1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 54

      Bốn tú nữ đứng thành hàng nhanh chóng cung kính chào, với vóc người cao lớn Từ ma ma quét mắt nhìn qua lượt bốn vị tú nữ cúi đầu, sau đó nhướng mày, bất mãn hướng Ngô ma ma và Lưu ma ma : “ phải là có năm vị tiểu chủ tử sao? Như thế nào lại thiếu mất người? chẳng lẽ chủ tử dậy nổi, cũng nữ phục vụ cũng hiểu chuyện này sao?” Trong lòng Trầm Lạc kinh ngạc, Tôn Miểu còn chưa có dậy sao? lẽ thuốc mê quá liều? Vung trộm nhìn mặt Từ ma ma, mặt Từ ma ma trầm xuống, sợ rằng cuộc sống sau này của Tôn Miểu dễ chịu lắm.

      Bên này Lưu ma ma vừa mới hỏi, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trầm Lạc cúi đầu chỉ thấy người mặc đồ xanh dương lướt qua, lát sau có tiếng thở hổn hển và giọng nữ mảnh mai vang lên:” Tôn Miểu tham kiến các vị ma ma, sáng hôm nay rời giường trễ, mong các vị ma ma đừng trách cứ. Tôn Miểu từ sinh ta ở nơi huyện hẻo lánh, khó tránh khỏi có số quy củ còn chưa thích ứng được. Nhưng là sau này Tôn Miểu cố gắng nhớ những gì các ma ma dạy, đem những quy trong hoàng cung toàn bộ nhớ kỹ.”

      Trầm Lạc khỏi đối với Tôn Miểu bội phục, lần đầu tiên ma ma dạy lễ nghi đến sương phòng, cũng là lần đầu tiên ma ma dạy những lễ nghi trong cung, mà Tôn Miểu dậy muốn, theo như quy củ ở trong cung là phải trách phạt. Mà Tôn Miểu lại có lí do thoái thác chính đáng như vậy, xuất thân hèn mọn của mình, còn bản thân cố gắng. Nếu trách phạt Tôn Miểu cảm thấy an tâm.

      “ Lưu ma ma và Ngô ma ma hôm nay ta có vài lời muốn , đây là lần đầu tiên ta đến đây dạy lễ nghi trong cùng, có tiểu chủ tử muộn có nên trừng phạt hay ? Lão thân sợ rằng lần này bỏ qua cho Miểu tiểu chủ tử, các vị chủ tử sau này đem quy củ của hoàng cung để trong mắt.” Từ ma ma nghiêm túc , Trầm Lạc vừa nghe như vậy liền biết Tôn Miểu hôm nay nhất định phải chịu phạt.

      Ngô ma ma còn chưa có mở miệng, Lưu ma ma lên tiếng trước tiên:” Từ ma ma, Ngô ma ma và lão thân chưa bao giờ dạy qua cho các vị chủ tử về quy định của hoàng cung. Về phương diện này ngài cùng Ngô ma ma đều hiểu. Miểu chủ tử rốt cuộc có bị phạt hay , tất cả đều do Từ ma ma làm chủ.”

      Lưu ma ma tiếp lời như vậy, Tôn Miểu gấp gáp quỳ xuống, Trầm Lạc thấy Tôn Miểu mặc bộ quần áo màu xanh dương mộc mạc quỳ xuống trải mặt đất.

      “ Từ ma ma , Lưu ma ma, Ngô ma ma, Tôn Miểu biết sai rồi, mong ba vị ma ma hãy tha cho Tôn Miểu lần này, về sau nhất định Tôn Miểu dám nữa.” Lúc chuyện Tôn Miểu mơ hồ có phát ra tiếng khóc, Trầm Lạc nghe được trong lòng cảm thấy đành lòng. Tôn Miểu xuất thân từ huyện , nếu hòang thượng cho Huyện Viễn Sơn có tú nữ được vào danh sách, Tôn Miểu cũng vào cung. Quần áo màu xanh bởi vì Tôn Miểu khẩn trương sợ hãi mà run lên cái, Trầm Lạc khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ  ma ma. Trầm Lạc còn chưa kịp lên tiếng, tay phải xuôi bên người bị Uy Mẫn Mẫn hung hăng bấm. Tay bị bấm đau, Trầm Lạc lại lần nữa cúi đầu.

      Lưu ma ma đứng ở đằng trước thấy Trầm Lạc có lên tiếng thay Tôn Miểu , tâm treo lơ lửng nãy giỡ cũng ó thể đặt xuống. Hiaz, Lạc tiểu chủ tử mà mềm lòng, coi như tiểu Miêu chủ tử hôm nay phải chịu phạt, sớm muộn gì cũng phải chịu phạt. Đây là mật chỉ của Thái Hậu, mặc dù Từ ma ma trong cung là ma ma có lai lich địa vi cao, nhưng có thể vi phạm ý chỉ Thái Hậu sao?

      “ Miểu tiểu chủ tử, hôm nay lão thân phải trước lời xin lỗi rồi.” Chữ chữ đều có lực, từng lời ràng. Từ ma ma ngoài miệng xin lỗi, nhưng trong giọng nhận ra có chút nào ý vị xin lỗi. Trầm Lạc đành phải thở dài tiếng, thân thể mềm mại yếu ớt này có thể chịu được sao?

      Tôn Miểu quỳ mặt đất vừa nghe như vậy ,thân thể bé run lên bần bật. Lại đưa tay kéo vạt áo Từ ma ma , lời ra có thể nghe ràng là tiếng khóc:” Từ ma ma, ngài tha cho Tôn Miểu lần này , lần sau Tôn Miểu dám nữa. Từ ma ma ngài đại phát từ bi tha cho Tôn Miểu lần này mà thôi.”

      Từ ma ma hung hăng kéo tay bé của Tôn Miểu nắm lấy vạt áo của mình ra, sau đó hướng về phái Ngô ma ma, Lưu ma ma bên cạnh :” Mang Tôn Miểu đến nơi thanh tịnh, địa phương có ánh mắt trời chiếu lớn nhất phạt đứng, đợi cho đến khi mặt trời lặn mới cho trở lại sương phòng.” Từ ma ma vừa xong, Tôn Miểu liền bị Lưu ma ma và Ngô ma ma mang , bị mạnh mẽ mang Tôn Miểu lúc này nức nở ra tiếng. Trầm Lạc nghe vào trong tai, lại lần nữa đành lòng. Nếu ngược lại Tôn Miểu là nương tâm cơ sâu thâm trầm cũng thôi, nhưng nếu là nương có tâm cơ thâm trầm khi nghe xử phạt ngàn vạn lần nhếc nhác ngay cả lễ nghi cơ bản cũng có như vậy.

      “ Bốn vị tiểu chủ tử, các vị cũng nhìn thấy Miểu chủ tử rồi. Ở trong hoàng cung quy củ rất là quan trong . Nếu sau này mà bốn vị tiểu chủ tử có làm sai, lão thân cũng nhất định nhàng tha thứ. Từ giờ Thìn cho đến trưa, bốn vị chủ tử liền theo lão thân học tư thế đứng, ngồi và . Đến buổi trưa các vị tiểu chủ tử có canh giờ để nghỉ ngơi. Sau canh giờ lão thân day các vị chủ tử lễ nghi nơi khuê phòng.” Thanh của Từ ma ma vẫn như cũ mang theo nghiêm túc và lạnh lùng. Hòa Miêu luôn chuyện tình lúc này cũng có lên tiếng.

      Nhưng mà bốn vị tú nữ khi nghe đến lễ nghi nơi khuê phòng, tai đều đỏ hồng, đặc biệt là Trầm Lạc.

      Đầu tiên là phải học tư thế đứng. Trong khi đầu đội cái bình hoa còn phải cười sao cho chỉ lộ ra tám chiếc răng tâm liền muốn khóc rồi. Chỉ là khi Trầm Lạc nhìn về phía người luôn cao ngạo lạnh lùng Đỗ Nhã Y đội bình lộ tám chiếc rang cười gượng. Miệng nhịn được mà nhướng cao lên.

      “ Lạc chủ tử, tám chiếc răng.” Từ ma ma mắt lạnh liếc về phía Trầm Lạc, rồi sau đó chậm rãi mở miệng. Trầm Lạc nhìn thấy Từ ma ma buông mi mắt xuống  trong cặp mắt kia sáng loáng thể làm gì khác hơn là lần nữa miễn cưỡng lộ ra tám chiếc răng. Uy Mẫn Mẫn đứng ở bên cạnh thấy Trầm Lạc và Từ ma ma so chiêu, nhịn được cười to lên, thân thể bé theo thế mà run run.

      Trầm Lạc nhắm mắt lại, quả nhiên pang tiếng. Bình hoa đầu Uy Mẫn Mẫn rơi xuống nát bấy, chỉ trong nháy mắt thanh lạnh lùng của Từ ma ma truyền đến, thanh trầm thấp, chạy thẳng vào trong tai, hổ là ma ma sống lâu năm ở trong cung.

      “ Mẫn Mẫn chủ tử nếu lại làm rớt bình hoa. Sáng mai khi ba vị tiểu chủ tử khác học các quy củ khác, ngài có thể lại phải đội bình hoa đứng canh giờ, cho đến khi bình hoa rơi xuống nữa thôi.”

      Trầm Lạc cực kì chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Uy Mẫn Mẫn phồng má, chỉ nghe tiếng hừ mà thôi, Mẫn Mẫn nhận bình hoa trong tay cung nữ, để lên đầu, lộ ra tám cái răng cười là rạng rỡ. Nhưng mà Từ ma ma phải là ma ma dễ dàng.

      “ Mẫn Mẫn chủ tử tám chiếc răng chứ phải chín chiếc răng.”

      Trầm Lạc kinh ngạc, Từ ma ma cách Uy Mẫn Mẫn xa trượng, thế mà có thể nhanh chóng đếm được Mẫn Mẫn rốt cuộc lộ mấy chiếc răng. Còn chưa kịp cảm khái xong Trầm Lạc lại lần nữa nghe được Từ ma ma nhắc đến mình.

      “ Lạc chủ tử, đầu và thân thẳng, tám chiếc răng.”

      Trầm Lạc thầm thở dài, sau đó mắt nhìn phái trước, ổn định thân hình. Nâng khóe miệng lên để lộ tám chiếc răng. Nếu mà Vũ Văn Thượng nhìn được bộ dáng giờ của nàng, nhất định cười cách khoa trương. Trầm Lạc vừa nghĩ đến Vũ Văn Thượng mặt mày mĩm cười đùa giỡn nhìn mình, trong lòng Trầm Lạc cảm thấy thoải mái. Vũ Văn Thượng phải sao, đợi đến sau tân hôn bước vào Đông cung, những chuyện trong phòng đều nghe nàng. Đến lúc đó nàng để cho Vũ Văn Thượng đầu đội bình hoa cười lộ tám chiếc răng.

      Từ ma ma vốn là từ giờ đến trưa, học tư thế đứng, và ngồi. Nhưng ma chỉ riêng việc học tư thế đứng mất hai canh giờ rồi, mà chỉ có nghỉ ngơi có nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ nghỉ ngơi Trầm Lạc vẫn phải nghe Uy Mẫn Mẫn thầm bên tai Từ ma ma người này quá xấu quá khôn khéo, cái gì mờ ám cũng có thể thấy ràng. Bởi vì Trầm Lạc vẫn bị Uy Mẫn Mẫn quấn lấy, vì vậy Hòa Miêu cũng chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn mà tiến lên cùng Trầm Lạc  chuyện.

      Đợi khi Trầm Lạc quay đầu, Hòa Miêu mới hướng về phía Trầm Lạc cười cười.

      Nhìn Hòa Miêu đứng phía xa vừa vỗ cánh tay vừa hướng mình cười, trong lòng Trầm Lạc có chút nghi ngờ. Hòa Miêu này cần phải xem lại, nàng chút tâm cơ thuần phác, nhưng có lúc nào lại biểu lòng dạ phức tạp. nàng lòng dạ thâm sâu, nhưng có lúc nàng lại hết sức hồn nhiên.

      Sau khi nghỉ ngơi Từ ma ma càng thêm nghiêm nghị, trước kia Trầm Lạc ngồi ở ghế là bịch cái ngồi toàn bộ mông lên, giờ thế nào?

      Tư thế ngồi có ba dạng, ngồi bên trái, ngồi bên phải, ngồi ở giữa. Ngồi bên trái, ngồi bên phải và ngồi nửa mông. Đôi tay để bên trái hoặc bên phải, ngồi ở giữa và ngồi nửa mông tay đặt ngay giữa đùi. Ba tư thế ngồi có điểm giống nhau là đầu phải thẳng, mỉm cười chỉ để lộ tám chiếc răng mà thôi.

      Phía Bắc sương phòng là phòng lớn đặc biệt dùng để ma ma dạy tiểu chủ tử lễ nghi, phòng này tổng cộng phân thành phòng ngoài và nội thất. Phòng ngoài ma ma day tiểu chủ tử tư thế ngồi và tư thế dâng trà, trong nội thất ma ma dạy lễ nghi khuê phòng, các tiểu chủ tử về sau đều là hầu hạ Điện hạ hoặc Nhị Hoàng tử, lễ nghi nơi khuê phòng nhất nhất định thể thiếu được.

      Trầm Lạc nhìn khóe môi Mẫn Mẫn càng ngày càng cong, lại nhìn hướng Hòa Miêu cùng Đỗ Nhã Y. mặt Hòa Miêu vẫn là nụ cười tươi như cũ, mà Đỗ Nhã Y lại là nụ cười gượng.

      mỹ nhân băng giá nở nụ cười biến hóa này làm Trầm Lạc cảm thấy rất là thú vị.

      “ Bốn vị tiểu chủ tử, buổi học quy củ sáng hôm nay chỉ đến đây thôi. Các vị tiểu chủ tử đến thực phòng dùng bữa.” Sau khi Từ ma ma dứt lời, sau lưng xuất bốn vị cung nữ. Trong khi dạy lễ nghi bên cạnh tiểu chủ tử nhất định thể do cung nữ thân cận phục vụ, e ngại người các tiểu chủ tử lại xuất khía chất của tiểu thư khuê các. Bốn cung nữ giống Từ ma ma thân hình to lớn, vẻ mặt lạnh lùng, năng thận trọng.

      Trong giờ ăn trưa, Từ ma ma có ở đây, nhưng bốn cung nữ này vẫn theo bên cạnh bốn vị tú nữ. Vốn đồ ăn trưa là cao lương mĩ vị, nhưng những cung nữ lạnh lùng, cúng biến đồ ăn lạnh lẽo theo luôn. Trầm Lạc có ăn bao nhiêu, Uy Mẫn Mẫn cũng có ăn bao nhiêu. Lại nhìn Đỗ Nhã Y ăn được lại càng ít. bàn bốn người Hòa Miêu là người ăn nhiều nhất.

      Khi ra khỏi thực phòng, Uy Mẫn Mẫn len lén hướng Trầm Lạc nháy mắt, Trầm Lạc hiểu ý hướng Mẫn Mẫn gật đầu cái. Khi ra khỏi thực phòng Trầm Lạc cố ý bước vào trong phòng mình. Đợi sau khi bốn tú nữ lui ra, Trầm Lạc lần nữa ra khỏi phòng. Hai chân mới bước ra khỏi phòng, đôi tay liền bị Mẫn Mẫn kéo lại. Thẳng hướng hậu hoa viên.

      Uy Mẫn Mẫn tay lôi kéo Trầm Lạc lại gần hậu hoa viên của đồ sương phòng đến đình nghỉ mát, kéo Trầm Lạc ngồi tảng đá trong đình, Mẫn Mẫn cười  tiếng, sau đó giọng với Trầm Lạc:” Lạc nhi muội muội, muội có biết khuê phòng lễ nghi trong miệng Từ ma ma là gì ?”

      Trầm Lạc vừa nghe thấy lễ nghi khuê phòng, trong nháy mắt nghĩ tới Vũ Văn Thượng đối với mình làm chuyện kia. Chẳng lễ Từ ma ma tự tay dạy họ tài nghệ giường? Nghĩ đến bốn chữ này, thân thể Trầm Lạc cúng đờ, khóe miệng hung hăng giương lên. Thấy bộ dáng híp mắt của Mẫn Mẫn, Trầm Lạc lung túng ho khan mấy tiếng.

      “ Lạc nhi muội muội, muội nhất định biết. Để tỷ tỷ cho muội biết, để muội biết trước ít, nêu buổi chiều khi Từ ma ma dạy dọa muội sợ. Lạc nhi muội muội, muội có nghe đến Hoan Hỉ Phật? ( mình để nguyên văn nhé )

      Tay Trầm Lạc để bàn bỗng chốc nắm chặt:” Mẫn Mẫn ta chỉ nghe qua Phạt Như Lai , Phật Di Lặc. kinh phật cũng có nghe đến Hoan Hỉ Phật. Ngươi từ nơi nào biết được?”

      Tay Mẫn Mẫn vỗ mạnh xuống bàn đá, rồi sau đó cúi thấp đầu lại gần bên tai Trầm Lạc nhàng :” Lạc nhi muội muội, Hoan Hỉ Phật cũng phải là bên trong kinh phật. Hoan Hỉ Phật là bảo vật ở trong khuê phòng, là cái tượng phật vàng, tứ chi lấy các tư thế giao triền cùng chỗ. Sau khi xem có thể hiểu được những chuyện ở trong phòng rồi.”

      Này này….Hoan Hỉ Phật có thể dùng như thế sao. Trầm Lạc có thể thụ giáo được quy củ hoàng cung là phong phú kì diệu rồi.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 55

      “ Y tỷ tỷ, ra Lạc tỷ tỷ cùng Mẫn Mẫn tỷ tỷ cũng ở đây.”

      Thanh vui sướng mềm mại ở ngoài đình nghỉ mát vang lên, Trầm Lạc quay đầu lại nhìn, đúng là Hòa Miêu lôi kéo tay Đỗ Nhã Y hướng đến trong đình tới. Đỗ Nhã Y vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, chỉ là hai mắt thỉnh thoảng hướng ra dòng suối đối diện bên ngoài đình nghỉ mát nhìn. Tay Uy Mẫn Mẫn đập vào bàn đá, sau đó bật cười.

      Trầm Lạc biết tại sao Uy Mẫn Mẫn lại đột nhiên cười như thế, vì hóa giải khí bên trong đình, mở miệng chào hỏi là được:” Sáng sớm hôm nay đều là học tư thế đứng, tư thế ngồi. là mệt mỏi vì vậy ta cùng Mẫn Mẫn đến đây nghỉ ngơi hóng gió chút, cũng có nghĩ đến Hòa Miêu cùng Nhã y cũng tới đây. Như vậy cũng ngồi xuống đây , còn hai chiếc ghế đá.”

      Trầm Lạc vừa dứt lời, Hòa Miêu liền nhàng bật cười. Ngay sau đó cũng lôi kéo Nhã Y ngồi xuống. Mẫn Mẫn lúc này cũng có cười, đôi mắt to ở người Hòa Miêu quét qua lượt. Trầm Lạc thấy nụ cười mặt Hòa Miêu càng ngày càng lung túng, vội vươn tay ra thầm bấm Mẫn Mẫn cái, Mẫn Mẫn khống chế được ah lên tiếng.

      Trầm Lạc lập tức buông lỏng tay, nhìn mặt Uy Mẫn Mẫn chậm rãi :” Mẫn Mẫn, ngươi làm sao vậy? ngồi yên lành đột nhiên gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Chiều hôm nay gió thổi là thoải mái.”

      Khóe miệng Mẫn Mẫn giật giật, sửa sang lại quần áo của chính mình, hồi tiếng tiêu uyển chuyển du dương từ trong rừng trúc truyền đến, Tiếng tiêu rất vững vàng, tuy chỉ là những bình thường, nhưng lại có loại sạch thuần phác cảm giác thông suốt. Trầm Lạc biết nhất định là nhị hoàng tử Vũ Văn hạ ở trong rừng trúc thổi tiêu.

      “ Tiếng tiêu của nhị Hoàng tử càng ngày càng hay, Nhã Y ngươi có đúng ?” Mẫn Mẫn cười khẽ tiếng, sau đó sửa sang lại tóc chính mình. Ánh mắt nghi hoặc nhìn Mẫn Mẫn và Đỗ Nhã Y, phải mấy ngày trước đó quan hệ của Mẫn Mẫn với Đỗ Nhã Y rất tốt sao? Sao tai lại ầm ĩ cứng nhắc như vậy?

      “ Mẫn Mẫn quận chúa rất đúng, tiếng tiêu này phải người bình thường có thể thổi ra được. Nhã Y cũng có học thổi tiêu, tuy nhiên vẫn thể nào thổi ra cái tinh túy của nó. Nếu có ngày Mẫn Mẫn quận chúa thành Nhị hoàng tử phi, mong có thể hỏi Nhị hoàng tử làm thế nào có thể thổi như vậy, để Nhã Y có thể bắt chước theo.” Đỗ Nhã Y rất hiển nhiên rất thong thả, ngữ điệu nhàng như chút để ý.

      “ Được rồi, được rồi, việc này nữa.” để Uy Mẫn Mẫn mở miệng trước, Trầm Lạc cướp lời. Nếu ngăn cản Mẫn Mẫn chuyện, nhìn trận thế này Mẫn Mẫn với Đỗ Nhã Y nhất định cãi vã.

      “ Lạc tỷ tỷ, hai mươi ngày học tập, bây giờ mới qua nửa ngày, liền làm muội mệt chết được.” Hòa Miêu tiếp lời Trầm Lạc cười . Đỗ Nhã y lẳng lặng ngồi ghế đá lên tiếng. Uy Mẫn Mẫn thờ dài dùng sức gõ bàn đá cái:” Cái quy củ hoàng cung trời đánh này, đây phải là mang người ta vào chỗ chết để dày vò sao? Ta xem trong hoàng cung này phải tất cả mọi người đều tuân thủ đúng quy củ. Những chuyện ở trong hoàng cung bay qua bên ngoài còn thiếu sao?”

      Hòa Miêu vừa nghe Mẫn Mẫn như vậy trong nháy mắt mặt lộ ra nồng đậm tò mò, đôi mắt hơi híp lại:” Mẫn Mẫn tỷ tỷ, có thể hai chuyện hay vậy. Hòa Miêu thích nhất là nghe những chuyện lý thú đó.”

      “ Mẫn Mẫn những chuyện trong hoàng cung thể lung tung.” Trầm Lạc lộ ra nụ cười thản nhiên nhìn Uy Mẫn Mẫn, chuyện trong hoàng cung phải là có thể lung tung được? Nếu là người có dụng tâm nghe được, khác , dù Mẫn Mẫn có là quận chúa chăng nữa nhưng nếu chọc giận chủ của hoàng cung cũng xong. Như vậy Mẫn Mẫn phải người như nàng bụng đầy ý nghĩ đen tối ( cái này do chị quận chúa trong chương trước nha ).

      “ Lạc tỷ tỷ, để cho Mẫn Mẫn tỷ tỷ mà, Hòa Miêu ra đâu, tại bên cạnh cũng có cung nữ, Mẫn Mẫn tỷ tỷ, tỷ cứ .”

      “ Mẫn Mẫn bĩu môi, sau đó vỗ vỗ quần áo. Sảng khoái :” Lạc nhi muội muội, chuyện này trong hoàng cung lão ma ma lão thái giám đều biết. Cũng còn là bí mật gì rồi. Nếu nghe được tiếng tiêu kia phải nhắc đến nhị hoàng tử. Tỷ đây lại cho muội biết về mẹ đẻ của nhị hoàng tử Dung phi.”

      Lúc này Đỗ Nhã Y cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng lên. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sau khi Trầm Lạc thấy vẻ mặt này của Đỗ Nhã Y cuối cùng cũng sáng tỏ. Người Đỗ Nhã Y thích chính là Nhị Hoàng tử, nhưng Hoàng đế lại dùng gậy đánh uyên ương đẩy nàng vào Đông cung. Như thế xem ra Mạn Thanh gả cho nhị hoàng tử tốt hơn. Trong lòng Trầm Lạc quyết định, sau này mặc kệ Mạn Thanh có cầu xin nàng thế nào chăng nữa, nàng cũng an bài cho Mạn Thanh và Nhị hoàng tử gặp mặt.

      “ Dung phi cưỡi Hạc về Tây thiên, ngày Dung phi qua đời cũng chính là ngày Nhị hoàng tử ra đời. Cho nên Nhị hoàng tử chưa bao giờ tự mình tổ chức sinh nhật. Cũng chính vào ngày Dung phi qua đời Vạn Quý phi tự đem bản thận mình nhốt vào Chiêu Dương cung, đóng cửa gặp hoàng đế.”

      Thân thể Trầm Lạc cứng lại, Hoàng đế mà cũng gặp phải chuyện đau thương chua xót như thế? Hoàng đế cao cao tai thượng của Nguyệt Tường quốc mà lại bị phi tử của mình nhốt ở ngoài cửa.

      Đỗ Nhã Y lâu mở miệng lúc này đột nhiên :” Mẫn Mẫn quận chúa, vì sao Hoàng thượng lại đối đãi tốt với nhị hoàng tử như thế? “ Uy Mẫn Mẫn lắc đầu cái:” Ta nào có biết, tâm ý của Hoàng đế khó đoán. Xem chừng người Hoàng thượng sủng ái chính là Vạn Quý phi, Vạn Quý phi và Dung phi tình như tỷ muội, Dung phi chết là bởi vi Hoàng thượng. Như vậy Vạn Quý phi đem hết những tội lỗi đổ lên người Hoàng thượng.”

      Trầm Lạc lắng nghe nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ, nếu như Vạn Quý phi cùng Dung Quý phi tình như tỷ muội, vậy tại sao tự mình nuôn lớn con trai độc nhất của Dung phi? Ngược lại mặc cho Nhị hoàng tử bị lạnh nhạt vắng vẻ? Trong lòng Trầm Lạc có nghi vấn, nhưng cũng có lên tiếng hỏi. Chuyện tình của Hoàng Thượng và phi tử khó để mà . Chỉ có Hoàng Thượng và Vạn Quý phi hiểu mà thôi, chừng Nhị hoàng tử cũng hiểu.

      “ Chỉ là Điện hạ giống Hoàng thượng, Lúc ta thường theo phụ thân vào trong cung chơi đùa, khi đó Nhã Y cũng ở đây. Điện Hạ lúc đó ta và ngươi đều ràng. Có khí chất và bộ dáng của vị vua, làm việc mau chuẩn ngoan. giống như Hoàng Thượng dây dưa kéo dài, nếu là vừa mắt mặc kệ là dùng thủ đoạn gì cũng phải lấy cho bằng được.” Uy Mẫn Mẫn lắc đầu cười .

      Trầm Lạc lần đầu tiên nghe chuyện còn bé của Vũ Văn Thượng, ra cái tính bá đạo kia từ bộc lộ ra rồi. đúng nếu để mắt tới cái gì phải có cho bằng được. Nàng cũng biết vì sao Vũ Văn Thượng sủng ái nàng, khi nào bắt đầu thích nàng, nàng cả trong lẫn ngoài đều là người của .

      Hòa Miêu lúc này cười duyên :” Điện hạ khi còn bé là thú vị, Y tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ. Sau hai mươi ngày học lễ nghi, các tỷ nhất định phải tiến được vào Đông cung đấy. bằng ở sương phòng này chúng ta trò chuyện nhiều chút, đến Đông cung cũng thân cận hơn, tính tình Điện hạ như vậy, sợ rằng người ứng phó được đâu.”

      Hòa Miêu nhìn nư lơ đãng câu lại như cây băng hàn châm trực tiếp đâm vào lòng Trầm Lạc, Đỗ Nhã Y thích Vũ Văn Thượng, nương ấy như vậy tất nhiên Trầm Lạc lo lắng . Vậy còn Tôn Miểu? nương mảnh mai từ ngàn dặm xa xôi tiến cung, tâm ý của Tôn Miểu là như thế nào?

      “ Hòa Miêu còn có Miểu tiểu chủ tử. Ngươi ngàn vạn lần thể quên nàng, còn nữa hai mươi ngày sau có thể tiến vào Đông cung hay còn cần phải có cho phép của Hoàng hậu và Thái hậu mới có thể nhập Đông cung. Chuyện này như như ngươi nghĩ đơn giản như thế.” Thanh lạnh lùng của Đỗ Nhã Y đột nhiên vang lên.

      Uy Mẫn Mẫn nhìn mặt Trầm Lạc, thấy bộ dáng bình tĩnh của Trầm Lạc trong lòng thở phào nhõm. Hòa Miêu này chuyện nhàng mềm mại, nhưng mà cẩn thận suy xét từng chữ từng chữ đều mang theo gai.

      “ Đừng ở chỗ này mà suy đoán lung tung nữa, nếu Điện hạ coi trọng còn sợ được Hoàng Hậu và Thái Hậu coi trọng sao? Ta nghĩ Hoàng hậu cùng Thái hâu cũng chỉ là theo quy của tới xem chút những quy củ mà những tú nữ học được, phía sau phải xem ý tứ của Điện hạ nữa.” Sau khi Mẫn Mẫn dứt lời đứng dậy vỗ vỗ vai Trầm Lạc:” Lạc nhi muội muội, thời gian học cũng tới rồi. Chúng ta mau vào trong phòng Bắc thôi, bên trong có đồ tốt.”

      Đồ tốt trong miệng Mẫn Mẫn, trong lòng Trầm Lạc ràng là đồ gì Hoan Hỉ Phạt, các loại tư thế hoan hảo. Nếu là trước kia Trầm Lạc thấy những thứ như Hoan Hỉ Phật này nhất định kinh ngạc ngượng ngùng. Nhưng trải qua việc Vân Vân dạy và Vũ Văn Thượng tự mình ra trận dạy, về phương diện này Trầm Lạc so với các tú nữ khác quen thuộc hơn.

      “ Như vậy mấy ngày chung đụng, ngươi nhất định biết tính tình của ta, ngại thẳng.” Đỗ Nhã Y lạnh lùng nhìn Hòa Miêu, lời vừa ra như mảnh băng lạnh giá.

      “ Y tỷ tỷ đừng như thế, cũng chỉ là theo ý thích bản thân mà thôi. Tỷ muốn tiến Hoa Trúc điện, muội muốn tiến Đông cung điện. Chỉ là chúng ta bị chỉ định ngược lại địa phương mình muốn mà thôi. bằng…” Hòa Miêu lại gần bên tai Đỗ Nhã Y, cánh môi khéo mở mấy cái. Cuối cùng lui ra ngoài, mặt tươi cười giống như đóa hoa nở rộ.

      Đỗ Nhã Y chưa từng nghĩ đến, Hòa Miêu bình thường luôn làm vẻ mặt tươi cười, lại nghĩ ra ngoan chiêu như thế.

      “ Hòa Miêu ngươi thực muốn làm như vậy?”

      “ Y tỷ tỷ, nếu như tỷ nghĩ muốn tiến vào Hoa Trúc điện, vậy coi như những lời muội hôm nay gió thoảng thôi.” Hòa Miêu vẫn cười như cũ, trong khi vẻ mặt Hòa Miêu cười tươi Đỗ Nhã Y càng ngày càng lạnh lùng .

      “ Ta Đỗ Nhã Y để ý đến những thứ kia, những lời ngươi hôm nay ta coi như chưa từng nghe qua.” Sau khi Đỗ Nhã Y liếc Hòa Miêu cái, đứng dậy rời . Cuối cùng cũng là con của Đỗ thái phó học rộng tài cao tinh thông kim cổ, quanh thân tỏa ra cỗ khí cao ngạo.

      Hòa Miêu ngồi ở ghế đá trong đình nghỉ mát khóe miệng chứa đựng nụ cười nhìn Đỗ Nhã Y rời , nghĩ đến phòng thư hôm qua nương viết cho mình, đôi tay Hòa Miêu bỗng nắm chặt.

      khắc sau, bốn vị tiểu chủ tử tới nội thất ở sương phòng phía Bắc rồi. Nhìn đủ loại màu sắc hình dáng khéo léo tượng Phật màu vàng kim, ngay cả Trầm Lạc sớm quen với chuyện này nhìn cũng khỏi đỏ mặt.

      Bên tai chỉ vang lên thanh nghiêm túc của Từ ma ma:” Kính xin các vị tiểu chủ tử nhìn kĩ, nếu ở trong khuê phòng thể khiến cho Điện hạ và Nhị hoàng tử tận hứng, cho dù có ngồi vị trí Thái tử phi, Nhị hoàng tử phi, sau này cũng bị các trắc phi khác đoạt vinh quang đó. Y tiểu chủ tử nên cúi đầu.”

      Bị Từ ma ma điểm danh Đỗ Nhã Y đành phải đỏ mặt ngẩng đầu lên, Trầm Lạc nhìn mặt Đỗ Nhã Y. Haz, buổi học ngày hôm nay Đỗ Nhã Y nhất định tự nhiên rồi. Nữ nhi thái phó luôn luôn ở trong khuê phòng đọc thi từ ca phú, lại phải đem mấy cái Hoan Hỉ Phật này nhìn tỉ mỉ.

      Hoan Hỉ Phật này chế tác cũng rất là tinh xảo, từng bộ vị cơ thể người đều được miêu ta hết sức cụ thể. Từ ma ma tay chỉ vào tượng hai người ôm nhau, người ôm người khác, tay trái ấn phía , tay phải ấn phía dưới. Tư thế này cũng có gì kì quái. Kì quái là cái ở bên cạnh kia, cái tư thế này nàng và Vũ Văn Thượng còn chưa có thử qua. ( đen tối kinh nhỉ )

      “ Lạc tiểu chủ tử xin đừng nhìn những bức tượng khác, hãy nhìn kĩ cái này.” Lời Từ ma ma vừa dứt, Uy Mẫn Mẫn cầm được tiếng cười liền vang dội bên trong nội thất. Lời của Từ ma ma có gì, nhưng ngược lại tiếng cười của Uy Mẫn Mẫn làm cho Trầm Lạc đỏ mặt. Từ ma ma là ma ma nhiệt tình, nghe được Trầm Lạc đáp lời liền ngừng .

      thể làm gì khác, Trầm Lạc chỉ đành đỏ mắt lên tiếng:” Từ ma ma Trầm Lạc hiểu, xin hãy tiếp tục giảng .”

      Từ ma ma sau khi nghe xong hài lòng gật đầu cái tiếp tục .

      Những chuyện phía sau, mặc dù đối với nó rất là quen thuộc, mặt Trầm Lạc càng ngày càng đỏ. Đỗ Nhã Y, Uy Mẫn Mẫn, Hòa Miêu đứng ở bên mặt đỏ tựa như trái cây chín vậy.

      Lúc này trong thư phòng Đông cung, sau khi nghe được những lời của Tiểu Phúc Tử, khóe môi Vũ Văn Thượng khỏi giương cao lên:” Hoan Hỉ Phật?”

      Tiểu Phúc Tử cúi người cung kính đáp:” Điện hạ, là Hoan Hỉ Phật.”

      “ Hoan Hỉ Phật thú vị.” Vũ Văn Thượng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Phúc Tử nhìn khuôn mắt càng ngày càng sáng rỡ tuấn lãnh của Điện hạ mà tâm cũng run lên. Chẳng lẽ đêm nay lại phải gác đêm cho Điện hạ rồi sao? Điện hạ lại muốn thông qua mật đạo đến sương phòng ? Điện hạ ngài nên chú ý chút. tiết chế như thế, trước đại hôn, tốt cho thân thể Lạc tiểu chủ tử?

      Tác giả có lời muốn : Tiểu Phúc Tử: Điện hạ, nô tài mới thấy Văn Hương đại nhân trở lại. Nghe thấy Hương đại nhân ,

      Vũ Văn Thượng: gì?

      Tiểu Phúc Tử: Tấn Giang gần đây rất là nghiêm, vì vậy Hương đại nhân muốn nô tài chuyển cáo đến Điện hạ, ban đêm nên cẩn thận làm việc.

      Vũ Văn Thượng: sợ gì? Quăng chút bạc cho Tấn Giang những chuyện này qua thôi.

      Tiểu Phúc Tử: Điện hạ sợ rằng ổn, những chuyện đó tra xét kĩ lưỡng ảnh hưởng đến Hương đại nhân.

      Vũ Văn Thượng: Vậy bổn điện hạ tân hôn, động phòng hoa chúc, ngửi thấy hương nhưng phải chịu đựng để có kết thúc hài hòa sao?

      Tiểu Phúc Tử: Việc này…việc này khó mà .

      Vũ Văn Thượng: Báo cho Hương đại nhân, nếu như uất ức bổn Điện hạ, đưa đầu tới gặp.

      Giờ phút này Văn Hương cắn khăn…



      Lời editor: nay mình rất bận, vừa học mộn chuyên ngành vừa học ngoại ngữ. Nên thời gian rảnh nhiều, thể đăng truyện nhiều được, hứa với H tỷ là cố gắng đăng tuần hai chương rồi. Và chuyện này nằm trong danh mục sắc nhưng bt thôi. Mình ko có bỏ nó nhé hoàn nó. Chúng ta được gần 2/3 chặng đường rồi nên cố thôi. Mong những reader có đọc xong bất cứ truyện gì thĩ chỉ cần comt or like cho ed có tinh thần làm tiếp nhes^^ cuối cùng cảm ơn những bạn vẫn theo TTVS nhé!!! Wo ai ni men!
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 56

      Phải đến giờ Dậu khắc sau bốn tú nữ mới từ trong nội sương phòng bước ra ngoài, Từ ma ma đằng trước sắc mặt thản nhiên nhưng ánh mắt lại ngiêm túc.

      vào trong đình của sương phòng, bốn tú nữ sếp thành hàng cúi đầu nghe Từ ma ma lời cuối cùng cho buổi dạy hôm nay.

      Từ ma ma họ cái sau đó chậm rãi :” Bốn vị tiểu chủ tử, ngày hôm nay học tư thế đứng, tư thế ngồi, hi vọng các vị tiểu chủ tử nhớ cho tốt. Còn đối với khuê phòng lễ nghi, đến buổi chiều ngày mai, lão thân xin các vị chủ tử nên quá hoa lệ ( chung là õng ẹo, kiều ấy ) trong việc này, đây là việc hết sức quan trọng. Xin các vị tiểu chủ tử hãy nghiêm túc học hỏi. Hôm nay chỉ dạy đến đây mà thôi, các vị tiểu chủ tử có thể đến thực phòng dùng bữa rồi.” Từ ma ma dứt lời khoát tay, bốn vị tú nữ rối rít vâng.

      Khi Từ ma ma vừa đến cửa viện sương phòng, thanh kiều từ cửa viện truyền đến, Trầm Lạc hướng tới thực phòng cảm thấy kinh ngạc.

      Trầm Lạc quay người lại nhìn hướng cửa viện. Chỉ thấy Tôn Miểu phải chịu phạt quỳ mặt đất, hai tay bé níu kéo chặt vạt áo Từ ma ma, đầu nâng lên, miệng khép khép mở mở biết là cái gì. lát sau Từ ma ma dùng tay kéo tay Tôn Miểu ra, thân thể mảnh mai của Tôn Miểu bị phạt làm sao có thể chịu được lực lớn như vậy, lập tức bị đẩy ngã mặt đất, dầu nặng nề đập mặt đất cái.

      Hòa Miêu đứng bên kinh ngạc hô lên, Uy Mẫn Mẫn nhíu mày chặt, Trầm Lạc nhìn Từ ma ma mặc kệ vết thương của Tôn Miểu thẳng ra khỏi cửa viện, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở sương phòng. Mà Tôn Miểu lúc này nằm mặt đất thân thể run rẩy.

      “ Lạc nhi muội muội, chúng ta ăn bữa tối thôi.” Mày nhíu chặt của Uy Mẫn Mẫn thả lỏng ra, đôi tay ở trước mắt Trầm Lạc lắc lắc.

      Trầm Lạc gật đầu cái, lại nhìn thân thể bé phía xa kia. Thôi tốt nhất nàng nên bận tâm đến chuyện của Tôn Miểu. Trong lúc Trầm Lạc xoay người, Hòa Miêu đứng bên nhanh chóng đên cửa viện của sương phòng ( đọc tới đây bạn nào có thể đưa ra dự đoán tại sao Hòa Miêu lại đến đó ? đoán đúng có quà nhé, các bạn hãy liên kết những chương trước có ngay kết quả mà ^^ ). Uy Mẫn Mẫn thấy Hòa Miêu tự mình đến đỡ Tôn Miểu, thay Tôn Miểu lau lệ nhàng cười tiếng, rồi sau đó hướng về phía Trầm Lạc và Đỗ Nhã Y lớn tiếng :” ra Hòa Miêu vô luận là đối với ai cũng đều giống như người thân vậy.” Đỗ Nhã Y liếc mắt nhìn Hòa Miêu ở phía xa, khóe miệng lộ ra nụ cười trâm chọc, sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình thường dẫn đầu đến ngự thực phòng.

      “ Mẫn Mẫn, đừng nhiều lời, lại gây chuyện thi phi.” Trầm Lạc vỗ vỗ vai Uy Mẫn Mẫn , ngay sau đó cũng hướng đến ngự thực phòng.

      Ở cửa sương phòng, Tôn Miểu tóc tai tán loạn, người đầu đều đau đớn chịu nổi, thời điểm thấy người đỡ mình là Hòa Miêu tú nữ, mặt lộ ra kinh ngạc. Chuyện nàng bị phạt hôm nay Từ ma ma nhất định bẩm báo lại với Thái Hậu và Hoàng Hậu. Như thế các tú nữ khác đối với nàng muốn tránh mà kịp.

      “ Đa tạ…” Tôn Miểu còn chưa xong liền bị Hòa Miêu cắt đứt, Hòa Miêu giơ tay lên sửa sang lại tóc cho Tôn Miểu. nhàng :” Tôn Miểu, vậy quá khách khí rồi, ta là nữ nhi của Huyện lệnh kinh thành  Hòa Miêu, cha ta tuy là Huyện lênh của kinh thành, nhưng khi so sánh thân phận với ba tú nữ khác, chỉ to bằng hạt vừng. Thấy bộ dáng ngươi hôm nay trong lòng đành.” Tôn Miểu thấy Hòa Miêu đối với mình mỉm cười dịu dàng lời , trong lòng cảm động hai tròng mắt ngân ngấn nước mắt.

      “ Khóc cái gì? Tôn Miểu năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, sinh tháng mấy?” Hòa Miêu lúc chuyện hai mắt cong lên lộ ra nồng đậm ý cười.

      Tôn Miểu nâng ống tay áo lên vừa lau nước mắt vừa :” Ta 15 tuổi, sinh vào tháng 6.” Hòa Miêu vừa nghe như thế lập tức nắm lấy tay Tôn Miểu:” Ngươi so với ta hơn, từ nay về sau chúng ta là tỷ muội tốt. Tỷ tỷ hảo tâm cho muội, ba vị tú nữ bên trong đều thể đắc tội, thiên kim của Đỗ Thái phó Đỗ Nhã Y, là thanh mai trúc mã của Điện hạ. Uy Mẫn Mẫn là quận chúa khác họ, tuy cha nàng chết trân nơi xa trường, nhưng chiến công vang dội, còn nữa nhị bá của Uy Mẫn Mẫn là Uy Chấn Uy tước gia. Vị cuối cùng là trưởng nữ của Trầm gia Nguyệt Tường Quốc thủ phủ ( nhà giàu nhất nước ấy mà * để nguyên văn cho nó sang chảnh * ^^ ) thân phận càng cao quý. Hảo muội muội những chuyện này đều là những chuyện nên dễ dàng ra ở đây, tỷ đưa muội trở về phòng, muội nghỉ ngơi cho tốt . Chờ sau khi thân thể khỏe lại những chuyện này từ từ tỷ tỷ với muội.”

      Tôn Miểu gật đầu liên tục, trở tay cầm chặt tay Hòa Miêu, run giọng :” Miêu tỷ tỷ, Tôn Miểu từ huyện xa xôi tới, nhiều người có thích muội, hai tỳ nữ hầu hạ cũng cho muội vẻ mặt tốt gì. Tôn Miểu sống ở trong hoàng cung rất mệt mỏi, ta muốn tiến vào Đông cung. Chỉ muốn về nhà trở lại Huyện Viễn Sơn hầu hạ phụ thân.”

      Hòa Miêu sờ sờ đầu Tôn Miểu thở dài :” Tỷ tỷ thấy muội xem ra sống ở hoàng cung cũng dễ dàng gì, hai tỳ nữ kia giao chi tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định trường trị các nàng. Về sau muội sống ở trong hoàng cung lời người khác nên quá tin tưởng.”

      Tôn Miểu năng nề gật đầu:”Lời Miêu tỷ tỷ Tôn Miểu ghi nhớ trong lòng. Tôn Miểu có thể tự mình trở về phòng, nên để Miêu tỷ tỷ đỡ, nếu Miêu tỷ tỷ đối với Tôn Miểu quá mức thân mật, sợ những tú nữ khác đối với tỷ…”

      Hòa Miêu lắc đầu cái:” Tỷ tỷ dám tiến lên trước đỡ muội, liền dám đưa muội về phòng.”

      Trầm Lạc ở thự ngự phòng dùng bữa tất nhiên biết Hòa Miêu với Tôn Miểu những lời này, thời điểm thấy bàn ăn đầy, Trầm Lạc vẫy vẫy tay, gọi cung nữ bất cứ lời nào mà Từ ma ma an bài đứng ở bên :” Nhiều thức ăn như vậy, ăn hết cũng thực lãng phí, chút nữ mang các món chưa đụng tới đến phòng Tôn Miểu và Hòa Miêu tiểu chủ tử:” Cung nữ hướng về phía Trầm Lạc gật đầu cái, ngay sau đó lại thối lui về đứng ở bên hông.

      “ Lạc nhi muội muội là người tốt bụng.” Uy Mẫn Mẫn để đĩa xuống nhận lấy khăn cung nữ đưa qua lau miệng, sau đó hướng Trầm Lạc cười híp mắt . Trầm Lạc cũng có trả lời, Đỗ Nhã Y vẫn ngồi bên lên tiếng ngược lại mở miệng :” Hảo tâm cũng cần phải lưu lại tâm nhãn ( tấm lòng + mắt * ko biết nên giải thích sao nữa, nên cẩn trọng đại ý là thế ), nên bị người khác hại mà cũng biết.” Đỗ Nhã Y sau khi xong trược tiếp đứng dậy, nhận lấy khăn lâu miệng cung nữ đưa đến lau miệng, sau đó nhìn Uy Mẫn Mẫn cùng Trầm Lạc trực tiếp hướng phòng mình đến.

      Trầm Lạc nhìn Đỗ Nhã Y ra ngoài, ngay sau đó nghi ngờ nhìn về phía Uy Mẫn Mẫn. Uy Mẫn Mẫn nhún vai cái, cười bất đắc dĩ :” Đừng để ý mặc kệ nàng, nàng khi còn bé cũng như vậy rồi.”

      Trầm Lạc hiểu ý gật đầu, rồi sau đó để đũa xuống, nhận khăn lau miệng mà cung nữ đưa tới. Sau đó cũng cùng Uy Mẫn Mẫn rời khỏi ngự thực phòng. Bởi vì ngày hôm nay quá mệt mỏi, Trầm Lạc cũng có tán gẫu cùng Uy Mẫn Mẫn nữa mà lập tức trở về phòng.

      giường chăn đêm, gối đều được đổi mới. Trầm Lạc vươn tay lên, nâng chân cao lên. Cổ cũng đau nhức lợi hại, trái uốn cái, phải uốn cái.

      Bỗng chốc sau lưng Trầm Lạc cảm thấy ấm áp, thân thể đung đưa cũng theo đó mà cứng đờ. Bên tai có hơi thở nóng hổi của nam nhân hết sức quen thuộc.

      “ Lạc nhi, nàng nên chú ý chút. Ta đẩy cửa vào mà cũng có phát ra, buổi học hôm nay chắc khiến nàng mệt muốn chết rồi.” Đôi tay Vũ Văn Thượng ôm lấy hông Trầm Lạc, đem cả người nàng xoạy lại ôm vào trong ngực. Trầm Lạc có nhìn Vũ Văn Thượng mà xuyên thấu qua cửa sổ nhìn mặt trời phía bên ngoài. Sau đó liên tiếp vỗ vỗ tay Vũ Văn Thượng quấn chặt lấy eo của nàng :” Hôm nay sao lại tới sớm như vậy, mặt trời còn chưa có xuống núi.”

      “ Lạc nhi, đừng lộn xộn.” Vũ Văn Thượng ngăn thân thể lộn xộn của Trầm Lạc lại, Trầm Lạc nhìn sắc mặt Vũ Văn Thượng thay đổi trong nháy mắt, nhất thời bất động. Nàng giãy dụa cũng có trêu chọc đến Vũ Văn Thượng, làm sao Vũ Văn Thượng lại trưng ra cái vẻ mặt đó đây? Qua lúc lâu Vũ Văn Thượng mới thả Trầm Lạc ra. Trấm Lạc nhón chân lên cẩn thận vỗ vỗ vai Vũ Văn Thượng :” Mới vừa rồi chàng làm sao vậy?”

      Vũ Văn Thương kéo tay bé của Trầm Lạc lại, nhàn nhạt mở miệng:” tại sao rồi. Lạc nhi nàng muốn biết mới vừa rồi nàng cọ vào chỗ nào sao?” Mí mắt Trầm Lạc giật giật, lập tức rút thay ra khỏi tay Vũ Văn Thượng. Lắc đầu cái :” Chàng đừng có cho ta biết, ta muốn biết.” Trầm Lạc lúc chuyện mắt len lén liếc nơi đó của Vũ Văn Thượng, nơi kia rất bình thường.

      “ Lạc nhi, xem ra phải hảo hảo ban thưởng cho Từ ma ma rồi. Dạy Lạc nhi giỏi như vậy, về phương diện kia cũng còn ngây ngô nữa. để ta đến, liền biết y ta là như thế nào rồi sao?” Vũ Văn Thượng bước lùi ra sau mấy bước, cứ như vậy nhứng mày nhìn Trầm Lạc từ đầu đến chân lần.

      Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng như thế, lại đỏ mặt, nghe được tiếng cười trầm thấp trêu ghẹo của Vũ Văn Thượng, mày chau lại nhịn được :” Cái gì mà Từ ma ma dạy tốt chứ, ràng là do chàng vô sỉ mang ta…” Trầm Lạc vội vàng che miệng mình .

      “ Lạc nhi, biết được bản thân cũng vô sỉ phải ?”

      Trầm Lạc hận thể đánh vào miệng mình mấy cái, lần này hay rồi, Vũ Văn Thượng lại nàng vô sỉ.

      “ Lạc chủ tử, trưởng công chúa cho mời Lạc chủ tử đến Thượng cung thưởng cảnh đêm.”

      Bên ngoài phòng vang lên tiếng Bích Diệp, mặt Trầm Lạc thay đổi, nhìn Vũ Văn Thượng cái, sau đó hắng giọng hướng về phía cửa phòng :” Ta biết rồi, ngươi lại với trưởng công chúa bên kia, chút nữa ta tới. Những tiểu chủ tử khác cũng đến sao?”

      “ Bẩm Lạc chủ tử, Y chủ tử, cùng Mẫn Mẫn chủ tử . Miêu tiểu chủ tử và Miểu chủ tử thân thể khó chịu nên cự tuyệt lời mời của trưởng công chúa.”

      Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng thay đổi sắc mặt, rồi sau đón với Bích Diệp:” Được rồi, ngươi lui trước .”

      Sau khi Bích Diệp lui ra, Trầm Lạc đến trước gương trang điểm, cầm lược gỗ lên sửa sơ lại búi tóc. Vừa sửa sang vừa hướng Vũ Văn Thượng :” Hoàng tỷ của chàng sao lại tốt bụng như thế, lẽ cảnh đêm ở sương phòng kém Thượng cung sao?”

      Vũ Văn Thượng chậm rãi bước tới sau lưng Trầm Lạc, đem đóa hoa sen cắm búi tóc Trầm Lạc  lấy xuống đặt lại bàn trang điểm. Sau đó mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy cây trâm màu hồng hoa đào cắm lên búi tóc Trầm Lạc :” Hoàng tỷ bị phụ hoàng và mẫu hậu nuông chiều, khỏi có những hành động quá đáng.”

      như vậy, nếu hoàng tỷ của chàng cẩn thận chọc giận ta, chàng đứng về phái Hoàng tỷ của chàng sao?” Trầm Lạc nghe Vũ Văn Thượng vì Vũ Văn Liên mà đỡ trong lòng cảm thấy khó chịu. Vị Trưởng công chúa này cũng phải là người dễ sống chung.

      “ Lạc nhi, tâm ý của ta nàng còn hiểu sao? Sao cứ những lời này thử tâm ý của ta đây?” Vũ Văn Thượng nhìn cây trâm đầu Trầm Lạc lắc đầu cái, lần nữa từ trong ngăn kéo lấy ra hai con bướm cắm vào hai bên cây trâm hoa đào.

      “ Làm gì mà cắm nhiều trâm cài đầu như vậy?” Trầm Lạc quay người lại nghiêng đầu nhìn búi tóc trong gương trang điểm có ba cái trâm cài đầu.

      “ Ba cái trâm cài đầu thấy phiền toái? Ngày đại hôn, làm sao nàng có thể chịu được đầu mang đầy trâm cài đầu.” Vũ Văn Thượng nhàng vuốt vuốt mũi Trầm Lạc .

      “ Vậy ta cũng gả cho chàng, gả cho chàng phiền toái.” Trầm Lạc bĩu môi, còn chưa di chuyển bước chân thân thể bị Vũ Văn Thượng kéo lại ôm vào trong ngực.

      Vũ Văn Thượng cúi đầu trán cụng trán Trầm Lạc, hai chiếc múi đối diện nhau.

      “ Lạc nhi, gả cho ta thực là phiền toái, thêm nữa ta cảm thấy luyến tiếc bỏ được, cũng chỉ có thể uất ức nàng mà thôi.”

      Trán Trầm Lạc cụng vào trán Vũ Văn Thượng, từ trong lòng lui ra:” Đem tất cả những nương mong muốn trèo lên cái giường ở Đông cung kia đuổi , ta liền cảm thấy mà phiền toái gả cho chàng.”

      “ Lạc chủ tử ngài có khỏe ? Y tiểu chủ tử và Mẫn Mẫn tiểu chủ tử chờ ngài ở trung đình rồi.” Bích Diệp cung kính đứng bên ngoài cửa phòng , rốt cuộc Lạc chủ tử ở trong phòng làm gì sao lâu như vậy còn chưa có ra?

      “Vũ Văn Thượng chút nữa chàng hãy , lặng lẽ mà , đừng để cho ai phát .” Trầm Lạc hướng về phía Vũ Văn Thượng nhàng sau đó cất bước hướng đến cửa phòng.

      Vũ Văn Thượng nhìn Trầm Lạc xa, trong lòng thể thở dài, mỗi lần muốn thấy Lạc nhi đều phải lặng lẽ tới lặng lẽ , giống như là kẻ trộm vậy. Chỉ là bất đồng phải trộm Kim ngân tài bảo, mà là giai nhân.

      Tác giả có lời muốn : NGAO…OOO mới vừa rồi ta ở Tu Văn ~~~~ là đáng giận, 26 chương nóng của ta bị khóa.

      Lời editor: sao mà cái chương này nó dài thế chứ……Huhuhu lưng tui, già mất rồi…@@

      Tình hình các bạn rất tích cực like và comt nên mình đăng rồi đây. Phởn kinh ấy đọc comt mà khoái điên đảo luôn. Mong mọi người ủng hộ nhiều nữa nhé * comt and like nhiều vô ta phởn ta đăng sớm nhé nhé * huye~~~yehet~~~ohoran~~~Yo Yo Yo~~~man!
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 57

      Dư Chi Nhược nghe lời trưởng công chúa chờ ở cửa Thượng cung, lâu lâu cũng có thấy các tiểu chủ tử đến, khỏi bắt đầu lo lắng.

      Công chúa là chủ tử có kiên nhẫn, phải chờ đợi nhiều như vậy, ngộ nhỡ có cáu kỉnh ném đồ đập đồ, vậy những cung nữ thái giám ở Thượng cung có ngày yên ổn rồi. Trước đây lâu công chúa đại náo phen, vì con trai của Thừa tướng Hà Lăng Thiếu. Vì Hà Lăng Thiếu ở Huyện Lăng Nguyệt thích nữ oa nhi ( trẻ 15 tuổi ấy đích thị là Vân Vân ), nương này cùng Lạc chủ tử có chút liên hệ.

      Dư Chi Nhược còn cúi đầu phát sầu rầu rĩ, đằng trước có tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, mặt Dư Chi Nhược nồng đậm nụ cười.

      “ Ba vị tiểu chủ tử mời vào bên trong, công chúa chờ lâu.” Dư Chi Nhược hướng ba vị chủ tử phúc thân thi lễ, rất là cung kính . Đỗ Nhã Y gật đầu cái, dẫn đầu ở phía trước. Uy Mẫn Mẫn hướng về phía Dư Chi Nhược nhoẻn miệng cười, sau đó quay lưng hướng Trầm Lạc ở sau lưng trừng mắt nhìn.

      Trầm Lạc ho tiếng, rồi nhàng :” là làm phiền công chúa rồi.” Dư Chi Nhược cúi đầu lên tiếng:” Công chúa rồi, các tiểu chủ tử có thể tới, chính là cho công chúa thể diện.”

      “ Lạc nhi muội muội, chúng ta mau chút vào thôi, nếu để công chúa chờ lâu chính là chúng ta cho công chúa thể diện rồi.” Uy Mẫn Mẫn hướng Trầm Lạc khoát tay .

      Trầm Lạc gật đầu cái cùng Uy Mẫn Mẫn tiến vào.

      Dư Chi Nhược đứng ở cửa cung cũng lập tức theo, Mẫn Mẫn quận chúa từ trước tới nay đều hợp nhau, hy vọng tối hôm nay đừng có xảy việc gì.

      Sau khi bước vào phòng khách của Thượng cung, Trầm lạc liền thấy trưởng công chúa Vũ Văn Liên toàn thân màu đỏ chót, những ngón tay ngọc thon dài đan nhau đặt hai chân, đôi mày khẽ nhưỡng lên, hai bên gò má được thoa phấn hồng nhàn nhạt. búi tóc cực kì phức tạp cắm nhiều loại trâm cài đầu, có trâm bươm bướm, tịnh đế trâm. Làm người khác chú ý nhất là trâm vàng hình phượng hoàng chiếm cứ nửa cái đầu.

      Chi Nhược, còn đấm cái gì nữa, còn mau bưng trà cho các vị tiểu chủ tử.” Vũ Văn Liên lạnh lùng hướng Dư Nhược phân phó, ngay sau đó nhìn về phía Đỗ Nhã Y, Uy Mẫn Mẫn cùng Trầm Lạc lúc này khuôn mặt nồng đậm nụ cười. Dư Chi Nhược khom người dạ, lui xuống bưng trà tới.

      Vũ Văn Liên giơ tay lên ý bảo cung nữ đấm chân bên cạnh lui xuống, sau đó hướng về phái Uy Mẫn Mẫn, Đỗ Nhã Y cùng Trầm Lạc vẫy vẫy tay:” Ngồi , chờ các vị nhập vào Đông cung và Hoa Trúc điện, còn phải gọi ta tiếng hoàng tỷ đấy. Tới Thượng cung này cần đa lễ. Mau ngồi xuống , vốn là ta nên gặp các ngươi sớm chút. Nhưng là tú nữ duyệt chọn ta thể vào Thiên Huệ Cung. Cho nên mới kéo dài lâu như vậy.”

      Đỗ Nhã Y gật đầu cái, nhàng lạnh lùng :” Đa tạ ý tốt của công chúa.” Sau khi dứt lời liền hướng về phía ghế ngồi bên cạnh ngồi xuống. Trầm Lạc đứng ở bên,thấy Uy Mẫn Mẫn bộ dáng muốn chuyện, liền bước lên trước :” Trầm Lạc đa tạ lời mời của công chúa, phiền toái công chúa rồi.”

      Hai tay đan vào nhau của Vũ Văn Liên thả lỏng ra, tỉ mỉ nhìn móng tay được sơn rực đẹp đẽ, rồi sau đó nhìn Trầm Lạc :” Trầm Lạc? cái tên hay, hài tử này khuôn mặt trắng nõn mềm mại. Trước ngồi , về phần Mẫn Mẫn quận chúa, ta và ngươi còn cần những quy của hoàng cung này sao? “

      Trầm Lạc vừa mới ngồi xuống, liền nghe được Uy Mẫn Mẫn đứng cười ra tiếng, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng, trong lòng Trầm Lạc nghi ngờ. Mới vừa rồi còn tốt, làm sao bây giờ lại cười to ngừng như vậy? Nhìn Đỗ Nhã Y phía xa, chỉ thấy mặt nàng bình tĩnh, ngoảng mặt để ý. Uy Mẫn Mẫn cũng làm cho Vũ Văn Liên cảm khó chịu, theo sát Trầm Lạc ngồi xuống.

      Ba vị tiểu chủ tử ngồi xuống, bốn cung nữ liền khom người vào, cung nữ dẫn đầu chính là Dư Chi Nhược. Vũ Văn Liên phất phất tay, để các cung nữ mang trà và điểm tâm theo thứ tự đặt ở bàn thấp bên cạnh các tiểu chủ tử. Sau khi trà và điểm tâm bày xong, Dư Chi Nhược dẫn ba cung nữ khom người kui xuống.

      “ Nhã Y, Mẫn Mẫn, Trầm Lạc. Chớ có giữ lễ tiết, bánh ngọt này đều là ta tỉ mỉ chọn cho các ngươi, ta nghe Trầm Lạc rất thích ăn Quế Hoa Cao, cố ý chuẩn bị Quế Hoa Cao cho ngươi. Ngự trù mới làm xong trưa nay rất thơm.” Vũ Văn Liên hai mắt khẽ cong lên, giọng ra cũng mềm mại hẳn .

      Trầm Lạc vội vàng cảm tạ, ngay sau đó đưa tay lấy chiếc bánh Quế Hoa Cao trong mâm sứ trắng. Mới vừa đem Quế Hoa Cao cầm lên, cùi chỏ liền bị Mẫn Mẫn đụng cái, Quế Hoa Cao trong tay nẩy lên nhất thời bị rơi mặt đất.

      Hai mắt Vũ Văn Liên lạnh lùng liếc Uy Mẫn Mẫn, còn Uy Mẫn Mẫn cười hướng Vũ Văn Liên :” Công chúa, ta cũng muốn ăn Quế Hoa Cao. Đáng tiếc khi muốn giơ tay lên lại đụng vào khủy tay Lạc nhi muội muội. Công chúa đại nhân đại lượng, chớ nên trách tội Mẫn Mẫn. Lạc nhi muội muội, hại muội ăn được Hoa Quế Cao xin lỗi.” Uy Mẫn Mẫn xoay đầu hướng Trầm Lạc , sau đó mắt trái hướng Trầm Lạc nháy mấy cái.

      Trầm Lạc lập tức nhìn về phía khối Quế Hoa Cao kia, sau đó lại nhìn về phái Vũ Văn Liên vân vê nghịch đậu khấu ( là gì nhỉ đậu sao? ). Quế Hoa Cao này có bỏ gì đặc biệt thể ăn sao?

      “ Mẫn Mẫn ngươi luôn là người tính tình lỗ mãng như vậy. Thôi vậy chỉ là khối Quế Hoa Cao trong đĩa còn nhiều mà.” Lúc này Vũ Văn Liên nhìn về phía Trầm Lạc, Trầm Lạc muốn mở miệng cự tuyệt Vũ Văn Liên.

      Chưa từng nghĩ đến Đỗ Nhã Y ngồi ở bên lại mở miệng trước:” Quế Hoa Cao ăn ngon như vậy sao? Ta muốn nếm thử chút.”

      Sau khi dứt lời Đỗ Nhã y lập tức đứng dậy nhanh chóng tới trước người Trầm Lạc, khom lưng cầm lên khối Quế Hoa Cao.

      Vũ Văn Liên nhìn Đỗ Nhã Y chuẩn bị ăn khối Quế Hoa Cao, hai tay gắt gao nắm chặt, tròng mắt cũng thay đổi. Biến hóa lần này của Vũ Văn Hương tất nhiên tránh khỏi tầm mắt Trầm Lạc và Mẫn Mẫn.

      Nhìn bộ dáng Vũ Văn Liên miệng khép khép mở mở nhưng có ý định ngăn cản , trong lòng Trầm Lạc nóng nảy. để ý đến Vũ Văn Liên trầm Lạc đứng lên giơ tay muốn đánh rớt miếng Quế Hoa Cao. Chỉ là Trầm Lạc chưa từng nghĩ tới Đỗ Nhã Y lại nghiêng người, trực tiếp dùng tốc độ cực nhanh nuốt miếng Quế Hoa Cao.

      Uy Mẫn Mẫn ngồi ghế thân thể cứng lại, tròng măt liên tục thay đổi.

      Đỗ Nhã Y sau khi ăn xong Quế Hoa Cao, quay người lại mỉm cười nhìn Trầm Lạc và Mẫn Mẫn, rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Liên ngồi ở phía phúc thân thi lễ :” Quế Hoa Cao mà công chúa tỉ mỷ chuẩn bị thực rất là ngon. Đáng tiếc sức ăn của Nhã Y có chút lớn, nếu ăn tất cả Quế Hao Cao ăn hết. Nhưng nhìn những khối Quế Hoa Cao kia Nhã y bỏ được , bằng công chúa hãy ban tất cả Quế Hoa cao này cho Nhã y , chỉ là uất ức Lạc tiểu chủ tử rồi.” Sau khi Đỗ Nhã Y dứt lời ngượng ngùng hướng Trầm Lạc cười.

      Trầm Lạc nhìn Đỗ Nhã Y luôn luôn lạnh nhạt mà bây giờ lại thay đổi, từng cái từng cái nghi ngờ xông vào đầu. Vũ Văn Liên nhìn Đỗ Nhã Y, rồi lại nhìn Quế Hoa cao trong mấm sứ trắng, chỉ đành khoát tay :” Cũng được, ngươi mang tất cả . Hôm nay xem ra thân thể ngươi thoải mái ngươi nên sớm về nghỉ ngơi , ta sai cung nữ tiễn ngươi về, và kêu ngự y khám xem thân thể ngươi như thế nào.”

      Lời ra khỏi miệng Vũ Văn Hương bình thường chậm rãi, nhưng tâm nhảy loạn. Đỗ Nhã Y người luôn quan tâm đến việc phải là của mình tại sao hôm nay lại thay đổi tính tình, Quế Hoa Cao này vốn là chuẩn bị cho Trầm Lạc.

      Đỗ Nhã Y cũng có từ chối, đợi Dư Chi Nhược mang toàn bộ số Quế Hoa Cao kia đựng vào trong túi, Đỗ Nhã Y hài lòng gật đầu cái, sau đó hướng về phía Vũ Văn Liên phúc thân thi lễ cái ra khỏi phòng khách Thượng cung.

      Lúc này trong phòng khách Thượng cung chỉ còn lai Uy Mẫn Mẫn và Trầm Lạc.

      Vũ Văn Liên vuốt cái trán, nhiều năm cố gắng như vậy lại đấu lại cái tiểu oa nhi, cái nữ oa này là đường muội của Trầm Lạc Trầm Vân. biết dùng thủ đoạn dụ dỗ gì mang Hà Lăng Thiếu lừa . Đường muội như thế sợ rằng đường tỷ thủ đoạn dụ dỗ cũng rất cao siêu. nương như thế có thể trở thành thái tử phi sao? Đường muội của Thái Tử phi đoạt người mình thương , chỉ nghĩ đến đó trong lòng Vũ Văn Liên lập tức chán ghét. Hà Lăng Thiếu nam tử trẻ tuổi mị hoặc, Vũ Văn Liên vừa vừa hận. Vì sao đối với mình coi như thấy. Vì sao lại để ý nữ oa còn chưa làm lễ cập kê chứ?

      Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn ngồi phía dưới liếc mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Rồi sau đó cùng nhau đứng lên.

      Trầm Lạc mở miệng trước:” Dường như hôm nay thân thể cồng chúa thoải mái? Nếu như vậy Trầm Lạc xin phép cáo lui, hôm nào thân thể công chúa tốt Trầm Lạc lại đến bái kiến.”

      Vũ Văn Liên nhất thời ngẩng đầu lên, tay phải vỗ vỗ cái bàn, đứng lên chậm rãi đến trước người Trầm Lạc và Uy Mẫn Mẫn. Cười duyên lên tiếng:” Hôm nay thân thể rất thoải mái, Nhã Y thân thể thoải mái, các người đều muốn sao? Bên ngoài mặt trời xuống núi, hồ sen trong Thượng cung nở vài đóa rồi rất là đẹp. Đặc biệt dưới ánh trăng, bằng cùng nhau đến đó ngắm trăng được chứ ?” Vũ Văn Liên nhíu mày nhìn Uy Mẫn Mẫn và Trầm Lạc.

      có chuyện Quế Hoa Cao, Trầm Lạc tự hỏi mình cũng có đắc tội Vũ Văn Liên, những hành động hôm nay của Vũ Văn Liên ràng là muốn sửa trị nàng phen.

      Nghĩ đến đây Trầm Lạc đành phải liên tiếp ho khan. thanh phát ra cũng mang theo vài phần khàn khàn. Uy Mẫn Mẫn ở bên hiểu ý, lập tức vỗ vỗ sau lưng Trầm Lạc. Sau đó làm như khó xử nhìn Vũ Văn Liên phía trước:” Công chúa thực xin lỗi. Học tập ngày hôm nay Lạc nhi mệt mỏi. Chỉ sợ ban đêm gặp phải gió lớn tốt. Nếu công chúa muốn có người cùng thưởng sen dưới ánh trăng, bằng Mẫn Mẫn cùng người được ?”

      Vũ Văn Thượng cười vài tiếng sau đó khoát tay áo :” Thôi thôi đều lui ra . Chờ sau này thân thể đều tốt, tất cả năm vị tiểu chủ đều tới.” Vũ Văn Liên mặc dù trong lòng rất muốn nhưng cũng chỉ có thể thả cho Trầm Lạc trở về lại sương phòng, về sau có thời gian lại sửa trị nàng.

      Trong lòng Trầm Lạc nhật thời thở phào nhõm, sau đó dưới giúp đỡ của Uy Mẫn Mẫn khom người thi lễ cái thối lui ra khỏi Thượng cung.

      Vũ Văn Liên nhìn Trầm Lạc xa, hấn đễn nỗi tay nắm chặt. Những hận ý đối với Hà Lăng Thiếu và Trầm Vân toàn bộ chuyển lên người Trầm Lạc. tại Trầm Vân và Hà Lăng Thiếu ở phía ngoài tiêu dao khoái hoạt, tại nàng thể tự mình sửa trị được Trầm Vân. Vũ Văn Liên trợn to mắt, Trầm Lạc nhất định thể bỏ qua được.

      Đứng trước của phòng khách Thượng cung Dư Chi Nhược liếc nhìn công chúa ở trong phòng, lại nhìn Trầm Lạc ở nơi xa. Sợ rằng Thượng cung và Sương phòng đều yên ổn rồi.

      Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn rời bao lâu, cung nữ mặc cung trang màu xanh lá cây vội vội vàng vàng vào phòng khách Thượng cung. Vũ Văn Liên lúc này trong cơn thịch nộ, thấy cung nữ giữ quy củ như thế, hai mắt nhất thời trở nên lạnh lùng.

      Cung nữ mặc cung trang xanh lá cây bị dọa sợ vội vàng quỳ xuống, thân thể run rẩy :” Công chúa bớt giận, Miêu tiểu chủ tử ở sương phòng giờ phút này ở của Thượng cung đợi là có chuyện muốn với công chúa.”

      Hai mắt lạnh lùng của Vũ Văn Liên nhất thời nhu lại, lần nữa cúi đầu ngắm móng tay tinh xảo. Khóe môi nâng lên, hướng về phái cung nữ nâng nâng tay:” Tuyên Miêu tiểu chủ tử vào.”

      Cung nữ run rẩy đứng lên nhanh chóng hướng cửa Thượng cung chạy tới.

      Dư Chi Nhược đứng ở bên ngoài cửa đều nghe được ràng, Miêu tiểu chủ tử phải hôm nay thân thể thoải mái cự tuyện lời mời của công chúa sao? Làm sao lúc này lại mình tới? Suy nghĩ lát sau Dư Chi Nhược bước vào phòng khách hướng công chúa thi lễ cái.

      “ Công chúa, Miêu tiểu chủ tử sợ là đến có ý tốt. Nếu là lợi dung công chúa…” Dư Chi Nhược cúi người cẩn thận từng li từng tí . Vũ Văn Liên tay vỗ vỗ quần áo :” Nếu nàng ta tới cũng phải gặp lần chứ phải ?”

      Tác giả có lời muốn : Đối với lễ thành thân của Thái tử các bạn đều gấp, nhưng đễ cho tốt nhất đẹp đẽ nhất các bạn kiên nhẫn nhé, lễ thành hôn có thể là chương 70….bal bal.

      Lời editor: ai trả lời câu hỏi buồn ghê na. Có vẻ như mình thể nào chơi cái trò này rồi, chỉ dc cái các bạn comt và like nhiều, vui kinh ý, hầu như editor nào cũng vui khi pic xôm tụ, mình là người thích náo nhiệt nên bà có có lời gì muốn cứ ném hết vô đây. Bạn trai giận nhau ném vô đây cũng ok luôn ( ^^ ). Bây giờ là 12h45’ xong chương 57 rồi. Post thôi. mọi người nhiều. Tích cực chém nhá. ~~~Yo Yo Yo~~~Man.

      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 58

      Khi ra khỏi thượng cung Uy Mẫn Mẫn thở dài tiếng. Ngay sau đó nhìn bốn phía, vì tối nên đường cũng chỉ có vài cung nữ thái giám lại mà thôi. Mặc dù như thế nhưng mà Uy Mẫn Mẫn để phòng bất trắc vẫn lôi kéo Trầm Lạc vào trong đường qua rừng cây hướng đến sương phòng.

      Dọc đường Uy Mẫn Mẫn kể chuyện phức tạp giữa trưởng công chúa và Hà Lăng Thiếu con trai của Thừa Tướng đương triều.

      Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn Uy Mẫn Mẫn:” như vậy Hà Lăng Thiếu là vì tránh né trưởng công chúa nên mới rời khỏi kinh thành?” Uy Mẫn Mẫn gật đầu giọng :” Vũ Văn Liên địa vị cao, nàng ta biết như thế nên vênh váo tự đắc. cầu của nàng ta với Hà Lăng Thiếu đạt được liền tức giận đến giơ chân. Ta vui mừng mặc dù như vậy là tốt.” Uy Mẫn Mẫn dứt lời sau đó còn cố ý hướng Trầm Lạc nghịch ngợm mà nháy mắt cái.

      Trầm Lạc nhìn ánh trăng chiếu lá cây, hai tay nắm lại thả thả lại nắm, đôi mày thanh tú lúc này nhíu lại. Dựa vào ánh trăng Uy Mẫn Mẫn thấy mày Trầm Lạc nhăn lại như thế, khỏi giờ tay lên vỗ vỗ vai trái của nàng:” Lạc nhi muội muội chớ có lo lắng. biết trong Hoa Quế cao bỏ cái gì chúng ta cần lo lắng. Đỗ Nhã Y trong lòng rất ràng, cố tình ăn Quế Hoa Cao là nàng có dụng ý. Đường đường là trưởng công chúa mà có thể xuất ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Vũ Văn Liên vẫn như hồi bé thay đổi hiểm xảo trá.”

      Suy nghĩ lát Trầm Lạc chậm rãi lên tiếng:” Ta biết ta đoán có đúng hay , trưởng công chúa khó dễ ta là vì Hà Lăng Thiếu phải . Nhất định là muội muội của Hà Lăng Thiếu, Hà Oánh qua được buổi duyệt chọn tú nữ, nhất định là làm được Thái Tử phi, ca ca của nàng cũng tốt trước trưởng công chúa.”

      Uy Mẫn Mẫn vỗ vỗ quần áo cười to:” Hà Oánh trong mắt Vũ Văn Liên cũng chỉ là con cờ mà thôi, con cờ vô dụng như vậy cùng lắm đổi thôi. Nếu mà hoàng thượng hạ chỉ, chỉ định Hà Lăng Thiếu làm phò mã, ta thấy Thừa Tướng đại nhân nhất định và chức quan của , mà tìm mọi cách triệu hồi Hà Lăng thiếu về kinh, trói về cũng được. Vì vậy Lạc nhi muội muội, muội nghĩ nhiều rồi.”

      “ Mặc kệ có suy nghĩ nhiều hay về sau nên đề phòng trưởng công chúa chút. Chính là biết Đỗ Nhã Y trở về phòng  ngự y có tới xem thân thể cho nàng hay .” Trầm Lạc lo lắng mở miệng , Uy Mẫn Mẫn lại đưa tay chỉ phía trước:” Phía trước chính là đồ sương phòng, chờ khi về đến đó chúng ta đến phòng Đỗ Nhã Y xem chút là được.”

      Nhưng mà Trầm Lạc cùng Đỗ Nhã Y cũng có nghĩ đến Đỗ Nhã y căn bản có trở về sương phòng. Nữ tỳ thân cận của Đỗ Nhã Y thấy Lạc tiểu chủ tử và Mẫn Mẫn chủ tử trở về sương phòng, nhưng lại có thấy chủ tử của mình trong lòng sốt ruột. Lập tức tiến lên phía trước hướng Lạc chủ tử cùng Mẫn Mẫn tiểu chủ tử thi lễ cái cung kính hỏi:” Lạc tiểu chủ tử, Mân Mẫn tiểu chủ tử, Y chủ tử cùng hai vị chủ tử rời sương phòng, nhưng còn chưa có trở lại.”

      Thân thể Trầm Lạc cứng đờ, cùng Uy Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn nhau. Mặt phiếm hồng, nồng đậm nụ cười của Uy Mẫn Mẫn nhất thời biến mất còn bóng dáng. Trầm Lạc nhìn phòng Đỗ Nhã Y chau mày:” Chủ tử của ngươi còn chưa có trở lại?”

      Tiễn Diệp ngước mắt nhìn Lạc chủ tử, nghe ngữ khí của Lạc chủ tử chỉ sợ là y chủ tử gặp phải chuyện rồi.

      Nghĩ đến đây, Tiễn Diệp phịch cái quỳ mặt đất, tay níu quần áo Trầm Lạc, lời ra cũng ổn định:” Lạc tiểu chủ tử. Y chủ tử thân thể tốt. Lúc này còn chưa có trở lại, có phải xảy ra chuyện gì ? Lạc chủ tử, Mẫn Mẫn chủ tử mong hai vị chủ tử hãy cứu Y chủ tử.”

      Trầm Lạc đưa tay đỡ Tiễn Diệp dậy, thấy trong mắt nàng có lệ, lại nghĩ đến Nhã Y ăn Hoa Quế cao thay nàng cản kiếp. Đỗ Nhã Y chẳng biết bây giờ đâu, Trầm Lạc thể giúp, nhưng mà giúp thế nào đây?

      Uy Mẫn Mẫn nhíu chặt mày, khuôn mặt nhắn cũng nghiêm túc hẳn lên. Hướng phòng Đỗ Nhã Y ở nơi xa nhìn cái, rồi sau đó với Trầm Lạc:” Trước ta Ngự Y viện xem thế nào , có lẽ Đỗ Nhã Y trực tiếp đến Ngự Y viện chăng. Ngự Y viện có người làm nhiệm vụ, chỉ là biết tối nay người làm nhiệm vụ là người nào.”

      Đúng lúc này Bích Liên bưng chậu nước từ hậu viện sương phòng ra, thấy Lạc tiểu chủ tử liền tiến lên hành lễ. Trầm Lạc nhớ đến Bích Liên xuất thân từ dược phòng, ít nhiều cũng quen thuộc với Ngự Y viện chút.

      “ Mẫn Mẫn để Bích Liên cùng ngươi . Ngươi cũng vài năm có vào cung rồi, thị vệ làm nhiệm vụ ở Ngự Y viện phải ai cũng nhận ra người. Bích Liên đường cẩn thận chút.”

      Bích Liên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc chủ tử, cũng khỏi nghiêm túc theo. Vôi vàng gật đầu cái, đem chậu nước cầm tay đưa cho Tiễn Diệp. Sau đó theo sau lưng Mẫn Mẫn rời khỏi sương phòng.

      Còn Trầm Lạc cất bước vào trong phòng, ở trong phòng ngồi lúc lâu. Thấy Mẫn Mẫn và Bích Liên còn chưa có trở lại, trong lòng bắt đầu lo lắng. Bất đắc dĩ Trầm Lạc len lén rời khỏi sương phòng, ra ngoài hậu hoa viên, đẩy ra dây leo trong mật đạo, thân thể cúi thấp xuống vào. tại người có thể giúp cũng chỉ có Vũ Văn Thượng.

      Dòng suối sau hậu hoa viên, rừng trúc đối diện truyền đến từng đợt từng đợt tiếng tiêu uyển chuyển du dương, bình bình ổn ổn lại lộ ra cỗ ai oán. Đột nhiên tiếng tiêu dừng lại. Gió thổi lên mặt nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn , gió thổi qua dòng suối thổi vào rừng trúc phía sau điện. Lá trúc  xào xạc kêu, bên trong mờ hồ truyền ra tiếng nam nữ chuyện.

      “ Vũ Văn Hạ.” Hai mắt Đỗ Nhã Y trấn tĩnh, nhìn nam tử tuấn lãng đứng trong rừng trúc, trái tim bùm bùm nhảy lên.

      Vũ Văn Hạ đem ngọc tiêu đeo ở bên hông, đôi tay nắm thành quyền hướng Đỗ Nhã Y thi lễ:” Đỗ nương nếu như muốn lãnh giáo thổi tiêu hãy để khi khác . Hôm nay trễ, nam quả nữ ở cùng nhau như thế này sợ rằng ổn.”

      Đỗ Nhã Y lắc đầu cái, bất đắc dĩ khẽ nở nụ cười. Chậm rãi bước đến trước người Vũ Văn Hạ. Vạt áo dài kéo theo từng lá trúc, phát ra thanh. Đỗ Nhã Y giơ tay lên muốn sờ mặt Vũ Văn Thượng nhưng bị ngăn lại. thân thể Vũ Văn Hạ lui về sau.

      “ Mong Đỗ nương tự trọng.”

      thanh lạnh lẽo sắc nhọn của nam tử như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y thả tay xuống đè lại tâm của chính mình, gió thổi tới, Đỗ Nhã y nhướng mày, khom người ho khan.

      Mắt thấy Đỗ Nhã Y ngã xuống, Vũ Văn Hạ vội vàng tiến lên đỡ. Đỗ Nhã y khó khăn kiềm chế tiếng ho khan, thân thể tiến gần đến lồng ngựa ấm áp của Vũ Văn Hạ, đầu đặt vai trái của Vũ Văn Thượng, đôi tay vốn muốn vòng ôm lấy hông Vũ Văn Hạ, nhưng chịu được dược tính của Hoa Quế cao, được Hoa Trúc điện dễ rồi.

      “ Vũ Văn Hạ ngươi ôm ta cái được ? Như vậy dù có chết ta cũng cầu mong gì nữa.” Đỗ Nhã Y vô lực mở miệng, cảm thụ lồng ngực ấm áp và hô hấp gần trong gan tấc.

      Khóe miệng Đỗ Nhã Y khẽ nhếch lên. Thân thể Vũ Văn Hạ cứng đờ, tay phải nắm lấy cổ tay Đỗ Nhã Y:” nương trúng độc, phải lập tức kêu ngự y.” Sau khi dứt lời ôm ngang Đỗ Nhã Y vào tẩm cung của mình.

      Thái giám thân cận hầu hạ Vũ Văn Hạ Tiểu An Tử thấy chủ tử nhà mình vào rừng trúc thổi tiêu lại ôm mĩ nhân trở về, thân thể lập tức cúng đờ, cặp mắt trợn to lăng lăng nhìn phía trước . Vũ Văn Hạ liếc mắt nhìn Tiểu An Tử lập tức phân phó:” Tiểu An Tử, mau đến Ngự Y viện mời Trương thái y đến đây, cứu người quan trọng hơn, mau .”

      Tiểu An Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ tử, vội vàng khom người là rồi nhanh chóng ra khỏi Hoa Trúc điện hướng Ngự Y viện chạy . Cũng may Hoa Trúc Điện chỉ có mỗi Tiểu An Tử mà còn có lão ma ma theo hầu, chứ chuyện Đỗ Nhã Y tự tiện truyền ra ngoài tốt.

      Đỗ Nhã Y được Vũ Văn Hạ nhàng đặt lên giường trong tẩm điện, thấy Vũ Văn Hạ đứng dậy muốn . Đỗ Nhã Y vội xuất ra toàn bộ khí lực toàn thân  kéo vạt áo Vũ Văn Hạ. mềm giọng :” Đừng , ở đây bồi ta được . Gọi ngự y cũng vô dụng thôi, thời gian còn lại của ta cũng nhiều lắm.” Sau khi dứt lời Đỗ Nhã Y lại khom người ho khan, càng ho càng lợi hại, khuôn mặt nhắn vốn nhợt nhạt bởi vì ho nên đỏ bừng.

      Vũ Văn Hạ mêm lòng thở dài ngồi lại giường, nhìn Đỗ Nhã Y từ cao cao tại thượng mà bây giờ lại giống như giọt nước, chỉ cần khẽ chạm môt cái tan ra theo gió.

      Đỗ Nhã Y tỉ mỉ nhìn Vũ Văn Hạ ngồi phía trước, bộ dáng giống như là bây giờ mà nhìn kĩ sau này được nhìn nữa vậy. Đỗ Nhã Y nhàng cười:” Vũ Văn Hạ, ngươi cũng biết lần đầu tiên ta vào cung, gặp được người đứng xa xa trong rừng  trúc trong lòng chỉ có người.” đến chỗ này Đỗ Nhã Y lại ho khan.

      Vũ Văn Hạ vỗ nhè lưng Đỗ Nhã Y:” Đừng nhiều nữa bằng lại nặng thêm.” Đỗ Nhã Y lắc đầu cái tiếp:” Để ta tốt hơn, có thể khi ta chết quên mất chàng. Vốn là ta còn mong rằng kiếp này có thể gả cho chàng, bây giờ thể được nữa rồi.”

      “ Nhã Y chuyện này miến cưỡng tốt.” Vũ Văn Hạ nhàng , Đỗ Nhã Y sau khi nghe xong kích động. Đôi tay giùng giằng muốn đừng dậy, nhưng là bị Vũ Văn Hạ nhanh chóng đè xuống.

      “ Nếu như miến cưỡng, có phải ta và chàng giống như phụ hoàng và mẫu hậu của chàng? Vũ Văn Hạ vì sao chàng học tập Vũ Văn Thượng chút. Đỗ Nhã Y vô lực nằm ở giường, cả người còn chút sức lực nào cả, thanh càng ngày .

      Nghe nhắc đến Vũ Văn Thượng tròng mắt Vũ Văn Hạ thâm trầm, lại nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu qua đời trong lòng bức bối.

      lát sau, Vũ Văn Hạ khôi phục lại bình thường sờ sờ tóc Đỗ Nhã Y, giọng :” Ta cần phải học hỏi hàng huynh, vai hoàng huynh là gánh nặng. Đừng nữa, thái y lập tức tới ngay, ngươi cố chịu chút.”

      Đỗ Nhã Y đột nhiên cầm lấy tay Vũ Văn Hạ:” được ta muốn , khi ngự y đến ta thể cùng chàng có thời gian riêng tư để nữa. Mới vừa rồi chàng gọi ta là Nhã Y rồi, bao lâu rồi chàng có kêu đây, lúc ấy ta còn gọi chàng là Hạ ca ca. muốn quay trở về lúc đó, trở lại thời điểm ta có bị bệnh. Lần này Hoàng thượng bề ngoài ban ta cho Vũ Văn Thượng, cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, chờ sau khi học lễ nghi xong, ta nhất định phải trở về phủ. Trở về phủ ta liền còn được gặp chàng nữa Hạ ca ca. ( ầy cái số chị này )

      Vũ Văn Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể Đỗ Nhã Y càng ngày càng nóng, mặt càng ngày càng hồng, tròng mắt lộ ra vẻ ổn, thân thể khó chịu gập người lại, toàn thân giống như có gì đó thúc đẩy, Đỗ Nhã Y đưa tay nắm chặt chăn đệm, cắn chặt môi, Đỗ Nhã y biết mình chỉ còn sót lại tia lý trí, nếu nàng màn hé miệng, sợ rằng những thanh xấu hổ đó tách môi mà ra.

      Vũ Văn Hạ quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng Đỗ Nhã Y cả kinh, tay lần nữa nắm lấy cổ tay Đỗ Nhã Y. Tỷ mỉ xem xét Đỗ Nhã Y thế nhưng lại trúng Hợp Hoa Tán loại mị dược mạnh, Thuốc này lúc đầu trong thân thể tưởng rằng là trúng độc, lông mày Vũ Văn Hạ nhíu chặt.

      “ Hạ ca ca, Hạ ca ca giết ta , ta là người sắp chết, mau giết ta , ta đau mà.” Đỗ Nhã Y nắm chặt chăn, đầu rỉ mồ hôi.

      Trong lòng Vũ Văn Hạ căng thẳng, nghĩ đến nhiều năm về trước, bé hay theo sau lưng mình, đối với mình mỉm cười. Người đó đối với bất cứa ai cũng chỉ là bộ dáng lạnh lùng, nhưng đối với luôn là khuôn mặt mỉm cười dịu dàng. Cánh môi ngừng khéo mở hô Hạ ca ca, Hạ ca ca.

      “ Nhã Y rất khó chịu sao?” Vũ Văn Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y nhịn được gật đầu cái, rồi sau đó rút cây trâm vàng đầu xuống, muốn đâm chính mình. Vũ Văn Hạ lập tức đưa tay đoạt lấy cái trâm cài đầu, khi Đỗ Nhã Y thấy cổ tay Vũ Văn Hạ bị chảy máu nức nở khóc.

      “ Hạ ca ca, mau giết ta .” Đỗ Nhã Y sau khi xong trực tiếp đạp cái.

      Vũ Văn Hạ đứng dậy khom lưng đem Đỗ Nhã Y bế lên, giọng :” Nhã Y, ta giết nàng.” Sauk hi dứt lời Vũ Văn Hạ ôm Đỗ Nhã Y tới tẩm điện, phía bên giường lớn là bức tranh sơn thủy, vén bức tranh sơn thủy lên, dùng sức đẩy bức tường.

      Phía sau bức tranh sơn thủy dấu cánh cửa, bên trong cửa là chiếc giường lớn khắc hoa, và còn có bàn ghế làm bằng tre.

      Tác giả có lời muốn : Đỗ Nhã Y ăn phải hoa quế cao….

      Được rồi hi vọng Vũ Văn Hạ bị ~ cường.

      Lời edtor: Ta trở lại và ăn hại hơn xưa. Tình hình xin lỗi bà con lối xóm thời gian trước mình bận số việc bây giờ mới trồi lên được. Sắp tới được nghỉ cho các sĩ tử vượt vũ môn hóa rồng nên có thể chăm chỉ đăng hơn. Mọi người ủng hộ ủng hộ nha. Xie xie.

      Hôn nay là ngày tiểu nhân có mặt đời này nên đăng chương nó kịch tính chút, mọi người đoán xem nào có thịt ko?

      Ai đoán đúng mình đăng luôn chương tiếp theo còn ko đợi tối mai mình đăng nha. Yo~Yo~Yo~~man.
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :