1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Mới chương 144/201 chương mà sao cảm giác như sắp hết truyện rồi vậy @Do Nguyen ơi? Cũng đợi thập nhất nương lớn chứ. Tác giả làm câu thời gian rồi cũng qua, thập nhất nương cũng tới tuổi cập kê em khóc đấy

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      @levuong cứ bình tĩnh nè... còn vô vàn chuyện đáng ở phía sau nên cứ yên tâm nha...
      levuong thích bài này.

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 145:

      Edit: Do Nguyen

      Tăng Bát Nương cảm thấy mình chính là người đứng ở đỉnh cao của cuộc đời này như lời của Thập Nhất Nương. Nàng là thiếu nữ trưởng thành dưới chở che của cha mẹ và các , sau khi lấy chồng được chồng thương chăm sóc từng ly từng tý, cuộc sống hôn nhân ngọt ngào khiến cả khuôn mặt nàng tỏa sáng, càng hạnh phúc hơn là sau năm gả vào An gia, nàng có thai. Cả An phủ vui mừng che chở nàng như bảo bối.

      Tuy nôn nghén khổ sở nhưng chồng nàng – An Đại Lang thường xuyên chạy khắp kinh thành tìm quả mơ chua mà nàng thích, Thập Lang và Thập Nhất Nương mỗi ngày đều nghiên cứu món ăn hợp khẩu vị của nàng, cha mẹ chồng liên tục đưa mứt hoa quả sang, tự đáy lòng Tăng Bát Nương cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vì nôn nghén nàng gầy gò hơn nhưng tinh thần vui tươi thoải mái, mẫu thân nàng cũng cảm khái nàng có phúc muôn phần mới được gả vào An gia, trước kia An Đại Lang nước da ngăm đen, mặt đơ biểu cảm, các tiểu thư kinh thành đều chê bai , giờ đây bọn họ đều tiếc hận sao lại bỏ qua người đàn ông tốt như vậy, sau này bọn họ đều có cái nhìn khác khi đánh giá đàn ông: xem xét người đàn ông, khuôn mặt quan trọng, quan trọng là có tốt với ngươi ?

      Lúc em bé trong bụng bắt đầu động đậy, tuy vẫn chưa biết là nam hay nữ nhưng tất cả mọi người đều nghĩ là con trai. Đứa này hiếu động quá mức, trong bụng mẹ ngày nào cũng tay đấm chân đá, tội nghiệp Tăng Bát Nương, hẳn là rất đau nhưng cứ bị con mình đập bùm bụp như thế tài nào ngủ được.

      Thập Nhất Nương nhìn chăm chú vào bụng Tăng Bát Nương, thỉnh thoảng chỗ này nhô lên cục, sau đó chỗ kia cũng nhô lên cục, nàng “Giống con chuột quá, đại tẩu, muội chơi với nó được ?”

      Thường phụ nữ có thai đầu óc bị ngốc ba năm, Tăng Bát Nương vẫn suy nghĩ tại sao giống con chuột nên thuận miệng “Được”.

      Thập Nhất Nương vui mừng lấy tay chụp phủ lên mấy chỗ nhô lên bụng Tăng Bát Nương, kết quả, em bé trong bụng càng hiếu động, đạp bụng mẹ càng lúc càng nhanh, giống như Thập Nhất Nương và em bé cách tầng da bụng mà đánh quyền qua lại.

      Tăng Bát Nương cười khổ nhìn cảnh này, nên lời.

      Lúc em bé hiếu động kia ra đời, cả An Phủ đều hân hoan vui vẻ, đây là cháu trai đích tôn đời thứ ba của An gia.

      “Tiểu Sâm, hôm nay có ngoan ?” Tăng Bát Nương – giờ đây nên gọi là Tăng thị, cả khuôn mặt đều lên vẻ từ ái, dịu dàng.

      Thập Nhất Nương chơi đùa với tiểu bảo bối, bé trai trắng trẻo bụ bẫm vừa thấy có người chơi vươn tay lên nắm tay Thập Nhất Nương chào hỏi, đây là thói quen hai người luyện từ trong bụng mẹ, cần nghi ngờ, thằng bé này tương lai chắn chắn say mê học võ.

      “Tiểu Sâm, ta là của con đó”. Thập Nhất Nương chơi đùa với tiểu bảo bối 6 tháng tuổi, bé phấn khởi quơ tay loạn xạ, chân cũng đạp loạn xà ngầu, làm văng cái tã quấn người. Tên của bé là An Tông Sâm. Thập Nhất Nương nghĩ cái tên này rất hợp với nó, rất có tố chất trở thành đại thụ mạnh mẽ (Sâm = Lâm).

      “Đáng quá, ta cũng hy vọng em bé trong bụng ta cũng đáng như vậy”. An Khang công chúa vỗ về bụng bầu 7 tháng của mình, trong mắt đầy hâm mộ.

      “Muội cứ yên tâm, em bé của muội và Nhị Lang chắc chắn xuất sắc”. Tăng thị mỉm cười “Nó giống Tiểu Sâm đâu, em bé trong bụng muội nhàng hiểu chuyện, làm muội khó chịu nhiều, còn ta lúc mang thai Sâm nhi khổ sở lắm, ngày nào nó cũng múa võ trong bụng ta”.

      An Khang công chúa vui vẻ vuốt bụng mình “Tiểu Sâm hoạt bát khỏe mạnh, muội còn lo em bé trong bụng muội yếu ớt, cha nó ngày nào cũng dán tai vào bụng muội nghe ngóng nhưng nó đều động đậy, cha nó thất vọng lắm, huynh ấy cũng muốn giống Thập Nhất Nương và Tiểu Sâm bồi dưỡng thói quen luyện võ từ trong bụng. Đại tẩu, hình như em bé trong bụng muội ngủ cả ngày đó. Đúng là con sâu tham ngủ”.

      “Muội có phước mà biết”. Tăng thị nhịn được “Nếu nó lăn lộn muội như Tiểu Sâm, muội khổ sở muốn chết luôn, nó cứ nhích tới nhích lui, ta chưa từng ngủ ngon được bữa nào, em bé trong bụng muội ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy, tỷ hâm mộ muội, à… chừng, muội mang thai con ”.

      An Khang công chúa ngượng ngùng “Lúc mới mang thai, tổ phụ, cha và mẹ cũng hy vọng có cháu , nếu được vậy mọi người vui lắm… Nhưng tiếc, muội cảm giác là con trai, thái y cũng con trai”. Nàng vẻ mặt xin lỗi, thái y trong cung cũng khẳng định là con trai rồi, mọi người đều thất vọng, An gia hiếm cháu , mấy tiểu tử thúi kia đầy rẫy khắp nhà rồi.

      Thập Nhất Nương cười hì hì “Con trai cũng đâu có sao, công chúa tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, con của tỷ nhất định là mỹ nam ôn nhu”.

      An Khang công chúa cười hạnh phúc, cúi đầu vuốt bụng “Nếu mang thai con tất nhiên là quá tốt nhưng con trai cũng sao, ta chỉ mong nó sau này cả đời bình an hạnh phúc”.

      Gần tới ngày An Khang công chúa sinh nở, Hoàng hậu mặc kệ tất cả, chạy tới An phủ chăm sóc con , đến ngày sinh, chỉ có Thái tử, Hoàng đế cũng theo tới, cả đám người lo âu chờ đợi.

      “Sinh rồi, là tiểu tử béo”. Hoàng hậu tươi cười “Đứa này khỏe mạnh lắm, nhưng lại thích ngủ, lúc sinh ra chỉ e e mấy tiếng rồi ngủ tiếp”.

      Thập Nhất Nương chạy vội đến, em bé bình thường khi mới sinh đều nhăn nheo đỏ hỏn như khỉ con, nhưng em bé này lại như vậy, nó trắng trẻo đáng “Wow… dễ thương quá… là giống… á… giống Thái tử…” Thập Nhất Nương quay đầu nhìn khuôn mặt nghiệt của Thái tử điện hạ.

      “Đúng vậy, nó rất giống Tứ Lang”. Hoàng đế cũng thò mặt vào “Cái này cũng đúng thôi, Tứ Lang và Huy Nương là song sinh mà”.

      An Nhị Gia cũng chạy lại đoạt cháu nội “Cháu nội của ta đẹp trai quá, là do ta với phu nhân đều là trai xinh đẹp nên cháu nội mới đẹp trai như vậy, phu nhân, phu nhân, nàng nhìn này, cái cằm của nó giống nàng lắm”.

      Tôn thị vui vẻ “Đứa này có cằm chẻ, là xinh đẹp quá mức, ha ha”.

      An Nhị Lang bĩu môi “Con trai con có chỗ nào giống mọi người? Con thấy nó chẳng giống Thái tử chút nào… Nhìn nè, mũi của nó giống con nè”. Lớn lên giống Thái tử có gì tốt, Thái tử mặt lạnh tanh, hiểm, hứ… Là do bị Thái tử bắt lấy nhược điểm nên mới phải làm trâu làm ngựa kiếm tiền cho Hoàng gia, còn phải giúp Đông Cung của Thái tử kiếm tiền riêng nữa… Hứ… Đồ cơ hội!

      Đều tốt, đều tốt… Thập Nhất Nương cười cười, giống Thái tử cũng tốt, lo sau này nó kiếm được vợ, tình địch của nàng nay trải rộng khắp kinh thành, cung yến lần trước nàng chịu đựng ánh mắt khủng bố của ít các tiểu thư, đặc biệt là Thôi Thập Nương, ánh mắt nàng ấy giống như muốn băm vằm nàng.

      Thời gian qua nhanh, Thập Nhất Nương 14 tuổi, nàng phải cập kê.

      Hôm nay, Hoàng hậu trong cung mở hoa yến mời đông đảo các phu nhân và tiểu thư kinh thành đến dự.

      “Thập Nhất Nương, tỷ sắp làm lễ cập kê phải ?” Diêu Tam Nương hỏi, nhìn quần áo trang sức lộng lẫy của Thập Nhất Nương mà ngẩn ngơ. Tiêu chuẩn xinh đẹp của các Đại Hạ là mềm mại yếu đuối, nhưng Thập Nhất Nương giống, dáng người tròn tròn, khuôn mặt xinh đẹp, xương người Thập Nhất Nương nên khi nàng có da có thịt lại thấy béo mà chỉ thấy vẻ đẹp tràn đầy sức sống.

      “Đúng rồi, hai tháng nữa” Thập Nhất Nương hơi ngượng ngùng, sau lễ cập kê nàng nhanh chóng kết hôn cùng Thái tử.

      14 tuổi, nàng dậy cũng tốt lắm, phương thuốc nở ngực công chúa đưa cho rất có hiệu quả, hơn nữa, sau khi công chúa và An Nhị Lang thành thân, mỗi ngày đều ép Thập Nhất Nương uống thuốc bổ, đặc biệt là các loại thức ăn giúp ngực nở nang, vì thế bây giờ khuôn mặt nàng vẫn xinh, nhưng bộ ngực phát triển rất tốt, Thái tử điện hạ mỗi lần ôm nàng đều nhịn được phải sờ vài cái.

      Thập Nhất Nương thoải mái cảm giác từng cơn đau ngực, vẫn còn thời kỳ dậy , nếu cẩn thận đụng đều đau như vậy.

      “Thời gian nhanh quá”. Diêu Tam Nương nhìn vườn hoa nở rộ cảm khái “Thập Nhất Nương rất nhanh phải kết hôn, thanh xuân con ngắn ngủi”.

      Thập Nhất Nương nhìn Diêu Tam Nương, nàng ấy năm nay cũng 13 tuổi, tuy béo như trước nhưng nếu so với bạn bè đồng trang lứa vẫn đầy đặn mượt mà, hơn nữa, nàng có khuôn mặt ngây thơ đáng , đúng kiểu tiểu loli, , phải là “khuôn mặt loli, dáng người hấp dẫn như ma quỷ”… Khụ khụ, các loại thuốc và thức ăn nở ngực Diêu Tam Nương ăn cũng ít mà. Nhưng Thập Nhất Nương buồn bực chính là Diêu Tam Nương cao hơn nàng chút, nhưng sao, Hồ đại phu Thập Nhất Nương dậy muộn, sau này còn có thể cao hơn, nàng rất mong mình cao hơn chút nữa, nếu mỗi lần Thái tử hôn nàng, nàng phải vất vả nhón chân hoặc tìm cái ghế leo lên, mất mặt lắm.

      Hoàng hậu chuyện với các mệnh phụ phu phân, còn trong phòng khách, các tiểu thư cũng tíu tít trò chuyện.

      “Bực mình quá”. Thôi Thập Nương oán hận nhìn Thập Nhất Nương. “Ả ta sắp gả cho Thái tử, sao đời lại có người biết xấu hổ như vậy, cha mẹ đều bảo ta nhịn, nhịn, nhịn… họ tìm cách đưa ta lên làm Trắc phi của Thái tử, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này phải quỳ gối làm lễ với Thập Nhất Nương, ta tức muốn điên…”

      “Biểu muội, phải bình tĩnh, kiên nhẫn chút… Thập Nhất Nương là chính thê mà”. Khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Giang Nhị Nương lên tia vui vẻ, nhưng nàng nhanh chóng cúi đầu “Cái gì cũng quan trọng bằng chiều chuộng thương của đàn ông, sau này vào Đông cung, chỉ cần muội được Thái tử sủng ái có thể đạp lên đầu Thập Nhất Nương”.

      Thôi Thập Nương hung dữ “Chờ đó, sau này muội sinh được con trai, sớm hay muộn muội cũng làm cho ả khóc lóc cầu xin muội… Thứ con biết xấu hổ, chẳng qua cứu Thái tử mạng rồi ép buộc Thái tử phải cưới ả, muội nhất định phải làm cho ả hối hận”.

      Giang Nhị Nương nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Thôi Thập Nương, khiến nhan sắc vốn xinh đẹp của Thôi Thập Nương càng xấu xí vài phần, khóe miệng Giang Nhị Nương mỉm cười, tự hài lòng với bản thân, bên cạnh mình có kẻ nhan sắc thua mình, tính tình bằng mình, khí chất bằng mình, tài học càng so được với mình, cái lá xanh này càng khiến đóa hoa hồng mỹ lệ như mình lên rực rỡ. Tuy gia cảnh Giang Nhị Nương sa sút, nhưng sao, chờ mưu của Thôi gia thành công, Thập Nhất Nương trở thành Thái tử phi, Thôi Thập Nương thành trắc phi… Đến lúc đó mới là cơ hội của nàng. Thôi Thập Nương ngây thơ xinh đẹp như Thập Nhất Nương, muốn được Thái tử sủng ái, nằm mơ … Vì muốn được sủng ái, Thôi gia chắc chắn đưa nàng đến Đông cung giúp đỡ Thôi Thập Nương. Đó chính là cơ hội của nàng. Bằng nhan sắc và thủ đoạn của nàng, Thái tử nhất định nàng, chừng nàng còn là người đầu tiên sinh con cho Thái tử, chờ nàng có con… Chỉ cần Đông cung có đứa con nào khác, chừng con trai nàng có thể trở thành cháu nội đích tôn của Hoàng đế, ngôi vị đỉnh cao kia sau này cũng phải là thể… hắc hắc…

      Giang Nhị Nương cố gắng kiềm chế tròng mắt nóng bỏng, giả vờ có việc gì nhìn về phía vườn hoa, đáng tiếc, trước kia hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên có nhiều loại mang độc tính có thể giết người, nhưng giờ đây còn nữa, nhưng sao, mấy thứ như vậy chịu khó vẫn có thể tìm ra…

      ai biết nàng rất am hiểu thực vật có độc, Thôi gia cũng biết, mẫu thân nàng chính là cao thủ dùng độc, chính mẫu thân nàng dùng độc cây cỏ để giết chết mấy cơ thiếp của phụ thân, người chết vì đẻ non, người chết vì đau yếu, trước khi tới kinh thành nàng học được 7 – 8 thành bản lĩnh của mẫu thân, sau đó lại càng dốc lòng tìm hiểu, có thể ai hiểu cách dùng độc bằng thực vật như nàng, nàng hề kém mẫu thân, tương lai sau này chắc chắn nàng có thể khiến Thái tử chỉ chuyên sủng mình nàng.

      Giang Nhị Nương càng nghĩ càng thấy hoàn hảo, chú ý đến hành động của Thôi Thập Nương, càng thể ngờ trong lúc sơ sẩy Thôi Thập Nương lại tự tìm đường chết.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Thôi thập nương à, đường sống lại cứ tìm đường chết:die::die:
      Giang nhị nương à, bớt ảo tưởng sức mạnh dùm :051::051:

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 146:

      Edit: Do Nguyen

      Trong phòng khách đều là các vị tiểu thư, dù có ghen ghét hay hâm mộ cũng mặc kệ, giờ đây họ đều nhiệt tình chuyện với Thập Nhất Nương.

      “Thập Nhất Nương, lễ cập kê của tỷ ta có thể đến dự được ?” tiểu thư khuôn mặt đáng hỏi.

      “Tất nhiên là được”. Thập Nhất Nương cười trả lời.

      “Thời gian là nhanh, Thập Nhất Nương sắp làm lễ thành thân rồi”. tiểu thư khác khuôn mặt thanh tú hâm mộ, “Wow, cái trâm ngọc đầu Thập Nhất Nương là Thái tử điện hạ tặng phải ? Thái tử tốt với Thập Nhất Nương”.

      Mấy lời ghen ghét chua lòm này Thập Nhất Nương cũng rất phiền, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn mỉm cười chống đỡ. Cũng may những người này đều biết hôn nhân của nàng và Thái tử là chuyện chắc chắn thể thay đổi được, nên họ cũng vuốt mông ngựa là chủ yếu, muốn đắc tội Thái tử phi tương lai.

      “Muốn làm Thái tử phi phải có đầy đủ đức – dung, An Thập Nhất Nương khỏe mạnh hoạt bát, gia thế tốt, được người nhà thương, nên mới có thể trở thành Thái tử phi mẫu mực, phúc khí đời đều tập trung người Thập Nhất Nương khiến người ta mỏi mắt”. tiểu thư dung mạo xinh đẹp cười .

      Lời này thoạt nghe giống như khen tặng, nhưng cẩn thận ngẫm lại thấy sâu xa, nữ tử Đại Hạ lấy dịu dàng, ôn nhu, yên tĩnh làm đầu, nàng ta Thái tử phi mẫu mực phải là người có đầy đủ đức – dung, nhưng khen Thập Nhất Nương khỏe mạnh hoạt bát chẳng phải ám chỉ Thập Nhất Nương chẳng ra gì. nhà nàng gia thế tốt, chẳng phải ám chỉ nếu có An gia làm chỗ dựa, nếu người nhà họ An làm áp lực lên Hoàng gia tại sao Thái tử phải chấp nhận lấy Thập Nhất Nương?

      nương này chuyện lợi hại, lời ngọt ngào nhưng dấu kiếm đao. Thập Nhất Nương xem xét nương này ung dung bình thản, tự tin chuyện, nhưng nếu so về dáng người Thập Nhất Nương tự thấy mình vứt xa nàng ta cả khu phố. Cả Thái tử và người An phủ đều Thập Nhất Nương càng lớn càng xinh đẹp, sau này có thể là Đại Hạ đệ nhất mỹ nhân… Nếu vậy, đối với kẻ thất bại dưới chân mình, Thập Nhất Nương thèm chấp!

      Tuy Thập Nhất Nương thèm để ý nhưng Diêu Tam Nương nhịn nổi, nàng trầm mặt, hừ, là cháu của Tín Quốc Công, trong hàng tiểu thư quyền quý của kinh thành, nàng ta cũng là nhân vật số 1, số 2. Nghe đồn năm xưa Hoàng hậu muốn tuyển phi cho Thái tử, cả nhà Tín Quốc Công vui mừng nhất. Tín Quốc Công phủ và An Quốc Công phủ giống nhau. Nhà Tín Quốc Công chỉ sinh ra toàn con , hiếm muộn con trai, vì thế lần lượt nâng thông phòng tiểu thiếp, Tín Quốc Công trở thành lợn giống nhưng kết quả lại tiếp tục sinh ra hết con này đến con khác… Cho nên tiểu thư trong phủ Tín Quốc công chẳng có giá trị gì, đàn ông trong nhà này lại có bản lĩnh, vì thế, các vị tiểu thư Tín Quốc Công phủ trở thành đá lót đường, chuyên gả cho những gia đình quyền quý để tìm cách nâng đỡ nhà mình. Cho nên, vào cung làm Thái tử phi chính là con đường tốt nhất đối với các vị tiểu thư Tín Quốc Công phủ. Các nàng tranh đấu kịch liệt, đều mong muốn gia tộc bồi dưỡng mình trở thành người có tư cách bước chân vào Hoàng gia. Vị tiểu thư vừa chuyện lúc nãy là Thạch Thất Nương. Cả nhà Tín Quốc Công rất kỳ vọng vào nàng ta, hơn nữa nàng ta xinh đẹp lại có hiểu biết, hơn nữa lại là cháu trưởng, cực kỳ xứng đôi với Thái tử, có ai ngờ lại bị Thập Nhất Nương đao chặt hết tương lai sáng sủa.

      “Cảm ơn Thạch Thất Nương khích lệ”. Thập Nhất Nương cười đáp, thú vị nhìn biểu tình cứng đờ mặt nàng ta.

      “Ai khích lệ ngươi?” Đồng đội ngu như heo là Thôi Thập Nương đùng đùng đứng lên , những lời khen tặng vòng vòng kia nàng hiểu lắm, nhưng Giang Nhị Nương lúc trước phân tích vòng các tình địch cho nàng biết, Thạch Thất Nương cũng ái mộ Thái tử, chắc chắn Thạch Thất Nương thể lời gì hay ho với Thập Nhất Nương. Thôi Thập Nương liền suy nghĩ hướng ngược lại, tất nhiên hiểu dụng ý sâu xa trong lời của Thạch Thất Nương. “Ý của Thạch Thất Nương muốn chính là ngươi chẳng có gì, dung mạo có, đức cũng có, căn bản xứng với Thái tử, hơn nữa An Thập Nhất Nương là kẻ xúi quẩy, ngươi hại chết mẹ ngươi, uống máu mẹ ngươi để sống, ngươi là kẻ bất hiếu nhất đời”.

      Mặt Thạch Thất Nương cứng ngắc, nàng hận thể lập tức cách xa Thôi Thập Nương ngu si càng xa càng tốt, mấy lời này đem nàng nướng lửa đỏ, cảm giác tốt lắm, có thể mấy lời của Thôi Thập Nương mà hình ảnh đẹp đẽ của nàng bị hủy trong chốc lát.

      Diêu Tam Nương tức muốn giết người, hùng hổ đứng lên rất muốn tát cho Thôi Thập Nương mấy cái, nhưng Thập Nhất Nương giữ chặt Diêu Tam Nương, Diêu Tam Nương bực bội muốn phát khùng, từ bao giờ Thập Nhất Nương thành bánh bao mặc người ta nhào nặn? Nàng muốn hét Thập Nhất Nương buông mình ra nhìn thấy sắc mặt của Thập Nhất Nương, Diêu Tam Nương lập tức rùng mình, yên lặng dám giãy dụa.

      Thập Nhất Nương chậm rãi đứng dậy, mặt còn nụ cười ngọt ngào thường ngày, dường như phải là Thập Nhất Nương nữa, Thôi Thập Nương sợ hãi rùng mình, nàng thấy sát khí ràng trong mắt Thập Nhất Nương, nhưng Thôi Thập Nương vẫn mạnh miệng “Ta… Ta đâu có sai… Ta nghe người là Thập Nhất Nương uống máu mẹ nàng ta để sống…”

      Thập Nhất Nương đặt tay lên ngọn roi quấn bên hông, “Thôi Thập Nương, ngươi nghe ai ?”

      Thôi Thập Nương oán hận nhìn “Muốn người ta biết, trừ khi làm, ngươi, ngươi, Thập Nhất Nương, ngươi hại chết mẹ mình, uống máu mẹ mình, người ngươi dính máu người chết, ai biết có ăn thịt người luôn ? Còn ra vẻ “bạch liên hoa” gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ta khinh”.

      “Ngươi yên tâm, cuộc đời này ta cũng có hứng thú giả mạo thành “bạch liên hoa”. Thập Nhất Nương quất tiếng, rút roi ra, lạnh lùng nhìn Thôi Thập Nương “Năm đó Uyển thành bị đồ sát, chuyện của ta ở Tây Bắc chỉ có vài người biết, số người này cực kỳ ít, chính là người Hồ, vì bọn họ chính là những kẻ đồ sát mấy vạn dân chúng Uyển thành… Nếu vậy, ta đoán Thôi gia các ngươi có quan hệ với người Hồ. Thậm chí, chiến tranh mấy năm trước, Thôi gia các ngươi cũng cấu kết với người Hồ”.

      Thôi Thập Nương nóng nảy, cấu kết với người Hồ? Chiến tranh ở Uyển thành? Đây là tội danh thông đồng với địch bán nước, chính là tử tội, bị chém hết cả nhà, tịch thu gia sản! Thôi Thập Nương tức giận hét chói tai “Ngươi… ngươi bậy… Ngươi muốn gán tội cho ta nên vẽ ra lý do hoang đường này… Thôi gia ta là thế gia trăm năm…” Lời ra rốt cuộc ngừng lại nửa chừng, bởi vì An Thập Nhất Nương gấp roi lại, dùng roi thay chủy thủ đặt ngay ở cổ Thôi Thập Nương. Nàng thừa biết đây chỉ là cái roi mềm, thường ngày nàng cũng hay dùng roi để quất hạ nhân, nàng biết roi thể giết người được nhưng ánh mắt sắc bén của Thập Nhất Nương nhìn nàng như nhìn người chết, Thôi Thập Nương nghi ngờ roi này giết mình.

      Tuy muốn gây chuyện ồn ào làm nhục Thập Nhất Nương, nhưng mới vừa rồi Thôi Thập Nương làm ầm lên như vậy, câu chuyện cũng là do nàng khơi mào, Thạch Thất Nương thầm mắng Thôi Thập Nương trăm lần, tiểu thư kinh thành chuyện mắng chửi người đều là tiếu lý tàng đao, muốn mắng cũng phải mắng nhã nhặn kín đáo, nào ngờ Thôi Thập Nương là kẻ ngu si như vậy, có khác gì đàn bà thôn dã, ngang nhiên chỉ mặt người ta chửi người ta hại chết mẹ, nghiêm trọng hơn, là uống máu ăn thịt mẹ mình.

      “Thập Nhất Nương, Thôi Thập Nương chỉ là mấy lời khó nghe, chúng ta quân tử động khẩu động thủ…” Nàng cẩn thận tới gần hai người.

      “Thạch Thất Nương ngươi câm miệng lại, cần giả vờ…” Thôi Thập Nương dưới ánh mắt muốn giết người của Thập Nhất Nương, đột nhiên khóc lớn “Đừng nghĩ ta biết, ngươi cũng thích Thái tử, nên mới ghen ghét Thập Nhất Nương”.

      Thạch Thất Nương đen mặt, xong rồi! Hôm nay, Thôi Thập Nương vạch mặt nàng ta, thanh danh của nàng ta hỏng rồi. Thời đại này thanh danh đối với nữ tử rất quan trọng, đối với quý tộc càng là điểm chí mạng, nàng hiểu rất Thạch gia thiếu con … chỉ sợ đến lúc đó nàng còn đủ tư cách trở thành công cụ liên hôn nữa, cuộc sống sau này thảm cỡ nào…

      Diêu Tam Nương bước tới, lạnh lùng nhìn Thôi Thập Nương, hôm nay thể nhiều, nếu thanh danh của Thập Nhất Nương cũng hỏng, hôn của nàng và Thái tử thuận lợi, An gia cũng bị người dèm pha, nàng cũng lo lắng cho Tăng biểu tỷ, lo lắng cho cả An Thập Lang ca mỗi khi có đồ ăn ngon đều dành phần cho nàng, nàng cũng thèm chấp An Ngũ ca ngu ngốc…

      “Ta này Thôi Thập Nương, ngươi đừng khóc nữa, cho dù Thôi gia các người thông đồng với địch phản quốc, dan díu với người Hồ, tội này cũng phải do ngươi làm, đúng ?” Diêu Tam Nương nhàng , nhưng bên trong đều thâm ý “Yên tâm , cho dù cả Thôi gia bị chém hết cả nhà, bị tịch thu hết tài sản, nhưng phụ nữ chỉ bị bán đấu giá làm nô tỳ thôi, đừng khóc”.

      Làm nô tỳ? Đó là những kẻ ngày thường nàng tức giận có thể tùy ý đánh giết? Thôi Thập Nương phát run, nàng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như vậy? Nàng chỉ oán hận Thập Nhất Nương có thể gả cho Thái tử thôi mà, tại sao lại biến thành Thôi gia thông đồng với địch bán nước, dưới dung túng nhiều năm của Giang Nhị Nương, đầu óc ngu si của Thôi Thập Nương nghĩ được gì cả, chỉ có thể gào khóc “Hu hu, nhà ta có thông đồng bán nước, Thôi gia chúng ta trung thành tận tâm… Sao các ngươi dám bôi nhọ?”

      Đồ ngu! Các vị tiểu thư xung quanh thở dài, ngu như vậy chỉ mang lại tai họa ngập đầu cho gia tộc, nhưng ràng Thập Nhất Nương phải là đèn cạn dầu, Thôi Thập Nương lên án nàng uống máu mẹ, bất hiếu có tư cách làm Thái tử phi, nhưng Thập Nhất Nương lại cố tình xoay câu chuyện thành Thôi gia thông đồng với địch bán nước, chuyện uống máu mẹ chỉ là mình An Thập Nhất Nương xui xẻo nhưng thông đồng với địch bán nước toàn thể Thôi gia đều xui xẻo, ai thắng ai thua, chỉ liếc mắt cái ràng.

      Thạch Thất Nương chỉ hận thể giết con lừa ngu ngốc Thôi Thập Nương ngay lập tức, uổng phí nàng khơi mào câu chuyện, người nhà họ An cực kỳ thương Thập Nhất Nương, cho dù chuyện uống máu mẹ là , nhưng xét về tình mẫu tử cũng có thể tha thứ, nhưng chuyện bán nước kia, chỉ cần tiếng gió truyền ra, cả nhà Thôi gia đều tai họa, nhưng ghét nhất là kẻ gây chuyện chỉ biết khóc mà có cách giải quyết, đồ ngu, đến việc tìm người gánh trách nhiệm cũng biết!

      “Thôi Thập Nương, chuyện này cuối cùng là ai cho ngươi biết?” Thạch Thất Nương ám chỉ hỏi, tuy muốn giúp Thôi Thập Nương nhưng hôm nay nàng cũng có liên quan, hòa thượng chạy được nhưng miếu vẫn còn đó, chỉ sợ có người hỏi ra nguồn cơn nàng cũng khó thoát, mặc kệ thế nào cũng phải tìm cách thoát thân.

      “Ta nghe người khác …” Thôi Thập Nương chần chừ, vẫn quyết định khai ra biểu tỷ của nàng.

      Thạch Thất Nương tức giận mà cười “Giờ này còn muốn bao che, nếu hôm nay ngươi ràng thanh danh Thôi gia bị đạp xuống bùn nhơ, bao giờ tẩy được, nếu nghiêm trọng hơn, bề cho rằng Thôi gia thông đồng bán nước, cả nhà ngươi đều bị giết, tài sản bị tịch thu, muốn như vậy ngươi phải lập tức ra”. Nếu phải vì bảo vệ danh tiếng chính mình, nàng muốn nắm cổ áo Thôi Thập Nương, ép buộc nàng ta .

      Diêu Tam Nương nhíu mắt nhìn Thạch Thất Nương, người này cũng thông minh, sau khi xảy ra chuyện lập tức nghĩ cách giải quyết, có lẽ thanh danh của nàng tổn hại chút nhưng Thôi gia nhớ đến công lao tương trợ, ngăn chặn cơn sóng dữ… Diêu Tam Nương cảnh giác, nếu nàng ta có suy nghĩ mơ tới ngôi vị Thái tử phi có thể trở thành đối thủ lớn nhất của Thập Nhất Nương. Chỉ là… nghĩ hồi Diêu Tam Nương lại yên lòng. Ý đồ của nàng ta hôm nay bị Thôi Thập Nương làm lộ, nếu là kẻ thông minh phải giả vờ hứng thú với Thái tử, phải cố gắng cứu vớt thanh danh sắp đổ của nàng ta.

      Thôi Thập Nương rốt cuộc thông minh được lần, chảy nước mắt lớn “Là biểu tỷ của ta, là tỷ ấy, là lỗi của tỷ ấy, tỷ ấy với ta chỉ cần đem chuyện Thập Nhất Nương uống máu mẹ ra ngoài hôn của Thái tử và Thập Nhất Nương thành, hu hu, biểu tỷ chỉ cần phá hư thanh danh của ngươi, Thái tử chán ghét ngươi”.

      Các vị tiểu thư xung quanh đều yên lặng lui ra, rời xa kẻ ngu ngốc Thôi Thập Nương, càng nhiều tiết lộ mọi chuyện càng nhiều. Quả nhiên Giang Nhị Nương phải là loại người tốt đẹp, suốt ngày giả vờ băng thanh ngọc khiết như Cửu Thiên Huyền Nữ quyến rũ đàn ông, cuối cùng cũng lòi mặt chuột!

      Vô dụng! Ngu ngốc! Thập Nhất Nương khinh thường liếc nhìn Thôi Thập Nương nằm liệt mặt đất, thu roi lại quấn vào hông, Thập Nhất Nương đau lòng mà lầm bầm “Mẫu thân của ta là người mẹ vĩ đại nhất đời, nàng ôm ta bệnh hoạn trốn dưới hầm bảy ngày bảy đêm, đồ ăn và nước uống còn, ta hôn mê tỉnh, nàng phải dùng máu của mình đút cho ta uống, ta hôn mê suốt ba năm, sau ba năm tỉnh dậy mới biết chuyện nàng dùng máu mình cứu ta… Nếu lúc đó ta tỉnh lại, chắc chắn ngăn cản mẫu thân… Tình của mẹ sâu nặng như vậy, con cái từ khi còn trong bụng mẹ đều lớn lên bằng máu thịt của mẹ, mẫu thân ta con như vậy làm sao có thể trơ mắt nhìn ta chết, nàng tiếc dùng mạng của mình để cứu ta…”

      Diêu Tam Nương bước đến đỡ lấy Thập Nhất Nương “Năm đó, mẫu thân Lâm thị của Thập Nhất Nương vốn bệnh tật suy nhược, Phổ Tuệ đại sư từng bà sống quá ba mươi, lúc người Hồ tàn sát dân lành cũng chính là lúc bà 30 tuổi, để trốn khỏi chém giết của người Hồ, bà ôm Thập Nhất Nương trốn dưới hầm, lúc đó cả thể xác và tâm thần đều mệt mỏi… Dùng máu nuôi con giữa lúc cận kề cái chết bất quá chỉ là hy vọng mỏng manh cuối cùng kéo dài mạng sống của bà, bà hy vọng con mình được sống, mong Thập Nhất Nương bình an vui vẻ lớn lên, nhưng Thôi Thập Nương, những lời của ngươi hủy hết tâm huyết của người mẫu thân vĩ đại, ngươi chuyện Thập Nhất Nương uống máu hại chết mẫu thân là muốn dẫm đạp lên hy vọng kéo dài mạng sống của người mẹ, cũng là hủy diệt sinh mạng bé yếu ớt của đứa trẻ, đúng ?” Diêu Tam Nương càng càng nghiêm khắc, các tiểu thư xung quanh cũng cúi đầu xấu hổ.

      mặt Thập Nhất Nương lộ ra tia hoài niệm và ôn nhu “Ta vẫn luôn cố gắng sống, mang theo kỳ vọng của mẫu thân, trở thành người hiếu thuận, trở thành người vui vẻ hoạt bát, biết cách quan tâm chăm sóc người nhà, sau này ta cũng muốn trở thành người mẹ tốt, ta sinh ra nhiều con trai con , để đến ngày giỗ mẫu thân ta mang theo bọn chúng đến thắp hương cho bà ngoại, kể với bọn chúng về người bà vĩ đại, nhờ có bà mà ta mới tiếp tục sống, chúng nó mới được có mặt đời…”

      “Thập Nhất Nương, con rất đúng!” Hoàng Hậu kích động .

      Các vị tiểu thư kinh ngạc, phát Hoàng hậu và đông đảo các mệnh phụ phu nhân đứng ngoài phòng khách, vì có tấm mành ngăn cách nên biết họ đứng ở đó được bao lâu.

      “Hoa nở rồi tàn, sinh mệnh con người đều hữu hạn, nhưng mỗi sinh mệnh lại sinh ra những sinh mệnh khác để nối tiếp cuộc đời, làm cha mẹ, việc hạnh phúc nhất là được chứng kiến con cái mình lớn lên và trưởng thành, thế gian này, ai con bằng cha mẹ, cho nên dám bôi nhọ tâm huyết của người mẹ là chuyện đáng hổ thẹn đến mức nào”. Hoàng hậu quát lên “Người đâu! Đem Thôi Thập Nương đưa về cho Thôi gia dạy dỗ lại cho tử tế, với bọn họ sinh con ra mà biết dạy là tự hại chính mình, cũng mang tới bất hạnh cho người khác, hơn nữa, phải tra khảo Giang Nhị Nương tại sao lại biết được chuyện này, có phải bọn họ dám cấu kết với người Hồ hay ?”

      Hoàng hậu vô cùng tức giận, dám hắt bát nước bẩn vào người con dâu tương lai của nàng, hành vi này thể tha thứ! Con dâu nàng là người tốt, con bé rằng chuyện hiếu thuận với mẫu thân nhất là muốn sinh ra nhiều nhi tử để nối tiếp sinh mệnh của mẫu thân giữa cuộc đời, lời này quá đúng. Sau này nàng có rất nhiều cháu trai cháu … Vì thế thể tha thứ cho kẻ dám bôi nhọ Thập Nhất Nương – mẫu thân của cháu trai cháu tương lai của bà!
      Hale205, HHONGMINH, Bé Bi8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :