gẫu, đến cuộc thi bách khoa tri thức.

      Thượng Đông khen Hinh Vũ, "Ngày đó em lợi hại. Mấy người phòng bọn đều em giúp ngành chúng ta được hào quang."

      Hinh Vũ hỏi: "Mạnh Phi cũng sao?" Ngày đó vừa vào trận thi đấu bị trưởng lớp ngăn cản, trực tiếp lên đài, sau lại trực tiếp rời khỏi, căn bản ai cũng thấy được.

      "Đúng vậy, vẫn là kéo cậu ta . Chính cậu ta ra đề, vậy mà ngay cả trận chung kết cũng dự định xem."

      "Đề thi là ấy ra?" Hinh Vũ hết sức kinh ngạc.

      "Đúng vậy."

      ra chỉ có vẽ đẹp, dày công tu dưỡng nhân văn còn thâm sâu như vậy. Thảo nào khí chất cao nhã. Hinh Vũ đối với càng ngày càng hâm mộ.

      Họ cũng về đề tài khác, ví dụ như, Thượng Đông.

      Hinh Vũ : "Em nghe , chỉ có ở viện chúng ta, phần lớn ở H đại rất nổi tiếng."

      Trong bụng Thượng Đông hơi có chút đắc ý, lại làm bộ khiêm tốn hỏi: "Có phải ?"

      "Đúng vậy, rất được nữ sinh hoan nghênh." Nhiều người đều như vậy.

      Thượng Đông nhìn mặt mảnh bình thản, hơi có chút thất vọng. ràng, ở nhóm "Nữ sinh" kia.

      " có bạn chưa?" Hinh Vũ hỏi.

      "Chưa." Thượng Đông trả lời có chút quá nhanh.

      " năm ba đại học, nên bắt đầu cân nhắc." Hinh Vũ rất nghiêm túc .

      Thượng Đông giơ hai tay lên, thiếu chút nữa thân mình hướng lên trời. Tay nâng phân nửa, cụt hứng để xuống. Ông trời ơi, bé này, suy nghĩ gì? cho là đến năm ba đại học mới có thể chuyện đương? Ai quy định năm ba đại học mới có thể đương?

      Xem ra, đối với có ý gì, chẳng qua là coi như thành viên của hữu nghị phòng. Thượng Đông trong lòng khỏi có chút buồn bực. Chỉ có điều, ngẫm lại cái này tâm tính đơn thuần. Tâm tình Thượng Đông chuyển biến tốt chút. Mặc kệ thế nào, từ bỏ.

      Ngày đó Thượng Đông kể cho Hinh Vũ ít truyện cười. Hinh Vũ nghe xong cười ha hả, trong lòng Thượng Đông rất thích. Trong đó có truyện cười cười vui vẻ nhất:

      Nam sinh năm nhất ngành máy móc thầm mến rất lâu nữ sinh năm nhất ngành điện lực, rốt cục nhịn được viết thư tình nặc danh cho .

      "Nữ sinh kia phản ứng thế nào?"

      " ta rất kích động."

      "Vậy tốt quá. Sau đó sao?"

      "Sau đó ta liền báo cảnh sát."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì thư nặc danh ta dùng chữ báo cắt xuống ghép thành... đó viết: 'Tao chú ý đến mày rất lâu rồi...'." ( biết khúc này là sao nữa mình theo cách suy nghĩ của này khi đọc thư)

      Ha ha ha ha. Hinh Vũ cười đến rất vui vẻ. Thượng Đông thực người dễ thương. Chỉ là, trong đầu lập tức lên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai kia...

      Hết chương 10

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 11: Tình cờ gặp

      Vào chủ nhật hữu nghị phòng Đông Hồ, Mạnh Phi đến cuộc triễn lãm tranh.

      Lúc trước thường tháng lần, mỗi lần nán lại hai tiếng đồng hồ. Ngày đó, ở lại nửa ngày để vẽ. May mà có khách hàng thường lui tới triễn lãm, nên có chỗ nghỉ ngơi. Dù sao cũng muốn mình ở trong phòng.

      thấy kỳ lạ, vì sao ngày hôm nay tâm trạng luôn yên như vậy? Vẫn hy vọng Thượng Đông và Hinh Vũ có thể tiến triển. phải sao? Hai tháng này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngồi ở triễn lãm vẽ tranh, lẳng lặng nhớ lại.

      Hơn hai năm qua, bốn người 205 vẫn thân như em. Quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau. Thượng Đông trời sinh tính rộng rãi, đối với các em giấu diếm, ngay cả cậu ta có ý với Hinh Vũ.

      Học kỳ này vừa khai giảng, chợt nghe cậu ta biết tân sinh trong ngành. Tươi đẹp trang nhã, run động lòng người. Sau đó mỗi lần gặp phải, cậu ta ở trong phòng đề cập đến. Về sau trong cuộc thi tri thức Bách khoa, càng chết mê chết mệt, tuyên bố muốn theo đuổi.

      Cuộc thi đêm đó, Mạnh Phi và Triết Bình Văn Kiệt cùng nhau, thấy được vẻ đẹp, khí chất và giỏi giang của Hinh Vũ. Bọn họ ra sức giúp Thượng Đông theo đuổi, thế nhưng đối với chân thành của cậu ta vẫn còn có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, hai năm qua, chặn đường công khai theo đuổi biết bao nhiêu nữ sinh của cậu ta? Trong đó thiếu hoa khôi của trường, hoa khôi của khoa và những tài giỏi. Chưa có ai chạm vào trái tim của cậu ta. Rỗi rãnh thỉnh thoảng hẹn gặp người, bất quá là tản bộ chuyện phiếm, hoặc ăn xem phim. biết tại sao, bao giờ cũng gặp lần nhưng có lần thứ hai.

      Đêm đó Triết Bình nhịn được hỏi: "Vì sao cậu thích Nhâm Hinh Vũ?"

      Thượng Đông trả lời: " ấy khiến người ta cảm thấy thoải mái."

      Mạnh Phi đồng ý. rất giỏi lại có vẻ kiêu căng. Dịu dàng hào phóng, khí chất cao nhã, khiến người ta thoải mái.

      Văn Kiệt đợi hồi lâu, nghe thấy tiếp, liền hỏi: "Rồi sao? Còn gì nữa ?"

      Thượng Đông : "Tự nhiên làm bộ." Đúng, nữ sinh cậu ta theo đuổi ít. Dáng vẻ so với càng nhu mì xinh đẹp, ngũ quan cũng so với càng đáng . Thế nhưng, các ấy vô tình hay cố ý luôn muốn thể cái gì đó, ví dụ như gia thế, học thức, vẻ đẹp, khí chất. Thẹn thùng ngạc nhiên đều cố làm ra vẻ. Các ấy càng muốn dốc sức làm cậu ta đối với các ấy có ấn tượng sâu sắc, cậu ta trái lại càng có ấn tượng. Mà , giả bộ đáng , vô ơn. Khiến cậu ta khắc sâu ấn tượng.

      Mạnh Phi trong lòng kinh ngạc. ra, có loại cảm giác này chỉ mình . chưa từng thấy qua có người tự nhiên tươi mát, ung dung tự tin như . Cũng hư vinh, cũng hạn hẹp.

      Về sau, Thượng Đông bắt đầu mỗi ngày nhớ đến thân ảnh duyên dáng, ánh mắt trong suốt và nụ cười ngọt ngào. Khi chuyện lúc nào cũng nhắc tới, bộ dáng rơi vào bể tình.

      Triết Bình và Văn Kiệt thường xuyên bày mưu tính kế cho cậu ta. Mạnh Phi vốn ít lời, phương diện này có kinh nghiệm gì, mỗi lần đều trầm mặc, nghe bọn họ .

      Thượng Đông vài lần sắp xếp "Tình cờ gặp" có kết quả, tâm tình phiền muộn. Buổi tối trong phòng than thở: " nghĩ tới tớ Hàn Thượng Đông cũng có ngày hôm nay. Quả cuộc sống luôn thay đổi."

      "Cậu bị tâm bệnh gì đó?" Triết Bình quan tâm cậu ta.

      Thượng Đông vốn muốn , thế nhưng nhịn được: "Các cậu xem, tớ có cái gì tốt?"

      "A, cậu hồi nào trở nên khiêm tốn như thế?" Văn Kiệt hỏi.

      " nên tự coi mình. Triết Bình ".

      "Làm sao rồi?" Mạnh Phi cũng quan tâm.

      " ấy có tâm tư, tớ hoàn toàn có cách nào."

      Mọi người hiểu được bất đắc dĩ này. Người ta để ở trong lòng, cậu ta lại biết làm sao với . Bọn họ an ủi Thượng Đông:

      Mạnh Phi : "Để cả hai bên đều thích đối phương vốn là chuyện hết sức khó khăn. Trong biển người mênh mông gặp nhau hiểu nhau nhau, đó là cần vận khí rất lớn."

      Triết Bình : "Thường chuyện gì thực tâm làm rất gian nan. Hai em ta cùng nhau nỗ lực."

      Văn Kiệt : "Thực ra, đơn phương cũng có chỗ tốt của đơn phương,... ít nhất ... Tiết kiệm tiền..." Có thời gian cậu ta thường với bạn , tốn ít tiền, muốn bộc phát mà (nguyên văn: hữu cảm nhi phát).

      Thượng Đông lòng chua xót vừa thương xót. đơn phương, Hàn Thượng Đông lại đơn phương?... Đúng, đúng mà.

      Mạnh Phi và Triết Bình liếc mắt nhìn Văn Kiệt. Văn Kiệt lập tức lên tiếng.

      Mọi người trầm mặc. Haizz!, ai ngờ tới, Thượng Đông lại cầu mà được, vì tình mà khổ?

      Thượng Đông đồng ý mời khách, để Triết Bình giúp tìm Nhược Thanh hỏi thăm chút vì sao. Là tốt? Hay là trong lòng có ai?

      Triết Bình trở về : "Bây giờ ấy căn bản muốn đến chuyện đương. ấy chú tâm vào việc học."

      Uhm, ra là như vậy. Thượng Đông vẫn còn rât phiền muộn. Khiến cho Triết Bình đều xấu hổ chuyện mời khách. Thượng Đông sau đó chủ động mời. Là đàn ông (nguyên văn: Nam tử hán đại trượng phu), ra phải giữ lời.

      Lúc này Thượng Đông, hãm sâu, thể tự thoát ra được. Cậu ta với bọn Mạnh Phi, cậu ta tình nguyện trước làm bạn bè, canh giữ ở bên người . Chờ ngày nào đó chuẩn bị xong, phát , cậu ta ở đây chờ từ lâu.

      Cho nên cậu ta tích cực sắp đặt quan hệ hữu nghị phòng, cuối cùng thành công. Lần trước cùng uống canh gà xem phim, giờ lại cùng nhau Đông Hồ.

      Họ theo con đường phát triển đúng, (Mạnh Phi) cũng tự mình cần lo lắng. Đây phải là hy vọng từ trước sao? Vì sao tại lại buồn bã thất vọng? Lẽ nào muốn gặp ? Nghe ?... Được rồi, đúng vậy. Nhưng vì sao?... Từ khi quen biết tới nay, có điều là thấy vài lần - - ở lớp trả lời các câu hỏi (ý là các người ở phòng của HV qua bên lớp MP hỏi đó, ở chương mấy MT quên rồi), ở cửa phía Nam uống canh gà, cùng với đêm sinh nhật cùng ở phòng ký túc... chỉ là đối với ấn tượng tốt, nghĩ giống người khác. có ý gì khác. Đúng, chính là như vậy, có ý gì khác.

      (Cái đoạn là Mạnh Phi ở trong triễn lãm nhớ và ngẫm lại, nên ta xưng TĐ là cậu ta, lần sau đoạn TĐ mình để TĐ xưng )

      Từ Triễn lãm ra, cách xa nhà sách Tân Hoa. Mua hai bản tập tranh mới ra. Ra nhà sách, chuẩn bị đến ngã tư đường đón xe. Nửa đường, ngang qua nơi đông đúc người. Bên trong có cả tiếng người và tiếng động lớn xôn xao.

      cũng phải là người thích náo nhiệt, lại càng xen vào việc của người khác. Chỉ là thấy trong đám người có giá vẻ. giá vẽ là bức tranh chân dung, nam nữ. khỏi dừng bước lại.

      "Bức tranh chút cũng giống tôi." thanh ngang ngược kiêu ngạo của .

      "Bức tranh vẽ xấu như vậy, còn dám muốn 5 đồng tiền." người đàn ông hung dữ .

      "Giá tiền khi nãy trước rồi." Họa sĩ nữ giọng . đưa lưng về phía Mạnh Phi. thấy mặt của .

      "Tôi làm sao biết lại vẽ xấu như vậy."

      "Vậy đưa ít hơn đồng ." Họa sĩ nữ tủi thân thỏa hiệp . Thực ra, đến đây ngày đầu tiên có người đến vẽ. Ở đây bức tranh đáng bao nhiêu tiền. thể hạ giá. Bằng phá hủy quy củ, rối loạn chợ. Chỉ là, tại để ý đến việc ấy.

      "Tranh này cũng đáng 4 dồng tiền."

      "Được, giảm nhiều nhất là 2 đồng."

      ra có khách vẽ như vậy, muốn trả tiền. Mạnh Phi biết, Tư Môn* là nơi sầm uất nhất Vũ Xương. Gần đây thường có sinh viên ngành kiến trúc và học sinh trung học chuyên mỹ thuật thậm chí nghiên cứu sinh đến đây vẽ kiếm tiền.

      nhìn bức vẽ, quả lưu loát. Nhưng, đầy đủ tinh tế tỉ mỉ hẳn hoi, có thể thấy được tốn ít công sức.

      kia cúi đầu, tiếng. Người vây xem rất nhiều, nhưng ai đứng ra giúp.

      Mạnh Phi nhớ tới trong《kinh nghiệm》của Lỗ Tấn năm 1933 viết câu : "Ở Trung Quốc, nhất là trong thành phố, nếu đường có bệnh nặng ngả xuống đất, hoặc té xe bị thương, người qua đường vây xem hoặc thậm chí có người vui vẻ hóng chuyện, có người đứng ra giúp cũng cực ." Khi ở trung học học được, tràn đầy cảm xúc. Ngày hôm nay càng làm cho cảm khái hàng vạn hang nghìn lần.

      biết, cái gọi là dũng khí, chính là làm chuyện ta nên làm. Như《luận ngữ • vi chính》: "Kiến nghĩa bất vi, vô dũng dã." (mình xin :-( để nguyên)

      Đứng ở phía sau đám người, Mạnh Phi cất giọng : "Tôi nghĩ giá của bức tranh đắt lắm."

      Mọi người quay đầu nhìn , kể cả nữ họa sĩ.

      Mạnh Phi ngạc nhiên phát , này quen biết, là Thu Hồng trong hữu nghị phòng. vừa mới lên năm nhất đại học, liền đến đây vẽ tranh?

      Thu Hồng biết sức mình có hạn, nhưng luôn nổ lực tỉ mĩ vẽ cho khách.

      Đối với đôi nam nữ này, nhìn tranh mẫu trước. định giá trước, cũng đồng ý rồi. Nhưng khi vẽ xong, liền tìm mọi cách bới móc. biết, ngày hôm nay lại gặp khách lý.

      Thu Hồng muốn vì 5 đồng tiền mà bị nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy. rất muốn xé bức tranh. Bức tranh bán được, nên cũng cần. Thế nhưng, tự trọng có lợi ích gì? Tự trọng thể thay cơm, thay nước.

      Huống chi, tốn tiền xe, thời gian và vật liệu, tâm tư, tốn rất nhiều tâm tư. ngày vẽ được mấy bức. Cho nên thể hào phóng tự nhiên, cần tiền nữa.

      Người vây xem rất nhiều, ít người còn chỉ trỏ. Nhưng ai gặp nguyện đứng ra giúp đỡ. (nguyên văn: chuyện bất bình, rút dao tương trợ)

      Thu Hồng ngơ ngác đứng, trong lòng thấy bi thương.

      Lúc này nghe được thanh thà hiền hòa, "Tôi nghĩ giá của bức tranh này đắt."

      xoay người, thấy người đàn ông phía sau đám người, dáng người cao ngất, tay bên phải chống gậy, bình thản đứng ở nơi đó. Dĩ nhiên đó là Hà Mạnh Phi của hữu nghị phòng.

      Thu Hồng sửng sốt, hoàn toàn ngờ là . Nhìn gương mặt kinh ngạc, biết khi ra giúp đỡ cũng biết là . Bị người quen thấy màn như vậy, vô cùng bối rối.

      Mọi người trước mặt Mạnh Phi tản ra, nhường lối cho . chậm rãi đến gần giá vẽ. Ngoài giây đầu kinh ngạc ra, tại sắc mặt khôi phục bình thường.

      "Cái quái gì mà bảo đắt? Vẽ xấu như vậy..." Người đàn ông kia khí thế hung hăng .

      Mạnh Phi muốn làm nhục Thu Hồng, làm nhục nghệ thuật, sắc mặt lạnh lẽo cắt đứt lời : " muốn, tôi muốn."

      "Ai tôi muốn?" Người nọ thẹn quá thành giận. Nhìn dáng thong thả của Mạnh Phi, tay cầm gậy chống ( phải nạng, chừng nào ở trong phòng mới dùng nạng), đột nhiên miệng hung ác , "Người què chết tiệt, mày xen vào việc đâu làm gì?"

      Mạnh Phi nhíu mày, vẻ đau xót trong đáy mắt chợt lóe lên. Lập tức bình tĩnh : "Tôi nghĩ ấy vẽ bức tranh này rất nghiêm túc, bức tranh cũng đắt." Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lộ ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm, "Nếu như trả nổi số tiền này, cũng cần mua. Đây là nghệ thuật, phải cây củ cải trắng, sao có thể cò kè trả giá?"

      Người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán, "Đúng vậy," "Bức tranh cũng tệ lắm," "Rất mang tính nghệ thuật đấy nhỉ" "5 đồng tiền vậy mà trả nổi," " ràng là khi dễ bé,"...

      Thông thường đều là như thế này: Có chuyện gì, mọi người ai cũng muốn ra mặt. Chờ có người ra mặt, ta hoặc ta cũng ra thể chính nghĩa.

      Đôi nam nữ thấy chuyện ổn, móc ra 5 đồng tiền, ném cho Thu Hồng. Sau đó giực lấy bức tranh đưa lên, hùng hùng hổ hổ . Người vây xem rất nhanh giải tán.

      Mạnh Phi thấy gương mặt xấu hổ của Thu Hồng, giọng tạm biệt: " đừng vội." xong xoay người chuẩn bị rời .

      "Hà Mạnh Phi..."

      Mạnh Phi quay người lại, dáng vẻ ôn hòa nhìn .

      " có thể hay ..."

      "Tôi cho ai biết."

      "Cảm ơn."

      " cần."

      Mạnh Phi gật đầu, xoay người lần nữa rời khỏi.

      Thu Hồng nhìn bóng lưng cao gầy của ngây người. cảm kích đứng ra giúp , càng cảm kích nhìn thấy tình cảnh của tia khác thường.

      tài năng đẹp trai như thế, giỏng giang hơn người, lại là người thân thiện, điềm đạm lễ độ. Chỉ tiếc, hình như có tật ở chân.

      Mạnh Phi trở lại ký túc xá, trời cũng mau tối. Ăn xong cơm tối, ngồi ngẩn người. Bọn họ vẫn chưa về.

      Chân trái đau nhức, phần còn lại của chân bị cụt càng sưng. Cởi chân giả xuống, bôi thuốc, xoa bóp, sau đó nằm xuống.

      ràng vô cùng mệt mỏi rã rời, lại thể yên lòng nghỉ ngơi. Trong lòng lo lắng, bọn họ thế nào vẫn chưa về?

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dĩ nhiên có chút bận tâm. biết đạp xe trong trời tối thế này, có an toàn ? Sau đó tự với mình, họ đều là người lớn, mày quan tâm cái gì? Còn nữa, mày dựa vào đâu mà lo lắng?

      Thế nhưng thể làm chủ bản thân, lo lắng. Mãi cho đến khi ba người Thượng Đông cười cười vào cửa.

      Thượng Đông vào, chưa thỏa mãn, cả tiếng than thở quang cảnh tươi đẹp của Đông Hồ, mọi người rất hài lòng với cuộc chơi này... Còn có, lần sau nhất định nơi nào đó để vẽ vật thực...

      Mạnh Phi vẫn trầm mặc, nghe cậu ta .

      Thượng Đông hồi lâu, đột nhiên đầu đuôi câu, " nghĩ tới Hinh Vũ ngốc như vậy."

      Mạnh Phi chợt ngẩng đầu.

      " lại có thể biết tránh cát đá đường và thắng gấp, kết quả té lộn mèo cái." Lúc ấy Thượng Đông vừa tức giận vừa đau lòng. Rửa sạch vết thương, thoa thuốc, băng lại vết thương, khăng khăng giữ ngừng nghỉ lúc, còn dong dài nửa ngày, hoàn toàn để ý Hinh Vũ kháng nghị: " sao rồi, em cũng phải đóa hoa trong nhà kính." " cần kinh ngạc như thế. Khi còn bé em từng theo hai ba trèo cây trèo tường..."

      Tim Mạnh Phi đập mạnh.

      "May là quá nghiêm trọng, chỉ là quần bị rách lỗ, tay và đầu gối bị trầy chút."

      Tim Mạnh Phi thả lỏng, nhưng có chút đau lòng.

      Thượng Đông đột nhiên với : "Được rồi, Mạnh Phi, ngày hôm nay Hinh Vũ toàn về cậu."

      Lòng Mạnh Phi cả kinh, ngừng thở, chờ Thượng Đông tiếp.

      Thượng Đông lại gì, chỉ ngáp cái.

      Mạnh Phi mở miệng, sau đó lại khép lại.

      Ban đêm, vẫn ngủ được. gì về ? về cái gì?

      Hết chương 11

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 12: Chung dù

      Thấm thoát, tháng mười lặng lẽ trôi qua kẽ ngón tay, tháng mười hai lẳng lặng đến bên cạnh.

      Ngày đó giữa trưa hết giờ học, Hinh Vũ có linh cảm, cầm lên bản vẽ vẽ xong, nhìn xung quanh thấy chỉ còn lại mình mình.

      Ra khỏi tòa nhà hệ kiến trúc, thấy trời mưa. Sắc trời u, hạt mưa như tơ.

      mở cây dù màu đỏ sậm ra, nhìn thấy cách phía trước xa có bóng lưng ung dung cao lớn.

      Ngày mưa, mọi người thường buồn bực nóng nảy, oán trời trách đất. Trong mưa càng rối loạn căng thẳng, luống cuống tay chân. Sắc mặt mất vẻ bình tĩnh, bên tay phải cầm gậy chống, trong cơn mưa phùn hạt mưa lất phất, nhanh chậm về phía trước. mang theo dù.

      biết tại sao, mắt Hinh Vũ chợt ẩm ướt. Đây là người đàn ông như thế nào? Trong mưa còn có thể bình thản chịu đựng đau đớn, cao quý ưu nhã. tự hỏi, mình làm được như thế. cái chớp mắt kia, nghe được thanh rung động của bản thân.

      Vài bước đuổi theo, và cùng song song, "Này"

      Mạnh Phi dừng lại, hơi xoay người, nhìn thấy , trong lòng lại có chút vui sướng ngoài ý muốn. Nét mặt lại ung dung thản nhiên.

      "Em có dù, chúng ta cùng nha?" Hinh Vũ hào phóng .

      " cần. Cảm ơn." Mạnh Phi thần thái ôn hòa từ chối. Bởi vì so với người bình thường chậm hơn, dù cho thời tiết tốt, cũng rất ít cùng người khác. Mà giờ khắc này chân vô cùng đau nhức, đoạn đường này càng thêm khó khăn.

      Hinh Vũ lập tức thu dù, "Như vậy có thể chứ?"

      Mạnh Phi thoáng cái ngây ngẩn cả người.

      "Chúng ta thôi?" Hinh Vũ nhìn , ánh sáng trong đôi mắt to tràn ngập chờ mong.

      Mạnh Phi chỉ có thể gật đầu. Còn có thể gì? Dù muốn gì, nhìn về phía ánh sáng phát ra từ đôi mắt trong suốt như vậy, cũng được.

      Sau đó lần thứ hai thấy nụ cười kia, chính là nụ cười xinh đẹp sau khi thắng trong cuộc thi Bách Khoa. nhàng nhàn nhạt, mền mại đáng . dường như có thể thấy nụ cười kia xuất phát từ trong lòng mà ra. gương mặt có hai lúm đồng tiền tròn trịa run run rẩy rẩy, khiến tâm người rung động. rũ mắt xuống, khi bản thân vui mừng xong, mới giương mắt lên, nhìn Mạnh Phi.

      Mạnh Phi giật mình, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng bừng. , khuôn mặt trong veo tươi cười của dường như đem màu xám u của bầu trời rọi sáng.

      Hai người bắt đầu . Mưa mặc dù , nhưng dầy đặc kéo dài. Bọt nước trong suốt rơi thẳng đầu , rơi vào người ... hình ảnh này, về sau để lại sâu vào lòng .

      được phút đồng hồ, Mạnh Phi bắt đầu lo lắng cho . Suy nghĩ chút, rốt cuộc nhịn được : "Hay là mở dù ra ."

      Hinh Vũ nghe lời lấy dù ra. Mạnh Phi đưa tay trái ra. Hinh Vũ đưa dù cho cầm. Hai người ăn ý mười phần, đều gì.

      Mạnh Phi tay mở dù, tay cầm gậy, cùng Hinh Vũ, chậm rãi về khu túc xá.

      "Em thích trời mưa." Hinh Vũ quay đầu nhìn Mạnh Phi, tùy ý .

      Mạnh Phi gì. chán ghét ngày mưa. Ngày mưa chịu hết giày vò.

      Thấy lời nào, Hinh Vũ bỗng nhiên ý thức được cái gì. hơi ngừng lại, nhìn nhanh, sau đó giọng : "Xin lỗi."

      Mạnh Phi nhìn vẻ mặt áy náy, thấy khó hiểu, "Sao lại xin lỗi?"

      "Trời mưa xuống rất vất vả."

      Vì ngày mưa khiến đau đớn mà lại thích cho nên xin lỗi. Mạnh Phi trong lòng ấm áp. tốt như vậy.

      muốn suy nghĩ nhiều về điều này, liền đổi đề tài: "Vì sao em thích trời mưa?"

      Hinh Vũ quay đầu, nhìn vào cặp mắt thâm thúy của . Đôi mắt ấm áp, mãnh liệt kích thích hết**."Ngày mưa khí tươi mát, cây cối xanh ngát, hoa càng thơm hơn. Mọi vật nhiễm hạt bụi, trong suốt ràng. Hơn nữa, ngày mưa em có cảm giác cần lên tiếng. Nghe mưa, ngắm mưa là tốt."

      Mạnh Phi nhìn sâu, gì.

      Ai cũng chuyện nữa, chỉ ở trong mưa lẳng lặng bước . Gió nhàng tùy ý thổi, hạt mưa tinh tế yên lặng rơi.

      bên người Mạnh Phi, Hinh Vũ đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ có yên tĩnh và an tâm như thế.

      Lòng khỏi lên tia hoang mang -- vì sao? Vì sao có ma lực khiến người khác yên lòng thanh thản như thế? Là vì trầm tĩnh như biển rộng, có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ sao?

      Hơn nữa, trong mắt Hinh Vũ trầm tĩnh như biển rộng nhưng trong lòng Mạnh Phi chính là sóng lớn ngập trời. biết vì sao, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt điềm đạm của này, khiến cảm thấy khó thể chống cự lại. Giống như vừa rồi, , nhưng kết quả lại như bây giờ, mình và chung dù cùng với nhau. Mấy năm nay, chẳng bao giờ và dùng chung bất cứ thứ gì với ai, dù hay là cái khác.

      Vì chung dù, thân thể hai người dựa vào rất gần, nhưng vẫn còn khoảng cách dù rất . biết tại sao, khoảng cách này, Mạnh Phi có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cuồn cuộn ngừng mà truyền tới.

      Ở tại nơi này giữa gió mưa thu thảm thương, nên cảm thấy khó chịu và lạnh run, nhưng nên lời cái cảm giác dễ chịu và ấm áp này. Ngay cả ê ẩm sưng đau nhức đùi cũng dường như dễ chịu hơn.

      Thời khắc này vườn trường trở thành bức tranh sơn thủy mặc xinh đẹp. Bên tai tiếng gió khẽ thổi, tiếng mưa rơi nhàng, phảng phất như nhạc êm tai. Mạnh Phi có thể nghe Hinh Vũ nhu nhu hít thở, cùng tiếng nhảy thùng thùng của trái tim mình.

      Nhìn mưa bụi tinh tế rơi, nghe hương thơm tươi mát hợp lòng người, hai người sóng vai yên lặng bước , phảng phất vào trong bức tranh.

      Mình bằng lòng ở nơi này trong gió trong mưa cùng mãi mãi. Ý nghĩ này vừa xuất , Mạnh Phi càng hoảng sợ. chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Đây là vì sao? bé này, mới gặp nhau vài lần? với nhau được mấy câu? Huống hồ, mình là ai? đồng ý cùng ai chứ nhất định là mình. Trong lòng cười khổ.

      nhàng lắc đầu, để cho mình lại suy nghĩ miên man. Nhìn mưa bụi khắp bầu trời, hỏi Hinh Vũ: "Tên của em, có ý nghĩa đặt biệt gì sao?"

      " có ý nghĩa đặc biệt gì. Hinh, là mùi hương vĩnh viễn phai. Vũ, có thể gột rửa bụi bẩn, làm sạch mọi thứ, tỏa ra mùi thơm ngát, như cây cỏ sau cơn mưa. Cho nên tên của em chính là hương trong mưa, ý nghĩa là sương ngọt."

      "Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh." ("Theo gió lẻn vào đêm đen, trút nước vật tiếng động.") Mạnh Phi trong đầu thoáng danh ngôn của Đỗ Phủ. Tên cũng như người, hoạt bát tươi mát. Mưa phùn trút nước mọi thứ tiếng động. như mưa phùng, chạm đến tâm hồn dấu vết.

      Mạnh Phi hỏi Hinh Vũ: "Vì sao em học ngành kiến trúc?" Từ ngày quen biết , vẫn luôn hiếu kỳ điều này.

      "Từ em thích những đồ vật xinh đẹp. Thích vẽ, cũng thích thủ công (các vật làm bằng tay). Mới mấy tuổi đầu em thích dùng hộp diêm, que diêm và ... dựng thành nhà, khung hình cầu. Lớn lên chút nữa, ở sân sau nhà em có xây ngôi nhà gỗ , em ngồi xổm bên trong chịu ra..."

      Hinh Vũ thấy, trong mắt Mạnh Phi lên tia kinh ngạc, mặt cũng lộ vẻ xúc động. Tuy rằng chợt lóe lên, nhưng vẫn thấy được. hỏi: " Làm sao vậy?"

      Mạnh Phi kinh hãi, này nhạy cảm, chỉ có thể trả lời: " cũng vậy."

      Ah, Hinh Vũ hết sức ngạc nhiên, tiếp: "Lớp ... hai ... Tiểu học em biết đến nghề kiến trúc sư này, nên nghĩ muốn làm kiến trúc sư. Muốn khi trưởng thành thiết kế, vì thế em muốn trở thành kiến trúc sư, xây nhiều tòa nhà đẹp, rất buồn cười đúng ? "

      Mạnh Phi trong lòng khẽ động. Rất nhiều người đều là trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mới lựa chọn chuyên ngành, lo lắng mình có trúng tuyển hay , quan trọng nhất là trong tương lai có công ăn việc làm. lại có thể giống như , cũng từ thích vẽ, thích chính mình tự tay làm mọi thứ, quyết chí lớn lên làm kiến trúc sư.

      Hinh Vũ nhìn mặt thần tình phức tạp, liền nhàng hỏi: "Còn ?"

      " cũng vậy."

      Hinh Vũ trong lòng nhộn nhạo. ra, họ cùng loại người, thảo nào luôn cảm giác như từng quen biết. mặt khỏi lộ ra nụ cười.

      cười lên nhìn rất đẹp, khiến người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái. Mạnh Phi khỏi có chút ngây người. Mãi mới, quay đầu, thu lại tâm trạng, sau đó hỏi: " học xong học kỳ, cảm thấy thế nào?"

      "Rất khó," Hinh Vũ thành trả lời, hỏi tiếp: "Vì sao học kiến trúc lại khó như vậy?"

      "Bởi vì kiến trúc là tượng trưng văn hóa của quốc gia. Để học giỏi kiến trúc, cầu rèn luyện hàng ngày rất cao. Học kiến trúc là quá trình tích lũy trong thời gian dài. Lên đại học, mỗi ngày rèn luyện nét vẽ rất quan trọng. Ở trường năm năm rất ngắn, kiến trúc cần tư duy, mỗi ngày phải thời gian bồi dưỡng và rèn luyện, còn phải cải thiện nâng cao nhân văn, cho nên rất khó."

      Vài câu nhàng, Hinh Vũ cảm giác tỉnh táo hẳn, càng thêm khâm phục Mạnh Phi.

      Mạnh Phi nhìn : "Nền tảng của em rất tốt. Cố gắng học, tương lai nhất định trở thành kiến trúc sư xuất sắc."

      " sao?"Hinh Vũ ngạc nhiên vui mừng đan xen.

      Mạnh Phi nhìn gương mặt trong sáng của trong nháy mắt càng thêm sáng rực, hai gò má nổi lên đỏ ửng, hai mắt trong suốt lóe sáng, tâm khẽ động. "Nền tảng văn của em tốt, nền tảng hội họa cũng tệ." nhận ra có năng lực mười phần, chỉ có điều cho .

      "Làm sao biết?"

      " xem cuộc thi Bách Khoa, cũng xem em dự thi."

      "Ah." biết tại sao, mặt Hinh Vũ hơi đỏ lên.

      "Câu hỏi cuối cùng trong cuộc thi, em có biết câu trả lời ?" Mạnh Phi vẫn luôn hiếu kỳ, hôm nay cuối cùng có cơ hội để hỏi .

      Hinh Vũ trong lòng cả kinh. ra nhìn ra. rủ mắt xuống, nụ cười mặt dần dần mở ra, sau đó đột nhiền giương mắt lên, nhìn về phía Mạnh Phi, " thử xem?"

      Mạnh Phi hiểu ý cười. thoạt nhìn mềm mại, ra lá gan thực .

      Hinh Vũ nhàng lắc đầu, thấp giọng : "Em cũng biết, tại sao lúc đó lại điên cuồng như vậy?"

      Nhìn thấy Mạnh Phi lời nào, cười khẽ: "Có lẽ tuổi còn trẻ dù sao cũng phải làm chút chuyện điên cuồng, nếu già rồi lấy cái gì để hồi tưởng lại?"

      Nhìn cười yếu ớt, mặt còn ửng đỏ, biết tại sao, lòng Mạnh Phi khẽ động, giống như bị bàn tay mềm mại nhéo cái.

      "Thực ra, lúc đó em sắp có thể loại bỏ được hai người, nhưng chỉ còn lại hai câu nên đánh cược lần."

      Mạnh Phi , ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn .

      "Làm như vậy tốt lắm phải ?" Hinh Vũ từ có tính cách mạnh mẽ thường hay đánh cược, thời điểm mấu chốt luôn chịu được muốn đánh cược lần. Baba mama nhiều lần nhắc nhở .

      " cảm thấy như vậy rất tốt. Học kiến trúc chính là phải có "dũng khí". Dám nghĩ dám làm."

      như vậy, Hinh Vũ rất hài lòng. tươi cười rạng rỡ, liếc mắt nhìn , phát cũng nhìn mình, ánh mắt dịu dàng nhu hòa. Trong nháy mắt lòng dâng lên rung động. cười che giấu, " cho người khác biết chứ?"

      Mạnh Phi mỉm cười lắc đầu.

      Hinh Vũ cười. với , nghe , nhìn mỉm cười, trong lòng luôn có cảm giác thỏa mãn nên lời.

      Tim Mạnh Phi run lên. hơi bị mê hoặc. này, thực rất đặc biệt... Cặp mắt kia dường như gặp qua, có lẽ là trong mơ, có lẽ là kiếp trước.

      trận gió lạnh thổi đến, Hinh Vũ rùng mình cái.

      Mạnh Phi nhìn thấy, đột nhiên có ý nghĩ muốn kéo vào trong ngực, cho ấm áp. biết hôm nay mình bị làm sao? Từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên, hơn nữa còn là với quen được bao lâu, người bạn thân của lòng theo đuổi này, dù thế nào nữa này thuộc về .

      "Em có thuốc cảm ?" hỏi Hinh Vũ.

      "Có. Trở về em uống viên. Cẩn thận tốt hơn. Còn ?"

      "Có."

      Hai người yên tĩnh lại. Đây là đoạn đường rất khó , nhưng cảm thấy lại nhanh khác thường. biết lúc nào, mà đến đường giao nhau của khu ký túc. Căn tin phía trái, ký túc xá bên phải.

      "Ăn cơm trước hay quay về ký túc xá trước?" Hinh Vũ hỏi.

      "Em về trước thay quần áo rồi uống thuốc, nên để bị cảm." Gió thổi mưa rơi, quần áo hai người đều ướt nhẹp.

      "Được, cũng vậy."

      chuyện xong, tim hai người run rẩy hồi. Vô cùng ngạc nhiên, tại sao lại như thế?

      Hinh Vũ đưa Mạnh Phi đến cửa ký túc phía Tây.

      Mạnh Phi tiếng "Cảm ơn", cầm dù trả lại cho . Xoay người chuẩn bị vào, đột nhiên nghe được phía sau "Hey" tiếng. chậm rãi xoay người lại, nhìn .

      "Thay quần áo, ăn cơm sớm chút. Nếu quá trễ, cơm và thức ăn lạnh, đối với thân thể tốt." Hinh Vũ xong, trong lòng chậm rãi thở ra hơi. Mấy lần ở căn tin, chỉ thấy Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt. Hỏi qua lần, mấy Mạnh Phi trễ chút mới đến. vẫn muốn với , nên ăn quá trễ...

      Mạnh Phi trong lòng có loại ấm áp cảm động chảy xuôi. Nhìn , gật đầu, gì.

      Hinh Vũ cười nhạt , "Em đây." Xoay người rời .

      Mạnh Phi đứng nơi đó, vẫn nhìn bóng lưng , thẳng đến khi nhìn thấy nữa.

      Thân mình đứng thẳng tắp, vẫn nhúc nhích, trong lòng cũng cuộn trào mãnh liệt. Đột nhiên cảm thấy chua xót. Cho rằng đời này cứ qua như vậy, nghĩ đến lại có thể gặp ...

      Sau ngày đó, thể giải thích được, Mạnh Phi còn chán ghét ngày mưa như vậy nữa, dù ngày mưa cứ luôn giày vò . Phần còn lại của chân bị cụt sưng, nên thường mang chân giả. Chân trái cũng đau nhức dữ dội. Đa số thời gian vào ngày mưa ở trong phòng thiết kế và vẽ bản đồ, hoặc ngây người nhớ . Nhớ đến trong mưa • chung dù, trong lòng liền cảm thấy mềm mại.

      Khi trời mưa xuống, càng đặc biệt nhớ đến . Mưa to xối xả, mưa lất phất. Giữa tiếng mưa rơi tất cả trở nên mền mại xa xôi, như ở trong mơ, khiến cho muốn ở ngay bên cạnh mình. Trong mưa truyền đến mảnh mùi thơm ngát, khiến cho rằng ở ngay bên .

      vẫn luôn nghĩ mình là người bình tĩnh. ra, chỉ là chưa gặp được người khiến rung động.

      mất vài đêm, vẽ bức tranh 《 cảnh mưa vườn trường 》. Vườn trường xanh thẳm, mưa phùn như dệt, người trong bức họa vừa thâm tình vừa chân thành...

      Đáng tiếc, Hinh Vũ nhìn thấy bức tranh kia. Nếu , nhất định cảm nhận được, và có thể biết được tình ý của người vẽ bức tranh...

      Hết chương 12
      Last edited: 23/2/15

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 13: Động tâm

      Trong sân trường H đại đủ loại cây phong*. Từ đỉnh núi nhìn xuống, nhìn thấy con đường, chỉ nhìn thấy dãy xanh biếc ngang dọc xỏ xuyên qua vườn trường. đường, thấy trời xanh mây trắng, chỉ thấy những tán cây xanh rậm dày cao. Ánh mặt trời đôi khi giãy dụa trong khe hở lộ ra chút của tán lá, cho cảm giác như dệt thành giấc mộng. Mỗi ai học ở H đại, đối với trường cũ đều có những kỷ niệm sâu sắc, đó là xinh đẹp vui vẻ của sân trường và cả màu xanh của cây phong.

      Hinh Vũ vừa vào trường, liền những cây phong cao cao. Bóng mát lá cây xuyên suốt đến cuối con đường, thường ngẩng đầu nhìn lá phong hình dạng bàn tay. Khi mới vào trương, lá cây vẫn mang theo màu xanh biếc, theo thời gian trôi qua, màu sắc từ từ thay đổi sậm hơn, cho đến màu xanh đậm mà thích. Sau đó, màu sắc bắt đầu từ từ chuyển sang màu vàng, đến lúc cuối thu, trở thành mảnh vàng óng ánh. Gió thổi tới, lá cây từng mảnh từng mảnh xoay tròn rơi xuống, rất đẹp.

      Giữa tháng mười hai, Hinh Vũ cảm giác mình rất may mắn, vì đường đến tòa nhà khoa kiến trúc, lại có thể hai lần gặp Mạnh Phi. Nhiều năm về sau, còn nhớ , lúc đó đường tràn đầy những chiếc lá vàng óng bay xuống, giữa trung còn có vài chiếc lá bay múa.

      Đối với Mạnh Phi mà , gặp , tốt. Gật đầu, cùng nhau . Trải qua lần trong mưa kia, thêm điều gì. Thứ nhất, cũng có ích gì. Thứ hai, muốn cùng .

      Hai lần, họ về chủ đề liên quan đến kiến trúc. Lần đầu tiên, đến chủ đề về phát triển bền vững của kiến trúc: Con người, kiến trúc và môi trường.

      Hinh Vũ đối với hành vi con người khỏi tiếc nuối: "Con người bừa bãi gây thiệt hại môi trường -- chặt đốn cây cối lung tung, thải chất thải xuống nguồn nước, phá hủy tầng ô-zôn, còn tùy ý cải tạo những công trình kiến trúc trở nên xấu ."

      Mạnh Phi gật đầu đồng ý. Bản thân con người là thành phần của tự nhiên, nhưng lại biết quý trọng. Hủy hoại môi trường, để lại tai họa về sau. Sở vị bì chi bất tồn, mao tương yên phụ? ("nếu da còn lông cũng giữ được", ôi ta sợt gon gồ, truyện này hở ra là chút thơ, ôi chắc ta chết mất:-( haizz)

      Hinh Vũ : "Con người càng nên gìn giữ môi trường."

      lại gật đầu. Đúng, Môi trường đáng giá để mọi người gìn giữ.

      trăm năm sau, chúng ta có thể phát triển những công trình sinh thái. Trường học nên mở vài chương trình học về công trình sinh thái, dạy sinh viên phương pháp thiết kế công trình kiến trúc sinh thái."

      Mạnh Phi nhìn , trong lòng kinh ngạc cùng tán thưởng. Con người sinh sống trong môi trường ngày càng ô nhiễm, sở dĩ mực nghiên cứu đề tài đạo đức môi trường, và các phương diện bảo vệ môi trường, hy vọng tương lai có ích cho con người về việc khắc phục tốt mối liên hệ giữa công trình kiến trúc sinh thái, xây dựng và môi trường.

      Hinh Vũ tiếp: "Con người có thể thay đổi môi trường thông qua kiến trúc (xây dựng). Cho nên, em sau này chọn chuyên môn thiết kế kiến trúc (xây dựng)." Ngành kiến trúc tất cả có ba chuyên môn: chuyên môn thiết kế kiến trúc (xây dựng), chuyên môn kỹ thuật kiến trúc, chuyên môn định hướng lý luận xây dựng văn hóa lịch sử. Mỗi chuyên môn cầu hướng khác nhau. Sinh viên có thể theo sở thích và điều kiện của bản thân, để lựa chọn.

      Mạnh Phi giật mình. Ý nghĩ của họ tương tự. Khó trách ngày đầu tiên cảm thấy quen thuộc.

      chưa bao giờ nhiều. Nhưng thích nghe . Ở cùng , nhìn , nghe , tâm tình luôn vui vẻ, quên nổi đau của thân thể.

      Hinh Vũ ngạc nhiên. Ở trước mặt Mạnh Phi, luôn dễ chịu, thoải mái chuyện rất nhiều. chưa bao giờ với ai nhiều như vậy, nhưng nguyện ý cho nghe.

      Hơn nữa, như tâm linh tương thông (ai có từ để thay thế "tâm linh tương thông" ta, ta nghĩ mãi cũng ra), cần quá nhiều cảm xúc. bằng lòng thuận theo cảm giác thoải mái kia.

      Giống như bây giờ, ánh mắt dịu dàng của Mạnh Phi cho khích lệ to lớn, tiếp tục : "Rất nhiều người Trung Quốc sùng bái chuyên gia quốc tế, thích mời những chuyên gia quốc tế thiết kế xây dựng địa tiêu**. phần lớn các tác phẩm xuất sắc của chuyên gia, nhưng đối với văn hóa thành phố, cảnh vật chung quanh hợp nhau."

      **Địa tiêu: là nơi có địa lý đặc biệt đặc sắc với các kiến trúc tự nhiên.

      Mạnh Phi mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      "Chúng ta cần tự mình thiết kế." (ý các chuyên gia kiến trúc sư trong nước) Hinh Vũ khẳng định . Ngừng chốc lát, nghiêng đầu nhìn Mạnh Phi, " là người duy nhất em quen có khả năng trở thành chuyên gia nhất."

      Mạnh Phi cười cười, hơi lắc đầu.

      Hinh Vũ vẻ mặt nghiêm túc, ", em tin."

      Mạnh Phi lắc đầu cái, mặt nụ cười nhạt .

      Nhìn Mạnh Phi có chút ảm đạm, biết hoàn toàn tin. biết tại sao, Hinh Vũ đột nhiên có chút tức giận, giọng nhưng rất kiên quyết : " nên tin là người giỏi nhất!"

      Nhìn mặt lóng lánh, vô cùng nghiêm túc, trong lòng Mạnh Phi trận rung động. tin tưởng, trở thành chuyên gia kiến trúc? chuyên gia kiến trúc tàn tật?

      Cuộc gặp tiếp theo, cùng nhau, càng thêm tự nhiên, giống như họ làm như vậy từ rất lâu.

      Hinh Vũ hỏi : " vẽ tốt như vây, sao làm hoạ sĩ?"

      Mạnh Phi nhàng trả lời: "Bức tranh treo ở phòng, chỉ để phần thưởng thức. Nhưng kiến trúc có thể phục vụ tất cả mọi người. Hơn nữa, kiến trúc càng có thể ảnh hưởng môi trường sống."

      Hinh Vũ mặt đầy ngạc nhiên nhìn . từ cũng rất thích vẽ, nhưng càng muốn thiết kế kiến trúc thay đổi môi trường sống, phục vụ xã hội. Họ vậy mà cùng chung mục tiêu.

      Mạnh Phi nhìn vẻ mặt và ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, trong lòng tự nhiên hiểu . mỉm cười, tiếp: "Vẽ và thiết kế kiến trúc giống nhau. thích vẽ, từ bỏ."

      "Uhm,"Hinh Vũ gật đầu, " làm được."

      "Em giống như đối với có lòng tin?" So với mình càng có lòng tin hơn.

      Hinh Vũ nở nụ cười, "Đúng vậy. đời vô số việc khó, nhưng gì ta làm được. lại là người có tâm có tài, nên nhất định làm được."

      Trong lòng Mạnh Phi chấn động, im lặng lên tiếng.

      Hinh Vũ nhàng thêm câu: "Em tin, cái gì cũng ngăn được tài năng chân chính. Nếu như ngày nào đó hoài nghi mình, nhất định phải nhớ kỹ, đời này có người, luôn tin tài năng của ."

      Mạnh Phi ngơ ngác nhìn khuôn mặt hòa cùng đôi mắt trong suốt của , trong lòng nổi sống cuộn trào mãnh liệt. Vì sao? Vì sao này, đối với tràn đầy lòng tin như vậy? Hoàn toàn thấy tàn tật? vĩnh viễn biết, mấy câu vừa đối đối với ảnh hưởng thế nào.

      "Làm sao em biết vẽ tranh?" Mạnh Phi vừa bình ổn lại tâm tình, sang chuyện khác. nhớ xem tranh khi nào, đoán rằng nhất định Thượng Đống cho biết.

      "Em xem tranh 《 Giang Nam 》 vẽ ở thư viện." Đó là tác phẩm duy nhất của xem qua. Nhưng đủ.

      Mạnh Phi bỗng nhiên nhớ lần trước tranh của ở triễn lãm giấy ghi chú viết bốn chữ "Ý viết tâm mộng", "Là em để lại cho ?"

      "Đúng vậy."

      Trong lòng Mạnh Phi nổi lên tia sóng gợn. (tối ngày tia rung động hoài :) nên ta đổi thành sóng gợn). Họ lại tâm ý tương thông.

      Có vài người tin tưởng, mỗi người đều có linh hồn tri kỷ của mình. Từ Chí Ma từng : "Tôi khắp nơi trong biển người mênh mong chỉ muốn tìm thấy linh hồn tri kỷ của tôi; có, tôi may mắn; có, là số phận của tôi, chỉ có vậy mà thôi." Và truyền thuyết Phương Tây, thượng đế tạo ra người có linh hồn lưỡng tính (dạng như là ái nam ái nữ). Nhưng, về sau con người chia làm hai nửa, ngừng luân hồi chuyển thế, trong đó con người luôn tìm nửa kia của mình. Chỉ khi tất cả nghiệp trái (khoản nở còn thiếu đời trước or đời này) được trả hết, là lúc hai tâm hồn mới có thể lần nữa dung hợp lại với nhau, đạt được trọn vẹn.

      Ngày trước Mạn Phi tin, càng tìm. Nhưng, gặp ... Lúc này, thể nghĩ rằng: , là linh hồn tri kỷ của sao?

      Mỗi đêm đến lớp chuyên 8, khi ngang qua lớp chuyên 3, Hinh Vũ liếc mắt nhìn vào. Buổi tối Mạnh Phi rất ít đến lớp, nhưng tập thành thối quen.

      buổi tối cuối tháng 12, đột nhiên thấy ở bên trong. Lòng Hinh Vũ trận kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).

      Chế độ xã hội tư pháp ở Phương Tây nếu mỗi người đều vô tội, đến khi chứng minh có tội (bạn vô tội cho đến khi chứng minh có tội)(câu này ko hiểu gì hết phần trong ngoặc là tg ghi bằng tiếng mình chỉ dịch ra thôi). Hinh Vũ thấy như nhau. tin tính lương thiện trong con người, đa số mọi người là người tốt. Người xấu là số rất ít, chủ yếu là trong phim ảnh tiểu thuyết mới có (đúng là bé màu hồng mà -_-). Có số người keo kiệt ích kỷ, nhưng có nghĩa là người xấu. Nhiều năm về sau, mới biết được, đời này người tốt cũng nhiều.Đa số là dạng người thường.

      Hinh Vũ thái độ làm người khoan dung rộng lượng. Nhưng cũng sợ hãi và rụt rè khi tiếp xúc với phái nam. Ở trường trọng điểm toàn quốc H đại, nhìn thấy ít nam sinh nhen. Mọi việc họ đều tính toán chi li, đối với người khác ức hiếp cười nhạo, cử chỉ dung tục hèn mọn, gặp chuyện gì đứng ngồi yên, ló đầu ra nhìn (ý chuyện gì cũng thích xem, xen vào), hơn nữa keo kiệt tham tiền, nhiều chuyện bép xép. Hinh Vũ đối với họ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng gần gũi). Ngoài họ ra, và các nam sinh khác tiếp xúc bình thường.

      Chỉ có người, nhớ đến liền mền lòng thích. Nhìn thấy, trong lòng càng vui mừng, tựa như giờ phút này.

      Hinh Vũ kiềm chế đáy lòng vui sướng, cùng Nhược Thanh đến lớp chuyên 8. Vẽ tranh được lát, rồi để bút xuống, đến bên cạnh bàn Nhược Thanh, "Có muốn nghỉ ngơi chút ?"

      Nhược Thanh khó hiểu nhìn cái, "Chúng ta vừa mới đến hai phút, tớ mới vẽ được hai đường."

      ràng đến đây mười phút. Hinh Vũ làm như nhìn thấy Nhược Thanh khoa trương, hợp tình hợp lý : " tại tớ có cảm giác."

      "Vậy cậu muốn làm gì?"

      "Chúng ta qua lớp chuyên 3 xem chút ."

      "Bình thường tớ kéo cậu , cậu luôn có thời gian, sao hôm nay có." Nhược Thanh vừa vừa đứng dậy. Mọi lần đều là kéo Hinh Vũ. Tuy rằng phải lần nào Hinh Vũ cũng đồng ý , nhưng vẫn theo qua vài lần. Ngày hôm nay Hinh Vũ lần đầu tiên mở miệng, đương nhiên thể từ chối.

      Hai người qua lớp chuyên 3, Triết Bình và Thượng Đông lập tức để bản vẽ xuống bàn, đón các , "Hoan nghênh, hoan nghênh." Cả hai vẻ mặt tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.

      Mạnh Phi nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Hinh Vũ, dường như sửng sốt. Hai người nhìn nhau chăm chú cái. cúi đầu, tiếp tục vẽ.

      Trong lòng Hinh Vũ đột nhiên cảm thấy đột nhiên cảm thấy như bị cái gì đó lấp đầy, là vui vẻ? Thoải mái? Hay là thỏa mãn? qua đây, chỉ vì muốn nhìn cái, cũng để nhìn .

      Thượng Đông thiết kế trường học. đưa Hinh Vũ xem bản thiết kế của , nhiệt tình giải thích cho .

      Hinh Vũ hết sức tò mò, hỏi nhiều vấn đề. Thượng Đông trả lời từng vấn đề.

      Nhìn bọn Thượng Đông thiết kế, trong lòng Hinh Vũ rất hâm mộ và khâm phục. chân thành với Thượng Đông: "Em thấy thiết kế là đẹp." Tổng thể cảm giác rất tốt.

      "Đâu có, em quá khen. Thực ra, bản thiết kế này còn rất nhiều vấn đề..." Thượng Đông bắt đầu về những trở ngại gặp phải khi thiết kế, gì khác hơn là cá và tay gấu thể được cả hai (ý chỉ là chọn cái này tiết cái kia, thể lấy cả hai thứ), muốn bầu trời sao có khả năng thực .(ý là cái gì cũng muốn)

      Hinh Vũ nhìn vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối, liền thoải mái với : " đời này có chuyện gì thập toàn thập mỹ."

      Thượng Đông đồng ý, nhưng vẫn rầu rĩ vào mấy chỗ chi tiết -- cấp số thang lầu (cầu thang), chiều cao phòng học, cửa sổ hội trường...

      Hinh Vũ cười : "Khi Ba Nhĩ Trát đan lưới từng . ' tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ chân chính, phần bất kỳ nào so với tổng thể là quan trọng hơn!' ". (Ôi ta ko hiểu:-()

      Thượng Đông sửng sốt mấy giây, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, "! Em quá đúng! Mấy ngày nay cứ tập trung vào từng chi tiết, lãng phí bao nhiêu thời gian bao nhiêu thời gian. Cám ơn em, Hinh Vũ." Nhìn bình tĩnh trước mặt thở mạnh, trong lòng Thượng Đông càng thêm cảm mến.

      Từ khi Hinh Vũ vừa vào, tim Mạnh Phi liền đập thình thịch ngừng. Khi ánh mắt gặp nhau, liền vùi đầu vào bản vẽ. Nhưng, cả buổi hoàn toàn cách nào tập trung.

      cẩn thận nghe mỗi câu . Khi trích dẫn câu đan lưới kia, chấn động sâu, bút tay rơi xuống bản vẽ bàn, mắt thoáng chốc ẩm ướt như bôi nước.

      Mắt vậy mà ẩm ướt như bôi nước. Mắt vì sao lại ẩm ướt?

      hiểu , thông minh xinh đẹp, điềm đạm thanh nhã, chạm đến linh hồn của . Sở thích tính cách họ gần giống nhau, tâm ý tương thông. nghĩ .

      Phải? ?

      Tuy chưa từng ai, nhưng nghĩ, đây chắc hẳn là , .

      Nhưng, chỉ có thể thấy nhưng thể theo đuổi, chỉ nhìn thể đến gần. đối với có ý nghĩ gì trong đầu, tất nhiên có ý nghĩ gì.

      Được rồi, cho dù có, cũng với , mãi mãi với ' ', cùng có chút quan hệ nào.

      Khi đó Mạnh Phi, tuổi trẻ đơn thuần, và hiểu, chuyện này, đâu phải có thể theo ý ?

      *Cây phong
      [​IMG]

      Hết chương 13

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :