1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tui cũng có tính tình ́ chấp lắm nha.....thà tui đau trong lòng, nhớ trong lòng cũng chẳng dán mặt mình vào cái mông lạnh.:yoyo49:....mặc dù biết MP cũng khổ lắm, nhưng tui đồng cảm với HV nên........NGƯỢC chết MP ......:yoyo50:
      chau007153 thích bài này.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 30: Tránh né
      Những ngày sau, gió êm sóng lặng. Sinh hoạt bốn người phòng 205 diễn ra bình thường.

      Ngoài việc học, Triết Bình và Văn Kiệt bận rộn hẹn hò. Trừ học và vẽ tranh, hầu như Triết Bình và Nhược Thanh như hình với bóng. Có khoảng thời gian Văn Kiệt biến mất khỏi H đại, đương nhiên là thăm bạn cậu ta. Thượng Đông là chủ tịch hội học sinh, ngừng bận rộn công tác trong hội học sinh, có thời gian rảnh đá banh.

      Mạnh Phi? Gần đây Mạnh Phi bận vẽ.

      Trước kia, bình thường cũng hay vẽ trong phòng ký túc. Nhưng như gần đây, ở phòng ký túc vẽ nhiều như vậy. Trước kia, vẽ nhiều đề tài. Nhưng gần đây, chuyên về đề tài -- hoa sơn chi. Hoa sơn chi trong gió, trong mưa, dưới ánh mặt trời, dưới ánh trăng, màn, cài tóc... Các loại cảnh vật khác nhau; nụ hoa, khẽ nở, nở phân nửa, nở rộ... Các loại hình thái khác nhau, tranh sơn dầu, màu nước, bột nước, phác họa, quốc họa... Tóm lại, mỗi ngày bức tranh hoa sơn chi.

      Tối thỉnh thoảng Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt trở về thấy, lấy làm kỳ lạ:

      "Wow, Mạnh Phi, cậu giỏi . Có thể vẽ hoa sơn chi thành như vậy..."

      "Sao cậu có thể nắm bắt để vẽ tinh xảo như vậy?"

      "Sao cậu có thể vẽ chân như vậy?"

      "Mỗi ngày đều vẽ hoa sơn chi, cậu thấy chán sao?"

      ...

      Mỗi lần Mạnh Phi đều giống nhau trầm lặng , cẩn thận vẽ tiếp tranh của , hơn nữa có nơi tâm nhớ nhung, vô hạn nhớ nhung.

      Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt đều tán thành, đời này ai vẽ hoa sơn chi đẹp và sinh động như Mạnh Phi.

      Vào ngày giữa tháng 10, ở đường Thượng Đông gặp phải Hinh Vũ. cúi đầu bước , dường như suy nghĩ điều gì.

      Nhiều ngày gặp, ngẫu nhiên gặp phải, Thương Đông rất vui mừng, "Hinh Vũ", "Hinh Vũ" gọi nhiều lần, nhưng đều nghe thấy.

      Đuổi theo , "Này."

      Lúc này Hinh Vũ mới phát ra Thượng Đông, mỉm cười, "Chào, Thượng Đông."

      Hai người vừa vừa chuyện.

      Thượng Đông hỏi: "Gần đây thế nào?"

      Hinh Vũ cười cười, "Khỏe."

      biết tại sao, Thượng Đông cảm thấy nụ cười của có chút mệt mỏi và buồn bã. Hơn nữa, gầy , mặt hơn, mắt lớn hơn chút.

      Có lẽ nên , nhưng Thượng Đông nhịn được, "Em hình như gầy ."

      Đúng ? Hinh Vũ biết. Hình như Nhược Thanh cũng như vậy. Nhưng mà, nhìn Thượng Đông quan tâm, trong lòng rất cảm động, "Em có chuyện gì, chỉ là gần đây thấy hơi mệt."

      "Đừng quá cố gắng, chú ý sức khỏe." Thượng Động nhớ lần trước vì quá mệt mà bị viêm ruột thừa nằm viện, trong lòng còn thấy sợ hãi.

      "Ừ." Nhưng rất khác.*

      là giữa cái mệt viêm ruột thừa và cái mệt này khác nhau.

      "Có cần giúp gì ?"

      Nhìn Thượng Đông đẹp trai như ánh mặt trời, vẻ mặt chân thành tha thiết, Hinh Vũ thở dài, cười : "Tạm thời có. Cám ơn ."

      "Em nên khách sáo, có chuyện gì, tiếng là được."

      "Được." Thượng Đông tốt.

      "Em phải nhớ kỹ, lời lúc nào cũng có hiệu lực." Thượng Đông thêm câu.

      "Cám ơn." chân thành cảm ơn.

      Đêm đó 205 nằm tán gẫu. Đột nhiên Thượng Đông đầu đuôi câu, "Các cậu còn nhớ năm hai chúng ta bận nhiều ?"

      " nhớ." Văn Kiệt trả lời.

      "Cũng bình thường. Tớ thấy năm hai so với năm nhất dễ chịu hơn. Năm nhất đại học mới bận chết người." Triết Bình tiếp lời.

      "Sao thế?" Mạnh Phi hỏi.

      "Dường như bây giờ các ấy bận nhiều việc nên rất mệt." Thượng Đông .

      "Làm sao cậu biết?" Triết Bình hỏi. Nhược Thanh rất tốt mà.

      "Vài ngày gặp, ấy gầy rất nhiều. đường như bị mộng du, gọi mấy lần cũng nghe thấy."

      Tim Mạnh Phi co rút mạnh mẽ. Đương nhiên biết Thượng Đông ai. Trừ Hinh Vũ ra, người khác tăng cân hay giảm cân, mệt mỏi hay buồn bã, Thượng Đông nào quan tâm?

      Những lúc nhớ đến , nhớ đến phát điên. Tâm trí , tâm hồn đều nhớ đến . Nhưng kìm nén bản thân được tìm . Đêm nay, nghe Thượng Đông như vậy, tất cả kiên trì của trong nháy mắt đều sụp đổ.

      Hôm sau, ăn cơm tối xong, đến lớp chuyên. muốn gặp . gầy sao?

      Mạnh Phi nghe thấy tiếng bước chân Hinh Vũ. Khi thanh hành lang kia càng ngày càng gần, ngẩng đầu chờ đợi. Sau đó, thấy Hinh Vũ mắt nhìn thẳng, ngang qua lớp.

      Lòng Mạnh Phi như bị ai nhéo. hiểu , Hinh Vũ tức giận, nhìn cũng nhìn lần.

      Đúng vậy, sau đêm khiêu vũ đó, khi Hinh Vũ ngang qua lớp chuyên dạy 3, Hinh Vũ còn nghiêng đầu nhìn vào lớp. quan tâm có trong lớp hay .

      Trước kia cho rằng, chỉ cần nhìn phía xa là đủ. Nhưng, con người là động vật có lòng tham. Trong vô thức dưỡng theo thói quen khi ngang qua lớp chuyên 3, nghiêng đầu qua đưa mắt nhìn cái, trong mắt tràn đầy ấm áp. nhìn nữa, Mạnh Phi hơi lúng túng đứng lên.

      Ba buổi tối kế tiếp, trông mong chờ đợi. đều như thế. Đối với Mạnh Phi mà , càng ngày càng thêm tra tấn.

      Mỗi ngày đều tự nhủ, tội gì mày làm thế? Ngày mai đừng nữa. Thế nhưng, hôm sau, chịu được lại . Mặc dù trong lòng thấy chua xót đau lòng, có thể nhìn cũng tốt. rất gầy. Là vì sao?

      càng ngày càng hy vọng có thể nhìn lần. Cuối cùng hiểu được, "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ."**

      **Hai câu thơ trong bài thơ "Thước Kiều Tiên" của Tần Quan. Dịch nghĩa: Gió vàng sương ngọc khi gặp nhau, hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian.

      tốt là ông trời giúp . Đêm thứ tư, Nhược Thanh qua lớp chuyên 3 tìm Triết Bình, để hỏi cách phân chia ánh sáng. Triết Bình nhờ trả lời giúp.

      Đầu tiên chủ động đề nghị muốn xem bản vẽ. Tất nhiên Nhược Thanh rất vui. Ba người cùng đến lớp chuyên 8.

      Lúc nãy Nhược Thanh kéo qua lớp chuyên 3, Hinh Vũ tìm lý do từ chối. nghĩ đến, Nhược Thanh vậy mà dẫn qua đây!

      Nghe giọng Mạnh Phi trước cửa, hô hấp Hinh Vũ đột nhiên dừng lại. nâng mắt lên. biết, nếu bốn mắt nhìn nhau, nhìn vào mắt , có thể hiểu tâm hồn . muốn cho cơ hội như thế.

      Nội tâm vẫn nhịn được xao động. Vì đau lòng uất ức, mà mũi nghẹn nghẹn. nghĩ mình đánh giá quá cao bản thân. giờ càng thể nâng mắt.

      Khi Mạnh Phi vừa vào phòng học, liền nhìn thẳng Hinh Vũ. Nhìn thân thể hơi run lên, nhưng nâng mắt.

      rất thất vọng. qua đây, lại muốn nhìn lần. giờ tiện gọi . Chờ về tranh Nhược Thanh xong, qua tìm chuyện.

      Ba người đến bàn Nhược Thanh. Mạnh Phi cố ý chọn chỗ đối diện Hinh Vũ đứng. Bắt đầu nhìn tranh vẽ.

      Lòng Hinh Vũ chua xót. Tự hỏi chính mình, cũng phải tìm mày, mày chờ gì đây? Mày hy vọng điều gì đây? chút nữa, giúp Nhược Thanh xong, nếu như giống lần trước rời như vậy, mày dám chắc rằng mày sụp đổ mà khóc lớn ?

      , dám chắc. Để bút xuống, đồ đạc cũng thu dọn, bước nhanh rời khỏi phòng học. Dù sao Nhược Thanh cũng bận, cần chào hỏi.

      Hinh Vũ sao có thể ngờ rằng, vì khiến mình khóc, mà gần như ép ba người đến khóc.

      Mạnh Phi vừa nhìn tranh vẽ, vừa nhìn Hinh Vũ. Thấy chờ mà rời khỏi, ngực như bị người ta đánh cú, trận đau nhức. biết em còn tức giận chuyện khiêu vũ đêm đó. Nhưng, em có Thượng Đông, còn có thể gì đây? Hơn nữa, thân thể tàn tật như vậy, có thể cho em thứ gì? giờ, chỉ muốn làm bạn với em. ra, bây giờ em thay đổi ý định...

      Triết Bình và Nhược Thanh nhìn tranh, chờ Mạnh Phi mở miệng. Hồi lâu thấy , giương mắt nhìn . Nhìn thấy sắc mặt rất khó coi, nhíu mày, hàm răng trắng đều cắn chặt môi dưới. cắn mạnh như vậy, gần như cắn ra máu.

      Triết Bình vô cùng ngạc nhiên. Chung phòng hơn ba năm, chưa từng thấy Mạnh Phi có sắc mặt như vậy. luôn lịch , điềm nhiên.

      Nhược Thanh bị đả kích nặng nề, muốn khóc to lên. Tôi biết tranh tôi vẽ được khá lắm, nhưng biết ra nó lại tệ như vậy.

      Mạnh Phi nổ lực hết sức nhưng thể khôi phục lại thái độ bình thường. cố chịu đựng, với Nhược Thanh vài câu, liền rời . Vừa ra khỏi lớp, mắt ẩm ướt.

      vừa rời khỏi, Nhược Thanh sụp đổ khóc lớn, mình vẽ tệ như vậy, phải người thích hợp học ngành kiến trúc, chọn sai chuyên ngành rồi...

      Triết Bình ra sức an ủi. Nhưng Nhược Thanh đâu chịu nghe? Trong viện kiến trúc người nào biết tài năng của Mạnh Phi. Nhìn sắc mặt , ràng tranh của nàng rất tệ... Triết Bình an ủi có hiệu quả, cuối cùng cũng khóc theo...

      Từ lớp chuyên 8 ra, Mạnh Phi trực tiếp trở về phòng ký túc. có cách nào, lúc này thấy mất mát vô cùng.

      đêm chợp mắt.

      để ý , đúng lúc, đúng lúc có thể trở lại như ban đầu. Chỉ là, chưa thể quay về được như lúc đầu sao?

      Hôm sau, ma xui quỷ khiến, lại lớp chuyên. Hinh Vũ nhìn cũng nhìn. Mạnh Phi đau lòng khó chịu, nghĩ ép đến đường cùng.

      đứng bên phải ngã tư đường ký túc xá chờ . thể tin được, mình lại làm chuyện này. đứng rất lâu, chân bị cụt đau nhức muốn chết. Vài ngày sau nhất định mang chân giả. Chân trái cũng đau xót nhức nhối.

      Hinh Vũ cúi đầu bên phải đường. Rất nhanh đến ngã tư đường, như có cảm giác, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy Mạnh Phi đứng phía đường đối diện, tay phải cầm gậy. Áo trắng quần đen, thân thể cao thẳng, phảng phất oai phong đẹp trai. nhìn , đôi mắt sâu đáy.

      gặp tốt, vừa gặp, tức giận trong mắt nổi lên. đáng giận!

      Nhất thời tâm trạng rối loạn, cảm thấy lòng chua xót tủi thân. Hinh Vũ nhanh rũ mắt xuống, nhanh băng qua đường, về phía trước. biết mình muốn đâu. Tây 11 là bên kia đường.

      Trong nháy mắt sắc mặt Mạnh Phi tái nhợt. Lòng đau như cắt, đau đến thể thở nổi.

      cúi đầu, nhìn gậy trong tay mình. Em đừng nhanh như vậy, đuổi kịp em. giờ, nửa bước cũng khó .

      Phật viết: Nhân sinh đời, như thân ở bụi gai trong rừng. Tâm động, người mù quáng, động bị thương. Nhưng tâm động, người mù quáng, ngoài thương thân, xương cũng đau nhức, cảm nhận được đau đớn của thế gian. Bây giờ Mạnh Phi mới hiểu được, đáng tiếc quá muộn.

      giận mình u mê tỉnh ngộ. Nhưng, tình cảm nhè quấn quít vào tâm hồn, làm sao móc nó ra?

      Những ngày sau đến lớp nữa. Ngoại trừ học, đều ở trong phòng.

      cảm giác mình muốn điên rồi.

      Vì tránh cơ thể teo lại, mỗi đêm phải mát-xa tập luyện cho phần chân bị cụt, mỗi ngày trong 10 năm qua đều như vậy.

      Trước đây, suy nghĩ nhiều. giờ, mỗi đêm, ngơ ngác nhìn lâu phần chân bị cụt của mình...

      Hết chương 30
      Last edited: 20/4/15

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đau lòng choa 2 đứa nhỏ........trời ơi tui yếu tim moà.....:031:.........chừng nào hết NGƯỢC......hử @chau007153 :sad:
      chau007153 thích bài này.

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      @linhdiep17 cũng biết nữa nhé :yoyo68::yoyo68:tui edit tới đâu đọc tới đó. :yoyo63::yoyo63:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 31.1: Thẻ kẹp sách

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited: 28/4/15
      quỳnhpinky, linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :