1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 147:

      Edit: Do Nguyen

      Giang Nhị Nương chết, Thôi Thập Nương phải đến chùa miếu cầu phúc cho người nhà thời gian, tuy như vậy nhưng sau này có trở về được hay mọi người cũng thể biết.

      Thôi Thị Lang chưa bao giờ nghĩ con mình lại gây ra chuyện lớn như vậy, càng để cho sợ hãi chính là thường ngày vẫn ca ngợi với Hoàng hậu và Thái tử con mình ôn nhu hiền lành thế nào, giỏi giang hiểu biết ra sao, hoàn toàn có thể làm Trắc phi cho Thái tử, mặt mũi đều bị con làm mất hết, điều duy nhất đáng mừng là lúc trước Thái tử và Hoàng hậu đều đồng ý cho nó vào cung.

      Chuyện của Giang Nhị Nương cũng bị điều tra ra, Thôi Thập Lang choáng váng, thể ngờ gia đình sa sút như Giang gia lại có dã tâm lớn như vậy, muốn thông qua Thôi Thập Nương leo lên người Thái tử, sau đó quật khởi Giang gia, người Thôi gia vô cùng tức giận, nếu phải do Giang Nhị Nương phía sau thầm hướng dẫn Thôi Thập Nương sao có thể não tàn đến vậy.

      Giang Nhị Nương cứ thế mà im hơi lặng tiếng sinh bệnh rồi chết, Thôi gia cũng cụp đuôi làm người, vì Thôi Thập Nương, thanh danh thế gia trăm năm của Thôi gia cũng bị hủy.

      “Xin lỗi muội” Thái tử hôn nhàng mặt Thập Nhất Nương “Cứ nghĩ có ta che chở ai dám gây chuyện với muội”.

      Thập Nhất Nương thở ra hơi, huynh xin lỗi phải thành thực chút, miệng xin lỗi còn tay sờ ngực nàng là sao?

      “Sau này cũng phải đề phòng mấy kẻ não tàn với trứng ngu mới được, trước kia chỉ lo nhìn chăm chăm mấy kẻ bụng dạ khó lường, vẫn còn quá thiếu sót”. Thái tử trầm ngâm.

      “Muốn nhìn chằm chằm ai cũng được, tùy huynh” Thập Nhất Nương đem cái tay làm loạn trong áo mình bắt lấy “ được sờ nữa, đau”.

      “Đau như vậy chứng minh nó vẫn có thể to nữa”. Thái tử điện hạ nhìn con thỏ béo thở dốc trong ngực mình, “Đều là công lao của ta, nhờ ta cần mẫn sờ nó nên mới to được thế này” bằng giọng tự hào.

      Thập Nhất Nương xanh mặt, nhích dần ra xa .

      “Tại sao mấy tháng nữa mới được thành thân chứ?” Thái tử nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương “Ngày mai thành thân tốt biết mấy!”

      Thập Nhất Nương tức giận cầm đồ trong tay quăng tới, cái tên hỗn đản này, đầu năm nay từ lúc nàng bắt đầu có kinh nguyệt, khẳng định nàng lớn nên có thể ăn được rồi, cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ nàng, sờ nắn gặm cắn ngực nàng chịu yên.

      -----------------------o0o--------------------------​

      Ngày Thập Nhất Nương cập kê, rất nhiều người đến dự, An Tam gia nhìn con , hốc mắt đỏ lên chua xót, con bé giống A Chỉ, năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy A Chỉ, nàng cũng mười lăm tuổi, ràng thân thể đau yếu bệnh tật như vậy nhưng mặt lúc nào cũng tươi cười.

      Tháng ba, hoa đào Giang Nam nở rực rỡ, trong khí đều là hương hoa đào phảng phất, lúc dưới gốc hoa đào luôn bị dính phấn hoa. Giang Nam tháng ba cũng vô cùng náo nhiệt, tiếng đàn sáo lảnh lót vang vọng hề tịch mịch đơn…

      A Chỉ mỉm cười, so với hoa đào tháng ba còn xinh đẹp hơn bội phần, tâm cứ vậy mà thổn thức.

      A Chỉ, nàng thấy , con của chúng ta trưởng thành, con bé muốn sau này cũng trở thành người mẹ tốt, sinh ra rất nhiều đứa trẻ, kéo dài dòng máu của nàng, nàng xem, ta nuôi con khỏe mạnh xinh đẹp như vậy, nàng tự hào lắm phải ? Ta làm nàng thất vọng, nàng có còn đợi ta cầu Nại Hà ?

      ----------------------o0o----------------------​

      Chuyện kết hôn ở cổ đại vất vả hơn đại trăm lần, Thập Nhất Nương ngày nào cũng lo lắng chuẩn bị của hồi môn mệt muốn chết. May mà có bốn nha hoàn phụ giúp nàng, nếu nàng thể lo hết mọi việc.

      “Xuân Lan, tỷ có người trong lòng chưa?” Thập Nhất Nương ngại phiền, hỏi “Nếu có cứ , ta làm chủ cho tỷ”. Thập Nhất Nương buồn rầu, sao nha hoàn bên cạnh nàng đều lớn tuổi như vậy, Xuân Lan cũng 20 tuổi, nhờ chăm sóc tốt nên thoạt nhìn chỉ nghĩ là 17 – 18 tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, các thị vệ trong phủ cứ nhìn chằm chằm tỷ ấy, nhưng tỷ ấy đối với ai cũng như nhau, ưu ái vị đại ca nào cả.

      Xuân Lan cúi đầu thêu túi tiền, tiểu thư giỏi thêu thùa cho nên nha hoàn các nàng đành phải làm thay “Ta có”. Tiểu thư thích các nàng xưng là nô tỳ nên khi chuyện với Thập Nhất Nương, các nàng đều rất tùy ý, cùng nhau lớn lên lâu như vậy, tiểu thư đều xem các nàng như tỷ muội, tiểu thư thích đồ trang sức nặng nề nên đều thưởng hết cho các nàng, , nếu các nàng có ý định muốn rời , tiền người cũng đủ để các nàng áo cơm lo, còn có thể giống như tiểu địa chủ dát vàng dát bạc lên người.

      Cho nên mới các nàng lòng mong muốn được ở lại bên cạnh Thập Nhất Nương, các nàng tin đàn ông có thể thương tiểu thư giống các nàng được.

      “Nhưng trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng…” Thập Nhất Nương cố gắng thuyết phục “Tỷ nghĩ , nếu tỷ gả chồng, Hạ Hà các tỷ ấy cũng làm theo, tốt đâu”.

      Xuân Lan mỉm cười nhìn mọi người “Các muội đừng học theo ta, ai muốn gả cứ gả, ta cho các muội thêm trang sức tiền bạc làm của hồi môn, phải gả sao cho vẻ vang oanh liệt”.

      Hà Hạ cười vui vẻ, người theo đuổi nàng trong phủ cũng ít, “Tiểu thư, ta chắc chắn muốn hầu hạ tiểu thư cả đời, nhưng còn Thu Cúc, tiểu thư có thể cho nàng ấy thêm chút của hồi môn, La thị vệ cứ hai ba ngày lại tìm cơ hội gặp nàng ấy, mỗi khi thấy chúng ta qua, La thị vệ đều ngóng dài cổ tìm bóng dáng Thu Cúc đó”.

      sao?” Thập Nhất Nương sáng mắt, xoay đầu nhìn về phía nhã nhặn yên tĩnh “Tỷ lòng thích sao? Khi nào muốn thành thân? Yên tâm , hỷ phục, trang sức gì gì đó tỷ cần lo lắng, ta bảo đảm gả tỷ cách hoành tráng nhất”.

      Thu Cúc đỏ mặt “Tiểu thư, đừng nghe Hạ Hà bậy…”

      Hạ Hà cười trêu “Ta đâu có bậy, nếu ta nhìn nhầm túi tiền La thị vệ đeo bên hông chính là Thu Cúc thêu tặng, cần phải xấu hổ, ha ha…”

      Tính tình Thu Cúc vốn hay thẹn thùng, cảm giác cả khuôn mặt nóng bừng muốn cháy “Tiểu thư, đừng nữa, ta bảo huynh ấy chờ thêm mấy năm, đến khi nào tiểu thư xuất giá, sinh con…”

      Thập Nhất Nương nhanh chóng ngắt lời nàng “ được, đến lúc đó tỷ thành lỡ , tốt nhất là đem chuyện hôn nhân của tỷ xử lý nhanh chóng, trong hai ba tháng tới nhé”.

      Đông Mai vỗ tay hưởng ứng “Hay quá, chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi”.

      Thu Cúc cắt đứt sợi chỉ vừa thêu xong, lắc đầu kiên trì được, ta với huynh ấy, ta yên tâm tiểu thư, ta muốn theo tiểu thư vài năm nữa, tiểu thư cần lo lắng, nếu nữa ta cưới gả gì hết”.

      Thập Nhất Nương buồn bực nhìn nàng “Thu Cúc, bên người ta có rất nhiều người hầu hạ, tỷ đừng lo cho ta”.

      Thu Cúc đem túi tiền vừa thêu xong cho Thập Nhất Nương, “Tiểu thư toàn dùng túi tiền để đựng đồ ăn vặt, người ta xài túi tiền ít nhất cũng được vài tháng, còn tiểu thư xài túi tiền 2-3 ngày là cũ mèm, ta biết bên người tiểu thư có rất nhiều người hầu hạ nhưng các nàng cũng giống chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tiểu thư thích uống trà ấm thế nào, thích quần áo màu gì, chất liệu gì, thích mùi thơm thế nào… Các nàng hầu hạ thể hiểu như chúng ta”.

      Thập Nhất Nương càng nghe càng buồn “Nếu có các tỷ, ta chỉ hơi bất tiện chút thôi, làm sao so sánh với hạnh phúc cả đời của các tỷ được…”

      Thu Cúc mỉm cười “Tiểu thư đừng nữa, ta với huynh ấy đợi thêm mấy năm, La đại ca cũng đồng ý rồi, cứ coi như ta khảo nghiệm huynh ấy”.

      Nàng kiên trì như vậy, Thập Nhất Nương cũng đành im lặng.

      “Tiểu thư, Diêu Tam Nương tiểu thư tới rồi, Thập Lang hôm nay cũng rảnh, chờ tiểu thư đến Hà Nhiên đình ngắm hoa”.

      “Ngắm hoa? Sao thẳng là ăn bánh uống trà cho rồi, chắc chắn Diêu Tam Nương ở nhà bị cấm cho ăn vặt nên mới kiếm chuyện đến đây ăn”. Thập Nhất Nương đem mấy cái túi tiền cũ bỏ ra, thay cái mới “Ta khẳng định ta chính là tiểu thư có nhiều túi tiền nhất kinh thành”.

      “Chỉ cần tiểu thư lấy túi tiền để đựng bánh ngọt với thịt khô, cần phải thường xuyên đổi cái mới như vậy đâu”. Xuân Lan tức giận .

      Thập Nhất Nương trầm mặc chút nhìn túi tiền “ ra cũ chút vẫn dùng được mà, ta ngại đâu, chỉ cần vẫn đựng được đồ ăn là tốt”.

      Đông Mai quyết liệt như chém đinh chặt sắt “ thể như vậy, tiểu thư mà mang túi tiền cũ, người ta nhìn vào chúng ta lười biếng. Tuyệt đối được”.

      -----------------------------o0o---------------------------​

      Thập Nhất Nương còn chưa tới đình, Trữ Bị Lương nhanh chóng phóng tới muốn nhào vào lòng nàng.

      được, cặp giò của ngươi, à , chân của ngươi dơ quá”. Thập Nhất Nương chạy thoát nhanh, Trữ Bị Lương từ khi theo An Ngũ Lang tuần tra khắp kinh thành đến bây giờ tốc độ cũng tăng chóng mặt.

      Trữ Bị Lương đau lòng kêu gào: Chủ nhân, người thương ta.

      Thập Nhất Nương để ý tới bộ dáng đau thương của Trữ Bị Lương “Ngũ Lang ca, hôm nay huynh rảnh à?”

      An Ngũ Lang ăn điểm tâm bàn bằng tư thế hùng câu nệ tiểu tiết, quần áo đều là vụn bánh rơi vãi, Diêu Tam Nương cũng phiền đưa khăn tay ra cho lau.

      tuần tra vòng có việc gì nên về”.

      “Thập Nhất Nương, tới đây, bánh bơ này ngon lắm nè…” Thập Lang vui vẻ “Cái này làm theo phương pháp mà muội hướng dẫn đó, ngon lắm, Tam Nương cũng rất thích”.

      Diêu Tam Nương gật đầu như giã tỏi, đẩy đĩa bánh ngọt về phía Thập Nhất Nương “Ngon , muội thèm quá nên ăn hơi nhiều”.

      Thập Nhất Nương cầm lấy ăn mấy miếng “Đúng là ngon, nhưng vẫn đủ độ ngọt”.

      Thập Lang cũng rất buồn bực, vẫn muốn bảo vệ body mập mạp của mình, à , so với ngày trước càng lúc càng mập hơn, cái bụng tròn vo toàn thịt mỗi bước đều rung rung nung núc, y chang như Phật Di Lặc. “Ta cũng muốn cho thêm đường nhưng đầu bếp cứ chịu, cứ bắt phải giảm đường”.

      An Ngũ Lang nhìn dáng người của đệ đệ, lắc đầu “Mẹ đừng nên hy vọng gì nữa, ngươi đời này gầy nổi”.

      Thập Lang để bụng “Mập như đệ mới là phúc khí, người khác muốn cũng được, huynh nhìn Thập Nhất Nương với Tam Nương kìa, bây giờ đều đẹp như xưa, quá gầy, gầy đến mức đệ nhìn mà đau lòng”.

      Thập Nhất Nương bĩu môi “Đại bá mẫu muội chưa gầy, mỗi ngày còn bắt muội phải uống dược thiện, là do đại bá mẫu nghe người ta dược thiện có tác dụng bài trừ độc tố, giảm béo gì đó… Mùi vị khó chịu lắm, đắng ngắt như vậy mà gọi là dược thiện cái gì, ràng là thuốc”.

      Thập Lang đồng tình thương xót, quay đầu với Diêu Tam Nương “Thẩm mỹ của Thái tử quá biến thái, Thập Nhất Nương muốn lấy lòng mà phải giảm béo, Tam Nương, muội ngàn vạn lần đừng có gầy nha, xấu lắm, mấy năm trước muội còn rất đáng , giờ muội gầy thành như vầy… haizz… Trữ Bị Lương cũng vậy, bị Ngũ ca hành hạ đến gầy trơ xương rồi kìa”.

      An Ngũ Lang cứng họng nhìn đệ đệ có thẩm mỹ lệch lạc thấy béo là đẹp của mình, năm nay cũng mười bảy rồi, nếu lấy gu thẩm mỹ của mà tìm vợ, chắc chắn sau này lấy phì lũ về nhà, nghĩ đến cảnh hai con heo ở cùng nhà, sau đó liên tục sinh ra mấy con heo con chạy loăng quăng…

      An Ngũ Lang uống trà mà mắc nghẹn, hình ảnh trong tưởng tượng đẹp đến mức dám nghĩ tiếp… Rất đáng sợ!
      nkhanh3324, Hale205, HHONGMINH8 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      ghét í nhầm sợ của nào trời cho của nấy. tớ chuẩn bị ship diêu tam nương cho ngũ lang ca đây:tungtung::tungtung:

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Này lão Hoàng, ông cũng nên biết tiền trong tư khố nhà ông từ đâu mà có chứ

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 148:

      Edit: Do Nguyen

      “Tiểu thư, tỉnh dậy, tiểu thư ơi, dậy thôi”.

      Thập Nhất Nương che lỗ tai lại, tiếp tục ôm chăn ngủ tiếp.

      “Tiểu thư”. Nha hoàn đến nhấc chăn lên, “Dậy tiểu thư”.

      Thập Nhất Nương mờ mịt mở mắt, trời vẫn chưa sáng, trong phòng chỉ có ánh sáng leo lét của ngọn nến, xung quanh bốn phía vẫn còn tối thui, “Xuân Lan, có chuyện gì? Trời chưa sáng mà”.

      “Tiểu thư của tôi ơi, hôm nay là ngày đại hỷ, tiểu thư mau dậy , trễ giờ lành tốt đâu”. Xuân Lan còn lời nào để , tân nương nhà người khác vào ngày thành thân đều lo lắng ngủ được, còn tiểu thư nhà mình ngủ còn say hơn cả Trữ Bị Lương.

      Lúc này Thập Nhất Nương mới tỉnh táo đôi chút, ngáp cái, tùy ý nha hoàn xử lý, lúc đầu trước ngày kết hôn nàng cũng hơi sợ hãi, nhưng tối qua Thái tử chạy đến ôm ôm ấp ấp tới hơn nửa đêm, còn trịnh trọng lại mấy lần.

      “Thập Nhất Nương, ta muội, chúng ta bên nhau cả đời này”.

      “Chỉ cần tưởng tượng cảnh mỗi buổi sáng mở mắt dậy là có thể nhìn thấy muội, ta rất vui”.

      “Thập Nhất Nương, chúng ta sống với nhau đến ngày đầu bạc, ta còn mong đến lúc chết, chúng ta cũng chết ngày”.

      ----------------------------o0o----------------------------​

      Lời quá mức đẹp đẽ say lòng người, nhờ vậy những bất an lo âu của nàng tiêu tan hết, nàng cứ ngủ vùi trong lồng ngực đến mê mệt.

      “Tiểu thư, ăn sáng chút ”. Đông Mai cầm hộp đồ ăn bước đến.

      “Hôm nay ăn bánh bao hả? Sao có cháo với sữa đậu nành, ăn mỗi bánh bao làm sao đủ no?” Thập Nhất Nương ngạc nhiên, Đông Mai sao có thể thiếu sót như vậy được?

      Hạ Hà lắc đầu “Hôm nay tiểu thư được uống nhiều nước, rất bất tiện”.

      Thập Nhất Nương cầm bánh bao lẩm bẩm “ là, mới làm tân nương thôi mà thấy thiệt thòi rồi”.

      Xuân Lan nghe mà muốn té xỉu “Tiểu thư, hôm nay người là tân nương đó, đừng như vậy, may mắn”.

      “Tiểu thư, người phải có dáng vẻ của tân nương chút , gò má ửng hồng, cúi đầu e lệ thẹn thùng, ngượng ngùng… phải ngượng ngùng, tiểu thư nhớ dùm ”. Đông Mai hét lên, tiểu thư quá mức tỉnh rụi, giống tân nương chút nào.

      “Đỏ mặt ngượng ngùng hả?” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ “Hay là Xuân Lan, tỷ tát ta mấy cái , da của ta trắng, bị đánh thành màu hồng liền á”.

      Xuân Lan cố gắng nín thở bình tĩnh, hôm nay là ngày tốt, thể bị tức giận mất hên.

      “Tiểu thư yên tâm, có phấn hồng”. Thu Cúc nhàng chạy nhanh đến.

      “Nhớ bôi phấn lên”. Hạ Hà lấy ra son phấn chuẩn bị trang điểm, Thập Nhất Nương nhớ tới khuôn mặt như hát bội của Tăng Bát Nương trong ngày tân hôn, nàng lập tức phản đối “Ta trang điểm, bôi phấn, các tỷ đừng mong biến ta thành nữ quỷ”.

      “Tiểu thư, tân nương đều phải trang điểm” Xuân Lan kiên nhẫn .

      “Ta trang điểm” Thập Nhất Nương lắc đầu mãnh liệt.

      Trời sáng dần, Phương thị và Tôn thị chạy tới, Tăng thị và công chúa cũng đến hỗ trợ.

      “Sâm Lang, Kiểm Lang, đến đây, cho ôm cái”. Thập Nhất Nương vừa thấy hai đứa bé tươi cười với mình như mọi ngày liền giơ tay muốn ôm lấy.

      Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm, đứa lớn khỏe mạnh nở nang được 3 tuổi, đứa môi hồng răng trắng, xinh đẹp còn hơn con mới được 2 tuổi, nghe gọi, hai đứa như hai con vịt, bước lạch bạch đến với thường ngày vẫn hay chơi đùa với chúng.

      “Tiểu , ôm ôm”. Tiểu Kiểm năng vẫn chưa , hé miệng lộ ra 1 – 2 cái răng mỉm cười với Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương muốn chết, vươn tay ra định ôm.

      “Đừng, được” Xuân Lan giống như gặp kẻ địch, kêu người đem 2 tiểu bảo bối ra ngoài “Tiểu thư, được làm nhàu quần áo”.

      Vì Thập Nhất Nương muốn trang điểm, nên các nàng phải tìm cách đánh phấn tô son sao cho nhàng nhất có thể, các nàng tỉ mỉ từng ly từng tý, các vị phu nhân nóng vội lắm rồi, kết quả trang điểm kiểu nhàng thế này lại khiến mọi người kinh ngạc thôi, Thập Nhất Nương vốn là xinh đẹp ngọt ngào, giờ lại trong trẻo thoát tục như tiên nữ, hai mắt Tôn thị tỏa sáng, chờ sau hôn lễ nhất định phải gọi mấy nha hoàn này đến phòng, hỏi cặn kẽ cách trang điểm này mới được.

      “Trang điểm đẹp quá” Tăng thị cười “So với ta lúc trước mặt như quỷ, muội xinh đẹp hơn ta rất nhiều”.

      “Đại tẩu, tỷ vậy là đắc tội với tất cả tân nương đời rồi”. Công chúa tươi cười “Nhưng đúng là Thập Nhất Nương trang điểm thế này quá xinh đẹp khiến người ta chớp mắt cũng luyến tiếc, Tứ Lang nhất định ngạc nhiên lắm”.

      Hôm nay người đến dự lễ rất nhiều, An Đại gia đãi khách.

      “An Tướng quân! lâu thấy, chúc mừng, chúc mừng, đúng rồi An Quốc Công đâu?”

      An Đại gia cười khổ, “Tổ phụ luyến tiếc Thập Nhất Nương xuất giá……”

      Lời chỉ nửa nhưng mọi người đều hiểu, lão quốc công chắc kiếm góc nào ngồi khóc rồi.

      Nhóm nữ khách vui cười, khuôn mặt đỏ hồng nhìn An Tam Lang ngọc thụ lâm phong, đây chính là tình nhân trong mộng của tất cả quý nữ kinh thành, biết sau này ai có thể gả cho , nếu câu biết xấu hổ chính là nếu có thể được gả cho An Tam Lang, các nàng dù có bị giảm thọ 10 năm cũng vui lòng chấp nhận.

      An Quốc Công hai mắt rưng rưng, cháu của , hu hu… sau này ai chơi cờ với ? Ai cùng trồng rau? Sau khi ăn xong, ai tản bộ với ?... Càng nghĩ càng đau lòng…

      Sớm biết nàng phải gả vào cung, nhanh chân tìm cháu rể tốt đem nhốt trong phủ… Hu hu… càng nghĩ càng hối hận, hối hận đến đỏ mắt.

      Tôn thị thấy tình hình ổn, vội vàng đem hai đứa bé Tiểu Sâm – Tiểu Kiểm còn chưa vững giao cho An Quốc Công, mấy năm gần đây, cha chồng bà ngày càng trẻ lại, tóc bạc biến thành đen , ngay cả tính tình cũng y chang con nít, thể để cha chồng khóc nháo làm trễ giờ lành.

      “Thập Nhất Nương, tổ phụ luyến tiếc con”. An Quốc Công càng già càng dẻo dai, mỗi tay ôm đứa bé béo mập mà vẫn có thể khóc lóc trước mặt Thập Nhất Nương.

      “Tổ phụ, đừng khóc, dù có gả chồng con vẫn thường xuyên về nhà” Thập Nhất Nương cũng muốn khóc theo.

      “Nhưng con đâu thể về nhà mỗi ngày”. An Quốc Công thương tâm…

      “Ông cố tổ, đừng khóc”. Tiểu Sâm xoa xoa mặt An Quốc Công.

      “Tiểu đâu?” Tiểu Kiểm chữ “Kiểm… Kiểm… với…

      Tôn thị buồn cười ôm cháu trai “Tiểu của con xuất giá, Tiểu Kiểm đâu có theo được”.

      “Tiểu Sâm cũng theo được sao?” Sâm Lang kháu khỉnh khỏe mạnh hỏi.

      An Quốc Công càng nghe càng đau lòng, nước mắt rưng rưng “ được, tiểu các con xuất giá, chúng ta đều theo được, hu hu…”

      Tiểu Sâm đồng ý, vùng vẫy giằng thoát khỏi cánh tay An Quốc Công ôm bé “ cần, con muốn …”

      Tiểu Kiểm nhắn thanh tú cũng oa oa khóc lớn, ủy khuất đưa tay muốn Thập Nhất Nương ôm, nó thích nhất là tiểu , tổ phụ, tổ mẫu, cha mẹ đều cho nó ăn bánh ngọt, chỉ có tiểu là lén lút cho ăn.

      Nước mắt Thập Nhất Nương lăn dài má, Tôn thị nóng nảy “Đừng khóc, lớp trang điểm bị nhòe, Thập Nhất Nương, con muốn mang cái mặt như mèo lấy chồng hả?”

      “Con đau lòng”. Thập Nhất Nương muốn ôm Tiểu Sâm, Tiểu Kiểm nhưng bộ lễ phục nặng nề rất bất tiện khiến nàng ôm được.

      Quá phiền! Phương thị biết phải làm sao vội vàng nháy mắt ra hiệu cho An Nhị Gia, An Tam Gia để họ mang 1 ông già với 2 đứa trẻ hiểu chuyện này ra ngoài.

      An Quốc Công và 2 thằng bé dở hơi bị buộc ra ngoài, trong phòng yên tĩnh hẳn, Thập Nhất Nương ngoan ngoãn ngồi im để mọi người chải tóc.

      “Tam Gia” Đông Mai hành lễ.

      An Tam Gia cầm hộp gỗ bước vào “Các người lui xuống trước , ta muốn với Thập Nhất Nương mấy lời”.

      Xuân Lan hơi chần chừ “Tam Gia, tiểu thư mới trang điểm xong…” Cho nên ngàn vạn lần ngài đừng làm tiểu thư khóc, hôm nay tiểu thư cứ như làm từ nước, động cái là rơi nước mắt.

      “Yên tâm” An Tam Gia nhướng mày “Nếu Thái tử dám ghét bỏ nó, ta lập tức gả nữa”.

      Xuân Lan dở khóc dở cười, Tam Gia à, làm ơn đừng gây .

      “Sau khi gả chồng, Thập Nhất Nương là con cái nhà người khác”. An Tam Gia đau lòng nhìn con .

      Thập Nhất Nương lại muốn khóc, nghĩ đến Xuân Lan nên cố gắng nuốt nước mắt trở về, “Cha, yên tâm, sau này con chín chắn hơn, bốc đồng như con nít nữa”.

      , con hiểu lầm rồi”. An Tam Gia nghiêm túc nhìn bảo bối của mình, “Ý của cha là con cứ sống, cứ làm những điều con thích, cần lo lắng nhiều, cha là Hiệu trưởng Học viện Hoàng gia, con kết hôn, cha cũng dọn vào sống ở đó, cách Đông Cung rất gần, nếu có chuyện gì, con cứ tới tìm cha, cha thay con giải quyết”.

      sao?” Thập Nhất Nương vui mừng “Vậy cha con mình cùng nhau sống ở Đông Cung luôn cha”.

      An Tam Gia cẩn thận nghĩ ngợi, “Con vừa kết hôn, làm như vậy được, con ráng chờ thời gian nữa, cha tìm cách dọn đến Đông Cung”. Lý do hả? Từ từ tìm là được, danh nghĩa vẫn là thầy của Thái tử, đốc thúc Thái tử học hành là trách nhiệm của , cho nên càng phải ở cùng Thái tử cho tiện việc học hành… An Tam Gia bình tĩnh suy tính…

      Hôm nay, rất nhiều người đến, Thập Nhất Nương giật mình vì Công chúa đem cho nàng chồng ngân phiếu.

      “Công chúa tẩu tẩu, tẩu đem hết của cải cho muội như vậy, Tiểu Kiểm sau này làm sao mà sống?” Thập Nhất Nương há hốc miệng, mới vừa rồi cha nàng cũng cho nàng hộp ngân phiếu, hôm nay nàng thành đại phú bà rồi hả?

      “Cha của Tiểu Kiểm kiếm cho nó”. Công chúa khách khí “Ta cho muội muội cứ lấy”.

      Thập Nhất Nương muốn “Tẩu tẩu, ngân phiếu này tẩu cầm về sau này cho Tiểu Kiểm , sau này Kiểm nhi cũng phải cưới vợ, phải sắm sính lễ…”

      Công chúa buồn cười “Kiểm nhi mới bao lớn mà muội lo, còn sớm lắm, tám năm, mười năm nữa, Nhị ca của muội kiếm rất nhiều tiền cho nó sắm sính lễ, muội muội ngốc, muội gả cho đệ đệ của ta, ta là tỷ tỷ, ta mượn hoa hiến phật, cho muội cũng giống như cho Tứ Lang, hơn nữa Nhị Lang ca cũng lo lắng cho muội, muốn muội có nhiều tiền chút để phòng thân, tuy Tứ Lang là Thái tử nhưng phụ hoàng của ta chỉ biết tiêu tiền biết kiếm tiền, cho nên Thái tử cũng chẳng có tiền đâu, chúng ta thể nhìn muội và Tứ Lang mỗi ngày phải tiết kiệm mà sống”.

      Thái tử nước mà có tiền ư? Nếu so với cuộc sống hàng ngày nay của An Nhị Lang và Công chúa quả ai có thể so sánh.

      Đồ ăn cần phải , nếu Thập Nhất Nương tự nhận mình là người ăn sung sướng thứ nhì Đại Hạ ai dám nhận đứng thứ nhất, cho nên về mặt ăn uống, Thập Nhất Nương của An Quốc Công phủ là số . Nhưng dù ngươi có ăn sơn hào hải vị người khác cũng khó mà thấy được, mọi người nhìn thấy nhất là ngươi mặc cái gì, trang sức dùng cái gì. Công chúa điện hạ mặc quần áo mang trang sức chưa bao giờ lặp lại, cái sau so với cái trước càng tinh xảo đắt đỏ hơn, trở thành biểu tượng thời trang của quý nữ kinh thành. An Nhị Lang tất nhiên thể chỉ chuẩn bị cho vợ mà thiếu phần em . Nhưng Thập Nhất Nương có hứng thú với đống quần áo trang sức gì đó, nàng chỉ thích ăn.

      Lúc Thái tử bước vào cửa, hai thằng bé chân loạng choạng khóc bù lu bù loa, tuy còn nhưng có tố chất thượng võ của An gia, đứa đánh đứa khóc lóc kể lể “Người xấu, hu hu… Người hư lắm… được bắt tiểu ”.

      “Hu hu… được đem tiểu , ta đổi Ngũ thúc, Thập thúc được ? Ngươi cứ mang họ , để tiểu ở lại”.

      An Ngũ Lang và An Thập Lang đứng bên cạnh trơ mắt nhìn nhau nên lời.

      ra giá trị của An Ngũ Lang và An Thập Lang trong mắt hai đứa trẻ đáng xu như vậy.

      Thái tử ngồi xuống ôm hai đứa trẻ “Xin lỗi, hai vị thúc thúc của các con đáng giá, đổi”.

      Mặc niệm cho An Ngũ Lang và An Thập Lang…

      Hai đứa trẻ khóc to lên, Tiểu Sâm đánh quyền vào người Thái tử “Tiểu là của Sâm nhi và Kiểm nhi”.

      Thái tử đau đầu, sức lực của đứa này mạnh “Đồ ngốc, ta đâu có cướp tiểu của các con, tiểu chỉ đổi chỗ ở thôi mà, các con mỗi ngày cứ đến chơi với nàng là được, đâu khác giờ là bao”.

      ?” Tiểu Sâm thu nước mắt, hỏi.

      Tiểu Kiểm cũng nín khóc “Có… được ?”

      Thái tử khẳng định “Được, các con cứ đến chơi với tiểu , nơi đó có nhiều bánh ngọt lắm”.

      Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm nhìn nhau, trăm miệng lời “Tốt… Ta cho ngươi tiểu ”.

      Hả? An Ngũ Lang và An Thập Lang đứng bên cạnh câm nín nên lời, các ngươi cứ như vậy mà bán tiểu hả?
      nkhanh3324, Hale205, Jin29210 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi trời ơi sao mà đáng thế ko biết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :