1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 7

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Ngoại trừ những hắc y nhân phải trinh sát thì hầu hết đều trở lại, vây quanh đống lửa ăn lợn rừng nướng, Lâm Đại Lâm Nhị xẻ ra một khối lợn rừng nướng cung kính dâng lên cho An Tam Lang, An Tam Lang để hai người ăn trước, chuyển đống lửa qua bên, đào ra cái ống trúc bên dưới đám tro.

      An Tam Lang bón cho muội muội ăn cháo ống trúc, cháo thơm lừng lướt qua yết hầu, vào cái dạ dày đói khát, Thập Nhất Nương hết sức cảm động, lệ khóe mắt như sắp trào ra, a a, cháo gạo bình thường, hương vị ngọt ngào, còn có thịt gà non mềm, nàng vô cùng thành kính cố gắng nuốt, giống như đây là món ăn ngon nhất thiên hạ......

      Tư Tứ Lang thấy vậy cũng nhịn được nuốt nuốt nước miếng, thật sự ngon như vậy sao? Vốn dĩ đã ăn gà nướng no đến nứt bụng mà bây giờ lại bắt đầu cảm thấy đói một cách thần kỳ. Thủ lĩnh hắc y rất biết quan sát, bới ra một cái ống trúc bé nhất dưới đám tro ra, gỡ nút đậy, lấy dao gọt một cái đũa gỗ đưa cho chủ nhân.

      “Chủ nhân, cái này tốt cho tiêu hóa, gà nướng lúc nãy rất nhiều mỡ, nên uống cháo này để lót dạ dày.”

      Tư Tứ Lang nhìn nhìn, quả nhiên phải là loại cháo đặc sệt, có lẽ do cổ họng Thập Nhất Nương tốt, nên cháo này được nấu loãng, rất dễ nuốt.

      An Tam Lang thấy muội muội bởi vì được ăn đồ ăn ngon mà mắt híp lại cong cong như trăng non, ánh mắt thâm trầm, khỏi nhớ tới Thập Nhất Nương trước khi chưa hôn mê, khi đó nàng rất kiêng ăn, còn hiện tại lại có thể giải quyết nhanh gọn chén cháo như vậy. Nhớ lại trước đây đại phu có nói Thập Nhất Nương hôn mê 3 năm, ăn cơm trong một thời gian dài như vậy nên bị rối loạn dinh dưỡng, trong thoáng chốc trái tim An Tam Lang lại bắt đầu đau đớn......

      Ống trúc lớn, hơn nữa bên trong đa phần là nước, Thập Nhất Nương ăn ống vẫn chưa thấy no, An Tam Lang lại mở thêm cái ống trúc chậm rãi bón cho nàng.

      Tư Tứ Lang có chút chộn rộn, nếu đây phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhất ̣nh sẽ cầu được ăn thêm.

      Sờ sờ bụng của muội muội nổi lân gần bằng cái trống, An Tam Lang ngừng bón cháo, “Thập Nhất Nương, ăn bảy phần no là được rồi, ăn quá no tốt cho sức khỏe.”

      Thập Nhất Nương lưu luyến dời mắt khỏi ống trúc trong tay ca ca, lúc này mới nhớ tới ca ca cũng còn chưa ăn, nhất thời đau lòng, “Ca, ăn......”

      An Tam Lang được muội muội quan tâm, cảm thấy ấm áp, liền uống nốt phần cháo trong ống trúc mà Thập Nhất Nương ăn còn thừa lại.

      Ăn xong uống xong, đám người tìm được một sơn động lớn, gác đêm gác đêm, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, Thập Nhất Nương mặt đỏ hồng để ca ca bế mình tiểu, nàng được tự nhiên đến nỗi muốn tự vùi đầu vào trong cát nhưng ngặt nỗi nàng có khí lực gì hết a a a......

      Tâm tình của An Tam Lang vô cùng tốt, chọc chọc khuôn mặt đỏ ửng cho dù ở dưới ánh lửa nhưng cũng tài nào che giấu được của muội muội, cúi đầu cười rộ lên, lấy tấm da thỏ quấn muội muội mấy tầng trong mấy tầng ngoài thật chặt chẽ, sau đó mỹ mãn ôm nàng nằm trước đống lửa, tiến vào mộng đẹp.

      Tư Tứ Lang cũng nhắm hai mắt nghỉ ngơi, trong ánh lửa khuôn mặt sáng óng ánh như loại dương chi ngọc thạch tốt nhất, xinh đẹp khiến người khác thể dời nổi hai mắt, Thập Nhất Nương ngơ ngác nhìn vài lần, hy vọng nhìn mỹ thiếu niên nhiều một chút thì có thể mơ thấy mộng đẹp.

      Trong đêm tối tĩnh mịch, đống lửa ngẫu nhiên phát ra tiếng “đôm đốp”, Thập Nhất Nương ngẩn ngơ nhìn cây ́i trong rừng rậm như tán gẫu với nhau, ràng trời tối mịt, nhưng nàng lại có thể “thấy” cây cối khiêu vũ ở trong gió, xào xạc thì thầm......

      Cảm giác hạnh phúc, giống như toàn bộ rừng rậm đều bầu bạn bên cạnh nàng......

      *******************

      “Thập Nhất Nương, tỉnh tỉnh......”

      Thập Nhất Nương mở hai mắt, thấy ý cười trong mắt An Tam Lang, “Ngủ mà cũng cười, chẳng lẽ Thập Nhất Nương mơ thấy mộng đẹp gì sao?”

      “Ân, thấy...... mộng đẹp......” Tâm tình Thập Nhất Nương rất tốt, người mang dị năng hệ mộc thân cận với thiên nhiên nhất, nàng cảm giác được dị năng như nhảy nhót trong cơ thể mình.

      An Tam Lang cảm thấy vô cùng vui mừng, chỉ mới qua đêm mà Thập Nhất Nương chuyện đã lưu loát hơn, thân thể quả nhiên đã tốt hơn so với lúc trước, “Đến đây, uống chút cháo, sau đó chúng ta xuất phát.”

      Đôi mắt Thập Nhất Nương sáng lên, cái mũi quả nhiên ngửi được hương gạo quen thuộc, sáng sớm còn được ăn nữa, hạnh phúc.

      Tư Tứ Lang trải qua 1 đêm nghỉ ngơi, tinh thần cũng phấn chấn hơn, nhìn giống như cây trúc xanh tươi được tưới đầy đủ nước mưa và ánh mặt trời mùa xuân. Thập Nhất Nương nhịn được nhìn , ràng mặc quần áo màu đen giống như mấy hắc y nhân khác, nhưng những người khác nhìn như quạ đen, còn hắn thì như thiên nga đen, dáng vẻ khí thế này thật khó mà miêu tả cho được, nàng cảm thấy cho dù thiếu niên này có khoác cái bao tải lên người cũng vẫn đẹp hơn người khác mặc đầy hàng hiệu.

      Khóe miệng Tư Tứ Lang hơi hơi cong lên, cảm thấy vô cùng khoái trá đối với ánh mắt kinh diễm của tiểu nương. Thập Nhất Nương hừ tiếng, chuyển tầm mắt sang ca ca nhà mình, ca ca nàng cũng kém nha, thậm chí còn tốt hơn. Nếu so sánh với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thì ánh mặt trời sáng ngời vẫn khiến người khác dễ chịu hơn.

      *********************

      Bởi vì phải bộ núi, đường vất vả cần phải nói, Thập Nhất Nương dạo qua một vòng lưng hoặc trong lòng của vài người, mặc dù An Tam Lang vẫn muốn tự mình bế nàng chăm cho nàng, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn 13 tuổi, ở giai đoạn trổ mã, thể lực thể nào bằng được những hắc y nhân mà Tư Tứ Lang mang đến.

      Cưỡi khoái mã từ Uyển Thành đến Trung Châu hết năm ngày, nếu sơn đạo gặp vấn đề gì thì hết khoảng nửa tháng, nhưng nếu phía sau có truy binh khó .

      Lần này người Hồ thừa dịp lão hoàng đế của Đại Hạ hôn mê, mấy đứa con của ông thì đánh đến ngươi chết ta sống, nên nhân lúc cháy nhà mà hôi của, kéo quân ồ ạt sang xâm lấn, nhưng vẫn nhằm chủ yếu vào An gia quân.Trong vài thập niên gần đây, An gia quân suốt ngày bám theo ngáng chân bọn chúng, quả thật là đã tạo thành một mối huyết hải thâm cừu. Nếu có An nguyên soái, bọn chúng đã sớm đánh tới kinh thành Đại Hạ rồi! Người Tây Hồ hận An gia quân thấu xương, nên sau khi nghe ngóng được cháu trai cháu của An nguyên soái từ Uyển Thành trốn thoát, truy binh phía sau vẫn luôn truy đuổi ngừng, phái càng lúc càng nhiều truy binh theo, may mà đoàn hắc y binh Tư Tứ Lang mang đến cũng phải ngồi .

      Người Hồ truy đuổi tuy nhiều, nhưng mỗi người trong nhóm người bên này cũng đều có thân thủ cực tốt, kỹ thuật giết người có thể nói là đều thuộc hàng nhất lưu, thậm chí ngay cả Tư Tứ Lang, thiếu niên mới 11 tuổi nhưng động tác giết người vô cùng lưu loát, lưỡi dao chém vào thân thể, máu tươi bắn vào khuôn mặt tuyết trắng tinh xảo của hắn nhưng mặt hắn vẫn có chút thay đổi nào......

      Thập Nhất Nương nhịn được rùng mình, tuy rằng đứa 10 tuổi ở đại cũng đã bắt đầu học cách giết zombie, nhưng dù sao đó cũng phải là người sống, còn Tư Tứ Lang thì vô cùng bình tĩnh tìm người có thể lực yếu một chút, cố gắng đao chém mất mạng, sau khi giết người ánh mắt vẫn hề dao động......

      Thập Nhất Nương đưa ra kết luận: Thiếu niên này sau khi lớn lên nhất định dễ chọc, có thể làm bạn với thì liền làm chứ tuyệt đối đừng làm kẻ ̣ch của hắn!

      Kỳ Tư Tứ Lang cũng thầm lấy làm kỳ lạ, trong kinh thành hắn thấy vô số những nữ nhân bị kim thêu đâm một phát đã kêu đau, thấy mấy con sâu, tắc kè, cóc nhái liền hét lên một tiếng rồi té xỉu, chứ còn tiểu nương 6 tuổi có thể vô cùng chăm chú xem bọn giết người, máu tươi bắn lên mặt mà sắc mặt vẫn đổi, thì hắn mới thấy có duy nhất một người trước mặt đây.

      hổ là tây bắc hoang vắng ngàn dặm người ở, dọc theo đường Thập Nhất Nương thấy phải là hoang mạc thì chính là núi hoang, ngẫu nhiên đường còn thấy cả xương người, Thập Nhất Nương có chút sầu não, bây giờ Đại Hạ thoạt nhìn thì chính là nước có chính quyền vững vàng, nhưng vẫn còn cách xa tiêu chuẩn ‘thái bình thịnh thế’.

      Những hắc y nhân làm nhiệm vụ trinh sát trong đoàn của Tư Tứ Lang đã trở về, đem về những tin tức hỏi thăm được dưới chân núi cùng với một chút lương thực, dọc theo đường bọn họ cũng thiếu lương thực. Khi nghe được Trung Châu làm tốt công tác chuẩn bị chiến tranh, cũng bắt đầu xuất chinh, thì đám người đều nhàng thở ra, càng thêm vui vẻ đùa giỡn với bọn người Hồ am hiểu sơn đạo.

      Sau khi cần phải lo lắng tình hình dưới chân núi nữa, đám người có cơ hội được ra chiến trường liền hưng trí bừng bừng biến ngọn núi trở thành chiến trường, nơi nơi thiết lập cạm bẫy, thi đấu xem ai làm sụp bẫy, ai chém được nhiều người Hồ nhất. Aiz, nam nhân quả nhiên đều là tranh cường háo thắng!

      Thập Nhất Nương phát rừng rậm ở cổ đại được bảo vệ tồi, khắp nơi là đại thụ che khuất ánh mặt trời, tuy là ban ngày nhưng trong rừng lại u vô cùng, cần lo lắng sau khi giết người có ai chôn, trong rừng rậm lúc nào cũng có thể nghe được tiếng mãnh thú gầm rống.

      Ân, hình như thanh này chính là của...... lão hổ?

      “Thập Nhất Nương, đừng sợ.” An Tam Lang an ủi, cười cười với muội muội, “Nghe gần vậy thôi, chứ thật ra lão hổ cách chúng ta khá xa.”

      “Nga.” Thập Nhất Nương có chút thất vọng, gần đây cổ họng của nàng đã khá hơn rất nhiều, chuyện cũng lưu loát hơn, “Muội còn tưởng sắp được ăn thịt hổ.” Kìm lòng đậu liếm liếm đầu lưỡi, trước tận thế mà ăn thịt hổ sẽ bị xử phạt, nhưng sau tận thế thì rất nhiều phép tắc đã được thay đổi, chỉ cần có thể ăn là được, ai thèm quản ngươi là động vật được bảo hộ ở cấp thứ mấy! Cũng phải nói, năm đó trong đám thú bị biến dị kia, mùi vị của lão hổ nửa biến dị đó cũng tệ, vẫn chưa hoàn toàn biến dị, hương vị vẫn là bình thường, nấu trong nồi nửa ngày, bỏ thêm gừng, hạt tiêu, muối cùng với đậu đã cà vỏ, nấu nửa ngày, hương vị thật khiến người khác phải thèm thuồng.

      Tư Tứ Lang sững người, lưng cứng ngắc, còn Lâm Nhị thì suýt nữa đã té ngã. hổ là nữ nhi An gia, sự gan dạ sáng suốt này, chậc chậc!

      An Tam Lang cứng ngắc cười cười với bọn họ, “Ha ha...... Thập Nhất Nương...... đói bụng mà thôi!” Cố gắng vãn hồi một chút thể diện cho muội muội, chỉ mong muội muội đừng mất hết mặt mũi trước khi đến được kinh thành .

      Càng tới gần Trung Châu, người Hồ đến tìm chết càng ít, đại khái là đã hiểu ra rằng phái binh đến cũng chỉ để chịu chết, nên hai ngày này hoàn toàn thấy bóng dáng người Hồ nào, An Tam Lang nhàng thở ra, cuối cùng cũng an toàn.

      ngày này, bọn họ lại đùa chết đám người Hồ, đám người có chút tiếc nuối, theo như bọn họ tính, về sau người Hồ đến tìm chết có khả năng sẽ càng ngày càng ít, quả nhiên ngày hôm sau nhìn thấy người Hồ nào, Lâm Đại Lâm Nhị tiếc nuối đến độ muốn dừng lại từ từ chờ bọn chúng. Chúng ta còn chưa có giết đủ đâu, các ngươi nhất định phải tiếp tục đuổi theo đến đây nha!

      Màn đêm buông xuống, lúc này bọn họ thực may mắn, vậy mà lại có thể tìm được suối nước nóng ở một nơi mênh mông người thâm sơn cùng ́c như thế này, tất cả mọi người lập tức dựng dậy tinh thần, đã rất lâu được rửa mặt, cuối cùng cũng có thể gột rửa thoải mái rồi. Hai mắt Thập Nhất Nương lại tỏa sáng chói chang, người ta chính là một tiểu nương ưa sạch nha, cuối cùng có thể tắm sạch sẽ rồi.

      An Tam Lang buông Thập Nhất Nương xuống, xoa xoa bả vai đau nhức.

      Thập Nhất Nương đau lòng thôi nhìn An Tam Lang, “Ca ca, ngày mai để Lâm Đại Lâm Nhị cõng muội , ca ca vất vả quá rồi.” Thời gian An Tam Lang ôm nàng là nhiều nhất, nàng rất đau lòng ca ca.

      An Tam Lang cự tuyệt, cho dù muội muội là gánh nặng, cũng là một gánh nặng ngọt ngào, cõng nàng cả đời cũng thành vấn đề, “Thập Nhất Nương hề nặng tí nào. Được rồi, muội nghỉ ngơi trước chút, ca ca giúp Tứ Lang.”

      Đặt muội muội ở một nơi cách ôn tuyền xa, do có ôn tuyền mà xung quanh nơi này hề lạnh, mặt đất còn có thể thấy được vài dấu chân của dã thú như là khỉ hay gấu. Quả là chỉ có loài người mà ngay cả dã thú cũng biết ngâm ôn tuyền rất tốt cho sức khỏe.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ: đường chạy trối chết, Thập Nhất Nương chịu nổi vội hỏi An Tam Lang.

      Thập Nhất Nương thầm ….

      An Tam Lang: Thập Nhất Nương muốn tiểu sao? Đến đây ~~[ tư thế tiểu của trẻ con ]

      Thập Nhất Nương thầm ….

      An Tam Lang: [ cầm lá cây ] Thập Nhất Nương muốn nặng? Đến đây ~~[ tư thế nặng của trẻ con ]

      Thập Nhất Nương: Ô ô oa......

      An Tam Lang: Thập Nhất Nương, đừng khóc mà, ngọn núi này cũng chỉ có thể tìm được lá cây, chờ đến khi về nhà, ca lấy tơ lụa chùi chùi cho ngươi, được ?

      Thập Nhất Nương: Ô ô, vấn đề phải là lá cây hay tơ lụa, được ?
      Last edited: 25/10/15

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 8

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Đống lửa được đốt lên, chiếu sáng cả một vùng đen tối xung quanh.

      ‘Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết’ (1), Thập Nhất Nương nhìn làn khói trắng phả ra từ miệng mình, chợt nhớ tới câu thơ này.

      (1): Một câu trong bài thơ “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh” (Bài hát tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô) của Sầm Than, ý của câu thơ này là “ đất Hồ vào tháng 8 tuyết bay đầy trời”.
      “Tứ Lang, phiền đệ giúp huynh để ý Thập Nhất Nương một chút, huynh thăm dò bốn phía.” An Tam Lang , đến địa phương càng an toàn càng thể khinh thường.

      Tư Tứ Lang vô cùng quen với việc An Tam Lang là một tên cuồng muội muội, ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương có chút bội phục nhìn vị nhi tử của Tư gia này, ràng xuất thân thế gia, có khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân, vậy mà lại có thể chịu khổ như vậy, lúc xuống ngựa ràng hai chân đều run run rẩy rẩy thể khép lại, nhưng mặt lại hề để lộ ra chút đau đớn nào.

      “Con thỏ , nhìn gì vậy?” Thêm một lần nữa cố gắng duỗi thẳng hai chân, Tư Tứ Lang nhắm mắt lại hỏi, trong mấy ngày chạy trốn tìm đường sống, cùng nhau trải qua khó khăn, tình cảm huynh muội giữa bọn họ cũng bắt đầu nảy sinh. Từ nhỏ Tư Tứ Lang đã có một niềm thích đặc biệt với mấy con vật lông xù mềm mại như thỏ, hắn phát hắn rất dễ dàng mềm lòng đối với Thập Nhất Nương vừa ngốc vừa dễ thương này.

      được gọi muội là con thỏ . Chân của huynh có khỏe , để người khác giúp mát xa kinh mạch chút sẽ thoải mái hơn nhiều.” Thập Nhất Nương chân thành đề nghị .

      cố duỗi thẳng chân nữa, Tư Tứ Lang nhàn nhạt nở một nụ cười cao quý lãnh diễm giống như ánh trăng, “Huynh sao, đường dài bôn ba hay ngồi lâu lưng ngựa đối với huynh mà chỉ là bữa ăn sáng......”

      Chết vì sĩ diện, huynh thực cho rằng muội phát huynh bây giờ đường khác gì con cua sao? Thập Nhất Nương quay đầu tứ phía nhìn cây ́i chung quanh, thân thể dạo này rõ ràng đã chuyển biến tốt, rốt cuộc đã có thể từ tốn quay quay đầu.

      Tư Tứ Lang có chút khó chịu với sự quan sát nạy bén của Thập Nhất Nương, cũng chỉ là một đứa hôn mê 3 năm mà đã như vậy, chẳng lẽ những người xuất thân từ An gia chỉ toàn thiên tài?

      “Cho muội.” Tư Tứ Lang lấy ra cái bao giấy dầu.

      Hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng nhìn bánh trung thu tay , “Oa, muội quên, hôm nay là 15 tháng 8, khó trách hai ngày này trăng lại lớn như vậy, ách......”

      Thập Nhất Nương được sủng mà sợ, nhìn Tư Tứ Lang nghiêm túc chia bánh thành hai nửa, sau đó lại tiếp tục chia thành bốn phần, “Tư đại ca, muội có thể ăn hết toàn bộ, huynh cần chia nhỏ ra như vậy.”

      “Cho muội......”

      Thập Nhất Nương trầm mặc nhìn mẩu bánh bằng một phần mười sáu cái bánh trung thu kia, chắc còn chưa đủ ngụm.

      muốn ăn?“ Tư Tứ Lang lập tức đem bánh để vào trong miệng chính mình.

      “Quỷ hẹp hòi.” Thập Nhất Nương tức giận, “Huynh lại còn biết ngượng chỉ đưa cho muội một miếng nhỏ như vậy!”

      Dưới ánh trăng, Tư Tứ Lang cười đến vô cùng mê người, nhưng khắc này Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy đặc biệt vô lại.

      “Chỉ một miếng nhỏ này nhưng mà huynh đã mạo hiểm có thể bị An Tam ca phát mà đưa cho muội, nếu muội muốn thì vẫn nên tiếp tục ăn thực phẩm cho trẻ con .” Nhìn con thỏ giận mà dám gì, Tư Tứ Lang chợt cảm thấy mọi buồn bực đều tiêu tan.

      Con thỏ , có số việc ngươi thấy được thì cũng nên nói ra, thật hiểu chuyện nha, cần phải giống như An Tam Lang, ca ngươi tinh mắt thấy chân Tư Tứ Lang bị tróc da, ngươi xem ca ngươi liền lấy cớ bảo chiếu cố muội muội, để có thể nghỉ ngơi cho tốt.

      Thập Nhất Nương rưng rưng ăn mẩu bánh trung thu bé tí hin kia, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, là nhân đậu xanh, ô ô, nàng vô cùng quý trọng luyến tiếc nuốt vào, biết bao nhiêu năm chưa ăn qua đồ ngọt gì rồi.

      Cuối cùng Tư Tứ Lang vẫn mềm lòng, lại cho Thập Nhất Nương thêm một mẩu nhỏ, Thập Nhất Nương cảm thấy mình hẳn là nên làm một đứa hào phóng, cho nên liền tha thứ cho .

      “Oa, có cây bồ công !” Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng rực nhìn Tư Tứ Lang, “Tư đại ca, huynh có thể hái vài cây bồ công cho muội ?”

      Tư Tứ Lang xoay qua, mảnh trắng xóa ngập tràn bồ công ánh vào mi mắt, có lẽ là do ôn tuyền mà ở vùng phụ cận, thực vật đều sinh trưởng xanh um tươi tốt.

      Tư Tứ Lang nhíu mày khẽ đến độ thể nhận ra, biết bên trong đùi có còn chảy máu hay ?

      đứng dậy bẻ gốc cây cây bồ công , hoa bồ công màu trắng lập tức bay , sửng sốt chút, sau lưng truyền đến tiếng cười khanh khách của tiểu nương, phục, thử hai lần mới bẻ được vài cọng nguyên vẹn.

      Thập Nhất Nương đưa ngón tay ra cẩn thận cầm lấy cây bồ công , Tư Tứ Lang thấy nàng cố sức, đơn giản đem cây bồ công thả tới trước mặt nàng, Thập Nhất Nương có chút say mê thổi hơi, nhìn những sợi bông màu trắng nhẹ nhàng phiêu đãng khắp nơi, xinh đẹp, nhớ tới sau tận thế, hầu hết cây ́i nếu bị phóng xạ của sao băng diệt sạch thì cũng trở thành thực vật biến thái giống trong trò chơi thực vật đại chiến cương thi, Thập Nhất Nương vô cùng cảm động, đời này vẫn tốt hơn, đã bao lâu nàng được thấy thực vật xinh đẹp mà vô hại như vậy, mà quan trọng nhất là, có lẽ do cây ́i trong thế giới này hoàn toàn bị nhiễm bẩn, nên dược hiệu mạnh hơn nhiều so với trước tận thế trong đời trước.

      Thấy tiểu nương chơi vui vẻ, Tư Tứ Lang có chút cảm thán, quả nhiên là tiểu nương, nương kinh thành có người nào thích cái loại hoa dại rẻ tiền này cơ chứ, mấy loại hoa các nàng thưởng thức đều là những chậu mẫu đơn thược dược hoặc hoa cúc tinh xảo được trồng trong nhà ấm...... Chẳng lẽ do tây bắc quá rét lạnh, những thứ hoa xinh đẹp yểu điệu kia nở nổi, cho nên cây bồ công cũng trở thành bảo bối sao?

      Thập Nhất Nương giống như biết được trong lòng nghĩ gì, mặt giãn ra cười , “Tư đại ca, cây bồ công tuy rằng so ra kém mẫu đơn thược dược, nhưng toàn thân đều là bảo vật, lá cây có thể cải thiện bệnh mẩn ngứa, đóa hoa nấu thành thuốc có thể trừ mụn mặt...... rễ thì có tác dụng giải nhiệt, có thể chữa phong thấp, lá non cùng với thân cây trụng nước sôi, thêm chút dầu vừng cùng tương, hương vị cực kỳ ngon......” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, trong mắt Tư Tứ Lang ngập tràn ý cười, mấy ngày nay ở chung khiến biết được tiểu nương trước mắt là một người đáng thích ăn vặt.

      “Đáng tiếc cây bồ công này già rồi, tại phải mùa ăn nó, nhưng đem làm thuốc thì cũng được......” Thập Nhất Nương lưu luyến rời buông tay ra.

      muốn cầm cây bồ công vứt bỏ, tay Tư Tứ Lang chợt cứng đờ, cây bồ công có giảm hiệu quả nhiệt? Chữa viêm da, đau nhức khớp xương? Chẳng lẽ đứa này biết bọn họ mang kim sang dược đủ, cho nên đùi hắn bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng sao?

      An Tam Lang trở lại, Thập Nhất Nương hoan hô làm nũng với An Tam Lang, hỏi buổi tối có thể ăn nhiều hơn mấy miếng thịt gà hay , Tư Tứ Lang nghĩ ngợi, đại khái chỉ là trùng hợp .

      “Ca ca, nước trong ôn tuyền dễ chịu mà?” Thập Nhất Nương chờ mong hỏi, “Muội vẫn thể được gội đầu sao?”

      An Tam Lang có chút khó xử, “Tắm rửa có thể, gội đầu được, tóc khô dễ gây đau đầu.”

      Thập Nhất Nương năn nỉ nhìn , “Ca, người ta lâu gội đầu, huynh mỗi ngày ôm muội ngửi thấy mùi thối đầu muội sao?”

      ngửi thấy, Thập Nhất Nương rất thơm.” An Tam Lang trảm đinh tiệt thiết , thời tiết này mà nghĩ gội đầu sao, đùa gì thế, nhỡ may trúng phong hàn thì cũng thể giỡn được.

      Chỉ có cái đầu là có thể động, Thập Nhất Nương duỗi thẳng cái mũi dùng sức hít hít, khí trong trẻo nhưng lạnh lùng vào trong phổi, khiến nàng suýt nữa ho khan, An Tam Lang thấy bộ dáng đáng của nàng, nhịn được lại ôm nàng lại.

      Thập Nhất Nương đảo cặp mắt trắng dã, sự cảm thấy khứu giác của ca ca nhà mình chắc là hỏng rồi.

      đám người vào tắm rửa theo từng nhóm, Tư Tứ Lang lặng lẽ cầm lấy cây bồ công ngâm ôn tuyền, An Tam Lang thấy thế thì hơi mềm lòng, thầm nghĩ hắn quả là vẫn còn con nít, tắm cũng phải cầm theo một cây bồ công để chơi.

      Buổi tối, tiểu nương hết sức xấu hổ bị huynh trưởng ném vào trong nước tắm rửa sạch .

      “Ca ca, người ta thật khác gì một con heo nhỏ đợi bị làm thịt! Kiểu bị trói lại, muốn cử động cũng cử động được ấy.” Thập Nhất Nương bĩu môi, mặt vàng như nến do bị hơi nước nóng rực hun cho, nên nổi lên tầng hồng nhuận hiếm thấy.

      mặt An Tam Lang mang theo ý cười ràng, khác với khi cười với người ngoài chỉ như gió xuân thoang thoảng, mà nụ cười này phát ra từ nội tâm, “Qua thêm mấy ngày nữa, thân thể muội tốt hơn rồi thì thích động kiểu gì cũng được.” Thập Nhất Nương từ trước đến nay vốn hoạt bát, mấy ngày nay chỉ có miệng là nói được, thêm nữa chắc nàng bị nghẹn chết mất.

      “Mặc kệ, nếu động đậy được thì ca ca phải hầu hạ Thập Nhất Nương.” Tiểu nương dùng bàn tay có thể cử động nắm lấy quần áo của huynh trưởng, trong mắt tràn đầy ỷ lại.

      Trong lòng An Tam Lang mềm nhũn, “Được, chỉ cần muội ghét bỏ thì ca ca sẽ luôn luôn ở bên cạnh muội.”

      An Tam Lang lấy khăn quấn quanh toàn thân muội muội đã tắm rửa sạch , lau bọt nước người nàng, “Thập Nhất Nương, ca ca biết ngươi thích Tư đại ca, nhưng mà Tư đại ca đến từ kinh thành, gia thế lớn...... Tuy có ân cứu mạng với chúng ta, nhưng ân tình này là vì tổ phụ và phụ thân nhờ vả, cho nên......”

      An Tam Lang cũng phải kẻ khờ, làm sao đoán ra được lai lịch của vị thiếu niên dùng tên giả Tư Tứ Lang này. Họ Tư? Hẳn là họ Tư Đồ , họ của hoàng thất.

      Nhưng An Tam Lang cũng nghĩ sẽ nói cho muội muội biết những suy đoán của hắn, Thập Nhất Nương còn , thể hiểu được những chuyện quá phức tạp như thế này.

      chỉ có Thập Nhất Nương, mà An Tam Lang cảm thấy tốt nhất là mình nên làm như cái gì cũng biết. Hoàng thành là nơi tốt như vậy sao? Từ trước đến nay bọn họ luôn trung thành với quân vương, mặc kệ là ai ngồi ngôi vị hoàng đế, những chuyện còn lại, tranh giành ghế rồng gì đó An gia bọn họ chưa từng góp vui.

      Thập Nhất Nương sửng sốt nhưng vẫn bắt lấy ý tứ trong lời nói của huynh trưởng, “Ý của ca ca tức là bọn họ có ý tốt sao?”

      “Cũng đến mức này, chẳng qua là cùng chí hướng thì thể nói chuyện được thôi, huống hồ vẫn còn tổ phụ và phụ thân ở đây, chuyện báo ân cũng tới lượt chúng ta.”

      An Tam Lang thản nhiên cười cười, mọi người đều người mang theo ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân, nhưng cũng phải là thái dương, tùy tiện phát ra ánh sáng và ấm áp giống như vậy đối với người ngoài, “Lai lịch của Tư Tứ Lang rất lớn, nhà chúng ta nhỏ với tới nổi......”

      Có lẽ tổ phụ và phụ thân cũng có ý tứ muốn thầm khảo sát hắn, nhưng mà tại những chuyện này thì còn quá sớm, hơn nữa mặc kệ như thế nào chăng nữa thì những chuyện này đều là chuyện mà nam nhân phải suy nghĩ lo lắng, còn nữ nhân nhà bọn họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ mà sống là được.

      Gay rồi, vẻ mặt Thập Nhất Nương đau khổ kể cho huynh trưởng nghe chuyện lúc nãy, nếu biết trước thì nàng sẽ mềm lòng, sao nàng có thể quên mất nơi này phải là thời tận thế, chỉ xem xem dị năng của ai mạnh hơn. An gia là gia ̀nh võ tướng, nếu như huynh trưởng Tư Tứ Lang có lai lịch lớn, ví dụ như là trong hoàng thất chẳng hạn, vậy thì chỉ chút việc cũng sẽ bị bọn họ điều tra đến 8 đời, đồng thời cũng suy đoán ra rất nhiều chuyện vớ vẩn.

      An Tam Lang thở dài, an ủi , “Đừng lo lắng, ca ca sẽ ́ gắng xua tan hoài nghi của Tư Tứ Lang, chỉ là...... Thập Nhất Nương, muốn kết giao với người khác thì phải có nhiều tâm nhãn, nhất là đối với nam nhân, phải ai cũng đều quang minh chính đại giống ca ca như vậy.” chút khách khí mà tự mình ca ngợi mình vô hạn, cũng cố gắng ở trong lòng muội muội gieo nên một hạt giống ý tưởng nho , đời ngoại trừ ca ca ra thì có được mấy người nam nhân tốt.

      Thập Nhất Nương có chút đăm chiêu trả lời lại, An Tam Lang chậm rãi lau khô cơ thể của nàng, trí tuệ của muội muội vượt qua hẳn một đứa 6 tuổi, đứa hôn mê 3 năm sẽ có trí tuệ như vậy, nhưng cũng hoài nghi, vô cùng chắc chắn trong thân thể này chính là Thập Nhất Nương, là muội muội của .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ

      Thủ lĩnh hắc y: Chủ nhân, thương thế dưới chân của người sao rồi? Người hẳn nên xoạc chân mà , như vậy đau.
      Tư Tứ Lang: Câm miệng, ta cũng phải cua!
      Last edited: 25/10/15

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 9

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tư Tứ Lang cảm giác được trong đùi quả thoải mái hơn, ngờ cây bồ công này vậy mà lại dùng khá tốt, cố ý qua bên người Thập Nhất Nương, nhìn vào đôi mắt to mơ hồ của nàng, Tư Tứ Lang có chút xác ̣nh được, thời điểm chuyện với An Tam Lang cũng cảm thấy có chút yên lòng.

      “Tư đại ca, làm sao vậy?” Thập Nhất Nương mở to hai mắt hỏi.

      có gì.” Tư Tứ Lang cười cười, sao lại phải truy cứu chứ, mặc kệ An Thập Nhất Nương là thông minh hay chỉ là trùng hợp, thì sự thật vẫn là lòng dạ của đứa này rất thuần lương.

      “Được rồi, các ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi .” An Tam Lang cầm lấy quần áo tắm rửa về phía ôn tuyền, “Ngày mai còn phải chạy nữa, càng đến gần Trung Châu càng thể khinh thường.”

      An Tam Lang mệt mỏi tựa vào tảng đá lớn, giống như Lâm Nhị càng tới gần Trung Châu càng vô cùng hưng phấn, ngược lại lại đề cao cảnh giác, nếu là người Hồ, nhất ̣nh sẽ bắt lấy cơ hội cuối cùng này mà mạnh tay tấn công.

      Trăng đêm nay tròn vằng vặc, rừng rậm giống như được phủ kín trong ánh sáng trắng nhu hòa, phải mất một lúc An Tam Lang mới nhớ tới hôm nay đã là lễ Trung thu.

      “Đáng lẽ phải mua một cái bánh trung thu cho Thập Nhất Nương.” An Tam Lang chậm rãi thở dài, tưới nước lên bả vai, “Nhất ̣nh Thập Nhất Nương sẽ rất thích. Nhưng mà trong vòng 3 năm nay nàng đều ăn hầu hết là thức ăn lỏng, ăn cũng tốt, thì sẽ gây thương tổn cho dạ dày.”

      Tư Tứ Lang, , Tư Đồ Tứ Lang -- tiểu nhi tử của Hoài vương, rốt cuộc mục đích của là gì? Thân là con Vương gia mà có thể hào phóng tới giúp đỡ con cháu của thần tử như vậy sao?

      Hơn nữa tại phải Hoài vương bị nhốt sao? lẽ đã được thả ra rồi? đúng, với tính tình lạnh nhạt nể tình của hoàng đế cùng với lòng dạ hẹp hòi của mấy Vương gia khác, Hoài vương thể nào được thả ra.

      Lúc này hoàng đế bị hôn mê, mấy người con của ông ai ai cũng đều muốn ngồi lên vị trí kia, bây giờ kinh thành nhất định vô cùng rối ren, dưới dạng tình thế này mà Hoài vương có thể đưa tiểu nhi tử đến Trung Châu...... Ý tứ trong đó quả thật tầm thường.

      Tuy rằng chỉ có 11 tuổi, nhưng tâm tư của đứa này cũng quá thâm trầm, nhưng mà có thể khẳng định một điều, từ trong thái độ của hắn có thể nhìn ra được, hẳn là có chuyện cần đến mình.

      Chỉ là thân là con của Hoài vương, cho dù cha ruột hắn bị giam giữ, nhưng dưới sự giám thị của hoàng đế và mấy vị huynh đệ khác mà còn có thể đưa con trai đến Trung Châu...... Hơn nữa còn có cả một đám lớn ám vệ hắc y theo......

      An Tam Lang lâm vào trầm tư, Hoài vương xem ra cũng vô năng giống như bề ngoài, như vậy có chuyện gì làm được, nhất định phải xin giúp đỡ từ mình đây?

      An Tam Lang mặc quần áo, đến bên cạnh đống lửa ôm muội muội vào trong lòng.

      Tư Đồ Tứ Lang mở to mắt liếc nhìn bọn họ cái rồi trở mình tiến vào mộng đẹp.

      Ngày hôm sau, sau khi mọi người đã được nghỉ ngơi tốt, tiếp tục theo đường núi, sáng sớm và buổi tối tây bắc vô cùng lạnh, nhưng giữa trưa thì vẫn nóng, mặt trời mùa hè chiếu lên mặt nóng rát như muốn lột tầng da, mặt trời mùa thu tuy đến nỗi như vậy, nhưng có gì để che thì mặt cũng bị phơi nắng đến phát đau.

      “Hai ngày nữa là đến Trung Châu rồi.” An Tam Lang nhìn núi lớn mênh mông trước mặt thì nhàng thở ra, cuối cùng cũng sắp về đến nhà.

      đám người cũng vực dậy tinh thần, gần nửa tháng nay bọn họ đều phải bôn ba trong núi rừng, mỗi ngày thần kinh đều buộc chặt, hơn nữa trong núi tuy có nhiều thú để săn, nhưng người Hồ lại đến từng nhóm từng nhóm giống mấy con gián giết mãi hết. Họ thường có thời gian được thoải mái ngồi xuống ăn cho đàng hoàng, người duy nhất ở đây có thể được bảo đảm ăn uống chính là Thập Nhất tiểu thư, An Tam Lang vạn năng về mặt dự trữ đồ lương thực cho muội muội phải nói là ai sánh bằng, chỉ cần làm nóng cơm ống trúc lên chút là có thể ăn được. Sau này Thập Nhất Nương quả thực cũng có phần ngượng ngùng vì độc chiếm phần ăn này, mọi người đều phải ăn lương khô cứng ngắc, chỉ có một mình nàng được hưởng quyền lợi đặc biệt.

      Tư Đồ Tứ Lang nhìn mặt An Tam Lang mang theo ý cười ôn hòa, mấy ngày nay ở chung, hắn mới thấy được người này chính là tiêu biểu điển hình của câu “quân tử đoan chính, ôn lương như ngọc”. Công tử thế gia ở kinh thành thiếu, được xưng là quân tử đoan chính cũng thiếu, nhưng có ai có được sức chịu đựng, lòng dạ cùng ánh mắt so được với An Tam Lang.

      Xem ra có số việc nên thẳng thắn nói rõ với An Tam Lang, nếu tình muốn kết giao bằng hữu cùng với An Tam Lang nên giấu diếm gì cả, nghĩ nhất ̣nh An Tam Lang đã đoán ra thân phận thật sự của , nhưng đoán được là chuyện, thành thực ra lại là chuyện khác.

      “Giữa trưa hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi hồi phục chút, nếu ta đoán sai, người Hồ hẳn là chờ chúng ta ở đèo.” An Tam Lang phân phó tiếp, “Hai ngày này mọi người hãy bồi bổ tinh thần cho tốt, sắp tới còn có trận ác chiến chờ chúng ta.”

      “An Tam ca, yên tâm, ta đã để ám vệ đithăm dò đằng trước, lúc này sắp xảy ra đại chiến, người Hồ vội vã muốn lập công chiến trường, có lẽ người đến đuổi giết sẽ nhiều lắm.” Tư Đồ Tứ Lang bổ sung .

      “Tốt lắm, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.” An Tam Lang phất tay, “ cần phải gấp gáp, tại đến lượt người Hồ đuổi giết chúng ta phải sốt ruột, chúng ta chậm chút cũng sao.”

      Có những lời của An Tam Lang, đến giữa trưa mọi người đều thảnh thơi săn thú.

      Thập Nhất Nương vẫn bị quấn trong da thỏ như trước, An Tam Lang và mấy thủ hạ An gia thương lượng chiến lược, còn nàng thì nhìn lợn rừng được nướng đống lửa...... chảy nước miếng.

      “Tiểu thư, ta vừa mới nhìn thấy một tổ ong rừng.” Lâm Nhị lén lút đưa đầu qua chỗ nàng, nói.

      “Ong rừng? Mật!” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng chảy ồ ạt: “Có thể tận diệt ? Nhộng ăn cũng ngon lắm.”

      Vốn chỉ muốn lấy chút mật ăn, vẻ mặt Lâm Nhị bội phục, “ hổ là tiểu thư, thuộc hạ còn nghĩ tới, nhộng cũng có thể ăn sao? Tiểu thư đợi thêm một chút nữa, sau khi đại ca của thuộc hạ trở về thuộc hạ liền qua đó đem về.” Tam công tử đã , nếu ở đây, trong số Lâm Đại bọn họ nhất định phải có người ở lại chăm sóc cho tiểu thư.

      Thập Nhất Nương khẩn cấp, “ tại phải , ta ở đây rất an toàn.” Tư Đồ Tứ Lang ở bên kia xem bản đồ, nơi này còn có vài hắc y nhân, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.

      Lâm Nhị ngẫm lại thấy cũng đúng, đành cầm một cây gỗ dài, một đầu quấn cỏ khô, đốt lửa lên, vui tươi hớn hở chạy tới, “Tiểu thư chờ một chút, sẽ có mật ăn ngay.”

      Lâm Nhị làm cái gì vậy? Tư Đồ Tứ Lang nhìn Thập Nhất Nương ngồi mình, giữa trưa nóng, Thập Nhất Nương cách đống lửa hơi xa, còn ám vệ hắc y thì đã bỏ lại lợn rừng nướng dở đâu đó, chắc là giải quyết vấn đề cá nhân.

      Tư Đồ Tứ Lang cảm thấy có chút đứng ngồi yên, nhất định là bị cái hành vi hận thể mỗi thời mỗi khắc đều khảm muội muội ở trong lòng của An Tam Lang ảnh hưởng rồi, thầm nguyền rủa tiếng rồi qua.

      “Nếu có trứng chim tốt rồi, trứng chim xào nhộng là siêu ngon.” Thập Nhất Nương tự lẩm bẩm, lơ đãng xoay qua, thấy vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang hiện rõ sự ngạc nhiên.

      Ăn nhộng? Ăn sâu? Từ trước đến nay Tư Đồ Tứ Lang bao giờ để lộ hỉ giận mặt, trong phút chốc sụp đổ.

      Thập Nhất Nương xấu hổ cười cười, sau khi đầu thai lần lại cảm thấy mình giống như ‘điếu ti’ (1), lại còn sinh ra ở một đất nước có gì là ăn được, hơn nữa sau tận thế những thức ăn ngon thật sự có hạn, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy ăn sâu có cái gì đúng. Trước kia có rất nhiều sâu bị biến dị, trứng sâu còn lớn hơn cả đầu người, chứa rất nhiều protein, biết có bao nhiêu là chất dinh dưỡng, trứng chim gì gì đó đều kém hơn...... như vậy, nhưng nhìn thấy tiểu soái ca biến sắc, Thập Nhất Nương cảm thấy được tự nhiên, “Tư đại ca, chúng ta sắp đến Trung Châu rồi sao? Chờ đến Trung Châu, muội mời huynh ăn món bánh hồ ngon nhất, bên trong có hạt tiêu và thịt bò, ăn vào thơm cực.” Thập Nhất Nương chuyển đề tài, cần phải nhiều hơn về mấy món ăn bình thường, nếu làm hỏng khẩu vị của tiểu mĩ nam thì nguy mất.

      (1): Là một từ lóng trong tiếng Trung Quốc, thường được sử dụng để mô tả những người kém may mắn, thuộc tầng lớp thấp của xã hội.

      Tư Đồ Tứ Lang ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nhìn nàng:“Đến Trung Châu rồi sau.” Người mà thấy sâu cũng có thể lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi thế này, hoài nghi về vị giác của nàng.

      Tư Đồ Tứ Lang hơi hơi điều chỉnh tư thế ngồi, bỗng nhiên rùng mình, “Thập Nhất tiểu thư, đừng nhúc nhích!”

      Sao vậy? Sau tự nhiên thanh chuyện lại trở nên vừa nhàng vừa dịu dàng như vậy?

      Thập Nhất Nương sửng sốt chút, liền phát Tư Đồ Tứ Lang rút ra một cây gỗ từ trong đống lửa, nhảy dựng lên đánh vào một nơi nào đó đằng sau lưng nàng, Thập Nhất Nương cử động được, biết đã có chuyện gì xảy ra, xa xa Lâm Nhị bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch chạy tới, “Tiểu thư, tiểu thư, người sao chứ, có bị cắn hay ?”

      Bị cắn? Thập Nhất Nương ngẩn người, cố gắng quay đầu lại, thấy Tư Đồ Tứ Lang đốt một con rắn lớn bằng cổ tay.

      Chân Lâm Nhị mềm nhũn, núi này nhiều rắn, nếu như tiểu thư bị cắn phải...... đột nhiên dám nghĩ tiếp.

      Tư Đồ Tứ Lang cũng nhàng thở ra, may mà thấy lo lắng Thập Nhất Nương ngồi một mình, chứ thì cho dù rắn này có độc, nhưng chắc chắn sẽ dọa sợ đứa 6 tuổi......

      muốn vứt con rắn ra chỗ khác để tránh Thập Nhất Nương bị dọa rồi ban đêm lại mơ thấy ác mộng, thì Tư Đồ Tứ Lang nghe được tiếng hoan hô, “Oa, tốt quá, có canh rắn để ăn rồi!”

      Sắc mặt Tư Đồ Tứ Lang trở nên vô cùng cổ quái, tiểu nương mà hắn nghĩ là sẽ bị rắn dọa sợ đến mức ban đêm nằm mơ thấy ác mộng kia, tha thiết nhìn con rắn tay , “Tư đại ca, khó có khi nào thấy được một con rắn béo như vậy, cho dù có đồ gì để nấu canh rắn, nhưng nướng ăn cũng ngon lắm......”

      Rắn béo như vậy? Ngươi xem nó là heo sao?

      Lâm Đại trừng mắt liếc Lâm Nhị cái, Lâm Nhị cúi đầu sám hối, biết sai lầm rồi, quả thực dám nghĩ, công tử bảo trông tiểu thư, nếu có Tứ Lang, quả thực dám nghĩ kết quả là như thế nào.

      An Tam Lang trịnh trọng lời cảm tạ với Tư Đồ Tứ Lang, “Tứ Lang huynh đệ, ít nhiều có đệ, nếu thì có lẽ Thập Nhất Nương đã bị cắn phải, nữ hài tử nhát gan như nàng......”

      Người hô lớn muốn ăn canh rắn mà nhát gan? Tư Đồ Tứ Lang kéo kéo khóe môi co rút, “An Tam ca, huynh cần khách khí như vậy, đối với Thập Nhất Nương mà , rắn này chẳng qua cũng chỉ là cơm trưa mà thôi, đến mức kinh sợ......” Huống hồ toàn thân Thập Nhất Nương đều bị quấn kín mít như cái bánh chưng, con rắn kia muốn cắn cũng tìm thấy chỗ mà cắn.

      An Tam Lang yên lặng nhìn Thập Nhất Nương chỉ huy Lâm Nhị lấy một phiến đá làm cái chảo muốn xào sâu ăn, nhất thời ra lời.

      Cơm trưa hôm đó đặc biệt phong phú, nhộng xào trứng chim, rắn cắt khúc xào, Thập Nhất Nương còn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ chút ít rau dại ăn kèm, tuy rằng Tư Đồ Tứ Lang chết sống cũng ăn hai loại đồ ăn này, nhưng thấy quân đoàn hắc y cùng với Lâm Đại Lâm Nhị ăn ngon như vậy, cũng đoán được hương vị của mấy thứ này là như thế nào.

      Miệng Thập Nhất Nương phồng lên, đến nỗi có thể treo cả một cái hồ lô miệng, quá mức tuyệt vời. Nhưng nàng chỉ ăn được có mấy khúc thịt rắn và vài cái bánh nhộng chiên trứng, sau đó An Tam Lang kiên quyết cho muội muội ăn thêm sâu nữa, lại lấy thân thể nàng ra làm cái cớ.

      biết hàng.” Thập Nhất Nương thầm, “Mấy thứ này chính là sơn hào hải vị đó nha, đúng biết hưởng thụ.” Nếu Tư Đồ Tứ Lang mà lạc đến thời tận thế thì cứ chờ mà bị đói chết .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ:

      Tư Đồ Tứ Lang nhìn miệng đào của Thập Nhất Nương ăn xà nuốt sâu rất ngon lành.

      Thập Nhất Nương: Lá gan của Tư Đồ đại ca sao lại như vậy, còn nhỏ mà đã kiêng ăn như vậy, tương lai ai gả cho làm sao mà chịu nổi.

      Tư Đồ Tứ Lang: Thập Nhất Nương như vậy làm sao mà gả ra ngoài? Miệng nếm qua mấy thứ này rồi tương lai ai dám hôn thì biết làm sao đây?
      Last edited: 25/10/15

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 10

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Giữa trưa hôm sau, đám người thảnh thảnh thơi thơi du sơn ngoạn thủy như cũ, An Tam Lang đúng, tại người gấpgáp phải là bọn họ, nếu như người Hồ sốt ruột thì sẽ tự khắc lên núi tìm bọn họ.

      Tư Đồ Tứ Lang quyết định đem thân phận cùng lai lịch của mình nói rõ với An Tam Lang.

      An Tam Lang hơi giật mình, nghĩ tới Hoài vương lại có thể đưa bạc tới được, ông ta vậy mà lại cung cấp quân phí cho An gia quân. nay triều đình loạn lạc rối ren, mấy Vương gia đánh nhau đến ngươi chết ta sống để đoạt ngôi, có ai rảnh đâu mà chú ý tới người Hồ đánh tới đây, cứ như vậy thì Đại Hạ sẽ sớm đến kết cục mất nước diệt chủng.

      “Huynh rất cao hứng.” An Tam Lang thật sự rất vui mừng vì thái độ thẳng thắn thành khẩn của Tư Đồ Tứ Lang, mặt lộ vẻ ấm áp tươi cười nhìn Tư Đồ Tứ Lang, đứa này tuy rằng lạnh lùng, tâm tư cũng thâm sâu, nhưng lại là người có nguyên tắc, làm người làm việc đều rạch ròi.

      Tư Đồ Tứ Lang chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, cuối cùng đã biết vì sao mọi người đều có ai có thể chán ghét nụ cười của An Tam Lang, ấm áp như vậy, giống như ánh mặt trời chiếu vào tận đáy lòng.

      tại tuy rằng cha ta vẫn còn bị giam hãm, nhưng nhờ thế mà ông ấy bị kéo vào thế cục hỗn loạn bây giờ.” Tuy vậy Tư Đồ Tứ Lang vẫn cảm thấy có vài phần bất an, “Mặc kệ ai lên làm hoàng đế, chỉ hy vọng đó là một người khoan hồng độ lượng.”

      An Tam Lang gật đầu, “Huynh nghĩ đệ cần lo lắng cho an nguy của lệnh tôn lệnh đường, ra Hoài vương là một người đáng để tôn kính, ông ấy mới là người sự đặt Đại Hạ trong lòng.” Nếu có thể, hy vọng Hoài vương có thể ngồi lên vị trí kia, đó sẽ là phúc khí của dân chúng.

      “An Tam ca, ngoại trừ chuyện của cha đệ, ra đệ đến Trung Châu còn có một mục đích khác.” Tư Đồ Tứ Lang thành khẩn , “An Tam ca, đệ muốn tìm huyết tham.”

      An Tam Lang ngây ngẩn cả người, “Huyết tham? Làm sao đệ biết được......”

      Tư Đồ Tứ Lang cười cười, như gió mát lướt qua rừng tùng vậy, “Đệ đoán. Năm đó nhất ̣nh Thập Nhất Nương có bị hàn khí xâm nhập, đệ nghĩ An gia chắc chắn trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.”

      An Tam Lang trầm mặc, gật đầu, “Ta cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới đoạt được về tay.” Huyết tham sinh trưởng trong một hoàn cảnh đặc biệt, chỉ có thể tìm thấy trong miệng núi lửa nơi cao nguyên, chịu đủ nóng lạnh luân phiên mới có thể sinh trưởng ra một báu vật của trời đất như vậy, vả lại thời điểm hái cũng cần phải vô cùng chú ý, phải hái vào mùa đông khắc nghiệt mới có hiệu quả, lại càng gia tăng thêm giá trị của nó, thế cho nên người trong thiên hạ căn bản biết đến sự tồn tại của nó.

      “An Tam ca, huynh có thể nói cho ta biết đường đến huyết tham mà huynh đã năm đó......” Tư Đồ Tứ Lang thành khẩn , muốn thử thời vận.

      An Tam Lang thở dài, “Việc này thì thành vấn đề, chờ về đến Trung Châu huynh sẽ nói."

      Đại khái là ngày hôm qua món nhộng kia đã mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới đối với Lâm Nhị bọn họ, nên hôm nay tất cả mọi người vô cùng có kinh nghiệm chọc tổ ong vò vẽ.

      Có nhộng chẳng lẽ còn tìm ra được mật? Vẻ mặt Thập Nhất Nương hết sức vui vẻ nhìn vài cái tổ ong, oa, hôm nay có trứng chim, nhưng rán lên ăn cũng tồi.

      “Sao lại ăn mấy thứ này rồi?” Tư Đồ Tứ Lang nhìn mấy cái tổ ong, cả mấy con sâu chết mà rục rịch ngóc đầu ở phía , cảm thấy rầu rĩ nói nổi.

      An Tam Lang nhìn mấy con nhộng bò qua bò lại lúc nhúc, cũng cảm thấy xương cốt run lên.

      “Ca ca, Tư đại ca, gà nướng sắp ăn được rồi.” Vẫn canh giữ ở bên cạnh đống lửa, Thập Nhất Nương nhìn con gà vàng rực quay quay đống lửa mà chảy nước miếng, “Cánh, ta muốn ăn cánh ~~ Lâm Nhị, ngươi xoa thêm chút mật cánh gà ấy ~~”

      Tư Đồ Tứ Lang mở miệng , “Thập Nhất Nương, gọi huynh là Tư Đồ đại ca , xin lỗi trước đây đã giấu tên.”

      Hắc y nhân cùng mấy thủ hạ An gia cả kinh, mặt lộ ra gì, nhưng ai nấy đều nổi lên gợn sóng trong lòng.

      Thập Nhất Nương chớp mắt, cười đến vô cùng đáng , “Được, Tư Đồ đại ca, huynh có thể thuyết phục ca ca của muội để muội ăn chân gà được ?”

      Lông mày An Tam Lang nhăn lại, “Thập Nhất Nương, ca ca phải đã rồi sao? Muội vẫn chưa thể ăn được mấy thứ đồ ăn khô. Dạ dày của muội sẽ chịu nổi.”

      Vẻ mặt Thập Nhất Nương như muốn khóc mà khóc được, nhìn thân ca ca của nàng, ánh mắt ướt át, “Ca ca, người ta vẫn luôn phải uống cháo, ô ô, muội muốn được mồm to ăn thịt......”

      An Tam Lang lắc đầu, “Ngày hôm qua phải cho muội ăn bánh nhộng trứng cùng với thịt rắn rồi sao?”

      Thập Nhất Nương hổn hển, “Chỉ ăn có chút như vậy, chưa kịp nếm được vị thịt nữa, mặc kệ, muội muốn ăn thịt muội muốn ăn thịt ~~”

      An Tam Lang hết cách với muội muội, “Được rồi, ăn thịt thì ăn thịt, hôm nay cho phép muội ăn cái cánh.” Ngày hôm qua ăn mấy thứ quỷ dị như vậy mà muội muội cũng chưa xảy ra chuyện gì, nghĩ chỉ một cái chân gà nho nhỏ chắc là lại càng thể xảy ra chuyện gì.

      “Muội muốn ba cái, ách, nếu được thì hai cái.” Thập Nhất Nương được tấc lại muốn tiến thước, .

      Khuôn mặt tuấn mỹ của An Tam Lang vô cùng bình tĩnh: “Thập Nhất Nương, muội thêm cái gì nữa thì cái cũng có.”

      *********************************

      Thập Nhất Nương hết sức thỏa mãn cắn chân gà, “Chân gà ăn ngon , thế gian hiếm có, quả nhiên cho thêm chút mật ăn giống nhau, đúng là mật và nướng là đôi bạn thân mà ~~ ”

      Người chung quanh cũng nhịn được cầm lấy gà nướng mật, thật ngon như vậy sao? Ân, ăn ngon hơn so với trước kia, thêm vài phần ngòn ngọt, nhưng vẫn giữ nguyên vị nướng a.

      đám người ăn đồ nướng đến phát ngấy, còn uống ngon bằng cháo, nhưng tiểu nương này mỗi lần ăn cái gì thì ánh mắt cũng đều cong lên, giống như hưởng thụ tuyệt thế mỹ vị thế gian, bộ dáng này khiến bọn họ hoài nghi rốt cuộc là do đầu lưỡi của bọn có vấn đề, hay là tiểu nương được ăn quá ít đồ ăn ngon.

      Hơn nữa còn đem phiến đá làm thành chảo rán nhộng, tiểu nương phi thường khách khí mời Tư Đồ Tứ Lang ăn, Tư Đồ Tứ Lang xanh mặt. Còn về phần An Tam Lang, nếu phải muội muội với , “Nhộng chứa dinh dưỡng cao, ăn nhiều có thể đề phòng phong thấp.” thì hắn cũng ăn. đúng là ngờ hắn lại có thể để muội muội ăn sâu lần nữa, nếu ăn nhiều quá sau này dưỡng thành thói xấu ăn sâu thì biết làm sao bây giờ!

      Tư Đồ Tứ Lang nhớ tới phụ thân Hoài vương, trong lòng hơi động: “Thật sự có thể chữa phong thấp?”

      Thập Nhất Nương gật đầu, “Đương nhiên, mọi người đều ong vàng có độc, mà biết rằng đời có rất nhiều thứ có thể dùng độc trị độc.”

      An Tam Lang cười cười, chút để ý , “Thập Nhất Nương luôn như vậy, đặc biệt chấp nhất với thức ăn, chỉ cần là được thì rau dại ngoài đồng cũng tha......” Cây bồ công cũng là rau dại ven đường, nếu có thể ăn được thì nàng hiểu biết sơ sơ về công dụng của cây bồ công cũng sẽ có gì kỳ quái. Tuy rằng biết là Tư Đồ Tứ Lang có coi trọng nương thích ăn sâu hay , nhưng có số việc có thể tránh được thì tốt hơn là vẫn nên tránh.

      Muội muội mới 6 tuổi đã lo lắng bị lừa mất… An Tam Lang chính là người nghĩ như thế.

      **************

      “!@%......&” Người Hồ thấy đám người An Tam Lang mà còn vui sướng hơn cả thấy mỹ nữ, lập tức vọt tới, nhóm của thằng nhãi với con thỏ nhỏ này đã hại bọn họ đợi biết bao lâu.

      Lâm Nhị đảo cặp mắt trắng dã, quả thực như lời công tử đã nói, đúng thật là đám người Hồ ngu ngốc ở dưới chân núi này ôm cây đợi thỏ.

      An Tam Lang chút hoang mang phóng một cái pháo hoa lên trời làm tín hiệu, đám người Hồ còn chưa kịp có phản ứng gì thì bị binh lính Đại Hạ đuổi tới trói thành bánh chưng.

      “Công tử, thuộc hạ về quý phủ trước để báo tin vui, nhất ̣nh lão gia phu nhân sẽ cực kỳ vui mừng.” Phía ngoài trạm dịch, Lâm Đại hành lễ với An công tử xong quất ngựa chạy về phủ trước.

      Bên trong trạm dịch, mấy người binh lính uống rượu cùng với An Tam Lang, cảm tạ An Tam Lang đã giúp bọn họ lập được quân công, còn Thập Nhất Nương vẫn chỉ có thể bi thương uống cháo, đương nhiên còn có vài miếng rau xanh hầm nhừ, bởi vì trước đó nàng ăn xong chân gà thì cực kỳ đau thương mà tiêu chảy.

      Thập Nhất Nương thực bi thương, vô cùng bi thương, cho dù nàng một lần lại một lần bảo đảm với An Tam Lang, tiêu chảy có thể giúp cơ thể loại trừ độc tố, nhưng nguyện vọng muốn ăn thịt của nàng vẫn bị trấn áp một cách tuyệt tình.

      Bởi vì một cánh gà nướng dẫn đến tiêu chảy mà từ nay về sau chỉ có thể làm bạn cùng rau xanh cháo hoa, đây chuyện xưa hết sức bi thương não nề.

      Sau khi mọi người ăn uống no đủ thì lập tức chuẩn bị lên đường về Trung Châu, Thập Nhất Nương ngây cả người nhìn đám binh lính tiền hô hậu ủng đưa tiễn, bọn họ quả thực là súng bắn chim đổi đại pháo (1), đám người ăn uống no đủ lại còn được tặng ngựa.

      (1): Đại ý là chỉ cần đưa ra một vật nhỏ rẻ tiền mà lại được nhận một thứ có giá trị hơn.
      Trung Châu là đại thành ở tây bắc, tuy có nhiều người như kinh thành, nhưng vẫn rất náo nhiệt, Thập Nhất Nương tò mò nhìn đường phố nhà cửa, giống với Uyển Thành đơn sơ, kiến trúc ở Trung Châu đơn giản mà hào phóng, cảm thấy vô cùngcó khí thế.

      Bởi vì đại chiến mà khí Trung Châu có vẻ nghiêm túc, mấy ngày qua khí trong phủ An nguyên soái lại ngưng trọng, những người lui tới đều mang tâm trạng chồng chất nặng nề, lo lắng vì sắp xảy ra đại chiến. Vậy mà hôm nay lại khác, Phương thị bảo người làm trong nhà chà lau cửa sổ biết bao nhiêu lần, cũng bảo người ta quét sân vô số lần, mấy thứ đồ tốt trong khố phòng đều bị chọn ra đưa qua đây, dọn dẹp trang trí thật tốt tiểu viện để đợi tiểu chủ nhân của nó trở về.

      “Phòng bếp đưa thực đơn đến cho ta xem thử, đừng quên tìm Hồ đại phu hỏi chút xem Thập Nhất Nương có cần phải kiêng gì ?”

      “Quần áo chuẩn bị tốt chưa? Lần trước phải ta đã cho người làm một cái áo mới thêu bướm trắng vớn xuân cho Thập Nhất Nương sao, phối với váy hoa hồng tế văn nhất ̣nh sẽ rất đẹp......”

      “Bọn họ trở về chắc chắn là mệt chết được, đừng quên đun nước sôi.”

      “Đừng quên thu thập sân cho khách......”

      *************************

      “Ca ca, ta nhớ được gia gia và bá bá bọn họ thì phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Thập Nhất Nương buồn rầu, “Thậm chí ngay cả cha, Thập Nhất Nương cũng chỉ nhớ đại khái mà thôi.” Đời này chỉ sống đến 3 tuổi thì đã bỏ chạy đầu thai, khi nàng làm An An chỉ nhớ rõ đời trước mình từng có cha có huynh trưởng, sau đó tận thế tàn khốc lại khiến nàng quên rất nhiều thứ.

      An Tam Lang vỗ vỗ mông nhỏ của muội muội, cúi đầu lộ ra ấm áp tươi cười: “ sao cả, mọi người sẽ vì vậy mà tức giận.” Thập Nhất Nương đã mất phần lớn trí nhớ, phải là tiếc nuối, nhưng càng cảm thấy may mắn hơn, những trí nhớ bi thương đó, quên...... có lẽ tốt hơn.

      “Về nhà.”

      Thập Nhất Nương nhìn qua, thấy ngoài của đầy người, lòng của nàng bỗng nhiên yên ổn, có thể nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, nhất định chỉ có người nhà.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ:

      An Tam Lang: Nhất định là do ăn chân gà nên mới bị tiêu chảy, về sau cho ăn chân gà nữa.

      Thập Nhất Nương: ra cũng nhất định......

      An Tam Lang: Nếu vậy thì là do ăn sâu, về sau cho ăn sâu nữa.
      Thập Nhất Nương: Thật ra muội cảm thấy đây là do uống cháo mà ra. [ về sau muội có thể uống cháo nữa.]
      Last edited: 25/10/15

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Tr này đáng quá .. ta vào đây đặt gạch.. có chương mới còn biết nhảy vào. Hehe..
      Thanks @elypsa_90 và chị hằng nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :