1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 127

      Edit: Do Nguyen

      Trường săn rất lớn. Thập Nhất Nương hưng phấn nhìn vô số ngựa, nàng vỗ vỗ lưng Tia chớp, “Đừng nóng nảy, sắp xuất phát rồi.”

      Thái tử điện hạ mặc kệ ánh mắt người khác, phi ngựa hướng đến chỗ Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, muội có thể giống các tiểu nương khác ngoan ngoan ở đây được ? Muốn con mồi gì ca ca đều có thể bắt về cho muội”.

      Thập Nhất Nương tức giận trừng : “Tại sao phải ngoan ngoãn chờ ở đây? Muội muốn săn thú, muội muốn ăn chính con mồi muội săn được”.

      Thái tử đau đầu, giọng nhàng dụ dỗ: “Muội có muốn hồ ly sống ? Tinh La ca ca bắt con cho muội. Lúc trước chẳng phải muội là muốn bộ lông hồ ly đỏ còn gì”

      Thập Nhất Nương vẫn lắc đầu, bĩu môi, “Muội muốn đích thân bắt, Tinh La ca ca yên tâm , tổ phụ muội vẫn luôn dạy muội bắn tên, huynh cũng vừa thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của muội rồi đó. Muội có thể tự săn được”.

      Thái tử nhìn cung tiễn tinh xảo nhưng xíu như món đồ chơi tay Thập Nhất Nương, nhức đầu biết làm sao, Thái tử cảm thấy 10 Huy Nương cũng làm đau đầu bằng 1 Thập Nhất Nương.

      “Thập Nhất Nương, lần sau chờ huynh rảnh mang muội chơi, hôm nay đông người, nếu phát sinh chuyện gì…” Thái tử nhăn mày, lần săn thú mùa xuân này đơn giản, nếu mấy hoàng thúc của có dã tâm, đây chính là cơ hội tốt nhất, Thái tử rất lo cho an toàn của Thập Nhất Nương. Nếu sợ rắc rối, đánh ngất Thập Nhất Nương rồi đem nàng đến chỗ an toàn mà giấu kỹ.

      có chuyện gì đâu”. Thập Nhất Nương vô cùng tự tin vỗ vỗ đầu Tia chớp, “nếu thực có người xấu, muội tặng cho mũi tên chí tử”.

      “Điện hạ cứ yên tâm”. An Tam Lang thở dài quay sang khuyên . “Ta bảo Ngũ Lang theo Thập Nhất Nương, bảo đảm an toàn cho muội ấy”. An Tam Lang rất muốn theo Thập Nhất Nương nhưng là thư đồng của Thái tử, tất nhiên công tư phải ràng, người bảo vệ chắc chắn là Thái tử.

      “Nhị Lang, Lục Lang, Thất Lang và Thập Lang đâu?” Thái tử hỏi, “Bọn họ theo Thập Nhất Nương sao?” Thái tử nghĩ có nên phân ra vài thị vệ theo bảo vệ Thập Nhất Nương hay đây.

      “Nhị Lang ca lo việc bán hàng rồi. Huynh ấy hôm nay là dịp hiếm có đông người tụ tập, chính là cơ hội tốt để bán hàng. Lục Lang hôm nay huynh ấy rất có hứng viết truyện, nên bắt tay viết “Thảo Căn tướng quân” quyển thứ 3. Thất Lang ca sợ săn thú làm bẩn quần áo nên ở lại. Thập Lang ca nắng to quá, thân mập mạp của huynh ấy đổ nhiều mồ hôi, huynh ấy chỉ muốn săn qua loa con thỏ rồi trở về ăn chờ ăn mồi của mọi người thôi…” Thập Nhất Nương tủm tỉm cười phân tích tình hình các vị huynh trưởng nhà mình.

      Thái tử buộc lòng phải rời . Những người xung quanh Thập Nhất Nương dám thở mạnh. Cả đám dùng ánh mắt thể tin được nhìn nàng. An Thập Nhất Nương lại dám trả treo với Thái Tử. Còn Thái tử dụ dỗ bất lực đành phải rời . Cả đám nghĩ có phải bọn họ bị mù , Thái tử có bao giờ ôn nhu dịu dàng như vậy đâu, hơn nữa lại dành dịu dàng ấy cho nương vừa tuổi vừa béo ú.

      Trước kia còn có người tung tin vịt Thái tử thích con , nhưng hôm nay xem ra Thái tử phải thích con mà là thích đứa con vừa mập mạp, vừa có ngực, có mông.

      Trường săn Hoàng gia khắp nơi đều là người và ngựa. Hoàng đế phát ra tín hiệu săn thú đầu tiên, tất cả ngựa nơi này đều yên lặng đứng tại chỗ, quả là được dạy dỗ tốt.

      Tín hiệu phát ra, Thập Nhất Nương thể chờ nữa mà xông ra ngoài, cảm nhận được từng trận gió lạnh lẽo, nàng càng hưng phấn, dùng mũi tên đặc chế của mình bắt đầu săn. Ở thời mạt thế, còn súng ống đạn dược, vũ khí lạnh lần nữa lên sân khấu, đừng xem thường cung tiễn của nàng hơn người khác gấp nhiều lần, ra lực sát thương và tỷ lệ ngắm chuẩn tuyệt đối có thể xem là vua cung tiễn.

      “Thập Nhất Nương, muội chậm chút!”. An Ngũ Lang khổ hết. Tam Lang ca bắt theo Thập Nhất Nương, nhưng kỹ năng cỡi ngựa của Thập Nhất Nương còn giỏi hơn cả , ngựa cũng tốt hơn ngựa của , khiến cố gắng hết sức vẫn theo kịp.

      Thập Nhất Nương nheo mắt, lắp tên, kéo căng dây cung, “xoát…” mũi tên lao nhanh… con gà rừng màu sắc sặc sỡ ngã xuống.

      “Ngũ Lang ca, nhặt gà rừng .” Thập Nhất Nương vung roi chạy về phía con mồi. “Con gà rừng này lông đuôi rất đẹp, muội hứa làm quả cầu cho Tam Nương đá”.

      “Woww… chỗ đó có thỏ, thịt thỏ nướng lên ăn rất ngon”.

      “Còn có đà điểu, rắn độc nữa nè… Bắt hết, đem về ngâm rượu có thể trị chứng phong thấp đó”.

      “Woww, quá trời nhím nè, mà thôi bỏ , nhím ăn chẳng ngon lành gì, bỏ bỏ, bắt…”

      …………………………….

      Đến khi chạng vạng tối, từng tốp người săn thú lần lượt trở về. Thập Nhất Nương cũng hớn hở mang đống mồi của mình trở về, tư thế giống như tướng quân vừa thắng trận mang theo chiến lợi phẩm khải hoàn.

      “Nhìn kìa, Đỗ Tam Lang bắt được con lợn rừng”.

      “Cái đó có gì đâu, con lợn rừng nhiều nhất cỡ trăm cân chứ mấy”

      “Có ai săn được mãnh thú nhỉ?”

      “Mãnh thú? Thấy được chúng lo mà chạy thoát thân, chứ ở đó mà mơ bắt được”.

      đám người bỗng ồn như vỡ chợ, tất cả đều nhìn về hướng Thái tử đến.

      “Thái tử lợi hại! Thái tử săn được con gấu đen!”

      “Thấy ? Đây mới chính là mãnh thú, hôm nay người giỏi nhất chính là Thái tử!”

      Con gấu nặng ba trăm cân hấp dẫn ánh mắt mọi người, bọn họ còn kinh ngạc ở chỗ thị vệ Đông cung ai bị thương cả, mọi người nhìn về phía vị thiếu niên lạnh như băng kia đều lộ ra kính trọng, nghe Thái tử từng ra chiến trường, từng lập ít chiến công quả phải lời đồn nhảm.

      “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng, đây là con gấu đen nhi thần săn được”.

      “Tốt, rất tốt”. Hoàng đế cười ha hả, rồi cũng khích lệ thành quả của mọi người.

      Bữa cơm chiều càng cần phải , chính là con mồi của mọi người hôm nay săn được. Rất nhiều ngự trù làm kịp trở tay.

      “Thập Nhất Nương lợi hại.” Hoàng Hậu nương nương khích lệ, “ ngờ Thập Nhất Nương lại bắt được nhiều con mồi như vậy, lợi hại kém nam nhân đâu”.

      Thập Nhất Nương đắc ý ưỡn ngực, “Con còn bắt được nhiều con mồi hơn cả Ngũ Lang ca nữa đó, nương nương, lát nữa, con làm món Gà ăn mày mời nương nương nhé”

      Hoàng Hậu mỉm cười, “Bổn cung đợi món Gà ăn mày của Thập Nhất Nương.”

      “Vậy nương nương cũng đừng ăn nhiều tay gấu quá nha, nếu no quá sao ăn được món của con nữa”.

      Hoàng hậu mỉm cười nhìn mặc thân hồng y vô cùng đáng “Được được, bổn cung nhất định để dành bụng chờ Thập Nhất Nương”.

      “Ngũ Lang ca, huynh vô dụng.” Thập Lang đắc ý ăn con mồi của mình, “Đến cả Thập Nhất Nương cũng bằng”.

      “Ngũ Lang ca cần phải để tâm đến việc săn thú nhiều hơn nha, hôm nay huynh tệ lắm đó”. Thập Nhất Nương cảm thấy An Ngũ Lang khi săn chú tâm lắm, mà chỉ tập trung vào việc đuổi theo nàng.

      An Ngũ Lang câm lặng nhìn trời. Nha đầu thúi, nếu phải vội vàng đuổi theo muội, thời khắc đều bảo vệ muội, làm sao huynh chỉ bắt được con mồi bé xíu.

      “Thập Nhất Nương, muội muốn quả cầu.” Diêu Tam Nương nhảy chân sáo lại đây, hai mắt tỏa sáng nhìn Thập Nhất Nương.

      “Yên tâm, ta dặn nhà bếp giữ lại đuôi gà rừng rồi”.

      “Thập Nhất Nương, tỷ cũng muốn” An Khang công chúa vẻ mặt chờ mong.

      “Yên tâm, muội để ý lông con gà rừng này kỹ lắm, công chúa tỷ tỷ cũng có phần.”

      Tăng Bát Nương hâm mộ nhìn Thập Nhất Nương, tuy tự dặn lòng các nương kinh thành phải xinh đẹp, dịu dàng nhưng bỗng nhiên lúc này nàng cảm thấy cái đẹp của bọn họ rất giả tạo, càng ngày nàng càng thích Thập Nhất Nương, thích hoạt bát đáng , đầy sức sống như vậy.

      “Cho nàng.”

      Tăng Bát Nương ngơ ngác nhìn quả cầu làm bằng lông gà nhiều màu trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn vị thiếu niên cao lớn, nghiêm túc này, khuôn mặt ấy hầu như vĩnh viễn đều là dạng cảm xúc thay đổi.

      “Muội thích cứ là thích, dù có giống con nít cũng sao”.

      Thiếu niên cao lớn nghiêm túc ấy trưng ra cái mặt như ông già 80 tuổi, dưới ánh hoàng hôn đột nhiên lại có vẻ nhu hòa. “Thập Nhất Nương làm món Gà ăn mày rất ngon. Chút nữa nàng cứ ăn nhiều chút. Dù nàng có béo hơn 10 cân vẫn rất đẹp, cần phải giảm béo đâu”.

      Tăng Bát Nương ngơ ngẩn cầm quả cầu làm bằng lông gà nhiều màu sắc nhìn nam tử vừa xa, nàng nhìn lầm chứ, lỗ tai của An đại ca lại… đỏ ửng lên kìa.

      ra huynh ấy phải là có cảm xúc, Tăng Bát Nương muốn cười, lỗ tai đỏ ửng làm lộ ra ngượng ngùng của huynh ấy.

      “Bát nương……” thanh nhàng truyền đến.

      Tăng Bát Nương phản xạ có điều kiện đem quả cầu lông gà giấu trong tay áo.

      “Tô Nhị ca.” Tăng Bát Nương nhìn thanh niên tươi cười nhàng trước mặt, luôn là bộ dáng sạch như vậy, dù có săn thú người nếp nhăn cũng có. “Tô Nhị ca có bắt được con mồi nào ?”

      Tô Nhị Lang cười khổ, “Bát Nương, nàng biết ta am hiểu võ nghệ, cưỡi được ngựa là tốt lắm rồi.”

      Thiếu niên thẳng thắn tự phơi bày nhược điểm của mình khiến người khác rất muốn an ủi . Tăng Bát Nương giọng “Tô Nhị ca cần phải để ý những chuyện này, huynh hiểu nhất chính là đạo trị quốc, họ so được với huynh”.

      Tô Nhị Lang gật gù tán thưởng Tăng Bát Nương nhưng vẫn lời giả dối: “Bát Nương quá khen, ta chỉ biết đọc sách, nào dám đến đạo trị quốc to lớn đó. À… Bát Nương, ta thấy nàng là người rất hiểu chuyện, lúc ta đến đây muội muội ta cùng bằng hữu của nàng lại cứ vây quanh bắt làm quả cầu bằng lông gà, đúng là trò con nít, còn có đứa khoe khoang ca ca văn võ song toàn, ồn ào bát nháo, Bát Nương, nàng ít thế này là tốt”.

      Tăng Bát Nương nhịn được sờ sờ tay áo, ra nàng cũng hề ít , hiểu chuyện như vậy, nàng cũng rất thích quả cầu bằng lông gà, cũng giống như Thập Nhất Nương, nàng thích cưỡi ngựa xông pha, ngờ quay qua quay lại, nàng thay đổi chính mình nhiều như vậy.

      Lúc ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương ngoài ý muốn được chén tay gấu hầm thơm nức mũi. Nàng cười hai mắt đều cong, trong lòng vô cùng ngọt ngào, lần sau nếu Thái tử đến An phủ, nàng nhất định tự mình xuống bếp nấu cơm mời .

      Ngày săn thú đầu tiên cứ vậy mà trôi qua, buổi tối thắp lửa trại, mọi người vây xung quanh ánh lửa xem ca múa.

      Thập Nhất Nương ngồi thưởng thức màn biểu diễn của nhóm quý nữ kinh thành, cũng có người mời nàng khiêu vũ nhưng Thập Nhất Nương suy nghĩ có bộ quần áo thỏ con múa thể đáng được, vì thế nàng chỉ hát bài.

      “Tỷ hát sao?” Diêu Tam Nương kinh ngạc hỏi.

      “Ta hát hay lắm đó.” Thập Nhất Nương bĩu môi, “Muội rất may mắn có biết . Giọng hát của ta còn êm ái hơn cả tiếng chim hoàng oanh hót”.

      Diêu Tam Nương liếc xéo, Thập Nhất Nương đúng là biết xấu hổ.

      Ngày hôm sau cũng đều bình thường, nhưng đến ngày cuối cùng của kì săn bắn này lại có việc phát sinh. Rất nhiều năm sau Thập Nhất Nương mỗi lần nghĩ lại đều khẳng định chính ngày hôm đó thay đổi cuộc đời nàng, , phải là thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.

      “Ngũ Lang ca, hôm nay là ngày cuối rồi, muội nhất định phải săn được hồ ly lông đỏ”. Thập Nhất Nương nắm chặt tay hạ quyết tâm.

      An Ngũ Lang lập tức có cảm giác tốt, “Thập Nhất Nương, muội đừng là muội sâu vào rừng rậm?”

      “Đúng.” Thập Nhất Nương nghịch ngợm cười, “Huynh đúng nhưng muội khen thưởng huynh đâu.” Nàng đạp lưng Tia Chớp rồi lao nhanh về phía trước.

      An Ngũ Lang xanh mặt, vội vàng đuổi theo Thập Nhất Nương tiến vào rừng rậm./.

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Ta quay lại hỡi các nàng ơi....

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mừng editor trở lại :yoyo55::yoyo55:

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mừng editor trở lại :yoyo55::yoyo55:
      thuyt thích bài này.

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Ôm ôm @susu, cảm ơn chờ đợi của nàng...
      cảm giác giống như sau thời gian dài lang bạt bôn ba, khi trở về vẫn có nương tử mở rộng cửa chờ đón...
      levuong, AbbyTrang thái thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :