1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Thôi để truyện trong kho thấy nó ngứa ngứa sau đó post lên cho mọi người cùng đọc :)

      Chương 23: Thăm bệnh
      Đợi Hinh Vũ uống xong súp gà, Mạnh Phi lấy ra hộp từ trong cặp. Mở ra, lấy đóa hoa từ bên trong.

      Nhìn thấy đóa hoa trắng thuần, nội tâm Hinh Vũ chấn động, "Ở đâu có?"

      Mạnh Phi lên tiếng, mặt hơi ửng hồng.

      " phòng thí nghiệm Nhiệt Thái hái trộm?"

      Chỉ có thể gật đầu. Hái cho em.

      "Ha hả," Hinh Vũ vui vẻ cười ra tiếng. Bây giờ mặt của lên ánh hồng rạng rỡ, nhìn vào rất có tinh thần, "Cho em?"

      Lại gật đầu.

      "Em muốn." nhíu mày, hơi bĩu môi.

      Mắt Mạnh Phi giật giật, nín thở, yên lặng nhìn .

      "Ha ha, đúng là thoải mái . Lần trước em , sau này em mà có cơ hội được nhận hoa, cũng muốn làm giá chút, còn nhớ hay ?" Lập tức mặt mày rạng rỡ, nhận lấy hoa.

      Lòng Mạnh Phi run lên, bắt đầu hô hấp trở lại. dễ chơi.

      "Đây là lần đầu tiên em được tặng hoa." Vẻ mặt Hinh Vũ vui sướng, phảng phất như thể ôm bó hoa hồng đỏ lớn.

      Nhìn mặt ửng đỏ, như e thẹn, nội tâm Mạnh Phi nhộn nhạo. Đây là lần đầu tiên mình tặng hoa cho người khác.

      Hinh Vũ kẽ cười, " nghĩ đến cũng hái trộm."

      Mạnh Phi lặng lẽ ngồi xe lăn, nhìn , .

      Hinh Vũ đột nhiên nhìn lên, "Làm cho kẻ ăn chơi hối lỗi có gì đặc biệt hơn người? Dạy hư người tốt, em có cảm giác thành tựu."

      xong, mới ý thức được điều gì, mặt càng đỏ hơn. Liếc mắt nhìn Mạnh Phi, tốt, dường như phát ra.

      Sao lại phát ? Mạnh Phi cố nén tim đập thình thình, hỏi: "Sao em biết là người tốt?"

      Hinh Vũ trả lời: " em biết thôi. Chỉ có điều, bây giờ phải nữa rồi."

      "Ha hả," Mạnh Phi nhịn được cười rộ lên.

      Nhìn cười như đứa trẻ hồn nhiên, tim Hinh Vũ dậy sóng.

      Hinh Vũ trong tay cầm hoa, đưa lên chóp mũi ngửi, " đóa hoa như thế giới."

      Mạnh Phi lập tức đáp: " cây cỏ như thiên đường."

      Hai người nhìn nhau cười, thêm gì nữa cũng đều dư thừa, người hoa xem nó như toàn bộ thế giới, người thích cây cỏ, nơi đâu có đối phương đều là thiên đường. khí trong phòng đột nhiên hơi mập mờ.

      Hinh Vũ nhìn . Mắt vẫn thâm sâu tĩnh lặng như cũ, " rót nước," có điều lúc xoay người đẩy xe lăn có hơi vội vội vàng vàng.

      Nhìn bóng lưng , tim Hinh Vũ mềm nhũn. Trong phòng bệnh mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng.

      Mạnh Phi rót nước, đưa cho , "Bác sĩ cần phải chú ý những gì?"

      " có gì, mỗi ngày chỉ tiêm thuốc và nghỉ ngơi."

      "Em hãy nghỉ ngơi tốt." Trong mắt tràn đầy tình cảm.

      "Nhưng rất chán."

      " có mang mấy cuốn sách cho em, lúc thấy chán xem. Nhưng, đừng xem quá lâu."

      "Em muốn vẽ."

      " được, em cần phải nghỉ ngơi." Vẽ là việc vừa lao động tinh thần vừa lao động tay chân, rất vất vả.

      Hinh Vũ nghe trong lòng thấy ấm áp, "Thế nhưng rất chán á."

      Mạnh Phi nghe giọng nũng nịu, tim rung động, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, "Vậy xem tập tranh, thử đoán hình thức vẽ trong đó, nhưng cấm cho vẽ. Chiều mang tập tranh đến cho em."

      "Chiều đừng đến, bệnh viện xa như vậy."

      " sao, dù sao cũng ngồi xe lăn."

      Giọng thản nhiên, nhưng Hinh Vũ có thể nghe trong đó có đau khổ cùng bất lực. Tim thấy đau nhói, dịu dàng : "Em nghĩ ngồi xe lăn cũng sao. Bản thân thấy thoải mái là được."

      dịu dàng và biết quan tâm bao nhiêu.

      Mạnh Phi rất nhanh tạm biệt, đến căn dặn Hinh Vũ phải nghỉ ngơi tốt, nhớ uống thuốc chứa cam thảo, còn có, thuốc mỡ sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên.

      Hinh Vũ gật đầu ngừng, nhưng trong lòng vô cùng muốn.

      Mạnh Phi về phòng ký túc, mát-xa rồi nghỉ ngơi.

      Chưa đến bốn giờ, lại ngồi xe lăn bắt đầu . đến cửa hàng mua sữa tươi, sữa chua và nước trái cây, lại ra ngoài cửa Nam mua súp gà, sau đó đến bệnh viện.

      Vừa vào, thấy Hinh Vũ nhìn chằm chằm cửa ra vào, vừa thấy liền nở nụ cười khiến người khác hoa mắt, phảng phất như chờ rất lâu rồi. Tim Mạnh Phi run lên.

      Lấy tập tranh ra, rồi lấy máy nghe nhạc, "Hãy nghỉ ngơi nhiều," ôn hòa căn dặn.

      Hinh Vũ tươi cười rạng rỡ, liên tiếp gật đầu.

      "Thức ăn bệnh viện thế nào?"

      "Rất tốt, cháo rất loãng, rất tốt đối với tình trạng lúc này của em."

      Mạnh Phi cho uống súp gà, rồi lấy sữa tươi sữa chua nước trái cây đưa cho , sau đó tạm biệt. Trước khi , : "Ngày mai lại đến."

      Hinh Vũ chút suy nghĩ, : "Được."

      Mạnh Phi mới nghĩ, chút cũng khách sáo với . Có lẽ là nằm viện, người đặc biệt mềm yếu, rất cần quan tâm bảo vệ?

      Trưa ngày hôm sau, khi Mạnh Phi đẩy xe lăn, vào phòng bệnh, vừa lúc nghe y tá trẻ với Hinh Vũ: "Bắt đầu từ hôm nay, cần phải hoạt động. Có thể ra ngoài bộ chút, để tránh niêm mạc bị dính lại (niêm mạc trong cơ thể, do bị viêm mà dính lại)."

      "Được."

      "Trong lúc hoạt động, phải có người theo chăm sóc. có người chăm sóc ?"

      "Có. đến." Hinh Vũ cười ngón tay chỉ ra cửa phòng bệnh.

      Y tá quay đầu nhìn, thấy Mạnh Phi ngồi xe lăn, và đùi phải trống , hơi nhíu mày, gì, ra ngoài.

      Hinh Vũ nhìn Mạnh Phi, " có thể theo em luyện tập ?"

      "?" Mạnh Phi sửng sốt.

      "Ngoài ra, trong phòng này còn có người thứ hai sao?"

      Gần như Mạnh Phi buột miệng ra, chút suy nghĩ: "Em bằng lòng ra ngoài cùng ?" nhếch miệng, nữa.

      "Nếu như có thời gian, thôi."

      Mạnh Phi nhìn mặt đỏ ửng, dáng vẻ có hơi bối rối và thất vọng, lập tức : "Tất nhiên, chỉ cần em để ý."

      Hinh Vũ thấy dáng vẻ đơn và bất đắc dĩ, trong lòng chua xót, "Có bên cạnh, em rất yên tâm."

      Ngữ điệu trước sau đều mềm . Mạnh Phi chăm chú nhìn . Người cũng như tên, có mùi hương của mưa phùn, khiến trái tim đơn của như được nước tưới mát.

      Bắt đầu hôm đó, mỗi ngày đẩy xe lăn, cùng Hinh Vũ ra ngoài vườn hoa bệnh viện luyện tập.

      là luyện tập, ra chỉ bộ vài phút. Nhưng Hinh Vũ lại thích vô cùng. cũng vậy.

      Vài ngày sau, mỗi ngày Mạnh Phi thường đến bệnh viện vào buổi trưa và buổi chiều. Hinh Vũ có lần " cần phiền phức như thế", nhưng nghe, Hinh Vũ cũng khách sáo nữa. , mỗi ngày đều mong ngóng đến, muốn về, vui mừng vô cùng khi ở cùng .

      mua súp gà trước trường, còn đến căn tin mua sữa chua. Hinh Vũ thích nhất hai món này. Sữa tươi và nước trái cây cũng chưa từng ngừng uống.

      Từ ngày thứ năm sau phẫu thuật, mang cơm và thức ăn đến. Hinh Vũ vừa nhìn biết phải thức ăn trong nhà ăn sinh viên. Hỏi , chỉ cười cười, : "Nhanh ăn , đừng để nguội."

      Khiến cho Hinh Vũ vui nhất là, trưa mỗi ngày, đều mang theo đóa hoa sơn chi. Hinh Vũ để hoa vào trong chén ở đầu giường, mỗi ngày đóa.

      Trưa vào ngày thứ ba, Mạnh Phi nhìn ba đóa hoa trắng noãn, hỏi , "Làm thế nào mà hoa chút cũng bị héo vàng?"

      Hinh Vũ đắc ý : "Em có bí quyết."

      "Bí quyết gì?" Mạnh Phi vô cùng tò mò.

      Hinh Vũ cho biết, " ra, rất đơn giản. Muốn hoa sơn chỉ nở lâu mà bị vàng, phải thường xuyên phun nước lên cánh hoa, luôn duy trì ẩm ướt." Mỗi ngày đều cẩn thận tỉ mỉ phun nước rất nhiều lần.

      Vào ngày thứ tư, Hinh Vũ nhận hoa Mạnh Phi mới hái, cười : "Gan càng ngày càng đen tối, thành kẻ trộm chuyên nghiệp rồi."

      "Đúng vậy, nếu ngày nào đó thấy đến, nhất định là bị bắt, em nhớ cứu người." Mạnh Phi giật mình. lại có thể đùa? là người trầm lặng, càng hay đùa. Đây là thế nào?

      "Được. Em nhất định cứu ."

      " sao?"

      "Tất nhiên. Em tuyệt đối bỏ ." Lần đầu tiên nghe Mạnh Phi đùa, Hinh Vũ hơi bất ngờ, lòng tràn đầy vui mừng, " có thể cho họ biết, là em ép hái trộm."

      "Ha hả," Mạnh Phi cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

      Mấy ngày này, Hinh Vũ có khi cùng Mạnh Phi ít về kinh nghiệm vẽ trong tập tranh, Mạnh Phi có khi cùng Hinh Vũ về kỹ thuật vẽ tranh. Bọn họ có khi thảo luận về lịch sử nghệ thuật phương Đông và phương Tây, lịch sử kiến trúc, lịch sử triết học... là liền quên hết thời gian.

      cũng vậy. Nhớ đến, lập tức : " phải về, em nghỉ ngơi ."

      "Em nghỉ ngơi đó. tiếp ." Nhìn khuôn mặt tuấn tú của , nghe , thị giác và tâm hồn đồng thời đều hưởng thụ. muốn .

      Đối với Mạnh Phi mà , mỗi ngày tặng hoa đưa cơm, chuyện, cùng luyện tập, như ở thiên đường.

      Chiều thứ hai, Nhược Thanh, Giai Tuệ và Thu Hồng cùng bệnh viện thăm . Hinh Vũ : "Tớ rất khỏe. Nằm viện, chuyện gì cũng làm. Các cậu mới thảm, thứ sáu nộp đại đồ. Bận như vậy, đừng đến nữa."

      Chiều thứ tư, Nhược Thanh và Giai Tuệ lại đến, cũng chỉ ngồi mấy phút, khi xuất viện cùng nhau đến đón .

      Chiều thứ bảy, Nhược Thanh và Giai Tuệ đến đón xuất viện.

      Nhược Thanh : "Chiều hôm qua nộp đại đồ, tưởng rằng phấn khởi, rốt cuộc ."

      Giai Tuệ tiếp lời: "Tớ cũng vậy. Nộp tranh trở về liền ngủ, ngủ thẳng đến sáng hôm nay, bây giờ chỉ cảm thấy nhức mỏi."

      Hinh Vũ : "Hồi trước khi tớ thi vào đại học cũng có loại cảm giác này. Đoán chừng, hơn tuần, khi tớ vẽ xong đại đồ, cũng có cảm giác này."

      cho các ấy biết Mạnh Phi mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm , trưa hôm nay còn đến.

      Buổi tối, Hinh Vũ nhận được điện thoại của Thượng Đông, "Sao rồi? Thấy khá hơn chưa?... Bây giờ còn đau ?... Còn ho ?... Mỗi ngày đều lo lắng... bực bội, phòng bệnh trong bệnh viện có điện thoại..."

      Nghe giọng gấp gáp và quan tâm, Hinh Vũ vô cùng cảm động. cảm ơn Thượng Đông nhiều. cho biết, chỉ là tiểu phẩu, bình phục hoàn toàn. Bây giờ rất khỏe. thấy đau, cũng còn ho. Khoa cho thêm thời gian, để vẽ đại đồ.

      hỏi tình hình thực tập của Thượng Đông. Thượng Đông cho biết mỗi ngày làm việc với nhà thiết kế nổi tiếng, làm thế nào để có ý tưởng mới trong thiết kế kiến trúc, kiến thức so với ba năm học còn nhiều hơn. Ngoài ra, lãnh đạo trong công ty còn nhận năm sau vào đó thực tập, cũng nhận tương lai vào đó làm việc.

      Thượng Đông xong rất phấn khởi, Hinh Vũ rất vui cho . Nghĩ đến Mạnh Phi vì chân tiện, thể tham gia thực tập lần này, cảm thấy đau lòng lại tiếc cho .

      Thượng Đông hỏi: "Nghỉ hè em dự định làm gì?"

      "Đọc sách, vẽ tranh. Còn ?"

      "Người nhà giúp đến viện thiết kế Trịnh Châu thực tập vào kỳ nghỉ hè. Thực tập bên này vừa kết thúc, liền về nhà bắt đầu bên kia."

      "Vậy tốt quá." Hinh Vũ rất hâm mộ, sau năm ba đại học, có thể chân ướt chân ráo thiết kế.

      "Hãy nhớ lời mời lần trước vẫn còn hiệu lực. Nếu em có thời gian, nhất định phải đến Trịnh Châu chơi. xin nghỉ dẫn em chơi."

      "Được, em nhớ." Hinh Vũ cười, trong lòng cảm động, "Thượng Đông, chúc nghỉ hè vui vẻ."

      "Cám ơn. Cũng chúc em có kỳ nghỉ hè vui vẻ."

      Chiều thứ bảy, Mạnh Phi trong phòng ký túc, hoàn toàn có gì để làm.

      Liên tục sáu ngày, mỗi ngày thăm , chăm sóc . Phát chỉ thông minh, xinh đẹp, còn rất mạnh mẽ, bình tĩnh, và cởi mở, hài hước, ngây thơ, trong sáng. Còn gì nữa ? Dù sao cũng, người đều tập hợp tất cả ưu điểm của phái nữ. triệt để cảm mến.

      Lòng quyết tâm, chỉ ở xa lén nhìn . cũng làm như thế. Nhưng đột ngột nằm viện, sao có thể đến thăm được?

      Chỉ là, đau khổ phát , nguyên tuần này, mỗi ngày thăm , nhìn con ngươi trong mắt phát sáng, cùng nụ cười rung động lòng người, nghe làm nũng, về kiến trúc hội họa, càng ngày càng thích , càng ngày càng thể thoát ra được. Làm sao bây giờ? nên làm gì bây giờ?

      xuất viện, có lý do gì tìm nữa. Hơn nữa, phải gấp vẽ tranh cho kịp, thể làm phiền .

      Mạnh Phi vội vã mua vé máy bay. đến lớp chuyên tạm biệt Hinh Vũ. Nhìn vẻ mặt muốn, dáng vẻ muốn lại thôi, thấy như vậy, trong giây, dường như muốn hết tiếng lòng mình cho biết.

      Tất nhiên điên cuồng như vậy. Cố nén đau lòng cùng chua xót, mỉm cười tạm biệt. Về nhà. Bắt đầu kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng.

      Sau khi Hinh Vũ xuất viện, vẫn buồn bã thất vọng. May mắn là, phải vẽ tranh gấp, mới ngày ngày nhớ đến . Thế nhưng, khi vẽ những đường thẳng, nhớ đến . Khi có bóng người qua, nhớ đến .

      Hoa sơn chi mà tặng bắt đầu ngã vàng khô héo. để chúng trong chai thủy tinh đặt ở đầu giường.

      Trong nội tâm đầy suy nghĩ trầm tư, chỉ có mùi hoa sơn chi yên lặng thoang thoảng thổi qua.

      Hết chương 23.
      Last edited: 1/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 24: Sở Nhiên

      Ở Quảng Châu Hinh Vũ trải qua kỳ nghỉ hè thê thảm. Do hai gây nên. và chị Nhiên Nhiên chia tay.

      Hinh Vũ vừa về nhà biết tin tức kinh người này. Thực ra ai muốn giấu . Bọn họ chỉ muốn làm chậm trễ việc học và kỳ thi của , cho nên báo tin khi còn ở Vũ Hán.

      Hinh Vũ nghĩ mà khó có thể tin. Bọn họ nhau như vậy, sao lại chia tay? thể nào. thể nào.

      Truy hỏi hai. Chỉ chị muốn Mỹ học bác sĩ. Học bác sĩ cũng cần phải chia tay mà. Mấy năm nay, hai xem chị như vợ, Hinh Vũ vẫn xem chị như chị dâu. Cha mẹ cũng sớm thừa nhận quan hệ bọn họ. Vào kỳ nghỉ đông còn tốt nghiệp xong kết hôn. Lời ngọt ngào còn thoang thoảng bên tai, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc còn như ở trước mắt, thế nào mà chia tay đây?

      Hinh Vũ muốn tin. Thế nhưng cũng phải tin. hai luôn vui vẻ phóng khoáng giờ thay đổi hoàn toàn thành người khác. Mỗi ngày phờ phạt, đều lời nào với ai.

      Hinh Vũ vốn khó hiểu sao lại ở nhà. Sau đó nhớ đến nhà cưới của họ do chị Nhiên Nhiên tay trang trí. Chị chọn phong cách, chị chọn đồ nội thất, thậm chí mỗi phòng sơn màu gì đều là chị định... hai dám qua đó. Trong nhà cũng lo lắng mình ở nơi đó.

      thể nào là hai chia tay, vậy chỉ có thể là chị Nhiên Nhiên. Hinh Vũ vô cùng tức giận. hai thích chị nhiều như vậy, người mù đều nhìn thấy được. Đâu chỉ đơn giản là tức giận. tại hai như vậy, chị lại chẳng quan tâm. Mẹ , sau khi họ chia tay còn gặp nhau. Nhiên Nhiên muốn gặp.

      Ba năm trung học, họ có sớm hay , thể biết được. Thầm mến, nhất định là có. Khi lên đại học, mới chính thức đương, vô cùng thân mật. hai tốt nghiệp, chị học tiếp lên nghiên cứu, tình cảm hai người càng sâu đậm. Nhiều năm như vậy, tình cảm mặn nồng như thế, sao có thể trong giây lát đều thành mây khói?

      Hinh Vũ chưa từng ghét người nào, tại lại thể chịu được mà ghét chị Nhiên Nhiên. với ai, bí mật tìm chị.

      Nhìn thấy chị, Hinh Vũ bất ngờ. Nhìn chị so với nửa năm trước gầy rất nhiều. Đôi mắt to nay còn to hơn. Còn nhớ hồi trước hai người họ từng so mắt ai lớn hơn. Bây giờ cần so sánh, nhất định của chị lớn.

      Sở Nhiên hỏi: "Tiểu Vũ, nghỉ sao?"

      "Ừ."

      "Học ở trường tốt ?"

      "Ừ."

      Đương nhiên Sở Nhiên biết Hinh Vũ đến đây phải chuyện cuộc sống đại học, " ấy có khỏe ?"

      " khỏe. khỏe chút nào."

      Sở Nhiên cười khổ, " tốt hơn thôi." với Hinh Vũ còn tự với chính mình.

      "Chị Nhiên Nhiên, chị hai sao?"

      Sở Nhiên vừa nghe, biết phải gì, chị thở dài, "Làm sao chị ấy đây?"

      Lúc này Hinh Vũ mới chú ý đến, cổ chị Nhiên Nhiên vẫn còn đeo sợi dây chuyền mà nhiều năm trước hai tặng chị, "Vậy vì sao chị muốn Mỹ?"

      "Tiểu Vũ, em còn , nên hiểu."

      "Chị Nhiên Nhiên, chị cho em nghe, có lẽ em hiểu."

      "Em hỏi hai em sao?"

      " hai với em. chuyện với ai. Mỗi ngày như người chết." Hinh Vũ biết nên nguyền rủa hai như thế. Nhưng đó là tình trạng thực tế.

      Mắt Sở Nhiên lập tức đỏ lên.

      "Ba mẹ cũng chịu . Chị Nhiên Nhiên, chị cho em biết ."

      "Tiểu Vũ, mấy năm nay chị nhìn em lớn lên. Vẫn xem em như em . Rất vui khi có người em này."

      Hinh Vũ lời nào. Chị Nhiên Nhiên là con , chị em. biết chị Nhiên Nhiên thích mình. cũng thích chị.

      Sở Nhiên nhìn Hinh Vũ, biết biết câu trả lời , liền thở dài, "Tiểu Vũ, nếu hai phải hai em, chị sớm kết hôn với ấy."

      Hinh Vũ mở to hai mắt.

      "Chị hai em mười năm, ở cùng ấy bảy năm."

      ra vừa lên lớp mười hai, vậy họ nhau mười năm."

      "Chị biết nhà em là quân nhân, cũng để ý, chỉ là lần đầu tiên đến nhà mới biết chức vụ của bác trai."

      Hinh Vũ biết khi đó là thời gian ăn tết, họ học năm ba đại học. Vậy sao? Ba mẹ chị Nhiên Nhiên là giáo viên trung học, cả nhà chưa từng nghĩ như vậy có làm sao!

      "Lúc đó chị liền bị dọa giật mình, hơi do dự, cha mẹ khuyên chị chia tay. hai em sống chết đồng ý, bọn chị dựa vào bản thân, chị tin ấy. Thực ra, vì khi đó biết quá muộn, chị thể - rời khỏi ấy. Nếu như sớm biết, chị ở cùng ấy."

      "Nhưng chị vẫn dựa vào bản thân mà." Hinh Vũ vội vàng .

      Sở Nhiên cười khổ, "Thi đại học, thi nghiên cứu sinh chị đều dựa vào bản thân. Nhưng công việc phải."

      "Ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Nông Nghiệp, ngân hàng Công Thương, ngân hàng Kiến Thiết... Mỗi ngân hàng chị đều tự mình gửi sơ yếu lý lịch. Luận án thạc sĩ về cải cách cơ cấu tài chính ngân hàng của chị, là những điều cần thiết đối với tất cả ngân hàng. Đáng thương thay chị là sinh viên đại học xuất sắc nhất, chuyên ngành và lĩnh vực nghiên cứu phù hợp nhất, vậy mà ngân hàng nào tuyển dụng chị."

      "Sau năm, bất ngờ lại nhận được thông báo đến phỏng vấn. Ngân hàng Quảng Châu, phải chủ tịch cũng là phó chủ tịch ngân hàng đích thân phỏng vấn. Phỏng vấn hỏi gì về vấn đề chuyên môn. Chỉ hỏi tình hình bác trai bác gần đây, muốn chị thay mặt gửi lời thăm, cũng bọn họ yên tâm . Và hỏi cả hai em. Sau đó giới thiệu tình hình các phòng ban. Vì chị là 'Người nhà', rất trực tiếp, phía sau mỗi trưởng phòng đều có hậu thuẫn -- trưởng phòng Lưu phòng hoạt động tín dụng, là vợ của thị trưởng Lý, trưởng phòng Trương phòng ngoại hối, là con dâu của phó tỉnh trưởng Vương... Năm nay chỉ tuyển 4 người, ai là con trai, con dâu, con và con rể của người nào. Mà chị, chính là con dâu của người đó..."

      "Chị học nhiều năm như vậy, muốn mấy chục năm sau bị người ta gọi là con dâu hoặc vợ người nào đó. Chị sợ công việc sau này, khi có thành tích cũng biết có phải là của mình hay , còn có bác trai và hai em."

      Hinh Vũ vô cùng sợ hãi, nên lời.

      Sở Nhiên mỉm cười, đổi lại cách , "Tiểu Vũ, nếu như em tập võ 20 năm, nhất định muốn hành tẩu giang hồ, đúng hay ? Vì thích trước khi cư, nhất định phải cầm kiếm chân trời trước, có phải hay ?" Tiểu Vũ giống , đam mê tiểu thuyết võ hiệp, Kim Dung, Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An và Cổ Long, Sở Nhiên biết nhất định hiểu.

      Hinh Vũ thể gật đầu. Chăm chỉ khổ luyện nhiều năm như vậy, đương nhiên phải thử võ công học. Sợ nhất đánh thắng người khác. "Thế nhưng, hai..."

      "Chị và hai em, luôn bình đẳng. Trước đây chị ngây thơ, cho rằng có thể vĩnh viễn như vậy. tại chị biết, thể."

      " hai biết..."

      "Chị biết. Vấn đề là ở chị, chị muốn."

      Chị Nhiên Nhiên từ rất xuất sắc, cũng là hòn ngọc quý tay ba mẹ. hai chị như vậy, đương nhiên phải thông minh xinh đẹp của chị. Quan trọng hơn là vì cố gắng và lòng tự trọng của chị. Chị chưa từng dùng thân phận của làm chuyện gì.

      "Thực ra, mấy năm nay, bác trai và hai em đưa chị gặp rất nhiều người. Chị vẫn luôn quen, cũng thích. Mỗi lần tất cả mọi người hỏi ba mẹ chị là ai, chị là giáo viên trung học, vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngạc nhiên..."

      Hinh Vũ nghĩ đến họ xem chị như người nhà, giới thiệu với các cấp lãnh đạo, khiến cho chị áp lực lớn như vậy.

      " hai thích chị. ấy thể có chị."

      "Chị cũng ấy. Thế nhưng, chị thể có chính mình. có chính mình, chị lấy gì mà ấy?"

      Hinh Vũ cách nào phản bác.

      "Lúc còn trẻ, chị cho rằng là tất cả của cuộc sống. tại chị biết, điều đó phải."

      Hinh Vũ bất ngờ. phải sao? " chị nhau như vậy..."

      " nhau nhất thiết có thể ở cùng nhau."

      Hinh Vũ ngẩn người. cho rằng hai người nhau dù sao vẫn ở cùng nhau. Leo núi vượt sông, loại bỏ hết những khó khăn, nhất định ở cùng nhau. phải người có ý thành người nhà sao?

      "Tiểu Vũ, có người có thể chỉ vì mà sống. Chị thừa nhận chị làm được. Chị muốn đóng góp cho xã hội, để nhận ra giá trị của riêng mình. Em cũng giống vậy. Chúng ta cần thể xác và tinh thần độc lập. thể nào thỏa hiệp để cầu toàn."

      Hinh Vũ chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, tại thể đồng ý với chị Nhiên Nhiên. Nhưng sao chị Nhiên Nhiên lôi kéo vào? Hơn nữa còn khẳng định như vậy? Hiển nhiên, so với chị Nhiên Nhiên hiểu hơn. cũng nhất định thỏa hiệp để cầu toàn. Nhưng hai...

      Sở Nhiên tiếp: "Nhưng, chị rất vui, chị đem thứ tốt đẹp nhất, quý báu nhất của mình cho hết ấy."

      Hinh Vũ nhìn chị Nhiên Nhiên rưng rưng mỉm cười, trong lòng xúc động.

      "Mẹ hai muốn Mỹ với chị. Vì sao chị muốn ấy theo?"

      "Chị học. ấy làm chi? Trước đây ấy học ở học viện quân , tại làm trong quân đội, nghiệp đầy triển vọng ở Trung Quốc. Hơn nữa, ấy là con trai của bác trai, trung ương cơ quan tình báo Mỹ nhất định có ghi lại. ấy sao có thể ra nước ngoài dễ dàng như vậy? Cho dù có thể được, nhưng nhất định có được bao nhiêu tự do. Mỗi người đều có nghiệp của riêng mình, vì xã hội mà đóng góp, đâu chỉ có tình ? Huống chi, tương lai ấy hối hận, chị cũng gánh nổi. Cho nên, chị để cho ấy cùng."

      Hinh Vũ hiểu, chỉ có thể : "Chị Nhiên Nhiên, chị nhẫn tâm."

      Sở Nhiên cười khổ. Nhẫn tâm với , càng nhẫn tâm với chính mình.

      "Mẹ chị chịu gặp , cũng chịu liên lạc? Ngay cả bạn bè bình thường cũng thể làm sao?"

      " chị nhau, sao có thể làm bạn bè? liên lạc là tốt đối với ấy, cũng là tốt với chị." Sở Nhiên như cho mình nghe.

      Như vậy, "Chúng ta bí mật giữ liên lạc có được ?"

      " được," Sở Nhiên rất dứt khoát, "Tiểu Vũ, xin lỗi. Chị thể cùng ấy có bất kỳ liên quan gì nữa. Chị mạnh mẽ như em nghĩ."

      Hinh Vũ vô cùng thất vọng, vẻ mặt đau buồn. như vậy còn được gặp lại chị Nhiên Nhiên.

      "Chúng ta có duyên gặp lại. Tiểu Vũ, tương lai em nhất định rất thành công." Sở Nhiên thấy cái bóng của mình người Hinh Vũ -- trầm ổn, lịch lương thiện, bề ngoài mềm yếu, nội tâm mạnh mẽ. Nếu , thích em ấy như thế.

      Hinh Vũ mờ mịt. Từ đến lớn, chăm chỉ học, luôn cố gắng vươn lên. Luôn xem chị Nhiên Nhiên làm tấm gương. tại tâm bắt đầu dao động, khát khao tình . Nhưng, chị Nhiên Nhiên , đời chỉ có tình , còn có thứ quan trọng hơn tình , như tự trọng, tự do, nghiệp... Hèn chi có bài thơ , "Sinh mệnh quý giá, tình càng giá trị. Nếu vì cố tự do, hai người đều có thể vứt bỏ nhau."

      Trước khi , Sở Nhiên lấy ra túi du lịch, để đưa cho hai. Hinh Vũ mở túi ra, ngạc nhiên thấy cuốn vở sưu tập tem của hai. Tất cả có tám cuốn lớn.

      "Lần cuối gặp , ấy kiên quyết đưa cho chị. Em giúp chị trả lại cho ấy."

      Đó là tem mà từ hai sưu tập. Có số con tem do bạn thân cùng với cấp dưới của ba giúp thu thập được. Bên trong có rất nhiều tem còn bán nữa, bản đơn, bản lỗi, có giá trị xa xỉ. Vậy mà hai lại có thể đưa hết cho chị.

      "Tự chị đưa cho ."

      " ấy chịu lấy. ấy đời này sưu tập tem nữa."

      Hinh Vũ buồn bã. Chị Nhiên Nhiên giống hai, từ thích sưu tập tem. Trung học họ thường trao đổi tem. Sau này quen nhau, càng sưu tập và thảo luận cùng nhau ít. " ấy chịu lấy. Em cũng thể nhận được."

      "Tiểu Vũ, ấy tặng chị, là của chị. Chị tặng lại cho em."

      Hinh Vũ biết nó chỉ nhiều tiền, còn là tâm huyết hai mươi năm của hai. Mỗi con tem nhất định có câu chuyện, nhìn thấy nhớ lại. Nên bản thân hai chịu nổi mỗi khi nhìn thấy, mới kiên quyết đưa cho chị.

      " hai tặng chị, em thể nhận." Hinh Vũ kiên quyết .

      Sở Nhiên biết thêm cũng vô dụng.

      "Chị Nhiên Nhiên, chúc chị hạnh phúc." Khi mới đến, Hinh Vũ muốn khởi binh hỏi tội, nghĩ tới khi , chúc chị hạnh phúc.

      "Tiểu Vũ, chúc cả nhà em hạnh phúc." Cuối cùng Sở Nhiên thêm câu, " cần lo lắng cho hai em. ấy rất mạnh mẽ. ấy chỉ cần thời gian. Bọn chị đều cần thời gian."

      Đêm hôm đó, Hinh Vũ ngủ yên. Chú ý đến động tĩnh phòng hai bên cạnh, trong lòng càng khó chịu. dám gặp chị Nhiên Nhiên cho hai. có ích gì? Càng làm thêm đau lòng.

      Nằm giường, Hinh Vũ suy nghĩ rất nhiều. ra tình phải là tất cả, cũng thể vì tình mà từ bỏ mọi thứ. ra nhau nhất định ở chung với nhau. ra con người có thể chiến thắng trời là giả. đời này rốt cuộc có vĩnh hằng hay ?... May mà chưa chuyện nhà với các bạn trong trường. Sau này càng thể ... Đêm đó, Hinh Vũ trưởng thành lên rất nhiều.

      Kỳ nghỉ này vô cùng giày vò . biết hai cần thời gian, nhưng biết cần bao lâu.

      Mỗi ngày vào buổi sáng hơi khá tốt. hai làm, Hinh Vũ ở nhà đọc sách và vẽ.

      Gần tối tan ca về nhà đúng giờ, chào hỏi xong, liền lên lầu. Ăn, uống nước mới xuống. rất bình tĩnh. Thế nhưng, Hinh Vũ chịu nổi. Trong nhà người phất phơ này phải hai .

      Phòng hai và cùng ở lầu ba. Cám ơn trời đất, phòng ba mẹ ở lầu hai. Mỗi tối, Hinh Vũ có thể nghe thấy giọng hát bi thương du dương truyền ra từ phòng hai. Lời bài hát này Hinh Vũ nghe nổi. Mỗi lần nghe câu hát, nước mắt liền bắt đầu rơi xuống.

      "Bên cửa sổ, biết hướng , mỗi tối, cũng như thế này..."

      " nhưng thể nhận, em mãi luôn đáng , tâm nỡ bỏ em ..."

      " nghe giọng của em, nhàng tràn vào tim, vẫn thể chia tay, nhưng mãi mãi thể ở với nhau..."

      ...

      có ngủ trễ đến đâu, giọng hát vẫn tiếp tục truyền đến. Đáng sợ nhất là khuya tỉnh lại, giọng hát vẫn truyền đến như trước. Trong giọng hát mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc.

      Hinh Vũ thử tìm . " hai, chúng ta trò chuyện ."

      "Tiểu Vũ, em cần lo lắng, tìm cái chết. Dù có đau đớn thế nào nữa, cũng chịu đựng được. Vì đành lòng, và nhẫn tâm với ba mẹ, nhẫn tâm với em." hai sờ đầu . như khi còn bé, " để chuyện đó xảy ra?"

      Nước mắt Hinh Vũ thoáng chốc mạnh mẽ trào ra, " hai..."

      chừng nào mới quay lại. " hai..."

      "Tiểu Vũ, cho thêm thời gian."

      " cần bao lâu?"

      " biết."

      Hinh Vũ nhìn hai, nước mắt chảy xuống ngạc nhiên nhìn.

      hai nở nụ cười, " chưa từng khóc, em khóc cái gì?"

      " và chị Nhiên Nhiên..."

      "Bọn từng có thời gian vui vẻ, hơn nữa là mười năm. rất may mắn, uổng cả đời này."

      Tiếng khóc Hinh Vũ càng lớn. mới 25 tuổi. gì đến cả đời.

      Sau đó lại chuyện. hai : "Từng có tình , bây giờ là trách nhiệm. còn có chuyện muốn làm, em lo lắng làm chi?"

      và chị Nhiên Nhiên cùng giọng điệu.

      "Tiểu Vũ, có việc gì, chỉ là quá nhớ ấy. cần thời gian để làm quen với cuộc sống ấy."

      Những ngày về sau, Hinh Vũ còn tìm hai chuyện này.

      Nhưng, mỗi ngày, đặc biết là buổi tối, nhìn hai đau lòng, muốn mà giúp được gì, chuyện này đối với dằn vặt.

      Hết chương 24
      Last edited: 28/3/15
      linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tình iu chỉ có 2 từ đơn giản nhưng kéo theo bao nhiu vấn đề......ta đọc cũng bức rứt theo.....hazzz...khổ
      chau007153 thích bài này.

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 25: Kỳ nghỉ
      Ngày 6 tháng 8 là sinh nhật Thượng Đông. Buổi sáng hôm đó, Hinh Vũ gọi điện thoại cho , chúc sinh nhật vui vẻ.

      Thượng Đông vui mừng khôn xiết, "Ha hả, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà nhận được. Chỉ có em và Mạnh Phi còn nhớ."

      Nghe được tên Mạnh Phi, tim Hinh Vũ bỗng chốc nhảy nhanh hơn, "Kỳ nghỉ các vẫn liên lạc với nhau sao?"

      " có. Cậu ta với em giống nhau, chỉ vừa gọi điện thoại, chúc sinh nhật vui vẻ."

      Họ chuyện chút. Thượng Đông về đợt thực tập trong kỳ nghỉ của , Hinh Vũ đọc sách. Thượng Đông hỏi về chuyện du lịch, Hinh Vũ dự kiến trong kỳ nghỉ này đâu.

      Cúp điện thoại, trong đầu toàn là Mạnh Phi.

      Thực ra, từ khi nghỉ đến nay, thường xuyên nhớ đến . Dáng vẻ người ấy cao quý, khí chất thanh lịch, là người đàn ông khiến cho động tâm cùng đau lòng. làm gì? Đọc sách hay vẽ?

      nhớ . Nhớ khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt sâu thẫm, nụ cười nhàng của ... Bởi vì hai, mỗi ngày rất buồn, rất muốn hết cho .

      Suy nghĩ chút, như vậy sao được? Thứ nhất, chuyện này là chuyện có liên quan đến gia đình , thứ hai, họ chỉ là bạn bè bình thường.

      Họ quen biết nhau khi thiết lập quan hệ hữu nghị phòng, gặp nhau mấy lần, so sánh với người khác chỉ hơi thân hơn mà thôi. nằm viện, mọi người của hai phòng đều bận rộn, vừa lúc thể tham gia thực tập, có thời gian rảnh, nên có lòng tốt mỗi ngày đến thăm . Được rồi, vô cùng quý . Nhưng, . Tóm lại, họ là bạn bè bình thường, chuyện này, chỉ sợ hơi đường đột.

      tại Thượng Đông nhắc tới , Hinh Vũ đột nhiên rất muốn rất muốn nghe giọng của .

      Nhưng, gọi điện thoại cho được ? Gọi cho Thượng Đông, là vì sinh nhật. Gọi cho , lấy lý do gì? Mày xem, cũng có số điện thoại của mày, nhất định là muốn gọi điện thoại cho mày.

      Có điều, ý định này xuất , rất khó để xuống.

      Bị quấn lấy gọi hay gọi hết nửa ngày, đến chiều, chịu được nữa, nhìn quyển sách mới tinh bàn 《 Lịch sử kiến trúc học phương Tây 》, bấm điện thoại.

      Kỳ nghỉ này, đối với Mạnh Phi mà , vô cùng khó khăn. Trong suy nghĩ đều là nhớ thương, ngày như năm.

      Dì Trần nhàng gõ cửa có điện thoại, trong nhất thời chưa phản ứng kịp.

      Dì Trần : " ấy là bạn học của con, họ Nhậm."

      Mạnh Phi còn ngẩn người.

      Dì Trần thêm câu: "Là bạn học ."

      Mạnh Phi chỉ cảm thấy đầu "Ông" tiếng, đột nhiên tim đập nhanh hơn.

      Dì Trần nghe được hồi thanh trong phòng, sau đó thấy tam thiếu gia chống hai cây nạng hoảng loạn ra phòng khách. Thân thể run nhè .

      Dì Trần nghĩ thầm, lẽ nào tam thiếu gia chờ cuộc điện thoại này?

      Dì Trần làm việc ở Hà gia hai mươi năm. Nhìn thiếu gia tiểu thư lớn lên.

      Giáo dục ở Hà gia cực kỳ nghiêm khắc, dáng vẻ ba đứa con đều đẹp, tác phong tốt, tính tình tốt, đối với người làm cũng thân thiết. Hơn nữa, đại thiếu gia hòa đồng rộng rãi, nhị tiểu thư dịu dàng động lòng người, tam thiếu gia ôn hòa nhã nhặn.

      Bây giờ thịnh gọi thiếu gia tiểu thư, nhưng trong lòng dì Trần, họ vĩnh viễn là như thế.

      Mười năm trước tam thiếu gia xảy ra tai nạn xe, dì Trần nghĩ mắt ông trời bị mù rồi. Tam thiếu gia chịu nhiều đau khổ, cuối cùng cũng mạnh mẽ vượt qua, chưa bao giờ oán trời trách người. Dì Trần càng thương .

      Trong mười năm này, từ thiếu niên đẹp trai trưởng thành thành người đàn ông trầm ổn. Vẫn lương thiện như hồi còn bé, lễ phép hiền lành. Chỉ là, càng thêm đơn yên lặng. Chẳng bao giờ thấy có bất kỳ bạn bè nào.

      Học trung học, tài xế trong nhà vẫn đưa đón . nghĩ tới đại học lại muốn đến Vũ Hán học.

      Hà gia là thế gia, ở Thành Đô danh tiếng lừng lẫy. Đại học S chỉ gần nhà, hơn nữa có quan hệ tốt với Hà gia, Hà gia nhiều năm rộng rãi quyên tặng.

      Dì Trần nhớ ngày đó trong nhà ầm ĩ. Ông chủ lắc đầu thở dài, bà chủ liên tục khóc, tam thiếu gia luôn dịu ngoan lại có thái độ kiên quyết như thế.

      "Sao con có thể đến đại học H học?"

      "Vì sao thể?"

      "Đến đại học H phải trọ ở trường, còn đại học S có thể về nhà, Chú Vương có thể mỗi ngày đưa đón, trong nhà cũng có người chăm sóc."

      "Con muốn giống như trung học nữa. Con muốn trọ ở trường, mỗi ngày tự mình học."

      "Đến đại học H, ít nhất phải ở khách sạn của trường."

      "Con ở khách sạn. Con học, đương nhiên phải ở ký túc xá."

      "Con sao có thể ở trong ký túc xá?"

      "Vì sao thể? Người khác có thể, con cũng có thể."

      "Trong ký túc xá mọi thứ đều bất tiện..."

      "Con có thể vượt qua."

      "Căn tin sinh viên vừa bẩn vừa loạn. Để dì Trần với con..."

      "Con ăn cơm đưa. Căn tin người khác có thể ăn, con cũng có thể."

      "Phòng học xa như vậy, còn..."

      "Con muốn. Con ghét nhất xe lăn."

      ...

      Bất luận ông chủ bà chủ gì, tam thiếu gia đều kiên trì đến đại học H, kiên trì làm học sinh bình thường. Cuối cùng, giọng ông chủ có phần nặng nề: "Mạnh Phi, tại sao?"

      "Đúng vậy, tại sao?" Tiếng khóc bà chủ càng lớn.

      Tam thiếu gia trầm mặt, trong đầu vang lên câu của lớp trưởng nửa năm trước: "Nếu phải nhà các người nhiều tiền, cậu cho rằng có người thích người què?"

      biết, lớp trưởng thích ủy viên văn nghệ, kiên quyết theo đuổi ấy. Ủy viên văn nghệ thích vẽ, đôi khi hỏi vài vấn đề. vẫn xem ấy như bạn bè bình thường. Trưởng lớp nhất định là hiểu lầm. cũng trách cậu ta, nhưng câu đó khiến suy nghĩ lâu.

      Cuối cùng quyết định rời khỏi Thành Đô, cũng hoàn toàn vì câu đó của lớp trưởng. Chính cũng muốn rời nhà ra ngoài, xem thế giới bên ngoài. Nhưng, muốn giải thích nhiều.

      Qua nửa ngày, dì Trần nghe tam thiếu gia : "Ba, mẹ, con chỉ ít chân... Ba mẹ hãy để con làm sinh viên bình thường ."

      Bọn họ chuyện vài lần, cuối cùng ông chủ bà chủ vẫn thỏa hiệp, tam thiếu gia đến Vũ Hán học, còn ở ký túc xá sinh viên. Có điều, phòng ký túc thường là 6 người phòng. Phòng chỉ 4 người. Như vậy, có thể để thêm bàn vẽ và những dụng cụ khác, có thể vẽ tại phòng.

      Hà gia tài trợ cho trường xây thêm phòng để đồ. Tam thiếu gia phải mang theo xe lăn. đồng ý, lúc cần sử dụng, miễn cưỡng bản thân.

      Các kỳ nghỉ hai năm trước, từ Vũ Hán về, trước sau như , đọc sách vẽ, trầm tĩnh lãnh đạm.

      Nhưng, kỳ nghỉ đông năm nay, hơi khác lạ. Có khi dì Trần thấy ngẩn người, hay làm chuyện gì mà quên ngừng lại.

      Đến kỳ nghỉ hè này, càng ràng hơn.

      Vào tháng năm, người làm vườn đột nhiên đổi cây hoa hồng và hoa lan quý ở sau vườn toàn bộ thành cây sơn chi.

      Dì Trần hỏi, người làm vườn : "Bà chủ căn dặn, cậu ba thích hoa sơn chi."

      Dì Trần tay nuôi lớn tam thiếu gia, biết thích hoa sơn chi. Bà thậm chí còn biết tam thiếu gia thích hoa gì. cũng thường ra vườn hoa sân sau. Chưa từng xem hoa hồng và hoa lan.

      Nhưng, nghỉ hè này bà phát , tam thiếu gia thích hoa sơn chi. Mỗi sáng ngủ dậy, chuyện thứ nhất làm, đó là đến sân sau hái hoa.

      Dì Trần nhìn hai tay chống nạng, sương sớm khiến người ẩm ướt, với để bà hái. cười từ chối, sao, để con tự mình hái.

      Khắp nơi trong nhà đều là hoa sơn chi để. Mùi thơm bốn phía trong phòng ngoài phòng. Tam thiếu gia còn đặc biệt dặn bà mua cái tô kiểu hoa hồng màu trắng để những đóa hoa này.

      Nhiều lần, dì Trần thấy tam thiếu gia ngây người nhìn điện thoại trong phòng khách. Chẳng biết đợi điện thoại của ai, hay muốn gọi điện thoại.

      Có hai lần, thậm chí nhìn kiểm tra đầu cắm điện thoại, còn cầm lấy ống nghe lên nghe thử, hình như kiểm tra sợ điện thoại bị hư.

      rất ít ra ngoài. Kỳ nghỉ này, ra ngoài hai lần, vừa về vào cửa liền hỏi: "Dì Trần, hôm nay trong nhà có điện thoại ?"

      " có." Cứ như vậy, dì Trần biết, tam thiếu gia đợi điện thoại.

      Là cuộc điện thoại này sao?

      "Alo?" Mạnh Phi cầm điện thoại lên, tim đập thình thịch, nghe ?

      "Mạnh Phi?" Vừa nghe giọng nhàng ràng của , tim Hinh Vũ bắt đầu nhảy mãnh liệt. gọi tiếng Mạnh Phi, dường như muốn xác nhận có phải là .

      "Hinh Vũ?" Mạnh Phi cũng giống như vậy.

      "Ừ," Hinh Vũ nở nụ cười.

      Mạnh Phi cũng cười. Im lặng. Rất vui mừng, mắt hơi ướt. Mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho . Nhưng, cuối cùng lý trí chiến thắng xúc động nhất thời. Mỗi ngày đều hy vọng nhận được điện thoại của . giờ ông trời cuối cùng cũng quan tâm đến .

      "Kỳ nghỉ thế nào?"

      "Rất tốt." Nhưng rất nhớ em.

      "Mỗi ngày làm gì?"

      Nhớ em. "Vẽ, đọc sách. Còn em?"

      "Đọc sách, vẽ." Còn nhớ .

      Hai người biết gì nữa.

      "Ừ... Mạnh Phi, em có thể xin giúp việc lớn ?"

      "Em ."

      "Vốn kỳ nghỉ này muốn đọc 《 Lịch sử kiến trúc học phương Tây 》, nhưng ở Quảng Châu mua có. Nếu như Thành Đô có, có thể mua giúp em quyển ?" Hinh Vũ nhìn bàn 《 Lịch sử kiến trúc học phương Tây 》, mặt hơi hồng. May mà nhìn thấy.

      "Được. Còn muốn mua sách gì nữa ."

      "Chỉ quyển này."

      Hai người lại im lặng.

      Hinh Vũ suy nghĩ hồi lâu, "Cám ơn ."

      " cần cảm ơn."

      Giọng dễ nghe.

      Sau đó Hinh Vũ câu, "Em nghĩ quay về trường sớm," xong chính mình cũng bị dọa.

      "Tại sao?"

      Hinh Vũ hơi hối hận. Sao lại nhịn được đây? có cách nào, chỉ có thể : "Trong nhà xảy ra chút chuyện, rất khó chịu."

      Mạnh Phi nghe ra giọng rất buồn, trong lòng hiểu sao thấy đau lòng. muốn hỏi là chuyện gì, nhưng cố gắng kiềm chế. muốn .

      Nhưng . chỉ : "Em làm phiền nữa. Cám ơn ."

      phiền chút nào. " cần khách sáo."

      Dì Trần nhìn tam thiếu gia cúp điện thoại, ngồi trong phòng khách, vẫn động đậy. Dường như hồn của bay nơi xa xôi, mặt mang theo hoảng hốt cùng nụ cười.

      Đôi mắt dì Trần liền ươn ướt. mười năm, chưa từng thấy tam thiếu gia vui vẻ như thế, mỉm cười như vậy!

      Bà có thể khẳng định, tam thiếu gia chờ, chính là cuộc điện thoại này.

      Buổi tối, dì Trần nghe được ông chủ, bà chủ và tam thiếu gia ở trong phòng khách chuyện. Giọng họ hơi lớn. Giống như ba năm trước, lớn tiếng , vì tam thiếu gia học ở Vũ Hán. Chăm chú nghe, tối này là vì tam thiếu gia muốn quay về trường sớm.

      "Tại sao?" Ông chủ hỏi.

      "Hạng mục thiết kế này con cảm thấy rất hứng thú."

      "Tháng 8 ở Vũ Hán rất nóng có thể chết người. được."

      "Vũ Hán 7 triệu người ngày hè đều qua như nhau."

      "Nhưng rất nóng..."

      "Con mang chân giả là được. Nếu ký túc xá quá nóng, con có thể ở khách sạn của trường."

      "Con cần phải... tham gia thiết kế đó," Giọng ông chủ vang lên, "Muốn thiết kế, đến công ty giúp ba."

      "Con rất thích hạng mục này," Giọng tam thiếu gia vô cùng kiên quyết, "Con muốn ."

      Dì Trần biết chiều hôm nay bạn học họ Nhậm gì, nhưng đoán tam thiếu gia quay lại trường sớm nhất định có liên quan đến ấy.

      Ngày 8 Mạnh Phi từ Thành Đô bay về Vũ Hán. Ngày đó vừa lúc lập thu (ngày 7, 8, 9), nắng cuối thu rất gắt.

      Quản lý Trương của công ty chi nhánh ở Vũ Hán nhận điện thoại và đưa đến trường. trực tiếp vào ở khách sạn.

      Bên ngoài hè nóng bức, nhiệt độ chân giả càng cao. Phần còn lại của chân cụt bị đổ mồ hôi, căn bản thể mang chân giả. ra ngoài chỉ có thể chống nạng.

      Chờ , ngày ngày ăn ngon, ngủ yên, cơm nước vô vị. Mỗi ngày mong quay lại. Nhưng có.

      Mạnh Phi biết ngày nào quay lại. Thậm chí biết quay lại sớm . Hay chỉ tùy tiện chút?

      Sáng mỗi ngày đọc sách vẽ, tối đến, đến Tây 11.

      Qua tuần như vậy. Chiều ngày đó, cứ như thường đến Tây 11. Đèn 703 sáng.

      Nhịp tim ép chặt, xác nhận mấy lần, đếm tầng lầu cửa sổ dưới trái phải. đúng là phòng 703! quay lại.

      Mạnh Phi lập tức nở nụ cười. Rất lâu. Đến khi mặt hơi mỏi nhừ, mới thu lại nụ cười. Nhưng đến giây, lại mỉm cười.

      Trong lòng vui sướng, thể kiềm chế được.

      Hết chương 25
      Last edited: 1/4/15
      linhdiep17, quỳnhpinkyPhamthanhhuong thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 26: Quay về trường

      Mạnh Phi chống nạng, cẩn thận lên lầu. Dù sao vẫn nên nghỉ ngơi hai lần khi nửa tầng lầu, nhưng để ý đến, bây giờ để ý đến bất cứ thứ gì.

      hơi đến tầng bảy. Chân trái đau nhức khó chịu, thân thể run lên nhè .

      mang chân giả, hơi khẩn trương. Nhưng càng muốn gặp , giây cũng thể đợi được nữa.

      Ở cửa hít hơi sâu, hồi phục lại hơi thở. nhàng gõ cửa. Cửa từ bên trong mở ra.

      Họ ngây ngốc nhìn nhau mấy giây, mới mở miệng.

      "Mạnh Phi, là ? cũng quay lại!" Hinh Vũ ngạc nhiên vui mừng khôn tả. Nhảy qua đây, nắm cánh tay chống nạng của . Giọng rất lớn, nụ cười cũng rực rỡ.

      Mạnh Phị kiềm nén trái tim đập dữ dội, nở nụ cười tươi, "Ừ, Giáo sư Chung có hạng mục thiết kế, gọi điện cho đến giúp." vui mừng đến nổi hơi chóng mặt.

      Hinh Vũ chút nghi ngờ. là sinh viên kiến trúc xuất sắc nhất, là sinh viên giáo sư Chung quý nhất. " quay lại lúc nào?"

      "Mới vừa quay lại. Còn em?" Đợi tuần, tất nhiên cần phải .

      "Em cũng vậy. Lúc đầu em còn lo lắng ai trong trường chứ. Có ở đây, tốt. Chúng ta có thể làm bạn."

      Hai người nhìn nhau cười.

      Mạnh Phi cảm giác mình như bay lên, đứng đỉnh áng mây ngũ sắc. Đúng vậy, tốt!

      Gặp lại , cảm thấy đủ thời gian vui mừng cùng chuyện. Nửa ngày Hinh Vũ mới nhớ đến, nhanh mời ngồi, hỏi uống gì.

      Nhìn chậm rãi ngồi xuống, đặt nạng xuống. Đùi phải trống rỗng để cho đau lòng vô cùng. Tại sao mang chân giả? Có phải có chuyện gì hay ?

      Mạnh Phi nhìn vẻ mặt nghi ngờ cùng lo lắng, nhàn nhạt giải thích, "Trời quá nóng, thể mang chân giả."

      Hinh Vũ yên tâm, mỉm cười, "Vậy mang. Bản thân thấy thoải mái mới quan trọng."

      Nhìn đôi mắt như dòng suối trong suốt và dáng vẻ dịu dàng quan tâm, Mạnh Phi cũng yên tâm, để ý.

      Lý do quay về trường, Hinh Vũ ba câu, "Chị Nhiên Nhiên và hai chia tay. hai ở nhà như người hồn. Em nhìn nổi, cho nên quay về trường sớm." Sau đó thở dài tiếng, "Trước đây cho rằng tình là tất cả. Bây giờ mới biết, còn có thứ quan trọng hơn tình ."

      Mạnh Phi trầm mặt . biết giữa bạn hai của xảy ra chuyện gì. Nghe như nhau nhưng thể bên nhau.

      Lúc này Mạnh Phi hiểu , đời này ai như Hinh Vũ. Nhưng họ ở bên nhau. thầm nghĩ khi cần, ở bên cạnh . Giống như khi nằm viện, giống như bây giờ. Thứ khác, cưỡng cầu.

      Mạnh Phi về kỳ nghỉ hè của , đọc sách vẽ.

      Hinh Vũ lập tức cảm thấy hứng thú. Hai người càng thể ngừng chuyện.

      Mạnh Phi biết nên quay về trường sớm, nhưng quay về. biết nên lên, nhưng lên đây. biết nên tạm biệt, nhưng vẫn muốn , muốn .

      Cuối cùng, thể : " phải ."

      Hinh Vũ lập tức hỏi: "Ngày mai đến lớp chuyên ?"

      "Ừ."

      "Em cũng ."

      Cứ như vậy, họ hẹn gặp vào ngày mai. Mạnh Phi vô cùng vui mừng. nét mặt Hinh Vũ càng vui mừng, cười như đóa hoa.

      Mạnh Phi hỏi : "Sao em lại cười?"

      "Vui vẻ."

      "Vì sao vui vẻ?"

      "Vui vì có người bầu bạn."

      " cũng vậy."

      Mạnh Phi lấy nạng đứng dậy.

      Hinh Vũ : "Em với xuống dưới. Mời ăn sữa chua."

      Mạnh Phi biết lo lắng gì, trong lòng ấm áp.

      Hai người cùng ra cửa.

      Trước cửa ở cầu thang, đều gì. Mạnh Phi đưa nạng trái cho . Sau đó tay trái vịn lan can cầu thang, tay phải chống nạng, từng bước cẩn thận xuống lầu.

      Hinh Vũ phía trước cách hai bước ở bên phải .

      Xuống được hai tầng, hỏi: "Có muốn nghỉ ngơi chút hay ?"

      dịu dàng lại biết quan tâm dường nào.

      Mạnh Phi lắc đầu, " sao."

      Ra khỏi Tây 11, cách ngã tư đường xa là nơi bán đồ ăn vặt. Hinh Vũ mua hai hũ sữa chua đông lạnh, chuẩn bị trả tiền.

      Mạnh Phi : "Để ."

      Hinh Vũ cười, "Em nằm viện ăn uống của bao nhiêu rồi? Bây giờ đến lượt em trả."

      "Ừ, để tính xem..." Mạnh Phi nghiêng đầu như tính số tiền.

      Nhìn gò má đẹp trai của , Hinh Vũ "Ha hả" bật cười, "Đừng tính thiếu. Ngay cả vốn lẫn lời, em mời ăn đến khi khai giảng."

      Tới hai tuần lận đó! Mạnh Phi vui vẻ đến ngất xỉu.

      Những ngày sau, là thời gian đẹp nhất của họ. Trong trường học gần như có ai. Càng có người trong lớp chuyên. Mỗi ngày học ở lớp chuyên 3 gặp nhau.

      Khi Mạnh Phi làm "Thiết kế" của giáo sư Chung, Hinh Vũ ở bên cạnh vẽ.

      Đôi khi, hai người phảng phất tâm trí tương thông, vẽ cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn nhau, cười cười, gì, sau đó vùi đầu vào vẽ tiếp.

      Đôi khi, Hinh Vũ vẽ xong bộ phận, mời qua xem. liền chống nạng đến xem chút, chỉ điểm cho .

      Đôi khi, Hinh Vũ nhảy qua bàn , chống cằm nhìn vẽ. Luôn bị gương mặt đẹp trai, vẻ mặt chuyên tâm, đôi mắt mơ màng của hấp dẫn đến chết mê chết mệt.

      Biết thể đứng lâu ngồi lâu, như cái đồng hồ báo thức , đúng giờ liền ầm ĩ, "Chúng ta nghỉ ngơi chút chứ?" " theo em xuống dưới chút , có được ?" " có muốn uống gì ?" đem thùng đá và toàn bộ đồ uống đến lớp chuyên.

      Lúc nào cũng có dòng nước ấm chảy qua tim Mạnh Phi.

      Họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau chuyện. Trong nước ngoài nước, trời dưới đất, văn học, nhạc, kiến trúc, hội họa... đề tài nào mà .
      Họ cùng ra ngoài trường uống súp gà.

      Họ cùng đến phòng thí nghiệm Nhiệt Thái hái trộm hoa sơn chi.

      ...

      Họ rất ít khi cười, nhưng rất vui vẻ, nghĩ cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp.

      Họ đều tự nhủ, chúng tôi là bạn thân, này có sao chứ.

      Mấy ngày trước khai giảng, Hinh Vũ : "Ngày mai em muốn đến Trung Nam mua đồ."

      Mạnh Phi nhìn , lời nào. Khu thương mại Trung Nam luôn đông người qua lại.

      " mình em rất chán. với em , có được ?"

      Mạnh Phi còn chưa lên tiếng. Tuy là cuối tháng 8, như khí trời còn vô cùng nóng bức, vẫn thể mang chân giả.

      "Bên cạnh Trung Nam là nhà sách Tân Hoa Xã. Chúng ta có thể đến cửa hàng sách, sau đó em mời ăn cơm." Hinh Vũ tiếp tục van xin.

      Nhìn đôi mắt sáng tràn ngập mong đợi của , Mạnh Phi khẽ cắn môi, nhắc nhở , "Bên ngoài giống như ở trường." Trường học là tháp ngà ( giải thích chương trước), hơn nữa là tháp ngà trống rỗng. Bên ngoài xã hội tốt xấu lẫn lộn, mọi người càng kiêng nể gì cả. quen với các loại ánh mắt, chỉ là muốn phải đối mặt.

      "Em biết." Hinh Vũ trả lời ràng.

      Nhìn mắt trong suốt mà kiên định, Mạnh Phi nghe được mình trả lời: "Được." để ý, cần gì phải để ý?

      Ngày đó ở Ti Môn Khẩu, hai người từ taxi xuống. Mạnh Phi chống nạng, chậm rãi cùng Hinh Vũ.

      Dọc theo đường , nhiều người quay đầu lại chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

      Hinh Vũ làm như thấy. Rất nhanh, cảm giác được Mạnh Phi bên cạnh được tự nhiên, nhìn vào mắt : "Bọn họ chưa thấy qua trai đẹp xinh."

      Mạnh Phi cười khẽ, cay đắng khẩn trương trong lòng quét sạch. để ý chút nào.

      Ở Trung Nam Hinh Vũ mua vài vật dụng hàng ngày. Thông thường những thứ này cửa hàng trong trường đều có. Mạnh Phi phát quan tâm của .

      Khi mua xà bông thơm, cầm lấy cục, hơi ngửi ngửi, sau đó đưa đến mũi Mạnh Phi, mỉm cười : "Em thích mùi này. Ngửi có thơm hay ?"

      Nhìn khuôn mặt tươi cười như vậy, Mạnh Phi gật đầu. Bây giờ, cảm thấy trong khí đều là mùi hương dễ chịu này.

      Hinh Vũ muốn mua áo sơ mi, kêu Mạnh Phi cho ý kiến.

      "?" Mạnh Phi vô cùng ngạc nhiên.

      "Đúng vậy, em nghĩ rất có thẩm mỹ." Hinh Vũ ăn ngay .

      Mạnh Phi ngây người. Trong lòng thoáng chốc tràn ngập niềm vui sướng. Đây là lời khen tốt nhất nghe từ trước đến nay.

      Ngày đó ở Trung Nam, Mạnh Phi mua gì, nhưng ở nhà sách mua mấy quyển sách. Hinh Vũ cũng mua mấy quyển.

      "Mệt ?"

      "Rất tốt."

      Lời ngắn gọn như vậy họ hơn mười lần. Cách đây bao lâu, nhất định kéo ngồi xuống, tuyên bố mình mệt rồi, với em nghỉ ngơi chút; em khát, với em uống gì ...

      Trong lòng Mạnh Phi ấm áp, vài lần cảm động đến muốn khóc. Đặc biệt khi xuống cầu thang ra khỏi Trung Nam, thấy ổn, thân thể nhói lên, lập tức có bàn tay bé đỡ lấy cánh tay phải chống nạng của . nắm rất chặt, sức mạnh cùng ấm áp theo cánh tay truyền đến tim, ở nơi nào đó khiến run rẩy. nắm vài giây, thẳng đến khi đứng vững, mới buông tay ra. Hai người đều gì. Tại thời điểm đó, hy vọng dường nào, sau này vẫn luôn bên mình.

      Khi mua mọi thứ xong, mời đến quán ăn ở Ti Môn Khẩu ăn cơm. Cười tươi như hoa, hai lần, "Mạnh Phi, cám ơn , cám ơn ."

      Mạnh nhìn nụ cười rực rỡ mặt , tim khẽ động, sau đó như nụ hoa nở bung ra. Hinh Vũ, cám ơn em, rất cám ơn em.

      Trước khai giảng hai ngày, dòng sinh viên tràn về trường. Vườn trường vắng vẻ lập tức náo nhiệt lên.

      Mạnh Phi với Hinh Vũ, giúp giáo sư Chung hoàn thành bản thiết kế. Còn có, Thượng Đông quay lại.

      Họ lớp chuyên nữa, đều chuẩn bị cho khai giảng, chủ yếu là chuẩn bị tinh thần.

      Mặc dù buồn vì chuyện hai, nhưng Hinh Vũ rất vui khi quay về trường sớm. Vì rất may mắn, Mạnh Phi có hạng mục phải thiết kế nên cũng trở về trường sớm.

      phát , từ vừa mới bắt đầu quý mến vẻ đẹp trai, tài năng, tính tình, tác phong của , về sau càng thích mạnh mẽ, trầm tĩnh, dịu dàng, hiền lành, đến bây giờ chẳng biết làm thế nào để diễn tả bằng lời. chỉ biết là, càng ngày càng thích . Đôi mắt của , làm tan chảy.

      Dù chống gậy, hay chống nạng, hoặc là ngồi xe lăn, hình ảnh trầm tĩnh thanh lịch vào tim . trọn vẹn, nhưng tốt đẹp nhất. khiến tim đập, khiến phải thương, khiến vui vẻ, khiến đau buồn. khỏi khẩn trương, thích sao?

      Cho dù thế nào, Hinh Vũ cảm ơn Thượng Đông, cảm ơn Nhược Thanh, cảm ơn hữu nghị phòng, cảm ơn số phận, cho biết .

      Năm học mới, phải học giỏi. Ngoài ra, mong muốn thường xuyên có thể nhìn thấy ...

      Mạnh Phi phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nhiều khó khăn. phát mọi chuyện bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, bắt đầu sợ.

      Đương nhiên gì với . gì với bất kỳ người nào.

      Nhưng, ngày đêm mong nhớ càng ngày càng mãnh liệt, mơ về càng ngày càng nhiều.

      Trong mơ cười gọi tên "Mạnh Phi", cũng gọi tên "Hinh Vũ". lo lắng, nếu như mớ thành tiếng làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Hết chương 26
      linhdiep17, quỳnhpinkyPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :