1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 15

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Sau khi An Tam Lang bón cho muội muội uống hết chén cháo thì lại đưa muội muội đến chỗ của Nhị bá mẫu như mọi khi. Dạo gần đây Thập Nhất Nương ầm ĩ đòi ăn thịt nữa, bởi vì cả nhà đều cùng ăn những đồ đạm bạc giống nàng. Ngay cả bữa sáng của hắn cũng đổi thành cháo và bánh bột ngô. Nhớ đến dáng vẻ vô cùng đáng của Thập Nhất Nương khi nàng rối rắm kêu hắn quay về ăn bữa sáng như bình thường, An Tam Lang cảm thấy rất ấm áp.

      Cầm theo bình nước nóng mà trước khi ra cửa muội muội đã rót đầy cho hắn, An Tam Lang nhanh chậm đến viện của Tư Đồ Tứ Lang, gã sai vặt ở đằng sau xòe ô theo. Trong tay hắn ôm một bình nước nóng dùng vải bông màu phấn hồng gói lại, đậm chất đáng của nữ nhân, đáng lẽ phải khiến cho người khác cảm thấy quái dị. Nhưng ngược lại màu trắng của tuyết lại càng tôn lên khuôn mặt ngày xuân ấm áp của An Tam Lang, khiến người ta quên cả cái lạnh mùa đông, chỉ cảm thấy đây giống như một thiếu niên rong chơi trong vườn hoa hạnh tháng 3.

      Khi bước vào trong phòng, cũng thấy Tư Đồ Tứ Lang ra nghênh đón như mọi lần. An Tam Lang nhíu mày, nhìn ngó xung quanh, thấy Tư Đồ Tứ Lang đứng trước cửa sổ mở rộng, trông như một bức tượng. Từng bông tuyết mịn theo gió từ bên ngoài bay vào, chạm vào gương mặt trắng nõn tinh xảo của hắn, vào đôi môi đỏ như máu cùa hắn, toát lên vẻ liêu mà diễm lệ, khiến người ngoài nhìn vào nhịn được mà cảm thấy hoảng hốt.

      “Ám Nhất......” An Tam Lang nhíu mày, nói với Ám Nhất ẩn thân ở bên: “Ngươi cũng khuyên nhủ chủ nhân của ngươi, thời tiết này mà bị phong hàn thì cũng phải là chuyện đùa.”

      Ám Nhất thấy Tam Lang đến thì thầm nhàng thở ra, hành lễ rồi lui về phía sau. Có An Tam Lang ở đây, câu còn hơn bọn họ nói trăm câu, tâm tình của chủ nhân sẽ khá hơn.

      “Người biết rồi sao?” Tuy là nghi vấn, nhưng trong lời của An Tam Lang lại mang theo khẳng định.

      Tư Đồ Tứ Lang xoay người lại, mặt mang theo vẻ phức tạp, “Đúng vậy, ngờ Thuận vương thúc lại có thể chết như vậy.” Thuận vương gia là con út của hoàng gia gia, cũng là người con được sủng ái nhất.

      tình càng ngày càng phức tạp. Chắc là Dung quý phi sẽ nổi điên lên, con chết thì cũng thể trông cậy vào điều gì khác. Bây giờ nhất ̣nh là sốt ruột muốn báo thù. Mấy vị hoàng thúc của người sẽ càng tranh đấu tàn khốc hơn nữa.” An Tam Lang đóng cửa sổ, nhét bình nước nóng vào trong ngực .

      Tư Đồ Tứ Lang nhìn bình nước nóng màu hồng nhạt tay, tâm tình tốt hơn chút, “Đây là Thập Nhất Nương làm phải .”

      An Tam Lang gật gật đầu , “ tại người cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tình trạnh của Hoài vương tệ như người tưởng tượng đâu. Chỉ cần mấy vị hoàng thúc kia của người chưa đấu xong, bọn họ rảnh mà nghĩ đến sự tồn tại của phụ vương người. Lúc này nhiều chuyện bằng ít chuyện, dù sao người có trở lại kinh thành cũng giúp được gì, cần gì phải gấp gáp.”

      An Tam Lang có chút thương tiếc nhìn Tư Đồ Tứ Lang, có một vài người có tuổi thơ vô cùng ngắn ngủi, Tư Đồ Tứ Lang thể nghi ngờ là trong số đó.

      Tư Đồ Tứ Lang thẫn thờ thôi: “Cha ta bây giờ còn bị giam, mấy vị hoàng thúc của ta quả có tâm tư mà đối phó với ông ấy. Ta biết phụ thân đặc biệt để cho ta rời kinh, mục ́ch chính phải là vì quân phí, lại càng phải vì huyết tham. Chẳng qua ông ấy sợ liên lụy đến ta, nghĩ nếu như thất bại thì ít ra còn có thế cứu được một mạng của ta......” biết phụ thân và An gia từng có giao thiệp với nhau mười mấy năm trước. Đưa quân phí chẳng qua cũng chỉ là danh nghĩa, quan trọng nhất chính là muốn thỉnh cầu An gia, nếu như ông ấy thất bại thì tha cho con đường sống mà thôi.

      An Tam Lang thở dài, vỗ vỗ bờ vai của . Những chuyện này mặc dù nói ra nhưng hắn hiểu. biết tuy rằng nay An gia chuyên tâm đối phó người Hồ, nhưng vẫn ngầm hỗ trợ cho Hoài vương.

      “Nếu bây giờ người hồi kinh thì cũng được ích lợi gì. bằng tìm huyết tham trước, thân thể của Hoài vương chắc hẳn là cần đến nó.”

      “Còn có đại ca ta.” Tư Đồ Tứ Lang lẳng lặng : “Đại ca của ta 3 năm trước bị đẩy vào trong hồ băng, lúc này cũng là thời điểm khó khăn nhất của huynh ấy.” Phụ thân và đại ca đều cần đến huyết tham, nhất là đại ca, phát tác càng ngày càng nghiêm trọng. Mùa đông năm ngoái thể xuống giường. Năm nay chừng lại càng thống khổ. Nếu phải vì vậy thì sao hắn có thể rời khỏi kinh thành vào lúc này cho được.

      Cả nhà đều bị xui xẻo. Trước kia thì phụ thân bị đẩy vào trong hồ tuyết tan. Huynh trưởng càng thảm, vậy mà lại có thể bị ngã vào trong hồ kết băng. Hai người đều bị nhiễm hàn khí, nhất là đại ca của Tư Đồ Tứ Lang -- Tư Đồ Nhật Diệu. Nghe tại chính là ốm đau liệt giường, khó trách Tư Đồ Tứ Lang vội vã tìm huyết tham như vậy.

      3 năm trước? An Tam Lang chợt giật mình. Sao lại có thể khéo như vậy. 3 năm trước, vào cuối tháng 7, người Hồ xâm nhập, đúng là thời điểm bi thảm nhất của An gia. Tứ nhi tử của An nguyên soái, tức là Tứ thúc của hắn, cả nhà bị người Hồ giết, lúc ấy mẫu thân và Thập Nhất Nương lại trùng hợp bái phỏng Tứ thúc......

      Theo như An Tam Lang phỏng đoán, An gia hẳn là hề tiết lộ cho ai biết quan hệ giữa An gia và Hoài vương. 3 năm trước là khoảng thời gian bi thảm nhất của An gia, ốc còn mang nổi mình ốc, nên sau khi Tư Đồ Nhật Diệu bị đẩy vào trong hồ băng, cũng phải mất thời gian rất lâu mới có người phát ......

      An Tam Lang dám suy nghĩ sâu hơn, an ủi Tư Đồ Tứ Lang , “Qua mười ngày nữa, chờ chúng ta chuẩn bị tốt rồi thì liền xuất phát. Yên tâm, chúng ta nhất định tìm được huyết tham.”

      **************************

      Gần đây Thập Nhất Nương chỉ có thể gặp An Tam Lang vào buổi sáng và buổi tối. Đúng rồi, còn cả Tư Đồ Tứ Lang thường xuyên sớm về muộn nữa, hai người thường cùng nhau ra ngoài thấy tăm hơi. Với sự nhanh nhạy sắc bén của Thập Nhất Nương, nàng biết nhất định là bọn họ có chuyện gì giấu nàng.

      “Ca ca.” Thập Nhất Nương nhìn An Tam Lang, có chút bất an, “Ca ca phải đến chiến trường sao?”

      phải.” An Tam Lang trầm ngâm chút, quyết định nói cho muội muội biết chút về chuyện phải làm, “Ca ca tính tìm loại thuốc, cùng với Tư Đồ Tứ Lang.”

      Tư Đồ đại ca? Thập Nhất Nương gắt gao nắm lấy quần áo An Tam Lang, “Là tìm thuốc gì, rất nguy hiểm sao? Nếu phải thì tại sao Tư Đồ đại ca lại muốn huynh hỗ trợ cơ chứ?”

      An Tam Lang kinh sợ vì sự nhạy bén của muội muội, chỉ có thể càng cẩn thận hơn, , “Tìm thuốc đó cũng phải quá nguy hiểm, chính là rất tốn thời gian. Trước kia ca ca từng tìm ra được thuốc này rồi.”

      “Ca ca, huynh đừng gạt muội.” Thập Nhất Nương hoài nghi nhìn : “Huyết tham nếu khó tìm, sao muội lại chưa từng nghe qua. Bảo vật trời đất cỡ này, muốn tìm ra thì nhất định phải trả một cái giá nhỏ.”

      Mặt An Tam Lang chút thay đổi xoa xoa khuôn mặt nhắn của nàng: “Muội đừng có giống như Thập Lang, xem mấy cái thoại bản viết toàn mấy chuyện nhảm nhí đó.”

      “Sao huynh biết được?” Thập Nhất Nương vội vàng bịt miệng lại. Ca ca rất giảo hoạt, vậy mà lại lừa nàng nói ra.

      An Tam Lang buồn bực, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn sao? Trong nhà đã có một lão Lục ngày ngày mộng tưởng hão huyền muốn viết thoại bản rồi, lại còn thêm Thập Lang hoang tưởng mình chính là hùng, đã vậy lại còn lôi theo dạy hư cả muội muội.

      An Tam Lang trước khi ‘tiện tay’ lén lút cầm toàn bộ thoại bản của Thập Lang. Hừ, quyển cũng để lại, tránh cho lại lôi kéo Thập Nhất Nương hư hỏng theo.

      ********************

      An Tam Lang rời hơn tháng, Thập Nhất Nương cầm tay bình nước nóng ấm áp, bất an nhìn tuyết bên ngoài rơi to như lông ngỗng.

      “Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương......”

      Thập Nhất Nương phục hồi lại tinh thần, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhị bá mẫu. Nàng vội vàng cười hì hì với bà. Nhị bá mẫu đag ́ gắng tự mình dạy chữ cho nàng, nàng làm như vậy là rất tôn kính giáo viên.

      Tôn thị có chút rầu rĩ. cần phải , Thập Nhất Nương nhất định rất lo lắng cho Tam Lang. Thậm chí bà cũng cảm thấy bất an. Thời tiết quỷ quái này, khiến bồ câu đưa tin cũng bay nổi. Bây giờ một chút tin tức tình hình của Tam Lang cũng có. So ra Du Thành còn khá hơn, ít nhất các bà năm thì mười họa, thi thoảng cũng có thể nhận được ít tin tức, cũng có thể nhận được thư tay......

      Thư? Trước mắt Tôn thị sáng ngời, “Thập Nhất Nương, bằng chúng ta viết thư cho tổ phụ bọn họ .”

      Thập Nhất Nương chìa chìa tiểu móng vuốt ra, “Nhị bá mẫu, Thập Nhất Nương viết chữ được.” Thật ra tay nàng đã khôi phục khá lắm rồi, nhưng thời tiết rất lạnh, làm sao Tôn thị có thể chịu cho nàng viết chữ, lỡ tay đông lạnh hỏng mất thì làm sao bây giờ? Hơn nữa tay Thập Nhất Nương vẫn còn chưa có hoàn toàn khỏe hẳn đâu.

      Tôn thị cười, “Có ai bảo con phải viết đâu. Thập Lang, con tới giúp muội muội viết thư.”

      Thập Lang đau khổ buông sách xuống. Kỳ thật hề thích viết thư cho cha , cho Tam thúc cũng thích. Mỗi lần nhận được thư gởi về, lão cha chỉ biết mệnh lệnh cho phải chiếu cố mẫu thân, cũng uy hiếp nếu như làm cho mẹ rơi giọt lệ thôi, lão cha sẽ khiến cho rơi một cân thịt. Còn Tam thúc, trong thư sẽ chỉ hỏi về Thập Nhất Nương, hôm nay ăn cái gì, làm cái gì, vui hay vui… Cả một đám đều là cuồng nữ nhân. hiếm hoi nhắc được tới thì lại là một loạt tên sách, lại còn ác độc ra lệnh cưỡng chế, bảo hắn phải đọc xong trong vòng bao nhiêu ngày, càng tàn khốc hơn nữa là muốn hắn phải viết một bài tập làm văn phát biểu cảm nghĩ......

      Mạng của quả thực quá khổ quá đáng thương mà. Tiểu trắng mập muốn thở dài cũng dám. Nếu phải do tuổi còn quá , đúng là muốn cùng ra chiến trường đánh nhau......

      “Ra chiến trường?” Tôn thị cho là đúng, mài mực cho , “Một thân thịt béo như con, ra chiến trường để cho bọn người Hồ được bổ sung thêm dinh dưỡng sao?”

      Thập Lang lại kháng nghị, “Mẹ, con gọi là phúc thịt, đừng lầm!”

      Tôn thị vô cùng bất mãn nhìn con mình vừa tròn vừa trắng vừa mềm, khác gì một nắm gạo nếp. Ngốc thì cũng thôi , nhưng thật tình là bà hề muốn thừa nhận, một mỹ nhân mảnh khảnh như bà mà lại có thể nuôi ra một con heo con, mỗi ngày phải ăn thì chính là ngủ.

      Thập Nhất Nương cũng phụ họa, thời tận thế nàng đã thấy rất nhiều người gầy hơn que tăm rồi, nên thẩm mỹ quan của nàng cũng vặn vẹo giống hệt như tiểu trắng mập vậy, “Nhị bá mẫu, con cảm thấy Thập Lang ca như vậy cực kỳ đẹp trai. Thời đại bây giờ người gầy nhiều lắm, người có phúc khí như Thập Lang ca rất hiếm nha.”

      Tôn thị thở dài, đương nhiên lúc này bà còn chưa có nhận ra được thẩm mỹ quan của Thập Nhất Nương có vấn đề, chỉ coi bọn họ là huynh muội tình thâm.

      “Bây giờ vẫn còn là đứa , có béo một chút người ta cái gì. Đến khi lớn rồi mà vẫn còn mang cái dáng người như vậy thì ai mà chịu gả cho đây......” Tôn thị lo xa.

      Thập Lang cho là đúng, “Con nhất định tìm được một tiểu thư biết thưởng thức một thân phúc thịt của con!”

      Tôn thị muốn để ý đến , bảo Thập Nhất Nương đọc, Thập Lang viết thư. Bà cũng lấy ra giấy bút vụng trộm viết thư cho trượng phu, trong đó kèm theo vô số lời ngon tiếng ngọt.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Nhất Nương: Thập Lang ca, cái từ ‘phúc thịt’ này từ đâu mà ra vậy?

      Tôn thị: Hừ, người ta có thân ‘phúc hậu thịt’, nghe thành ‘phúc thịt’.

      Thập Nhất Nương: May mà phải là thối thịt.

      Thập Lang: Thối thịt quả nghe hay.

      Thập Nhất Nương: , ta là hủ nữ nghe hay, hủ nam lại càng dễ nghe.
      (Giải thích tí: Theo cách phát , Phúc thịt = Fú ròu ; Thối thịt = Fǔ ròu ; hủ nữ = Fǔ nǚ ; đọc nghe na ná nhau nên Thập Lang lãng tai nghe nhầm)
      Last edited: 25/10/15

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban.co len nha

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 16

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thập Nhất Nương nhận được thư hồi đáp của các nam nhân An gia rất nhanh chóng. Chiến tranh càng tàn khốc, mọi người lại càng cần có cột trụ cho tâm hồn. Đối mặt càng nhiều với máu tanh, mọi người lại càng khát cầu sự thanh thản. Vì thế, những bức thư mà Thập Nhất Nương gửi khiến những người ở chiến trường giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, nam nhân An gia mỉm cười đọc thư, thấy tiểu nha đầu giống như nói chuyện phiếm, kể về những chuyện nàng làm mỗi ngày, ăn điểm tâm gì, cài châu hoa gì...... Bao gồm cả những oán giận nho nhỏ, như là chỉ có thể uống cháo, được ăn thịt vân vân.

      Thập Nhất Nương, sao con có thể đáng đến như vậy chứ. Ánh mắt của mỗi nam nhân An gia đều rất ôn nhu, bé ngoan, để con có thể mỗi ngày vui vẻ ăn điểm tâm, để con có thể phiền não tóc đủ nhiều chỉ có thể mang châu hoa, chúng ta nhất định sẽ tận lực bảo vệ tây bắc, cho người Hồ quấy rầy đến cuộc sống hạnh phúc của con.

      Nam nhân An gia hết sức tích cực hồi , thậm chí cả An Đại gia thích viết thư cũng gọi người lấy bút mực tới. Mỗi người đều viết một bức thư hồi cho Thập Nhất Nương, nhưng bọn họ đều hẹn mà cùng nhất trí che giấu toàn bộ về những ác liệt chiến trường, lời lẽ trong thư đều mang theo vui sướng.

      Đương nhiên kèm theo thư còn có cả quà, nhiều nhất vẫn là quà dành cho Thập Nhất Nương.

      Quà của An nguyên soái là một tấm thảm Ba Tư, còn kể ở trong thư là bọn người Hồ lại treo thảm này lên như bảo bối, thật sự là quá ngu xuẩn, nên đặc biệt đưa cho bé cưng làm đồ chùi chân.

      Thập Nhất Nương kinh hãi nhìn tấm thảm thêu khổng tước tinh mỹ mà than thầm. Đẹp như vậy hèn chi người Hồ lại xem như bức tranh mà treo lên tường. Thập Nhất Nương mang vẻ mặt đành lòng, nhìn Tôn thị kêu người trải thảm ra mặt đất. Một tác phẩm nghệ thuật như vậy mà còn bằng khăn lau chân, quả là ‘người tài giỏi được trọng dụng’.

      Quà của An Đại gia là vải dệt, nghe là lấy được từ trong nhà một quan lớn người Hồ, ở đó người ta lưu hành loại hoa văn màu sắc này. Khóe miệng Thập Nhất Nương co rút dữ dội, vải dệt đủ màu rực rỡ này còn đẹp hơn cả tấm thảm lúc nãy, vậy mà lại đem làm quần áo. Thẩm mỹ quan của người Hồ bị cái gì vậy!

      “Cái này......” Đại bá mẫu Phương thị ngượng ngùng. Ánh mắt của Đại gia thật là, màu sắc này có thể để cho Thập Nhất Nương mặc sao, mấy người hát tuồng còn phải ngại nó quá sặc sỡ đấy! “Ta thấy tấm vải dệt này thích hợp làm thảm hơn, dù sao cũng đủ dày.”

      An Nhị gia là tri kỷ nhất, tặng cho Thập Nhất Nương một khối đá quý. Thập Nhất Nương mắt tròn mắt dẹt nhìn khối đá quý đỏ như màu máu, thầm cảm thán, hai mắt đều đã biến thành hình thỏi bạc.

      “Cái này, phải suy nghĩ thật kỹ xem có thể làm thành trang sức gì cho Thập Nhất Nương đeo. Kim bộ diêu được, quá nặng......” Tôn thị chăm chú nhìn khối đá quý, trầm tư nghĩ đến đủ loại trang sức.

      Thập Nhất Nương lưu luyến dời đôi mắt sắp mù lòa vì mấy bảo vật quý hiếm này, “Để làm trâm cài cho Đại bá mẫu Nhị bá mẫu . Con bây giờ còn nhỏ, thích hợp dùng mấy thứ này.”

      Hai bà thèm để ý tới nàng, chỉ chúi đầu vào với nhau, cùng thảo luận xem bảo thạch này nên làm gì thì mới hợp với Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mấy món quà khác. Đồ dùng thì có thỏ nhỏ làm bằng ngọc, khỉ nhỏ khắc từ gỗ trông rất sống động...... Đồ ăn thì có nho khô, thịt khô......

      Thập Nhất Nương hoài nghi bọn họ phải đánh giặc mà là du lịch rồi gửi điền sản về cho nàng. Phương thị cùng Tôn thị vừa thu thập đồ đạc vừa mắng, “Người nào ngu ngốc như vậy lại gửi cả mộc nhĩ về. Chẳng lẽ ở Trung Châu mua được mộc nhĩ hay sao. Lại còn cả thịt khô, nho khô...... Đại Lang này thật đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.”

      “...... Thập Nhất Nương, bọn huynh tặng cho muội mấy đồ hiếm lạ chiến trường. Tuy ở Trung Châu cũng có thịt khô nho khô, nhưng mấy thứ này bảo đảm ăn ngon hơn đồ ở Trung Châu nhiều. Đó là mấy món ngon nhất mà bọn huynh có thể tìm ra......”

      Thập Nhất Nương đọc thư mà cảm động. Sau khi biết nàng là một đứa nhỏ thích ăn, mấy huynh trưởng đều gửi về cho nàng thức ăn mà bọn họ cho là ngon nhất.

      Thập Nhất Nương mỉm cười: “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, sao cả, Thập Nhất Nương rất thích.”

      Bởi vì các ca ca chẳng có một người nào tặng quà cho tiểu trắng mập, nên hắn ỉu xìu, quyết định ăn sạch mấy đồ ăn mà bọn họ gửi về. Hắn hung tợn cầm thịt khô lên bỏ vào trong miệng: “Quà của mấy ca ca thật tồi. Đồ ăn luôn có lợi ích thực tế nhất.”

      Mà bọn họ quả thật nói sai, mấy món thịt khô nho khô này đúng là ăn ngon hơn ở Trung Châu. Thập Lang suy nghĩ sau này khi viết thư giúp Thập Nhất Nương, nhất định phải ́ gắng vơ vét tài sản của vài vị ca ca. Hừ, lần sau nếu chỉ tặng cho Thập Nhất Nương mà tặng cho hắn, hắn liền ăn bớt ăn xén, dựa theo độ hài lòng về quà tặng mà quyết ̣nh chiều dài bức thư.

      *******************

      Tôn thị tươi cười nhìn Thập Nhất Nương vui vẻ đọc nội dung thư gửi cho nam nhân An gia để Thập Lang viết.

      Hôm trước vừa mới thu được thư báo bình an của Tam Lang, hơn nữa thân thể của Thập Nhất Nương đã khỏe hơn nhiều. Hồ đại phu , nàng cần phải suốt ngày uống cháo nữa, có thể ăn vài món ăn như người bình thường, đương nhiên là được ăn nhiều...... Tóm lại gần đây Thập Nhất Nương đặc biệt vui vẻ.

      Thập Nhất Nương thường ăn cơm trưa cùng với Tôn thị và Thập Lang, thi thoảng Phương thị cũng sẽ đến ăn chung.

      Trời rét mướt, trong viện Tôn thị đã đốt ̣a long từ lâu, nên vô cùng ấm áp.

      Thập Nhất Nương khẩn thiết mong chờ vịt nướng. Nhân tiện đây nói một chút, tây bắc lạnh khủng khiếp, nên món ăn đều rất giản dị, nhất là An nguyên soái phủ, mấy món của chủ nhân cũng quá 4 mặn 1 canh cùng với điểm tâm.

      bàn có một tô lớn canh thịt dê, rau quỳ luộc, thịt dê nướng......, theo như Tôn thị , người tây bắc đều ăn trong bát to, hết sức hào khí, khác hẳn phong cách ăn trong chén nhỏ dĩa bé, đồ ăn tinh tế của Giang Nam.

      Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn món gọi là rau quỳ luộc kia, thật ra đó chính là rau dền. Nàng rất ít ăn rau dền, bởi vì món đó mang tính hàn. Nàng là người thuộc thể chất hàn, ăn mấy món đó dễ bị tiêu chảy nên nàng ăn nhiều. Nhưng rau quỳ có thể thanh nhiệt giải độc trị táo bón cực tốt.

      Mùa đông tây bắc mà ăn được rau dưa là vô cùng hiếm. Đa số những nhà có rau ăn mùa đông đều là rau thu hoạch mùa thu đem phơi khô bảo quản, hoặc là những người giàu, trong nhà có suối nước nóng có thể trồng rau trái mùa. . An gia chính là lão đại ở Trung Châu này, rau mùa đông có hiếm hơn nữa thì An gia cũng thiếu.

      Thập Nhất Nương nhìn bánh hồ bàn vừa được nướng xong, bên trong nhân tiêu đen, chao, có cả bơ nữa, nên khi lấy ra khỏi lò nướng liền tỏa hương thơm lừng. Nhưng món này ăn sẽ bị nóng. Xem ra thức ăn mùa đông đa số đều có tính nhiệt, dễ bị táo bón, hèn chi lại phải ăn nhiều rau quỳ.

      Nhưng vì Thập Nhất Nương vẫn còn là một nửa bệnh nhân, nên cơm trưa của nàng vẫn chủ yếu là cháo, trong đó có bỏ thêm táo đỏ và cẩu kỷ, mùi thơm ngọt ngào.

      “Ta bảo là ở nơi này của các ngươi có đồ ăn ngon mà.” An Đại nãi nãi Phương thị cười vào, “Buổi sáng nhiều chuyện quá nên đến được. May mà bây giờ cũng có thời gian đến thăm Thập Nhất Nương.”

      Thập Nhất Nương vẫn thể đứng lên, chỉ có thể ngồi ngoan ngoãn nhấc tay làm như hành lễ. Đại bá mẫu Phương thị cũng để ý, bước lại gần bế Thập Nhất Nương lên hôn hôn, “Nghe hôm nay Thập Nhất Nương muốn ăn vịt nướng, nên Đại bá mẫu đặc biệt căn dặn người bán hàng chọn một con béo nhất ngon nhất để nướng.”

      Thập Nhất Nương cười tươi roi rói, mắt cong cong, “Cám ơn Đại bá mẫu. Chắc người chưa ăn trưa phải , Thập Nhất Nương chia cho người chút cháo.”

      cần cháo của con đâu, món đó ăn đủ no.” Phương thị thấy Thập Nhất Nương mặc đồ ấm áp, khuôn mặt vàng vọt đã có thêm một ít vẻ hồng hào, khỏi cảm thấy mừng rỡ, “Với lại món đó phải để cho Thập Nhất Nương ăn nữa. Hồ đại phu là thần y, ông ấy nói là con nên ăn cháo này nhiều một chút để bổ máu......”

      Thập Nhất Nương muốn ăn bánh hồ, Phương thị Tôn thị cũng dám để nàng ăn nhiều, chỉ cho nàng một chút thấm qua miệng cho nàng đỡ thèm. Ân, thật ra món này cũng khác gì ở hiện đại, chính là bánh nướng thôi. Thập Nhất Nương ăn vài mẩu xong cảm thấy hứng thú nữa. Nhưng còn canh thịt dê thì uống cả một bát lớn. Mùa đông mà uống canh này thật sự là quá tuyệt, khiến máu toàn thân đều nóng lên ~~ chỉ là hương vị hơi nồng mà thôi.

      Cuối cùng món vịt nướng cũng lên bàn. Hai mắt Thập Nhất Nương sáng như đèn pha, liên tục gắp thịt nướng chấm muối tiêu ăn. Đừng hiểu lầm, tiêu vào thời này chỉ là hồ tiêu và hoa tiêu mà thôi, còn tiêu ớt thì chưa có đâu.

      “Ân, quả nhiên chấm tương mơ mà Thập Nhất Nương , ăn có mùi vị khác hẳn.” Tôn thị khen. Phần lớn nữ nhân đều thích ăn chua ngọt, vịt nướng chấm tương mơ ăn ngon hơn nhiều so với chấm muối tiêu.

      Thập Nhất Nương cũng gật đầu, “Tương mơ này làm cũng khá tốt, tuy quả mơ ướp rồi nên hơi mặn chút. Món vịt nướng vốn là chấm muối tiêu ăn, nhưng như vậy thì sẽ bị mất hương vị, còn chấm tương mơ ăn thì hương vị vừa đúng.”

      Thập Nhất Nương đã rất lâu chưa được ăn thịt nướng, giờ đây cuối cùng cũng được thỏa mãn niềm ham muốn này, tuy rằng vịt nướng này được ngon lắm.

      Tiểu trắng mập ăn vịt nướng đến nỗi đầy miệng đều là mỡ, “Thập Nhất Nương tương mơ với vịt nướng quả thật sai.”

      Thập Nhất Nương cũng ăn liên tục. Tuy rằng ngon bằng vịt nướng trước tận thế, nhưng thật sự đã rất lâu nàng chưa được ăn qua thức ăn bình thường mà.

      ̣nh gắp thêm một miếng vịt nướng nữa thì đôi đũa đột nhiên bị Tôn thị chặn lại, Thập Nhất Nương thống khổ nghe Tôn thị , “Thập Nhất Nương, con vẫn chưa thể ăn nhiều mấy món đầy dầu mỡ thế này. Dạ dày sẽ chịu nổi.”

      “Dạ dày của con cực kỳ khỏe mạnh, mặc kệ ăn món gì cũng đều tiêu hóa rất tốt......” Thập Nhất Nương dùng sức vỗ ngực mình, nhưng đáng tiếc là Tôn thị và Phương thị hề tin tí nào. Nàng vô cùng chán nản buồn bã, chỉ có thể nhìn đám người có lương tâm hớn hở ăn. Nàng biết là dạo gần đây mọi người đều ăn đồ ăn thanh đạm cùng nàng nên cũng có chút thèm mấy món này, nhưng mà...... Thật ra nàng có thể ăn nhiều hơn một ít cùng với mọi người, đáng tiếc ý kiến của nàng đều bị mọi người bỏ qua.

      “Hừ, thật ra vịt nướng này chưa đủ ngon, thịt khô, da cũng đủ giòn, khẳng ̣nh là được bơm khí. Hơn nữa độ to của lửa cũng đúng, hẳn là dùng gỗ táo hoặc gỗ lê rồi......” ăn được nho thì nói nho còn xanh, Thập Nhất Nương căm phẫn ngồi một bên lẩm bẩm.

      Hai mắt tiểu trắng mập tỏa sáng, “Thập Nhất Nương, muội có thể nướng ngon hơn nữa sao?”

      “Đương nhiên!” Thập Nhất Nương ưỡn ngực, “Nhưng mà muội sẽ nói cho huynh biết đâu.” Sau đó hả hê nhìn tiểu trắng mập xụ mặt xuống.

      Phương thị trao đổi ánh mắt với Tôn thị, nhưng cũng hỏi Thập Nhất Nương vì sao hôn mê 3 năm mà lại biết được những chuyện này. Các bà chỉ cần biết rằng Thập Nhất Nương chính là Thập Nhất Nương, có bị ai tráo đổi là được. An Tam Lang luôn ở cùng với muội muội từ khi nàng tỉnh lại, hắn biết rõ nhất đây có phải là muội muội của hắn hay . Hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc, An Tam gia trở lại. Chuyện của khuê nữ nhà mình, ông ấy là người rõ nhất.

      Thật ra các bà cũng mơ hồ đoán ra được một chút. 3 năm trước đại phu nào cũng nói Thập Nhất Nương còn đường cứu chữa, chỉ có thể chờ chết. Khi đó An Tam gia vượt ngàn dặm xa xôi, đến kinh thành tìm Phổ Tuệ đại sư, cũng biết ông ấy nói gì làm gì trả cái giá gì với Phổ Tuệ đại sư. Các bà chỉ biết là sau đó Phổ Tuệ đại sư ngày càng tiều tụy, chỉ trong một đêm mà như già 20 tuổi. Còn An Tam gia thì bắt đầu tìm kiếm mọi báu vật đời để kéo dài mạng cho nữ nhi, gần như tiêu sạch gia sản An gia. 1 năm trước ông lại khư khư cố chấp đòi đưa nữ nhi đến Uyển Thành, cũng ám chỉ cơ hội khiến Thập Nhất Nương tỉnh lại là ở Uyển Thành.

      Phổ Tuệ đại sư là quốc sư của Đại Hạ, truyền kỳ về ông rất nhiều. Nói như vậy tức là, cho dù Thập Nhất Nương có biến đổi như thế nào chăng nữa, ân, cho dù có biến thành một đứa nhỏ tham ăn như vậy, thì cũng là...... bình thường ?

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thịt dê ở ̉ đại là món ăn dành cho những người có thân phận cao quý, cũng là món ăn đắt nhất, mặc dù đây phải là món ăn ngon nhất.

      Thập Nhất Nương: Aiz, mùi thịt dê người chắc phải mấy ngày mới hết được.

      Thập Lang: Đây chính là nguyên nhân mà món ăn này đắt nhất đó, vì mọi người đều tranh nhau mua. Nghĩ xem, ăn thịt dê xong, lưu lại mùi nồng như vậy, ý nói với mọi người là ta vừa mới ăn thịt dê, ta là người có thân phận cao quý!

      Thập Nhất Nương: ra là thế, ăn thịt dê là vì muốn khoe mùi!
      Hale205, B.Cat, levuong32 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 17

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Ăn trưa xong, Tôn thị đá tiểu trắng mập ra ngoài bắt hắn tản bộ tiêu cơm.

      tốt.” Thập Nhất Nương hâm mộ , “Con cũng hy vọng chân nhanh khỏe một chút để có thể tản bộ.” Nàng hôn mê 3 năm, chân và eo đều đã teo rút lại cả. Hiện giờ nửa người đã có thể cử động gần như người bình thường, nếu phải do nàng có dị năng trong người thì chắc bây giờ vẫn còn bị liệt.

      Tôn thị đau lòng nhìn Thập Nhất Nương, xoay người ra lệnh cho con trai, “Thập Lang, con cõng Thập Nhất Nương, chúng ta cùng tản bộ.”

      Tuy rõ ràng đã đứng dậy chuẩn bị cõng Thập Nhất Nương, nhưng với một người bị hành hạ được thoải mái như tiểu trắng mập, thì phàm là chuyện gì hắn cũng đều phải tranh cãi với mẹ ruột mình, “Mẹ à, con kiều nhu nhược như vậy, cõng xa được đâu.”

      Tôn thị ghét bỏ nhìn đứa con ăn thùng uống vại, vừa vào đông đã lại tăng thêm mấy cân của mình, “Với cái thân thể của con mà còn được gọi là kiều nhu nhược, vậy thì heo trong thiên hạ đều có thể thi triển khinh công. Mẹ thấy sau này cơm nước xong thì con cứ cõng Thập Nhất Nương vòng vòng khắp nơi , nói chừng có thể gầy vài cân.”

      Thập Lang béo bất mãn : “Mẹ thật đúng là người gầy biết thưởng thức vẻ đẹp của người đầy đặn. Một thân thịt của con là hiếm có thế gian mẹ biết , gầy vài cân thì sẽ mất hết phúc khí mất.”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nhìn mẹ con hai người đấu võ mồm, “Nhị bá mẫu, e là Thập Lang ca đủ sức cõng con đâu, để Hạ Hà cõng con là được.” Hạ Hà có tiếng là khỏe mạnh, trước khi vào phủ Nguyên soái, củi trong nhà đều do một mình nàng chẻ hết.

      Tôn thị lại ghét bỏ nhìn con, “ đủ sức cõng? Vậy một thân thịt của hắn chỉ để làm kiểng à? Được rồi, con cứ lên cho hắn cõng , coi như để hắn giảm béo.”

      Thập Lang lại một lần nữa khẳng định phải là con ruột của mẹ hắn. Nhất ̣nh là hắn được vớt từ dưới sông lên rồi.

      Thập Nhất Nương nằm lưng của Thập Lang, vòng vòng quanh An phủ. Thi thoảng nàng lấy ra khăn tay lau cái trán cái ̉ ướt đẫm mồ hôi của Thập Lang, cũng thường xuyên nhỏ nhẹ hỏi, “Thập Lang ca, có mệt hay ?”

      Thập Lang ngây ngô cười, “ có gì, Thập Nhất Nương rất .” Ha ha, Thập Nhất Nương đáng . Mà cũng kỳ quái thật, Thập Nhất Nương nặng hơn 30 cân nhưng hắn lại cảm thấy nặng mấy, trong khi lúc trước đại ca vì muốn huấn luyện cho , cũng bắt hắn phải cõng tảng đá 10 cân, hắn chỉ cõng một chút đã mệt thở nổi.

      “Được rồi, để Hạ Hà cõng Thập Nhất Nương .” Tôn thị tính tính thời gian, nói. Thập Lang vẫn chưa nhổ giò, vác nặng quá cũng tốt cho hắn.

      “Mẹ, con vẫn còn cõng được.” Thập Lang vui. Hắn dám cá nếu mấy vị ca ca khác biết hắn cõng Thập Nhất Nương thì sẽ ghen tị đến chết. Ân, có thể viết thư cho bọn họ khoe khoang chút.

      “Hạ Hà cõng ta .” Thập Nhất Nương ngoan ngoãn , “Hạ Hà cao hơn, Thập Nhất Nương có thể xem cảnh xa hơn chút.”

      Tôn thị nhịn được cười ha hả, “Thập Lang, ai bảo con lùn như vậy. Con nếu chịu rèn luyện nhiều hơn ấy à, sau này chắc chắn sẽ trở thành đứa lùn nhất bé nhất nhà.”

      Thập Lang chỉ có thể chuyển muội muội cho Hạ Hà. Tôn thị thấy vậy, cười , “Tam Lang đường cõng Thập Nhất Nương từ Uyển Thành về đây, đường hơn 10 ngày nhưng cũng chưa từng giao muội muội cho người khác. Con xem con mói cõng được bao lâu chứ. Quá yếu ~~”

      Thập Lang đỏ ửng mặt, nắm chặt tay thành quyền, nói, “Được! Ngày mai con lại ăn nhiều thêm một chén cơm. Chờ con lớn lên cao như Tam Lang ca, bảo đảm ngày nào cũng có thể cõng muội muội vòng vòng!”

      Tôn thị buồn bực, “Ăn nhiều thêm một chén cơm thì cũng chỉ có thể tăng bề ngang thôi, làm sao bằng kiên trì rèn luyện được. Người nhà chúng ta đều là võ tướng vung đao múa thương giết chết bọn người Hồ. Chẳng lẽ con muốn làm một con gà mắc mưa sao?”

      Thập Lang luôn thích vận động lập tức mắt điếc tai ngơ, “Mẹ à, người đọc sách chỉ cần dùng đầu lưỡi đã có thể giết người. Con nhất ̣nh sẽ dùng võ mồm giết sạch người Hồ!”

      Tôn thị ôm hy vọng nhìn đứa con béo núc: “Dùng võ mồm á? Con ̣nh cắn chết kẻ ̣ch sao? Con tưởng con là cẩu sao.”

      “Nếu con là cẩu, vậy mẹ con sinh ra con thì là gì?” Thập Lang lẩm bẩm. Mới nói xong thì thấy Tôn thị nheo lại mắt, trong lòng thầm kêu ổn.

      Thập Nhất Nương nằm lưng Hạ Hà, cười tủm tỉm nhìn lỗ tai mềm mại của tiểu trắng mập bị mẫu thân hắn vừa vặn vừa kéo, liên tục kêu thảm thiết. Hôm nay phủ nguyên soái thật là đầy sức sống.

      Cho dù toàn là nằm lưng người khác, nhưng tốt xấu gì Thập Nhất Nương cũng đã hoàn thành nhiệm vụ bộ sau khi ăn, ngáp cái. Một ít dị năng được sản sinh ra trong người nàng đều đã bị dùng để tăng cường thể chất, nên thể có sinh khí dồi dào như đời trước được.

      *************************

      Từng dãy núi phủ đầy tuyết trắng san sát nhau, độ cao so với mặt biển ít nhất phải hơn 2000 thước đứng sừng sững trong trời đất, xa tít tắp nhìn thấy điểm cuối. Bão tuyết cuồn cuộn giống như phải san bằng toàn bộ dãy núi cao mấy ngàn thước này thành bình ̣a. Ở nơi ngập tràn băng tuyết lạnh lẽo này, mạng sống dường như cũng biến mất trong màu trắng xóa ấy.

      Nhưng trong vương quốc băng tuyết tưởng chừng như có người sống ấy, có một cái gò tuyết nhỏ nằm tại một nơi khuất gió, bên trong dường như ẩn hiện ánh lửa nhỏ lờ mờ.

      Tư Đồ Tứ Lang nghe tiếng gió gào rú bên ngoài, cảm thán, “May mà An Tam ca suy nghĩ chu đáo. Đệ ngờ băng tuyết có thể dùng để xây phòng ở, thậm chí còn ấm áp hơn so với bên ngoài.”

      An Tam Lang nhìn nồi nước sôi sùng sục đống lửa nhỏ, thản nhiên cười cười, “Trước kia huynh cũng biết. Biện pháp này là do những cư dân sống quanh năm trong tuyết nói cho huynh.”

      Tư Đồ Tứ Lang cảm thán nhìn căn phòng bằng băng này. Nóc nhà được che lại bằng giấy dầu, nên sợ hơi nước làm tan băng nóc. Hắn thật tình biết có thể dùng băng làm phòng ở để tránh bão tuyết.

      An Tam Lang đưa thịt lại gần lửa nướng sơ qua một chút, sau đó cắt thành mảnh nhỏ ném vào trong nồi, “Nước cao nguyên tuy sôi sùng sục nhưng độ nóng lại cao, cho nên phải nướng thịt sơ qua rồi mới bỏ vào trong nồi cho mau chín.”

      mặt Tư Đồ Tứ Lang mơ hồ lộ vẻ bội phục, “An Tam ca, huynh biết nhiều thứ .” Giống như trước đó bọn họ phải dùng vải mỏng màu đen trong suốt bịt mắt lại để bị quáng tuyết (1) cũng là do An Tam Lang đề nghị.

      (1): Quáng tuyết: Là một loại bệnh. Khi cường độ ánh sáng phản chiếu mặt tuyết rọi vào mắt khiến mắt bị đau, quáng gà, chảy nước mắt, hoặc nghiêm trọng hơn nữa là có thể bị mù.

      “Chẳng qua là ta một ngày đàng học một sàng khôn thôi. Thường xuyên ra ngoài, quen biết nhiều người, đương nhiên cũng biết được nhiều chuyện hơn.” Trước đây Thập Nhất Nương luôn phải dùng dược liệu quý hiếm để bảo toàn mạng sống, nên trong 3 năm này hắn khắp nơi, phải là rừng sâu núi thẳm thì chính là hiệu thuốc. nhiều nên đương nhiên hiểu biết cũng nhiều.

      “Khó trách các cụ hay nói đọc vạn quyển sách bằng vạn dặm đường.” Tư Đồ Tứ Lang cảm thấy hắn được ra ngoài rèn luyện nhiều. Sau khi ra khỏi kinh thành hắn thu được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng so với An Tam Lang thì vẫn còn kém xa. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo rằng mình là người xuất sắc nhất trong đám bạn bằng tuổi, đến bây giờ thì lại thấy thật mặc cảm tự ti. Phụ thân của An Tam Lang, Trạng Nguyên lang 15 năm trước, có thể dạy ra được một người như An Tam Lang, thì vị An Tam gia này rốt cuộc còn có thể kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào đây?

      ******************************

      Tôn thị nhu hòa nhìn hai đứa nhỏ ngủ an lành giường, một béo một gầy nắm tay nhau ngủ, khiến người ta cảm thấy thật yên bình.

      Tây bắc tháng mười một, trời rét buốt lạnh cóng, ngay cả lỗ tai dường như cũng đóng băng. Nhưng trong phòng được đốt đầy ̣a long, ấm áp như ngày xuân. Tôn thị giém góc chăn cho hai đứa nhỏ, cũng kìm lòng đậu mà ngáp cái, sau đó cũng đơn giản nằm lăn ra giường.

      Buổi chiều vẫn tiếp tục học chữ. Vì thời tiết lạnh lẽo ở tây bắc, nên trong An phủ có xây một cái phòng thể dục. Đương nhiên phòng thể dục trong phủ nguyên soái này được mấy người nam nhân An gia dùng nhiều. An nguyên soái chính là người thờ phụng rèn luyện thể lực, dù nắng gắt hay mưa to, thậm chí mưa đá mùa hạ cũng trở thành công cụ cho ông rèn luyện năng lực phản ứng, nên làm sao có thể cần đến phòng thể dục đây! Nhưng sau khi một đám nam nhân cưới vợ rồi thì lại khác. Người dân tây bắc dũng mãnh, khi người Hồ đến, cũng có ít nữ nhân kéo cung bắn tên đánh giặc. Cho nên vợ của nam nhân An gia hầu hết đều có tuyệt học người. Vợ của An nguyên soái, tức là tổ mẫu của Thập Nhất Nương, nghe nói còn khỏe hơn cả An nguyên soái. Đừng thấy Phương thị đầy đặn ngày ngày buồn rầu vì dáng người của mình mà lầm, tay bà múa đao còn lưu loát hơn cầm kim châm may vá. Còn Tôn thị thì chính là cao thủ dùng roi, nghe nói năm đó quất cho một tên háo sắc dám vô lễ với bà phải kêu cha gọi mẹ, khiến An Nhị gia vừa gặp đã ......

      Phương thị nghĩ ra một bài tập đổ mổ hôi giảm béo, nhưng muốn bị người khác thấy bà mồ hôi ướt đẫm, dáng vẻ bất nhã như vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của một đương gia chủ mẫu. Tôn thị cũng muốn thường xuyên được nghịch roi, phải luyện tập nhiều thì mới tự mình quất mình. Hơn nữa bà cũng quản được cái miệng của bà, mà sau khi thành thân mỗi lần An Nhị gia thấy được món gì ngon là liền mua về cho bà, nếu tập thể dục thì sớm muộn gì cũng sẽ béo núc ních ra. Tóm lại, lòng tự trọng kỳ lạ của mỹ nhân khiến bà luôn muốn được người khác ca ngợi là nét đẹp trời sinh, chứ muốn bị người khác biết bà vì bảo trì dáng người mà lén lút ra sức luyện tập. Cho nên phòng thể dục trong An phủ cứ vậy mà được xây nên.

      Bên trong phòng thể dục có thể che gió chắn mưa này, Thập Nhất Nương bị mọi người câu thực hiện mấy cử động hồi phục. Thật ra cái gọi là ‘cử động hồi phục’ chính là nhích tới nhích lui nửa thân , ́ gắng duỗi tay rướn ̉.

      Thập Lang bị mẹ ruột đáng sợ bắt nâng hai quả tạ đá đứng gần một canh giờ. Tuy rằng tiểu trắng mập khóc hô muốn bỏ võ theo văn, tương lai kiên quyết làm một thư sinh tao nhã, nhưng lại bị mẫu thân hung tàn của lấy roi uy hiếp nên đành ngoan ngoãn nâng tạ.

      Hai mắt Thập Nhất Nương sáng ngời nhìn nữ vương đại nhân vung roi vô cùng sung sướng. Sao ai nói cho nàng biết, Nhị bá mẫu có lông mi còn chói mắt hơn cả hoa hồng lại là một cao thủ võ thuật. Xem cái tay vung roi kia...... khiến Thập Lang ca nâng tạ đá dám nhúc nhích ho he gì. Nữ vương đại nhân dùng roi chính xác tuyệt đối, bảo đánh cái gì là đánh trúng cái đó, sai một li.

      “Nhị bá mẫu là lợi hại. Nhị bá mẫu thật trâu bò. Thập Nhất Nương cũng muốn bắt chước......” Thập Nhất Nương vỗ móng vuốt nhỏ đến nỗi đỏ bừng cả lên, hưng phấn chịu nổi.

      Tôn thị lập tức mang vẻ mặt từ ái nói: “Được, chờ thân thể Thập Nhất Nương hoàn toàn khỏe rồi, Nhị bá mẫu sẽ dạy cho con ngay. Thập Nhất Nương có mệt hay , Nhị bá mẫu sai người làm hồng tảo cao rồi. Đến đây, uống chén trà nghỉ ngơi một chút đã, sau đó là có thể ăn điểm tâm.”

      Tiểu trắng mập yên lặng giơ hai quả tạ đá nặng như núi đã bị mọi người cho vào quên lãng, hậm hực trong lòng: Ta tuyệt đối phải là con ruột, ta nhất định là do mẹ nhặt được, nói chừng là nhặt được trong một ngọn núi hoang vu nào đó......

      Tiểu trắng mập buồn bực quyết định phải chuyển giao nỗi thống khổ của mình cho người khác. Vì thế vào lúc giúp Thập Nhất Nương viết thư cho mấy huynh trưởng, hắn bắt đầu lên kế hoạch, cũng là bắt đầu con đường tìm chết.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ::

      Tôn thị: Năm đó mẹ quất cho tên háo sắc kia phải kêu cha gọi mẹ, Nhị gia liền nhất kiến chung tình với người ta.

      Tiểu béo: Chẳng lẽ cha là người cuồng bị ngược sao?

      An Nhị gia: phải, cha cũng có võ công đầy mình. Nhưng ngặt nỗi nam nhân coi trọng cha quá nhiều , nếu cưới một người vợ lợi hại thì cha sẽ cần phải lo lắng.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 18

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thời gian chậm rãi trôi qua, đã rất lâu có tin tức gì của An Tam Lang, Thập Nhất Nương vừa lo lắng cho hắn vừa lo lắng cho người nhà giao chiến với người Hồ chiến trường.

      Trời ngày càng lạnh, tuyết phủ lên cây trắng xóa. Trong phủ nguyên soái nhiều cây, khi lớp băng đọng lại nhìn khá đẹp. Mỗi ngày người làm trong phủ đều phải quét tuyết đường , nếu thì nổi.

      Rốt cuộc mấy bộ phận phía dưới thắt lưng của Thập Nhất Nương đã có tri giác, thi thoảng còn có thể cử động chân vài cái. Phương thị và Tôn thị hết sức mừng rỡ, đây là một dấu hiệu tốt chứng minh nàng sắp đứng được rồi. May mà lần trước nam nhân An gia đã gửi thảm dày về, vừa hay có thể để cho Thập Nhất Nương lăn qua lăn lại đó. Ngày nào cũng thấy Thập Nhất Nương dùng tư thế ̉ quái uốn tới ẹo lui thảm, Phương thị và Tôn thị thật muốn cười. Nàng là sâu lông chuyển kiếp sao...... Mỗi ngày đến thăm Thập Nhất Nương, hai phụ nhân cũng vơi bớt được phần nào nỗi lo lắng cho chồng con chiến trường.

      Trời cực kỳ lạnh, đến mức cơm canh nóng hổi vừa bưng lên bàn đã có thể lạnh ngay được. Vì thế Thập Nhất Nương phát minh ra ‘cái lẩu’. Khi vừa nghe nàng nói xong, Thập Lang liền bảo, “Đêm nay ăn canh đồ ̉.”

      Canh đồ ̉? Thập Nhất Nương hiểu gì cả, cho đến khi nhìn thấy cái nồi đồng có hình dáng kỳ lạ cùng với than củi cháy hừng hực bên dưới, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Đây phải là cái lẩu sao. Nàng quả thật là ngu ngốc, thì ra nồi lẩu đã tồn tại từ lâu.

      Khi từng miếng thịt được đổ vào trong nồi phát ra tiếng “tõm tõm”, nàng mới giật mình hiểu ra vì sao tiểu trắng mập lại gọi món này là canh đồ ̉. (1)

      (1): Giải thích ở đây một chút, ‘đồ ̉’ trong tiếng tàu là ‘̉ đổng’, còn thanh ‘tõm tõm’ là ‘ đông’, phát na ná nhau.

      Thập Nhất Nương lần đầu tiên nhìn thấy nồi này, nên quan sát nó nhiều hơn một chút. Nồi được chia làm 5 ngăn, mỗi ngăn nấu một món khác nhau, so với nồi uyên ương còn đẹp hơn.

      “Đây là nồi năm món, bởi vì nó có năm ngăn.” Thập Lang giải thích cho Thập Nhất Nương tò mò nhìn, gắp một miếng thịt thỏ nóng hôi hổi cho nàng, “Thập Nhất Nương muốn ăn cái gì thì cứ nói với ca ca. Nồi này lửa cháy mạnh, nóng lắm, an toàn.”

      Thịt cực kỳ mềm, chỉ là nước chấm hơi thiếu một chút, chỉ có mỗi tương pha tỏi giã. Thập Nhất Nương thích nhất là tương vừng và tương ớt, nhưng đều có. Thời này chưa có cây ớt, nên quên tương ớt , nhưng vẫn có thể làm tương vừng.

      Hôm sau tuy tuyết rơi nữa, nhưng thời tiết vẫn vô cùng lạnh. Nhưng Thập Lang lại tỏ vẻ: Thời tiết lạnh gì đó chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, ý chí con người mạnh mẽ, hoàn toàn có thể vượt qua rét lạnh.

      Tinh thần tham ăn khiến Thập Lang mới sáng sớm đã chạy sang tìm Thập Nhất Nương, “Muội muội, chúng ta làm nước chấm mà muội nói .”

      Xuân Lan rửa mặt chải đầu cho Thập Nhất Nương, thở dài, đúng là chỉ cần nhắc đến ăn là Thập công tử thể nhịn được.

      Thập Lang cõng Thập Nhất Nương một mạch đến phòng bếp. Nếu nói nơi nào là nơi mà Thập Lang thích đến nhất, thì đó chắc chắn là phòng bếp.

      “Mùi này…… nhất ̣nh là có dấm chua......” Tiểu trắng mập hít hít mũi.

      Thập Nhất Nương cũng cố gắng ngửi ngửi, nhưng cái gì cũng ngửi được. Nàng khỏi ca ngợi: “Thập Lang ca lợi hại, cái mũi thật thính.”

      Thập Lang ngây ngô cười, muội muội tốt. Trước đây bạn cùng trường với hắn đều chê mũi hắn thính thì có gì hay ho đâu, trừ khi so với cẩu.

      bậy.” Đối với câu nói của Thập Lang, Thập Nhất Nương mãnh liệt phản đối, “ có bất cứ cái gì là vô dụng hết. Nếu cái mũi vô dụng vậy thì căn bản nó đã có người. Mũi thính nhất ̣nh có cái ích của mũi thính, ít nhất là khi ăn sẽ cảm thấy ngon hơn......” Thập Nhất Nương năng hùng hồn đầy lý lẽ. Đời trước có những người dị năng có khứu giác đặc biệt nhạy bén, từ rất xa đã ngửi được mùi của zombie. Ai nói mũi thính là vô dụng chứ.

      Thập Nhất Nương gắt gao ôm cổ Thập Lang, “Thập Lang ca, lần sau nếu lại có người so mũi huynh với mũi cẩu, huynh cứ bảo bọn họ bịt mũi ăn cơm, xem bọn hắn có ăn được hay ......”

      Thập Lang cẩn thận thở hổn hển. Hắn dám thở quá lớn tiếng, nếu Thập Nhất Nương sẽ để cho hắn cõng nữa. Ân, mặc dù hơi mệt một chút, nhưng hắn thích cõng Thập Nhất Nương. Hắn bây giờ đã hiểu vì sao Tam Lang ca có thể cõng Thập Nhất Nương nửa tháng. Dù Thập Nhất Nương có là gánh nặng, thì cũng là gánh nặng ngọt ngào.

      “Khứu giác và vị giác có liên quan đến nhau sao?” Khi nếm đồ ăn cũng đâu cần khứu giác.

      “Có liên quan chứ. Khứu giác sẽ ảnh hưởng đến vị giác. Huynh nghĩ lại xem, lúc bị cảm mạo nghẹt mũi, có phải khi ăn sẽ thấy có vị gì hay ?”

      Thập Lang bừng tỉnh hiểu ra, “Hèn chi huynh lại thích ăn như vậy. Hóa ra là do cái mũi của huynh quá nhạy bén. Rốt cuộc huynh cũng hiểu ra được......”

      Thập Nhất Nương đổ mồ hôi hột, nhìn Thập Lang hưng phấn bừng bừng nói nốt, “...... Sau này huynh phải nói cho mọi người biết phải là huynh muốn ăn nhiều, mà là do khứu giác quá nhạy bén nên mới ăn nhiều...... Hừ, để bọn họ khỏi bảo huynh giống heo nữa......”

      Thập Nhất Nương câm miệng. Quên , Thập Lang ca, huynh cứ tiếp tục cao hứng .

      Tới phòng bếp, Thập Lang cẩn thận đặt Thập Nhất Nương ngồi lên ghế. Toàn bộ phòng bếp như lâm đại địch, ôi mẹ ơi, hai bảo bối phiền phức này sao chỗ khác mà lại chạy đến phòng bếp chứ. Phòng bếp nguy hiểm như vậy, củi lửa cháy rất nguy hiểm, nước sôi sùng sục rất nguy hiểm, dao kéo sắc bén lại càng là nguy hiểm trong nguy hiểm......

      Thấy đám người đứng trời trồng một hồi lâu sau đó bắt đầu hấp tấp luống cuống, tay chân rối loạn thu thập cất toàn bộ mọi thứ mà mấy bà cho là nguy hiểm , mặt Thập Nhất Nương chuyển thành xanh lè, khiến nàng tưởng mình đã biến thành zombie, vô cùng mất thể diện.

      Thập Lang, người khởi xướng nên chuyện này khụ tiếng, “Yên tâm, hôm nay ta đến chỉ là theo muội muội đến mà thôi, tự mình xuống bếp......”

      Mọi người cực kỳ rối loạn chợt ngừng lại mọi động tác, một nữ đầu bếp đẫy đà khoảng 30 tuổi mừng đến phát khóc, “Thật sự Thập công tử xuống bếp chứ?”

      Thập Lang bất đắc dĩ gật đầu, “Yên tâm, xuống bếp.”

      Nữ đầu bếp đẫy đà hơi dám tin, cẩn thận mở miệng lần nữa, “Cũng dùng dao?”

      Thập Lang lại gật đầu, “ cần!”

      Nữ đầu bếp đẫy đà vui đến mức nhảy dựng lên, “Cũng cần nồi niêu xoong chảo phải ?”

      mặt Thập Lang béo hiện lên tức giận, “Đều dùng! Ngươi mà còn nói thêm gì nữa thì ta sẽ xuống bếp nấu cơm chiều!”

      Nữ đầu bếp đẫy đà lập tức ngậm miệng. Thập Nhất Nương thấy thật thú vị. Ca ca này của nàng có vẻ thích xuống bếp nấu nướng, nhưng hình như lại vô tình trở thành sát thủ phòng bếp rồi. Thấy mọi người trong phòng bếp ai cũng như gặp sóng thần là biết.

      “Hôm nay Thập Nhất Nương muốn làm vài món đồ ăn. Yên tâm, nàng xuống bếp.” Nhìn mọi người lại dựng lên tuyến phòng thủ, Thập Lang tức giận , “Nàng sẽ chỉ nói mà thôi, các ngươi làm theo lời nàng là được.”

      ******************

      Tuy rằng có ai tin tiểu nương 6 tuổi có thể nghĩ ra món ngon gì, nhưng chỉ muốn hai tiểu bảo bối này động tay vào, những chuyện còn lại thì sao cũng được. Nữ đầu bếp đẫy đà tươi cười hớn hở, “Tiểu thư có thể đến đây hướng dẫn cho bọn nô tỳ cách nấu, thật sự là may mắn ba đời của bọn nô tỳ. biết tiểu thư muốn làm món gì?”

      Thập Nhất Nương để Thập Lang ôm nàng nhìn từng hàng gia vị kia, những ngửi, mà còn tự mình nếm, đến khi nắm rõ mọi thứ.

      “Thập Lang ca, chiều nay chúng ta lại ăn vịt nướng phải ?”

      Thập Lang gật đầu, “Ân, mẹ và Đại bá mẫu đều rất thích ăn vịt nướng chấm tương mơ.”

      “Chúng ta đổi cách ăn khác .” Thập Nhất Nương xoa xoa hai tay, nước miếng tí tách nhớ lại cách làm món vịt nướng Bắc Kinh, “Trước tiên làm một ít tương ngọt .”

      Mấy giai đoạn giữ ấm lên men này nọ thì thôi quên , rất tốn thời gian, nhưng có thể làm sơ sơ đơn giản. “Ca ca, huynh cho người hiệu thuốc tìm một ít tử khấu, sa nhân, nhục khấu......” Trong phòng bếp có hồi có quế, nhưng mấy vị khác đều có.

      Thập Lang lập tức bảo người mua, sau đó mang vẻ mặt chờ mong nhìn Thập Nhất Nương, “Muội muội, muội nói nước chấm của canh đồ ̉......”

      Thập Nhất Nương vung tay lên, “Cái đó thì đơn giản thôi, chúng ta có thể làm bơ đậu phọng và tương vừng. A! Có hoa hẹ kìa......”

      Nữ đầu bếp đẫy đà ngượng ngùng cười cười, “Tiểu thư, rau hẹ đều nở hoa cả rồi, thể ăn.”

      Hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng, “Tại sao thể ăn, chỉ là các ngươi chưa ăn mà thôi.”

      Nữ đầu bếp đẫy đà nhìn bơ đậu phọng, tương vừng và tương hoa hẹ mà Thập Nhất Nương hướng dẫn làm ra, hơi thẫn thờ lấy miếng thịt chấm thử. Tuyệt vời! Quả nhiên ngon hơn nhiều so với chỉ dùng tương pha tỏi giã. Bà khiếp sợ trợn to hai mắt, chẳng lẽ tiểu thư chính là vua đầu bếp trong truyền thuyết hay sao? Am hiểu nấu ăn trời sinh?

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Về Thập Lang, luôn có người so sánh hắn với các loại động vật khác nhau, chẳng hạn như:

      Tôn thị: Heo con.

      Bạn học của Thập Lang: Mũi cẩu!

      An Nhị Lang: Thấy đồ ăn là chạy đến còn nhanh hơn thỏ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :