1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lọt hố ed, ed làm rất mượt, truyện rất hay, mong ed cố gắng lên nhé

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 131

      Edit: Do Nguyen

      “Hoàng Thượng, Tứ Lang ở dưới vực sao?” Hoàng hậu màng nguy hiểm bước tới vách đá nhìn xuống, nhưng lúc này sương mù giăng phủ, vực sâu hun hút. Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch.

      “An Quốc Công đoán chắc như vậy”. Hoàng đế nắm tay nàng an ủi: “Đừng lo, có An Quốc Công ở đây, Tứ Lang được cứu nhanh thôi”.

      Đằng kia, người An gia còn tranh cãi, ai cũng giành xuống cứu người.

      “Đừng cãi nữa!”. Hoàng đế cắt ngang. “Trẫm để ám vệ số 13 xuống, cả nhà các người đều quá béo, phù hợp”.

      Người lớn kẻ nhà họ An trợn mắt nhìn Hoàng đế. Tức chết a…a……! Hoàng đế cả nhà họ đều béo? ràng người béo chỉ có mỗi thằng nhóc Thập Lang thôi mà!

      Hoàng đế chợt nhận ra mình sai rồi. vội quay mặt sang hướng khác, nghiêm giọng ra lệnh ám vệ số 13 nhanh chóng quấn dây thừng xuống vực cứu người.

      Ám vệ số 13 vô cùng nhanh nhẹn, kỹ năng leo trèo khác gì con khỉ. Hoàng đế lúc này mới giọng chuyện với người An gia, “Trẫm tin An gia ai ai cũng võ nghệ cao cường, nhưng ám vệ số 13 này thân thủ rất tốt, mỗi ngày đều leo trèo ở vách vúi và vực sâu, có nhiều kinh nghiệm nên mọi người cứ yên tâm”.

      An Quốc Công liếc Hoàng đế cái, ở dưới vực rất an toàn, nhỡ đâu tên ám vệ này có lòng phản chủ hối hận kịp. Người An gia tuy rành leo núi nhưng bù lại tuyệt đối trung thành.

      Hoàng đế chậm rãi gật đầu, tên ám vệ số 13 này tin tưởng.

      Ám vệ số 13 thấy dấu vết nhánh cây lệch tán giữa lưng chừng vực. hô lớn: “Thái tử điện hạ! An Thập Nhất Nương! Thuộc hạ là người của Hoàng thượng, hai vị ở chỗ nào?”

      “Hoàng Thượng phái tới?” Thập Nhất Nương ló ló cái đầu ra ngoài xem xét tình hình. Nhìn thấy ám vệ, nàng cố gắng giơ cánh tay đau nhức kéo cung tên nhằm vào mặt . “Có bằng chứng ?”

      “An Thập Nhất Nương! Thuộc hạ là ám vệ số 13”. Tên ám vệ gầy đét như khỉ giơ lệnh bài trước mặt nàng. Thập Nhất Nương rốt cuộc mới thở phào buông cung tên xuống.

      Cùng Thập Nhất Nương dễ dàng vào sơn động, ám vệ số 13 kinh hoàng: “Thái tử điện hạ sao lại nằm đất? Ngài ấy bị thương sao?”

      “Đứng yên! được bước đến”. Thập Nhất Nương cảnh giác liếc , tay nàng vẫn cầm chủy thủ. “Thái tử sao, người ra ngoài cửa động chờ”.

      Ám vệ số 13 tiếp tục bước lên, tuy lo lắng nhưng vẫn bội phục cẩn thận của Thập Nhất Nương.

      “Tinh La ca ca, tỉnh lại ”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ vào mặt Thái tử: “Trời sáng rồi, dậy ”.

      Thái tử cố gắng mở mắt. Khuôn mặt lo lắng của Thập Nhất Nương dần dần , tưởng mình nằm mơ, muốn lấy tay dụi mắt nhưng tay thể nhấc nổi.

      “Tinh La ca ca, huynh có nhận ra người này ?” Nàng đỡ dậy, chỉ về phía người chờ ngoài cửa động.

      Ám vệ số 13 lập tức quỳ gối: “Bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ là ám vệ số 13, phụng mệnh Hoàng thượng xuống đây cứu Thái tử”.

      “Khụ khụ… Đúng là người của Phụ vương”. Thái tử nhìn cảnh vật ràng hơn, ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương đau xót, trước đây nàng rất hồn nhiên, dễ dàng tin tưởng mọi người nhưng giờ đây nàng cảnh giác cao độ, lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng…

      Thập Nhất Nương thở phào nhõm vuốt ve mặt , “Tinh La ca ca, muội biết huynh đau lắm, huynh ngủ tiếp , chúng ta rất nhanh được về nhà”. Nhân dịp ốm yếu nàng phải tranh thủ “ăn đậu hũ” của nhiều nhiều mới được, khuôn mặt xinh đẹp đến mức nghiệt nhưng lại có tý nào mềm yếu như nữ nhân của Thái tử quả đời quá hiếm thấy.

      Thái tử mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ, ám vệ số 13 đỡ Thập Nhất Nương leo vào sọt trúc, sau đó cõng Thái tử lên lưng leo thoăn thoắt lên vách núi.

      Thập Nhất Nương mở to hai mắt, ám vệ này quá lợi hại, leo trèo y chang con khỉ. leo vách đá mà cứ phăng phăng như mặt đất vậy.

      “Thập Nhất Nương!”. Cả nhà họ An cùng nhau lao lên phía trước đỡ lấy nàng.

      Khi ám vệ số 13 vừa hạ Thái tử lưng xuống. Hoàng hậu chạy vội lên, nước mắt nước mũi tèm lem gọi to “Tứ Lang, con làm sao vậy?”

      Thập Nhất Nương tủi thân nhào vào lòng tổ phụ, nàng khóc oa oa. “Tổ phụ, hix… hixx… mấy hắc y nhân đó xấu lắm… chúng thả rắn độc, thả cả bầy sói, đông lắm… Chúng còn rượt theo tụi con… May mà lúc trước tổ phụ dưới vực có cái sơn động, lúc đó Thái tử hôn mê, con vừa quấn dây thừng vừa ôm Thái tử, hai tay con đau nhức muốn rụng luôn rồi”.

      An Quốc Công đau lòng ôm chặt cháu , dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt cho Thập Nhất Nương. “Qua rồi, qua hết rồi, tổ phụ bắt hết bọn chúng lại, đừng sợ, tổ phụ trả thù cho con rồi, mấy con rắn độc với sói dữ, về nhà tổ phụ kêu người nướng cho con ăn, có chịu ?”

      Thập Nhất Nương nín khóc mỉm cười, “ cần đâu tổ phụ, vừa nghe đến rắn con đều lạnh người, thịt sói càng thôi , thịt vừa dai vừa thối, con thèm ăn đâu”.

      “Thái y, nhanh đến đây kiểm tra cho Thái tử”. Hoàng đế nhìn con trai hôn mê mà nóng ruột. “Thập Nhất Nương, Thái tử bị làm sao vậy?”

      Hoàng hậu vội vàng kiểm tra người Thái tử, nhưng có lẽ sức lực hơi lớn nên nghe cái “xoạt”…. Quần áo người Thái tử phanh ra, lộ cả khoảng ngực trắng như tuyết, thanh “xoạt… xoạt” này tựa như tiếng chốt mở, chú ý của mọi người đều tập trung ngực Thái tử.

      Dáng người Thái tử quá đẹp, tuy rất trắng nhưng cơ bắp đâu ra đấy, đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người. Hoàng hậu vội vàng kéo quần áo lại che cho Thái tử nhưng nàng phát quần áo lại… rách nát lung tung…

      An Tam Lang vừa thoáng suy nghĩ nhưng chưa kịp chuyện việc khiến tuyệt vọng bắt đầu.

      Thập Nhất Nương ngây ngốc nhìn cảnh xuân của Thái tử rồi vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi, xin lỗi, cái này… là do… do lúc cởi quần áo Thái tử, con gấp gáp… làm nhanh quá nên cẩn thận xé luôn rồi… nên giờ… mặc lại được”.

      Bốn bề thanh… khí yên tĩnh đến quỷ dị… toàn bộ gần trăm cái đầu nhìn Thái tử đồng loạt chậm rãi quay sang nhìn Thập Nhất Nương.

      “Sao mọi người nhìn con như vậy?” Thập Nhất Nương tim phổi tiếp: “Là do lúc đó Thái tử bị thương mà, con vội tìm miệng vết thương nên xé luôn cho nhanh, cùng lắm con đền tiền bộ quần áo này là được”.

      “Thái tử bị thương?” Hoàng hậu nghĩ nhiều, giờ đây trong đầu nàng chỉ lo lắng chuyện Thái tử bị thương. “Có nguy hiểm ?”

      “Cũng nguy hiểm lắm. Là trúng độc do ám khí. Nhưng nương nương yên tâm, độc này con hút ra rồi, chỉ còn lại chút tàn độc đáng kể, nghỉ ngơi uống thuốc mấy ngày là khỏe thôi”.

      Hoàng hậu đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Thái tử. An Tam Lang cứng người nhưng vẫn tươi cười: “Hoàng thượng, nương nương, Thái tử nguy hiểm, chúng ta nên đưa về cung để Thái y chăm sóc”.

      Hoàng đế gật đầu sai người mang kiệu đến.

      Hoàng hậu đau lòng nắm đôi tay lạnh băng của Thái tử, đem áo khoác của nàng khoác lên người . “Sao người Thái tử lại lạnh như vậy? Áo khoác của nó đâu?”

      An Tam Lang có dự cảm bất thường, muốn xông lên che miệng Thập Nhất Nương nhưng kịp. Đứa nhà hồn nhiên : “Bị con cởi luôn rồi, quần áo của Thái tử bị rắc bột phấn dụ rắn, nguy hiểm lắm, à đúng rồi, Thái tử bị trúng ám khí ở đùi, mấy ngày tới Thái tử đứng khó khăn, nhưng sao, chịu đựng vài ngày là khỏi”.

      An Tam Lang tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, haizzz… trai đơn chiếc, nhà lại cởi sạch quần áo nhà trai, cuối cùng cũng sờ soạng đùi của người ta luôn rồi.

      Hoàng hậu lúc này mới phát có điều ổn… hình như con trai nàng bị Thập Nhất Nương ăn đậu hũ… Ăn sạch sành sanh…

      Đám người An gia cuối cùng cũng phát khí kì dị… An Nhị Gia nhìn quanh lượt… Ở đây người quá nhiều, muốn giết người diệt khẩu cần phải tốn thời gian… Vì bảo vệ khuê danh của Thập Nhất Nương, chắc phải đồ sát trận!

      An Nhị Lang cũng xanh mặt theo cha mình. Thập Nhất Nương toàn bộ tâm trí đều đặt vào chuyện ăn uống chơi bời, thân thể nàng lại chậm phát dục. Cả nhà đều cảm thấy nàng chẳng khác đứa trẻ 7 – 8 tuổi nên chẳng ngại gì. Nhưng giờ nghĩ đến, Thập Nhất Nương cũng 11 tuổi rồi, thời đại này 11 tuổi nương có thể định ra hôn nên danh dự của nàng là chuyện vô cùng quan trọng.

      “Thái tử vận mệnh tốt nhưng may mắn gặp được quý nhân, vị quý nhân này ở bên cạnh trợ giúp … Nhân duyên này là do trời định, chỉ cần giữ chặt vị quý nhân này bên cạnh Thái tử, cả đời được bình an, mọi việc đều thành công thuận lợi”…

      Những lời Đại sư từng lần lượt ra trong đầu Hoàng hậu, nàng cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. “An Quốc Công yên tâm, Thập Nhất Nương nếu lột sạch con trai ta, thân thể nó từ xuống dưới con bé cũng nhìn rồi, bổn cung nhất định bắt Thái tử phải chịu trách nhiệm…”

      An Quốc Công ngẩn người chút, sau đó mới hiểu hàm ý trong lời Hoàng hậu, lập tức đen mặt “Nương nương, cần Thái tử phải phụ trách, đây chỉ là tình huống cứu người khẩn cấp thôi”.

      An Nhị Gia cũng khó chịu, cắt ngang lời Hoàng hậu định : “Đúng vậy nương nương, đây là chuyện ứng phó trong lúc cấp bách, chúng thần tuyệt đối để ý, chịu trách nhiệm gì đó, ngàn lần cần nhắc tới”.

      được…” Hoàng hậu nhận ra người An gia đều vui, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là người Hoàng tộc, dù chuyện có lý cũng phải làm cho có lý. “Thập Nhất Nương dù sao cũng là ân nhân của Thái tử, hoàng gia chúng ta thể vong ân phụ nghĩa được”.

      An Nhị Lang nghiêm mặt: “Nương nương quá rồi, thần tử đối với Hoàng gia đều là kính ngưỡng và sùng bái, cứu Thái tử là bổn phận của chúng thần, cũng là vinh hạnh của chúng thần, nếu nương nương đền đáp chẳng phải xem thường tấm lòng của chúng thần hay sao? Ha hả… Chịu trách nhiệm? Hoàng tộc cần chịu trách nhiệm gì cả? Ba chữ “chịu trách nhiệm” ra là làm nhục thân phận tôn quý của Hoàng tộc, cũng bôi nhọ lòng trung thành của chúng thần”.

      Cả nhà An gia cất tiếng cười ha hả nhưng đáy mắt mọi người đều rét lạnh. Hoàng hậu cãi lại được bèn đưa mắt cầu cứu Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế ngây ngốc, hiểu tại sao Hoàng hậu cứ kiên quyết đòi chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ nàng muốn Thập Nhất Nương trở thành Thái tử phi? Nhưng ràng hôm trước nàng chê Thập Nhất Nương còn quá , muốn tìm tiểu thư danh gia xấp xỉ tuổi với Tứ Lang để nhanh chóng có cháu bế bồng cơ mà? Hơn nữa, tuy Thập Nhất Nương tiếp xúc da thịt với Tứ Lang nhưng An gia ở Tây Bắc phong tục cởi mở, Thập Nhất Nương còn quá , lại trong tình huống nguy cấp lo cứu người. Muốn ém nhẹm quá dễ, sao Hoàng hậu cứ làm to chuyện như vậy?

      Thái tử mơ màng tỉnh lại, phảng phất nghe được lời Hoàng hậu kiên quyết : “Thập Nhất Nương cần Thái tử chịu trách nhiệm… Nhưng trong sạch của con trai ta… khụ khụ… “hoàng hoa khuê nam”… khụ khụ… Chưa từng bị ai sàm sỡ… lại bị Thập Nhất Nương… lột sạch… lại còn sờ soạng… nên Thập Nhất Nương phải chịu trách nhiệm với Thái tử… Ngọc tỷ đâu, mang lại đây để Hoàng thượng hạ lệnh tứ hôn!”./.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Hoàng hậu đúng là số 1

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hoàng hậu chơi kiểu đánh nhanh thắng nhanh cho chắc gạo mà

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 132

      Edit: Do Nguyen

      “An Thập Nhất Nương, thử giơ tay lên lần nữa xem sao?”

      Thập Nhất Nương làm theo, vui mừng phát cánh tay đỡ đau nhiều. “Hay quá, đỡ đau lắm rồi, Phương thái y, biện pháp này của ngài là kỳ diệu”.

      “Ha hả… thần kỳ như lời Thập Nhất Nương đâu”. Lão thái y vui vẻ cười, “chỉ là châm cứu và mát xa thôi, chút nữa lão phu bảo cháu đến An phủ, chờ Thập Nhất Nương tắm rửa xong lại tiếp tục mát xa và thoa thuốc, 5 ngày sau nhất định khỏi hẳn”.

      Thập Nhất Nương vui vẻ, “vẫn nhờ thủ pháp mát xa lợi hại của Phương thái y… À, Phương thái y chỉ có cháu trai học y thuật, mà cả cháu cũng được học sao ạ? là giỏi quá”.

      Lão thái y khiêm tốn, “ so được với Thập Nhất Nương đâu, mấy cái phương thuốc kỳ lạ của tiểu thư mới lợi hại, trước kia khi bị phong hàn, dân chúng rất khổ sở, thậm chí còn mất mạng, nhờ mấy viên thuốc mà tiểu thư bào chế rất nhanh khỏi bệnh, hơn nữa, cả thuốc trị tiêu chảy cũng thần kỳ, thiên phú học y của Thập Nhất Nương khiến lão phu khâm phục, lão rất hâm mộ Hồ đại phu có được đồ đệ thông minh như tiểu thư”.

      “Ta lợi hại vậy đâu, phương pháp dùng dao mổ để trị bệnh của sư phụ… ta học được”. Thập Nhất Nương khiêm tốn , “Nếu Phương thái y thấy hứng thú, có thể cùng sư phụ ta thảo luận và nghiên cứu y học mà, sư phụ gần đây muốn tìm thêm mấy đệ tử để dạy cách dùng dao mổ người đó”. dạo gần đây Hồ đại phu mổ mổ lại lục phủ ngũ tạng người chết phát chán rồi, tìm cách mổ não, xem mấy dây thần kinh gì gì đó… Nghe mua rất nhiều não heo về nghiên cứu, lần trước nàng đến chỗ còn mang theo mấy cái não heo về nhà, với nha hoàn là não heo ăn rất ngon, nhưng mấy nha hoàn nhìn thấy thi nhau ói…

      Lão thái y nghe vậy sáng mắt, vòng tay thi lễ với Thập Nhất Nương: “Đa tạ Thập Nhất Nương mở lời, nhà lão phu còn mấy tên nhóc rất to gan, đối với y thuật tò mò, nếu có thể trở thành đệ tử của Hồ đại phu, lão phu vô cùng cảm tạ tiểu thư”.

      Thập Nhất Nương nghiêng người dám nhận lễ này của Phương thái y. “Thái y đừng cảm tạ ta, sau này trách ta là được, phương pháp dạy học của sư phụ ta rất đáng sợ, người nào nhát gan chịu nổi”. Ha hả, địa điểm học là nghĩa địa, tài liệu học là xác chết, phương pháp học là mổ bụng phanh thây, hy vọng mấy tên nhóc nhà họ Phương bị hù chết.

      “À, tình hình Thái tử sao rồi?” Thập Nhất Nương nghĩ lát rồi “Ta muốn thăm”.

      “Đừng vội, Thái tử chưa tỉnh. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi trước , chút nữa Thái tử tỉnh lại ta báo cho tiểu thư biết”. Vừa nãy An Tam Lang dặn cho Thập Nhất Nương tìm Thái tử, tuy hiểu vì sao nhưng Phương thái y vẫn làm theo.

      Ở phòng bên, Hoàng hậu còn lựa lời thuyết phục An gia đồng ý hôn của Thái tử và Thập Nhất Nương, đến cả Hoàng đế cũng bị cuốn vào.

      “Quốc Công, trẫm cũng thấy Thái tử và Thập Nhất Nương là ông trời tác hợp”. Hoàng đế mặt đơ ra, Hoàng hậu dùng hai ngón tay nhéo mạnh bên hông . đau quá!

      “Thập Nhất Nương phải đến 16 tuổi mới tính chuyện hôn ”. An Quốc Công mặt dày trả lời đôi vợ chồng biết xấu hổ kia. Chả lẽ họ sợ Thái tử gả… à cưới được vợ?

      “Ông thông gia à, nếu Thập Nhất Nương gả vào cung, ta đối xử với nàng còn tốt hơn cả An Khang công chúa, nếu nàng sinh con, ta nhất định cho phép Thái tử nạp thiếp”. Hoàng hậu nóng lòng hứa hẹn, so với tính mạng con trai mình nữ nhân đời chỉ là mây bay gió thổi. Nhưng lỡ như Thập Nhất Nương sinh đẻ được? đâu, Đại sư nàng là phúc tinh, mà là phúc tinh xui xẻo đến mức sinh đẻ được.

      “Đừng gọi thần là thông gia, thần gánh nổi”. An Quốc Công phản xạ có điều kiện từ chối. Ông đưa mắt nhìn Hoàng hậu, thấy được thành ý trong mắt nàng. Nhưng tại sao? Thập Nhất Nương nhà ông chưa đến mức người gặp người thích như vậy?

      An Nhị Gia nghi ngờ, đừng là Hoàng gia, mẹ chồng các gia đình bình thường cũng hào phóng đến mức cho con trai nạp thiếp, thái độ này của Hoàng hậu rất kỳ lạ.

      “Hay là nương nương cứ thăm Thái tử trước ”. Sau khi băng bó tốt cho mình, An Tam Lang lên tiếng.

      Hoàng hậu mỉm cười, “Thập Nhất Nương Thái tử sao rồi mà, ta vội, chúng ta bàn xong hôn ”. Thập Nhất Nương chính là quý nhân của Thái tử, có nàng bên cạnh Thái tử sao, chuyện quan trọng nhất lúc này là cột chặt con bé bên người Thái tử mới được.

      “Nương nương, , thần cảm thấy Thái tử chịu trách nhiệm với Thập Nhất Nương hay Thập Nhất Nương chịu trách nhiệm với Thái tử, cả hai đều quan trọng”. An Nhị Gia chân thành , “Quan trọng nhất vẫn là ý kiến của hai đứa, chuyện hôn nhân là chuyện của Thái tử và Thập Nhất Nương, chúng ta là người ngoài, vì ân cứu mạng mà muốn chúng kết đôi, nếu Thập Nhất Nương và Thái tử thích nhau tương lai rất khổ sở”.

      Hoàng đế cũng đồng ý “An khanh đúng, Tử Đồng, hôn nhân thể tùy tiện được… Ui da…” Hoàng đế thiếu chút nữa là rên to, Hoàng Hậu nhéo chết rồi.

      “Ngươi cứ yên tâm, phụ nữ kết hôn sợ nhất là gặp phải mẹ chồng, em chồng hòa thuận… Nhưng An Khang công chúa và Thập Nhất Nương rất hợp nhau, bổn cung cũng là người thấu tình đạt lý can thiệp chuyện của Thái tử và Thập Nhất Nương, bổn cung có thể cam đoan với An gia, bổn cung làm bà mẹ chồng tốt. Còn Thái tử các ngươi cũng biết, có tính trăng hoa, trừ Huy Nương, bổn cung chưa từng thấy quan tâm đến nào, trong lòng chỉ có Thập Nhất Nương, chứng tỏ chúng ta có thể tin tưởng . Thập Nhất Nương tuy còn nhưng rất thông minh, bổn cung tin chúng nó đôi phu thê hòa hợp”.

      An Tam lang cau mày, cảm thấy kì lạ… Tại sao Hoàng hậu cứ nhất quyết đòi cưới Thập Nhất Nương. Lẽ nào còn có nguyên nhân khác?

      ----------------o0o-------------------

      “Đại sư Thập Nhất Nương chính là Thái tử phi tương lai? Thái tử và Thập Nhất Nương kết hôn mệnh cách của Thái tử tốt hơn”. Hoàng đế giờ mới biết lý do vì sao Hoàng hậu vội vàng quyết định hôn .

      Hoàng hậu xấu hổ , “Thiếp cũng biết mình hơi quá đáng, Thập Nhất Nương cứu Thái tử, thiếp cũng muốn biết chắc chắn nên gửi thư cho Đại sư kể tình, Đại sư trả lời Tứ Lang và Thập Nhất Nương là duyên trời định. tại nàng còn quá , nhưng việc đến mức này chỉ có thể ép người An gia thôi”.

      Hoàng đế trầm tư, với An gia xưa nay thân cận, cũng rất thích Thập Nhất Nương, quan trọng nhất là Phổ Tuệ đại sư tiên đoán Thập Nhất Nương có thể thay đổi mệnh cách của Thái tử. Con dâu này Hoàng gia nhất định phải đoạt được. “Việc này được gấp, trẫm phải xem ý tứ hai đứa trước ”.

      “Thiếp lập tức hỏi”. Hoàng hậu nóng nảy xông ra ngoài.

      Thái tử nghiêm túc tập từng bước, có lúc té xuống đất nhưng nhất quyết tự đứng dậy cho ai đỡ, tiểu thái giám bên cạnh đau lòng “Điện hạ, Thái y ngài sao, hai ba ngày nữa là được”. Cho nên ngài làm ơn đừng có tập nữa.

      “Thập Nhất Nương sao chứ?” Thái tử yên tâm “Ta trúng độc nặng như vậy, Thập Nhất Nương dùng miệng hút độc, vậy nàng có bị trúng độc ?”

      “Thái tử yên tâm, Thập Nhất Nương rất tốt, nàng nàng chỉ bị ảnh hưởng chuyện ăn uống thôi, vì độc này quá thúi”. Tiểu thái giám đỡ Thái tử lên giường.

      “Đúng là phong cách của Thập Nhất Nương”. Thái tử mỉm cười.

      “Tứ Lang…” Hoàng hậu tiến vào. “Thân thể con sao rồi? Mẫu hậu lập tức đến thăm con, xin lỗi. Mẫu hậu bận xử lý hôn của con và Thập Nhất Nương”.

      “Hôn ?” Khóe miệng Thái tử co quắp, có dự cảm xấu nhìn hồ hởi của mẫu thân.

      “Đúng vậy, Tứ Lang, Thập Nhất Nương cứu mạng con, cởi sạch quần áo của con, còn hôn đùi con, chẳng lẽ con chịu trách nhiệm với nàng?” Hoàng hậu nhìn con trai mình bằng ánh mắt khinh thường.

      “Hôn… khụ khụ… cái này là hút độc”. Thái tử buồn bực, “Từ lúc nào hút độc lại biến thành hôn đùi?”. Muốn hôn cũng phải là hôn môi chứ!

      “Tóm lại, Tứ Lang, con làm hỏng khuê danh của Thập Nhất Nương, con phải chịu trách nhiệm”. Hoàng hậu kiên quyết “Mẫu hậu xem hết các khuê nữ trong kinh thành, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy Thập Nhất Nương tốt nhất, ta mặc kệ con thích con nhà ai, đều phải từ bỏ, chỉ được phép cưới Thập Nhất Nương. Mẫu hậu sinh con ra, nuôi con lớn dễ dàng, mẫu hậu chỉ có cầu này thôi. Lẽ nào con lòng dạ sắt đá, mặc kệ người ta chê cười Thập Nhất Nương sao?”

      Nhìn ánh mắt khiển trách của mẫu thân, Thái tử cười khổ. Chịu trách nhiệm? nghĩ Thập Nhất Nương là người để ý đến miệng đời. Nàng cổ hũ đến mức chỉ vì trai đơn chiếc ở trong sơn động mà phải kết hôn. “Mẫu hậu, con chịu trách nhiệm…”

      Hoàng hậu mặt mày rạng rỡ “Vậy là con đồng ý. Mẫu hậu lập tức bảo phụ hoàng hạ chỉ”.

      “Khoan ”. Thái tử nhanh tay giữ chặt mép áo mẫu thân. “Đừng gấp, nghe con , đây là chuyện cả đời của con, con muốn nghe ý kiến của Thập Nhất Nương, mẫu hậu cho con ít thời gian được ?”

      “Vậy con hỏi liền , mẫu hậu ở đây chờ con”.

      Thái tử dựa vào thành giường, nhíu mày khó hiểu nhìn Hoàng hậu “Tại sao mẫu hậu lại vội vàng hạ chỉ? Có chuyện gì sao? Thái độ này của mẫu hậu khiến con có cảm giác mình sắp chết, Thập Nhất Nương chính là linh đơn diệu dược cứu con”.

      “Phỉ phui cái mồm! Gió to thổi , thổi ”… Hoàng hậu vội vàng , trừng mắt nhìn con trai, nước mắt nàng chảy xuống, thể cho Tứ Lang biết được, nhất định nó đồng ý, nàng chưa từng thấy thích và dịu dàng với ai ngoài Thập Nhất Nương. Trước kia Thập Nhất Nương còn ở Tây Bắc, mỗi khi có đồ ăn ngon đều ngàn dặm xa xôi sai người mang đến cho Thập Nhất Nương. Nếu biết cưới Thập Nhất Nương là để bảo vệ an toàn cho bản thân… Hoàng hậu rùng mình, Thái tử rất quật cường, dù chết cũng từ chối hôn . “Mẫu hậu rất thích Thập Nhất Nương, con bé kiên cường, dũng cảm, gặp chuyện bình tĩnh xử lý, thường ngày lại hay cười hay , nhân cách đó xứng đáng trở thành mẫu nghi thiên hạ, quan trọng nhất là con cũng thích, cũng tin tưởng con bé, có phải ?”

      Thái tử ngẩn người, trừ Thập Nhất Nương, đời làm gì còn có nào khiến tin tưởng? ghét các tiểu thư khuê các ở kinh thành, bởi tin các nàng ấy, dưới khuôn mặt xinh đẹp đều giấu tâm tư ác độc, có nào đơn thuần đây? Chỉ có Thập Nhất Nương, tin dù núi đao biển lửa hay nhung lụa vàng son, nàng cũng thay đổi. Bởi tâm tư nàng thanh khiết, tiền tài hay địa vị cũng lung lay được nàng, Thập Nhất Nương như thiên sứ hạ phàm cứu vớt , nàng tuyệt đối nhiễm khói lửa nhân gian.

      “Tứ Lang, con cho mẫu hậu biết, con có thể tin người phụ nữ khác giống như con tin tưởng Thập Nhất Nương ?” Hoàng hậu rưng rưng tiếp “Từ khi làm Thái tử, con ngày càng trầm tĩnh, nhìn con đơn mẫu hậu rất đau lòng, mẫu hậu hy vọng, tương lai dù phát sinh chuyện gì, con đều có thể hoàn toàn tin tưởng người đứng bên cạnh con…/.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :