1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thái Tử Vô Sỉ
      [​IMG]

      Tác giả: Văn Hương Thính Vũ
      Convert: Rich Tàng Thư Viện
      Reconvert: Ngọc Quỳnh
      Số Chương: 91 chương kể cả phiên ngoại
      Rating: 20+

      Truyện có những cảnh nóng bỏng mắt cấm trẻ em, phụ nữ yếu tim hay bị sốc về những màn nóng bỏng.

      Xin đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
      Vốn là muốn đến nhà của cậu ở trong kinh du ngoạn, nhưng nghĩ đến vào hoàng cung. Cho là chỉ đến đó dạo chốc về nhà ngay~~ làm gì bị thái tử nhìn chằm chằm, nàng chỉ muốn làm người bình thường mà thôi.

      "Điện hạ, hôm nay Trầm nương phải rồi."

      Bàn tay lật sách của nam tử tạm ngừng, "Ừ."

      Tiểu Phúc Tử sốt ruột trong lòng, lại nghe nam tử lên tiếng lần nữa

      " cho nàng biết, nếu trở lại, bổn điện hạ đem đồ vật của nàng treo lên tường thành."

      Mãi đến sau này Tiểu Phúc Tử mới biết, vật kia ra là cái yếm. . .

      Trở về nhà, ủ rũ buồn bã, khổ sở ngừng, toàn thân cao thấp của nàng cũng bị thái tử vô sỉ sờ soạng, hôn, còn chỗ nào. Phải làm sao bây giờ đây?

      Vâng! Đúng như cái tên, bạn Thái tử rất ư là vô sỉ ạ, chưa từng thấy nào vô sỉ như này, ăn đậu hũ mọi nơi mọi lúc như này, háo sắc như này… Và còn rất nhiều thứ chả ai bằng này!!!!

      Sạch tuyệt đối, iu chị từ còn bé cơ, ráng chờ đến khi chị vừa hơi lớn nhấm nháp được bắt đầu gặm sạch nhưng chưa ăn, đến khi ăn em nó cũng chả còn mảnh xương nào.

      Có chút cung đấu mưu, nhưng iu chị nên ra tay phá giải hết. Truyện này màu hồng, hơi phi thực tế chút vì quá mức sủng chị, bảo vệ chị, hề để lọt kẽ hở nào.

      Ngọt ngào hài hước từ nhân vật chính đến phụ, và điều làm mát lòng nhất là, các nhân vật trong truyện đều có cặp đôi riêng của mình, super ngọt, khá sắc, super sủng, super vô sỉ (ngoài nam 9 còn có bạn khác cũng khá là vô sỉ), điều đó được hé lộ lần trong Thái Tử Vô Sỉ.

      Chống chỉ định cho những bạn ko thik ngọt nhé, vì báo trước nó khá là ngọt ngào, ngọt ê răng luôn ấy

      Thái Tử Vô Sỉ dành riêng cho những bạn quán chán các cảnh cung đấu, mưu trùng trùng, muốn tìm chút ngọt ngào, hài hước cân bằng lại đầu óc để bước vào bộ truyện mới!

      Mục lục
      [​IMG]
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25
      26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50
      51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64


      65 || 66 || 67.1 || 67.2 || 68 || 69 || 70 || 71 || 72 || 73 || 74 || 75


      76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87.1 87.2 88 89

      Hoàn

      EBOOK


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1 : Mối duyên trời đánh
      #993366;']Edit: Hạnh Như
      #993366;']Beta: Quảng Hằng + Hạnh Như


      Trong sương phòng phía tây, có ngủ say sưa chiếc giường lớn khắc hoa, lúc này mặt trời còn chưa ló dạng, bên ngoài tối đen như mực. nam nhân phong trần tuấn lãng xuất ngay trước cửa phòng, chỉ nghe hai tiếng két thanh thúy, cửa mở rồi lại đóng ngay lập tức.

      Nam tử nhìn đến ngủ giường lớn khóe miệng khỏi cong lên, chậm rãi bước đến bên giường, bàn tay mơn trớn nhàng mặt nàng, trong giấc mộng chân mày đột nhiên chau lại, chu cái miệng đỏ hồng nhắn, vung tay lên đem bàn tay nam tử làm loạn mặt nàng đánh xuống.

      Nam tử cười khẽ tiếng, ngay sau đó cởi áo khoác xuống chui vào chăn, đôi tay vững vàng nắm chặt vòng eo thon của . bị động tác này làm cho tỉnh, lật người, mở mắt. Trực tiếp nhìn thẳng vào hai mắt sáng chói của nam tử, kinh ngạc hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng, đầu bị tay của nam tử nhấn cái. Bốn cánh môi dán lại với nhau, tay của nam tử ở sau lưng nhàng vuốt ve.

      "Ô, ô, Vũ Văn Thượng. Hôm nay ta phải về nhà rồi, làm sao ngươi đột nhiên quay trở lại?"

      Vũ Văn Thượng nhướng mày, nụ hôn êm ái trở nên kịch liệt, thể chuyện chỉ có thể ở trong ngực nam tử thở gấp. Sau khi nụ hôn dài mãnh liệt kết thúc, Vũ Văn Thượng nhìn trong ngực: "Lạc nhi, ta biết hôm nay nàng phải về nhà, nên ta ngừng cưỡi ngựa trở về cung. Ta còn kịp trở về Đông cung mà chạy ngay tới đây với nàng."

      thời gian gặp Vũ Văn Thượng, ở trong hoàng cung ba tháng là việc ngoài ý muốn của nàng. Trầm Lạc chưa từng nghĩ rằng nàng cùng Thái tử Nguyệt Tường quốc Vũ Văn Thượng dây dưa .

      Đợi mãi nghe được tiếng Trầm Lạc đáp lại, bàn tay của Vũ Văn Thượng lặng lẽ tới trước ngực Trầm Lạc dùng lực bóp cái. Trầm Lạc vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng, ngừng ngăn trở động tác của . Vũ Văn Thượng đương nhiên để cho Trầm Lạc được như ý, vừa vuốt ve vừa : "Xem ra, nàng ở trong hoàng cung điều dưỡng tốt lắm, chỗ này lớn hơn rất nhiều so với hơn mười ngày trước.”

      Chỗ này. . . Lớn hơn rất nhiều. Dân chúng Nguyệt Tường quốc luôn miệng khen dứt thái tử của bọn học văn thao vũ lược nhưng ra là sắc lamg vô sỉ a. Sau đó lại từng trận từng trận thở gấp từ bên trong phòng truyền ra. Vũ Văn Thượng bên vuốt ve da thịt trơn mềm trắng nõn phía dưới của nàng bên khàn khàn : "Lạc nhi, chờ nàng trưởng thành, chuyện khuê phòng chúng ta có thể làm toàn bộ rồi."

      Làm. . . Làm toàn bộ?! Trầm Lạc giãy dụa dưới thân Vũ Văn Thượng, bị đè ép như vậy thoải mái. Động tác này lập tức làm cho Vũ Văn Thượng đổi sắc mặt. Trầm Lạc giật mình, ánh mắt kia của Vũ Văn Thượng là quá đáng sợ.

      "Lần này là nàng tự tìm lấy." Tiếng vừa ngừng, những nụ hôn dày đặc dọc theo cổ Trầm Lạc đường xuống, vén lên áo ngoài kéo rơi cái yếm màu đỏ chót, Vũ Văn Thượng thoáng cười, ánh mắt đặt cái yếm xinh đẹp cầm tay, ."Lạc, cái yếm này bổn điện tạm giữ. Nàng có thể lấy trang sức hạng nhất của ta, bổn điện lấy cái yếm của nàng, coi như là vật đính ước."

      Ba tháng trước

      chiếc xe ngựa màu nâu đỏ, mui xe vây quanh vòng sợi tơ màu vàng băng gấm, nóc xe ngựa bình thường là nóc bằng, nhưng nóc xe này là tròn. Bên màn xe ngựa cũng lấm tấm những đóa hoa màu hồng lá xanh.

      Phía sau xe ngựa có khảm chữ Trầm màu đen như mực. Chiếc xe ngựa rộng rãi này là của đệ nhất phú thương Trầm gia, ngồi ở trong xe ngựa chính là trưởng nữ cũng là con của Trầm gia, được gia chủ Trầm gia là Trầm Lương cùng phu nhân Bạch Ngữ Yên cưng chiều đến vô pháp vô thiên - Trầm Lạc.

      Trầm Lạc năm nay mười bốn tuổi, sang năm được làm lễ trưởng thành, hàng năm cứ đến tháng bảy, Trầm Lạc được mời đến phủ đại tướng quân ở Kinh Thành là cậu ruột của nàng ở thời gian. đến cậu ruột của mình, ngoài việc còn trẻ làm tướng quân của Nguyệt Tường quốc, còn phải chỉ có thê tử duy nhất, là tướng quân phu nhân bây giờ. Mợ Trầm Lạc năm đó là hiệp nữ nổi danh giang hồ, võ công cao cường, lại cố tình thua bởi người cậu của nàng hơn bà ấy tám tuổi.

      chữ tình chính là dựa vào duyên phận.

      Ngồi trong xe ngựa Trầm Lạc nghĩ đến cậu mợ khóe môi nở nụ cười, nhưng vừa nghĩ tới khuê nữ của cậu, biểu muội Bạch Mạn Thanh của nàng nụ cười lập tức biến mất. Cậy vào phụ thân mình là tướng quân, cậy vào chính mình biết võ công, khắp nơi cùng nàng đối nghịch, đem biểu tỷ như nàng để ở trong mắt.

      "Tiểu thư, đến phủ đại tướng quân."

      Xe ngựa dừng lại, Trầm Lạc thở dài, bước xuống xe ngựa, lúc này mợ nàng -đại tướng quân phu nhân Mộc Vân nâng lên khuôn mặt tươi cười đứng ở trước cửa chờ đợi. Trầm Lạc cúi đầu sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười, quên uất ức vừa rồi.

      "Mợ!" Thanh nũng nịu khiến đại tướng quân phu nhân cực kỳ hưởng thụ, vội vàng kéo tay Trầm Lạc, hỏi han ân cần phen, Lưu đại nương bên cạnh cũng cười."Tiểu thư, cả ngày hôm qua phu nhân luôn miệng lẩm bẩm tên người a, ngày hôm nay dậy rất sớm, tự tay xuống bếp làm hoa quế tấm ngó sen người thích ăn nhất."

      Trầm Lạc vui vẻ vỗ tay, "Hoa quế tấm ngó sen là món ta thích ăn nhất, bình thường ở nhà cha mẹ cho ta ăn, ăn ngọt nhiều tốt. Ta mới mặc kệ những chuyện này, đến chỗ mợ ta thả bụng mà ăn."

      Mộc Vân đưa tay nhéo chóp mũi của Trầm Lạc chút, "Phu Hòa đại tỷ sợ con ăn nhiều ngọt sâu răng a, ăn lần lần hai lần có việc gì. Cũng biết con thích ăn hoa quế tấm ngó sen, ta làm rất nhiều, đủ cho con mèo ham ăn như con."

      Trầm Lạc đẩy mợ vào trong phủ, " nhanh lên, con muốn ăn ngay." Bị đảy về phía trước Mộc Vân cười ngừng, hàng năm nha đầu Trầm Lạc này luôn làm cho phủ đại tướng quân đầy ắp tiếng tiếng cười, còn những ngày bình thường an tĩnh, có Trầm Lạc lão thái bà như nàng cũng còn buồn bực.

      Trầm Lạc vừa ăn hoa quế tấm ngó sen, vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Kỳ quái, xú nha đầu Bạch Mạn Thanh sao lại có ở đây. Trầm Lạc nhìn về phía mợ ngồi bên cạnh "Mợ, biểu muội đâu rồi?"

      Mộc Vân uống ngụm trà : "Lạc nhi, hôm qua cữu cữu con , Thái hậu trong cung thích trẻ co. Muốn đại thần đưa các từ mười hai đến mười bốn tuổi vào trong ở thời gian. Biểu muội con sáng sớm hôm nay phải chợ mua xiêm áo rồi.”

      Trầm Lạc “Ồ” tiếng, trong lòng nghi ngờ, Thái hậu thích trẻ con, cũng thích nữ hài tử, làm sao lại muốn nữ hài tử vào cung a. Sau nghĩ lại, như vậy cũng tốt, nha đầu Bạch Mạn Thanh ở nhà, lỗ tai của nàng cũng thanh nhàn, tránh cả ngày lẫn đêm tranh cãi ầm ĩ với nàng.

      số việc rất là khéo, mới vừa nhắc tới người bây giờ xuất ngay trước mắt và được trang điểm xinh đẹp.

      "Mẫu thân, người xem con mặc xiêm áo này nhìn có được hay ?" Trầm Lạc vừa nghe cũng biết Bạch Mạn Thanh tới, trong giọng mang theo nũng nịu cần lấy được khẳng định. Nàng nhớ trước kia ở trước mặt cha mẹ những câu này, phụ thân nhìn cũng nhìn cái thẳng, chất lượng xiêm áo của Trầmgia rất tốt. Từ này về sau, Trầm Lạc bao giờ ở trước mặt cha mẹ lời như thế nữa.

      Trong miệng ăn hoa quế tấm ngó sen bẹp bẹp, giương mắt nhìn sang, ơ, áo đầm màu hồng, mép váy có vòng chấm tròn màu xanh lá cây, đai lưng bên hông là sợi tơ tằm làm lộ ra eo bằng nắm tay. Nhưng màu sắc này có điểm nhấn, ở trong cửa hàng Trầmgia chính là bộ quần áo cực kì bình thường. Động tác của Bạch Mạn Thanh khỏi khoa trương lên, mực xoay quanh, làm đầu của nàng cũng choáng váng.

      Bạch Mạn Thanh dừng lại động tác, ánh mắt cứng lại."Biểu tỷ cũng tới?" Nàng lớn như vậy ngồi ở đây từ nãy đến giờ, ra vị tiểu thư này mới phát .

      Mộc Vân đem ly trà nặng nề để xuống bàn, "Vài ngày trước với con rồi, nha đầu như con đúng là đãng trí, chút quy củ cũng có."

      Nhìn mợ bắt đầu quở trách biểu muội, Trầm Lạc vội vàng mở miệng giảng hòa, nàng cũng muốn để cho Bạch Mạn Thanh ghi hận mình thêm, nàng vừa đến liền đoạt cha của nàng đoạt mẹ của nàng.

      "Mợ, biểu muội mặc bộ váy này là đẹp mắt, lớn hơn tuổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn rồi. Người cũng ngày càng đẹp."

      "Đẹp có lợi ích gì, chút hiểu chuyện cũng có."

      Trầm Lạc xấu hổ, mợ đúng là hiệp nữ ăn ngay thẳng. Thấy Mạn Thanh chu miệng cũng biết trong lòng nàng hết sức khó chịu, nàng thoải mái, xui xẻo chính là mình a.

      "Tướng quân trở lại."

      Bên ngoài gã sai vặt kêu lên, Trầm Lạc lau miệng, lần này cậu trở về đúng lúc a. Đứng dậy phủi phủi quần áo, cậu của nàng vẫn bị dượng Hai cười rằng khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc của cậu  giống như khuôn mặt người nam tử. Vì vậy, đại tướng quân uy phong lẫm lẫm đối với dượng Hai tránh kịp. Trầm Lạc cực kỳ mến người cậu duy nhất này của mình, dịu dàng như ngọc, hàng năm đều đến đây, cũng thấy cậu có chút thay đổi nào, cũng thấy già chút nào.

      "Lạc nhi đến rồi, để cậu nhìn chút nào." Bạch Dư Tề nâng tay Trầm Lạc, nhìn bên này lại nhìn bên kia, càng nhìn càng giống đại tỷ. bận việc trong triều, có thời gian thăm đại tỷ và đại tỷ phu.

      Tâm tình của Trầm Lạc lúc này cực kỳ vui vẻ, mặt mày cong cong, khóe miệng khẽ nhếch lên cười. màn này rơi vào trong mắt Bạch Mạn Thanh cũng   biết là cảm giác gì. Đó là cha của nàng, trở về cũng nhìn nữ nhi ăn mặc thân áo mới, lại hỏi han ân cần Trầm Lạc, cũng phải là nhiều năm gặp nhau.

      Bạch Dư Tề gật đầu cái, "Hình dáng càng ngày càng giống đại tỷ rồi, tính tình cũng trầm ổn. Sáng mai vào cung ta cũng yên tâm chút."

      Trầm Lạc vốn là cười, vừa nghe đến câu sau cùng thế nào cũng cười nổi. phải là nữ nhi đại thần vào cung sao? Nàng chỉ là thân thích của đại thần, vào cung cũng đến lượt nàng. xui xẻo như vậy chứ, nhưng nếu nàng vào cung, cùng Bạch Mạn Thanh sống cùng chỗ.

      Trầm Lạc còn kinh ngạc, cũng mở miệng trả lời. Bạch Mạn Thanh đứng ở bên nghe được lời của phụ thân nước chua trong lòng lập tức biến thành cỗ lửa giận, hừng hực mà thiêu đốt. Tại sao Trầm Lạc cũng muốn vào cung, vào cung lần này cực kì có ý nghĩa, thái tử mười bảy tuổi, chiếu theo quy củ Nguyệt Tường quốc, mười tám tuổi là nạp thái tử phi. Lần này gọi các khuê nữ từ mười hai đến mười bốn tuổi vào cung phải là khảo sát, mà thái tử phi tương lai cũng người trong bọn họ. Trầm Lạc tốt, lại chặn ngang bước.

      "Hừ, phụ thân mẫu thân vừa thấy Trầm Lạc tới liền quên mất nữ nhi của mình rồi.” Làn váy được nắm trong tay lập tức bị buông xuống, hỏa khí dâng lên đầu, ngay trước mặt cha mẹ Bạch Mạn Thanh kêu thẳng đại danh của Trầm Lạc. Bạch Dư Tề chân mày nhíu lại, hỏa khí mặt Mộc Vân tăng lên. Bạch Mạn Thanh hồn nhiên để ý, thậm chí dậm chân, cuối cùng chạy vào hậu viện. luyện võ có hơi sức rất lớn, Trầm Lạc cảm thấy mặt đất bởi vì Bạch Mạn Thanh dậm chân đều rung lên.

      "Ai, Mạn nha đầu nhà ta lúc nào có thể trưởng thành chút. Sáng mai phải vào cung rồi, tính tình trẻ con này của nàng phải làm sao cho tốt?" Bạch Dư Tề nhíu mày, đổi lại vẻ mặt ai oán. Vẻ mặt ủ ê phấn điêu ngọc trác này của cậu nếu để dượng Hai nhìn thấy biết lại muốn gì.

      Trầm Lạc ngẩng lên khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía cậu mợ cười ngọt ngào, mở miệng: "Cậu yên tâm, hoàng cung có rất nhiều quy củ, biểu muội tự nhiên trưởng thành."

      Cơn tức của Mộc Vân lúc này cũng giảm xuống, lấy tay vỗ trán."Lạc nhi lớn hơn Mạn Mạn có tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Xem ra người trong hoàng cung biết hôm nay Lạc nhi tới. tại cửa hàng của đại tỷ phu càng ngày càng nhiều, Lạc Nhi vào trong cung cũng là lẽ thường. Lạc nhi à, sáng mai là lần đầu tiên con vào cung. Hoàng cung có rất nhiều quy tắc, con chú ý chút. thể phô trương quá mức, có thể tránh liền tránh có thể nhịn liền nhịn. Vào cung thời gian, khi nào con ra mợ làm cho con bữa ăn là ngon. Có ai , chuẩn bị cho Lạc nhi chút xiêm áo, tận lực chăm sóc nàng." Mộc Vân kêu tiếng, tỳ nữ cúi đầu lĩnh mệnh lên.

      Bạch Dư Tề để Mộc Vân cùng Lạc nhi chút chuyện trong hoàng cung, còn mình cất bước tới thư phòng. Mộc Vân lôi kéo tay Trầm Lạc vào hậu viện, Trầm Lạc hiểu, nàng mang theo xiêm áo, vì sao còn phải chuẩn bị xiêm áo.

      "Lạc nhi, đại tỷ cùng đại tỷ phu xưa nay cưng chiều con, xiêm áo con mặc so với công chúa trong hoàng cung còn đẹp mắt hơn. Hoàng thượng Nguyệt Tường quốc chỉ có công chúa, cưng chiều nàng vô cùng. Xiêm áo được đẹp mắt hơn của công chúa, may chọc công chúa thoải mái đối với con cũng tốt."

      Trầm Lạc lôi kéo tay mợ, "Mợ, hoàng cung muốn cái gì có cái đó, xiêm áo của công chúa làm sao lại đẹp mắt bằng xiêm áo của con?"

      Mộc Vân lắc đầu, "Xiêm áo trong cung tuy là quý giá, nhưng đa dạng như Trầmgia. Có xiêm áo tốt đại tỷ phu chừng đều muốn để cho đại tỷ cùng con mặc thôi. Bên trong hoàng cung còn có rất nhiều các quý phu nhân của đại thần, có rất nhiều khác biệt." Trầm Lạc khẽ gật đầu, ai, hoàng cung chính là hoàng cung a, xiêm áo quý giá nhất , cũng cho người ta mặc xiêm áo mới mẻ độc đáo chút, là bá đạo.

      Bạch Mạn Thanh rất tức giận, từ lúc vào khuê phòng của mình cũng bước ra khỏi cửa nửa bước, bữa tối cũng để tỳ nữ bưng vào trong phòng. Mộc Vân còn cách nào khác đành phải tự mình đến phòng của nữ nhi, nữ nhi là mình hoài thai mười tháng sinh ra. Làm sao có thể thương, nổi giận với nó cũng chỉ muốn dạy cho con mình biết quy tắc lễ phép chút. Đúng là đau đầu, nhưng Mộc Vân cũng nỡ.

      Bên tai thanh tĩnh, Trầm Lạc thèm nghĩ đến chuyện của Bạch Mạn Thanh nữa, nằm ở giường, đắp tấm chăn mỏng. Lăn qua lộn lại, đầu óc nghĩ tới mợ đến phòng biểu muội cùng nàng chuyện. Hoàng thượng Nguyệt Tường quốc chỉ có hai đứa con trai và nữ nhi. Thái tử cùng công chúa đều là hoàng hậu sinh ra, còn có nhị hoàng tử, ru rú trong nhà gặp người khác. Mợ chỉ trong hoàng cung có người như thế, vẫn về thái tử nhiều nhất. Đối với vị thái tử này, Trầm Lạc biết được nhiều hơn, trong quán trà các thư sinh cũng rất nhiều người tán gẫu. Cũng hay đến thái tử Nguyệt Tường quốc, là đệ nhất mỹ nam Nguyệt Tường quốc, văn võ song toàn, tuổi còn trẻ lập công lớn ở biên quan. Mặc dù chưa từng nhìn thấy vị thái tử điện hạ này, nhưng những đánh giá về Trầm Lạc đều nhớ .

      Câu mợ nhắc nhở, hoàng cung sâu như biển. Lạc nhi, có thể khiêm tốn liền khiêm tốn, nên cùng những khác tranh giành. Trầm Lạc vào cung cũng có gì, biết lấy gì để tranh giành với các nàng. Nàng chỉ muốn an phận ở trong hoàng cung mười mấy ngày, sau đó nhanh chóng về nhà.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2 - Vào cung

      [​IMG]


      [​IMG]
      Bạch Mạn Thanh buông tay, rèm cửa sổ rơi xuống, xe ngựa khác biệt kia biến mất ở trước mắt. Trầm Lạc ngồi thẳng người, chờ Bạch Mạn Thanh mở miệng. Trầm Lạc biết Bạch Mạn Thanh khi có uất ức nhất định tìm người để phát tiết. Quả nhiên lát sau Bạch Mạn Thanh mở miệng, thậm chí còn gọi Trầm Lạc tiếng biểu tỷ.



      "Biểu tỷ, Hà Oánh là trưởng nữ của Thừa tướng, lớn hơn ta tuổi. Nàng bằng tuổi ngươi, so với ngươi càng đáng ghét hơn. Cậy vào tài văn chương của mình, khoe khoang khắp nơi, cứ đến tết Nguyên Tiêu, nàng xuất , mỗi lần đều lấy được danh hiệu." Bạch Mạn Thanh càng trong lòng càng thêm tức giận, Trầm Lạc cũng có thể ngửi thấy cả xe có mùi dấm chua nồng nặc. Bạch Mạn Thanh đây là ghen tị công khai, chỉ cho ngươi biết võ công cho người ta biết văn chương.



      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mở miệng lại làm ra bộ dáng khác."Biểu muội, Hà Oánh biết võ công. đúng là có được tất có mất." Vốn muốn làm cho tâm lí Bạch Mạn Thanh thoải mái chút, nơi nào biết trực tiếp chọc trúng lửa giận của Bạch Mạn Thanh."Trầm Lạc, là ngươi cố ý chọc giận ta. Chẳng lẽ ngươi biết Hà Oánh còn có ca ca văn võ song toàn sao? Nàng biết võ công, cùng với ta phân cao thấp." Trầm Lạc biết mở miệng như thế nào, ngay cả Hà Oánh cũng nhận ra, làm sao biết nàng còn có ca ca văn võ song toàn. Trầm Lạc dứt khoát để ý đến Bạch Mạn Thanh nữa, trực tiếp nghiêng đầu nhìn xe ngựa. Nhìn xe ngựa so với nhìn Bạch Mạn Thanh thuận mắt hơn nhiều, nghe được Trầm Lạc đáp lại Bạch Mạn Thanh càng thêm khó chịu, tung đấm đánh chiếc ghế.



      "Hai vị tiểu thư, đến nơi rồi. Xe ngựa chỉ có thể tới đây, phía trước là nơi tập trung theo công công cùng vào cung." Có số việc phát sinh khéo làm sao, lửa giận Bạch Mạn Thanh lập tức biến mất, trở thành con chim nép vào người xinh đẹp. Trầm Lạc vỗ vỗ bả vai Bạch Mạn Thanh, "Biểu muội a, đừng nóng giận. Chúng ta mau , công công chờ đấy."



      Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh đeo tay nải tới nơi tập trung trước cửa cung, trước mặt là công công lớn tuổi, mặc y phục thái giám màu xanh dương đậm, khi thấy gò má của công này nổi lên màu hồng của phấn trang điểm trái tim của nàng run rẩy. Người như vậy nếu ở huyện Vân Hà, chẳng phải là muốn bị người chụp mũ cho tội già mà kính sao.



      "Các vị tiểu thư, các người ở trong sương phòng hậu cung, trước tiên theo ta vào cung. Tiếp đó dẫn các ngươi đến nơi được an bài sẵn." Giọng lão Công Công già mà kính lanh lảnh ra.



      tại là thời gian đại thần vào lâm triều, trong triều cũng có đại thần tuổi trẻ tài cao thanh niên tài tuấn. Ví dụ như con của Thái Phó Đỗ Phong, hay là Lại Bộ Thị Lang Tần Lâm, dáng người cao lớn bản lĩnh, gương mặt tuấn tú xinh đẹp. Phần lớn những bước ra cửa khuê phòng, đối với việc gặp nam tử rất xa lạ, lần này tới nhiều như vậy chỉ cần nam tử có chút tướng mạo lại trẻ tuổi tài cao làm sao có thể động tâm. Nhìn bên cạnh những dám nhìn rồi lại len lén nhìn kia, Trầm Lạc cảm thấy rất thú vị. Bên cạnh Bạch Mạn Thanh trúng tim đen." ràng muốn nhìn, lại giả vờ bộ dáng thục đức, nhìn ánh mắt kia giống như là mắt sói nhìn thấy con mồi."



      Thanh Bạch Mạn Thanh lớn , vừa vặn để công công dẫn đầu nghe thấy nhưng tất cả những ở đây đều nghe rất ràng, lúc này sắc mặt đỏ bừng cúi đầu tiếp.



      Hà Oánh bên cạnh có lên tiếng, vẻ mặt như thường, chỉ là quay đầu nhìn Trầm Lạc cái. Sống lưng Trầm Lạc tê rần, cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, cả người thoải mái. Trầm Lạc kéo Bạch Mạn Thanh nhàng hỏi: "Hà Oánh là người nào?" Bạch Mạn Thanh ở phía trước chép miệng, Trầm Lạc theo ám hiệu của Bạch Mạn Thanh nhìn sang, ra đây chính là Hà Oánh, thân xiêm áo đỏ rực, váy cùng ống tay áo có thêu hoa vàng rực tầng tầng lớp lớp, gió thổi lên giống như vườn hoa nở rộ. Xiêm áo chói mắt, là đẹp, ngộ nhỡ nàng đem ra so sánh với công chúa làm sao bây giờ.



      Vào cửa hoàng cung, công công đem các giao cho vị ma ma, vị ma ma này trang sức thanh lịch, mặt mũi hiền lành."Vị này là nhũ mẫu thái tử điện hạ Lưu ma ma, làm phiền Lưu ma ma chăm sóc các vị tiểu thư."



      Lưu ma ma cười nhạt, "Lý công công sao lại vậy, ngươi chăm sóc Vạn Tuế Gia rất bận rộn, cứ yên tâm giao chuyện này cho lão thân.” Các nghe được người này là nhũ mẫu thái tử , lập tức chỉnh lại bộ dáng, thậm chí len lén sửa sang lại xiêm áo. Nếu là ở trước mặt nhũ mẫu thái tử biểu tệ, ngày nào đó Lưu ma ma ở trước mặt hoàng hậu tốt vài câu, thái tử phi chừng chính là nàng.



      Trầm Lạc nhìn mấy bên cạnh, thở dài, nhiều nữ nhân như vậy, đều vì thái tử sao? Nàng rốt cuộc hiểu hôm qua mợ với nàng nên tranh giành với các khác, tranh gì, tranh nam nhân chứ sao. Phụ thân kiếp này chỉ cưới người là mẫu thân, đặt mẫu thân ở trong lòng bàn tay mà thương cưng chiều, ở trong lòng Trầm Lạc, cha mẹ như vậy mới là cặp vợ chồng hạnh phúc bình thường. Trầm Lạc sau này cũng tìm nam nhân tốt đời kiếp thương mình, thái tử cái gì, cút sang bên.



      "Lưu ma ma, làm phiền ngài dẫn đường cho chúng ta rồi. Chúng ta ở trong cung quấy rầy thời gian, Hà Oánh thay mọi người cám ơn ngài." Hà Oánh vừa vừa khẽ hạ người xuống làm lễ, tư thái hào phóng lễ độ, mềm mại làm bộ. Lưu ma ma gật đầu mỉm cười, trong mắt những người khác là bộ dáng cực kỳ hài lòng. Bạch Mạn Thanh thấy Hà Oánh chớp lấy được cơ hội đầu tiên, cảm giác mình bị bỏ rơi ở phía sau. Hà Oánh vừa mới hành lễ đứng dậy Bạch Mạn Thanh hạ người xuống làm lễ, thanh nhàng, thanh nhã."Lưu ma ma, Hà Oánh tỷ tỷ rất đúng, những ngày tiếp theo phải làm phiền Lưu ma ma rồi." Cùng lời , Hà Oánh ra là bộ dáng thư thái, Bạch Mạn Thanh làm lại chính là bắt chước nàng ta.



      Quả nhiên, Lưu ma ma khẽ nhíu lại chân may nhưng ngay sau đó biến mất rất nhanh, tự tay đỡ Bạch Mạn Thanh đứng dậy.



      "Đừng để lão thân ngượng chết, mọi người đừng đứng ở chỗ này nữa. Mọi người mau cùng lão thân vào hậu cung nên đứng ở trước cửa cung như vậy nữa. Đến sương phòng, mọi người đem đồ đạc sắp xếp vào rồi ra ngoài ăn điểm tâm. Rồi sau đó ra ngoài tập hợp, lão thân có mấy lời muốn cùng các vị tiểu thư .”



      Lưu ma ma xong, các vị tiểu thư trăm miệng lời mà đáp. Trầm Lạc ở giữa, tới khúc quanh, ràng nàng thấy Lưu ma ma nhìn nàng cái. Tuy chỉ có cái, nhưng Trầm Lạc cảm giác trong ánh mắt bà ấy có chút ý tứ. Là có ý gì? Tại sao lại nhìn nàng như vậy?



      Mỗi người đều theo đuổi tâm tư của mình, nhóm thanh niên tuấn tú qua.



      Con của Thái phó Đỗ Phong bước nhanh tới bên cạnh, Lại Bộ Thị Lang Tần Lâm "Này, ngươi mới vừa rồi có thấy mấy kia ?" Tần Lâm gật đầu, vẻ mặt như thường, trong giọng biểu lộ hưng phấn nào, làm cho Đỗ Phong rất là mất hứng."Thấy được làm sao?"



      Đỗ Phong vỗ bả vai Tần Lâm."Ngươi đúng là đầu gỗ, hai mươi mốt tuổi vẫn chưa lấy vợ, ngay cả thị thiếp cũng có." Tần Lâm nhìn lướt qua Đỗ Phong, ngữ khí khinh thường "Đại trượng phu sao có thể chui rúc trong khuê phòng, uổng cho ngươi là con trai của Thái phó, trong đầu đầy mưu toan gian xảo" Đỗ Phong bĩu môi, "Thôi , ta mưu toan gian xảo lúc nào. Ta mười tám tuổi, vừa đúng tuổi có thể lấy vợ. Ngươi thấy thái tử năm nay mười bảy, Thái hậu cùng hoàng hậu để cho các nữ nhi đại thần vào cung khảo sát phen xác định thái tử phi sang năm sao? Thái tử năm nay mới mười bảy mà thôi, làm sao ngươi lại lấy ta ra mà ."



      Tần Lâm phất tay, bước ngày càng nhanh."Thái tử khác với ngươi, ta và ngươi cũng khác nhau, ta cùng thái tử lại càng khác nhau." xong để ý đến Đỗ Phong trực tiếp về phía trước. Đỗ Phong bị Tần Lâm làm cho rối tinh rối mù, khác nhau cái gì. Đợi đến ngày nào đó ngươi thể lấy vợ đến đó cũng đừng hối hận nghe ta , thua thiệt là ngươi thôi. Ai, Tần bá mẫu, ta thẹn với người, căn bản khuyên Tần Lâm có chút chuyển biến nào, người muốn bồng cháu cũng phải chờ thôi.



      Trầm Lạc đem bọc quần áo mở ra, đem xiêm áo đặt ở trong ngăn kéo đầu để trong sương phòng. Hôm nay người tới quá nhiều, vốn là người gian phòng, mỗi thiên kim gian phòng, nàng là tạm thời vào cung. Cho nên, cùng Bạch Mạn Thanh chung gian phòng, cũng may Lưu ma ma sớm kêu người mang cái giường tới đây.



      "Trầm Lạc, nhanh lên chút, đến giờ ăn điểm tâm rồi. Chớ lâu la, ta thấy tất cả mọi người đều đến đó rồi." Trầm Lạc đem cái xiêm áo cuối cùng bỏ vào trong ngăn kéo đầu, rồi sau đó đóng cửa tủ."Được rồi được rồi, bây giờ ."



      Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh theo mọi người tiến vào nơi để dùng bữa, Hà Oánh trùng hợp ngồi ở vị trí đối diện. Hà Oánh mới vừa rồi gây được ấn tượng tốt, tầm mắt của mọi người đều rơi người nàng. Nàng chậm rãi cầm lên miếng bánh ngọt há miệng bỏ vào trong miệng, Trầm Lạc cũng có nhàn hạ thoải mái xem xét Hà Oánh, tầm mắt nhìn mấy cái bánh ngọt, khi thấy quế hoa cao quen thuộc, hai mắt Trầm Lạc tỏa sáng. Thứ nhất cha mẹ cho nàng ăn hoa quế tấm ngó sen, thứ hai cho nàng ăn quế hoa cao, tại hai thứ đồ này nàng đều có thể ăn rồi.



      Trầm Lạc cầm khối quế hoa cao lên, bánh ngọt trong hoàng cung được làm rất khéo léo tinh xảo, những thiên kim tiểu thư kia phải cắn vài miếng mới ăn xong, Trầm Lạc chỉ cắn miếng là có thể giải quyết hết rồi. Bạch Mạn Thanh trực tiếp cho nàng cái nhìn xem thường, các thiên kim khác ngồi cười khúc khích, Bạch Mạn Thanh là con nhà võ lại phạm lỗi, hôm nay lần đầu vào cung còn dẫn theo thân thích làm được việc. Bạch Mạn Thanh thấy mọi người cùng nhau cười nhạo nàng, nàng cũng phải là ngồi , mọi người địa vị ngang hàng, nàng cũng thể để cho người khác khi dễ mình.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      Thích ăn thịt, HoanHoan, ulorb14 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh được đứng ở hàng thứ nhất, Trầm Lạc đứng ở hàng thứ ba tức là hàng cuối cùng. Trầm Lạc thấy an bài như thế, trong lòng có chút sáng tỏ, đứng ở hàng thứ nhất là sáu có khả năng là thái tử phi tương lai nhất, trong đó an bài ở vị trí thứ ba và thứ tư chính là Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh. Hai vị trí chính giữa hàng thứ nhất là hấp dẫn con mắt người ta nhất, xem ra thái tử phi tương lai là Bạch Mạn Thanh hoặc Hà Oánh rồi.

      Trong lòng Trầm Lạc biết là vui hay buồn, nữ nhi phủ tướng quân nếu làm thái tử phi, nàng là biểu tỷ của thái tử phi, cũng có vẻ vinh dự. Nhưng cậu mợ yên tâm để Bạch Mạn Thanh vào trong cung ư, lời của mợ ngày hôm qua Trầm Lạc vẫn nhớ kỹ trong lòng, thấy vậy mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.

      "Thái hậu thích trẻ con, muốn các vị tiểu thư vào cung . Lần này vào cung thời gian tuy dài, nhưng nếu khiến cho lão nhân gia Thái hậu nàng vui vẻ, các vị tiểu thư về sau cũng có phúc lộc hưởng hết. tại, lão thân vài việc cần thiết, nếu các vị tiểu thư có gì thoải mái tốt nhất nên nén xuống. Trong cung nhiều quy củ, các tiểu thư nhìn thấy chủ tử nên hành lễ, làm việc theo quy tắc, nên làm đừng làm, buổi tối Thái hậu mở tiệc khoản đãi các vị tiểu thư, có thể thái tử cũng tới. Các vị tiểu thư, bây giờ trở về phòng chuẩn bị cho tốt.""

      Lời của Lưu ma ma bao gồm rất nhiều tin tức, trước hết ý lần này cho mời các vị thiên kim vào cung quả là có ý đồ, tiếp theo nhắc nhở các vị thiên kim an phận thủ thường gây chuyện thị phi, cuối cùng tiết lộ buổi tối Thái hậu mở tiệc thái tử đến. trắng ra là, từ giờ trở cho đến buổi tối, mọi người suy nghĩ xem sở trường của mình là gì, buổi tối đem hết khả năng ra biểu diễn, chừng lọt vào mắt thái tử bước lên trời.

      Trầm Lạc nằm giường, chân trái vắt lên đùi phải, miệng bắt đầu ngâm nga. Nhìn Bạch mạn Thanh ăn trưa vẫn ngồi nhìn gương mà trang điểm đến khi mặt trời xuống núi. Lúc cung nữ đưa bữa trưa đến, Bạch Mạn Thanh trực tiếp phất tay bảo cung nữ mang ra ngoài, may nhờ buổi sáng nàng ăn nhiều bánh ngọt, nếu đến bây giờ nhất định nàng đói chết.

      "Trầm Lạc, ngươi lần này nếu ta biểu tốt, Thái hậu hài lòng sang năm đem ta gả cho thái tử điện hạ, ta trở thành thái tử phi chứ." Bạch Mạn Thanh tới chỗ này bộ dáng sắc xuân phơi phới Trầm Lạc cảm thấy cỗ lạnh đến buồn nôn. Nàng lập tức nằm xuống, trùm chăn, "Ta chúc ngươi mạnh khỏe cố gắng làm việc, ta ngủ lát, dạ tiệc hôm nay biết muốn ồn ào đến khi nào." câu làm cho Bạch Mạn Thanh nhăn mày. Chỉ biết ăn với ngủ, đúng là đồ lười, về sau ai dám lấy ngươi.

      Trầm Lạc lại nghĩ khác, sang năm Bạch Mạn Thanh mười bốn tuổi còn chưa trưởng thành làm sao mà lập gia đình chứ? Chẳng lẽ định ra trước rồi vào cung cùng thái tử từ từ bồi dưỡng tình cảm. Chờ đến lúc trưởng thành cử hành đám cưới sao? Trầm Lạc lật người, nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nàng vẫn còn trang điểm, hay là nhắc nhở nàng chút "Bạch Mạn Thanh, trong cung cũng phải phủ tướng quân, mợ chắc với ngươi. Làm việc khiêm tốn, chờ qua thời gian này, trở về phủ tướng quân, mợ chắc chắn tìm cho ngươi mối hôn tốt."

      Bạch Mạn Thanh vừa nghe trong lòng biết là tư vị gì, nàng còn chưa có lên làm thái tử phi Trầm Lạc lại lời xúi quẩy. Pằng tiếng để cây lược gỗ xuống bàn, xoay người lại, đôi mày thanh tú nhếch lên."Trầm Lạc, ngươi đừng giống mẫu thân ta, các ngươi đều là người có chí khí. Ai muốn ở cao, đợi ta làm thái tử phi, nhìn Hà Oánh phách lối tới khi nào."

      Trầm Lạc vén chăn mỏng lên, dựa vào cột giường ngồi dậy."Bạch Mạn Thanh, ngươi làm thái tử phi là muốn cùng thái tử chung sống cả đời. Vì muốn hạ bệ uy phong của Hà Oánh mà đem hạnh phúc chính mình làm tiền đánh cuộc, như vậy có đáng giá ?"

      Bạch Mạn Thanh tức giận đứng lên rồi sau đó lại phịch tiếng ngồi băng ghế, "Hạ bệ uy phong của Hà Oánh là chuyện khác, thái tử Nguyệt Tường quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, văn võ song toàn, đời cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thể xứng với Bạch Mạn Thanh ta. Trầm Lạc, ta phải ngươi, tùy tiện gả cho ai cũng được, tính ta ngươi cũng biết người bình thường lọt vào mắt của ta. Ngươi đừng nữa, nếu , ta cũng trở mặt với ngươi."

      Trầm Lạc bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở Bạch Mạn Thanh kết quả nhận lấy bụng chán nản, được, chuyện của Bạch Mạn Thanh nàng mặc kệ. Quản tốt mình an toàn vượt qua thời gian ở trong hoàng cung này là được.

      Trầm Lạc mới lại nằm xuống lát phòng bên ngoài náo nhiệt, tiếng của cung nữ cách cửa phòng truyền vào."Hai vị tiểu thư, dạ tiệc chuẩn bị xong, Thái hậu lệnh cho nô tỳ đến gọi hai vị." Bạch Mạn Thanh vừa nghe vội vàng đứng lên nghiêm túc chỉnh sửa lại xiêm y của mình lần nữa, Trầm Lạc ngáp cái, chậm rãi đứng dậy, tùy ý sửa lại tóc cùng xiêm áo của mình. Bạch Mạn Thanh mượn cơ hội này lại mắng nàng, "Nhìn bộ dáng lười biếng này của ngươi là muốn làm cho ta bẽ mặt."

      Theo cung nữ đến tẩm cung Thái hậu Từ Ninh cung, Trầm Lạc và Bạch Mạn Thanh lại tách ra lần nữa. Tổng cộng có mười tám nữ tử, hai bên trái phải mỗi bên ngồi chín người, Bạch Mạn Thanh và Hà Oánh chia ra ngồi ở vị trí thứ nhất, Trầm Lạc ngồi vị trí cuối cùng hàng bên trái. Ngẩng đầu nhìn sang, Trầm Lạc lần đầu tiên được gặp Thái Hậu, nàng có khuôn mặt hiền lành cùng nụ cười nhân ái, cổ đeo chuỗi hạt màu xanh lá cây.

      Chuyển tầm mắt, Trầm Lạc thấy bên cạnh Thái Hậu là nam tử tuấn lãng, chắc hẳn vị này chính là đệ nhất mỹ nam theo như lời đồn thái tử đương triều Nguyệt Tường quốc, da thịt trắng nõn, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt sâu như biển, vài sợi tóc rơi trước trán, mặc dù mặc hoàng bào thêu hình rồng màu vàng hoàng kim, nhưng quanh thân lại tản ra cỗ khí chất thanh nhã, làm cho người ta cảm giác loại hào hoa phong nhã này chỉ có thể đứng nhìn từ xa thể khinh nhờn. Trầm Lạc nhìn các vị thiên kim bên cạnh, bộ dáng nhìn cũng dám nhìn, khuôn mặt nhắn ngượng ngùng hồng hồng, bàn tay bé xuôi ở bên người cũng nắm chặt.

      "Đây là nữ nhi Bạch tướng quân phải ? Mạn Thanh, tiến lên cho ai gia nhìn chút." Bị điểm đến tên Bạch Mạn Thanh khó nén tâm tình hưng phấn vui sướng, lập tức đứng dậy tới giữa đại sảnh thi lễ cái. để ý đến khuôn mặt cam lòng của các vị thiên kim kia. Hà Oánh nhịn được tức giận, lần đầu Thái hậu gọi là Bạch Mạn Thanh mà phải mình.

      Trong lòng Trầm Lạc than thở, tâm tư của Bạch Mạn Thanh tất cả đều mặt. Ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải là Hà Oánh, nàng ta che giấu tâm tư vô cùng tốt, Bạch Mạn Thanh khẳng định phải đối thủ của Hà Oánh. Có thể làm thế nào, Trầm Lạc mờ mịt nhìn phía trước mặt. Cho đến khi tầm mắt mình cùng thái tử chạm vào nhau, đôi ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, chuông báo trong lòng Trầm Lạc vang lớn, lập tức cúi đầu xuống làm bộ dạng ngây ngô.

      "A, nữ nhi Bạch tướng quân là xinh đẹp, Văn Thượng, con có thấy nàng cực kì giống Bạch tướng quân ?" Thái hậu chỉ Bạch Mạn Thanh đứng phía dưới, mắt nhìn về tôn tử bên cạnh, Vũ Văn Thượng.

      Vũ Văn Thượng nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, mặt Bạch Mạn Thanh hồi hồng, bị nam tử tuấn khí thế bức người nhìn như vậy nương nhà ai đỏ mặt đây?

      "Văn Thượng, con người ta xinh đẹp, ngươi cũng đừng nhìn chăm chú như thế." câu của Thái hậu làm cho các thiên kim phía dưới biết có cảm giác gì, Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu cười ra tiếng, "Thái hậu, thái tử là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch nương, khó tránh khỏi mới lạ chứ sao."

      "Hoàng tổ mẫu, Bạch nương ngồi ở dưới kia Tôn nhi thấy ràng lắm, tại nhìn kĩ lại, khuôn mặt giống Bạch tướng quân. Thanh tú lại lộ ra cỗ khí, quả là tướng môn chi nữ."
      (Tướng môn chi nữ: nữ nhân có thể cầm quân)

      Bạch Mạn Thanh nghe được đánh giá của thái tử với mình trong lòng nhịn được vui sướng, thái tử bắt đầu chú ý đến nàng.

      Trầm Lạc ở phía dưới nhìn người khán đài diễn kịch, dưới khán đài các khuôn mặt phong vân biến ảo, bên trong hoàng cung đúng là náo nhiệt. Bạch Mạn Thanh tự lựa chọn con đường của mình, nhưng Trầm Lạc nghĩ thế nào cũng nghĩ ra nàng là người ngồi cuối cùng hàng bên trái cũng có thể có may mắn đứng ở giữa đại sảnh, hơn nữa cho nàng "Cơ hội" này chính là thái tử.
      (Phong vân biến ảo: thay đổi ngừng)

      "Tôn nhi nghe Bạch nương có biểu tỷ, hôm nay cũng đến trong cung nhưng biết là vị nào đây?" Bạch Mạn Thanh nghe thái tử tới biểu tỷ của nàng, cho dù trong lòng có ngàn vạn lần muốn lúc này cũng chỉ có thể thấp đầu, "Thái tử điện hạ, người ngồi cuối cùng bên trái mặc xiêm áo màu vàng nhạt chính là biểu tỷ ta Trầm Lạc." Thái hậu vừa nghe, lúc này cũng gọi Trầm Lạc tới đây. Trầm Lạc có biện pháp đành đến bên cạnh Bạch Mạn Thanh, cúi người hành lễ.

      "Dân nữ Trầm lạc tham kiến Thái hậu, tham kiến thái tử điện hạ." Trầm Lạc học theo lời kịch mà , Thái hậu lúc này mới nhìn kĩ cháu Bạch tướng quân, con của thủ phủ Nguyệt Tường Quốc Trầm gia. ra nha đầu này tên là Trầm Lạc, cái tên giống nam nhi. Tóc cũng loạn loạn vừa nhìn biết có xử lý qua, xiêm áo cũng là tùy tiện mặc vào, toàn thân màu vàng nhạt, đầu chỉ có cây trâm màu bạc đơn giản. Lần này để Trầm Lạc vào cung hoàn toàn là nhìn vào thân phận của nàng.

      Trong lòng ngàn vạn lần hài lòng, nhưng mặt Thái hậu cười đến rất rực rỡ, dứt những lời khen ngợi.

      " ra đây chính là cháu Bạch tướng quân, dáng dấp cũng cực tốt." Trầm Lạc biết, Thái hậu gặp người đều , nương này dáng dấp xinh đẹp, nương kia dáng dấp cực tốt.

      Cả người Trầm Lạc được tự nhiên, ngoài việc đáp trả với Thái hậu, còn phải ứng đối với ánh mắt của thái tử. Thái tử điện hạ, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi nhìn xa lạ như nhìn quái vật thế kia là được a.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      Tiếng tiêu uyển chuyển du dương vang vọng trong trời đêm, dưới ánh trăng là nữ tử áo hồng như tinh linh nhảy múa, tay áo như cành liễu trong gió xuân thổi lất phất, hai chân linh hoạt, khoát tay đá chân nhịp nhàng, trong con ngươi tình ý tựa như sóng nước chảy theo gió, bừng sáng hẳn lên.Vẫn múa, tiếng tiêu đột nhiên cao lên, nữ tử áo đỏ theo tiết tấu càng múa càng nhanh, điệu múa mới rồi như tinh linh nhảy múa, bây giờ vũ điệu nhanh chóng như Phượng Hoàng sống lại, quần áo bởi vì múa nhanh mà giống như la bàn tung bay tán loạn, giống như hoa mẫu đơn nhiệt liệt nở rộ, rất là chói mắt.



      Ở Vân Hà huyện Trầm Lạc từng xem các nương nhạc phường khiêu vũ, nhưng so với Hà Oánh trời dưới đất. Thanh cuối cùng của tiếng tiêu vừa vang lên, Hà Oánh nằm rạp mặt đất, làn váy vây quanh bên người, xòe mặt đất. Thái hậu là người đầu tiên vỗ tay, "Quả là tiên nữ hạ phàm a, Văn Thượng, con cảm thấy thế nào?"



      Thái tử đưa cây sáo bằng ngọc cho Lưu ma ma, "Hoàng tổ mẫu phải, bài múa này quả rất đẹp mắt, khen câu tiên nữ hạ phàm cũng đủ." Hà Oánh nằm mặt đất cũng mừng thầm trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu."Thái hậu, lời tán dương này Hà Oánh dám nhận."



      "Kỹ thuật nhảy như thế này, nhất định có thưởng. Lưu ma ma, mau đem ngọc như ý trong phòng ta cho Hà nha đầu." Lưu ma ma cả kinh, ngọc như ý này Thái hậu vẫn luôn để ở trong phòng, cho tới bây giờ cũng đưa nó cho ai, hôm nay lại thưởng cho Hà Oánh. Vũ Văn Thượng ở bên cạnh vừa nghe liền nở nụ cười, "Hoàng tổ mẫu, người làm vậy há chẳng phải lỗ vốn rồi sao. Nếu những thiên kim ở sau biểu cũng xuất sắc như thế, chẳng lẽ người cũng muốn đem cây sáo bằng ngọc tặng luôn sao?"



      Thái hậu liếc tôn tử cái, "Cái thằng nhóc này, trưởng thành rồi mà cũng trêu ghẹo lão thái bà như ta. Hà nha đầu , đứng dậy . Phía dưới ai tới biểu diễn đây?"



      Trầm Lạc căn bản chú ý tới đối thoại của Thái hậu và thái tử, bọn họ đối thoại cực kỳ nhàm chán, ràng là tổ mẫu và tôn tử thân ái, chuyện còn mang điệu bộ xá cách. thú vị, Trầm Lạc bắt đầu cảm thấy nhớ nhà. Phụ thân và mẫu thân luôn quây quần bên nhau, là ấm áp, so với hoàng cung còn thú vị hơn nhiều.



      "Thái hậu, ta chưa từng nghe qua tài năng của cháu Bạch tướng quân, chừng nàng có tài nghệ gì đặc biệt. Sinh trưởng ở dân gian chắc khác với những nương ở kinh thành, nhất định rất mới lạ đó hoàng tổ mẫu."



      Thái hậu liếc tôn tử lần nữa, chẳng lẽ nhìn trúng Trầm Lạc rồi sao? Hôm nay là lần thứ hai nhắc đến Trầm Lạc rồi. Thái tử lên tiếng, Thái hậu cũng thể theo ý của , lúc này gọi: "Trầm Lạc, hôm nay chuẩn bị gì trợ hứng cho mọi người?" Trầm Lạc ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ đến phiên mình nhanh như vậy. Theo lý thuyết, chỗ ngồi sắp xếp thứ tự , nàng phải là người biểu diễn cuối cùng hoặc là gần cuối. Trước đó có nhiều người biểu diễn, đến lúc đó nhất định Thái hậu cũng mệt mỏi, đâu còn nghiêm túc xem nàng biểu diễn, vậy nàng có thể tùy tiện là được rồi. Ai ngờ, nàng lại là ngưởi biểu diễn thứ hai, Bạch Mạn Thanh còn chưa biểu diễn đấy.



      Trầm Lạc đứng lên, mắt nhìn Bạch Mạn Thanh, quả nha đầu này cam lòng. Đâu chỉ có mình Bạch Mạn Thanh cam lòng, những vị thiên kim khác hai mắt tỏa ra ánh sáng ngụ ý hận thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nghĩ tới mình ở trong cung lâu nên thể tích lũy thù hận được. Kết quả là, Trầm Lạc mở miệng: "Hồi thái hậu theo như lời thái tử , những trò vui trong nhân gian toàn là thô tục thể để vào mắt, bằng để biểu muội Bạch Mạn Thanh tới múa kiếm, kiếm vũ của nàng tương đối tốt."



      Thái hậu vốn cũng muốn cho Trầm Lạc biểu diễn, nể mặt cháu trai mới để cho nàng biểu diễn. Nếu Trầm Lạc như vậy, nàng cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. chuẩn bị mở miệng thái tử lại chen vào, : "Cuộc sống dân chúng tốt đẹp là nguồn cội của quốc gia, sao Trầm nương lại là thô tục thể lọt vào mắt như thế? Chắc là Trầm nương quá mức khiêm tốn rồi." Thái tử những câu này ý tứ ràng là nếu Trầm Lạc vẫn từ chối hay. Trầm Lạc thể làm gì khác nên đành chấp nhận. Thái tử ngươi là lợi hại, mấy câu như vậy căn bản để cho ta được gì. muốn bước ra tiến lên kể cho mọi người câu chuyện xưa từng nghe ở trà quán, nhưng ngờ Bạch Mạn Thanh ngồi ở vị trí đầu bên trái đột nhiên đứng dậy, "Thái hậu, thái tử điện hạ. Xem ra biểu tỷ cũng chưa chuẩn bị xong, sao để cho ta biểu diễn cho mọi người bài Vũ Nhất Kiếm, như vậy cũng để cho biểu tỷ có đủ thời gian suy nghĩ kỹ xem mình nên biển diễn cái gì. Thái hậu, thái tử điện hạ, ý hai người thế nào?" Trầm Lạc chợt cảm thấy lỏng, Bạch Mạn Thanh quả nhiên làm đúng được lần.



      Thái tử điện hạ từ chối cho ý kiến, mặt nở nụ cười khẽ gật đầu bày tỏ đồng ý. Thái hậu thấy tôn tử đồng ý xong liền vỗ tay cái, "Như thế cũng tốt, Bạch Nha Đầu, ngươi múa Vũ Nhất Kiếm cho ai gia xem chút."



      Trầm Lạc lại ngồi xuống. Bạch Mạn Thanh, thời gian ngươi múa kiếm phải lâu chút. Nàng muốn gả cho thái tử làm thái tử phi gì đó, muốn cùng những này tranh giành. Nếu như thế, nàng cần gì phải phí công để thái tử, Thái hậu vui mừng. Thị vệ đứng bên đưa bội kiếm cho Bạch Mạn Thanh, Bạch Mạn Thanh nhận lấy thanh kiếm ngay sau đó lập tức xoay người, quần áo theo động tác này của nàng nhất thời tung bay lên. Bạch Mạn Thanh có phong thái hiệp nữ, khi múa kiếm nàng tia thẹn thùng của tiểu nữ tử, mà là mười phần khí. Biểu muội này của nàng, ràng có phong độ của đại tướng, vì sao phải đem mình định vào ngôi thái tử phi cơ chứ.



      Hà Oánh ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải nhìn khuôn mặt Thái hậu tươi cười nhàng, lão nhân này là nhân tinh, người nào cũng khen. Đôi mày thanh tú của Hà Oánh nhíu lại, thấy Bạch Mạn Thanh múa đến quên hết tất cả. Hà Oánh khẽ mỉm cười, chậm rãi cầm ly trà sứ trắng bàn, từ từ uống, nhếch miệng lên, đợi đến lúc đặt ly trà xuống tay viên minh châu to như quả nho, tay vừa dùng lực, hạt châu mang theo cỗ kình khí trực tiếp đánh úp về phía Bạch Mạn Thanh.



      Bạch Mạn Thanh hiểu vì sao cùi chỏ đau xót, khuôn mặt nhắn vừa nhíu, tay cầm kiếm cũng run lên, kiếm sắc bén kéo lê thành đường vòng cung đẹp đẽ. vị thiên kim ngồi bên trái bị màn này doạ cho khiếp sợ kêu lên tiếng, kiếm này bay thẳng đến sau ót vị thiên kim ngồi bên tay trái. Trầm Lạc thầm kêu ổn, nhanh chóng xoay người đứng trước nàng ta. Đáng tiếc vẫn chậm bước, má trái vị thiên kim đó bị xước đường còn chảy máu. Bạch Mạn Thanh luống cuống, nàng múa kiếm thế nhưng lại đả thương người rồi, biết phải làm sao mới tốt đây.



      Nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Mạn Thanh, Trầm Lạc lên trước nhìn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ra bất kỳ biểu gì của thái tử. Chân mày thái hậu nhíu chặt, lâu sau Thái hậu khoát khoát tay, "Lưu ma ma, truyền ngự y. Dạ tiệc lần này xem như coi xong, còn hứng thú nữa, tất cả mọi người giải tán. Về xử phạt, Văn Thượng, con xem rồi làm ." Dứt lời Thái hậu vuốt vuốt trán, vẻ mặt mệt mỏi, được Lưu ma ma đỡ .



      Trầm Lạc nhìn thái tử chậm rãi bước xuống, tròng mắt màu đen như diệu thạch như có như nhìn mọi người ở đây. Bạch Mạn Thanh bị khí thế này dọa cho sợ hãi, run rẩy quỳ xuống. Giọng kém phần run rẩy : "Thái tử điện hạ, ta... ta biết tại sao lại như vậy. Từ trước đến nay cũng bị như vậy, sao kiếm lại đột nhiên bay ra ngoài." Hà Oánh cũng quỳ xuống theo, "Thần nữ thỉnh cầu thái tử điện hạ tha thứ cho Bạch muội muội lần, đây là chuyện ngoài ý muốn."



      Thái tử cũng trả lời, thân hình như trụ đình đứng trước mặt Bạch Mạn Thanh. Giọng nặng cực kỳ bình tĩnh, "Bị thương chính là tiểu thư Hình bộ thị lang, nếu Bản Điện Hạ dễ dàng tha thứ, Hình bộ đại nhân bên kia phải giao phó thế nào?" Trầm Lạc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thái tử, lời ra cũng cực kỳ lãnh khốc, chân đáng tin mang theo vẻ uy nghiêm của bậc Đế Vương. Bạch Mạn Thanh vì câu kia của thái tử mà sợ đến rơi nước mắt, rốt cuộc chỉ là đứa bé mười ba tuổi, lần đầu tiên vào cung xảy ra chuyện lớn như thế, người nào chịu đựng cho được.



      "Thái tử điện hạ, nếu nhất định phải trị tội Bạch Mạn Thạn, Bạch tướng quân bên kia thái tử điện hạ nên giao phó thế nào?" Trầm Lạc cũng quỳ xuống, tròng mắt nhìn thẳng thái tử, nếu cầu cạnh, khẳng định vô dụng.



      "Thần tham kiến thái tử điện hạ." Ngự y xách theo hòm thuốc vội vã chạy tới, Vũ Văn Thượng gật đầu cái, đưa ngón tay chỉ thiên kim Hình bộ thị lang bị thương: " xem vết thương nàng thế nào." Ngự y lĩnh mệnh chạy tới, để hòm thuốc ở bàn, cẩn thận kiểm tra .



      Các vị thiên kim trừ Trầm Lạc đều quỳ đất, số gấp gáp vì màn thương tích kia doạ sợ còn số nhìn có vẻ hả hê.



      Vũ Văn Thượng liếc nhìn Trầm Lạc, khóe miệng hơi nhếch nhưng thể nhận ra ."Trầm nương, nếu ngự y kiểm tra thương thế có việc gì, Bạch thiên kim chỉ cần nhận lỗi với đại tiểu thư Hình bộ thị lang là được, nếu thương thế nghiêm trọng, vậy có biện pháp." Vũ Văn Thượng lui bước, Trầm Lạc gì thêm, mà nhìn về phía ngự y. Kết quả chẩn đoán của ngự y rất là quan trọng cho nên tất cả các vị tiểu thư bao gồm Bạch Mạn Thanh đều nhìn về phía ngự y.



      Ngự y cẩn thận kiểm tra xong mở hòm thuốc ra sứt chút phấn lên miệng vết thương. Rồi sau đó xoay người, chắp tay hành lễ, "Thái tử điện hạ, chỉ là vết thương ngoài da. Theo thần, tháng sau vết sẹo có thể biến mất. Cũng có gì đáng lo ngại." Trầm Lạc nghe thấy câu này mới thở phào nhõm, Vũ Văn Thượng gật đầu cái, liếc nhìn nhóm người quỳ đất, phất tay."Đứng dậy , các ngươi cũng trở về phòng . Tội của Bạch thiên kim liền miễn, Trầm nương lưu lại. Tội của ngươi còn chưa có trị."



      Hà Oánh đỡ Bạch Mạn Thanh bị kinh sợ đứng lên, trước khi , ánh mắt thoáng đăm chiêu nhìn Trầm Lạc. Bạch Mạn Thanh được tha nên căn bản để ý chuyện thái tử muốn trị tội biểu tỷ.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :