1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      Uầy . bạn editer à. HE hay Se vậy. Tớ sợ SE nhắm. Già rồi mà cứ đọc cái câu. " họ ko biết sau này ...........v.v...." là đau tim . huhu:yoyo44:

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      @Xu trần He nhé bạn, cứ yên tâm mà đọc nhé ^^
      Xu trần thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 40: Đừng trốn tránh

      Sinh nhật Nhược Thanh vào ngày 30 tháng 4. Học ở H đại hơn hai năm, truyền thuyết dân gian Vũ Hán nghe ít, đặc biệt cảm thấy hứng thú với tượng điêu khắc La Hán. Vì thế hữu nghị phòng hẹn nhau, cùng đến chùa Quy Nguyên ở Hán Dương xem tác phẩm điêu khắc La Hán chúc mừng sinh nhật nàng.

      Mấy ngày trước, Thượng Đông thử thổ lộ, Hinh Vũ mình có người thích, để hết lời. Sau đó Thượng Đông cũng gì thêm.

      Mấy ngày trôi qua, trong lòng Hinh Vũ vẫn như cũ cảm thấy ngại ngùng. Muốn tạm thời lảng tránh, chùa Quy Nguyên, nhưng muốn mà được. Thứ nhất, Nhược Thanh là bạn thân của , mà lại là sinh nhật nàng, chuyện cũng đáp ứng từ lâu. Thứ hai, hi vọng muốn ràng với Thượng Đông, họ có thể tiếp tục làm bạn bè. thích Thượng Đông, vẫn xem là bạn. Hơn nữa, Thượng Động là bạn thân nhất của Mạnh Phi. Cuối cùng quyết định giữ nguyên kế hoạch ban đầu. Xem như chuyện mấy ngày trước xảy ra.

      xem tượng La Hán trùng với ngày sinh nhật. Ngày đó là thứ tư, đúng lúc chiều đó mọi người đều có tiết. Mọi người ăn cơm trưa sớm xuất phát. Ngồi xe đến đó mà chỉ mới hơn giờ.

      Chùa Quy Nguyên có ba khoảng sân: Sân phía bắc, sân trung tâm, sân phía nam. Có ba kiến trúc: tàng kinh các, bảo điện Đại Hùng và La Hán đường. Bên trong chùa có cây cổ thụ che trời, cảnh xuân tươi đẹp, con đường cong vắng thông suốt.

      Vừa vào trong chùa, mọi người trước, tự mình xem, 4 giờ tập hợp bên ao sen.

      Ao sen còn gọi là ao phóng sinh, trong ao có đủ loại hoa sen. Trong tháng 4, có lá hoa, mảnh xanh mượt. Trong ao có rất nhiều rùa mà chúng ta mua để phóng sinh, thỉnh thoảng còn ló đầu ra nhìn dáo dác, khiến người rất thích.

      Tất cả mọi người xem tác phẩm điêu khắc La Hán trước, chỉ có Mạnh Phi là người cuối cùng : “Tớ tàng kinh các xem trước. Lát nữa mới đến tìm các cậu.”

      Vì vậy bảy người vào La Hán đường trước. vào đại đường, Nhược Thanh, Triết Bình, Hinh Vũ và Thượng Đông qua bên phải, Thu Hồng, Giai Tuệ và Văn Kiệt bên trái.

      Tượng điêu khắc La Hán có hai cách sắp xếp. cách là nam trái nữ phải, từ cửa vào bắt đầu xếp tượng la hán có địa vị cao nhất. cách khác là thuận theo niên tuổi mà sắp xếp. Cuối cùng là tượng La Hán theo thân phận, biểu cảm và động tác, được biểu số phận của người.

      Nhược Thanh dự định xem trước. Mọi người đều tùy nàng. chầm chậm, Nhược Thanh và Triết Bình phía trước, Hinh Vũ và Thượng Đông theo phía sau.

      Trong La Hán đường có nhiều tượng La Hán đa dạng và thú vị. Đều có năm trăm tác phẩm điêu khắc La Hán giống nhau, thực ra chỉ như thế.

      Trước đây Hinh Vũ tới hai lần, trong đó có lần là sinh nhật . xem qua La Hán, thấy còn gì mới lạ.

      Nhưng Thượng Đông rất hứng thú, thỉnh thoảng kêu nhìn cái này, xem cái kia.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong lòng Hinh Vũ càng ngày càng nhớ Mạnh Phi. Đồng thời, muốn tiếp tục xem như có gì mà đơn độc ở cùng với Thượng Đông.

      biết vì sao, cho đến bây giờ, hữu nghị phòng khi chung, Mạnh Phi vô tình hay cố ý giữ khoảng cách với . Giống như đường đến chùa Quy Nguyên, phần lớn thời gian, tán gẫu với Thượng Đông, Mạnh Phi tán gẫu với Thu Hồng. thấy rất chán nản.

      Nhưng, chuyện này, ngoài thuận theo tự nhiên ra, có thể làm gì? Cũng thể mở miệng hỏi Mạnh Phi. Nhưng, ở đáy lòng , hy vọng biết bao, có thể với ta, với Thượng Đông…

      Vừa vừa tán gẫu với Thượng Đông. Qua nửa giờ, cuối cùng nhịn được nữa, với : “Thượng Đông, xin lỗi. Em có chút chuyện, muốn tìm Mạnh Phi chút.”

      “Em biết đâu mà tìm?”

      ấy đến tàng kinh các. Em đến đó tìm ấy.”

      Từ đường tới đây, Thượng Đông để ý thấy tâm tình Hinh Vũ luôn yên. Hôm trước vì chuyện với , khi hai người cùng nhau có hơi khẩn trương. yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng Hinh Vũ rời , dưới đáy lòng : Hinh Vũ, cho dù em có người thích, cũng buông tay, từ bỏ.

      Từ lâu Mạnh Phi nghe , “ có Bảo Quang (Thành Đô), dưới có Tây Viên (Tô Châu), bắc có Bích Vân (Bắc Kinh), trung có Quy Nguyên (Vũ Hán).” Bốn ngôi chùa này đều có La Hán đường với năm trăm tượng La Hán đa dạng tiêu biểu, là tinh hoa của phật giáo. Trước kia ở Thành Đô, từng đến chùa Bảo Quang xem những bức vẽ. lâu sau đến Vũ Hán, vì hâm mộ tiếng tăm mà đến chùa Quy Nguyên. nghĩ La Hán đường của hai chùa này mỗi chùa mỗi vẻ.

      Lần trước đến chùa Quy Nguyên, vì tàng kinh các tu sửa mở cửa. thấy rất tiếc nuối. Nghe trong tàng kinh các sưu tầm ít kinh phật quý giá, tranh sách mẫu chữ khắc cũng sưu tầm rất nhiều. Cho nên hôm nay nhất định phải đến xem.

      Vừa vào tàng kinh các, giống như đứa bé vào cửa hàng kẹo. Hoa cả mắt, rất vui vẻ và say mê.

      Xem bao lâu, Thu Hồng đến. quan tâm, chào hỏi, rồi tiếp tục xem tranh chữ Kinh Phật.

      Thu Hồng cũng ở bên xem, thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề. liền giải thích cho .

      Khi Hinh Vũ đến tàng kinh các, đúng lúc thấy Mạnh Phi chỉ vào cuốn kinh thư tay Thu Hồng gì đó. Hai người đầu dựa vào rất gần. Mặt Thu Hồng đầy dáng tươi cười, liên tiếp gật đầu. Họ nhìn thấy .

      đột nhiên cảm thấy ngực mình rất đau, Hinh Vũ xoay người rời , thầm nghĩ muốn nhanh rời khỏi. Trước cửa chùa, đều có bậc cửa. Lúc này vì Hinh Vũ nóng ruột và lo lắng, chú ý, đột nhiên chân dấp bậc cửa, bất ngờ kịp chuẩn bị, té nhào xuống đất. Đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.

      Lập tức đứng lên. tốt, trước cửa có ai. quan tâm người đầy bụi đất, nhìn bốn phía. Thấy bên phải cánh cửa cách đó xa có cái giá dài, sau cái giá có băng ghế, chân sau nhảy cò qua ngồi xuống. Nhìn mắt cá chân bắt đầu hơi sưng lên. xui xẻo.

      Sửa lại tóc và quần áo, sau đó khẽ xoa mắt cá chân. Xoa mấy phút, thử đứng lên bước . Có thể, dù hơi đau. yên tâm, tổn thương đến gân cốt. Dù sau cũng thể khắp nơi, định ngồi chỗ này nghỉ ngơi.

      Vừa tiếp tục xoa bóp, vừa thấy trong lòng chua xót ngớt. ở chỗ này đau chân đau lòng, người ta ở nơi nào đó vui vui vẻ vẻ.

      Ba bốn mươi phút trôi qua, nghe thấy họ ra. Thu Hồng vừa vừa cười, “Hôm nay cuối cùng cũng xem được tâm huyết của sư thầy sao chép cuốn 《 Kinh Hoa Nghiêm 》 và 《 Kinh Pháp Hoa 》 bằng bột kim phấn…” Mạnh Phi ở bên im lặng lên tiếng, nhưng vẻ mặt rất hưng phấn. còn đắm chìm trong những điển tịch quý báu kia.

      Họ nhìn thẳng phía trước, ra ngoài cửa. Nếu như đầu quay sang bên phải, thấy Hinh Vũ ngồi ở phía sau họ. Nhưng họ .

      Hinh Vũ mím chặt môi, lên tiếng.

      Thượng Đông và Nhược Thanh, Triết Bình, tham quan hết La Hán đường, nhìn tượng La Hán, đoán này đoán nọ, xem vận mệnh gì đó. Sau đó đến bảo điện Đại Hùng.

      Bảo điện Đại Hùng khí thế hùng vĩ, được phân điện ngoài điện trong, điện bên trái điện bên phải, tóm lại thờ cúng Bồ Tát Quan Thế nhiều hơn chút. Nhược Thanh hễ thấy Bồ Tát liền bái, qua lại tốn ít thời gian.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà Hinh Vũ vẫn chưa về.

      Thượng Đông muốn tìm , nhưng rồi lại nhẫn nhịn. giờ, dám ép nhiều quá. Sợ ngay cả làm bạn cũng được.

      Mạnh Phi và Thu Hồng cùng đến La Hán đường. nhìn thấy Hinh Vũ. Trong lòng hơi thất vọng.

      hỏi Thu Hồng: “Em muốn xem tượng điêu khắc La Hán ?”
      Thu Hồng hỏi lại: “Còn ?”

      “Trước đây đến. xem nữa. muốn bảo điện Đại Hùng.” Xem Hinh Vũ có ở đó hay .

      “Em chung với .”

      Mạnh Phi tiện từ chối.

      Hinh Vũ cũng có ở bảo điện Đại Hùng, trong lòng Mạnh Phi càng thêm thất vọng. Thầm nghĩ chỗ này có cửa trái cửa phải, có lẽ vừa bỏ lỡ. Thu Hồng ở bên người, nên tiện tới lui tìm .

      bộ ít, chân càng ngày càng đau. Vì thế ra bảo điện Đại Hùng, đến băng ghế dài bên ao sen ngồi xuống. Bắt đầu xoa bóp chân.

      rất nhớ . Vừa xem mẫu chữ khắc kinh thư, rất hy vọng ở bên người. tin rằng, nhất định say mê như

      Nhưng, Thu Hồng bên cạnh, Thượng Đông ở bên kia. tiện tìm . Đặc biệt là Thượng Đông, mấy hôm trước say rượu đánh nhau, cần cho cậu ta thời gian. vẫn cùng Thượng Đông sao?

      Nhưng chờ lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng . Có hơi chán nản. Lại muốn tìm .

      ngồi cạnh Thu Hồng, “Em xem tượng La Hán hay cúng bái Bồ Tát sao?”

      Thu Hồng cười cười, “Em tin mấy thứ đó.” Ngồi chỗ này cùng với rất tốt. Hơi ngừng, rồi thêm câu, “Nếu muốn , em có thể cùng .”

      Chỉ có thể ngồi đợi thêm lát nữa. Càng ngày càng nôn nóng.

      Qua hồi lâu, Thu Hồng đứng dậy, “Em mua chút đồ uống. muốn uống gì?”

      “Nước khoáng. Cám ơn.”

      lâu như vậy, sao còn chưa trở lại? Cuối cùng Thượng Đông chịu được nữa, tìm Hinh Vũ.

      Đến tàng kinh các phải qua ao sen. Thấy Mạnh Phi ngồi chỗ kia, vô cùng kỳ lạ. hỏi, “Hinh Vũ đâu?”

      Mạnh Phi rất ngạc nhiên, “ ấy phải với cậu sao?”

      có. ấy phải tìm cậu sao?”

      “Khi nào?”

      “Đến La Hán đường lâu sau, chưa được 2 phút. Tớ còn tưởng ấy với cậu chứ.”

      Vậy là hơn hai tiếng. Lúc đó ở cùng với Thu Hồng. … Lòng Mạnh Phi trầm xuống. Cầm gậy chống, cố sức đứng lên, về phía tàng kinh các.

      Thượng Đông thấy cậu ta hơi loạng choạng, , “Để tớ cho.”

      Mạnh Phi để ý tới, bước nhanh về phía trước.

      Thượng Đông hơi khó hiểu, nhưng cũng để ý. Nhún nhún vai, để cậu ta .

      Thu Hồng cầm hai chai nước khoáng qua, thấy Mạnh Phi về phía tàng kinh các. Tuy chống gậy, nhưng vì gấp, nên khập khiễng vô cùng ràng.

      hỏi Thượng Đông, “Làm sao vậy? Làm rớt gì sao?”

      “Cậu ta tìm Hinh Vũ.”

      Thu Hồng nhìn nước khoáng trong tay, lòng chua xót gì.

      Vì là thứ tư, nên du khách đến chùa tham quan rất ít, người trong tàng kinh các càng ít hơn. Vừa nãy chỉ có mấy người, bây giờ chẳng còn ai, chỉ có mình Hinh Vũ mình ngồi băng ghế dài.

      Ngồi hơn hai tiếng đồng hồ xoa bóp, chân bớt đau rất nhiều. Nhưng trong lòng lại càng đau xót. Họ nhất định còn với nhau. Khi họ ở với nhau, có còn nhớ mình hay ?

      Mạnh Phi vội tới. Vừa thấy Hinh Vũ, liền lo lắng hỏi, “Em làm sao thế?”

      “Em đau chân.” Hinh Vũ rất bình tĩnh.

      Tâm Mạnh Phi đau nhói, “Em ngồi ở đây suốt sao?”

      Hinh Vũ gật đầu.

      “Ngồi bao lâu?”

      biết. Chắc hai tiếng đồng hồ rồi.”

      Tâm Mạnh Phi càng đau. vừa mới ra khỏi đây mà phát ra . vì sao gọi ? Là vì với Thu Hồng sao?

      “Em chờ chút.” Mạnh Phi với Hinh Vũ. xong gấp gáp xoay người rời .

      Đợi lâu như vậy, vậy mà giờ lại nghe những lời này. Hinh Vũ thấy rất tức giận. Quên chân còn bị thương, đứng lên mạnh. Chân dùng lực mạnh, vô cùng đau đớn, “Ah” tiếng, nước mắt tràn đầy vành mắt, ngoài đau ra, càng thấy tủi thân hơn.

      Mạnh Phi quay người lại, hốt hoảng hỏi, “Em làm gì thế? Chờ chút.”

      “Chờ cái gì? Chờ gọi Thượng Đông?” Ngoài thương tâm ra còn có thất vọng.

      Mạnh Phi ngây người. Thấy Hinh Vũ bị thương, tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống. Vừa rồi định gọi Thượng Đông đến cõng .

      xem ấy là gì? xem em là gì? xem mình là gì?” Hơn hai tiếng mình, đau đớn, tủi thân và chua xót, cuối cùng Hinh Vũ chịu được nữa, hét lên.

      Thân thể Mạnh Phi run lên. Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy đau xót và bất đắc dĩ.

      . Nhưng, đừng gọi Thượng Đông. Em có thể tự .” Hinh Vũ cố sức về phía trước hai bước. Đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lên tiếng.

      Mạnh Phi nhanh tiến lên, đưa tay trái ra, muốn đỡ . Bị ngăn lại, tim đau đến co rút. “Hinh Vũ…” Vì sao em luôn ép ?

      Lại đưa tay ra, nắm lấy tay .

      Hinh Vũ giãy dụa hai cái. Nhưng lần này nắm rất chặt. thể giãy ra. Cuối cùng mặc kệ, để nắm lấy.

      Mạnh Phi đỡ ngồi xuống. “Xin lỗi,” giọng . đúng. người con này. Vì thế nên chịu trách nhiệm.

      Hai mắt Hinh Vũ đẫm lệ.

      Mạnh Phi ngồi xuống bên . Đặt gậy tay xuống. Khom lưng cầm chân phải lên. Hinh Vũ muốn tránh. Nhưng, tránh thoát.

      “Đừng động.” Giọng nghiêm khắc. Giữa nghiêm khắc ra dịu dàng.

      Lòng Hinh Vũ thoáng yên tĩnh lại.

      Mạnh Phi bắt đầu giúp xoa bóp. Bệnh lâu thành bác sĩ. Vì bị thương lâu, nên là chuyên gia.

      Hai người đều gì.

      Mười phút trôi qua, Hinh Vũ được rồi. ra, chân sớm còn quá đau. Chủ yếu là cảm giác trong lòng. Mạnh Phi lại xoa thêm lát nữa.

      Sau đó, chống gậy đứng lên trước, rồi mới đưa tay trái ra, “Có thể đứng lên ?”

      Hinh Vũ nắm tay , thử đứng lên. Vẫn còn hơi đau.

      “Xem coi có được . Đừng miễn cưỡng.”

      Hinh Vũ thử chút. Xoay xoay nghiêm trọng lắm. xoa bóp. Với vừa nãy giúp xoa lưu thông máu, tốt hơn rất nhiều.

      Tay Mạnh Phi rất có lực, cho rất nhiều sức mạnh. nắm tay chặt. Họ ngưng mắt nhìn nhau, thấy kiên định trong mắt đối phương.

      Họ cứ như vậy tay trong tay ra khỏi tàng kinh các.

      Thượng Đông đứng xa nhìn thấy, chạy tới, vội hỏi: “Làm sao thế?”

      ấy đau chân.”

      “Tớ đến…”

      “Thượng Đông, để tớ. Cậu ra cửa gọi xe .” Mạnh Phi rất kiên quyết.

      Thượng Đông nghi ngờ nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Hinh Vũ, cuối cùng xoay người ra cửa chính.

      Chờ hai người từng bước đến cửa chính, Thượng Đông vừa lúc đón được chiếc taxi.

      Mạnh Phi với cậu ta: “Trước tiên tớ đưa Hinh Vũ về. Cậu với mọi người tiếng.” Lời chân thành đáng tin.

      Thượng Đông nhíu mày, muốn gì đó, nhưng trước mặt Hinh Vũ, nên cuối cùng cũng gì.

      Nhìn họ . còn nghi ngờ. Nhưng tự với mình, nhất định vì ngày đó mình thổ lộ, nên muốn tránh mình…

      Thu Hồng ngồi ở ao sen, trong tay còn cầm chai nước khoáng mua cho Mạnh Phi. Xa xa nhìn Mạnh Phi và Hinh Vũ tay trong tay rời khỏi. Trong lòng xem thường. ta lại làm bộ bị thương gì nữa đây, khiến Mạnh Phi như người mất hồn như thế? Nhìn vẻ mặt Thượng Đông đơn, mất hồn mất vía, càng cảm thấy Hinh Vũ làm sai. ta muốn làm gì đây? Rốt cuộc muốn tổn thương bao nhiêu người nữa? ghê tởm.

      đường về trường, Mạnh Phi và Hinh Vũ gần như lời nào. Nhưng tay vẫn nắm chặt tay

      Hết chương 40.

      Xì poi: Chương 41: Nụ hôn đầu tiên
      Xu trầnngocthach thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :