1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 32.2: Quyên tiền

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]


    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Lại 1 mối tình tay 4 đây sao......ai chịu nổi đây.....haxx....
      chau007153 thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Dự là sắp có tiểu tam ghét thế
      Thank nàng
      chau007153 thích bài này.

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 33: Khăn quàng cổ
      Mùa hè năm ngoái, chị Nhiên Nhiên Mỹ. Sau này, trong nhà còn ai nhắc đến tên chị .

      Tết năm nay, so với tết nhiều năm trước, đây là tết đầu tiên có chị Nhiên Nhiên. Mọi người trong nhà đều tỏ ra thận trọng dè dặt và đề cập đến. Nhưng mọi người đều hiểu , cho nên năm nay có chút là lạ.

      Ngược lại người thoải mái nhất là hai. Nhìn như hoàn toàn hồi phục, ít nhất thần sắc vẻ mặt như bình thường. Hinh Vũ biết ban đêm có nghe những bài hát đau thương đó hay . Vì lần nữa dọn ra ngoài ở.

      Hơn nữa, còn xảy ra việc. Tháng mười năm ngoái. Sau khi chị Nhiên Nhiên Mỹ tháng, đột nhiên hai muốn chuyển nghề, thái độ rất kiên quyết, rằng mình muốn mở công ty.

      Trong nhà vì chuyện này mà huyên náo đến long trời lở đất. Ba tức giận thiếu chút nữa lấy súng bắn chết .

      Sau đó mẹ gọi điện thoại cho Hinh Vũ nghe, Hinh Vũ bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch. Khi đó, hai và Tiểu Minh cùng nhau mở công ty. hai, Tiểu Minh và Thạch Đầu lớn lên cùng nhau từ , là em thân thiết. Thạch Đầu ở thành phố Vũ Hán, giờ là bí thư chính phủ thành phố.

      Hinh Vũ ngạc nhiên hỏi, "Về sau ba đồng ý như thế nào?"

      Mẹ thở dài, "Ba người các con, đều di truyền tính cứng đầu từ ông ấy. Muốn trách, chỉ có thể trách ông ấy."

      Hinh Vũ im lặng gì. cả, hai và , có tính cách khác nhau, nhưng đều rất bướng bỉnh, nhận định chuyện gì rồi thay đổi. Mẹ luôn , bọn họ di truyền tính cách ấy từ ba. Có lẽ vậy.

      "Thực ra, ba con cũng biết, Tiểu Vân là vì Nhiên Nhiên , nên bị đả kích lớn. Nếu như phải lo lắng cho con, sợ con xảy ra chuyện gì, ba con làm sao có thể nhắm mắt mở mắt?"

      ra là như vậy.

      Những năm sau, mình Hinh Vũ theo ba mẹ đến nhà các lãnh đạo thành phố chúc tết. hai công ty bề bộn nhiều việc, nên .

      Cả kỳ nghỉ đông, Hinh Vũ chỉ gặp hai có vài lần. Mỗi lần về đều vội vàng, nhưng người rất có tinh thần. Khi có thời gian rảnh, chút chuyện về việc quản lý kinh doanh và số dự án của công ty với Hinh Vũ. Hinh Vũ say mê lắng nghe. nhìn ra được, tất cả tâm trí hai đều đặt vào công ty. Khiến thể nghĩ rằng, có công việc làm rất tốt, biết cứu bao nhiêu mạng người.

      nhắc đến chị Nhiên Nhiên trước mặt hai. mong muốn hai sớm quên . Có lẽ, sớm quên thôi.

      Trong năm mới, ba được tặng khăn quàng cổ da dê màu trắng. Trông nó rất mềm mại và ấm áp. Câu chuyện xưa của nó rất truyền kỳ.

      cao nguyên Elbrus có loài dê rừng, tên là Albany. Lông tơ cổ nó vô cùng mềm mại, gọi là Afani. So với "sợi gem" và "mềm hoàng kim" danh xưng là len ca-sơ-mia* còn mềm mại và giữ ấm hơn. Vì chỉ dùng lông tơ cổ làm thành, lấy lông hai trăm con dê rừng Albany mới có thể làm thành cái khăn quàng cổ. Bởi vậy Afani có thể so sánh với vàng. Hay có lẽ là vì dê rừng sắp tuyệt chủng, đó là lý do Afani dù nhiều tiền cũng mua được. Cho dù bạn là vương công quý tộc hay là ngôi sao nổi tiếng, cũng phải quen biết người có năng lực giới thiệu để được trong hàng ngũ chờ đợi. Toàn thế giới chỉ có số ít người biết về Afani, nhưng hàng ngũ chờ đợi lên đến mấy năm sau.

      * loại len dệt bằng lông dê rừng

      Hinh Vũ thể tin được, ra khăn quàng cổ tay quý giá như vậy, hơn nữa gần như ai biết về nó.

      "Ba ba, con rất thích." Hinh Vũ vuốt ve bề mặt khăn quàng cổ, mềm ấm.

      "Thích tặng cho con." Ba vẫy vẫy tay.

      Mẹ vừa định lên tiếng ngăn cản, ba ba khoát khoát tay. Quảng Châu ấm áp như vậy, đâu dùng được? Quan trọng hơn là, hiếm khi tiểu Vũ đòi hỏi lần.

      Ngày đó Hinh Vũ giỡ trò cũ, gọi điện cho Mạnh Phi.

      Nghe được giọng của , tim lập tức cảm thấy vừa mềm vừa ấm, phảng phất như con tim choàng khăn quàng cổ.

      Hai người ngắn gọn thăm hỏi năm mới với nhau. Ăn tết như thế nào? Tốt. Sau đó, Hinh Vũ nhờ giúp mua hai quyển sách. Quảng Châu mua được.

      Cúp điện thoại. Qua hồi lâu, tim mới đập lại bình thường. Ngẫm lại, mình cảm thấy hơi có lỗi với nhà sách Quảng Châu, gây tổn hại danh tiếng nó.

      Dì Trần để ý thấy, kỳ nghỉ đông này, tam thiếu gia ra khỏi nhà. Cho đến ngày đó, nhận được cuộc điện thoại. Cười toe tóe đến nửa ngày. Sau đó, mang chân giả, cầm gậy, ngồi lên xe chú Vương chở ra ngoài.

      Những ngày nghỉ còn lại bình tĩnh bận rộn mà trải qua.

      Ngày thứ ba từ ngày nhập học, buổi tối Hinh Vũ đến tây 4. Quả nhiên chỉ có Mạnh Phi ở trong phòng.

      Hai người nhìn nhau. Thấy đôi mắt quen thuộc, cả hai vô cùng yên tâm và vui mừng.

      "Khỏe ?"

      "Khỏe. Còn ?"

      "Khỏe."

      Mạnh Phi dời mắt trước, cầm lấy hai quyển sách mới đưa cho . Từ khi trở về trường bắt đầu chờ .

      Hinh Vũ nhận sách, "Cám ơn ."

      " cần khách sáo."

      "Em khách sáo. Sách cũng định trả tiền lại." Hinh Vũ cười, đưa cho khăn quàng cổ, "Khăn quàng cổ này là người ta tặng. Rất lớn, lại và ấm. có thể dùng để choàng cổ, cũng có thể khoát lên đùi chống lạnh khi ngồi."

      Mạnh Phi cảm thấy có dòng ấm áp truyền khắp toàn thân. cảm ơn và nhận lấy. Đêm hôm đó, liền bắt đầu sử dụng. hết sức ngạc nhiên, khăn quàng cổ mềm như vậy lại ấm áp như thế. đùi và trong lòng đều ấm áp.

      Giữa tây 10 và tây 11 là nhà đậu xe rất lớn. Bên trong có bốn lối . Hai bên là chỗ đậu xe đạp sinh viên. Mỗi bên có mấy trăm chiếc.

      Đừng thấy nhà đậu xe lớn như vậy, nhưng bên trong chật kín xe. Đạp xe học hay đến ký túc xá, thường từng chiếc từng chiếc , nên vất vả mới tìm được chỗ hơi trống, phải kéo kéo dịch dịch hai chiếc kế bên, mới có thể nhét xe mình chen vào. Mọi người đều sử dụng mọi cách để đậu xe, nên thể đậu ở vị trí cố định.

      Kết quả là, trong nhà xe thường thấy cảnh tượng sinh viên , chiếc vào. Khi đó xe đạp giống ngày nay đủ loại kiểu dáng, nhiều màu sắc. Khi đó xe đạp phần lớn là màu đen, chỉ có thanh ngang hoặc thanh có chữ màu sắc rực rỡ "Vĩnh cửu" "Vĩnh cố" "Chim bồ câu"... chung, rất khó nhận ra. Bình thường có những tiếng mắng chửi trong nhà xe. Mỗi ngày đều xảy ra chuyện lên lớp muộn bởi vì tìm được xe.

      Phía trước nhà xe là phòng bếp. Trong phòng bếp có cái bếp gas, ao nước vài cái nồi cái chảo đơn giản. Bên kia phòng bếp là cái bàn vuông, bốn mặt là băng ghế dài, vừa đủ cho tám người ngồi.

      Cuối tuần có thể mướn phòng bếp nấu cơm. Tiền thuê lần là năm đồng.

      Hữu nghị phòng có bàn qua vài lần cùng nhau nấu cơm. Các nam sinh phòng 205 bỏ tiền, 528 xuất lực.

      Tuy bàn vài lần, nhưng vẫn chưa thực . phải bạn có tranh vẽ gấp, tôi phải làm mô hình. Nếu phải quá trễ, phòng bếp cũng bị người khác đặt trước. vất vả mới sắp xếp được, đặt trước tháng vào chiều chủ nhật 4h.

      Tất cả mọi người rất vui mừng, bao gồm cả Hinh Vũ, tuy căn bản biết nấu cơm.

      Thu Hồng, Nhược Thanh, Triết Bình và Văn Kiệt xung phong nhận việc ra chợ phía Đông mua thức ăn. Có thịt cá gà tôm, còn có đậu hủ rau đậu -ve và hành gừng tỏi, tóm lại là vô cùng phong phú. Triết Bình còn khiêng về cây mía lớn từ chợ.

      528 đến phòng bếp trước, mọi người bận rộn mở ra.

      Thu Hồng bắt đầu làm cá. Mọi người vừa nhìn liền biết công việc nhà là sở trường của ta. Nhược Thanh và Giai Tuệ bắt đầu lặt rau. Hinh Vũ thấy tôm ngâm trong thau, muốn rửa chúng.

      Thu Hồng thấy, với : " nên rửa trước. Nên ngâm chút."

      "Hả? Vì sao?" Hinh Vũ cảm thấy khó hiểu.

      "Để cho chúng nhả nhả nước. Nếu dưới bụng nó rất dơ, dù cậu rửa chúng như thế nào cũng sạch." Thu Hồng trả lời rành mạch.

      Hinh Vũ "Ah" tiếng, tay ngại ngùng dừng lại. Cảm giác phía sau có đôi mắt nhìn . Quay đầu lại, thấy Mạnh Phi chống gậy đứng trước cửa. biết mới đến hay là đứng đấy lâu rồi. Mặt Hinh Vũ đỏ lên, tâm tình tốt mất gần nửa.

      Thu Hồng rất giỏi. Tay chân rất nhanh nhẹn. Khi làm cá, lấy dao cạo cạo vẫy cá, sau đó mỗ bụng, móc quai hàm nó... Khi cắt thịt, động tác nhanh nhẹn, mỏng ra mỏng, miếng nào miếng ra nấy... Khi chặt gà, nâng tay chặt xuống, quyết đoán sạch .

      Hinh Vũ chưa từng thấy qua nữ sinh nào có thể làm giỏi như vậy, dưới đáy lòng vô cùng khâm phục.

      Chuyện cầm dao, chưa bao giờ làm. Hôm nay vốn định đến phòng bếp định thử xem. Bây giờ nhìn thấy kỹ thuật làm thức ăn của Thu Hồng, muốn nữa. Cá và gà biết bắt tay vào làm từ đâu, đoán chừng thái thịt cùng bắt sâu như nhau, tốn nhiều thời gian , mà còn nhất định thái miếng dài miếng ngắn đồng nhất, lớn đều, tóm lại chắc chắn vô cùng khó coi.

      giúp được gì, chỉ có thể đứng bên nhìn. Vừa hâm mộ Thu Hồng, vừa thay mình xấu hổ.

      Thu Hồng chuẩn bị gần xong, kêu Hinh Vũ, "Mở lửa giúp tớ."

      Hinh Vũ lên tiếng trả lời "Được.", vặn nút bếp, thế nhưng lửa lên. Xem lại biểu tượng nút, đúng mà, ngược chiều kim đồng hồ là mở. Thử lại, nhưng được. hơi sốt ruột, càng ngừng xoay tròn nút mở, lửa vẫn bật lên.

      Thu Hồng quay đầu, khó hiểu, "Lửa còn chưa bật lên?"

      Hinh Vũ đỏ mặt, "Chẳng biết có chỗ nào đúng." làm lại lần nữa cho Thu Hồng xem.

      Thu Hồng nhìn , cảm thấy thể tin nổi, tới, "Phải đè xuống rồi vặn chứ." ta đè nút xuống, rồi vặn, lửa bật lên.

      Thấy Mạnh Phi ở cách đó xa nhìn và Thu Hồng, Hinh Vũ xấu hổ vô cùng, tâm tình tốt mất hơn phân nửa.

      Thu Hồng vô cùng thuần thục xào xong món ăn.

      Hinh Vũ vội vàng rửa nồi. Vô cùng ra sức, rửa rất sạch . Chuyện khác biết làm, rửa nồi còn biết .

      Rửa xong đưa cho Thu Hồng. Thu Hồng nhận lấy rồi đặt bếp. Lấp tức nước văng khắp nơi.

      Thu Hồng giật mình. May mà bắn lên mặt. nhíu mày với Hinh Vũ, "Nồi phải lau khô. Cậu làm như vậy rất nguy hiểm. May mà tớ chưa đổ dầu vào."

      ra đến rửa nồi mà cũng biết. Mặt Hinh Vũ đỏ bừng : "Xin lỗi." còn chút tâm tình nào.

      gần như muốn chạy trốn, nhưng biết là thể. chưa bao giờ vào bếp. Đầu bếp trong nhà nấu xong, rồi do cảnh vệ đem qua phòng ăn. giờ Mạnh Phi biết tay chân vụng về, là người ngu ngốc biết làm công việc nhà. Hinh Vũ nghĩ mà vô cùng chán nản.

      Thu Hồng lợi hại. Làm đâu vào đấy, từng bước từng bước nấu xong bưng lên. Cá vền hấp, gà quay hạt dẻ, tôm xào rau cần, thịt thái sợi xào đậu hủ, đậu phụ mapo**, cải thìa xào chua cay, đậu -ve xào khô. Có mặn có chay, có rau có canh.

      Toàn bộ thức ăn làm xong, Thu Hồng thở hơi dài nhõm, tay để phía sau xoa xoa thắt lưng. Tất cả mọi người vất vả rồi, vất vả rồi.

      Mọi người ngồi xuống bàn. Thượng Đông ngồi bên trái Hinh Vũ. Thu Hồng ngồi bên phải Mạnh Phi. Bọn họ ngồi đối diện nhau. Những người còn lại ngồi vào hai bên còn trống bàn.

      Mạnh Phi tâm khen ngợi Thu Hồng: "Em có khả năng."

      "Đúng vậy," "Đúng vậy," "Rất giỏi," Các nam sinh lên tiếng phụ họa.

      "Tớ hâm mộ cậu," "Tớ muốn theo cậu học." Các cũng vậy.

      "Có gì đâu, có gì đâu." Bởi vì mệt, cũng vì phấn khích, mà mặt Thu Hồng ửng đỏ, đôi mắt sáng lên, xinh đẹp như đóa hoa mẫu đơn.

      Tay chân liên tục làm việc trong mấy giờ, tại toàn thân đau nhức. Nhưng được mọi người thành tâm khen ngợi. trong lòng rất vui. Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Mạnh Phi, với hai mắt tán thưởng, đầu khen giỏi, trong lòng như uống ly mật ngọt. cười với mọi người: "Các cậu ăn nhanh . Xem có ngon hay ."

      Mạnh Phi với : "Em ăn trước. Em vất vả rồi, ăn nhiều chút."

      Thu Hồng nhìn khuôn mặt đẹp trai của , nghe ngữ khí ôn hòa của , dường như chứa thương và quan tâm, đáy lòng bỗng dưng dâng lên tình cảm ấm áp. cầm lấy đôi đũa, gắp con tôm lớn cho Mạnh Phi, "Đến, nếm thử tay nghề của em thử xem."

      Mạnh Phi sửng sốt, giơ tay lên ngăn cản, "Đừng khách sáo, để tự ."

      Cánh tay hai người đụng vào nhau. Mạnh Phi cuống quít dời . Thu Hồng thuận thế gắp tôm để vào chén . Mạnh Phi chỉ có thể : "Cám ơn."

      Hinh Vũ ngồi đối diện bọn họ, tất cả đều thấy ràng. Đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Đồng thời hoàn toàn còn hứng ăn uốn. giờ, cảm thấy chủ ý tự nấu cơm là ý tưởng ngu ngốc.

      Hết chương 33


      **đậu phụ mapo

      [​IMG]
      ngocthach, linhdiep17quỳnhpinky thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 34: Nấu cơm

      Mạnh Phi ăn con tôm đó.

      Thu Hồng xít lại gần, giọng hỏi: "Thấy thế nào?"

      Mạnh Phi nhìn mỉm cười gật đầu, giọng trả lời: "Ngon."

      Đầu họ dựa vào rất gần, dáng vẻ thân mật.

      Hinh Vũ nỗ lực rất lớn để trấn áp tâm tình tốt của mình. ở trong lòng với mình: Mày năm hai đại học, phải là con nít. cũng phải là mày, mày tức giận gì đây? Dù là tức giận, nhưng nhất định thể để cho người khác nhìn ra. Nếu còn ra gì nữa?

      Thượng Đông nhìn Hinh Vũ động đũa, gắp thức ăn cho , thịt cá gà tôm, mỗi thứ miếng, "Nếm thử ," quan tâm như lẽ đương nhiên.

      Lúc này, ở đối diện Thu Hồng lại gắp miếng gà cho Mạnh Phi. Mạnh Phi lên tiếng.

      Lòng Hinh Vũ chua xót nhưng có cách nào. Đây phải là những gì tôi muốn. thản nhiên quay đầu nhìn Thượng Đông cười. nghĩ biết vì sao. Vì thể khóc.

      Đầu chi lấy đào, báo chi lấy Lý*. Hinh Vũ cũng đưa cho Thượng Đông ly nước. Thượng Đông vui vẻ nhận lấy, mặt mày rạng rỡ.

      * lời nào, đức nào mà nhận được báo đáp; ném quả đào cho ta, ta lấy mận trả lại.

      Hinh Vũ quay đầu lại, vừa lúc thấy Mạnh Phi cúi đầu, dường như trong mắt có gì đó lóe lên.

      "Sao ăn?" Thu Hồng hỏi Mạnh Phi.

      Mạnh Phi chỉ có thể cầm đũa. Ăn vào, biết là rất ngon, nhưng lại giống như nhai sáp.

      " uống trà hay muốn uống gì?" Thu Hồng lại hỏi.

      "Cám ơn. Để làm được rồi."

      Thu Hồng tự lấy trà đưa cho .

      Mạnh Phi chỉ có thể nhận lấy, "Cám ơn."

      biết tại sao cầm chắc, ly trà nghiêng, trà đổ lên quần áo . Thu Hồng lập tức cầm lấy khăn tay giúp lau.

      Mạnh Phi nhìn Hinh Vũ đối diện, rũ mắt, sắc mặt khó chịu và nặng nề, nhất thời nóng ruột, ho khan.

      Thu Hồng vỗ lưng . càng lo lắng ho liên tục ngừng.

      Tất cả mọi người hỏi có khỏe , uống chút nước nóng . Tay Thu Hồng cũng ngừng lại.

      Mạnh Phi vừa ho vừa sao, vừa nhìn Hinh Vũ.

      Hinh Vũ ngoan ngoãn im lặng. thể thất lễ, nhất định thể thất lễ.

      nhìn cũng nghe được giọng Thu Hồng đầy quan tâm, " thấy thế nào rồi?"

      "Khỏe. Cám ơn." Cuối cùng Mạnh Phi cũng ngừng ho. muốn Thu Hồng ân cần như thế. Nhưng người lịch , hay khi trước mặt mọi người. biết Hinh Vũ vui. Nhưng thể nào giải thích.

      Sau đó mọi người tiếp tục vừa ăn vừa tán gẫu. Đương nhiên đề tài vẫn là chuyện thường ngày của sinh viên -- sách, nhạc, phim ảnh.

      Thu Hồng hỏi Mạnh Phi gần đây đọc sách gì. Mạnh Phi ngắn gọn mà lịch trả lời. Thu Hồng cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp mấy vấn đề.

      Nghe họ liên tục thầm , Hinh Vũ hoàn toàn ăn vô. Hết lần này tới lần khác Thượng Đông xít lại gần giọng hỏi, "Sao em lại ăn?" Trong giọng để lộ ra quan tâm nồng đậm.

      Mặt đối mặt, còn phải giữ nụ cười, rất đau khổ. Cuối cùng chịu được nữa, đứng dậy.

      "Em sao thế?" Thượng Đông hỏi.

      "Em ăn ít, muốn ngừng lát. Muốn gọt mía, lát nữa người có thể ăn."

      " giúp em," Thượng Đông .

      Hinh Vũ cười cười, " ăn tiếp . biết nấu cơm, gọt mía em còn biết ."

      Thượng Đông thấy tốt hơn nên theo . Mạnh Phi yên lặng nhìn theo bọn họ.

      Hinh Vũ chán nản gọt mía. Vỏ mía rất cứng, gọt cũng dễ dàng gì. cẩn thận làm từng chút. Bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách của Thu Hồng. Vô thức nhíu mày.

      Thượng Đông nhìn , giọng hỏi, "Em vui?"

      "Hả? có. Chỉ thấy hơi mệt." Hinh Vũ thu lại tâm trạng. Sau đó, phảng phất như có gì : "Hình như quan hệ Mạnh Phi và Thu Hồng tệ."

      "Đúng vậy. ấy thường đến tìm Mạnh Phi, hỏi chút vấn đề. Mạnh Phi cũng thường hay giúp ấy." Thực ra Thượng Đông chỉ thấy qua vài lần. chỉ tùy ý chút.

      Đột nhiên Hinh Vũ rất khó chịu, " ăn . Lập tức em xong thôi."

      Thượng Đông liếc nhìn cái, nghe lời trở về bàn.

      Hinh Vũ gọt vỏ xong, cắt mía thành những khúc ngắn mười cm. Dù gọt vỏ nhưng mía vẫn rất to, dễ gặm cắn. Hinh Vũ định cắt mỗi khúc mía thành bốn phần.

      Tay trái dựng thẳng khúc mía thớt. Tay phải cầm dao, từ chẻ xuống. Sức lực đủ, chẻ vài lần cũng thành, trong lòng hơi gấp gáp.

      Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười duyên của Thu Hồng, ngẫm lại lời Thượng Đông vừa , càng bực mình. Tay phải dùng thêm lực, nghĩ tới lực chẻ xuống của dao vừa nhanh vừa mạnh, chỉ cắt mía ra, mà cũng cắt phải tay trái của . Lập tức máu cuồn cuộn tuôn ra.

      "Ah," khẽ hô, bị dọa khi thấy máu càng chảy càng nhiều. lát sau, mới thấy sợ hãi, sau đó mới cảm giác được cơn đau nhức, rất đau.

      Động tác Thượng Đông nhanh nhất. Chỉ nghe hét to, "Trời ạ!" Từ chỗ ngồi chạy về phía , nắm lấy tay .

      Mạnh Phi nhìn Thu Hồng chuyện, nghe tiếng quay đầu, thấy Thượng Đông chạy qua nắm tay , mà máu ngừng chảy ra. Hô hấp và nhịp tim đồng thời ngừng lại.

      hốt hoảng đứng lên, khập khiễng chạy đến trước mặt họ, "Sao thế?" hoảng hốt lo sợ, biết còn hỏi.

      " ấy cắt mía trúng phải tay." Thượng Đông lớn tiếng .

      Sắc mặt Mạnh Phi tái nhợt, cả người run run, vất vả mới lấy lại giọng, : "Nhanh bệnh viện..."

      Thượng Đông ngắt lời , "Bệnh viện cách đây quá xa. Trước tiên phải cầm máu ."

      Mạnh Phi mặt tràn đầy hoang mang, run rẩy lấy khăn tay màu trắng từ trong túi quần ra.

      Thượng Đông tay trái đè xuống vết thương, tay phải cầm khăn tay, đè chặt vết thương, trong nháy mắt khăn tay toàn bộ nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình.

      "Có đau hay ?" Thượng Đông hỏi.

      Hinh Vũ lắc đầu. bắt đầu trấn tĩnh lại. Rất đau, nhưng thể khiến Thượng Đông và mọi người lo lắng.

      "Trong phòng có bột thuốc trắng Vân Nam**. Để lấy. Cậu đè chặt." Thượng Đông với Mạnh Phi. Tây 4 cách đây xa.

      Mạnh Phi đè chặt vết thương, Thượng Đông buông tay chạy .

      Hinh Vũ nhìn ngón tay dài thon của Mạnh Phi. đè rất chặt. Lòng bàn tay ấm áp. Nhưng tay run lên nhè , tay liền run theo.

      Hinh Vũ ngẩng đầu, nhìn vào mắt . cũng nhìn . Trong mắt đầy quan tâm khiến ấm áp.

      "Có đau hay ?" Giọng khàn khàn.

      định lắc đầu. Nhưng nhìn nhíu chặt lông mày và trong mắt đầy đau lòng, trong lòng thấy mềm mại, gật đầu.

      Vừa rồi còn hốt hoảng sợ hãi, bây giờ tay được nắm lấy, thấy vô cùng an tâm. Máu thấm đẫm ra ngoài, nhưng còn chảy ra nhiều nữa.

      Họ cứ đứng như vậy mà nắm tay nhau, nhìn vào mắt nhau. Mọi thứ xung quanh yên tĩnh, thời gian như ngừng lại. Người xung quanh gì họ đều nghe thấy.

      Tây 4 xa lắm, Thượng Đông đường chạy như điên. Ba bốn phút trở lại. Tay cầm .

      "Được rồi," Thượng Đông với Mạnh Phi.

      Mạnh Phi phảng phất như nghe thấy, nắm chặt tay Hinh Vũ buôn.

      "Mạnh Phi, buông ra ." Thượng Đông sốt ruột, giọng rất lớn, đồng thời khách khí chen cơ thể vào. Mạnh Phi lảo đảo, suýt ngã xuống. Hinh Vũ tay nhanh mắt lẹ, vươn tay nắm lấy cánh tay của .

      Mạnh Phi nhìn , trong mắt tràn đầy đau xót và thất vọng. Cuối cùng bàn tay nắm chặt cũng từ từ buông ra.

      Thượng Đông lần nữa nắm chặt tay Hinh Vũ, bắt đầu bôi thuốc cho . hũ bột thuốc trắng Vân Nam đổ hơn nửa hũ còn chưa chịu dừng lại.

      "Thượng Đông, được rồi." Hinh Vũ nhìn Mạnh Phi đơn bên cạnh, trong lòng bất đắc dĩ. thể rút tay mình khỏi Thượng Đông. có chút muốn khóc.

      Cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

      Thượng Đông : "Chúng ta bệnh viện."

      "Cầm máu rồi, nên cần chứ?" Hinh Vũ hỏi.

      "Đương nhiên phải ." Thượng Đông và Mạnh Phi đồng thời .

      Hinh Vũ nhìn Thượng Đông, rồi nhìn Mạnh Phi. Sắc mặt hai người này rất tốt. Trong mắt căng thẳng và lo lắng chút cũng vơi .

      "Phải để cho bác sĩ nhìn xem." Thượng Đông .

      "Phải tiêm vắc-xin uốn ván." Mạnh Phi .

      Đột nhiên Thượng Đông để ý thấy sắc mặt Mạnh Phi tái nhợt và thân thể khẽ run, hơi ngạc nhiên, "Cậu có khỏe ?"

      "Tớ sao. Chỉ là thấy máu có chút choáng váng." Mạnh Phi nhàn nhạt . Choáng váng vì nhìn máu .

      "Các cậu nhanh ." tiếp. rất muốn , nhưng từ đây đến bệnh viện trường, phải từ tây sang đông. Thượng Đông và Hinh Vũ nhanh cũng phải mất 20 phút. Chỉ sợ đợi đến đó, họ chỉ băng bó xong, mà còn quay về luôn rồi. Hơn nữa, có Thượng Đông ở đó, đâu cần đến ?

      Nhược Thanh và Giai Tuệ đều : "Tớ cũng ."

      Hinh Vũ ngăn cản, "Đừng. Máu ngừng chảy, chỉ cần băng bó sơ qua là được."

      Thượng Đông lớn tiếng tuyên bố, "Chỉ cần là được. Các em tiếp tục ăn ."

      Hinh Vũ nhìn về phía Mạnh Phi. Vẻ mặt đau khổ, trong mắt lên vẻ bất đắc dĩ. chẳng biết gì cho phải, chỉ có thể theo Thượng Đông ra cửa.

      Nhìn họ ra, đột nhiên Mạnh Phi cảm thấy rất chán nản.

      tay còn máu và độ ấm của . Trong phòng có cái ao , nhưng lại từng bước đến bên cạnh bàn, cầm gậy, với mọi người: "Xin lỗi, tớ hơi chóng mặt, tớ về trước." Sau đó ra cửa.

      5 phút trước Thu Hồng còn vô cùng vui vẻ. Từ cắn chặt răng, đau khổ đấu tranh. Cả đời chưa trải qua cuộc sống sân khấu***. Ngày hôm nay lại được làm nhân vật chính lần.

      ***Ý ta là chưa từng làm vai chính (được mọi người chú ý) trong cuộc sống ta.

      Khi nấu thức ăn, bốn người nam sinh đó ngừng khen khéo tay. Ba người bạn cùng phòng nhìn với ánh mắt khâm phục và ao ước. Lúc ăn cơm, mọi người khen dứt miệng. Chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay. càng ngừng kêu mọi người ăn nhiều hơn. Bọn họ ăn càng nhiều, càng vui.

      Ngồi cạnh Mạnh Phi, trong lòng hơi có cảm giác khác thường. Gắp thức ăn cho , nhìn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

      Nhưng Nhậm Hinh Vũ, ngay cả đêm nay, ta nhất định cũng phải làm diễn viên chính.

      ta cái gì cũng biết. Tay chân lại vụng về, cuối cùng cắt trúng tay, biết bao nhiêu chuyện? ràng chỉ là vết thương . Máu chỉ chảy nhiều chút. Nhìn dọa người, nhưng căn bản là sao. Thượng Đông và Mạnh Phi luống cuống tay chân, dáng vẻ như hồn phi phách tán quả thực khiến cho người ta chịu nổi. Những người khác cũng đều lo lắng.

      Khi Mạnh Phi đứng dậy, làm rớt cây gậy, nhưng nhận ra. chỉ đơn giản chạy đến chỗ ta, khập khiễng nhìn thấy rất . Thượng Đông chạy lấy thuốc, Mạnh Phi thay thế đè chặt vết thương. Tình cảm và căng thẳng trong mắt người mù cũng nhìn thấy được. Mạnh Phi cả người run rẩy. Choáng váng máu sao? Tôi thấy choáng váng ta có!

      Vốn tưởng rằng Thượng Đông và Hinh Vũ mọi người có thể tiếp tục, ai ngờ Mạnh Phi thấy chóng mặt, cầm gậy nhặt lên giúp , ai cũng nhìn, liền rời khỏi. Giai Tuệ và Nhược Thanh lập tức cũng tớ ăn xong rồi. Triết Bình và Văn Kiệt gắp hai lần cũng để đũa xuống.

      Thu Hồng xụ mặt, nhìn thức ăn còn thừa bàn. bận trước bận sau, tay chân ngừng nghỉ nấu mấy tiếng đồng hồ, lại kém hơn so với cái nhíu mày của ta. Trong lòng Thu Hồng tức giận khó chịu, lần đầu tiên căm hận Hinh Vũ.

      chăm chỉ nổ lực hơn ta, chịu được khổ cực vất vả hơn ta. Đúng vậy, xuất thân bằng ta. Nhưng ngoài xuất thân ra, cảm thấy mình kém hơn ta. Thậm chí thành tích của tốt hơn, càng có khả năng hơn, hấp dẫn hơn ta. Tại sao? Tại sao dù che dấu xuất thân, kết quả cũng như nhau? Nam sinh khẩn trương vì ta, nhìn thấy . Chẳng lẽ bẩm sinh ta có mệnh tiểu thư, mà bẩm sinh có mệnh người hầu, sao thể thay đổi được đây?

      Thu Hồng thực hiểu nổi, vì sao nhiều nam sinh ái mộ Hinh Vũ như vậy, đặc biệt là Thượng Đông và Mạnh Phi. Thượng Đông cần , cả H đại ai cũng biết ta thích Hinh Vũ, theo đuổi ta. Thu Hồng gặp họ thâm tình đối diện nhau, ôm nắm tay nhau, biết họ quen nhau. Còn về Mạnh Phi, sao khẩn trương vì ta như vậy? Lẽ nào cũng thích ta? Nhưng, ta xinh xắn nhắn, sao thích đây? Cho dù có Thượng Đông, ta cũng thể nào thích . Tuy tài giỏi, nhưng dù sao cũng tàn tật. Hy vọng ta khiến tổn thương...

      Thu Hồng nghĩ nghĩ lại, đáy lòng vừa chua xót vừa đau vừa hận.

      Mạnh Phi chậm rãi về tây 4. Từ từ lên lầu. Từ từ rửa tay. Sau đó từ từ về 205. Mở cửa. Đóng cửa. Ngồi xuống. Giống như thường ngày.

      Chỉ là, sau khi ngồi xuống, giống như thường nhàng đặt gậy xuống. nắm chặt cây gậy trong tay, nhìn vài giây, sau đó, dùng hết sức lực toàn thân, ném nó mạnh. Cây gậy "Đông" tiếng nện tường.

      cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, hồi lâu vẫn nhúc nhích...

      Thượng Đông vừa vào cửa, Mạnh Phi lập tức hỏi, "Sao rồi?"

      "Bệnh viện rửa sạch vết thương, tiêm phòng uốn ván. Khoảng hai tuần vết thương mới có thể khép lại, trong thời gian này tránh cho vết thương đụng nước."

      Mạnh Phi im lặng. Lòng càng đau. thất vọng càng sâu...

      Hết chương 34


      **bột thuốc trắng Vân Nam
      [​IMG]
      ngocthach, linhdiep17quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :