1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ha ha đáng chết người luôn ak
      Chào mừng Ed trở lại

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 151:

      Edit: Do Nguyen

      “An đại nhân, xin dừng bước”.

      An Ngũ Lang đứng lại, phía sau vị đồng liêu ở Hình Bộ cầm hồ sơ chạy hồng hộc đến.

      “Phương đại nhân, có chuyện gì vậy?”

      “An đại nhân, ngài xem qua vụ án này ”. Vị quan họ Phương nhìn An Ngũ Lang bằng ánh mắt tha thiết khẩn cầu, “Người chết là Tôn Đại Lang 33 tuổi, bị trúng độc mà chết, ta nghi ngờ hủ phạm có thể là huynh đệ hoặc phu nhân của , rất mong An đại nhân có thể nhà lao chuyến”.

      An Ngũ Lang bực bội, “Lúc nãy ngươi ta chỉ cần xem hồ sơ vụ án thôi mà, trực giác của ta khi phân biệt phạm nhân có lúc đúng có lúc sai, phải lúc nào cũng chính xác, các ngươi muốn xử án cho công bằng phải tìm ra chứng cớ mới được, đừng chỉ biết dựa vào trực giác của ta”. Lúc trước, An Ngũ Lang trong thời gian rất ngắn phá xong mấy vụ án, rất nhiều người hỏi kinh nghiệm phá án, làm sao nhanh như thế tìm ra thủ phạm, trả lời là do trực giác lúc thẩm vấn nghi phạm, ngờ trực giác của rất linh nghiệm, ai là thủ phạm cực kỳ chuẩn xác, hàng loạt chứng cứ tìm được đều chứng minh cho lời của An Ngũ Lang. Về sau, khi có vụ án phức tạp, các vị đồng liêu rất hay đến tìm , nhờ nhìn xem kẻ nào có vấn đề, lúc đầu An Ngũ Lang thành thực ra suy nghĩ của mình, kết quả đều đúng hết, về sau An Ngũ Lang càng bị làm phiền nhiều hơn, cứ có án là đồng liêu đưa đến nhìn mấy kẻ tình nghi, An Ngũ Lang chỉ cần lên tiếng kẻ nào có vấn đề các vị đồng liêu lập tức điều tra kẻ đó, tìm đủ bằng chứng rồi kết án. Nhờ vậy, các vụ án chồng chất ở Hình Bộ mấy năm qua được xử lý nhanh chóng, An Ngũ Lang cũng trở thành “thần” trong mắt mọi người.

      Phương đại nhân là vị quan thư sinh yếu đuối, rất hay làm phiền An Ngũ Lang, từ sau khi An Ngũ Lang phá án, Phương đại nhân trở thành fan hâm mộ của Ngũ Lang. Lúc này đây, mở to đôi mắt chờ mong nhìn An Ngũ Lang “An Đại nhân xem giúp ta 2 nghi phạm này chút thôi, ngài kẻ nào là thủ phạm ta tìm chứng cứ, nhất định oan uổng người tốt”. Cho nên ngài làm ơn nhìn rồi cho ta biết kẻ nào khiến ngài vừa mắt, để tiết kiệm thời gian cho ta!

      An Ngũ Lang đau đầu, từ khi tới Hình Bộ giúp đỡ phá rất nhiều vụ án, nhưng càng ngày mọi người càng ỷ lại vào , chỉ nhờ vào trực giác của phán đoán phạm nhân sau đó mới tìm chứng cứ là việc đúng đắn, nếu ngày nào đó linh cảm của chính xác nữa, lúc đó có “bàn tay vàng”, ách… (đột nhiên nhớ tới Thập Nhất Nương năng lực của được gọi là “bàn tay vàng”), khi “bàn tay vàng” này còn nữa quan viên Hình Bộ phải làm sao?

      “Ta đoán người huynh đệ của là thủ phạm, ánh mắt bi thương xen lẫn oán hận, có cả sợ hãi, nhưng hình như vị phu nhân của cũng có vấn đề”. Sau khi nhìn hai phạm nhân trong nhà lao, An Ngũ Lang “Trượng phu chết, vị phu nhân này tuy buồn nhưng yếu đuối ủy mị, chắc chắn có lý do”.

      Phương đại nhân vui mừng, “Đa tạ An đại nhân, An đại nhân quả là thiên tài, tên này tạm thời tới, nhưng ngài nhìn vị phu nhân kia quá chính xác, “buồn nhưng ủy mị”, cực kỳ đúng luôn. Vị phu nhân kia thường xuyên bị chồng đánh đập, chết rồi cũng coi như được giải thoát, nhưng cuộc sống sau này làm quả phụ chắc chắn cũng tốt nên cảm xúc phức tạp, ta lập tức cho người điều tra tên huynh đệ kia của nạn nhân”.

      Lòng An Ngũ Lang rối bời rời khỏi Hình Bộ.

      “Khoan An đại nhân”. Phương đại nhân khuôn mặt rạng rỡ chạy theo “Hôm nay ngài giúp ta việc lớn, ta muốn mời ngài uống rượu, biết An đại nhân có rảnh ?”

      An Ngũ Lang tức giận nhìn cái tên phiền toái này, muốn uống rượu với mình? Mơ

      “Trời ơi, đó là An Ngũ Lang - An đại nhân đó, mau mau lại xem…”

      “Đẹp quá, đẹp điêu đứng luôn… hổ là “thanh thiên đại mỹ nhân”… Dân chúng cảm thán .

      “Hình như An đại nhân cũng hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn có thể xinh đẹp như vậy nhỉ?”

      Phương đại nhân nhìn sắc mặt xanh mét của thần tượng mà vô cùng đồng cảm, năng dè dặt “An đại nhân, đừng nóng giận nhé, dân chúng vô tri, bọn họ cố ý đâu”. Do ngài quá mức xinh đẹp, dáng người lại thư sinh tinh tế, nếu An Ngũ Lang là nam tử hán chẳng bằng ngài ấy là tuyệt thế giai nhân, mỗi lần thấy An Ngũ Lang ăn uống thô tục, há miệng to ăn thịt, dốc ngược bầu rượu mà tu ừng ực, các vị đồng liêu đều có chung cảm giác: đáng chết mất!

      An Ngũ Lang đơ mặt nhìn Phương đại nhân: “Ta nghe mấy chục năm trước, người làm quan đều có thể để râu ria xồm xoàm, phải ?”

      Phương đại nhân ngẫm nghĩ lúc rồi trả lời “Đúng vậy, nhưng nghe sau đó Long Văn Đế bị mù mặt, phân biệt được ai với ai, Long Văn Đế khi các quan để râu ria như vậy, ngài ấy chỉ có thể nhìn được trán và đôi mắt nên ra lệnh bắt các quan cạo sạch râu, về sau mọi người cũng có thói quen cạo râu, có râu nhìn ai cũng trẻ tuổi, sạch và tươi tắn hơn nhiều”.

      An Ngũ Lang ngắt lời “Phương đại nhân, đương kim thánh thượng chắc trách chúng ta để râu chứ, ngươi thấy nếu ta để râu thế nào?” Cái danh “thanh thiên đại mỹ nhân” gì đó, An Ngũ Lang nghe đủ lắm rồi!

      Phương đại nhân có mắt như mù năng thành “Nhưng An Đại nhân làm gì có râu. Xem này, cằm của ngài trắng nõn như con , rất mềm mại, sờ vào chắc thích lắm…”

      An Ngũ Lang nổi khùng nhìn , muốn chết! Cố gắng kiềm nén để đập chết cái tên mắt mù này, An Ngũ Lang quay người bỏ .

      “An đại nhân, từ từ, chờ ta với”. Phương đại nhân chỉ vừa lơ đãng chút mà An Ngũ Lang bỏ xa, cố gắng đuổi theo, kỳ lạ, sao thần tượng đột nhiên lại nổi giận chứ? Chắc chắn hôm qua An Thập Nhất Nương vừa mới gả chồng khiến ngài ấy tâm tình tốt rồi, còn nghe chỉ mình An Ngũ Lang mà tất cả người nhà họ An đều tâm tình tốt.

      -------------------------o0o--------------------------​

      Bên trong luyện võ trường An phủ, nam nữ cầm Lang nha bổng đánh nhau.

      “An Ngũ ca, muội muốn nghỉ giải lao chút” Diêu Tam Nương thở hồng hộc , “muội mệt quá”.

      An Ngũ Lang vội dừng tay “Huynh xin lỗi”.

      “An Ngũ ca vui hả?” Diêu Tam Nương vừa lau mồ hôi mặt vừa hỏi, ngày thường chỉ cần nàng hơi mệt, An Ngũ Lang nhanh chóng dừng tay, còn hôm nay huynh ấy đánh liên tục, nàng còn có thời gian đỡ đòn gì đến chuyện nghỉ ngơi.

      An Ngũ Lang buông vũ khí, ngồi lên ghế “Xin lỗi Tam Nương, hôm nay tâm tình ta tốt”.

      “Vì sao?” Diêu Tam Nương rót ly trà đưa đến cho , nàng quan tâm hỏi “Ai chọc huynh tức giận hả?”

      An Ngũ Lang uống trà, “ có, chỉ là ta cảm thấy mọi việc được như ta mong muốn nên hơi bực bội thôi”. Ví dụ như thể nào luyện ra được cơ bắp cuồn cuộn, cũng thể nào mọc râu ria giống như những người đàn ông khác.

      Diêu Tam Nương kinh ngạc “Huynh là người mà muội thấy hoàn mỹ nhất đời, vậy mà cũng có chuyện như ý sao?”

      An Ngũ Lang nhìn Diêu Tam Nương ngây thơ đáng bên cạnh mình, cất lời thâm thúy “Tam Nương, muội hiểu được, muội vẫn còn lắm”. Cuộc đời đơn giản như vậy đâu.

      Diêu Tam Nương tức giận “Muội lớn rồi nha, muội còn là con nít nữa đâu”.

      Nhìn Diêu Tam Nương vì kích động mà bộ ngực phập phồng, An Ngũ Lang đỏ mặt, hình như muội ấy lớn rồi, con trưởng thành nhanh quá, trước kia chỗ đó bẳng phẳng lắm, giờ nhấp nhô rồi.

      ra, chuyện là vầy…” Vì muốn bản thân chú ý đến bộ ngực của Diêu Tam Nương nên Ngũ Lang đem chuyện ra “Bọn họ muốn ta nhìn mấy nghi phạm, hỏi ta kẻ nào mới là phạm nhân , bọn họ tin tưởng ta cách mù quáng, nhưng ta là người phải thần tiên, đâu thể lúc nào cũng đúng được, nếu ngày nào đó ta sai oan uổng mạng người”.

      Diêu Tam Nương ngơ ngẩn cả người, nàng biết An Ngũ Lang là “thần phá án” của Hình Bộ, rất được trọng dụng, hầu như tất cả mọi người ở Hình Bộ đều thích dựa dẫm vào huynh ấy, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng An Ngũ Lang khổ sở như vậy, nếu là người khác sớm kiêu căng phách lối, tự xem mình cao hơn thiên hạ, số kẻ lòng lang dạ sói, háo thắng ích kỉ mỗi khi phán đoán sai lầm phủi hết mọi trách nhiệm rồi đổ cho người khác.

      “Tóm lại, dạo gần đây ta luôn đau đầu chuyện này”. An Ngũ Lang tiếp “Muội cũng đừng để ý làm gì, chỉ là ta muốn ra cho lòng thôi”. Ngũ Lang cười nhìn nàng, dù bộ ngực lớn hơn xưa nhưng Diêu Tam Nương vẫn chỉ là bé 14 tuổi, chắc nghĩ nhiều đến chuyện phức tạp như vậy đâu, khoan , sao hôm nay cứ nhìn chằm chằm bộ ngực của Diêu Tam Nương thế nhỉ? An Ngũ Lang xấu hổ đỏ mặt, lẽ là tên háo sắc sao?

      “An Ngũ Lang ca là người đàn ông khí phách nhất muội từng gặp”.

      “Hả?” An Ngũ Lang còn tự sỉ vả mình, nghe Tam Nương xong, vẻ mặt ngơ ngác.

      Diêu Tam Nương nhìn An Ngũ Lang bằng vẻ mặt sùng bái, “Muội Ngũ Lang ca chính là người đàn ông tốt nhất, có khí chất đàn ông nhất trong số những người đàn ông”. Diêu Tam Nương năng quả quyết “Huynh là người rất có trách nhiệm, cho dù huynh phá rất nhiều vụ án, giúp rất nhiều người nhưng huynh vẫn lo lắng họ quá dựa dẫm, đây phải là chuyện của huynh nhưng huynh vẫn muốn chịu trách nhiệm, muội khâm phục huynh”. Người khác muốn đường tắt, muốn phá án nhanh mà chịu rèn luyện nâng cao năng lực là việc của họ, đâu có liên quan gì đến Ngũ Lang, nhưng vẫn lo lắng cho đồng liêu, thảo nào rất nhiều người thích , Diêu Tam Nương cũng thích…

      Cái gì? Ngay cả nàng cũng thích sao… Diêu Tam Nương ngây thơ mờ mịt tự hỏi lòng mình nghe tiếng Ngũ Lang “Vậy chuyện này phải giải quyết thế nào?”

      Diêu Tam Nương giật mình, phục hồi tinh thần lại “Việc này vẫn dựa vào Ngũ Lang ca, huynh nên giải thích trực giác của mình cho người khác hiểu, ví dụ như hôm nay huynh vị phu nhân có chồng chết kia tuy buồn nhưng ủy mị yếu đuối, vì sao huynh nhìn ra được điểm ấy. Chỉ cần huynh lý do cho bọn họ nghe, lần sau bọn họ dựa vào kinh nghiệm ấy để phán đoán cảm xúc của phạm nhân là được rồi”.

      An Ngũ Lang ngây ngẩn, dùng kinh nghiệm phán đoán của ? Giải thích cho người khác vì sao biết phạm nhân dối.

      “Tam Nương, cảm ơn muội”. An Ngũ Lang nghiêm túc .

      Dưới cái nhìn chăm chú của An Ngũ Lang, khuôn mặt Diêu Tam Nương đỏ bừng “Huynh đừng khách khí, huynh dạy muội luyện võ, muội vẫn chưa có cơ hội cảm ơn huynh”.

      An Ngũ Lang vung tay “ cần cảm ơn, chúng ta là người thân mà”.

      Diêu Tam Nương ngơ ngác, đột nhiên trong lòng nàng hụt hẫng, thất vọng, chua xót. An Ngũ Lang mỉm cười tiếp “Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng tập luyện tiếp”.

      “Được”. Diêu Tam Nương vẫn hoảng hốt hiểu vì sao hôm nay lòng mình kỳ lạ như vậy, nhìn An Ngũ Lang đứng giữa sân luyện võ, nàng vứt hết những suy nghĩ nên có ra khỏi đầu rồi cầm lấy Lang nha bổng xông lên.

      “Tốt lắm Diêu Tam Nương, bây giờ muội còn mạnh hơn cả Thập Nhất Nương”. An Ngũ Lang lấy tay đè Lang nha bổng của Diêu Tam Nương xuống.

      “Nhưng muội vẫn chưa đụng được góc áo của huynh”. Diêu Tam Nương thở hổn hển .

      “Do ta trời sinh rất mạnh, hơn nữa ta tập võ từ lúc mới biết , muội so được”. An Ngũ Lang giải thích, sau đó an ủi nàng “Tam Nương rất lợi hại, muội còn giỏi hơn 8/10 bộ khoái ở kinh thành”.

      sao?” Diêu Tam Nương vui vẻ, múa Lang nha bổng càng lúc càng nhanh.

      “Đương nhiên” An Ngũ Lang rất chắc chắn “Thôi, hôm nay luyện thế này thôi”. dùng tay bắt lấy Lang nha bổng nặng trịch do Diêu Tam Nương quăng tới, dường như An Ngũ Lang phải bắt lấy Lang nha bổng mà giống chụp đồ chơi đúng hơn, thấy Diêu Tam Nương sắp nổi giận, Ngũ Lang mới cười hì hì đem Lang nha bổng trả lại cho nàng.
      susu, midnight, Hale20510 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Alo! Làm ơn Ship gấp ngũ ca cho nàng Tam nương!:yoyo22::yoyo22: Ngực to mà khỏe nữa...:yoyo19::yoyo19:

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      alo!!! nàng @Do Nguyen nghe trả lời!!!
      Nàng ở đâu vậy? Tớ nhớ nàng quá!!

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 152:

      Edit: Do Nguyen

      “Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi”. An Ngũ Lang xoay người “Tam Nương, muội nên gặp Đại tẩu và Tiểu Sâm ”. Hôm nay có tâm nên hơi mất thời gian luyện tập, nếu cứ ở đây lâu thêm chút nữa chắc Đại tẩu đến mắng .

      “Muội có tiến bộ sao?” Diêu Tam Nương bĩu môi “Huynh đừng gạt muội”. dùng tay đoạt dao , đằng này Lang nha bổng nặng như vậy, nàng đánh vừa nhanh vừa mạnh, cũng dùng tay chụp được luôn.

      “Tiến bộ ”. An Ngũ Lang lấy khăn lông lau mồ hôi. “Muội cần phải nghi ngờ, muội rất có năng khiếu, lại có kiên nhẫn và nghị lực”.

      Nhìn bóng lưng , Diêu Tam Nương đôi mắt xoay chuyển, cầm Lang nha bổng vọt lên, “Tiếp chiêu!”

      ……………………………………..​

      “Dì của con cũng là…” Tăng Bát Nương tức giận ôm Tiểu Sâm từng bước đến luyện võ trường. “Suốt ngày đánh đấm, còn gì là con , cũng 14 tuổi rồi, chuẩn bị cập kê, chuẩn bị có bà mai đến cửa, mẹ phải bắt dì con học nữ công gia chánh, dịu dàng hiền thục, nếu mai này làm sao có thể gả ra ngoài?”

      Nha hoàn theo sau Tăng Bát Nương đều lo lắng “Đại thiếu phu nhân, người để nô tì ôm Tiểu Sâm Lang được ?” Đại thiếu phu nhân dáng người ốm yếu mảnh mai, lỡ té ngã làm sao!

      cần, cứ để ta ôm”. Tăng thị đồng ý, tuy nàng mạnh như Thập Nhất Nương và Diêu Tam Nương, nhưng mấy năm nay nàng đều luyện roi cùng phu quân, lực tay hề yếu. “ kêu người nấu nước nóng chưa? Tam Nương ngốc kia chắc chắn cả người đầy mồ hôi, là, càng ngày càng giống con ”.

      “Mẹ, đừng giận mà”. Sâm Lang ngoan ngoãn nằm im trong ngực mẹ, đôi mắt to chớp chớp nhàng gả chồng là tốt nhất, Tiểu Sâm ngày, à , hai ngày rồi vẫn chưa gặp được tiểu , Sâm Lang bị lừa rồi”. Càng nghĩ, thằng bé càng buồn hiu, Dượng là kẻ lừa đảo, lúc trước chỉ cần Tiểu Sâm nhớ được thăm tiểu , hôm nay Tiểu Sâm muốn gặp tiểu , mẹ dạy bảo chập, là sau tân hôn ngày vẫn được đến tìm, tính ra hôm qua và hôm nay Tiểu Sâm chưa được gặp tiểu .

      Tăng thị kiên nhẫn : “Ngày mai tiểu về nhà, con được gặp mà”.

      “Có phải tiểu nữa, đúng mẹ?” Tiểu Sâm chờ mong nhìn mẹ “Tiểu Sâm nhớ tiểu lắm”.

      được đâu con”. Tăng thị vô tư “Con gả qua nhà chồng thành con nhà người khác, sao có thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ được, mai mốt dì Tam Nương của con cũng giống như vậy, gả chồng rồi thể lung tung khắp nơi được nữa”.

      Tiểu Sâm muốn khóc, giận dỗi, vì sao con đều bị con trai khác cướp . Tiểu Sâm suy nghĩ lâu, “Hay là tiểu gả cho… Tiểu Sâm, dì Tam Nương cũng gả cho Tiểu Sâm luôn, gả cho con ai phải rời nữa”.

      Tăng thị cười muốn sặc, đùa “Wow, Tiểu Sâm nhà chúng ta mới mấy tuổi muốn cưới vợ nha! Tiểu của con lấy chồng rồi, thể gả cho con được, hay là con hỏi dì Tam Nương có muốn gả cho con ?”

      Tiểu Sâm thận trọng gật gật đầu, khuôn mặt như ông cụ non cẩn thận suy nghĩ, Tăng thị nhịn được bẹo má con trai hôn cái.

      Sâm Lang khó chịu, “Mẹ à, mẹ gả chồng rồi, phải giữ nữ tắc, sao lại hôn… đàn ông khác, cha tức giận đó, hơn nữa, hơn nữa, mặt của con… mặt của con chỉ dành cho vợ tương lai hôn thôi”.

      Tăng thị nghe mà choáng váng “Con trai, ai với con như vậy?”

      Con trai nàng tuy mới 3 tuổi nhưng chuyện lưu loát hơn cả đứa trẻ 6 tuổi, tổ phụ và cha mẹ chồng nàng đều vui mừng vô cùng, bảo là thằng bé thông minh giống Tam thúc của nó. Lúc đầu nàng cũng rất tự hào về con trai, tuy thằng bé lúc chuyện vẫn chưa kịp nuốt xong nước miếng, thỉnh thoảng còn bị sặc nhưng vẫn là thiên tài, sau này thỉnh thoảng nàng vẫn mong con trai mình ngốc ngốc xíu, chỉ vì nó thông minh quá, học theo mấy cái hư hỏng cũng nhanh vô cùng.

      Tiểu Sâm vừa vừa len lén nuốt nước miếng, trước kia nuốt nước miếng quá lộ liễu, phát ra tiếng chèm chẹp ảnh hưởng tốt đến hình tượng nên dạo này biết rút kinh nghiệm rồi. “Là cha với con rằng mẹ là vợ của cha, còn con muốn cho người khác hôn tự mình tìm vợ, thể để vợ người khác hôn mình”.

      Tăng thị đỏ mặt, các nha hoàn theo sau cũng che miệng cười thầm.

      Phu quân là, đến cả con trai cũng ghen, ràng là người chính trực nhưng khi ghen lên vẫn tính toán cả con trai mình. Thảo nào mỗi lần nàng ôm hôn con trai, gọi nó là “tâm can bảo bối của mẹ” đêm đó lăn lộn nàng kịch liệt hơn ngày thường.

      Nghĩ đến chuyện lăn lộn, khuôn mặt Tăng thị đỏ bừng muốn bốc khói, ôm con trai càng càng nhanh đến luyện võ trường.

      Đám nha hoàn tăng tốc chạy theo sau Tăng thị, vừa chạy vừa kêu khổ, kể từ khi Đại thiếu phu nhân học võ cùng Đại thiếu gia càng ngày càng khỏe quá.

      “Bịch!” Trong luyện võ trường vang lên thanh lớn.

      Tăng thị vội dừng bước, xảy ra chuyện gì? Sau đó Diêu Tam Nương như cơn gió chạy sát qua bên người nàng, sau đó giật mình quay lại, khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn nhanh “Tỷ tỷ, muội chợt nhớ hôm nay còn việc gấp ở nhà, muội về trước nha, lần sau muội ghé”.

      Tăng thị được gì, nhìn Diêu Tam Nương hai chân chạy nhanh như gió.

      “Dì ơi, ôm cái, ôm Tiểu Sâm cái mà”. Tiểu Sâm nãy giờ vẫn luôn vươn tay muốn Diêu Tam Nương ôm, thằng bé ngơ ngác gọi nhưng dì Diêu Tam Nương hề quay đầu lại.

      “Khoan , Tam Nương! Đừng chạy!” Tăng thị nhanh nhẹn phân phó nha hoàn “Ngươi chạy theo hỏi Diêu Tam Nương xảy ra chuyện gì rồi?”

      Nha hoàn vừa chạy vừa thở hồng hộc đuổi theo. là khổ, chạy chạy thôi nhưng làm sao đuổi kịp Diêu Tam Nương, nàng ấy chạy còn nhanh hơn cả Đại thiếu phu nhân cơ mà.

      “Oa oa…” Tiểu Sâm khóc lớn, tiểu gả chồng cần Tiểu Sâm nữa, giờ đến dì Tam Nương cũng cần Tiểu Sâm luôn, cuộc đời nó sao lại bi thảm đến mức này!

      Tăng thị định quát con trai nhưng thấy nó suy sụp quá liền nhàng “Đừng khóc con trai, đừng khóc!”. Nàng gọi “Ngũ Lang, Ngũ Lang ơi, mau ra an ủi Tiểu Sâm chút ”. An Ngũ Lang xuất ở cửa luyện võ trường, Tăng thị chạy nhanh đến chỗ .

      Khuôn mặt An Ngũ Lang cũng cực kỳ khó coi, mặt còn có dấu vết màu hồng hồng, Tăng thị nhìn vào, cái này, cái này chẳng phải dấu của bàn tay sao, năm ngón tay nhìn quá kìa. Dấu bàn tay này khá xinh, chắc chắn là An Ngũ Lang bị Diêu Tam Nương đánh.

      “Ngũ Lang……” Tằng thị cẩn thận hỏi, “Đệ cãi nhau với Tam Nương à?” Ngày thường Tam Nương sùng bái Ngũ Lang lắm sao hôm nay lại đánh , lại còn táng ngay mặt.

      Tiểu Sâm nghe Ngũ thúc bị đánh liền nín khóc, tò mò nhìn dấu bàn tay mặt Ngũ thúc, hình như cuộc đời thúc ấy còn bi thảm hơn cả nó, dì Diêu Tam Nương chưa từng đánh nó lần nào.

      có gì” An Ngũ Lang giọng như thường nhưng ánh mắt lại hấp háy chột dạ “Là do đệ sai, lần sau đệ xin lỗi muội ấy”.

      Tăng thị nhíu mày, Ngũ Lang làm gì khiến Diêu Tam Nương tức giận đến mức đánh người? Nhưng Ngũ Lang muốn xin lỗi cũng tốt, tính tình Diêu Tam Nương xưa nay để bụng, nhất định tha thứ cho đệ ấy.

      “Hôm nay đệ luyện võ với Tam Nương à?” Tăng thị hoang mang hỏi, “Chẳng lẽ đệ đánh trúng muội ấy, đúng, da thịt Tam Nương chắc nịch, cho dù đệ vô tình đánh trúng muội ấy cũng phản ứng lại như vậy đâu”.

      “À, … trong lúc tập, đệ cẩn thận ấy mà”. An Ngũ Lang khổ sở.

      Tằng thị nhàng thở phào, ra là do luyện võ, vậy là chuyện .

      Ánh mắt Tiểu Sâm trong veo còn vài giọt nước mắt, giống như quả nho đen đọng lại mấy giọt sương, nó vô tư “Ngũ thúc làm sai nên bị đánh ạ? sao đâu Ngũ thúc, lúc Tiểu Sâm làm sai cũng bị cha đánh, để Tiểu Sâm xoa xoa cho, đau nữa”.

      An Ngũ Lang bật cười “Đúng vậy, do Ngũ thúc làm sai, Tiểu Sâm thúc phải làm sao bây giờ?”

      Tiểu Sâm suy nghĩ “Ngũ thúc phải xin lỗi… Mẹ làm sai phải biết sửa… Như vậy mới là đứa trẻ ngoan”

      “Được, lần sau Ngũ thúc xin lỗi dì Tam Nương của con”.

      An Ngũ Lang được phát cho danh hiệu “Đứa trẻ ngoan” đứng lên rời , ngơ ngẩn trở lại phòng mình.

      Vừa ngâm mình trong nước ấm, giơ tay phải lên nhìn, mơ hồ cảm nhận được mềm mại trong lòng bàn tay, làm sai phải sửa ư? Vấn đề là vẫn cứ muốn lặp lại sai lầm đó, phải làm sao bây giờ?

      An Ngũ Lang ảo não vùi đầu vào nước, đến khi thể thở nổi mới ngẩng mặt lên, nhịn được lần nữa giơ tay phải lên nhìn, rồi lại nhớ tới chuyện của và Tam Nương hôm nay.

      Lúc Tam Nương từ phía sau tập kích , còn nghĩ sau này dạy cho muội ấy cách tập kích thế nào cho hiệu quả, tiếng gió lớn như vậy, trừ phi là kẻ điếc, bằng ai cũng có thể phát , định nhắm mắt lại chờ nàng đánh tới.

      Khi nàng đánh, tay trái bắt lấy Lanh nha bổng tấn công mình từ phía sau, ngờ đâu từ tay phải lại truyền đến cảm giác mềm mại kì lạ, so với bánh bao còn mềm và co dãn hơn, mở to mắt, nhìn thấy tay phải của mình phủ lấy bộ ngực no đủ của Tam Nương, còn bóp cái, cả người choáng váng, Diêu Tam Nương cũng ngây ngốc há hốc mồm nhìn .

      “Còn buông raaaaaa…” Diêu Tam Nương mặt đỏ bừng muốn bốc khói.

      “À…” hoảng loạn buông tay trái, Lang nha bổng rớt “bịch” xuống đất. thanh mà Tăng thị nghe được chính là tiếng “bịch” này.

      “Ta ngươi buông tay phải raaaaaa…”, Diêu Tam Nương muốn khóc, ngươi buông tay trái ra làm gì, tay phải ngươi còn bóp ngực ta, chính vì biết ngày thường An Ngũ Lang gần nữ sắc, nếu chắc nàng giết luôn quá.

      An Ngũ Lang , trong đầu thừa biết phải buông tay phải, được sờ ngực Diêu Tam Nương nhưng hành động của lại buông tay trái, hơn nữa còn tập trung cảm nhận mềm mại, co dãn của bộ ngực sữa.

      Cho nên bị đánh oan.

      An Ngũ Lang phỉ nhổ chính mình, chắc lúc đó bị ma nhập, Thập Nhất Nương lúc trước kể chuyện đời có vài tên đàn ông cổ quái, sở thích là tay, chân, bộ phận gì gì đó, Hồ đại phu cũng thích người chết, lẽ nào bây giờ cũng biến thái như họ, thích ngực!

      được, phải đến xin lỗi Tam Nương, nhưng trước khi xin lỗi, phải làm chuyện là có thích ngực hay ?

      “Ngũ thiếu gia, còn nửa canh giờ nữa là tới giờ cơm chiều, ngài còn muốn ra ngoài sao?” Gã sai vặt kinh ngạc hỏi.

      “Ta có việc phải ra ngoài, ngươi với cha mẹ ta tiếng”.
      Last edited: 6/2/20
      susu, thuyt, Parvarty6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :