1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Lời đồn
      Edit: Phong Du
      Beta: Hạnh Như

      Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài Đông Cung canh giữ cả đêm, chỉ sợ đột nhiên có cung nữ thị vệ chạy tới làm phiền Điện hạ hưng trí. Mãi đến khi trong tẩm điện còn thanh của nam nữ nữa, Tiểu Phúc Tử mới thở phào nhõm rồi nhanh chóng biếng nhác cúi đầu dựa vào cây cột đứng ngủ.



      Cả đêm, hai tay Vũ Văn Thượng luôn vây quanh chiếc eo thon của Trầm Lạc, chóp mũi vì hô hấp mà phun từng khí nóng hổi vào gáy Trầm Lạc. Hai người nằm kề sát nhau, đến tóc mai và vành tai cũng chạm vào nhau, lâu sau đó Trầm Lạc thiếp . Nàng ngủ rất lâu, mãi đến khi Vũ Văn Thượng rồi nàng cũng hay biết. Lần này cũng giống như trước, đại cung nữ - Triệu tỷ tỷ phân phó các cũng nữ khác chuẩn bị phấn son trang điểm giúp nàng mặc xiêm y. Mặc y phục xong Trầm Lạc ngồi trước bàn trang điểm chờ Triệu tỷ tỷ giúp nàng búi tóc. Nhưng đợi hồi lâu mà sau lưng có động tĩnh, nàng bèn xoay người lại, thấy hai tay Triệu Ninh cầm bộ y phục màu tím bị Vũ Văn Thượng xé thành hai mảnh hôm qua. Nghĩ đến mạnh mẽ của Vũ Văn Thượng tối qua, bất giác khuôn mặt của nàng đỏ lựng lên.



      "Trầm nương, quần áo này cứ giao cho nô tỳ xử lý. Chuyện tối qua ngài và Điện hạ ở chung phòng đừng để bị truyền ra ngoài, bằng , những ngày sau Trầm nương ở trong cung dễ chịu lắm." Triệu Ninh hết sức áp chế nước chua trong lòng mình, quả Điện hạ thích Trầm nương này. Thời điểm thu dọn giường, nàng phát đó có lạc hồng. phát này khiến cho tâm tình của Triệu Ninh được giải toả, cũng may, Điện hạ cũng làm chuyện đó với Trầm nương.



      "Ừ, tốt. Mau tới búi tóc , ta muốn trở lại sương phòng sớm chút." Triệu Ninh gấp bộ y phục màu tím hai mảnh đó lại, sau đó đặt lên giường. Nàng nhàng bước ra đằng sau Trầm Lạc, nhìn gương mặt nhắn hồng nhuận trong gương, Triệu Ninh thở dài. Mặc dù làm chuyện đó với Điện hạ, nhưng chắc hẳn những địa phương nào đó cũng sờ qua, có khi cũng hôn luôn rồi.



      "Trầm nương, vẫn là kiểu của hôm qua sao?" Khuôn mặt Triệu Ninh tươi cười, tay nhàng khẽ vuốt vài sợi tóc của Trầm Lạc. Trầm Lạc nghĩ tới kiểu tóc tinh xảo hôm qua, lập tức lắc đầu:"Hôm nay làm kiểu đơn giản , càng đơn giản càng tốt. Những trang sức kia cứ để lại Đông Cung, cần đeo đâu." Hôm nay, nàng lại đổi quần áo, nếu còn dám quang minh chính đại đeo những trang sức kia trở lại sương phòng, e rằng những cặp mắt sắc bén như dao của các tiểu thư đủ để lăng trì xử tử nàng.



      "Tốt, nô tỳ làm kiểu tóc nhàng cho nương, còn đầu cài thêm trâm mộc mạc là được. Nhưng ba loại đồ trang sức kia Trầm nương nên đem . Điện hạ ban thứ gì cho nương nó là của nương. Nếu nương nhận, khi về Điện hạ nhất định rất giận." Những lời Triệu Ninh rất có lý, cộng thêm tính tình của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc liền suy nghĩ hạ quyết định lấy ba món đồ trang sức kia .



      Búi tóc và đánh răng rửa mặt xong, Trầm Lạc ăn điểm tâm sớm chút, sau đó nhanh chóng đến hậu viện của Đông Cung. Tiểu Phúc Tử đuổi hết các cung nữ thị vệ kể cả Triệu Ninh, sau đó dẫn Trầm Lạc đến mật đạo. Tiểu Phúc Tử gạt dây leo che lối lên, giọng , "Trầm nương, mật đạo tối, nô tài thể rời khỏi Đông Cung được nên nương nhớ cẩn thận chút." Trầm Lạc khẽ gật đầu cái, "Ừ, công công yên tâm." Ngay sau đó, nàng liền khom người vào mật đạo. Mật đạo vẫn tối như lúc trước. Nhưng cũng may là hôm nay Triệu Ninh gọi nàng dậy sớm, vào lúc này, chắc các thiên kim kia chưa rời giường đâu. Đường vẫn như trước nhưng tâm tình thay đổi. Lúc tới, Trầm Lạc có Vũ Văn Thượng làm đồng minh, khi trở về quan hệ giữa hai người tan vỡ, thay vào đó là loại quan hệ mập mờ tế nhị hơn.



      Vũ Văn Thượng đến biên ải, có nhân vật chính ở đây, tạm thời cuộc tranh đấu ngôi vị thái tử phi được yên ổn. Sống bình yên qua những ngày này sau đó về nhà, nghĩ đến về nhà tâm tình Trầm Lạc bỗng chốc vui vẻ hẳn. Nếu để mẫu thân biết nàng bị Vũ Văn Thượng chiếm tiện nghi, sợ rằng mẫu thân rơi nước mắt mắt mất. Còn nếu để phụ thân biết được, trong lòng Trầm Lạc cả kinh, dựa vào tính tình của phụ thân, Vũ Văn Thượng bị rút gân cũng bị lột da, nhất định bị phụ thân chỉnh lần. Phụ thân xảo trá, còn Vũ Văn Thượng lại hiểm. Nếu hai người này đấu với nhau, biết ai thắng ai thua đây?



      Trong lòng có mối suy tư nên bỗng chốc thấy mật đạo còn dài nữa. Chỉ trong chốc lát, Trầm Lạc đến cửa ra của mật đạo đằng sau hoa viên rồi. Tay kéo dây leo qua, người nàng cẩn thận bước ra bên ngoài, sau khi ra ngoài nàng đứng lên vỗ vỗ quần áo. Ở bên ngoài lặng yên tiếng động, cung nữ quét dọn còn chưa dậy. Trầm lạc vỗ vỗ ngực, nhàng đến trước cửa phòng Bạch Mạn Thanh, khe khẽ mở cửa.



      "Thái tử phi biểu tỷ, hôm qua tỷ nổi bật nhỉ?" Thanh u ám của Bạch Mạn Thanh vang lên sau lưng. Trầm Lạc quay người lại thấy Bạch Mạn Thanh trang phục chỉnh tề ngồi bên mép giường, sắc mặt tiều tuỵ hơn nữa bên dưới vùng mắt còn có tầng màu đen. Chẳng lẽ Bạch Mạn Thanh cả đêm ngủ? !



      "Cung yến tối qua bị ta làm hư rồi." Trầm Lạc bĩu môi, nếu là cách đây mấy hôm, nàng có thể mình có quan hệ gì với Vũ Văn Thượng. Nhưng bây giờ, quan hệ của nàng và Vũ Văn Thượng thay đổi, lại còn đột ngột như vậy. Thực nàng muốn làm thái tử phi, lại càng muốn tranh giành với nữ nhân khác, nhưng tối qua những lời Vũ Văn Thượng , Trầm lạc thể quên. Trong lúc đó, tình thế bắt buộc, giọng uy nghiêm, những lời ra lại uy hiếp nàng trước khi ngủ nữa.. Nàng phải làm sao mới tốt đây?



      "Trầm Lạc, tỷ thực coi mình là thái tử phi sao? Trầm gia cũng chỉ là phú thương, dù là thủ phủ giàu nhất sao? Chỉ cần câu của Hoàng thượng Trầm gia tán gia bại sản. Thương nhân còn muốn thiết lập quan hệ tốt với triều đình? Nếu sau này tỷ làm thái tử phi, lỡ sơ ý chút liên luỵ tới Trầm gia. Ta với tỷ này, Trầm Lạc, tỷ nên suy nghĩ kỹ ." Bạch Mạn Thanh liếc Trầm Lạc cái, sau đó liền nằm dài lên giường ngủ thiếp .



      Những lời này thể xuất ra từ miệng của Bạch Mạn Thanh được, nhất định là có người ở sau lưng dạy nàng rồi. Là Hà Oánh sao? Trầm Lạc cười khổ, tại tất cả mọi người đều cho là nàng quyến rũ Vũ Văn Thượng, nhưng lại biết, ràng chính Vũ Văn Thượng mói là người quyến rũ nàng. Đổi trắng thay đen, chẳng phân biệt giả giả. Vũ Văn Thượng rồi những thiên kim tiểu thư này bỏ qua cho nàng đâu. Vũ Văn Thượng à, thà ngươi còn tốt hơn.



      Trầm Lạc để ba món đồ trang sức vào hộp rồi bỏ vào tủ quần áo. Làm xong nàng liền nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ lung tung. A a a, Trầm Lạc nàng sắp điên rồi. Phiền chết rồi, hoàng cung có lắm chuyện làm người ta phiền não quá, nếu như có thể bệnh nặng tốt. A, ánh mắt Trầm Lạc sáng lên, kế sách thoáng qua trong đầu, từ hôm nay trở , nàng bị bệnh liệt giường. Chẳng lẽ các thiên kim kia còn muốn cãi nhau với người bệnh sao? bệnh giải ngàn sầu!



      Kết quả là, tin tức Trầm lạc bị bệnh truyền ra khắp nơi. Các vị thiên kim mừng thầm bao lâu tin Điện hạ biên ải cũng truyền đến. Vốn là những khuôn mặt kia vô cùng vui vẻ bỗng chốc khổ não, ngoài mặt thương tâm, còn trong lòng lại suy nghĩ lung tung. Vì sao lúc này Trầm Lạc lại bị bệnh? Các thiên kim sờ sờ đầu, ra là vậy, Điện hạ đến biên ải là do Trầm Lạc đắc tội với người, nàng từng được Điện hạ nâng đến tận trời cao nên thấy cảnh này chịu được đả kích mà bị bệnh.



      Sau đó, sắc mặt thiên kim nào cũng lộ vẻ vui mừng, chỉ trừ Hà Oánh và Bạch Mạn Thanh. Ban đầu Bạch Mạn Thanh cũng nhìn đến Trầm Lạc. Từng ngày từng ngày trôi qua, thấm thoát được hai tháng, Thái hậu còn đối đãi với sương phòng nồng hậu như lúc trước nữa, nên các thiên kim vô cùng nhàm chán. Lúc này, giao tình giữa Hà Oánh và công chúa vô cùng tốt, chỉ trong thoáng chốc, nhân vật nổi tiếng ở sương phòng chính là Hà Oánh.



      Đẩy cửa phòng ra, Bạch Mạn Thanh nhìn thấy Trầm Lạc vẫn “làm tổ” giường. biết cảm giác trong lòng là gì, lại băn khoăn có nên tin tức này cho Trầm Lạc . Lúc trước Bạch Mạn Thanh có ý thù địch với Trầm Lạc cũng bởi quan hệ giữa Trầm Lạc và thái tử quá thân thiết, bây giờ nghĩ lại, là do nàng hiểu lầm thôi.



      "Biểu tỷ, hay là ta gửi thư về nhà để phụ thân đến đón chúng ta được ? Hôm nay ở sau khi thượng triều, trưởng công chúa cho người làm tiệc ngắm hoa yến ở Ngự Hoa Viên. Hạ Quận Chúa – biểu muội của điện hạ và nữ nhi Đỗ Thái Phó cũng tới. Tỷ có biết trưởng công chúa ? Nghe hoàng thượng muốn ban Hà Oánh làm Thái tử phi cho thái tử. Bây giờ dưới triều đình ai ai cũng luôn miệng chúc mừng Thừa tướng đại nhân. Có khi chuyện hôn của trưởng công chúa và con trai độc nhất của Thừa tướng Hà Lăng cũng là chuyện sớm muộn thôi. Biểu tỷ, người đừng cả ngày bị bệnh nữa." Thanh véo von của Bạch Mạn Thanh dần.Nhớ khi ở nhà, Bạch Mạn Thanh luôn cho mình là giỏi nhất,nhưng từ khi đến hoàng cung, chỉ ở có vài tháng nhưng cảm giác như trải qua mấy năm. Mỗi ngày ở trong phòng đều phải đoán ý của người khác, nhìn sắc mặt người khác mà chuyện, sống như vậy quá mệt mỏi.



      tiếng ừ nhàng từ trong ổ chăn truyền ra, lát sau là khuôn mặt nhắn đỏ hồng lộ ra: "Để cậu đến đón chúng ta sao? Khi nào tới đón chúng ta? Ở đây mãi ta nhất định phải bệnh chết." Làm người ta bệnh đến chết, bị bệnh mà phải giả bộ bệnh còn phải giả bộ hơn hai tháng, dễ dàng. Mới đầu, còn có ít ngự y đến khám kê đơn thuốc, cuối cùng kết luận Trầm Lạc có bệnh cần phải uống thuốc. Nếu có bệnh cũng là tâm bệnh, từ đó tin đồn Trầm Lạc chịu được đả kích khi thái tử rời được các thiên kim thêu dệt càng thêm chắc chắn.



      Đêm đó, Bạch Mạn Thanh chấp bút viết thư cho phụ thân, còn phải tốn thêm mấy ngân lượng mua cung nữ gửi thư ra ngoài. Mười ngày trôi qua, những ngày này, Bạch Mạn Thanh và Trầm Lạc đều giống nhau, cần phải ra cửa ra. Cứ như thế khổ sở chờ người của phủ tướng quân đến đón các nàng về. Cứ chờ rồi lại chờ, người của phủ tướng quân tới mà hồng nhân bên cạnh thái hậu, nhũ mẫu của Điện hạ, Lưu ma ma lại tới. Người của thái hậu cũng kỳ quái, nửa đêm tới tìm Bạch Mạn Thanh đưa nàng đến Từ Ninh cung. Những ngày này, Bạch Mạn Thanh và Trầm Lạc vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, tự thấy đắc tội với người nào, sao tự dưng thái hậu lại truyền Bạch Mạn Thanh vào Từ Ninh cung chứ? Ánh mắt Trầm Lạc dè chừng nhìn Bạch Mạn Thanh được Lưu ma ma dẫn .



      Đến giờ vẫn chưa thấy Bạch Mạn Thanh về, ngày hôm sau cũng thấy bóng dáng Bạch Mạn Thanh đâu, trong lòng Trầm Lạc cảm thấy nóng nảy. Buổi tối ngày thứ hai thấy người đâu, chút tin tức cũng có. Phải làm sao mới được đây? Dưới tình thế cấp bách, Trầm Lạc nghĩ đến Tiểu Phúc Tử. Nếu có thể thông qua mật đạo đến Đông cung tìm Tiểu Phúc Tử biết có được ?



      Tính toán cẩn thận, Trầm Lạc định cất bước về hoa viên nghe thấy giọng của hai nữ tử: "Ngươi nghe gì chưa, Thái hậu muốn để nữ nhi Tướng quân làm thái tử phi đấy."



      "A, sao? Sao ta lại nghe là nữ nhi Thừa tướng nhỉ. là kỳ lạ. Tin tức ngươi nghe được có đáng tin ?"



      "Ta cho ngươi hay, cả hai tin tức này đều đáng tin. Thái hậu vừa ý với nữ nhi Tướng quân còn nữ nhi Thừa tướng lại hợp ý hoàng thượng. Theo ta thấy, tám phần là nữ nhi Thừa tướng thắng rồi, vì đằng sau nàng còn có trưởng công chúa chống lưng mà."



      Trầm Lạc càng nghe càng mơ hồ, chỉ mới hai ngày thôi mà Bạch Mạn Thanh lại rơi vào vòng đấu tranh giành ngôi vị thái tử phi rồi, hơn nữa còn trở thành đối thủ với Hà Oánh.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Bí mật
      Edit: Phong Du
      Beta: Hạnh Như


      Hai người cung nữ vẫn còn thầm to với nhau, càng càng hăng say. Đột nhiên thanh lanh lảnh vang lên: "Chuyện của chủ tử há để nô tài các ngươi thảo luận sao, cẩn thận cái đầu của các ngươi đấy." Vẻ mặt hai cung nữ tràn đầy kinh hoảng, lập tức quỳ xuống, hốt hoảng cầu xin: "Tiền công công, xin tha cho chúng nô tỳ. Lần sau nô tỳ dám nữa."



      Trầm Lạc nhanh chóng rời , chuyện của hai nô tỳ kia rốt cuộc là hay là giả? Nơi hoàng cung này mọi thứ như bị sương mù bao phủ, cái nhìn thấy chưa chắc là , chớ chi là những tin vỉa hè. Nghĩ đến đây, Trầm Lạc quyết định phải đến Đông cung chuyến. Dù sao Tiểu Phúc Tử cũng là đại thái giám ở Đông cung, tin tức nhất định là chính xác.



      May là vào buổi tối, các thiên kim ở trong phòng ra ngoài dạo chơi,Trầm Lạc dễ dàng đến hoa viên.Vén dây leo lên, nàng cẩn thận cúi người vào. Đường đến Đông cung gập ghềnh, thêm từ lúc vào mật đạo trong lòng tràn đầy tâm , bước cũng ổn, tóc tai Trầm lạc cũng hơi xộc xệch. Hồi đầu nàng vẫn luôn ngừng tránh Đông cung, nhưng bây giờ gặp chuyện lại chỉ nghĩ đến nơi này.



      Dọc đường mật đạo cũng chính là sườn của Đông cung, cho nên chỉ cần đẩy cửa ra là vào tẩm cung thái tử. biết Tiểu Phúc Tử ở chỗ nào? Vũ Văn Thượng có ở Đông cung, biết cửa sau Đông cung có khóa ? Trầm Lạc vừa suy tư vừa bước về cửa sau của cung, hy vọng rằng nó khóa.



      Tay vừa đẩy cửa cửa cũng lập tức mở ra kêu két tiếng. Trầm Lạc mừng rỡ nhìn cánh cửa mở, xem ra ông trời cũng giúp mình rồi. Trầm Lạc chậm rãi vào trong tẩm cung thái tử, nhanh chóng đóng cửa sau lại. Bên trong tối đen như mực, Trầm Lạc men theo trí nhớ sờ soạng về cửa chính của cung, trước là thông qua cửa môn rồi mới đến nội thất của Vũ Văn Thượng, rồi sau đó phải thông qua cửa bí mật mới đến được đại sảnh của tẩm điện. Ở đại sảnh có cây cột hoàng kim lớn, phía trước cột chính là cửa chính của tẩm điện rồi. Sờ soạng đường lúc đến được cửa chính tẩm điện, lúc này Trầm Lạc mới thở phào hơi. Lúc này Đông cung yên tĩnh, tất cả thái giám và cung nữ đều có ở đây. Vũ Văn Thượng ở Đông cung, Đông cung quạnh quẽ khác thường.



      Rốt cuộc Tiểu Phúc Tử ở bên trái hay bên phải đây? Trầm Lạc đứng ở hành lang đắn đo, đành liều phen vậy. Nguyệt Tường quốc luôn luôn hành động theo bên trái, Tiểu Phúc Tử là đại Thái giám Đông cung, theo lý phải làm việc bên cung trái. về bên trái, Trầm Lạc liền thấy được mấy căn phòng ở hạng thấp, bên trong có ánh nến. Cách các phòng hạng thấp ấy khoảng có căn phòng có vẻ khí khái hơn đứng độc lập bên, trong nhà ánh lửa lập lòe. Chắc đó là phòng của Tiểu Phúc Tử? Mặt Trầm Lạc tràn đầy vui mừng, nàng phải nhanh chóng hỏi Tiểu Phúc Tử về chuyện của Bạch Mạn Thanh mới được.



      Trầm Lạc dùng tốc độ cực nhanh chạy về phòng độc lập kia, định gõ cửa hồi thanh kỳ quái của nữ tử truyền ra. Thanh lớn nên Trầm Lạc phải lắng nghe tỉ mỉ. Thanh kia rất buồn bã, như nữ tử đàng hoàng bị nam nhân phụ bạc. Trầm Lạc đứng ngây ra tại chỗ, giọng của nữ tử này càng nghe càng thấy giống giọng của trưởng cung nữ - Triệu tỷ tỷ. vậy đây phải là phòng của Tiểu Phúc Tử mà là của Triệu tỷ tỷ sao? Nếu hỏi Triệu đại cung nữ chắc cũng được chứ nhỉ? Trầm Lạc khôi phục thân người cứng ngắc lại, đúng lúc nàng định gõ cửa , những lời sau đó của Triệu đại cung nữ khiến cho nàng khiếp sợ, tự chủ được mà trở nên run rẩy.



      "Điện hạ, Triệu Ninh đợi ngài lâu như vậy. Hoàng hậu nương nương để ta đến phục vụ ngài, vì sao ngài luôn cự tuyệt ta. Ta có kém gì so với Trầm Lạc đâu, Trầm Lạc chẳng qua chỉ là búp bê chưa đến tuổi trưởng thành thôi, còn chưa có kinh lần đầu. Điện hạ, ngài dù chưa trưởng thành, nhưng lại muốn. . . . . . Nam nhân tuổi trẻ nhiệt huyết, lẽ có nhu cầu sao? Vì sao phải cự tuyệt Triệu Ninh chứ?" Giọng Triệu Ninh mang theo cỗ bi thương, nức nở. Trầm Lạc cực kỳ nghi ngờ, Vũ Văn Thượng rời khỏi Đông cung rồi kia mà, thể ở trong phòng của Triệu Ninh được.

      Triệu Ninh. . . Là độc thoại sao? Hầu hạ Vũ Văn Thượng nhiều năm như vậy chẳng trách Triệu Ninh lại động tình với thái tử, Trầm Lạc thở dài, suy nghĩ chút cũng đúng, dù sao Vũ Văn Thượng cũng là đệ nhất mỹ nam ở Nguyệt Tường quốc, người mang theo vẻ oai phong nhưng cũng kém phần mị hoặc. Mỗi ngày đều phải ở cùng với , lại qua nhiều năm như vậy sao động tâm cho được. Trầm Lạc bị suy nghĩ của chính làm khiếp sợ, nếu mỗi ngày đều ở bên Vũ Văn Thượng, vậy chẳng phải. . . . . . Trầm Lạc chợt lắc đầu cái, nhưng nếu Vũ Văn Thượng phải là thái tử Nguyệt Tường quốc mà chỉ là nam nhân bình thường chừng. . . . . .



      "Ưmh ưmh, a, ừ, ừ." Trong phòng Triệu Ninh đột nhiên có tiếng rên kì quái, ngay sau đó ánh nến cũng tắt, giường lại vang lên tiếng két két. Trầm Lạc nghe thấy tiếng ngâm rên rỉ đứt quãng mà mặt tự chủ được nóng bừng. Cũng sắp hết hè, đêm lại luôn có gió lạnh thổi qua. Trầm Lạc lập tức rụt cổ lại chạy ra ngoài, Triệu Ninh thất tình nên hóa điên rồi, lại cho rằng bản thân cùng với Vũ Văn Thượng. . . . . . Trầm Lạc chợt nhớ những việc Vũ Văn Thượng làm với mình, hôn nơi đó của nàng, sờ soạng nơi đó của nàng. dòng máu nóng từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu, Trầm Lạc vội lắc đầu, dốc sức chạy như bay ngoài.



      Ở bên trong nhà Triệu Ninh vẫn biết được những suy đoán của trầm lạc, vẫn đắm mình trong từng cơn khoái cảm. Chăn mỏng bị đá xuống giường, thân thể mảnh mai xương cong người lên, đầu hết sức khoa trương ngẩng cao lên, tay trái vẫn luôn luận động bên dưới thân mình còn tay phải vẫn hung hăng vuốt ve nhũ hoa. Luật động trong chốc lát Triệu Ninh ngừng gọi tên Điện hạ, thân thể run lên. dòng nước chảy ra ngoài, Triệu Ninh nhất thời trống rỗng. Nhớ tới tình cảnh của mình, khỏi khóc thành tiếng.



      Trong bóng tối, đôi mắt lang sói đều đem nhất cử nhất động của Triệu Ninh thu vào trong mắt. Nâng lên khóe miệng hết sức bỉ ổi cười tiếng, ngay sau đó đẩy cửa sổ ra, vào nhà Triệu Ninh. Triệu Ninh nghe thấy tiếng động khỏi hoảng hốt, nhanh chóng nhặt tấm chắn dưới đất phủ lên người."Người nào?"



      Nam tử cúi đầu cười tiếng, còn đến bên giường của Triệu Ninh, hết sức ngang tàng ngồi xuống. Triệu Ninh hoảng sợ lui về phía sau, cảnh tối lửa tắt đèn, người nàng xích lõa, lại biết lai lịch của nam nhân này



      Nam tử xé tấm chăn phủ người Triệu Ninh sau đó ném xuống đất. Bàn tay đánh úp về trước, Triệu Ninh vội vàng tránh né. “Chát chát” hai tiếng, nam tử đánh Triệu Ninh hai bạt tai.



      Trong bóng tối, giọng nam tử như từ địa ngục vọng tới."Thế nào, có gan dám tơ tưởng đến làm chuyện này với thái tử. Ta thấy tám là phần ngươi chịu nổi tịch mịch nên mới làm chuyện kia, bằng để ta làm cho ngươi. Ngươi sung sướng và ta cũng sung sướng."



      Triệu Ninh lắc đầu liên tục, nước mắt tuôn ào ào: ", lần đầu tiên của ta là dành cho Điện hạ . Ngươi mau thả ta ra, nếu ta kêu đó."



      "Ngươi sợ người khác tới cứ kêu lên , đến lúc đó người bị đuổi khỏi Đông cung chính là ngươi. Hừ, bằng theo ta." Nam tử dứt lời liền cởi quần của mình xuống, để vật sớm ngẩng cao đầu lộ ra ngoài. Ngay sau đó liền túm lấy Triệu Ninh, có khúc dạo đầu, xoay người Triệu Ninh đối diện với mình, nhanh chóng đâm vào. Nước mắt của Triệu Ninh ngày càng nhiều, khuôn mặt vì chịu được đau đớn mà nhăn lại. Nam tử để ý đến đau đớn của Triệu Ninh, giống như hoàn thành nhiệm vụ nào đó, điên cuồng ra vào.



      ai biết được ở trong nhà đại cung nữ Triệu Ninh lại có màn làm người ta nôn mửa như thế, Triệu Ninh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên của nàng phải cùng Điện hạ mà là cùng nam nhân xa lạ. Cuộc đời Triệu Ninh bắt đầu có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tâm tình cũng xảy ra biến hóa khôn cùng.



      Phịch tiếng, Trầm Lạc đụng phải người. Ổn định thân thể, định thần nhìn lại, người đứng trước mặt mình đây phải là người mình hao tâm tốn sức cuối cùng lại dễ dàng tìm được đó sao? Tiểu Phúc Tử trợn tròn mắt nhìn Trầm lạc như thể “từ trời rơi xuống”, sao đêm khuya thế này lại ở trong sương phòng lại chạy đến Đông cung chứ.



      "Tiểu Phúc Tử, biểu muội ta bị Thái hậu gọi đến Từ Ninh cung, cho đến giờ vẫn chưa thấy về. Trong cung, có người Hà Oánh là thái tử phi, có người lại Bạch Mạn Thanh là thái tử phi. . . . . ." Trầm Lạc còn chưa kịp xong Tiểu phúc Tử ho khan cắt đứt lời nàng ."Trầm nương a, ngài đừng nóng vội. Hà nương và Bạch nương thể trở thành thái tử phi được, lòng của Điện hạ ngài còn sao?"



      Trầm Lạc vừa nghe biết Tiểu Phúc Tử hiểu lầm ý của nàng, vội vàng phất tay." phải ý này, ta lo lắng biểu muội gặp bất trắc. Nàng phải đối thủ của Hà Oánh, ngươi có biết tin gì , có thể giúp ta hỏi thăm chút ?"



      "Trầm nương như vậy đúng rồi, dù Hà nương có tâm hại Bạch nương cũng thể làm càn trước mặt thái hậu được. Còn nữa, Hà nương ở tẩm cung của công chúa, đại bác bắn cũng tới chỗ Bạch nương được. Trầm nương, giờ Điện hạ ở Đông cung, ngài ở chỗ này tiện. Ngài nên về sương phòng trước, Tiểu Phúc Tử giúp ngài hỏi thăm, ngày mai thông báo cho ngài biết."



      Được đảm bảo của Tiểu Phúc Tử, Trầm Lạc mới thoáng yên tâm. Cuối cùng, Trầm Lạc được Tiểu Phúc Tử hộ tống đến cửa mật đạo, Trầm Lạc lại từ mật đạo trở về sương phòng.



      Cả đêm đều lo lắng cho chuyện của biểu muội nên Trầm Lạc ngủ cũng được ngon. Cho dù trước kia Bạch Mạn Thanh đối xử với mình thế nào cũng là biểu muội ruột thịt của nàng, là khuê nữ duy nhất của cậu, nếu có chuyện hay xảy ra với muội ấy mình biết phải làm sao. Sáng ra Trầm Lạc dậy rất sớm, sau khi ăn sáng xong trở về phòng đợi tin từ Tiểu Phúc Tử. Chờ mãi chờ mãi, tin của Tiểu Phúc Tử được chờ mong lại tới, tin Bạch Mạn Thanh và Hà Oánh cùng rơi xuống nước được mong đợi “thản nhiên” tới.

      Tim nàng như nhảy khỏi lòng ngực, Hà Oánh ở tẩm cung công chúa, Bạch Mạn Thanh ở Từ Ninh cung, sao hai người này lại cùng rơi xuống nước được? Lòng Trầm Lạc lúc này rối bời, lập tức chạy ra khỏi phòng, thấy ở cửa chính sương phòng có đám người bu đen lại. Bạch Mạn Thanh được đưa lên, cả người đều run rẩy, còn Hà Oánh bên kia cũng khá khẩm gì, cũng run rẩy như nàng ta.

      Bạch Mạn Thanh được đưa vào nhà, Trầm lạc lo lắng cho Bạch Mạn Thanh nên cũng để ý nam nhân theo sát vào phòng. Cho đến khi ngự y tới, "Thần tham kiến nhị hoàng tử."



      Nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử này xưa nay luôn sống giấu mình, tham gia bất kỳ yến hội trong cung đình nên nàng cũng chưa từng được gặp mặt đây sao?



      " cần đa lễ, mau đến xem vị nương này ."



      Ngự y lập tức bắt mạch cho Bạch Mạn Thanh. Lúc ngự y bảo Bạch Mạn Thanh sao rồi mở hộp gỗ ra Trầm Lạc mới bắt đầu chú ý tới Nhị hoàng tử Nguyệt Tường quốc này. Thấy từng giọt nước xuống từ xiêm y của , Trầm Lạc mới ngạc nhiên, chẳng lẽ là cứu Bạch Mạn Thanh ư? Trầm lạc lập tức cúi người hành lễ, "Đa tạ nhị hoàng tử cứu biểu muội, ta thay mặt biểu muội cám ơn. Nhị hoàng tử, ngài nên trở về tẩm cung thay bộ xiêm y ướt này ."



      " sao." Giọng thanh thanh đạm đạm truyền đến, Trầm Lạc đứng dậy, lúc này mới quan sát vị nhị hoàng tử này.



      Khuôn mặt của dài dài khá giống với Vũ Văn Thượng nhưng có chút khác biệt. Dung mạo Vũ Văn Thượng mang theo uy nghiêm thể nghi ngờ, mà lại có chút lãnh đạm. thân áo trắng tôn lên da thịt trắng nõn, mặc dù quần áo ướt đẫm, nhưng cũng che được khí chất lỗi lạc. Hơi thở nam tính như như khiến người ta khỏi kính nể, giống như nhiều hơn cái liếc mắt cũng là khinh nhờn thần linh. Đúng là nam tử trang nhã, cuối khóe mắt trái lại có nốt ruồi lệ.



      nam tử, nhị hoàng tử Nguyệt Tường quốc, thế nhưng lại có nốt ruồi lệ.
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, HoanHoan, Tang Ca13 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Ánh lửa
      Edit: Phong Du
      Beta: Hạnh Như


      Nhị hoàng tử ngọc thụ lâm phong như thần tiên hạ phàm cẩn thận nhìn Trầm Lạc, tròng mắt bồng bềnh như nước ấy phủ tầng sáng, cánh tay trắng nõn duỗi về trước. Trầm Lạc kinh ngạc lập tức lui về sau, tay của nam tử dừng lại giữa trung sau đó buông xuống: " cần đa lễ, ngươi là biểu tỷ của Bạch nương – Trầm Lạc à?" Ngữ điệu của nhị hoàng tử thể chút uy nghi nào, giống như ca ca hàng xóm hỏi chuyện tiểu nương vậy.



      Trầm Lạc gật đầu :"Nhị hoàng tử, ngài nên về tẩm cung thôi. Quần áo người ngài ướt hết rồi, phải mau đổi cái khác thôi." Trầm Lạc ngừng hối thúc Nhị hoàng tử về thay xiêm áo. Nàng tự nhủ, Bạch Mạn Thanh cũng cần thay đấy!



      Ánh mắt Vũ Văn Hạ cứng lại nhưng nhanh chóng khôi phục như thường: "Ừ, tẩm cung của ta chỉ cách sương phòng con sông." Dứt lời, Nhị hoàng tử nề nà gì nữa, sải bước ra khỏi phòng. Những tia nắng vàng óng chiếu lên người nam tử càng khiến người ta nhìn vào mà ngây ngất. Tẩm cung nhị hoàng tử chỉ cách sương phòng con sông sao? Thân thể Trầm Lạc cứng đờ. Đột nhiên từ trong rừng trúc bên kia sông trong hậu viện truyền ra tiếng tiêu, chẳng lẽ người thổi tiêu là nhị hoàng tử? Tiếng tiêu vừa mộc mạc vừa mênh mông này của Nhị hoàng tử chỉ có thể là thần tiên giáng trần mới có thể thổi được vậy mà thôi.



      "Ô. . . Ừ. . ." Đột nhiên Bạch Mạn Thanh nằm giường rít lên những tiếng khốn khổ. Trầm Lạc quay người lại chạy nhanh qua giường. Tay chân Bạch Mạn Thanh nắm chặt chiếc chăn mỏng, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, thân thể nhắn run lên dữ dội rồi co lại thành khối. Trầm Lạc lo lắng, lập tức sờ lên trán Bạch Mạn Thân, trời ạ, nóng tới mức này rồi . Do bị rơi xuống nước nên bị sốt sao?



      Trầm Lạc gì chạy qua tủ lấy quần áo, nàng vừa lôi vừa kéo bộ y phục của Bạch Mạn Thanh ra, rất nhanh kéo hết quần áo ra. Mặc dù ngủ mê man nhưng Bạch Mạn Thanh vẫn an phận, cứ liên tục uốn éo người. Trầm Lạc liền đánh hai cái vào mông Bạch Mạn Thanh, lúc này nàng ta mới an phận nằm yên. Cuối cùng, Trầm Lạc lấy gói thuốc bàn, nhanh chóng đến phòng bếp của sương phòng.



      ma ma quản lý ngự thực phòng thấy Trầm Lạc đến liền chỉ vào tủ bếp "Nồi nấu thuốc ở trong đó, bếp vẫn còn nóng mau qua đây nấu thuốc . Chắc ngự y kê thuốc rồi, sao thấy tiểu thư ngươi đến nấu thuốc?" Lão ma ma kỳ quái cúi đầu thầm.



      Các thiên kim ở sương phòng đều mang theo nha hoàn thân cận tới, ngày trước Hà Oánh vừa tới đây như cá gặp nước, tất cả các thiên kim xum xoe nịnh nọt nàng ta. Bây giờ hay rồi, ngay cả người nấu thuốc cũng có.



      "Ma ma, dù sao cũng chỉ là nấu thuốc, con tự nấu cũng được mà." Trầm Lạc cởi gói thuốc ra rồi bỏ tất cả vào bồn, rồi lấy nồi trong tủ ra rửa lại cẩn thận. Thuốc muốn nấu phải ngâm nước trước, ngâm nước cần thời gian mà nấu cũng cần thời gian, nhưng bây giờ Bạch Mạn Thanh cần sớm hạ sốt. Còn nhớ khi ở huyện Vân Hà có ít đứa trẻ bị sốt, thiêu đốt đến đầu óc trở nên si đần, nặng mất tính mạng.



      bằng lấy khăn lau người cho nàng trước . Trầm Lạc vội vàng trở về phòng rồi lấy hai cái khăn trong tủ ra, chạy đến phòng tắm với thời gian ngắn nhất. khăn đắp trán Bạch Mạn Thanh, khăn đắp lên người Hà Oánh. Hồi trước, Hà Oánh cao sang kiêu ngạo bao nhiêu, tại. . . . . . nhanh trở về phủ Thừa tướng thôi.



      Chạy tới chạy lui mấy lần, cuối cùng Bạch Mạn Thanh cũng hạ sốt chút, thuốc cũng ngâm xong. Trung thiện cũng kịp ăn, Trầm Lạc ở lại nấu thuốc đến khi màn đêm buông xuống. Lão ma ma bưng chén thuốc cho Hà Oánh.



      Nhìn Bạch Mạn Thanh mơ mơ màng màng uống thuốc xong khuôn mặt mới hồng hào được đôi chút lại thiếp , Trầm Lạc thở dài, đấm đấm chiếc eo mỏi nhừ, sao đột nhiên Bạch Mạn Thanh lại rơi xuống nước? Nếu như là người biết bơi dại gì mà nhảy xuống sông như vây, có thể là vô tình hoặc là.. có người đẩy xuống nước. Lúc năm tuổi Bạch Mạn Thanh từng trợt chân té xuống nước, từ đó mỗi lần nhìn thấy sông suối gì Bạch Mạn Thanh cũng hận thể tránh xa. Cho nên chỉ có khả năng, Bạch Mạn Thanh bị người ta đẩy xuống nước. Mấy ngày trước đưa tin cho cậu rồi, nhưng lâu vậy mà thấy người của phủ Tướng quân đến. Điều này chỉ có thể rằng tin tức được đưa ra ngoài.



      Quả thể nhờ cung nữ làm việc dù cho tốn bạc mua chuộc rồi, tại chỉ có Tiểu Phúc Tử là có thể giúp mình. Chẳng biết tại sao, Trầm Lạc lại nghĩ đến chuyện xấu của đại cung nữ Triệu Ninh ấy. Mặc kệ, lần này phải Đông cung chuyến. Thế là, Trầm Lạc lại lặng lẽ đến hoa viên, cố gắng thông qua mật đạo này để đến Đông cung. Khi đến hoa viên của sương phòng, Trầm Lạc định vào mật đạo bỗng dưng, thân thể run lên. bóng đen dựa vào thân cây, đó là ai?



      "Trầm nương. . . . . ." giọng thanh nhã truyền tới, là nhị hoàng tử? Sao buổi tối lại xuất ở hoa viên sương phòng?



      "Nhị hoàng tử, ngài, sao ngài lại ở đây?" Nếu Nhị hoàng tử ở đây nàng thể đến Đông cung, thể đến Đông cung gặp được Tiểu Phúc Tử. gặp Tiểu Phúc Tử, chuyện trong hậu cung này biết làm sao?



      "Trầm nương sao ở trong phòng mà lại ra đây?" Trầm Lạc hỏi Nhị hoàng tử nhưng lại khéo léo vặn trả Trầm Lạc câu hỏi khác



      "Bây giờ biểu muội ngủ rồi, ta nghĩ trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy ta muốn cùng biểu muội về nhà. Nhị hoàng tử, biết ngài có thể báo tin cho Đại tướng quân để người ra mặt đón ta và biểu muội về ?" Vốn muốn nhờ Tiểu Phúc Tử giúp tay, nhưng nay chỉ có thể xin Nhị hoàng tử giúp đỡ thôi.

      "Ta tên là Vũ Văn Hạ, nhị hoàng tử cũng chỉ là chức hão. Nếu có ai cứ gọi tên của ta. Nếu báo cho Tướng quân biết hai người có thể hồi phủ sao?" Vũ Văn hạ vẫn tựa vào thân cây, đầu ngẩng lên nhìn ánh trăng "Trầm nương, ngài cảm thấy ở hoa viên sương phòng ngắm trăng rất tốt sao? Bên này có rừng trúc che lấp ánh trăng càng thêm sáng ngời.



      Trầm Lạc đoán được tâm tư của Nhị hoàng tử này, tuy Vũ Văn Thượng và Nhị hoàng tử giống nhau, nhưng chung quy vẫn chảy chung dòng máu Vũ Văn, đều thần bí khó lường như nhau, thể đoán được câu sau họ gì, biết được tiếp theo họ làm gì. Trầm Lạc cảm thấy mệt mỏi, so chiêu với bọn họ là tiêu hao thể lực



      "Nhị hoàng tử, ngài là dù báo cho Đại tướng quân cũng thể đón ta và biểu muội về ư? Vậy phải báo thế nào mới được xuất cung?"



      Nam tử dựa thân cây cúi đầu, nhìn thẳng vào Trầm Lạc:"Người nào có quyền lực nhất, người đó có thể cho các ngươi xuất xung." Trong hoàng cung người có quyền lực nhất chính là đương kim hoàng thượng, nhưng Trầm Lạc chỉ gặp mặt hoàng thượng có lần. Ngay cả hậu cung của mình hoàng thượng còn trông nom, sao có thể trông nom sương phòng nhoi được?



      "Trầm nương, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Có số việc, đôi khi cách giải quyết cũng khó khăn như mình nghĩ." Thanh Nhị hoàng tử nhàn nhạt tựa như pha chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên Trầm Lạc cảm thấy nhị hoàng tử như thần tiên, lần thứ hai lại thấy chỉ là người phàm.

      Trầm Lạc biết phải trả lời thế nào, trong thời gian ngắn, yên tĩnh như nước sông tràn bờ.



      "A a. . . . . ." Đột nhiên bên sương phòng phát ra tiếng kêu la, chuông báo trong lòng Trầm Lạc vang dội, nàng thèm để ý tới Nhị hoàng tử kia nữa, lập tức chạy về sương phòng. Khi nhìn thấy những đốm lửa và khỏi trắng bốc ra từ phòng Bạch Mạn Thanh Trầm Lạc vô cùng lo lắng. Nàng nghĩ ngợi gì mà chạy vọt vào phòng rồi cõng Bạch Mạn Thanh mê man, mặt xám như tro ra. Trong đình sương phòng có rất nhiều thái giám cung nữ đứng đầy ở đó, bọn họ ngừng hắt nước vào đám lửa. Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu, Ngô ma ma của hoàng hậu và Lưu công công bên người hoàng thượng cũng vội vàng chạy tới



      Đúng lúc Trầm Lạc định thở phào cái lại nhớ tới ba món đồ trang sức Vũ Văn Thượng tặng mình vẫn ở trong tủ quần áo. Nếu có ba món trang sức kia, nghĩ tới hậu quả, Trầm Lạc nắm chặt hai quả đấm vọt vào lần nữa. Hai ma ma liền đuổi theo đến choáng váng, lập tức ra lệnh cho thị vệ ngăn lại nhưng vẫn chậm bước.



      "Hắt nước mau lên, còn hai người các ngươi vào cứu Trầm nương ra nhanh. Nếu có chuyện gì, hoàng thượng chém đầu hai ngươi đấy." Giọng lanh lảnh của Lưu công công khiến mọi người kinh hoảng, hai thị vệ mặc kệ mạo hiểm lập tức vọt vào trong cứu người.



      "Còn hai người các ngươi mau dọn dẹp hai gian phòng cuối phía tây nhanh” Lưu ma ma cũng bắt đầu phân phó hai cung nữ bên cạnh. Mặt Ngô ma ma đột nhiên biến sắc, bước đến gần Lưu ma ma, nhàng : "Lưu ma ma, hai phòng kia lúc trước là của Dung phi và Vạn quý phi, hoàng hậu nương nương dọn dẹp. . ." So với Ngô ma ma Lưu ma ma vào cung sớm hơn, chức vị cũng lớn hơn Ngô ma ma, vì vây khi chuyện thể ăn khép nép.



      " lúc cấp bạch nên cố kỵ những điều này nữa. Thiên kim duy nhất của Bạch tướng quân đột nhiên bị té xuống nước sau đó phòng lại bốc cháy, chuyện này dù muốn che giấu cũng giấu được. Giờ Lưu công công cũng tới rồi, Ngô ma ma, lão thân tin tưởng hoàng hậu nương nương thông cảm." Lưu ma ma phen đem Ngô ma ma chận phải á khẩu trả lời được.



      cung nữ cõng Bạch Mạn Thanh vẫn còn mê man. Đám thiên kim kia đứng nhìn Trầm Lạc nhảy vào trong ánh lửa bập bùng, những thiên kim đó nhát gan nên thấy vậy liền run cả người, dĩ nhiên là cũng có chút hả hê mong Trầm Lạc vào đó rồi đừng ra nữa.

      lâu sau, dưới ánh trăng thân ảnh màu vàng xuất , Lưu công công, Ngô ma ma, Lưu ma ma rối rít cúi người: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu."



      Hoàng thượng nhìn ngọn lửa dần thể khống chế, "Mọi người sao rồi? Bị thương có nặng ?"



      Ngô ma ma, Lưu ma ma quỳ lời nào. Lưu công công mở miệng: "Hoàng thượng, vốn là mọi người ra rồi. Nhưng đột nhiên Trầm nương lại nhảy trở vào, đến giờ vẫn còn chưa ra."



      Hoàng thượng nhíu chặt chân mày, đúng lúc này, hai thị vệ từ trong phòng vọt ra. Khi thấy bóng dáng nhắn lưng hai thị về hoàng thượng và hoàng hậu cũng thở phào nhõm.



      "Lưu ma ma, tìm hai cung nữ hiền lành an phận chăm sóc Trầm nha đầu và Bạch nha đầu." Thanh vị hoàng đế uy nghi vang khắp sương phòng, Lưu ma ma lập tức khom người lĩnh mệnh.



      Hai gian phòng cũng được thu dọn nhanh chóng, trước khi rời hoàng thượng liếc nhìn gian phòng bên trái. màn này thoát khỏi ánh mắt phía sau, người ấy siết chặt khăn tay. Mắt phượng liếc nhìn phòng bên trái, kí ức như thuỷ triều vỗ về.



      Biên ải Nguyệt Tường quốc.



      Trong tay Vũ Văn Thượng cầm mật báo vừa được trình lên, chỉ nghe pằng tiếng, thị vệ quỳ dưới đất liếc mắt nhìn trộm, hai nhánh lông mày của chủ tử nhíu chặt ở chỗ rồi.



      "Khương Lập!"



      nam tử vóc người cao lớn vén rèm bước vào.



      "Truyền lệnh xuống, đem gian tế Tây Cống quốc giết hết."



      Thân thể Khương Lập cứng đờ, "Điện hạ, có phải quá vội ?" Lời vừa xong nghe thấy tiếng “choang” của chiếc ly được ném xuống. Khương Lập dám có nghi vấn gì nữa, Điện hạ làm vậy nhất định là có đạo lý của người. Tức lĩnh mệnh xuống.



      Vũ Văn Thượng nắm chặt mật báo trong long bàn tay, sức lực lớn đến mức như muốn xé nát nó ra



      "Ngươi lập tức trở về cung, truyền lệnh cho Tiểu Phúc Tử. Bản điện hạ hồi cung."
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, Tang Ca, ulorb15 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16: Kiều diễm
      Edit: Ckun
      Trưa ngày hôm sau, trong gian sườn phòng phía tây khu sương phòng, cung nữ mặc cung trang xanh biếc cầm chiếc khăn trắng ấm áp nhàng giúp nữ tử nằm giường chà lau. Cung nữ này tên là Bích Diệp, vốn làm việc cho hoán y cục (nơi giặt quần áo), tiến cung mới được năm đầu, vẫn tưởng mình phải ở hoán y cục giặt quần áo cả đời. Ai ngờ buổi tối hôm qua, ma ma chủ hoán y cục cười tủm tỉm với nàng, Bích Diệp ngươi phát đạt rồi. Cuối cùng, nàng được đưa tới sương phòng, phụng mệnh hầu hạ cháu Bạch Tướng quân, con độc nhất của danh môn giàu số Nguyệt Tường quốc, Trầm Lạc.

      Nhìn nữ tử nằm giường dần dần tỉnh lại, Bích Diệp dừng tay, chậm rãi đứng dậy rồi xoay người: "Chủ tử, ngài vẫn ngủ say từ tối hôm qua đến giờ. Thấy thân người có khoan khoái ? Để nô tỳ giúp người rửa mặt mặc y phục nhé?"

      Trầm Lạc nhắm mắt vươn tay nhấn nhấn cái trán đau, lại mở mắt ra thấy Bích Diệp liền ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía. màn nguy cấp tối hôm qua chợt về trong tâm trí, Trầm Lạc bắt lấy tay Bích Diệp: “Biểu muội của ta sao chứ? Nàng ấy bây giờ ở đâu? Ba thứ đồ trang sức đâu rồi?” Bích Diệp cười cười cung kính lễ độ lên tiếng: “Bẩm chủ tử, có việc gì ạ, nàng bây giờ ở trong phòng bên cạnh. Sáng nay tỉnh dậy, sớm hơn so với người chút. Lửa cũng dập tắt rồi, chủ tử cứ yên tâm. Còn ba món trang sức kia? Lúc nô tỳ tới, thấy người nằm giường mê man rồi, nhìn thấy ba món trang sức nào cả."

      Chính mình vọt vào trong phòng lấy ba món trang sức kia rồi mà, nàng nhớ rất hoàn hảo lấy ra hết, sao lại thấy? Bích Diệp nhìn Trầm Lạc nhíu chặt mày, mặc dù biết ba thứ đồ trang sức kia là gì, nhưng nhìn chủ tử cứ nghĩ ngợi mãi trong lòng thế, nhất định là thứ trang sức thập phần quý giá hoặc là cực kỳ có ý nghĩa với chủ tử rồi.

      "Chủ tử, trước hết cứ dậy rửa mặt được ? Rồi để nô tỳ hỏi thăm xem, chừng, ma ma chủ sương phòng lại cất giữ hộ người sao?"

      Lông mày nhăn nhíu lập tữ giãn ra, lúc này Trầm Lạc mới cẩn thận quan sát cung nữ mặc cung trang màu xanh đứng trước giường mình. Gương mặt mới lạ, tuyệt đối phải cung nữ làm việc cho sương phòng. Trầm Lạc vẫn trả lời, mà chỉ gật đầu, thế rồi Bích Diệp liền lấy ra bộ y phục màu vàng điểm xuyết những đóa hoa màu hồng nhạt, cẩn thận giúp Trầm Lạc mặc lên người.

      Bích Diệp làm việc cực kỳ lưu loát, chỉ lát sau, Trầm Lạc rửa mặt xong, ngồi ghế ăn cơm uống thuốc ở trong phòng. "Chủ tử, Lưu ma ma lúc này ở sương phòng. Nhưng nghe lão ma ma trong ngự thiện phòng , Tiểu Phúc Tử công công bên Đông Cung hôm qua phái người lấy ba món trang sức kia rồi."

      Bích Diệp nhìn thấy sắc mặt lúng túng của chủ tử, trong lòng càng thêm khẩn trương sợ hãi. Từ khi tiến cung tới giờ nàng vẫn luôn ở hoán y cục, cùng lắm có hồi cuối năm là được cùng đám tỷ muội trong hoán y cục thăm thú hoa viên phụ cận chút. Mỗi ngày những điều nàng nhìn thấy phải là ma ma chủ cũng là xiêm y chất thành đống, sau khi được phái đến sương phòng, chúng tỷ muội trong hoán y cục đều trưng bộ mặt đầy hâm mộ số nàng có phúc. Vậy mà tới đây ngày, chủ tử chưa từng nở nụ cười với mình, lẽ nào mình hầu hạ được tốt, có sai sót ở đâu chăng? Bích Diệp nhất thời quỳ xuống, "Chủ tử, có phải nô tỳ gì sai làm ngài vui , nô tỳ đáng chết vạn lần."

      Trầm Lạc vẫn còn mải suy nghĩ bỗng nghe được mấy lời này của Bích Diệp sắc mặt liền cả kinh, vội buông chén canh xuống. Hay là tại vừa rồi vẻ mặt của mình hung ác quá dọa sợ cung nữ này? Trầm Lạc đỡ Bích Diệp đứng dậy, "Ngươi gì sai cả, ba món trang sức kia bị cầm cũng tốt."

      "Biểu tỷ." tiếng gọi vang vọng từ ngoài phòng truyền đến, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Bạch Mạn Thanh sải bước tiến vào. Đến khi nhìn thấy Bích Diệp trong phòng, miệng vừa mở ra lập tức khép lại. Ở trong hoàng cung ngắn ngủn mấy tháng, Bạch Mạn Thanh còn tùy tiện như trước. Trầm Lạc phất tay ra hiệu cho Bích Diệp ra ngoài, Bích Diệp thi lễ với hai vị chủ tử rồi khom người rời .

      Cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Mạn Thanh liền tới trước mặt Trầm Lạc đặt mông ngồi xuống, thanh vui sướng: "Biểu tỷ, sáng hôm nay muội vừa dậy chưa bao lâu nhận được thư của phụ thân, ngày mai xe ngựa phủ Tưởng quân đón chúng ta ở cửa cung. Mai chúng ta có thể về nhà rồi, biểu tỷ, muội rất cao hứng, rốt cuộc có thể về nhà rồi!"

      Trước kia, Bạch Mạn Thanh vốn toàn mang đầy đủ tên họ của mình ra mà hô lớn, bây giờ lại thân thiết kêu nàng là biểu tỷ. Bạch Mạn Thanh đúng là như tái sinh thành con người khác vậy.

      "Biểu tỷ, sao tỷ lại mất hứng thế? Có phải. . .tỷ thực thích điện hạ? Biểu tỷ, tỷ đừng si tâm vọng tưởng nữa, muội khi trước chẳng phải cũng toàn tâm toàn ý muốn làm Thái tử phi sao. Nhưng chắc tại sau đấy, Hoàng thượng Hoàng hậu cả Thái hậu nữa chẳng cân nhắc kỹ lưỡng gì cả. Lúc người này, lúc người kia. Muội thấy, những người ở trong sương phòng này chẳng ai làm được Thái tử phi đâu." Mấy lời này của Bạch Mạn Thanh khác gì thề thốt chém đinh chặt sắt.

      Trầm Lạc muốn làm Thái tử phi, sống trong hoàng cung lạ lẫm này quá mệt mỏi. Nhưng tên Vũ Văn Thượng kia. . . . . . .

      "Hôm qua bỗng dưng rơi xuống nước, muội dám khẳng định là có người ở sau lưng đẩy muội cái. Nhưng là ai được chứ? Mà thôi quên , muội chẳng tranh giành cái chức Thái tử phi kia nữa. Biểu tỷ, muội nghe người ta người cứu muội là Nhị hoàng tử phải ?" Bạch Mạn Thanh tới đây, đầu chợt cúi thấp xuống, Trầm Lạc thấy ngữ điệu này có gì bất ổn, chăm chú nhìn về hướng Bạch Mạn Thanh, hai tai nha đầu kia đều đỏ ửng. Chỉ nhìn qua cũng thấy là nha đầu kia nhìn trúng Nhị hoàng tử rồi, Trầm Lạc mới gặp qua Nhị hoàng tử hai lần, nam tử thanh tú nhã nhặn tranh giành với đời.

      Hai tỷ muội trò chuyện bỗng bị tiếng ồn ào bên ngoài làm gián đoạn, Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh nhìn nhau cái rồi đứng dậy mở cửa phòng ra ngoài, vừa mở cửa thấy Hà Oánh thân mình run rẩy được cung nữ khỏe mạnh vạm vỡ cõng ra ngoài, cả đám thiên kim để đứng ở phía xa giọng bàn luận.

      "Hừ, đáng đời Hà Oánh. Biểu tỷ, tỷ còn nhớ dạ yến hôm đầu tiên tiến cung , muội múa kiếm đột nhiên thất thủ ấy? Hóa ra là do Hà Oánh làm, nàng cố ý lấy hạt châu bắn về phía khuỷu tay muội. Là cung nữ trong tẩm cung Công chúa cho muội biết đấy."

      Cung nữ trong tẩm cung Công chúa cho Bạch Mạn Thanh biết chuyện này? Là công chúa cố ý hay là. . . . . .? Trầm Lạc lắc lắc đầu, ngày mai được về rồi, nghĩ đến mấy chuyện lung tung làm phiền lòng mình nữa. Khu sương phòng liên tiếp gặp những chuyện may, cả đám thiên kim cũng trở nên nhu thuận hẳn. Hôm nay trừ chuyện của Hà Oánh ra còn phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

      Màn đêm buông xuống.

      Trầm Lạc kéo chăn đắp lên người, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, nghĩ ngợi về lời vừa rồi của Bạch Mạn Thanh. người Hà Oánh bỗng nổi mẩn bệnh sởi, ngự y bệnh dễ lây. Cung nữ thái giám người này truyền miệng người kia, vào đến tai người ngoài lại biến thành thiên kim Thừa tướng thân mang bệnh nặng tiện ra. Chỉ sợ Hà Oánh có muốn làm Thái tử phi đến cỡ nào cũng chẳng được, chỉ có thế, sau này đến lập gia đình cũng khó khăn. Trầm Lạc thở dài, vậy xem ra, nàng nhất định được rơi vào tay giặc, lọt vào thế tiến công hùng hổ của tên Vũ Văn Thượng kia. Tâm tư Vũ Văn Thượng khó nắm bắt chớ, dù nàng có cậu là Đại tướng quân, có trượng phu là người mang phẩm tước, có phụ thân giàu sang số . Nàng cũng với nổi Thái tử Nguyệt Tường quốc, Vũ Văn Thượng. Hoàng cung này như cái hang sâu hun hút, vẫn là nên tránh xa xa ra là tốt nhất. Sau hồi suy tính lại, Trầm Lạc hạ quyết định như vậy.

      Aiz, nhưng nhiều lúc có số chuyện, dù cho người ta có tìm được cách tốt đến mấy cũng tránh được số mệnh, Khi Trầm Lạc kiên định vào mộng đẹp, ở nơi cách Nguyệt Tường quốc cả trăm dặm, nam tử tuấn lãng thân vận đồ trắng mang theo đám binh lính cưỡi ngựa như bay về phía hoàng cung Nguyệt Tường quốc.

      Trong gian phòng tối tăm phía tây khu sương phòng, nữ tử say ngủ chiếc giường lớn khắc hoa, lúc này mặt trời còn chưa mọc, ngoài trời tối đen như mực. Bỗng nam tử thân người thon dài tuấn lãng như ngọc rất biết lựa thời điểm, xuất trước gian phòng phía tây kia, chỉ nghe hai thanh chi-đát giòn tan thanh thúy vang lên, cửa đóng liền hé mở.

      Khi nam tử nhìn thấy nữ tử say ngủ giường kia, khóe miệng khỏi nhếch lên, chậm rãi bước tới bên giường, bàn tay nhàng lần theo đường nét khuôn mặt nữ tử, nữ tử mơ ngủ bỗng hơi chau mày, chu cái miệng nhắn, vung tay gạt bàn tày làm loạn mặt mình của nam tử xuống.

      Nam tử khẽ cười ra tiếng, ngay sau đó lập tức cởi bỏ ngoại bào chui vào trong chăn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon của nữ tử. Nữ tử bị động tác này lay tỉnh, trở mình cái, mở to mắt. Lập tức đối diện với đôi con người sáng trong như ngọc của nam tử, nữ tử kinh ngạc hé miệng, còn chưa kịp gì, đầu nam tử nhấn cái. Bốn cánh môi gắt gao dính lấy nhay, đôi tay nam tử cũng ôn nhu vuốt ve sau lưng nữ tử.

      Khi bàn tay to lặng lẽ tiến vào trước ngực Trầm Lạc, rồi bất chợt hơi mạnh tay bóp cái. Trầm Lạc vừa sợ vừa thẹn, ngừng ngăn trở. Vũ Văn Thượng tất nhiên để Trầm Lạc thực ý định, vừa vuốt ve vừa mở miệng : "Xem ra nàng ở trong cung điều dưỡng tồi, nơi này so với mấy chục ngày trước lớn hơn rất nhiều."

      Trầm Lạc kinh ngạc thôi, trước khi ngủ nàng quyết định rời xa hoàng cung, rời xa Vũ Văn Thượng. Lúc này còn chưa được bao lâu, tiểu tử Vũ Văn Thượng kia lại đột nhiên xuất trước mặt nàng ra toàn những lời hạ lưu vô sỉ. Trầm Lạc lập tức bắt lấy bàn tay làm loạn trước ngực nàng của Vũ Văn Thượng, "Vũ Văn Thượng, ta muốn về nhà."

      tiếng cười khẽ vang lên bên tai Trầm Lạc. Vũ Văn Thượng vừa cười vừa cúi người ôm lấy Trầm Lạc, bàn tay bị níu giữ cũng rảnh rỗi, chậm rãi dời tới chỗ đai lưng cố định áo lót, vèo tiếng, áo lót bị Vũ Văn Thượng dễ dàng cởi bỏ. Ánh trăng bên ngoài nhạt nhòa chảy tràn khắp phòng, cái yếm đỏ thẫm hiển lộ, mặc cho Vũ Văn Thượng vuốt ve.

      "Lạc nhi, sao nàng cứ muốn rời ta như thế?" Bị Vũ Văn Thượng đặt dưới thân, Trầm Lạc cả kinh, nàng giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa . Tóc gáy Trầm Lạc đựng đứng, nàm cảm giác như mình lọt vào miệng sói, cách nào trốn chạy.

      "Phải chẳng ta nên làm gì đó để nàng cả đời này cũng trốn thoát được ta?" Khóe miệng Vũ Văn Thượng tràn ngập ý cười nham hiểm, tay trái chặt chẽ khống chế hai tay Trầm Lạc. Trầm Lạc bị đau khẽ rên lên.

      "Nơi này là khu sương phòng, biểu muội của nàng còn ở ngay bên cạnh. Nếu nàng sợ bị mọi người phát , kêu lớn tiếng chút." Khi thấy nữ tử dưới thân giãy giụa nữa, Vũ Văn Thượng mới hài lòng cười cười. cho nha đầu kia chút kích thích, nàng thực biết trời cao đất rộng là gì.

      ", ngươi đừng sờ nơi đó." Trầm Lạc mở miệng , thanh như có điểm ủy khuất, lại mang theo ý tứ cầu xin tha thứ, Vũ Văn Thượng sờ ngực nàng, hôn miệng nàng thôi chẳng , nhưng lúc này cư nhiên lại cởi tiết khố của nàng, chạm vào chỗ đó.

      Bàn tay Vũ Văn Thượng tiếp tục sờ soạn, lần lượt vuốt ve bộ vị tư mật của Trầm Lạc, Trầm Lạc chịu nổi, thân mình bắt đầu ngọ ngoạy. Những động tác ấy đích thị là liều thuốc kích thích chuyện đó hữu hiệu nhất, thanh Vũ Văn Thượng bỗng trầm xuống, "Đừng nhúc nhích, Lạc nhi." Trầm Lạc nhất thời dám cử động, lúc trước bị Vũ Văn Thượng chiếm tiện nghi, Trầm Lạc cũng chưa từng có loại cảm giác như bị hỏa thiêu giống như tại giờ phút này.

      Tay trái Vũ Văn Thượng vẫn chế trụ hai tay Trầm Lạc như trước, tay phải kéo mở hai chân Trầm Lạc, tay hơi dùng lực, hai chân Trầm Lạc liền duỗi thẳng ra, bộ vị tu mật của nữ tử giờ ra trước mắt nam tử. Trầm Lạc biết Vũ Văn Thượng định làm gì, nàng muốn giãy giụa cũng chẳng dám.

      "Ngô." Trầm Lạc bắt đầu nhúc nhích hai tay, Vũ Văn Thượng cư nhiên liếm nơi đó của nàng. Trầm Lạc có thể cảm nhận được cái lưỡi ấm nóng của Vũ Văn Thượng ra vào nơi đó của nàng, từng tiếng phốc phốc mị vang lên lấp đầy gian yên tĩnh.

      Trầm Lạc bỗng ưỡn thắt lưng, thân mình tự chủ run rẩy, chỉ cảm thấy có dòng nước từ phía dưới chảy ra. Sau đó, lưỡi lại xâm nhập, liếm láp sạch thứ nước kia.

      "Lạc nhi, thoải mái ?" Vũ Văn Thượng dùng thanh đầy cuốn hút tựa lên trán Trầm Lạc thản nhiên mở miệng. Đầu óc Trầm Lạc trống rỗng, nàng chưa từng có loại cảm giác này, trực giác cho nàng biết, quan hệ của nàng với Vũ Văn Thượng rất khác biệt.

      Trầm Lạc đột nhiên trào nước mắt, "Vũ Văn Thượng, ngươi đáng ghét. Có phải ngươi làm chuyện nam nữ với ta ?"

      "Lạc nhi, nàng thực mong chờ ta làm chuyện nam nữ với nàng?"

      Đôi tay được tự do nháy mắt nắm chặt, tất thảy đều đáp trả lên người Vũ Văn Thượng. "Mẫu thân , chỉ có những người thành thân mới có thể làm chuyện nam nữ, thế là xong rồi, sang năm ta lại phải vào cung rồi. Vũ Văn Thượng, ngươi đáng ghét."

      Vốn định cho Trầm Lạc, nàng chưa có kinh nguyệt lần đầu, chưa thể làm hết mấy chuyện nam nữ. Nhưng có lẽ sau khi nghe câu kiểu gì cũng phải tiến cung kia của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng lập tức thay đổi chủ ý.

      "Lạc nhi, nàng yên tâm, ta nhất định chịu trách nhiệm với nàng."
      amandatruc, Tang Ca, ulorb15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: Cái yếm
      Edit: Ckun
      Vũ Văn Thượng khẽ nhíu mày, hai tay ôm trọn vòng eo tinh tế của nữ tử dưới thân, hơi dùng lực, Trầm Lạc nhất thời bị Vũ Văn Thượng nhấc ngồi dậy, hai chân duỗi thẳng cũng theo đó cong lại, mái tóc dài đen mượt rủ xuống, che khuất dung nhan nữ tử dưới ánh trăng. Vũ Văn Thượng vươn tay nhàng vén lọn tóc vắt ngang dung nhan nữ tử lên, nghiêng người về phía trước, từng cái hôn tinh mịn rơi xuống, lần theo khuôn mặt nữ tử, từ trán đến lông mày, rồi lại từ lông mày dời xuống chóp mũi, cuối cùng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi cánh hoa phấn nộn ướt át kia. Ánh trăng chậm rãi lui dần, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt bóng lên mặt đất.

      "Vũ Văn Thượng, đợi lát nữa mọi người thức dậy, trông thấy ngươi ở trong phòng ta thế này tốt đâu, ngươi mau quay về Đông Cung ." Trầm Lạc lấy hai tay đẩy Vũ Văn Thượng ra, định với lấy áo lót bị Vũ Văn Thượng cởi ra vứt giường kia mặc vào. Mới vừa đụng đến vạt áo, thân mình lại bị Vũ Văn Thượng kéo vào trong ngực. Cái yếm đỏ thẫm dán sát lồng ngực ấm áp, kẽ hở. Trong lòng Trầm Lạc càng lo lắng hơn, ngoài kia mặt trời mọc, bao lâu nữa, nhô lên cao, những vị thiên kim ở sương phòng. . . . . . . Lúc này Trầm Lạc như làm việc gì trái với lương tâm, đôi tay nắm chặt, bộ ngực trưởng thành cũng bởi vì thế mà ngày càng khẩn trương thở dốc ngừng phập phồng, như sắp nhảy ra đến nơi.

      "Lạc nhi, nàng thấy nơi này thoải mái sao?" Vũ Văn Thượng vừa vừa vươn tay vuốt ve bộ ngực phập phồng cao thấp của nàng, càng sờ càng hăng say. :))

      "Vũ Văn Thượng, đừng có sờ. Hôm nay ngươi sờ còn chưa đủ sao?" Trầm Lạc muốn Vũ Văn Thượng nhanh nhanh lên chút, thành ra trong lúc vô thức, ngữ khí chuyện nghe như làm nũng. Thanh nhu hòa mềm mại lọt vào tai Vũ Văn Thượng, mà như thấm sâu vào cõi lòng , "Lạc nhi, ta thấy cái yếm này của nàng đẹp."

      Vải dệt yếm là loại vải thượng hạng phụ thân mới nhập, còn là do mẫu thân dùng loại tơ vàng cao cấp nhất may nên. Ánh mắt Vũ Văn Thượng tồi, nhưng tự dưng lại đến cái yếm của nàng. . . . . .Đôi tay Trầm Lạc bắt lấy bàn tay to phủ ngực mình của Vũ Văn Thượng, dùng sức kéo gạt . "Ngươi đừng có mà nảy sinh ý đồ gì với cái yếm của ta."

      " phải nàng cứ muốn là được." bàn tay khác của Vũ Văn Thượng giữ chặt hai tay Trầm Lạc, bàn tay to ngực chạm tới nút thắt yếm kéo cái, đôi tuyết nhũ nhảy ra. Vũ Văn Thượng tà ác cúi đầu, cần thận đánh giá đôi nhũ hoa xử nữ kia: "Ừm, vuốt cũng thấy lớn, xem lại kỹ càng, ra chỉ lớn có chút thôi đâu." Trầm Lạc vội lui về phía sau, lúc này nàng lại lõa thể, đây là lần thứ hai.

      "Đừng nhúc nhích." Vũ Văn Thượng dùng tay giữ chặt thắt lưng nàng, cúi đầu thuận thế hôn lên cặp song nhũ kia. Lúc này hai chân Trầm Lạc vẫn gấp khúc như cũ, hai tay Vũ Văn Thượng khống chế thân thể nàng, lực đạo to lớn làm nàng thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngực mình ngừng phập phồng. Vũ Văn Thượng càng thêm mãnh liệt hôn mút, hơi thở của Trầm Lạc cũng càng thêm dồn dập.

      "A, ngươi đừng cắn." Hai tay Trầm Lạc níu lấy tóc Vũ Văn Thượng, cư nhiên cắn ngực nàng. . . . là, xấu hổ chết mất. Vũ Văn Thượng cười khẽ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Lạc mị hoặc cười tiếng. Trái tim Trầm Lạc bụp cái nảy lên, bộ dáng này của Vũ Văn Thượng, làm nàng nhớ lại lần đầu tiên tới Đông Cung rửa chân cho , lúc rửa chân, cũng mị hoặc như vậy, hoàn toàn giống vị thái tử điện hạ uy nghiêm ngày thường.

      "Lạc nhi, còn có thứ còn tà ác hơn nữa, phải thử xem mới được." Trầm Lạc đáng thương đâu có quyền lựa chọn, tay Vũ Văn Thượng đặt bên hông nàng vươn xuống phía dưới. Đôi chân Trầm Lạc cong lại đặt giường, cực kì thuận lợi cho động tác này của Vũ Văn Thượng.

      "Ưm." Thân thể Trầm Lạc hơi ưỡn lên, tay Vũ Văn Thượng chạm tới huyệt khẩu nơi hạ thân nàng. Qua lại vuốt ve thịt non mềm mịn, cứ mãi ở bên ngoài do dự tiến vào. Dần dần, động tác dưới tay bỗng trở nên kịch liệt, lưỡi dài cặp miên nhũ cũng càng thêm dữ dội. Chỉ trong chốc lát, ngực Trầm Lạc hồng rực, hạ thân lại rỉ ra chút nước,  lần này rơi vào miệng Vũ Văn Thượng mà toàn bộ đều ngấm xuống giường.

      Lồng ngực Vũ Văn Thượng phập phồng, ôm chặt lấy Trầm Lạc như thể muốn dính chặt nàng thân mình, “Lạc nhi, thứ nước kia bị giường hút , là lãng phí.”

      Trầm Lạc tựa vào lồng ngực phập phồng ấm áp của Vũ Văn Thượng, nghe trái tim vững vàng hữu lực nhộn nhạo. Sang năm nàng phải vào cung thôi, cái tên Vũ Văn Thượng này đoạt trong sạch của nàng mất rồi.

      “Lạc nhi, cái yếm này Bổn điện lấy , coi như là tín vật đính ước nàng trao cho Bổn điện. Nguyệt Tường quốc chú trọng có qua có lại, Bổn điện cũng tặng nàng tín vật đính ước. Coi ba thứ đồ trang sức kia là tín vật đính ước có được ?”

      Trầm Lạc từ trong ngực Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên, “Tiểu Phúc Tử cầm rồi, mấy thứ đồ trang sức ấy ta chẳng thèm.”

      Vũ Văn Thượng nầng đầu Trầm Lạc lên, nhếch khóe miệng : “Lạc nhi giận rồi à, đừng nóng vội. Ba thứ đồ trang sức, bổn điện ắt mang tới cho nàng.”

      Vành tai tóc mai giao nhau sau nửa canh giờ.

      Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng cầm cái yếm của nàng nghênh ngang rời , mặt trời cũng dần lên cao, Trầm Lạc hết cả buồn ngủ. Tay đặt xuống giường vừa đúng chạm phải chỗ ướt ướt kia, nơi ấy là do nàng làm ướt. Trầm Lạc đỏ mặt lên, cái yếm cũ còn, nàng biết bảo cung nữ cầm yếm mới tới kiểu gì đây?!

      Quả nhiên, lúc nghe Trầm Lạc muốn cái yếm mới Bích Diệp liền rất đỗi giật mình, Trầm Lạc nhịn được phất phất tay, “Em lấy cái yếm mới tới đây, cái yếm ban đầu mặc mấy ngày rồi.”

      “Chủ tử, nô tỷ lấy ngay. Nhưng chủ tử, để nô tỷ cầm luôn cái yếm ban đầu giặt được ?” Trầm Lạc lập tức biến sắc, cái yếm ban đầu nằm trong tay Vũ Văn Thượng rồi, em dám đòi . . . . . .

      Bích Diệp thấy chủ tử nháy mắt thay đổi sắc mặt, lập tức khom người : “Nô tỳ lấy ngay đây ạ.”

      Bích Diệp bao lâu quay lại, Trầm Lạc cũng mặc quần xong. Túm chặt chăn mỏng che người, hai tay sột soạt cái nhận lấy cái yếm trong tay Bích Diệp, “Em, xoay người sang chỗ khác.”

      Bích Diệp nghe lời xoay người , hôm nay chủ tử làm sao vậy, sao lại kỳ lạ như vậy. Hầu hạ chủ tử mặc y phục là chuyện nô tỳ nên làm, hơn nữa cùng là nữ nhi với nhau, sao chủ tử phải xấu hổ?

      Trầm Lạc chuyên chú mặc yếm, thay y phục xong, liền vội vàng đứng dậy, mò mẫm đất tìm giảy vải vào. Đứng lên vỗ vỗ người rồi mới cho Bích Diệp xoay người lại. “Hôm nay ta phải về nhà rồi, mấy ngày nay làm em vất vả rồi.”

      Bích Diệp hoàn toàn nghĩ tới, chủ tử lại hôm nay phải về nhà. vậy, nàng lại phải trở về Hoán Y Cục rồi ư? Ma ma rằng lần này tới sương phòng phục vụ vị chủ tử thiên kim, mà thời gian phục vụ còn rất dài nữa. Trầm Lạc tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Bích Diệp, tự mình tới bên chậu nước rửa mặt. Bích Diệp cười khổ hồi, e rằng lần này tỷ muội Hoán Y Cục lại cười mình mất thôi.

      “Chủ tử, cái này. . . . . .”

      Trầm Lạc dùng khăn lau mặt, “Sao vậy?”

      Bích Diệp nghi hoặc nhìn chỗ ướt giường, nàng nhớ trong Hoán Y Cục có tên Tiểu Hà, Tiểu Hà làm việc ở Hoán Y Cục nhiều năm giành được ngợi khen của ma ma chủ , rồi Tiểu Hà được phân đến gian phòng độc lập. Ra ở riêng lâu sau đó, Tiểu Hà liền bị tố giác tằng tịu với thị vệ. Lúc xem xét giường nằm trong phòng Tiểu Hà cũng thấy chỗ ướt, bây giờ nơi này của chủ tử cư nhiên cũng ướt.

      Trầm Lạc vọng theo tầm mắt của Bích Diệp thấy được nơi ướt át kia, hai tai nhất thời đỏ ửng, liền vội vàng mở miệng: “Tổi hôm qua ta khát nước, lúc uống trà cẩn thận làm đổ ra ấy mà.”

      “Hóa ra là vậy, chủ tử, để nô tỳ mang giặt, tránh cho người khác trông thấy, lại hươu vượn toàn những điều hay.” Bích Diệp nghi ngờ gì, kéo ga giường ôm hết ra ngoài.

      Búi tóc, ăn sáng xong. Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh được Tiền công công dẫn con đường ra đến cửa cung. Xe ngựa phủ tướng quân chờ sẵn ở lối vào. Bạch Mạn Thanh thấy xe ngựa nhà mình vui sướng nhảy dựng lên, nhìn phu xe cười ngọt, Trầm Lạc vịn xe ngựa theo sát Bạch Mạn Thanh lên xe.

      Triệu đại thúc phu xe đanh định quất roi phía sau bỗng vang lên giọng lanh lảnh. Bạch Mạn Thanh vén rèm xe lên, nhìn về phía người gào thét kia. ra là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng Lưu công công, cầm trong tay hộp gấm, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ xe ngựa.

      “Trầm gia Thiên kim, Thánh thượng ban thưởng dạ minh châu. May mà đuổi kịp, khó mà ăn với Hoàng thượng rồi.” Lưu công công đưa hộp gấm đựng dạ minh châu cho Bạch Mạn Thanh tựa bên cửa xe, Bạch Mạn Thanh chuyển lại cho Trầm Lạc.

      “Lưu công công, thay dân nữ cám ơn hoàng thượng.”

      Lưu công công cười ha hả, “Trầm gia Thiên kim đa lễ quá, lên đường may mắn.”

      Trầm Lạc nhìn về phía Lưu công công gật đầu cái, rồi ra hiệu cho Bạch Mạn Thanh buông rèm xe xuống. Bánh xe lộc cộc chuyển động.

      tường thành hoàng cung cao vút uy nghiêm, nam tử tuấn mỹ mặc người y phục màu vàng sáng chói vội đứng dậy, hai mắt thâm thúy như biển cả dõi theo xe ngựa về nơi xa hồi lâu.

      Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh nam tử kia, nhìn dưới đôi mắt an tĩnh của Điện hạ cuồn cuộn sóng lớn. Biết Điện hạ quay về thư phòng Đông Cung, Tiểu Phúc Tử vội vàng chạy tới thư phòng báo cho Điện Hạ biết hôm nay Trầm nương rời . Điện hạ liền bảo mình cái gì mà, cho nàng ấy biết, nếu quay lại, Bổn điện mang thứ gì đó của nàng ấy giắt tường thành. Trầm nương có đồ vật gì thể lộ ra ngoài sáng nằm trong tay Điện hạ nhỉ?

      Xe ngựa xa dần rồi từ từ khuất khỏi tầm mắt, Tiểu Phúc Tử lại nhìn Điện hạ, vẫn như cũ hề nhúc nhích nhìn về nơi phương xa, cứ như thể Trầm nương chờ Điện hạ ở nơi xa vậy. Điện hạ ơi là Điện hạ, ràng trong đầu quên được Trầm nương. Đợi chờ lần này, cũng phải tới năm. Gia chủ Trầm gia có để con vào cung vẫn còn là vấn đề đấy.

      “Tiểu Phúc Tử.”

      Điện hạ thình lình mở miệng, làm Tiểu Phúc Tử bị dọa run cả người, vội khom người đáp lại: “Điện hạ phân phó gì ạ?”

      “Ba thứ đồ trang sức cất xong rồi hả? Tờ giấy cũng bỏ vào chung rồi chứ?”

      Tiểu Phúc Tử cung kính đáp lời: “Hồi bẩm Điện hạ, ba thứ đồ trang sức và tờ giấy đều được bỏ vào ngăn trong hộp gấm rồi.”

      Vũ Văn Thượng gật gật đầu, “Ừm, bảo với Lưu công công, phần thưởng của chắc chắn thiếu.”

      “Dạ, Điện hạ.”

      Trong xe ngựa.

      “Biểu tỷ, mở hộp gấm ra xem dạ minh châu Hoàng thượng ban thưởng có khác gì dạ minh châu trong Trầm gia ?”

      Trầm Lạc mở nút thắt hộp gấm màu vàng, “Có gì khác được chứ, dạ minh châu đều như nhau cả thôi.”

      Bạch Mạn Thanh rướn cổ lên nhìn dạ minh châu, nhìn trái nhìn phải. “Hoàng thượng dạ minh châu này là của Tây Cống quốc, cứ tưởng có gì khác lạ cơ. Còn chẳng lớn bằng dạ minh châu trong Trầm gia.”

      “Đó là đương nhiên.” Trầm Lạc bĩu môi, đặt lại nắp hộp gấm cho khít. Nhà mình so với hoàng cung thoải  mái hơn nhiều, chẳng lắm quy củ lộn xộn lung tung như trong hoàng cung. Aizz, nhưng Vũ Văn Thượng làm chuyện kia với mình rồi, sang năm mình thể vào cung.

      Lúc này Trầm Lạc còn chưa hiểu biết chuyện nam nữ, biết rằng nữ tử chưa có nguyện lần đầu thể làm chuyện phòng the, biết chuyện phòng the chỉ là ôm hôn ân ái, biết mấu chốt của chuyện phòng the chính là chọc thủng tấm màng kia.
      amandatruc, Tang Ca, ulorb11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :