1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ôi, cái gia đình này chết được... dễ thương quá cơ... hahahha

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 122

      Edit: Do Nguyen

      Trước tiên, Thập Nhất Nương đem cá ướp gia vị, quét lên thân cá lớp dầu rồi nướng lửa đỏ, tiếp đó nàng làm nước chấm bằng cách rang tiêu rồi giã cho nhuyễn, đem gừng và đậu tương thái trộn chung, thêm chút dầu hào, chút nước mắm cho dậy mùi, thêm vài giọt chanh để có vị sốt chua chua ngọt ngọt. Kết quả là, trong chiếc đĩa lớn tinh xảo bày mặt bàn có chén nước chấm, mấy miếng cá nướng vàng cùng vài nhánh rau thơm trang trí khiến ai nhìn vào cũng tứa nước miếng.

      Chỗ nào có mỹ thực có mặt Thập Lang. Thập Lang nhìn đĩa cá nướng chớp mắt, trong mũi đều là mùi hương hấp dẫn “chết người” của nước chấm, trong đầu , Công chúa hay Thái tử gì cũng bằng đồ ăn trước mắt!

      Bọn người An Tam Lang cũng chưa ăn cơm, thấy cá được chế biến bằng phương pháp mới này đều khá tò mò, bọn họ đợi được mời mà cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống.

      Thập Nhất Nương áy náy nhìn An Khang công chúa, công chúa hơi thẹn thùng nhưng có vẻ gì tức giận. thực tế, nàng ấy lại cảm thấy vui vẻ đồng thời cũng hơi khẩn trương, nơi này tuy hơi nhiều người nhưng chú ý của bọn họ lại nhằm vào nàng, công chúa thấy thoải mái kì lạ, nàng nghĩ chỉ cần người khác nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vẫn có thể ngồi giữa đám đông, chừng lần sau nàng có thể tham gia cung yến, như thế mẫu hậu phải khó xử giải thích với quần thần… Dạo này mẫu hậu rất lo lắng vì nàng qua tuổi cập kê, rất nhiều tiểu thư bằng tuổi nàng đều lo tìm hôn phối…

      Thái tử điện hạ nãy giờ vẫn thầm theo dõi nhất cử nhất động của An Khang công chúa, đến giờ mới thở phào nhõm, Thái tử ôn nhu nhìn Thập Nhất Nương, cảm thấy lời của vị cao tăng trước kia rất đúng, Thập Nhất Nương là phúc tinh, chỉ cần ở gần nàng may mắn. Nếu có Thập Nhất Nương, ngay thời điểm sinh bệnh ở Tây Bắc cũng thể khỏi nhanh như vậy, còn Huy Nương… nếu có nàng ấy, Huy Nương bị người ta hại chết rồi…

      Sau lần đó, cùng Hoàng đế cho người điều tra để tìm ra kẻ nào dùng mê thuật ép Huy Nương nhảy hồ tự tử nhưng vẫn có kết quả, lúc đó, Thái tử và Hoàng đế nghĩ đến mà thót tim, dưới hồ nước ấy là đủ loại cá thượng vàng hạ cám, lỡ như rớt vào dù người đó bơi lội giỏi thế nào cũng bị lũ cá đông nghìn nghịt xông đến rúc rỉa từng thớ thịt, chi đến tiểu thư yếu đuối như Huy Nương.

      An Tam Lang hơi bất an, ánh mắt của Thái tử nhìn Thập Nhất Nương hình như hơi mập mờ phải…

      Ăn xong lượt cá nướng, An Tam Lang bèn nghĩ cách đưa Thái tử chỗ khác, cha quả nhiên là đúng, Thập Nhất Nương và Thái tử phải cách xa chút mới tốt.

      Kết thúc bữa ăn, thanh niên An gia lần lượt rời , chỉ có duy nhất An Nhị Lang ở lại.

      “Nhị Lang ca, có việc gì à?”

      “Đương nhiên rồi”. An Nhị Lang nhìn công chúa đầy thâm ý rồi mỉm cười , “Bách Kim Lâu vừa đưa mấy món trang sức mới đến đây, Thập Nhất Nương và công chúa nhìn xem, thích cái nào giữ cái đấy”.

      An Khang công chúa mãnh liệt lắc đầu “ cần đâu, ta thể lấy của ngươi như vậy”.

      Thập Nhất Nương vỗ vai nàng trấn an “Công chúa tỷ tỷ, nhìn chút thôi mà, cũng có thể mấy món đó xấu xí khiến chúng ta vừa mắt đâu”.

      Nhưng thực tế, Thập Nhất Nương sai rồi, nhìn thấy những món trang sức xinh đẹp và độc đáo này, công chúa còn ước gì mỗi ngày đều được ngắm nghía chúng… An Khang công chúa khó khăn lắm mới dời được tầm mắt, cái này là cây trâm tinh xảo dùng kim cương tạo hình bông hoa trong suốt, dưới ánh nắng tỏa ra thất thải quang mang, còn kia là bộ diêu hình con bướm rực rỡ bằng đá quý bảy màu, còn có cây trâm gắn viên trân châu long nhãn vừa cao quý vừa kiêu hãnh…

      An Nhị Lang thu hết biểu tình công chúa vào trong mắt, khóe miệng cong lên.

      “Hôm nay được diện kiến công chúa là vui mừng ngoài ý muốn”. An Nhị Lang mỉm cười tiếp “nếu , tiểu dân còn phải nghĩ biện pháp đưa mấy món trang sức này dâng lên Hoàng hậu nương nương, có công chúa ở đây tốt quá”.

      Công chúa nhìn An Nhị Lang “Nhị Lang ca, huynh là ca ca của Thập Nhất Nương, ta cũng gọi huynh là ca ca, huynh đừng tự xưng là tiểu dân, ta thích như vậy”.

      Ý cười trong mắt An Nhị Lang càng lúc càng sâu “Được công chúa gọi tiếng ca ca, huynh cảm thấy là “tam sinh hữu hạnh”, khụ khụ… nhưng nay huynh khó xử vấn đề, biết công chúa có thể giúp đỡ hay ?”

      Trước giờ An Khang công chúa chưa từng được người nào nhờ cậy chuyện gì, nay lại có An Nhị Lang chân thành nhờ vả, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình rất có năng lực, chỉ thiếu điều mạnh mẽ vỗ ngực nhận lời thôi. “Đương nhiên được rồi, khụ khụ…, nếu ta… bản cung có thể làm, tất nhiên giúp huynh”.

      An Nhị Lang chân thành nhìn công chúa “Chuyện này cả Đại Hạ quốc cũng chỉ có mình công chúa là làm được, huynh tuyệt đối làm khó công chúa, cũng khiến công chúa khó xử”.

      An Khang công chúa thấy vai mình ngập tràn trách nhiệm, nặng nề đứng lên nghiêm túc “Chỉ cần trái với luật pháp, bản cung nhất định hỗ trợ”.

      An Nhị Lang thấy gian kế thành công bèn cười vui vẻ “Vậy tốt rồi, huynh muốn nhờ công chúa, chính là thỉnh công chúa mang toàn bộ trang sức này về cung, sau đó ở yến hội hoặc trong các buổi lễ Hoàng hậu nương nương tuyên triệu các vị cáo mệnh phụ nhân công chúa tận lực mang các món trang sức này lên người để cho bọn họ nhìn thấy”.

      Giúp đỡ thế này sao? An Khang công chúa hoa mắt, cái này ràng là hối lộ mà, “ được, tuyệt đối được! Mẫu hậu từng được nhận quà hối lộ của người khác, bản cung thể nhận những trang sức này, chúng quá giá trị, ta… ta…”

      “Cái này phải hối lộ, mà huynh đưa nó cho Hoàng hậu và công chúa mang lên người khi tiếp khách, kỳ hạn là 1 năm, đúng 1 năm sau trả lại cho huynh là được”. An Nhị Lang lộ ra nụ cười ôn nhu trấn an công chúa. “ cầu duy nhất của huynh là Nương nương và Công chúa trước mặt người ngoài hãy mang chúng lên người, chỉ như vậy thôi”.

      Làn da trắng nõn, đôi mắt đen lay láy,… Thiếu niên “ôn nhu nhã nhặn” của An gia giờ đây trong mắt chỉ có hình bóng bé, phiêu dật như tinh linh của An Khang công chúa.

      Thập Nhất Nương rất đúng, các vị ca ca của Thập Nhất Nương đều rất tốt… An Khang công chúa hơi đỏ mặt, cố gắng ra vẻ tự nhiên cất lời “ xin lỗi, ta… ta thể làm được, thế nào… ta đều cảm thấy ta và mẫu hậu quá tiện nghi rồi, huynh bị thua thiệt”.

      Thập Nhất Nương kiên nhẫn nổi nữa, nàng biết Nhị ca mình là gian thương, nàng cũng biết Nhị ca mình có bản lĩnh đổi trắng thay đen xoành xoạch, ràng muốn giới thiệu sản phẩm, muốn thuê người công lại khiến họ mang ơn mình, nàng hết nổi. “Công chúa tỷ tỷ, tỷ bị Nhị ca chiếm tiện nghi mà còn tốt cho huynh ấy sao, việc này chút lợi ích tỷ tỷ cũng chẳng có đâu, người được lợi duy nhất là huynh ấy, tỷ đừng phí lời chuyện với huynh ấy nữa”.

      “Thập Nhất Nương”. An Nhị Lang kêu khổ “Huynh là ca ca của muội đó, sao lại giúp huynh?”

      Thập Nhất Nương tiếp “Huynh lừa gạt người ngoài muội mặc kệ, nhưng công chúa tỷ tỷ phải người ngoài, muội cho phép huynh lừa nàng, công chúa tỷ tỷ, muội cẩn thận cho tỷ biết”.

      An Khang công chúa bị Thập Nhất Nương kéo nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, Thập Nhất Nương nàng phải người ngoài…

      vậy, ta giúp Nhị ca đeo trang sức, các mệnh phụ phu nhân ấy bị hấp dẫn mà cũng mua theo?” An Khang công chúa dám tin, “Chuyện đơn giản như vậy sao? Ta vừa tốn bạc, vừa cần mở miệng kêu bọn họ mua giúp Nhị ca, ta chỉ việc đeo chúng lên người cho bọn họ nhìn thấy…”

      Thập Nhất Nương mỉm cười “Đúng vậy, trong việc này, Nhị ca là người được lợi nhất, cho nên huynh ấy mới đây là thỉnh cầu, công chúa tỷ tỷ có thể trở về truyền đạt lại với Hoàng hậu nương nương”.

      An Khang công chúa giống như nằm mơ, nàng mang lượng lớn trang sức về cung. Hoàng thượng và Hoàng hậu vừa nhìn ngắm từng món trang sức tinh mỹ vừa nhìn nhau.

      “Hoàng thượng, ta thấy chuyện này hình như thích hợp!”. Hoàng hậu hơi mơ hồ “Cái này… hình như chúng ta lợi dụng thân phận mà kiếm lợi rồi”.

      “Trong luật pháp cũng quy định chuyện này”. An Khang công chúa lật lật giở giở quyển luật pháp Đại Hạ nghiên cứu nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

      “Mẫu hậu nghĩ…” Hoàng hậu khó khăn dời tầm mắt khỏi những món trang sức xinh đẹp, “Vẫn nên trả lại cho An Nhị Lang thôi, nếu người ngoài biết Hoàng gia giúp đỡ thương nhân bị Ngự sử lên án”.

      “Nhưng chúng ta cũng đâu có làm gì lộ liễu đâu, chúng ta cũng ép họ mua bán gì cả…” sau khi được Thập Nhất Nương “lên lớp”, An Khang công chúa bắt đầu lập luận đâu ra đấy bày tỏ quan điểm của mình, “mẫu hậu, chúng ta tuy là người ở giữa nhưng chúng ta cũng có thu lợi gì mà”.

      “Nhưng chúng ta cũng thể nhận hối lộ…” Hoàng hậu cố gắng chống chế…

      “Nhị ca cũng cầu gì đặc biệt, cũng kêu chúng ta làm gì quá đáng, con và mẫu hậu chỉ cần đeo chúng khi có nhiều người, điều này vừa mang lại uy thế cho hoàng gia, vừa giúp huynh ấy giới thiệu trang sức…, có tổn hại gì với triều đình mà”.

      Thái tử thấy thích của mẫu hậu và tỷ tỷ đối với mấy món trang sức này, lại hiểu khó xử của mẫu hậu, quyết định nhanh chóng “Cứ giữ , việc này nghiêm trọng đâu”.

      Hoàng đế lộ ra nụ cười khổ, hôm nay An Nhị Gia vừa với biện pháp “tay xây học viện”, giờ lại thêm việc này… “Xảo Xảo, Huy Nương, hai người chỉ nhận lấy trang sức này, còn phải với Nhị Lang, lần sau mang những thứ đẹp nhất, tinh xảo nhất đến đây, phụ nữ của Hoàng gia chỉ đeo những thứ tốt nhất”.

      Được lời của Hoàng đế, Hoàng hậu cùng công chúa phấn chấn ướm thử từng món trang sức xinh đẹp lên người, Hoàng đế nháy mắt bảo Thái tử đến thư phòng bàn chuyện.

      “Hôm nay An Nhị Gia cũng vừa với ta sáng kiến kiếm tiền xây mới học viện hoàng cung”. Hoàng đế thở dài, “Sáng kiến này… rất… rất… tóm lại trước đó chưa từng có”.

      Thái tử nhanh chậm nhấp chén trà, cha con bọn họ hôm nay có rất nhiều chuyện phải thương lượng lâu, vì thế phải uống trà để giữ cho đầu óc thanh tỉnh, sáng suốt mà nghị .

      “Phụ hoàng, quốc khố còn bạc”. Thái tử lời khẳng định. “Cho dù muốn tu sửa hoàng cung chút cũng đủ bạc”.

      Hoàng đế bực tức càu nhàu “Con biết đấy thôi, Ngự sử rất quá đáng, muốn ta dùng bạc quốc khố để tu sửa hoàng cung, còn lớn tiếng cái gì mà: từ xưa đến nay Hoàng đế xa xỉ muôn dân lầm than, ép bức quá dân chúng tạo phản, muốn chúng ta tu sửa hoàng cung còn lôi kéo quan viên… tức chết ta”.

      Thái tử nghe phụ hoàng mình thao thao bất tuyệt hồi, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng “Phụ hoàng nghĩ thử xem, Hoàng cung này chỉ muốn tu sửa chút cũng gây ra xào xáo, nào là bạc quốc khố còn, nào là tiêu xài phung phí, nghĩ sâu xa hơn, thân phận hoàng đế còn thoải mái bằng gian thương”… Phụ hoàng của cũng có lỗi với mẫu hậu và tỷ tỷ, tiên đế khi xưa sủng ái hậu cung, đến phi tần thiếp thất cũng được ban thưởng tiền bạc xa xỉ, trang sức hiếm lạ hề thiếu… Giờ đây, thân là Hoàng hậu và công chúa cao quý của quốc gia, mà quần áo trang sức của hai người họ đều quá đỗi tầm thường, còn bằng phụ nữ mấy nhà phú gia mới nổi. Càng nghĩ Thái tử càng thấy đau lòng…

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 123

      Edit: Do Nguyen

      “Cho nên, quốc khố và tư khố cần phải tách ra cách ràng”. Thái tử tiếp. “Hàng năm phải quy định tỷ lệ bạc tích trữ của tư khố so với quốc khố, như thế khi Phụ hoàng dùng tiền của mình chi tiêu vào bất cứ việc gì, Ngự sử thể ngăn cản được. Bạc trong quốc khố hoàn toàn trở thành tài sản chung của quốc gia, tư khố bị ít chắc chắn có nhiều kẻ phản đối, nhưng lợi ích của chuyện này là: tuy Phụ hoàng công chính liêm minh, bách quan cũng tự nhận mình liêm khiết nhưng con cháu đời sau ai có thể bảo đảm tốt đẹp như vậy, chỉ có cách tách bạch ràng quốc khố và tư khố hậu nhân mới có nền nếp chi tiêu hợp lý, tự tiện dùng bạc quốc khố cho chuyện riêng tư”.

      Hoàng thượng phiền não tới lui, Tiên đế là tấm gương trước mắt, nuôi đống nữ nhân, có lúc còn đem bạc dùng cứu trợ nạn dân để mua sắm trang sức ban thưởng cho hậu cung phi tử, nhờ “phá gia” của Tiên đế mà nay Hoàng thượng đương triều nghèo rớt mồng tơi y như tên khất cái. Nếu ban sắc lệnh tách bạch quốc khố và tư khố, lỡ gặp chuyện cần tiêu nhiều bạc chẳng phải Hoàng thất lại càng túng quẫn, càng trở thành đề tài để người người chế giễu hay sao.

      “Muốn kiếm tiền, chúng ta cứ việc kinh doanh”. Thái tử vừa uống trà vừa “Chẳng phải An Gia gợi ý chúng ta rồi sao!”.

      Hoàng thượng dường như bừng tỉnh “Chính là ý đó?” Hoàng thất chọn lựa sử dụng đồ đạc tốt nhất, ban tặng cho các cửa hiệu được chọn danh hào “đệ nhất”, chắc chắn có rất nhiều thương gia ầm ĩ muốn Hoàng thất dùng sản phẩm của nhà mình.

      “Đúng vậy” Thái tử mỉm cười “Chúng ta dùng cách này, như chuyện của An Nhị Lang, nhi thần nghĩ rất vui nếu mẫu hậu và Huy Nương giới thiệu trang sức cho , đến lúc đó chúng ta hoàn toàn có quyền cầu tiền lãi, có tiền là có thêm phần sinh ý, tới khi tư khố tách ra khỏi quốc khố, Hoàng thất cũng đến mức quá khó khăn”.

      việc diễn biến ngày càng thuận lợi, Hoàng thượng triệu kiến An Nhị Lang, thấy được việc kinh doanh buôn bán rộng lớn và số tiền lãi thu được hàng tháng của Nhị Lang, Hoàng thượng thiếu điều chảy nước miếng, trong khi là Hoàng đế mà còn bằng An gia, bạc trong quốc khố tuy nhiều nhưng thể dùng tùy tiện được, nếu đám quần thần làm loạn cả lên,… “Nếu lão tử cũng kiếm được nhiều tiền, lão tử thèm đếm xỉa đến bạc trong quốc khố nữa…” Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy bực bội quan Ngự sử.

      Hoàng thượng vô cùng phấn chấn chuẩn bị ra lệnh, chỉ là tách quốc khố và tư khố thôi mà. Lão tử tự kiếm tiền nuôi vợ con của lão tử, về phần đời cháu?... Tứ Lang là người rất có năng lực, mai này khi có con nó đủ khả năng lo cho con cái mà cần tiền trong quốc khố, còn đời chắt … Haizz, lúc đó lão tử cũng nhắm mắt rồi, quản nữa.

      Hoàng thượng phát thiệp mời cho thương gia khắp thiên hạ, bá quan biết được tin này đều chết lặng, chậc chậc… còn gì là mặt mũi Hoàng gia. Muốn xây học viện hoàng gia miễn phí ư? Nhóm Ngự sử chuẩn bị viết sớ ngăn cản bị tin tức các thương gia ùn ùn kéo về kinh thành mà hoảng sợ.

      “Nhà ta kinh doanh gạch ngói, bảo đảm là gạch ngói tốt nhất thiên hạ”.

      “Lão tử buôn bán sơn nước các loại, là công thức 5 đời gia truyền, bảo đảm trăm năm sau cũng bị sâu mọt, bị phai màu”.

      Mọi người tranh nhau đóng góp xây dựng học viện mà điên cả rồi, vì mọi người ngừng hiến tặng mà Công bộ cũng ngấm ngầm đem sơ đồ phác thảo học viện sửa chữa lại mấy lần, càng lúc càng to rộng, uy thế hơn với hy vọng Hoàng thượng lựa chọn bản vẽ của bọn .

      Tại lúc Hoàng thượng quăng bom lần thứ hai vào đám đại thần (chuyện tách quốc khố và tư khố), cả triều đình xôn xao bàn tán suốt mấy ngày liền.

      “Đây quả là chuyện tốt!” Người đồng ý ngớt tán dương “Cần phải quy định trong luật pháp, Hoàng thất được tiêu xài phung phí phạm vào quốc khố, Thánh thượng minh”.

      “Chuyện này được, năm nay thiên tai đại nạn nhiều, bạc trong quốc khố còn đủ dùng, giờ chia tách như thế, việc đầu tiên là phải cấp cho Hoàng gia số vốn để làm tư khố, bạc ít giờ lại còn bị chia. Tuyệt đối được!”.

      “Sao ngươi nghĩ đến sau này, những lúc mùa màng bội thu, khi đó bạc về quốc khố, Hoàng gia hoàn toàn đụng đến được”.

      Thập Nhất Nương hơi đăm chiêu nghe khách nhân ở Bách Vị Lâu nghị luận. “Ca ca, đây là chủ ý của huynh sao?”

      An Tam Lang ngũ quan như ngọc lộ ra nụ cười ôn nhu nhè phải, huynh chỉ gợi ý thôi, còn chuyện Thái tử và Hoàng thượng có chịu tiếp nhận ý kiến đó hay , huynh quản được”.

      Thập Nhất Nương cười hì hì “Muội thấy rất tốt, mọi người cứ bạc quốc khố nhiều nhưng tại sao mấy đời Hoàng thất lại có thể nuôi nhiều nữ nhân như vậy, rồi lại sinh con đàn cháu đống, cứ nối tiếp cái vòng luẩn quẩn nuôi nổi mà vẫn cứ cố đẻ, rồi lại muối mặt xuất bạc ra, lại bị quần thần lên án, chẳng phải là càng mất hết thể diện sao!”.

      An Tam Lang hơi trầm mặc, mới tý tuổi đầu mà lo đến chuyện sinh con đẻ cái, Thập Nhất Nương, trong đầu muội chứa cái gì vậy? Quốc khố là kho bạc của toàn thiên hạ, phải dùng để giải quyết chuyện thiên hạ, sao muội muội nhà mình cứ toàn nghĩ đến chuyện nữ nhân, chuyện sinh đẻ…

      Tóm lại quốc và Thập Nhất Nương đừng nên có tý liên hệ nào cả, khéo nàng lại suy nghĩ méo mó gì khổ.

      Gần đây, công chúa càng lúc càng thường xuyên đến An phủ tìm Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương lại cứ “vô tình” mời thêm người đến góp vui. Lúc đầu chỉ là vài người, sau đó là mười mấy người rồi tăng lên vài chục người, công chúa dần dần tự nhiên, thoải mái và chơi đùa vui vẻ. Thập Nhất Nương cuối cùng thở phào nhõm, An Khang công chúa bắt đầu thể được phong phạm hoàng gia rồi.

      Hoàng hậu vô cùng cảm kích Thập Nhất Nương, hơn nữa An Nhị Lang lại góp thêm cổ phần vào chuyện làm ăn của Hoàng gia, giúp họ có được số vốn ban đầu, sau đó Nhị Lang còn trả phí quảng cáo sản phẩm cho Hoàng hậu và Công chúa, vì thế Hoàng hậu tận hưởng cảm giác mình là người có tiền, cổ nhân quả sai “Chỉ cần trong tay ngươi có ngân lượng, dù ngươi có gà thành vịt người khác cũng dám cãi”. Hoàng hậu rất ủng hộ Hoàng thượng tách bạch quốc khố và tư khố, dù sao từ xưa đến nay nàng theo Hoàng thượng chịu khổ trăm bề, cũng chưa được hưởng thụ tý gì từ quốc khố, chưa từng có sao gọi là mất được chứ. rộng lượng đó của Hoàng hậu khiến thanh danh hiền đức của nàng truyền rộng khắp kinh thành, từ nông phu áo vải đến quan viên quyền quý, mỗi khi nhắc đến Hoàng hậu, ai nấy cũng đều tôn kính.

      Hoàng hậu được danh tiếng tốt, vì thế lại càng quý mến An gia, hơn nữa An Khang công chúa ngày càng khỏe mạnh, vui tươi hoạt bát, sợ đám đông vì thế Hoàng hậu vô cùng cảm kích Thập Nhất Nương, nàng muốn tặng thêm lễ vật cho Thập Nhất Nương để bày tỏ cảm kích ấy.

      “Tứ Lang, con xem mẫu hậu nên ban thưởng cái gì cho Thập Nhất Nương đây?” Hoàng hậu đắn đo suy nghĩ, trước kia nàng có thể tặng ít trang sức gì đó nhưng từ khi An Nhị Lang kinh doanh trang sức, những sản phẩm của An gia là đệ nhất thiên hạ rồi, nàng còn mặt mũi nào mà ban thưởng trang sức cho Thập Nhất Nương nữa.

      “Mẫu hậu tặng cái gì cũng được!”. Thái tử rất khẳng định “Chỉ cần xuất phát từ tấm lòng, cho dù là tượng đất Thập Nhất Nương cũng thích”.

      Hoàng hậu trừng “Chẳng lẽ lại tặng Thập Nhất Nương búp bê, con muốn mẫu hậu mất mặt à?”

      Thái tử cười khổ, nữ nhân chính là phiền toái như vậy “Con chỉ muốn Thập Nhất Nương phải là người xem trọng giá trị vật chất của lễ vật, mẫu hậu tùy tiện tặng món gì cũng được mà”.

      Hoàng hậu thèm để ý đến nữa, nàng tự mình lẩm bẩm “An Nhị Lang là thương nhân nổi tiếng, lại thương muội muội như vậy, Thập Nhất Nương chưa từng thiếu cái gì, ta chỉ có thể tặng nàng ấy thứ nàng ấy thích, Thập Nhất Nương thích gì nhỉ?”

      “Thích ăn”. Về điều này Thái tử hoàn toàn chắc chắn. nghĩ đến bộ dáng tham ăn đáng của nàng liền nhịn được mỉm cười.

      Hoàng hậu rung động trong lòng, thái độ của Tứ Lang khi về Thập Nhất Nương hết sức ôn nhu… Nàng cẩn thận suy xét lại, hình như mình nghĩ quá xa rồi, Thập Nhất Nương vẫn chỉ là trẻ con, muốn trưởng thành cần 3, 4 năm nữa, nàng liền thở dài, Thập Nhất Nương là đứa bé tốt, qua chuyện cứu sống Huy Nương có thể thấy Thập Nhất Nương vừa có trí vừa có dũng, khi gặp chuyện có thể bình tĩnh xử lý, quả hổ danh là khuê nữ An gia, đáng tiếc nàng còn quá , nếu nàng và Tứ Lang rất xứng đôi.

      xe lớn chở nguyên liệu nấu ăn quý hiếm được đưa đến An phủ, Thập Nhất Nương thích thú đến phát điên.

      “Hừ”. An Quốc công ghét bỏ “Coi như Hoàng thượng còn có chút lương tâm, cái này coi như phí bù đắp bọn họ ăn chùa rau dưa của chúng ta mấy tháng qua”.

      “Vì thế lần sau Hoàng gia cho người đến nhà mình lấy rau dưa, tổ phụ đừng khó chịu nữa nhé” Thập Nhất Nương mỉm cười lấy lòng An Quốc công.

      được!” An Quốc công nhảy dựng “Làm sao so sánh như vậy được, cái đống nguyên liệu này là người khác tiến cống cho Hoàng thượng, cũng chẳng mất tý công lao gì, còn rau dưa nhà chúng ta là do tổ phụ và Thập Nhất Nương cùng nhau chăm bón, rau dưa nhà mình chính là công sức, mồ hôi của tổ phụ, Hoàng thượng đưa đống đồ này đến chẳng qua là mượn hoa hiến phật, đủ thành ý”.

      “Tổ phụ, người được tiện nghi rồi, đừng khoe mẽ nữa”. Thập Lang lắc đầu “Hoàng thượng tặng nguyên liệu nấu ăn cho nhà mình, biết bao nhiêu người ngoài kia hâm mộ chúng ta, người còn chê Hoàng gia thành ý đủ, lỡ người khác nghe được mắng An gia lòng tham đáy đó”.

      “Hừ, lão tử xem kẻ nào dám”. An Quốc công giận mà uy .

      “Wow, vi cá, tay gấu, có quả dứa, á… còn có mực nữa”. Thập Nhất Nương thèm để ý đến vị tổ phụ trẻ con của mình, nàng nhào đến đống nguyên liệu nấu ăn, mắt chớp chớp thèm thuồng “con thích nhất là ăn mực nướng, cực kỳ ngon luôn”.

      Thập Lang tò mò tới nhìn, biết cái gì gọi là “mực”, nhìn chằm chằm vào vật thể lạ có cái đầu hơi tròn, bụng trắng trắng hồng hồng. cầm vật thể ấy lên bóp bóp mấy cái, Thập Nhất Nương hoảng hốt “Thập Lang ca, đừng bóp, sờ nhè thôi”.

      dòng nước đen từ trong bụng vật thể lạ bắn thẳng ra ngoài, Thập Nhất Nương buồn cười nhìn khuôn mặt Thập Lang bị nước bắn lên đen thui, giống như cái bánh bao trắng bị người ta đổ mực lên loang lổ.

      “Nhanh rửa mặt , xấu quá”. Thập Nhất Nương hối thúc.

      Thập Lang lấy tay lau lau vết nước đen mặt, “Huynh làm sao biết được trong bụng con này có giấu nước mực đen chứ, Thập Nhất Nương, nước mực này có giống mực viết chữ trong thư phòng ?”

      Thập Nhất Nương nhịn được cười lớn “Ha ha… Huynh ngây thơ quá… Cái này phải là mực viết chữ. Nước trong bụng con mực này phải là nước thường đâu, nước đó là vũ khí của chúng, khi chúng gặp kẻ thù, chúng phun mực ra, khiến kẻ thù bị phủ màng nước đen, cái gì cũng thấy được, chúng mới dễ dàng trốn thoát”.

      “Con vật mà cũng có mực nước… Thế giới này là kì quái, nhìn nó xấu xí đen thui vậy, ta thèm ăn”. Thập Lang ghét bỏ nhìn mấy con mực.

      “Ăn rất ngon, chỉ sợ đến lúc đó huynh ăn ngừng luôn á”. Thập Nhất Nương mỉm cười “Đây là hải sản, hải sản ăn rất ngon, chỉ tiếc là có cua bể với tôm hùm”…

      Quả nhiên sau đó Thập Lang ăn dừng được, mấy con mực sau khi tẩm ướp gia vị được nướng vỉ sắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía, hơn nữa Thập Nhất Nương còn làm nước chấm ngon, phải mỗi Thập Lang mà cả An gia đều ăn ngừng miệng.

      “Ăn cực ngon, đồ biển đúng là mỹ vị”. Thập Lang cảm động với Thập Nhất Nương “Muội muội, huynh tiếc hận được sống ở biển, để mỗi ngày đều có thể ăn ngon như thế này”.

      An Ngũ Lang miệng đầy dầu mỡ liên tục gật đầu “Thập Lang, có cơ hội chúng ta biển nhé, Thập Nhất Nương ở đó có loại cá còn to hơn cả con voi đó. Nhiều thịt như thế ăn mới sướng miệng”.

      Thập Nhất Nương thầm nghĩ “con cá đó là cá voi. Nhưng ăn thịt cá voi là phạm pháp”. Thập Nhất Nương buồn bực nhìn hai vị ca ca của mình bị đồ ăn làm cho mờ mắt, “Cái này đơn giản thôi, các huynh có thể xin trấn thủ mấy địa phương gần biển, như thế mỗi ngày đều được ăn hải sản mà”.

      Thập Lang cắn miếng mực nướng to rồi tiếp “Huynh vẫn hiểu, con mực này trong bụng nó có nước mực màu đen, mà sao người nó vẫn bị nhuộm đen nhỉ?”

      “Cái này muội biết, hơn nữa muội cũng biết nước mực trong bụng nó có ăn được luôn á”.

      “Để huynh ăn thử”. Thập Lang hứng trí bừng bừng, trong chuyện ăn uống Thập Lang luôn có tinh thần quả cảm sợ chết.
      Last edited: 19/4/17

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 124

      Edit: Do Nguyen

      Qua sang năm, Thập Nhất Nương thêm tuổi, nàng cao hơn chút nhưng nhìn chung dáng người vẫn tròn trịa lắm, người khác khi dậy phát triển chiều cao, riêng Thập Nhất Nương cứ mãi tăng chiều ngang khiến Tôn thị và Phương thị bắt đầu lo lắng. Lẽ ra giai đoạn này trẻ con ngủ đêm cao thêm tấc, sao Thập Nhất Nương nhìn mãi chẳng thấy cao bao nhiêu. An Tam Gia vóc người cao ráo, mẫu thân của Thập Nhất Nương cũng phải lùn, cứ nhìn An Tam Gia thấy, dáng người của Tam Gia rất giống An Quốc công đều cao lớn khí, sao Thập Nhất Nương và An Tam Gia lại khác nhau như thế chứ?

      Phương thị và Tôn thị lo lắng hỏi Hồ đại phu. Hồ đại phu lại cười rằng sao, Thập Nhất Nương mê man ba năm, lớn lên chậm chút so với người khác, rất có khả năng Thập Nhất Nương phải qua 15 tuổi mới bắt đầu có quỳ thủy, tốt nhất là hôn của nàng so với các nương cùng trang lứa phải chậm trễ ít nhất 1 - 2 năm.

      Tôn thị và Phương thị thở phào nhõm, tốt rồi, chậm trễ hôn hai năm phải là chuyện gì to tát, nếu có thể, nam nhân của An gia chỉ hận thể hoãn chuyện hôn nhân của con bé thêm 10 – 20 năm nữa.

      Tại cung yến chiêu đãi các mệnh phụ phu nhân, khi nghe Tôn thị về tình trạng thân thể của Thập Nhất Nương như thế, Hoàng hậu hơi tiếc nuối, Tứ Lang của bà chờ được, thực chờ được. Trong dân gian, tiểu nương 13 – 14 tuổi đều thành thân, giới quý tộc tuy hơi trễ chút nhưng đến 16 – 17 tuổi cũng phải thành gia lập thất, theo như Phương thị và Tôn thị , Thập Nhất Nương phải đủ 18 tuổi mới có thể lấy chồng sanh con, trong khi Hoàng hậu mong ngóng từng ngày để ôm cháu nội, quả là quá trễ.

      Dựa theo quan hệ của Hoàng gia và đàn ông An gia, Hoàng hậu và Phương thị dần trở nên thân thiết, Phương thị vốn là người ôn hòa, nhã nhặn, ở Tây Bắc thời gian dài thẳng thắn bộc trực hơn, rất hợp với tính cách của Hoàng hậu. Hai người trở thành bạn thân, điểm chung dễ thấy nhất ở họ là rất ghét thói năng lòng vòng của giới thượng lưu quý tộc.

      “Haizz, Đại Lang nhà ta gặp con là luống cuống, ngọng nghịu, biết cách khiến cho con vui vẻ”. Phương thị nhíu mày ảo não.

      “Tứ Lang nhà ta càng kỳ quặc hơn, gặp các tiểu nương, nó cứ trưng cái mặt lạnh tanh giống như người ta thiếu nợ nó bằng. Các vị tiểu thư nhìn nó như núi băng, ai đứng bên cạnh nó chắc chắn đều chết rét”. Hoàng hậu cũng buồn rầu kém.

      “Ngoại hình hay tính cách, tài năng của Thái tử điện hạ đều vô cùng hoàn mỹ, chỉ sợ đến lúc đó nương nương phiền chán vì có quá nhiều mỹ nhân bên cạnh”. Phương thị chuyện tình, đừng đến địa vị Thái tử, với gương mặt đó, cần chuyện chỉ cần mở miệng cười cái thôi, các tiểu thư nối đuôi nhau dứt mà tranh nhau nhào vào lòng . Nếu xét kỹ lại, An Đại Lang mới là khuôn mặt lạnh tanh khiến các nương ghét bỏ.

      Hoàng hậu đồng ý, “Bổn cung cần nhiều con dâu, lắm người – lắm phiền phức”. Tiên đế sủng đám mỹ nhân, sinh ra đoàn con cái nhưng trải qua các cuộc tàn sát vì quyền lực mà còn lại được mấy người đâu! Hoàng hậu chỉ hy vọng Tứ Lang lấy người vợ, sinh ra vài đứa bé là tốt rồi, nếu sinh nhiều quá, nàng làm bà bà thể quan tâm chăm sóc chúng nó được. Khi người lớn quan tâm dạy dỗ được hài tử, chúng lớn lên suy nghĩ lệch lạc, lại gây ra chuyện nồi da xáo thịt cần thiết. Như Tiên đế, sinh ra mười mấy người con, đến tên cũng lười đặt cho tử tế, đám cung nhân thường lén cười nhạo con cháu hoàng gia còn bằng con cái bình dân bách tính.

      “Cũng đúng, An gia cưới vợ bé nên mọi chuyện trong nhà đều hòa thuận êm ấm”. Phương thị tán thành “Haizz, đáng tiếc Đại Lang nhà ta được các nương thích, ta với rất nhiều lần là phải ôn hòa hơn chút, nhưng làm được, kiểu như nếu lỡ cười cái là chết vậy, có nương nhà nào lại muốn cưới phu quân cả ngày mặt hầm hầm có nổi nụ cười kia chứ”.

      Hai bà mẹ vì chuyện chung thân đại của con cái mà sầu khổ, họ còn trao đổi với nhau tư liệu mới nhất về các tiểu nương tài sắc của kinh thành, rồi cùng nhau ngắm nghía, bình luận, lựa chọn…

      đến hôn , An Khang công chúa cũng đến lúc cập kê, biết Hoàng hậu nương nương có dự tính gì chưa?” Phương thị thuận miệng hỏi.

      Tập tài liệu trong tay Hoàng hậu rơi xuống đất, mặt Hoàng hậu lúc đỏ lúc trắng vì ngượng ngùng, Phương thị nhìn qua hiểu, ra đến bây giờ Hoàng hậu cũng chưa từng nghĩ qua chuyện lập gia đình cho An Khang công chúa.

      “À, Hoàng hậu đừng lo, An Khang công chúa vẫn còn , chờ thêm 2 năm nữa rồi hẵng tính”. Phương thị nhanh nhạy tiếp “Nương nương nhìn , như Thập Nhất Nương nhà ta, để nó đủ 16 tuổi rồi từ từ tính cũng muộn mà”.

      Tâm trạng Hoàng hậu như cơn sóng , dập dềnh lúc lên lúc xuống, nàng tự trách có người mẹ nào như nàng ? Nàng cả ngày đều nghĩ cách cho Tứ Lang cưới vợ, lại hồn nhiên quên mất chuyện chung thân đại của nữ nhi càng cấp bách hơn, nam nhân 15 tuổi lấy vợ là sớm, thế nhưng nữ nhi 15 tuổi gả chồng là muộn. Trong khi Tứ Lang và Huy Nương là chị em song sinh. Người làm mẹ như nàng quả … tệ quá!

      Màn đêm buông xuống, Hoàng hậu uể oải chẳng còn chút tinh thần, Hoàng thượng khỏi lo lắng.

      “Huy Nương còn ”. Hoàng thượng sắc mặt cũng ngượng ngùng kém Hoàng hậu. “Đợi thêm 2 năm nữa cũng muộn”. Nghĩ đến cảnh nữ nhi xuất giá, Hoàng đế hề vui vẻ, khuê nữ của vẫn còn quá chưa hiểu đời.

      “Phải tìm”. Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh lật tìm trong đống tư liệu nam thanh nữ tú kinh thành “Chúng ta trước mắt phải tìm được người thích hợp, rồi bảo chờ 2 – 3 năm nữa đến lúc Huy Nương có thể xuất giá là tốt nhất”. Điều quan trọng trước mắt là phải tìm cho Huy Nương vị hôn phu tài tuấn, nhất định phải tìm cho bằng được…

      --------------------o0o---------------------​

      “Quan Chân sư phụ”. Hoàng hậu nương nương xúc động cất tiếng hỏi vị tăng nhân mặc bạch y, khuôn mặt của tuấn mỹ thánh khiết như tiên tử “Phổ Tuệ đại sư còn bế quan sao? Có thể giúp bản cung xem quẻ được ? Bản cung muốn hỏi về hôn của Tứ Lang và An Khang công chúa!”.

      Quan Chân chắp hai tay, khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ như phật quang tỏa chiếu “Hoàng hậu nương nương, xin lỗi, sư phụ vẫn chưa xuất quan”.

      Hoàng hậu nhìn Quan Chân bằng ánh mắt chờ mong “Quan Chân sư phụ có thể tự mình xem giúp bản cung quẻ được ?”. Người ta đồn rằng Quan Chân thừa kế bản lĩnh của Phổ Tuệ đại sư, như vậy chắc cũng am hiểu tường tận về tướng số.

      Quan Chân lẩm bẩm niệm hồi, tay liên tục lần tràng hạt: “Hoàng hậu nương nương, An Khang công chúa và Thái tử điện hạ mệnh cách quá nặng, vô cùng khó xem, nhưng sư phụ từng qua, số mệnh của Thái tử và công chúa tuy tốt nhưng luôn có quý nhân giúp đỡ, cần vội vã, số mệnh giúp Thái tử tìm được quý nhân, đến lúc đó, có quý nhân bên cạnh đương nhiên giúp Thái tử cải mệnh, hôn viên mãn, hạnh phúc cả đời. Hoàng hậu nương nương cũng cần quá lo lắng cho An Khang công chúa, quý nhân này cũng dần thay đổi mệnh cách của công chúa, nhờ thế mà nàng đời suôn sẻ…”

      Quý nhân? Hoàng hậu bỗng trở nên hồ đồ? Ai là quý nhân? Số mệnh an bài Thái tử gặp được quý nhân của sao? Nhưng Tứ Lang ở các yến hội gặp gỡ các vị tiểu thư chưa bao giờ tích cực, luôn tìm cách đường vòng để tránh nhìn thấy bọn họ, vậy làm sao gặp được quý nhân của đời đây?

      “… Phổ Tuệ đại sư có qua là Thái tử bao nhiêu tuổi thành thân ? Thành thân bao lâu sinh con cái?” Hoàng hậu được voi đòi tiên, ước gì được nghe Phổ Tuệ đại sư rằng Thái tử sang năm thành thân, rồi sang năm sau nữa sinh ra cháu cho nàng ẵm bồng.

      Quan Chân sư phụ ung dung mỉm cười “Hoàng hậu nương nương đến lúc đó biết ai là quý nhân của Thái tử, còn chuyện lúc nào thành thân, bao giờ sinh con… Nương nương, thiên cơ thể lộ thêm được nữa, Quan Chân chỉ có thể cho người biết những điều mà sư phụ từng qua, quý nhân này là ân nhân cứu mạng của Thái tử, chỉ cần quý nhân ấy vẫn còn bên cạnh Thái tử, điện hạ chắc chắn được đời bình an thuận lợi”.

      “Khoan !” Hoàng hậu hoảng hốt cất lời “Ân nhân cứu mạng? Ý của Phổ Tuệ đại là: Thái tử gặp họa sát thân?”

      “Nương nương đừng vội” Quan Chân an ủi “Thái tử bình yên vô ”.

      Hoàng hậu gấp đến mức giữ được bình tĩnh, “Đây là tai họa gì? Lúc nào phát sinh? Thái tử bị làm sao? Hay là từ hôm nay bổn cung cho Thái tử ra khỏi cửa, như vậy có tránh được tai họa hay ?”

      “Tránh cũng thoát được” Quan Chân tiếp “Nương nương càng muốn tránh, càng khiến cho tai họa phát sinh biến cố nguy hiểm hơn nhiều, mong nương nương thuận theo tự nhiên Thái tử bình an vô ”.

      Hoàng hậu ngàn sầu vạn sầu nhưng dám với Hoàng thượng và Thái tử, sợ hai người họ càng thêm phiền não, trong đầu nàng chỉ có duy nhất suy nghĩ: Phải tìm được quý nhân! Càng nhanh càng tốt! Phải lập tức an bài cho nàng ấy và Thái tử thành thân. Quan Chân sư phụ cũng sau khi kết hôn, đời này của Thái tử bình an thuận lợi, vợ chồng ân ái, như vậy , vị quý nhân này chắc chắn là người trong lòng của Thái tử!

      Hoàng hậu hiểu ra vấn đề, nàng tìm cách bóng gió hỏi Thái tử có người trong lòng chưa? Tứ Lang bị Hoàng hậu làm phiền đến mức chịu nổi, yên lặng nhìn mẹ mình: “Mẫu hẫu, người bây giờ chỉ mới 40, nếu người muốn ôm trẻ , bằng người cùng Phụ hoàng sinh thêm đứa nữa !”.

      Tên tiểu tử chết tiệt! Hoàng hậu đỏ mặt dữ dội, nàng từng tuổi này rồi còn sinh đẻ cái gì nữa chứ!

      “Bổn cung muốn ôm cháu chứ phải muốn ôm con”. Hoàng hậu tức giận .

      “Vậy người ôm cháu ngoại ”. Thái tử hời hợt tiếp: “Người lập tức ra lệnh cho tỷ tỷ và tỷ phu trở lại kinh thành, người lúc mấy đứa cháu ôm xuể đó”.

      Hoàng hậu nổi trận lôi đình, nàng quyết định sau này tăng cường mở yến hội rồi bắt buộc Thái tử tham gia, nàng phải ép nhanh chóng gặp được quý nhân, sớm lấy người vợ về quản lý .

      --------------------o0o-----------------------​

      Xuân về vạn vật sinh sôi, vì Hoàng hậu nương nương năn nỉ hết lời, Hoàng đế buộc lòng phải mở hội du xuân. Lý do vô cùng đơn giản: Hoàng hậu nhà mùa xuân trăm hoa đua nở, cũng là mùa động vật tìm bạn đời duy trì nòi giống, vì thế nam thanh nữ tú khắp nơi cũng nên gặp gỡ nhau, tạo điều kiện cho xuân tâm nảy mầm, trong khí tràn ngập mùi đương này, chừng Tứ Lang cũng dễ dàng động lòng trước nương thanh tú nhà nào đấy.

      Hoàng đế khóe miệng co rút, haizz… Hoàng hậu lẽ nào so sánh con trai nhà mình với động vật mùa động dục?

      “Wow… đến chỗ săn thú !” Thập Nhất Nương hào hứng thu xếp đồ đạc mang theo người.

      “Tiểu thư, người mang theo nhiều hà bao vậy sao?”

      “Có vấn đề gì ?”

      “Rất có vấn đề đó! Người khác cho rằng tiểu thư thần kinh bình thường đó!”. Hoa Lan như đinh đóng cột, nhìn mớ đồ ăn trong đống hà bao ấy mà muốn nhức đầu.

      “Sai rồi, họ nghĩ ta cất giấu hàng hóa”

      “Có ai nghĩ trong đống hà bao này đều là đồ ăn chứ!”.

      “Là ta sợ đói mà”. Thập Nhất Nương chớp chớp cặp mắt đáng thương nhìn Hoa Lan.

      “Vậy cũng được mang theo nhiều hà bao, nhiều nhất là thêm cái nữa thôi”. Hoa Lan hơi mềm lòng .

      “Ba cái”. Thập Nhất Nương tiếp tục dùng ánh mắt đáng thương để xin xỏ “Ta len lén cất kỹ, để người khác thấy đâu”.

      Thập Nhất Nương thầm bĩu môi, haizz, quên , chốc nữa nàng chém giết giành giật đồ ăn từ Ngũ Lang và Thập Lang, bọn họ chắc mang theo ít hà bao đựng thức ăn đâu nhỉ…

    5. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      truyện hay lắm, tks edit. mình thích truyện này cực kì nếu b cần ng edit cùng cho mình lm cùng vs nhé, đọc hết convert r nhưng vẫn ham :th_18::th_18:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :