1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Càng ngày càng thích cả nhà an gia này,ai cũng đáng á

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 117

      Edit: Do Nguyen

      “Muốn biết chuyện tiếp diễn thế nào, mời mọi người lần sau lại đến nghe nhé” Tiên sinh kể chuyện dừng lại ngay khúc gay cấn nhất khiến thực khách ồ lên phản đối. Cả tửu lâu như bừng tỉnh, kích động lôi kéo tiên sinh kể chuyện ở lại nhưng ngài ấy vẫn mỉm cười rời .

      biết Tôn Ngộ có cứu được Đường Tăng hay đây? Ngày mai phải đến nghe mới được...” Các thực khách tiếc nuối than vãn.

      “Nghe ông chủ còn định cho người biểu diễn Tây Du kí nữa đó, chúng ta được xem thỏa thích”.

      “Tốt quá rồi, nhưng lúc đó Bách Vị Lâu chắc đông khách lắm, chỉ sợ chúng ta còn chỗ để ngồi đâu”.

      nay muốn ăn cơm ở đây cũng phải đắn đo chút, giá tiền Bách Vị Lâu đắt gấp ba lần chỗ khác đó”.

      “Đành chịu thôi, đồ ăn ở đây quá ngon, lại có tiên sinh kể chuyện, bỏ nhiều tiền cũng xứng đáng”.

      Tiếng nghị luận xôn xao của thực khách hề ảnh hưởng đến việc ăn uống của mấy huynh đệ An gia.

      “Ơ, đây chẳng phải là Thiêm Hương nương sao?” An Ngũ Lang chỉ vào nương phía trước.

      Mấy huynh đệ An gia quay đầu lại, Thiêm Hương nương vui vẻ cầm thẻ bài bước vào Bách Vị Lâu, sau lưng nàng là nhóm các nương xinh đẹp, “Hoan nghênh các vị khách quý vào Bách Biến các, chúng tôi sắp khai trương nên có rất nhiều ưu đãi, các vị muốn trở nên xinh đẹp rực rỡ, khiến cho phu quân mình thể rời mắt, lúc nào cũng muốn quấn quýt bên các vị xin mời đến Bách Biến các, dù người bình thường đến mấy vào đây cũng biến thành xinh đẹp, Bách Biến các đặc biệt chỉ tiếp đãi nữ nhân, các vị nam tử xin thông cảm mà dừng bước!”.

      Thiêm Hương nương lớn, Ngũ Lang ngạc nhiên nhìn Nhị Lang, “Bách Biến các?”

      An Nhị Lang thừa nhận “Ta mở đó, Thập Nhất Nương từng cứ nhắm vào sở thích chăm chút nhan sắc của nữ nhân mà buôn bán, nhưng ta thắc mắc sao đệ lại quen biết Thiêm Hương nương?”

      “À, lần trước đệ Di Hồng viện nên mới biết nàng ta”.

      Mấy huynh đệ An gia giật mình, Nhị Lang mỉm cười nhìn đệ đệ “Chúng ta quên mất, đệ cũng đến tuổi rồi...” Cứ là thanh niên sung mãn đều thích mỹ nhân, Ngũ Lang rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.

      An Đại Lang đồng ý liếc An Nhị Lang, sau đó lại nhìn Ngũ Lang lời chân thành: “Ngũ Lang, huynh biết nam nhân đến tuổi ắt biết thương nhớ mỹ nhân, nhưng những nương thanh lâu nàyđều trải qua phong trần, kinh nghiệm phong phú, tâm tư hiểm, dù có xinh đẹp đến mấy đại ca cũng cho phép đệ cưới nàng, sau này những chỗ như Di Hồng viện ta cho phép đệ lui tới”. Thứ nhất, thanh lâu là nơi sạch , thứ hai, thanh niên hoan ái quá sớm rất ảnh hưởng đến sức khỏe, thứ ba, nếu Ngũ Lang đến thanh lâu tìm thấy tình đích thực của đời , mặt mũi An gia đều mất sạch.

      An Tam Lang lại cực kỳ hiểu tánh tình huynh đệ nhà mình nên hề lo lắng: “Đại ca đừng nghiêm trọng thế, tới thanh lâu cũng sao, có thể học thêm được nhiều điều…” Thí dụ như biết thêm hàng trăm nét mặt của con người, nghe nhiều nhìn nhiều biết phân biệt đâu là người ngay kẻ gian, các thanh lâu lừa gạt khách nhân bằng góc lọc lừa dối trá chốn quan trường, tóm lại, để học tập chút ít mánh lới lừa gạt nơi đó cũng được xem là chỗ có ích.

      An Ngũ Lang vẻ mặt mơ hồ: “Đệ lần trước đến đó là để truy tìm tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, còn ngày thường có án gì đệ cũng chỗ đó làm gì, đồ ăn ở đó chỉ tàm tạm thể so sánh với Bách Vị lâu, đệ đóng cọc ở Bách Vị lâu rồi, đâu cho mệt!”.

      Đến thanh lâu để ăn thôi sao? An Đại Lang giống như bị sét đánh, hồi sau, các cơ mặt đại khái hơi hơi bình thường, mới đứng lên: “Ờ, ờ… tam đệ sai, thanh lâu đúng là nơi có thể biết thêm rất nhiều chuyện bát quái đông tây mới lạ, Ngũ Lang, nếu đệ có thời gian cứ đến đó chơi ”. kẻ trong đầu chỉ chứa đồ ăn chẳng để ý dung mạo các nương, thanh niên trưởng thành rồi mà đến thanh lâu chỉ lo ăn uống, Nhị bá mẫu mà biết chắc khóc thét mất thôi.

      An Nhị Lang cũng quyết định “Đúng vậy, chờ Nhị ca có thời gian dẫn đệ tới đó chuyến”. Thiên tính của nam nhân là háo sắc, phải chỉnh sửa cái đầu lệch lạc của đệ đệ mình, nếu sau này lấy được vợ … haizz… gia môn bất hạnh!

      An Ngũ Lang bực bội nhìn mấy vị ca ca lật lọng nhà mình, “Đệ thấy chẳng có gì hay ho, học hỏi cái gì mà học hỏi chứ, đám nữ nhân trong đó rất kì quái, lần trước tới bắt tên phóng hỏa, đệ nhìn thấy vật lộn với bà thím trong phòng đó, đánh nhau cứ đánh nhau sao cứ phải lột quần áo ra mà đánh, rất dễ bị thương, đánh nhau kiểu ngu như thế còn la hét chói tai cho mọi người biết, thấy có người đến bà thím đó vội vàng chụp lấy quần áo che thân thể, che che cho kín , đằng này cứ kéo kéo cho áo thấp xuống, lòi ra cả đống thịt, Đỗ Tam với đệ, nàng ta muốn tụi đệ nhìn da thịt nàng ta… Đám nữ nhân có não, muốn mọi người nhìn đừng mặc, mặc làm gì mà cứ kéo kéo mở mở, ngứa mắt!...”

      An Ngũ Lang lại thở dài tiếp, “Muốn làm trinh nữ tiết liệt phải che cho kín đáo, còn khỏi mặc luôn , Đỗ Tam với đệ: phụ nữ đẹp phải ôm tỳ bà che nửa mặt, đệ thấy chẳng có đầu óc gì cả, tỳ bà che hết nửa cái mặt rồi có thấy được đâu mà khen đẹp, còn nương Thiêm Hương gì gì đó nữa, ta cứ nhìn chằm chằm bà thím vật nhau với tên phóng hỏa rồi tự nhận mình xinh đẹp nhất Di Hồng viện, hiểu bọn họ nghĩ gì…”

      Mấy huynh đệ An gia đơ mặt, An Đại Lang nuốt ngụm rượu cũng trôi, vỗ vai An Nhị Lang lời thấm thía “Nhị đệ, trọng trách mang Ngũ đệ đến thanh lâu, Đại ca trông cậy vào đệ”.

      An Nhị Lang thận trọng gật đầu “Yên tâm, giao cho đệ”. nhất định mở mang đầu óc cho Ngũ Lang, giúp đệ đệ nhà mình thấy được tốt đẹp của nữ nhân.

      An Ngũ Lang bất mãn liếc Nhị Lang: “Đệ muốn thanh lâu tự mình , cần Nhị ca để ý, huynh còn chưa tại sao Thiêm Hương nương lại làm việc cho Bách Biến các của huynh, ta phải ở Di Hồng viện sao?”

      “À, có dạo Thiêm Hương nương còn lòng tin vào nhan sắc của mình nữa, vì có nam nhân tới Di Hồng viện, nàng ta phát nam nhân kia còn đẹp hơn nàng ta gấp mấy lần, nàng ta còn tự tin trở thành danh bài đệ nhất hoa khôi Di Hồng viện, nên nàng ấy đổi nghề… nam nhân mà còn đẹp hơn cả Thiêm Hương, Ngũ đệ, tên nam nhân mà nàng ta phải là đệ chứ?” này khiến An Nhị Lang choáng váng!

      An Ngũ Lang cũng sửng sốt, ngờ mình chỉ thuận miệng câu khiến Di Hồng viện mất hoa khôi, “Đệ lúc đó muốn rời , nàng ta cứ chặn đường làm đệ bực bội… Nhưng mà, đổi nghề cũng tốt, là đệ nhất hoa khôi cũng chẳng hay ho gì, về làm việc cho Nhị ca chắc chắn có nhiều tiền hơn”.

      ---------------------------o0o-----------------------------​

      “Cái gì?” Thập Nhất Nương ngẩn người. “Ngũ ca, huynh chê nương nhà người ta xấu xí, khiến nàng ấy phải bỏ nghề hả?” Thập Nhất Nương nhìn Ngũ Lang trách móc, Ngũ ca nhà nàng đúng là kẻ có lương tâm.

      An Ngũ Lang phiền lòng : “Nàng ta vốn dĩ ở thanh lâu mà! Nơi đó chẳng tốt đẹp gì cả, kiếm chỗ làm khác tốt hơn, đúng ra nàng ta phải cảm ơn ta mới đúng”.

      Thập Nhất Nương phẫn hận nhìn , “Ngũ ca, sao huynh lại xem thường nữ tử thanh lâu, từ xưa, thanh lâu vốn có nhiều kỳ nhân dị sĩ, dã sử ghi lại ít chuyện về các thanh lâu, chừng sau này, nàng ấy trở thành danh nhân được người người tôn kính, huynh hủy diệt cơ hội trở thành danh nhân của nàng ta rồi đó!”.

      Ngũ Lang buồn bực nhìn nàng: “Gần đây muội đọc sách gì?”

      “À, muội đọc quyển “Hoa khôi truyện” lấy ở chỗ Lục Lang ca, huynh ấy viết “Thảo Căn tướng quân” bộ thứ ba, tướng quân có 4 người vợ rồi, giờ lại có thêm hoa khôi thanh lâu khóc lóc muốn làm tiểu thiếp của , khiến người ta cảm động chịu nổi…”

      “Lục lang làm hư đầu óc của muội rồi”. Ngũ Lang giật lấy quyển “Hoa khôi truyện” trong tay của Thập Nhất Nương, “Sách này, ta tịch thu…”

      Thập Nhất Nương đau khổ nhìn , “Ngũ ca, sách này Lục ca cho muội mượn…”

      “Ta giúp muội trả”. An Ngũ Lang hạ quyết tâm, lát nữa tìm Lục Lang rèn luyện thể lực chút, phải khiến Lục Lang cả đời khó quên rèn luyện này mới được!

      ---------------------------o0o----------------------------​

      Lúc tuần tra, An Ngũ Lang cứ lượn lờ đường qua lại nhìn Thiêm Hương nương. Vì ngày khai trương có ưu đãi lớn nên các nương kinh thành tụ tập rất nhiều trước Bách Biến các.

      “Thiêm Hương tỷ tỷ, dùng phấn này trắng da sao?”

      “Đúng rồi, da muội vốn trắng, chẳng qua nắng nhiều bị đen thôi, dùng cái này dưỡng da từ từ trắng lại”.

      Thiêm Hương lớn: “Còn nữa, các vị nếu sợ bị ăn nắng, ta nghĩ mọi người nên dùng loại chống nắng này , dùng cái này, chúng ta có thể phơi nắng thoải mái mà lo đen sạm nhé”.

      “Da ta rất hay bị bong tróc, có loại nào chữa được ?”

      “Dùng cái này thoa lớp mỏng lên da mặt ngày hai lần, nó cung cấp nước cho da, nhớ phải uống nhiều nước nữa nha, dùng cái này vào mùa đông da tỷ lo bong tróc nữa”.

      An Ngũ Lang nhìn đám người vây lấy Thiêm Hương hỏi này hỏi kia, càng xem càng thấy yên lòng, chắc nàng ấy hài lòng với công việc mới này.

      “Kìa, An Ngũ Lang công tử!”. Ngũ Lang vừa quay người định bước Thiêm Hương gọi lại, “ lâu gặp, công tử vẫn đẹp như thế!”.

      Haizz, nương này vẫn còn hận .

      Bách Biến các cho nam nhân vào, Thiêm Hương mời đến trà lâu bên cạnh uống trà, Ngũ Lang muốn cự tuyệt nhưng Thiêm Hương nhìn thấu biểu cảm của , nàng cười như cười, : “Công tử chắc rất tò mò lý do vì sao ta rời khỏi Di Hồng viện, nếu ta cho công tử biết ta và nam nhân so sánh về dung mạo và phong thái, cả hai điều này ta đều thua , vì thế ta phải rời khỏi thanh lâu, công tử thấy thế nào?”

      Tình hình tốt lắm! An Ngũ Lang lau mồ hôi mặt, bị người vây xem là chuyện , nhưng lỡ như trở thành tiêu điểm hấp dẫn mấy tên đàn ông biến thái… ái chà, nguy hiểm rồi đây!

      “Xin lỗi, Thiêm Hương nương!” Ngũ Lang đau khổ “Ta nghĩ đến mình chỉ thuận miệng vài câu lại khiến nương phải rời bỏ nghiệp tiền đồ rộng mở ở thanh lâu”.

      “Gọi ta là Thiêm Nhu”. Thiêm Hương năng cường điệu, “Tên của ta bây giờ là Thiêm Nhu”.

      Được rồi “Hồng tụ thêm hương” trở lại, An Ngũ Lang rất thức thời, “Được rồi, Thiêm Nhu nương”.

      Thiêm Nhu nương cười híp mắt “Công tử cần lời xin lỗi, lúc đó ta đột nhiên cảm thấy làm hoa khôi thanh lâu chẳng có ý nghĩa gì cả, tuy ta thua kém nhan sắc của An Ngũ Lang công tử nhưng ta cũng thiếu nam nhân say đắm mình, lại càng ít nữ nhân ghen ghét, ngày đó ta nghe An Nhị Lang của Bách Biến các tuyển nữ chưởng quỹ, ta nghĩ công việc này rất hợp với ta, bởi ta am hiểu nhất là chuyện dùng quần áo, trang sức, phấn son làm đẹp cơ thể, khiến nam nhân mê đắm. Mặt khác, ta thấy khiến nam nhân thích mình là chuyện rất dễ dàng nhưng để phụ nữ thích mình lại vô cùng khó, đây là thử thách đối với ta. Giờ đây số lượng nương thích ta rất nhiều rồi, cảm giác là thành tựu, hi hi… làm hoa khôi mang lại niềm vui cho nam nhân có nhằm nhò gì, làm nữ chưởng quỹ đem lại niềm vui cho nữ nhân mới thực là lợi hại!”.

      nương nghĩ như vậy là tốt rồi”. An Ngũ Lang cười khổ “Lần trước ta bậy nên vô cùng hối hận, mong nương đừng khuôn mặt ta xinh đẹp gì gì đó nữa, nam nhân bị khen là mỹ mạo chẳng phải chuyện đáng mừng gì”.

      Thiêm Nhu ôn nhu cười với “Được rồi, nhưng An Ngũ Lang đừng đến Di Hồng viện nữa nhé!”.

      “Vì sao?”

      “Vì tú bà muốn bắt bằng được An Ngũ Lang đập cho trận, ma ma là do công tử khiến con át chủ bài dùng để kiếm tiền của bà ấy phải rời khỏi Di Hồng viện, làm đổ chén cơm của bà ấy”.

      “Vậy… Thiêm Nhu rời khỏi Di Hồng viện phải bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc thân, phải ?” Ngũ Lang mặt hơi biến sắc, nhớ quyển “Hoa khôi truyện” của Lục Lang có viết: nữ tử thanh lâu muốn rời khỏi nơi đó phải trả giá rất đắt.

      Thiêm Nhu cười cười “Yên tâm, ma ma cũng làm khó ta, dù sao ta cũng vì Di Hồng viện mà lập ít công lao hãn mã, hơn nữa An Nhị Lang cũng trả công hàng tháng cho ta rất cao, ta dùng bạc đó biếu xén ma ma khiến bà ta cười híp cả mắt”. Nàng cũng đáp ứng giảm giá các sản phẩm của Bách Biến các xuống giá thấp nhất cho Di Hồng viện, nàng giúp các tỷ muội ngày càng xinh đẹp, công việc làm ăn của Di Hồng viện tất nhiên thuận nước đẩy thuyền, điều này tú bà tất nhiên cầu còn được!

    3. chi_bb

      chi_bb Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      223
      Ngũ lang uy vũ!!! //(OvO)// Quá uy vũ!! Nghe lý luận của cậu này mà mặt cứ đơ ra. Chúc Đại, Nhị, Tam giáo dục bạn Ngũ này về nữ nhân thành công, ha ha ha ~(=w:)~

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 118

      Edit: Do Nguyen

      Cái chết của Trần ma ma khiến An Khang công chúa bị đả kích rất lớn, nàng hiểu được tại sao, nàng chưa từng làm hại ai, hơn nữa đối với những người hầu hạ bên mình nàng cũng dùng tâm thành đối đãi, nhưng cuối cùng nàng vẫn có được chân tình, bọn họ luôn tìm mọi cách đẩy nàng vào chỗ chết.

      An Khang công chúa hoài nghi chính mình, là nàng tốt nên bọn họ mới như vậy có phải . Hoàng hậu cũng xót xa khi thấy con tinh thần ngày càng sa sút.

      “Dời đến Hướng Dương cung?” An Khang công chúa nghi hoặc hỏi.

      “Đúng vậy”. Hoàng hậu thương vuốt tóc khuê nữ, “Hướng Dương cung gần với cung của ta và phụ hoàng con nhất, nếu Huy nương gặp ác mộng cứ hô tiếng, ta và phụ hoàng lập tức chạy sang”.

      An Khang công chúa đầu tiên là vui mừng, nhưng rất nhanh nàng lại vui “Mẫu hậu, Huy nương thể ích kỷ như thế được, phụ hoàng và mẫu hậu bị dèm pha…”

      Hoàng hậu có điều suy nghĩ “Ở gần con, ta và phụ hoàng con bị dèm pha sao? ai điều đó với con?”

      “Trần ma ma” Vừa dứt lời, công chúa đột nhiên hiểu được, “ ra là vậy, Trần ma ma muốn con ở gần phụ hoàng và mẫu hậu, lúc trước bà ấy với con: là công chúa nước phải có bản lĩnh, phải tự lập, được ỷ lại vào mẫu hậu…”

      “Trước kia con đồng ý dời cung đến gần mẫu hậu là do Trần ma ma?” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ phẫn nộ “Bà ta nếu con ở gần chúng ta khiến chúng ta bị dèm pha đàm tiếu, nên con càng ngày càng xa cách chúng ta?”

      An Khang công chúa nhào vào lòng Hoàng hậu, “Mẫu hậu, con biết sai rồi, con quá ngu ngốc… hu hu… con biết phân biệt đâu là lời tình, đâu là lời giả dối… Nếu là Thập Nhất Nương, muội ấy nhất định biết … Mẫu hậu ơi, con là vô dụng…”

      Hoàng hậu đau lòng ôm chặt con , “Huy nương, con ngu ngốc, con chỉ là quá thiện lương… con chưa từng tiếp xúc với nhiều người nên thể phân biệt giả là điều đương nhiên. Con mong muốn mình giống Thập Nhất Nương nhưng mẫu hậu lại cảm thấy may mắn khi con phải là nàng ấy, Thập Nhất Nương sở dĩ thấu tình đạt lý như vậy là do nàng trải qua biến cố, nàng ấy phải chịu đựng rất nhiều đau khổ mới được như ngày hôm nay, mẫu hậu thà rằng Huy nương cứ như thế này, chứ muốn con phải thương tâm, đối diện với sinh ly tử biệt như nàng ấy…”

      An Khang công chúa khóc đến đỏ mắt nhìn Hoàng hậu, dù sao nàng cũng nhận định Thập Nhất Nương là bạn tốt nhất, tất nhiên đối với chuyện của Thập Nhất Nương, nàng cũng quan tâm tìm hiểu ràng. “Mẫu hậu Thập Nhất Nương trải qua rất nhiều chuyện thương tâm? Tại sao vậy? Muội ấy bị người khác bắt nạt sao? Con nhất định giúp muội ấy”.

      Hoàng hậu ôn nhu mỉm cười nhìn con . Đây là khuê nữ của nàng, ốc còn mang nổi mình ốc còn đòi vì người khác chủ trì công đạo.

      Hoàng hậu đem mọi chuyện đầu đuôi kể cho Huy nương. Nghe xong, nước mắt Huy nương cứ chảy dài, muốn ngừng cũng được. “Mẫu hậu ơi, Thập Nhất Nương đáng thương quá, bên cạnh con lúc nào cũng có phụ hoàng và mẫu hậu, còn muội ấy, mẫu thân có, phụ thân lại thể đứng được…”

      Hoàng hậu vui mừng nhìn nữ nhi. Huy nương nắm chặt tay, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng phải làm bằng hữu tốt nhất và là chỗ dựa vững chắc cho Thập Nhất Nương.

      --------------------------o0o--------------------------​

      “Hoàng thượng, tuy Trần ma ma chết, Huy nương cũng có chuyện gì nhưng ta yên lòng, vẫn nên để con bé chuyển đến Hương Dương cung ”. Hoàng hậu lo lắng nhìn Hoàng đế, “Chỉ sợ Hoàng thượng lại bị Ngự sử đại nhân gây phiền phức”.

      cần quan tâm Ngự sử buộc tội cái gì, con chúng ta quan trọng hơn, ngày mai để Huy nương chuyển sang , nhưng ở Hướng Dương cung phải là cách tốt nhất, hay là để con bé ở sát vách chúng ta mới có thể yên tâm”. Hoàng đế vô cùng thương nữ nhi, “Chúng ta giống trước kia, lúc Huy nương ngủ được chui lên giường, nằm giữa hai chúng ta”.

      Hoàng hậu nhịn được cười “Ta thấy ngược lại có, Huy nương con bé sợ Hoàng thượng xử lý nó, chẳng phải trước đây người dùng mọi cách, nào là cưỡng bức, nào là dụ dỗ, muốn con bé chen vào nằm giữa hai chúng ta sao!”.

      Hoàng đế nghĩ đến đó cũng ấm ức “Nếu phải do con bé cứ quấn quýt chúng ta, chừng nó có thêm đệ đệ hoặc muội muội rồi”.

      biết xấu hổ gì cả!” Hoàng hậu đỏ mặt trừng mắt với , nhân tiện hoài niệm lại cuộc sống trước kia “Lúc đó, chỗ chúng ta ở rất , ta ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy đứa chúng nó, chúng đau đầu, sổ mũi ta liền lập tức biết được, tại hoàn cảnh dù tốt gấp trăm ngàn lần, cũng thể ấm áp giống như xưa, Huy nương trong cung ta cũng có thể chiếu cố chu đáo chút, nhưng Nhị Lang và Tứ Lang cách xa như vậy…” Hoàng hậu càng càng thương tâm…

      Hoàng đế đau lòng nhìn Hoàng hậu “Hay là để Tứ Lang chuyển đến gần chúng ta luôn, lựa chọn mấy hài tử tốt làm thư đồng cho nó, để mấy thanh niên trẻ tuổi đó đến ở gần đây, trong cung cũng náo nhiệt lên ít”.

      Hoàng hậu sửng sốt! Muốn Thái tử dọn nhà luôn sao!

      “Còn chuyện học hành của nó?”

      “Chỉ là chuyện . Trong cung rộng lớn như vậy, chỗ nào cũng có thể làm trường học. Hơn nữa rất gần chúng ta, ta cũng dễ dàng kiểm tra chuyện học tập của Thái tử”.

      Hoàng hậu hai mắt sáng ngời nhìn Hoàng đế, như vậy nàng được ngày ngày nhìn thấy con trai, “ phù hợp lắm phải, dù sao sau này Tứ Lang cũng phải lấy vợ, có nghĩa là nó phải sống độc lập, làm sao có thể dọn đến ở gần chúng ta?”

      Hoàng đế càng nghĩ càng thấy đó là ý kiến hay, “Số thư đồng của Thái tử phải ít, ta tính toán lựa chọn trong đám con cháu các đại thần, rồi tìm vị thầy giáo giỏi nhất và võ tướng dũng mãnh nhất đến dạy cho chúng nó, bất luận là văn hay võ, chúng đều được dạy dỗ đàng hoàng…”

      Hoàng đế thầm tính toán, thể để toàn bộ con cháu các đại thần tiến cung hết được, phải chọn người tốt nhất cho Thái tử, để xem bọn quan lại có dám cậy già lên mặt với nữa , vì tiền đồ con cháu nhà mình, bọn họ nhất định phải lấy lòng .

      Nhưng cũng phải lại, nếu Thái tử vào cung, toàn bộ tâm tư của Hoàng hậu đều đặt lên người con trai, cái này bất lợi cho quá, phải tìm cho Hoàng hậu nhiều việc làm hơn mới được.

      “Hoàng hậu à, con chúng ta cũng phải tìm bạn cùng học tập, cho khuê nữ của các đại thần thường xuyên vào cung, Huy nương có nhiều bạn chơi cùng cũng có thể học được vài điều hay ho…” Nhất là Thập Nhất Nương của An gia, phải để bé ấy thường xuyên tiến cung, thầm nghĩ: An Tam Gia chịu làm quan, chỉ muốn ở nhà bồi nữ nhi đọc sách, An Quốc Công nằng nặc đòi về hưu, bồi cháu trồng rau quả lương thực, còn đám thiếu niên tài tuấn của An gia suốt ngày bồi muội muội chơi đùa, tâm tính của bọn họ quá ngây thơ trong sáng, đó đều là những nhân tài cần được mài dũa nhiều hơn, chứ suốt ngày chơi đùa với Thập Nhất Nương làm sao thành tài cho được. Hoàng đế càng nghĩ càng thấy vui vẻ, với Hoàng hậu đầy ý “Xảo Xảo, chuyện dạy dỗ các tiểu nương tử ta nhờ cậy vào nàng, nàng ôn nhu hiền thục, lại là mẫu nghi thiên hạ, nàng dạy dỗ chúng nó làm thế nào lên được phòng khách xuống được phòng bếp là tốt nhất”.

      Hoàng hậu đỏ mặt, bị khen đến ngượng ngùng “Được, phu quân, ta nhất định cố gắng, dạy dỗ các nàng trở thành những tiểu thư khuê các xuất sắc nhất Đại Hạ…”

      Hoàng đế cực kỳ xem thường cái gọi là “tiểu thư khuê các”. chỉ để ý Hoàng hậu suốt ngày tự ti, nàng ấy vẫn nghĩ mình xuất thân hèn kém so sánh được với các tiểu thư thế gia, nhưng cùng nàng trải qua trăm ngàn biến cố, lúc đại nạn lâm đầu, cái bọn tự xưng là “tiểu thư khuê các” lủi nhanh như chuột chũi, chỉ có người thô kệch ngốc nghếch là nàng vẫn kề cận bên rời, cùng sinh con dưỡng cái, cùng tương thân tương ái cho đến ngày rực rỡ vinh quang.

      Hoàng đế ôn nhu “Xảo Xảo, khắp thiên hạ này có nữ tử nào tốt đẹp như nàng, nàng cứ dùng chính bản thân nàng làm gương để dạy dỗ chúng nó là được. Nếu chúng có thể học tập được 1/10 tư chất của nàng, sau này vị hôn phu của chúng chắc chắn ung dung hưởng phúc”.

      Hoàng hậu nghe những lời này giống như uống mật, ngọt ngào thấm tận tâm can “Phu quân, ta chỉ giỏi nuôi gà vịt, trồng các loại rau, ngay cả y phục cũng chỉ biết may vá đơn giản, vài cành hoa biết phải thêu thế nào, hơn nữa ta rất thích thêu thùa, lại chỉ biết vài chữ, cầm kỳ thi họa cũng thông thạo…” Hoàng hậu rầu rĩ, nàng như vậy lấy cái gì dạy dỗ tiểu nương nhà người ta.

      “Ta muốn các tiểu thư ấy học tập phải là cầm kỳ thi họa, những cái đó các tiên sinh chắc hẳn dạy qua ít, ta muốn các nàng ấy học tập là thiện lương của Hoàng hậu, hết lòng trung trinh với trượng phu, hy sinh tất cả cho con cái…”

      “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, chung thủy với trượng phu vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta khổ sở cùng Hoàng thượng, sống những ngày tháng gian nan trước đây tuyệt đối hề hối hận, đó phải hy sinh gì cả, đó là hạnh phúc… Người có hiểu ?” Nàng nề hà vất vả mỗi ngày phải trồng rau nuôi gà, giặt quần áo nấu cơm, vì mà sanh con dưỡng cái…Chỉ cần và nhi tử được bình an, nàng cam lòng chịu đựng.

      Hoàng đế cười hiền hậu “Ta hiểu”. Từ khi bị giam cầm, các trắc phi thiếp thất xuất thân từ “tiểu thư khuê các” bỏ mà chạy sạch, còn thê tử ngu ngốc ngày ngày vẫn xem thường lại cùng chịu chung hoạn nạn, dù nàng được Tiên đế tha bổng nhưng nhất quyết bỏ rơi , từ đó, trong tiểu viện rách nát xuất hàng chục loại rau quả, lại ngày càng có thêm nhiều gà vịt, thịt heo mỗi ngày nhạc phụ lại đều đặn đưa đến, cứ như thế cả nhà sống sót qua biến cố, cho đến hôm nay trở thành Hoàng đế, các đại thần thi nhau khuyên tổ chức tuyển tú làm phong phú hậu cung, cũng thèm để ý, chỉ nhớ đôi bàn tay thô ráp của nàng cũng từng mềm mại non tơ, nàng cũng từng có tuổi thanh xuân tươi đẹp như các vị tiểu thư kia, tuy nàng hơi đen, nhưng lại đầy sức sống… Nàng xinh đẹp trong mắt , thế là đủ rồi…

      ---------------------o0o----------------------​

      Hôm nay lâm triều, hoàng đế xuất tung đại chiêu khiến quần thần bùng nổ chưa kịp tỉnh hồn.

      “Muôn tâu… Từ xưa đến nay, công chúa chưa trưởng thành thể ở gần Đế - Hậu như vậy được…” Quả nhiên quan Ngự Sử là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

      “Công chúa thân thể khỏe, thái y nàng phải ở gần ta và Hoàng hậu, tâm tình công chúa thoải mái hơn, rất có ích đối với sức khỏe của nàng”. Hoàng đế mặt đổi sắc .

      Ngự Sử giật giật khóe miệng, ai chẳng biết thái y phục vụ hoàng gia, Hoàng thượng muốn điều gì, Thái y làm sao dám khác.

      “Trẫm nghĩ cả Thái tử cũng nên về ở gần ta và Hoàng hậu” Hoàng đế cười hiểm, tiếp tục tung ra sát chiêu “Trẫm thấy Thái tử ở quá xa. Trẫm rất khó quản lý chuyện học hành của Thái tử, trẫm dự định lựa chọn mấy thư đồng tiến cung hầu hạ Thái tử học tập, lại thỉnh đệ nhất tiên sinh về dạy dỗ bọn họ, trẫm nghĩ học hành là chuyện vô cùng quan trọng, chúng nó sau này trở thành người tài gánh vác trọng trách quốc gia, theo cách này, chính là trẫm cho chúng cơ hội tiếp xúc với chuyện triều chính sớm hơn chút”.

      Ngụy biện, Hoàng đế nhà ngươi chẳng qua là bao che cho con mình, ngươi thấy hài tử nên yên lòng chứ ngươi lo gì cho đám thanh niên thế gia đâu chứ. Nhiều đại thần trong lòng oán thầm, lại nhanh chóng tính toán thiệt hơn.

      Cùng Thái tử học tập vẫn là chuyện rất hấp dẫn, hơn nữa các vị đại thần đều tự hiểu Hoàng đế thầm bồi dưỡng thế lực cho Thái tử, nhà bọn họ cũng có con/cháu trong độ tuổi phù hợp, xem tình hình này, Hoàng đế đối với Hoàng hậu quả thực chung tình, cơ hội đưa con mình tham gia tuyển tú có bao nhiêu, trước kia Thái tử tuy rằng trúng độc nhưng nay thân thể khỏe mạnh, hoàn toàn có khả năng kế vị quân vương, con/cháu mình nếu trở thành tâm phúc của Thái tử vinh hiển cả gia tộc là chuyện trong tầm tay rồi.

      biết Hoàng thượng muốn tuyển chọn thư đồng cho Thái tử như thế nào?” vị đại nhân nhịn được cất lời.

      quy tắc duy nhất: khảo thí để chọn lựa”. Hoàng đế cố gắng kiềm chế vẻ mặt gian trá của mình “Thể tài toán học, tài xử án, phải biết chăm lo nông nghiệp… Nhân tài các lĩnh vực đều có khả năng tham gia khảo thí, những ai ưu tú nhất trở thành thư đồng của Thái tử”.

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Chương 119

      Edit: Do Nguyen

      Ý nghĩ kỳ lạ của Hoàng đế khiến quần thần dậy sóng, những tiếng phản đối lần lượt vang lên, An Nhị Gia ngáp dài cái, là quan viên phụ trách tiền bạc, công chúa, Thái tử chuyển cung, mở trường học gần tẩm cung Hoàng đế đều có liên quan đến tiền bạc, có hứng thú. Phải biết rằng mấy đứa An gia có người trâu bò là An Tam Gia dạy dỗ, An Tam Gia là bậc toàn tài, mặc kệ tụi muốn học cái gì Tam đệ đều có thể làm thầy giáo tốt nhất cho chúng nó.

      Buổi lâm triều giống như cái chợ, ồn ào huyên náo này khiến Hoàng đế tức giận nắm chặt tay, là thiên tử, chẳng lẽ cứ phải cò kè mặc cả với đám quần thần hiểu chuyện này.

      An Nhị Gia cố gắng kiềm chế chính mình được ngáp, kết quả nhịn nhịn được nhưng mắt đỏ hoe vương ánh lệ, nếu biết trước thế này hôm nay cáo bệnh nghỉ ở nhà cho khỏe, vẫn là An Quốc Công thoải mái nhất, lâm triều thích đến, thích phẩy áo rời , còn phải đứng đây nghe đám đại thần ầm ĩ. An Nhị Gia chầm chậm lùi mấy bước, đứng sau lưng vị đại thần to béo, tấm lưng của vị ấy vừa vặn che cả người An Nhị Gia, Nhị Gia vui vẻ tựa đầu vào lưng ngài ấy ngủ ngon lành.

      Đại thần to béo nhát gan quả thực rất muốn khóc, sao hai cha con An gia này lại xem như cái gối mà ngủ giữa triều đình, An Quốc Công đứng ngang hàng dựa vào vai ngủ, còn An Nhị Gia ở phía sau dựa vào lưng ngủ, lẽ nào mặt có viết chữ: Hãy tin tưởng lão tử! Người lão tử rất thơm, mời tự nhiên ngủ, đừng khách sáo!

      Thê tử của cũng gần đây béo hơn, mùa đông ôm ngủ là chuyện sung sướng nhất đời, lẽ danh tiếng của lan xa như vậy sao, đến cả cha con An gia cũng biết chỉ cần dựa vào bảo đảm ngủ ngon mọi nơi mọi chỗ.

      “An đại nhân!... An đại nhân!...” Hoàng thượng và các vị đại thần cãi nhau đến hồi bế tắc, mọi người đều tiết kiệm nước miếng, nhờ thế triều đình trở nên yên tĩnh hơn nhiều, tiếng ngáy của An Nhị Gia vang lên quá ràng, viên quan to béo nhát gan kia hoảng sợ vội vàng gọi An Nhị Gia tỉnh dậy.

      An Nhị Gia tức giận vung chưởng mạnh lên đầu ý bảo ngươi nên biết điều đứng yên cho ta ngủ, đại nhân to béo ôm đầu ê ẩm, nội thương nghiêm trọng, phải cố gắng kiềm chế dữ lắm mới ói ra búng máu, loạng choạng thân người, theo quán tính bước lên mấy bước. Vì di chuyển nên An Nhị Gia có chỗ tựa vững chắc để ngủ, lần này Nhị Gia bực mình , tiến lên đập lên đầu tên quan béo mập kia chưởng nữa.

      Lần thứ hai bị đánh, vị đại nhân to béo gắng gượng để té sấp mặt giữa kim loan điện, cảm thấy hôm nay mình làm được chuyện vô cùng vĩ đại là cố gắng giữ gìn thể diện, bị đánh mà vẫn nhất quyết chịu té xuống ở chỗ đông người. Đây là chuyện khí phách đến cỡ nào, quả nhiên thành hùng phải dễ. Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong đại điện đều nhìn .

      “Vu đại nhân, ngài sao vậy?”

      “Sắc mặt ngài được tốt lắm, đêm qua ngủ ngon sao?”

      “Bản quan mà, mấy người mập quá đứng lâu nổi đâu, thấy chưa, ta có sai đâu!”.

      Mọi người giọng xì xầm nhưng Vu đại nhân đều nghe sót chữ, xấu hổ muốn chết, ánh mắt của mọi người ràng là: Lão Vu à, ngươi còn dùng được nữa rồi, ăn cho mập thây rồi làm được tích gì, đứng mấy canh giờ lâm triều cũng chịu nổi.

      Vu đại nhân phản xạ có điều kiện nhìn An Nhị Gia cách ghét bỏ, họ An này so với côn trùng sâu bọ còn đáng ghét hơn...

      biết đây là lần thứ mấy Vu đại nhân muốn hộc máu, An Nhị Gia đứng nghiêm trang đĩnh đạc giữa đám đại thần, Nhị Gia còn dùng ánh mắt vô cùng quan tâm trìu mến nhìn giống như biết kẻ nào khiến cho Vu đại nhân trở nên như vậy...

      Hoàng đế cao chịu nổi quạnh cũng muốn góp vui, thời gian lâm triều quá dài, vẫn nên làm giảm khí nghiêm trọng này chút. Hoàng đế cũng rất chịu khó chú ý phát vị đại thần nào đói bụng phát ra tiếng kêu ục ục, hoặc vị đại thần nào nhịn tiểu quá lâu tư thế đứng ẹo ẹo khá là kỳ cục, hoặc có người nhịn được đánh rắm giữa triều. Hoàng đế tâm tình vô cùng thoải mái, các ngươi làm khó trẫm, trẫm cũng cho các ngươi dễ chịu.

      Khi căm tức Hoàng đế cố ý trả thù, ví dụ như kéo dài thời gian lâm triều lâu là lâu, muốn cho mấy kẻ ghét phải nhịn đói, nhịn khát, nhịn tiểu, nhịn đại tiện,... Nhịn lâu quá bọn chúng còn minh mẫn, năng lộn xộn, rồi hướng cầu xin được giải quyết với lý do: “Thần bị chứng thận hư, nhịn nổi!”.

      “Ha ha, trẫm nghĩ việc này nên giao cho An khanh gia !”. Hoàng đế cười híp mắt, An Nhị Gia vừa làm những gì đối với Vu đại nhân có thể qua mắt kẻ khác nhưng sao có thể gạt được, ngồi vừa cao, vừa xa, tầm nhìn lại vô cùng bao quát.

      Giao cho ta? Chuyện gì? An Nhị Gia mờ mịt, Nhị Gia nhìn đám đồng liêu bằng ánh mắt hoang mang.

      Thượng thư đại nhân to béo nhìn ghét bỏ: “An Nhị à, ngươi có biết là bạc của Hộ bộ về đâu ? Hơn nữa, nay quốc khố còn thiếu tận ba trăm vạn lượng bạc đó... Ngươi nên nghĩ cách giải quyết ”.

      “Đúng vậy, nay Hộ bộ đến lượng bạc cũng có đâu”.

      “Khụ khụ, An đại nhân là người cực kỳ có năng lực, việc này chắc cũng làm khó ngươi đâu nhỉ!”.

      Vu đại nhân sung sướng khi người gặp họa, vui vẻ híp mắt nhìn An Nhị Gia, sau đó còn dùng ánh mắt vô cùng sùng bái và cảm kích nhìn Hoàng đế. Đúng là ông trời có mắt, Nhị Gia à, ngươi ngủ nữa , ngươi hiểm gian trá nữa , ngươi dám xem ta như giường của ngươi, như gối của ngươi, còn đánh đập ta, dám thô bạo với ta, lợi dụng ta xong vứt bỏ thương tiếc... tại nhân quả báo ứng tiền, ngươi thấy chưa?

      An Nhị Gia giận bản thân quá ngu ngốc, sáng nay trời u ám, đúng là nên cáo bệnh ở nhà.

      -------------------o0o----------------------​

      “Tiểu thư, công chúa đưa bái thiếp là mấy ngày nữa đến An phủ bái phỏng”.

      Thập Nhất Nương tươi cười, “Tốt quá, ta cũng nhàm chán, đúng rồi, ta tìm Nhị ca, nhờ huynh ấy cho người làmvài món đồ chơi mới lạ, đến lúc đó ta cùng công chúa chơi vui vẻ”. Thập Nhất Nương vẫn muốn gọi thêm vài người đến chơi chung cho náo nhiệt nhưng tiếc là An Khang công chúa quá nhát gan, trước mắt cứ như thế này .

      “Tiểu thư muốn tìm Nhị Lang sao?” Tên sai vặt tươi cười sáng lạn tiếp “Nhị Lang ở trong phòng cùng Nhị Gia chuyện”.

      chuyện với Nhị bá?” Thập Nhất Nương hỏi tiếp, “Nhị bá lâm triều trở về rồi sao?”

      “Đúng ạ, nhưng biết phát sinh chuyện gì mà Nhị gia kịp cởi quan phục vội vã tìm Nhị Lang”.

      Thập Nhất Nương vô cùng tò mò nhưng vẫn giả vờ để ý đến ám chỉ của gã sai vặt, nàng kiên định tiến vào thư phòng của Nhị Lang.

      “Cái gì?” An Nhị Lang dám tin nhìn cha mình, “Hoàng thượng muốn cha nghĩ biện pháp đáp ứng cầu của , còn đám đại thần lại muốn cha làm trái với mong muốn của Hoàng thượng ư?”

      An Nhị Gia vô cùng buồn bực “Đúng vậy”. Nếu biết trước ngủ gục trong lúc lâm triều, khi được phân công nhiệm vụ vẫn ù ù cạc cạc mà quỳ nhận, về sau mới biết nội tình, chỉ hận thể tự đánh mình cho bớt ngu .

      Nghe được câu chuyện Thập Nhất Nương cũng trợn tròn mắt.

      Tóm lại, Hoàng đế và đám đại thần cãi nhau, có mấy vấn đề như sau:

      Thứ nhất, Hoàng hậu muốn làm giáo viên ở nữ học viện, đám đại thần quỳ lạy luôn miệng chuyện này thể được! Hoàng hậu xuất thân từ gia đình đồ tể dốt đặc cán mai, có thể dạy được gì cho các vị tiểu thư khuê tú? Chẳng lẽ lại dạy kỹ thuật giết heo hoặc mổ gà à? Đừng đùa chứ!

      Hoàng đế suy nghĩ hồi, vẫn quyết định để Hoàng hậu mở nữ học viện, đối với những gia đình nghèo khó, vừa được học miễn phí vừa được phát cơm ăn, chắc chắn số người xin theo học rất đông. Hơn nữa kẻ nào dám Hoàng hậu của chỉ biết giết heo mổ gà, sau thời gian dài kiên nhẫn luyện tập cho nàng, nàng biết đọc sách viết chữ rồi, vậy nàng còn biết giặt quần áo, biết nấu cơm, biết trồng rau trồng lúa... Đó là tấm gương rất tốt để các nương học tập.

      Thứ hai, đám đại thần đồng ý công chúa có thể đến ở sát vách với Hoàng đế và Hoàng hậu, cái này quan trọng, dù sao công chúa cũng sắp đến tuổi lấy chồng, ngây ngốc trong cung nhiều lắm chỉ vài năm nữa thôi.

      Hoàng đế rất vừa lòng với thái độ này của các vị đại thần, đám quan viên nuốt hết cay đắng vào trong bụng, ý của Hoàng đế, bọn muốn cản cũng đâu cản được, ràng ánh mắt của Hoàng đế là muốn giết nhà diệt tộc kẻ nào to gan dám đứng ra phản đối. Thiên tử à, ngươi sủng ái khuê nữ cũng phải có mức độ thôi chứ!

      Thứ ba, tất cả mọi người đều ủng hộ việc tuyển chọn nhân tài làm thư đồng cho Thái tử, tìm vị đại nho lợi hại nhất thiên hạ làm thầy giáo rồi cho đám trẻ ấy có cơ hội tham gia quốc , chủ ý này của Hoàng đế là đúng đắn! Nhưng phát sinh vấn đề là đám đại thần đồng ý mở học viện trong cung. Trong sử sách tiền triều chưa từng có vị vua nào lập học viện trong cung cả, đám thanh niên trai trẻ huyết khí cương dương... Trong cung lại có nhiều phi tử và cung nữ trẻ trung xinh đẹp, lửa gần rơm... ái chà... dám tưởng tượng tiếp... Cho dù Hoàng thượng muốn nạp thêm phi tử bọn họ cũng đồng ý lập học viện ở cung đình, ai biết được, lỡ như con/cháu họ làm vị nào đó trong cung lớn bụng, cái này cả dòng họ đều thoát nổi, vẫn nên đề phòng là tốt nhất.

      Hoàng đế mặc kệ ý của bọn họ, cò kè mặc cả, cần đồng ý của quần thần, kết quả chính là Hoàng đế cho mở học viện mới trong hoàng cung khiến ai nấy đều lo lắng.

      Hoàng đế mi tâm nhíu lại, bọn họ chỉ chuyện mở - mở, mà kẻ nào đến chuyện bạc để sửa chữa cung điện?

      Tiên đế nuôi đống vợ con nheo nhóc, lão ấy chỉ toàn lo xây cung điện và cung phụng chođám phi tần mỹ nữ, hoàng tử công chúa... đến nỗi quốc khố trống rỗng. Đương kim Hoàng đế lại cùng các vị vương gia đại chiến thêm trận mấy năm qua nữa, chiến trường chính là hoàng cung bị đập phá cũng ít, thiếu chút nữa thành nhà ma. Đây cũng là nguyên nhân khiến An Khang công chúa thời gian qua phải ở xa tẩm cung Hoàng đế như vậy, bởi những cung điện gần gần đều bị phá nát đến thảm thương.

      tiền làm cái gì được? Đám đại thần vừa lòng mỉm cười chờ đợi Hoàng đế buông lời từ bỏ, mở học viện mới phải tốn rất nhiều bạc, bọn họ lại đồng ý để Hộ bộ chi tiền, Hoàng đế sớm hay muộn cũng phải bỏ ý định mở học viện cho Thái tử trong hoàng cung thôi.

      Hoàng đế từ bỏ sao? Phải vậy? Hoàng đế tha thiết nhìn An Nhị Gia, ái khanh tốt của trẫm, hãy , chuyện bồi dưỡng tình cảm của trẫm và con cái trẫm đều phải dựa vào ngươi đó!

      vậy, các đại thần hy vọng dùng tiền bạc ép Hoàng thượng bỏ ý định, còn Hoàng thượng lại muốn cha dùng tay mở ra học viện?” An Nhị Lang ra trọng điểm câu chuyện.

      An Nhị Gia tha thiết nhìn , “Con trai, khó khăn này cha đành giao lại cho con, dù sao những chuyện liên quan đến tiền bạc đều làm khó được con mà”.

      Thập Nhất Nương thông cảm nhìn An Nhị Lang, mở thư viện – nhất là thư viện hoàng gia mà quốc khố có bạc, Nhị Lang à, huynh đáng thương!

      “Sửa sang chút mấy cung điện cũ trong cung được sao?” An Nhị Lang , “Đây là biện pháp tiết kiệm nhất”.

      An Nhị Gia lắc đầu.“Sợ là được, các đại thần đồng ý, huống hồ trong cung, các cung điện đều bị đập phá nghiêm trọng, chi phí để sữa chữa cũng hề ”.

      “Xem ra Hoàng thượng là kẻ nghèo rớt mùng tơi rồi”. An Nhị Lang đau đầu.

      Thập Nhất Nương chen lời, “Nếu con là Hoàng thượng, trắng tay là chuyện rất tốt, từ tay trắng làm nên khiến người khác tin phục, tiền bạc có bao nhiêu làm bấy nhiêu, chỉ cần khéo léo sắp xếp vẫn có thể mở được học viện”.

      An Nhị Lang lập tức vểnh tai lắng nghe, An Nhị Gia mắt cũng lấp lánh nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương.

      “Con tiếp ”.

      “Nhị ca, huynh là thương nhân, điều gì khiến thương nhân lo lắng nhất? Đó chính là bán được hàng. Ví dụ như cùng là tửu lâu, tại sao có chỗ đông như trẩy hội, có chỗ vắng vẻ như chùa hoang vậy?”

      “Tửu lâu, rượu và thức ăn là quan trọng nhất, ngoài ra danh tiếng cũng rất có ảnh hưởng đó…” An Nhị Lang dừng chút, mơ hồ có thể nghe ra ý trong lời của Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương hài lòng tiếp, “ sai, đó chính là danh tiếng. Vừa rồi Hoàng thượng tặng cho Bách Vị Lâu chúng ta tấm bảng hiệu, nhờ nó Bách Vị Lâu liền nổi danh thiên hạ là tửu lâu duy nhất được Hoàng thượng hạ bút đề văn, rất nhiều người mặc dù chưa bao giờ đến Bách Vị Lâu ăn cơm, chưa biết thức ăn ngon dở thế nào nhưng họ đều biết đến danh tiếng của Bách Vị Lâu là nhờ tấm bảng đó”.

      An Nhị Gia chen ngang , “Thập Nhất Nương, con thừa nước đục thả câu”.

      Thập Nhất Nương cười sáng lạn, “Con nghĩ có vô số thương nhân tình nguyện quyên góp bạc để xây dựng học viện hoàng gia, chỉ cần chúng ta hứa để Hoàng gia ra mặt chứng minh sản phẩm của họ là đệ nhất thiên hạ, ví dụ như nếu nhà chúng ta kinh doanh lò đúc gạch, nhất định chúng ta mong muốn Hoàng thượng dùng gạch nhà mình xây dựng học viện, nhờ đó ai ai cũng biết gạch nhà chúng ta tốt đến mức được dùng để xây dựng hoàng cung, đến Hoàng thượng cũng rất hài lòng gạch nhà chúng ta. Trong chuyện này, đừng là miễn phí gạch, nếu bảo họ dâng bạc họ cũng vui vẻ làm theo thôi”.

      An Nhị Lang càng lúc càng hớn hở, từ lời của Thập Nhất Nương nghĩ đến rất nhiều cách làm ăn khác, phát ra chuyện kinh doanh còn có thể làm như vậy… Tương lai của Nhị Lang càng ngày càng tươi sáng!
      Last edited: 29/3/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :