1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 128

      Edit: Do Nguyen

      “Woww… Ngũ Lang ca, huynh thấy ? Muội bắt con nai này!”. Thập Nhất Nương cao hứng bắn tên khỏi dây cung.

      “Thấy rồi!”… An Ngũ Lang biết điều phi ngựa chạy đến bắt con nai ngã xuống. “Thập Nhất Nương, trở về , mấy con gà rừng với thỏ này quá , chúng ta thèm bắt, thú lớn hơn chút như con nai này ngoài bìa rừng cũng có mà, về …”

      “Nhưng muội vẫn chưa săn được hồ ly lông đỏ”. Thập Nhất Nương cam lòng “Hay là huynh về trước, mình muội săn tiếp cũng được mà!”. Thập Nhất Nương vừa xong mặt An Ngũ Lang lập tức đen thui.

      “Hoặc là quay về, hoặc là bỏ con nai này lại, muội chọn ”. An Ngũ Lang trừng mắt nhìn Thập Nhất Nương.

      “Muội… muội về”. Thập Nhất Nương vô cùng tiếc nuối, An Ngũ ca tức giận rồi, cái mặt đẹp thiệt đẹp kia xụ đống, tốt nhất là nên chọc huynh ấy khùng thêm.

      Sắc mặt An Ngũ Lang hơi dịu xíu, giọng tiếp “Thập Nhất Nương, muội nhìn , con nai này mập ú, thịt nó nhất định rất mềm, về nhà huynh bảo người làm thịt nướng cho muội ăn, được ?”

      Thập Nhất Nương gật đầu, muốn quay trở về thanh rất theo tiếng gió truyền đến.

      “Ngũ Lang ca, huynh có nghe ? Hình như có tiếng gì đó”.

      An Ngũ Lang tập trung nghe, từ khi được Thập Nhất Nương dùng nước thuốc ngâm thân thể thính lực của rất tốt. có thể phân biệt thanh, cũng nghe thấy được nơi phát ra thanh đó.

      “Là tiếng đao kiếm”.

      Khi săn thú chủ yếu mọi người đều dùng cung tên, làm sao lại nghe được thanh va chạm binh khí? An Ngũ Lang nhíu mày, hai lời liền hô to: “Thập Nhất Nương, thôi”.

      Thập Nhất Nương nghiêm túc gật đầu. Nhưng nghe theo ý của An Ngũ Lang trở về mà nàng hướng đến chỗ phát ra thanh kia phi ngựa tới. Trong lòng Thập Nhất Nương thừa biết phải nghe lời Ngũ Lang ca, nhưng có giọng trong lòng thúc giục nàng chạy đến, nếu quay đầu cả đời này nàng vô cùng hối hận.

      “Thập Nhất Nương, nghe lời Tinh La ca ca, đừng săn thú, an toàn đâu”.

      “Thập Nhất Nương, nhất định phải theo sát An Ngũ Lang, có chuyện gì phải nhanh chóng chạy , có nhớ chưa?”

      “Thập Nhất Nương, nhất định được sâu vào rừng rậm”…

      ………………………..

      Thập Nhất Nương nhớ tới những lời dặn dò lo lắng của Thái tử, nếu phát điều gì bất thường người lạnh lùng như dông dài như vậy. Hơn nữa nếu có ám sát người nguy hiểm nhất chắc chắn là Thái tử.

      An Ngũ Lang rủa thầm tiếng, lập tức đem con nai thả xuống, đạp ngựa theo sát Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương nắm chặt cung tên tay, nàng mừng thầm vì từ nãy giờ xuất con mồi nào lớn nên bao đựng tên vẫn còn đầy.

      Cây cối rậm rạp, trường săn của hoàng gia được lập ra từ trăm năm trước, nếu có việc cấp bách chẳng ai dại dột bước vào đây, cây cối trong rừng đều là đại thụ, càng tiến vào sâu càng thấy dấu chân người.

      thanh càng lúc càng ràng, Thập Nhất Nương thấy mấy nhánh cây chướng mắt kiên nhẫn giơ tay gạt phắt, nhưng cành cây quá nhiều liên tục đâm vào mặt, vào người nàng.

      đám hắc y nhân cùng thị vệ Đông cung đánh nhau loạn xạ, mặt đất la liệt thi thể người và ngựa. Thập Nhất Nương đau lòng nhìn đa số đều là thi thể của thị vệ Đông cung. Nhìn công phu và thủ đoạn chém giết quyết liệt của đám hắc y nhân, Thập Nhất Nương chắc chắn bọn chúng là tử sĩ.

      Giữa đám người, Thập Nhất Nương thấy Thái tử. vẫn còn chống đỡ được. mặt đầy vết máu nhưng người bị thương, khi thấy nàng, có cảm giác cứu tinh đến mà tức giận nhìn nàng, ánh mắt đầy trách cứ.

      Thái tử muốn mắng to nàng hiểu chuyện, muốn bảo nàng chạy ngay , nhưng sợ nếu la lên đám hắc y nhân chú ý đến nàng, bắt nàng làm con tin.

      Đám hắc y nhân tất nhiên thấy Thập Nhất Nương nhưng chúng thèm để ý, vừa nhìn là tiểu thư chân yếu tay mềm nào đó cẩn thận lạc vào trường giết chóc này. Bọn chúng nhìn cung tiễn xíu như món đồ chơi trong tay nàng, cười khẩy tiếp tục xông vào tấn công Thái tử.

      Thái tử dùng ánh mắt ra hiệu bảo Thập Nhất Nương chạy mau, nháy mắt muốn rụng cả lông mi nhưng nàng vẫn thèm nghe lời, tiếp tục giơ cao cung tiễn… Thái tử thề sau khi an toàn rời khỏi nơi đây, việc đầu tiên làm là đánh mông nàng.

      Thập Nhất Nương bình tĩnh giương cung, từ khi sống lại đến nay nàng chưa hề giết người, nhưng ở thời mạt thế nàng giết qua ít, lúc đó, xác chết phải đáng sợ nhất mà nguy hiểm nhất chính là lòng người. yếu đuối ở mạt thế nếu giết người bị người ta chôn sâu dưới ba thước đất.

      “A…” tên hắc y nhân ngơ ngác nhìn mũi tên cắm vào lồng ngực mình. Món đồ chơi xíu kia lại có thể giết được , thể nào! Hơn nữa, khoảng cách xa như vậy cung tên sao có thể mạnh mẽ găm thẳng vào trái tim của .

      Thái tử mở to hai mắt nhìn Thập Nhất Nương. bé hay làm nũng với , hay cười, hay luyên thuyên giờ đây giương cung, từng mũi tên phóng ra như hung thần đoạt mạng. Lòng mãnh liệt nhảy lên, nhóc con này…

      Ánh mắt Thái tử lạnh băng, nhìn đám hắc y nhân từ từ gục xuống.

      “Giết nó”… tên hắc y nhân phát con nhóc béo ú kia rất lợi hại, lệnh cho đồng bọn xông đến chỗ Thập Nhất Nương.

      Thái tử nắm chặt trường kiếm, nháy mắt bảo ám vệ đến bên Thập Nhất Nương. cũng muốn đến bên nàng nhưng thừa biết nếu tiến lên, nàng càng nguy hiểm.

      “Thập Nhất Nương!”. An Ngũ Lang vừa chạy tới vừa rút đại đao bên hông ra, từng vó ngựa lao lên là tên hắc y nhân gục xuống.

      Thị vệ Đông cung thở phào nhõm, tiểu nương này là quá trâu bò rồi. Trình độ bắn tên và phong thái khi giết người đều quá đẹp. Còn có An Ngũ Lang nhập cuộc, nguy hiểm nhanh chóng tiêu tan.

      Chưa kịp vui mừng, đột nhiên thị vệ hoảng sợ kêu lên: “Thái tử chạy mau, có rắn, rất nhiều rắn!”

      Thập Nhất Nương nhìn đám rắn như thủy triều cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng ào ào bò đến. Nàng sợ rắn, còn thường xuyên bắt rắn làm thức ăn nhưng giờ có quá nhiều rắn, Thập Nhất Nương biết phải làm sao.

      “Tia chớp, nhanh”. Nàng nhanh chóng phóng ngựa chạy như bay về hướng Thái tử.

      Thái tử thầm kêu “ tốt”. biết chắc chắn Hoàng thúc bỏ qua cơ hội tốt như hôm nay để trừ khử . Nhưng ngàn lần ngờ Hoàng thúc lại cấu kết với người Nam Cương. Chỉ có người Nam Cương mới có thể điều khiển nhiều rắn độc như vậy để giết người.

      An Ngũ Lang cũng cảm thấy thể dây dưa, nơi này quá nhiều rắn độc…

      “Sói… sói”. thị vệ khác la lên, “Bên kia có sói, Thái tử chạy mau”…

      giờ là ban ngày nhưng phía trước xuất hơn trăm con sói, chúng lao nhanh về phía mọi người.

      Từ bao giờ mà sói và rắn độc lại chung với nhau? Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn, nhận ra nàng thể tiếp cận với Thái tử, vây quanh Thái tử là Đông cung thị vệ và mấy tên hắc y nhân vẫn dây dưa chưa giải quyết xong.

      “Thập Nhất Nương, chạy ”… Thái tử vội bảo An Ngũ Lang: “Ngũ Lang, mau mang muội ấy , càng nhanh càng tốt”.

      Thập Nhất Nương muốn mắng to, giờ phải lúc làm hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa ngựa của Thái tử và thị vệ đều chết, nếu nàng và Ngũ Lang rời họ phải làm sao, Tinh La ca ca, huynh là đồ ngốc.

      Thập Nhất Nương kịp xúc động, nàng vung roi cuốn tay Thái tử, nhất quyết để An Ngũ Lang kéo mình . Thái tử tức giận muốn hộc máu, nha đầu ngốc, muốn nàng nhanh chóng rời , nàng lại càng quấn quýt .

      Thái tử muốn gỡ roi của nàng ra thấy trong rừng cây, mấy tên hắc y nhân cầm rắn quăng vào phía mình. Vài con rắn hướng mặt của Thập Nhất Nương bay tới.

      Ánh mắt Thập Nhất Nương kiên định rời khỏi . biết nàng vô cùng quật cường. Thái tử đạp lên đầu tên hắc y nhân, phóng người bay về phía nàng. lấy kiếm chém lia lịa mấy con rắn bay về phía Thập Nhất Nương, đồng thời ngồi lên ngựa, ôm lấy nàng.

      “Chạy mau”

      Thập Nhất Nương nhìn đám sói lao đến, vội phi ngựa chạy

      Thái tử vừa cầm kiếm chém đám rắn bị quăng đến vừa che chở nàng. Trong rừng cây, đám hắc y nhân ngừng mở các bao bố chứa rắn độc, chúng cầm rắn liên tục quăng về phía ngựa của Thái tử và Thập Nhất Nương. Bọn hắc y nhân này chỉ lộ ra hai con mắt nhưng lòng Thái tử trầm xuống, khẳng định bọn chúng tuyệt đối phải người Đại Hạ.

      “Tia chớp, ”… mấy cành cây phía đỉnh đầu, rắn độc lô nhô nhoài ra phun khí khè khè, Thái tử giơ kiếm liên tục chém. Trong gió truyền đến tiếng ám khí rất , Thái tử xanh mặt, phương hướng này, nếu nghiêng người tránh Thập Nhất Nương bị thương. Kiếm trong tay vung lên cản ám khí, nhưng đùi vừa có thứ gì đâm vào đau nhói.

      An Ngũ Lang tức giận, nào là rắn độc, sói, cung tiễn, thích khách còn có ám khí, kiểu này là muốn bức bọn họ chết ngừng!

      “Thập Nhất Nương chạy mau”. An Ngũ Lang vừa dùng đoản kiếm chém rắn vừa thét lớn.

      Tia chớp vô cùng bất an, cần chủ nhân ra lệnh nó cũng biết dốc sức chạy , bản năng động vật khiến nó cực kỳ ghét mấy con bò sát mềm oặt này, hơn nữa nó cũng rất sợ bầy sói phía trước lao đến.

      Sói phóng đến rất nhanh. Thập Nhất Nương điều khiển ngựa tìm chỗ an toàn xông ra ngoài.

      Thái tử ngồi sau lưng Thập Nhất Nương, cố gắng tập trung tinh thần nhưng đầu óc ngày càng choáng váng. Chết tiệt, ám khí găm đùi có độc. Đám hắc y nhân cam lòng nhìn con mồi chạy thoát, hàng loạt mũi tên bắn theo sau. Thái tử dùng sức cắn môi, giơ kiếm đánh gạt mấy mũi tên lao tới. Thầm nghĩ may mắn vì ngồi phía sau, có thể che chở cho Thập Nhất Nương an toàn.

      “Khoan ! Hướng này… hình như là vách núi?”

      “Thập Nhất Nương, phía trước…”

      “Muội biết, bọn chúng cố ý thả chúng ta đến đây, chỗ này là tử vực, chúng ta cũng còn cách nào khác”. Tia chớp dù thông minh thế nào cũng chỉ là động vật, sao nó có thể sợ sói và rắn độc mà chạy hướng khác được.

      Thập Nhất Nương sờ thanh dao găm chém sắt như chém bùn người, may là nàng mang theo nó.

      Phía sau còn thanh nào nữa, nhưng Thập Nhất Nương biết An Ngũ Lang và thị vệ Đông cung thể ngăn được quá nhiều hắc y nhân với đám động vật kia được.

      Rất nhanh tới vách núi sâu hun hút. Thập Nhất Nương bảo Tia chớp chậm lại, quay đầu ra sau nhìn Thái tử, nhưng khuôn mặt vì trúng độc chuyển thành màu đen.

      “Thập Nhất Nương, chạy nhanh , đừng lo cho huynh”. Thái tử mơ màng nhưng vẫn dùng sức đạp vào bụng ngựa, thúc giục Tia chớp chạy , còn cũng tự mình nhảy xuống khỏi mình ngựa.

      Con ngựa bị đau ra sức chạy, Thập Nhất Nương vội vàng ghìm cương nhưng tốc độ Tia Chớp vốn rất nhanh, khoảng cách giữa nàng và Thái tử khá xa, nàng vội vàng quay ngựa lại tìm Thái tử…/.

    2. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Sảng khoái nha.
      Đèo lèo 1 mạch luôn.
      Truyện hay lắm nàng ơi.
      biế́́ ttnói gì cả, chúc bạn sức khỏe để edit truyện tiếp
      :-*:-*<3<3

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 129

      Edit: Do Nguyen

      Tia chớp biết ý định của nàng, nó lập tức quay đầu trở về tìm cái người xấu xa vừa đạp bụng nó.

      Thập Nhất Nương vội vàng nhảy xuống ngựa ôm Thái tử hôn mê, may quá đầu bị thương, khuôn mặt vì trúng độc mà chuyển thành màu đen, Thập Nhất Nương bắt đầu lo sợ, lẽ nào độc này là do rắn cắn? Nàng nhớ tới lúc trốn chạy, rắn độc, sói dữ và cả tên bắn, Thái tử đều che chắn cho nàng.

      Xốc Thái tử đặt lên mình ngựa, Thập Nhất Nương thúc ngựa chạy về phía vách núi. Đám sát thủ kia rất cẩn thận, chắc chắn bốn phía đều có mai phục, chỉ có chỗ vách núi kia là an toàn nhất.

      Thập Nhất Nương vỗ ngựa, ý bảo dừng lại. Nàng cẩn thận ôm Thái tử đặt mặt đất, từ vách núi nhìn xuống vực sương mù lưng chừng che phủ thấy đáy. Lúc trước nàng có hỏi thăm tổ phụ và An Tam gia về địa hình trường săn này, An Quốc Công thị vệ Hoàng gia xem qua, địa hình khắp nơi đều an toàn. Hơn nữa, An Quốc Công khi còn trẻ cũng từng phụng mệnh kiểm tra nơi này, lưng chừng vách đá có sơn động cỡ chừng nửa cái giường, ngài ấy từng vào rồi phát sơn động này cực kỳ kín đáo, nếu người phía thả dây tiếp ứng tuyệt đối thể thoát lên được. Diện tích sơn động này quá , dù muốn núp cũng chẳng được mấy người, thể tạo nên tai họa ngầm gì đó, nên thôi, việc này An Quốc Công cũng ra làm gì.

      “Tia chớp, chạy mau, tìm tổ phụ.” Thập Nhất Nương lấy mấy thân cây ướt đẫm gom lại đến khi bằng trọng lượng của hai người cột lên lưng Tia chớp, khoác áo của nàng lên nhằm đánh lạc hướng thích khách, nàng thầm cảm ơn thị vệ hoàng gia làm việc chăm chỉ, lo lắng xung quanh vách đá cây cối nhiều là chỗ thích khách núp nên đem cây cối xung quanh chặt bớt, nếu nàng cũng thể gom cây ở chỗ này.

      “Nếu thấy hắc y nhân phải trốn nhanh, đừng chạy đua với bọn họ, biết chưa?” Thập Nhất Nương vỗ mông nó nhàng dặn dò.

      Tia Chớp nghe lời chạy .

      Thập Nhất Nương bắt mạch cho Thái tử, may mắn là mất mạng ngay lập tức. Trong gió truyền đến tiếng truy binh đuổi theo. Nàng đặt tay lên ngực , đem dị năng truyền sang trái tim . Có dị năng bảo vệ, trong vòng 12 giờ tới phát sinh vấn đề gì. Nàng rút roi ra, quất mạnh cuốn lấy gốc đại thụ bên vách núi, dứt khoát ôm Thái tử nhảy xuống vực sâu.

      Thái tử nặng quá! Thập Nhất Nương khổ nên lời. Nàng tuy khỏe nhưng thân thể bây giờ cũng chỉ là bé, cánh tay xíu phải giữ roi vừa chống đỡ trọng lượng cả hai người muốn gãy luôn.

      Xem xét hoàn cảnh xung quanh lượt, Thập Nhất Nương nhìn thẳng xuống, bên vách đá giữa vực, chỗ có phiến đá nhô ra ngoài có cái cây lệch tán, tính toán chút, mong rằng cái cây đó có thể chịu được sức nặng của hai người, mượn lực của nó để té xuống. Nàng nhắm mắt phó thác cho may rủi, thả roi ôm Thái tử ngã xuống. Đến khi té thẳng vào thân cây, xây xước cả người nhưng nhờ thế khi ngã xuống, hai người chỉ bị đau, gãy tay gãy chân gì cả. Đây là lưng chừng vách núi, mõm đá nhô ra chỉ rộng hơn thân thể người chút, Thập Nhất Nương ôm chặt Thái tử nhìn xuống đáy vực sâu hun hút. Nhặt lại được hai cái mạng, Thập Nhất Nương vô cùng cảm ơn trời đất.

      Tìm được rồi! Sơn động mà tổ phụ chính là nơi này. Thập Nhất Nương bây giờ chỉ thấy tay mình nhấc nổi. thể nghỉ ngơi, biết sát thủ khi nào đến, nàng cẩn thận cõng Thái tử lết từng bước vào sơn động.

      Nhờ trời phù hộ! Cuối cùng an toàn. Dù đám hắc ý nhân có phát ra vết roi xiết thân cây cũng thể phát ra vị trí này. Bọn chúng nếu có tìm cũng xuống đáy vực mà tìm, hơn nữa chúng chắc chắn tính ra từ độ cao miệng vực, Thái tử và Thập Nhất Nương rơi xuống phải tan xác.

      Sơn động quá , hai người co ro lắm mới vừa, may mà Thái tử mập, Thập Nhất Nương tuy tròn trịa nhưng vì tuổi nên cũng đến nỗi.

      “Tinh La ca ca, tỉnh lại ”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ mặt .

      “Thập Nhất Nương…… Mau…… Chạy.” Thái tử mớ, “Đừng…… để ý…… Huynh...”

      Thập Nhất Nương đỏ mắt, đồ ngốc này… Biết nếu ta rời , huynh chết là cái chắc, vậy mà…

      Nàng quẹt quẹt mũi, cố gắng rớt nước mắt, được khóc. Muốn cứu Thái tử càng phải bình tĩnh.

      Cởi bỏ quần áo Thái tử, Thập Nhất Nương có thời gian thưởng thức da thịt trắng nõn và cơ thể săn chắc của , phát miệng vết thương đùi… ra phải rắn cắn, là ám khí, Bạo Vũ Lê Hoa châm. Đám sát thủ này chả chuyên nghiệp gì cả. Chẳng phải đều làm sát thủ phải oanh oanh liệt liệt dùng võ công tuyệt thế và đao kiếm để giết người sao? Đằng này lại dùng cung tên với ám khí, rồi rắn độc, sói dữ… Toàn là độc dược! Lũ này chẳng có tư cách làm sát thủ gì cả… Ta khinh!

      Khoan … Rắn! Thập Nhất Nương đột nhiên nhớ chuyện, lúc nãy ánh mắt của lũ rắn và đàn sói nhìn chằm chằm Thái tử đều lên vẻ điên cuồng. Thập Nhất Nương cầm áo khoác của đưa lên mũi ngửi. Mùi máu tươi nồng đậm, mùi hương bạch mai xông quần áo, còn… còn cả mùi tanh cực nhạt, nếu nhờ dị năng Thập Nhất Nương cũng khó ngửi ra được mùi tanh này. Nàng thầm nghĩ, ra là như vậy. Thói quen sạch của Thái tử tuyệt đối thua kém Thất Lang ca, sao quần áo lại có mùi tanh được? Có kẻ động tay động chân rồi.

      Thập Nhất Nương ngửi tiếp áo lót bên trong. có mùi lạ. Nàng đắn đo lúc, quyết định cúi người xuống ngửi tiếp quần lót của , lỡ đâu ngửi tỉnh lại sao? Xấu hổ lắm. Hơn nữa nàng là lại ngửi quần lót đàn ông, rất là kì cục!

      Thập Nhất Nương lột bỏ áo ngoài của Thái tử vứt xuống đáy vực, nơi này cách đỉnh vách núi xa lắm, lỡ đâu rắn độc với sói dữ nghe được mùi dẫn người đến nguy. Đắn đo tiếp lần hai, nàng quyết tâm lột sạch sành sanh Thái tử, đem quần áo lót của phơi lên, nơi này gió lớn, dù có mùi hương gì sót lại cũng nhanh chóng bay hơi.

      Giờ đến lúc xử lý miệng vết thương. biết là loại độc gì nhưng ám khí là cây châm , đùi đều đen thui.

      Thập Nhất Nương móc dao găm rạch đường ép máu đen chảy hết ra. May mắn là hôn mê, nếu đau đớn lắm. Nhưng phải, thân thể run từng cơn, Thập Nhất Nương đau lòng, trong cơn mơ vẫn đau.

      Máu đen chảy tràn xuống đất tản ra mùi tanh tưởi, Thập Nhất Nương nhíu mày, mùi này ghê quá… Nàng chần chừ chút, sau đó cúi đầu dùng miệng hút máu đen đùi .

      Tanh phát ói! Thập Nhất Nương phun ra từng ngụm máu đen, mùi vị giống như ăn trúng thịt lợn ôi thiu cả tháng. Nàng thầm: “Cứu huynh lần này, muội phải nhịn thịt heo mấy tháng mới hết ghê!”. Động tác của nàng vẫn lặp lặp lại hút máu đùi .

      Chờ miệng vết thương chảy ra máu đỏ bình thường, Thập Nhất Nương mới thở phào nhõm. Thái tử vẫn hôn mê, miệng nàng mỏi nhừ, độc này vượt qua tưởng tượng của nàng rồi, nếu là người bình thường hút độc giúp cũng trúng độc bỏ mình. Nhưng may mắn nàng bách độc bất xâm, dị năng của nàng tuy làm lành vết thương nhanh chóng nhưng hiệu quả giải độc là số 1.

      Thập Nhất Nương đem dị năng truyền sang chỗ miệng vết thương của Thái tử, lúc nãy dùng dị năng bảo vệ tim mạch của nên lo chất độc chạy đến tim.

      …………………………

      Khi Hoàng hậu nghe tin Thái tử bị ám sát, đầu óc choáng váng, cảm thấy toàn thân giá lạnh như ngâm giữa hồ nước đầy băng tuyết, lại mơ màng nghe tiếng văng vẳng từ xa vọng lại: “Vương phi, may rồi, Đại Lang rớt vào hồ nước”.

      Đó là chuyện xảy ra từ mấy năm trước, Đại Lang suýt nữa chết đuối trong hồ nước… Lúc đó nàng rất hận bản thân mình, lòng nàng đau đến rỉ máu nhưng thể làm gì để cứu con.

      “Tứ Lang!”. Hoàng hậu kêu lên cách thê lương, cung nữ xung quanh nhìn nàng lo lắng. Đến khi mọi người nghĩ Hoàng hậu ngất nàng hất tay cung nữ xông ra ngoài.

      “Ngăn Hoàng hậu lại!”. Hoàng đế lo lắng cho Thái tử thấy Hoàng hậu chưa bao giờ học cưỡi ngựa lại trèo lên lưng ngựa phóng . Hoàng đế đổ mồ hôi lạnh giữ nàng lại.

      “Người đâu? Nhanh cứu Thái tử”. Hoàng đế trầm giọng an bài mọi việc, đồng thời cầu tất cả người già, phụ nữ và trẻ em trong trường săn tập trung lại, bây giờ tình hình rối loạn, những người này thể giúp được gì nên ở yên tại chỗ. “An tướng quân, khanh quen thuộc nhất với trường săn Hoàng gia, khanh mau mang binh cứu Thái tử”.

      An Đại gia nghe lệnh.

      “Xảo Xảo, đừng lo lắng quá.” Hoàng đế an ủi thê tử như người mất hồn. “Thái tử sao, nó là con trai của chúng ta, nàng phải tin tưởng nó”.

      “Hoàng thượng! An Ngũ Lang trở về, chắc chắn có tin tức của Thái tử”. An Đại gia chuẩn bị xuất phát có thị vệ tiến lên báo cáo.

      “Mau mau, đưa An Ngũ Lang vào đây”. Hoàng đế nôn nóng, mắt Hoàng hậu cũng sáng lên chờ tin tức.

      An Ngũ Lang vô cùng chật vật, toàn thân dính đầy máu người, máu rắn và máu sói, Tôn thị nhìn mà muốn té xỉu, Thập Nhất Nương đâu? Thập Nhất Nương cùng An Ngũ Lang, Ngũ Lang trở về còn con bé đâu?

      “Thập Nhất Nương kéo Thái tử lên ngựa chạy trốn rồi…” An Ngũ Lang kể tỉ mỉ những việc trải qua, “Thần vô cùng hổ thẹn thể giết hết lũ thích khách”.

      An Quốc Công rút ra thanh bảo kiếm, khuôn mặt dữ tợn kêu người đem ngựa của ông đến. Đừng cho rằng sau khi giao hết binh quyền ông trở thành con mèo ốm yếu. An Quốc Công xoay người lên ngựa phóng vụt .

      Tất cả mọi người vô cùng lo sợ, sát khí vừa rồi người An Quốc Công dường như đến từ tào địa phủ.

      “Thập Nhất Nương ở cùng Thái tử sao?” Hoàng hậu dám tin lẩm bẩm nắm lấy tay Hoàng đế “Đại sư từng , Thái tử gặp nguy hiểm nhưng bên người nó có quý nhân tương trợ, ý của … Thập Nhất Nương chính là quý nhân của Thái tử phải ?”

      Đối với thê tử mất hồn, Hoàng đế nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, Thái tử có quý nhân tương trợ, chắc chắn bình an”./.

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 130

      Edit: Do Nguyen

      Thập Nhất Nương lo lắng, gió núi lạnh lẽo, nàng cởi hết quần áo của Thái tử ra rồi. Rờ cánh tay lạnh băng của , nếu cảm lạnh sao đây?

      Thập Nhất Nương cũng cởi hết quần áo, đem thân thể tròn mũm mĩm nung núc thịt bốn mùa xuân hạ thu đông đều ấm áp của mình ôm lấy . Cuối cùng cũng trải nghiệm mấy cảnh trong phim võ hiệp, nam nữ trong sơn động ôm nhau sưởi ấm là thế nào rồi. Quả nhiên nghệ thuật được sinh ra từ thực tế cuộc sống, trong lúc chăn màn, quần áo, chỉ có thể dùng da thịt để làm ấm cho nhau.

      Thập Nhất Nương nằm cạnh Thái tử, cố gắng yên tĩnh để cho ngủ. lúc sau, đói quá chịu nổi, nàng mò lấy hà bao tìm thức ăn.

      Ôi đau tay quá! Lúc này Thập Nhất Nương mới nhớ đến cánh tay đau nhức của mình, vô cùng khó khăn đưa điểm tâm lên miệng, từng khối từng khối… cuối cùng cũng ăn no!

      Nàng cảm thấy mình quá thông minh. Lúc trước nếu nghe lời Xuân Lan dự trữ thức ăn trong hà bao, giờ này chắc chết đói. Chỉ tội nghiệp Thái tử điện hạ, độc dược kia đáng sợ quá, còn hôn mê chưa tỉnh nên ăn được điểm tâm cực ngon của nàng.

      Quần áo của Thái tử phơi gần đó, nàng tiện tay lấy nó lau hai tay đầy dầu mỡ và dính vụn bánh của mình, sau đó nhắm mắt ôm ngủ. Nàng rảnh rỗi tính toán chút, chắc tổ phụ nhanh chóng tìm được nàng thôi. Cũng có thể thích khách tìm ra hai người trước tổ phụ, thôi mặc kệ, tới đâu hay tới đó.

      ………………….

      Đám thích khách đuổi theo Tia chớp lúc lâu, sau đó phát mình Tia chớp chỉ là mấy cây gỗ được khoác áo người, chúng tức giận muốn hộc máu, bọn họ quá xem thường con nhóc kia rồi, nghe là cháu của An Quốc Công, cũng biết dùng mưu lừa họ.

      Bọn thích khách cảm giác tốt, nếu nhiệm vụ này thất bại 8 phần là do con nhóc mập kia.

      “Bẩm đại nhân, tiểu nhân… phát… phát có… dấu roi… của… tiểu nương kia… lưu lại”. tên hắc y nhân phát tiếng Đại Hạ còn bập bẹ, ràng.

      “Ý ngươi là chúng nhảy xuống vực?” tên cầm đầu dùng tiếng Đại Hạ hỏi lại.

      “Tiểu nhân… muốn… muốn … có thể chúng… lẩn… lẩn trốn ở đâu rồi”. dám hai người ấy nhảy xuống vực sâu, dám dùng ngựa đánh lừa bọn họ chạy vòng lớn, hai người chắc chắn nơi khác trốn rồi, vực này sâu như vậy sao có thể nhảy xuống.

      “Thả rắn!”. Tên cầm đầu ra lệnh.

      Tên thuộc hạ thả hết rắn trong bao bố ra, nhưng đống rắn chỉ bò loanh quanh mặt đất, ánh mắt chúng còn điên cuồng như trước vì ngửi được mùi bột phấn nào nữa.

      “Các ngươi xem, tại sao hai người họ lưu lại vết roi quấn cây? Hơn nữa dấu roi lại sâu như vậy?”

      “Biết đâu chừng chúng cố ý muốn đánh lạc hướng chúng ta”. Tên hắc y nhân khác lên tiếng.

      Tên cầm đầu liếc mắt nhìn thủ hạ ngu xuẩn của mình. “Ngươi, lấy dây thừng lại quấn lên thân cây, đu dây nhảy xuống vực kiểm tra”.

      Tên thủ hạ mặt dại ra, dè dặt : “Đại nhân, phía dưới vực là sông lớn, ai ngu mà nhảy xuống đâu”.

      Tên thủ lĩnh vẫn nhất quyết bắt bọn chúng xuống xem xét, mấy tên thủ hạ ỉu xìu : “Đại nhân, chúng ta mang… dây thừng”. Bọn họ tới đây giết người, phải tới để bắt cóc người, mang dây thừng làm gì.

      Tên thủ lĩnh mặt cứng đờ: “ đám ngu! Lập tức tìm dây thừng!”.

      Mấy tên thủ hạ đưa mắt nhìn nhau: “ đâu tìm dây thừng bây giờ?” Lên phố mua làm sao kịp?

      Tên thủ lĩnh cần biết cầu của làm đám thuộc hạ rất khó xử ra sao. nhìn xuống vực thẳm, miệng lẩm nhẩm: “Thời gian ngắn như vậy sao chúng có thể phát mùi thuốc bột quần áo? Hơn nữa bốn phía đều có mai phục, chỉ có vách núi này là có thích khách. Theo lý Thái tử Đại Hạ phải biết đây là vực thẳm, cũng có thể hai người đó tạo dấu vết giả tại đây nhưng thực lẩn trốn ở nơi khác, nhưng cũng thể chủ quan, binh pháp Đại Hạ lại có câu: “muốn sống phải vào đường chết”…

      ……………….

      An Tam Lang khẩn trương nắm chặt kiếm, tự trách tại sao lại rời khỏi Thái tử, tại sao Đông Cung vừa vặn ngay lúc ấy phát sinh vấn đề cần giải quyết? Kẻ nào là nội gián? thúc ngựa chạy như điên, thầm cầu nguyện Thập Nhất Nương và Thái tử an toàn, nếu bao giờ tha thứ cho mình.

      An Thập Lang ngồi lưng ngựa, thân hình mập ú trở nên mạnh mẽ, có nhiều kinh nghiệm, biết cách tìm ra manh mối nên chỉ có thể theo sau tổ phụ.

      An Nhị Lang cũng quan tâm chuyện buôn bán nữa, An Lục Lang cũng ném sách truyện, ngay cả An Thất Lang cũng sợ quần áo dơ bẩn, bọn họ lên đường với suy nghĩ duy nhất: Tìm Thập Nhất Nương!

      “Kia là xác rắn… là người Nam Cương!” An Quốc Công sắc mặt nghiêm trọng, xoay người mắng An Đại gia: “Khốn kiếp! Ngươi bảo vệ cửa thành kiểu gì mà người Nam Cương trà trộn vào cũng biết, hả?”

      An Đại gia bị cha mình mắng té tát dám lên tiếng, đừng là mắng, dù cha có chém chết mình cũng đáng. Người Nam Cương trà trộn vào kinh thành mà hề hay biết, nếu Thập Nhất Nương xảy ra chuyện gì chỉ còn cách đập đầu vào tường thành, dùng cái chết để tạ tội với Tam đệ.

      “Cha, đừng mắng đại ca nữa”. An Nhị gia trầm mặt: “Tìm được Thập Nhất Nương rồi tiếp, có thể người Nam Cương núp ở kinh thành từ lâu, hơn nữa chắc chắn kẻ thông đồng trong triều có chức vị rất cao”.

      “Đúng vậy”. Vài tên thị vệ theo An Quốc Công lên tiếng “Trước hết phải tìm được Thái tử, bọn nội gián tính sau…”

      An Tam Lang theo mọi người, lẳng lặng nhắm mắt nghe tiếng động trong gió và phân biệt hướng gió thổi đến. lúc lâu sau, thúc ngựa biến mất trong rừng cây.

      “An Quốc Công!” Thị vệ vui mừng la lớn: “Phát con ngựa bị thương, hình như là ngựa của Thập Nhất Nương”.

      “Có phải con Tia chớp ?” An Quốc Công hỏi nhanh: “Nó ở đâu?”

      “Tia chớp! Thập Nhất Nương đâu?” An Ngũ Lang để ý thương thế của mình vọt lên đầu tiên.

      Tia Chớp toàn thân đều bị thương, mũi tên cắm lưng nó, tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng máu chảy ngừng.

      Khi nhìn thấy An Quốc Công, nó ngẩng đầu hí lớn.

      An Quốc Công đau lòng đem mấy khúc cây mình nó gỡ xuống, sau đó sai người chăm sóc vết thương cho nó, ông dùng lòng bàn tay thô ráp của mình vuốt đầu nó, “Ngoan, biết mày đau, nhưng có thể mang ta tìm chủ nhân của mày ?”

      Tia chớp dậm chân mấy cái, rồi quay đầu chạy , thỉnh thoảng còn ngoái lại xem mọi người có theo kịp nó .

      “Ngựa tốt!” An Quốc Công khen. “Ý nó muốn chúng ta theo nó”.

      An Nhị Lang thở ra, “Tổ phụ yên tâm, mấy khúc gỗ mình ngựa nặng cỡ Thái tử và Thập Nhất Nương, trong lúc nguy hiểm còn biết dùng mưu kế lừa thích khách, hai người chắc có việc gì”.

      …………………………..

      “Ngựa quen đường cũ”, người xưa sai. Tuy Tia chớp con đường ấy thường xuyên nhưng trí nhớ của nó rất tốt, nó dẫn mọi người chạy về phía vách núi.

      “Đây là đường tới vách núi mà”. An Nhị Lang và mọi người trầm mặt. Nhưng khuôn mặt An Quốc Công lại thể vui mừng, ông nhớ lúc trước có kể với Thập Nhất Nương về sơn động chỗ đó.

      “Mau, lập tức chạy tới!”

      vách núi, An Tam lang đánh nhau với đám hắc y nhân, tay chúng toàn rắn độc.

      “Là bọn chúng!” An Ngũ Lang cực kỳ tức giận, rút đại đao la to: “Tổ phụ, lúc đó bọn chúng thả rắn quăng về phía tụi con, chúng còn đuổi theo Thái tử và Thập Nhất Nương nữa đó’.

      nhiều lời, An Quốc Công vung tay lên, loạt tên bắn như mưa về phía đám hắc y nhân, lũ kia muốn chạy trốn nhưng chậm, phần chết, phần bị bắt sống.

      “Tam Lang, con đến khi nào?”

      “Tổ phụ, con đến được lúc rồi, lúc đó chúng tìm kiếm xung quanh đây”. An Tam Lang nén đau , bị thương , thị vệ vẫn chưa kịp bôi thuốc cho . “Tổ phụ, người xem dấu vết thân cây kia … chắc chắn là do roi của Thập Nhất Nương tạo ra”.

      An Nhị Lang đau lòng vuốt lên vết roi thân cây, “Đúng rồi, đây là roi ta mua cho Thập Nhất Nương, roi này nghe có thể trói được cả voi rừng”

      “Mang dây thừng lại đây” An Quốc Công : “Cột dây vào thân cây, ta xuống dưới tìm Thập Nhất Nương”.

      “Tổ phụ, sao người biết Thập Nhất Nương ở dưới?” An Lục Lang do dự, “Dưới đáy vực là sông lớn mà”.

      “Yên tâm, ta khẳng định con bé ở dưới”. An Quốc Công tiếp: “Trước khi săn, ta từng với Thập Nhất Nương lưng chừng vách núi có sơn động, chắc chắn con bé trốn ở đó”.

      An Tam Lang : “xem vết roi này, chắc Thập Nhất Nương dùng roi quấn thân cây sau đó mới nhảy xuống, nếu sao vết quấn lại sâu như vậy?”

      An Thập Lang gấp đến mức chờ nỗi chạy đến mép vực hô lớn: “Thái tử! Thập Nhất Nương!”.

      Gió núi rất lớn, tiếng thét của nhanh chóng bị thổi tan, An Thập Lang nóng nảy: “Lại đây, chúng ta cùng nhau gọi tên hai người”.

      Phía dưới, Thập Nhất Nương nghe được tiếng gọi của mọi người, nhưng giọng nàng quá thể trả lời cho phía nghe được. Thập Nhất Nương đảo mắt nghĩ cách, dùng tay nhổ cây xung quanh ném liên tục lên .

      Tuy nàng khỏe nhưng lực hút trái đất quá lớn, nàng ném chẳng có tác dụng gì, hơi nản chí nhưng vẫn tiếp tục ném, nàng tin tổ phụ nhất định nhìn thấy.

      Biết được tin Thập Nhất Nương ở vách núi, Hoàng đế - Hoàng hậu vô cùng vui mừng. đám người vội vàng chạy đến.

      “Tổ phụ, đưa dây thừng cho con, con nhảy xuống tìm”. An Tam Lang nghiêm giọng .

      được! Ngươi nhìn mình , cánh ta và vai đều bị thương, có thể nắm chắc được dây thừng ?” An Quốc Công chửi ầm lên: “Lũ này đừng nhiều nữa, chỉ có mình ta biết sơn động kia ra sao, để ta ”.

      An Nhị Lang cản lại, “Tổ phụ, con bị thương, để con ”.

      An Quốc Công giận dữ, “Mấy thằng nhóc thúi, cho rằng ta già rồi nên vô dụng, có phải ?”

      Bên vách núi, người nhà An gia còn cãi nhau, thị vệ mang dây thừng đến, hơn nữa còn đem thêm cái sọt trúc lớn, nếu Thập Nhất Nương ở phía dưới, họ dự định để nàng vào sọt rồi kéo lên. Vì kéo bị dây thừng quấn quanh người như cái bánh ú, hình ảnh ấy chẳng đẹp mắt tí nào, vẫn là ngồi trong sọt hay hơn./.

    5. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Trời. Các thị vệ tâm lý quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :