1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 28
      Edit: Phong Du
      Beta: Tiểu Nhu

      Hôm sau, ở bên trong sương phòng bình thường, nữ tử với khuôn mặt đỏ bừng ngước mắt nhìn nam tử có vóc người cao lớn. Nam tử này cúi người tỉ mỉ cắt phần vải của giường. lát sau, miếng vải dệt ngay ngắn hình tròn ra trước mặt nữ tử.
      Khi thấy mảnh vải hình tròn ra vệt hồng ám muội phút chốc nữ tử cúi thấp đầu xuống, ở bên cạnh còn truyền đến tiếng cười sang sảng của nam tử. Đứng ở ngoài phòng Tiểu Phúc Tử cúi đầu nghĩ ngợi, chắc hẳn tối qua Điện hạ vô cùng thoải mái. Xuân phong đêm rồi, Điện hạ à, ngài cần phải với Trầm gia đó,ngài biết tại Trầm gia rối như canh hẹ rồi sao, tối qua gã sai vặt cho tới gia nô của Trầm gia điều động hơn nửa rồi, theo tính tình của gia chủ Trầm gia , Điện hạ, ngài hãy bảo trọng nha. ( này vui ghê )
      Bên trong nhà, Vũ Văn Thượng cẩn thận đem miếng vải gấp lại cho tốt, sau đó kéo tay phải của Trầm Lạc qua, híp mắt, khoé môi cong cong lên: “Lạc Nhi, ta biết tập tục ở huyện Vân Hà, lạc hồng này phải để ở ở dưới đáy rương sính lễ của nhà trai. Sau khi về, hãy đem mảnh vải và phương ấn này để ở dưới đáy hộp gấm đựng dạ minh châu .” Vừa dứt lời, mảnh vải bọc lấy phương ấn rơi vào tay Trầm Lạc, Trầm Lạc nắm chắc nhanh chóng bỏ vào trong ống tay áo.
      Thấy vật này Trầm Lạc liền nhớ lại chuyện tối qua, sức lực của Vũ Văn Thượng thực rất lớn, thời gian liên tục lại còn kéo dài nữa, bây giờ cả eo và đùi cùa nàng chỗ nào cũng đều đau mỏi cả.
      Để che giấu lúng túng của mình, Trầm Lạc ho tiếng. Ngước mắt nhìn thấy ý cười tràn ngập mặt Vũ Văn Thượng, giọng : “Ta phải về thôi, hôm qua theo chàng đến đây, cả đêm lại về. Chắc chắn phụ mẫu rất lo lắng.” Trầm Lạc xong muốn cất bước ra ngoài Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc lại: “Nha đầu, nàng phải muốn về mình chứ? Nàng là của ta rồi, ta cũng nên về gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu chứ.”
      Trầm Lạc vừa nghe, hai mắt bỗng trợn tròn."Chàng đến nhà ta sao? được, chàng mau trở về hoàng cung , chờ đến kỳ tuyển tú nữ, ta nhất định đến hoàng cung. Chàng làm chuyện kia với ta rồi, ta cũng thể gả cho người khác được nữa.”
      Vũ Văn Thượng nghe những lời nay, trong lòng cực kỳ thoải mái. Chẳng lẽ nha đầu này còn muốn gả cho người khác? ! rất muốn xem trừ ra, còn ai dám lấy nàng.
      Mặc kệ cặp mắt trợn to của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng thêm lời nào lập tức kéo Trầm Lạc ra khỏi phòng. Tiểu Phúc Tử sớm đợi ở ngoài cửa, khom người hành lễ: “Điện hạ, xe ngựa chuẩn bị xong rồi. Đồ ăn sáng và cả trà cũng để xe rồi, có phải nên về Trầm trạch ạ?”
      Tên Vũ Văn Thượng này thực muốn đến nhà nàng sao, nàng biến mất trong đêm sau đó đột nhiên xuất lại còn dẫn theo thái tử của Nguyệt Tường quốc, người có mắt đều có thể nhìn thấy quan hệ giữa nàng và Vũ Văn Thượng hoàn toàn bình thường. Còn nữa, cả gia đình của cữu cữu, cả nhà dượng Hai đều ở đây. Cả nhà tiểu dì chừng hôm nay cũng đến đây, Vũ Văn Thượng lại cứ vậy mà đến nhà của nàng, Trầm Lạc bỗng thấy mí mắt giật giật liên tục.
      Nhưng còn biện pháp nao cả, hơi sức của nàng , so với sức lực cực đại của Vũ Văn Thượng chẳng là gì, cứ vậy mà kéo nàng . lâu sau, nàng ngồi trong xe liên tục càu nhàu, lại càu nhàu.
      Vừa ăn đồ ăn sáng, vừa liếc Vũ Văn Thượng. Cái liếc này khá mờ ám, đương nhiên là Vũ Văn Thượng cũng nhìn ra: “Lạc Nhi, nàng có gì muốn với ta sao? Thí dụ như nhạc phụ nhạc mẫu thích cái gì?”
      Trầm Lạc vừa nghe xong thiếu chút nữa phun bánh ngọt nhai trong miệng ra.
      "Bị sặc à, Lạc Nhi, mau uống nước . Đâu có ai giành với nàng, nàng cứ từ từ mà ăn, sau khi ăn xong rồi hãy nghĩ cho kĩ kể cho ta nghe.” Vũ Văn Thượng muốn lấy lòng phụ mẫu nàng. . . . .
      Nhận lấy ly trà trong tay Vũ Văn Thượng uống hớp, Trầm Lạc :
      “Mẫu thân ta rất dịu dàng, chỉ cần làm sai chuyện gì lớn luôn ôn hoà, chút cáu giận nào. Về phần phụ thân ta, ta hoàn toàn hiểu ông ấy nghĩ gì.”
      Ý tứ của Trầm Lạc cũng chính là ý của Vũ Văn Thượng.
      "Lạc Nhi, nàng xem kỹ Dạ Minh Châu đó chưa? Có phát ra gì ?"
      Trầm Lạc biết, vì sao Vũ Văn Thượng đột nhiên lại đến dạ minh châu. Có phải Dạ minh châu có bí mật gì , đó cũng chỉ là vật phát sang vào ban đêm thôi mà. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng thở dài, giọng : “Quả nhiên” Bên trong hộp gấm có gì chắc là Lạc Nhi đưa cho phụ thân của mình xem rồi, cho nên tên của Lạc Nhi danh sách tú nữ mới còn. Cũng may là lo xa, chừa lại thủ đoạn.
      Bên trong phòng khách Trầm trạch, sau khi ăn sáng xong Bạch Vũ Hinh ngồi bên cạnh đại tỷ, giọng an ủi. Trầm Lương và Uy Chấn vẫn ngồi bên uống trà, vẻ mặt lạnh nhạt. Ngược lại, Mộc Vân được an nhàn như vậy, bà sốt ruột lắm rồi, vội nắm vạt áo phu quân, là mình muốn ra ngoài tìm Lạc Nhi. Trầm Vân mắc lỗi lớn, nếu là trước kia chạy “vơ vét” trân bảo hoặc là ngắm tuấn nam rồi. Nhưng tại chỉ có thể cúi đầu lên tiếng, ngay cả nụ cười tươi như hoa kia cũng biến mất. Bạch Mạn Thanh vẫn ngồi ghế, người nằm nhoài ra bàn, ngó đông ngó tây.
      Đột nhiên giọng của gã sai vặt oang oang lên, "Lão gia phu nhân, đại tiểu thư về rồi."
      an tĩnh trong phòng khách trong nháy mắt trở nên vui mừng trở lại, Bạch Ngữ Mặc lập tức cất bước ra ngoài phòng khách. Tất cả mọi người trong phòng cũng theo sát ra ngoài. Trầm Lương mặt biểu cảm, Uy Chấn lại như cười như cười. Tính khí của thái tử đương triều xét ở mặt nào đó có phần rất giống đại tỷ phu, lần này chắc chắn là có kịch hay xem rồi.
      Khi Trầm Vân thấy Đường tỷ đứng bên cạnh nam tử xa lạ cỗ tức giận xộc thẳng lên . Chính là nam nhân này, khiến cho người ta nhìn ra thủ đoạn, dẫn dụ nàng rồi để đường tỷ rơi vào tay . Trầm Vân hừ lạnh tiếng, chạy thẳng đến chỗ Vũ Văn Thượng.
      Thấy Trầm Vân như con trâu thô bạo xông thẳng về phía Vũ Văn Thượng Trầm Lạc cả kinh. định ngăn cản nhưng vẫn kịp nữa rồi, những người khác cũng ngờ được màn này. Khoé mắt Uy Chấn giãn ra, Vân nha đầu này, tính tình và tướng mạo này nhìn ra đó.
      "Tên vô sỉ háo sắc kia, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Là ngươi tối qua lừa ta, dẫn ta ra ngoài rồi để cho đường tỷ đợi. Đợi xem ta lột da của ngươi ra đây.”
      Trầm Vân càng , khí thế càng bừng bừng, vượt cả vóc người nhắn cả nàng, nàng nhảy lên nhưng túm được cổ áo của Vũ Văn Thượng nên hung hăng xé ống tay áo của ..
      Trầm Lạc nhìn mặt Vũ Văn Thượng, cứ tưởng là giận tái mặt, nhưng ai ngờ lại vẫn cười tự nhiên, đây là. . . . .
      Uy Chấn và Bạch Dư Tề đứng ở phía sau quỳ xuống hành lễ, rối rít cất cao giọng : “Thái tử điện hạ đến nhà chơi, thần từ xa nghênh đón, mong Điện hạ thứ tội.”
      Trầm Vân vừa nghe, da mặt kéo ra, tay run run. Thái tử điện hạ?! Tên nam nhân vô sỉ này là. . . thái tử điện hạ?! Trầm Vân vội quay sang nhìn nhìn đường tỷ, thấy đường tỷ lắc đầu cái, Trầm Vân nhất thời thả tay ra. Nhưng mà, nàng vẫn cam lòng. Mới vừa rồi rang còn quyết định trừng trị tên nam nhân vô sỉ này phen. . . .
      Bạch Ngữ Mặc kinh ngạc nên lời, tầm mắt luôn đảo qua chỗ khuê nữ đến. . . người thái tử, lại thấy băn khoăn. So với kinh ngạc của Bạch Ngữ Mặc Bạch Mạn Thanh còn khoa trương hơn, nhảy cẫng lên la lớn: “Điện hạ thích tỷ tỷ.”
      Lời của Bạch Mạn Thanh khiến cho Bạch Ngữ Mặc lo lắng, làm sao mới tốt đây. Khuê nữ của bà bị thái tử chú ý đến rồi, nhìn điệu bộ này, khuê nữ bà thể vào hang sói rồi.
      mặt Vũ Văn Thượng mang theo nụ cười nồng đậm, nhìn Uy Chấn và Bạch Dư Tề nâng tay: “ cần giữ lễ tiết, lần này ta tới là để bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu. Đều là người nhà, những lễ tiết hoàng cung hãy bỏ qua hết .”
      Mộc Vân vội kéo Bạch Mạn Thanh qua, để nàng hô lớn gọi nữa. , Mộc Vân vốn nghĩ để Trầm Lạc đến Kinh thành chơi, nhưng ngờ là Lạc Nhi lại đến cả hoàng cung, cái này hay rồi. Nghĩ như vậy, Mộc Vân vội quay sang nhìn Trầm Lạc, trong mắt mang theo mấy phần thương tiếc.
      Lúc này, Trầm Lương ho khan tiếng, giọng hết sức nghiêm túc: “Nếu bỏ những lễ nghi hoàng gia , ngươi, đến thư phòng của ta trước.”
      Trực tiếp gọi Vũ Văn Thượng là ngươi, thể đủ mười phần mười dáng vẻ uy nghiêm. Trầm Lạc quay sang nhìn phụ thân rồi lại nhìn Vũ Văn Thương, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Trong lòng lại có vài phần mong đợi xấu xa, nếu phụ thân và Vũ Văn Thượng so chiêu, biết là ai thắng ai thua đây.
      Vũ Văn Thượng híp mắt cúi đầu nhìn ống tay áo của vẫn còn bị Trầm Vân nắm: "Nhạc phụ gọi ta vào thư phòng rồi, biết nương có tiện buông tay ?"
      Trầm Vân từ thích những nam tử có tướng mạo tuấn mỹ, thái tử đương triều Nguyệt Tường quốc này là đệ nhất mỹ nam đó nha, bây giờ ở khoảng cách gần như vậy, chuyện dịu dàng như vậy, lại còn cười híp mắt nữa! Trầm Vân trong lòng lơ lửng, tay khống chế buông xuống. Đợi vị thái tử kia xa Trầm Vân nhất thời cảm thấy mất mặt. là muốn đánh bản thân bạt tai, để sắc đẹp mê hoặc, đúng là kẻ háo sắc. Trầm Vân, ngươi có tiền đồ.
      "Lạc Nhi, con lại đây." Bạch Ngữ Mặc từ kinh ngạc lo lắng cũng dần bình tĩnh trở lại, vẫy vẫy tay về phía khuê nữ. Lạc nhi cả đêm về, thái tử lại vô sỉ như thế. đêm này thực xảy ra chuyện gì được sao, Lạc Nhi cũng có nguyệt đầu tiên rồi. Trầm Lạc liếc thấy ánh mắt ngàn vạn lần hối hận của Trầm Vân, nhưng cũng chỉ cất bước về phía mẫu thân. Bạch Ngữ Mặc nắm lấy tay khuê nữ, trực tiếp kéo về phòng mình.
      Hai người ở lại đưa mắt nhìn nhau, Bạch Dư Tề lắc đầu thở dài, còn Mộc Vân lộ vẻ tiếc hận, Bạch Mạn Thanh từ vẻ thể tưởng tượng nổi dần dần bừng tỉnh lại. Chỉ có Uy Chấn là vẫn giữ nụ cười tươi, còn Bạch Vũ Hinh lại mù mịt hiểu gì cả. Lạc Nhi được thái tử coi trọng, Lạc nhi tính tình đơn thuần chất phác, nếu như vào cung sao có thể đối phó nổi những người gian trá đó chứ. Bấy nhiêu người trong Uy phủ thôi mà cũng rất phiền lòng, nhưng hoàng cung kia so với Uy phủ lại càng phức tạp hơn nhiều.
      Hai mẹ con vừa vào phòng Bạch Ngữ Mặc liền nổi giận: “Con đó, biết mẫu thân nên cái gì với con đây? Con nghe mẫu thân hỏi, tối qua con và thái tử có phải là trải qua chuyện đó rồi ?”
      Khi thấy mặt khuê nữ đỏ lên trong lòng Bạch Ngữ Mặc vô cùng chua xót. Cảm giác bi thương dâng tràn trong lòng, bà tựa vào ghế: "Phải làm sao bây giờ, thái tử lấy trong sạch của con rồi, nhất định là con phải gả cho thái tử thôi. Lạc Nhi, những người trong hoàng cung con đối phó được, sau này thái tử lại nạp thêm nhiều phi tần nữa, về sau con ráng chịu đựng đừng để đắc tội đó."
      Bạch Ngữ Mặc càng càng đau lòng, nhớ lại ngày trước công công vì lấy thêm tiểu thiếp, khiến cho bà bà tức giận mà đánh tiểu thiếp đó đến chết. Kết quả, khi công công biết được chân tướng việc, tuyệt tình dứt bỏ mà làm hoà thượng. Bà còn nhớ bà bà buồn khổ đến chết. Vậy mà khi chết bà bà vẫn nhớ mãi quên công công. Mộ của bà bà còn được bố trí ở ngôi chùa ngọn núi , nơi mà công công tu.
      Trầm Lạc ngồi xổm dưới đất, xoa xoa tay của mẫu thân: "Mẫu thân, bên trong hoàng cung thị phi nhiều. Nữ nhi vào cung, tự bản thân cẩn thận. tại, Vũ Văn Thượng đối với nữ nhi tệ, mặc dù có chút vô sỉ. Nhưng mẫu thân, người hãy yên tâm, dùng lời trước đây của phụ thân là, trong người con chảy dòng máu của ông, sao có thể dễ dàng đế người khác khi dễ được?”
      Bạch Ngữ Mặc thở dài, trở tay nắm lấy tay khuê nữ: "Con à, bây giờ con đơn giản dễ nghe, nhưng chờ đến khi vào hoàng cung rồi, cha mẹ ở bên cạnh, chắc chắn con bị người khác bắt nạt rồi khóc nhè, thái tử lại bề bộn nhiều việc, mặc dù đối xử tốt với con nhưng sao có thể ngày ngày dỗ dành con được?” Bạch Ngữ Mặc nhìn xuống, thấy khuê nữ cúi đầu lên tiếng, trong lòng lại càng đau, khuê nữ rốt cuộc phải vào cung , thái tử cũng đến tận nhà rồi.
      "Mẫu thân." Trầm Lạc bỗng ngẩng đầu lên: "Lần đầu tiên vào cung, con cũng ngờ lại bị Vũ Văn Thượng coi trọng, cho nên đối với những nữ nhân kia có thể tránh liền tránh. Chờ lần này vào cung, mắt con cẩn thận hơn chút. Mẫu thân, phải trong kinh thành còn có cậu và dượng hai sao."
      "Ai, lạc Nhi, vào cung phải khôn ngoan chút. Nếu có người khi dễ con, con phải đòi lại gấp đôi. Trầm gia ở Nguyệt Tường quốc này, cũng là hậu đài lớn rồi. Đừng để mình chịu uỷ khuất. Đúng rồi, Lạc nhi, con phải may túi thơm, để khăn có lạc hồng vào."
      Trầm Lạc lúng túng, đôi tay níu chặc ống tay áo, vừa nhắc tới khăn lạc hồng, lại nghĩ đến màn kịch liệt của tối qua.
      Tác giả có lời muốn : Nha đầu Trầm Vân nha đầu này muốn truyền thụ cái ấy ấy cho Đường tỷ rồi. Ở trong hoàng cung, chỉ đối phó với những nữ nhân khác, mà còn phải bắt được lòng của nam nhân nha, phương pháp để bắt lấy nam nhân là như thế nào? Ai khổ nỗi tại đnag là thời kì hài hòa tiện , hừ (ˉ(∞)ˉ) (thở dài)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 29:

      Edit: Bell

      Beta : Tiểu Nhu


      Trầm Lạc cầm tấm vải đỏ mà mẫu thân cho ra khỏi phòng, theo tập tục huyện Vân Hà, trước khi sắp xuất giá đều tự tay may túi thơm màu đỏ, đợi đến ngày thành thân đem túi thơm đó đến nhà tân lang. Đợi đến lúc gặp mặt lại, phải đem túi thơm đó đặt ở tầng cúi bên trong rương sính lễ lớn đặt ở phía Nam, gọi là tục giấu. Thế nhưng chỉ là đối với những nương trước khi xuất giá mà thôi, đối với nàng chưa thành thân mà thất thân rồi , đó lại là tình huống khác hoàn toàn.

      Trầm Lạc bước nhanh đến sân, bổng chốc thấy hai bóng dáng ở trong ngõ , Trầm Lạc định thần lại ra là đường muội Trầm Vân cùng biểu muội Bạch Mạn Thanh. Trầm Vân giang hai cánh tay ngăn đường tỷ đến, gương mặt hồng hồng lộ ra nụ cười: “Đương tỷ, ta len lén chạy tới cửa phòng đại bá, nghe toàn bộ cuộc chuyện của Thái tử cùng đại bá. Đường tỷ, thái tử đối với ngươi rất là để ý, là được...”

      Trầm Vân tới chỗ này, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cắn răng, nghiêng lợi hung hăng tiếp: “Chính là quá mức vô sỉ, đường tỷ, sau này tỷ vào cung có thể phải hảo hảo phen, nam tử tuấn tú như thế, đường tỷ bị thiệt thòi nha.”

      Trầm Vân đối với người nhà mình chuyện luôn luôn như thế, e dè nghĩ gì đó. Những lời này nếu như bị người ngoài nghe, phải cười nhạo thái tử sao?

      “Vân Vân, ngươi cũng nhiều rồi. chuyện sao che đậy miệng lại.”

      Trầm Vân chẳng hề để ý, phất phất tay: “Đường tỷ, tỷ nghe theo muội chính xác sai đâu. Dù sao bao lâu nữa tỷ vào cung, trước khi tỷ vào ta muốn toàn lực giúp tỷ.” Trầm Vân tràn đầy tự tin, Bạch Mạn Thanh bên còn chỉnh lại sắc mặt, sau khi mặt lộ ra hết khiếp sợ nghi ngờ mở miệng với Trầm Lạc: “Đường tỷ, đại phụ đồng ý đưa tỷ vào cung, xem ra, tỷ muốn thành thái tử phi. Đương tỷ, tỷ sợ đối đầu với muội sao, phải tỷ muốn làm thái tử phi sao?”

      Trầm Lạc lúng túng hồi, biết như thế nào với Mạn Thanh đây. Lúc ấy, nàng nghĩ đến bị Vũ Văn Thượng để mắt đến, có số việc đúng là thể nào ràng. Chần chừ chốc lát, Trầm Lạc vừa định mở miệng liền nghe Bạch Mạn Thanh tiếp: “Như vậy cũng tốt, nước phù sa chảy ruộng người ngoài, ta làm được để đường tỷ làm. Vị trí thái tử phi nhất định để Hà Oánh chiếm được, còn có cái gì Hạ Quận chúa. Khiến những nữ nhân khia đau lòng thôi.”

      Trầm Vân chút cũng muốn nghe trong cung nữ nhân như thế nào, nàng tại có chuyện gấp muốn cùng Đường tỷ, thay vì cùng bầy nữ nhân trong cung đấu đá, bằng nắm chặt lòng nam nhân. “Đương tỷ, tối nay muội với tỷ cùng ngủ, thuận tiện muội mang theo bảo bối. Tỷ chờ muội, muội trước chọn lựa bảo bối chút.”

      Trầm lạc phải kéo Trầm Vân lại: “Vân Vân, tỷ và muội chuyện chút, phụ thân cùng Vũ Văn Thượng còn cái gì trong thư phòng?” Bạch Mạn Thanh nghe được biểu tỷ e dè gọi tên thái tử, ra, vui mừng rất nhiều còn có chút ghen tỵ, tại sao thái tử lại coi trọng biểu tỷ cho biểu tỷ nhiều ân sủng như thế. Nàng là tâm vui mừng cho thái tử cùng biểu tỷ, nếu phải cần gì phải tự mình đến Trầm gia, cần gì phải để mặc cho đại phụ khiển trách cũng có chút thối lui nào. Lúc nào đến phiên mình gặp được nam tử của riêng mình?

      “Hả? Ta còn tưởng rằng Đường tỷ cứng rắn bị thái tử lừa chỉ có thể theo thái tử đâu rồi, bây giờ nhìn lại hoàn toàn phải, Đương tỷ trong đầu vui mừng cũng chính là do thái tử. Trong thư phòng nha, đại bá là lợi hại nha, đem đường đương là thái tử tương lai khiển trách xối đầu. Thái tử bên cạnh còn cười theo, tiếng cười liên tiếp đấy. Chỉ là lúc ấy cảm thấy đại bá răn dạy như thế nào, khiển trách như thế nào cũng cười sung sướng, dù sao cũng nhất định muốn khuê nữ người vào cung. Rất có lòng nha, khụ khụ, chiêu này ta nhất định phải nhớ, về sau thấy Tâm Nghi ( người trong lòng )khẳng định là cần dùng đến.”

      Trầm Lạc nhìn nắm tay của Trầm Vân, nha đầu háo sắc này sợ vĩnh viễn cũng sửa được rồi. Thấy nam tử tuấn mỹ liền ba chân chạy tới, đợi đến khi nam tử tuấn mỹ hơn đến liền thay đổi mục tiêu. Ngược lại nam tử tuấn mỹ lại rất nhiều, tính tình của nha đầu Trầm Vân này lại kiên định. biết ai là đường muội phu của nàng đây.

      “Biểu tỷ, cái vải đỏ ngươi cầm có vẻ là muốn dùng để may túi thơm. Thái tử là gấp, nhanh như vậy liền... nữa, biểu tỷ ngươi nhanh may túi thơm .” Bạch Mạn thanh sau khi xong kéo Trẩm Vân,than ảnh hai người lúc tới cũng vội vã mà cũng vội vã.

      Bên trong phòng

      Trầm Lạc đem khăn tay trong ống tay đặt ở bàn, sau đó xoay người lấy từ trong tủ ra cây kéo , đem tấm vải màu đỏ cắt thành hình tròn. Rồi sau đó đem vải vóc đặt lên bàn lên may vá, ngồi ghế, đem chỉ đâm xuyên qua lỗ kim, sau đó cầm lấy vải bàn lên , cúi đầu đưa mũi kim lên xuống.

      Trầm Lạc vừa ngồi vá vừa nghĩ tới lời của Trầm Vân, phụ thân ở thư phòng hung hăng khiển trách Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng khuôn mặt thủy chung tươi cười nhàng. Đắm chìm trong suy nghĩ, Trầm Lạc ý thức được rằng mình bất giác nở nụ cười, độnh tác may túi thơm nhàng, linh xảo.

      Lúc này, Vũ Văn Thượng bước vào sân trước phòng Trầm Lạc, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy giai nhân cúi đầu cẩn thận may túi thơm, Vũ Văn Thượng tất nhiên biết cái túi thơm kia, bên trong cầu chứa khăn đỏ. Nhớ tới buổi tối hôm qua, Vũ Văn Thượng hết sức thỏa mãn.

      Két tiếng, Trầm Lạc dừng động tác tay nhìn về phía người đến. Vũ Văn Thượng nhanh như thế liền từ trong thư phòng phụ thân ra? phải phụ thân vẫn còn khiển trách Vũ Văn Thượng sao? Trừ khiển trách phụ thân còn cùng Vũ Văn Thượng cái gì? Trầm Vân cùng Bạch Mạn Thanh chưa kịp ràng vội.

      “Lạc nhi” Vũ Văn Thượng chậm rãi bước tới bên cạnh Trầm Lạc, đầu tiên là liếc mắt nhìn tấm khăn tay bàn, sau đó cúi đầu nhìn về phía túi thơm trong tay Trầm Lạc vẫn chưa may xong. “Lạc nhi ở đây may túi thơm? Đây là muốn giấu, túi thơm quá lớn thể để vào bên trong tầng cúi cảu hộp gấm, ngươi phải may khéo chút.”

      Vũ Văn Thượng lại đến hộp gấm trang bị dạ minh châu, tầng bên trong của hộp gấm? Ưmh, hộp gấm có hai tầng. Tự mình vẫn cho là chỉ có tầng. “Vũ Văn Thượng, có phải ngươi thả đồ vào bên trong hộp gấm?”

      Vũ Văn Thượng ngồi bên cạnh Trầm Lạc gật đầu cười: “Ở bên trong ta để ba món đồ trang sức, vật của chúng ta đính ước, ta cho ngươi ba thứ trang sức, ngươi cho ta độc nhất vô nhị cái yếm...” Vũ Văn Thượng tới chỗ này tạm ngừng, nụ cười mặt đột nhiên thay đổi.

      Đâu phải là ta đưa cho ngươi, ràng là ngươi vô sĩ cầm , Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng cái: “Là ngươi nhất quyết cầm , cái yếm này nhất định phải trả cho ta. Đây là lúc sinh nhật ta mười tuổi, mẫu thân tự tay may.” Vũ Văn Thượng nhìn Trầm Lạc chu cái miệng nhắn, mềm mại, hận lúc này thể đem nha đầu này ôm vào trong lòng hung hăng hôn phen.

      “Lạc nhi, hôm nay ta chuẩn bị hồi cung. Nàng phải ngoan ngoãn chờ tham gia tuyển tú nữ, ta ở trong cung chờ nàng. Vào cung, nàng cần phải sợ, mọi chuyện có ta chuẩn bị.”

      Vũ Văn Thượng cũng chưa quan lễ, bản thân nàng cũng chưa làm lễ cập kê. Nhưng ngay tình huống nay, chuyện nam nữ trước mất rồi...( kinh sớm )

      “Lạc nhi, tầng cuối bên trong hộp gấm kia bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy. Ta còn định giữ lại tờ giấy, vốn là muốn ngươi xem tờ giấy này mới có thể an tâm chuẩn bị vào cung. Nhạc phụ nhạc mẫu nghĩ tới biện pháp đem tên ngươi từ danh ssch tú nữ gạch .” Tim Trầm Lạc đập mạnh, ra là cha mẹ sớm biết quan hệ của nàng và Vũ Văn Thượng, lúc bắt đầu chính nàng còn muốn gạt cha mẹ.

      “Vũ Văn Thượng, tờ giấy viết cái gì?”

      Ngón tay dài nhàng gõ bàn cái, Vũ Văn Thượng chậm rãi lên tiếng: “Cũng có gì, liền viết hai chữ cái yếm.” Nghe đến lời này xong, nháy mắt tròng mắt Trầm Lạc trợn to, cha mẹ thấy ý nghĩa lạ thường tầng bên trong hộp gấm ba món đồ trang sức cùng với tờ giấy có chữ cái yếm...

      “Lạc nhi, nhạc phụ với ta, ba tháng sau nàng làm kễ cập kê rồi.”

      “Điện hạ, phải lên đường rồi.” tiếng của Tiểu Phúc Tử ngoài cửa phòng truyền vào, Vũ văn thượng nhăn chân mày. Nghĩ đến phải hơn vài tháng sau mới có thể nhìn thấy nha đầu này nữa, trong lòng khỏi khó chịu.

      “Ưmh.” Trầm Lạc khẽ kêu tiếng, cẩn thận kim đâm vào đầu ngón tay, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, Vũ Văn Thượng lập tức đem túi thơm may chưa xong tay Trầm Lạc để lên bàn, rồi sau đó đưa tay cầm ngón tay Trầm Lạc hé miệng mút.

      cỗ ấm áp bao quanh đầu ngón tay bị đâm, dù là cùng Vũ Văn Thượng làm chuyện thân mật nhưng Trầm Lạc cũng khỏi đỏ mặt.

      “Vũ Văn Thượng, như vậy được rồi.” Vũ Văn Thượng mút lâu, ngón tay Trầm Lạc xem chừng sớm còn máu, nhưng Vũ Văn vẫn hé miệng.

      Thấy Vũ Văn Thượng vừa hé miệng, Trầm Lạc vội vàng đem đầu ngón tay của mình từ trong tay Vũ Văn Thượng rút ra, người này mặt cười xấu xa, ánh mắt kia giống như muốn đem mình ăn. Hôm qua hung hăng giằng co nàng cả buổi tối, tại lại...

      “Lạc nhi, hôm nay ta liền . Hồi lâu mới có thể gặp mặt, bằng...” Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng đứng lên, ngồi lên ghế Trầm Lạc, rồi sau đó dùng sức xé ra, nhất thời đem giai nhân ôm vào ngực. Hai cánh tay ôm chặt eo thon của giai nhân trong lòng ngực, cánh môi lập tức đặt lên cái miệng mềm mại, nhắn mê người.

      “Ưmh.” Bị đau hồi, Trầm Lạc mở môi ra, Vũ Văn Thượng nhân cơ hội này tiến công. Lưỡi dài cuộn lấy cái lưỡi kia, để cái lưỡi chạy trốn, ngay sau đó tròng mắt hơi híp nóng bỏng như lửa, lưỡi dài cuốn lấy cái lưỡi đinh hương trong miệng của mình.

      Trầm Lạc ưmh ưmh khẽ gọi ra tiếng, Vũ Văn Thượng tự nhiên cuốn lấy cái lưỡi của nàng trong miệng .

      Vũ Văn Thượng ôm chặt lấy eo Trầm Lạc chậm rãi dao độnh, thỉnh thoảng chầm chập dời tay, môi bộc phát sức lực mãnh liệt. Trầm Lạc cảm giác mình thể thở nổi nữa, bên tai tràn đầy thanh hôn hít mãnh liệt của cánh môi đụng vào nhau.

      Đứng ở bên ngoài cửa phòng, lâu Tiểu Phúc Tử nghe tiếng đáp lại của Điện hạ, nên làm trễ nãi chuyện hoàng cung, nhưng Điện hạ ngài phải lập tức được làm quan lễ nha. Tiểu Phúc Tử rất muốn lên tiếng nhắc nhở thái tử, nhưng... Đây là khuê phòng của Trầm nương, Điện hạ ở bên trong lâu ra, nhất định là cùng Trầm nương thân mật. Ai, bị Điện hạ làm khó rồi, mấy ngày nay mới có thể nhìn thấy Trầm nương lần nữa. Vì vậy, Tiểu Phúc Tử dù có nóng nảy đến mấy cũng phải chờ ở ngoài cửa.

      “Lạc nhi.” Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên, nhiệt liệt, trán Vũ Văn Thượng khẽ chống cái trán của Trầm Lạc, hơi thở ấm áp theo hô hấp phả vào má của Trầm Lạc, giống như cọ lông vũ vào má, ngứa chút. Bỗng chốc, cái cổ Trầm Lạc nóng lên sau đó đau, Vũ Văn Thượng bấm nàng cái. Trầm Lạc chợt ngẩng đầu, hai người ở cự ly quá gần, cánh môi bởi vì động tác này “chủ động” dán lên cánh môi của Vũ Văn Thượng. hồi, tiếng cười khẽ truyền đến lỗ tai, Trầm Lạc cực kỳ ngượng ngùng.

      Vũ Văn Thượng rất là hưởng thụ cái chủ động này của giai nhân, tất nhiên là xuất toàn lực hôn giai nhân đến khi thở gấp liên tiếp, sau hồi hôn qua lại, cánh môi Trầm Lạc sưng đỏ, chỉ cảm thấy cánh môi tê tê, vội vàng đẩy tay Vũ Văn Thượng hướng đến gương trang điểm bên kia.

      Vũ Văn Thượng được tiện nghi cũng chịu nổi, sau hai lần hôn qua, dục hỏa đốt người. Nhưng còn phải nhẫn nại đợi hơn mấy tháng, trong hoàng cung nhiều nữ nhân, phụ hoàng khi trạc tuổi cũng chuẩn bị tốt thông phòng đại cung nữ, kể cả trắc phi cũng dự định xuống. Vũ Văn Thượng muốn chấp nhận, mặc dù rất muốn phát tiết cũng là phải cùng mình thích. Nếu tình nguyện tắm nước lạnh. Trở về Đông Cung, lập tức cho Tiểu Phúc Tử chuẩn bị nước lạnh.

      “A, Vũ Văn Thượng!” Trầm Lạc hướng về phía gương trang điểm của mình vuốt cánh môi sưng đỏ, nếu là bị cha me, cữu cữu, dượng Hai nhìn thấy, phải là tự bản thân tự thú. Vũ Văn Thượng rất thỏa mãn, đương nhiên rời .

      “Lạc nhi, ta xem rất tốt, cánh môi mềm mại.” Vũ Văn Thượng mang theo nụ cười đứng ở sau lưng Trầm Lạc, khi thấy Trầm Lạc cúi người ở trước bàn trang điểm nâng cái mông cao, tròng mắt Vũ Văn Thượng biến đổi liên tục.

      “Điện hạ, nên lên đường rồi.” Tiểu Phúc Tử đợi ở ngoài phòng rất lâu, rút cuộc tính nóng nảy chiến thắng, bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở Điện hạ nên lên đường rồi.

      Trầm Lạc thông qua gương trang điểm thấy trong mắt Vũ Văn Thượng là ánh lửa động tình, ánh mắt này tối hôm qua thấy, Trầm Lạc hết sức quen thuộc, khi ý thức được quần áo và động tác Trầm Lạc lập tức xoay người. Cư nhiên hướng về cái cổ của Vũ Văn Thượng.

      “Lạc nhi, hôm nay ngươi là chủ động.” Vũ Văn Thượng đưa tay vuốt ve gò má của Trầm Lạc, ràng là chịu nổi dục vọng, cổ mang theo cảm giác dịu dàng như nước.

      Đứng ở ngoài phòng, Tiểu Phúc Tử lần nữa được để ý mà thở dài.

      “Ngươi phải là tiểu công công bên cạnh thái tử sao? Vào lúc này đứng ở ngoài cửa, thái tử ở bên trong, oa, Đường tỷ trong phòng. Cửa phòng khép chặt!” tay Trầm Vân cầm mấy quyển da lam tử thư cùng bức họa, thấy tiểu công công bên cạnh thái tử ban đầu là phen kinh ngạc, sau đó là mặt mày giật mình. thanh càng lúc càng lớn.

      Ở bên trong phòng, Trầm Lạc nghe được tiến kêu to của Trầm Vân, mặt ửng hồng lên, Vân Vân là nghĩ gì đó. Vũ Văn Thượng bị Trầm Vân làm cho tức cười: “Cái vị đường muội này thú vị nay, ta xem nếu Lăng thiếu đụng phải người đường muội này, xem chừng càng thêm thú vị.”

      Bên ngoài cửa phòng Trầm Vân nặng nề ho khan tiếng, sau đó mang theo ngữ điệu vui sương lến tiếng: “Thái tử, Đường tỷ. Chuyện xong rồi chưa, ta vào nhé.”

      Vũ Văn Thượng lên tiếng, chỉ là nhướng mày nhìn Trầm Lạc. Trầm Lạc đến cửa phòng, đem cửa phòng đẩy ra. Trầm Vân giật mình, lỗ mũi ngửi đông ngửi tây. Cuối cùng, nặng mở miệng: “Mùi vị ngọt ngào, Thái tử ngài lại chiếm tiện nghi của Đường tỷ ta.” Dứt lời, Trầm Vân đến bên cạnh bàn, đem bảo bối mang theo đặt lên . Trầm Lạc sực nhớ bàn còn để khăn đỏ đâu rồi, vội vàng đến bên cạnh bàn, đem khăn tay hồng bỏ vào trong tay áo. Rồi sau đó hướng về phía Trầm Vân mở miệng: “Vân Vân, phải là buổi tối sao?”

      “A.” Trầm Vân trả lời Đường tỷ mà hướng phía Vũ Văn Thượng cười tiếng: “ ra bàn còn có đồ tốt như vậy.”

      Ngược lại lúc này Vũ Văn Thượng lại mở miệng: “Ta xem trọng đồ, ngươi phải mang đến vật trân quý sao?”

      Trầm Vân mặt lập tức tự hào, nhếch miệng hướng về phía Vũ Văn Thượng : “Cái đó đúng.”

      “Lăng thiếu ở huyện Lăng Nguyệt, Trầm nhị tiểu thư nếu phải sợ khổ có thể chuyến. Khách sạn Lăng Nguyệt nổi danh khắp huyện Lăng Nguyệt.”

      Gì Lăng thiếu, chẳng phải là đệ nhị mỹ nam. Trầm Lạc khóe miệng rụt rụt.

      ?!” Trầm Vân bắt đầu kích động, Trầm Lạc vừa nhìn biết Trầm Vân lần nữa có tiền đồ mắc bẫy.

      Tác giả có lời muốn : ô ô, ngày hôm qua Cập Nhật cư nhiên bị giây trộm rồi. ╮(╯▽╰)╭

      PS: tên con trai nghe nữ ở tấn giang viết văn hậu, hơn nữa văn bên trong có kích | tình. Từ đó, mỗi lần so chiêu, luôn là giả dạng làm Tiểu Bạch Thỏ, sợ mình bị ăn hết. ra , tên con trai chính là cá sói xám lớn a lau. o(╯□╰)o

      Tình hình là do đăng sai nhầm chương H tỷ đăng rồi nên hôm nay đăng luôn 2 chương. Coi như bù nhé.

      Từ bây giờ truyện này chính thức lên sàn trở lại. Lịch là 1 or 2 ngày có 1 chương. Bà con có ai có ý kiến gì ko nhỉ?

      CHƯƠNG 29:

      Trầm Lạc cầm tấm vải đỏ mà mẫu thân cho ra khỏi phòng, theo tập tục huyện Vân Hà, trước khi sắp xuất giá đều tự tay may túi thơm màu đỏ, đợi đến ngày thành thân đem túi thơm đó đến nhà đàn trai. Đợi đến lúc gặp mặt lại, phải đem túi thơm đó đặt ở tầng cúi bên trong rương sính lễ lớn đặt ở phía Nam, gọi là tục giấu. Thế nhưng chỉ là đối với những nương trước khi xuất giá mà thôi, đối với nàng chưa thành thân mà thất than rồi , đó lại là tình huống khác hoàn toàn.

      Trầm Lạc bước nhanh đến sân, bổng chốc thấy hai bóng dáng ở trong ngõ , Trầm Lạc định thần lại ra là đường muội Trầm Vân cùng biểu muội Bạch Mạn Thanh. Trầm Vân giang hai cánh tay ngăn đường tỷ đến, gương mặt hồng hồng lộ ra nụ cười: “Đương tỷ, ta len lén chạy tới cửa phòng đại bá, nghe toàn bộ cuộc chuyện của Thái tử cùng đại bá. Đường tỷ, thái tử đối với ngươi rất là để ý, là được...”

      Trầm Vân tới chỗ này, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cắn răng, nghiêng lợi hung hăng tiếp: “Chính là quá mức vô sỉ, đường tỷ, sau này tỷ vào cung có thể phải hảo hảo phen, nam tử tuấn tú như thế, đường tỷ bị thiệt thòi nha.”

      Trầm Vân đối với người nhà mình chuyện luôn luôn như thế, e dè nghĩ gì đó. Những lời này nếu như bị người ngoài nghe, phải cười nhạo thái tử sao?

      “Vân Vân, ngươi cũng nhiều rồi. chuyện sao che đậy miệng lại.”

      Trầm Vân chẳng hề để ý, phất phất tay: “Đường tỷ, tỷ nghe theo muội chính xác sai đâu. Dù sao bao lâu nữa tỷ vào cung, trước khi tỷ vào ta muốn toàn lực giúp tỷ.” Trầm Vân tràn đầy tự tin, Bạch Mạn Thanh bên còn chỉnh lại sắc mặt, sau khi mặt lộ ra hết khiếp sợ nghi ngờ mở miệng với Trầm Lạc: “Đường tỷ, đại phụ đồng ý đưa tỷ vào cung, xem ra, tỷ muốn thành thái tử phi. Đương tỷ, tỷ sợ đối đầu với muội sao, phải tỷ muốn làm thái tử phi sao?”

      Trầm Lạc lúng túng hồi, biết như thế nào với Mạn Thanh đây. Lúc ấy, nàng nghĩ đến bị Vũ Văn Thượng để mắt đến, có số việc đúng là thể nào ràng. Chần chừ chốc lát, Trầm Lạc vừa định mở miệng liền nghe Bạch Mạn Thanh tiếp: “Như vậy cũng tốt, nước phù sa chảy ruộng người ngoài, ta làm được để đường tỷ làm. Vị trí thái tử phi nhất định để Hà Oánh chiếm được, còn có cái gì Hạ Quận chúa. Khiến những nữ nhân khia đau lòng thôi.”

      Trầm Vân chút cũng muốn nghe trong cung nữ nhân như thế nào, nàng tại có chuyện gấp muốn cùng Đường tỷ, thay vì cùng bầy nữ nhân trong cung đấu đá, bằng nắm chặt lòng nam nhân. “Đương tỷ, tối nay muội với tỷ cùng ngủ, thuận tiện muội mang theo bảo bối. Tỷ chờ muội, muội trước chọn lựa bảo bối chút.”

      Trầm lạc phải kéo Trầm Vân lại: “Vân Vân, tỷ và muội chuyện chút, phụ thân cùng Vũ Văn Thượng còn cái gì trong thư phòng?” Bạch Mạn Thanh nghe được biểu tỷ e dè gọi tên thái tử, ra, vui mừng rất nhiều còn có chút ghen tỵ, tại sao thái tử lại coi trọng biểu tỷ cho biểu tỷ nhiều ân sủng như thế. Nàng là tâm vui mừng cho thái tử cùng biểu tỷ, nếu phải cần gì phải tự mình đến Trầm gia, cần gì phải để mặc cho đại phụ khiển trách cũng có chút thối lui nào. Lúc nào đến phiên mình gặp được nam tử của riêng mình?

      “Hả? Ta còn tưởng rằng Đường tỷ cứng rắn bị thái tử lừa chỉ có thể theo thái tử đâu rồi, bây giờ nhìn lại hoàn toàn phải, Đương tỷ trong đầu vui mừng cũng chính là do thái tử. Trong thư phòng nha, đại bá là lợi hại nha, đem đường đương là thái tử tương lai khiển trách xối đầu. Thái tử bên cạnh còn cười theo, tiếng cười liên tiếp đấy. Chỉ là lúc ấy cảm thấy đại bá răn dạy như thế nào, khiển trách như thế nào cũng cười sung sướng, dù sao cũng nhất định muốn khuê nữ người vào cung. Rất có lòng nha, khụ khụ, chiêu này ta nhất định phải nhớ, về sau thấy Tâm Nghi ( người trong lòng )khẳng định là cần dùng đến.”

      Trầm Lạc nhìn nắm tay của Trầm Vân, nha đầu háo sắc này sợ vĩnh viễn cũng sửa được rồi. Thấy nam tử tuấn mỹ liền ba chân chạy tới, đợi đến khi nam tử tuấn mỹ hơn đến liền thay đổi mục tiêu. Ngược lại nam tử tuấn mỹ lại rất nhiều, tính tình của nha đầu Trầm Vân này lại kiên định. biết ai là đường muội phu của nàng đây.

      “Biểu tỷ, cái vải đỏ ngươi cầm có vẻ là muốn dùng để may túi thơm. Thái tử là gấp, nhanh như vậy liền... nữa, biểu tỷ ngươi nhanh may túi thơm .” Bạch Mạn thanh sau khi xong kéo Trẩm Vân,than ảnh hai người lúc tới cũng vội vã mà cũng vội vã.

      Bên trong phòng

      Trầm Lạc đem khăn tay trong ống tay đặt ở bàn, sau đó xoay người lấy từ trong tủ ra cây kéo , đem tấm vải màu đỏ cắt thành hình tròn. Rồi sau đó đem vải vóc đặt lên bàn lên may vá, ngồi ghế, đem chỉ đâm xuyên qua lỗ kim, sau đó cầm lấy vải bàn lên , cúi đầu đưa mũi kim lên xuống.

      Trầm Lạc vừa ngồi vá vừa nghĩ tới lời của Trầm Vân, phụ thân ở thư phòng hung hăng khiển trách Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng khuôn mặt thủy chung tươi cười nhàng. Đắm chìm trong suy nghĩ, Trầm Lạc ý thức được rằng mình bất giác nở nụ cười, độnh tác may túi thơm nhàng, linh xảo.

      Lúc này, Vũ Văn Thượng bước vào sân trước phòng Trầm Lạc, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy giai nhân cúi đầu cẩn thận may túi thơm, Vũ Văn Thượng tất nhiên biết cái túi thơm kia, bên trong cầu chứa khăn đỏ. Nhớ tới buổi tối hôm qua, Vũ Văn Thượng hết sức thỏa mãn.

      Két tiếng, Trầm Lạc dừng động tác tay nhìn về phía người đến. Vũ Văn Thượng nhanh như thế liền từ trong thư phòng phụ thân ra? phải phụ thân vẫn còn khiển trách Vũ Văn Thượng sao? Trừ khiển trách phụ thân còn cùng Vũ Văn Thượng cái gì? Trầm Vân cùng Bạch Mạn Thanh chưa kịp ràng vội.

      “Lạc nhi” Vũ Văn Thượng chậm rãi bước tới bên cạnh Trầm Lạc, đầu tiên là liếc mắt nhìn tấm khăn tay bàn, sau đó cúi đầu nhìn về phía túi thơm trong tay Trầm Lạc vẫn chưa may xong. “Lạc nhi ở đây may túi thơm? Đây là muốn giấu, túi thơm quá lớn thể để vào bên trong tầng cúi cảu hộp gấm, ngươi phải may khéo chút.”

      Vũ Văn Thượng lại đến hộp gấm trang bị dạ minh châu, tầng bên trong của hộp gấm? Ưmh, hộp gấm có hai tầng. Tự mình vẫn cho là chỉ có tầng. “Vũ Văn Thượng, có phải ngươi thả đồ vào bên trong hộp gấm?”

      Vũ Văn Thượng ngồi bên cạnh Trầm Lạc gật đầu cười: “Ở bên trong ta để ba món đồ trang sức, vật của chúng ta đính ước, ta cho ngươi ba thứ trang sức, ngươi cho ta độc nhất vô nhị cái yếm...” Vũ Văn Thượng tới chỗ này tạm ngừng, nụ cười mặt đột nhiên thay đổi.

      Đâu phải là ta đưa cho ngươi, ràng là ngươi vô sĩ cầm , Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng cái: “Là ngươi nhất quyết cầm , cái yếm này nhất định phải trả cho ta. Đây là lúc sinh nhật ta mười tuổi, mẫu thân tự tay may.” Vũ Văn Thượng nhìn Trầm Lạc chu cái miệng nhắn, mềm mại, hận lúc này thể đem nha đầu này ôm vào trong lòng hung hăng hôn phen.

      “Lạc nhi, hôm nay ta chuẩn bị hồi cung. Nàng phải ngoan ngoãn chờ tham gia tuyển tú nữ, ta ở trong cung chờ nàng. Vào cung, nàng cần phải sợ, mọi chuyện có ta chuẩn bị.”

      Vũ Văn Thượng cũng chưa quan lễ, bản thân nàng cũng chưa làm lễ cập kê. Nhưng ngay tình huống nay, chuyện nam nữ trước mất rồi...( kinh sớm )

      “Lạc nhi, tầng cuối bên trong hộp gấm kia bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy. Ta còn định giữ lại tờ giấy, vốn là muốn ngươi xem tờ giấy này mới có thể an tâm chuẩn bị vào cung. Nhạc phụ nhạc mẫu nghĩ tới biện pháp đem tên ngươi từ danh ssch tú nữ gạch .” Tim Trầm Lạc đập mạnh, ra là cha mẹ sớm biết quan hệ của nàng và Vũ Văn Thượng, lúc bắt đầu chính nàng còn muốn gạt cha mẹ.

      “Vũ Văn Thượng, tờ giấy viết cái gì?”

      Ngón tay dài nhàng gõ bàn cái, Vũ Văn Thượng chậm rãi lên tiếng: “Cũng có gì, liền viết hai chữ cái yếm.” Nghe đến lời này xong, nháy mắt tròng mắt Trầm Lạc trợn to, cha mẹ thấy ý nghĩa lạ thường tầng bên trong hộp gấm ba món đồ trang sức cùng với tờ giấy có chữ cái yếm...

      “Lạc nhi, nhạc phụ với ta, ba tháng sau nàng làm kễ cập kê rồi.”

      “Điện hạ, phải lên đường rồi.” tiếng của Tiểu Phúc Tử ngoài cửa phòng truyền vào, Vũ văn thượng nhăn chân mày. Nghĩ đến phải hơn vài tháng sau mới có thể nhìn thấy nha đầu này nữa, trong lòng khỏi khó chịu.

      “Ưmh.” Trầm Lạc khẽ kêu tiếng, cẩn thận kim đâm vào đầu ngón tay, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, Vũ Văn Thượng lập tức đem túi thơm may chưa xong tay Trầm Lạc để lên bàn, rồi sau đó đưa tay cầm ngón tay Trầm Lạc hé miệng mút.

      cỗ ấm áp bao quanh đầu ngón tay bị đâm, dù là cùng Vũ Văn Thượng làm chuyện thân mật nhưng Trầm Lạc cũng khỏi đỏ mặt.

      “Vũ Văn Thượng, như vậy được rồi.” Vũ Văn Thượng mút lâu, ngón tay Trầm Lạc xem chừng sớm còn máu, nhưng Vũ Văn vẫn hé miệng.

      Thấy Vũ Văn Thượng vừa hé miệng, Trầm Lạc vội vàng đem đầu ngón tay của mình từ trong tay Vũ Văn Thượng rút ra, người này mặt cười xấu xa, ánh mắt kia giống như muốn đem mình ăn. Hôm qua hung hăng giằng co nàng cả buổi tối, tại lại...

      “Lạc nhi, hôm nay ta liền . Hồi lâu mới có thể gặp mặt, bằng...” Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng đứng lên, ngồi lên ghế Trầm Lạc, rồi sau đó dùng sức xé ra, nhất thời đem giai nhân ôm vào ngực. Hai cánh tay ôm chặt eo thon của giai nhân trong lòng ngực, cánh môi lập tức đặt lên cái miệng mềm mại, nhắn mê người.

      “Ưmh.” Bị đau hồi, Trầm Lạc mở môi ra, Vũ Văn Thượng nhân cơ hội này tiến công. Lưỡi dài cuộn lấy cái lưỡi kia, để cái lưỡi chạy trốn, ngay sau đó tròng mắt hơi híp nóng bỏng như lửa, lưỡi dài cuốn lấy cái lưỡi đinh hương trong miệng của mình.

      Trầm Lạc ưmh ưmh khẽ gọi ra tiếng, Vũ Văn Thượng tự nhiên cuốn lấy cái lưỡi của nàng trong miệng .

      Vũ Văn Thượng ôm chặt lấy eo Trầm Lạc chậm rãi dao độnh, thỉnh thoảng chầm chập dời tay, môi bộc phát sức lực mãnh liệt. Trầm Lạc cảm giác mình thể thở nổi nữa, bên tai tràn đầy thanh hôn hít mãnh liệt của cánh môi đụng vào nhau.

      Đứng ở bên ngoài cửa phòng, lâu Tiểu Phúc Tử nghe tiếng đáp lại của Điện hạ, nên làm trễ nãi chuyện hoàng cung, nhưng Điện hạ ngài phải lập tức được làm quan lễ nha. Tiểu Phúc Tử rất muốn lên tiếng nhắc nhở thái tử, nhưng... Đây là khuê phòng của Trầm nương, Điện hạ ở bên trong lâu ra, nhất định là cùng Trầm nương thân mật. Ai, bị Điện hạ làm khó rồi, mấy ngày nay mới có thể nhìn thấy Trầm nương lần nữa. Vì vậy, Tiểu Phúc Tử dù có nóng nảy đến mấy cũng phải chờ ở ngoài cửa.

      “Lạc nhi.” Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên, nhiệt liệt, trán Vũ Văn Thượng khẽ chống cái trán của Trầm Lạc, hơi thở ấm áp theo hô hấp phả vào má của Trầm Lạc, giống như cọ lông vũ vào má, ngứa chút. Bỗng chốc, cái cổ Trầm Lạc nóng lên sau đó đau, Vũ Văn Thượng bấm nàng cái. Trầm Lạc chợt ngẩng đầu, hai người ở cự ly quá gần, cánh môi bởi vì động tác này “chủ động” dán lên cánh môi của Vũ Văn Thượng. hồi, tiếng cười khẽ truyền đến lỗ tai, Trầm Lạc cực kỳ ngượng ngùng.

      Vũ Văn Thượng rất là hưởng thụ cái chủ động này của giai nhân, tất nhiên là xuất toàn lực hôn giai nhân đến khi thở gấp liên tiếp, sau hồi hôn qua lại, cánh môi Trầm Lạc sưng đỏ, chỉ cảm thấy cánh môi tê tê, vội vàng đẩy tay Vũ Văn Thượng hướng đến gương trang điểm bên kia.

      Vũ Văn Thượng được tiện nghi cũng chịu nổi, sau hai lần hôn qua, dục hỏa đốt người. Nhưng còn phải nhẫn nại đợi hơn mấy tháng, trong hoàng cung nhiều nữ nhân, phụ hoàng khi trạc tuổi cũng chuẩn bị tốt thông phòng đại cung nữ, kể cả trắc phi cũng dự định xuống. Vũ Văn Thượng muốn chấp nhận, mặc dù rất muốn phát tiết cũng là phải cùng mình thích. Nếu tình nguyện tắm nước lạnh. Trở về Đông Cung, lập tức cho Tiểu Phúc Tử chuẩn bị nước lạnh.

      “A, Vũ Văn Thượng!” Trầm Lạc hướng về phía gương trang điểm của mình vuốt cánh môi sưng đỏ, nếu là bị cha me, cữu cữu, dượng Hai nhìn thấy, phải là tự bản thân tự thú. Vũ Văn Thượng rất thỏa mãn, đương nhiên rời .

      “Lạc nhi, ta xem rất tốt, cánh môi mềm mại.” Vũ Văn Thượng mang theo nụ cười đứng ở sau lưng Trầm Lạc, khi thấy Trầm Lạc cúi người ở trước bàn trang điểm nâng cái mông cao, tròng mắt Vũ Văn Thượng biến đổi liên tục.

      “Điện hạ, nên lên đường rồi.” Tiểu Phúc Tử đợi ở ngoài phòng rất lâu, rút cuộc tính nóng nảy chiến thắng, bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở Điện hạ nên lên đường rồi.

      Trầm Lạc thông qua gương trang điểm thấy trong mắt Vũ Văn Thượng là ánh lửa động tình, ánh mắt này tối hôm qua thấy, Trầm Lạc hết sức quen thuộc, khi ý thức được quần áo và động tác Trầm Lạc lập tức xoay người. Cư nhiên hướng về cái cổ của Vũ Văn Thượng.

      “Lạc nhi, hôm nay ngươi là chủ động.” Vũ Văn Thượng đưa tay vuốt ve gò má của Trầm Lạc, ràng là chịu nổi dục vọng, cổ mang theo cảm giác dịu dàng như nước.

      Đứng ở ngoài phòng, Tiểu Phúc Tử lần nữa được để ý mà thở dài.

      “Ngươi phải là tiểu công công bên cạnh thái tử sao? Vào lúc này đứng ở ngoài cửa, thái tử ở bên trong, oa, Đường tỷ trong phòng. Cửa phòng khép chặt!” tay Trầm Vân cầm mấy quyển da lam tử thư cùng bức họa, thấy tiểu công công bên cạnh thái tử ban đầu là phen kinh ngạc, sau đó là mặt mày giật mình. thanh càng lúc càng lớn.

      Ở bên trong phòng, Trầm Lạc nghe được tiến kêu to của Trầm Vân, mặt ửng hồng lên, Vân Vân là nghĩ gì đó. Vũ Văn Thượng bị Trầm Vân làm cho tức cười: “Cái vị đường muội này thú vị nay, ta xem nếu Lăng thiếu đụng phải người đường muội này, xem chừng càng thêm thú vị.”

      Bên ngoài cửa phòng Trầm Vân nặng nề ho khan tiếng, sau đó mang theo ngữ điệu vui sương lến tiếng: “Thái tử, Đường tỷ. Chuyện xong rồi chưa, ta vào nhé.”

      Vũ Văn Thượng lên tiếng, chỉ là nhướng mày nhìn Trầm Lạc. Trầm Lạc đến cửa phòng, đem cửa phòng đẩy ra. Trầm Vân giật mình, lỗ mũi ngửi đông ngửi tây. Cuối cùng, nặng mở miệng: “Mùi vị ngọt ngào, Thái tử ngài lại chiếm tiện nghi của Đường tỷ ta.” Dứt lời, Trầm Vân đến bên cạnh bàn, đem bảo bối mang theo đặt lên . Trầm Lạc sực nhớ bàn còn để khăn đỏ đâu rồi, vội vàng đến bên cạnh bàn, đem khăn tay hồng bỏ vào trong tay áo. Rồi sau đó hướng về phía Trầm Vân mở miệng: “Vân Vân, phải là buổi tối sao?”

      “A.” Trầm Vân trả lời Đường tỷ mà hướng phía Vũ Văn Thượng cười tiếng: “ ra bàn còn có đồ tốt như vậy.”

      Ngược lại lúc này Vũ Văn Thượng lại mở miệng: “Ta xem trọng đồ, ngươi phải mang đến vật trân quý sao?”

      Trầm Vân mặt lập tức tự hào, nhếch miệng hướng về phía Vũ Văn Thượng : “Cái đó đúng.”

      “Lăng thiếu ở huyện Lăng Nguyệt, Trầm nhị tiểu thư nếu phải sợ khổ có thể chuyến. Khách sạn Lăng Nguyệt nổi danh khắp huyện Lăng Nguyệt.”

      Gì Lăng thiếu, chẳng phải là đệ nhị mỹ nam. Trầm Lạc khóe miệng rụt rụt.

      ?!” Trầm Vân bắt đầu kích động, Trầm Lạc vừa nhìn biết Trầm Vân lần nữa có tiền đồ mắc bẫy.

      Tác giả có lời muốn : ô ô, ngày hôm qua Cập Nhật cư nhiên bị giây trộm rồi. ╮(╯▽╰)╭

      PS: tên con trai nghe nữ ở tấn giang viết văn hậu, hơn nữa văn bên trong có kích | tình. Từ đó, mỗi lần so chiêu, luôn là giả dạng làm Tiểu Bạch Thỏ, sợ mình bị ăn hết. ra , tên con trai chính là cá sói xám lớn a lau. o(╯□╰)o

      Tình hình là do đăng sai nhầm chương H tỷ đăng rồi nên hôm nay đăng luôn 2 chương. Coi như bù nhé.

      Từ bây giờ truyện này chính thức lên sàn trở lại. Lịch là 1 or 2 ngày có 1 chương. Bà con có ai có ý kiến gì ko nhỉ?
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, Juuniwjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương: 30

      Edit: Bell

      Beta: Tiểu Nhu

      Sau khi đợi Vũ Văn Thượng , Trầm Vân lập tức chạy về phía phòng rồi đem cửa phòng đóng lại, sau đó xoay người, nhướng mày cười hì hì đến bên cạnh bàn. Hướng về phía Đường tỷ cười quỷ dị: “Đường tỷ, vài ngày nữa tỷ vào cung. Đường muội ta đây muốn toàn lực giúp đỡ, bây giờ ta chỉ tỷ cách khống chế phu quân. Thay vì giống như cung nữ trong cung khấu đầu, bằng nắm chặt lòng của thái tử, khiến thái tử đối với tỷ muốn ngừng mà được, có tỷ sống nổi.” Trầm Vân là hả hê như người rành rẽ, Trầm Vân nghe được sợ hết hồn hết vía, khi còn bé, Trầm Vân cùng với nàng học, cùng nhau về đều do dì chiếu cố. Thế nào tính tình khi lớn lên lại khác biệt đến thế?

      “Đường tỷ, những thứ này ta đều là vì tỷ mà lựa chọn tìm ra báu vật trong báu vật, ta tỷ cẩn thận chút.” Trầm Vân vừa vừa kéo ra cuộn tranh, cuộn tranh vừa từ từ mở ra nụ cười mặt Trầm Vân càng lúc càng nồng hậu. Khi Trầm Lạc hoàn toàn thấy nội dung trong cuộn tranh, hình ảnh vẽ cực kỳ sống động Trầm Lạc cả kinh kêu lên: “Này, này, mắc cỡ.” Mặt Trầm Lạc đỏ vọt, chỉ cảm thấy có cỗ máu xông thẳng đến đầu, đầu óc chóng mặt.

      Trầm Vân liếc Trầm Lạc, tự nhiên lên lên tiếng; “Xấu hổ cái gì, Đường tỷ, tối qua tỷ cùng thái tử làm chuyện kia rồi. tự mình trải qua cảm giác đó, nhìn hình vẽ có là cái gì. Trong bức họa vẽ khá huyền bí. Bình thường để nắm được lòng của nam nhân chuyện phòng the là chính. Phương diện này tài nghệ cao siêu thuần thục, thái tử là người trẻ tuổi nhiệt huyết đầy người, đâu chịu được hấp dẫn này. Ai ya, Đường tỷ, đừng quay đầu, cho ta nhìn kỹ nào.”

      Trầm Vân dứt lời trực tiếp đưa tay xoay đầu Trầm Lạc lại. Trầm Lạc bị buộc nhìn về phía hình vẽ mắc cỡ, giấy vẽ tổng cộng có bốn hình, bốn đôi nam nữ với bốn loại tư thế khác nhau.

      Bàn tay bé của Trầm Vân chỉ ở góc bên trái, hết sức nghiêm túc mở miệng: “Đường tỷ, đây là tư thế bình thường nhất. Nam nữ dưới, nữ nhân đem chân giắt ngang hông nam nhân. Dĩ nhiên, lúc làm chuyện kia chân vì động tác quá mức kịch liệt mà trược xuống, cho nên nam nhân vì muốn hưởng thụ nhất định dùng tay nắm chặt hai chân nữ nhân nâng lên. Chậc, chậc.” ( ta đây 0-o )


      Trầm Lạc suy nghĩ đến tối qua, nàng cùng Vũ Văn Thượng trong tư thế đầu tiên chính là tư thế này.

      Trầm Vân còn thao thao bất tuyệt giảng giải về tư thế thứ nhất trong bức họa, Trầm Lạc lại nhìn trộm về hình vẽ góc bên phải. Ưmh, cái tư thế này tối qua có, nữ nam dưới, tay của nam nhân cầm chặt song nhũ của , ngẩng cao đầu, từ từ đem vật kia của nam tử nhét vào phía bên dưới. Trầm Lạc cảm thấy kì lạ, động tác chủ động đem vật kia nhét vào hạ thể chẳng phải là muốn đau chết sao.

      Trầm Lạc thấy Đường tỷ như mất thần, gõ bàn tay bé xuống mặt bàn, chu miệng : “Đường tỷ,tỷ phải nghe cẩn thận nhé. Ta biết tuy ngoài mặt tỷ rất khuôn phép nhưng kì thực gan tỷ rất lớn. Thái tử luôn đè ép tỷ, tỷ hẳn phải muốn tìm cơ hội để vùng lên. Đường tỷ, tỷ đừng với ta tỷ nghĩ đến chuyện vùng lên nghe, muốn xem bộ dạng của thái tử vô sĩ đó khi ngoan ngoãn nghe lời tỷ. Ưmh, đây là tư thế thứ hai, muốn thế phải hết sức dũng cảm, so với tư thế nam thượng nữ hạ tư thế này đau hơn. Nhưng tư thế này so với tư thế thứ nhất là tư thế hưởng thụ. Đường tỷ, tối qua tỷ cùng thái tử là tư thế này à? Trầm Vân nghi ngờ mang theo mong chờ nhìn về phía Đường tỷ.

      Trầm Lạc sau hồi lúng túng, ho ra tiếng. Động tác tối qua...có thể nhiều. Trầm Vân thấy Đường tỷ lên tiếng, khỏi bắt đầu suy đoán: “Ưmh, theo như tính tình của thái tử bá đạo vô sỉ, nhất định là chủ động ở . Đường tỷ nhất định là nam thượng nữ hạ thôi. Chậc chậc, thái tử là dũng mãnh vô địch, làm động tác này nam nhân rất là cố hết sức.”

      “Vân Vân, đừng nữa. Cữu cữu, dượng Hai bọn họ có ở phòng khách ? Tiểu di mẫu có tới ?” Trầm Lạc vừa vừa muốn cuốn bức họa lại. Trùng hợp tầm mắt chuyển qua hình bên ngoài hai bộ đồ. Này, này dưới góc trái vẽ đôi nam nữ tự nhiên ở trong bụi cây, người xích lõa, xiêm áo bị nam tử kéo xuống tới bên hông, làn váy bị bàn tay nam tử xốc lên, còn quần áo người nam tử kia mặc chỉnh tề, chỉ trừ quần phía dưới là tuột đến mắt cá chân, lộ ra cự long nơi kia lớn. Trầm Lạc kinh ngạc nên lời, chuyện như vậy còn dám làm ở bên ngoài? sợ bị người khác nhìn thấy sao?

      bên Trầm Vân cười hắc hắc: “Đường tỷ, tỷ bây giờ xem giao hợp, kích thích đấy. Bị lửa dục khống chế, tâm nhột khó chịu lại lo lắng bị người khác nhìn thấy, cảm giác này chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. sách rồi, mặc dù quần áo hết sức chỉnh tề, nghiêm túc, mọi người vẫn nghĩ là giao hợp. Đường tỷ, tỷ đừng trừng mắt lớn như thế. Giao hợp này chưa tính là mãnh liệt nhất đâu.” Trầm Vân vừa nhấc mày, khóe miệng mang theo nụ cười quái dị.

      Đầu ngón tay Trầm Lạc chỉ hình vẽ nam nữ giao hợp: “Này, cái này cũng phải mãnh liệt nhất sao? Rốt cuộc cái gì mới là mãnh liệt nhất? thể tin được.”

      “Hừ, xem ra thái tử đối với phương diện này khẳng định hiểu nhiều hơn so với tỷ, xem chừng thái tử nhất định là muốn cùng tỷ thử qua từng chiêu. Đường tỷ, tỷ cần phải chuẩn bị sẵn sàng, thể trạng tốt chút. Đem thái tử nắm vững vàng vào trong lòng bàn tay, để bọn nữ nhân kia có nạy cũng nạy ra. Có ta ở đây, tỷ ở phương diện này đừng sợ. Chỉ cần tỷ bỏ những thứ lễ nghĩa kia, buông lá gan ra.” Trầm Vân đưa tay vỗ vai Đường tỷ, tỏ vẻ khích lệ.

      “Vân Vân, muội đừng có ghẹo ta.”

      Trầm Vân tay chống nạnh; “Đây phải là trêu ghẹo, đây là lời nghiêm chỉnh đấy. Đường tỷ, cái này người bình thường cũng dám đâu. Nam tử đem long cự nhét vào hạ thể của nữ nhân. Nhưng hạ thể của nữ nhân có đến hai nơi nha. là nơi gặp nguyệt , nới còn lại là nơi thải chất bẩn.

      “Nha, Vân Vân, muội đừng nữa, biết xấu hổ à.” Trầm Lạc trợn mắt nhìn Trầm Vân cái, sau đó mặc kệ Trầm Vân ngăn cản như thế nào, Trầm Lạc cũng muốn nghe nữa. Đưa thẳng tay vỗ lưng Trầm Vân, đẩy nàng ra khỏi phòng. Trầm Vân cam lòng, lúc gần cũng quên dặn dò Đường tỷ: “Đường tỷ, tỷ xem thiệt thòi. Thái tử ở phương diện này hẳn hiểu biết nhiều hơn tỷ, tỷ thể bị cho xuống. Các vị thiên kim ở phương diện này nhất định bỏ qua. Tỷ phải suy nghĩ kĩ a.”

      Trầm Vân vừa dứt lời, phanh pằng tiếng, cửa phòng bị đóng lại. Trầm Vân bị nhốt ở bên ngoài, bất đắc dĩ nhún vai cái. Vì sao mọi người ở phương diện này đều thận trọng như thế. Điều này rất quan trọng, tính là cuộc sống cả đời. có cái này, thể sinh con nha. Thôi, Đường tỷ, ta giúp tỷ đến đây. Mới vừa rồi thái tử Hà Đại mỹ nhân ở Lăng Nguyệt khách điếm, mình đến giờ tìm Lăng Nguyệt huyện . Nếu như Hà mỹ nhân có dáng dấp đỉnh mỹ, nàng nhất định tiếc bất cứ giá nào đem lừa vào tay.

      Bên trong nhà, Trầm Lạc tất nhiên biết Trầm Vân mọn, đỏ mặt lập tức thu thập đống bảo bối ngay bên gối kia của Trầm Vân nhét toàn bộ vào phía dưới tủ treo quần áo. Sau đó, lần nữa đến bên cạnh bàn tiếp tục may túi thơm. Thấy đầu ngón tay bị kim đâm lưu lại điểm , Trầm Lạc liền nghĩ tới bộ dáng Vũ Văn Thượng ngậm đầu ngón tay, mặt mày khẽ hếch, khóe môi tươi cười. Tại sao lại nhớ đến Vũ Văn Thượng rồi, trước đó tránh kịp, nhưng bây giờ cứ muốn gặp . Có phải nguyên nhân bởi vì mình và cùng làm chuyện kia?

      Tài nghệ may vá của Trầm Lạc là do Bạch Ngữ Yên tự tay dạy. Nhi nương có lúc cũng tới đây chỉ đạo phen. Vì vậy, tài nghệ của Trầm Lạc so với mẫu thân cao hơn phần, nhưng lại cao hơn Nhị nương. Chỉ là đến may vá là đệ nhất tú nương tài nghệ tuyệt đỉnh. Ưmh, bây giờ đệ nhất tú nương là chủ mẫu của Chúc gia.

      Đệ nhất tú nương trước đây là trưởng công chúa từ bỏ địa vị, hành động này tất nhiên là chọc đến phụ hoàng của trưởng công chúa, túc là cha của Vũ Văn Thượng.

      Ai nào có thể đoán được trưởng công chúa theo đuổi tình cuối cùng hạ sinh đứa con, nay là Nhị thiếu gia Chúc gia. Sau lại vẫn chiếm được tình . Cha Vũ Văn Thượng túc giận vì nữ nhi làm mất mặt hoàng tộc, từ đó ân đoạn nghĩa tuyệt. Chúc gia cũng bắt đầu bị chèn ép, từ từ xuống dốc. Cho nên chủ mẫu Chúc gia vẫn còn làm ở cửa hàng của Thẩm gia. Đối với việc này, Trầm Lạc cũng chỉ có thể thở dài tiếng.

      Sau khi may tốt túi thơm, Trầm Lạc đem khăn tay bỏ vào trong túi thơm để vào trong tay áo. Túi thơm này được làm cực kỳ khéo léo, biết hộp gấm có thêm hành trang nữa ?

      “Biểu tỷ.” Giọng biểu muội Bạch Mạn Thanh vang lên bên ngoài, Trầm Lạc vội vàng đem túi thơm bỏ vào trong tủ treo quần áo. Sau đó đẩy cửa phòng bước ra.

      “Biểu tỷ, thái tử , đại phụ cho gọi tỷ đến thư phòng chuyến. Ta cũng mẫu thân cũng muốn , thái tử sắp được quan lễ, trăm quan chúc mừng. Phụ thân cùng dượng Hai còn nhanh hơn ngựa tiến về phía Kinh Thành.”

      nghĩ đến cữu cữu cùng dượng Hai tới nhanh như vậy muốn . Tiểu di lại có tới đây.

      Trầm Lạc bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại cùng Bạch Mạn Thanh cùng khỏi viện. Bạch Mạn Thanh cùng với Trầm Lạc con đường , đôi môi khép khép mở mở có gì đó muốn rồi lại biết như thế nào. Trầm Lạc nhìn thấu Bạch Mạn Thanh có chuyện muốn , cùi chỏ thọt cánh tay Bạch Mạn Thanh: “Mạn Thanh, có lời gì muốn cứ thẳng. Trước kia phải muội rất phóng khoáng sao, ấp a ấp úng như vậy giống tính muội.”

      Bạch Mạn Thanh sau khi nghe vậy, mặt nở nụ cười: “Biểu tỷ, thái tử coi trọng tỷ như vậy, về sau đối với tỷ khẳng định tệ. Ở bên trong cung, tỷ cần phải giữ ý tứ. nên giống ta trước kia, bị người ta đẩy xuống nước cũng biết là ai làm. Còn có...” Trầm Lạc híp mắt nhìn Bạch Mạn Thanh, câu phía sau của Bạch Mạn Thanh mới là trọng điểm.

      “Biểu tỷ, tỷ còn nhớ nhị hoàng tử? Cứu ta lên bờ chính là ?”

      Trầm Lạc gật đầu cái, nam tử dịu dàng như ngọc, tuấn tú thanh nhã. Bạch Mạn Thanh nhớ nhị hoàng tử?

      “Biểu tỷ, tỷ giúp ta chú ý nhị hoàng tử chút thôi. Mặc dù, cha mẹ ta đồng ý ta đến gần Nhị hoàng tử, biểu tỷ tỷ cũng đồng ý. Nhưng ... Biểu tỷ, tỷ hãy giúp ta chút được ?”

      Trầm Lạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Mạn Thanh, nhị hoàng tử là kỳ nhân, là người hào hiệp hiếm có. Nếu phải cái thân phận hoàng tử này, sợ là sớm bay ra khỏi hoàng cung.

      “Mạn Thanh, chuyện này cũng phải xem nhị hoàng tử. Tuy là hoàng tử bị thất sủng, nhưng dầu gì sau này cũng là vương gia. Nếu như là muội có ý định với , cha mẹ muội chịu, hoàng thượng hoàng hậu cũng muốn đồng ý.”

      Bạch Mạn Thanh lắc đầu cái: “Biểu tỷ, tỷ hãy giúp ta chút thôi. Nếu , mẫu thân tìm chồng cho ta. Ta đối với nam tử kia quen biết, cứ như vậy thuận theo ý cha mẹ gả ta mới cần.”

      “Mạn Thanh, nếu có thể ta đương nhiên có thể giúp muội. Chuyện tính cảm này cũng gấp, muội với nhị hoàng tử cũng xem như là có duyên phận rồi. Ta đến thư phòng thôi.”

      Bạch Mạn Thanh nhìn biểu tỷ vào thư phòng, cái miệng nhấp nháy.

      “Mạn Thanh cùng đại bá mẫu cáo biệt, chúng ta phải .” thanh mẫu thân từ sau truyền đến, Bạch Mạn Thanh xoay người, ngoan ngoãn tới trước Bạch Ngữ Yên.

      “Mộc Vân nha, nha đầu Mạn Thanh cũng có thể tìm nhà chồng rồi. quan trọng giàu có, quan trọng nhân phẩm nha. Ai, Lạc gia chúng ta, ai.” Bạch Ngữ Yên lắc đầu, trong lòng vẫn là đau.

      “Đại tỷ, mọi việc nên nhìn về phía trước. chính xác, Lạc nhi ở trong cung như cá gặp nước rồi, đại tỷ phu phải là ở thư phòng dặn dò nàng sao.” Mộc Vân vỗ vai Bạch Ngữ Yên cười .

      Bạch Mạn Thanh vẫn còn vẻ mặt lạnh nhạt, chút lo lắng nào. Đại mẫu, thái tử sao lại để người khác làm biểu tỷ bị thương, mệnh biểu tỷ đúng là tốt.

      Bên trong phòng

      “Nha đầu bảo bối, cầm quyển sách này xem chút.”

      Trầm Lạc cúi đầu nhìn phụ thân đặt bàn quyển sách mỏng da đen, đó viết hai chữ màu đen to, đấu pháp. Đưa tay cầm quyển sách, phía chữ vẫn chưa khô mực. Trong đó viết như thế nào là cùng ngoại nhân ở chung, như thế nào chiếm được thế thượng phong, như thế nào phân biệt người xấu người tốt cùng với như thế nào là ám toán người khác.

      “Nha đầu bảo bối, đây là phụ thân tự mình viết. Trước khi vào cung, tốt nhất là nên nghiên cứu, chữ cũng cho quên, hơn nữa từ giờ con theo ta vào làm trong cửa hàng trong cung. Nếu quyết định vào cung rồi con phải nhớ. Con là nữ nhi Trầm gia ta, nhất định được để người khác khi dễ. Nếu con bị người khác khi dễ thước, con phải đòi lại trượng, thái tử cũng thể ngoại lệ.”

      Trầm Lạc giật mình, vẫn nghe người bên ngoài , gia chủ Trầm Lương của Trầm gia đối với người trong nhà rất tốt nhưng đối với người ngoài mười phần tâm đại xảo trá. Trầm Lạc cảm thấy quyển sách trong tay nàng nhất thời trở nên nặng nề. “Phụ thân người là muốn truyền thụ cho ta mưu kế hiểm xảo trá này.”

      Trầm Lương liếc khuê nữ cái, tiếp theo thở dài: “Nếu con là có nửa khôn khéo của ta đâu dễ dàng bị thái tử lừa . Dễ dàng như vậy liền đem nha đầu bảo bối của ta cưới .” Trầm lương trong lòng khỏi bực, ban đầu theo đuổi Bạch Ngữ Yên biết tốn hết bao nhiêu tâm cơ.
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, Tang Ca, tart_trung5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      VIP chương tiết 31

      Sau khi Bạch Dư Tề , Trầm Lạc khôi phục lại tinh thần, tại chỉ có Bạch Nghiêng Thương chưa có tới. Vị hôn phu của Bạch Nghiêng Thương là người bán thịt heo, Bạch Nghiêng Thương cũng có phản đối. Cuối năm chính là lúc bán thịt heo tốt nhất, vì vậy nhà Bạch Nghiêng Thương rất khuya mới tới Trầm gia nên bỏ lỡ việc gặp mặt Bạch Dư Tề.Khi Bạch Nghiêng Thương nghe Trầm Lạc ở cùng thái tử hết sức ngạc nhiên. Ngược lại khi Đại Dũng ngồi bên cạnh vẻ mặt rất lạnh nhạt, miệng chỉ qua là nha đầu này có phúc khí tốt. Trầm gia sau này có lẽ trở thành người nhà của hoàng hậu rồi, bao nhiêu danh vọng đều nhờ . Đại Dũng còn có biểu muội là Tiểu Ngư nhất hết sức thương , nên chỉ ở Trầm gia ăn xong bữa trưa, còn chưa qua đêm mà trở về lại Liễu gia.

      Cuối năm càng ngày càng gần kề, Trầm Lạc theo an bài của phụ thân, theo phụ thân vào trong cửa hàng hàng tốt nhất Trầm gia học việc, ý Trầm Lương là muốn nữ nhi học được ít thế nào là chơi cũng người có tâm cơ, như thế nào là quan sát người khác, như thế nào là lấy tĩnh chế động.

      Ngày hôm nay, Trầm Lạc theo phụ thân cùng thương nhân nước Đại Mạc bàn chuyện làm ăn, thương nhân Đại Mạc này trong tay có ít bông vải liệu lén vận chuyển được từ Tây Cống tới. Nguyệt quốc lúc mới lập liền muốn chinh phục Tây Cống, ai ngờ Tây Cống ăn cây táo rào cây sung. Vì vậy, cách đây lâu, thái tử Vũ Văn Thượng lại lần nữa mang binh đánh thẳng vào hoàng cung của Tây Cống, thậm chí còn giết sứ thần của Tây Cống.

      Từ đó, hoàng thượng Nguyệt quốc hạ lệnh tiểu thương được cùng tiểu thương Tây Cống qua lại. Nếu nghiêm trị tha. Đối với việc Vũ Văn Thượng mang binh chinh phạt Tây Cống. Trầm Lạc chỉ biết là lúc ấy nàng còn ở trong hoàng cung, chính Vũ Văn Thượng với nàng muốn biên cương chuyến, dặn nàng phải cẩn thận đề phòng người ngoài.

      “Cái này của ngươi giá hơi cao, lô bông vải liệu này nếu để cho người biết được ngươi bị quan phủ bắt .” Tiếng của phụ thân nặng vang lên, Trầm Lạc nhìn phong thái của phụ thân rất tự nhiên đối mặt với thương nhân nước Đại Mạc, còn vị thương nhân kia mặt buốn rười rượu, đứng ngồi yên.

      “Trầm lão gia, nếu phải ta cần tiền gấp, như thế nào lại dám làm chuyện trái với vương pháp. Giá tiền chúng ta từ từ thương lượng, thấp chút cũng sao.” mặt thương nhân nước Đại Mạc lộ ra nụ cười lấy lòng.

      Trầm Lạc nhìn lại phụ thân chỉ thấy phụ thân đưa ba ngón tay, Trầm Lạc cho là ba mươi lượng túi bông vải lớn nhưng sau lại nghe phụ thân ba lượng bạc túi bông vải lớn thiếu chút nữa Trầm Lạc phun ngụm nước vừa mới uống. Cái giá tiền này mua bông vải của huyện Vân Hà cũng coi là thấp rồi, đừng đến bông vải thượng hạng của Tây Cống.

      Mặt thương nhân nước Đại Mạc đen lại, khi thấy Trầm lão gia đứng dậy muốn rời lập tức gật đầu đồng ý. Trầm Lạc nhìn thương nhân nước Đại Mạc cực kỳ uất ức lại nhìn vẻ mặt tự nhiên như cũ của phụ thân, trong đầu tự nhiên hiểu ra, lời của gian thương quả nhiên là sai.

      Ra khỏi quán trọ, Trầm Lương cúi đầu hỏi khuê nữ: “Nha đầu bảo bối, vừa rồi cũng phụ thân chuyện ngươi ngộ ra điều gi?” Trầm Lạc đưa tay sờ cằm suy nghĩ, ngay sau đó nâng khuôn mặt tươi cười: “Phụ thân, cái chiêu này của ngừơi là lấy tĩnh chế động.” Trầm Lương nghe xong hài lòng gật đầu cái: “Ừ, tệ nhưng chiêu lấy tĩnh chê động phải lúc nào cũng có thể dùng. Mới vừa rồi, nếu phải thương nhân Đại Mạc nóng lòng cần tiền cái đống kia thể nào bán với giá thấp như thế.”

      “Phụ thân, bông vải này người trong nghề nhìn cái là biết ngay xuất xứ từ Tây Cống. Ngươi sợ quan phủ tra được?” Trầm Lạc cực kỳ nghi ngờ, tuy là vải bông tốt nhưng lại ngại quan phủ, bán được sao lại là tốt chứ?

      Trầm Lương lắc đầu cái, vỗ vỗ vai khuê nữ: “Phía chúng ta có người, chẳng lẽ thái tử còn làm khó cha?” Trầm Lạc nhất thời cực kỳ khó nghĩ, phụ thân đây là dáng vẻ nhạc phụ.

      “Nha đầu bảo bối,con uống đến quán trà .Vào trong cung rồi có tiên sinh kể truyện cho con nghe nữa đâu.” Trầm Lương dứt lời phất phất tay áo, ngay sau đó leo lên xe ngựa chuẩn bị về nhà.

      Trầm Lạc đứng tại chỗ nhìn xe ngựa xa dần, hôm nay theo phụ thân đúng là học được nhiều điều. Phụ thân đối với mình nghiêm dạy chính là sợ mình vào cung bị người khác khi dễ, chịu thiệt thòi. Lần này vào cung muốn ra khỏi cung lần phải là chuyện dễ dàng, nghĩ như thế Trầm lạc nhấc chân hướng tới tiểu lâu.

      Hửm, hôm nay thư tiên sinh kể truyện có tới đây sao. Trầm Lạc ngồi uống trà ở vị trí gần cửa sổ. Chủ quán tiệm trà thấy đại tiểu thư đến liền tự mình tiếp đãi. Trầm Lạc ngẩng mặt lên: “Mã đại thúc, cho ta bình trà là được rồi, sao hôm nay tiên sinh có đến vậy? Trước đây vào giờ này ông ta vẫn hay ở đây kể chuyện xưa mà.”

      Mã đại thúc mặt nở nụ cười: “Đại tiêu thư, hôm nay nhà tiên sinh đó có chuyện. Mẹ tám mươi tuổi bị bệnh, vợ người vừa trồng trọt vừa chăm sóc mẹ già, nổi.Tiên sinh đó sợ là mấy ngày nữa cũng tới được rồi. Đại tiểu thư muốn nghe kể truyện sao? bằng để tiểu nhân kêu vị thư tiên sinh đó đến đây?”

      cần, trong nhà người ta có chuyện. Ngươi đưa xâu tiền đồng này qua đó, làm tiên sinh kể truyện cũng dễ dàng gì.” Trầm lạc vừa phất tay vừa .

      “Đại tiểu thư, bây giờ người ngồi ở đây, tiểu nhân pha cho người bình trà.”

      Trầm Lạc hướng Mã đại thúc gật đầu cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Nhị Hồ Tử, ta ngươi nghe nha, chuyến này vào kinh thành xem như ta phí công.” thanh thô lỗ vang lên trong quán, Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn sang, là nam tử trung niên, râu quai nón, thân thể cao lớn, cánh tay dài rộng. Đối diện là nam tử trung niên, da hơi ố vàng, khóe miệng có nốt ruồi đen lớn.

      “Thái tử làm quan lễ, rất là hoành tráng nha, Nhị Hổ Tử, dân chúng đều thái tử đương triều là nam tử tuấn mỹ nhất, quả là danh bất hư truyền nha.”

      Nam tử trung niên có cái nốt ruồi nơi khóe miệng vuốt vuốt bộ râu quai nón: “A, sao, ngươi nhìn thấy thái tử rồi, cho ta nghe chút, quan lễ của thái tử có gì khác chứ?”

      Cụ thể thế nào ta cũng biết, chỉ biết ngày đó thái tử dẫn trọng thần minh sơn. Xa xa ngồi lưng ngựa, chậc chậc, là uy nghiêm. A, đúng rồi, lúc ấy vì có quá nhiều người, cái tiểu oa nhi cẩn thận bị đẩy ra phía trước, xém chút nữa bị ngựa đạp trúng. Về sau thái tử nhất định minh quân, trách cứ thị vệ muốn đánh oa nhi kia phen, sau đó tự mình ôm đứa bé đó trả cho mẫu thân tiểu nương.”

      Trầm Lạc vừa nghe khóe miệng tự giác được nhếch lên. Vũ Văn Thượng, quan lễ của người này cũng truyền tới huyện Vân Hà, nếu mà nghe được dân chúng ca ngợi như thế, trong lòng khẳng định là đắc ý lắm. Nhưng lại ai biết, Vũ Văn Thượng ngoài mặt chói lọi như thế,nhưng bên trong lại vô sỉ như vậy.

      “Nhị Hổ Tử, ta còn nghe , Nguyệt quốc lập tức tuyển tú nữ. Các huyện đem danh sách nộp lên phủ Nội vụ, phủ Nội vụ xem qua sau đó hạ chỉ. biết huyện Vân Hà chúng ta có tên nương nào ở bên trong ?”

      Trầm Lạc chợt giật mình, lúc này nam tử có nốt ruồi nơi khóe miệng lên tiếng trêu ghẹo: “Khẳng định đến phiên khuê nữ nhà ngươi, ta thấy nhất định là đại tiểu thư Trầm gia có tên bên trong. Trưởng nữ của thủ phủ phải vào cung, trưởng nữ của Trầm gia vào cung, phải cũng đại biểu cho chuyện đống bạc lớn vào cung đó sao.”

      Trầm Lạc lau mồ hôi, ra mình vào cung, trong mắt người ngoài việc nàng vào cung cũng chính là đống vàng lớn vào cung sao.

      Đúng lúc ấy Mã đại thúc bưng bình trà tới, nhàng để bình trà xuống bàn, Mã đại thúc lộ vẻ mặt nghi ngờ, nhàng mở miệng: “Đại tiểu thư, người vào cung sao?”

      Trầm Lạc ho khan tiếng: “Mã đại thúc, nếu trong danh sách tú nữ có ta, ta đương nhiên phải vào cung rồi, đây là thánh chỉ thể cãi.”

      Mã đại thúc nghe được câu trả lời, bên hai nam tử trung niên tiếp tục lớn tiếng chuyện, ở quán trà những người khác cũng rối rít nghiêng tai lắng nghe. Trầm Lạc nghĩ tới trước kia mình cũng như thế, khi nghe tới chuyện trong cung luôn bừng bừng hưng phấn.

      “Đường tỷ, ta biết ngay là người ở đây.” Trầm Vân nhấc chân vào trong quán, liếc mắt thấy được Đường tỷ ngồi bên cửa sổ. Chủ quán sờ đầu, hôm nay là ngày gì, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến quán trà, tiên sinh kể truyện cũng có ở đây, nhóm thương nhân Đại Mạc tới đây tháng trước cũng rồi.

      “Vân Vân, tới đây cùng uống trà.”Trầm Lạc hướng Trầm Vân vẫy tay rồi sau đó rót ly trà đưa Trầm Vân. Trầm Vân nhận lấy sau đó đứng lên cúi người bên tai Trầm Lạc: “Đường tỷ, hôm nay ta thấy đại bá mẫu cầm hộp gấm chứa dạ minh châu trong phòng ngươi . Đường tỷ, có phải tỷ đem thứ gì đó bỏ vào túi thơm?”

      Trầm Lạc liếc Trầm Vân cái: “Ngươi vội vã tìm ta là muốn cùng ta chuyện này sao?” Trầm Vân trở lại chỗ ngồi sờ mũi, cười hắc hắc: “Ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi, tối nay tỷ bỏ vào là được. Muội đưa sách cho tỷ, tỷ có xem kỹ hay ? Có muốn, tối nay muội cùng tỷ chuyện chút. Đường tỷ, tỷ đừng có lảng tránh nữa. Đây là đại , phụ thân mẫu thân Tiểu Di tới, sáng mai tỷ cũng được làm kê lễ rồi. lâu nữa phải vào cung, về sau tỷ hiểu ra, muốn muội chuyện, muội còn cơ hội đâu.” Trầm Vân dứt lời cố ý nhấc khóe miệng.

      “Vân Vân, có muốn uống chút trà ? Tỷ xem ngươi nóng tính quá, cần phải hạ hỏa xuống.” Trầm Lạc chỉ chỉ bình trà tốt bụng nhắc nhở.

      Trầm Vân hừ tiếng: “Tỷ phải theo Tiểu Di mẫu ở thôn học à, Đường tỷ, tỷ vào cung rồi, hội hoa xuân ở Lăng Nguyệt thể được rồi, ý muội là định chờ tỷ làm kê lễ xong liền huyện Lăng Nguyệt.”

      Mục đích của Trầm Vân thoát khỏi ánh mắt của Trầm Lạc, nàng phải là nghĩ thừa dịp Lăng thiếu ở huyện Lăng Nguyệt chạy đến đó thưởng thức sắc đẹp sao.

      Ban đêm, thư phòng ở Đông cung

      “Điện hạ, Trầm lão gia dạy Trầm nương đấu pháp,để Trầm nương theo học việc trong cửa hàng. Trầm nương sáng mai được làm kê lễ.”

      Vũ Văn Thượng dừng lật sách, ngước mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Ừ, biết rồi, lập tức thông báo tri phủ ở đó,thánh chỉ tuyên đọc vào buổi sáng. Việc tuyển tú nữ vào cung lần này Phủ Nội vụ an bài thoải đáng chưa? Việc nghiệm thân của tú nữ thế nào?”

      “Điện hạ, lần này tú nữ vào cung khá nhiều, tú nữ vào cung ở trong số sương phòng và ở Huệ Minh cung. Vì nghiệm thân tú nữ là Lưu ma ma bên cạnh Thái Hậu, Điện hạ, hay là để nô tài với Lưu ma ma?”

      Vũ Văn Thượng khoát tay: “Bổn điện hạ mình , Tiểu Phúc Tử ngươi thông báo với Phủ Nội vụ đem Lạc nhi an bài đến Huệ Minh cung.”

      Tiểu Phúc tử hiểu, sao lại là Huệ Minh cung? Huệ Minh cung có quy củ là nơi ở cho những tú nữ sớm bị loại bỏ.

      “Tiểu Phúc tử, bình thường được làm kê lễ có gì đặc biệt?” Vũ Văn Thượng để cuốn sách tay xuống, nhìn Tiểu Phúc tử hỏi.

      Nhìn vẻ mặt Điện hạ hết sức nghiêm túc, Tiểu Phúc tử chỉ đành đem chút ít những việc mình biết được ra toàn bộ: “Nô tài biết huyện Vân Hà tập tục thế nào, chỉ là thấy qua trong cung lão ma ma cho cung nữ làm kê lễ. Chỉ cần đem cây lược gỗ chải đầu, cung nữ trong tay cầm thứ gì giống cây trâm. Nhưng cây trâm này dùng để cài lên đầu.”

      Vũ Văn Thượng gật đầu cái, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy cây trâm Đào Mộc trong ngăn kéo ra: “Tiểu Phúc tử, thúc ngựa đem cây trâm Đào Mộc đưa đến Trầm gia.”

      Thoáng cái, trong tay Tiểu Phúc tử cầm trâm Đào Mộc. Tiểu Phúc Tử cúi đầu nhìn kỹ, trâm Đào Mộc này tinh xảo, so với trâm Đào Mộc bình thường còn khó coi hơn. Ngước mắt nhìn Điện hạ: "Điện hạ, cái này......"

      Vũ Văn Thượng vẫy tay với Tiểu Phúc Tử cái: "Còn mau , đưa đến Trẩm gia, cái này dùng để làm kê lễ cho Lạc nhi những trưởng lão ở đó nhất định hiểu được dụng ý này.”

      Tiểu Phúc Tử chỉ đành phải cúi người lui ra, lúc sắp xoay người, Tiểu Phúc Tử thấy được mu bàn tay Điện hạ có vết sẹo màu xám tro. Nhìn kỹ lại, mình có hoa mắt, đúng là vết sẹo. Tiểu Phúc Tử lại cúi đầu xem trâm Đào Mộc trong tay , nhất thời hiểu ra . Trâm Đào Mộc này là Điện hạ tự tay khắc,tâm tư của điện hạ là tinh tế.

      Tình hình là mai học ko đăng dc nên đăng buổi đêm luôn cho ai làm cú đêm đọc luôn nhá ( ^^ )
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, tart_trung, Nhược Vân3 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 32

      EDIT: BELL

      BETA: TIỂU NHU

      Hôm nay là ngày đại tiểu thư Trẩm gia được làm lễ cập kê, Trầm Lạc dậy từ rất sớm, nàng mặc áo quần màu hồng mà mẫu thân tự tay may cho nàng.

      “Đại tiểu thư, quần áo này người mặc đẹp.” Tỳ nữ thân cận Đào Đào của Trầm Lạc . Đại tiểu thư tuy phải là đại mỹ nhân, quanh thân cũng là lộ ra tư chất thanh nhã. Hơn nữa lại được thái tử đương triều nhìn trúng, rất nhanh trở thành thái tử phi.

      Trầm Lạc nâng váy đứng trước gương trang điểm nhìn trái nhìn phải, rồi sau đó gật đầu hài lòng cái. Giờ phút này, cửa phòng cạch tiếng bị mở ra. Trầm Vân vui vẻ vào, kéo tay Đường tỷ hướng ra bên ngoài. “Đường tỷ, mau mau tới phòng khách thôi. Vì tỷ được cùng làm kê lễ với mẹ Tiểu Di Phu, nàng so với tỷ thức dậy sớm hơn, mọi người ở trong phòng khách chờ chánh chủ là tỷ đấy.”

      Lúc này, mặt Trầm Lạc nở nụ cười mong đợi. Nàng biết được chuyện kê lễ, cũng biết như thế nào là kê lễ. Nhưng chỉ là khống chế được vui sướng, được làm kê lễ đối với mỗi nương mà cũng là cực kỳ quan trọng, nương đó thành thục hướng vào đời. bên Trầm Vân cũng là như vậy, nếu được làm kê lễ, có ai nàng là trẻ con nữa, nàng có thể thêm lớn mật thưởng thức nam tử tuấn mỹ.

      “Tới rồi, tới rồi, đại tiểu thư tới.” Tên nô tài đứng trước cửa phòng khách thấy bóng dáng đại tiểu thư vội vàng ngẩng mặt lên lớn giọng hô. Trầm Lạc bước vào phòng khách trong tiếng hoan hô, ngồi ở vị trí đầu chính là mẫu thân Tôn Thị Tiểu Di Phu, Tôn Thị là lão nhân trường thọ nổi danh ở huyện Vân Hà, do nàng vì được cùng Trầm Lạc kê lễ đúng là quá tốt. Tôn Thị chia ra đứng hai bên, Trầm gia gia chủ Trầm Lương cùng chủ mẫu đương gia của Trầm gia là Bạch Ngữ Yên.

      Trầm Lạc hướng về phía Tôn Thị, dịu dàng : “Tôn nãi nãi cát tường.” Ngồi ở vị trí đầu Tôn Thị hướng về phía Trầm Lạc cười hiền lành tiếng: “Lạc nha đầu, đứng dậy . Bây giờ chúng ta bắt đầu cùng kê lễ, Ngữ Yên, chuẩn bị tốt chưa?” Bạch Ngữ Yên đứng ở bên gật đầu cái, mặt nở nụ cười: “ chuẩn bị xong, chờ Lạc nhi rửa mặt thôi.”

      Sau đó, nha hoàn bưng cái chậu gỗ vào, chậu gỗ để cái khăn tay. Tôn Thị ngoắc kêu Trầm Lạc đến, Trầm Lạc bước đến trước Tôn nãi nãi, sau đó cúi người quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất. Tiếng nước chảy rào rào vang lên, Tôn Thị thấm ướt khăn tay sau đó vắt khô rồi nhàng chùi mặt Trầm Lạc. Sau khi lau xong, Tôn Thị đem khăn mùi soa xếp ngay ngắn, Trầm Lương đứng phía bên tay trái nhận lấy, rồi sau đó đặt dọc theo phía cạnh bên chậu nước rồi đưa cho nha hoàn mang .

      Trầm Lương nhìn bộ dạng khuê nữ được cùng kê lễ, suy nghĩ ngừng, thấy giống như Bạch Ngữ Yên lúc tuổi còn trẻ. Cuộc sống này đúng là trôi qua rất nhanh nha, khóe miệng Trầm Lương nở nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn kiều thê bên người. Bạch Ngữ Yên tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của phu quân, ngẩng đầu lên hướng về phía phu nhân ấm áp cười. Trầm Trạch trong thính đường toàn bộ nô tài đều nhìn, trong lòng khỏi cảm thán. Tình nghĩa của lão gia và phu nhân đúng là đánh bại năm tháng, thái tử đối với đại tiểu thư cũng giống như lão gia đối với phu nhân.

      Tôn Thị ở bên trái đỉnh đầu Trầm Lạc sờ xuống dưới, vừa vuốt vừa : “Tìm được phu quân, giúp chồng dạy con, hiền lương thục đức.” Sau khi dứt lời, tay Tôn Thị dừng lại đỉnh đầu Trầm Lạc, lâu có động tĩnh. Trầm Lạc biết, đây là nghi thức tĩnh quỳ trong kê lễ, là suy tính kiên nhẫn của . Nếu có kiên nhẫn, về sau ở phương diện trị gia nhất định phạm sai lầm.

      Thời gian trôi qua, tiếng Tôn Thị vang lên: “Bạch Ngữ Yên, ngày hôm nay Lạc nha đầu buộc tóc còn là... ?” Tôn Thị cực kỳ uyển chuyển hàm súc, nếu là được làm kê lễ trước cũng là nương gả cho người ta, tại thời điểm kê lễ phải dùng trâm Đào Mộc buộc tóc. Nếu là có gả, người ta chỉ cần đem trâm Đào Mộc gỡ ba sợi tóc là đủ. Ý tứ Tôn Thị chân đúng là, Lạc nha đầu có thể có gả người ta?

      Trẩm Lạc tất nhiên biết ý tứ chân của Tôn nãi nãi, nhưng tại trong thời điểm thể chuyện, đây là quy định. Vì vậy, chuyện lớn này tự nhiên rơi xuống vai mẫu thân .

      “Tôn đại nương, cần gỡ buộc tóc, vuốt ba cái là được.” Bạch Ngữ Yên lại gần bên tai Tôn Thị. Tôn Thị vừa nghe, nhíu mày, mặt lộ ra nụ cười, ngay sau đó nếp nhăn cũng chen chúc lên: “Nghiêng Thương sau khi về nhà với ta, Lạc nha đầu chưa kịp kê lễ được người ta coi trọng, tệ.”

      “Tôn đại nương, đây là trâm Đào Mộc.” Bạch Ngữ Yên lấy từ ống tay áo ra trâm Đào Mộc đưa lên. Tôn Thị luôn miệng hảo hảo sau đó cầm lên. Tôn Thị muốn dùng trâm Đào Mộc này gỡ phát cho Trầm Lạc tiếng huyên náo ở cửa chính truyền đến. Bạch Ngữ Yên nhíu mày, ngày hôm nay Lạc nhi được cùng kê lễ, người nào dám ở bên ngoài làm ồn? Tôn Thị cũng nhíu mày, giờ là giờ phút mấu chốt của kê lễ, sao bên ngoài lại náo loạn lên? Còn lại Trầm Lương bình tĩnh tự nhiên, nhấc chân đến cửa chính của phòng khách.

      Trầm Trạch thấy gã sai vặt thở hồng hộc chạy vội tới cửa phòng khách khom người : “Lão gia, phu nhân, Huyện lệnh đại nhân đến.”

      Quỳ mặt đất, Trầm Lạc có chút nghi ngờ ngay sau đó hiểu ra, có phải là chỉ ý tú nữ được truyền xuống? Huyện lệnh đại nhân là tới truyền chỉ sao? Bạch Ngữ Yên cũng nghi ngờ sau đó cũng ngộ ra, hướng về phía Tôn Thị cười cười: “Tôn đại nương, dừng lại việc kê lễ lại. Lạc nhi, cùng chúng ta ra ngoài.”

      Ngồi ghế, Tôn Thị gật đầu cái, rồi sau đó kéo tay Trầm Lạc đứng lên. Kết quả là, Bạch Ngữ Yên đỡ lấy Tôn Thị, Trầm Lạc cùng Trầm Vân phía sau, cùng nhau tới trước phòng lớn. Trầm Trạch cùng cả đám sai vặt, nha hoàn rối rít đứng ở bên.

      mặt huyện lệnh Huyện Vân Hà nụ cười đầy mặt, thấy Trầm gia gia cùng Trầm Lương lập tức nâng tay. “Trầm lão gia cần đa lễ, ta lần này đến đây, trước là muốn tới báo tin mừng. Tên tuổi khuê nữ nhà ngươi ở trong danh sách tú nữ, trong cung vừa mới hạ chỉ. Trầm gia là có phúc khí tốt nha, chừng còn có thể là thái tử phi trong cung rồi trở thành hoàng hậu, Trầm gia lập tức thành hoàng thân quốc thích. Đến lúc đó, huyện Vân Hà cũng được hưởng phúc.”

      Huyện lệnh Huyện Vân Hà càng ngày càng chu đáo, trước đó ngày nào cũng tìm đến cửa hàng Trầm gia kiểm tra, ngày hôm nay vừa cúi người vừa cúi đầu. Bạch Ngữ Yên thấy sắc mặt huyện lệnh huyện Vân Hà như vậy uất ức trong lòng cuối cùng cũng giảm, nhưng nghĩ lại, miệng này mở ra là thái tử này nọ. Khuê nữ của mình cứ như vậy là vào cung rồi, trong lòng lại lo lắng. Lần này vào cung biết năm có thể gặp mặt , cho tới bây giờ khuê nữ cũng có rời khỏi mình trong thời gian dài như thế.

      Trầm Lạc phát mẫu thân khác thường, vươn tay vỗ vai mẫu thân cái.

      “Huyện lệnh đại nhân như vậy là đúng rồi, ý của hoàng thượng và thái tử phải chúng ta có thể đoán. Lời này thể để người khác nghe được, Lạc nhi vào cung gặp phiền toái.”

      Huyện lệnh đại nhân vừa nghe nhất thời lúng túng, đến lúc cuối chỉ đành gượng cười: “Trầm lão gia phải, ý của hoàng thượng và thái tử phải chúng ta chờ là có thể đoán.”

      “Ngươi xem bộ dáng nghiêm túc của cha ngươi kìa.” Bạch Ngữ Yên bị lời nhất thời của phu quân làm cho tức cười, vội quay đầu sang với khuê nữ. Trầm Lạc khóe môi nở nụ cười: “Phụ thân là đùa với huyện lệnh đại nhân.” Trầm Vân lúc này cũng lại gần, giọng: “Đường tỷ nhất định sau này là thái tử phi, sau này có thể thành hoàng hậu. Đến lúc đó, huyện lệnh lại càng thêm lời nịnh hót rồi,ngươi nhìn miệng kìa.”

      “Mã đại thúc, đến phòng chi thu lấy chút bạc. Huyện lệnh đại nhân, hôm nay khuê nữ nhà ta kê lễ, nên thể chiêu đãi ngài.”

      Huyện lệnh vội khoát tay: “Ta chỉ đến báo tin vui, sao lại dám làm phiền Trầm lão gia chiêu đãi.” Sau đó, huyện lệnh lại tán dương Trầm Lạc rồi hí hửng cầm túi bạc hí hửng về.

      Huyện lệnh huyện Vân Hà vừa , Tôn Thị nghi ngờ hỏi: “Lạc nha đầu phải là gả cho người ta sao, sao giờ lại biến thành tú nữ rồi?”

      Trầm Vân cười cười, hai tay nắm tay Tôn Thị, vui vẻ : “Tôn nãi nãi, Đường tỷ nhà ta là được gả cho người trong cung.”

      “Người trong cung?” Tôn Thị ngước mắt nhìn về phía Trầm Lạc.

      Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền vào. Trầm Lạc nhón chân nhìn ra cửa, là thị vệ mặc trang phục màu đen, sãi bước xuống ngựa. Trầm Lương thấy thê, lập túc cất bước đến cửa chính.

      “Đường tỷ, phải là người trong cung chứ? Chẳng lẽ thái tử lại đến!” Trầm Vân trợn tròn mắt, thanh khỏi càng lúc càng lớn. Tôn Thị cuối cùng cũng hiểu, ra là Lạc nha đầu được gả cho thái tử.

      “Vân Vân, làm sao biết? là thái tử đương triều, phải giúp hoàng thượng xử lý chánh , sao có thể tự tiện rời khỏi cung?” Trầm Lạc vừa lắc đầu vừa .

      Trầm Vân bĩu môi: “Cũng hẳn, Đường tỷ, ngươi còn tính tình của thái tử sao? Bọn họ tiến vào kìa.”

      Mấy người thị vệ mặc trang phục màu đen theo Trầm Lương tiến vào trong sảnh trước sân nhà, người dẫn đầu đám thị vệ mở bức họa nhìn hướng về phía Trầm Lạc, sau đó đem bức họa giao lại cho tên thị vệ đứng kế bên, hướng về phía Trầm Lạc đến.

      Đến trước mặt Trầm Lạc, tên thị vệ quỳ xuống hành lễ, tay dâng lên cây trâm Đào Mộc bình thường, hình dáng bên ngoài gồ ghề: “Trầm nương, tối qua điện hạ truyền lệnh xuống, sai thuộc hạ cấp tốc mang cây trâm Đào Mộc này tới đây.”

      Trầm Lạc nhìn phụ thân cùng mẫu thân chút, rồi đưa tay nhận lấy. Cây trâm Đào Mộc này bên ngoài nhìn gồ ghề, xấu xí, nhìn sơ qua là biết là do người có tay nghề bình thường làm ra. Sờ ở trong tay cũng cảm thấy khó chịu.

      Tên thị vệ đứng lại, hướng về phía Trầm gia gia cùng Trầm gia mẫu hành lễ: “Trầm lão gia, Trầm lão phu nhân, thứ lỗi về quấy rầy này, thuộc hạ xin cáo lui.”

      Được Trầm lão gia gật đầu ý, mấy tên thị vệ vội vã rời .

      Trầm Lạc cúi đầu nhìn kỹ cây trâm Đào Mộc trong tay, phát giống như được làm ở đây. Phía còn khắc tên nàng, Trầm Lạc. Mắt của Trầm Vân tự nhiên cũng sáng lên, sau đó nhảy cẫng lên: “Cây trâm Đào Mộc này phải là do điện hạ tự khắc đó chứ?” Bạch Ngữ Yên cũng cúi nhìn kỹ cây trâm trong tay Trầm Lạc, thấy phía có khắc tên khuê nữ của mình, khẽ cười: “Tâm tư thái tử rất tinh tế.” Dứt lời, Bạch Ngữ Yên quay sang với Tôn Thị: “Tôn đại nương, dùng cây trâm Đào Mộc này gỡ phát cho Lạc nhi.”

      Tôn Thị nhìn cây trâm trong tay Trầm Lạc, gật đầu: “Dùng cây trâm Đào Mộc này tự tay làm gỡ phát thể tốt hơn.”

      Kết quả là dùng cây trâm Đào Mộc do tự tay Vũ Văn Thượng khắc. cùng kê lễ cực kỳ quan trọng, mà quan trọng nhất lại là cây trâm Đào Mộc kia. Cuối cùng Bạch Ngữ Yên cũng lòng, mặc dù thái tử có chút vô sỉ, có chút đúng với khuê nữ, nhưng nàng cũng phản đối. Trầm Vân cũng vì Đường tỷ vui mừng, nhưng đối với Trầm Vân mà khiến cho Đường tỷ lật người áp đảo thái tử vô sỉ càng làm cho nàng hăng hái hơn. Cùng kê lễ qua mãi cho đến đêm trước khi vào cung, cơ hồ mỗi đêm trời tối Trầm Vân đều đến phòng của Đường tỷ truyền thụ số chiêu thức đặc biệt, lúc mới bắt đầu, Trầm Lạc vừa nghe là đỏ mặt cự tuyệt, về sau càng nghe lại càng chăm chú.

      Dần dần càng ngày càng gần ngày vào cung, vùng ngoại ô huyện Vân Hà rất nhiều người bận rộn cũng đến vào tiết thanh minh. Hội hoa xuân của huyện Lăng Nguyệt cũng được nhắc đến trong chương trình trong ngày. Trầm Vân cũng đến đó, chỉ là chuyến này phải lâu, được biết là Trầm Vân đến chỗ này, Trầm Lạc ở Huệ Minh cung suy nghĩ trong thời gian dài.

      “Lạc, ngày mai con phải vào kinh thành rồi. Huyện Vân Hà cũng chỉ có mình ngươi là được chọn làm tú nữ, nhưng ra ngoại ô huyện Vân Hà cũng có người được chọn, tuổi cũng xấp xỉ với con, chỉ là trúng cử cung nữ. Gia thế người nọ trước kia có kết giao với Bạch gia, sau đó Bạch gia xuống dốc, nhà người đó cũng xuống theo. Trước kia, rốt cuộc là cũng với Bạch gia giao hảo, khuê nữ nhà này gọi là Tân Tử, Bạch Ngữ Yên, nếu con có thể trông nom con chú ý chút.”

      Cách đây lâu, Bạch Ngữ yên nhận được phong thơ, là mẫu thân Tân Gai người có giao tình với bà . Suy nghĩ lại, cuối cùng Bạch Ngữ Yên với điều này Lạc nhi.

      “Mẫu thân, con nhớ kỹ rồi, Tân Tử. Nhưng mà bên trong hoàng cung, phân phối cung nữ đều là do chỉ ý cấp . Nếu Vũ Văn Thượng chăm sóc con khắp nơi, bị người có tâm nhìn thấy tốt.” Trong khoảng thời gian này Trầm Lạc theo phụ thân học được ít, tâm cũng tinh tế hơn .

      “Lạc nhi, con phải rời mẫu thân . Nếu có thể truyền tin ra ngoài, cách thời gian ngươi hãy viết lá thư cho mẫu thân.Con ở trong cung, tuy là có thái tử chăm sóc nhưng làm việc cũng phải cẩn thận. Mẹ vẫn là câu kia, nhất định được thua thiệt với người ta .”

      Trầm Lạc ngẩng mặt lên cười tươinói: “Con hiểu .”

      “Lạc nhi, hộp gấm kia để lại ở trong nhà, ba món đồ trang sức mang vào trong cung khó coi. Chỉ là, cái trâm Đào Mộc này tốt hơn là nên mang theo bên người, lo người khác nhìn.” Bạch Ngữ Yên vuốt tóc Trầm Lạc , Trầm Lạc khẽ gật đầu, hai mẹ con ở cùng nhau cả đêm là ấm áp.

      Đông cung

      "Điện hạ, Lưu ma ma bên kia truyền tin tới. Tất cả đều nghe theo Điện hạ phân phó."

      Vũ Văn Thượng gật đầu cái, tay nhè thủ sẵn cái bàn: "Tốt."

      Chờ Tiểu Phúc Tử rời thư phòng, Vũ Văn Thượng mở ngăn kéo bàn đọc sách ra, lấy ra cuộn giấy, rồi sau đó kéo ra. Nhất thời, vị nương cười tự nhiên tựa tại cây khô nghỉ ngơi đập vào mắt, Vũ Văn Thượng đưa tay lên vuốt ve thân người , ánh nến chiếu lên khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của Vũ Văn Thượng giống như tiên nhân.

      Tiểu Phúc Tử ra ngoài quay đầu lại liếc nhìn ánh nến trong thư phòng, thở dài, lâu như vậy gặp Trẩm nương, Điện hạ lại thể tùy ý xuất cung. Chỉ có thể nhìn tranh vẽ giải trừ tương tư. may là, Trẩm nương sắp vào cung rồi, Điện hạ ngài ngàn vạn phải.. "nhẫn". Tiểu Phúc Tử ngẩng đầu nhìn trong bầu trời đêm lóe sáng ánh sao, bao lâu, trong hoàng cung nhất định náo nhiệt cho coi.( thích thái giám này chết mất )
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, Tang Ca, tieunai6919935 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :