1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chet cuoi mat thui.cai j chi cung xu dc het la sao
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 11

      Edit: Diệp Nhược Giai
      đám người chen chúc trong đại sảnh, mọi người như khẩn cấp đến độ thể đợi được nữa, tự tiến lên giới thiệu mình với Thập Nhất Nương.

      “Thập Nhất Nương, còn nhớ ta ?” Một nam nhân mang vẻ mặt kích động nhìn nàng. Người này có diện mạo tú lệ, vóc dáng cao, thoạt nhìn hết sức nhu hòa, nhìn bề ngoài thể đoán được tuổi thật, mà chỉ như một thanh niên mới hơn hai mươi.

      “Đây là Nhị bá.”

      “Chào Nhị bá.” Thập Nhất Nương ngoan ngoãn gọi.

      “Thập Nhất Nương.” Nam nhân có diện mạo nhã nhặn thanh tú giống như muốn khóc, “Con trước kia đều gọi người ta là nhị phụ thân mà.”

      Oh my god, Nhị bá, người cần mang vẻ mặt như vậy, người khiến con cảm thấy mình giống tra công (1) quá nha, phi phi, đúng, thật ra là thấy Nhị bá nhà mình giống nhược thụ (1) hơn. Ha ha, nhất định là ảo giác, nhất định là đói quá hoa mắt rồi.

      (1) Tra công, nhược thụ: Mấy từ này dùng trong đam mỹ (tức là nam x nam), trong đó ‘công’ là người đóng vai trò nam, ‘thụ’ là người đóng vai trò nữ. Từ ‘tra’ ở đây có nghĩa là xấu xa đê tiện, ‘nhược’ là yếu đuối mỏng manh… Còn lại thì xin mời mọi người tự tưởng tượng tiếp…
      “Nhị phụ thân.” Thập Nhất Nương nhanh nhẹn sửa miệng.

      An Tam Lang buồn bực kinh khủng. Nhị bá, người lại trưng cái dáng vẻ này ra để lừa người khác rồi. Còn chưa kịp kháng nghị, thì một tiếng “Nhị phụ thân” đã lọt vào tai, dường như hắn vừa phát hiện ra được một mưu hết sức thâm hiểm.

      “Thập Nhất Nương, gọi ta một tiếng Đại nương .” Một phụ nhân hơi đẫy đà mặc quần áo màu lam, vẻ mặt chờ mong nhìn Thập Nhất Nương. Tướng mạo của bà thoạt nhìn rất có phúc, mặt tròn mắt tròn, ngũ quan đoan chính mạnh mẽ, khi cười rộ lên thì làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

      “Vậy thì ta đây phải sẽ trở thành Nhị nương hay sao?!” Ánh sáng rực rỡ bắn ra tứ phía. Một nữ nhân khoảng ngoài hai mươi, đôi mắt mang theo vài phần hào khí tươi cười với Thập Nhất Nương. đầu đeo đầy vòng vàng châu báu nhưng lại hề cảm thấy thô tục, ngược lại khiến bà trông càng ung dung cao quý hơn.

      Mắt Thập Nhất Nương đều đã hoa cả lên, thật sự là một mỹ nhân rất đẹp, kiều diễm tựa như một bông hoa hồng đỏ rực, khiến nàng thậm chí nỡ chớp mắt.

      An Tam Lang đau đầu, hề để ý tới một nhà Nhị bá vui sướng đến hồ đồ, chỉ vào từng người, nói. “Kêu Nhị bá phụ.”

      “Nhị phụ thân!” Nhược thụ lộ ra vẻ mặt như kiểu ‘ngươi là đồ ác độc, lại dám khi dễ ta’, nhìn An Tam Lang.

      “Cũng phải là thể gọi Nhị phụ thân, chẳng qua Nhị bá phải chờ Tam Lang viết một phong thư gửi cho cha con. Một khi cha con đồng ý thì đương nhiên con cũng có ý kiến gì.” An Tam Lang chậm rì rì , thành công thổi màu ửng hồng mặt An Nhị gia.

      Đệ đệ của ông, An Tam gia, lòng của hắn phải nói là đen sì sì, ̣ng thêm ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, thì làm sao có khả năng cho phép nữ nhi của mình kêu người khác là cha.

      “Nhị bá, phải là đã khai chiến sao? Sao người vẫn còn ở đây?” An Tam Lang kinh ngạc hỏi.

      “À, ta còn phải ở lại để chuẩn bị quân lương, với cả còn một ít lương thực chưa vận chuyển hết.” An Nhị gia nhanh chóng quét sạch những uất khí trước đó, nói. May mà còn phải ở lại chuẩn bị quân lương nha, nếu thì ông đã phải đến Du Thành từ lâu. Ở nơi đó chỉ có duy nhất bọn người Hồ tắm rửa, đánh răng, rửa chân, miệng thối, chân thối, nách thối, các loại thối… Hơn nữa, nếu ở lại, làm sao ông có cơ hội là người đầu tiên được gặp Thập Nhất Nương. Hắc hắc, phụ thân, đại ca, cả Tam đệ nữa, nhất ̣nh sẽ hâm mộ mình chết được.

      An Tam Lang hoàn toàn sáng tỏ, nhất ̣nh là Tư Đồ Tứ Lang đã đưa bạc đến đây. Có thêm chút bạc quả là chuyện tốt, nhưng phải đổi bao nhiêu đó bạc thành quân lương thì cũng phải chuyện dễ dàng.

      “Đây là Đại bá mẫu.” An Tam Lang giới thiệu với Thập Nhất Nương.

      “Chào Đại bá mẫu.”

      Quả nhiên muốn nghe Thập Nhất Nương kêu một tiếng Đại nương thì chỉ có thể nghe trong mơ thôi… Phụ nhân đẫy đà uể oải.

      “Đây là Nhị bá mẫu.”

      “Chào Nhị bá mẫu.”

      phải đã là phải gọi Nhị nương sao?”

      khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của Nhị bá mẫu lộ ra thất vọng, Thập Nhất Nương thấy vậy thì suýt nữa đã sửa miệng, may mà một ‘cục’ tròn tròn trắng trắng mềm mềm nhảy ra, vừa vặn cắt ngang.

      “Thập Nhất Nương, huynh chính là Thập Lang ca, muội còn nhớ huynh ?” Tiểu trắng mập vươn móng vuốt trắng tròn trùng trục ra, đưa điểm tâm cho Thập Nhất Nương, “Muội muội, đây là kẹo củ sen mà ca ca phải vất vả lắm mới giữ lại được, cho muội.” Nói xong còn xuýt xoa, chứng tỏ đây là một tên thích ăn vặt, có thể giữ lại điểm tâm đem chia cho người khác, quả thật là hề dễ dàng.

      Thập Nhất Nương quyết định mến tiểu trắng mập, sau này nàng muốn cùng tiểu trắng mập làm một đôi bạn cùng ăn.

      An Tam Lang đau đầu, “Thập Lang, đệ cất lại kẹo , bây giờ Thập Nhất Nương chỉ có thể uống cháo, lúc trước muội ấy ăn chân gà còn bị tiêu chảy kia kìa.”

      Thập Nhất Nương đáng thương hề hề nhìn Thập Lang...... Kẹo củ sen...... Thật muốn khóc, “Ca, thể cho người ta nếm nếm một chút xíu thôi sao, đã nhiều năm muội được ăn qua mấy thứ ngon như vậy......”

      Nhị bá mẫu Tôn thị lập tức khóc nấc lên, “Thập Nhất Nương đáng thương của ta, ô ô, chả trách tại sao con lại gầy như que củi thế này. Sau này đến ăn trưa cùng với Nhị bá mẫu , Nhị bá mẫu sẽ nuôi con cho thật béo......”

      Trải qua tận thế, người nào thật lòng người nào giả vờ, Thập Nhất Nương đều có thể nhận biết được, nàng vươn tay sờ sờ mặt Nhị bá mẫu, “Nhị bá mẫu, đừng khóc......”

      An Tam Lang cảm thấy mệt hết sức, lúc trước đánh nhau với người Hồ đến ngươi chết ta sống cũng chưa thấy mệt như vậy. Aiz… Vừa nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Tư Đồ Tứ Lang dang nhịn cười đến nghẹn đỏ mặt. Lúc này An Tam Lang mới nhớ tới, còn chưa có an bài gì cho khách đâu.

      Phương thị cũng lau lau nước mắt, lần nữa bày ra tư thế của một đương gia chủ mẫu, lần lượt sắp xếp chỗ ở cho từng người.

      Tuy rằng ông nội An nguyên soái, đại bá và cha đều ở tiền phương Du Thành tử chiến với bọn người Hồ, và cả mấy đường ca cũng theo họ kiếm chút kinh nghiệm, nhưng bọn họ cũng hề quên để lại quà tặng Thập Nhất Nương. Từ rối gỗ, búp bê vải, tượng điêu khắc gỗ, đến trâm sai, kim bộ diêu… À còn có vải may quần áo nữa. Thập Nhất Nương có cảm giác như mình từ ăn mày vèo một cái biến thành tỷ phú.

      An Tam Lang đưa muội muội đến sân viện của nàng, giới thiệu nàng với bọn nha hoàn. Bốn nha hoàn tuổi lớn, dung mạo cũng khá được. Xuân Lan ôn nhu ân cần, Hạ Hà tự nhiên hào phóng, Thu Cúc thanh tú trầm tĩnh, Đông Mai hoạt bát đáng . Xuân Lan lớn tuổi nhất, khoảng 14 – 15 tuổi. Hạ Hà 12 – 13 tuổi. Tuổi Thu Cúc ít hơn khoảng một, hai tuổi. Nhỏ nhất là Đông Mai, trông còn chưa đến 10 tuổi.

      “Đây là Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc cùng Đông Mai. Các nàng là người đã chăm sóc muội trong thời gian 3 năm hôn mê này.” An Tam Lang tươi cười với mấy nha hoàn, ấm áp như gió xuân, rực rỡ như trăm hoa nở rộ, “Sau này, Thập Nhất Nương cứ giao cho các ngươi chăm sóc.”

      Chỉ đáng tiếc cho nụ cười bất phàm của An Tam Lang, mấy nha hoàn chẳng có một ai nhìn hắn, toàn bộ ánh mắt đều kích động tập trung Thập Nhất Nương, vị tiểu thư vừa mới tỉnh lại này. Ba người Xuân Hạ Thu đều đỏ mắt, nhưng ít ra vẫn còn có thể khống chế được. Còn Đông Mai thì khóc sướt mướt, lặp lặp lại: “ tốt quá, em biết ngày nào đó tiểu thư sẽ tỉnh mà.”

      Ai nha nha, hóa ra nhà nàng là giai cấp ̣a chủ đại gian đại ác, bóc lột sức lao động của trẻ em nha. Con nít nhà nghèo ở ̉ đại thật là đáng thương, có thời thơ ấu...... Thập Nhất Nương miên man suy nghĩ, nở một nụ cười yếu ớt với các nàng.

      đám nha hoàn càng thêm kích động, chen lấn vây quanh hỏi han ân cần, đẩy cả An Tam Lang ra ngoài. An Tam Lang cũng tức giận gì, nha hoàn của muội muội đều do bọn họ ngàn chọn vạn tuyển cho nàng, nên cũng lo lắng.

      “Lộ ma ma đâu?”

      Xuân Lan hơi buồn rầu, “Ma ma bị bệnh, sốt mãi. Vì sợ lây bệnh cho tiểu thư, nên mấy ngày nay đều ở lại trong y quán......”

      “Nghiêm trọng lắm sao?” An Tam Lang có chút sầu lo, Lộ ma ma lo liệu mọi việc đều chu đáo thoả đáng, bà ở đây, sự yên lòng.

      “Bây giờ ma ma đã khỏe hơn nhiều.” Đông Mai tinh thông tin tức nhất , “Hai ngày này bà nghe tiểu thư trở lại, lập tức khỏe hơn nửa.”

      “Vậy là tốt rồi.” An Tam Lang nhàng thở ra, “ đến phòng thu chi tiếng, đưa cho Lộ ma ma bất cứ thuốc gì mà bà ấy cần, thuốc bổ gì đó cũng thể thiếu, để bà được an tâm dưỡng bệnh.”

      Xuân Lan lộ vẻ cảm kích, “Xuân Lan thay mặt ma ma cám ơn công tử.” Ở An gia có mấy chuyện bẩn thỉu thối nát giống như đa số mấy nhà thế gia khác, gia phong chính trực, thưởng phạt rõ ràng, chủ nhân đối xử rất tốt, hạ nhân cũng ở chung rất hòa hợp, có lục đục gì với nhau.

      Thập Nhất Nương dùng ánh mắt nghi vấn nhìn An Tam Lang, An Tam Lang trấn an cười với nàng, “Thập Nhất Nương nhớ sao? Lộ ma ma là ma ma giáo dưỡng của muội. Bà ấy hiểu rõ muội nhất.”

      *************

      Rốt cuộc Thập Nhất Nương cũng được thỏa mãn gội đầu. Xuân Lan dùng khăn bông lau khô tóc nàng, may mà có chấy rận gì cả. Nghe nói người Hồ cực kỳ bẩn, nàng rất sợ trong lúc đánh nhau, người Hồ sẽ nhân cơ hội ném rận về phía tiểu thư.

      Thập Nhất Nương suýt nữa thì cười bể cả bụng, “Ha ha, bọn họ cho dù có đần độn hơn nữa thì cũng mang con rận ra làm vũ khí đâu.”

      Xuân Lan cười cười, “Người Hồ cả đời chẳng tắm được mấy lần, em lo lắng cũng là có lý do cả.”

      Thập Nhất Nương nhìn mặt trời khuất sau núi, ngáp cái. Xuân Lan vội nhắc nhở nàng, “Tiểu thư, bây giờ người chưa ngủ được, tóc chưa khô hẳn mà ngủ thì sau này sẽ bị đau đầu.”

      Thập Nhất Nương chỉ có thể chán nản nhìn mặt trời lặn, ngẩn người, xem ra lần sau nàng chỉ có thể gội đầu vào ban ngày. May mà lúc này tóc nàng còn ít, chắc cũng nhanh khô thôi.

      Lúc ăn cơm trưa, bọn họ đều ăn riêng ở trong sân viện của mình, bữa tối thì thường ăn cùng nhau. Vốn dĩ hôm nay ̣nh tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho đám người An Tam Lang, nhưng sợ bọn họ vừa trở về mệt mỏi nên dời sang hôm sau.

      Thập Nhất Nương thầm khen Phương thị thật biết cách đối nhân xử thế, phải là loại nhà giàu vì sĩ diện mà tự làm khổ thân như người khác.

      Ăn cháo nha hoàn đưa tới, vẫn là loại cháo rau dưa đầy bi thương kia, chỉ có tí ti vài sợi thịt mỏng như sợi chỉ. Thập Nhất Nương vô cùng ai oán.

      “Tiểu thư, Tam công tử đã , bây giờ người còn chưa ăn được mấy thứ béo ngậy, chỉ có thể uống cháo tẩy ruột.” Xuân Lan ôn nhu khuyên Thập Nhất Nương.

      Ai, khi nào nàng mới có thể được ăn uống thỏa thích đây, Thập Nhất Nương vừa uống cháo vừa đau khổ nghĩ.

      ***********************************************

      Bóng đêm dần dần buông xuống, Thập Nhất Nương ngáp cái, Xuân Lan ôm nàng vào phòng. Bây giờ nửa người của nàng có thể cử động chậm rãi, nhưng muốn toàn thân đều có thể cử động thì còn rất lâu, nên đành phải tạm thời làm một kẻ tàn phế đâu cũng cần có người bế.

      Thấy Đông Mai từ giường nàng bò xuống, Thập Nhất Nương giật mình. Thì ra ở ̉ đại thật sự có chuyện làm ấm giường giống như vầy sao? Nàng vỗ vỗ lớp chăn mềm mại, bề mặt thêu hình mấy đóa hoa trữ tình màu hồng nhạt pha lẫn xanh lam, đậm màu sắc nữ nhân

      là ấm áp. Hồi trước, khi chạy trối chết, được ca ca ôm tuy cũng ấm áp dễ chịu, nhưng ngày nào cũng bị xem như em bé sơ sinh, quấn cứng ngắc trong tấm da thỏ, thật sự rất khó vào giấc ngủ, hơn nữa khi ngủ cũng được thoải mái lắm, rất khổ......

      Một giấc ngủ này của Thập Nhất Nương vừa thơm vừa ngọt, hề mộng mị.

      “Có nên gọi tiểu thư dậy hay ? Tiểu thư đã ngủ hết 6 canh giờ.” Hạ Hà nhìn màn lụa, lo lắng nói.

      “Đừng. Do tiểu thư quá mệt mỏi nên mới như vậy thôi. Qua hai ngày nữa là ổn.” Giọng Xuân Lan vẫn luôn trầm ổn như vậy.

      Thập Nhất Nương nhìn nhìn tấm rèm buông xuống, bên trong giường tối om om, sáng rồi sao?

      Xuân Lan thính tai, Thập Nhất Nương mới động chút là biết nàng đã tỉnh, vội vàng lại gần, xốc lên màn, “Tiểu thư, người tỉnh rồi, đến ăn đồ ăn sáng .”

      Thập Nhất Nương hỏi Xuân Lan mặc quần áo cho mình, “Ta đã ngủ rất lâu sao?”

      “Đã ngủ sáu canh giờ.” Xuân Lan trìu mến nhìn gương mặt vàng như nến của tiểu thư, mang giày vào cho nàng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Nhất Nương: Oa, mọi người ai cũng tặng quà cho ta, ca, quà của huynh đâu?

      An Tam Lang: Đây. [ đưa ra một cái khăn trắng ]

      Thập Nhất Nương: Khăn tay? [ thất vọng ] hoa văn màu mè, chỉ là một cái khăn lụa trắng bình thường thôi sao?

      An Tam Lang: phải, cho muội chùi đít.

      Thập Nhất Nương: Lau cúc hoa ?! Cúc hoa của muội được nhận đãi ngộ cao nha! Cổ đại vạn tuế!
      Last edited: 25/10/15

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 12

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Hạ Hà tươi cười đem đồ rửa mặt đến, Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn bàn chải đánh răng kia, cán bằng gỗ, ở bên chắc là lông ngựa, còn cả kem đánh răng nữa. Thập Nhất Nương tò mò mở to mắt nhìn Đông Mai lấy ra một cái hộp đựng kem đánh răng, lấy ra chút bôi lên bàn chải. Thấy điệu bộ nàng thận trọng như vậy, kem đánh răng này hẳn là được tiện nghi.

      Thập Nhất Nương vẫn cảm thấy răng nanh trắng tinh của An Tam Lang là lý do khiến cho nụ cười đánh cắp vô số trái tim thiếu nữ của càng tăng thêm mị lực. Nghĩ mà xem, nếu hàm răng đẹp thì cho dù có cười đến trật cả quai hàm cũng thể nào đạt được hiệu quả đó. Cho nên cần phải hết sức biết ơn cây bàn chải đánh răng này.

      Về phần kem đánh răng thì vẫn nên quên . Quý thì nói làm gì, còn cái này thì vừa chua vừa chát vừa đắng, rất cần thay đổi, Thập Nhất Nương bên đánh răng một bên suy nghĩ.

      Sau khi chải răng xong, Hạ Hà đưa nước muối cho Thập Nhất Nương súc miệng, “Lúc nãy Tam công tử có đến xem tiểu thư, là chắc tiểu thư sắp tỉnh rồi. Quả thực hổ là huynh muội ruột, phán đoán rất chính xác.”

      “Ca ca đến đây?” Thập Nhất Nương vô cùng vui mừng, mắt cong lên, “Nhanh lên, ta muốn gặp ca ca.”

      “Tiểu thư từ từ, phải chải tóc đã.” Xuân Lan vội vàng đè lại tiểu thư nhích tới nhích lui, tóc của tiểu thư rối bù, rất khó chải thẳng. Nghĩ đến cũng thật là, dù sao Tam công tử cũng là nam nhân, làm sao biết cách chải tóc, thi thoảng còn nhớ ra mà gội đầu cho tiểu thư để tránh rận đã là tốt lắm rồi.

      “Được rồi.” Mặc bộ quần áo mùa đông màu phấn hồng, lại khoác thêm một cái áo khoác lông chồn lên cho tiểu thư, Xuân Lan vô cùng hài lòng về thành quả của mình. Tuy tiểu thư vừa vàng vừa gầy, nhưng cũng thể nào thoát nổi đôi tay khéo léo của nàng. Bây giờ tiểu thư trông hết sức đáng , lại còn treo mặt nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào như hoa đào ngày xuân.

      Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn tiểu nương trong gương, quay đầu nhìn Xuân Lan với ánh mắt bội phục. Tóc của nàng khô khác gì rơm rạ, còn vừa vàng vừa mỏng nữa. Vậy mà Xuân Lan lại có thể búi ra một cái búi tóc đáng như vậy. lợi hại.

      Xuân Lan thuần thục ôm lấy Thập Nhất Nương ra phòng ngoài. Xem ra trong 3 năm nàng hôn mê, Xuân Lan vẫn chuyên phụ trách làm máy bay vận tải. Thập Nhất Nương nhân cơ hội sờ sờ cánh tay Xuân Lan, may mà quá thô. Nếu bởi vì thường xuyên ôm nàng mà Xuân Lan luyện ra được đôi tay như lực sĩ thì sẽ bi ai đến cỡ nào. Thập Nhất Nương thầm thở phào, may mà mình còn chưa phá hủy dáng vóc mĩ miều của Xuân Lan.

      “Ca ca.” Thập Nhất Nương mềm mại kêu lên, vươn hai tay về phía hắn.

      Thập Nhất Nương có cảm giác sau khi An Tam Lang được ngủ một giấc đẫy đà thì càng thêm tuấn mỹ, nụ cười khiến tim người khác đều nhũn thành nước.

      Thập Nhất Nương lại càng vui đến nở gan nở ruột, vội vàng hôn ‘chụt’ một cái. Ai da! Thừa dịp mình còn thì nên lợi dụng ăn được bao nhiêu đậu hũ của ca ca thì cứ ăn bấy nhiêu , bằng chờ đến lúc trưởng thành rồi, với tư tưởng ̉ hủ ở ̉ đại, nàng muốn hôn cũng được nữa.

      An Tam Lang vô cùng cao hứng vì được muội muội thân thiết, ôm vững vàng thân thể nhỏ mềm kia vào trong lòng, “Tối hôm qua ngủ ngon ?”

      “Ân, ngủ rất khá, ca ca thì sao? Còn mệt ?”

      An Tam Lang mỉm cười , “Ca ca cũng ngủ rất khá, bây giờ ăn sáng cùng với ca ca được ?”

      Thập Nhất Nương chợt chảy nước miếng ồ ạt, “Được, ca ca, sáng nay ăn gì?”

      “Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương......” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng.

      Thập Nhất Nương khỏi mỉm cười, vui sướng giơ lên tiểu móng vuốt, vẫy vẫy tay với tiểu trắng mập chạy tới gần, “Thập Lang ca.”

      Mặt của tiểu trắng mập đầy thịt là thịt, ánh mắt vừa đen vừa tròn, tôn lên làn da trắng nõn, toàn thân bị áo lông thỏ màu trắng quấn kín mít, thoạt nhìn giống như một con thỏ cỡ lớn. tay con thỏ cỡ lớn này có một miếng bánh sơn dược cao nóng hầm hập, lập tức hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Thập Nhất Nương.

      “Thập Nhất Nương, cùng sơn dược cao .” Thỏ béo chờ mong nhìn nàng.

      Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, gật mạnh đầu: “Được, muội muốn ăn.”

      An Tam Lang nhíu mày, “Thập Nhất Nương, ăn xong đồ ăn sáng rồi hẵng ăn điểm tâm, được ? Bằng lát nữa muội lại ăn nổi đồ ăn sáng nữa.”

      Thập Nhất Nương chảy nước miếng nhìn sơn dược cao tản ra nhiệt khí, “Nhưng, ca ca, nếu ăn nhanh, sơn dược cao sẽ bị nguội, nguội rồi ăn sẽ còn ngon nữa.”

      “Nhưng xem điểm tâm như đồ ăn sáng thì tốt cho cơ thể.” An Tam Lang kiên nhẫn , trừng mắt liếc tiểu trắng mập cái. biết điều.

      Tiểu trắng mập trông mong nhìn An Tam Lang, “Tam Lang ca, đệ hỏi qua đại phu rồi, đại phu sơn dược cao bổ khí, có lợi cho muội muội, muội muội có thể ăn nhiều một chút.”

      An Tam Lang chịu thua hai cặp ánh mắt đen láy này, vô lực vung tay lên, nhìn hai tiểu tham ăn cao hứng phấn chấn bu lại chuẩn bị cùng ăn điểm tâm.

      bàn bày ra đồ ăn sáng của ba người. Tây bắc lạnh khủng khiếp, đồ ăn được tinh tế đa dạng như kinh thành, nhưng đồ ăn sáng của ba huynh muội cùng dọn ra một bàn nên nhìn cũng có vẻ rất nhiều.

      Thập Nhất Nương vô vị nhìn cháo bàn, bây giờ nàng sợ nhất là uống cháo, dời toàn bộ lực chú ý vào chén sơn dược cao.

      “Ngon ngon ngon, cái này dùng mật thay đường phải ?” Điểm tâm mềm dẻo ngọt ngào vừa xuống ̉ họng, Thập Nhất Nương liền kinh hỉ vô cùng.

      Thập Lang cười híp mắt, “Đúng vậy, là mật, lại còn là bách hoa mật, đại phu bảo muội ăn nhiều chút có thể bổ huyết bổ khí này nọ.”

      Hai người hoàn toàn ném ca ca sang bên. An Tam Lang nhất thời chua xót trong lòng. Thập Lang và Thập Nhất Nương hơn kém tuổi nhau nhiều lắm, về sau thể có nhiều thời gian chơi với Thập Nhất Nương, có Thập Lang ở đây, Thập Nhất Nương tịch mịch, nhưng...... Vẻ mặt hắn nhìn rõ cảm xúc, nhìn đôi bạn tham ăn này thề thốt với nhau, đời này có đồ ăn ngon thì phải ăn chung, đồ ăn dở phải cùng gánh… Bị bắt chứng kiến tình cảm hữu nghị sâu sắc giữa bọn họ, An Tam Lang vui nheo lại ánh mắt

      “Ca ca, ăn ?” Vẻ mặt Tam Lang ca nhìn được đúng lắm nha, trực giác của tiểu động vật khiến Thập Nhất Nương lưu luyến cầm khối sơn dược cao đưa cho .

      Bệnh của An Tam Lang nháy mắt được chữa khỏi, hơn nữa lại bị mê hoặc bởi dáng vẻ như ăn mỹ vị nhân gian của hai tiểu tham ăn, từ trước đến nay hắn ăn đồ ngọt nhưng giờ cũng cắn một miếng, “Quá ngọt......”

      Hai tiểu tham ăn khinh bỉ nhìn An Tam Lang nhíu mày, cảm thấy đúng là có có tiếng chung, đời này làm gì có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn khi được ăn đồ ngọt chứ?

      Hai tiểu tham ăn quyết định thèm để ý tới nữa, vừa ăn vừa cúi đầu chuyện, “Hoa quế cao thêm hoa quế mật ăn ngon hơn so với chỉ thuần túy dùng đường......”

      “Hoa mai cao thêm chút cánh hoa vào, hương vị cực ngon......”

      “Có thể bị đắng hay ......”

      “Nhờ vị hơi đắng đó nên mới bị quá ngấy......”

      “A, hai tháng nữa hoa mai mở, chúng ta cùng ăn hoa mai cao.” Ánh mắt của tiểu trắng mập sáng chói, cao hứng vì muội muội tỉnh lại, hắn càng cao hứng hơn nữa vì muội muội có cùng sở thích với hắn.

      **************************

      Ăn xong đồ ăn sáng, no đến ngồi nổi, An Tam Lang ôm muội muội vào trong ngực vòng vòng trong phủ. Tối hôm qua do quá mệt mỏi, ngủ sớm, nên Thập Nhất Nương cũng biết phủ An nguyên soái dài ngắn ra sao.

      Thập Lang béo lẽo đẽo theo ở phía sau, “Tam Lang ca, đệ có thể ôm Thập Nhất Nương.” Dứt lời vỗ vỗ bụng tròn vo, “Huynh xem, toàn thân đệ đều là cơ bắp, có thể ôm muội muội vòng vòng.”

      An Tam Lang yên lặng nhìn thoáng qua, đó đều là cơ béo thì có, “Chờ đệ lớn hơn chút rồi sau, bây giờ còn lắm.”

      Thập Lang béo phục, “ tại đệ đủ lớn rồi. Khoe khoang chút, hôm nay đệ tăng hơn một cân so với hôm qua đó nha.”

      An Tam Lang muốn để ý đến . Tăng thì cũng có tăng đấy, tăng bề ngang.

      “Thập Lang ca, vẫn nên để Tam Lang ca bế muội thì hơn. Huynh xem, huynh ấy cao hơn Thập Nhất Nương rất nhiều nha.”

      Tiểu trắng mập chán nản so chiều cao với An Tam Lang. Cuối cùng hạ quyết tâm, trưa nay phải ăn thêm một chén cơm!

      “Đây là sân luyện võ, mỗi buổi sáng ca ca đều luyện tập ở đây...... Kia là sân viện của ca ca......”

      Thập Nhất Nương nghiêm túc nghe Tam Lang giới thiệu phủ An nguyên soái với nàng, khi đến sân viện của An Đại gia và Đại bá mẫu còn đặc biệt ghé vào thỉnh An Đại bá mẫu.

      Phụ nhân đẫy đà thương nhìn Thập Nhất Nương, “Ta đã đến Thải Y Các trong thành, bảo chưởng quầy đưa vải dệt lại đây cho Thập Nhất Nương lựa chọn. nương trẻ tuổi thì nên ăn mặc xinh xắn một chút.”

      Thập Nhất Nương liên tục gật đầu, sau đó vội vàng bảo An Tam Lang đưa chỗ khác. Đại bá mẫu vừa mới lấy hộp trang sức của bà ra nữa. Nếu phải do tóc của Thập Nhất Nương quá ít, e là Đại bá mẫu đã tặng nàng toàn bộ trâm sai của bà ấy.

      “Nhị bá mẫu ~~” Thập Nhất Nương vào sân viện của An Nhị gia, vẫy vẫy tay với Nhị bá mẫu diễm lệ như thiên tiên.

      Mắt Tôn thị hoe đỏ, thấy Thập Nhất Nương thì mặt nặn ra một nụ cười.

      “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Tiểu trắng mập nhảy dựng, có chút kinh hoảng, “Người cảm thấy khỏe chỗ nào sao?”

      “Ít rủa mẹ con một chút , chẳng qua là vừa mới tiễn cha con mà thôi.” Tôn thị cảm thấy hơi có lỗi với Thập Lang. Nhị gia cũng là, vì muốn con chiếm dụng thời gian bọn họ ân ái trước khi ly biệt mà đặc biệt đá con đến chỗ của Thập Nhất Nương.

      “Nhị bá rồi?” An Tam Lang kinh ngạc, “Sao lại sớm, để con tiễn ông ấy.”

      “Ông ấy sợ mấy người bọn con thương tâm. Các con cũng phải biết, ông ấy sợ nhất là tình cảnh tiễn đưa nhau.” Tôn thị than thở.

      Tiểu trắng mập hừ tiếng, “Sợ bọn con quấy rầy thời gian ân ái của hai người thì đúng hơn. Cha quá đáng nhất, có nương tử là quên con.”

      Tôn thị nhớ tới lúc đưa tiễn, trượng phu xem miệng của bà như móng heo mà gặm, mặt đỏ hồng trừng mắt liếc nhìn con cái.

      Tam Lang cũng có chút xấu hổ, tình cảm giữa Nhị bá và Nhị bá mẫu rất tốt, thường xuyên cẩn thận bị bọn họ bắt gặp, khiến bọn họ ngượng chín người, vội vàng khụ tiếng, “Nhị bá mẫu, con đưa Thập Nhất Nương trở về, có khi đại phu đến rồi.”

      Tôn thị cũng vô cùng xấu hổ, lập tức gật đầu , “ .”

      Thập Lang coi tình hình thấy bất ổn, lon ton chạy theo. Chuồn mau, mỗi khi mẹ thẹn thùng thì đều sẽ nổi giận để dời lực chú ý của người khác. Hắn phải cẩn thận thì lại biến thành bao cát mất.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Nhất Nương: [ vui vẻ ] Ca ca cười rộ lên giống ánh nắng mặt trời, hàm răng tráng tinh của ca ca lại càng tăng thêm mị lực cho nụ cười của huynh ấy.

      Tiểu trắng mập: Răng Tam Lang ca quả thật rất đẹp, lúc ánh mặt trời chiếu vào giống như còn phát sáng lên vậy.

      Thập Nhất Nương: Cho nên mới , có một hàm răng đẹp quan trọng cỡ nào, nếu răng vừa đen vừa vàng vừa bẩn, cười rộ lên đẹp.

      Tiểu trắng mập: [ ngạc nhiên ] Người có răng vừa đen vừa vàng vừa bẩn mà còn dám cười sao? Che cũng kịp.
      Last edited: 25/10/15

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 13

      Edit: Diệp Nhược Giai
      “Đây là sân viện của cha.” Sau khi An Tam Lang ôm muội muội dạo qua vòng, trở lại chỗ cũ, chỉ vào một sân viện bên cạnh viện của Thập Nhất Nương, .

      Thập Lang béo hâm mộ, Tam Lang ca là lợi hại, ôm Thập Nhất Nương lâu như vậy mà mặt đỏ thở gấp. Nhất định là do Thập Nhất Nương rất , phải ? Thập Lang nghiêng nghiêng bộ óc nhỏ, nghĩ.

      Thập Nhất Nương thấy một mảnh rộng hoa hải đường nở rộ, đầy vẻ thư hương, còn có thoang thoảng hương hoa quế. Lúc này Thập Nhất Nương mới chợt hiểu ra vì sao lại ngửi được mùi hoa quế, cha nhất định là một...... sĩ tử nhã nhặn .

      “Cha đâu? Bây giờ có ở Trung Châu ?” Thập Nhất Nương hơi do dự hỏi, nàng nghe thân thể An Tam gia yếu ớt, vậy thì nên ở nhà mới đúng.

      Tay An Tam Lang hơi siết lại, sau đó như có việc gì buông ra, “Lúc này cha ở Trung Châu, cùng gia gia bố trí chiến lược, sắp xếp nhiệm vụ.”

      Thập Nhất Nương chấn động. Tỉnh lại gần hai mươi ngày, nàng chỉ luôn đấu tranh với thân thể bất động của mình, đặt nhiều tâm tư vào chuyện chiến tranh, “Có nguy hiểm ?” Nhớ tới vùng đất mênh mông ai ở và những thành trì vắng vẻ, nàng có chút sầu lo hỏi.

      “Đừng lo lắng, có việc gì.” An Tam Lang thấp giọng an ủi nàng, “Gia gia có hơn nửa đời người là đánh nhau với người Hồ, thua bọn chúng.”

      Thập Lang cũng phụ họa theo, “Thập Nhất Nương, yên tâm , nếu có nguy hiểm thì gia gia đã để mấy ca ca cùng đến chiến trường.”

      Phủ nguyên soái ở Trung Châu có diện tích rất lớn, mang theo vẻ thô kệch đặc hữu của phương bắc. An Tam Lang ôm nàng dạo quanh một vòng trong phủ, đến khi Thập Nhất Nương thấy trong một góc vườn có trồng cây cải củ cùng với loại rau khác thì vô cùng kinh hỉ.

      “Đây là ai trồng vậy ?”

      “Trương bá trồng.” An Tam Lang : “Tây bắc phải là nơi sản xuất lương thực. Gia gia , tuy rằng thể học theo binh lính thời xưa làm đồn điền, nhưng trồng một chút rau dưa, tay làm hàm nhai thì vẫn được. Ở tây bắc hầu như trong nhà nào cũng tự trồng một ít rau, ngay cả binh lính cũng ngoại lệ......”

      Thập Nhất Nương mặt mày hớn hở, “Muội rất thích phong tục này. Ca ca, liệu Thập Nhất Nương có thể trồng rau ?”

      Đối với loại sở thích hề vĩ đại này của muội muội, An Tam Lang trầm tư lâu. Sau đó cách nào nỡ nói với đôi mắt trong sáng lẫn một tia tạp chất nào của nàng, đành nhu hòa cười cười, “Đương nhiên, nhưng phải đợi thân thể của Thập Nhất Nương khỏe hơn đã......” Muội muội chịu khổ quá nhiều, sở thích bình thường thì cứ bình thường , có sao đâu, cũng có ai dám chỉ trỏ to nhỏ gì với An gia bọn họ.

      “Ân, Thập Nhất Nương muốn trồng rau cho mọi người ăn, gia gia, cha, ca ca, Đại bá phụ Đại bá mẫu, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu......” Ở vùng tây bắc lạnh lẽo này, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của đứa nhỏ 6 tuổi sáng ngời, nụ cười rạng rỡ tỏa ra ấm áp như ánh mặt trời.

      “Được, đến lúc đó ca ca cũng hỗ trợ......” An Tam Lang cảm thấy đây là một chủ ý tốt, khó có khi nào Thập Nhất Nương vui vẻ như vậy.

      “Thập Nhất Nương, huynh cũng hỗ trợ.” Thập Lang cao hứng phấn chấn, “Huynh còn chưa được ăn qua mấy món đồ ăn tự mình trồng đâu.”

      An Tam Lang yên lặng nhìn nhìn dáng người béo tròn của Thập Lang, “Thập Lang… Thịt, thể trồng.”

      ?? Thập Lang hiểu ra sao, đến khi hiểu ra được thì tức đến hổn hển, “Tam Lang ca thật quá đáng! Thi thoảng người ta cũng chịu ăn chút rau xanh mà!”

      **********************

      “Tam công tử, đại phu đến đây.”

      “Thập Nhất Nương, ca ca bảo đại phu khám cho muội.” An Tam Lang cẩn thận đặt muội muội lên giường.

      Mặt Thập Nhất Nương hiện rõ đau khổ, “Ca ca, cho đại phu khám cũng được, nhưng có thể đừng uống thuốc hay ......”

      Ánh mắt An Tam Lang hơi mơ hồ, có biện pháp nói lời dối lòng với ánh mắt trong suốt này, “Khụ, cái này thì phải tùy tình hình......”

      Hồ đại phu tuy nổi tiếng, nhưng y thuật tương đối cao, đương nhiên bề ngoài thoạt nhìn cũng giống đại phu, sợi râu đen bóng dài, vạt áo đón gió, giống đại nho hơn là đại phu.

      Hồ đại phu nhắm mắt bắt mạch, Tôn thị và Phương thị đứng bên cạnh đều kìm lòng đậu, lấy ra khăn tay vắt vắt vặn vặn, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hồ đại phu, chỉ sợ từ trong miệng lại toát ra câu gì tốt.

      “Đổi tay trái.”

      Thập Nhất Nương chậm rãi vươn tay trái, nàng vẫn luôn hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, nhiều nhất nửa năm là nàng có thể cử động toàn thân.

      lâu sau, Hồ đại phu thở dài nhõm, mặt lộ ra tươi cười. Lúc này người trong phòng mới nhàng thở ra, Tôn thị cũng mỉm cười đứng dậy, bây giờ bà chỉ hận thể lập tức viết thư báo cho Nhị gia, nhất định ông ấy sẽ rất vui sướng.

      “Quả thật quá khó tin, tình hình hồi phục đã vượt ra khỏi tưởng tượng......” Hồ đại phu hết sức kinh ngạc, trước kia phải có ví dụ như vậy, nhưng người hôn mê nhiều năm thường phải trải qua một thời gian dài huấn luyện mới có thể bình phục giống như người bình thường. Trong khi tốc độ hồi phục của tiểu nha đầu thì lại quá nhanh. Bây giờ mà nửa người đã có thể cử động, nhiều nhất 1 năm nữa là nàng khác gì người bình thường.

      Tin tức tốt! Mọi người đều hân hoan. Nếu phải giờ phút này sắp xảy ra đại chiến, thì người nhà cần phải tổ chức một bữa tiệc ăn mừng thật rình rang.

      **********************************

      Tiệc tẩy trần muộn và tiệc ăn mừng được An gia tổ chức cùng một lúc, khi mặt trời vừa xuống núi, hạ nhân trong quý phủ bắt đầu bận rộn.

      Trời càng lúc càng lạnh, Thập Nhất Nương mặc quần áo màu phấn hồng, ̉ áo và lay áo đều có một lớp lông mềm mại, khoác lên áo lông trắng, một lần nữa hóa thân thành thỏ. An Tam Lang kìm lòng đậu xoa xoa đầu muội muội.

      “Tư Đồ đại ca.” Nằm trong lòng An Tam Lang, Thập Nhất Nương nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Tư Đồ Tứ Lang, “Huynh nghỉ ngơi tốt ? Sáng nay Thập Nhất Nương được ăn đồ ngon, ăn sơn dược cao, Tư Đồ đại ca có ăn qua chưa?”

      Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười, nhu hòa như ánh trăng, “Ân, cũng tệ lắm, ngọt mà ngấy.”

      Thập Lang cũng cao hứng, “Tư Đồ đại ca, huynh cũng ăn được sao? Tam ca nhà ta vậy mà lại ghét bỏ vì quá ngọt. Đúng là có lộc ăn, sáng mai ăn hồng tảo cao, nhất định Tư Đồ đại ca thích.”

      Tư Đồ Tứ Lang nhìn qua trông hơi buồn rầu, “Huynh thích quá ngọt, có thể làm hồng tảo cao ít ngọt hơn được ?”

      Thập Lang liên tục gật đầu, “Được, đệ bảo nhà bếp bớt đường lại.”

      Lúc ngồi xuống ăn, Thập Nhất Nương bĩu môi. là tàn nhẫn, nàng vẫn chỉ có thể nhìn thể ăn. Hồ đại phu vô hùng hài lòng với hành vi ngược đãi ngày nào cũng cho muội muội uống cháo của An Tam Lang, lại còn cổ vũ cố gắng tiếp tục ngược muội muội, cố gắng để Thập Nhất Nương uống nhiều cháo, ăn ít mấy thứ khó tiêu.

      Người khác thì được ăn thịt, ta thì ngay cả canh cũng đợc húp, chỉ có thể ngồi ăn cháo loãng ít muối ít dầu. Thế giới này thực tàn nhẫn. Thập Nhất Nương cảm thấy đau khổ bi thương ai oán đủ loại.

      Thịt dê nướng bàn tỏa khói nghi ngút, mùi thơm nức mũi, đùi nai hầm này nhìn mê người như vậy, còn cả bánh Hồ như vươn tay ra vẫy gọi......

      Thập Nhất Nương thực hận. Bây giờ tuy tay mình cử động được nhưng chân lại thể di chuyển, khoảng cách với cái bàn quá xa, có biện pháp ăn vụng chỉ vì tay quá ngắn. Đây quả là một chuyện xưa vô cùng ai oán.

      Người nhà cố gắng nhìn về phía Thập Nhất Nương, sợ thấy cặp mắt to ngập nước kia thì sẽ mềm lòng. Thập Nhất Nương, cục cưng, con/muội chờ một chút , tại thể ăn, đợi đến ngày con/muội được ăn mặn, chúng ta nhất định tặng toàn bộ cho con/muội ăn, được ?

      Buổi tối khi ngủ, cả đêm Thập Nhất Nương đều lẩm bẩm lảm nhảm, Xuân Lan nghe được vừa muốn cười vừa thấy chua xót.

      “Ô ô, thịt dê nướng, ô ô, đùi nai hầm......”

      *********************************

      Sáng hôm sau, An Tam Lang cùng tiểu trắng mập lại đến sân viện của Thập Nhất Nương cùng ăn sáng.

      Ăn xong, hai người bày ra một ít trò chơi giúp Thập Nhất Nương cử động tay. Hồ đại phu , những chỗ có thể cử động được người Thập Nhất Nương cần phải được luyện tập thường xuyên.

      Hai ca ca bao giờ chơi mấy trò dành cho nữ nhân bây giờ lại ngồi nửa ngày cùng xé hoa với muội muội. Thập Nhất Nương nảy ra ý tưởng muốn làm tháp hoa, hai ca ca vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng, Thập Nhất Nương đặc biệt vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng.

      Chơi hồi, An Tam Lang có việc phải làm, nên đưa Thập Nhất Nương đến chỗ của Nhị bá mẫu. Dù sao Nhị bá mẫu trông cái đứa cũng là trông, trông hai đứa thì vừa vặn để cho hai tên tham ăn này cùng trò chuyện về sở thích chung, còn bớt việc ấy chứ.

      Bởi vì Nhị gia xuất chinh mà Nhị bá mẫu Tôn thị bị mất ngủ, buổi sáng thức dậy đặc biệt muộn. Bà mệt mỏi duỗi người, ở trước gương chải mái tóc dài. Bây giờ An gia do An Đại gia và An Đại nãi nãi làm đương gia, sáng sớm bọn họ cần thỉnh an trưởng bối, Tôn thị dứt khoát ngủ nướng.

      Thấy Thập Nhất Nương, Tôn thị mặt mày hớn hở hôn cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của nàng.

      “Cục cưng, buổi tối ngủ ngon ? Nhị bá mẫu nhớ con thì con đã đến đây rồi. Đúng là thần giao cách cảm mà.”

      “Mẹ ơi, son của mẹ dính hết vào mặt muội muội rồi kìa, hơn nữa thần giao cách cảm cũng phải dùng như vậy.”

      Tôn thị lập tức đằng đằng sát khí trừng mắt liếc nhìn con mình cái, “Mẹ đã đọc sách, biết thành ngữ dùng như thế nào.” Sau đó vẻ mặt vô cùng từ ái nhìn về phía Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, hồng tảo cao hôm nay ăn ngon ? Ta đặc biệt bảo người ta dùng mật hoa táo để chế biến đấy. Ngày mai ăn hoa quế cao được ? Ân, nơi đó còn có lọ hoa quế mật, phối hợp rất tốt......”

      Thập Nhất Nương sững sờ nhìn bà, “Cách chế biến hồng tảo cao là do Nhị bá mẫu nghĩ ra sao?”

      “Ha ha, sơn dược cao hôm qua là do Nhị bá mẫu ́ch thân xuống bếp làm đấy.” Tôn thị thực tự hào, “Nhà mẹ đẻ của Nhị bá mẫu mở rất nhiều cửa hàng điểm tâm, tổ tiên còn từng làm điểm tâm cho hoàng đế tiền triều ăn nữa.” Tôn thị thương nhìn Thập Nhất Nương. An gia từ xuống dưới đều là đàn ông, có hứng thú với mấy thứ đồ ngọt của đàn bà con gái này. Nhưng bà lại rất thích làm điểm tâm, ngặt nỗi con bà quá béo, thể cho ăn nhiều như vậy. Bà phát sầu vì điểm tâm làm ra ai ăn, Thập Nhất Nương ở đây là quá tốt.

      Quả nhiên Thập Nhất Nương đầy hâm mộ nhìn Tôn thị, sum xoe nịnh nọt bà bằng một giọng nói so với mật còn ngọt hơn, tâng bốc sơn dược cao hôm qua cùng với hồng tảo cao hôm nay, bảo là trời có dưới đất . Tôn thị cười phớ lớ, cảm thấy mình như trở thành người làm điểm tâm ngon nhất thế giới, lập tức vỗ vỗ bộ ngực, “Ngày mai ăn hoa quế cao, ngày mốt bạch mễ cao, ngày kia bánh bí đỏ...... Nhị bá mẫu cam đoan với con mỗi ngày đều được ăn ngon......”

      Thập Nhất Nương ngả rạp cả người vào trong lòng Tôn thị, “Con thích Nhị bá mẫu nhất! Nhất định mỗi ngày Thập Nhất Nương đều sẽ đến thăm Nhị bá mẫu. Nhị bá mẫu xinh đẹp như vậy có bản lĩnh như vậy, Thập Nhất Nương cùng Nhị bá mẫu mỗi ngày đều ở cạnh nhau, chừng có thể trở thành người đáng được mọi người quý giống như Nhị bá mẫu......”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Tam Lang cùng Thập Lang: Muội muội, huynh mỗi ngày đều sẽ đến ăn sáng cùng muội.

      Thập Nhất Nương: Xí, là muội cùng các huynh ăn sáng thì có, huynh xem các huynh ăn là cái gì, bánh Hồ, gà nướng, bánh hạnh nhân...... Muội thì sao, chén cháo!

      Tam Lang: Nhiều ít giống nhau mà, bọn huynh thấy, bánh Hồ, gà nướng, bánh hạnh nhân gì gì đó đều bằng một chén cháo của muội.
      Last edited: 25/10/15

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 14

      Edit: Diệp Nhược Giai
      chứng minh, trước mặt đồ ăn, tiết tháo gì đó đối với Thập Nhất Nương chỉ là con số , lời ngon tiếng ngọt của nàng khiến Tôn thị mừng rỡ cười toe toét, ngũ quan kiều mỵ tỏa sáng khắp phòng: “Nhị bá mẫu cũng thích Thập Nhất Nương nhất. Mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy Thập Nhất Nương, Nhị bá mẫu thực hạnh phúc.”

      An Thập Lang ngây người nhìn, chỉ mới quay người một cái mà muội muội đã thay lòng đổi dạ, cảm thấy tim hắn đều đã nát bét. Ô ô, muội muội, lúc nãy muội vừa mới thích ca ca, hy vọng sáng nào cũng đều có thể nhìn thấy Thập Lang ca ca......

      Hừ, phải chỉ là điểm tâm thôi sao. mỗi ngày sẽ quan sát mẹ hắn, xem mẹ hắn làm điểm tâm như thế nào, làm y vậy. hạ quyết tâm nhất định phải làm ra điểm tâm ăn còn ngon hơn so với mẹ , đoạt lại trái tim của muội muội.

      Tôn thị đã búi xong tóc. Nha hoàn đưa hộp trang điểm tới, Tôn thị quý trọng vuốt ve mỗi cây trâm. Thập Nhất Nương tò mò nhìn nhìn. Do công nghệ chưa phát triển nên trâm ở cổ đại làm ra được quá tinh tế, đa số làm bằng vàng, trông có vẻ nặng chết người. Nàng sợ hãi than, nữ nhân cổ đại vì muốn làm đẹp mà hề e ngại xương ̉ bị gãy.

      Tôn thị hiểu lầm vẻ mặt của Thập Nhất Nương, đưa hộp trang điểm cho nàng, “Thập Nhất Nương thích ? Thích cái nào cứ nói, Nhị bá mẫu cho con.”

      Thập Nhất Nương lắc đầu quầy quậy, “Con cần, nhìn qua là nặng, đầu bị đè nặng quá sẽ cao nổi.”

      Tôn thị vui vẻ cười to, “Đó là vì con còn , cổ còn mềm, chờ con lớn lên rồi sẽ biết thế nào là chưng diện.”

      Thập Lang béo thăm dò mò mẫm lại gần, đem kim bộ diêu hình bướm của mẫu thân cắm nghiêng nghiêng vào búi tóc của muội muội. Kim bộ diêu che khuất hết cả nửa cái đầu của nàng, dưới màu vàng sáng lấp lánh, trông khuôn mặt của muội muội càng vàng vọt hơn, còn tóc thì nhìn có vẻ càng khô càng rối.

      là nặng.” Thập Nhất Nương thoải mái rướn rướn cổ, muốn nhìn ràng dáng vẻ của bản thân. Đáng tiếc gương đồng ở thời đại này quá mờ, nàng chẳng nhìn ra được cái gì.

      “Rất khó coi.” Tiểu trắng mập tổng kết , “Vậy mà kim bộ diêu này tiêu mất nửa tháng tiền lương của cha. có lời. Còn bằng đem tiền đó mua cho con nhiều hơn vài con vịt nướng.”

      Tôn thị bị con mình làm cho tức giận đến ngã ngửa. Bà giật phắt lại kim bộ diêu hình bướm trong tay hắn, “Xú tiểu tử, ngươi thì biết cái gì, chỉ có biết ăn ăn ăn, ăn một hồi thành heo thì đừng có khóc. Trang sức quần áo chính là thể diện của nữ nhân, có hiểu hay ......”

      Tiểu trắng mập lẩm bẩm, “Vậy thì vẫn có lợi ích thực tế giống như vịt nướng. Thể diện cũng đâu có phải mấy thứ quan trọng lót bên trong chăn hay tay áo để làm ấm đâu. Con ăn thì tốt xấu gì cũng có thể tăng thêm chút thịt người chứ.”

      “Tăng thịt? Tăng nhiều như vậy rồi mà còn chưa vừa lòng sao, lắm thịt để làm gì đâu.” Tôn thị, người đối xử với con mình giống y chang mẹ kế đối xử với con chồng, mắng Thập Lang xong thì lại quay sang Thập Nhất Nương, trưng ra khuôn mặt tươi cười hòa ái tràn đầy thương của mẹ ruột, “Ngược lại Thập Nhất Nương thì cần phải ăn nhiều hơn một chút, con quá gầy.”

      Thập Lang phục thầm, “Thịt nhiều thì có cái gì mà tốt, béo mới phúc khí, con thấy mình còn chưa đủ phúc khí đâu.”

      Tôn thị thèm để ý tới con, tìm tìm trong hộp trang điểm. Cuối cùng tìm được đóa hoa trân châu, “Thập Nhất Nương, tại tóc con còn quá ít, chưa thích hợp đeo kim bộ diêu. Bông hoa trân châu này rất xinh xắn tinh xảo, cực kỳ hợp với con.”

      Trân châu ôn nhuận quả nhiên vô cùng thích hợp với Thập Nhất Nương. Da mặt nàng vàng vọt, cái đầu nho nhỏ, 3 năm nay nằm giường dậy nổi, thân thể hầu như lớn lên được, hoa trân châu be bé này cài lên vừa đẹp.

      “Quả nhiên rất phù hợp.” Tôn thị nhìn, có chút hoài niệm, “Hoa này là quà sinh nhật 3 năm trước ta chuẩn bị cho Thập Nhất Nương, ngờ đến tận hôm nay mới có thể đem ra.” Khi đó A Chỉ tỷ tỷ còn sống, mỗi ngày đều sầu lo, tóc của nữ nhi vừa vàng vừa mỏng, tương lai làm sao búi tóc được. Bà liền cười , A Chỉ tỷ tỷ đẹp như vậy, sau này nữ nhi khẳng định giống tỷ, hơn nữa chẳng lẽ búi được tóc thì làm kiểu được kiểu tóc khác đẹp hơn sao? Khi đó bà chọn hoa trân châu này chính là vì nghĩ tóc Thập Nhất Nương ít, xài trâm được, cài hoa nhất định thích hợp, tại xem ra quả nhiên rất thích hợp......

      Thập Nhất Nương rất vui mừng, “Thì ra vốn dĩ chính là cho con sao? Cám ơn Nhị bá mẫu! Thập Lang ca, huynh thấy được ?”

      Lần này rốt cuộc tiểu trắng mập phản bác, “Cũng được. Hoa trân châu này nhìn đến nỗi, ít ra so với kim bộ diêu khiến cho cha huynh phải vất vả nửa tháng thì cũng còn tốt hơn nhiều.”

      Tôn thị tức giận trừng mắt liếc con cái, “Đó là bạc mà cha ngươi nguyện ý cho ta. Ngươi có bản lĩnh thì cũng có thể mua lễ vật tặng muội muội , đừng có cả ngày nghĩ cách lừa bạc của cha ngươi để mua vịt nướng nữa.”

      Tiểu trắng mập lập tức vỗ vỗ bộ ngực nung núc thịt, tỏ vẻ, “Chờ con lớn rồi, nhất định có thể làm đại quan, kiếm thật nhiều tiền. Đến lúc đó ngày nào cũng mua vịt nướng cho muội muội.”

      Hai mắt Thập Nhất Nương sáng long lanh, nhìn tiểu trắng mập, “Cám ơn Thập Lang ca, muội thích nhất là vịt quay, chấm tương quả mơ nữa là hết sảy.”

      Thập Lang béo mở to mắt, “Vịt nướng còn có thể chấm tương quả mơ sao? Đúng rồi, quả mơ còn có thể đem làm tương sao?”

      “Đương nhiên......” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, “Vịt nướng quá nhiều dầu mỡ, tương quả mơ chua chua ngọt ngọt, ăn vào có thể giải trừ bớt dầu mỡ. Còn nữa, vịt có thể nướng phần da bên ngoài, bên trong nhồi dưa chuột và rau cải, chấm tương ngọt nữa thì miễn bàn.”

      Thập Lang béo chảy nước miếng tí tách, “Chúng ta lập tức thử ngay bây giờ . Mẹ, hôm nay liền mua một con vịt nướng trở về làm thử theo cách của muội muội xem.”

      Tôn thị cũng thèm thuồng, “Được, nhưng mà cái gọi là tương ngọt đó là gì, với cả trong nhà có làm mơ muối, có thể dùng mơ muối thay thế được ?”

      Thập Nhất Nương gật đầu, “Chắc là được, nếu được thì lại thêm đường với dấm chua là được.”

      “Mẹ, bây giờ con sai người mua vịt quay, về vịt nướng thì vẫn là vịt nướng của Hồ lão nhân ở đầu đường là ngon nhất, ngoài giòn trong mềm......”

      Tôn thị nghĩ lại môt chút, lại hừ tiếng, thay đổi sắc mặt, “Qua một thời gian nữa rồi sau. Dạo này mẹ phải ăn thanh đạm để dưỡng sinh, còn Đại bá mẫu của con thì muốn giảm béo, vịt nướng quá nhiều dầu mỡ.”

      Thập Lang suy sụp, “Mẹ à, mọi người cần giảm béo thì cứ giảm, con cảm thấy con cần tăng thịt đây, ăn nhiều một chút thì làm sao cao được.”

      Tôn thị dùng sức nhéo lỗ tai béo của con mình, kéo qua bên, thấp giọng uy hiếp : “Ngươi mà thêm câu nữa thì mẹ cam đoan đời này của ngươi có con vịt nướng nào mà ăn. Hừ, muốn ăn cũng phải chờ thân thể của Thập Nhất Nương khỏe hẳn rồi sau.”

      Thập Lang vẫn ư ử kêu đau nghe vậy thì liền bịt miệng, liếc nhìn về phía Thập Nhất Nương, cảm thấy áy náy. Sao lại quên mất bây giờ Thập Nhất Nương còn chưa được ăn thức ăn khó tiêu chứ.

      “Nhị bá mẫu, vịt nướng chấm tương mơ đúng là hơi nhiều dầu mỡ. Nhưng mà cá chưng tương mơ thì lại ngon tuyệt vời, mà lại giống vịt nướng, ăn nhiều hơn chút cũng sợ béo.” Hoàn toàn biết vì sao lại thế này, Thập Nhất Nương vội vàng giải vây cho Thập Lang ca đáng thương.

      sao? Quả mơ còn có thể đem chưng với cá? Lập tức bảo nhà bếp làm . Thập Nhất Nương tuy rằng thể ăn nhiều thịt, nhưng cá thanh đạm, có thể ăn ít.” Hai mắt Tôn thị sáng ngời. Hồ đại phu Thập Nhất Nương có thể ăn một ít cá nước ngọt phù hợp với dịch tiêu hóa, đại tẩu liền phái người mua cá. Tây bắc ít cá, đại tẩu phải bỏ ra bộn tiền mới mua được vài con cá ở tửu lâu.

      Tôn thị vui tươi hớn hở sai người đến phòng bếp làm cá chưng. Nhưng mà trước đó phải làm tương mơ mà Thập Nhất Nương mới được.

      Tiểu trắng mập ló đầu qua, giọng , “Lão nương còn bảo ta tham ăn, kỳ bà ấy cũng tham, huynh đây là giống bà ấy......”

      Thập Nhất Nương cũng nhìn ra, nàng thấp giọng , “Suỵt, đừng ra, bằng Nhị bá mẫu mất mặt lại tức lên, muội được ăn nữa.”

      “Được rồi, Thập Lang, Thập Nhất Nương, phải bắt đầu đọc sách thôi. Thập Lang, tiểu thúc của con dặn con phải đọc cuốn sách kia con đã đọc xong chưa?”

      Tiểu trắng mập mặt ủ mày ê cầm sách lên, bên này Tôn thị tách từng chữ ra giải thích cho Thập Nhất Nương. Tuy trình độ của bà được tốt lắm, nhưng dạy vỡ lòng cho đứa thì vẫn là dư sức.

      Thập Nhất Nương nhìn chữ sách, nhàng thở ra. Cũng may, đời trước ánh mắt của gia gia tốt, thường xuyên bảo nàng hỗ trợ đọc sách thuốc. Rất nhiều sách thuốc của gia gia sử dụng chữ phồn thể, nên khi đó học được ít, thì lúc này thống khổ.

      Tôn thị hết sức kích động, hôn chùn chụt lên mặt Thập Nhất Nương. Thiên tài! hổ là nữ nhi của A Chỉ tỷ tỷ và An Tam gia, quá thông minh. Bà quyết định sau này khi dạ dày của Thập Nhất Nương khỏe hẳn rồi, ngày nào cũng mua vịt nướng cho nàng.

      “Thập Nhất Nương là thông minh, Nhị bá mẫu chỉ nói qua lần đã nhớ kỹ.” Tôn thị say mê nghe Thập Nhất Nương lần lượt đọc ra mấy chữ vừa rồi bà mới dạy. Bây giờ tay của Thập Nhất Nương có thể cử động nhưng còn chưa đủ linh hoạt, đương nhiên Tôn thị bắt nàng phải tập viết, mà chỉ dạy nàng nhận biết mặt chữ. Nhưng thật ngờ Thập Nhất Nương lại cho bà một kinh hỉ lớn như vậy.

      “Thập Lang, tỉnh tỉnh. Đọc sách nhiều một chút, thì còn bằng cả muội muội của mình, vậy thì thẹn chết được.”

      Tiểu trắng mập buồn bực kinh khủng, nhìn mẹ , “Mẹ, Tứ thúc vẫn con đọc sách tệ, tương lai nhất định thành Trạng Nguyên......”

      Tôn thị hừ tiếng, “Đó là Tứ thúc con muốn cổ vũ cho con, nếu hắn con ngốc giống heo thì phải con sẽ khóc chết sao? Nhanh lên, đọc cho xong cuốn sách mà Tứ thúc giao cho, bằng món cá chưng sẽ có phần của con......”

      Thập Nhất Nương, tiểu nương đã vô tình thành ‘con nhà người ta’, rụt rè giơ lên móng vuốt be bé, “Nhị bá mẫu, kỳ heo rất thông minh, thua cẩu bao nhiêu đâu.”

      sao?” Tôn thị kinh ngạc trợn to hai mắt, “Ta còn tưởng heo chỉ biết ăn thôi chứ. Thập Lang, con phải siêng năng đọc sách , thể nào kém hơn cả heo được!”

      Bị lời của lão nương làm nghẹn đến sặc sụa, tiểu trắng mập lại lần nữa muốn hỏi lão nương của , sự phải là được nhặt về chứ?

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Lang: Béo mới có phúc khí, mẹ muốn con có phúc khí sao?!

      Tôn thị: Nữ nhân người ta béo mới kêu phúc khí, nam nhân béo gọi là đáng khinh khí!
      Last edited: 25/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :