1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thái tử yêu nghiệt đến: Tiểu hồ ly đừng chạy - Không Linh Tử (c7) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3

      Mộ Bạch vô vị cười tiếng "Ta chỉ là chuyện thực" .

      Li vung tay áo ngồi vào thân cây, thân trường bào màu bạc trắng ở dưới ánh trăng tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt đỏ tươi của dần dần biến thành đen như lóng lánh, đầu tóc bạch kim dài tới dưới eo, theo gió nhàng đung đưa, giống như là Tiên Tử hạ phàm, bị nhiễm bất kỳ tạp bụi, càng làm cho người ta dám đến gần, sợ là phải kinh động .

      Mộ Bạch nhìn đối diện , trong lòng thầm thở dài "Ngươi còn có chân chính tỉnh lại, cần gì lưu lại ở nhân gian." Thanh phát ra.

      Li chuyển con mắt nhìn về cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy nàng ngủ say, trong mắt của lóe ra ánh sáng, tựa như như lưu ly Quang Hoa (ta ko biết cụm từ này là gì, ai biết giải thích dùm ta a), ngồi dậy "Ngươi ." Liền phi thân trở lại bên trong phòng.
      Mộ Bạch đứng cây, ánh mắt dần dần ảm liền xoay người rời .

      Xoay người, Tiêm Tiêm cảm thấy người bên cạnh kéo nàng vào trong ngực, bất mãn động đậy thân thể chút, từ từ mở mắt, gương mặt tuấn mỹ của xuất tại trước mắt, liếc tròng mắt, nhàng hít thở thổi qua bên tai nàng.

      "Trời ạ, ta làm sao ngủ ở nơi này." Tiêm Tiêm ảo não ngồi dậy, nàng chỉ nhớ ngày hôm qua khi trở về, muốn ôm nàng đem xuống, kết quả nàng liền ngủ thiếp . Có chút tức giận nhìn bên cạnh ngủ say, thế nhưng lại có thể ngủ yên tâm thoải mái như vậy, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh rốt cuộc làm gì thế? Ít nhất phải đánh thức ta a.

      Lắc đầu cái, đột nhiên, ánh mắt của nàng rơi xuống ngọc bội bên hông , đêm đó chính là thấy ngọc bội kia phát sáng mới có thể tìm được , tò mò cúi đầu, nhàng cầm ngọc bội lên nhìn, trắng noãn bóng loáng, trong suốt, bên trong thậm chí có cái Tiểu Long màu trắng động đậy, rất sống động như loại ngọc ở vùng trung du , rất thần kỳ.

      "Thích ?" Chẳng biết lúc nào ngồi dậy, ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai của nàng giọng .

      Tiêm Tiêm làm sợ tới mức làm ngọc bội rơi xuống "Oa, làm ta sợ muốn chết." Nàng vỗ vỗ tim.

      giọng cười cười, cầm lên ngọc bội, đưa tay lột xuống sợi tóc xuyên qua ngọc bội, đeo cổ của nàng "Tiêm nhi, về sau vô luận như thế nào, đều phải mang theo nó." Trong mắt đều tràn đầy nhu tình, nhìn vào Tiêm Tiêm.

      "Cái này, chắc là rất quý thôi." Nàng cúi đầu nhìn chút, trong ngọc bội Tiểu Long thế nhưng cũng ngẩng đầu nhìn nàng cái, liền tiếp tục du động.

      cười nhìn người trong ngực.

      Chương 5.1: Ca, ngươi ôm sai người rồi.

      "Tiểu thư, tiểu thư." Lúc này, Tiểu Hồng đột nhiên vọt vào, thấy người giường nhau lập tức đỏ mặt quay người lại "Tiểu thư, lão gia giao phó muốn người cùng gia đại sảnh." xong liền chạy ra ngoài.

      "Di, cha bảo chúng ta sao?" Tiêm Tiêm ngẩng đầu lên tò mò ngắm nhìn Li, đột nhiên ý thức được mình vẫn còn ở trong ngực của , lập tức đỏ mặt nhảy xuống giường.

      "Ngươi nhanh tới đây chút, ta trước." Tiêm Tiêm cúi đầu xông ra ngoài.

      Vừa vào đại sảnh, Tiêm Tiêm dừng bước, làm sao nhiều người như vậy?

      Ở nơi Giang Nam quê hương này, Đỗ gia là phú hào số , thước, muối, kim, tơ lụa, quán rượu Đỗ gia đều làm, hơn nữa làm rất lớn, tơ lụa trong hoàng cung đều là Đỗ gia cống.

      Khác là Mã gia, Cung gia cùng Ôn gia, bọn họ đều là bạn phương diện làm ăn , cũng là thế gia, bình thường cũng có lui tới, nhưng chưa từng có như hôm nay, đông đủ như vậy.
      Tiêm Tiêm có chút chần chờ bước vào cửa.

      "A, Đỗ gia thiên kim đến rồi!" vị tóc trắng xoá, lão giả hòa thiện nhìn Tiêm Tiêm cười cười tiến vào.

      "Mã bá bá hảo, Cung bá bá hảo, Ôn bá bá hảo." Tiêm Tiêm cong cong eo.

      Người tóc trắng ngồi bên kia, nhưng chòm râu lại trắng phao đúng là Cung bá bá, vuốt vuốt chòm râu "Ừ, Tiêm Tiêm tựa hồ hiểu chuyện rồi."

      "Đúng vậy a, Đúng vậy a." Bên trái Ôn bá bá mập mập, gương mặt tròn phúng phính, nhìn qua cười lên như phật Di Lặc.

      "A, các ngươi cũng đừng khen nàng rồi." Đỗ gia trong lòng hơi có vui mừng, thấy được Cổ Li (tên của Li ca ca gọi loạn hết lên ta chả biết làm sao ==”) sau lưng tiến vào, lập tức vẫy vẫy tay, “con rể hảo."

      Cổ Li chậm rãi qua, toàn thân tản ra uy phong thể nhìn thẳng, Đổ gia thầm đánh giá, ngày hôm qua có nhìn kỹ, con rể này nhìn qua là quá hoàn mỹ.

      Cổ Li ngồi bên cạnh Đỗ gia, Tiêm Tiêm cũng theo ngồi xuống, hiểu mọi người.

      "Hôm nay, ta giới thiệu mọi người chút, con rể nhà ta, gọi là..." Đỗ gia đột nhiên tới đây, tựa hồ chính mình còn biết tên của .

      "Tiểu tế Cổ Li." Thanh dễ nghe vang lên, làm trưởng giả ngồi hẹn mà cùng tán thưởng gật đầu cái.

      "A, Cổ Li, ta già, trí nhớ kém." Đỗ gia cười cười "Về sau các vị phải đối đãi tốt con rể ta a."

      "Cha." Tiêm Tiêm vô cùng bất mãn đứng lên.

      Đỗ gia chỉ chỉ Tiêm Tiêm "Từ ngày mai trở , ngươi chổ người bác học chút lễ nghi."

      "Ta muốn, ta muốn." Tiêm Tiêm dậm chân, xông ra ngoài.

      Đỗ gia vận ngón tay khẽ run rẩy chụp đuợc cái bàn.

      "Tiểu tế đuổi theo nàng." liền đứng lên theo ra ngoài.

      "Con rể tốt a." Sau lưng mảnh tán thưởng , khiến Đỗ gia chân mày nhíu lại hơi lỏng ra.

      Chương 5.2

      Tiêm Tiêm đường chạy đến đại viện trong hành lang, tựa vào cột trụ bên cạnh, bực tức mắng "Đáng chết quái, nếu phải ngươi, ta làm sao xui xẻo như vậy." Nàng bực tức vỗ xuống hai cây cột, ai nha, là đau.

      Tay bên kia bị đôi tay kéo về sau, nhàng vuốt ve "Tiêm nhi, còn đau ?" quan tâm hỏi, Tiêm Tiêm hưng phấn nhìn nam tử đối diện.

      "Tiêm Tiêm" sau lưng vang lên thanh , Tiêm Tiêm xoay người ra sau, mặt lập tức nở nụ cười "Ca, ngươi trở lại."

      Chỉ thấy nam tử đối diện như thoát tục, đôi cong cong, tròng mắt khẽ cười nhìn Tiêm Tiêm, sải bước chạy tới.

      Tiêm Tiêm vui vẻ chạy tới chổ ca ca, thầm nghĩ, bình thường trừ mẹ hiểu mình, là ca ca hiểu mình nhất, hơn nữa cha lại nghe lời ca ca , chừng ca theo phụ thân chút, khiến cha hủy bỏ hôn của mình, nghĩ tới càng thêm mừng rỡ hướng tới trước bước, còn chưa kịp cười xong, mắt có chút ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, mặt kích động.

      Ca ca thế nhưng ôm sau cổ Li, bình thường ca ca vẫn lạnh nhạt, hôm nay lại trở nên khó hiểu, nhìn ca ca ôm chặt Li, Tiêm Tiêm kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhắn, chân mày nhướng lên giật giật, nhàng "Ca, ngươi ôm lầm người." Nàng cảm thấy đây là lý do duy nhất nàng nghĩ tới.

      có người trả lời nàng, lúc này mặt ca ca thâm tình nhìn Li, che giấu chút nào, tại nội tâm của kích động.

      Li chán ghét đẩy ra "Nhìn kĩ, ta móc con mắt ngươi."

      Ca ca lại hoàn toàn nghe thấy cảnh cáo, lại nồng tình nhìn Li, ôm lần nữa.

      "Ca, ca" Tiêm Tiêm ở bên cạnh giọng kêu, nàng nhìn bốn phía chút, may là Bích Vân tỷ còn chưa tới, Bích Vân tỷ chính là nữ nhi của Mã bá bá, nàng đối với ca ca vừa gặp thương, luôn mượn cớ đến chơi với Tiêm Tiêm để thấy mặt ca ca, Tiêm Tiêm sớm hiểu tâm tư Bích Vân tỷ, mỗi lần Bích Vân tỷ tới cũng mang ít đồ trang sức xinh đẹp cho nàng, nàng càng thêm vui mừng Bích Vân tỷ đến.

      Ca ca có cái gì đúng, ánh mắt của nàng vòng vo vài vòng, trong lòng thầm kêu tốt, ra là ca ca vẫn chấp nhận Bích Vân tỷ, là bởi vì ca ca thích nam nhân! A, cái ý nghĩ này làm nàng khiếp sợ miệng há to hơn chút, nhìn ca ca thuận theo ôm Li, Li cũng có đẩy ra, trong lòng nàng lại thầm vui mừng, lần này rốt cuộc có thể thoát khỏi , Mộ Bạch ca ca của ta a.

      Li nhìn đứng ở bên cạnh mặt khiếp sợ nhìn vẻ mặt mập mờ của Tiêm Tiêm, rốt cuộc nhịn được đẩy người người bên cạnh ra.

      "Tử Điểu, đừng ép ta." Lạnh lùng nghiêng mắt nhìn qua cái, lôi kéo Tiêm Tiêm cười xấu xa bên cạnh ra ngoài, vừa cố nén lửa giận, vừa đến Thiên viện , rốt cuộc buông tay Tiêm Tiêm ra xoay người "Ngươi rốt cuộc muốn cười đến lúc nào?"

      "Ha ha ha" rốt cuộc nhịn được, Tiêm Tiêm nở nụ cười, tựa hồ nghĩ đến cái gì buồn cười, cười đến gãy lưng rồi, có chút thở ra hơi.

      "Ngươi." Ánh mắt của có chút trở nên lãnh, giọng điệu tốt nhìn nàng.
      Tiêm Tiêm rốt cuộc đình chỉ cười đứng lên "Ai nha, ta chỉ là nhịn được cười." Lại nhếch miệng nở nụ cười.

      "Hả? Chỉ là bởi vì nhịn được sao? Vậy ta giúp ngươi." tà mị cười tiếng, tay lấy nàng kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên miệng ngọt ngào, đợi nàng phản ứng, đầu lưỡi của thăm dò vào kéo theo đầu lưỡi của nàng.

      Rất nhớ cái mùi vị này, tim của dâng lên tầng tầng dịu dàng, tham luyến hôn nàng, môi mềm mại ngọt ngào đầu lưỡi bởi vì tránh khỏi bá đạo quấn quanh mà trở nên khéo léo.

      Nhón mũi chân, mặt bị nâng lên, eo thon bị ôm chặt, Tiêm Tiêm bị hôn đến mê, cảm thấy tựa hồ thở nổi, rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra ánh sáng "Xem ra nhịn được". nâng khóe môi mang theo khí cám dỗ.

      Lần nữa hô hấp khó khăn, liền tránh ra khỏi ngực của , gò má hồng đến sau lỗ tai, nàng lui lại mấy bước, cong môi lên có chút hoảng hốt mà "Làm sao ngươi có thể như vậy, ta chỉ là muốn ngươi cho ca biết?"

      " biết" buồn cười nhìn Tiêm Tiêm trước mắt hồng thấu, nhớ ngàn năm trước, nàng lần đầu tiên hôn trộm mình, bị phát cũng là đáng như vậy, liền nghĩ tới lời Mộ Bạch , nàng chọn làm người, bỏ qua hết mọi chuyện ! Ngươi hận ta như vậy sao? Đôi mắt sâu thấy đáy, tựa như hồ nước lạnh ngàn năm, cho dù ngươi hận ta, ta cũng vậy buông tay!

      Chương 6.1: Minh bà bà

      "Tiểu thư, mới vừa rồi Cung gia đại thái thái đến, là Cung đại thái thái xem ngươi còn chưa có Bác Nam quán, nên sai gia đinh tới đây thúc giục." Tiểu Hồng thở hổn hển chạy vào.

      "Đúng rồi hôm nay là đầu tháng ba, là ngày Bác Nam quán mở cửa." Tiêm Tiêm vỗ đầu cái, lập tức vui vẻ chạy ra ngoài .

      "Bác Nam quán?" Li nghi hoặc nhìn bóng lưng Tiêm Tiêm vui mừng chạy .

      Tiểu Hồng cười cười " gia có điều biết, Bác Nam quán chỉ mở cửa vào đầu tháng ba, mỗi lần chỉ bán cái trân bảo, hơn nữa nhất định là trân bảo hiếm thấy, tiểu thư thích nhất châu báu sáng long lanh, nghe a, lần này có quả trứng gà lớn dạ minh châu, buổi tối đem gian phòng chiếu lên tựa như ban ngày, hôm nay tiểu thư cùng đám bà lớn “chém giết” nhau để giành cái dạ minh châu này."

      "Nàng vẫn là như vậy, thích châu báu sáng long lanh." Ánh mắt của Li sáng lên cái, trong mắt đắm chìm sủng ái vô hạn, nhớ lúc mới vừa vào hang hồ ly của nàng toàn bộ đều là châu báu sáng long lanh để làm đẹp gian phòng, giường đều là Tử Ngọc San Hô điêu khắc mà thành, cái bàn Hồng Ngọc San Hô , rèm cửa sổ thượng, rèm cửa trang trí bằng ngũ thải bảo thạch, màn cửa hẳn là dùng trân châu màu trắng làm ra, thậm chí ngay cả gương đồng cũng khảm tầng Hồng Bảo Thạch, Tiểu Hồ Ly đắc ý khoe ra bộ sưu tập mấy trăm năm của mình, mỗi món thuộc như lòng bàn tay, nghĩ đến nàng đối với nháy mắt, bộ dáng khoe khoang, ánh mắt của liền tràn đầy nhu tình.

      bước vào Bác Nam quán, Tiêm Tiêm nhìn chung quanh lần, trời ạ, kết thúc đấu giá, mọi người bắt đầu ngồi vừa uống trà vừa trò chuyện, đây coi như là tiết mục còn lại, "Đều do cha, hại ta lần này có mua được." Tiêm Tiêm tức bực dậm chân.

      "Tiêm Tiêm" . Có tiếng ôn nhu gọi lên, Tiêm Tiêm nhìn sang, Cung đại thái thái cười đưa tay ra vẫy nàng.

      "Bích Nhu tỷ tỷ." Tiêm Tiêm tới, bộ mặt có chút như đưa đám ngồi xuống "Ai, đều tại cha ta, hại ta tới chậm."

      "A, a, sao, lão bản lúc nãy rồi, lần sau tốt hơn." Bích Nhu dịu dàng an ủi Tiêm Tiêm.

      "Ai nha, viên trân châu này rất chất lượng a, tối nay cần thắp nến rồi." Liễu Hà cố ý mở ra hộp gấm cho những người bên cạnh nhìn, đắc ý nhìn Tiêm Tiêm nhíu lông mày, khi thấy Li vào.

      Li chậm rãi tới, liếc nhìn Tiêm Tiêm liền tới đây, trường những người chuyện phiếm nhất thời cũng dừng lại, trong mắt cũng lóe lên điều kì diệu.

      "A, đây là công tử nhà ai ?"

      "Ngươi xem, hướng Đỗ gia thiên kim tới."

      "Chưa từng thấy qua a."

      " dáng dấp hảo tuấn a."

      Khi mọi người nghị luận ầm ĩ Li ngồi xuống, Tiêm Tiêm vốn là tâm tình buồn bực nhìn đến bộ dạng bình tĩnh của càng thêm tích tụ, nàng bĩu môi "Ai, thôi, tại cha ta cho ta bạc, ta hôm nay mang bạc." Có chút ủ rũ cúi đầu dựa vào bàn bên cạnh.

      "Ngươi thích vật kia." cúi đầu hỏi Tiêm Tiêm, hoàn toàn chú ý ánh mắt người bên cạnh.

      " nghĩ tới biểu muội phu cũng tới này a." Liễu Hà mở miệng trước.

      câu này, làm người ở chỗ này ngược lại cũng đối với Tiêm Tiêm hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ, Tiêm Tiêm trong lòng gào khóc tiếng "Đây nghiệt a." Nàng mắt trợn trắng, sờ sờ có chút đau cái trán chuyển qua nhìn Bích Nhu ngồi bên cạnh.

      Tiêm Tiêm cười ngồi dậy "Đúng rồi, Bích Nhu tỷ tỷ, Bảo Bảo còn bao lâu nữa sinh nha?" Nhìn bụng tròn tròn của Bích Nhu.

      Bích Nhu dịu dàng vuốt ve xuống dưới bụng "Nhanh, sắp rồi."

      "Oa, tốt!" Tiêm Tiêm hưng phấn vỗ tay bảo hay.

      "Cũng đừng cao hứng quá, nghe gần đây trẻ con sinh ra đều là ngốc tử, sanh ra được cũng khóc, làm khó cũng ăn, ba ngày sau chết." mập ở cái khác bàn khác nhìn qua lắc đầu cái.

      "Đúng vậy a, ta nghe ngày hôm qua Lý gia vừa mới sinh đứa con trai, liền nhắm mắt lại, gấp chết Lý gia rồi." Nữ nhân ngồi bàn khác cũng mà gật đầu .

      Bích Nhu lo lắng nhíu mày.

      "Bích Nhu tỷ, ngươi yên tâm, có việc gì." Tiêm Tiêm an ủi nhìn Bích Nhu tỷ cười cười "Đến lúc đó, ta nhất định xem ngươi!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2: Minh bà bà.

      Mùa hạ vừa qua khỏi, gần vào thu, gió mang chút lạnh lẽo, đường cái chỉ có mấy người , đèn lồng theo gió vụt sáng, ven đường ánh sáng mù mịt.

      "Thời tiết hanh khô, cẩn thận dễ cháy." Phu canh gõ sau canh hai, tiếp tục hướng phía trước , hồi gió lạnh thổi qua, khỏi rụt cổ cái.

      lão thái bà còng lưng theo từ bên cạnh tới, trong tay chống cây gậy tượng gỗ, đầu trượng là cái đầu đứa trẻ đáng , đầu quấn vải bông, nhíu mặt của bà làm người ta thấy được ngũ quan, chỉ có đôi mắt lóe sáng, bước chân của bà cấp bách, rất nhanh liền qua phu canh, hồi gió mát mang qua, làm phu canh khỏi hai mắt nhìn bà.

      Lão thái bà còng lưng rất nhanh liền chuyển qua con đường khác thấy bóng dáng.

      Lão thái bà đường tới tòa nhà lớn, ngẩng đầu lên nhìn "Cung trạch" , gương mặt tràn đầy nếp nhăn nở nụ cười, miệng nhếc lên làm mặt bà càng thêm nhăn thành đường hoa văn, "Hắc hắc, nhanh , ngày mai sắp tới rồi." Phát ra thanh tiếng cười như trẻ con, bà dùng gậy trong tay hướng về phía sau , xoay người rời nhanh.

      Tiêm Tiêm cảm thấy đôi tay vuốt ve mặt của mình, chu miệng lên phất phất tay, liền xoay người, cảm thấy tựa vào vòng ôm hơi lạnh, nàng mở trừng hai mắt ra nhìn khi thấy Li mỉm cười nhìn nàng.

      "A!" Tiêm Tiêm xê dịch về sau chút "Ngươi, làm sao ngươi ở chỗ này, ngày hôm qua phải để cho ngươi ngủ bên cạnh sương phòng rồi sao?"

      "Ta lạnh quá, ngủ được." bĩu môi lên ngủ ở giường, hướng về phía bộ mặt tức giận nhìn của Tiêm Tiêm.

      Nhìn vẻ mặt tiều tụy, dáng vẻ uất ức của , nàng dưới liếc hai mắt , khi dễ "Thiệt là, nào có quái vô dụng như vậy."

      "Tiêm Tiêm, ta lạnh quá." Tay lôi kéo Tiêm Tiêm, nhanh chóng nằm vào trong ngực của nàng, thân thể lành lạnh làm Tiêm Tiêm khỏi đánh cái run.

      "Ngươi, ngươi sao chớ." Nàng ấp úng hỏi.

      Trong ngực, làm nũng dựa vào nàng "Ta biết Tiêm Tiêm quan tâm ta nhất."

      Tiêm Tiêm bị trúng, lập tức nghĩ đẩy ra "Ai ta quan tâm, ta chỉ là lo lắng ngươi chết ở nhà ta." Đáng tiếc cách nào đẩy ra, tiết khí buông tha giãy giụa.

      nhắm mắt lại "Ta mệt quá, ta ở tại bên cạnh ngươi mới có thể ngủ được." Tiếng rơi ở phía sau liền nữa, lẳng lặng ngủ thiếp .

      Nghe phát ra tiếng hít thở hơi , mặt của Tiêm Tiêm bắt đầu đỏ lên, thể thừa nhận, bộ dáng nghiệt nằm trong ngực là quá mị rồi, khó trách ca ca cũng đối với động lòng, Tiêm Tiêm quay đầu ngắm nhìn ngủ mê, liền quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn mặt tường.

      Chương 7: Minh bà bà (3)

      Dần dần, Tiêm Tiêm cảm thấy mắt cũng nặng nề , nàng nhắm mắt cũng ngủ thiếp .

      Hai người lẳng lặng ngủ, Li mắt vẫn nhắm cong khóe miệng, ôm eo của nàng hơn tới gần chút nữa, lần đầu tiên chân chính cảm thấy có chút buồn ngủ rồi, ngủ say ngàn năm chính tự tỉnh lại vẫn có ngủ tiếp , nội tâm luôn là phiền não bất an, tại rốt cuộc cảm thấy có tí bình tĩnh trong lòng tràn ra, trầm lắng ngủ.

      "Tiểu thư." Tiểu Thanh bưng nước đứng ở ngoài cửa nhàng kêu hai tiếng, nàng chưa bao giờ giống như Tiểu Hồng trực tiếp xông vào, kêu hai tiếng nghe thấy động tĩnh, liền đẩy cửa ra, khi vào thấy giường hai người say ngủ mặt liền đỏ lên, lập tức cúi đầu ra ngoài.

      Mới vừa ra , liền gặp phải Tiểu Hồng tới đây "Di, làm sao ngươi vào a, lão gia giao phó cho tiểu thư hôm nay Khuê Phương Trai, ngàn vạn lần thể bị trễ." Tiểu Hồng ngắm nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh còn chưa tới kịp kêu nàng, nàng trực tiếp tự vào.

      "Ai nha, tiểu thư." Dù sao cũng là nữ nhi chưa gã, Tiểu Hồng mặt hồng đến mang tai rồi, nàng kêu to tiếng cuối cùng đem Tiêm Tiêm giường đánh thức rồi.

      Tiêm Tiêm bất mãn kêu "Tiểu Hồng, thế nào mỗi lần đều là ngươi đánh thức ta, ngày mai phái ngươi phòng chứa củi."

      Tiểu Hồng bất mãn khoát khoát tay "Tiểu thư, lão gia giao cho chúng ta nhất định phải sáng sớm đánh thức ngươi Khuê Phương Trai , còn có tiểu thư, ngươi như vậy lão gia tức giận."

      "Tức cái gì a." Tiêm Tiêm rốt cuộc tỉnh lại, đột nhiên cánh tay phải của nàng nặng nề "Ai nha." Nàng quay đầu vừa nhìn, tên kia lại ngủ say được như thế.

      Tiêm Tiêm tức giận từ từ rút tay ra, nhàng vẩy ra cánh tay tê rần, muốn xuống giường phát tay vẫn ôm hông của mình, Tiêm Tiêm dùng sức đẩy ra, rốt cuộc cũng xuống giường.

      Tiểu Hồng cùng tiểu Thanh vẫn mập mờ nhìn Tiêm Tiêm, "Tiểu thư, ngươi ngày ngày thích gia, thế nào mỗi lần tỉnh lại, gia đều ở giường tiểu thư a." Tiểu Hồng cười trước khi Tiêm Tiêm thay quần áo.

      Tiêm Tiêm tức giận trợn mắt hai mắt nhìn họ, liền để ý tới họ, đợi trang điểm liền ra ngoài.

      giường Li vẫn lẳng lặng ngủ, biết ngủ bao lâu mới mở mắt, lạnh lùng "Ngươi rốt cuộc muốn nhìn ta bao lâu?"

      "Li, ngươi bây giờ tình huống tốt lắm, nguyên thần thể cách thân thể quá lâu, ngươi cũng biết." Dằng dặc truyền đến tiếng thở dài.

      "Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Phượng?" Li lẳng lặng nhìn nam tử cao quý thoát trần ngồi giường.

      Phượng trong mắt đều là thương tiếc" Ngàn năm trước, ngươi bị phong cấm ta tức giận tìm thần chiêm tử, tiếc tất cả lực lượng Phượng tộc muốn đem ngươi bỏ lệnh cấm. Thần chiêm tử với ta: đây tất cả đều là kiếp số của ngươi, nếu muốn ngươi hồi sinh, nhất định phải chết trước, để cho ngươi ngủ say là vì để cho ngươi sống lại, đợi đến lúc Bạch Linh chết chuyển thế đầu thai, cũng là lúc ngươi xuất , tại, ta rốt cuộc lại gặp được ngươi." Phượng đôi mắt hoa đào lúc này tràn đầy nước mắt, nước mắt nặng nề trợt xuống.

      Li chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ.

      "Đợi phong ấn hoàn toàn giải trừ rồi trở về ." Phượng bắt hai cánh tay, lo âu nhìn .

      Li hơi nhíu chân mày, vung qua cánh tay của đứng lên "Phượng, ngươi quản quá nhiều." Lạnh lùng liền xoay người.

      "Nhưng là ngươi bây giờ càng ngày càng yếu." Phượng đứng lên, tới bên cạnh .

      Li mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch, vung tay áo, hồi cuồng lực đem đến gần Phượng "Cút." Trong mắt lãnh tàn bạo, lạy động ra ngoài cửa.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :