1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 141:

      Edit: Do Nguyen

      “Công chúa tỷ tỷ?” Thập Nhất Nương lo lắng nhìn đôi mắt đỏ ửng của An Khang công chúa. “Tỷ khóc hả? Có chuyện gì?... Tỷ tỷ…”

      có gì đâu, lúc nãy tỷ đứng ở ngọn núi giả phía kia lúc, chắc bị phấn hoa rơi vào mắt”. An Khang công chúa xoa xoa đôi mắt “Mắt tỷ đỏ lắm hả? Tỷ bảo cung nữ lấy mấy khối băng đắp lên rồi, vậy mà vẫn đỏ”. ràng đắp băng lên mắt lúc lâu vậy mà…, nàng chán ghét đôi mắt mình, chỉ cần khóc chút lại sưng đỏ.

      Tăng Bát Nương thở dài cầm cái khăn tay nhúng nước sạch đến “Đôi mắt sưng đỏ vì khóc dùng băng đắp lên mới có tác dụng tiêu sưng, còn mắt mà bị phấn hoa rơi vào phải thổi cho bay bụi phấn, công chúa đứng yên , ta giúp người thổi”.

      An Khang công chúa cầm lấy khăn cười cười “ chút nữa là tốt thôi, phong cảnh nơi đây quá đẹp, ta mải nhìn nên chú ý, đúng rồi Thập Nhất Nương, tỷ vốn định ở đây chơi với muội vài ngày nhưng vẫn chưa bẩm báo với Mẫu hậu, quần áo cũng mang theo, lần sau tỷ ở lại nhảy bài con thỏ với muội nhé”.

      Mọi người tiễn An Khang công chúa ra cửa phủ.

      “Lúc nào công chúa tỷ tỷ muốn ở lại muội cũng hoan nghênh”. Thập Nhất Nương ôm lấy cánh tay nàng “ đáng tiếc, hôm nay muội định làm món cá nướng, công chúa tỷ tỷ có lộc ăn rồi”.

      “Uhm, đáng tiếc” Công chúa thở dài “Hay là lần sau ta mở yến hội trong cung, trong cung cũng có hồ nước rất lớn, có nhiều cá, chúng ta vừa có thể chèo thuyền ngắm sen, câu cá rồi cùng nhau nướng cá”.

      Thập Nhất Nương vỗ tay vui vẻ “Hay đó, lần trước muội thấy cá chép ở hồ lớn đó rồi, có đủ màu sắc luôn nha, đẹp lắm, muội vẫn nghĩ cá đẹp như vậy biết ăn có ngon ?”

      Tăng Bát Nương mỉm cười “Thập Nhất Nương, cá chép đó là báu vật lân bang tiến cống, 250 lượng bạc con, xinh đẹp như vậy để mọi người ngắm nhìn, ngắm nhìn đó”. Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “ngắm nhìn”.

      “Muội cũng ngắm nó rồi mà, chẳng qua người khác dùng đôi mắt để ngắm nó, còn muội dùng bụng…” Thập Nhất Nương cười hì hì “Cũng chỉ là con cá ngốc (250), ăn cũng uổng”.

      Vốn dĩ An Khang công chúa mang bụng tâm nặng trĩu giờ lại nhịn được bật cười, nàng vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Thập Nhất Nương “Được rồi, ta phải thôi, Thập Nhất Nương phải luôn vui vẻ như vậy nha”. Nhìn Thập Nhất Nương cười hồn nhiên như vậy, nàng có phải hy sinh tình của mình cũng hối hận.

      Thập Nhất Nương khó hiểu nhìn An Khang công chúa, ràng nàng ấy cười nhưng lại khiến người khác thương tâm, trong lòng lo lắng nên Thập Nhất Nương lên tiếng “Công chúa, hay là chờ chút nữa rồi , có được ? Nhị Lang ca vừa mới ra ngoài, chúng ta chờ huynh ấy về đưa tỷ vào cung”.

      Thân thể An Khang công chúa hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh nàng bình thản cần, có phải ly biệt gì đâu, tỷ ở trong cung cách An phủ cũng xa, chờ mấy ngày nữa tỷ mời mọi người vào cung tụ tập”.

      Nhìn xe ngựa đưa An Khang công chúa rời , Thập Nhất Nương có chút bất an.

      “Thập Nhất Nương, tỷ sao vậy?” Diêu Tam Nương hỏi, Tăng Bát Nương nghe vậy cũng quay sang nhìn Thập Nhất Nương.

      có gì”. Thập Nhất Nương quay đầu, người cẩn thận tinh tế như Tăng tỷ tỷ cũng có cảm giác gì kì lạ, chắc có việc gì đâu.

      An Khang công chúa lặng im nghe tiếng bánh xe chuyển động, nụ cười mặt trở nên cứng ngắc, có lẽ giờ đây nàng đạt tới cảnh giới mà ma ma giáo dưỡng từng dạy “Là người hoàng gia, nhất cử nhất động đều phải hoàn hảo mẫu mực, vui buồn hờn giận cũng được thể ra mặt…” Thập Nhất Nương phát , tất cả mọi người đều phát , như vậy tốt, Tứ Lang thích Thập Nhất Nương nhiều như vậy, mẫu hậu cũng mong Tứ Lang nhanh chóng cưới Thập Nhất Nương, thể vì chuyện của nàng mà khiến hôn nhân của hai người họ trắc trở.

      An Khang công chúa nhè vuốt lồng ngực đau nhói của mình, sao đâu, mẫu hậu từng mọi nỗi đau đời đều qua … Thời gian là liều thuốc tốt nhất… Sau này chỉ cần nhìn thấy An Nhị ca, nghe giọng của huynh ấy là được…

      An Khang công chúa cố gắng ngửa đầu lên trời, cho nước mắt chảy ra.

      ----------------------o0o-----------------------​

      Cả tháng sau đó sóng yên gió lặng, chỉ duy nhất mình An Nhị Lang vài ngày về nhà. Người hầu bên cạnh trở về là cả tháng nay đều xử lý vụ cửa hàng, chừng nào xong về.

      Mùa hè tới. Thời tiết ngày càng nóng bức. Mấy con mèo hoang kêu lên vài tiếng rất có quy luật. Thập Nhất Nương bắt đầu đứng ngồi yên nên đưa mắt ra hiệu cho Xuân Lan.

      Xuân Lan thở dài, đứng lên “Đêm nay trăng đẹp quá, trong phòng hơi oi bức, tiểu thư có muốn ra ngoài ngắm trăng , dạo vòng rồi về ngủ”.

      Thập Nhất Nương cười tươi gật đầu như giã tỏi “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta ra ngoài ngắm trăng , Hạ Hà, Đông Mai, các ngươi cần theo ta”.

      Thập Nhất Nương nhảy chân sáo chạy , tư thế vội vàng giống như phải ngắm trăng mà nhặt tiền vậy.

      “Tiểu thư từ khi nào có thói quen ra ngoài buổi tối vậy?” Đông Mai nghĩ mãi cũng ra, “Mấy ngày trước là ra ngoài ngắm sao, hôm trước nữa là ra ngoài thưởng thức mùi hương hoa dạ lý, là, dạ lý hương – loài hoa này cũng kì lạ, nhìn cũng bình thường, riêng mùi hương nồng nặc khiến người ta chịu nổi, hiểu tiểu thư sao lại thích ngửi nữa”.

      Hà Hạ là nương trầm tĩnh, hình như mỗi khi có tiếng mèo kêu là tiểu thư lại vội vã , nàng đoán ra được nên chậm rãi mỉm cười “Tiểu thư có nhã hứng này cũng bình thường thôi, chúng ta cứ kệ tiểu thư, Xuân Lan tỷ cũng gì mà”.

      -----------------------o0o------------------------​

      Đêm nay ánh trăng tròn, lớn, có cặp nam thanh nữ tú ngồi ở tường An phủ ngắm trăng, thân mật dựa vào nhau, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chuyện rì rầm và tiếng cười . Trong khí hương hoa thoang thoảng, bóng đêm càng có vẻ dịu dàng…

      “Phương đại ca, La đại ca, các huynh tuần tra vất vả rồi, ta có mang điểm tâm là đậu phụ vàng, còn có thịt bò khô cho các huynh nè”. Xuân Lan mỉm cười ngọt ngào đưa ấm trà và điểm tâm cho bọn họ.

      “Vất vả cho Lan muội rồi”. Hai vị thị vệ đại ca hề từ chối mà đem trà và điểm tâm vào đình ngồi xuống. Bon họ cố gắng lờ cảnh tượng đầu tường thành, nếu nhất định tức muốn chết, hai vị ngồi kia chuyện tình có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của thị vệ bọn họ … Đêm nay trăng tròn sáng như vậy, mà họ chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ hai kẻ ngồi lồ lộ tường. Phải kiềm chế, phải quên chức trách của mình…

      “Thập Nhất Nương, đây là trái cây phía Nam vừa tiến cung, nghe là đặc sản hải ngoại”. Thái tử mỉm cười lấy ra cái túi, “Loại trái cây này hiếm có lắm, tuy thịt nhiều nhưng thanh thanh ngọt ngọt, mẫu hậu dặn phải để dành cho muội”.

      “Wow…” Thập Nhất Nương bất ngờ “Sơn trúc, muội thích nhất là ăn sơn trúc!”.

      (Editor: quả sơn trúc, ta tra google chính là quả măng cụt).

      Thái tử sửng sốt “ ra muội từng ăn rồi, lúc bọn họ mới tiến cung, chúng ta cũng biết phải ăn thế nào?”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm chà xát vỏ màu đen của sơn trúc, bên trong lộ ra thịt quả trắng ngà, Thập Nhất Nương ăn nửa còn nửa nhét vào miệng Thái tử.

      Thái tử có thói quen Thập Nhất Nương ăn gì đều chia cho nửa nên ăn luôn, cùng Thập Nhất Nương dưới trăng ăn hết túi to quả sơn trúc.

      “Tinh La ca ca, lâu rồi muội chưa gặp công chúa, dạo này tỷ ấy rất bận sao?”

      Thái tử chần chừ “Dạo này Huy Nương hơi kì lạ, luôn luôn u sầu vui, cũng muốn tham gia hoa yến, mẫu hậu có hỏi tỷ ấy có chuyện gì phải , nhưng nàng vẫn , chỉ miễn cưỡng cười…”

      Thập Nhất Nương hơi sửng sốt, quan tâm hỏi “Tỷ ấy sao vậy? Từ khi nào?”

      Thái Tử nhìn Thập Nhất Nương, “Hình như từ khi ở nhà muội về như vậy, Thập Nhất Nương cũng biết chuyện gì sao?”

      “Quả nhiên là vậy” Thập Nhất Nương bỏ trái cây trong tay ra, nhíu mày “Lúc đó muội cũng cảm giác công chúa có gì đó đúng, trước đó hình như tỷ ấy khóc, vì muội thấy mắt tỷ ấy sưng đỏ, nhưng tỷ ấy lại là phấn hoa rơi vào mắt, nhưng sao tỷ ấy lại khóc?” Thập Nhất Nương càng nghĩ càng lo lắng, hai mắt lên sát khí “ lẽ có kẻ dám mạo phạm tỷ ấy?”

      “Đừng nóng nảy”. Thái tử nhíu mày, ôm lấy nàng “Muội đừng quên ở đầu tường, được làm loạn, Huy Nương là công chúa, chắc ai dám mạo phạm công chúa đâu, có thể Huy Nương buồn chuyện khác, muội đừng nghĩ nhiều, biết đâu chừng là do mẫu hậu cứ ép tỷ ấy tham gia mấy cái hoa yến để xem mặt thanh niên tài tuấn nên tỷ ấy vui”.

      được”. Thập Nhất Nương cầm tay , nhìn chăm chú vào mắt “Muội phải điều tra vì sao công chúa tỷ tỷ buồn, muội muốn biết có chuyện gì làm khó tỷ ấy”.

      “Cũng được”. Thái tử nhìn nàng “Muội cũng đừng lo lắng quá, con tuổi này mỗi khi nhìn hoa rơi nước chảy đều thương cảm cũng là chuyện bình thường”.

      “Hả? Có chuyện đó hả?” Thập Nhất Nương bĩu môi “Mỗi khi nhìn hoa, muội đều nghĩ là biết có ăn được ? Nhìn trăng nhớ đến bánh trung thu, nhìn nước nghĩ đến bắt cá đem nướng, cách này đúng lắm đâu, nhưng muội cho rằng công chúa phải là người đa sầu đa cảm như vậy”.

      Thái tử bất lực nhìn nàng “Được được, chúng ta phải trở về thôi, tới đây cho ta ôm muội cái”.

      Thập Nhất Nương ngoan ngoãn chui đầu vào lòng Thái tử. Dung mạo tinh xảo cao quý của Thái tử dần dần nét, trái tim Thập Nhất Nương đập loạn xạ, ràng phải lần đầu tiên ôm nhau nhưng sao nàng vẫn cứ thẹn thùng như vậy.

      Thái tử ôm lấy thân hình mum múp thịt mềm mại như bông gòn trong lòng mình, nhàng hôn lên môi nàng cái, kiên nhẫn : “Bé con, mau lớn lên ”.

      Thập Nhất Nương cố gắng bình ổn hô hấp của mình, mỗi ngày nàng ăn rất nhiều, nhưng đau lòng nhất là vẫn cao thêm mà chỉ mập, nàng cũng rầu muốn chết.

      Nhìn Thập Nhất Nương bình an vô leo xuống thang, Thái tử cũng từ tường nhảy xuống.

      Thị vệ Ám Nhất rất muốn khóc cất tiếng thỉnh cầu “Thái tử điện hạ, thuộc hạ có thể cầu xin ân huệ ?

      Tâm trạng Thái tử tốt “Chuyện gì?”

      Ám Nhất sờ cái đầu toàn nước quả sơn trúc, lấy hết can đảm ý kiến “Mỗi khi Thái tử mang trái cây cho Thập Nhất Nương tiểu thư, nếu tiểu thư lột vỏ, ngài có thể báo trước cho thuộc hạ tiếng ?”

      -------------------------o0o------------------------​

      Thập Lang cầm quả màu đen to bằng nắm tay, há to miệng cắn xuống.

      “Khoan Thập Lang ca, quả sơn trúc phải ăn như vậy”.

      Thập Lang phun ra cặn bã đắng chát, “Gớm quá”.

      “Ngốc”. Thập Nhất Nương đoạt lấy quả sơn trúc trong tay , dùng sức bẻ ra, bên trong là thịt quả màu trắng ngà. “Huynh ăn ”.

      Thập Lang cười híp mắt, vị thanh thanh chua chua ngọt ngọt, “Ngon quá, nhưng vỏ to đùng, bên trong chỉ có chút xíu”.

      Thập Nhất Nương cũng híp mắt ăn tiếp mấy quả sơn trúc “Tuy thịt quả nhiều nhưng giá trị dinh dưỡng của sơn trúc rất cao, thanh nhiệt giải độc, trị được táo bón…” Nàng những ưu điểm của quả sơn trúc liên tục hồi.

      Thập Lang tròn mắt “Thần kỳ quá, nhưng quả này làm sao muội có?”

      Thập Nhất Nương xụ mặt, đem mấy quả sơn trúc còn dư cất hết, cho Thập Lang ăn nữa “Muội đột ngột nhớ ra bá mẫu giao mấy việc, muội vẫn chưa làm xong, muội đây”.

      Thập Lang dậm chân “Thập Nhất Nương, muội cứ nhưng phải để trái cây lại cho ta”.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      gì chứ hoa rơi nước chảy cũng làm nàng chảy nước miếng được, thập nhất nương, tại hạ xin bái phục!!!:th_125::th_125:Nhị lang huynh vẫn bận kiếm tiền à?

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      @levuong tội công chúa quá... còn Nhị Lang huynh kiểm tra tổng tài sản để chương sau ôm tiền vào cung cầu hôn công chúa đó...
      Last edited: 21/2/19
      levuong thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nhị lang cả cố lên. Chỉ có a ms xứng đáng thôi.
      Quả thiên hạ thiếu gì cứ đến nhà Thập nhất nương 100% tìm đk điều mong ước

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 142:

      Edit: Do Nguyen

      Thời gian tháng tuy hơi dài, nhưng nếu muốn điều tra nguyên nhân khiến công chúa u buồn vẫn có thể… Nhưng khiến Thập Nhất Nương tin nổi chính là nàng hoàn toàn tra ra được bất cứ điều gì…

      Nhất định có điều kì quái, Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, nàng mấy lần gửi thiệp mời cho An Khang công chúa nhưng đều bị công chúa lấy lý do khỏe để từ chối.

      Thập Nhất Nương nhíu mày, núi chịu theo ta ta theo núi… Thập Nhất Nương xoay chuyển tròng mắt, nàng dự định vào cung chuyến để bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng con dâu nhưng chưa kịp xuất phát nghe tin công chúa phát bệnh.

      Nàng vội vàng muốn tiến cung thăm công chúa nhưng có chuyện vô cùng kinh hãi vừa xảy ra, An Nhị Lang cầm toàn bộ gia sản của huynh ấy vào cung cầu hôn, mà người được cầu hôn chính là An Khang công chúa.

      Ngàn lần thể ngờ được!

      -----------------------o0o-----------------------​

      Mấy ngày trước…

      Hoàng đế bước vào tẩm cung Hoàng hậu, Hoàng hậu đếm tiền, sắc mặt thay đổi linh hoạt, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, quý cầm tiền đưa lên đặt xuống nhưng nhanh nàng lại ngoảnh mặt làm lơ đống tiền kia.

      “Xảo Xảo à, nàng lại đếm tiền hả?” Hoàng đế cười “Sao cả ngày cứ đếm đếm lại thế kia, tiền cũng đâu có chạy mất”.

      Hoàng hậu quay người lại, đem mớ ngân phiếu đặt lên mặt bàn, sau đó tự mình cởi áo khoác ngoài cho chồng, tuy trong cung vẫn có cung nữ nhưng nàng muốn tự tay chăm sóc chồng mình.

      “Ta có cảm giác tiền đến quá nhanh nên hơi lo lắng”. Hoàng hậu nhận ấm trà ngon từ tay cung nữ rồi đưa đến trước mặt Hoàng đế, “An Nhị Lang đem tiền phí quảng cáo và cả tiền hoa hồng đến, đột nhiên có hai mươi vạn lượng khiến ta sợ hãi, tuy mọi người Hoàng đế giàu có nhất thiên hạ nhưng từ khi chàng lên ngôi đến nay, mỗi khi nghĩ tới tiền đều căng thẳng, trong cung có quá nhiều cung điện nhìn bên ngoài nguy nga lộng lẫy nhưng bên trong đều hỏng hóc, dột nát. Có tiền rồi chúng ta tu sửa cung điện, Thập Nhất Nương sắp gả vào cung, chúng ta cũng thể mất mặt được…” Hoàng hậu giương ánh mắt đáng thương nhìn Hoàng đế “Ta và Huy Nương đều có chung cảm giác: cầm tiền mà phỏng tay, Người nghĩ , mẹ con chúng ta mặc quần áo đẹp, mang trang sức sang trọng mà An Nhị Lang đưa, tất cả đều miễn phí, hơn nữa, trang sức kia phải có tiền là mua được, vô cùng đắt giá, rồi cứ mỗi tháng đều được chia tiền quảng cáo và tiền hoa hồng… Hoàng Thượng, có phải người từng có ơn sâu nặng với An Gia, người nhà họ An tiện đền đáp mới phải dùng cách này để bồi thường ?”

      Hoàng đế thở dài, Hoàng hậu của chỗ nào cũng tốt, chỉ là từ khi lấy trải qua trăm cay nghìn đắng nên bây giờ nhìn thấy nhiều tiền nàng bị choáng váng, vô cùng áy náy, Xảo Xảo và các con theo chưa từng được hưởng ngày sung sướng, nếu có nhạc phụ đại nhân mỗi ngày đưa thịt heo đến cửa, chắc chắn bọn họ đều có thịt mà ăn.

      “Nàng cứ yên tâm, ta bảo Tứ Lang tìm hiểu rồi, số tiền này chúng ta cứ yên tâm mà dùng”. Hoàng đế bĩu môi “Nàng nghĩ An Nhị Lang tặng quần áo trang sức cho chúng ta sao? Lần trước đưa cho ta khối ngọc, muốn ta thường xuyên mang người, kết quả là những khối ngọc giống như vậy trong cửa hàng của bán ra hơn vạn lượng bạc mỗi khối, ràng giá gốc chỉ – hai trăm lượng… Cuối cùng ta cũng hiểu cái gì là quảng cáo, à, ta cũng bảo Tứ Lang hỏi thăm, trâm cài hoa sen làm bằng đá quý mà nàng và Huy Nương hay cài, An Nhị Lang cũng bán vài vạn lượng chiếc, An Nhị Lang nếu phải được mẹ con nàng cài lên, các phu nhân tiểu thư trong kinh thành bắt chước trâm cài này giá cao nhất cũng chỉ mấy ngàn lượng… Rồi quần áo mà mẹ con nàng mặc cũng có rất nhiều người mua theo, rất khôn lanh, là số lượng hạn chế, nhưng càng hiếm người ta càng điên cuồng muốn mua, giá cao mấy cũng mua, cho nên tiền của An Nhị Lang nàng cứ yên tâm mà lấy, đều là do mẹ con nàng kiếm được cách quang minh chính đại”.

      Hoàng đế vẫn chưa tên gian thương kia ngu đến mức đem tiền tặng cho người khác, có thể tiền chính là sinh mạng của An Nhị Lang, nếu kiếm được gấp trăm lần tuyệt đối đưa cho Hoàng hậu nhiều tiền như vậy. Nghĩ vậy, trong lòng Hoàng đế ghen tỵ muốn chết, là Hoàng đế, mỗi ngày đều phải đau đầu chuyện kiếm tiền, nếu nhờ Hoàng hậu và Huy Nương làm người đại diện quảng cáo quần áo trang sức cho An Nhị Lang, thể nào mua nổi những quần áo trang sức xinh đẹp ấy cho mẹ con nàng… Càng nghĩ càng thấy làm Hoàng đế khổ sở, người đàn ông - chủ gia đình như , Hoàng đế cao quý như vậy mà phải để vợ con thay kiếm tiền.

      Hoàng hậu thở phào nhõm, hớn hở nhìn đống ngân phiếu “Tốt quá, có tiền rồi ta mua thêm của hồi môn cho Huy Nương, hôn của Huy Nương thể kéo dài được nữa, muộn nhất là cuối năm nay phải tìm được lang quân như ý cho con , đúng rồi, nếu Người cần dùng tiền gấp có thể lấy dùng, trùng tu cung điện gì đó, ta biết Người vì chuyện này mà lo lắng”.

      Hoàng hậu ngừng chút, nghĩ đến Hoàng cung bên ngoài xinh đẹp hoa lệ nhưng bên trong trống rỗng mà thở dài, mọi người đều nghĩ tẩm cung Hoàng đế phải là nơi sang trọng, sa hoa nhất nhưng có ai biết vì số tiền sửa chữa mà phát rầu đâu, hơn nữa, Hoàng thượng danh tiếng cực tốt, vừa đăng cơ cho vô số cung nữ cưới gả hoặc trở về quê quán… Nhưng nguyên nhân chính là do nuôi nổi nhiều người như vậy. Hộ Bộ, Binh Bộ, Công Bộ ngày nào cũng đến trước mặt kêu khóc xin tiền, Hoàng hậu bực bội, phải mọi người đều Hoàng đế giàu có nhất thiên hạ sao, vậy mà chồng nàng vì tiền mà sầu bạc tóc.

      Hoàng đế mỉm cười “Số tiền này nàng lấy ra ít để sửa chữa cung điện chính , nhà chúng ta chỉ có mấy người, cũng ở nhiều chỗ, số còn lại để Huy Nương làm của hồi môn. giờ quốc khố và Hoàng gia tư khố tách ra rồi, sau này cho dù là người trong Hoàng thất cũng được tự ý đụng đến quốc khố, ngược lại tư khố của chúng ta cũng cần vì quốc khố mà bổ sung, cần lo lắng sau này con cháu bất hiếu tiêu hết tiền trong quốc khố khiến cho dân chúng lầm than”. Bây giờ tư khố tách ra đồng bạc, nhưng Hoàng đế tin tưởng: để vợ con làm người quảng cáo quần áo trang sức cho An Nhị Lang kiếm được ít tiền, tuy hơi mất mặt nhưng so với làm hôn quân người người phỉ nhổ làm đàn ông cần mặt mũi vẫn tốt hơn.

      “Ngày sau ra sao phải phụ thuộc vào việc chúng ta kiếm tiền như thế nào”. Hoàng hậu suy nghĩ “Tính chút, ta đem 20 vạn lượng này sửa chữa cung điện, còn dư lại ta mua cho Huy Nương mấy cửa hàng làm của hồi môn, rồi còn tặng cho Nguyệt Nương. Lúc Nguyệt Nương xuất giá, chúng ta quá nghèo, nàng chỉ có cái danh công chúa, tiền bạc đều có, cũng may là nhà chồng chê, bây giờ có thể bù đắp cho nàng chút. Haizz, ta cũng biết kinh doanh cái gì, Hoàng gia có nhiều nhất là đất đai, nhưng thu hoạch được bao nhiêu, phải chi chúng ta tìm được người giỏi làm ăn như An Nhị Lang tốt quá,… hay là bảo về làm công cho Hoàng gia?”.

      Hoàng hậu xong lại lắc đầu “Chắc là được, mỗi ngày kiếm được nhiều tiền như vậy sao có thể làm công cho người khác”.

      “Bẩm nương nương, tốt rồi, công chúa ngã bệnh!”. Cung nữ vội vàng xông tới.

      Hoàng hậu đứng lên “Nhanh, nhanh gọi thái y”.

      ----------------------o0o-------------------------​

      Hoàng hậu lo lắng nhìn con nằm giường, thái y nàng đau buồn quá độ, nhưng hỏi cách nào Huy Nương cũng chịu . Hoàng hậu tự trách mình có phải do nàng cứ bắt ép con liên tục xem mắt, Huy Nương dám từ chối nên mới ủ thành tâm bệnh.

      “Nương nương, người nghỉ ngơi chút ” Cung nữ thấp giọng “Nếu khi công chúa hết bệnh, người lại ngã bệnh mất”.

      Hoàng hậu sờ trán con , bớt sốt, nàng gật đầu “Bổn cung nghỉ chút, các người chăm sóc công chúa cho tốt”. Con bị bệnh ba ngày, nàng cũng thức trắng ba đêm quá mệt mỏi.

      “Nương nương, nương nương ơi, Hoàng Thượng cho mời, hình như có chuyện vui”. vị thái giám chạy tới bẩm báo.

      “Chuyện vui?” Hoàng hậu lắc lắc đầu “Huy Nương bệnh thế này, còn vui vẻ cái gì?” như vậy nhưng nàng vẫn nhanh chóng theo.

      Trời tháng bảy nắng gay gắt, mặt trời chói lọi giữa trung, tuy dưới mái hiên nhưng Hoàng hậu cũng chịu nổi, lòng lại càng phiền.

      “Hoàng hậu mau tới đây” Hoàng đế tươi cười hướng nàng vẫy tay “An Nhị Lang đến cầu hôn Huy Nương”.

      “Hả?” Hoàng hậu ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả tròng mắt.

      thanh niên cao gầy văn nhã cung kính hành lễ với nàng “Hoàng hậu nương nương kim an, Nhị Lang thành tâm muốn cưới An Khang công chúa, hy vọng người hiểu được thành ý của Nhị Lang”.

      Hoàng hậu mở to mắt ngơ ngác nhìn Hoàng đế và An Nhị Lang chuyện.

      “Số tiền này là sính lễ, sao?” Hoàng đế trầm ngâm, “ trăm vạn lượng bạc, cũng ít…”

      Tuy trời sinh cha vợ và con rể là kẻ thù, nhưng trăm vạn lượng bạc – chính là 1/10 quốc khố. Hoàng đế tất nhiên động lòng, từ xưa đến nay, chưa bao giờ nghe thấy ai lấy nhiều tiền như vậy cầu hôn cả, nếu tin này mà truyền ra ngoài, An Khang công chúa nhà thành “thiên kim”, , phải là “Vạn kim công chúa”. Giá trị liên thành!

      Nhưng được, Hoàng đế quyết tâm thèm nhìn đến mớ ngân phiếu, tiền bạc lúc này đều quý như máu của nhưng vẫn ra sức từ chối: “Trẫm biết ngươi có nhiều tiền, nhưng trẫm bán con , huống chi ngươi lấy ra nhiều tiền như vậy, An Quốc Công có đồng ý ?”

      An Nhị Lang mỉm cười “Đây là tài sản cá nhân của thần, có quan hệ với An Gia, thần nguyện ý dâng lên Hoàng Thượng, đây phải là sính lễ, thần chỉ muốn được gặp mặt công chúa, trong lòng thần, An Khang công chúa là báu vật vô giá, trăm vạn lượng bạc này chỉ có thể mua được vài sợi tóc của nàng mà thôi”.

      Hoàng hậu xúc động, trăm vạn lượng bạc phải là sính lễ ư? chỉ muốn gặp mặt Huy Nương. Nàng hận thể lôi con tới đây liền lập tức. Nàng muốn lời đồng ý, thế gian này có người đàn ông vì con mình mà vung tiền như rác. Toàn Đại Hạ này có ai được như vậy ? Đúng rồi, có con nàng – Huy Nương công chúa. Hơn nữa, từ khi công chúa từ An gia trở về ngã bệnh, có phải là liên quan đến An Nhị Lang, thái y chỉ mơ hồ là đau buồn quá độ, cái này gọi là bệnh tương tư mới đúng.

      Trong đầu Hoàng hậu điên cuồng suy nghĩ, Huy Nương nhạy cảm, lương thiện, chắc chắn là cảm thấy tình vô vọng mới đau lòng sinh bệnh, nếu tại sao năm lần bảy lượt đều từ chối đến An gia làm khách.

      “Công chúa bị bệnh, Nhị Lang có muốn thăm nàng ?” Hoàng hậu quan tâm hỏi “Chuyện hôn sau, Huy Nương phải đồng ý chúng ta mới có thể đồng ý”.

      Vừa nghe công chúa sinh bệnh, An Nhị Lang lập tức lao ngay, làm sao quan tâm Hoàng hậu cái gì nữa, Hoàng đế cũng làm khó , để thăm công chúa.

      “Hoàng Thượng…” Hoàng hậu nhìn An Nhị Lang chạy , mặt nàng đăm chiêu, An Nhị Lang quả là người ứng tuyển hoàn hảo cho vị trí Phò mã, tuấn tú lịch , gia thế tốt, đàn ông An gia có tiểu thiếp, có thông phòng, An Nhị Lang lại thành tâm cầu hôn, là nàng đốt đèn cũng tìm thấy người ưu tú hơn An Nhị Lang, nhưng… “Thập Nhất Nương kết hôn với Thái tử… Cái này truyền ra ngoài, mọi người chúng ta cưới gả đổi người đó”…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :