1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      tr này hay cơ mà mấy ng này tnao ý.............ng thích k dám kẻ điên khùng thấy cả thế giới ai cũng k tốt vs mình rồi căm hận mọi ng..............
      thank nangf
      chau007153 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ko ai trách khi mình phẫn hận đời ko công bằng....nhưng đừng đổ lỗi cho người khác vì mục đích tư lợi cuả bản thân......nghèo ko phải cái tội...vươn lên bằng thủ đoạn ........azz
      chau007153 thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 35: Thiết kế

      Lối vào tầng khu kiến trúc có bảng thông báo. bảng dán đầy giấy thông báo. Các thông báo như thi đua, thông báo về hoạt động. Với nhiều loại thông báo khác nhau.

      Ngày đầu tiên nhập học sau kỳ nghỉ đông, Thu Hồng thấy bảng thông báo có dán thông báo. Phó giáo sư Vương Chân Tình khoa kiến trúc có hạng mục thiết kế cho nhà trẻ, muốn tìm sinh viên hỗ trợ vẽ bản thiết kế, có thù lao.

      Thu Hồng động lòng. Sinh viên năm thứ hai đại học bắt đầu chính thức thiết kế. Thiết kế bắt đầu từ đơn giản. Mà chủ đề thiết kế năm hai của là nhà trẻ. vốn là người chịu khó và nghiêm túc, bản thiết kế đầu tiên của , bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết. thường chịu khó xin giáo viên thiết kế chỉ bảo, trong số các sinh viên là người hỏi nhiều vấn đề nhất. Cũng lén hỏi Mạnh Phi vài lần, Mạnh Phi với rất nhiều ý kiến quý giá.

      Cuối cùng thiết kế kia của được 95 điểm, là điểm cao nhất lớp. vui vẻ đến mấy ngày, đối với số phận trong tương lai của mình cuối cùng cũng có chút lòng tin.

      Bài tập sinh viên kiến trúc học rất nặng, thời gian eo hẹp. Vì cuối mỗi tuần phải làm thêm kiếm tiền, dường như tất cả thời gian ở trường Thu Hồng đều dùng để học. Như vậy mới giữ vững thành tích và học bổng. biết, nếu như có cơ hội giúp giáo sư Vương vẽ bản thiết kế, có thời gian làm thêm.

      Nếu thông báo có thù lao vẽ bản thiết kế, tin rằng chuyện về tiền có vấn đề gì. Tuy biết bao nhiêu, nhưng đây là giáo sư trong khoa, nhất định đối xử tốt với sinh viên. Như thế nào nữa, kiếm tiền khổ hơn so với vẽ chân dung đường. Hơn nữa, cần lo lắng bị người ta khi dễ. Mặt khác, vẽ bản thiết kế, có thể học hỏi thêm về thiết kế từ giáo viên, quả thực rất tốt.

      Thu Hồng vô cùng kích động. giờ, chỉ sợ nhiều người nộp đơn, giáo sư Vương coi thường .

      Chiều hôm đó, mang theo bản thiết kế nhà trẻ học kỳ trước, gõ cửa phòng làm việc của giáo sư Vương.

      Vương Chân Tình ước chừng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tóc ngắn, hơi giống đàn ông. Bà ta dạy năm ba đại học môn thiết kế. Chồng làm trong viện thiết kế ở Vũ Xương. Hai vợ chồng mở công ty thiết kế. Làm việc dưới bà ta có năm nghiên cứu sinh. Chỉ là, giờ bọn họ đều thiết kế hạng mục khác quan trọng hơn cho bà ta. Hạng mục thiết kế cho nhà trẻ này, rất , tiền thiết kế chỉ 5 vạn. Bà ta dự định chỉ thiết kế đơn giản, nên tìm sinh viên chưa tốt nghiệp hỗ trợ vẽ bản thiết kế.

      Sinh viên gõ cửa vào bà ta quen biết. Vừa hỏi ra là đại học năm hai, tên là Thu Hồng.

      Lập tức Vương Chân Tình có hứng thú. Năm hai đại học có thể vẽ bản thiết kế, nhưng kỹ năng còn cứng. Tốt nhất là sinh viên năm ba năm tư. Bà ta thẳng với Thu Hồng.

      Thu Hồng rất thất vọng. Có vài giáo viên từng khen bản thiết kế của . Nhưng biết, dù là sinh viên giỏi nhất năm hai đại học, quả thực bản thiết kế thể so với rất nhiều sinh viên năm ba năm tư. Nhưng, nếu đến đây, muốn bỏ lỡ cơ hội này.

      mở bản vẽ ra, đặt bàn làm việc trước mặt giáo sư Vương, "Giáo sư Vương, đây là bản thiết kế nhà trẻ học kỳ của em. có thể xem chút hay ?"

      Vương Chân Tình cố nhẫn nại, miễn cưỡng liếc mắt nhìn. Nhưng ngờ, mắt sáng lên.

      Bà ta ung dung thản nhiên, nhìn kỹ bản vẽ. Thiết kế mới mẻ độc đáo trọn vẹn, bản vẽ sạch chỉnh tề. Chỉ cần tính lại số liệu, và thay đổi chút, vẽ lại bản thiết kế, liền có thể xem như là thiết kế mới của bà ta. Bà ta nhiều năm thiết kế nhà trẻ. Tuy có thể đối với bà ta phải việc khó, nhưng cần phải dành nhiều thời gian làm việc, tìm kiếm tư liệu, tính toán số liệu, thiết kế sơ đồ phát thảo,... Bản thiết kế của Thu Hồng có thể tiết kiệm phần lớn công việc của bà ta. Hơn nữa, nữ sinh này chắc chắn là sinh viên giỏi nhất năm hai đại học.

      Vương Chân Tình ngẩng đầu, bắt đầu hỏi mấy vấn đề.

      , đều phải hỏi về vấn đề thiết kế nhà trẻ. Mà là vấn đề của . Thu Hồng hơi ngạc nhiên.

      Em là người nơi nào? Trong nhà còn ai? Tại sao em thi vào H đại, có quen ai trong trường ?

      Thu Hồng trả lời từng câu . Trong lòng rất biết ơn quan tâm của giáo sư.

      Vương Chân Tình yên tâm, "Thực ra, muốn tìm sinh viên đại học năm tư. Ít nhất cũng phải năm ba. Nhưng nhìn bản thiết kế nhà trẻ của em, có chút kinh nghiệm trong thiết kế nhà trẻ. Hơn nữa, bản vẽ khá nghiêm túc. Tất nhiên kỹ thuật còn hơi kém, cần nâng cao. Như vậy , trước tiên thử cùng em làm xem sao."

      Thu Hồng rất vui. rất muốn hỏi về chuyện tiền công, vì liên quan đến vấn đề no đói của . Tiền quyên tiêu hết khi bà nội nằm viện phẫu thuật. Gần như dùng hết tiền để dành mới hạ táng được cho bà nội. Về trường vẫn liều mạng làm, nhưng bây giờ còn lại bao nhiêu. Nhiều nhất chỉ kiên trì được tháng.

      Do dự phân vân, cuối cùng hỏi. Giáo sư Vương căn bản muốn sinh viên năm hai, bây giờ phá lệ thử, sao dám nhiều? tin tưởng giáo sư Vương. Bà ta là giáo sư ở H đại mà!

      Thu Hồng cảm ơn giáo sư Vương cho cơ hội. Trong lòng quyết tâm, nhất định nổ lực, phụ tín nhiệm của giáo sư Vương.

      Trước khi , chuẩn bị xếp bản vẽ bàn lại.

      Giáo sư Vương nhàn nhạt : "Trước tiên để lại. Để xem chút chứ."

      Thu Hồng lần nữa cảm ơn, tạm biệt rồi rời . đường trở về phòng, hận thể nhảy lên.

      Nửa tháng sau, ngoài học, bài tập, thi cử, còn có sau khi thất bại trong lần nấu cơm kia, cuối cùng lần thành công. Tất cả thời gian Thu Hồng đều dùng để thiết kế nhà trẻ. Đúng vậy, chỉ là vẽ, mà là thiết kế.

      ngạc nhiên phát , giáo sư Vương lấy thiết kế của làm cơ sở, chỉ thay đổi chút. nghĩ mà cảm thấy tự hào, càng lúc càng biết ơn giáo sư và Mạnh Phi.

      Trong thời gian này, có tìm Mạnh Phi vài lần, hỏi mội vài vấn đề liên quan đến thiết kế. Mạnh Phi kiên trì trả lời. vĩnh viễn luôn ôn hòa như vậy, trầm tĩnh như vậy. Hơn nữa, đưa ra nhiều ý kiến sáng tạo. Dù là vấn đề gì đều có thể nghĩ cách giải quyết giúp bạn.

      Thu Hồng biết có thể tín nhiệm Mạnh Phi. Nhịn được mà cho biết. giáo sư Vương phần lớn là dùng thiết kế của . chỉ giúp vẽ bản thiết kế, mà quan trọng hơn là thiết kế. Giáo sư Vương cầu thay đổi số liệu và địa điểm, cầu tính toán lần nữa, và vẽ lại sơ đồ phác thảo. Giáo sư Vương kiểm tra và phê duyệt, vẽ bản thiết kế chính thức.

      Mạnh Phi vui cho , khen , khiến thấy rất vui. Mạnh Phi nhắc nhở đừng để quá mệt, chú ý thân thể, càng cảm động muốn khóc. phát càng ngày càng ỷ lại vào , có chuyện gì, chỉ với .

      Trong nửa tháng này, mất ăn, mất ngủ. Giáo sư Vương cầu rất cao, vẽ rồi lại vẽ, sữa rồi lại sữa. Mắt suýt bị mù, thân thể gần như suy sụp. Đầu tháng tư, cuối cùng bản thiết kế cũng hoàn thành.

      Đêm hôm đó, trong phòng làm việc giáo sư Vương, giao bản thiết kế cuối cùng.

      Giáo sư Vương xem lại lần nữa, dường như rất vui, cảm ơn Thu Hồng.

      Thu Hồng kích động thôi. Trong thời gian này làm thêm, chỉ dựa vào số tiền ít ỏi gửi trong ngân hàng sống qua ngày. giờ tiền gần hết, thể hỏi về chuyện tiền bạc.

      Dường như giáo sư Vương hơi mất hứng khi về chuyện tiền bạc, nhưng rất nhanh tha thứ vì có kinh nghiệm hiểu chuyện, "Thiết kế hoàn thành, phải đợi đối phương xem xét. Nếu đạt cầu, mới có thể trả tiền."

      Lòng Thu Hồng trầm xuống, "Vậy phải chờ bao lâu?"

      "Ít nhất ba tháng, nhiều nhất là nửa năm năm thậm chí lâu hơn."

      Lòng Thu Hồng tiếp tục chìm xuống. Xem ra, phải mượn tiền sống qua những ngày này. Dù trốn học làm thêm, từ thứ hai đến thứ năm, cũng có nhiều người đến vẽ chân dung.

      Từ mượn gạo mượn muối nhận hết xem thường và sỉ nhục, tự với mình sau này mượn tiền. Mấy năm nay dù khó khăn thế nào đều làm được, nghĩ tới sớm như vậy mà trở về bộ mặt .

      Thực ra, chỉ có thể mượn Mạnh Phi. biết xem thường . Điều này khiến hơi an tâm. Nhưng dù là Mạnh, cũng chỉ là mượn. Khi lấy được tiền bản thiết kế, trả lại.

      "Em có thể nhận được bao nhiêu tiền?"

      "Em chỉ vẽ bản thiết kế, đưa em ba trăm đồng." Giáo sư Vương trả lời rất nhanh.

      Lòng Thu Hồng hoàn toàn chìm vào vực sâu. Giọng run run, "Đây là em thiết kế..."

      Giọng giáo sư Vương đột nhiên nghiêm khắc, "Gì mà em thiết kế? Đừng giỡn. Đây là thiết kế của , em chỉ vẽ."

      Thu Hồng ngẩn người.

      "Thanh niên chủ yếu là học tập, tích lũy kinh nghiệm. Đừng sớm tranh danh đoạt lợi như vậy."

      Sương mù trong mắt Thu Hồng dâng lên. trợn to hai mắt, cắn chặt môi dưới, cho nước mắt chảy xuống. Em vì ấm no, phải vì danh lợi.

      Thấy lời nào, giáo sư Vương nhắc nhở , "Môn thiết kế năm ba là dạy. Em biết đấy, đây là môn bắt buộc. Học cho giỏi. để em thua thiệt."

      Thu Hồng nghe trong giọng bà ta ràng có tính đe dọa. Còn muốn thua thiệt như thế nào nữa?

      "Căn bản em tệ. Sau này có thể thi làm nghiên cứu sinh của . Dù thi giáo viên khác, có thể đề cử giúp em."

      Thu Hồng nghe được đây là đe dọa.

      mạnh bằng người ta, giận mà dám gì. Nước mắt chảy ngược vào trong lòng.

      Đột nhiên hiểu vì sao giáo sư Vương hỏi mấy vấn đề. Em là người nơi nào, trong nhà còn ai, vì sao thi vào H đại, trong trường có quen ai ? Mình còn thấy biết ơn quan tâm của giáo sư, ngây thơ đến cực điểm.

      Là ai , chỉ cần nổ lực trong cuộc sống nhất định thành công? Lúc này Thu Hồng mới hiểu được, trong cuộc sống chỉ dựa vào nổ lực của bản thân mãi mãi cũng đủ. Tựa như chuyện này, vất vả nổ lực, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nuốt máu.

      "Xin lỗi, giáo sư Vương." Bị người khác khi dễ, còn phải xin lỗi. Khiến tâm lạnh.

      " sao. biết em tuổi còn trẻ, chưa biết những điều này." Giáo sư Vương đại nhân đại lượng.

      "Cám ơn , em trước." đứng dậy tạm biệt.

      Ra khỏi khu kiến trúc, trực tiếp đến tây 4 tìm Mạnh Phi. Việc khẩn cấp bây giờ là mượn tiền. Ngày mai có cơm ăn.

      Dọc đường , hơi ngạc nhiên vì mình khóc. Là khóc ra nước mắt, hay là biết khóc cũng như ?

      Mạnh Phi ở trong phòng, 205 khóa cửa. chỉ có thể xuống lầu, đứng trước cửa tây 4 chờ .

      Chờ bao lâu, Mạnh Phi về. Thấy Thu Hồng, hơi ngạc nhiên, "Thu Hồng, có chuyện gì sao?"

      gật đầu.

      Nhìn mặt lên vẻ đau buồn, Mạnh Phi : "Được rồi ."

      Thu Hồng theo vào tây 4, từ từ lên lầu. chống gậy, ung dung bước khiến cho cảm thấy an tâm.

      Vào 205, Mạnh Phi mời Thu Hồng ngồi xuống. ở đối diện chậm rãi ngồi xuống, cất gậy, "Có chuyện gì?"

      Nghe giọng dịu dàng của , vành mắt chợt đỏ, " có gì, chỉ muốn tìm mượn ít tiền."

      "Bao nhiêu?"

      " trăm đồng."

      "Đây là ba trăm đồng, em lấy dùng trước."

      Viền mắt Thu Hồng lên ánh nước.

      "Có phải đủ ?"

      Nhìn mặt quan tâm, nước mắt Thu Hồng nhịn được chảy xuống.

      "Em đừng khóc. cho biết, cần bao nhiêu?" Mạnh Phi biết. lòng tự trọng của Thu Hồng rất lớn. Nếu phải bất đắc dĩ, mở miệng mượn tiền mình.

      "Đều phải vì tiền." Thu Hồng nghẹn ngào .

      "Vậy vì sao?"

      Thu Hồng tiếp tục khóc.

      " cho biết. nhất định cố gắng giúp em." Nhìn khóc như mưa, Mạnh Phi rất thông cảm.

      Thu Hồng khóc lại đêm nay mình bị khi dễ thế nào.

      Tâm trạng Mạnh Phi thương xót. Vào năm ba đại học, giáo sư Vương dạy , đối với rất khách sáo và quan tâm. nghĩ đến lại làm ra chuyện như vậy. nhất thời biết gì cho phải.

      Thu Hồng xong, nhớ lại nửa tháng này, hết lòng hết sức, tâm huyết bỏ ra, bị người ta chiếm đoạt, còn phải nén giận, đột nhiên cảm thấy cuộc sống còn ý nghĩa gì. Nằm lì xuống bàn, vùi đầu nức nở.

      "Thu Hồng, đừng khóc, đừng khóc." Mạnh Phi khuyên, nhìn khóc thể kiềm lại, chỉ có thể đứng dậy. Gậy cũng lấy, đến bên người , vỗ vai , "Trời tuyệt đường người. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có được ?"

      Hinh Vũ nhàng gõ cửa. ai trả lời. Nghe được bên trong có tiếng , đẩy cửa ra, vừa lúc thấy Thu Hồng dựa vào bàn, mà Mạnh Phi vỗ vai ấy, dịu dàng : "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có được ?"

      phảng phất như thấy cảnh kinh khủng nhất, trong nháy mắt mặt trắng bệch, trợn to hai mắt, nhìn Mạnh Phi, môi run run, ra lời.

      Cuối cùng, xoay người chạy ra khỏi 205.

      Thu Hồng nghe được có người vào, ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Hinh Vũ. Sau đó là bóng lưng Mạnh Phi lảo đảo đuổi theo. Quay đầu, thấy gậy tựa vào bàn. Lòng hơi chua xót. Vì sao mỗi lần Mạnh Phi vừa thấy Hinh Vũ, tâm trạng liền hỗn loạn, quan tâm đến bất cứ điều gì?

      Hết chương 35.

      Spoil chương sau: thổ lộ
      linhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Spoil này là dành cho TH sao??????????? KO dám hào hứng a
      chau007153 thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 36: Thổ lộ

      đôi mắt biết . lên thất vọng và đau lòng trong tận con tim.

      Mạnh Phi nhất thời ngây người, ra lời, thẳng đến thấy Hinh Vũ xoay người chạy khỏi 205. Tâm trạng hoảng hốt, đuổi theo, "Hinh Vũ."

      Cố gắng hết sức di chuyển hai chân, như chạy. Phần chân bị cụt bứt rứt mà đau nhức. Lúc này mới phát mình mang theo gậy. quan tâm, liều mạng chạy về phía trước.

      Hoang mang xuống lầu, từng bước chênh vênh, té ngã cầu thang. Cơn đau nhức khủng khiếp từ phần chân cụt truyền đến, cả người run run. Đứng lên, tiếp tục đuổi theo. Mỗi bước đùi đau như cắt. Xem ra chân giả bị lỏng. Thế nhưng để ý tới. giờ cái gì cũng quan tâm.

      Đuổi theo đến khi ra khỏi tây 4, thấy ở phía trước bước rất nhanh, lớn tiếng gọi: "Hinh Vũ, chờ ."

      Hinh Vũ dừng bước lại.

      Mạnh Phi bước nhanh đến bên . Đùi phải đau nhứt, rất đau.

      Hinh Vũ xoay người lại, đối mặt .

      "Em tìm có chuyện gì ?" Bởi vì căng thẳng, tim Mạnh Phi đập dữ dội.

      " có chuyện gì." Mặt Hinh Vũ hờ hững. tức giận, giận những ngày này tìm , giận mình vì chịu được mà tìm , giận ở chung với Thu Hồng, còn, còn thân mật như vậy...

      Tim Mạnh Phi rất đau. Chẳng biết nên gì. Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau.

      lâu sau, Mạnh Phi cẩn thận hỏi: "Em giận sao?" Tim như bị siết chặt, thể buông lỏng.

      "." Hinh Vũ rất lãnh đạm.

      "Hinh Vũ, đừng như vậy..." Giọng Mạnh Phi rất thấp, gần như nghe thấy.

      Hinh Vũ giận mà cười, "Đừng thế nào? Tôi nên tức giận sao? Vì lý do gì? Vì sao? suy nghĩ nhiều rồi." thực rất tức giận, miệng suy nghĩ .

      Đôi mắt Mạnh Phi chấn động. Sắc mặt dần ảm đạm. Đau lòng đến khó thở. cắn chặt răng, tự giễu cười. Đúng vậy, tôi suy nghĩ nhiều.

      "Xin lỗi, làm phiền." Giọng gần như nghe thấy. xong, xoay người về phía cửa tây 4.

      Nhìn bóng lưng , lúc này Hinh Vũ mới phát cầm gậy, hơn nữa rất khập khiểng. Mỗi lần chân phải bước , cơ thể tự chủ được mà nhoáng lên. Hơn nữa, lưng khòm xuống rất nhiều, hoàn toàn phải dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của người đó. Cho đến giờ phút này, Hinh Vũ mới biết được, lưng người cũng có biểu cảm. Mạnh Phi tràn đầy đau khổ, bóng lưng đầy tuyệt vọng bước chân khập khiểng về phía trước.

      Tim co rút đau đớn, nước mắt tràn mi, "Mạnh Phi," Hinh Vũ gọi , rất hối hận.

      Cơ thể Mạnh Phi run lên, nhưng dừng lại. thể dừng lại. Vì khi quay lại..., nước mắt nhàng chảy xuống.

      càng thêm hoảng sợ. Khóc sao? khóc sao? Sao có thể khóc? Sao có thể ở trước mặt mọi người mà khóc? Mười năm trước bị tai nạn xe sau khi biết mình bị mất chân mới chảy nước mắt. Mấy năm nay, dù khó khăn thế nào cũng chưa từng khóc.

      Hai mắt Hinh Vũ đầy nước mắt trong mờ mờ mà nhìn khập khiễng vào tây 4. bất đắc dĩ lau khô nước mắt, trở về tây 11.

      Mấy phút sau, Thu Hồng trở về phòng, nổi giận đùng đùng chất vấn , " gì với Mạnh Phi?"

      "Đó là chuyện của tớ và ấy." Hinh Vũ cố gắng hết sức để bình tĩnh hòa nhã.

      " có Thượng Đông, vì sao còn muốn trêu chọc Mạnh Phi?" Thu Hồng tức giận kiềm được.

      Hinh Vũ ngây ngẩn cả người. hiểu Thu Hồng cái gì.

      " đùa giỡn với tình cảm Mạnh Phi..." Thu Hồng tiếp tục .

      "Đó là chuyện của tôi." Hinh Vũ ngắt lời Thu Hồng. rất giận. Nhưng thấy chẳng đáng để giải thích với Thu Hồng.

      "Mạnh Phi là bạn của tôi." Thu Hồng sớm tức giận. ấy là bạn của tôi. làm tổn thương ấy, đương nhiên tôi muốn xen vào.

      Hinh Vũ thích xung đột trực tiếp với người khác, chứ đừng là cãi nhau. Rất xấu tệ, tư thái mất hết. mím chặt môi.

      Thu Hồng tự cho là mình chiếm ý, càng thêm trực tiếp, "Tại sao lòng dạ hiểm độc gan rách nát như vậy?"

      " gì?" Hinh Vũ cho là mình nghe lầm.

      " có Thượng Đông, vì sao còn muốn tra tấn người tàn tật?" Thu Hồng dứt khoát ra tất cả.

      Hinh Vũ ngẩn ngơ. ra ta nhìn như vậy. Đau lòng thôi, hồi lâu mới : "Tôi có."

      " có? ấy vì đuổi theo , chân bị thương vì té. nhất định gì đó rất khó nghe, giờ ở trong phòng, ấy rất buồn. còn để ấy yên, vì sao..."

      Hinh Vũ bị sốc nên lời. Khó trách vừa rồi khập khiễng đến như vậy. liền chạy ra ngoài.

      Thu Hồng càng thêm tức giận. ta muốn làm gì nữa? Muốn đến tra tấn ấy sao?

      Mạnh Phi vừa trở về phòng, gì, chân bước khập khiểng, ràng là khóc. Mặc dù mặt có nước mắt, nhưng đôi mắt ửng đỏ và mặt đầy vẻ đau lòng.

      Thu Hồng đau lòng đứng lên, "Mạnh Phi, sao vậy?"

      Mạnh Phi hít sâu hơi, mới có thể mở miệng , " có gì."

      "Chân sao thế?"

      " có gì. Vừa mới té."

      "Để em nhìn chút."

      ". Em . Để tự ."

      Trong bình tĩnh của ra tuyệt vọng, khiến Thu Hồng cảm thấy rất đáng sợ.

      "Mạnh Phi..."

      "Em ."

      "Chúng ta là bạn bè."

      " ."

      còn là người đàn ông trầm tĩnh ôn hòa nữa. tổn thương trong lòng ràng sâu hơn đau đớn đùi.

      Thu Hồng bất đắc dĩ rời khỏi. rất ghét Hinh Vũ. Tra tấn Mạnh Phi như thế. người tốt. người tàn tật. người tàn tật đối xử tốt với .

      Hinh Vũ hơi chạy đến tây 4. Đứng trước cửa 205, nhàng gõ cửa. Bên trong có tiếng động gì.

      đẩy cửa ra vào. Biết Mạnh Phi ngồi giường phía sau màng. cởi chân giả ra, tựa vào giường. Chân giả được để bàn, phần bảo hộ phía dính vết máu loang lổ. Tim co rút.

      "Em ." Giọng Mạnh Phi bình tĩnh. biết là Hinh Vũ. nghe ra được tiếng bước chân của .

      "Mạnh Phi..."

      Mạnh Phi lời nào, mắt nhìn phần chân cụt. Khi té, chân giả bị lỏng sai vị trí. miễn cưỡng tiếp, thế nên phần chân cụt bị mài rách, máu thịt lẫn lộn. Vừa mở hộp thuốc, chuẩn bị xử lý. Nghe được tiếng gõ cửa, tay liền dừng lại.

      "Xin lỗi." Hinh Vũ đứng ngoài màng, giọng . rất xấu hổ và hối hận.

      " sao. Em ." Mạnh Phi biết tại sao lại đột nhiên chạy đến đây. Là thương hại? Hay áy náy? Những thứ này đều cần. Bây giờ chân cụt rất đau. Tâm càng đau hơn.

      "Vừa rồi em đến tìm . Thấy... Thấy... Rất tức giận. Xin lỗi." Hinh Vũ trả lời vấn đề tại sao mình làm thế với khi ở dưới lầu.

      "Em có lỗi gì với . cần xin lỗi ." Là tôi tự mình đa tình, biết tự lượng sức mình.

      Hinh Vũ nghe giọng bình thản của , trong bình thản ra xa cách vô tận, tâm càng đau, "Mạnh Phi, xin tha thứ cho em." gần như khóc.

      "Tha thứ cho em điều gì?" biết.

      "Tha thứ cho em tùy hứng, tha thứ cho em vì làm tổn thương ." Giọng càng ngày càng nức nở.

      "Em có."

      Đương nhiên có. vậy, vì chưa tha thứ cho . " chịu tha thứ cho em?" Giọng run run.

      Mạnh Phi gục đầu xuống, tay che mặt. gì đây? Bây giờ hiểu, mới vừa rồi ghen. mà ghen sao!

      "Hinh Vũ..." Mạnh Phi bất đắc dĩ hét tên . Em bắt phải làm sao đây? nên làm sao bây giờ?

      " vén màng lên được ?"

      Mạnh Phi thể trả lời. lúc lâu, gian nan , "Vì sao?"

      Hinh Vũ lập tức hiểu hỏi cái gì, "Vì tâm hồn ."

      Nội tâm Mạnh Phi chấn động.

      " trọn vẹn."

      " ai hoàn mỹ. Trong lòng em là hoàn mỹ nhất."

      Nội tâm Mạnh Phi tiếp tục chấn động.

      "Rất nhiều thứ thể cho."

      "Có số thứ chỉ có thể cho."

      Nội tâm Mạnh Phi chấn động càng sâu.

      Biết lo lắng của , Hinh Vũ tiếp tục : "Ai mà bị thương? cơ thể có, trong lòng có. Có người mau hết, có người chậm. Có người vết thương nhìn thấy được, có người nhìn thấy được. Em nghĩ quan trọng nhất là cách cư xử sau khi bị thương. Bác sĩ bạn bè người thân chỉ giúp trong phạm vi nhất định. Quan trọng nhất là bản thân mình."

      Trong lòng Mạnh Phi rung động đến cực điểm. nên lời.

      " có ai thập toàn thập mỹ. Tài năng, vẻ đẹp, giàu có, khỏe mạnh... thể có hết mọi thứ. biết tại sao, mọi người luôn để ý thứ họ có, mà bỏ qua thứ họ có."

      Bây giờ Mạnh Phi có thể cảm giác tâm hồn mình run rẩy.

      "Sớm muộn gì cũng phải đối mặt." Giọng Hinh Vũ rất bình tĩnh.

      Tim Mạnh Phi suýt nữa nhảy ra khỏi lòng ngực. gì? Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, là ai sớm muộn gì cũng phải đối mặt? sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? Hay sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ?

      "Trừ khi cho là vậy." Hinh Vũ đau khổ mà thêm vào câu.

      Tim Mạnh Phi đập thình thịch. làm gì?

      Người con này, lần lại lần đẩy vào đường cùng.

      Cũng tốt, những bí mật, những ảo tưởng, bằng sớm đối mặt với nó. Đau dài bằng đau ngắn. Cho nhìn thân thể tàn tật xấu xí này, để sớm chặt đứt ảo tưởng.

      Mạnh Phi thở sâu, mạnh kéo màng ra. ngẩng đầu nhìn , mắt chỉ nhìn chằm chằm phần chân bị cụt, "Rất xấu xí."

      Phần chân cụt bị cắt ngắn, êm dịu mà mềm mại. đỉnh máu và thịt . Bởi vì căng thẳng. Phần chân run dữ dội. Cả người cũng run mạnh.

      Tim Hinh Vũ thắt chặt, " trọn ven, chứ phải xấu xí." giọng . chỉ đau lòng cho thân thể bị thương, càng đau vì lòng bị tổn thương sâu sắc. Người hoàn mỹ thanh lịch như , mỗi ngày đối mặt với trọn vẹn của mình, mà ràng là vẫn chưa đối mặt với nó.

      Lòng Mạnh Phi run lên.

      " dám Venus xấu xí?"

      Cả người Mạnh Phi chấn động, ra lời.

      "Dạy em," Giọng Hinh Vũ dịu dàng.

      Lòng Mạnh Phi chua xót phát , dù gì, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

      lấy cồn, miếng bông, gạt băng và băng keo y tế từ trong hộp thuốc ra.

      Hình Vũ dùng miếng bông chấm cồn, lau vết thương cho .

      Phần đỉnh của chân cụt rất mẫn cảm. Mạnh Phi đau đến cả người run lên, chân cụt càng run hơn. Tay phải Hinh Vũ cầm miếng bông nhàng lau miệng vết thương, tay trái nhàng xoa phần còn lại của chân cụt, giúp giảm bớt đau đớn.

      Dưới vuốt ve nhàng của , chân cụt từ từ trở lại bình thường. Thân thể cũng vậy. Nhưng trong lòng vẫn ngừng run rẩy.

      Hinh Vũ chú ý đến phần của chân chụt, bên trong đùi, có cái bớt màu xanh nhạt. Lớn chừng hột đào, hình dạng bất quy tắc. gì, tiếp tục khẽ vuốt phần còn lại của chân cụt.

      Mạnh Phi nhìn , người con này. Trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng để chúng chảy xuống. mặt trừ tình cảm ra, còn có kiên quyết. sớm biết, trong thân thể mềm mại của tâm hồn kiên cường.

      Vết thương rửa sạch, ra vết sẹo màu hồng nhạt, đỉnh chân cụt. Hinh Vũ biết, đó là vết khâu sau khi bác sĩ cắt bỏ.

      Giúp băng bó lại, tay Hinh Vũ ngừng chút, dường như suy nghĩ gì. Sau đó, đột nhiên nắm chặt phần đỉnh chân cụt, sống chết mà ngắt cái.

      Mạnh Phi đau đến cả người run run, "Ah" mà hét thành tiếng, kinh ngạc nhìn .

      Hinh Vũ đau lòng đến mức nước mắt chảy xuống, nhưng ràng từng chữ từng câu: "Em muốn phải nhớ kỹ, sau này nên xem thường mình! Cũng được xem thường em!"

      Trong nháy mắt đôi mắt Mạnh Phi đầy ướt át. Khi tay nhéo phần chân cụt của , lời của cũng từng dao từng dao khắc vào trong lòng . quên, mãi mãi quên!

      Hết chương 36.
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :