1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đọc truyện dễ thương quá :5::5::5: tất cả các nhân vật từ chính đến phụ đều dễ thương làm mình đọc 1 mạch tới h luôn. :038::038::038::2one::2one::2one:

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 157

      Edit: Do Nguyen

      Diêu Tam Nương lo lắng bất an đến chính sảnh, thấy mẹ mình vui cười hớn hở giống như vừa được ăn thuốc thập toàn đại bổ, còn Tăng tỷ tỷ mỉm cười nhìn nàng.

      “Tam Nương à, sao bấy lâu nay con cứ gạt mẹ”. Diêu phu nhân nhìn con mình, kiểu gì cũng thấy vừa lòng, lúc trước bà cứ nghĩ con con đứa cả ngày múa võ rất là kỳ cục, ngờ mục đích thực của nó phải luyện võ mà chính là An Ngũ Lang, tuy An Thập Lang tốt nhưng An Ngũ Lang càng tốt hơn, 21 tuổi là quan ngũ phẩm, là người của Quốc Công phủ, có trai là phò mã, có em là Thái tử phi… Cuộc hôn nhân tốt đẹp này dù có đốt đèn lồng cũng tìm thấy.

      “Tam Nương cũng là, con với An Ngũ Lang lưỡng tình tương duyệt phải sớm cho mẹ biết chứ, mẹ đâu có cản con”.

      “Hả?” Diêu Tam Nương mắt trợn tròn, theo phản xạ nàng quay đầu nhìn Tăng thị, chị họ mỉm cười với nàng “Tam Nương, sau này chúng ta trở thành chị em dâu, Ngũ Lang nhờ tỷ đến hỏi ý kiến của , lòng muốn cưới muội”.

      Diêu phu nhân nhìn tờ giấy tay, đôi mắt cười híp lại, “Tam Nương à, An Ngũ Lang rất có thành ý, con xem nè, đây là toàn bộ tài sản của , đưa hết cho con làm sính lễ”. người đàn ông có thể làm đến mức này, lòng chả có ai tin.

      Diêu Tam Nương biết gì, đầu óc hoảng loạn, nghe tin Ngũ Lang ca cầu hôn nàng vô cùng khiếp sợ, sau đó là vui mừng như điên, An Ngũ ca, An Ngũ ca ưu tú nhất kinh thành, An Ngũ ca – tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ. Huynh ấy sao lại muốn cưới nương mập như nàng làm vợ? thể nào! An Ngũ ca tiền đồ rộng lớn, tài giỏi như vậy, nàng sao có thể xứng với ? Nhìn hình dáng bên ngoài xứng rồi, xinh đẹp như thiên tiên, chỉ có tiên nữ mới phù hợp với , còn nàng chỉ là nương mập…

      Diêu Tam Nương vui mừng đột nhiên bừng tỉnh, nàng xứng với An Ngũ ca, vì sao huynh ấy lại muốn cưới nàng? Diêu Tam Nương nhớ đến chuyện xảy ra mấy hôm trước, lòng nàng nặng trĩu, buồn đến muốn khóc, ra muốn chịu trách nhiệm với nàng. Vì cẩn thận sờ nàng nên mới như vậy…

      nên chuẩn bị của hồi môn từ bây giờ ”. Nhìn khuôn mặt vừa mừng vừa lo của Tam Nương, Tăng Bát Nương là người từng trải nên biết Tam Nương động lòng rồi, con trưởng thành nhanh quá, ngày hôm qua vẫn còn là bé con mở miệng đòi ăn, hôm nay vì tình mà khổ sở.

      Diêu phu nhân cười khép được miệng, Tam Nương nhà nàng như thế này là gả cao rồi. Nếu nhà chồng là nhà khác bà còn lo lắng, riêng An gia là gia đình tốt đến mức đốt đèn cũng tìm thấy. Đàn ông nhà đấy nạp thiếp, mẹ chồng hiền lành, cả nhà lại chuyên sinh con trai, đối với con cưng như báu vật, Tam Nương gả qua bị áp lực phải sinh con trai… Diêu phu nhân tính toán những chỗ tốt của An gia, cuộc sống của Bát Nương tốt đẹp khiến nhiều người mơ ước, đại tẩu của bà lần trước còn cười bảo bà phải tìm được con rể tốt đời này cần lo lắng cho con mình. Nhà chồng hoàn hảo như vậy đột nhiên lại tới cầu hôn. Có phải bà nằm mơ ? Lúc trước còn trách Tam Nương suốt ngày đánh đấm, bây giờ nghĩ lại thấy con mình quá thông minh, mượn cớ luyện võ để quyến rũ An Ngũ Lang…

      “Con cứ yên tâm, nhà chỉ có đứa con , của hồi môn chuẩn bị từ lâu rồi, ngờ Tam Nương lại có phước như vậy”. Diêu phu nhân càng nhìn Tam Nương càng thấy vui, “Chuyện này phải cảm ơn Bát Nương, nếu phải nhờ con giúp chuyện tốt đẹp này đâu dễ dàng rớt xuống đầu Tam Nương được”.

      Tăng thị thành trả lời “ , phải con đâu, con cũng biết gì hết, việc hôn nhân này do chính An Ngũ Lang đến nhờ con, con cũng ngờ hai người họ lại thích nhau”.

      Diêu phu nhân nhớ tới tờ giấy ghi toàn bộ tài sản của An Ngũ Lang nằm trong tay mình, khuôn mặt bà hớn hở, An Ngũ Lang thích Tam Nương, là quá tốt, sau này cần lo lắng chúng nó sống bên nhau mà có tình .

      Diêu phu nhân càng nghĩ càng thấy vui sướng “Được! Bát Nương về trả lời An gia , cuộc hôn nhân này…”

      “Con đồng ý”.

      “Gì?” Tăng thị và Diêu phu nhân cùng quay lại nhìn Tam Nương kiên quyết trả lời “Cuộc hôn nhân này, con đồng ý”.

      Diêu phu nhân choáng váng, chuyện tốt như vậy mà con chịu.

      “Tại sao?” Tăng thị giọng hỏi, lúc nãy nàng ràng thấy Tam Nương rất vui, sau đó lại lo lắng căng thẳng, tâm trạng thiếu nữ mới nàng trải qua nên biết .

      Vành mắt Tam Nương đỏ ửng “Con biết An Ngũ Lang là người tốt, nhưng con cần huynh ấy chịu trách nhiệm, con bỉ ổi như vậy”. xong, nàng gạt nước mắt chạy .

      “Tam Nương, Tam Nương”. Diêu phu nhân vội đứng lên, nhưng con chạy nhanh như gió, người học võ đúng là nhanh nhẹn, dù có mập cũng vẫn chạy rất nhanh. “Bát Nương, Tam Nương nó làm sao vậy? Cái gì mà chịu trách nhiệm với chịu trách nhiệm?” Bà hoảng sợ, lẽ nào con còn tấm thân trong sạch? Vì thế An Ngũ Lang mới đến cầu hôn?

      Thấy sắp bùng nổ, Tăng thị nhanh chóng giải thích “ phải như vậy đâu ạ, đừng hiểu lầm, Ngũ Lang có với con rồi, trong lúc luyện võ cẩn thận nên đụng trúng Tam Nương… Nhưng chuyện này đến mức phải chịu trách nhiệm, Ngũ Lang là lòng muốn cầu hôn”. sơ qua thôi, Tăng thị dám kể là Ngũ Lang sờ ngực Tam Nương, sợ Diêu phu nhân nổi giận.

      Nghe xong, Diêu phu nhân mới nhõm, lúc luyện võ cẩn thận đụng trúng cũng là chuyện bình thường, cần phải chịu trách nhiệm, tuy dân chúng kinh thành phóng khoáng như dân Tây Bắc nhưng con trai con cùng nhau chơi xuân cũng là chuyện bình thường, vô tình đụng chạm cũng sao, chỉ cần con bà và An Ngũ Lang lén lút cho – nhận là được.

      , có lẽ Tam Nương hiểu lầm gì rồi”. Tăng thị suy nghĩ “Hay là viết thiếp mời, mời Nhị thẩm và Ngũ Lang mấy ngày sau sang đây, chúng ta tìm cơ hội cho Ngũ Lang gặp mặt Tam Nương chuyện ràng”.

      Diêu phu nhân suy nghĩ chút rồi “Hay là thế này, ta mở buổi tiệc thưởng hoa, mời thêm vài người, như vậy tự nhiên hơn”.

      Sau khi Tăng thị rời , Diêu phu nhân mới nhớ đến chuyện, biết An Ngũ Lang đụng trúng chỗ nào người Tam Nương? Lúc nãy bà quên hỏi, phải gặp Tam Nương chút.

      Tam Nương đỏ mặt, nàng phải làm sao, nếu mẹ nàng bắt nàng gả cho An Ngũ Lang liền lập tức, nàng ấp úng lúc rồi “Eo, là eo… Con té ngã, An Ngũ ca ôm… ôm eo con”. Hix hix, xưa nay nàng chưa dối bao giờ, bây giờ vì An Ngũ Lang mà dối cả mẹ mình, ra… Tam Nương giật mình, ra nàng thích An Ngũ Lang nhiều như vậy, nàng cũng rất vui nếu được gả cho … Chính vì càng thích nên nàng thể chịu nổi nàng, chỉ vì muốn chịu trách nhiệm mà cưới nàng.

      Xưa nay Tam Nương bao giờ dối bà, nên Diêu phu nhân hề nghi ngờ con người đàn ông mà dối mình, lòng bà nhõm “Chỉ là eo, mẹ còn tưởng sờ ngực con đấy, chỉ là chuyện , cần chịu trách nhiệm, Tam Nương à, con có hiểu lầm gì với An Ngũ Lang ?” Đây là mối hôn quá tốt, bà muốn con đồng ý cho nhanh, An Ngũ Lang tốt hơn Long Đại Lang nhiều. Cho dù Long Đại Lang đậu kì thi hội, kì thi đình cũng phải vào Hàn Lâm Viện làm quan mấy năm, trong nhà dù có nhiều tiền đút lót chăng nữa cũng chỉ có thể là quan lục phẩm, muốn tiến cao hơn biết phải bò bao nhiêu lâu nữa. Nhưng An Ngũ Lang khác, Quốc Công phủ là thân thích với Hoàng gia, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm đàn ông nhà họ An, Diêu gia nhà mình gả Tam Nương cho An Ngũ Lang chính là trèo cao, cũng may nhờ gả Bát Nương qua đó, Tam Nương mới có cơ hội thường xuyên đến An phủ nên được người lớn bên đấy và An Ngũ Lang vừa mắt, nếu sao Tam Nương có thể lọt vào mắt người nhà họ An, bà quyết tâm thuyết phục con đồng ý cuộc hôn nhân này.

      Tam Nương tuy rất muốn nhưng vẫn kiên định “Mẹ, mẹ hiểu đâu, An Ngũ ca xưa nay gần nữ sắc, cho nên chỉ cần huynh ấy đụng eo con là huynh ấy nghĩ phải chịu trách nhiệm rồi”.

      Diêu phu nhân càng nghe càng vui mừng, “Thế này quá tốt, An Ngũ Lang gần nữ sắc nhưng riêng với con là ngoại lệ, chứng tỏ tình thích con”.

      Diêu Tam Nương bực mình “ phải đâu mẹ, vẫn luôn xem con là muội muội, thể nào đột nhiên thích con được, hơn nữa, con… con lại mập như vậy, đàn ông trong kinh thành này ai cũng thích nương gầy yếu mảnh mai”. Diêu Tam Nương càng càng buồn, trước kia nàng thấy mập mạp rất tốt, nhưng giờ đây nàng hối hận rồi, An Ngũ ca xinh đẹp hoàn mỹ như vậy sao lại thích cục thịt như nàng được? Sớm biết vậy nàng ăn ít lại, nàng với An Ngũ Lang giống như cây trúc thẳng tắp xanh ngắt đứng bên cạnh cái sọt tre, cả hai đều xuất thân từ trúc nhưng cái phong lưu đẹp đẽ, người ta nhìn thấy là muốn vẽ tranh ngâm thơ, còn cái chỉ dùng để đựng thịt heo thôi.

      Diêu phu nhân ngẩn người, ngờ con bà xưa nay vốn rất thích ăn uống, lại bị An Thập Lang ảnh hưởng nên cảm thấy mập mạp cũng vẫn đẹp bây giờ lại trở nên tự ti. Diêu phu nhân đau xót, Tam Nương rễ tình cắm sâu vào lòng, tuy miệng đồng ý nhưng ra con bé sợ An Ngũ Lang thích mình, nghĩ vậy bà lại tự trách bản thân, ngày thường bà cứ chê con bé, bắt nó giảm béo nên nó mới tự ti như vậy.

      “Tam Nương, ngẩng đầu nhìn mẹ”. Diêu phu nhân vỗ về con , Tam Nương cúi gằm mặt xuống, bà nâng mặt con lên, thương “Con rất giống mẹ, nếu gầy chắc chắn đại mỹ nhân, dù con có mập cũng xinh đẹp hơn rất nhiều tiểu thư ở kinh thành này, hơn nữa tính tình con mẹ tốt như vậy, vừa hiếu thảo lại biết chăm sóc người khác, vừa hiểu biết lại thông minh, dù có là Thiên Vương lão tử con vẫn xứng. Con nghe nè, phải người đàn ông nào cũng thích mấy nương ốm yếu đâu, mẹ hỏi con, Hoàng hậu nương nương có phải là người mảnh mai tinh tế ?”

      Diêu Tam Nương nghĩ nghĩ “Tất nhiên Hoàng hậu nương nương phải rồi”. Hoàng hậu tuy mập nhưng khung xương của bà to, cả người thô thể gọi là mảnh mai tinh tế được.

      “Nhưng Hoàng Thượng vẫn rất Hoàng hậu, trước áp lực của văn võ bá quan, Hoàng Thượng tuyên bố chỉ cần mình Hoàng hậu thôi”. Diêu phu nhân mỉm cười “Còn có Thập Nhất Nương, con bé ấy cũng đâu có gầy, con thấy , Thái tử vẫn rất Thập Nhất Nương”.

      Diêu Tam Nương gật đầu hâm mộ “Mẹ, giống con mà, Thập Nhất Nương và Thái tử là thanh mai trúc mã, lúc Thái tử bệnh nặng Thập Nhất Nương chăm sóc ngài ấy rất chu đáo”.

      Diêu phu nhân nhìn thẳng con “Mẹ lại thấy rất giống chuyện của con, An Ngũ Lang biết con bao lâu rồi? Các con chính là thanh mai trúc mã. Tam Nương, con hãy nghĩ cho kỹ, tờ giấy sính lễ mà An Ngũ Lang đưa sang chính là toàn bộ tài sản của , cả bổng lộc triều đình bao nhiêu cũng liệt kê ra, người đàn ông chỉ muốn chịu trách nhiệm làm đến mức này sao?”

      Trái tim Diêu Tam Nương đập bùm bùm, nàng dám tin nên hỏi lại, “Mẹ, ý của mẹ là An Ngũ ca thích con , phải mẹ?” Có thể ? An Ngũ ca hoàn mỹ như vậy thích nàng sao?

      “Con muốn biết đáp án ?” Diêu phu nhân thấy khuôn mặt đỏ bừng của con nổi lên ý xấu “Vậy con phải tự mình hỏi ”.
      susu, thuyt, Parvarty6 others thích bài này.

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 158

      Edit: Do Nguyen

      Hôn của An Ngũ Lang và Diêu Tam Nương được quyết định, nhưng vì An Tam Lang chưa cưới, Diêu Tam Nương vẫn chưa cập kê nên hai bên gia đình phải chờ thêm hai năm nữa.

      An Ngũ Lang nôn nóng muốn cưới vợ nhưng thể hối thúc An Tam Lang, Diêu phu nhân càng vội, con ở nhà thêm hai năm là quá tốt, bà càng có nhiều thời gian bắt Tam Nương giảm béo. An Ngũ Lang như đinh đóng cột là quan tâm Tam Nương béo hay gầy nhưng bởi vì quá xinh đẹp, Diêu phu nhân nghe loáng thoáng người khác thầm là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, đương nhiên con bà chính là bãi phân trâu đó.

      Lúc trước Diêu Tam Nương mở miệng ra là đòi giết tên đàn ông khốn nạn nào dám cho nàng ăn ba chén cơm nhưng sau khi thích An Ngũ Lang, nàng còn mê ăn mê uống nữa mà tự ý thức phải giảm béo. Mọi người đều cảm động: Wow… Tình vĩ đại!

      An Ngũ Lang lòng để ý Tam Nương béo hay gầy, từ khổ sở vì nhan sắc của mình, nhìn khắp Đại Hạ này chả có người phụ nữ nào đẹp hơn , muốn nhìn mỹ nhân ư, chỉ cần soi gương là thấy. rất thành với Tam Nương mập ốm quan trọng, Tam Nương rất cảm động, càng có quyết tâm nhịn ăn. An Ngũ Lang khuyên được nàng, lo lắng nàng nhịn ăn ảnh hưởng tốt đến sức khỏe, bèn thảo luận với Thập Nhất Nương, tìm cách giảm béo an toàn để hướng dẫn Tam Nương. Cả Diêu gia đều hài lòng An Ngũ Lang, già trẻ lớn bé càng nhìn càng thích , hận thể đóng gói Tam Nương lập tức gả vào An gia, như vậy béo gầy gì cũng là vợ , sợ An Ngũ Lang đổi ý.

      Em trai muốn vượt mặt trai chuyện hôn nhân, lúc này cả nhà họ An chạy đôn chạy đáo lo lắng hôn của An Tam Lang. Phương thị và Tôn thị lại bắt đầu bận rộn, Tôn thị là bà mẹ chồng may mắn, hai đứa con trai là Nhị Lang và Ngũ Lang đều chủ động tìm vợ, bà cần bận lòng, nhưng hôn của Tam Lang là chuyện quan trọng, bà phải ra tay mới được.

      Sau khi kết hôn, Thập Nhất Nương thường xuyên đến cung Hoàng hậu. Đông cung rất gần Hoàng cung, nó nằm ở góc Thư viện Hoàng gia, lúc trước Thập Nhất Nương thường xuyên nhìn thấy An Tam Gia, An Lục Lang, An Thất Lang và An Thập Lang. giờ Hoàng hậu còn đau đầu hôn nhân của con trai, con , lại đem ít việc trong cung giao cho con dâu, ví dụ như thực đơn hôm nay ăn gì? Trong cung nên trồng mấy loại cây gì? Làm sao để nuôi heo cho mập?

      Hoàng đế cũng còn lo lắng chuyện tiền bạc triều đình, có con rể là Thần Tài, cuộc sống của Hoàng hậu càng ngày càng thoải mái, nên bà muốn trồng rau, nuôi heo, nuôi gà trong cung, Hoàng đế lúc đầu hơi kinh ngạc nhưng cũng đồng ý. Hai vợ chồng già thân mật nắm tay nhau bón phân, tưới nước khiến cố vấn trồng trọt là Thập Nhất Nương nhìn muốn mù mắt.

      Cũng có tên Ngự sử có mắt nào đó dâng tấu chương phản đối, nhưng tiếc là Hoàng đế quyết, Ngài càng ra lệnh cho cung nữ và thái giám cuốc thêm mấy luống đất để làm ruộng, vậy Ngài còn ra lệnh cho bá quan văn võ phải học theo cùng nhau làm ruộng. Hoàng đế nghiên cứu qua sách vở, các bậc thiên tử minh đời trước đều cùng gánh vác chuyện nhà nông với bá tánh. Hoàng hậu rất vui mừng, nguyện ý noi theo các bậc Hoàng hậu hiền lương thời cổ đại, tự mình nuôi tằm dệt vải.

      Thập Nhất Nương thở dài thông cảm nghe kể chuyện có mấy vị quan oằn mình ngoài ruộng dưới cái nắng chói chang ngất xỉu, nàng tốt bụng sai người pha trà hoa cúc giải nhiệt mang đến cho họ, Thái tử nằm mệt lả giường vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngắn như nông phu, Thập Nhất Nương cảm thán chồng mình nhìn kiểu gì cũng đẹp.

      “Huynh mệt lắm phải ?” Thập Nhất Nương vừa massage cho Thái tử vừa lén truyền dị năng vào huyệt vị cho , thấy đau nhức.

      “Vẫn chịu được” Thái tử mỉm cười, Thập Nhất Nương massage thoải mái, mọi mệt nhọc dường như tan biến, tinh thần hoàn toàn hồi phục “Rất lâu rồi ta mới xuống ruộng, chưa quen”.

      “Tinh La ca ca làm ruộng lợi hại, có mấy người xuất thân võ tướng cũng bằng huynh đâu”. Thập Nhất Nương đắc ý, cũng là nông phu giống nhau nhưng Thái tử làm tốt nhất.

      “Đánh trận giỏi có nghĩa là làm ruộng giỏi”. Thái tử cười, ôm Thập Nhất Nương vào lòng, “Ta đồng ý với ý kiến của phụ hoàng, làm quan phải để phát tài, làm quan là để giúp dân, muốn giúp được dân phải hiểu được nỗi khổ của dân”.

      “Này, huynh mệt đó!” Thập Nhất Nương bắt lấy tay làm loạn trong áo nàng.

      “Lúc nãy mệt nhưng muội massage ta còn mệt nữa”. Thái tử vừa vừa gặm cổ nàng.

      Thập Nhất Nương muốn khóc nhìn xé từng chút quần áo của mình, lần sau đừng hòng nàng dùng dị năng giúp , nàng đúng là ngu như heo.

      “Ôi ôi…” cánh tay trắng như ngọc của vươn lên xoa bóp hai con thỏ ngọc của nàng, sau đó lại thấp xuống, thấp xuống, cuối cùng đặt lên chỗ nào đó, “Đừng mà, trời sáng rồi, huynh dừng…”

      thanh rên rỉ càng lúc càng nhiều, tiêu tán dần trong khí thanh lãnh buổi sớm mai.

      “Ta vào nhé”. Giọng nam trầm thấp êm tai như dụ hoặc, giây tiếp theo Thập Nhất Nương cảm nhận được từng cái va chạm mãnh liệt của .

      Nóng quá, đôi mắt nàng còn tiêu cự, tia lý trí cuối cùng cũng bay mất.

      …………….

      “Thập Nhất Nương, uống chè táo hạt sen nhé”. Thái tử điện hạ giọng dụ dỗ Thập Nhất Nương xụ mặt.

      uống” Thập Nhất Nương tức giận trừng “Huynh phải đồng ý với muội, kiềm chế lại”. Nàng theo bản năng sờ lên eo , cái eo đáng thương của nàng muốn gãy luôn, hai mắt đầy quầng thâm, từ ngày gả cho đến giờ nàng chưa ngày nào được ngủ đủ giấc.

      Thái tử điện hạ cau mày, mặc kệ Thập Nhất Nương giãy giụa, ôm nàng vào lòng, xoa bóp eo nàng.

      Vốn định giãy ra chợt Thập Nhất Nương ngừng lại, xoa eo thoải mái quá, đau nhức dường như cũng giảm bớt theo lực tay của .

      Sau khi đút nàng ăn bữa sáng, Thập Nhất Nương lại dựa vào ngủ gật. Thái tử ý thức được hình như dạo này làm hơi quá, nàng từng xài nàng hao quá, nếu giữ gìn bảo dưỡng, chẳng mấy chốc mà giảm chất lượng sản phẩm gì gì đó… Thỉnh thoảng Thập Nhất Nương mấy lời kì lạ, nhưng nghĩ kĩ lại hình như rất có đạo lý.

      -------------------------o0o--------------------------​

      Hoàng hậu nhìn muôn hoa đua nở trong cung, quyết định mở hoa yến và giao toàn quyền cho con dâu tổ chức.

      Thập Nhất Nương thấy hoa yến thời cổ đại hay các bữa tiệc thời đại đều xa hoa rườm rà, đều là những lời vòng vo, nàng và Hoàng hậu nương nương giống nhau, đều thích chuyện trực tiếp, gần đây các mệnh phụ dần cũng thay đổi, sao dưới vậy, cần cây dâu chỉ cây hòe nữa, có gì muốn cứ thẳng thắn bày tỏ.

      “Mẫu hậu chuyện với Tứ Lang, bảo nó kiềm chế chút”. Hoàng hậu nương nương nhìn con dâu hai mắt thâm quầng, bà đau lòng tức giận.

      Thập Nhất Nương được Hoàng hậu làm chỗ dựa, quyết định về Đông cung phải vùng lên. lại cũng do Nhị bá mẫu đưa tập tranh xuân cung đồ hại nàng thê thảm. Mấy tập tranh này cái gì cũng vẽ , nhân vật , chỗ nhạy cảm cũng , động tác vừa nhiều vừa tỉ mỉ, cụ thể… Thái tử rất chú ý nghiên cứu tập tranh này vì thế bao nhiêu khổ sở nàng gánh hết. Nàng muốn lấy lại tập tranh kia từ tay Thái tử, ngờ đâu bị phát , giống như nàng đánh cắp bảo bối gì ghê gớm lắm, đem nàng từ đầu tới cuối làm theo từng động tác trong tranh. Tối qua, hứng thú nâng cao độ khó khiến eo nàng muốn gãy làm đôi, Thập Nhất Nương tức giận, kẻ nào vẽ ra mấy thứ này? Độ khó cao như vậy là muốn giết người à?

      “Khụ khụ… Mẫu hậu à, con muốn chuyện chuẩn bị hoa yến mà”. Thập Nhất Nương vội đổi đề tài “Người xem làm thế nào được”.

      Hoàng hậu cười tủm tỉm nhìn nàng “Để Mẫu hậu cho Phỉ Thúy giúp con, con muốn làm sao cũng được”. Ý là bà muốn phủi tay, giao hết cho con dâu.

      Thập Nhất Nương khổ sở ôm cánh tay Hoàng hậu “Mẫu hậu, Mẫu hậu tốt nhất đời của con ơi, người giúp con , mình con làm nổi, người cũng biết trong hoa yến này con muốn tìm nương thích hợp làm chị dâu mà”.

      Bị Thập Nhất Nương làm nũng Hoàng hậu rất vui, bà rất thích các bé con, lúc nào cũng cưng chiều con hơn con trai, nhưng Nguyệt Nương tính tình ít , Huy Nương thẹn thùng nội tâm, chỉ có Thập Nhất Nương hay cười hay làm nũng khiến lòng bà cũng tan chảy ra luôn.

      là, biết làm thế nào với con luôn”. Hoàng hậu miệng chê trách nhưng ánh mắt lại cười “Được, mẫu hậu giúp con, miễn cho con khỏi gây thêm phiền phức”. Con dâu này của bà cái gì cũng tốt, dù tính tình còn trẻ con nhưng bà vẫn cứ thích, chỉ có khuyết điểm là hơi lộn xộn.

      Thập Nhất Nương thè lưỡi, chắc Mẫu hậu yên tâm nàng, con người chẳng ai hoàn mỹ, phải có vài khuyết điểm mới cảm thấy thân quen, nàng thể làm người hoàn hảo được.

      “Sao?” Thập Nhất Nương tròn mắt “Ca ca muốn Giang Nam? Vậy chuyện xem mắt trong hoa yến làm sao bây giờ?”

      Thái tử dựa vào đầu giường “Lúc trước muội chỉ là hoa yến bình thường? Sao bây giờ lại biến thành xem mắt rồi?”

      “Bởi vì mục đích chính của muội là muốn tìm nương tốt cho ca ca”. Thập Nhất Nương rất hợp lý hợp tình.

      Thái tử hiểu, thảo nào Tam Lang nhảy đứng nhảy ngồi muốn rời , ra là muốn tránh khỏi nhiệt tình thái quá của người nhà, “Huynh cũng còn cách nào, chuyện ở Giang Nam quan trọng hơn”.

      Thập Nhất Nương hỏi chuyện gì, nàng vẫn hiểu phải trái, chính trị luôn được đặt lên hàng đầu, nàng thở dài “Haizz, vậy mà các nương vẫn chờ mong ca ca, huynh ấy đến chắc các nàng thất vọng lắm”.

      --------------------------o0o---------------------------​

      Hoa yến bắt đầu, có rất nhiều người tham dự, Thập Nhất Nương khẩn trương tí nào, nàng ngu ngốc tự làm mọi việc rồi mệt mỏi than trời trách đất, nàng đem chuyện phân công ràng, ai phụ trách chuyện gì đều ghi lại, khi xảy ra sơ sót có biện pháp xử lý đúng người đúng tội, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, vội mà loạn, gọn gàng ngăn nắp.

      Hoàng hậu rất vừa lòng, con dâu bà rất có phong thái của người làm chuyện lớn, phương pháp quản lý tốt như vậy mà trước nay bà nghĩ ra.

      “Bẩm Thái tử phi, các tỷ muội so tài nghệ, Thái tử phi có muốn nhận xét chút ?” tiểu thư bước đến, các nàng đều có tin tức ngầm Thái tử phi muốn tuyển vợ cho An Tam Lang, đó là chàng trai vừa tuấn, vừa tài giỏi lại dịu dàng như ngôi sao lóa mắt bầu trời, ai mà chẳng động tâm.

      Thập Nhất Nương hứng thú “Được, xem thử”.

      Ở phòng khách, các tiểu thư đều muốn biểu tài năng, Thập Nhất Nương nhìn các nàng đa tài đa nghệ lúc còn hứng thú nhưng vẫn phải mỉm cười.

      Tăng thị và Diêu Tam Nương ngồi cùng nhau bên cạnh Thập Nhất Nương. Tăng thị rất tự hào, có ai ngờ bé trước kia trong đầu chỉ toàn chuyện ăn uống chơi bời, giờ đây lại trở thành Thái tử phi uy nghi, quyền lực.
      susu, thuyt, Parvarty4 others thích bài này.

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 159

      Edit: Do Nguyen

      “Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”

      Nhóm tiểu thư vội vã đứng lên nghênh tiếp Hoàng hậu và đoàn mệnh phụ phía sau.

      “Các con chơi trò gì vậy?” Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn con dâu.

      “Mẫu hậu, các nàng biểu diễn tài năng đó ạ”. Thập Nhất Nương ngoan ngoãn đáp lời “Có viết thư pháp, vẽ tranh, đánh đàn, ca múa… ngờ các vị tiểu thư trong kinh thành lại đa tài như vậy”.

      “Đúng lúc bổn cung và các vị phu nhân đến đây, chúng ta cùng thưởng thức”. Hoàng hậu gỡ xuống cây trâm khổng tước đầu “Ta góp chút phần thưởng”.

      Hoàng hậu làm gương, các mệnh phụ phía sau cũng góp vui “Chúng ta cũng góp phần cho náo nhiệt”.

      Các vị tiểu thư hai mắt tỏa sáng nhìn cái mâm tay cung nữ, các mệnh phụ muốn Hoàng hậu vui lòng đều lấy ra những vật rất có giá trị, cả mâm đều là những món trang sức lộng lẫy, giá trị cao nhất ngoài trâm khổng tước của Hoàng hậu còn có cây trâm ngọc giá trị xa xỉ của Phương thị - Đại phu nhân An Quốc Công phủ, những thế, Tôn thị - mẹ chồng của công chúa An Khang – mẹ của phò mã Thần Tài nổi danh nhất Đại Hạ cũng lấy ra vòng tay hồng bảo thạch khắc hoa xinh đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt. Lúc đầu các vị tiểu thư thi tài chỉ muốn Thái tử phi có ấn tượng tốt, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn xem An Tam Lang bởi muội muội là Thái tử phi, con đường làm quan của sau này vẫn bị hạn chế, phải là đối tượng tốt để kết hôn, vì thế lúc này đây quan tâm của nhóm quý nữ kinh thành đều dồn hết vào mâm trang sức xa xỉ này. Có vài vị tiểu thư lúc nãy biểu diễn rồi tức giận thôi vì lỡ mất cơ hội thi đua giành phần thưởng.

      “Ồ…” Hoàng hậu cười đầy ý nhìn trang sức của Phương thị, “Cây trâm của bổn cung bằng trang sức của ngươi và Tôn thị rồi”.

      Phương thị mỉm cười “Nương nương quá khen, trâm khổng tước của Người phải ai cũng có thể cài, bây giờ có cơ hội quang minh chính đại thắng được, ít tiểu thư động tâm đó”. Có số thứ trừ khi được ban thưởng nếu thể dùng, trâm ngọc của bà và vòng tay của Tôn thị dùng tiền là có thể mua được, nhưng trâm khổng tước của Hoàng hậu có tiền cũng mua được.

      “Cái vòng tay hồng bảo thạch kia ta biết, ít nhất cũng phải 5 vạn lượng”. vị tiểu thư có nhà mẹ đẻ là thương gia cất giọng thèm thuồng, điệu bộ như muốn nuốt luôn cái vòng tay.

      Các nương xung quanh nàng ta đột nhiên bước ra xa, tiểu thư nhà quan mà mở miệng ra toàn giọng con buôn, tục tằng quá! Nếu kết bạn bị người ta chê cười. Nhưng lời của nàng ta khiến mọi người chú ý, 5 vạn lượng bạc đó nha, các tiểu thư ở kinh thành tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ hơn 20 lượng bạc, ngay cả vị tiểu thư có nhà mẹ đẻ là thương gia, bị xem là nhà giàu mới nổi mỗi tháng cũng chỉ được 50 lượng.

      Phu nhân An phủ ra tay rộng rãi như vậy, dụng ý thế nào mọi người đều đoán được, An phủ muốn tìm vợ cho An Tam Lang. Nhiều nương vừa đúng tuổi nhưng chưa đính hôn đều nôn nóng, các nàng chưa có mối tình đầu nên rất ngây thơ, thân phận trai của Thái tử phi – ngoại thích triều đình là gì các nàng hiểu , nhưng các nàng đều có mắt, An Tam Lang tựa như tiên tử đời, nếu có thể kết hôn với , dù bị giảm thọ 10 năm cũng xứng đáng.

      Thập Nhất Nương cất tiếng “Thưa Mẫu hậu, lúc nãy người đến bỏ lỡ mấy tiết mục, nhưng sao, viết thư pháp, vẽ tranh, chơi đàn, ca múa đều giống nhau, so sánh được, hay là bỏ qua mấy cái đó , chúng ta muốn có khí vui vẻ nên lấy ca múa là chính, thi đua với nhau lần nữa”.

      Các tiểu thư biểu diễn xong còn oán hận, nhìn Thập Nhất Nương bằng ánh mắt biết ơn.

      Phương thị mỉm cười dịu dàng nhìn Thập Nhất Nương, sau này cần bà phải lo lắng, con bé phản ứng rất nhanh, xử lý mọi chuyện đều ổn thỏa.

      “Tốt, bổn cung mời Hoàng Thượng đến cùng nhau làm giám khảo”. Hoàng hậu cười “Ai muốn tham gia thi báo danh lên, cũng nêu quy củ luôn để sau này ai chúng ta nhận xét bất công”.

      Vài mệnh phụ vỗ tay khen hay, các tiểu thư kích động giống như vừa tiêm máu gà, hai người còn thầm cảm thấy may mắn vì mình có luyện tập trước.

      Thập Nhất Nương nhìn Hoàng hậu biết ơn, nàng sơ sót, mục đích của nàng quá , tuy nàng là Thái tử phi nhưng cũng vẫn là muội muội của An Tam Lang, em tuyển vợ cho trai nghe rất kì cục, Hoàng hậu làm như vậy đưa Hoàng Thượng và đông đảo mọi người cùng nhau thưởng thức, như vậy tốt hơn.

      Thập Nhất Nương quyết tâm, nàng vẫn còn trẻ, sau này có nhiều cơ hội học hỏi thêm, cần tự trách bản thân.

      Hoàng đế và rất nhiều thanh niên tài tuấn bước đến, trước mặt người khác phái, bất kì nào cũng cố gắng giữ gìn hình ảnh đẹp của mình, đây là cơ hội của các nàng, phải tạo ấn tượng tốt với các vị mệnh phụ và thanh niên tài tuấn này, biết đâu chừng tương lai có được cuộc hôn nhân tốt. Nhóm tiểu thư kinh thành đa số thời gian hàng ngày đều ở yên trong nhà, vòng giao tiếp cũng rất chỉ loanh quanh dạo phố, vì thế yến hội chính là sân khấu để các nàng phô trương bản thân tốt nhất, đặc biệt là các nương tới tuổi lập gia đình, nếu tham gia vài yến hội làm gì có ai biết đến. Cho dù đường lớn phố ngươi là mỹ nữ, tài nữ cũng phải lộ mặt, phải biểu diễn để người ta tin mới được. Trước mặt thanh niên tài tuấn, ít các tiểu thư tự cho mình tài giỏi chỉ hận thể lập tức biến thành khổng tước xòe đuôi, dụ dỗ bọn họ chú ý đến mình.

      Hoàng đế muốn xem náo nhiệt, Ngài tuyên bố chỉ cần bỏ tiền ra là có thể làm giám khảo, Thập Nhất Nương suy nghĩ hồi, quyết định giới hạn nam nữ, ai chưa lập gia đình đều có thể lên sân khấu biểu diễn, hồi sau, số người bỏ tiền càng lúc càng nhiều tạo thành đội quân giám khảo đông đúc.

      Các thiếu niên cũng hưng phấn bước lên, hôm nay là ngày tốt, có cơ hội kiếm tiền khiến ai cũng động tâm. Chủy thủ tùy thân của Hoàng Thượng là thần binh hiếm thấy, bọn họ nhất định phải lấy được.

      “Lục Lang ca, đệ lên múa được ?” An Thập Lang nhiệt huyết sôi trào, sờ sờ cái bụng to của mình, tràn đầy hy vọng quay qua hỏi Lục Lang, “Trước kia Thiên Bồng Nguyên Soái ở Bách Vị Lâu biểu diễn, đệ nhớ hết á, đệ múa còn đẹp hơn nó nhiều”. con heo lại được hoan nghênh như vậy, còn xinh đẹp hơn Trữ Bị Lương, chắc chắn mọi người thích.

      Lục Lang cũng là thanh niên, tuy đẹp lắm nhưng Thập Nhất Nương từng tươi mát, nhàng giống kiểu trai nhà bên nên được nhiều nương để ý, tính thích náo nhiệt nên cũng hào hứng lắm. Sau khi nghe Thập Lang , phản ứng đầu tiên của An Lục Lang là nhìn xung quanh, cầu trời đừng ai nghe được mấy lời này, nếu cắt đứt tình nghĩa huynh đệ với Thập Lang ngay lập tức, ai đời lại so với heo. Đau não quá!

      An Thất Lang đứng dậy kiếm chỗ ngồi cách xa An Thập Lang, quay mặt về hướng khác thèm nhìn An Thập Lang, bày ra dáng vẻ và An Thập Lang có quan hệ gì. Làn da Thất Lang trắng nõn, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, thể tin lại là con trai của An Đại tướng quân đen thui thùi lùi. Bạn bè ở trường đều giống con rùa, làm gì cũng chậm hơn người khác nhưng cũng có mấy tiểu thư kinh thành xem chậm chạp của chính là dịu dàng, trầm tĩnh, theo đuổi suốt mấy năm.

      “Thập Lang”. An Lục Lang cảnh cáo “Đệ muốn mất mặt cứ việc, nhưng đừng làm chúng ta mất mặt, hơn nữa yến hội hôm nay là do Thập Nhất Nương tổ chức, đệ muốn con bé xấu hổ à?”

      An Thập Lang uể oải “Đệ biết rồi, đệ nghĩ cách khác, mẹ cũng là, hai bắt đệ lên sân khấu, đệ còn đâu có muốn kết hôn, còn các huynh, các huynh già hết cả rồi, nếu nhanh chóng cưới vợ ai thèm lấy các huynh đâu”.

      Vì đứng trước quá nhiều người nên An Lục Lang thể đập cho nó phát, ngu ngốc, chúng ta chỉ lớn hơn ngươi 2 – 3 tuổi, chúng ta mà già ngươi còn trẻ chắc? Đến An Thất Lang tuy cười dịu dàng nhưng sát khí nổi lên dày đặc, cái thằng mập chết tiệt này, mở miệng ra là muốn chết. Chờ về nhà, nhất định phải đánh nó thành hình cầu luôn.

      “Thất Lang, đệ có muốn tham gia tiết mục gì ?” An Lục Lang yên tâm nhìn An Thất Lang xưa nay nổi tiếng là chậm chạp, “Chút nữa đệ phải nhanh lên, được chậm rì rì, lúc biểu diễn cũng phải tranh thủ, số lượng người thi rất nhiều, thời gian có hạn, mẹ mới nếu đệ biểu diễn tử tế tha cho đệ đâu”.

      An Thất Lang chậm chạp “Đệ biết rồi… Huynh cứ lo lắng cho Thập Lang , đệ biết nó định thi cái gì, lỡ như nó thi dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết mâm điểm tâm, chắc Nhị bá mẫu giết nó luôn quá”.

      Hai mắt An Thập Lang tỏa sáng “Đúng là ý kiến hay, sao đệ nghĩ ra nhỉ, dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết mâm, thau hay bàn điểm tâm chính là sở trường của đệ. Thi ăn chắc chắn đệ giành giải nhất, hơn nữa đệ bảo đảm đây là tiết mục độc nhất vô nhị”.

      An Lục Lang thèm được chụp bao tải vác nó về nhà đập cho trận, độc nhất vô nhị? biết xấu hổ dám là độc nhất vô nhị!

      “Con dâu của chúng ta thông minh”. Hoàng đế cười khẽ “Cuộc thi phân tranh cao thấp của các tiểu thư trở thành trò chơi cho mọi người cùng vui vẻ, rất tốt”.

      Hoàng hậu đắc ý “Con dâu ta chọn đương nhiên là giỏi rồi”.

      Thái tử đưa tay xuống bàn nắm lấy tay Thập Nhất Nương, vỗ về bàn tay bé của nàng, mặt vẫn là bộ dáng nghiêm túc lạnh tanh.

      Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn, thấy tay áo đủ rộng để che giấu hành động ái muội của Thái tử nàng mới yên tâm, khuôn mặt hơi đỏ, thấp giọng mắng “ đứng đắn”.

      Thái tử giọng “Chờ tối nay về cung, muội biết thế nào là đứng đắn”.

      Thập Nhất Nương phản xạ có điều kiện sờ eo mình, sao lại có người biết xấu hổ như vậy chứ, xung quanh nhiều người mà còn chuyện lưu manh… Đúng là biết xấu hổ!
      susu, thuyt, Parvarty5 others thích bài này.

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 160

      Edit: Do Nguyen

      bàn đầy thức ăn ngon, đối với các tiểu thư, khác biệt lớn nhất khi Thái tử phi tổ chức cung yến chính là thức ăn ngon hơn rất nhiều so với tất cả các cung yến trước đây.

      sân khấu, khí thế biểu diễn vẫn còn hừng hực, các công tử, tiểu thư trong kinh thành quả là đa tài đa nghệ, các tiết mục biểu diễn đều hấp dẫn người xem.

      Thập Nhất Nương hứng thú nhìn mọi người biểu diễn, “ biết chút nữa mấy người Lục Lang ca biểu diễn cái gì? chờ mong”.

      Thái tử điện hạ nhéo nhéo tay nàng, thích đôi bàn tay bé của Thập Nhất Nương hơn mấy tiết mục nhàm chán kia, từ lúc bắt đầu biểu diễn vẫn nắm tay nàng buông, “Nếu múa đao múa thương, tóm lại chẳng có gì lạ cả”.

      Thập Nhất Nương suy nghĩ “Có thể có kiếm hoặc roi, lúc nãy muội thấy có mấy tiểu thư cũng biết dùng roi đó, kì lạ, muội vẫn nghĩ các nương kinh thành thích mấy trò bạo lực như các nương Tây Bắc”.

      Thái tử buồn cười “Phụ nữ kinh thành cũng yếu đuối như muội nghĩ đâu, Đại tẩu của muội với Diêu Tam Nương đó”.

      “Hai người đó là do muội ảnh hưởng”. Thập Nhất Nương dõng dạc “Muội phải xem mấy nương kia dùng roi có lợi hại , con dùng roi đánh võ mới thích hợp gả cho An phủ, chứ phải mấy nương yếu đuối đành đàn vẽ tranh ca múa kia”.

      “Ahhh… Tới lượt Thập Lang ca rồi”. Thập Nhất Nương hào hứng nhìn lên sân khấu.

      An Thập Lang biểu diễn khinh công… Khụ khụ, lầm được, sân khấu là thiếu niên mập mạp biểu diễn khinh công. Tròng mắt mọi người muốn rớt xuống đất, khả năng vượt nóc băng tường ở thời đại này chính là khinh công cực kỳ hiếm có, nếu nhanh nhẹn thể nào làm được, Thập Lang ôm cây cột bò lên thoăn thoắt sau đó trượt xuống, dù cái bụng hơi to nhưng ảnh hưởng đến tốc độ của .

      “Thằng mập này lợi hại quá”.

      “Bò còn nhanh hơn người gầy”.

      “Chẳng lẽ cái thân thịt mỡ kia là độn vào hay sao?”

      ra chuyện bò lên mái ngói có gì ghê gớm nhưng nếu thằng nhóc mập thù lù 100 ký lô biểu diễn chính là chuyện kinh thiên động địa, mọi người nhìn muốn rớt luôn tròng mắt.

      “Haizz, Thập Lang ca phải dùng đến công phu chạy trốn, tội nghiệp”. Thập Nhất Nương run run khóe miệng “Lúc trước, cách 2 – 3 ngày Nhị bá mẫu lại đuổi theo đánh huynh ấy, lúc đầu vừa chạy vừa chịu đòn, sau này thông minh hơn, biết leo tường dỡ ngói mà chạy, Nhị bá mẫu vì muốn giữ hình ảnh xinh đẹp dịu dàng nên leo theo bắt huynh ấy, từng ngày từng ngày luyện thành công phu lợi hại”.

      “Thập Lang tuy béo nhưng võ nghệ rất tốt phải ?”

      Thái tử hiểu ràng, tuy An Thập Lang hay cười nhìn như tượng Phật Di Lặc, đôi mắt híp lại cong cong khiến ai gặp dù buồn phiền bao nhiêu cũng nhàng thanh thản, nhưng Thái tử biết tên mập này đơn giản như vẻ bề ngoài.

      Thập Nhất Nương mỉm cười ấm áp, nàng nhớ lại khi mình còn vẫn hay luyện bài nhảy con thỏ, Thập Lang bị nàng quấn lấy, tuy biết tác dụng của bài nhảy nhưng vẫn cứ tập theo để nàng vui, khi mặc quần áo con thỏ cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn ở bên cạnh nàng nhảy nhót, cũng có lúc Nhị bá mẫu tức giận đánh , hoàn toàn có thể né tránh nhưng vẫn cố chịu đựng vài roi cho bà vui, bởi biết bà thương , chỉ muốn tốt cho .

      “Người ngoài đều chê cười Thập Lang mập, nhưng họ biết huynh ấy rất giỏi võ, ngày nào cũng chăm chỉ luyện võ, huynh ấy chính là người văn võ song toàn”. Thập Nhất Nương khẳng định “Chờ có kết quả thi, mọi người bất ngờ cho xem”.

      cần chờ tới lúc đó, bây giờ cũng đủ bất ngờ rồi”. Thái tử nhìn vòng xung quanh.

      “Bàng tiểu muội, ăn ít chút”. Diêu Tam Nương dặn dò bé mập bên cạnh “Bàng tỷ tỷ dặn ta cho muội ăn nhiều”. Sau khi cùng An Ngũ Lang đính hôn, Diêu Tam Nương còn hứng thú lên sân khấu biểu diễn, ai cấm nàng cả, chỉ là nếu lên đấy thi tài mọi người cho rằng nàng là nương dịu dàng, chững chạc.

      bé con của Bàng Thượng Thư chưa đầy 10 tuổi, nàng lại rất giống tổ phụ, béo tròn trùng trục, cực kỳ đáng , trước giờ bé rất thích Diêu Tam Nương và Thập Nhất Nương. Tam Nương cho ăn, bé nghe lời bỏ bánh xuống, nước miếng vẫn chảy ra thèm thuồng.

      Tăng thị cười trộm, cảnh này quen ghê, mấy năm trước nàng cũng lo lắng Tam Nương ăn nhiều, lúc nào cũng nhìn chằm chằm con bé, thời gian trôi nhanh , thoáng cái Tam Nương đính hôn.

      “Wow, hâm mộ Diêu tỷ tỷ”. bé khoảng 12 – 13 tuổi ngồi bên cạnh bé con Bàng gia cất tiếng, “Diêu tỷ tỷ đính hôn với An Ngũ Lang – thanh thiên đại mỹ nhân của kinh thành chúng ta, dạo này Diêu tỷ tỷ giảm béo phải , sao muội thấy chẳng đẹp lên tý nào nhỉ…”

      “Thẩm Ngũ Nương, câm miệng lại”. Diêu Tam Nương tức giận, nàng ghét nhất là người khác nàng xứng với An Ngũ ca, dạo này mỗi bữa nàng đều ăn ít chén cơm “Ngươi cũng còn , cũng sắp phải đính hôn nên cần phải ăn ít lại, ta gầy mấy ký mà ngươi nhận ra, bộ mắt bị mù hả?”

      “Muội ăn bao nhiêu cũng mập được”. Thẩm Ngũ Nương cười hì hì, nhìn Diêu Tam Nương xanh mặt, ghét nhất là mấy đứa ăn nhiều như heo mà vẫn gầy, Thẩm Ngũ Nương này chính là kiểu như vậy.

      “Lãng phí lương thực”. Diêu Tam Nương thầm hâm mộ nàng ấy, Thẩm Ngũ Nương trở lại kinh thành vào nửa năm trước, Tam Nương gặp nàng mấy lần ở Bách Vị Các ăn uống nhiệt tình, hai người cảm thấy cùng chí hướng nên kết bạn, kéo nhau ăn uống ngập mặt khắp nơi trong kinh thành, dạo này Tam Nương đính hôn với An Ngũ Lang nên hồi tâm dưỡng tính, muốn ăn nữa khiến cho Thẩm Ngũ Nương tức giận, tại sao có thể vì đàn ông mà bỏ bạn? Đàn ông cũng chẳng thơm ngon bằng vịt nướng bát bảo.

      Thẩm Ngũ Nương giơ cánh tay tuyết trắng tinh tế đưa lên, cầm lấy cái muỗng thiếc, trước cặp mắt kinh ngạc của Tăng thị, hai ngón tay dịu dàng của Thẩm Ngũ Nương bóp lại, cái muỗng bị bẻ cong, sau đó nàng chậm rãi bẻ thẳng lại.

      Con bé này mạnh quá! Tăng thị thể tin nổi vào mắt mình, Diêu Tam Nương cũng làm theo, giơ cái muỗng thiếc lên, dùng tay cố gắng bẻ cong, nàng loay hoay hồi mới bẻ được, nhưng lúc nãy… Thẩm Ngũ Nương chỉ dùng có 2 ngón tay.

      “Ở kinh thành này, ta mạnh thuộc hàng số 1, số 2”. Diêu Tam Nương nghĩ nghĩ “ ngờ muội còn mạnh hơn ta”.

      Thẩm Ngũ Nương cười “Diêu Tam tỷ tỷ, tỷ thấy đó, muội đâu có làm lãng phí lương thực”. Nàng rất tự hào tiếp “Mỗi bữa muội ăn nhiều lắm, biến thành sức mạnh hết rồi, muội chỉ ước cái thằng mập kia mà biến thành đồ ăn là muội tùng xẻo rồi nuốt luôn”.

      Diêu Tam Nương cười khổ “Ngũ Nương, lần trước Thập ca chỉ cướp cái chân giò, muội còn tức giận hả?”

      Tăng thị tò mò “Sao Ngũ Nương biết Thập Lang nhà chúng ta?” Còn xảy ra xích mích nữa? đúng lắm, nàng để ý lúc Thập Lang bò lên cột, ánh mắt Thẩm Ngũ Nương chăm chú nhìn theo lo lắng, đâu giống kiểu oán hận nhau.

      Thẩm Ngũ Nương xụ mặt “Đâu phải cái chân giò, còn đoạt vịt nướng bát bảo, gà chiên giòn, heo sữa nướng nữa…” Thẩm Ngũ Nương tức giận tố cáo với Tăng thị “Tỷ biết đâu, muội đâu cũng xui xẻo gặp phải , có mấy lần Bát Bảo Trai chỉ còn 1 con vịt nướng cuối cùng, nhường nhịn con gì hết, đến cái chân vịt cũng thèm để lại cho muội”. Thẩm Ngũ Nương rất xinh đẹp, dáng người mềm mại uyển chuyển, nhưng trong mắt An Thập Lang nàng còn bằng con vịt nướng. Thẩm Ngũ Nương từ xinh đẹp động lòng người, sức lực mạnh như trâu thể tin có người nỡ đối xử với mình như vậy.

      Diêu Tam Nương mỉm cười “Thập Lang ca kể như vậy, huynh ấy mấy lần mua vịt nướng đều đụng trúng nàng bạo lực, ràng mua được con vịt cuối cùng lại bị nàng bạo lực đó cướp , vậy còn quăng lại cái đầu vịt cho rồi nàng là người tốt nên cho cái đầu, chịu khó liếm cũng được”. Diêu Tam Nương kể Thập Lang mắng nàng bạo lực đó siêu xấu, gầy như que củi, bộ dáng giống dân chạy nạn đói rách cho nên mới thương tình báo quan.

      Thẩm Ngũ Nương tức muốn xịt khói, quyết định sau này nếu có đoạt vịt nướng với An Thập Lang thèm cho cái đầu vịt nữa, dù nàng ăn cũng cầm cho chó chứ cho An Thập Lang.

      Tăng thị mừng thầm, Nhị bá mẫu lúc nào cũng lo lắng chuyện hôn nhân của An Thập Lang, sợ quá mập khó tìm được vợ, Thẩm Ngũ Nương có vẻ thích hợp với Thập Lang. Thẩm gia là nhà đàng hoàng, Thẩm Ngũ Nương xinh đẹp phóng khoáng, quan trọng nhất nàng và Thập Lang có chung sở thích: THÍCH ĂN, Tăng thị mỉm cười “Ngũ Nương, đừng giận nữa, để về nhà tỷ mắng , Tam Nương, muội quen Thẩm Ngũ Nương lâu như vậy sao đưa muội ấy đến An phủ chơi? Tam Nương là…”

      Diêu Tam Nương bĩu môi “Tỷ tỷ, sao muội dám mang Ngũ Nương tới chứ, tỷ biết đâu, muội ấy vừa trở lại kinh thành chưa lâu là gây chuyện với Thập Lang ca rồi, muội mà dẫn muội ấy tới cửa chắc chắn đánh nhau đó”.

      Tăng thị lớn tiếng “Nó dám? Đây là khách của tỷ”.

      Thẩm Ngũ Nương càng lúc càng thích Tăng thị, “Tỷ đừng lo, cho dù đánh nhau cũng thắng muội được, muội mạnh lắm”.

      Tam Nương tò mò “Muội cũng luyện võ từ hả?”

      Thẩm Ngũ Nương ngượng ngùng “ phải, từ muội rất mạnh, nhưng võ lại giỏi”.

      Tam Nương và Ngũ Nương tiếp tục chuyện, sân khấu vẫn biểu diễn tưng bừng, dưới này hai người to rì rầm chuyện.

      Thẩm Ngũ Nương len lén lấy mấy khối bánh hạt sen bỏ vào túi tiền người, biện pháp bỏ đồ ăn vào túi tiền của Thái tử phi từ lâu truyền ra bên ngoài, nàng cực kỳ tôn sùng Thái tử phi, bởi Thái tử phi biết làm rất nhiều món ăn ngon, Thẩm Ngũ Nương nhịn ăn từ hôm qua đến giờ để dành bụng tham gia cung yến, nàng tin Thái tử phi làm nàng thất vọng.
      noair, susu, thuyt5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :